1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 173: Giang Húc học trưởng.

      Edit : Bạn nào ed vào nhận nha
       

      Nhìn thấy cửa phòng “Phanh!” tiếng liền đóng cửa, khuôn mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương nhăn lại.

      Con nhím chết tiệt này, dám đem biến thành “Tần công công”? Điều này đối với đàn ông chính là sỉ nhục lớn. Ok, tốt lắm, cho biết, rốt cuộc có phải là đàn ông hay ?

      Bên trong phòng, Đồng Thiên Ái đem túi quần áo đổ ra hết thảy, đống lớn quần áo nằm chễm chệ giường. Quần áo trong quả rất đẹp, còn có áo khoác công sở đậm màu, cái xếp li nhưng rất khác biệt với cúc áo có in hoa văn cây cối, ở giữa chính chắn, trưởng thành nhưng cũng mất hàm xúc uyển chuyển.

      Cầm lấy hóa đơn quần áo, mày lập tức nhíu lại.

      Quần áo trong hiệu Chanel cũng có áo khoác, quần bò ống đứng cũng là hiệu Italy,… Này quả rất phung phí , quá xa xỉ, quá xa xỉ mà!

      Lại vội vàng mở ra cái túi quần áo màu hồng nhạt kia, nhìn thấy túi bên trong màu sắc rực rỡ, mặt nổi lên mảnh phiếm hồng.

      Bàn tay cầm lấy kiện quần áo trong đó, có chút chán ghét, nỉ non : “Calvin Klein? Nội y CK? Trời ạ!” Cúi đầu, nhìn lại bên trong, nhất thời rùng cả mình.

      ta quả tên biến thái mà! Đường đường là ngừơi đàn ông, lại biết xấu hổ mua nhiều nội y như vậy? Hóa đơn tất cả đều giữ lại. Aaaaaa, chẳng lẽ ai ấy là “Đồ biến thái” sao? (Chị à, ảnh mua đồ nhiều như vậy, nhân viên mừng thấy mụ lun ý, chửi ảnh biến thái, ảnh thèm mua nữa sao?:)))

      Ở phòng ngoài, Tấn Tần Dương vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

      Đột nhiên cánh cửa bị mở tung ra.

      Trước mặt , Đồng Thiên Ái chỉnh tề xuất , mái tóc dài được buộc cao hình đuôi ngựa, áo khoác đậm màu, trang bị quần áo trong đầy đủ, những già mà càng làm tăng thêm vẻ hoạt bát.

      kia, gương mặt phấn nộn, là làm cho người ta có cảm giác muốn bay lại hôn cái.

      “…..” Tần Tấn Dương ngây ngốc, sững sờ chỗ, nét tuấn gương mặt hóa thành ngốc nghếch biểu tình, đột nhiên trong mắt lúc đó có loại cảm giác sáng ngời.

      Hả? Sao lại thế này? Vốn là ăn mặc rất đơn giản, tại sao lại thấy, xinh đẹp động lòng người. Mặc dù là có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt , đẹp đến chói mắt nha!

      Đây có phải được gọi là “Ma lực của tình ?

      nhìn cái gì thế hả?” Đồng Thiên Ái hai tay chống hông, hoàn toàn phá khí lãng mạn.

      Đồ biến thái! Dám hé ra sắc mặt “ muốn sống”, dám dung ánh mắt háo sắc nhìn như vậy. Loại ánh mắt này, có chút khiêu khích, nhưng cũng có chút …. Hoang mang???

      làm cho … hoang mang sao? (Haiz, tội nghiệp , nhìn vợ mình cũng bị chị coi là biến thái:)))

      Tần Tấn Dương cười , đến trước mặt . Hơi hơi khom thắt lưng, mặt đổi sắc khẻ hôn xuống: “ nhìn em, bởi vì tại em đẹp lắm!”

      “Hả?” hồ nghi nhìn về phía , đưa tay sờ sờ đôi má được hôn qua.

      đẹp sao? Tên biến thái này lại ở đó hưu vượn, tuy rằng mấy người theo đuổi cũng ít, nhưng bây giờ cũng cảm thấy bản thân mình đẹp! Cùng so sánh với những người tình nhân trước đây của , tướng mạo của mình quả thực là “Uyển chuyển hàm xúc!” (Chị ơi, chị cũng biến thái có kém gì đâu? Chị ko nhận mình đẹp, chỉ nhận bản thân được nhiều người theo thôi!:-j)

      Bàn tay Tần Tấn Dương lần nữa lại nhéo nhéo khuôn mặt nhắn mềm mại của , cưng chiều : “Ừm! Thôi, chúng ta làm !”

      Về sau mỗi ngày đều ở bên nhau, cảm giác này … tốt quá!

      “Làm gì chuyện với !” Đồng Thiên Ái chán ghét chụp lấy cánh tay , tức giận : “Tần đại tổng tài à, còn tùy tiện như vậy nữa, em liền …..”

      còn chưa xong, lại bị hôn trừng phạt.

      Lưỡi của dây dưa cùng , ôn nhu lại bá đạo hôn càng lúc càng sâu. Có thể cảm giác được mùi hương sữa thoang thoảng người , thân thể , còn có chút mùi vị trẻ con hồn nhiên.

      “….” Đồng Thiên Ái theo phản xạ có muốn trốn tránh, thân mình hướng cao giơ lên.

      Mà bàn tay kia của cũng biết chọn thời điểm , ngay lúc này lại hướng sau gáy , chế trụ đầu lại, gắt gao đè xuống, vẫn cùng lưỡi dây dưa triền miên, nóng bỏng.

      Hơi thở cùng cảm giác có chút hỗn loạn, trở nên khó khống chế hơn.

      Tần Tấn Dương lúc này ngừng hôn, thấy khuôn mặt vốn dĩ trở nên hồng nhuận do bị mình hôn cũng có chút đắc ý, nhìn được cười hôn them lần nữa.

      “Ừm! thôi!” xong nắm lấy tay , ra ngoài nhà trọ.

      Chiếc xe Mercedes Benz chậm rãi lăn bánh, bên trong xe cũng im lặng, ai chuyện.

      Đồng Thiên Ái ngừng thở, nhìn về phía trước. Nhưng ánh mắt cũng tự giác mà nhìn về người bên cạnh mình, đảo qua khuôn mặt tuấn của , tầm mắt dừng lại ở hai phiến môi mỏng kia.

      Nghĩ đến chuyện mình vừa bị hôn qua, nhịn được lại đỏ mặt.

      Kì quái, …. Chính cũng nghĩ đến việc bản thân mình giống cảm giác “Mê trai!”

      (Chúc mừng chị gia nhập hội sắc nữ nhà chúng em! Welcome chị!:)))

      Xe đường thẳng đến tòa nhà Tần Thị, ở khoảng cách ba trăm thước, Đồng Thiên Ái bỗng dưng kêu lên: “Dừng xe, em muốn xuống xe, Dừng xe!”

      “Dừng xe để làm gì? Còn chưa tới mà!” Tần Tấn Dương hồ nghi nheo mắt nhìn Đồng Thiên Ái.

      “Em rồi, em xuống xe ở đây. Có nghe hay vậy?”

      cũng muốn cùng sóng đôi bước vào Tần thị, như vậy quá công khai, quá rêu rao rồi. Cho nên chỉ nên xuống xe ở đây, sau đó mình bộ vào, ân, đây quả là ý kiến chính xác nhất!

      Tần Tấn Dương như thế nào cũng hiểu tại sao lại làm vậy nhưng cũng ngăn trở mà đem xe đậu vững vàng tại đó: “Em muốn xuống ở đây mà! Thôi, xuống !”

      “……” Kì quái, làm sao có thể thỏa hiệp nhanh chóng như vậy, nhưng được như nguyện.Đồng Thiên Ái nghĩ ngợi, mở cửa bước ra khỏi chiếc xe Benz.

      Với tay về sau đóng cửa lại, Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ nhìn khoảng cách giữa mình và chiếc xe ngày xa. Trong lòng đột nhiên lại có loại cảm giác nên lời, thế nhưng lại biết trách ai mới đúng.

      Tự trách mình ……… Hay là chuyển sang trách đây?

      “Đau quá!” được vài bước, nhịn được cúi đầu nhìn cặp chân giày cao gót của mình. là muốn chết quá ! Lại mua những loại có đế bằng phẳng, bà mang giày cao gót nữa đâu!

      chậm lại vài bước, Đồng Thiên Ái lại cúi người xuống, lấy tay sờ sờ mắt cá chân “Tần biến thái! Chắc chắn là cố ý mà!”

      “B----” Bỗng dưng bên cạnh vang lên tiếng còi xe ôtô.

      Đồng Thiên Ái quay mạnh đầu lại nhìn, thấy chiếc xe thể thao màu xám. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hé ra khuôn mặt ôn nhu nhưng lại kém phần nam tính. Mà trong đáy mắt của , tựa hồ còn lưu lại chút rung động

      biết vì cái gì mà cảm giác tựa hồ có chút quen mắt.

      Đàn ông bên trong chiếc xe thể thao giống như nhận ra có điểm hoang mang, cảm thấy có chút mất mát, cười sáng lạn. “Thiên Ái học muội, lâu gặp!”

      “Ách?...” Thiên Ái học muội?

      Đồng Thiên Ái lục lọi tìm tòi trong trí nhớ, bỗng nhiên chỉ tay thẳng vào mặt đàn ông kia, kêu lớn: “Là Giang Húc học trưởng, người mắc mưu tràng cự tuyệt của tôi ở lễ tốt nghiệp phải ?”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 174: Đảm nhiệm trợ lý.

      Edit : Bạn nào ed vào nhận nha
       

      Ngồi ở bên trong xe thể thao, Giang Húc có chút đáng kể nở nụ cười, giả vờ có bộ dáng nội tâm bị tổn thương, mất mác nghiêm trọng, : “Tiểu học muội đáng của à! Em có thể bỏ lại trước kia chuỗi xưng hô dài sao?” (Câu này em hiểu, nguyên văn cv là như thế này: ngươi có thể điệu phía trước kia dài xuyến đích xưng hô sao ?)

      Đúng là Giang Húc học trưởng mắc mưu tràng cự tuyệt của ở lễ tốt nghiệp mà! Haizz ya! đúng là đả kích lòng tự trọng của nam nhân.

      Đồng Thiên Ái lè lưỡi, có chút ngại ngùng cười : “Học trưởng! Là em tốt! Ok, em nhận lỗi, lần sau dám nữa, dám nữa đâu!”

      nghĩ tới gặp được Giang Húc học trưởng ở chỗ này.

      Sau lúc ấy, ta phải Mỹ đào tạo chuyên sâu, bài bản hơn, ngay từ đầu còn có thể nhờ và, giao cho mỗi cuối tuần, nhưng là nhìn nửa năm, tự nhiên cũng có quan hệ.

      Sao hôm nay lại ở đây mà gặp lại?

      Giang Húc nheo ánh mắt lại, cười cười, mà ánh mắt kia của vẫn còn chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng đáng kia của . Đồng Thiên Ái hình như vẫn thay đổi, giống như cũ vẫn hoạt bát đời, thanh xuân cũng hề giảm .

      Chính là chỉ vài năm gặp, nghĩ tới bây giờ lại gặp được , lòng vẫn là thuận theo bang bang loạn khiêu.

      biết bây giờ còn có cơ hội nhỉ?

      “Thiên Ái à, bây giờ em đâu? Để người làm học trưởng như tiễn em đoạn!” Giang Húc xong, tay liền mở cửa chỗ ngồi phía trước.

      Đồng Thiên Ái vội vàng lắc lắc đầu, chỉ vào tòa nhà Tần Thị xa phía trước. “Học trước, cần đâu, em làm ở Tần Thị, chỉ cách đây có mấy trăm mét, còn phiền chở sao?”

      Giang Húc khuôn mặt lộ biểu tình ngạc nhiên “Em làm ở Tần hả?”

      “Đúng vậy! Có gì ?” Đồng Thiên Ái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , có chút bất an hỏi thăm. Trong lòng nhịn được đoán: phải chứ, chẳng lẽ ta có liên quan đến tên biến thái kia ư?

      Giang Húc lau lau mặt, cười lớn, làm tư thế “OK!” “Vậy em nên cùng với , hai chúng ta cùng đường mà, cũng đến Tần Thị!”

      “………” Đồng Thiên Ái cảm thấy sống lưng lạnh, khóe miệng tươi cười trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

      Giang Húc học trưởng …….. Cùng Tần biến thái …….. Quả có liên quan.

      “Em đến đây nhanh ! Nơi này nên dừng xe lâu. bị cảnh sát phạt, mất mặt lắm đó!” Giang Húc thấy chậm chạp cử động, tùy tiện tìm đại cái lý do.

      Nghe ta như vậy, Đồng Thiên Ái đành bất đắc dĩ đồng ý lên xe.

      “Giang Húc, đến Tần Thị làm gì vậy?” Mới vừa ngồi xuống đóng cửa lại, Đồng Thiên Ái vội vàng hỏi.

      Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Giang Húc quay đầu lại nhìn cái, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước “Ha, cái này có được xem là học muội Thiên Ái đáng quan tâm đến ta?”

      “Học trưởng à!” Đồng Thiên Ái nhíu mày kêu cái.

      Giang Húc hề đùa giỡn, nghiêm túc : “Cha cùng Tần Thị có hạng mục cần phải thỏa hiệp, mà lại bất hạnh bị chọn làm người đại diện ấy mà!”

      “………” Đồng Thiên Ái cũng hỏi gì nữa, rầu rĩ than tiếng “Haiz!”

      Xe chạy vào bãi đỗ xe của Tần Thị, vừa dừng lại nên động cơ vẫn chưa tắt, Đồng Thiên Ái đẩy cửa bước ra, xoay người cúi đầu với Giang Húc “Cảm ơn chở em đến đây! Bây giờ tạm biệt , em phải vào làm rồi!”

      “Thiên Ái” Giang Húc có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ ngoại hình của mình khiến người ta nhìn vào là thấy ghét sao? Như vậy vì sao tiểu học muội đáng này lại lập tức chạy trốn?

      Đồng Thiên Ái mặt đỏ rần, xấu hổ, cũng hiểu được hình ảnh vừa rồi của mình vô phép nên vội vàng bắt đầu làm thế ý bảo “A, xin lỗi , tại em muộn mất rồi, phải biết Tần Thị là công ty lớn, còn em chỉ là nhân viên quèn thôi! Nếu em bị đuổi, … haizz… là rất bi thảm nha!”

      “Nếu vậy em càng nên lo lắng !” Giang Húc giọng điệu chắc chắn .

      Đồng Thiên Ái nhìn đầy hồ nghi “Tại sao?”

      “Em ở Tần Thị làm chức vụ gì thế?” Giang Húc đột nhiên hỏi, vừa chuyện vừa tắt động cơ xe , thân hình cao to lưu loát chui ra thân xe.

      Hơ ….. tại sao lại hỏi cái này vậy ta?

      là chính cũng biết mình đến Tần Thị là để làm gì mà! Quả là cùng hạt gạo cũng có khác biệt nha! Ông trời à, sao tự nhiên lại hỏi cái “vấn đề tế nhị” này chứ?

      Đồng Thiên Ái cau mày, thào “À, hay xem như ……. Trợ lý cũng được!” Thây kệ, làm trợ lý .

      “Trợ lý đúng ?” Giang Húc bỏ qua thân xe, tới trước mặt , hơi hơi khom người xuống, cười “Nếu Tần Thị dám đem Thiên Ái đáng của đuổi , qua Giang Thị làm trợ lý cho cũng được nha!”

      “What?” Đồng Thiên Ái cười xởi lởi “Học trưởng à, lại …. Chê cười em rồi!”

      Tại tòa nhà Tần Thị, tầng cao nhất của tổng tài.

      Tiếng đồng hồ để bàn rơi xuống đất, quả lắc đồng hồ lắc lư ngừng, lâu lâu lại phát ra tiếng “Ong ong”, văn phòng của trợ lý hết sức im lặng.

      Tần Tấn Dương bỗng nhiên từ bàn lớn đứng bật dậy, đến trước cửa sổ “Cái con nhím đáng giận này, tại sao đến chậm như thế chứ? Từ lộ qua nãy giờ chỉ mất mười phút mà vẫn chưa đến.

      Đột nhiên, cửa lớn văn phòng bị bật mở ra.

      Tần Tấn Dương nhanh chóng xoay người lại, nguyên bản ánh mắt nóng rực nhìn thấy người vừa đến chuyển sang ảm đạm, có chút kiên nhẫn nhíu mày đều đều “Tại sao lại là cậu chứ? Haizz!”

      “Ơ chứ chẳng lẽ phải mình à?”

      Quan Kiên Quyết cảm giác chính mình là vô tội mà, tốt xấu gì cũng là chấp hành bí thư của nhá. Bí thư vào phòng tổng tài phải cũng là chuyện đương nhiên, hết sức bình thường sao?

      “………….” Tần Tấn Dương liếc mắt nhìn ta, “Có gì mau !”

      “Tình tính nóng nảy quá đó nha!” Quan Kiên Quyết huých tay cái, vẫn như cũ sợ chết “Mình tại muốn với cậu việc, nhưng phải nhớ là nghe xong được dữ dằn với mình đó!”

      !” Tần Tấn Dương trực tiếp biến câu kia của mình chỉ còn duy nhất chữ.

      Quan Kiên Quyết cũng lời ngon tiếng ngọt, trực tiếp vào đề “Người đại diện của công ty Giang Thị có mặt ở dưới sảnh, chờ gặp mặt.”

      “Vậy có gì kì quái đâu?” Tần Tấn Dương thanh lạnh lùng, .

      “Ừ có gì kì quái, ngoại trừ việc bé mồ côi hay cùng ngươi lại cùng vào Tần Thị, nhưng lại cười vui vẻ!” Quan Nghị hảo tâm đem ra.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 175 : Mệnh đào hoa

      Edit : Bạn nào ed vào nhận nha
       

      Quả nhiên những lời này lập tức khiến cho gương mặt Tần Tấn Dương tối lại. Trong lòng hoang mang càng lúc càng lớn, nhưng mà thể ra ngoài. Hận xông xuống dưới nhìn, nhưng mà lý trí cho biết thể làm như vậy.

      Con nhím đáng giận, mình vừa rời khỏi ấy chưa được 10 phút, thế mà cư nhiên lại trêu chọc người khác?

      vất vả mới tiễn được Tiêu Bạch Minh, bây giờ cư nhiên lại đến tên Giang Húc?

      Nên bản lĩnh của quá lớn, hay là có mệnh đào hoa? Trước đều là nữ nhân vây quanh , bây giờ cư nhiên là vây quanh cái này, mà này còn khinh thường !

      Đáng chết! Lát nữa phải tra hỏi tốt!

      " mời người lên!" Tròng mắt hẹp dài nheo lại, lạnh lùng .

      Quan Nghị gật đầu cái, gương mặt trẻ con lên tia cười trộm, bộ dáng cờ xem náo nhiệt, "Vâng! Bây giờ tôi lập tức xuống "mời" bọn họ lên!"

      xong, mang theo nụ cười trộm, ra khỏi phòng lầm việc của tổng tài.

      Tần Tấn Dương nhìn bóng lưng rời , nắm chặt quả đấm. Trở về ghế, vững vàng ngồi xuống. Hai tay khoanh trước ngực, kiên nhẫn chờ hai người bọn họ xuất .

      Đồng hồ để bàn rơi xuống đất tạo ẩ tiếng vang trầm thấp, vào thời khắc này có vẻ quỷ dị như vậy.

      Quan Nghị dùng thang máy chuyên dụng xuống đại sảnh Cao ốc, thang máy trong nháy mắt mở cửa, ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ tiếp đãi khách. Tầm mắt dừng tại nơi có hai người chuyện, lộ ra nụ cười xấu xa.

      Ai! đáng thương, tại sao luôn chọc vào tính khí của tổng tài a?

      "Học trưởng! ở Mĩ cuộc sống thế nào?" Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, tò mò nhìn .

      Giang Húc mở trừng hai mắt, đưa tay vuốt vuốt tóc ở trán của , "Đúng vậy! Tiểu học muội đáng của , em biết học trưởng đây ở Mĩ bi thảm như thế nào đâu!"

      Quan Nghị tới sau lưng hai người bọn họ, mặt lên nụ cười nghệ nghiệp ấm áp. "Giang thiếu, Tần tổng chờ ngài ở phòng làm việc lâu!"

      xong, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa quét về phía Đồng Thiên Ái bên cạnh, với ánh mắt " thảm rồi"

      "....."Đồng Thiên Ái nhận được ánh nhìn chăm chú của , biết vì sao trong lòng mơ hồ có chút bất an. Trong đầu lên gương mặt của khủng long hung dữ, nhất thời nhíu mày.

      Này! như thế nào lại chọc tới cái tên biến thái kia rồi! Quả giải thích được!

      Giang Húc có phát ra bọn họ đnag trao đổi ánh mắt, mặt giống nhau cũng công thức hóa nụ cười, trầm ổn , " dám nhận! Khiến Tần tổng tài chờ! Vậy bây giòe liền lên !"

      Ba người đều có tâm riêng, thang máy chuyên dụng trực tiếp lên tầng cùng.

      Thang máy "Đinh ------" tiếng mở ra, Quan Nghị nghiêng đầu cười, "Giang thiếu. mời ngài trước!"

      Giang Húc cũng sảng lảng cười, xoay người nhìn về phía Đồng Thiên Ái ở sau lưng, cố ý gọi "Thiên Ái học muội", vô cùng lịch , "Đồng tiểu thư, ưu tiên con !"

      "Ngạch?" Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, chống lại đôi mắt tươi cười của , trong lòng hiểu.

      Vội vàng mỉm cười khách sáo , "Cảm ơn Giang Thiếu !"

      Giang Húc gật đầu cái, đối với phản ứng nhạy bén của hết sức hài lòng. AI! Xem ra là còn có quá khứ ăn ý!Bọn họ phía trước nhưng là bị toàn trường gọi là "Đôi tình nhân kiểu mẫu được mọi người tuyển chọn"!

      Tất cả đều bị Quan Nghị thu vào đáy mắt, càng thêm tò mò quan hệ giữa bọn họ.

      xưng hô giữa bọn họ, giống như là người quen. Nhưng là, bọn họ làm cho người ta cảm giác vô cùng ăn ý. ràng gì, đơn giản chỉ là làm cho người ta cảm giác lời chứa đầy hàm ý.

      Nha? Xem ra cái tiểu tử thối Tấn Dương kia, lát nữa lại muốn để cho điều tra cho mà xem!

      Ai ai ai!Mình vẫn cứ là trước đem mọi chuyện tìm hiểu! Tránh để quỷ rống soi tru!

      Đồng Thiên Ái ra thang máy, hướng hai người gật đầu mỉm cười, sau đó xoay người về phía phòng làm việc bên trái. Tận lực muốn làm cho bước chân của mình nhìn hốt hoảng, nhưng là sau lưng có bốn ánh mắt nhìn chằm chằm, cách nào xốc xếch.

      Này, đưa tay ra mở cửa, nháy mắt vào phòng làm việc, chậm rãi thở dài ra hơi.

      "Cư nhiên đụng phải Học trưởng Giang Húc!" Nỉ non nhớ lại, ngồi vào ghế làm việc. Đưa tay mở máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính màu lam, trong đầu chợt lộn xộn.

      Bên ngoài phòng làm việc , Giang Húc nhìn chằm chằm bóng lưng Đồng Thiên Ái vào phòng, lúc này mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.

      Nghiêng đầu nhìn về phía Quan Nghị bên cạnh, thấy vẻ mặt như có điều suy nghĩ, gọi tiếng, "Quan thư ký!"

      Quan Nghị vội vàng hồi hồn, xấu hổ cười , Ngại quá!Giang Thiếu Đông! Xin mời bên này!" xong, mang theo Giang Húc về phía phòng làm việc tổng tài, cũng lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía phòng làm vệc kia.

      Đồng Thiên Ái cùng xí nghiệp Giang thị Giang Thiếu Đông, rốt cuộc là có quan hệ gì? Xem ra có đơn giản như vậy!

      Gõ cửa phòng làm việc tổng tài, nghe được bên trong phòng làm việc truyền đến giọng nam trầm ổn, "Vào !"

      Quan Nghị lúc này mới đẩy cửa vào, mỉm cười , "Tần tổng !Giang Thiếu Đông! Xin mời!" xong, chờ Giang Húc vào bên trong phòng làm việc, vô cùng chuyện nghiệp ra phòng làm việc, đóng cửa lại.

      Vội vàng về phía phòng làm việc của mình, ngồi vào trong ghế, mở máy tính ra, nhanh gõ bàn phím.Trong lòng có chút chời kịp muốn biết, Đồng Thiên Ái cùng Giang Thiếu Đông này có quan hệ gì.

      "Lần này muốn tra vị nào?'' Người thần bí nhanh chóng trả lời, hơn nữa còn đưa lên cái biểu tình hôn gió.

      Quan Nghị nhanh chóng gõ lên dòng chữ, "Quan hệ của Giang Húc cùng Đồng Thiên Ái!"

      ''Phí cố vấn năm trăm vạn!Ngày mai xin gửi đến!'' Người thần bí ở đầu kia máy tính trả lời.

      " thành vấn đề!''

      Qua phút sau, màn hình máy vi tính gửi đến văn kiện.

      ''Hoàn thành nhiệm vụ, mong ngày mai gửi tiền vào tài khoản!'' Gửi tới dòng tin, đối phương trong nháy mắt logout.

      Quan Nghị lần nữa bội phục vị "người thần bí'', biết cái người này là nam hay nữ, biết như thế nào, có loại cảm giác rất mãnh liệt, phải là nữ nhân!

      Mở ra văn kiện, văn bản Word mở ra mười cái tư liệu.

      Quan Nghị nhìn những tài liệu ày, kinh ngạc há to miệng. ''Trời đất! Huy hoàng như vậy a!''

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 176 : cho ngươi

       
      <img class="aligncenter size-full wp-image-38918" alt="8949_24_6m3p" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/8949_24_6m3p.gif" width="92" height="178" />

      Trong tài liệu lên tất cả mọi chuyện của Giang Húc cùng Đồng Thiên Ái khi còn học cùng trường đại học, từ chuyện hai người bọn họ làm thế nào quen nhau đến sau khi tốt nghiệp Giang Húc bay Mỹ vẫn như cũ viết thư cho Đồng Thiên Ái, thậm chí ngay cả nội dung bức thư cũng cất giữ hai phong.

      Lần nữa cảm thán, người thần bí kia, đến tột cùng là người như thế nào.

      Lắc lắc đầu, tóc ngắn đung đưa, có chút hăng hái bắt đầu đọc "Lịch sử" chói lọi của họ.

      "....." Hướng người sang bên phải ngó đầu ra cửa sổ.

      Nghĩ đến lát nữa cái tiểu tử thúi Tấn Dương kia biết những tình huống này, bộ dáng tức giận phát điên. Có chút vui vẻ cùng hả hê , " nghĩ tới! ra tiểu nhi cũng best-seller như vậy!"

      ra là, cái tên Giang Thiếu Đông, cư nhiên chính là ở buổi lễ tốt nghiệp bị "Over" bạn đáng thương. Như vậy tại gặp nhau lần nữa, phải là tình cũ khó quên chứ?

      Ngón tay khẽ chạm vào cánh tay, chờ đợi thời gian trôi qua.

      giờ sau, Quan Nghĩ nhìn qua cửa chớp, rốt cuộc thấy thân ảnh Giang Húc thoáng qua.

      Lại đếm số giây, đoán chắc thời gian, ta vào trong thang máy chuyên dụng rồi. Lúc này mới đứng dậy, vội vàng hướng phòng làm việc của tổng tài đến. Thậm chí cũng gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào.

      "Xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ cậu biết muốn vào phải gõ cửa sao?" Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn thấy người tới, nhíu mày vui , ra cũng có tức giận.

      Quan Nghị thờ ơ nhún vai, căn bản để ý lời . Cắm đầu cắm cổ tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhíu mày hỏi, :"Chẳng lẽ cậu muốn biết quan hệ của bọn họ sao?"

      "Thiên Ái cùng Giang Húc?" Tần Tấn Dương ngừng bút, ánh mắt thâm trầm nhìn người đối diện.

      Con nhím này cùng Giang Húc, thực có quan hệ tầm thường sao? Nghĩ đến đây, tròng mắt khỏi trầm xuống, ánh mắt nhìn Quan Nghị rét lạnh.

      Tất cả "Ngoại tộc" xuất giữa bọn họ, toàn bộ phải diệt trừ!

      "Ờ! Hừ!" Quan Nghị cố tìm thừa nước đục thả câu, cố ý vòng vo, "Ai! nghĩ tới! Ai! Cậu xem làm sao lại trùng hợp như vậy đây? Chậc chậc!"

      Tần Tấn Dương sắc mặt càng ngày càng đen, "Ít nhảm! nhanh lên!"

      A a a! Lại đổi sắc mặt! Tần đại tổng tài vừa gặp phải chuyện về tiểu nhi, cả người đều thay đổi giống như người bình thường rồi! liền trở mặt!

      "OK! Mình ! Mình là được chứ gì!" Quan Nghị giơ hai tay bày tỏ đầu hàng, hắng giọng cái, bắt đầu báo cáo với .

      "Đồng Thiên Ái, tiểu nhi người àm cậu mến, xí nghiệp Giang thị Thiếu Đông, bọn họ từng....."

      ............

      Tần Tấn Dương Nghe Quan Nghị báo cáo, sắc mặt dần đen, ngay sau đó lại tím bầm, mấy phút ngắn ngủi, gương mặt tuấn tú giống như là chảo nhuộm, biến hóa các loại màu sắc.

      Đột nhiên, từ ghế đứng lên.

      "Cậu lại làm gì! Làm giật mình a!" Quan Nghị nhíu mày cái, hai con mắt khóa chặt theo .

      Nhìn thấy hướng cửa phòng tới cừa tò mò hỏi, "Tần đại tổng tài, ngài bây giờ lại muốn nơi nào? Ngài phải là tìm Giang Húc đàm phán đấy chứ?"

      Chẳng lẽ, thực trở nên điên cuồng rồi sao?

      Tần Tấn Dương hừ lạnh tiếng, trầm mặc .

      Dùng sức đẩy cửa ra, quanh người tựa hồ ngưng tụ cỗ tức giận sắp bộc phát. Mà mím chặt môi, ưng mâu thâm trầm lẫn chút tia sáng sắc bén, cũng nổi lên ít bão táp.

      ra khỏi phòng làm việc tổng tài, chân thon dài sải bước hướng phòng làm việc kia tới.

      Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! trong lòng ngừng nỉ non tên , lại phát có chút nghiến răng nghiến lợi. muốn cầm sợi dây vừa to vừa dài, trói lại bên người.

      Tránh khỏi mấy con ruồi nam kia, cả ngày cứ nhìn chằm chằm vào dứt!

      Bên trong phòng làm việc , Đồng Thiên Ái nghiên cứu tư kiệu hợp đồng. Trong miệng nỉ non nhớ tên tuổi của văn kiện muốn tìm kiếm, ngón tay mảnh khảnh lướt qua sấp văn kiện.

      Đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu, "Này! Như thế nào lại nhiều như vậy! Nha? ở nơi này sao?Vậy mình tới phòng tài liệu tìm!"

      Vừa xong xoay người, lại nhìn thấy ánh máy mang theo chút thẩm vấn.

      Tần Tấn Dương im hơi lặng tiếng đứng phía sau , đôi mắt nhìn chằm . Mà cái khuôn mặt tuấn kia, thu lại hết tất cả tức giận cùng cuồng ngạo.

      " làm gì thế! Muốn hù chết người à!" Nhìn thấy người tới, Đồng Thiên Ái khỏi lui về sau bước .

      là! có việc gì làm tự nhiên đứng sau lưng người khác, chẳng lẽ biết :"Người dọa người bị người dọa chết sao"! Thôi! cùng tên biến thái này so đo!

      Đồng Thiên Ái thấy lời nào, thô lỗ , :"Tránh ra! Tần đại tổng tài! Tôi muốn lấy văn kiện!"

      " cho !" Lạnh lùng phun ra mấy chữ này.

      Đồng Thiên Ái nghi hoặc ngẩng đầu, vừa chống lại ánh mắt của , "Tần đại tổng tài! Tôi có công việc phải làm a!Làm phiền ngài nhường chút!" có tật xấu sao? Chắc là bệnh thần kinh tổng hợp lại lần nữa phát tác! Cho nên ở chỗ này điên!

      "Chính là cho em !" Tần Tấn Dương như hài tử bắt đầu cố tình gây .

      "Uy!Tránh ra! có bệnh thần kinh ah!" Rốt cuộc chịu đựng nổi rồi, đưa tay đẩy .

      Tần Tấn Dương bắt được tay , ôm chặt vào trong ngực, dùng sức, " cho em ! cho em cùng người đàn ông kia chuyện! cho em hướng về phía cười! Coi như là học trưởng cũng cho!"

      "......" Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, ngơ ngác bị ôm lấy.

      Cái gì a? những gì đây? Học trưởng? Là chỉ học trưởng Giang Húc sao?

      " lại điều tra tôi!" Căm giận chỉ trích.

      Tần Tấn Dương gì, bày tỏ chấp nhận.

      Tên biến thái đáng chết này! tại là gì đây? đại nam nhân chạy đến chỗ này, là vì cái này với ?

      " cần điên! Hành động bây giờ của làm cho tôi cảm thấy rất ngu ngốc! phải định là cho tôi biết ở đây ghen !" Đồng Thiên Ái nhấc chân lên muốn đạp , lại bị đè bắp đùi lại

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 177 : Chính là ghen
       

      "Hả" Tần Tấn Dương chút nghĩ ngợi, có chút tức giận , '' chính là ghen!''

      Đáng chết! chính là ghen! Bởi vì luôn né tránh , lại hay thay đổi thất thường, để cho làm sao lo được lo mất đây? Tính tính lại, còn là lỗi của con nhím này!

      Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, nghĩ tới thẳng thắn thừa nhận như vậy. Bên tai có hơi hồng hồng, dần dần nhuộm cả khuôn mặt. Trong lòng có chút chút ngọt ngào, cũng làm bộ cử động.

      ''Buông ra! buông ra,nếu vừa tan tầm tôi tìm học trưởng, tôi còn muốn hướng ấy cười nịnh nọt! Nhanh lên chút mau tránh ra!'' hướng gầm , làm thể nào cũng đẩy được thân thể cứng rắn trước mặt.

      Đây là khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ, sức lực của đàn ông luôn lớn hơn so với phụ nữ! thua thiệt!

      Tần Tấn Dương mân môi, ảo não nhíu mày. Trong đầu suy nghĩ, chợt có ý tưởng. Dắt tay của , xoay người lôi kéo ra khỏi phòng làm việc .

      '' kéo tôi đâu! Tần đại tổng tài!'' Đồng Thiên Ái dùng sức bỏ tay ra, nhưng là bỏ thế nào cũng được.

      Thế nào lại như vậy! là muốn chết!

      Tần Tấn Dương sải bước hướng phòng làm việc của mình tới, đưa tay đẩy cửa ra, lôi kéo Đồng Thiên Ái vào. Cánh cửa ''Bang -----'' tiếng, đóng lại.

      '' dẫn tôi tới nơi này làm gì hả!'' Đồng Thiên Ái nhíu khuôn mặt lại, căm giận hét.

      Bên trong phòng làm việc của tổng tài, Quan Nghị vẫn có rời , ngồi ở đấy chờ Tần Tấn Dương trở lại, càng muốn xem trương ra bộ mặt đen.

      nghe thấy tiếng vang sau lưng, vội vàng quay người lại.

      Nghe được tiếng hét tràn đầy sinh lực của Đồng Thiên Ái, ánh mắt nhìn đôi dở hơi. tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn họ "Biểu diễn".

      Tần Tấn Dương xoay người, thân hình cao lớn hướng về phía xô, nheo lại đôi mắt đẹp lại, : "Bắt đầu từ hôm nay, em làm việc ở chỗ này!"

      "Cái gì?" Đồng Thiên Ái há to miệng, chỉ vào quát, " có nhầm chứ? Nơi này chính là phòng làm việc của tổng tài đấy!"

      Biến thái chết tiệt! Chẳng lẽ đem phòng làm việc của tổng tài tặng cho sao? thể nào! Lại bắt đầu lên cơn điên đây! Gần đây thường hay nổi điên, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng.

      Tần Tấn Dương khinh thường hừ lạnh, "Phòng làm việc của tổng tài sao! Dù sao bắt đầu từ hôm nay em bắt đầu ở chỗ này làm việc!"

      "...." Khóe miệng giật giật, vô cùng nghiêm túc hỏi. "Như vậy, Tần đại tổng tài, tính để cho tôi ngồi ở cái bàn làm việc nào đây? Chẳng lẽ là ngồi bàn làm việc của ....."

      Còn chưa dứt lời , trực tiếp bị cắt đứt, :"Nếu em thích, em cứ việc ngồi!"

      Hả? phải chứ! Ngày mai mặt trời nhất định mọc ở hướng tây cho mà xem!

      "Tần Tấn Dương!" Đồng Thiên Ái bất lực hét lên tên của . có biết bây giờ mình làm gì ! Quả giống như hài tử, tùy hứng như vậy!

      "Bà xã! phải ở trước mặt em sao!" Lửa giận Tần Tấn Dương trong lòng Tần Tấn Dương tắt, khôi phục lại bình thường.

      Bà xã?..... Bà xã! ........

      Đồng Thiên Ái nhất thời cảm thấy thiếu khí, có loại cảm giác vô lực. Ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tuấn tú cười giống chó kia, hận vung quả đấm được, liền trực tiếp đánh ngất .

      " cho lần cuối cùng! ----- được ------ gọi ----- như ---- thế-----" từng chữ vô cùng trịnh trọng mà cảnh cáo.

      Tần Tấn Dương gật đầu cái, giống như vô cùng trịnh trọng tiếp nhận, " nghe! Lão bà!"

      Trời ơi! Điên rồi! Thủ lĩnh tổng tài Đài Loan Tần Tấn Dương, bị điên rồi! Hơn nữa phải chỉ là hơi điên, mà phải là hoàn toàn điên rồi! Hoàn toàn biến thành đồ ngốc rồi!

      ".........." Đồng Thiên Ái thở phì phò mà nhìn chằm chằm , lập tức biết nên làm như thế nào cho phải.

      Tần Tấn Dương nở ra nụ cười mê người, giả vờ vô tội hỏi, "Thế nào? Lão bà em làm sao vậy? Ai chọc giận em! cần phải giận, mặc dù như vậy nhìn cũng rất đáng !"

      "Tần Tấn Dương! chết !" Đồng Thiên Ái rốt cuộc nhịn được, lấy ra ba năm học Thủ Đạo, hung hắng hướng bắp chân đánh tới.

      Giống như là sớm biết hành động như vậy, bàn tay theo phản xạ đưa ra theo động tác của , dễ dàng ôm hông , để cho có bất kỳ cơ hội nhúc nhích nào.

      Tần Tấn Dương kề sát lỗ tai cửa , nhàng , " Lão bà! chết! chết em làm sao đây?"

      Buồn nôn! tên biến thái này buồn nôn!

      " yên tâm! chết, tôi tuyệt đối tốt hơn bây giờ! Còn có thể tìm bạn trai, sau đó gả , sống vui vẻ hạnh phúc!" Đồng Thiên Ái nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi .

      Quả nhiên, người kia lại bắt đầu trở mặt, cáu kỉnh quát, "Em dám!"

      "Ai tôi dám!" Đồng Thiên Ái chút nghĩ ngợi, trả lời. Giống như muốn làm trái lại ý của .

      Quan Nghị vẫn xem tiết mục náo nhiệt, rốt cuộc nhịn được cười to lên, "Ha ha -----" gương mặt trẻ con bởi vì phải cười to, nhìn có chút dữ tợn.

      "......"

      "........."

      Nghe thấy tràng cười gian trá, Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái đều buồn bực, giấy sau vô cùng ăn ý nghiêng đầu, hai cặp mắt bắn về kẻ ngồi ghế.

      "Làm sao lại ở chỗ này!"

      "Làm sao cậu lại ở chỗ này!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, liền ăn ý giống nhau như vậy.

      "A! Các cậu rất ăn ý nha!" Quan Nghị nhìn bọn hộ, kêu lên.

      Tần Tấn Dương gì, ngắm nhìn Đồng Thiên bên cạnh.

      "Ai cùng ta có ăn ý chứ!" Đồng Thiên Ái đỏ mặt, giọng phản bác.

      là muốn chết! Cư nhiên lại có người ngồi trong văn phòng, bọn họ cũng phát ! cách khác tất cả mọi chuyện mới vừa rồi, cũng bị cái tên tay sai đáng ghét này nghe được!

      A a a a ------

      Nghĩ tới đây, nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng trợn mắt nhìn cái tên đầu sỏ bên cạnh. Nếu phải cái tên biến thái đáng chết này, làm sao lại lúng túng như vậy! Trời ơi! Về sau nhìn mặt Quan đại thư ký như thế nào đây!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :