1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 157: TIỂU TÌNH ĐỊCH XUẤT

      Edit: Mai Hương
       

      “Thiên Ái! còn sớm nữa, con mau về thành phố . Mọi người ở đây ai cũng nhớ con! ra ngoài mình phải nhớ chăm sóc mình cho tốt nha con!”

      Đồng Thiên Ái ôm lấy tay mẹ Từ, cười cười “Con biết mà! mẹ Từ, con ở ngoài cũng rất nhớ mọi người ở đây! À! Còn có cơm ngon trong nhà nữa chứ!”

      “Mèo tham ăn! Được rồi! còn sớm nữa! Mau trở về thôi! Nơi này đều tốt cả, con phải bận tâm nhiều đâu!” Mẹ Từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cổng, thấy Tần Tấn Dương lái xe ra ngoài. Đồng Thiên Ái gật đầu, ôm mẹ Từ lần cuối “Mẹ Từ! Con đây!”

      “Thiên Ái!” Mẹ Từ từ phía sau gọi lại. Đồng Thiên Ái ngạc nhiên quay lại, làm nũng “Sao vậy mẹ! Con biết rồi là mẹ Từ nỡ xa con đúng ? Con biết mà! Con cũng thế, nỡ xa mẹ Từ!”

      “Đứa ngốc này!” mẹ Từ nhàng xoa đầu , giọng bình bình “Phải biết giữ lấy hạnh phúc của chính mình! được sợ hãi!”

      Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, cũng cố gắng tươi cười “Con biết rồi mẹ Từ!”

      Đúng thế! biết hết! Chỉ có điều còn cần thêm ít thời gian nữa. Chỉ ít nữa thôi! tại tình cảm này trong chỉ là thích mà thôi. Chưa phải là .

      Đồng Thiên Ái xoay người, trong tầm mắt là xuất của Tần Tấn Dương. Ánh mắt dịu dàng nhìn , tận sâu trong đáy mắt chỉ có duy nhất mình mà thôi, Đồng Thiên Ái vui vẻ tươi cười, bước hướng tới.

      Tần Tấn Dương thấy cách mình ngày càng gần, cảm thấy như chạy hướng vào lòng mình, vội đưa tay mở cửa xe ra. Đồng Thiên Ái nheo mắt, cười cười ngồi vào trong xe. Ổn định lại ghế ngồi, bình tĩnh “Lái xe !” Chiếc xe vừa mới khởi động cách đó xa cậu bé cao gầy lon ton chạy đến, lớn tiếng gọi “Chị Thiên Ái!”

      Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ra ngoài, mở to hai mắt ngạc nhiên “Là em sao? Tiểu Lượng! Sao vậy? nỡ xa chị Thiên Ái sao?”

      “Chị Thiên Ái!” cậu bé có vẻ bất an, cúi đầu nhìn xuống, ấp úng “Các bạn khác đều chị Thiên Ái muốn kết hôn! Em …. Em …..”

      “Hả? Em sao?” Đồng Thiên Ái kiên nhẫn hỏi lại

      Cậu bé như có thêm sức mạnh, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn về phía Tần Tấn Dương “Em nếu như này dám khi dễ chị Thiên Ái, em sau này lớn lên bỏ qua cho ấy!”

      Ách…. Đây là tình huống gì đây? Sao trước mặt lại xuất tình dịch thế này.

      “….” Tần Tấn Dương dở khóc dở cười, hề nghĩ đến tự nhiên lại xuất “người bảo hộ bé ” này!

      Đồng Thiên Ái sửng sốt, vươn tay ra khỏi cửa sổ, vẫy vẫy tay với cậu bé “Ngốc này! Em bây giờ phải học giỏi, về sau mới có thể trở thành người giỏi được! Biết ?”

      “Em biết rồi! Trở thành người giỏi sau đó bảo vệ chị Thiên Ái!” cậu bé quật cường .

      Tần Tấn Dương cười cười, cố ý kích cậu nhóc “Chờ đến khi cậu trở thành người vĩ đại rồi hãy ! Chỉ là ông trời của Thiên Ái cần cậu bảo vệ. Có đây rồi!”

      “Tần Tấn Dương!” Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, háy cái. Nhận được ánh mắt của , Tần Tấn Dương hơi nhíu lông mày, nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu như con nít dạng, giận dỗi mím môi, nhiều lời.

      “Tiểu Lượng!” từ phía sau, vang lên tiếng gọi của mẹ Từ. Cậu bé nghe có người gọi mình, liền quay đầu lại “Dạ!” tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về Tần Tấn Dương, hừ lạnh tiếng “Chị Thiên Ái gặp lại! Chị yên tâm, em nhất định học giỏi!”. Lời kiên định vừa xong, cậu bé liền xoay người chạy về phía mẹ Từ.

      Chiếc xe lần nữa chậm rãi khởi động, Đồng Thiên Ái ngoái đầu nhìn lại, trong lòng chợt có chút ê ẩm, mặc dù vẫn biết, mọi người vẫn luôn ở nơi này, nhưng mỗi lần rời , khỏi khiến lòng thương cảm. Cho nên, dám trở lại đây. sợ phải đối mặt với chia lìa. Đồng Thiên Ái trầm tĩnh ngồi trong xe, xuyên qua kính chiếu hậu, dõi theo thân ảnh ngày càng của mọi người, đến khi mọi thứ biên mất khỏi tầm mắt. Nhăm mắt lại, muốn suy nghĩ nữa, có như thế mới có thể bình tĩnh lại được. Chợt, có bàn tay đặt lên tay , Đồng Thiên Ái mở mắt, nhìn người bên cạnh.

      Tần Tấn Dương chăm chú lái xe, ánh mắt vững vàng nhìn về phía trước, nhưng bàn tay lại nắm lấy tay , tựa như lúc này người nắm tay phải là vậy. Giả bộ như có chuyện gì xảy ra, trước mặt phải phối hợp với tâm tình , cho nên làm như có chuyện gì, biết chuyện gì.

      “A! Thiên Ái! phát ở chung chỗ với em áp lực càng ngày càng nhiều đó! Cậu bé tuổi như thế muốn bảo vệ em!” Tần Tấn Dương có chút nhức đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi, cười cười .

      Đồng Thiên Ái tức giận trợn mắt nhìn cái “Sao nào? Bọn họ đều là cùng lớn lên với tôi. Dĩ nhiên đối với tôi là tốt vô cùng!”

      có! đâu có ý gì đâu!” Tần Tấn Dương vội vàng đổi lời, cười hì hì . Tần Tấn Dương nhìn về phái trước, trầm tư “Thiên Ái! Tiêu Bạch Minh… Em khi nào cho ta chuyện của mình đây?”. Lời Tần Tấn Dương lúc này tựa như khối đá lớn đặt ngay trái tim . Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, biết trả lời thế nào. Bạch Minh….. làm sao để cho ấy biết đây… nên thế nào đây?

      biết…” cuối cùng cũng chỉ biết trả lời như thế mà thôi. Tần Tấn Dương im lặng gì, trong lòng lại có quyết định. Nếu làm được vậy để thay . Phải có người đứng ra giải quyết. Tên xấu xa đó giờ để đảm đương. Trong lòng có quyết định như thế, Tần Tấn Dương rút tay khỏi tay , đạp chân ga, chạy thẳng về nhà trọ. Chiếc xe đường chạy băng băng, hướng phía thành phố thẳng tiến. Bóng đêm càng lúc càng thêm thâm trầm, trời cao vầng trăng khuyết phát ra thứ ánh sáng vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 159: ấy sao?

      Edit: Mai Hương

       
      <img class="aligncenter size-full wp-image-36334" alt="558886_354188688011239_174091278_n" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/558886_354188688011239_174091278_n.jpg" width="450" height="643" />

      Danh môn khách sạn, nhân viên phục vụ phía trước, thỉnh thỏang quay đầu lại, chỉ dẫn Tiêu Bạch Minh phía sau lưng đến gian phòng Vip được bao trọn từ trước, cúi người hết sức cung kính “ Tiên sinh, xin mời ngài bên này!”

      Tiêu Bạch Minh gật đầu cái “Cám ơn !”

      Nhân viên phục vụ mỉm cười, mở cửa kính ra.

      Tiêu Bạch Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong gian phòng Tần Tấn Dương ngồi ngay ngắn chiếc salon màu đỏ làm bằng da , sửng sốt chút do dự bước thẳng vào bên trong. Cánh cửa nhanh chóng được đóng kín lại. Tần Tấn Dương vẫn như ngày thường, khí phách hiên ngang, lẫm liệt, cánh tay tựa lên trán, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt cũng hết sức nghiêm túc. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, gật đầu cái “Tùy tiện ngồi !”

      “Được!” Tiêu Bạch Minh buồn buồn lên tiếng, lại lần nữa cảm thấy chính mình bé trước người này. cùng người đàn ông trước mắt này căn bản có bất cứ lực lượng nào có thể chống lại. bàn về tướng mạo hay là quyền thế, chỉ đơn giản về khí thế, cũng cách xa nhau vạn dặm. Trận đấu giữa hai người bọn họ chưa bắt đầu nhưng cũng biết kết cục là thế nào. ra , từ khi bắt đầu biết mình thua. Người thua được định sớm chính là .

      Tần Tấn Dương đột nhiên mở miệng “Tôi muốn nên biết ràng, lần này sao tôi lại muốn tìm chuyện. Mà nội dung của cuộc chuyện này tôi đoán là biết ! là người thông minh!

      Tiêu Bạch Minh cầm ly rượu trong tay, hơi uống hết, mùi cay nồng của rượu lập tức xông lên cổ họng. Mùi rượu mạnh như thế ít ra cũng khiến có cam đảm đối diện với người này.

      “Tần tổng, biết muốn những chuyện gì đây?” Tiêu Bạch Minh đạt ly rượu xuống bàn, nẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm thúy càu Tần Tấn Dương.

      Tần Tấn Dương trực tiếp “Tôi chỉ muốn chuyện! rời khỏi Thiên Ái!”. Con nhím nhà , đoán chừng có đánh chết cũng dám đối diện với người tên “ Bạch Minh” ra hai chữ “chia tay”. Con nhím này vừa đơn thuần lại vừa thiện lương quá mức. Cho nên cái tên xấu xa này để làm cho.

      Tiêu Bạch Minh nở ra nụ cười khổ, cố ý hỏi “Tần tổng, tại sao lại muốn tôi rời khỏi Thiên Ái? Thiên Ái là bạn của tôi cũng chính là vị hôn thê!”

      “Vậy thế nào?” Tần Tấn Dương lạnh lùng phản bác “Bạn sao? Vị hôn thê cũng sao? nhiều như vậy căn bản cũng có ý nghĩa gì cả.”

      có ý nghĩa gì….. đúng là có chút ý nghĩa nào nhưng là nhất định phải hỏi như thế…. Bởi vì yên lòng đem Thiên Ái giao cho người đàn ông khác. Ít nhất tại vẫn chưa yên tâm.

      ấy sao?” Tiêu Bạch Minh bất chợt hỏi, giọng hết sức bình tĩnh đến mức dị thường. Từ lúc mở miệng hỏi, chính cũng biết đây là vần đề ngu xuẩn nhất nhưng là chính mình vẫn muốn hỏi. Bời vì nhất định phải nghe chính miệng người đàn ông này thừa nhận ta Thiên Ái, bao giờ phụ ấy.

      Tần Tấn Dương chần chờ chút nào, kiên quyết , "!" Lời thoát ra trong lòng giờ này có loại cảm giác như trút được gánh nặng. ngày trước chưa từng mong muốn có ngày mình thương người khác, nhưng là nghĩ đến người này thực xuất . Trước mặt dường như lên ánh mắt thơ ngây cùng khuôn mặt tươi cười như ánh mắt trời của . Ảo ảnh trong phút chốc liền phai nhòa.

      Nghe được giọng kiên quyết khẳng định của Tần Tấn Dương, Tiêu Bạch Minh cảm thấy sứ mạng của mình vào lúc này có thể hoàn thành. biết Tần Tấn Dương là người đàn ông hết sức cao ngạo, nếu như phải , tuyệt đối kiên quyết trả lời như thế.

      Thiên Ái…. Thiên Ái… tình cảm này của em phải sai lầm… người đàn ông này cũng rất thích em. ! ! ! ta chính là em.

      mãi ấy sao? có thể làm bạn cùng ấy đến già ? có thể kết hôn với ấy? bao giờ rời xa ấy?” Tiêu Bạch Minh liên tịc hỏi, tựa như đem hết tất cả ưu tư trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài. Những vần đề này chỉ mình muốn hỏi mà còn thay Thiên Ái hỏi người này.

      Tần Tấn Dương cười nhạt tiếng, đối với tình cảm của Tiêu Bạch Minh có chút động lòng. Đồng dạng là người đàn ông, cùng người con , như thế này mặt đối mặt với nhau ta còn có thể giữ vững tâm trí, cực kì trấn tĩnh, ta quả người đàn ông đúng nghĩa. Nhưng người của Thiên Ái chỉ có người.

      “Tôi mãi mãi áy, làm bạn đến giàvới ấy, đối với ấy xa rời!” Tần Tấn Dương nhìn Tiêu Bạch Minh tứng câu từng chữ trầm giọng trả lời. Giờ phút này, những điều này cho tình địch mình nghe, như thế sau này, cho người mà thương nghe. Từ giờ phút này, trong sinh mệnh có người cùng cả đời.

      Tiêu Bạch Minh gật đầu cái, có chút cảm khái, nhàn nhạt mỉm cười, nhàng thở dài, tự với chính mình được dừng lại “Tôi____Buông____Tay”

      “Cám ơn !” Tần Tấn Dương chân thành , mặt lộ ra khâm phục. Chính cũng nghĩ thuận lợi như thế này. Chỉ đơn giản mấy câu cư nhiên có thể khiến đối thủ lựa chọn thối lui! Như thế nào người, mới có thể làm đến"Buông tha" hai chữ đây?

      Tiêu Bạch Minh từ ghế đứng lên, nhìn Tần Tấn Dương, bình tĩnh cần cám ơn tôi! Hi vọng có thể thực được lời hứa ngày hôm nay. Luôn bên cạnh Thiên Ái. Nếu tôi tuyệt đối bỏ qua cho !” – đây là tối hậu thư của . Cho dù sau khi chết rồi, có làm quỷ cũng từ tào địa phủ tìm Tần Tấn Dương tính sổ. tuyệt đối tha thứ cho người làm tổn thương Thiên Ái.

      Tần Tấn Dương lúc này cũng đứng lên, đối mặt với Tiêu Bạch Minh cần bỏ qua cho tôi! Ngay cả tôi cũng bỏ qua cho chính mình.”

      “Cho tôi thêm ngày nữa… tôi chủ động chia tay với Thiên Ái” Tiêu Bạch Minh gật đầu cái, xoay người khỏi phòng ăn.

      hời hợt chính là gặp dịp quen, còn hết tâm can chỉ hi vọng đối phương được hạnh phúc.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 160: tách ra

      Edit: Mai Hương
       

      Tiêu Bạch Minh lái xe trở về bệnh viện là gần năm giờ chiều. Điềm Điềm tỉnh từ sớm, sữa cũng uống, lúc này vùi đầu vào mấy bản vẽ của mình. giường phủ kín những tờ giấy A4, mỗi tờ là hình dáng mơ hồ của người đàn ông nào đó. khẽ thở dài, đem bản vẽ tay sửa sang lại cho hoàn chỉnh nhất, trong miệng ảo não, lầu bầu “Tại sao vẽ mãi mà giống thế này?”

      Tiêu Bạch Minh im lặng tiến đến trước giường bệnh, cúi đầu mỉm cười “Thứ gì vẽ giống?”

      “A___” Điềm Điềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, hốt hoảng đem hết bản vẽ giường giấu xuống gối, quay đầu lại nhìn Tiêu Bạch Minh xấu hổ cười cười, mặt đỏ lên vùng “ có gì hết! Tiêu đại ca, có gì cả!”

      Tiêu Bạch Minh cũng hỏi thêm, tâm tư của phải là hiểu, nhưng bắt đầ từ bây giờ chỉ có thể dạy học được cách sống kiên cường mà thôi.

      “Điềm Điềm! Em thích vẽ tranh sao?” Tiêu Bạch Minh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc hỏi.

      Điềm điềm vội vàng gật đầu cái, mang theo ước mơ của mình “Lúc mẹ vẫn còn sống, mẹ luôn dạy em vẽ tranh! Tiêu đại ca biết em rất thích vẽ tranh!”

      “Điềm Điềm! Tiêu đại ca dẫn em sang Pháp được ? Nghe nơi đó được xem là thiên đường bồi dưỡng nghệ thuật. cùng em đến nơi đó học vẽ!” Tiêu Bạch Minh trầm tư hồi, ngẩng đầu lên với .

      “Sang Pháp?” Ôn Điềm Diềm có chút nghi hoặc hỏi “Sang Pháp cũng tốt! Dù sao trước đây cha cũng cho em học qua tiếng Pháp, lần này vừa đúng có cơ hội sử dụng!”

      Tiêu Bạch Minh gật đầu cái “Ngôn ngữ cũng thành vấn đề, ở trong đại học cũng từng học qua tiếng Pháp. Điềm Điềm! Chỉ là cứ như vậy công ty cha em có cách nào khác chỉ có thể đưa cho các vị cổ đông khác nắm giữ….”

      sao! sao hết! Tiêu đại ca, em quan tâm lắm những thứ này! Cha em cũng rồi, những thứ đó đối với em mà có chút ý nghĩa nào cả. Cho nên sao hết!” Ôn Điềm Điềm nhìn , nơi khóe mắt lộ ra ít lệ quang. Chuyện duy nhất có ý nghĩa với chính là có làm bạn.

      “Vậy chị Thiên Ái sao đây? Chị ấy cũng qua Pháp luôn sao?”

      Tiêu Bạch Minh đứng dậy, đặt tay lên vai , thở dài “Điềm Điềm! muốn em biết, cùng chị Thiên Ái phải chia tay!”

      Ngay mai hai người bọn họ tách ra.

      “Làm sao vậy…” Điềm Điềm kinh hãi “Có phải do em hay ? Có phải chuyện này có liên quan đến em hay ? Để em xin lỗi chị Thiên Ái.”

      “Điềm Điềm! Chuyện này liên quan đến em!” Tiêu Bạch Minh lắc đầu, giọng khuyên can “Chuyện này liên quan gì đến em. cùng ấy chia tay có liên quan gì đến em! Nhưng mà hi vọng em có thể hiểu chỉ xem em như em mình mà thôi. hi vọng sau này em có thể tìm thấy nửa còn lại của chính mình, sau đó đem em giao cho người đó” Tiêu Bạch Minh thản nhiên , bỗng nhiên có cảm giác bình tĩnh. Phải chăng do biết chính mình bao lâu nữa biến mất khỏi thế giới này, cho nên tâm trí cũng bắt đầu trở nên thản nhiên, bình tĩnh.

      cần!” Điềm Điềm liên tục lắc đầu, bàn tay bé bắt lấy áo khoác của cần! Tiêu đại ca, Điềm Điềm muốn xa ! tại , về sau cũng !”

      xong, thấp giọng sụt sùi “Chỉ cần Tiêu đại ca đừng rời khỏi em….”

      “Điềm Điềm…” Tiêu Bạch Minh vuốt ve mái tóc , tầm mắt trở nên mơ hồ. đầu lại bắt đầu trướng đau, lý trí cho biết, nên kiên quyết chút, nên giống như trước đây quả quyết. Tiêu Bạch Minh nhắm mắt lại, kiên quyết “Nếu như em nghe lời bắt đầu từ bây giờ quản em nữa!”

      “Em nghe lời! Em nhất định nghe lời! Em đều nghe Tiêu đại ca!” Điềm Điềm ôm lấy , nỉ non “Về sau em chỉ xem Tiêu đại ca là trai. Chỉ là trai.”

      “Được!” Tiêu Bạch Minh đưa tay ôm lấy , có chút thương sớm làm xong mọi việc của công ty sau đó chúng ra rời Đài Bắc…”

      Nhanh chút rời khỏi nơi đây mới có thể quên được Thiên Ái đồng thời hoàn tất nhiệm vụ cuối cùng của mình, khiến cho Điềm Điềm trưởng thành.

      Tiêu Bạch Minh cùng Điềm Điềm ăn cơm tối xong liền ra khỏi bệnh viện, từ từ lái xe trở về nơi ở của mình. Từ xa chiếc xe từ từ tiến đến, mùa đông năm nay đến tưởng chừng như rất sớm. Dưới ánh đèn xe, bóng dáng chiếc xe cũng có vẻ mơ hồ, hòa vào bầu trời đêm thế này nhuộm thành bức tranh thủy mặc.

      Thiên Ái! biết ấy tan việc chưa, có lẽ tại ấy cùng Tần Tấn Dương ở chung chỗ. Nếu có vậy ấy ăn cơm chưa? Nghĩ đến đây Tiêu Bạch Minh nhịn được cau mày, đưa tay đánh mạnh tay lái, đạp chân ga, hướng nơi nào đó nhanh chóng tới.

      Tám giờ tối, chiếc xe MB dừng hẳn trước cửa Cao ốc. Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, bướng bỉnh hừ tiếng “Tôi trước đây!”, sau đó nhanh chóng đưa tay mở cửa xe, ra ngoài.

      “Khoan !” Tần Tấn Dương bắt lấy tay , lôi trở lại, khẽ tiến đến bên cạnh, bàn tay to nhàng vuốt ve khuôn mặt của , bất ngờ hôn cái lúc này mới buông lỏng tay, cười “Được rồi! Em tại có thể rồi! Nhớ ngủ sớm chút!”

      Đồng Thiên Ái đỏ mắt mím môi, thêm gì nữa, đối với những hành động bất chợt này của tập mãi cũng thành thói quen. cố ý thẳng quay đầu lại, thẳng vào trong thang máy, trong nháy mắt nhịn được mặt đỏ tim đập.

      Thang máy “Đinh” tiếng mở ra, Đồng Thiên Ái tìm chìa khóa trong ba lô vừa khỏi thang máy. Ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa chạm đến người trước cửa phòng của mình, trong lòng đột nhiên cảm thây ngượng ngùng. Tiêu Bạch Minh aty xách theo túi đồ ăn, mặt có chút bất an nhìn . Có lẽ đứng chờ quá lâu mà mặt có vẻ mệt mỏi chịu được nhưng giây tiếp theo nhìn thấy , mặt nở nụ cười ấm áp.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 161: Hướng hạnh phúc tới

      Edit: Mai Hương
       

      Đồng Thiên Ái nắm trong tay chìa khóa cửa, trong nhất thời cảm thấy tay chân mình luống cuống, biết làm gì. Thiệt là! Chuyện gì xảy ra thế này? ràng chỉ có mấy ngày gặp sao tại cảm giác giữa hai người lại lạnh nhạt thế này? Thân phận của bây giờ vẫn là bạn Bạch Minh, thậm chí còn là vị hôn thê của mà! Chuyện gì xảy ra vậy?

      Phải với chuyện của mình thế nào đây? thích người khác, hơn nữa còn cùng tên biến thái kia ở cùng chỗ. Rốt cuộc nên làm thế nào đây? thực thể mở miệng được.

      “Thiên Ái” Tiêu Bạch Minh nhàn nhạt gọi tiếng. Nhìn thấy vẻ mặt đè nén kia của , biết được trong lòng lúc này rất khó chịu, tận trong đáy lòng im lặng “Thiên Ái! Làm bạn của ngày nữa thôi! Ngày mai để em tự do!” Đồng Thiên Ái về phía trước mấy bước, cố gắng cười “ Bạch Minh… Điềm Điềm có khá hơn ?”

      Trong đầu nghĩ nửa ngày, cư nhiên phát mình chỉ có thể ra câu như thế. Từ khi nào giữa Bạch Minh biến thành thế này? Là từ khi nào đây?

      “Ừ! ấy sắp xuất viện rồi!” Tiêu Bạch Minh đơn giản câu, đem túi cơm thịt nướng trong tay đưa lên trước mặt “Em ăn cơm chưa? Lâu rồi mua món này cho em.”

      Mặc dù biết hẳn ăn cơm rồi, mới vừa rồi từ này nhìn xuống tinh tường nhìn thấy Tần Tấn Dương lái xe đưa về, nhưng là vẫn giả vờ biết, hỏi lại. Đây là lần cuối cùng. Đồng Thiên Ái cẩn thận đem tay ra nhận lấy cái túi, buồn buồn “Dạ chưa!”

      Trong lòng hai người đều biết nhưng lại đồng thời làm như biết chuyện gì. Làm bộ điềm nhiên như có việc gì! là tức cười đến khiến người ta cảm giác buồn cười!

      “Thiên Ái! Ngày mai là chủ nhật, em có thời gian rảnh ?” Tiêu Bạch Minh nhìn chằm chằm trong chốc lát, mở miệng hỏi.

      Đồng Thiên Ái vội vàng “ Có! Em có thời gian!”

      Mặc kệ, đem tên biến thái kia bỏ qua bên! cần quản khỉ gió gì nữa!

      “Vậy ngày mai chúng ta xem phim !” Tiêu Bạch Minh đưa đau đớn thu vào trong lòng, mỉm cười “Sau đó, muốn cùng em ít chuyện!” Kể ít chuyện? cái gì đó?

      Đồng Thiên Ái nghi hoặc nhìn , chần chờ chút “Được! Vậy ngày mai gặp lại!”

      Bầu trời hôm nay, so với hôm qua khác trời vực, tối tăm khác thường. Bầu trời ám trầm, mây đen dày thành từng mảng, đem trời xanh che lấp hoàn toàn, tựa như lòng người hôm nay, bỏ được ưu sầu.

      Trong rạp chiếu phim, màn ảnh rộng lớn chiếu bộ phim hài hước. Xung quanh hai người bao trùm bởi những tiếng cười vui vẻ, vào lúc này hai người bọn họ quả rất khác người. Hai người bọn họ tạo ra bầu khí quỷ dị khác thường. Tiêu Bạch Minh ngồi ngay ngắn ghế, nghiêm túc nhìn nhàn ảnh trước mắt, giọng cười trầm thấp thỉnh thoảng vang lên. Nhưng ánh mắt sau gọng kình đen dần dần ngưng tụ sương mù.

      nhàng nắm lấy bàn tay , chỉ có thể nắm tay lần này nữa, mọi thứ khác đều thể nữa rồi. Đây là lần cuối cùng cùng xem phim, cứ coi như đây là cáo biệt của . cũng thể mua cơm cho nữa rồi. Lời hứa làm bạn cùng suốt đời chuyển giao cho người khác rồi. Người đó nhất dịnh làm được hơn nữa còn làm tốt hơn . Người đó so với có thể mang lại cho rất rất nhiều thứ. Bởi vì người đó là người trong lòng .

      Hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, khí trời càng ngày càng thêm lạnh. Tiêu Bạch Minh sải bước lên, bận tâm Đồng Thiên Ái ở phía sau. từng nghĩ mình tiến lên trước, thay chống đỡ từng cơn gió lạnh, nhưng mà giờ chỉ có thể lạnh lùng mà đối mặt.

      “…..” Đồng Thiên Ái dừng bước, xuyên qua bả vai người bên cạnh nhìn về phía . Nhìn bóng lưng bỗng nhiên có thứ cảm giác vào giờ phút này, cách cực xa. Khoảng cách đó chưa bao giờ nghĩ nó lại xa đến mức đó.

      Rốt cuộc đám người cũng tản hết, trong khí nhiệt độ càng thêm lạnh. Lạnh chỉ là thân thể, nơi này còn có tâm lạnh, bởi vì tình cảm lúc trước giờ còn.

      Tiêu Bạch Minh xoay người, nhìn Đồng Thiên Ái từ từ về phía mình, khi đến gần rất nhưng cũng rất trấn định mở miệng “Thiên Ái…. Chúng ta…. Chia tay thôi….”

      “Mọi việc đều là lỗi của ! Là phụ em. thích Điềm Điềm. Mấy ngày nữa cùng Điềm Điềm ra nước ngoài. Cho nên thể cùng với em nữa rồi!”

      Tất cả hãy để cho , để cho gánh chịu lỗi lầm này. Chỉ cần từ nay em được hạnh phúc.

      Đột nhiên, vang lên tiếng sấm, "Rầm rập ——" , từ xa đến gần. Bầu trời đổ mưa. Từng giọt, từng giọt từ cao chảy xuống, rơi xuống mặt đất. Qua lâu thời gian mới nghe thấy giọng nghẹn ngào “ Bạch Minh….”

      “Thiên Ái… em là tốt. Bạch Minh nhất định hạnh phúc… cần phải lời xin lỗi, cần….”

      Bởi vì, lời xin lỗi này, đâu chỉ có mình . Trong đoạn tình cảm này, phản bội , àm cũng tại nơi này, lựa chọn Điềm Điềm. Kết thúc thế này là tốt nhất rồi, mỗi người đều lựa chọn người mình .

      Bạch Minh…. Khi nào hai người … em đến tiễn hai người….” Đồng Thiên Ái ngẩng đầu mỉm cười, ánh mắt lại cùng cực chua xót. vẫn còn lệ thuộc vào , từng có ý niệm dựa vào bờ vai . muốn ….

      Tiêu Bạch Minh lắc đầu, lạnh nhạt cần, Thiên Ái! cần đâu!”

      Nếu như em xuất trước mặt , sợ chính mình thể nhịn được, thể buông tay em được. làm sao có thể cam lòng rời khỏi em đây? Mặc cho phải người cũng chẳng phải vợ chồng, nhưng cũng thể rời khỏi em

      tại, chỉ có thể với em: Hướng hạnh phúc tới! nên quay đầu nhìn lại…

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 162: Chia ly ngay trước mắt

      Edit: Mai Hương
       

      Từng giọt mưa vẫn tí tách rơi xuống đất, tung tóe bắn người. Cho dù cách lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được từng chút từng chút lạnh lẽo. Tiêu Bạch Minh đứng đó cố nén ý niệm bước đến ôm vào lòng.

      “Thời gian còn sớm! phải đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Điềm Điềm! Mình em có thể về nhà được ?” Giọng điệu nhàng, thư giãn nhưng bên dưới đôi tay lại nắm chặt thành quyền.

      Đồng Thiên Ái vội vàng gật đầu, khuôn mặt tươi cười, tận lực tạo cho mình cảm giác vui vẻ. Như vậy, Bạch Minh khó chịu, áy náy.

      “Có thể. Bạch Minh… Em cũng phải trẻ con ba tuổi! Em có thể…” cố gắng cười nhưng giọng tránh khỏi khàn khàn.

      vẫn nghĩ rằng, ai cũng có thể rời nhưng nghĩ đến có cả Bạch Minh. Cho dù sau này có thích Tần Tấn Dương nhưng cũng chưa từng nghĩ đến sau này cùng Bạch Minh tách ra. ấy muốn xuất ngoại. nghĩ đến, chỉ trong chớp mắt chia ly ở ngay trước mắt.

      Tiêu Bạch Minh đứng tại chỗ, nhìn lâu, có lẽ bao giờ gặp lại nhau. Từ nay về sau, đành phải đem phần kí ức này chôn ở đáy lòng, bao giờ chia sẻ cùng người khác.

      “Thiên Ái! đây…” vừa mí mắt nhìn cũng khẽ buông xuống, muốn cùng ánh mắt dây dưa thêm. sợ nhìn thấy ánh mắt đau thương của . Rất sợ. Xoay người rời , tại chỉ có thể xoay người rời . thể quay đầu lại, cho phép mình quay đầu nhìn lại.

      Tiêu Bạch Minh từ từ cất bước, cắn chặt răng, bước nhanh hơn. Hướng chiếc xe đậu cách đó xa vội vàng tới, tự với chính bản thân mình tuyệt đối thể quay đầu nhìn lại.

      Đồng Thiên Ái nhìn bóng lưng rời , bước chân tự chủ tiến lên bước, nhưng cuối cùng chỉ là đứng cứng tại chỗ. Trong lòng im lặng nỉ non “ Bạch Minh… xin lỗi… Bạch Minh…. Xin tha thứ cho em… nhất định phải hạnh phúc… Bạch Minh… hẹn gặp lại….”

      Mưa bụi tí tách từng giọt, lúc này càng trở nên nặng hạt, biến thành cơn mưa rào, ào ào xối xả như trút nước. Nước mưa ngày đông rét buốt, rơi xuống y phục, rơi tóc, mặt, dính ướt cả đôi mắt. khóc… được khóc…. Nhất định được khóc. Chỉ là trời đổ mưa. Nhưng khuôn mặt dính đầy nước mưa lại mang theo từng trận từng trận nóng hổi. Là cái gì đây?

      Từng hạt mưa to rơi xuống đường, xa xa phía rạp chiếu phim đứng trong mưa ngước mặt nhìn trời. Xung quanh thỉnh thoảng có vài người chạy ngang qua tìm nơi tránh mưa. Trong vô thức, thế giới này trở nên cực kì yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

      Sau lưng mấy mét chiếc xe con yên lặng đứng trong mưa. Cần gạt nước đem những giọt mưa đọng cửa xe gạt bỏ, thấp thoáng đâu đó có thể nhìn thấy thân ảnh gầy gò của kia trong mưa. Ánh mắt người trong xe vẫn dõi theo , ánh mắt dừng lại quá lâu cũng chảy ra nước mắt.

      Qua lâu, ánh mắt nhìn thấy từ từ bước , dõi theo bóng hình đến cuối con phố, lúc này từ từ nhắm mắt lại. Nước mắt, cuối cùng cũng nén được, chậm rãi chảy xuống.

      “Cạch…. Cạch…” cửa mở ra. Đồng Thiên Ái cả người ướt đẫm, vô thức vào trong phòng. cũng biết mình thế nào về nhà, thậm chí ngay cả mình mở cửa thế nào cũng biết. cảm thấy rất lạnh, rất lạnh. Từ từ đem y phục ướt đẫm cởi xuống, thay áo ngủ, rồi trực tiếp ngã xuống giường. Mái tóc vẫn như cũ ướt đẫm nước mưa, đem chính mình chôn sâu vào trong chăn, cảm giác chính mình hít thở thông. Cố gắng bọc chặt lấy chăn, tận lực muốn nghĩ đến bất cứ điều gì. Nhưng là kí ước vẫn buông tha cho . Những kí ức trước kia lần lượt về.

      Hình ảnh Tiêu Bạch Minh ngày đó áo sơ mi gọn gàng sạch đứng trước cửa phòng, nhìn về phía lộ ra nụ cười có chút xấu hổ. Còn có từng phần rung động, từng phần đơn thuần tình cảm trước đây. có… muốn suy nghĩ nữa cứ như vậy . Để cho những kí ức trước đây lắng đọng lại trong lòng.

      Đồng Thiên Ái nhắm mắt lại, co rúc trong chăn. Cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, như vậy ngủ giấc . Như thế, cảm thấy lạnh nữa. Ngủ rồi cũng cảm thấy khó chịu nhiều như thế.

      “……..” từ trong chăn truyền ra tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc cũng là đè nén đến mức khàn khàn.

      Mẹ!... Lại có người rời khỏi con nữa rồi…. Sau khi mẹ rời lại có thêm người nữa rồi….

      “Các em! Chúng ta xem bài tập tiếp theo….” Thầy giáo cầm bài kiểm tra tay, kiên nhẫn giảng giải. Đột nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra. chủ nhiệm sắc mặt khẩn trương nhìn về phía thầy giáo. Thầy giáo tới, dưới lớp từng đám xúm lại nghị luận với nhau. Ánh mắt thầy quét qua toàn bộ lớp học, cuối cùng dừng lại người Đồng Thiên Ái.

      “Đồng Thiên Ái! Em cùng chủ nhiệm ra ngoài được ?” chủ nhiệm là phụ nữ trung niên, nắm lấy tay Đồng Thiên Ái khỏi tầm mắt mọi người. Đến phía cầu thang, dừng lại đứng trước mặt Đồng Thiên Ái. Đôi bàn tay dịu dàng mềm mại của nhàng vuốt ve khuôn mặt nhắn “Em là Thiên Ái sao?”

      “Dạ!”

      “Bắt đầu từ hôm nay em có rất nhiều , chị, còn có rất nhiều em trai, em nữa!”

      ". . . . . ."

      tại dẫn em đến chỗ đó! Chỉ là nơi đó cách trường học khá xa. Cho nên, Thiên Ái sau này phải học ở trường khác!”

      bé con gầy, quật cường cắn môi “ nhi viện… Em sợ hãi… Thiên Ái sợ hãi….”

      “Đứa bé ngoan… là đứa bé ngoan….”

      Người phụ nữ trung niên tranh thủ ôm vào trong ngực mình, giọng nghẹn ngào mảnh.

      Giấc mơ này vẫn ràng như cũ, tựa như mới là ngày hôm qua. Giống như hình ảnh của năm xưa, nhuốm đầy bụi thời gian tại đột nhiên mở ra, từng lớp bụi củng bắt đầu tung bay.

      "Mẹ. . . . . . Thiên Ái. . . . . . Khi đó cũng có khóc. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ biết . . . . . ." Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái, nỉ non .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :