1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 147 - Thiên Ái! Em có tôi ?

      Edit : Mai Hương



      Bàn tay to dày, ấm áp nắm chặt lấy tay . Đồng Thiên Ái buồn buồn ngẩng đầu lên nhin bóng lưng người đàn ông phía trước. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khác lạ, giống như dây thường xuân bò tường rào, dần dần lan sau vào tận trong tim. Nhưng là thể ra lời.

      Tần Tấn Dương dắt , cẩn thận băng qua đường. Đền chỗ dừng xe, đưa an trí vào chỗ ngồi lái phụ sau đó vòng qua sườn xe, mở cửa ngồi vào bên trong. Ánh mắt liếc nhìn qua người bên cạnh, phát con nhím lúc này trầm tĩnh, giống như pho tượng có chút sinh khí.

      Đồng Thiên Ái an phận ngồi tại chỗ, đôi tay phía trước ôm lấy túi xách, cuộn mình lại chặt, để lộ ra bất cứ khe hở nào. Tựa như như thế mới có được cảm giác an toàn.

      Tần Tấn Dương trong lòng khẽ thở dài. Chậm chậm khởi động xe, hướng phía trước tới. Dọc theo những con đường dài của Đài Bắc, chiếc xe cứ như thế chuyển động. Những chiếc xe khác chạy vượt ngang qua, đèn xe chợt lóe bắn tới, vẩy vào mặt hai người.

      đơn, lo lắng.

      Đồng Thiên Ái có chút mệt mỏi trong người, nghiêng người sang, tựa đầu vào cửa sổ xe. Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài, nhìn đến những cảnh vật bị chiếc xe bỏ lại.

      “…” Tần Tấn Dương nhíu nhíu mày, trầm giọng “Tôi dẫn em ăn cơm”

      ". . . . . ." Trầm mặc.

      Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn bên cạnh, ghét bộ dạng trầm lặng này. Đồng Thiên Ái theo biết lúc nào tâm tình cũng phấn chấn, lúc nào cũng quật cường, còn có chút bốc đồng. Đồng Thiên Ái luôn miệng gọi là “tên biến thái” phải như lúc này yên tĩnh vô hồn chán nản.

      Tần Tấn Dương thắng xe, cho xe dừng sát vỉa hè. khí trong xe hết mực yên tĩnh. Xen lẫn tiếng hít thở trầm ổn của hai người là tiếng động cơ xe vang lên. Rốt cuộc nhịn được, Tần Tấn Dương xoay người, đối diện với

      “Đồng Thiên Ái! Em là gặp phải chuyện gì đây hả? Chuyện gì mà khiến em trở thành thế này? Đồng Thiên Ái kiên cường lúc trước đâu rồi hả?”

      Lời của khiến Đồng Thiên Ái ngẩn người thức tỉnh. sai. Sao hôn nay lại trở nên yếu đuối thế chứ? Vì nhớ mẹ hay vì chuyện của Bạch Minh cùng Ôn Điềm Điềm? Hay vì chuyện gì đây? ngồi đây ngơ ngẩn vì cái gì chứ Đồng Thiên Ái!

      “……” Tỉnh người, quay đầu lại, tầm mắt rốt cuộc có chút mục tiêu, nhìn dung mạo tuấn đối diện, Đồng Thiên Ái nhàng

      có! tại muốn về nhà!”

      Tần Tấn Dương sững người chút “Trước đưa em ăn , ăn xong đưa em về nhà!”

      ! tại tôi muốn về nhà!” Đồng Thiên Ái ngang bướng kêu lên.

      “….” Tần Tấn Dương kinh ngạc nhìn cố chấp với mong muốn của mình, quả nhiên là thế, thời điểm đối mặt với , lúc nào cũng quật cường như vậy. Tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái, sung sướng bật cười.

      Đồng Thiên Ái có vẻ mù mờ nhìn , hiểu, cười cái gì đây? Chẳng lẽ đòi về nhà buồn cười lắm sao? Muốn về nhà là sai à? Tên này bệnh nặng lắm rồi!

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái mím mím môi, lầu bầu “Cười ! Cười ! có giỏi cười tiếp !”

      Tần Tấn Dương đột nhiên đưa tay, kiềm được xoa xoa khuôn mặt , thân mật nhéo cái “Được rồi! Nhím ghê gớm quá!”

      đừng có lộn xộn nha! Tôi bảo đừng có lộn xộn mà!” Đồng Thiên Ái mặt có chút hồng, dùng tay gạt tay ra, chẳng những gạt được mà lại bị tranh thủ nắm lấy.

      Oanh ——

      luồng tao nhiệt xông thẳng lên đỉnh đầu, gương mặt Đồng Thiên Ái nhất thời đỏ lên hệt như trái cà chua chín rộ. Đồng Thiên Ái phải bình tĩnh nha! Tên biến thái chết tiệt này đâu phải lần đầu nắm tay mình đâu. Bây giờ còn xấu hổ gì nữa chứ! Nhất định phải bình tĩnh. Nhưng Đồng Thiên Ái hề biết bộ dáng nhẫn của tại khiến càng muốn trêu chọc.

      Cả người trong nháy mắt ngả về phía , nắm lấy cổ tay , đem cả người ôm vào trong ngực. giờ chỉ muốn ôm . Chỉ ôm mà thôi! (hum nay ăn chay à?)

      “Đồng Thiên Ái…. ‘ Tần Tấn Dương dựa đầu vào hõm cổ , giọng trầm ấm “Thiên Ái! Thiên Ái….”

      Giọng khan khan của khiến đứng hình, ngay cả ý muốn phản kháng cũng bị quên.

      … quá dịu dàng…. Cho nên….. … đắm chìm rồi.

      thể! thể đắm chìm ở đây. thể chìm đắm trong ôn nhu của ….

      Tần Tấn Dương đem ôm chặt vào trong ngực, có thể cảm nhận được đơn quấn quanh thân người . mình trong khoảng thời gian rất dài rồi. muốn cho dựa vào. Muốn trở thành chỗ dựa vững chắc duy nhất trong sinh mệnh ngày sau.

      “Đồng Thiên Ái! Em có tội ?” Tần Tấn Dương hướng tai , giọng hỏi.

      ta gì vậy? hỏi hay sao? Tòa thành vững chắc trong lòng, như có ai đó ra sức tập kích, góc tường ầm ầm rơi xuống. Trong nháy mắt, tòa thành vững chắc đó sụp đổ hoàn toàn.

      Đối mặt với trái tim mình . Đồng Thiên Ái! Chẳng lẽ ngươi đối với người đàn ông này hề có tí mảy may tình cảm nào sao? Ngươi là chỉ chán ghét thôi sao? Nếu như vậy, tại sao chính mình lại hồi hộp thế này chứ?

      Thừa nhận Đồng Thiên Ái. Thừa nhận chính mình bị hấp dẫn. Chính mình cách nào kiềm chế , có liều thuốc nào có thể chữa khỏi cho nữa rồi.

      Giọng trầm ấm của Tần Tấn Dương tiếp tục vang lên, tựa như an ủi đứa trẻ cho tôi biết, Thiên Ái! Em là có tôi đúng ? cần tự dối mình nữa….”

      "Tôi. . . . . ." Đồng Thiên Ái ấp úng biết nên đáp lại thế nào.

      Vì lòng tự ái hay do tự ti, Đồng Thiên Ái căm giận “ Đúng vậy, Tần tổng lợi hại! Ngay cả người bảo thủ như tôi cũng thoát khỏi mị lực của ngài.”

      “Đồng Thiên Ái! Em… “ Tần Tấn Dương tức giận rống lên.

      “Sao chứ?” Đồng Thiên Ái tức giận chịu thua quát lại.

       

       

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter148: Bí mật thể

      Edit : Mai Hương



      buông ra! Cách xa tôi chút!” Đồng Thiên Ái liều chết đẩy ra, mặt vẻ phấn chấn, đôi mắt đen liếc liếc nhìn người bên cạnh.

      Tần Tấn Dương yên lặng, gì thêm, nhìn hồi lâu. Lại là câu này! Lúc nào cũng trốn tránh ! ấy còn muốn trốn đến khi nào? chấp nhận kéo dài thời gian chung với ! ngày nào đó, biết trái tim mình muốn gì.

      “Tôi đưa em về nhà!” ngồi lại vị trí tay lái đồng thời đạp chân ga, Tần Tấn Dương sâu kín .

      khí lúc này hết sức trầm muộn, cảm giác đè nén ngưng tụ trong xe. Đồng Thiên Ái cảm thấy chiếc xe lao với tốc độ rất nhanh, vượt qua tất cả các xe khác mặt đường. Chán nản với mệt mỏi, Đồng Thiên Ái nhắm mắt nghỉ ngơi

      Trong chốc lát, tốc độ xe giảm hẳn. Tốc độ chiếc xe cũng giống như bản thân . Lúc nào cũng từ từ, vững vàng, tiến từng bước về phía trước. Đưa tay kéo lại túi xách có chút vô lực buông lỏng tay để mặc chiếc túi. Cảm thấy mệt quá… trong thời gian ngắn như vậy có quá nhiều thứ xảy ra… rất mệt mỏi…

      Điều gì cũng muốn làm. Chỉ muốn nằm ở giường. Dây thần kinh ngủ bắt đầu làm việc gây cho cảm giác buồn ngủ… Đúng vậy… Ngủ… Trừ ngủ ra cái gì cũng muốn làm. Ngủ khiến mình quên tất cả, quên tất cả…

      Xe vừa dừng lại, Đồng Thiên Ái vội vàng mở cửa nhanh chóng bước xuống. có chút lưu luyến, cũng có gì quyến luyến thẳng hướng vào Cao ốc.

      Lần này, sau lưng có ai gọi tên …….

      Bước chân vừa rồi gấp rút giờ càng ngày càng chậm lại. Thậm chí ở trong lòng cũng mong đợi nghe tiếng Tần Tấn Dương gọi câu. Mong đợi như thế… loại tâm tình này sao lại rối rắm như thế này chứ.

      “…..” Nghe được tiếng xe rời sau lưng, cả người như rơi vào vực sâu đáy. Tuyệt vọng

      Dừng bước, đứng yên tại chỗ, trong lòng ngừng cảnh cáo, ngăn cản chính mình được quay đầu lại! thể quay đầu lại. Nhưng cách nào ngăn cản được vẫn muốn quay đầu, muốn tìm kiếm thứ gì đó.

      ". . . . . ." Chần chờ suy tư, rồi cũng là nghiêng đầu nhìn lại. Thất vọng. Sau lưng bóng người. Đối diện là ánh đèn le lói của cửa hàng tiện lợi giờ. Xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy những kệ hàng đầy ắp được xếp ngay ngắn. Còn có lẻ tẻ vài vị khách muộn. Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, dùng sức cắn, đến nỗi chính mình có thể biết được vị tanh tanh của máu.

      Chiếc xe vừa rời vòng vòng quay trở lại tòa nhà. Cửa xe chậm rãi hạ xuống, cách đoạn xa, Tần Tấn Dương nghiêng đầu dõi theo Đồng Thiên Ái. Thấy đứng đó, cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống, tựa như thác nước . thở dài, lại là thở dài.

      biết như thế này, lúc nào cũng ra vẻ kiên cường, thích cậy mạnh, nhưng trong chốc lát, có ai bên cạnh, tinh thần là thế nào chán nản u buồn. biết đến khi nào này mới mở cửa lòng với . phải đợi đến bao giờ nữa đây?

      nhàng mở cửa xe, Tần Tấn Dương bước xuống tiến về phía bóng dáng gấy yếu kia. Có lẽ do chìm sâu vào mất mát thương đau của mình, cho nên Đồng Thiên Ái phát có người về phía mình. Tất cả chỉ là đứng đó đè nén hô hấp của chính mình, đè nén tâm tình của mình.

      Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn, đưa tay kéo cả người ập vào trong lòng mình. Động tác hết sức nhàng, muốn làm kinh sợ đến , càng muốn khiến lần nữa đẩy ra.

      “Thiên Ái! Em thực rất cố chấp cứng đầu! Cố chấp đến mức khiến tôi ….” Đau lòng.

      Đột nhiên cả người bị ai đó ôm vào, rồi bên tai vang lên giọng trầm ấm có chút trách móc của Tần Tấn Dương, mọi thứ khiến Đồng Thiên Ái có vẻ sợ sệt. Đứng yên tại chỗ ngây ngốc tại chỗ, cả người ôm trọn trong lòng Tần Tấn Dương, giờ phút này Đồng Thiên Ái biết nên điều gì?

      sao lại ở chỗ này? phải rồi sao? Sao lại đứng đây trước mặt ? Nhưng thể phủ nhận, chính mình cảm thấy như vậy ấm áp. Đúng thế là ấm áp. Mong chờ cái ôm ấm áp, giờ phút này đứng trong lồng ngực , điều mong chờ đến rồi.

      “Làm sao lại….” vẫn nhịn được thắc mắc, Đồng Thiên Ái lầm bầm hỏi.

      Tần Tấn Dương càng tăng thêm lực ở cánh tay, đem chôn chặt trong lòng mình, nhàng

      “ Bởi vì…. Tự dưng muốn ôm em cái… cho nên… Tôi quay lại…”

      Lý do nghe chẳng ra làm sao, ngay cả chính cũng biết điều đó. Nhưng như thế có làm sao đâu! muốn ôm mà, đặc biệt là thời điểm thấy mất mát, đau thương như thế này. này làm sao mà biết được chính đối với có bao nhiêu quan trọng. Chỉ cần ánh mắt, cái nhíu mày của cũng khiến vui mừng hay ưu sầu ngay lập tức. Rốt cuộc là này nghĩ gì đây? Đồng Thiên Ái này ấy chính là nên rộng lòng với chứ!

      " nên như vậy. . . . . ." Đồng Thiên Ái chút ngẹn ngào .

      cần đối tốt với như thế này! cần tạo cho cảm giác kề cận . làm dao động quyết tâm của . Bởi lẽ, là hai người của hai thế giới khác nhau.

      Tần Tấn Dương cúi đầu, chính xác hôn lên môi . Dịu dàng, tỉ mỉ mà hôn. Khát vọng có trong vòng tay, khát vọng được hôn lên đôi môi ngọt ngào, khát vọng có được , có được tất cả thuộc về . Lúc nào mới bỏ xuống những thứ kia mà chấp nhận đây?

      Đồng Thiên Ái đứng yên chấp nhận nụ hôn của , có chút giãy dụa, phản kháng. Đắm chìm trong nụ hôn thâm tình của , nước mắt chợt lăn dài. giọt, hai giọt, càng lúc càng nhiều, cứ như thế rơi xuống. Trong nháy mắt, lệ tràn xuống khóe môi. Ngay giây tiếp theo, Tần Tấn Dương có thể nếm được vị mặn chat của nước mắt. Kinh ngạc, hốt hoảng, rối loạn, chân tay luống cuống là những từ có thể dùng để miêu tả tình cảng tại của Tần Tấn Dương.

      “Thiên Ái! Thiên Ái!....”

      Đồng Thiên Ái nắm lấy áo khoác Âu phục của , đầu tựa vào lồng ngực rông lớn của . Thút thít khóc rồi lại kịch liệt mà khóc. phải vì hôn mà vì phát chính mình trốn được nữa rồi. Vốn nghĩ chính mình trốn tránh có thể trốn được phần tình cảm kia nhưng tai lại phát chính mình có đường để trốn nữa rồi.

      Làm sao có thể tránh né đây? Làm sao có thể thoát khỏi nó? Làm sao để quên được đây? Trong lòng luôn có hình bóng của , làm sao để biến mất đây?

      Tần Tấn Dương có biết ?

      – là bí mật thể ra”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 149 – BIẾN CỐ

      Edit: Mai Hương



      “Ting!” cửa thang máy mở ra.

      Đồng Thiên Ái lê từng bước chân nặng nề ra khỏi thang máy, lục lọi tìm kiếm chìa khóa trong túi xách. Cả người uể oải đến trước cửa phòng, mở cửa ra. Dừng bước trước cửa, cả người đứng ngây ngốc hồi, vẫn thủy chung quay đầu nhìn lại. Đồng Thiên Ái thở dài hơi, chán nản. Biết gì đây? Chính mình tự dưng ở trong lòng khóc lớn trận, tại nên dùng thái độ gì để đối mặt với đây? Sao tự dưng lại khóc trước mặt vậy nè? Hơn nữa dạo này chính mình sao lạ ưa khóc thế chứ? Bản thân bị gì thế này?

      Tần Tấn Dương theo sau, đưa tay kéo cả người vào lòng. Nhìn thấy khó chịu nơi đáy mắt , thở dài nhẫn mang theo chút bất đắc dĩ, cúi đầu hôn trán, nhàng

      “Vào thôi! Ngày mai tôi mắt nhắm mắt mở cho em trốn việc hôm” Tần Tấn Dương cười cợt đùa giỡn

      Đồng Thiên Ái mím mím môi, buồn buồn hỏi “ trừ lương tôi sao Tần tổng?”

      Tần Tấn Dương cười tiếng, bởi câu này mà mọi phiền muộn trong lòng liền biến mất trong nháy báng

      “Được rồi! Tần tổng này quyết định trừ lương của em được chưa nào?”

      Đồng Thiên Ái gì nữa, xoay người, tiến vào trong phòng. Trong nháy mắt, cánh cửa phòng đóng lại, Đồng Thiên Ái nghe được giọng rất của “ Hôm nay cho phép em được ăn mì tôm”.

      Từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Đồng Thiên Ái lười biếng lấy khăn lông lau khô. Bọt nước theo từng bước chân, xuống áo ngủ hoạt hình của , ít còn xuống sàn nhà. Bước đến phòng bếp, Đồng Thiên Ái tiện tay cầm gói mì tôm, bật công tắc cho máy đun nước, bắt đầu chuẩn bị nấu mì. Mấy phút sau, từ trong bếp ra, tay Đồng Thiên Ái là tô mì nghi ngút khói. Ngồi xuống ghế salon, Đồng Thiên Ái từ từ thưởng thức bữa tối của mình.

      “sụt… sụt…” uể oải hút lấy sợi mì dài, lúc này chẳng có hứng thú mà ăn. Trong phòng quá yên tĩnh, với tay cầm lấy điều chỉnh tivi, Đồng Thiên Ái tùy tiện điều chỉnh kênh. TV chiếu bộ phim tình cảm, Đồng Thiên Ái có chút nhàm chán nhìn theo diễn xuất của hai nhân vật chính, trong nội tâm lại càng thêm trống rỗng.

      “Đô… Đô…” là tiếng chuông điện thoại. Đồng Thiên Ái đến gần phía ghế bên kia, đưa cánh tay dài chộp lấy điện thoại “Alo” tiếng.

      ăn mì sao?” bên kia điện thoại, Tần Tấn Dương nghĩ ngợi . ràng là câu nghi vấn, nhưng trong miệng ra lại trở thành câu khẳng định. Đồng Thiên Ái hút thêm sợi mì vào miệng, dùng tiếng hút mì thay cho câu trả lời.

      “Điện thoại di động sao gọi được?”

      gọi được à?” Đồng Thiên Ái nghi ngờ hỏi, “Chắc là hết pin! Ba ngày rôi tôi chưa sạc pin! Tôi lười!”

      “Về sau nhớ phải sạc pin ! Đừng để cho tôi….” tìm được em….

      Đồng Thiên Ái theo trực giác cảm thấy có gì ổn, liền khạc ra mấy chữ “ phiền hà!”

      . . . . . .

      "Tút tút tút ——" thanh báo điện thoại bận.

      Bên trong hành lang bệnh viện, Tiêu Bạch Minh cầm điện thoại, liên tục bấm gọi nhiều lần. Lần nào cũng chỉ nghe thấy tiếng báo điện thoại bận. Cuối cùng bất đắc dĩ, đóng điện thoại lại. Tiêu Bạch Minh chán chường, gục đầu vào tường. Di động tắt máy, điện thoại bàn cũng gọi được. Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Sao thể nào liên lạc với được? Nếu như di động hết pin vậy điện thoại bàn sao? Là cố ý đặt máy kênh hay sao?

      Chuyện này khiến mất mát vậy sao? khó có thể chấp nhận lắm hay sao? Cho nên, muốn quấy rầy sao? Thiên Ái! Em làm gì vậy? Có phải hay mình, trốn vào chỗ, ngồi khóc.

      Tiêu Bạch Minh ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt liếc thấy cửa phòng bệnh mở ra, bước ra ngoài là thân ảnh Ôn Điềm Điềm trong bộ đồng phục bệnh nhân màu hồng. Hốc mắt có chút hồng, thân thể gầy yếu dán tại cửa, giương lên đôi mắt vô tội nhìn chính mình. Cảm giác tội lỗi bỗng nhiên xuất trong .

      Vội vàng về phía , cúi đầu hỏi “Điềm Điềm! Sao lại xuống giường? Có còn khó chịu hay ? Hay tìm bác sĩ đến bảo họ khám lại cho em nha!”

      “Tiêu đại ca!” Ôn Điềm Điềm vội “Tiêu đại ca! đừng giận em! Ngàn vạn lần xin đừng giận em được ?” ( Muốn ném đá những người như thế này quá! Hừ hừ )

      có! có….” Tức giận, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tiêu Bạch Minh dắt tay Ôn Điềm Điềm trở vào phòng bệnh. Ôm ngang người Ôn Điềm Điềm đặt nằm yên ổn giường bệnh, thay đắp kín mền lai, nhàng dụ dỗ “Điềm Điềm! Em ngoan! Mau ngủ ! Tiêu đại ca ở chỗ này cùng em!”.

      Ôn Điềm Điềm biết điều, gật gật đầu, chợt đưa ra cánh tay mảnh khảnh kéo tay áo “Tiêu đại ca… ở lại bên cãnh Điềm Điềm sao?”

      “Điềm Điềm!” Tiêu Bạch Minh trấn an sờ sờ cái trán , ngồi xuống bên giường. Nhìn ánh mắt vô tội ngây thơ của , biết nên mở miệng thế nào. Người trong lòng mãi mãi chỉ có người. Chính là Đồng Thiên Ái. Nhưng mà cách nào bỏ mặc Ôn Điềm ĐIềm. này tại trở thành trách nhiệm của rồi. Ngày hôm đó, giây phút đáp ứng Ôn tổng, biết chính mình có cách nào lựa chọn nữa rồi. Đây là vì cái gì….

      “…….”

      Đột nhiên, đầu truyền đến trận đau đớn. Đau đớn thấu xương, từng đợt từng đợt ngừng truyền đến. Tiêu Bạch Minh đau đớn, kêu ra tiếng “ Đau quá!... Đầu của tôi!.... Đau!....”

      “Tiêu đại ca! Tiêu đại ca!” Ôn Điềm Điềm nằm giường nghe thấy tiếng nah rên rỉ khó chịu, trong lòng sợ hãi thôi vội vàng từ giường ngồi dậy.

      “Tiêu đại ca! cần dọa Điềm Điềm! có sao ? Tiêu đại ca!” Nghiêng người, nhảy xuống giường bệnh, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh, hô to

      “Bác sĩ! Tôi muốn tìm bác sĩ! Cứu mạng… Mau cứu mạng!.... Ai tới cứu Tiêu đại ca … Mau tời cứu ấy….” Ôn Điềm Điềm hốt hoảng quá mức, hướng về phía hành lang người gào to. Ôn Điềm Điềm như muốn phát điên, ra sức mà gào.

      “Đến rồi đây! Có chuyện gì sao? Đến rồi! Đến rồi” Cuối dãy hành lang, hộ sĩ nghe được tiếng gọi ầm ĩ, vội vã chạy tới.

      Ôn Điềm Điềm chạy về phía hộ sĩ, bắt lấy cánh tay hộ sĩ “ Bác sĩ! Mau cứu Tiêu đại ca….” Lời còn chưa dứt, trước mặt bỗng tối sầm, ngay sau đó chính mình ngất .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter150: Còn bao nhiêu thời gian

      Edit: Mai Hương



      Khi Tiêu Bạch Minh tỉnh lại phát mình nằm giường bệnh. Cố hết sức mở mắt ra, giây tiếp theo đóng chặt lại, cảm giác thân thể rất nặng nhọc, mệt mỏi.

      “Bác sĩ Trần, bệnh nhân tỉnh rồi!” y tá phát bệnh nhân tỉnh, nghiêng đầu gọi vị bác sĩ.

      “….” Tiêu Bạch Minh vội vàng muốn mở mắt ra, nhưng lại phát , mí mắt lúc này như nặng ngàn cân. rốt cuộc là bị thế nào? Nhớ chính mình lúc trước gọi điện thoại cho Thiên Ái, nhưng hoài cũng được. Sau đó chuyện với Điềm Điềm tiếp theo nhức đầu… còn là rất đau.

      “Điềm Điềm đâu? Bác sĩ, Điềm Điềm sao rồi?”

      Bác sĩ Trần tới trước người Tiêu Bạch Minh, nhìn thấ nhăn mặt chịu đau, vội vàng dặn dò “ Tiêu tiên sinh! cần nhớ quá nhiều chuyện! Như vậy đầu óc mới có thể buông lỏng! Việc cậu cần làm bây giờ chính là nghỉ ngơi tốt!”

      Tiêu Bạch Minh cố gắng mở mắt ra, vẫn lo lắng hỏi thăm “ Điềm Điềm đâu? ấy có sao ? Bác sĩ ông mau cho tôi biết!”

      “Ôn tiểu thư sao? Chỉ là có chút thiếu máu công thêm việc bệnh suyễn có dấu hiệu tái phát mà thôi! Những cái khác rất tốt, Tiêu tiên sinh nên quá lo lắng! ấy bây giờ ngủ!” y tá bên cạnh thấy lo lắng như vậy, trấn an .

      Nghe vậy, Tiêu Bạch Minh liền thở phào nhõm “Vậy tốt!... Vậy tốt rồi!....” Tâm tình cũng bình tĩnh lại, Tiêu Bạch Minh trấn định hỏi “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?” .

      Tiêu Bạch Minh có thể cảm nhận được cơ thể của mình ổn, chính bản thân mình minh bạch mà biết được điều đó. Mỗi lần đầu trở đau cũng phải là chuyện bình thường. Trong lòng thầm đau buồn nhưng vẫn muốn bình tĩnh hỏi bác sĩ, muốn dùng bình tâm tĩnh khí mà đối diện với .

      Nhân loại sống đời nay phải trải qua rất nhiều đau thương. Chẳng qua đây chỉ là trùng hợp, rơi vào người mà thôi. Có lẽ nếu xảy ra người khác chuyện tình có thể càng đau thương hơn mà thôi.

      Bác sĩ Trần vạn phần kinh ngạc, đối với phản ứng của Tiêu Bạch Minh hết sức ngạc nhiên. Làm bác sĩ nhiều năm như ông, đối mặt với hàng trăm hàng vạn bệnh nhân bệnh nặng bệnh khác nhau, ông đều cảm thấy bọn họ như thế nào sợ hãi trước ngưỡng cửa Sinh Tử… nhưng đối với người này, ông nhìn ra lạnh nhạt thờ ơ với sống chết của mình. Người này quả thực khiến người ta tò mò thôi.

      “Tiêu tiên sinh, mong chuẩn bị trước tâm lý…” bác sĩ Trần tận lực trấn an , dù sao đối với bệnh nhân mà , biết bệnh tình mình có bao nhiêu trầm trọng là chuyện hết sức thống khổ.

      Tiêu Bạch Minh nâng người lên, nửa nằm nửa ngồi giường bệnh, trầm tĩnh “ Bác sĩ, ông !”

      “Tiêu tiên sinh, tại chúng tôi cũng chưa có kết luận cuối cùng. Bệnh trạng của chỉ có thể là hư hư thực thực. Hôm qua chúng tôi đưa chụp X quang. Nhưng phải ba ngày sau mới có kết quả chính thức.”

      Bác sĩ Trần vỗ vỗ bả vai , tận lực trấn an.

      “Bác sĩ, tôi muốn biết, căn cứ theo phán đoán của ông, tôi là bệnh gì?” Tiêu Bạch Minh buồn buồn hỏi. Đôi tay chợt nắm chặt, trong lòng có chút sợ hãi. cũng phải là loại người sợ chết, nhưng là sợ sau khi chết, Thiên Ái có ai làm bạn, Điềm Điềm cũng có ai chăm sóc. Có trời chứng giám hề sợ chết.

      “ Tiêu tiên sinh! là người bệnh nhân lý trí nhất tôi từng thấy” Bác sĩ Trần dừng lại, rồi tiếp “ Theo như kinh nghiệm y liệu của tôi, tôi đoán có thể mắc phải bệnh ‘ bướu não’.”

      “…..”

      Rầm! Đầu óc Tiêu Bạch Minh lúc này hoàn toàn trống rỗng.

      “Tiêu tiên sinh, nên quá khẩn trương, đây tất cả chỉ là suy đoán của tôi thôi. Mọi thứ phải đợi có kết quả báo cáo lúc đó mới có thể xác định được.”

      . . . . . .

      Tiêu Bạch Minh cúi đầu, đưa tay che mặt, nỉ non “ Bác sĩ… cần đâu… Phán đoán của ông sai đâu…”.

      Bởi vì ba cũng là do bướu não mà qua đời, mặc dù loại bệnh này tỷ lệ di truyền là rất ít. Nhưng chính cũng đoán được có ngày mình như vậy giống ba. Ngay từ khi còn luôn tỏ ra mình là đứa trẻ rất hiểu chuyện, luôn cố gắng học tập để đạt thành tích cao nhất. Chỉ có hai mẹ con, nhưng mẹ vẫn cố gắng làm việc để cho theo học đại học. Đến khi có thể tự mình kiếm ra tiền, mẹ cũng hưởng được ngày sung sướng, bệnh nặng rồi mất. Ở thế giới này, cũng là người đơn mà thôi.

      Cho nên có thể hiểu cảm thụ của Thiên Ái và Điềm Điềm. tại, trong cuộc sống của các nên diễn vai gì đây?

      Lựa chọn biến mất? Hay là cho hai người họ biết bệnh tình của chính mình? Như vậy đổi lại được cái gì đây? Họ đồng cảm, rời xa hay sao?

      ! ! thể nào! thể chấp nhận chuyện như thế được. được làm hai người họ thêm khổ sở…

      tại việc duy nhất có thể làm là rời khỏi Thiên Ái. Về phần Điềm Điềm, tập cho sống cuộc sống độc lập, tập cho tính dũng cảm khi đối diện với mọi chuyện. Như vậy đến thời điểm đó có thể rời .

      “Bác sĩ! Tôi muốn khẩn cầu ông chuyện.” thanh nghe nặng nhưng sao cũng bình tĩnh. Đúng thế! Tiêu Bạch Minh! Ở tại thời khắc như thế này, cho dù nội tâm có thất vọng tuyệt vọng thế nào cũng được thể ra mặt. Bởi vì, chính mình hy vọng nhìn thấy hai người kia thương tâm, buồn khổ.

      Bác sĩ Trần gật đầu cái “ Tiêu tiên sinh, giờ chúng tôi vẫn chưa biết bệnh tình của thế nào, cần quá lo lắng. Bây giờ y học đại hơn rất nhiều, cần mất lòng tin như thế!”

      cần! Bác sĩ… Tự tôi biết chính mình thế nào!” Tiêu Bạch Minh . ra mỗi sáng khi tỉnh lại, chính mình thấy nhức đầu, hơn nữa còn có tình trạng nôn mửa. Nhưng vẫn gặp bác sĩ. sợ. Sợ biết mình ngã bệnh

      “Bác sĩ… Tôi hi vọng… với bệnh tình của tôi… Ngài có thể giúp tôi giữ bí mật với mọi người… cần cho bất cứ người nào biết… tôi muốn bất cứ ai biết…. tất cả hết thảy mọi người…”

      Bác sĩ Trần hứa hẹn “Xin Tiêu tiên sinh yên tâm, người làm nghề y như chúng tôi khi nào cũng tôn trọng quyết định và riêng tư của bệnh nhân.”

      “….” Tiêu Bạch Minh nằm xuống, cảm thấy mệt mỏi. Nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống khắp nơi, còn bao nhiêu thời gian để có thể ngắm nhìn cảnh đẹp rực rỡ thế này đây?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 151: Quá nhiều thương cảm

      Edit: Mai Hương



      “Aaaaaa” Đồng Thiên Ái rên rỉ tiếng, cuốn chăn lật người. ngủ từ tối qua đến tận trưa hôm nay, khi tỉnh lại phát cả người trở nên vô cùng lười biếng. Nằm ủ trong cái chăn ấm áp, thèm để ý đến mọi chuyện ngoài kia. Trong này rất ấm áp nha.

      Lăn lộn hồi, Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ vén chăn lên, đứng dậy. Trong phòng còn mở máy sưởi, nhưng vẫn cảm giác có chút lạnh. Nhặt bừa chiếc áo khoác, tùy ý khoác người, lê từng bước nặng nề tới phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trong gương ra đầu tóc bù xù, mặt mày buồn chán có vẻ bi thương, chán đời.

      “……”

      Mím mím môi, Đồng Thiên Ái nhịn được, thấp giọng chuyện với trong gương

      “ Đồng Thiên Ái! Ngươi làm sao vậy? Phải lên tinh thần chứ! Cả ngày hôm qua thất bại thảm hại rồi. giống Đồng Thiên Ái chút xíu nào.”

      Ngắt kem đánh răng, bắt đầu đánh răng. Lúc rửa mặt, bỗng nhiên chợt dừng lại. Bạch Minh… Ngày hôm qua mình rất tùy hứng, vô cùng tùy hứng. Cứ như vậy bỏ cũng gọi điện cho ấy.

      Trong bệnh viện, rốt cuộc là như thế nào rồi? Bệnh của Điềm Điềm sao rồi? biết khống chế được chưa, em ấy có khá hơn chút nào ?

      Nhanh chóng rửa mặt rồi vội cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Bạch Minh. kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đầu bên kia lại truyền đến thanh hề muốn nghe “Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được….”

      Liên tục thử gọi nhiều lần, nhưng vẫn là giọng hộp thư tự động của tổng đài vang lên. Liền nhớ lại mọi chuyện hôm qua, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang, sợ hãi. Đồng Thiên Ái chợt xoay người, chạy vào trong phòng, đem quần áo mặc vội vào, có thể là nhếch nhác vội vàng. Đồng Thiên Ái hấp tấp mang giày, rồi tiện tay cầm lấy túi xách ngoài cửa, trở tay “Phanh” tiếng, đóng cửa lại.

      “Làm ơn đừng để em tìm thấy . Nếu như, hôm qua em là trong nhất thời tùy hứng, đúng, xin tha thứ cho em. Bạch Minh, xin tha lỗi cho em. ở nơi nào, em tìm .”

      Chạy đường ra khỏi Cao ốc, đưa tay ngăn lại chiếc taxi, Đồng Thiên Ái vội mở cửa xe, khom người ngồi xuống.

      “Bác tài! bệnh viện trung tâm!” Đồng Thiên Ái nghĩ ngợi

      Hẳn chính là nơi này . Nhưng trong lòng lại hy vọng hai người kia ở chính chỗ này. Bệnh viện là nơi luôn khiến sợ hãi, là nơi lạnh lẽo nhất đối với . Nơi đó có quá nhiều….quá nhiều thương cảm rồi.

      hồi sau, xe taxi dừng sát ở cửa lớn bệnh viện. Đồng Thiên Ái vội lấy tiền trong túi ra, đưa cho bác tài xế “Bác tài! Tiền của bác đây!”, rồi hấp tấp mở cửa xe, giống như tên lửa, xong thẳng đường vào bệnh viện.

      Tài xế nhô đầu ra, hét lên “Tiểu thư…. Còn tiền dư của đây!.... Tiểu thư!”.

      Đồng Thiên Ái giờ nghe vào được điều gì, chỉ nóng lòng muốn tìm được Bạch Minh cùng Điềm Điềm. Ngày hôm qua, nên như thế rời . Gần đây, chính mình như người khác vậy, giống Đồng Thiên Ái . Luôn với chính mình phải kiên cường, nhưng gần đây lại lần lần hai thường xuyên khóc lóc, là quá mất mặt.

      Chạy về hướng bàn tiếp nhận, Đồng Thiên Ái lo lắng hỏi “ Xin hỏi y tá, ngày hôm qua xe cấp cứu có đưa đến người tên Điềm Điềm, tại người này nằm ở phòng nào? biết xuất viện chưa?”

      chờ chút để tôi kiểm tra lại!” y tá xong, nhìn vào màn hình vi tính, ngón tay nhanh gõ gõ vài chữ. Qua mấy giây, nghiên đầu cười “ Tiểu thư! Bệnh nhân Ôn Điềm Điềm ở phòng 503.”

      “Cám ơn! Cám ơn chị!’ Đồng Thiên Ái cảm kích mỉm cười, rồi vội xoay người chạy đến phía thang máy. Ra khỏi thang máy, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh dãy hành lang dài.

      503?....503? Là bên trái hay là bên phải? Bất kể tìm từng phòng nhất định phải tìm được.

      Hướng phía bên trái tới, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu liếc nhìn bảng số cửa “ 507? ngược lại!”. Đồng Thiên Ái xoay người, theo hướng ngược lại đến, bước qua từng phòng bệnh, lẩm bẩm với chính mình “501…..502……503…. là phòng này…. Chính là phòng này rồi!”

      Vừa đến cửa phòng, liền nghe được tiếng ầm ỹ của Ôn Điềm Điềm truyền ra “Chị y tá! cho tôi biết nhanh lên! tôi như thế nào? cho tôi biết mà! tôi ở đâu? Ở đâu?”

      Đồng Thiên Ái ngẩn ra, là giọng của Điềm Điềm! Đúng vậy! sai được! Thế trong miệng em ấy “ tôi” là ai đây? Trong đầu tất cả ý nghĩ cũng chỉ rơi vào người – Bạch Minh! Bạch Minh thế nào? ấy phải là ở bên cạnh Điềm Điềm sao? Rốt cuộc là sau khi xảy ra chuyện gì?

      thể tiếp tục thế này, Đồng Thiên Ái chợt đẩy cửa bước vào, xuất trong tầm mắt mọi người, lo lắng hỏi “Điềm Điềm… Bạch Minh… ấy thế nao?”

      giường bệnh Ôn Điểm Điềm sắc mặt tái nhợt, cả người nhìn qua vô cùng phiền muộn. Lúc nhìn thấy Đồng Thiên Ái, cảm giác nhớ nhung muốn khóc chợt trào đến. Ở trong phòng bệnh này, có Tiêu Bạch Minh, trở nên vô cùng sợ hãi.

      “Thiên Ái… chị Thiên Ái… Tiêu đại ca tối hôm qua nhức đầu… Sau đó ngất … Sau đó em… “ Ôn Điềm Điềm cực độ thương tâm, vừa vừa khóc.

      Thấy Điềm Điềm khóc lóc thương tâm, Đồng Thiên Ái càng thêm lo lắng. Trong lòng tự dưng dự cảm bất thường càng nagy2 càng nhiều. Nghiêng nghiêng đầu, Đồng Thiên Ái sắc mặt nặng nề hỏi “ y ta, Tiêu Bạch Minh, ấy làm sao vậy?”

      ". . . . . ." Hộ sĩ có chút ngượng ngùng nhìn họ, trong lúc nhất thời thế nhưng biết cái gì cho phải.

      Chợt từ đằng sau vang lên giọng nam “Thiên Ái! Em hù dọa y tá rồi! Còn nữa Điềm Điềm, được khóc rồi mà!”

      Đồng Thiên Ái cùng Ôn Điềm Điềm nghe được giọng quen thuộc, đồng thời nghiêng đầu nhìn lại. Nhìn thấy ở cửa phòng bệnh là Tiêu Bạch Minh người cùng là bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt có chút tốt cho lắm nhưng vẻ mặt cũng rất bình thản. xuất của , khiến cho hai giá đồng thời cảm thấy an tâm.

      Bạch Minh….”

      “Tiêu đại ca….”

      Cả hai người gần như là đồng thời gọi lên tên . Tiêu Bạch Minh sửng sốt chút, khóe môi hơi hơi nhếch lên, lại phát trong nụ cười này chứa đựng cao nhiêu ưu thương cùng đớn đau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :