1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 163: Thế nào tức giận

      Edit: Mai Hương
       

      Cao ốc Tần Thị. Nhân viên trong công ty vốn là bước nhanh chân vội vàng chen vào thang máy, nháy mắt nhìn thấy người đến, vội dừng bước lại, đứng tại chỗ, khom lưng cúi chào. mặt mọi người đều tỏ cung kính vạn phần.

      “Cậu vội vã làm cái gì?” Quan Nghị hướng mọi người mỉm cười, lại bước đến người bên cạnh mình giọng . Khuôn mặt trắng nõn như da em bé ra chút nào khác thường, duy trì tư thái hoàn mỹ nhất của người thư kí.

      Tần Tấn Dương trả lời, bước chân vẫn như cũa hề giảm tốc độ. Bước nhanh vào thang máy chuyên dụng, cũng tính trả lời bất cứ vấn đề gì.

      ". . . . . ." Quan Nghị vội vàng đuổi theo, vào bên trong thang máy.

      Đèn thang máy chỉ thị đường sáng lên cho đến số cuối cùng, Tần Tấn Dương gấp gáp ngẩng lên chờ đợi, hận được giây kế tiếp liền xông ra tự mình nhìn xem. Hai ngày cuối tuần, rất kiên nhẫn tìm . biết hai ngày nay Tiêu Bạch Minh ‘chia tay’ với . muốn cho thời gian tiếp thụ, dù sao con nhím nhà cũng rất thiện lương, nhất dịnh khó chịu muốn chết. CHỉ có hai ngày thôi, mặc dù cũng đủ, nhưng là khiến trái tim bình ổn xuống.

      "Tấn Dương, cuối tuần, cùng nữ nhi đáng kia ra ngoài hẹn hò sao?” Quan Nghị chính là sợ chết hỏi. Vừa mới dứt lời, lập tức nhận được ánh mắt lạnh lùng của người kế bên

      “Đinh!” cửa thang máy mở ra. Tần Tấn Dương vội vàng bước ra, cũng về phí phòng làm việc của mình mà theo hướng ngược lại. Hướng phía phòng làm việc của Đồng Thiên Ái tới.

      Vừa đến cửa phòng, xuyên qua cửa kính trong suốt, thấy phòng làm việc trống , bóng người, nhưng là vẫn nhìn được đẩy cửa ra. Đôi mắt ưng quét nhìn về bốn phía, lại lần nữa xác nhận, cư nhiên vẫn chưa làm. này thế nào rồi? Bây giờ ở đâu? làm những gì?

      Đầy trong đầu , chỉ còn lại ba chữ —— Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Đồng Thiên Ái!

      “Hả?” Quan Nghị tò mò theo sát sau lưng , có chút nghi ngờ hỏi “Bây giờ cũng chín rưỡi rồi! Sao vậy? Cậu lại chọc kia mất hứng rồi à?” cho nên hôm nay đó mới trực tiếp lựa chọn trốn việc. Ai ai ai!

      Tần Tấn Dương mím môi, lựa chọn trầm mặc . Bất chợt xoay người, chần chờ ra khỏi phòng làm việc. Sải bước nhanh về phía thang máy, ấn xuống tầng hầm.

      “Nè! Nè! Vừa mới tới cậu lại đâu vậy?” Quan Nghị chịu nổi gầm nhẽ “ Cậu cũng nên câu nha! Có chuyện gì vậy!”

      Trong nháy mắt vào thang máy, Tần Tấn Dương ngắn gọn tìm ấy!”

      ". . . . . ." Quan Nghị đôi tay vòng quanh ngực, cần phải nhiều lời nữa.

      Cái thứ gọi là tình này… quả nhiên hại người rất nặng nha…. Ngay cả tên tiểu tử thúi Tần Tấn Dương này cũng nổi điên luôn rồi. Người như lại bị nhi bé chơi đùa nửa sống nửa chết nha.

      Haziiiii!

      Tần Tấn Dương lái xe, đường chạy tới nơi Đồng Thiên Ái ở. Vội vàng dừng xe trong khu vực bên đường, nhảy khỏi sườn xe, vội bước tới cửa lớn Cao ốc. Tốt nhất là ở nhà! Tốt nhất là có chuyện gì!

      Chết tiệt! đúng là có vấn đề mà! Cái gì mà cho thời gian chứ! Biết rất hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, biết là người đuối, nên để mặc hai ngày nay. Tần Tấn Dương đúng là ngu xuẩn mà.

      Ra khỏi thang máy, vội vàng tới cửa phòng của , đưa tay muốn gõ cửa. Tay mới vừa đụng phải cửa, lại phát cửa phòng căn bản cũng khóa chỉ khép hờ! Cảm giác chính mình chưa bao giờ bị chọc giận như thế này. ngu xuẩn này! Cửa nhà cũng thèm khóa vào là sao? Bị cái gì vậy. Nếu phải tầng cuối này chỉ có mình chừng bị người khác bán cũng hề biết. Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, dùng sức đẩy cửa ra, mang theo vô vàn tức giận vào trong. Phòng khách có… phòng tắm cũng … bếp cũng chẳng có ai… vậy ở đâu được nhỉ…. Tốt nhất đừng để nhìn thấy mình trốn trong góc nhà khóc lóc.

      Phiền não xông vào trong phòng ngủ, tầm mắt vội quét qua căn phòng. Cuối cùng, tầm mắt cũng dừng lại khối giường. như vậy… như vậy phập phồng. Là do quá gầy sao? Đàng chết! người lớn như thế, nằm ngủ trong chăn thế nhưng chỉ có như thế thôi sao? là đáng chết đây. Nhất định sau này phải nuôi béo lên mới được.

      Tận lực khắc chế tâm tình của mình, muốn hướng về gào thét trận, Tần Tấn Dương hít thở sâu, từ từ đến bên giường, trầm thấp hô tiếng “Đồng Thiên Ái!”

      Người nằm trong chăn vẫn như cũ bất động, hô hấp cũng giống trước, phập phồng. Đàng chết! này làm gì vậy chứ? Còn muốn trốn tránh nữa hay sao?

      "Đồng Thiên Ái! Đứng lên cho tôi!" Tần Tấn Dương cách nào nhịn được đưa tay, dùng sức đem chăn vén lên.

      Đồng Thiên Ái mê man ngủ, co rúc thành khối . Khuôn mặt nhắn từ trước, vào thời khắc này lại thêm gầy xọm xuống. Gương mắt đỏ đến khác thường, chiếc miệng khẽ mở, dồn dập thở. Tấm chăn bao quanh quá kín , mặc dù nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được cố gắng thở.

      “Thiên Ái” Tần Tấn Dương nhìn thấy hình dạng lúc này, hoảng hốt hô lên “Thiên Ái! Thiên Ái em sao chứ? Thiên Ái em sao vậy? Thiên Ái!”. đưa tay vuốt qua khuôn mặt , mới phát người rất nóng, nóng đến mức cháy mất.

      Làm sao lại nóng đến mức này? Sao lại trở nên yếu duối thế này? Chỉ hai ngày gặp mặt, sao lại thành ra như thế này? Đồng Thiên Ái! Em quả rất có bản lĩnh. Đem cả ngời từ giường bế lên tay, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của , trong nháy mắt chân mày nhíu chặt lại.

      ". . . . . . Tại sao. . . . . . Tức giận. . . . . ." Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác bị người khác ôm lên Đồng Thiên Ái mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nhưng cực kì tức giận.

      Tần Tấn Dương có chút dở khóc dở cười, cũng là bất đắc dĩ , " thế nào tức giận! Em dám đem chính mình làm thành thế này! tại đừng chuyện! đưa em bệnh viện!” cúi đầu, hôn lên cái trán .

      Đồng Thiên Ái chỉ cảm thấy cả người có hơi sức, lại vẫn kiên quyết nỉ non, "Tôi . . . . . . Bệnh viện. . . . . . Tôi nơi đó. . . . . ."

      "Tôi muốn bệnh viện. . . . . . Chết cũng . . . . . ."

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 164: cần rời khỏi tôi

      Edit: Mai Hương


      <img class="aligncenter size-full wp-image-36747" alt="84776" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/84776.jpg" width="590" height="442" />

      "Đồng Thiên Ái!" Tần Tấn Dương có chút bất đắc dĩ, cũng là đau lòng rống lên, "Đến lúc nào rồi! Nhất định phải bệnh viện! Em nóng đến mức này rồi!"

      Đồng Thiên Ái như cũ cố chấp , "Tôi . . . . . . bệnh viện. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ chính là ngủ ở đó mãi cũng tỉnh lại……… …….. ……..

      Nghe vô lực kêu thầm kháng cự, Tần Tấn Dương đau lòng dừng bước, ôm chặt vào trong ngực, giây tiếp theo lại sợ lực đạo của mình quá mạnh, khiến bị đau. nên làm gì với đây. Nhìn đau bệnh thế này rất đau lòng.

      tươi vui như ánh mắt trời này đến tận cùng trong lòng chứa đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu đè nén. biết này rất sợ thương tâm cũng rất sợ đơn.

      “Thiên Ái! rời khỏi em! Vĩnh viễn cũng ! Hãy tin tưởng !” Nhìn mê man thế này, thầm tự thề với chính mình.

      “Được! Chúng ta bệnh viện! bệnh viện!” Tần Tấn Dương ở bên tai , hứa hẹn . Nhưng là cũng thể sống ở đây được nữa, nơi này quá lạnh, cũng quá !

      Tần Tấn Dương ôm tay, từ từ khỏi căn phòng, tựa như ôm thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, từ nay về sau, bờ vai là chỗ để dựa vào. Từ nay về sau trong sinh mệnh của chỉ có tồn tại của người đàn ông là mà thôi.

      Tần Tấn Dương ôm ra khỏi Cao ốc, quan tâm đến ánh mắt tò mò của người khác, nhanh chân đến bên đường, cũng nhìn về xe mình, trực tiếp gọi xe taxi rồi ôm ngồi vào phía sau. Nên về nơi đó rồi, nơi được xem là nhà của bọn họ.

      loạt đèn chớp nhảy, thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng 18. Tần Tấn Dương ôm Đồng Thiên Ái khỏi thang máy, lấy chìa khóa trong túi quần, tay mở cửa phòng trọ. Trong căn phòng ám chút bụi bặm, cũng thèm để ý, thế này cũng tạm được rồi. Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ ở nơi này.

      Tần Tấn Dương đến gian phòng trước đây của , nhàng đem an trí giường, đưa tay vuốt ve đám tóc lòa xòa trước mặt của , khẽ thở dài “ lấy khăn lau mặt cho em!”

      Dường như cảm thấy muốn rời , nằm giường, Đồng Thiên Ái vội vàng hô " cần . . . . . . cần . . . . . . cần rời khỏi tôi………”

      ! !” nghe thấy tiếng gọi, Tần Tấn Dương vội xoay người lại, trấn an . Đáng chết, nhất định phải uống thuốc, còn phải ăn uống nữa, như vậy mới có sức. Hai ngày nay xem chừng cũng chưa ăn gì ! đáng chết này! Dám đem chính mình dày vò thành ra thế này!

      Nhưng là, cũng biết nên làm như thế nào! Trong đầu bỗng chợt nhớ đến người, ấy nhất định biết phải làm gì! Lấy điện thoại ra, vội vàng tìm trong danh bạ, nhấn phím gọi “Vu Nhuế! Em giờ có rảnh hay ? Em đến cao ốc 18 tầng, khu B được ? Nhớ mang theo hòm thuốc gia dụng!”

      Vu Nhuế nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến chỗ Tần Tấn Dương. Đưa tay ấn chuông cửa, cửa phòng ngay lập tức được mở ra, nhìn thấy Tần Tấn Dương lo lắng hỏi “Tấn Dương, sao vậy? thoải mái nơi nào! Em có mang hòm thuốc đến này!”

      “Trước vào ” Tần Tấn Dương tránh qua bên, đợi khi bước vào trong, lúc này mới trở tay đóng cửa lại.

      Vu Nhuế xách them hòm thuốc, cẩn thận liếc mắt nhìn nhưng phát có gi bất thường. nghi hoặc hỏi “ Tấn Dương! bảo em mang hòm thuốc đến làm gì vậy?”

      " phải là ! Là người khác!" Tần Tấn Dương tới cửa phòng, nhìn về phía người nằm giường.

      Là người khác? Ai vậy? Trong lòng tò mò càng lúc càng lớn! Nhưng là có cảm giác, người nằm trong căn phòng đó đối với Tần Tấn Dương mà có vị trí rất quan trọng. Vị trí ai có thể sánh được.

      Vu Nhuế đến bên cạnh Tần Tấn Dương, rốt cuộc cũng nhìn thấy người ngủ giường. cảm thấy thể tưởng tượng nổi, ra là bé con gầy yếu, dáng dấp cũng có gì xuất sắc. Người mà Tần Tấn Dương này à?

      Vu Nhuế hiểu ý, gật đầu, tới bên giường, thuần thục mở ra hòm thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tấn Dương mau lấy cho em ly nước ấm, cùng với chiếc thìa …”

      Tần Tấn Dương sửng sốt chút “Ừ!”. xong, vội vàng xoay người vào trong bếp. Lúc ra tay cầm theo ly nước cùng với chiếc thìa . nhanh bước lại gần Vu Nhuế, lo lắng hỏi “Có cần gọi thêm bác sĩ đến đây ?”

      “Tấn Dương! đừng quên em chính là học y!” Vu Nhuế cười cười, nhận lấy ly nước trong tay , đem thìa bỏ vào trong ly nước “Em mới kiểm tra nhiệt độ cho ấy rồi, cũng cao lắm. Chỉ là sốt mà thôi. Ai cũng có thể phát sốt, đây là điều bình thường thôi!”

      Tần Tấn Dương khẩn trương nhìn qua Vu Nhuế rồi dừng lại người Đồng Thiên Ái “Vậy sao? Nhưng mà sao ấy lại nóng vậy?”

      Có phải rồi nên thần kinh cũng có vấn đề rồi hay ? Vu Nhuế đột nhiên biết nên thế nào “Lúc phát sốt, cơ thể trở nên nóng! ấy nóng trừ phi là người khác thường!”

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương gì thêm, nhìn Vu Nhuế đem viên thuốc bỏ vào trong nước ấm, cầm thìa đem viên thuốc đánh tan.

      Vu Nhuế nghiêng đầu, sai bảo còn nâng ấy dậy? Nếu em sao cho ấy uống thuốc được đây?”

      Cho Đồng Thiên Ái uống hết thuốc, Vu Nhuế đem đuổi ra ngoài, bưng chậu nước nóng đến bên giường, thay lau người.

      Tần Tấn Dương lẳng lặng chờ ở bên ngoài phòng, cao ngất thân thể dựa vào vách tường. Như có điều suy nghĩ trong đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía, đối với Vu Nhuế trong lòng vạn phòng cảm kích.

      Qua nửa giờ, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Vu Nhuế bưng chậu nước ra, mỉm cười “Căn cứ vào trình độ y học của em, em có thể xác định ấy sao. Để ấy ngủ giấc là được rồi.”

      “Cám ơn em! Vu Nhuế!” khi ngang qua mình, Tần Tấn Dương nhịn được giọng .

      Vu Nhuế trong lòng có cỗ hoảng hốt, nghiêng đầu hướng về phía trừng mắt nhìn “Muốn đáp tạ em sao? Được! Tuần sau em kết hôn, biết Tần đại tổng tài có rảnh hay ?”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 165: Chuyện liên quan em

      Edit: Mai Hương
       

      “Kết hôn?” Tần Tấn Dương thầm . Chính xác là cảm thấy kinh ngạc, hai chữ này trong thế giới của từng rất xa lạ. Nếu như phải gặp được Đồng Thiên Ái, đoán chừng tới hai mươi năm sau cũng chưa nghĩ đến việc kết hôn. Đây quả thực là điều rất kỳ diệu…. ông trời cho bọn họ gặp nhau.

      Vu Nhuế đem chiếc chậu bỏ vào trong phòng tắm, phủi phủi quần áo, ngước mắt nhìn về phía Tần Tấn Dương, lại phát vẫn ngây ngốc đứng yên chỗ cũ, có vẻ như suy nghĩ điều gì đó.

      “Sao vậy? Em kết hôn là chuyện kỳ quái lắm sao?” Vu Nhuế đến bên cạnh , đôi tay ôm trước ngực, bày ra bộ dàng muốn tìm lỗi sai.

      Tần Tấn Dương lấy lại tinh thần, ngạc nhiên cười tiếng, lúc này mới phát ra người phụ nữ trước mắt, thế nhưng cũng có vẻ mặt hài lòng như vậy. nhìn , giọng mang đầy vẻ chân thành “Vu Nhuế, chúc mừng em. Hi vọng em hạnh phúc!”

      Lần này đến phiên Vu Nhuế có chút ngượng ngùng, ho khan mấy tiếng, cười cười tiếng “Tấn Dương! Là em nên cám ơn !”

      Nếu như có ngày đó, nếu như phải khéo léo cho biết “Tìm người gả !” như vậy gặp được người thuộc về chính mình.

      “Cám ơn cái gì?: Tần Tấn Dương tò mò hỏi.

      Vu Nhuế cười cười, trong đáy mắt lóe lên tia đơn “Cám ơn nhiều năm qua để em sống yên ổn…..” càng muốn cám ơn chưa từng cho chính mình cơ hội, cứ như vậy mới khiến quyết tâm làm lại lần nữa.

      năng gì vậy?” Tần Tấn Dương như đứa trẻ cười tươi, cả người phát ra mị lực đàn ông. Vu Nhuế nhịn được nhàng ôm lấy , tựa đầu vào trong lồng ngực , thấp giọng nỉ non lần nữa tên “Tấn Dương………” Em từng như vậy …… khi ngẩng mặt rời khỏi lồng ngực , tình cảm trong nháy mắt kia cũng biến mất dấu vết, nâng lên khuôn mặt dịu dàng, tươi cười “Tốt rồi! Em đây! chăm sóc kia ! đó có vẻ rất quật cường!” Vu Nhuế nhìn lại lần nữa người trong phòng, chân cũng vừa bước ra đến cửa lớn.

      Tần Tấn Dương tiễn Vu Nhuế ra cửa, rồi vội vàng sải bước chân vào trong phòng ngủ. Rèm cửa được kéo xuống, nơi đầu giường chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ. Ánh đèn màu tím nhạt, chiếu rọi vào khuôn mặt Đồng Thiên Ái. Bộ dáng ngủ yên đáng cùng khuôn mặt nhắn này của , tựa hồ như chỉ có những lúc ngủ mới có thể nhu thuận thế này.

      Tần Tấn Dương nhàng tới bên người , ngồi ở mép giường. Bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của , lần lượt chạm qua đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi vì sốt cao mà trắng bệch kia của .

      Hành động của khiến Đồng Thiên Ái thức tỉnh, khàn khàn hỏi “Tôi…… Tôi ở đâu vậy?”. Tần Tấn Dương thầm tự trách bản thân làm cho tỉnh, động tác tay cũng nhanh chóng dừng lại, lo lắng hỏi “Thiên Ái! Em có sao ? Em bị sốt cao, đưa em về đây!”

      "Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Đồng Thiên Ái nhàng ho khan, gương mặt sung huyết đỏ bừng bừng.

      Tần Tấn Dương người vội vàng đứng lên , nửa ngồi ở bên giường, đưa tay an ủi , " Có muốn uống nước hay ? Bị bệnh nên uống nhiều nước chút tốt hơn? Em có khó chịu lắm hay ?”

      ". . . . . . khó chịu. . . . . ." Đồng Thiên Ái lắc đầu cái, nhắm mắt lại .

      Tần Tấn Dương tức giận cười ra tiếng, nhưng lại hết sức cưng chiều vuốt ve bờ má mềm mại của , khẽ mắng "Ngốc này! Sốt cao thế này sao khó chịu được chứ? Em cũng phải là siêu nhân nha!”

      "Thực . . . . . . khó chịu. . . . . ." Giọng càng ngày càng , tựa như với chính mình “So với phát sốt… có chuyện còn khó chịu hơn….”

      So với phát sốt có chuyện còn khó chịu hơn là chuyện gì đây? Tần Tấn Dương tò mò nhìn , nhưng lại mở miệng hỏi. chỉ là lẳng lặng chờ , đợi cho bình tĩnh lạc quan lại cho biết chuyện khó chịu đó là chuyện gì?

      "Khi đó. . . . . . Tôi rất cứng đầu . . . . . Tôi đều nghe mẹ lời . . . . . .Bà bà bên cạnh cho tôi và mẹ mỗi người bùa bình an…… Bùa bình an màu vàng….. bà bà mang cái này người bình an…… Nhưng mà tôi…… tôi lại đem bùa bình an ……… vứt bỏ………. Sáng hôm đó tôi lén lén lấy bàu bình an của mẹ ra mang cổ của mình. Hôm đó, mẹ xảy ra tai nạn……….”

      Giọng Đồng Thiên Ái lúc này khàn khàn cách dị thường, còn xen lẫn sâu ảo não. Vừa mới dứt lời, từ khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ. Hàng nước mắt im hơi lặng tiếng chảy xuống, ướt cả gối đầu.

      Dường như đây là bí mật mà chất chứa rất nhiều năm, vẫn chôn kĩ tận sâu đáy lòng, muốn người khác biết đến. Nhiều năm như vậy trôi qua, ngày nào cảm thấy hối hận vì hành động ngày đó của mình. Mặc cho sau này lớn lên, biết được rằng bùa bình an đó căn bản có tác dụng gì, nhưng mà thể nào trách cứ chính mình. Nếu như ngày đó, lấy bùa bình an của mẹ mang , mẹ có phải hay gặp chuyện may đó. ai biết được điều này, nhưng là chính bản thân mình lại hối hận đến chết.

      Tần Tấn Dương cảm thấy hết sức đau lòng, cầm lấy bàn tay bé, hôn lên trán “Thiên Ái…. Chuyện liên quan đến em…. chuyện đó liên quan đến em…. Có trách trách tên tài xế ngày hôm đó, thể trách em được….”

      Đồng Thiên Ái em là ngu ngốc quá rồi. cái bùa bình an căn bản dính dáng gì đến em cả.

      Đồng Thiên Ái vừa lắc đầu, vừa ngẹn ngào , " liên quan đến tài xế "

      "Khó chịu, liền lớn tiếng khóc lên! Thiên Ái " Tần Tấn Dương đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt , cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng.

      Mọi chuyện trong quá khứ bỗng nhiên trở nên ràng hơn bao giờ, Đồng Thiên Ái đè nén cảm xúc của chính mình. Nước mắt tùy ý rơi xuống, nhưng hề phát ra bất kỳ thanh nào. đáp ứng mẹ rồi….

      "Thiên Ái. . . . . . bảo bối của mẹ. . . . . ."

      "Mẹ đừng . . . . . . Mẹ muốn rời khỏi Thiên Ái. . . . . ."

      "Đừng khóc. . . . . . Mẹ thích nhất. . . . . . trẻ con khóc. Mẹ ghét nhìn thấy. . . . . . Thiên Ái khóc . . . . ."

      “Con khóc con khóc…. Con về sau khóc ….. Mẹ……” cho dù là khóc thút thít cũng phát ra thanh. Chuyện đáp ứng với mẹ nhất định làm được.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 166: CŨNG MUA LUÔN RỒI

      Edit: Mai Hương
       

      Rèm cửa được kéo xuống, căn phòng tràn ngập trong bóng tối, thấp thoáng qua khe hở loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đỏ mờ nhạt từ mặt trời tỏa ra. Đồng Thiên Ái từ từ mở mắt, cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Ở rạp xem phim Bạch Minh chia tay với . muốn cùng Điềm Điềm ra nước ngoài, hai người họ muốn sang Pháp. Sau đó, trời bắt đầu đổ mưa…. Nước mưa rất lạnh, đứng trong mưa rồi cuối cùng mình về nhà. Sau khi về nhà ngủ, trùm chăn rồi ngủ. Sau đó sao có chuyện gì xảy ra. Sao thể nào mà nghĩ ra được. Giật giật tay, trong lúc mơ màng tay may chạm vào thứ gì đó mềm mại như là tóc vậy. Đồng Thiên Ái giật mình, cúi xuống nhìn, lại thấy Tần Tấn Dương nằm cạnh giường ngủ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hai đạo mày kiếm chau lại, cho dù lúc ngủ bộ dáng cuồng ngạo của người này vẫn biến mất. ta sao lại ngủ ở đây chứ? Đưa mắt nhìn xung quanh, Đồng Thiên Ái kinh ngạc mở to miệng. Nơi này phải là ổ chim sẻ của , trong đầu giờ phút này chỉ biết kêu trời. cư nhiên trở lại như lúc trước cùng tên biến thái thi hành khế ước, ở nơi được xem là ‘Ổ vàng’ thế này. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Khó chịu.

      “Tần Tấn Dương” ngồi dậy, đưa tay chọc chọc vào đầu . Sao ta lại ngủ say thế này? ta làm gì ở đây avy65? Buồn ngủ sao vầ phòng mình mà ngủ, tự dưng nằm ở giường mà ngủ. Đây là ta lại bị vấn đề gì nữa thế này? Trong giấc mộng, Tần Tấn Dương vẫn như cũ tỉnh dậy, chỉ hơi hơi nhíu mày.

      Đồng Thiên Ái thấy phản ứng lại có vẻ khó chịu, trong nháy mắt cảm thấy vui vẻ. Có lẽ chính ta cũng biết, vẻ mặt ta lúc này lại dịu dàng đến mức cùng cực luôn rồi. Nhìn nhìn người nằm ngủ thế này, ý định xấu xa trong đầu lại được dịp thi triển.

      từ tấm chăn bước ra, đưa tay che mặt, ngay cả thở cũng dán. Bước xuống giường, chân đến phòng khách, cầm lấy quyển tạp chí, nhón nhón chân lại phòng ngủ. Đem cuốn tạp chí cuốn lại thành cái loa, để sát vào tai . Cả người hít thở sâu cái, đột nhiên lớn tiếng kêu lên “Tần Tấn Dương! Dậy ! Dậy ! Bây giờ là Đài Loan 9 giờ 13 phút! Tần Tấn Dương!Rời giường!”

      Quả nhiên, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô lớn, khiến Tần Tấn Dương giật mình từ giường bật nhanh dậy. Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, nhìn thấy giường có ai nằm, giây tiếp theo liền xoay người tìm kiếm “tên đầu sỏ” gây chuyện. Nghiêng đầu sang bên cạnh, trong nháy mắt thấy được mặt cười đắc ý của , mọi khí nóng trong lòng đầu tan rã. Đồng Thiên Ái nhìn thấy bộ dáng sững sờ của , cho là chính bị mình hù sợ, có chút nóng nảy vươn tay, đưa trước mắt vẫy vẫy “Nè! sao chứ? Nè nè nè!” Trời ạ! phải là bị gọi lớn như thế liền biến thành ngu dại chứ?

      chuyện a! Nè! ĐỪng có im lặng thế chứ! giả bộ ngốc làm cái gì? nhanh lên nào!” Đồng Thiên Ái hướng quát to, ta xảy ra chuyện rồi à? Sao lại ngu ngơ thế chứ! Tần Tấn Dương bất chợt cử động, đưa ra cánh tay dài, dễ dàng đem cả người bế lên cao, lộ ra nụ cười xấu xa “Hắc hắc he he! Để cho bắt được em ! Phải đánh đòn em mới được! Dám dép xuống giường!”

      “Oa!” Đồng Thiên Ái ngờ tta có động tác như vậy, hai chân dùng sức đạp, muốn trốn khỏi .

      Đôi tay của dùng sức níu lấy y phục của , kêu la “Mau buông tôi ra! có biết xấu hổ vậy. ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’ những lời này, chẳng lẽ nghee qua sao?”

      Tần Tấn Dương hừ lạnh tiếng, vẻ mặt khinh thường “Câu đó thích hợp về chúng ta!”

      “sao lại thích hợp! Thích hợp hơn hết á! Biến thái chết tiệt! mau thả tôi xuống!” Đồng Thiên Ái nhất quyết từ bỏ kêu la, cố ý cùng phản kháng.

      “Em là vợ , từ đầu cho đến móng chân đều là của !” Tần Tấn Dương khoác lác vô sỉ câu.

      Aaaaaaaaaaaa! Gương mặt Đồng Thiên Ái phút chốc đỏ ửng cả lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào , đưa tay chỉ chỉ mặt “Biến thái chết tiệt! Ai tôi là vợ hả? Tôi lúc nào gả cho hả? đừng có lung tung !”

      “Ngày đó ở nhi viện, em chấp nhận!” Tần Tấn Dương tốt bụng nhắc nhở .

      Đồng Thiên Ái mở to miệng, bội phục bản lĩnh bóp méo của . Đưa tay lên đấm liên tục vào ngực “Làm ơn ! khi đó tôi chỉ miễn cưỡng đáp ứng làm “bạn ” của thôi nha!”

      đau!” Tần Tấn Dương nhíu mày, đột nhiên lên hai chữ.

      Hả…. Đau?....... đấm thêm hai cái nữa, hài lòng “Đương nhiên đau! đau tôi đấm làm cái gì? là!”

      “Tay của em đau!” Tần Tấn Dương trực tiếp cho hay.

      Đồng Thiên Ái dừng tay, ngón giữa còn sờ sờ vào lồng ngực , lúng túng hoảng hốt, ấp úng “Quan… liên quan gì đến !”

      Tên biến thái buồn nôn. Từ khi nào ta lại trở nên buồn nôn thế này chứ?

      “Liên quan đến !” giọng đầy vẻ kiên quyết vang lên, Tần Tấn Dương thuận thế ôm xoay người đến giường.

      Đồng Thiên Ái trong lòng lên cảm giác ổn, vừa kêu to vừa “Biên thái chết tiệt! ban ngày ban mặt, nghĩ muốn làm gì! Tôi cho biết! phải muốn làm gì tôi cũng có thể làm đâu đó. Tôi….”

      “A?” Tần Tấn Dương hứng thú nhìn “Nếu như muốn làm gì gì đó với em, em có thể làm gì nào?”

      Cái gì cái gì à? “Tôi kêu to đấy! tôi nhất định kêu to” Đồng Thiên Ái tựa như tuyên thệ lời thề vậy. Rất kiên quyết, rất mạnh mẽ mà .

      Tần Tấn Dương đem cẩn thận sắp đặt giường lớn, nở nụ cười nhạt “Em kêu người à! cho em biết tin vui! Từ tầng 15 đến tầng 20 tất cả đều thuộc quyền sở hữu của ! Cho nên em có kêu đến rát cổ cũng có ai nghe được đâu!” chống lại vẻ mặt khẩn trương của lúc này, Tần Tấn Dương cố ý kéo dài am điện muốn chọc tức .

      A! Nhìn vẻ mặt hoảng hốt này của tâm tình tốt nha. Ai ai ai! Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống là tốt đẹp nha.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 167: Động tay động chân

      Edit: Mai Hương


      <img class="aligncenter size-full wp-image-37787" alt="ScVi" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2013/01/scvi.jpg" width="590" height="442" />
       
      Gì chứ? Từ tầng 15 đến tầng 20? Trời ạ! Chuyện gì thế này? Người có tiền phô bày mức độ giàu sang sao? Nhiều phòng ốc như thế, mình ta ở làm sao hết chứ? là! ta đừng có ra vẻ nhà giàu nữa có được hay ? chết . chết biến thái chết tiệt!

      Đồng Thiên Ái nuốt ngụm nước bọt, từ giường nhảy xuống, nhấc chân muốn chạy trốn “Tôi chơi với ! Tôi muốn về nhà. là tên biến thái chết tiệt.”

      “Em dám bước chân xuống giường? Em dám làm thế thử xem?” Tần Tấn Dương lạnh lùng cảnh cáo .

      Người phụ nữ này, chẳng lẽ biết tối hôm qua chính mình bị sốt cao hay sao? Hôm nay vẫn còn mặc đồ ngủ, thậm chí dép cũng mang ở đất chạy tới chạy lui? Sàn nhà lạnh như thế, còn muốn tiếp tục bệnh hay sao?

      Đồng Thiên Ái nhất thời cảm thấy sống lưng mình cứng đờ, dè dặt nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn bã nhìn “Là do bỉ ổi đấy! là tốt! đều là lỗi của !”

      Bỉ ổi? Con nhím ghê gớm này? Ai bỉ ổi hả? trong đầu là chứa những thứ gì thế này?

      tại ngay lập tức nằm xuống cho !” Tần Tấn Dương cảm thấy nhức đầu, nghiến răng nghiến lợi quát trận “ cho em ba giây đồng hồ, nếu như em ngoan ngoãn nằm xuống, liền ‘bỉ ổi’ cho em xem…..”

      Trời ạ! có hiểu hai ý nghĩa của hai từ kia vậy? Lại có thể như thế!

      Nghe được câu này, Đồng Thiên Ái vội vàng nằm xuống, đem chăn che kín cả người, chỉ để lộ ra ngoài cái đầu , đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào .

      Động tác nhanh, khiến cho Tần Tấn Dương biết nên thế nào. đúng là có chút mong đợi, khi nãy tiếp tục chống đối chính mình. Chỉ là hiểu được cần phải có thêm thời gian. Sau này thời gian nuốt vào bụng của cũng ít. đứng ở phía mép giường, đôi tay để trong túi quần, cúi đầu nhìn , vô thức vươn tay ra

      “Nè! muốn làm gì?” Đồng Thiên Ái nắm chặt lấy chăn, cả người càng chôn sâu vào trong, tựa như đề phòng vậy.

      Tần Tấn Dương ngạc nhiên cười tiếng, "Em yên tâm! đối với kiểu‘ khô quắt cá khô ’ tạm thời có hứng thú!". Lời vừa dứt, bàn tay để trong trung chạm xuống trán . Cảm thấy nhiệt độ trán trở lại bình thường, còn cao nóng như tối hôm qua nữa, lúc này bản thân mới thấy yên lòng lại.

      “Cả ngày hôm này, em đều phải nằm giường!” Tần Tấn Dương rút tay về, bá đạo .

      Đồng Thiên Ái giật giật khóe miệng, khạc ra ba chữ, " có đâu!”

      “Em dám!” Tần Tấn Dương trợn to hai mắt.

      Ai đó to gan đáp lại “Tôi dám!”

      Rốt cuộc, Tần Tấn Dương giơ cờ hàng, bày ra vẻ đầu hàng, có chút bất đắc dĩ hỏi, "chủ nhật vừa rồi, trời mưa to, em bị mắc mưa đúng ?”

      “Làm sao biết?” Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn về phía .

      Chẳng lẽ ta có ba mắt hay sao? Chuyện mắc mưa, ta cũng biết? có khi nào ta thuê thám tử theo dõi 24/24 hay ?

      “Dẹp ngay mấy ý nghĩa điên khùng trong đầu em .” Tần Tấn Dương chịu nổi nhíu mày. Đồng Thiên Ái mím mím môi, lời nào thêm nữa, trong lòng ngừng thắc mắc ‘tên biến thái chết tiệt ! chẳng lẽ ta có năng lực siêu phàm sao? Sao lại đọc được ý nghĩ của người khác chứ!”

      “ngày hôm qua em bị sốt!” Tần Tấn Dương đơn giản , đem tình ngọn nguồn ngắn gọn trong câu.

      Hả? bị sốt? Sao lại cảm thấy gì hết vậy? nhớ trước kia khi còn học đại học, rất ít khi bị bệnh, bởi vì sợ bệnh phải bệnh viện. Lâu lâu cũng bị bệnh, những lúc như vậy Tiểu Tình vô cùng khó chịu, cả đời nổi bệnh, cả người mơ hồ biết gì cả. Trong giây lát nghĩ được gì đó, Đồng Thiên Ái ấp úng hỏi “Cái đó quần áo của tôi…..” áo ngủ hoạt hình đáng của khi nào biến thành áo ngủ tơ tằm thế này.

      “Sao nào?” Tần Tấn Dương nhíu mày, cố ý kích thích thay cho em, được ?”. Đồng Thiên Ái đỏ bừng cả mặt, cầm lấy gối sau lưng, hung hăng đập tới “ còn biết xấu hổ dám ! lợi dụng tôi bị bệnh đụng tay đụng chân với tôi!”

      “Em tốt nhất nên tạo thành thói quen sau này thường xuyên đối với em ‘động tay động chân’ đấy!” Tần Tấn Dương quẳng lại câu, lạnh lùng bước khỏi phòng.

      Đồng Thiên Ái buồn bực nhìn theo bóng lưng , có chút phát điên nhưng lại thể làm được gì. Gã biến thái chết tiệt! Được lắm! phải là bạn của sao? KAO (mình hiểu từ này). Điện thoại để đầu giường bỗng nhiên reo lên. Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang nhìn, nhìn chiếc điện thoại kiểu dáng dành cho đàn ông nhấp nháy kia, phồng má kêu to “Nè!Nè! Nè! Điện thoại của !”

      Thanh của Tần Tấn Dương từ phòng bếp truyền ra “Em nghe !”

      “Vậy cũng tốt! Nếu là nhân tình của gọi đến tôi cũng biết gì đâu!” Đồng Thiên Ái cầm điện thoại tay, tốt bụng nhắc nhở. mở điện thoại, nhìn màn hình lên hai chữ ‘Quan Nghị’ liền lớn tiếng “Là điện thoại tay sai của , sao lại để tôi nghe máy chứ?” A! Đúng rồi! Hôm nay là thứ hai! Mấy giờ rồi nhỉ? Giờ hình như là trong lúc làm việc, trách được tên tay sai kia gọi điện thoại đến đây.

      “Nghe ” giọng đàn ông thâm trầm truyền đến. Đồng Thiên Ái lười biếng ấn phím nghe, đưa điện thoại lại gần bên tai ‘Alo’ tiếng.

      Đầu bên kia, Quan Nghị nghe thấy giọng nữ, hiển nhiên cảm thấy buồn bực “Tấn Dương?”

      “A! ta bảo tôi nghe máy hộ! có chuyện gì cứ !” Đồng Thiên Ái đàng hoàng đem lời truyền đạt lại.

      Quan Nghị kinh ngạc quát to lên, "Hả. . . . . . Đồng Thiên Ái?"

      rốt cuộc có chuyện gì ?” Đồng Thiên Ái đổi điện thoại sang bên kia, hỏi lại lần nữa. Quan Nghị lúc này sửng sốt hồi, hồn vía vẫn chưa tìm thấy chủ, ngơ ngác tại cũng sắp mười giờ rồi! Tôi muốn hỏi hôm nay ấy có đến công ty ?”

      Đồng Thiên Ái đem điện thoại để cách ra, nghiêng đầu gào lên “Tay sai của hỏi hôm nay có làm ?”

      " !”

      " !" Đồng Thiên Ái đem đầy đủ câu chữ của Tần Tấn Dương truyền đạt lại bên trong điện thoại.

      “À! Tôi muốn hỏi thêm, ấy tại làm gì vậy? Quan Nghị hết sức tò mò hỏi.

      Đồng Thiên Ái liếc cái, tiếp tục hỏi, " ấy hỏi làm gì?”

      "Nấu cháo!"

      “Nấu cháo!” Đồng Thiên Ái lại lần nữa truyền đạt lại thông tin. Nhưng lần này lời vừa dứt, ngẩn cả người. Đợi … Xem chút…. Nấu cháo? Đường đường là Đài Loan thủ lĩnh tổng tài, mà cũng có lúc nấu cháo sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :