1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 142: Mang ấm áp cho em

      Edit:Mai Hương
      Ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên lặng, yên lặng đến mức quỷ dị. Tên biến thái hầu như còn gây khó dễ cho nữa. Mỗi ngày để cấp dưới sai bảo sửa sang lại ít tài liệu công vụ gì đó. Cứ như thế, cũng đến mấy ngày rồi chưa giáp mặt lần nào. Bọn họ tuy là làm chung nơi, hàng ngày ra ra vào vào nhưng cũng là thấy . Đây quả là chuyện hết sức kì quái. Cuộc sống của vẫn như thế, hàng ngày làm mang theo ít thức ăn, đến giờ trưa mang ra bỏ vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn. Buổi tối, tan tầm dùng thang máy dành cho nhân viên về.

      Bọn họ chính là hề chạm mặt. Nhưng tại sao lại bắt đầu mong đợi muốn nhìn thấy . Đồng Thiên Ái! Da mặt càng ngày càng dày rồi! Muốn gặp , nghĩ làm gì đây? Chẳng lẽ lại lâu gặp sao?”. Rồi sau đó, thế nào mà đối mặt với đây? Cảm giác rất gượng gạo nha! Cho nên, STOP! nghĩ đến vần đề đó nữa.

      Đồng Thiên Ái lười biếng, duỗi lưng cái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, cảm giác mình ung dung nhàn hạ. Mỗi tháng nhận khoản tiền lương khấm khá, lại phát mình hầu như chẳng làm việc gì cả. Cảm giác chính mình là con sâu gạo chính hiệu. Ý nghĩ mình chẳng khác gì con sâu gạo khiến Đồng Thiên Ái cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Uể oải đưa tay lấy điện thoại di động trong hộc bàn ra, cũng lâu lắm rồi gọi điện về Nhi Viện. Khi khỏi nhi viện, hầu như tháng nào cũng liên lạc hỏi thăm mọi người ít. Nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, cũng quên gọi điện về tán gẫu cùng mọi người. Thử lục lại trong đầu tìm kiếm số điện thoại nhi viện, lại hoảng hốt phát mình thế nào lại quên mất. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ mọi thứ cho dù có quan trọng đến mức nào cũng theo thời gian mà bị quên lãng sao? ! Cho dù đó là gì cũng thể là nhi viện được.

      Vội vàng tìm kiếm trong danh bạ, Đồng Thiên Ái ấn nút gọi

      “Tút… Tút… Tút….” Chuông đổ nhưng vẫn có ai nghe máy.

      Bất an trong lòng càng ngày càng nhiều, Đồng Thiên Ái ngừng nỉ non “ Mẹ Từ! Mau nhấc máy chứ! Mẹ Từ! Sao lại nghe điện thoại?”

      Điện thoại cuối cùng cũng thông

      “ Alo! Đây là nhi viện Nhân Ái!”

      “Alo! Con là Thiên Ái!” bên này Đồng Thiên Ái muốn khóc đến nơi, giây phút nghe được thanh từ trong điện thoại truyền ra, trong lòng chợt yên tâm hẳn lên.

      “Thiên Ái a! Dì Trương đây. Gần đây con thế nào? Lâu rồi thấy con về lại đây. Mọi người ai cũng mong con hết!”

      Đồng Thiên Ái nghẹn ngào như muốn khóc

      “Vâng! Con là Thiên Ái đây dì Trương!”

      “Ai nha! Có phải lại bị cảm lạnh rồi hay ? Khí trời chuyển lạnh rồi, phải chú ý mặc thêm quần áo ấm biết chưa? Bên ngoài có mình phải biết chú ý giữ gìn sức khỏe chút. Khi nào rảnh rỗi ghé nơi này chơi lúc.”

      “Dạ vâng! Mẹ Từ có đó Dì Trương?”

      “Hôm nay có cậu nhóc bị bệnh, mẹ Từ mang đứa nhóc đó bệnh viện kiểm tra rồi. Có chuyện gì hả con?”

      “À có gì đâu. Cho con gửi lời thăm hỏi đến Mẹ Từ. Hai hôm nữa, con trở về.” Đồng Thiên Ái đưa tay lau khóe mắt ẩm ướt.

      Đồng Thiên Ái có lẽ chuyên tâm quá mức nên phát từ nãy đến giờ vẫn có người đứng dõi theo tâm tình . Hai căn phòng được tách biệt bằng cánh cửa kính, hơn nữa là kính chuyên dụng, từ bên đó nhìn qua có thể thấy hết nhất cử nhất động của người trong phòng.

      Đồng Thiên Ái tắt điện thoại, thân hình gầy yếu mệt mỏi dựa vào lưng ghế, tay đưa lên chống đỡ cái trán. Mà ở bên này thân ảnh cao ngất của Tần Tấn Dương vẫn như cũ đứng yên, chăm chú nhìn của chính mình.

      Đứng nhìn lâu, đôi lông mày cũng nhíu chặt lại. Tần Tấn Dương cảm thấy ảo não, đúng hơn là bất lực. Cuối cùng cũng chỉ biết đứng nơi này khẽ thở dài hơi.

      Đồng Thiên Ái đưa tay trán xuống, mở mắt ra, liếc nhìn về phía cửa làm việc.

      có người….. Cả cao ốc Tần thị to lớn, lúc này dường như chỉ có mình . yên tĩnh quá mức khiến sợ hãi. Bất chợt đập bàn đứng dậy, cầm túi xách tay, Đồng Thiên Ái sải nhanh bước ra ngoài. muốn ở lại nơi này nữa thêm giây nào nữa, nơi này tạo cho cảm giác sợ hãi. Rời khỏi phòng làm việc, Đồng Thiên Ái vội bước về phía thang máy dành cho nhân viên.

      Trong nháy mắt thang máy đóng lại phía bên trái dãy hành lang cũng xuất hai thân ảnh cao ngất.

      “Aaaa! Trốn việc rồi! Muốn trừ tiền lương của ấy Tần tổng?” Quan Nghị đùa giỡn

      Tần Tấn Dương liếc nhìn vẻ khoái trá của Quan Nghị, trầm muộn “ Trừ!”

      biết con nhím này rất quật cường, cảm kích việc đối với “đặc cách”. này là rất cố chấp, hơn nữa rất có nguyên tắc. Đối với cách tốt nhất chính là đối xử bình đẳng như những nhân viên khác. Với có lòng tự trọng cao như thế này, cách làm thế này là chấp nhận được.

      “…….” Thực là trừ sao ?

      Tần Tấn Dương đem kinh ngạc của Quan Nghị nhìn vào mắt, trầm mặc như cũ. Trong đầu lại lên vẻ mặt u buồn vừa rồi của . Ai biết được vừa rồi rất muốn bước vào căn phòng đó, ôm chặt vào lòng, mang ấm áp đến cho . còn muốn cho biết đủ vững chắc cho dựa vào.

      Chỉ là. . . . . . Thời điểm còn chưa tới. . . . . . tại vẫn chưa phải lúc. . . .

      “Cậu đuổi theo sao?” Quan Nghị nghiêng người dựa vào tường, liếc nhìn Tần Tấn Dương trầm mặc bên cạnh.

      Tần Tấn Dương nhìn đèn chỉ thị của thang máy, đến khi đèn thang máy dừng lại tại số “1”, lạnh nhạt “ Để ấy yên tĩnh mình! ấy bây giờ cần yên tĩnh!”

      “Két!” Quan Nghị nghe câu của Tần Tấn Dương có chút chấn động, dám tin vào tai mình. Bắt đầu từ lúc nào Tần đại tổng tài biết thông cảm với người khác vậy? Có phải hay khi người, bản thân vì họ mà thay đổi? Nhưng mà thể chối cãi, việc thay đổi này thực tệ.

      Trầm muộn xoay người, Tần Tấn Dương lẳng lặng về phòng làm việc của mình. Để mặc Quan Nghị sững sờ tại chỗ, nhàng “ Gần đây cậu có vẻ càng ngày càng rảnh rỗi nhỉ? Sao nào? Nếu cậu hẳn rảnh rỗi như thế…..”

      “Im nào! Tôi rất bận…. công việc của tôi….. Tôi đây” Quan Nghị vội vàng lắc đầu thuận tiện chuồn .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 143 : Người thứ ba xuất

      Edit: Mai Hương
      ']





      Đồng Thiên Ái đường chạy như điên, ra khỏi Cao ốc Tần thị. Trong đầu vang lên tiếng gào thét muốn chạy khỏi nơi đó. muốn chôn mình trong căn phòng đó nữa, cảm giác đè nén khiến khó thở. muốn hít thở khí trong lành, cần ấm áp của ánh mặt trời.

      Đồng Thiên Ái chạy ra khỏi tòa cao ốc, ngẩng đầu lên trời, hai mắt nhắm lại. Bốn phía vang lên tiếng động cơ xe hơi, còn có thanh xì xào của người đường chuyện với nhau. Nhưng có thể cảm nhận được ấm áp của ánh nắng mặt trời, rất ấm áp. Vơi như vậy là đủ rồi.

      “Mẹ! Sao các bạn khác đều có ba riêng mình Thiên Ái có?"

      “Thiên Ái… Bảo bối của mẹ”

      “Mẹ! Mẹ đừng khóc. Thiên Ái về sau hỏi nữa! Mẹ đừng khóc! Thiên Aí thích ba… cũng cần ba”

      “Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái!”

      “Thiên Ái biết… Thiên Ái thích mẹ hơn… Giống như mẹ vừa Thiên Ái thích nhiều người nhưng Thiên Ái là thích mẹ nhất!”

      Bỗng nhiên có cảm giác đáy mắt lại bắt đầu ngưng tụ hơi nước.

      “Xin lỗi! Xin hỏi là Đồng Thiên Ái Đồng tiểu thư đúng ?” Sau lưng bất chợt vang lên giọng nữ êm ái.

      Đồng Thiên Ái nén chua xót trong lòng xuống, chớp chớp mắt giấu gợn nước nơi khóe mắt, mở to đôi mắt, tò mò xoay người lại. Đồng Thiên Ái thấy trước mắt mình , mặt có chút tái nhợt, khuôn mặt nhắn giấu được thương xót.

      phía trước mặc bộ chiffon quần lụa mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông màu đen. Dáng người xinh, đôi mắt to có chút tia máu nhưng lại khiến người khác có cảm giác này rất có khí chất. Đồng Thiên Ái sững sờ nhìn, cố gắng tìm kiếm hình ảnh này trong trí nhớ. Nhưng lại phát mình chưa từng gặp qua . Ngay cả ấn tượng nhất cũng có. Vậy tại sao này có thể chắc chắn gọi ra tên họ đầy đủ của mình đây?

      “Xin lỗi! Tiểu thư… tôi biết là…..” Đồng Thiên Ái nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn bộ dáng này chắc là tuổi hơn .

      có chút xấu hổ, trong ánh mắt lộ ra tia đau thương khiến người ta cảm thấy đau lòng, “Đồng tiểu thu, tôi biết thế này là rất đột xuất nhưng tôi đứng đây đợi ba tiếng đồng hồ rồi! biết Đồng tiểu thư có thời gian chuyện với tôi được hay ?” đến đây đầu cúi hẳn xuống, giọng cũng ngày càng .

      Đồng Thiên Ái nhất thời có cảm giác mình chính là “Chị hai”

      “Được! Chúng ta uống café ngồi chuyện!”

      Café Mocha khí trong quán mang phong cách u nhã, trong quán mở loại nhạc cổ điển, nghe rất du dương êm tai. Vị trí bên trái gần cửa sổ, hai nhắn ngồi đối diện nhau. Vừa khéo, vệt nắng theo khe cửa tiến vào chiếu xuống mặt bàn tạo nên điểm sáng.

      “Hai vị tiểu thu, café hai người đây!” nhân viên phục vụ cong người xuống, đặt café trước mặt hai .

      “Cám ơn!” như có hẹn ước ngầm với nhau, hai đồng thời .

      Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, nhìn thẳng trước mặt, cười tươi. này tạo cho cảm giác rất tốt. Tuy là dựa vào cách ăn mặc có thể biết được gia cảnh này khá giàu có

      tên là gì?” Đưa tay cầm chiếc thìa , Đồng Thiên Ái từ từ khuấy đều café.

      bé con vội tiếp lời Đồng Thiên Ái

      “Xin lỗi! Đồng tiểu thư, tôi còn chưa giới thiệu mình! xin lỗi. Tôi tên là Ôn Điềm Điềm, Ôn trong ôn nhu, Điềm trong Điềm đạm. Chính là Ôn nhu và Điềm đạm”. có vẻ ảo não, thấy mình càng giải thích càng rối. (Tên này là chém gió mệt nghỉ luôn, beta-er chỉnh sửa lại cho mình nha)

      Đồng Thiên Ái ngạc nhiên cười tiếng, khẽ gật đầu với bé trước mặt, giọng lặp lại “Điềm Điềm… Điềm Điềm… Tên của nghe rất êm tai”

      “Cám ơn chị!Nghe cũng đến nỗi nào.” Ôn Điềm Điềm đỏ mặt khẽ, cúi đầu nhìn ly café trước mặt.

      Mùi thơm thoát ra từ ly café, phiêu tán trong trung, khiến người khác kiềm được muốn thưởng thức. Đồng Thiên Ái hít ngửi mùi thơm củ café nhịn được nâng tách café lên miệng, uống ngụm. Hương vị nồng nàn của café trong nháy mắt tràn ngập trong miệng . Có thể cảm thấy rất hương vị này chảy tận sâu xuống đáy lòng .

      nhàng để xuống chén cà phê, Đồng Thiên Ái nhàn nhạt hỏi, "Ôn tiểu thư, xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì đây?"

      " xin lỗi! là rất mạo muội! Nhưng là tôi có cách nào. . . . . ." Ôn Điềm Điềm ngượng ngùng cúi đầu, càng càng , bộ dáng thừa nhận sai lầm.

      Đồng Thiên Ái vội vàng lắc đầu, an ủi “ ! phải thế. làm phiền tôi! Chiều chiều tôi cũng rất thích ra ngoài uống café. Café ở đây rát ngon. Như vậy , bây giờ có thể cho tôi biết tìm tôi có chuyện gì ?” Đồng Thiên Ái dò xét hỏi.

      Ôn Điềm Điềm nghe thế, ngay lập tức đập bàn đứng lên, cúi đầu trước mặt Đồng Thiên Ái, thành khẩn ra … tôi biết làm thế này là vô cùng có lý trí, cũng đúng nhưng mà tôi là hết cách rồi.”

      … xin đem Tiêu đại ca nhường cho tôi được ? Tôi biết Tiêu đại ca rất thích Đồng tiểu thư… nhưng là… Tôi hết cách rồi…. Tôi rất thích Tiêu đại ca… Tôi có cha rồi… Tôi thể mất thêm ấy…” (Bà này bị dở rồi, tội cho Tiêu quá!. Thôi theo em là ok. )

      Oanh ——

      Đồng Thiên Ái khiếp sợ nhìn trước mặt, cách nào tiếp nhận tình huống này được. này gì vậy? Tiêu đại ca? Là Bạch Minh sao? này cầu xin nhường Bạch Minh cho ấy? (vâng! Chính xác 100% đấy chị ạ!) Quan hệ giữa bé này với Bạch Minh là già đây?

      này đột nhiên xuất , có điềm báo gì đây? Bạch Minh phản bội ? Chẳng lẽ đây chính là giai đoạn người thứ ba lên sàn diễn sao?

      Đồng Thiên Ái cố gắng áp chế bất an trong lòng xuống, đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai, ý bảo ngồi xuống “Ôn tiểu thư, ngồi xuống rồi từ từ được ?”

      “A! Dạ vâng! xin lỗi.. Là tôi quá kích động…” Ôn Điềm Điềm đưa tay dụi mắt, nước mắt theo thế lăn dài xuống má rơi vào tách café.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 144 - Chuyện trong quá khứ

      Edit:Mai Hương



      khí bây giờ trở nên cổ quái, còn có chút kỳ hoặc. Đồng Thiên Ái biết xảy ra chuyện gì sau lưng . Nội tâm mang theo sợ hãi cùng bất an, khiến Đồng Thiên Ái trở nên cẩn thận hơn

      Chiếc muỗng khẽ chạm vào thành ly, phát re từng tiếng “Keng! Keng!”. Xung quanh bốn phía có rất nhiều người, nhưng tại nơi góc bàn này, khí yên lặng, chỉ có tiếng muỗng chạm vào thanh ly. Giữa yên lặng thế này, tiếng động cũng trở nên phóng đại hơn, tiếng “keng keng” vang tận vào lòng người.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn kỹ trước mặt mình. Trong hoàn cảnh này ai nên mở miệng trước đây? Nhưng nếu cả hai đều chuyện vậy chuyện này giải quyết thế nào đây? Cho nên…

      “Ôn tiểu thư! có thể chút về Bạch… à Tiêu đại ca” Đồng Thiên Ái suy nghĩ đổi lại danh xưng. Vừa rồi có nghe này mình còn cha. Nên tại chính mình phải bình tĩnh như vậy mới làm tổn thương thêm ấy. Bởi vì hiểu được nỗi thống khổ khi mất người thân.

      xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…” Ôn Điềm ĐIềm cúi đầu, lầm bầm nhắc lại ba từ này.

      Đồng Thiên Ái thấy thế lắc đầu, đặt tay mình lên bàn tay mới biết tay bé rất lạnh “ cần xin lỗi với tôi! tốt. Thích người có gì sai trái!”

      Đúng vậy, thích người có gì sai. Nhưng nếu lỡ nhầm thích phải người nên thích đó mới là sai lầm. Bạch Minh là người rất đáng để thích nhưng …….đáng tiếc mới vừa phát ra thích của đối với ấy …..cũng hề ít.

      Ôn Điềm Điềm đưa tay khác lau nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn lên Đồng Thiên Ái.

      “Tôi…. Tiêu đại ca… ấy… ra …” Ôn Điềm Điềm ấp úng , phát ra chính mình càng càng loạn. Đồng Thiên Ái vỗ mu bàn tay , kiên nhẫn “Từ từ , tôi có rất nhiều thời gian, tôi ngồi đây nghe chuyện lúc trước.”

      Chuyện lúc trước từng thích ai đó, hai người từng có bao nhiêu kỉ niệm? Có bao nhiêu hẹn ước? Còn có cảm giác hạnh phúc thể nào từ bỏ.

      Ôn ĐIềm Điềm nghẹn ngào hồi, cuối cùng mở miệng

      “Tiêu đai ca là nhân viên trong công ty cha tôi. NĂng lực làm việc của rất tột. Việc gì ấy cũng có thể làm tốt. Cha rất quý ấy!Sau đó… Tôi cũng càng ngày càng quý mến ấy… Mỗi ngày đều theo cha đến công ty liền muốn theo cạnh ấy.”

      “Tiêu đại ca luôn rất bận nhưng ấy hề chê tôi phiền ha, lúc nào cũng mỉm cười. ấy với tôi ‘ Điềm Điềm nghe lời, Tiêu đại ca phải làm việc’. Sau đó, tôi lại hướng Tiêu đại ca thổ lộ. Nhưng ấy ấy có người trong lòng. ấy rất thích bé con rất hiền lành rất đáng cũng rất đơn thuần. Mà tôi đối với ấy giống như em mà thôi…” giọng Ôn Điềm Điềm lúc này mang đầy vẻ đơn hiu quạnh.

      Ôn Điềm Điềm bỗng cầm lấy tay Thiên Ái, hấp tấp “Đồng tiểu thư có lẽ cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao tôi biết được tên của . ra tôi cũng chỉ là tình cờ biết được tên .”

      “Mấy ngày trước lúc làm tăng ca, Tiêu đại ca biết gọi điện cho ai. Nhưng mãi vẫn gọi được, ấy hô lên tiếng tên của . Tôi là tốt, tôi đứng nghe lén rồi sau đó nhớ được tên . Xin tha thứ tôi như thế này quấy rầy !”

      . . . . . .

      Đồng Thiên Ái nghe đến, trái tim chợt thắt lại buồn bã. Là ngày hôm đó sao? Hôm đó điện thoại hết pin, Bạch Minh cũng phải gọi điện cho . Đột nhiên, tâm tình trở nên uất ức, khó chịu, lạnh nhạt sao!”

      Bạch Minh xin lỗi….

      Ôn Điềm Điềm chợt rút tay về, có chút chần chờ, biết mở miệng thế nào. Khuôn mặt vốn tái nhợt lúc này càng trở nên trắng bệch. Suy tư trong chốc lát, Ôn Điềm Điềm rốt cuộc mở miệng.

      Dịu dàng chợt rút tay trở về, có chút chần chờ, biết nên làm sao sao mở miệng. Vốn là mặt tái nhợt, càng thêm trở nên uất ức. Suy tư chốc lát, rốt cuộc mở miệng.

      "Cha tôi . . . . . . Mấy tháng trước. . . . . . Qua đời. . . . . . tại mọi việc trong công tyy đều do ấy trong coi. Lúc cha tôi lâm chung đem công tyy giao cho ấy. Hơn nữa Tiêu đại ca cũng đáp ứng cha chăm sóc tôi…!”

      “Tôi biết tôi như thế này là rất ích kỷ… rất tùy hứng. nhưng mà… Tôi khẩn cầu Đồng tiểu thư đem Bạch Minh nhường cho tôi được … Tôi thể ấy. ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi thế giới này.”

      Ôn Điềm Điềm nhịn được nghẹn ngào, nước mắt ngưng tụ ở hốc mắt, lại cố nén cho rơi xuống.

      “Chỗ dựa duy nhất thế giới này!” Đồng Thiên Ái trong lòng nỉ non lại những lời này, ở đây có gì đúng. Đem Bạch Minh thành chỗ dựa duy nhất cho chính mình? ấy sao lại có thể nghĩ được điều này. Nhưng chỉ là dựa dẫm cũng phải là thích.

      Nếu đúng thế này cũng biết tình cảm của mình đối với Bạch Minh là loại tình cảm gì. Là dựa vào hay là đây?

      thích Tiêu đại ca?” Đồng Thiên Ái chậm rãi hỏi “ thích ấy ở điểm nào?”

      Ôn Điềm Điềm sửng sốt, ánh mắt có chút trống rỗng, cắn cắn môi, suy nghĩ nguyên nhân. Thời gian trôi qua vài phút, Ôn Điềm Điềm nhíu chặt lông mày, ngượng ngập

      “Tôi biết… Tôi biết… chỉ là khi gặp ấy tôi rất nhớ… Đến lúc ấy xuất trước mặt tôi vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn thấy nhớ ấy. Tôi muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh ấy.”

      Đồng Thiên Ái nhìn bộ dạng rối rắm của Ôn Điềm Điềm, khẽ giật mình. này đúng là…. ấy ra suy nghĩ đầu tiên trong đầu.

      Thích người có bất kỳ nguyên nhân nào. Thậm chí ngay cả chính mình cũng biết được, có cách nào khống chế được bản thân. Nếu có thể khống chế được đoạn tình cảm này có hàng ngàn người rơi lệ thương tâm vì nó.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 145- TẤT CẢ ĐỀU LÀ GẠT NGƯỜI

      Edit:Mai Hương
      #993366;']


      #993366;']Chương này làm mà ức chế quá mất thôi!!!!!!





      "Đồng tiểu thư. . . . . . Có được hay . . . . . . đem Tiêu đại ca nhường cho tôi. . . . . . Tôi thể. . . . . . . . . . . ." Ôn Điềm Điềm cúi đầu thấp, gần như là tự lẩm bẩm với chính mình. Đúng vậy làm thế nào mà đối mặt với chuyện này được chứ? Cầu xin người khác đem tình cảm nhường lại cho mình đây là chuyện rất hèn mọn. Hơn nữa đây là chuyện trời đất dung. Ở trước mặt tình , nếu người đến hết tam can trở nên như vậy hèn mọn. Nhưng là vẫn vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện. Chỉ vì tôi người.

      Ba chữ “Tôi người” này nghe cảm động nhưng có người vì ba chữ này trở nên trầm mê cùng trầm luân trong đó. Mỗi người, sống thế giới này, đều cố gắng được nửa của chính mình. Ai may mắn tìm được ngay từ đầu, ai may mắn lại tiếp tục tìm kiếm trong mong chờ và đau thương.

      “Điềm Điềm, tôi có thể gọi vậy ?” Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, mặt mang đầy vẻ nhu hòa.

      Ôn Điềm Điềm vội vàng gật đầu, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt, cố gắng cười chút “ Có thể… Chị cứ gọi như vậy cũng được”

      “Tôi muốn , Điềm Điềm rất may mắn, vì tìm được người mà mình thích” Đồng Thiên Ái có chút cảm khái tiếp “ Nhưng tình cảm là chuyện thể ép buộc, nếu như Tiêu đại ca cũng thích , tôi nguyện ý rút lui. Tôi lòng chúc phúc cho hai người…”

      có chút oán hận, chút bi thương, cũng ưu sầu, mỉm cười chúc phúc cho hai người. Ba người tranh đấu đau thương, bằng người rút lui thành toàn cho hai người còn lại hạnh phúc.

      Nhưng là người trong lòng Bạch Minh là mình Đồng Thiên Ái thôi. Ngón tay giữa của vẫn còn deo chiếc nhẫn bạc Bạch Minh tặng.

      Điềm Điềm đỏ mặt vội vàng cầu khẩn “Đồng tiểu thư… tôi van cầu chị. Tôi biết Tiêu đại ca rất thích chị.. Nhưng là tôi có cách nào .. tôi cầu xin chị…. Tôi…” Ôn Điềm Điềm hô hấp chợt trở nên mất tự nhiên. Khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt trở nên xám xịt.

      Đồng Thiên Ái nhìn thấy sắc mặt Điềm Điềm ổn, lo lắng hỏi “ Điềm Điềm… Điềm Điềm sao chứ… Điềm Điềm làm sao vậy?”

      “Khó chịu.. Tôi khó chịu…” Ôm Điềm Điềm cố gắng hớp từng ngụm khí, trước mặt bỗng tối sầm liền sau đó ngất .

      Đồng Thiên Ái vội chạy sang bên, nghiêng đầu nhìn người nằm gục bàn, hoảng hốt la ầm lên “ Gọi xe cấp cưu! Mau gọi xe cấp cứu!”

      ……………

      Đồng Thiên Ái hoảng hốt, lúc xe cấp cứu đến hoảng loạn theo bọn họ. NẮm chặt lấy tay Ôn Điềm Điềm, Đồng Thiên Ái sợ hãi vô cùng. Cảm giác rất giống như năm đó.

      “Mẹ… Mẹ đừng … Thiên Ái muốn…”

      “Thiên Ái.. cho mẹ… Thiên ái ngoan ngoãn nghe lời…. Xem như…. Mẹ về sau ở bên cạnh Thiên Ái…. Chỉ cần mẹ…. ở trời dõi theo… Thiên Ái ngoan ngoãn nghe lời…. Thiên Ái khóc….”

      “Thiên Ái…. Bảo bối của mẹ…. Mẹ bảo bối…. Mẹ chỉ cần nằm ngủ…. Mẹ mãi rời Thiên Ái….”

      Gạt người tất cả đều là gạt người…. Đều là…. Mẹ gạt Thiên Ái…. Mẹ ngủ rồi… mãi về sau cũng tỉnh lại…

      Mẹ. . . . . . Hướng Thiên Ái láo rồi. . . . . . Ngủ về sau. . . . . . còn có tỉnh lại qua. . . . . .

      Hành lang trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng vương trong khí. Đồng Thiên Ái thỉnh thoảng qua vài bệnh nhân, hoặc là vài bác sĩ hộ sĩ mặc blue trắng. Bệnh viện lạnh lẽo, chiếc ghế lạnh lẽo, tất cả mọi thư đều lạnh lẽo.Tất cả mọi thứ khiến cảm thấy lạnh như băng, lạnh lẽo thấu xương.

      Tiêu Bạch Minh nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến. Chạy vội đến khúc quanh, nhìn thấy xa xa Đồng Thiên Ái ngồi ghế, nhìn bé yếu ớt, đơn. Mái tóc dài xõa xuống, che mất khuôn mặt . an tĩnh ngồi ở đó, nhúc nhích, biết ngồi như thế bao lâu rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Bạch Minh bất chợt thất đau lòng thay .

      Đúng thế! đau lòng thay , tất cả mọi thứ thuộc về cho dù đó là nỗi đau hay niềm vui nữa. lại gần, Tiêu Bạch Minh ngồi xuống trước mặt , nhàng hỏi “ Thiên Ái! Em có khỏe ?”

      “…..”

      Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu như trước, nghe thấy am thanh quen thuộc, liền biết là ai. Thở hơi, Đồng Thiên Ái buồn bã Bạch Minh, Điềm Điềm ấy bị bệnh gì?”

      “Bệnh Suyễn, thể chịu được kích thích” Tiêu Bạch Minh thẳng thắn trả lời.

      Đồng Thiên Ái nghe vậy, gì thêm, lẳng lặng gật đầu

      “Thiên Ái! ra cùng cha của Điềm Điềm…. Trước khi mất, ông ấy đem Điềm Điềm giao cho . thể khiến ông ấy chết cũng nhắm mắt…” Tiêu Bạch Minh vội vàng giải thích.

      Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu như trước, lạnh nhạt “Em biết… Bạch Minh… Em đều biết… cần phải ….”. Từ ghế, Đồng Thiên Ái đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía , chậm bước lên trước “ Bạch Minh… em thấy khỏe… em muốn về nhà nghỉ ngơi…”

      “thiên Ái! Em nghe ..” Tiêu Bạch Minh hoảng hốt kêu lên, sải bước đuổi theo , muốn đưa về nhà tiện đường giải thích mọi chuyện.

      Lúc này, đèn trong phòng cấp cứu vừa tắt. Cửa phòng liền mở ra, Điềm Điềm nằm băng ca, được di chuyển ra ngoài, xung quanh là các y tá. Vị bác sĩ trường lấy khẩu trang xuống hỏi

      “ Ai là người nhà của bệnh nhân. Mời theo tôi có chút việc!”

      ………. Tiêu Bạch Minh do dự dừng bước, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, bất đắc dĩ nghiêng đầu “ Bác sĩ! Tôi là người nhà bệnh nhân! Tôi cùng ông.”

      Tiêu Bạch Minh xoay người theo vị bác sĩ, được vài bước, quay đầu nhìn lại vừa thấy Đồng Thiên Ái biến mất ở lối phía cuối.

      . . . . . .

      Đồng Thiên Ái hoảng hốt ra khỏi bệnh viện mới phát lúc này sắc trời đen. Bâng quơ , Đồng Thiên Ái muốn về nhà, nơi đó phải nhà của , nơi đó có ai cả..

      Bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên. Đồng Thiên Ái đứng yên tai chỗ, hề nhúc nhích. Tiếng chuông điện thoại ngừng vang lên, vẫn có người nhớ đến sao? Rốt cuộc cũng có người nhớ đến . Nếu như tiếng chuông vang ba lần dứt, nhận.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 146 – Tôi đến với em

      Edit : Mai Hương



      Tiếng chuông điện thoại vang lên, giờ phút này với Đồng Thiên Ái nó trở thành thứ thanh độc nhất thế giới. Giai điệu bài hát từ từ tăng lên, lần rồi lại lần vang lên.

      Đồng Thiên Ái lẳng lặng chờ đợi, nghe tiếng chuông im lặng rồi thêm lần nữa vang lên. Tâm chợt níu chặt. Nó vang lên ba hồi sao? Là ai nhớ đến ? Tiểu Tình sao? Hay là Bạch Minh? là ai đây?

      Nhạc chuông tắt ngấm

      Đồng Thiên Ái nín thở, hồi hộp chờ đợi nghe tiếng chuông lần nữa. Trong khoảng khắc đợi chờ, Đồng Thiên Ái phát chính mình như thế nào mong đợi. Mong đợi có người nhớ đến mình. biết trong biển người mênh mông này ai là người cho dựa vào, trạm dừng chân của khi nào mới xuất .

      Đồng Thiên Ái cúi đầu, nhìn túi xách, cắn cắn môi, bất chợt muốn khóc. Tại sao điện thoại vang lên lần nữa? Tại sao?

      Thình thịch…. Thình thịch…. Thình thịch… Thình thịch… Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

      Lần này Đồng Thiên Ái chút do dự, có thể là vội vàng mở ngay túi xách, lấy điện thoại ra ngoài, kịp nhìn đến tên người gọi, luống cuống ấn phím nghe. Áp điện thoại lên tai, lại phát biết mình những gì.

      “Em sao rồi?” Bên kia điện thoại truyền đến thanh trầm ổn của đàn ông.

      Đồng Thiên Ái nắm chặt điện thoại, trái tim nóng lên, trận chua xót dâng lên cổ họng, trước mắt là mảng sương mù. cần… cần trong thời điểm này hỏi tôi sao rồi… Bởi vì tôi trở nên rất yếu đuối… Tôi trở nên rất thích khóc… giống Đồng Thiên Ái kiên cường lúc trước.

      muốn người khác biết được phần yếu đuối trong con người mình. Bởi chính mình đáp ứng mẹ luôn luôn mỉm cười, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, vui vẻ hay bi thương lúc nào cũng mỉm cười. Cố gắng nở nụ cười, như thế nào nước mắt lại tuôn rơi. Tận lực đè nén thổn thức trong lòng, nhưng giờ phút này khó để che giấu nghẹn ngào.

      ………..

      Cao ốc Tần thị.

      Tầng làm việc cùng, Tần Tấn Dương nắm chặt điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi từng hồi chuông reo. Thời gian trở nên dài, từ ghế Tần Tấn Dương đứng lên đến trước cửa sổ sát đất.

      “Đồng Thiên Ái, tại sao em lời nào?” có chút lo lắng, gầm . ấy làm gì chứ? Tại sao nghe điện thoại mà lời nào? ấy ở đâu chứ?

      Nhớ lúc chiều, mặt tràn ngập bi thương, trong lòng lại thêm buồn bực. Chết tiệt! Lúc đó hẳn là nên đuổi theo mới đúng. Tự dưng lại để ấy mình. chính là được rời nửa bước mới đúng. này lúc nào cũng giả vờ kiên cường, cả người đầy thương tích vẫn cố gắng chịu đựng, chịu để người khác an ủi cùng xoa dịu.

      Tần Tấn Dương lo lắng hỏi “Đồng Thiên Ái! Em chuyện cho tôi! Em ở chỗ nào?”

      "Tôi biết. . . . . ." lâu sau mới nghe được chút thanh nức nở chậm rãi truyền đến.

      Nghe được thanh nức nở của , trán Tần Tấn Dương nổi đầy gân xanh. phát chính mình thể nào khắc chế tâm tình được nữa rồi gấp gáp, lo lắng, thậm chí là đau lòng. này sao lại thành ra như thế chứ!

      “Tôi đến chỗ em, cho tôi biết, em ở nơi nào” vừa vừa sải chân về phía cửa.

      “tôi biết…. tôi từ trong bệnh viện ra rồi rẽ trái…” Đồng Thiên Ái đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều xa lạ.

      “Em bệnh viện làm gì” tiếng hỏi mang theo gấp gáp, lo lắng.

      Đồng Thiên Ái nghĩ nghĩ chút, liền dối “ Vừa đúng lúc ngang qua….

      “Em vốn là muốn chỗ nào?”

      Đồng Thiên Ái buồn rầu. Đúng rồi, ra khỏi Tần thị, là muốn đến đâu đây? có nơi nào để có thể đến. cũng biết nên nơi nào.

      “tôi biết” Đồng Thiên Ái buồn buồn .

      Tần Tấn Dương bên này cực kỳ tức giận quát lớn trong điện thoại

      “Em là ngu ngốc hay sao vậy hả? Mình muốn đâu cũng biết là sao? Em đứng yên tại đó! Tôi lập tức đến đó!”

      được tắt máy…” Đồng Thiên Ái chợt hô lên, thấp giọng thỉnh cầu “ cần tắt máy…”. Như thế cảm thấy đơn. ra, rất sợ chính mình lâm vào tình trạng tịch mịch. Trong cái thế giới rộng lớn này, rất sợ cuộc sống mình.

      “Được!” Tần Tấn Dương quả quyết lời, hề do dự.

      Đồng Thiên Ái đứng yên tại chỗ, dám nhúc nhích. tay nắm chặt điện thoại, dán chặt vào tai, có thể nghe từ bên kia truyền qua tiếng “Đinh” thang máy mở ra, còn có tiếng cười của Quan Nghị, tiếp đó là tiếng bước chân chạy vội, sau nữa là tiếng xe hơi khởi động.

      còn ở đó ?” Đồng Thiên Ái giọng hỏi

      Bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời “Còn!”

      ……. Hai người sau đó gì thêm, đúng hơn là hai người cần chuyện (ai!Tốn tiền điện thoại quá! đúng là nhà giàu mừ! ^o^)

      Cảm giác sung sướng, an tâm lan tỏa khắp ngõ ngách trong lòng, Đồng Thiên Ái có cảm giác chính mình ở tại nơi này, hứng chịu chút lạnh lẽo của đầu mùa đông, ngắm nhìn sắc trời ngày u tối hề có thứ cảm giác gọi là đơn. Bởi vì có người đến nơi này với .

      lâu sau, chiếc xe Mescedes Benz màu đen, từ từ dừng lại phía bên kia đường. Cửa xe mở ra, Tần Tấn Dương vội vang bước xuống, đứng cách đoạn, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn . Mà giờ phút này, trong mắt chỉ có duy nhất thân ảnh mà thôi. Thấy đứng đó ngây ngốc nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường. lo lắng

      “Tôi thấy em rồi!”

      “Tôi cũng nhìn thấy rồi!” Đồng Thiên Ái chịu yếu thế

      Tần Tấn Dương bật cười tiếng, trong lòng liền thở phào nhõm “Em đứng yên đó! Tôi qua bên đó với em! Nơi này nhiều xe quá! Nguy hiểm!”

      xong, vẫn tắt điện thoại, Tần Tấn Dương hướng phía bên đường qua. Đồng Thiên Ái thấy cách mình ngày gần, nhịp tim cũng theo từng bước chân hẳn nhảy loạn cả lên, tựa như giây tiếp theo hít thở thông vậy.

      “Tôi đến với em rồi!” Tần Tấn Dương đứng trước mặt , cười . Vươn tay nắm lấy bàn tay của , them nhìn đến khuôn mặt tràn đầy ưu thương kia, dắt tay thẳng phía trước bước .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :