1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 152: Dùng hết cả đời

      Edit: Mai Hương
       

      Ôn Điềm Điềm nhìn thấy , vội vàng hỏi

      “ Tiêu đại ca! sao chứ? Ngày hôm qua làm em sợ quá! Vừa rồi em có hỏi bác sĩ rồi cả hộ sĩ, nhưng là bọn họ nửa câu cũng !”.

      Đồng Thiên Ái đứng yên tại chỗ trầm mặc nhìn Tiêu Bạch Minh, muốn gì nhưng mãi thể nào mở miệng.

      y tá nãy giờ đứng kiểm tra Ôn Điềm Điềm bật cười, hòa ái “ Hai này cũng quá lo lắng ! Chuyện gì cũng có! Công việc quá bận rộn mà thôi! Thể lực cũng theo thế mà giảm sút! Đúng Tiêu tiên sinh!”

      Tiêu Bạch Minh cảm kích, mỉm cười với y tá, trấn định “Đúng vậy! Là bị Điềm Điềm lây bệnh mà thôi! Hơi thiếu máu!”

      “Cái gì chứ! Đừng có dọa em! Em nào có lây bệnh đâu chứ! Em cũng phải là vi khuẩn !” Ôn Điềm Điềm làm nũng, lầu bầu , hai mà do giận dữ mà phồng trướng lên.

      “Cho nên! Điềm Điềm phải nhanh khỏi bệnh! Như thế mới lây bệnh sang !” Tiêu Bạch Minh cười lớn đùa giỡn.

      Đồng Thiên Ái vẫn đứng yên gì, nhìn hai người cười đùa. Vào lúc này cảm thấy chính mình là dư thừa. Chính là cảm giác này, cảm giác khi mình ở trước mặt bọn họ là tồn tại dư thừa. Có lẽ chính mình nên xuất ở nơi này tốt hơn.

      Đồng Thiên Ái…. Chính mình thích tên biến thái kia… rồi lại thể buông tay với Bạch Minh… Chính mình ích kỉ.

      “Thiên Ái! Em hôm nay làm à?” Tiêu Bạch Minh cố nén kích động trong lòng, trầm giọng hỏi. ấy vẫn yên lặng, khiến chính cảm thấy vừa rồi cùng Điềm Điềm cố ý thân thiết là quá mức. Đúng thế! Quá mức đến nỗi chính mình còn cảm thấy dối trá. Nhưng chỉ biết dùng phương thức này mà rời khỏi .

      chỉ có thể như thế này… tại cũng chỉ như thế này mà thôi…. Thiên Ái! Xin thứ lỗi cho . chỉ có thể từ từ rời khỏi em. Rời khỏi cách im lặng, dấu vết. Có như thế trong tương lai em thương tâm.

      Em có thể biết được tâm tình lúc này phức tạp mâu thuẫn đến mực nào Thiên Ái!. Nhưng mong em có thể tha thứ cho . còn muốn được bên cạnh em thêm thời gian nữa. rất muốn được bên cạnh em. Vậy nên, những ngày tháng còn lại của cuộc đời này, hãy để anhdùng hết quãng thời gian đó ghi sâu hình ảnh em vào trong tâm trí này. Em là niềm an ủi động viên duy nhất khiến muốn tồn tại thế giới này.

      Đồng Thiên Ái biết ý nghĩ trong đầu Tiêu Bạch Minh, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt quan tâm của , trái tim cũng nóng theo “ Hôm nay… Em được nghỉ phép ngày…. Cho nên… muốn đến đây xem mọi người thế nào!”

      Bạch Minh…. Mong tha lỗi cho Thiên Ái! Thiên Ái lại dối người. Cũng mong tha thức cho Thiên Ái… Thiên Ái… động tâm với người khác…. Phụ lại tình cảm của .

      “Tiêu đại ca! Em muốn ăn trái cây!” Ôn Điềm Điềm đột nhiên hét lên tiếng, phá tan khí giữa hai người. Trong lòng hai người, mọi thứ muốn , bỗng nhiên vì giọng của mà biến mất. Hai người quay đầu nhìn lại Ôn Điềm Điềm nằm giường bệnh, mỉm cười nhìn hai người họ. Cả hai người lộ vẻ lúng túng, cũng cố gắng nâng lên khóe môi cười cái với Ôn Điềm Điềm.

      Tiêu Bạch Minh gật đầu cái, giọng mang đầy vẻ cưng chiều “ Em đúng là con mèo tham ăn! Tiêu đại ca liền mua trái cây cho em!”

      Bạch Minh! đừng ! Hay là để em mua! Để em mua! Đồng Thiên Ái cướp lời, vội vàng xoay người, thẳng lưng ra khỏi giường bệnh.

      “Tiêu đại ca! Thiên Ái tỷ tốt! có mệt hay ? lại đây ngồi ! Ôn Điềm Điềm cúi đầu, vỗ vỗ mép giường của mình.

      “…..” Tiêu Bạch Minh sững sờ nhìn dãy hành lang vắng hoe nhớ đến bóng lưng của hoảng hốt rời chợt thấy đau lòng thôi. Thiên Ái! Thiên Ái! xin lỗi… Thực xin lỗi.

      Đồng Thiên Ái đeo balo ra sau lưng, đến cửa hàng trái cây bên cạnh cổng bệnh viện. Đứng trước cửa hàng, trong lòng Đồng Thiên Ái chợt thấy buồn buồn. Con người quả loại động vật cực kỳ phức tạp khó hiểu. Vì thế tại thời điểm ràng chính mình có thể buông tay, nhưng lại có loại ý niệm tiếc nuối, nỡ.

      Bạch Minh có lẽ động tâm thích Điềm Điềm vì thế mới cẩn thận mà chăm sóc em ấy như thế. Nhưng như thế cũng tốt chính phản bội tình cảm của trước. tại chính mình khiến mất phương hướng trong vòng quay tình cảm này. Nếu ấy thích Ôn Điềm Điềm có gì có thể tốt hơn được nữa.

      Bà chủ cửa hàng thấy có khách ghé thăm, nhiệt tình mời chào

      ! muốn mua gì đây? Ở đây đều là những loại trái cây tốt nhất đấy!”

      “Bà chủ! Tôi muốn mua giỏ trái cây vừa tươi vừa mới!” Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, nở nụ cười thân thiện.

      Bà chủ thấy thế cười to tươi “ Được! Tôi chọn cho những loại tốt nhất!”

      “Dạ vâng!” Đồng Thiên Ái nhìn chằm chằm giỏ trái cây ôm trước ngực, đáy mắt vẻ đơn lại lên. Vừa nồng đậm, vừa thâm trầm lại vừa có cảm giác chán chường.

      …….

      Trong phòng bệnh, Ôn Điềm Điềm nắm ngủ. Tiêu Bạch Minh đứng bên cửa sổ, trầm tĩnh nhìn về phía cửa hàng trái cây đối diện cổng bệnh viện. Từ này nhìn xuống, con người to lớn lại trở nên bé như những chú kiến con. khó có thể nhận ra ai là ai nhưng Tiêu Bạch Minh có thể thấy ràng thân ảnh trầm tĩnh đứng đơn mình trước cửa hàng.

      Tiêu Bạch Minh là thế, từ trong đám đông lúc nào cũng có thể nhận ra thân ảnh của . Tựa như lễ Giáng Sinh năm ngoái, trong đám đông nhiều người như thế, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy . Lý do là gì đây. Là có giác quan thứ sáu sao?

      Lẳng lặng đứng nơi này, Tiêu Bạch Minh nhìn ôm giỏ trái cây lớn, mình từ từ băng qua đoạn đường đông đúc. Sau đó theo hướng bệnh viện tiến tới, càng lúc càng gần. Tiêu Bạch Minh xoay người, nhắm mắt trong lòng đếm ngược thời gian chờ đến.

      ….. Tiếng bước chân càng ngày càng , rốt cuộc trước cửa cũng có người xuất .

      “Tiêu tiên sinh, có vị tiểu thư muốn tôi đưa giỏ trái cây này cho ! ấy biết . ấy cũng nhờ tôi với « ấy có chuyện đột xuất thể lên được! » y tá tên Trương Thủy đặt giỏ trái cây bàn phía trước cửa.

      Tiêu Bạch Minh buồn buồn , "Cám ơn !" rồi vội xoay người ngó ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy ngược hướng cửa lớn bệnh viện, đưa tay vẫy chiếc taxi đến gần. Nhìn thấy lên xe rời , trong lòng nặng trĩu như có có tảng núi lớn đè lên, Tiêu Bạch Minh ra lời, thở dài nặng nề “Thiên Ái!... Thiên Ái!...”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter153: nghe bốn chữ

      Edit: Mai Hương



      Tình hình là chương này mình làm đọc đọc lại cứ thấy nó ngang ngang thế nào ấy. Mọi người thông cảm nha!





      Ngồi trong taxi, Đồng Thiên Ái mù mờ bản thân nên đâu, tay chân hấp tấp lục trong túi xách tìm kiếm điện thoại. Nắm chặt điện thoại trong tay, Đồng Thiên Ái từng phút từng giây chờ đợi điện thoại vang lên, nhưng có. Lần này biết lựa chọn của Tiêu Bạch Minh. cuối cùng biết. Đây là lần đầu tiên khi biết bỏ gọi điện thoại.

      có thể cho em biết còn bao lâu nữa rời xa em. cùng Điềm Điềm ở chung chỗ so với việc ở chung chỗ với em có phải hay vui mừng hạnh phúc hơn. Em hề biết làm nũng còn luôn cự tuyệt đụng chạm, lúc nào cũng chỉ tổn thương mà thôi. Như thế nhưng sao em lại ích kỉ muốn rời . Là em quá ích kỉ rồi.

      Mang theo u buồn, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng ngừng ức chế, bi thương. Bầu trời trong xanh đẹp đẽ là thế nhưng cũng cách nào khiến cho tâm tình trở nên tốt hơn được. Biết là lỗi của mình nhưng vẫn rất buồn thương. Đồng Thiên Ái a! Sao lại thành ra bộ dáng thế này được vậy? Nên cười chúc phúc cho mới đúng! Chúc phúc cho Điềm Điềm cùng Bạch Minh. Hai người họ mới đúng là đôi. Đồng Thiên Ái nhàng tháo chiếc nhẫn ngón tay giữa xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

      nỡ buông tay, từng nhiều lần hi họng thời gian giúp nhưng tại buông tay chính là lựa chọn tốt nhất cho tất cả. Bởi do tâm phản bội mất rồi. Hơn nữa, ấy lựa chọn điều muốn. lo cho cũng quan tâm đến có phải hay cảm thấy khó chịu.

      "Tiểu thư!" Tài xế khẽ nghiêng đầu, hỏi, "Tiểu thư! muốn đâu?"

      Đồng Thiên Ái vội vàng đưa tay lau nước mắt, buồn buồn “Dạ!” tiếng. đâu đây? Vấn đề lớn với đây! Khi con người ta cảm thấy yếu đuối nhất nên về đâu đây?

      “Bác tài! Cho tôi đến nhi viện Nhân Ái!” Đồng Thiên Ái gần như là vội vàng mở miệng, trong giọng còn mang theo ít run rẩy.

      Tài xế có chút kinh ngạc, mỉm cười hỏi thêm “ tốt bụng nha. Đến nhi viện thăm các bạn à? đúng là tốt bụng!”

      phải!” Đồng Thiên Ái kiên quyết “ Là tôi về nhà!”

      “….” Tài xế kinh ngạc nhìn cái, nhớ tới lời mình vừa mặt có chút lúng túng, gì thêm.

      Đồng Thiên Ái cũng để ý đến, đúng hơn chính là cần để ý. Từ ngày mẹ mất, với chính mình rất nhiều lần, cần để ý ánh mắt của người khác. tại chỉ muốn về nhà! Đúng thế! quá mệt mỏi rồi, muốn về nhà. Ở nhà có Từ mẹ, còn có Hứa Đa với rất nhiều cậu nhóc. Cũng hơn nửa năm rồi về nhà rồi. Nhắm mắt lại, lẳng lặng nhẫn nại chút thôi, đến khi mở mắt ra, tất cả mọi người ở trước mặt , mỉm cười ôm vào lòng. Chỉ chút nữa thôi.

      Xe taxi đường đến nhi viện Nhân Ái dừng lại trước chiếc cổng sắt to lớn. Đồng Thiên Ái vội vàng trả tiền xe, rối bước xuống xe. tại là mùa đông nhưng ánh mặt trời sau giữa trưa vẫn như cũ chói mắt, đưa tay lên chóng đỡ phiến ánh sáng chiếu xạ. Xuyên qua song sắt cánh cửa có thể nhìn thấy bọn trong sân cười đùa. Vẻ mặt ngây thơ, nụ cười sáng lạn khiến cho người khác nhìn vào có thể quên hết phiền não sầu bi. Nhìn đám trẻ nô đùa, mặt Đồng Thiên Ái tự chủ nở nụ cười hạnh phúc.

      Xuyên thấu qua rã rời cửa sắt, có thể nhìn thấy trong sân bọn cười đùa cùng chơi đùa. mặt bọn họ ngây thơ vẻ mặt, làm cho người ta quên mất phiền não cùng với sầu bi.

      “A! Trái cầu!” cậu nhóc kêu lên, xoay người đuổi theo trái cầu. Quả cầu vút qua chắn song cánh cửa, rơi xuống bên chân Đồng Thiên Ái. Đồng Thiên Ái cúi người xuống, đưa tay nhặt trái cầu cầm lên, ngước mặt nhìn cậu nhóc đứng phía bên kia cửa. Cậu nhóc nhìn người tới khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn, quay người lại hô to với chúng bạn “Oa! Chị Thiên Ái về rồi! Mọi người mau đến xem nè! Chị Thiên Ái về rồi!”

      Cậu nhóc vừa dứt lời, toàn bộ đám nhóc trong sân cũng dừng mọi hoạt động lại, từng nhóc từng nhóc quay người lại, nhìn xem Đồng Thiên Ái đứng ngoài cửa. Cả đám nhóc lộ ra nụ cười ngây thơ, hoan hô chạy tới phía trước cửa. Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ, mỉm cười, tầm mắt quét qua bọn rồi dừng lại người Từ mẹ ở phía sau. Mặc dù hơn nửa năm về nhưng dường như Từ mẹ vẫn như cũ hề có bất kì thay đổi nào. người bà vẫn làm bộ quần áo nữ tu sĩ, trước ngực là cây Thập Tự Giá. Bao nhiêu năm qua vẫn như cũ là giáo đồ thành tâm. Đồng Thiên Ái nhìn thấy Từ mẹ, tận sâu dưới đáy lòng tự nỉ non với chính mình “Tôi về nhà!”.

      Buổi chiều, tia nắng mặt trời có vẻ nhàn nhạt, xuyên thấu qua đám mây lơ lửng vẩy lên vạn vật. Đồng Thiên Ái lười biếng động đậy, hai mắt mơ màng khép lại, tựa như đứa trẻ dựa vào vai Từ mẹ làm nũng. Giọng hết sức nhàng hỏi “Từ mẹ! Tại sao hỏi Thiên Ái thế nào đột nhiên trở về…”

      chính là đột nhiên trở về báo trước câu, Từ mẹ cũng cảm thấy kì quái hay sao? Nếu có sao lại hỏi vậy? Từ mẹ hỏi cảm thấy khó chịu nha.

      “Thiên Ái!”Từ mẹ đưa tay vuốt ve đầu , tựa như lúc vậy “Đứa ngốc! Con cái muốn về nhà cần gì lý do chứ! Nơi này lúc nào cũng t=rộng cửa với con mà!”

      Trong lòng Đồng Thiên Ái nhịn được mà nóng lên, có thêm chút nghẹn ngào. Đúng thế! Cái gì cũng cần phải hết! Nhưng là…. xin lỗi! Từ mẹ! Cũng chỉ khi ở cực điểm của đau thương, hay thời điểm cảm thấy mất mát nhất con mới nghĩ đến quay về nhà! Xin mọi người tha lỗi cho con, vì xem đây là nơi chữa lành vết thương cho mình.

      ……

      "Từ mẹ! Chị Thiên Ái! Mọi người tới đây chơi !" Cách đó xa, tiếng bọn mong đợi gào thét.

      “Được! Chị Thiên Ái đến rồi đây! Mọi người chuẩn bị tinh thần !” Đồng Thiên Ái nghiêng đầu hét lên với bọn nhóc, cả người cũng đứng lên quay người lại với Từ mẹ “Con chơi với bọn nhóc chút!”. Tiếng cười vui vẻ, khí hạnh phúc, mọi thứ dường như trở lại như thời còn vậy. Ở trong khoảng trí nhớ đó, mặc dù mọi thứ trôi qua rất lâu rồi nhưng thời gian hạnh phúc đó vẫn chưa từng quên dù chỉ là giây phút.

      “Hạnh phúc là phải biết tự mình giành lấy! Bảo bối Thiên Ái à!”

      “Mẹ… Giành lấy….”

      “Đúng thế!” Như vậy cũng là cho mình thêm cơ hội nữa mà thôi. Cơ hội tìm lại Đồng Thiên Ái hoạt bát của ngày xưa.

      Đồng Thiên Ái lặng lẽ lấy điện thoại chút do dự, gửi tin nhắn “Tần Tấn Dương! tốt nhất tại nên tìm thấy tôi. Tôi cho biết bốn chữ”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 154: Tâm linh tương thông

      Edit: Mai Hương



      Tần Tấn Dương ngồi trong phòng họp, chú tâm lắng nghe các trưởng bộ phận báo cáo. Đây là hội nghị mỗi tháng tổ chức lần, chủ yếu là tham thảo, xem xét lại các hạng mục trước, đồng thời khai phá thêm các hạng mục mới. Điện thoại để bên cạnh đột nhiên vang lên tín hiệu. liếc mắt nhìn qua cái, vốn là bao giờ thèm để ý đến loại tin nhắn thế này, bởi vì hơn phân nửa đều là những tin nhắn lời ngon tiếng ngọt của đám nhân tình cũ. Nhưng mà lần này, khi nhìn thấy tin nhắn tâm tình đột nhiên có loại cảm giác sôi trào hết sức mãnh liệt. Minh minh chi trung, ý thức được đây là điều mong đợi. Là tin nhắn Đồng Thiên Ái?

      “Nội dung bản báo cáo này có thể cho chúng ta biết rất ….” vị trưởng bộ phận kiên nhẫn giải thích nội dung bản báo caó của mình. Tần Tấn Dương nghênh ngang cầm điện thoại, với tốc độ cực nhanh mở khóa, nhận tin nhắn. Cặp mắt vừa kịp chạm đến dòng chữ màn hình liền lóe ra thứ ánh sáng mang tên ‘sung sướng’, khóe môi cũng tự chủ mà nhếch lên.

      “Tần Tấn Dương! tốt nhất tại nên tìm thấy tôi. Tôi cho biết bốn chữ”. Tần Tấn Dương từ ghế lớn đột ngột đứng dậy, trong lúc mọi người kinh ngạc, bước chân sải nhanh về phía cửa phòng. Quan Nghị đối với hành động này của cảm thấy kinh ngạc vạn phần, đến khi nhìn thấy đưa tay mở cửa, liền vội hỏi “Tần tổng! Ngài đâu vậy? Hội nghị họp nữa sao?”. Miệng hỏi nhưng trong lòng nhịn được mắng câu “Tên tiểu tử thối này lại làm trò gì nữa đây?”

      “Hội nghị hôm nay tạm thời hủy bỏ!” Tần Tấn Dương quay đầu lại, chỉ để lại câu như thế rồi bước ra ngoài phòng. Mở cửa xe, Tần Tấn Dương nhanh chóng khởi động, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà. Trong xe, chỉ dùng tay lái xe, tay khác nhàn nhã dựa vào cửa xe, chống lên đầu. Trong đầu suy nghĩ nhanh từng nơi mà có thể . Đồng Thiên Ái con nhím này lần này biết là trốn ở đâu nữa rồi. cư nhiên còn dám tắt điện thoại.

      Hay là mình ở Cao ốc? đúng! đơn giản như thế. Vậy đâu được đây? lẽ này muốn lật khắp Đài Loan này để tìm hay sao? rốt cuộc ở đâu mới được chứ. Bốn chữ mà muốn với là gì vậy? Đồng Thiên Ái này quả rất biết cách để hành hạ ! Cho dù thế chăng nữa nhất định tìm ra . Em nơi nào đây Thiên Ái?

      Tần Tấn Dương suy tư, hai đạo mày kiếm nhíu chặt, chiếc xe cứ bâng quơ vô thức về phía trước, nhưng trong lúc này, tâm tình của hoàn toàn khác biệt vô cùng nóng nảy, hoảng hốt còn mang theo ít tư vị mong đợi cùng hưng phấn.

      “……” Tần Tấn Dương đột nhiên đánh mạnh tay lái, quay ngược đầu xe. Đạp mạnh chân ga, Tần Tấn Dương hướng theo địa điểm tìm ra trong đầu chạy đến. Là ở nơi đó! Đồng Thiên Ái ở nơi đó. Nơi cảm thấy đó chính là nhà.

      nhi viện Nhân Ái Đài Bắc. đến gần ba giờ chiếu, ánh mặt trời buổi ban chiều có vẻ mất bớt ấm áp vốn có của nó. Cùng chơi đùa với bọn nhóc, thời gian bất tri bất giác vượt qua. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nheo mắt lại, nhìn theo những đám mấy cuối trời lơ lửng chầm chầm di chuyển. Đám mây trời hiểu sao lại biến thành khuôn mặt tuấn bá đạo của Tần Tấn Dương. Tên biến thái… tìm được tôi sao?

      “Ở kia có rất đẹp trai nha! Oa! Mọi người mau đến nhìn xem!” biết cậu nhóc nào bên cạnh Đồng Thiên Ái hô lên tiếng. Đám bạn còn lại lền tranh thủ tầm mắt hội tụ đến chỗ, giọng đầy vẻ mừng rỡ, ngay thơ liên tiếp vang lên “Đúng là rất đẹp trai nha!”

      xem ai vậy? là đến tìm người sao?” có khuôn mặt bầu bĩnh chu môi hỏi

      Cậu nhóc tên Tiểu Bàn đến bên cạnh, khách khí cốc cái lên đầu “Em thực rất ngốc rồi! Em biết trai tuấn tú này là đến tìm ai sao?”

      giương đôi mắt to, tò mò hỏi “ trai là đến tìm người nào?”

      “Hắc hắc!” cậu nhóc cười gian hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về người bên cạnh “ đẹp trai là đến tìm chị Thiên Ái đó! Bởi vì đẹp trai này nhìn chị Thiên Ái!”

      Đồng Thiên Ái tay cầm quả cầu, run rẩy cái, quả cầu liền rơi xuống đất. sao lại nhanh như vậy tìm được . Là tâm linh tương thông à (người còn lại biết được suy nghĩ của đối phương)? Hay chính là người đàn ông kiếp này của ?

      Tần Tấn Dương dựa cả người vào xe, hướng nở ra nụ cười dịu dàng. lẳng lặng đứng từ xa nhìn , trong lòng chậm rãi thở ra hơi. Vẫn là, còn để tìm được . Chợt nhớ đến lần đầu tiên đến nhi viện nhìn thấy tấm hình kia.

      ra những lời của tên Quan Nghị về tình cảm của cũng đúng. ra là bị nụ cười của làm cho điên đảo, ngay cả cũng biết từ lúc nào chính mình đem để vào trong lòng. Nếu như muốn tìm cho , vậy chắc là từ rất lâu rồi. Từ lúc vừa cười vừa cầm tay tấm thẻ vàng lắc lắc trước mặt . Nụ cười thoáng qua lúc đó của lúc đó khiến tim lỗi nhịp mất rồi.

      Đồng Thiên Ái từ từ lên phía trước, cúi gằm mặt xuống, luống cuống dùng chân đá đá những hòn sỏi mặt đất. Ai nha! nên gì đây? chết mất! Sớm biết có thể dễ dàng tìm ra như thế này, có chết cũng nhắn cái tin hại người như thế rồi. Bây giờ làm sao mà đối mặt với đây?

      A a a a —— Đồng Thiên Ái! Mau tìm cái lỗ nào để chui vào !

      “Tôi lại tìm được em rồi!” Tần Tấn Dương nhìn , đem bộ dáng xấu hổ của thu hết vào trong tầm mắt, còn là xấu xa cố ý biết.

      Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, có chút tức giận trả lời “Biết được! Tôi có mắt! Có thể thấy được!”

      Gã biến thái chết tiệt! Tên biến thái đáng ghê tởm! sao lại thích tên biến thái vậy chứ? hẳn là có vấn đề rồi! phải tên đó có vấn đề mà là , là chính có vấn đề! là…. Ông trời ơi!”

      Tần Tấn Dương cũng có ý định cứ như vậy mà buông tha , thời cơ tốt như thế này, nhất định phải khiến đem những lời trong lòng hết ra ngoài.

      “Sao vậy? ‘Bốn chữ’ em muốn là gì vậy?” Tần Tấn Dương tiến lại gần , trong lời chứa đầy mập mờ

      Cảm giác xấu hổ ngượng ngùng vừa rồi liền biến mất, Đồng Thiên Ái căm giận ngẩng đầu lên, lại phát tên đó hướng phía tặc tặc cười. Đúng chuẩn con hồ ly.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter155: Mỗi ngày lần

      Edit: Mai Hương



      Đồng Thiên Ái hừ tiếng, cắn răng nghiến lợi. Nhìn ! Nhìn ! Tên biến thái đắc ý quá mà! Sắc mặt nhìn thấy mà ghê tởm, nụ cười kia sao mà giống mấy con cún nhe răng quá vậy! biết thế nào mọi chuyện cũng như thế này! Lần này, lại muốn trồng tay á! (câu này mình pó tay, hỉu )
      “Sao vậy? Bốn chữ em muốn với tôi là gì đây?” Tần Tấn Dương nhất quyết buông tha, thể ép con nhím này ra tâm tư trong lòng! Đồng Thiên Ái đưa tay che kín mặt, từng tiếng , thanh là cực kỳ “ Tôi….Thấy….Thích…..”. thanh vừa rồi là cực kỳ , thậm chí là mơ hồ nghe . Căn bản là tên đó có cách nào phân biệt những gì. Đồng Thiên Ái le lưỡi cái, đối với lời của mình vừa rồi cực kỳ hài lòng.

      “Tôi nghe thấy!” Tần Tấn Dương nhất định buông tha , đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào . cố ý! Nhất định là cố ý! ràng là xong rồi. Được rồi! Tuy rằng có chút hơi nhưng mà tai có bị điếc nha. Đồng Thiên Ái đưa tay, hướng ngoắc ngắc ngón tay “ nghe được hả? Vậy tôi lại lần nữa nha!”

      Tần Tấn Dương quả nhiên bị hấp dẫn nhích lại gần, kiên nhẫn chờ đợi.

      “Bốn chữ tôi muốn chính là….” Đồng Thiên Ái ghé sát vào tai thào , đột nhiên tăng thêm lượng, hét vào tai “Tôi-----chán----ghét------!”

      Tần Tấn Dương tái mặt, tức giận gầm “Đồng Thiên Ái!”

      Hahahaha! Biến sắc nha! ta cũng có lúc gấp gáp tức giận nha! phải chuyện gì cũng làm được hay sao? Tần đại tổng tài như cũng có lúc biến sắc nha! là sảng khoái. Đồng Thiên Ái bất chợt lộ ra nhất mạt nụ cười, có chút đào khí “Đổi ngược lại”. Lần này đến phiên Tần Tấn Dương buồn bực, khó hiểu. Đổi ngược lại. Cái gì ngược lại? Con nhím nhiều chuyện này, biết có ý gì nữa đây. Sao lúc nào cũng khiến mình bận tâm nhức đầu vậy chứ? Ông trời ơi!

      đúng là ngu ngốc. Nghe thế mà hiểu sao? Tôi là ‘ đổi ngược lại’! Là ngược lại đó!” Đồng Thiên Ái nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở diễn giải cho .

      “Ngược lại?” Tần Tấn Dương lần nữa lặp lại. Đồng Thiên Ái thở dài, nguyền rủa tiếng “Đại ngốc nghếch!”, sau đó xoay người bỏ . là bó tay. Mình như ban ngày thế rồi mà vẫn hiểu. Đúng là đại ngốc. Vậy mà cũng có chức thủ lĩnh tổng tài chứ?

      Sau lưng bất chợt có bàn tay bắt lấy cổ tay . Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn lại, thấy miệng cười đến tận mang tai, mặt dần dần đỏ lên.

      “À! Ngược lại!” Tần Tấn Dương muốn trêu chọc nữa, trực tiếp kéo ôm vào trong lồng ngực mình, dùng giọng nhàng trầm thấp nhất của mình chuyện với “Tôi thích ‘ Ngược lại! Thiên Ái! Về sau mỗi ngày em đều với câu này lần nha!”

      Về sau ngày nào cũng lần…. lời này nghe vào tai sao giống cảm giác hai vợ chồng già lâu năm nay hồi xuân nhau lần nữa quá vậy. Đồng Thiên Ái nhớ lại thời gian cùng sống chung với , khuôn mặt lại ngượng ngùng đỏ lên. Ghét ! Ở trước mặt lúc nào cũng bị tình trạng tim đạp nhanh mặt đỏ hồng hào. Phải trấn tĩnh lại mới được! thế này được.

      “Tôi !” Đồng Thiên Ái giọng phản kháng câu, nhưng đôi tay lại vòng qua hông , trở lại ôm lấy . Tần Tấn Dương cảm giác được đôi tay vòng qua người mình, trong lòng cảm thấy cực kỳ xúc động. Rốt cuộc lần này còn trốn tránh nữa rồi. Phản ứng của cơ thể là bằng chứng thành thực đáng tin cậy nhất.

      được! Mỗi ngày phải !” Tần Tấn Dương dán lại gần sát tai , đe dọa “Nếu phải làm cho !”

      muốn làm gì?” Đồng Thiên Ái vội vàng hỏi.

      Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười đắc ý “ có gì! Chỉ là thế này!”

      Vừa dứt lời, đẩy ra khỏi ngực, nhanh chóng cúi người xuống hôn lên đôi môi . Chỉ là khẽ hôn mà thôi. BỞi vì, trước mặt hai người có vô số bạn . Bọn nhóc là tò mò mở to hai mắt, giật mình nhìn hai người họ đây.

      “A……” bọn đồng thanh la lên.

      Đồng Thiên Ái hốt hoảng đẩy Tần Tấn Dương ra, tức giận trừng mắt nhìn cái, lúc này mới chậm rãi nhích xa khỏi . Ai! Tiêu rồi! làm thế nào để đối mặt với nhóm người Thiên sứ có đủ mà Ác ma cũng thiếu này đây! Mất hết cả thể diện! làm sao bây giờ? Tần Tấn Dương lại kiêng kị gì, nắm láy bàn tay , trưng ra bộ dáng “Có phúc củng hưởng” đối mặt với bọn nhóc. Cúi đầu hỏi bọn nhóc “Sao nào? Thấy rất nghĩa khí, rất dũng cảm !” Lời vừa dứt trực tiếp nhận được ánh mắt trừng to của ai đó.

      Đám nhóc to gan bắt đầu đặt câu hỏi “Chị Thiên Ái! Sao chị lại cùng đẹp trai hôn miệng vậy?”

      “……”

      “……”

      Tần Tấn Dương, Đồng Thiên Ái đồng thời sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cậu nhóc. biết giờ phút này nên cảm thán thời đại tiến bộ, hay là cảm thán bọn trẻ bây giờ ‘trường thành sớm’ nữa đây! Đồng Thiên Ái tại chỉ muốn chết cho xong, xấu hổ đưa tay che mặt, biết phải trả lời thế nào.

      “À! Bởi vì chị Thiên Ái là bạn của !” Tần Tấn Dương nghĩ nghĩ lát cũng chỉ nghĩ ra được đáp án như thế thôi. Hắc Hắc! Đây đúng là lý do quang minh chính đại nhất đem danh hiệu ‘bạn ’ đặt người .

      cậu nhóc khác tiếp tục hỏi “Chị Thiên Ái! Đúng là thế sao?”

      “……” Đồng Thiên Ái liếc Tần Tấn Dương cái, biết làm gì hơn ngoài mỉm cười, gượng gập “Hình như…. Đại khái là thế….”

      Bọn nhóc bắt đầu nhí nhố nháo loạn, cùng nhau hét lên “A! Chị Thiên Ái có bạn trai kìa! Chị Thiên Ái phải lập gia đình rồi!”

      “Thích quá! Chúng ta có kẹo ăn rồi! Có rất nhiều kẹo nha!”

      đúng! TV bạn phải là vợ. Chị Thiên Ái còn có lập gia đình!” cậu nhóc có chút cà lăm cố gắng ra ý của mình.

      “Xem ra phải nhanh chóng cưới em về nhà mới được!” Tần Tấn Dương giọng nỉ non. Đồng Thiên Ái nghe vậy cũng để ý đến, đưa tay dùng sức nhéo bắp đùi của . Liếc mắt nhìn thấy nhăn nhó chịu đau, mím môi, tăng thêm lực nhéo.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/FNxINjV.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/oACqmNU.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/QXZfqsK.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/dEQp4vo.jpg" width="620" height="1308" />







    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :