1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 168: Người nào ghen

      Edit :Ishtar
       

      Điện thoại di động trong tay rớt xuống, rơi xuống chiếc giường êm ái.

      Chỉ nghe đầu bên kia điện thoại, Quan Nghị vạn phần tò mò tiếng thét chói tai gầm thét, "Uy! A —— phải chứ? Tấn Dương nấu cháo? Trời ạ! Ta có nghe lầm hay ? Đồng Thiên Ái. . . . . . ?

      "Uy? . . . . . . Có ai ? . . . . . . Uy! . . . . . ."

      Đồng Thiên Ái cách nào bận tâm điện thoại bên kia rồi, vội vàng chạy xuống giường. Cũng là len lén, cẩn thận từng li từng tí giẫm ở sàn nhà, tận lực để cho mình phát ra chút xíu thanh .

      về phía phòng bếp, nép ở cạnh cửa, lộ ra cái đầu .

      Mắt to hoạt bát nhìn thấy bóng lưng cao ngất kia chợt nở rộ phát ra ánh sáng thể tưởng tượng. Giống như là ánh sao sáng nhất trong bầu trời đêm chiếu sáng, chớp động sáng chói chói mắt .

      Tạp dề bị gấp lại 1 nửa, tùy ý thắt ở eo. biết ở tại đây lúc nào thay ra tây trang cùng áo sơ mi đêm qua, mặc vào áo ngủ kiểu nam, tinh khiết mềm mại.

      Có khí trắng bay lên, nghe được nồi đun sôi kèm theo tiếng vang "Phốc xuy phốc xuy ——".

      Giờ phút này, bóng lưng của , còn có nồi cháo nóng kia, đây tất cả tất cả, cũng làm cho Đồng Thiên Ái cảm giác, mình cùng quả giống như là đôi vợ chồng mới cưới.

      ". . . . . ." Le lưỡi cái, vì ý tưởng mới vừa trong nháy mắt nổi lên của mình, cảm thấy ảo não.

      Đổ mồ hôi !©¸®! Đồng Thiên Ái, mi nghĩ gì thế? Làm ơn! phải là nấu cháo cá sao! Có cần thiết cảm động thành cái bộ dáng này sao? Lại còn cảm giác mình cùng là vợ chồng? Nhanh lên chút khiến cái ý nghĩ này biến mất!

      " đếm tới ba, em tốt nhất mang dép vào. Còn nữa..., mặc cái áo khoác dày!" Tần Tấn Dương ngay cả đầu cũng có quay lại, lạnh lùng cảnh cáo .

      A ——

      Đồng Thiên Ái cúi đầu nhìn lại, nhìn bàn chân của mình, có chút bất an giật giật ngón chân. Trong lòng cũng là càng thêm hồ nghi, biến thái chết tiệt! Cũng quay đầu lại, làm sao lại biết mình mang dép!

      Rốt cuộc vẫn phải nhịn được tò mò, lập lòe hỏi, "Làm sao biết em mang dép!"

      " biết!" Ngắn gọn trả lời, cũng là dị thường kiên định.

      Đồng Thiên Ái mím mím môi, hướng về phía bóng lưng của làm mặt quỷ, cam nguyện , "A! Em nhé ! Vậy em đây! như vậy! Vậy em liền cố gắng !"

      "!" Tần Tấn Dương có chút nhức đầu, quyết định nhìn thao thao bất tuyệt, trực tiếp bắt đầu đếm ngược tính giờ.

      Nghe được đọc lên rồi." " , Đồng Thiên Ái liếc mắt. Cái gì chứ! Biến thái chết tiệt! Dám coi như đứa con nít ba tuổi sao? đúng là tức muốn chết a! Ngày!

      Giọng nam thâm trầm lại tiếp tục vang lên, "Hai!"

      ". . . . . ." ! ! Xem có thể làm gì nào! Nhịn xuống!

      Tần Tấn Dương rốt cuộc bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, thả ra muỗng lớn trong tay ra. Từ từ xoay người lại, chuẩn bị mở miệng kêu"Ba" , lại phát sau lưng cư nhiên người.

      "Em ! Tần Tấn Dương! là một thủ lĩnh đại biến thái!" Đồng Thiên Ái giống như phát tiết mở miệng hét lên to, thanh xuyên thấu qua khe cửa mơ hồ truyền đến.

      Lời nói trẻ con của Đồng Thiên Ái, truyền vào trong tai Tần Tấn Dương, mặt thản nhiên nhưng cong lên nụ cười dịu dàng.

      Từ từ tới cửa phòng bếp, nghiêng người sang, có chút lười biếng dựa cửa, nhìn chằm chằm gian phòng của , chờ đợi mở cửa lần nữa, xuất ở trước mặt .

      Hừm? Phải thân thể sức chống cự quá tốt ! Hay là nên thân thể sức đề kháng quá kém đây?

      Dầm mưa một trận, đầu óc liền choáng váng phát sốt, người nóng sốt mơ hồ ngủ chết ở trong nhà. Nhưng chỉ chớp mắt, lại vui vẻ giống như con cá chạch, bắt cũng bắt được!

      Đồng Thiên Ái! . . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .

      Cửa phòng được mở ra cái khe kẽ hở, Đồng Thiên Ái nhô đầu ra, "Uy! biến thái chết tiệt!"

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương nhíu mày, đối với cái thói quen này của cảm thấy có chút nhức đầu. Trầm giọng , " Thiên Ái! Chúng ta thương lượng , về sau có thể gọi là ‘biến thái chết tiệt’ hay !"

      Dầu gì cũng đường đường là tổng tài Tần thị, người đàn ông trong mộng mà tất cả nữ nhân Đài Loan tha thiết ước mơ a! Ai ai ai! Sao lại thua bởi tay con nhím nhỏ xù lông này đây?

      "A! Vậy cũng tốt!" Lần này, vô cùng nghe lời gật gật đầu.

      Tần Tấn Dương nghi ngờ nhìn , tin nghe lời như vậy, ". . . . . ."

      Quả nhiên, giây kế tiếp, Đồng Thiên Ái nghiêm trang , "Em có hai tên khác rất hay tùy chọn! ‘ Tần biến thái ’‘ biến thái chết tiệt ’! thích tên nào?"

      xong, quên gật đầu cái, tựa hồ đối với chính mình rất là hài lòng.

      "Tần biến thái" ?"Biến thái chết tiệt" ? Trời ạ! Trước đề cập tới hai cái tên này gọi là cỡ nào hỏng bét, nhìn cũng nhìn năng lực dùng từ của , căn bản cũng lưu loát! Đầu óc của biết chứa những thứ gì !

      Tần Tấn Dương vuốt vuốt mi tâm, có chút tức giận quát, "Đồng Thiên Ái! Em thể giống như nữ nhân khác như vậy gọi là ‘ Tấn Dương ’ sao?"

      Thiệt là! Gọi ra tên của , có khó khăn lắm sao?

      "Những nữ nhân kia?" Đồng Thiên Ái bắt lại nhược điểm trong lời của , cắn cắn môi, khinh thường liếc cái, "Hừ! Em cũng phải là‘ những nữ nhân kia ’ của , xin lỗi! Em là gọi được!"

      Căm giận xong, trong lòng lại đem mắng ngàn lần. Tần ~ biến ~ thái ~ Tần ~ biến ~ thái ~ Tần ~ biến ~ thái ~!

      Tần Tấn Dương lại nổi lên hứng thú, khuôn mặt tươi cười, cố ý kích thích , "Sao vậy? Ai! Những nữ nhân kia a! Các ấy nghe lời a! Ai? bé con à tức giận gì thế?"

      "Chẳng lẽ. . . . . ." Cẩn thận quan sát , khuôn mặt nhắn đỏ hồng.

      giây kế tiếp, giống như là phát châu lục mới vậy, kinh ngạc kêu lên, "Chẳng lẽ, tiểu thư Đồng Thiên Ái, bây giờ em coi như là ghen phải ?"

      Ách. . . . . .

      "Két?" Đồng Thiên Ái sững sờ ở tại chỗ, trong miệng nỉ non lẩm bẩm, "Ghen? Ghen! Ghen. . . . . ."

      mà ghen à? Buồn cười! Hừ! Đừng có nằm mơ!

      Chợt, nheo mắt lại, hận hận hướng quát, "Ai ghen! Biến thái chết tiệt! Em cho biết! làm em phát bực á! Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng ba ngày, em chuyện với !"

      Quẳng xuống những lời này, đem cửa phòng hung hăng đóng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 169: sai rồi được chưa

      Edit :Ishtar

       
      "Phanh ——" tiếng, sau đó trong phòng yên tĩnh mảnh.

      Tần Tấn Dương ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, vừa thầm kêu tiếng "Đáng chết" ! Trời ạ! Mới vừa rồi đương đem chuyện đó ra làm gì vậy! Nên làm cái gì bây giờ?

      Ông trời! Tần Tấn Dương! Ngươi là đại ngu ngốc! Tại sao ngu xuẩn như vậy!

      Lần này nên làm như thế nào dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông này đây! Trời ạ! Ba ngày lời nào? làm sao chịu nổi! canh giờ lời nào, đều thể chịu được a!

      "Xì xì thử ——" Nồi được nấu chín, hơi cháo bốc ra khỏi ̉nh , cháo tràn ra nồi.

      Tần Tấn Dương vội vàng xoay người, luống cuống tay chân bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Bết bát hơn chính là, trong đầu còn phải nghĩ lát nữa làm như thế nào dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông! Muốn chết!

      Lúc này, kia phòng khép chặt, cửa bị len lén mở ra.

      Đồng Thiên Ái híp mắt, cẩn thận từng li từng tí xuyên thấu qua khe cửa, hướng ra ngoài liếc cái. Nghe được bên trong phòng bếp truyền tới"Vang vang vang vang" tiếng, đắc ý lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      " Biến thái chết tiệt! Để xem còn ngông cuồng ! Lần này đừng mơ tưởng làm cho em cùng chuyện với !" giọng lầu bầu xong, vừa nhàng đóng cửa lại.

      Bên trong gian phòng, Đồng Thiên Ái bước nhàng linh hoạt, hừ cười khẽ xoay vòng. tới trước tủ quần áo, mở ra tủ quần áo, mắt to hoạt bát nháy mắt trừng lớn, cau mày lại.

      "Biến thái chết tiệt! Lại còn kêu mình mặc áo khoác! bộ y phục cũng có! Để cho mình mặc cái gì à?" Mím mím môi, trở tay đem tủ quần áo đóng.

      Xoay người, nhìn về giường, lười biếng hướng nó đặt mông ngồi xuống. Chui vào trong chăn, tiếp tục ấm áp. Ai! ra trong phòng cũng mở máy sưởi, căn bản là cần phải mặc áo khoác gì a!

      Quả chính là làm điều thừa!

      Trong phòng khách, Tần Tấn Dương đem cháo nấu xong nóng hổi đặt bàn ăn.

      Xoay người, đôi tay chống nạnh, ngơ ngác nhìn vào phòng Đồng Thiên Ái. Ai! Làm như thế nào dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông đây! Trời ạ! Mình trước kia đối với nữ nhân phải làm rất được sao? Sao bây giờ lại trở nên uất ức như vậy chứ!

      Khắc tinh! ấy nhất định là khắc tinh của mình!

      ". . . . . ." Bất đắc dĩ tới cửa phòng của . Đưa tay gõ cửa, " Thiên Ái! Ra ngoài ăn một chút! Em cũng mấy ngày có ăn rồi!"

      Lẳng lặng chờ ba phút, người nào hưởng ứng.

      Tiếp tục gõ cửa, kiên nhẫn , " Thiên Ái! Ra ngoài ăn một chút! sai rồi, được chưa nào? Tức giận thì tức giận! Nhưng tóm lại phải ăn thứ gì đó mới được!"

      Lại qua ba phút, vẫn như cũ là người nào hưởng ứng.

      Tần Tấn Dương hơi tức giận, cắn răng nghiến lợi , " mở cửa đúng ? ra đúng ! Tốt lắm. . . . . . lấy chìa khóa. . . . . ."

      mở cửa, tới mở thay ! Dù sao cái chìa khóa ở tay !

      Ai? Cứ như vậy, nửa đêm còn có thể len lén sờ lên giường của ? Hắc hắc he he hắc!

      Quả nhiên, trong nháy mắt, cửa phòng được mở ra.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu liếc cái, cố ý nhìn hữu của , ra khỏi phòng. Sải bước sải bước tới phòng khách, hướng ghế sa lon ổ, ôm gối dựa, cầm lên hộp điều khiển ti vi chọn kênh.

      "Sao em mặc áo khoác?" Tần Tấn Dương xoay người, chất vấn.

      Con nhím đáng giận này! Sao lại làm cho an tâm chút nào như vậy! biết mình mới vừa bị sốt sao? mặc ấm chút, lát tiếp tục cảm mạo nóng sốt nữa !

      Đồng Thiên Ái chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình TV, trong lòng lại lầu bầu: Đại ngu ngốc! Căn bản cũng có áo khoác! có áo khoác bảo mặc cái gì à? Sao lại đần như vậy!

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương nhìn , chợt áo não cau mày.

      Lúc này mới vội vàng xoay người, vào gian phòng bên trong, mở ra tủ quần áo, phát bên trong có vật gì! Trời đát! đều quên, lúc trước căn bản cũng có nghĩ đến cầm áo khoác a!

      Tiện tay cầm chăn lông mỏng bên giường lên, trở về bên người , ngắm nhìn có tinh thần, khuôn mặt nhắn nhợt nhạt, trầm giọng , "Là tốt! lát bảo người đưa tới!" Nửa ngồi ở trước mặt , cẩn thận từng li từng tí đem cái mền khoác lên người của .

      Đồng Thiên Ái vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV, tiếng nào. Nhưng đáy mắt, lại ràng cong lên nụ cười.

      " lấy chén cháo cho em! Em nên uống chút cháo!" Tần Tấn Dương liền vội vàng đứng lên, về phía bàn ăn. Có chút lúng túng tay chân lấy ra chén , múc thêm chén cháo nữa, từ từ trở về bên người .

      Hai tay cầm chén, đưa tới trước mặt .

      tia nhiệt tình trong tròng mắt, ánh mắt có chút cầu khẩn nhìn chằm chằm , cũng là câu cũng , ". . . . . ."

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua rồi, Tần Tấn Dương nửa ngồi ở trước mặt , tựa hồ cũng có ý đứng lên. Mà khuôn mặt tuấn kia, có vẻ vạn phần bất đắc dĩ cùng với thất bại.

      Đồng Thiên Ái mím mím môi, vừa định mở miệng chuyện, rồi lại mím lại chặt.

      Hừ! Mới vừa rồi mới qua ba ngày để ý đến đấy! tại cũng thể đầu hàng trước! Nếu sau này biết bị khi dễ như thế nào! được! Phải nhịn!

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương gì, đôi tay bưng chén , hướng cọ xát.

      Rốt cuộc, có chút chịu nổi nhíu mày. Nhưng có thu hồi tầm mắt, chỉ dùng ánh mắt liếc cái. Trong lòng nghĩ tới: Tay mỏi ? Khó chịu chứ? Em xem có thể bưng bao lâu!

      Lại qua mười phút, Tần Tấn Dương rốt cuộc đứng dậy, cầm chén về phía phòng bếp.

      Đồng Thiên Ái ́ sống ́ chết nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bóng lưng của . Cắn môi, trong lòng tức giận rồi lại tiện phát tác. Biến thái chết tiệt! Thế Sao lại có kiên nhẫn như vậy! cũng thể chờ thêm chút nữa sao?

      "Ừng ực ừng ực ——" , bụng phát ra tiếng kháng nghị.

      Làm sao bây giờ? thực đói a! A a a a a —— Biến thái chết tiệt a a a a ——

      Tần Tấn Dương đem chén bỏ vào trong lò vi ba vòng vo ba phút, sau đó lại bưng cháo trở về đến bên cạnh Đồng Thiên Ái. Giọng khẩn cầu, "Được rồi mà! lời nào cũng được! Nhưng mà phải đem cháo uống cạn!"

      ". . . . . ." Coi như còn là có chút lương tâm!

      Đồng Thiên Ái có tiếp tục quật cường, bởi vì có cần thiết hành hạ bụng của mình!

      Nhận lấy chén, miệng hớp một miếng, gạo trắng nấu thành cháo, ràng có bỏ thêm gia vị, tại sao nhưng bây giờ cảm giác ngon miệng như vậy, còn mang theo chút ngọt ngào. . . . . .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 170

      Edit: Như Phạm & Quảng Hằng
       

      Uống xong cháo, cảm giác cả người ấm áp.

      Đồng Thiên Ái cả người thoải mái vùi mình vào sôpha cuộn thành khối. Khó được cơ hội say sưa xem phim truyền hình Hồng Kông thần tượng chiếu, câu chuyện đau lòng, lại làm cho người xem rơi lệ.

      lúc trình diễn tiết mục ly biệt, biết những thứ này đều là gạt người nhưng vẫn nhịn được khóc theo bọn họ. Trong câu chuyện của người khác, mình lại vui buồn giùm người ta.

      Cứ thế, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hốc mắt từ từ ửng hồng

      “…..” Tay ôm ôm gối, tự chủ dùng sức đem nó ôm vào trong ngực mình. Chỉ như vậy mới có thể lấy được chút an ủi cùn g động lực

      Tần Tấn Dương im lặng đến bên người , ngồi ghế sa lon, ngồi vào bên cạnh , nghiêng đầu chuyên chú nhìn , phát trong mắt ứa lệ, cau mày nghi ngờ liếc nhìn màn hình TV.

      Đây là cái gì vậy? Kiên cường lại quật cường như con nhím xù lông xem phim tv liền đỏ cả mắt?

      Trời ạ, có cần khoa trương như vậy ?

      Quay đầu lại nghiêm túc nhìn màn hình TV, phim dở tệ! Loại tình tiết này mục nát..sao lại ngán ngầm a!!! bé con sao lại ngu ngốc như vậy. Lại bị nó làm cảm động đến như thê!

      “Hít hít____________” Đồng Thiên Ái nhịn được hít mũi cái, hiễn nhiên là nhập tâm vào nội dung của phim.

      Đột nhiên, trước mắt duỗi đến bàn tay to,trong tay còn nắm hộp khăn giấy.

      “……..” Đồng Thiên Ái từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác,nhìn về người bên cạnh. Thấy gương mặt tuấn, giận dỗi trừng mắt liếc cái, kiên quyết xem trọng triệt để “lời hứa” của bản thân vừa rồi.

      Tuyệt đối muốn cùng chuyện!

      Tấn Tấn Dương nhàng thở dài tiếng, đối với hành động có vẻ tức giận của bé con, cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc. Khi người đàn ông bắt đầu trở nên muốn giữ chặt người phụ nữ của mình, liền nhất định thể thấy ánh sang mặt trời a!

      “Thiên Ái!” Rút khăn giấy ra, đưa tới trước mặt đầu hàng rồi, được ? nhận thua có được hay ?

      Ai! tới lui cũng đều trách ! mở bình ai lại biết trong bình có gì! Người khác là lỡ bước chân liền hận thành thiên cổ, bây giờ là “Vừa lỡ miệng liền hận thành ba ngày” a! chẳng lẽ muốn ba ngày lời nào sao!

      Đồng Thiên Ái khẽ liếc cái, nhưng nội tâm lại có chút đắc ý. ! Lần này cho ăn rùa ! Đừng tự cho là đúng! mới giống như những người phụ nữ kia bám lấy buông đâu! Hoàn toàn có lý do them nhìn !

      Bút trong tay tùy ý ném sa lon, xoay người đứng trước Tần Tấn Dương, nheo mắt lại đem giấy có sẵn chữ viết đưa tại trước mắt .

      “ Biến thái chết tiệt! Bổn tiểu thư ba ngày cùng chiện chính là ba ngày “

      Tần Tấn Dương đưa mắt nhanh chóng nghiền ngẫm những dòng chữ, vừa buồn cười lại vừa tức giận nhất thời có loại cảm giác vô lực. Trong đầu chợt thoáng tia linh quang. Lấy bút ghế sa lon với tờ giấy nhận được từ , dưa vào khay trà Long Phi Phượng Vũ soàn soạt viết. Mấy giây sau, đem giấy vừa viết xong cầm lên đưa trước mặt .

      sai rồi, được chưa?”

      Đồng Thiên Ái vốn khoanh tay trước ngực, nhìn thấy hang chữ trong nháy mắt , đưa tay ra dấu “ được.”

      “Thiên Ái!” Thanh Tần Tấn Dương vô cùng ảo não

      Lấy tay ra hướng chữ “Stop” , nghênh ngang ngồi trở lại ghế, tiếp tục xem phim, liều mang quyết tâm xem hoàn toàn vô hình.

      Chợt, dường như nghĩ tới điều gì k bthuong

      Lấy cây bút trong tay , vôi vàng viết hàng chữ__________”Tôi muốn về nhà! Ngày mai tôi muốn làm!”

      Nhận được mệnh lênh của , Tần Tấn Dương chợt từ ghế sa lon ngồi dậy. Đứng trước người , cúi đầu mắt nhìn xuống gương mặt nhắn để cho a vừa vừa hận “ làm có thể! Về nhà thể!”

      “Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày em phải ở đây với !”Van phần kiên quyết quát.

      Đồng Thiên Ái trả lời, hướng vẩy tay, ý bảo ở vị trí bên canh, ngăn trở xem tv rồi. Trong lòng lại thầm :Biến thái chết tiệt! tôi ở sao? Hôm nay có cách nào chạy ra khỏi ma trảo của ! Ngày mai tôi về!

      “…………..” Tần Tấn Dương thấy mặt có vẻ nhịn được, rất thức thời bước hai bước đến ngồi bên cạnh.

      Điện thoại trong phòng vang lên, nghiêng đầu sang chỗ phòng nghỉ nhìn, lại quay đầu liếc nhìn tiểu oan gia. Dăn dò nghe điện thoại “

      Đồng Thiên Ái nhìn thấy xoay người, hướng bóng lưng le lưỡi cái.

      Trong lúc lơ đãng nghiêng đầu sang chỗ khác,vừa lúc trông thấy bầu trời ngoài cửa vô cùng xanh , máy bay chậm rãi bay qua .

      Phi trường Đài Bắc.

      Trong đại sảnh sáng ngời chờ, đám người huyên náo mảnh. Có vài người vội vã kéo hành lý, vội vàng chờ người, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian, mặt mỗi người mỗi vẻ khác nhau.

      “Đài Bắc, chuyến bay Pháp Paris JKC74, bắt đầu soát vé”Thanh ngọt ngào xuyên thấu qua phát thanh du dương truyền đến.

      Mặc áo khoác đạm màu cà ri miên tê dại, bé con nâng lên khuôn mặt tươi cười , “ Bạch Minh ! Đến chuyến bay chúng ta rồi ! thôi”

      “Hửm?.......Ừm!....Vậy chúng ta thôi ! Đến cửa soát vé!” Tiêu Bạch Minh gật đầu cái, đứng lên, cầm lấy hành lý tay, dịu dàng sóng vai bước .

      “Haiii! Bạch Minh biết ? Lần trước đến Pháp với mẹ ! Mới đây thôi mà qua nhiều năm !” Điềm Điềm có chút hưng phấn , đưa tay ôm Tiêu Bạch Minh.

      Thân mật tựa đầu cọ xát cánh tay , “ Em hoài niệm món điểm tâm ngọt nơi đó!Ưm……Thơm quá………”

      “Nếu Điềm Điềm thích ăn, vậy đến Pháp, vừa xuống máy bay, trước hết dẫn em ăn sảng khoái! Như thế nào?” Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu, cưng chiều .

      Điềm Điềm lớn tiếng hoan hô, “Vạn Tuế!________”

      Nhắm mắt lại, chỉ là ngắn ngủn ba giây đồng hồ

      Thiên Ái…..gặp lại sau……..

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 171: Nhớ như vậy!

      Beta:yunafr
      Tần Tấn Dương nghe xong điện thoại trở ra phòng khách. Hai tay khoanh ở trước ngực, ngơ ngác nhìn Đồng Thiên Ái ngồi sofa, khẻ nhíu mày, cũng bởi vì thể nghĩ ra biện pháp để khiến vui vẻ lên.

      Sao lại phiền phức như vậy chứ? Trước đây vẫn chưa bao giờ cảm thấy con phiền toái, tại lại thể thừa nhận, “phiền toái”, hai chữ này chính là đại danh từ để chỉ con a!

      “…….” Đồng Thiên Ái tập trung tinh thần xem kịch truyền hình, tuy rằng cảm giác được người nào đó nhìn mình chằm chằm, lại đem trở thành khí. Thời gian tích tắc trôi qua, nhìn thấy nhìn thấy, nhịn được ánh mắt trở nên chua chua, nhưng lại suy nghĩ kĩ càng. Đúng là khốn kiếp mà!

      Cho nên, quyết định ngủ!

      Vài giây tiếp theo, từ sofa mạnh mẽ đứng dậy.

      Xoay người bỏ , cố gắng nhìn mặt , hướng phòng của mình mà .

      Tần Tấn Dương thấy đến gần mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn bướng bỉnh của . Khi ngang qua người , bất ngờ ôm cánh tay , khẻ hỏi “Em muốn làm gì thế hả?”

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, vẫn như cũ im lặng trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt liếc cái, lấy tay đưa móng vuốt của cánh tay của mình đem bỏ ra.

      Dường như là muốn trở lại chỗ cũ, lại trở về bên cạnh sofa, cầm lấy tờ giấy đầy chữ được mở ra kia,cầm viết lên, viết câu lớn.

      đến trước mặt Tần Tấn Dương, đem tờ giấy dùng sức nhét vào trong tay

      , sau đó về phòng của mình, cánh tay dùng sức đóng cửa lại.

      “Em sao! Chỉ là muốn ngủ chút thôi! Nếu em chưa có tỉnh ngủ đừng có làm phiền em! Cảm ơn!”

      Tần Tấn Dương nhớ kĩ câu này, đau đầu xoa xoa mi tâm “Con nhím này, cứ như vậy mà bỏ sao? Trời ơi, đến bao giờ mới đem em về nhà được đây!”

      Sáng sớm hôm sau, Đồng Thiên Ái sớm tỉnh lại.

      Con mắt nửa nhắm nửa mở, mơ mơ màng màng xuống giường. Lại vẫn mơ mơ màng màng mà đánh răng rửa mặt, tiếp theo chuẩn bị làm. Trở về phòng theo thói quen mở cửa tủ ra, muốn lấy quần áo mặc.

      Tay ở giữa trung, vung cao thấp trái phải, chộp tới chộp lui chính là vẫn lấy được bộ quần áo nào cả!

      “Đáng giận, sao lại thế này chứ?” thầm, nhíu nhíu mày, trong phút chốc mở to hai mắt. Nhìn thấy cửa tủ trống , lúc này mới nhớ ra đây phải là cái tổ chim của mình.

      có chút bực mình, lấy tay cào cào tóc, vẻ mặt ão não ra khỏi phòng.

      Ngày hôm qua nhìn thấy kịch truyền hình, bất tri bất giác trung lại càng đến việt vây. là chịu nỗi bị quấy nhiễu mới quyết định trở về phòng ngủ tiếp. nghĩ đến, lại có thể ngủ mạch đến lúc hửng sáng.

      Tên biến thái đâu? nơi nào rồi?

      “Bụng đói quá mất!” Sờ sờ cái bụng của mình, cảm giác đói đến còn sức lực.

      Tần Tấn Dương đáng giận, khi nào lại trở nên nghe lời như vậy cơ chứ? được quấy rầy mình, liền cứ như vậy mà để ngủ sao? Cũng hỏi ăn cơm chưa nữa!

      Bây giờ làm gì đây? người lại mang tiền về nhà thế nào?

      Đột nhiên, cửa lớn bị mở ra! (Tèn ten!!!)

      Tần Tấn Dương hai tay mang theo túi mua sắm đến. Người mặc âu phục, trước sau vẫn như vậy tuấn ngất trời. Ngẩng đầu lên, nhìn đến Đồng Thiên Ái, cũng có chút lo lắng bất an nhìn .

      “Sao tỉnh dậy sớm vậy? Còn khó chịu ? Hay là thoải mái? Bây giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa !” Giọng mang chút quan tâm hỏi .

      Lời quan tâm của Tần Tấn Dương truyền vào trong tai Đồng Thiên Ái, trong lòng mặt này bình thường vẫn kiên trì bỗng dưng có chút buông lỏng. Biết miệng muốn gì đó, nhưng vẫn còn phần quật cường, lại như trước để ý quấn quanh trong đầu.

      Tần Tấn Dương nhìn thấy lời nào, cộc lốc cười “Vốn nghĩ về nhà em lấy cho em chút quần áo, nhưng là đến rồi mới phát có chìa khóa, hình như phòng của em bị khóa bên trong phải? Cho nên còn cách nào khác, mua đồ cho em!” cẩn thận quan sát nét mặt chút thay đổi của làm cho có cảm giác mình vừa làm gì sai phải.

      Vội vàng bước đến gần nàng, tay chân luống cuống cầm mấy bao quần áo, “Từ đến giờ chưa mua quần áo nữ bao giờ hết, tất cả đều là do bọn chọn!”

      “A, phải!” Tần Tấn Dương bỗng phát ra mình càng càng sai, vội vàng sửa miệng “Là nhờ nhân viên trong tiệm chọn, chọn vài bộ quá sặc sở! biết là em thích mấy màu sáng mà!”

      “Chỉ là ít quần áo sạch thôi! Trong này còn có mấy loại áo lông đơn giản, còn có quần bò nữa. biết em thích mặc quần bò mà!” Vốn là giọng nam vang dội kia chống lại ánh mắt thâm thúy của , thanh càng ngày càng dần!”

      “………” Đồng Thiên Ái nhìn , tất cả hờn dỗi hôm qua phát liền bay mất!

      Đường đường là đại tổng tài, sáng sớm lại mua quần áo cho mình thay. Bây giờ đứng trước mặt , lại ấp a ấp úng như em bé, khẩn trương mà giải thích. ta làm như vậy, … là vì quan tâm sao?

      Tuy là có chút cam lòng, nhưng mà quả tâm bị làm cho mềm hơn chút, nhìn hồi, nhàng mà “Em đói bụng!”

      “Đói bụng?..............” Tần Tấn Dương nghe được mở miệng chuyện mới nhận ra, chính mình lại nhớ giọng này bao nhiêu.

      Trong lòng hơi dãn ra chút, nhưng cũng may mắn là mình thoát được kiếp rồi!

      Lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy bao thức ăn giơ lên, cười : “ mua bữa sáng rồi! Mua nhiều luôn ý! Em muốn ăn gì? Nếu em thích, vậy để mua lại!”

      xong, tay còn cầm đống túi xách tùy ý để sàn nhà.

      Mang theo bao thức ăn đến trước mặt Đồng Thiên Ái, kéo tay đến bàn ăn, đem thức ăn tất cả đều bày ra trước mặt.

      "Sữa đậu nành. . . . . . Sữa. . . . . . Ca cao nóng. . . . . . Bánh mì. . . . . . Pho mát. . . . . . Còn có sandwich. . . . . ."

      “Em thích hả, vậy để xuống mua! Em muốn ăn cái gì?”

      “Thiên Ái à!” Tần Tấn Dương thấy gì, trong lòng quả thực biết làm sao.

      Đồng Thiên Ái nhìn thấy bàn đầy ắp thức ăn, cắn môi lời nào. Bỗng nhiên muốn đứng dậy rời khỏi, trước khi ở đây, ấy cũng như vậy đối với . (Câu này nguyên văn là “Bỗng nhiên nghĩ nổi lên tiêu bạch minh, tại đây phía trước, cũng là như thế đối đãi nàng.”, em thấy dịch ra nó kì kì sao ấy!:-?)

      Thế nhưng sau đó, vẫn là để lại mà !

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 172: Tiếng kêu “Ông xã”.

      Edit : Bạn nào ed vào nhận nha
       

      “Làm sao vậy? …. thích?” Tấn Dương ngừng động tác tay, nghiêng thân chuyển qua đối diện , hơi nhíu mi chút, nhìn con nhím đứng trước mặt.

      Ai, sao lại chứ? quả là sắp điên luôn rồi đây này.

      Đồng Thiên Ái lắc lắc đầu, bất luận cái gì, thể đoán được chậm rãi đưa đầu dựa vào ngực , hai tay mịn hơi gầy có chút bất an vòng quanh eo .

      “Thiên Ái……” bỗng nhiên ôm , ngược lại khiến cho Tần Tấn Dương ngạc nhiên vô cùng.

      … làm sao vậy, sao lại kì quái thế?

      Tần Tấn Dương vươn cánh tay dài ra, ôm lấy . Cúi đầu, để sát vào bên tai của , thanh vang lên, ôn nhu hỏi han: “Hửm? Làm sao vậy, còn khó chịu à?”

      Rất khác thường a! Con nhím con này, sao lại chủ động đối thương nhung nhớ chứ? là rất kì quái mà! Là bị gì sao, hay là muốn dùng “Mỹ nhân kế” đối ? Còn cái cầu làm phát điên lên đâu mất tiêu rồi?

      “Tấn Dương…”, đầu chôn ở dưới ngực , rầu rĩ phát ra thanh .

      “Sao nào?” nhàng vỗ lưng , nỉ non tiếng.

      Đồng Thiên Ái trong tay cố dùng sức ôm chặt, mang theo chút lo lắng, bất an mà hỏi : “Tấn Dương, lại rời em sao? Về sau……”

      !”. Tấn Dương chút nghĩ ngợi mà trả lời.

      Đồng Thiên Ái rầu rĩ gật đầu, cũng thêm gì nữa, chỉ vùi trước ngực mà lơ đãng cọ cọ, giống như là tìm chút an ủi, cứ như vậy, vừa đáng , nhưng cũng thập phần mờ ám.

      Ai, Đồng Thiên Ái à, mi hãy thừa nhận , mi hoàn toàn muốn ở tại nơi này, dây dưa với gã đàn ông biến thái này rồi! Cũng chính vì vậy mà mới có thể ở trước mặt ấy hỏi ra loại vấn đề này.

      Nếu phải sợ hãi ấy giống Bạch Minh , chính mình lại đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng!

      “Đứa ngốc này!” Tần Tấn Dương lại kéo vào trong lòng ngực của .

      “…….” Đứa ngốc, đứa ngốc?…..

      Đồng Thiên Ái mạnh mẽ đưa từ người mình đẩy ra, vỗ vỗ tay, nheo mắt lại hỏi: “Uy! Tần đại tổng tài à! Em tại muốn ăn cơm. lát nữa phải làm! tốt nhất là nên rồi!”

      xong vội vàng hướng chiếc ghế dựa, đặt mông ngồi xuống, tự cố gắng cầm lấy bánh mì, hung hăng mà cắn cái to, lại chụp lấy bao bánh kem. “Kêu càu nhàu càu nhau!” mà đứng dậy, hét lên.

      Hả? Vẫn còn ấm nha! Hừ hừ!!!

      Tần Tấn Dương sững sờ tại chỗ, quay đầu lại nhìn Đồng Thiên Ái, đối với thay đổi bất thường của có cảm giác: “Đầu váng mắt hoa!” Mọi người đều , phụ nữ thay đổi như chong chóng, tại cũng đành gật đầu thừa nhận điểm này.

      Đem ngụm sữa cuối cùng uống sạch, bình tĩnh lại mà từ ghế từ từ đứng lên, hướng bên kia những túi đồ mua sắm, nắm đại lên hai cái, nhanh nhanh vào phòng của mình.

      Tần Tấn Dương trầm mặc nhìn chuỗi hành động liên tiếp của , vẫn chung thủy im lặng. Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, khóe môi bỗng giơ lên nụ cười, mạch hướng cái đống túi xách kia, cầm lấy cái túi màu hồng nhạt, vẻ mặt xấu xa tươi cười.

      “1…..”

      “2…..”

      Trong lòng mặc niệm, bắt đầu đếm ngược thời gian.

      Quả nhiên, khi đếm tới “3” cửa phòng hé ra cái khe .

      Đồng Thiên Ái mặt có chút đỏ, ấp úng nhìn , xấu hổ biết mở miệng như thế nào: “Cái kia……..Đem cái kia, ….. đưa cho em!” Ông trời à, phải sao đây???

      “Đưa cái gì cho em?” Tần Tấn Dương làm bộ biết, cũng trêu tức mà hỏi han.

      “Đưa nó cho em” – Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi .

      Tần Tấn Dương mở to hai mắt ra nhìn, vẫn là bộ dáng tò mò: “Cái gì cho em a? Em , làm sao biết chứ?”

      nham hiểm!” Đồng Thiên Ái vươn tay, căm giận chỉ thẳng vào , nghiến răng kèn kẹt : “ đừng cho em biết, quên mua nội y! Mau đưa nội y cho em!” (Hahahaha:)):)):)))

      Vừa định thay quần áo lại phát mình ngay cả nội y cũng chưa mặc. Hai bộ quần áo ngủ tơ tằm có thiết kế ngay ngực, cho nên mặc như thế hai ngày, chút cảm giác cũng có!!

      Kẻ trộm Tần Tấn Dương nở nụ cười, ho khan hai tiếng, cò kè mặc cả : “Như vậy ! Em gọi tiếng ông xã thử xem nào!”

      Ai da, biết còn bao lâu nữa mới có thể đem lấy về nhà, cũng biết chừng nào mới được nghe kêu loại xưng hô này thực quá mức chờ mong rồi!

      “…..” Đồng Thiên Ái chỉ vào mũi , thở phì phì quát: “Đồ biến thái, biết xấu hổ, em có chết cũng kêu ngươi như vậy đâu!! Nhanh lên đem nội y đưa cho em! Nếu , chờ coi!”

      Dám bảo gọi là “ông xã” sao? Phi phi phi, đừng tưởng được tấc lại tiến lên thước, được đằng chân lân đằng đầu à? Mơ tưởng, ngay cả cửa sổ cũng có nhé!

      gọi sao? Nếu em gọi, mang đến cho! Ai! Em phải nhớ rằng, bây giờ em có đem tiền, làm cách nào về nhà được chứ hả? Cho dù em có tiền, muốn như thế đón xe về nhà sao?”

      “Chẳng lẽ em mặc áo ngủ ra ngoài đường cái? Hửm?” hảo tâm nhắc nhở .

      Đồng Thiên Ái trong cơn giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn : “ là ác độc! Đúng là con người độc ác mà!”

      “Nha, vậy em gọi sao?” có chút nhàm chán, dựa vào vách tường, thập phần kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời thuyết phục của . chính là hiểu được thời gian của rất gấp, thôi cứ cùng cò cưa dây dưa vậy!

      Đáng giận! Lần này nhớ kĩ, nhất định trả thù!!! Bằng bỏ luôn cái tên “Đồng Thiên Ái” này luôn!

      “Ông ………. Ông …….!” chữ mà nửa ngày cũng xong, quả là rất khó mở miệng.

      Nhắm mắt lại, nghiến răng, “Ông ……. Xã!” Trong lòng thầm kêu thêm từ “công”, cứ như vậy liền biến thành: “Ông xã công!”

      Lão công công! Tần công công! Rất …….

      Tần Tấn Dương thấy bộ dáng cười trộm, trong lòng mặc dù có chút hồ nghi nhưng cũng chậm rãi đến bên người , đem cái túi màu hồng nhạt đưa cho , kiềm được hỏi: “Em là cười cái gì vậy, có sao ?”

      Đồng Thiên Ái giả vờ vô tội, vội vàng nhận lấy cái túi, trừng mắt nhìn: “Tần công công!” (Rồi, chị teo rồi!:)))


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :