1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chapter 137: Chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh

      Edit:Quảng Hằng


      Vòng vòng lại cuộc sống, ngày mới lại bắt đầu.Chỉ là,hôm nay cũng phải là ngày may mắn.Ít nhất đối với Đồng Thiên Ái mà là như vậy.

      Nhìn đôi giày,ngồi xổm xuống thắt dây giày.

      Hôm nay phải Tần thị làm,làm sao bây giờ!Cái tên biến thái kia phải Italy rồi sao?Nên mấy ngày nay cũng đụng phải !Nhất định phải ổn định vị trí!

      “Biến thái chết tiệt!Ta thua bởi ngươi!”Nghiến răng nghiến lợi , tay dùng sức đem dây giày buộc chặt.

      Mở cửa,đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười ấm áp của Tiêu Bạch Minh.

      “…..”Đồng Thiên Ái vẻ mặt sáng rỡ,ấp úng hô tiếng, “ Bạch Minh……”

      Trời ơi! rốt cuộc như nào với Bạch Minh? tại có ở công ty Âu Tiệp làm,mà là Tần thị!Ghê tởm nhất chính là bị cái tên biến thái kia cố ý điều qua đấy!

      Tiêu Bạch Minh cúi đầu,dịu dàng , “Thiên Ái! đưa em làm!”

      xong,đưa tay dắt lấy tay của .Cố gắng để cho mình nhìn giống như “Vị hôn phu”, bởi vì cuộc sống về sau, đều muốn cùng Thiên Ái vượt qua!

      “Hả…….” Đồng Thiên Ái vội vàng trở tay đóng cửa lại,rầu rĩ , “Vâng….”

      Xe con dừng sát ở cao ốc đối diện dừng xe trong khu vực nhà để xe

      “……”Đồng Thiên Ái liếc mắt nhìn về hướng người bên cạnh,trong lòng ấm áp.

      chút mờ ám rất ,là có thể theo dõi đến nội tâm của người.Chân chính biết quan tâm người của ngưoi,chỉ lặng lẽ bỏ ra,hơn nữa để cho ngươi biết

      Chợt trong ánh mắt,toát ra ít đau thương.Quá phai nhạt, nhạt đến thể nhận ra.

      Chỉ là, Bạch Minh…… biết ….Người như vậy, thường rất dễ bị tổn thương……….

      “Thiên Ái!Tay của em có chút lạnh!Có muốn hay trở về lấy mặc thêm y phục?” Nghiêng đầu,săn sóc hỏi.

      Đồng Thiên Ái chợt lắc đầu cái,vội vàng , “Em lạnh! cần……… Bạch Minh….” thực chút cũng lạnh……Chỉ là…..Cảm thấy áy náy….

      Tiêu Bạch Minh cũng để ý đến thay đổi của ,bởi vì hôm qua đáp ứng lời “Cầu hôn”của .Mặc dù,chỉ là đồng ý “Đính hôn”, nhưng cũng bước rất lớn!

      ngày nào đó, nhất định làm ….

      Giống như, thích nhiều như vậy,thích…….

      Trong xe,Đồng Thiên Ái cúi đầu,ngồi lên chỗ ngồi đằng trước. đôi tay níu lấy đai an toàn,trong đầu loạn hết lên,luống cuống mà nghĩ nên giải thích tất cả như thế nào đây.

      Trực tiếp cho Bạch Minh….. tại làm ở Tần thị?....

      Hay là chưa cho biết….Chờ sau này cho biết?......

      Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!Đồng Thiên Ái!Ngươi quyết định nhanh chút ! cần do dự!Làm sao ngươi luôn chậm như vậy!Làm chuyện gì cũng nhanh như vậy!

      Rốt cuộc cố lấy dũng khí, hô tiếng “ Bạch Minh”

      “Hử?Sao vậy!”Tiêu Bạch Minh líu ríu tiếng,xoay người,đưa tay từ sau xe xách ra cái túi.

      mùi thơm theo đó bay tới.

      Tiêu Bạch Minh mở túi ra,đem tới bữa sáng mua từ sớm tại cửa hang, “ biết em thích ăn cái gì? mua rất nhiều!Thiên Ái!Em xem chút,em thích ăn cái gì đây?”

      “……”Vốn là có lời muốn ,trong nháy mắt tất cả nuốt xuống bụng.

      Tiêu Bạch Minh lấy ra túi sữa ấm áp,có chút khẩn trương đưa tới trước mặt , “Còn có sữa đậu nành,em thích gì đây? xin lỗi!Thiên Ái! thất bại,cư nhiên biết Thiên Ái của thích gì!”

      …….

      “Bảo bối Thiên Ái!Ăn điểm tâm rồi….!”

      “Mẹ!Con uống sữa!Trong nhà trẻ Đào Đào ,người bạn uống sữa tươi biến thành bò đấy!Con cần như bò cái!”

      “Thiên Ái ngốc!Đào Đào là lừa Thiên Ái!Bởi vì Đào Đào thích uống sữa tươi!”

      “Vậy sao?Nhưng là Thiên Ái cũng thích uống sữa tươi!”

      thể a!Thiên Ái thể như vậy!Bởi vì đây là mẹ đặt biệt chuẩn bị cho Thiên Ái đấy….”

      “Vậy cũng tốt!Vậy con liền đem nó uống cạn!”

      “Như thế nào,có phải hay rất ngon ?”

      “………..”

      “Mẹ cho Thiên Ái sữa tươi…tăng thêm vật nha…đó là mẹ Thiên Ái…..”

      Chợt,trước mắt hồi sương mù.

      Là vật gì,từ từ lên.Sau đó,che ở mắt nàng..Cho nên nàng hình dánh Bạch Minh rồi sao…

      “Thiên Ái?.....Ân?” Tiêu Bạch Minh nhìn nàng có chút mất hồn,tay cầm sữa tươi có chút cứng ngắc.

      ảo não a!Nên hỏi Thiên Ái thích gì mới đúng!Cư nhiên như vậy tự chủ trương, nhìn xem!Thiên Ái căn bản chút cũng thích uống sữa tươi!Cho tới bây giờ cũng gặp qua Thiên Ái uống sữa tươi!

      Vội vàng đem sữa để xuống,lại lấy ra túi sữa đậu nành, “Cái này,sữa đậu nành có thích ?”

      “Sữa đậu nành cũng thích sao?Vậy lần sau đổi thành ca-cao nóng nha?Thiên Ái thích gì?”Thấy còn chưa chuyện,càng thêm vội vàng hỏi.

      “………..”Đồng Thiên Ái ra sức lắc đầu,vẫn lắc đầu.

      dám mở miệng, sợ chính mình chuyện phát ra thanh nghẹn ngào. thích ở trước mặt người khác ra mặt yếu ớt của mình.

      muốn làm cho mình quá đáng thương,làm cho người khác tới an ủi mình.

      có cần thiết….

      Nhưng là có nhịn được…..

      phải… phải vậy…. Bạch Minh”Đồng Thiên Ái khàn khàn nỉ non,đột nhiên đánh về phía ngực ,đôi tay ôm chặt.

      Những thứ kia là nước mắt,rốt cuộc phát tiết ra,tựa hồ là chất chứa lâu.

      “Em thích….Em đều thích….Bất kể là sữa tưoi….Còn là sữa đậu nành….Em đều thích….”

      Chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh ….Bất kể thứ gì…. đều thích….Chỉ cần rời ….Để lại mình…..

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chapter 138: cái nhận bạc

      Edit:Quảng Hằng



      Đột nhiên khóc thút thít,khiến Tiêu Bạch Minh chân tay luống cuống. Ngược lại lo lắng khó chịu,cảm thấy có phải mình làm sai chỗ nào hay !Cho nên làm cho Thiên Ái khóc…..

      “Thiên Ái!Thế nào?Đừng nữa nữa!”Tiêu Bạch Minh lung túng đưa tay lên giữa trung,lại biết nên đặt ở đâu.

      Thiên Ái ở trước mặt lại khóc thương tâm đến như vậy.

      Cho dù là người bình tĩnh nữa,đầu óc cũng trống rỗng, có bất kì năng lực phản ứng nào!,

      Đồng Thiên Ái dung sức ôm chặt ,giống như khi còn bé bị ủy khuất,ôm chặt lấy mẹ.Rốt cuộc lần nữa tìm được người như vậy ôm trong ngực,có thể dựa vào, cần mình nữa.

      “………..”Tiêu Bạch Minh gì thêm,lựa chọn im lặng.

      Hai tay cứng ngắc từ từ duỗi ra,vuốt sống lưng an ủi . tựa như đứa trẻ,phải có tính tình như vậy,cho nên khóc đều là khóc to như vậy.

      hỏi nữa, cần biết nguyên nhân. có thể ôm khóc như vậy,chẳng lẽ bởi vì tín nhiệm

      Đúng vậy a,Tiêu Bạch Minh bắt đầu trở thành người thân tín của Thiên Ái rồi sao………

      Khóc lúc lâu,tựa hồ đem cuộc sống độc lập,chua cay nhiều năm như vậy phát tiết ra hết.

      Rốt cuộc,rầu rĩ ngẳn đầu từ trong ngực của lên,nhìn đến áo sơ mi trắng tinh bị ướt mảnh, chu mỏ uất ức , “ xin lỗi! Bạch Minh,đem áo sơ mi của làm dơ…”

      sao!Áo bẩn có thể giặt…”Chỉ cần em chịu đem tâm giao cho

      Đồng Thiên Ái đưa tay xoa mắt,nhân tiện đem nước mặt còn lưu lại trong hốc mắt lau ,lộ ra khuôn mặt tươi cười, “ Bạch Minh,bụng của em rất đói,em cái gì cũng muốn ăn….”

      “Được”Tiêu Bạch Minh đem túi đầy thức ăn,xách đến trước người ,mỉm cười hỏi, “Cho Thiên Ái tùy chọn”

      Đồng Thiên Ái cúi đầu,lấy ra túi sữa tươi,”Em uống cái này!”

      “Vậy em từ từ uống! lái xe đưa em làm!Phải tăng nhanh tốc độ,nếu bị muộn!”Tiêu Bạch Minh ,đưa tay nổ máy

      Xe rung lúc,chậm rãi về phía trước.

      Đồng Thiên Ái thẳng sống lưng bình tĩnh , “ Bạch Minh,hôm nay phải thay đổi địa phương”

      “Hả?Đổi địa phương?Thiên Ái đổi chỗ làm rồi à?”Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu nhìn ,đem tầm mắt thu hồi,nhưng trong long hết sức tò mò.

      Đồng Thiên Ái hút sữa tươi,gật đầu cái, có chút mơ hồ roc. “Em bị điều đến Tần thị làm”

      “Tần thị?”Tiêu Bạch Minh cầm tay lái.cảm thấy long bàn tay mình có chút đổ mồ hôi.

      Thiên Ái làm sao Tần thị làm đây?Ngày hôm qua vẫn còn ở Âu tiệp mà! Làm sao qua buổi tối liền bị điều ?Huống chi,Tần thị là địa bàn của Tần Tấn Dương!

      Đồng Thiên Ái tâm tham món lợi cẩn thận liếc nhìn Tiêu Bạch Minh,rầu rĩ , “Công ty của bọn em bị Tần thị thu mua rồi!Ngày hôm qua em nhận được thông báo bị điều đến Tần thị làm!”

      “………..”Tiêu Bạch Minh trầm mặc,trông lòng hiểu tất cả.

      Vận dụng tiền bạc,đem công ty Thiên Ái thu mua rồi hả?cái tên ngạo mạn kia,lần này phải đến!Nên làm cái gì bây giờ?

      Đồng Thiên Ái thấy gì,tưởng tức giận, “ Bạch Minh,em cùng có gì”

      biết rất ”Giọng rất nhạt,thực là rất nhạt.Cũng khẻ thở dài trong lòng. biết làm sao dừng lại chuyện này đây

      Đánh mạnh tay lái,lúc trước phía trái,bắt đầu từ bây giờ phải hướng phải.

      Cao ốc Tần thị

      Khẽ nheo mắt lại,ngẩng đầu nhìn cao ốc cao vút.Hôm nay ánh mặt trời cũng qua chói mắt,kính xanh sẫm,khúc xạ ra ánh sáng cũng ôn nhuận chút.

      “Thiên Ái! có thứ muốn đưa cho em!”Tiêu Bạch Minh bỗng nhiên thò tay vào túi áo vest.

      Đồng Thiên Ái thích mà theo dõi , “ Bạch Minh là gì thế ?”

      “Đây là mẹ để lại cho .Mặc dù kiểu dáng có chút cũ,nhưng là hi vọng em có thể nhận lấy”Tiêu Bạch Minh có chút va chạm nỉ non

      đôi bàn tay mở ra trước mặt .Trong lòng bàn tay,là hộp màu đỏ nhung.

      “Đây là cái gì?”

      “……”Tiêu Bạch Minh đưa tay mở hộp ra, chiếc nhẫn bạc mảnh có chút cũ kỹ, màu bạc là bởi vì thời gian làm ra,cũng ra chút màu đen,lại mang theo chút dịu dàng.

      Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt,”Cái này đưa cho em?”Quý trọng như vậy,lại muốn cho sao?

      “Đúng vậy!Bởi vì Thiên Ái là vị hôn thê của rồi!Trong lúc nhất thời, có chuẩn bị xong chiếc nhẫn kia cương!Cái này trước có thể thay thế ?”Tiêu Bạch Minh có chút ngượng ngùng mỉm cười.

      ĐỒng Thiên Ái vội vàng từ chối, “ Bạch Minh! cần! là di vật của mẹ quá quý trọng .

      “Thiên Ái! cần từ chối! nghĩ mẹ cũng hy vọng nhìn thấy nó được đeo tay em!Bà nhất định rất thích giống như em vậy như đứa trẻ!”Tiêu Bạch Minh đưa tay nắm lấy tay phải của ,đeo ở ngón giữa.

      “Em….”Đồng Thiên Ái nhìn thấy nhẫn ngón tay mình,trong lòng bỗng nhiên loạn trận.

      Tiêu Bạch Minh cũng đợi tiếp,đưa cánh tay dài,đem cửa xe mở ra, “Mau !Ngầy đầu tiên đến công ty mới làm, phải cố gắng lên!Biết ?”

      “…….”Đồng Thiên Ái nắm chặt túi xách, thể làm gì khác , “Được! Bạch Minh cũng thế! làm phải cố gắng lên!”

      xong,chan hướng ra ngoài xe ra.Trở tay,đem cửa xe đóng lại.Xoay người lại hướng phất tay.

      Tiêu Bạch Minh mỉm cười,hướng gật đầu cái.

      Tầm mắt của vẫn nhìn chăm chú theo bóng lưng . biết làm sao,nhìn cách càng ngày càng xa,chợt có cảm giác mãnh liệt.

      Thiên Ái,vô hình trung cách ngày càng xa……

      Nghĩ nghĩ lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.Đưa tay bóp chút,mới lái xe rời Tần thị .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chapter 139: Trở về trước thời hạn

      Edit: Quảng Hằng



      vào đại sảnh cao ốc Tần thị, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu,ánh mắt vô tư nhìn chăm chú vào phía trước.Nhìn thấy bên cạnh quầy phục vụ,thân ảnh cao ngất của Tần Nghị đứng,hai tay vòng trước ngực,ngang nhiên hứng thú mà nhìn .

      “……….”Mím môi,tên chó săn ghê tởm!Cư nhiên sáng sớm ở chỗ này chờ .

      Ghê tởm hơn chính là cái tên biến thái kia! dứt,nghĩ ra số ý tưởng mới,muốn chỉnh nàng! tại chế giễu,lạm dụng chức quyền,đem điều tới nơi này.

      Quan Nghị về phía trước hai bước,cong người xuống, giọng , “Đồng Thiên Ái, tới trễ năm phút”

      “A!”Đồng Thiên Ái rầu rĩ , “Vậy thế nào?Đến muộn bị khai trừ sao?”

      Nếu như mà đến trễ bị khai trừ,vậy từ ngay mai mỗi ngày mặc gió mặc mưa đều đến trễ.Mãi cho đến ngày bị đuổi khỏi Tần thị mới thôi!

      “………….”Quan Nghị vội vàng ngậm miệng,trước mắt là tiểu nữ nhi nhưng giống với ban đầu rôi, bây giờ là “Bảo bôi” trong mắt Tần đại tổng tài, nên đắc tội.

      Đồng Thiên Ái vô cùng khinh thường trừng mắt liếc cái,tức giận hỏi, “Tôi làm việc ở chỗ nào?”

      “Dẫn lên”Quan Nghị nhún vai cái về phía thang máy chuyên dụng.

      Thang máy đường đèn sáng, có báo dừng lại.

      Đồng Thiên Ái nghi ngó nghiêng đầu sang chỗ khác,hỏi “Quan đại thư ký,tôi muốn hỏi chút,công việc của tôi là gì?Ở tầng mấy?”Trong lòng chuẩn bị tốt,tiến nhận điều kiện của hợp lí.

      “A!Công việc của à?”Quan Nghị có chút nhức đầu,nghĩ lát,nhếch môi , “Xin lỗi!Tôi tạm thời cũng biết!”

      Vừa dứt lờ nhận được hai đạo ánh mắt giết người

      Quan Nghị lạnh lung mà chống đỡ,thở dài. biết! cái tiểu tử thối Tấn Dương kia!Trước khi đột nhiên phân phó việc làm cho !Cũng cho biết,cho đến Tần thị làm công việc gi!

      Hơn nữa cũng dám hành động thiếu suy nghĩ! lát giao công việc cho làm ,nếu có chuyện gì lại làm cho Tần đại tổng tài mất hứng

      Cho nên thể làm gì khác hơn là quyết định án binh bất động

      “Đinh-------“ tiếng,cửa thang máy mở ra.

      Quan Nghị rất có phong độ mà mời Đồng Thiên Ái trước, ngờ,lại gặp phải ánh mắt lạnh của quét qua. mặt có chút cam chịu,lần nữa cảm than cho vận mệnh của mình.

      Đông Thiên Ái chậm mấy bước về phía trước,lại xoay người lại tức giận hỏi, “ tại muốn tôi đâu! có khả năng để cho tôi đứng ở chỗ này làm trang trí chứ?”

      “……..”Quan Nghị sửng sốt chút, đúng là muốn nghĩ đến cái vấn đề này!Để cho nơi nào tốt nhỉ?

      Suy tư chốc lát,gương mặt trẻ con lộ ra khuôn mặt tươi cười, “ đến phòng làm việc của tổng tài !Nơi đó có máy tính,thiết bị giải trí tùy chơi!Chơi mệt mỏi đến phòng nghỉ ngơi ngủ!”

      cái gì?..........”Nghe được lời này Đồng Thiên Ái trợn mắt há mồm.Cái gì đây? Cho đến nơi này,cư nhiên chính là tới chơi!Làm ơn ! tới là làm việc có được hay

      Hé ra khuôn mặt lạnh,nghiêm trang , “Tôi !Nếu như phải giống như ,vậy tÔI !tôi liền đứng ở đây!”

      “Cái nữ hài tử này thế nào lại quật cường như vậy!”Quan Nghị chịu nổi hừ hừ, đầu hàng , “Được được được! muốn làm việc có đúng ?Như vậy !Xin Đồng tiểu thư sửa sang lại phòng làm việc tổng tài!”

      Quét mắt nhìn phòng làm việc lớn có chút dọa người,Đồng Thiên Ái đem khăn lông buộc đầu.

      Đôi tay ngay sau đó bắt chéo ngang hông,tức giận lầm bầu lầu bầu, “Đồng Thiên Ái! Phải bắt đầu làm việc! cho những kẻ có tiền biết là dựa vào lao động mà kiếm tiền”

      Cầm máy hút bụi lên căm điện vào trong nháy mắt phát ra thanh ”Ông ông ông”.Cầm hút bụi,bắt đầu dọn dẹp sàn nhà.

      Bất tri bất gíac,đồng hồ để bàn rơi xuống đất,kim chỉ từ “9” thẳng đến “11”

      “Mệt quá!”Đồng Thiên Ái mệt mỏi kêu tiếng.

      Ngay sau đó,cả người ngã ngồi sôpha. mặt toàn màu hồng,thở ra hơi. nhìn “Kiệt tác” mà mình dọn dẹp qua,cảm thấy hài lòng.

      Nhắm mắt lại,cảm thấy có chút mệt mỏi.Trong lòng nhắc nhở mình: Đồng Thiên Ái!Nghỉ ngơi chút!Nhắm mắt nghỉ ngơi mười phút!”

      ………….

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua,hiển nhiên qua cái “Mười phút”này rồi.

      Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút lạnh,lật người đưa tay vòng chắc thân thể mình.

      “Làm sao ngươi lại trở lại nhanh như vậy?”

      “Tối hôm qua làm xong việc,đêm đó lên phi cơ trực tiếp bay trở về rồi!”

      ………

      Giọng càng ngày càng ràng,cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra.

      Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía,tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.Chợt tầm mắt dừng lại tại người nằm sôpha.Gương mặt cũng theo đó trở nên nhu hòa.

      Đồng Thiên Ái cuộn tròn người lại,giống như nửa năm trước uống say cũng vậy, ngủ hết sức ngọt ngào.

      “Các người cứ từ từ,ta trước tránh ra!”Quan Nghị nhìn thấy trường hợp này,rất thức thời .Sau đó xoay người , quên đem cửa đóng lại.

      Tần Tấn Dương đứng tại chỗ nhìn lát,nhìn thấy đôi tay vòng bó sát ngừơi,chợt nhíu mày.

      Cái tiểu Gai này đáng giận, tại cũng là cái thời tiết gì rồi hả ?Cư nhiên cứ như vậy ngủ?Chẳng lẽ biết như thế này cảm sao? điểm cũng biết chăm sóc mình!

      Nên là nhanh tay lấy về nhà,để cho chăm sóc

      Vừa đưa tay cở nút áo ,vừa đến bên người .Cở áo khoác ra,đưa tay muốn khoác lên người .

      Cúi đầu,trong nháy mắt,ánh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bạc kia.

      Chiếc nhẫn?...........Chiếc nhẫn!Còn đeo vào ngón giữa?.......Đây là cái gì?....... Đính hôn sao?

      Chiếc nhẫn này từ đâu tới?Là ai đưa cho ?

      Trong đầu đột nhiên nhớ ra cái tên ------ Tiêu Bạch Minh!Đúng vậy!Nhất định là !Trừ ra, có khả năng thứ hai!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter140: quá tự tin

       Edit: Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-12087" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/03/11.jpg" height="680" width="481" />


      "Đồng Thiên Ái!" Lửa giận trong lòng tức thiêu đốt, hướng rống to! Quên mất vốn là muốn việc làm, quên mất muốn nóng lòng nhìn thấy tâm tình mong đợi, chỉ còn lại lửa giận! Đúng vậy! Nhìn thấy chiếc nhẫn này, làm cho cách nào bình tĩnh nữa!

      ". . . . . ." Tiếng hô của , khiến Đồng Thiên Ái lập tức tỉnh táo lại.

      Mở mắt ra  nháy mắt, nhìn thấy gương mặt khí thế hung hăng của . Mặc dù vẫn như cũ, nhưng tuấn đẹp trai mắt của , lông mày , ánh mắt của , lại rất ràng tự với mình —— Đồng Thiên Ái, ngươi lại cẩn thận chọc tới nữa rồi!

      Vội vàng từ ghế salon đứng lên, cúi đầu, đưa tay giấu đến sau lưng, "Tần tổng tài! Xin lỗi! Tôi phải cố ý ngủ ở chỗ này  ! Ngài có thể trừ tiền lương của tối ạ!"

      Trong lòng lại thầm : Tốt nhất đuổi việc tôi luôn cho rồi!

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương  nghe được lời này, tức giận ở đáy lòng xông thẳng lên ót.

      Cánh tay dài duỗi cái, trực tiếp nắm tay phải của lên, bất kể là có đau hay , chỉ biết trong lòng mình hừng hực lửa giận, tức giận vô cùng.

      Hai mắt chặt khóa lại , cắn răng nghiện lợi hỏi, "! Chiếc nhẫn này ở đâu ra!"

      "Buông tôi ra! Buông tay! làm đau tôi! Gã biến thái chết tiệt này thái!" Đồng Thiên Ái đưa ra cái tay khác, dùng sức vỗ mạnh vào tay siết chặt tay mình.

      Sao mỗi lần chuyện với , cũng đều phí sức như vậy! Quả thực là đàn gảy tai trâu mà!

      Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm , cách nào nhịn được, đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn ngón giữa của , " cho em mang thứ này! Muốn nhẫn, mua cho em! cho em mang nhẫn của người đàn ông khác!"

      Cái gì, cái gì thế này? Giọng điệu lớn a! nên cảm thấy vinh hạnh hả? May mắn hả? Tần Đại tổng tài mua nhẫn cho ! là. . . . . . Đừng làm buồn nôn chứ. . . . . .

      " buông tay! Đừng nữa để cho tôi chán ghét !" Đồng Thiên Ái bám dính vào cửa, lấn át giọng .

      Tần Tấn Dương  sửng sốt, động tác ngừng lại, ngơ ngác nhìn .

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái hít hơi sâu, tận lực bình tĩnh , "Chuyện lúc trước, coi như xong ! Bắt đầu từ hôm nay, tôi ngoan ngoãn làm ở Tần thị! Cho đến ngày hết hạn hợp đồng!"

      "Tôi từng muốn ghét bất cứ người nào! Bao gồm cả ! Nếu như muốn tôi chán ghét , xin dừng lại những hành động ngây thơ này !"

      "Chiếc nhẫn này, là nhẫn đính hôn Bạch Minh đưa cho tôi! nghe và hiểu chưa?"

      "Tôi và Bạch Minh đính hôn! Tương lai lâu, tôi là ‘ Tiêu phu nhân ’, phải là‘ Tần phu nhân ’ mong muốn đâu! Mỗi người ai cũng nên nhận ràng thân phận của mình, nên làm những gì, nên làm những gì!"

      " cũng phải người ngu ngốc, thủ lĩnh tổng tài có thể quản lí Tần thị nên ràng hơn mới phải!"

      ràng mình, cùng với hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau! Dù như thế nào, cũng thể có khả năng giao nhau!

      Đứng nhìn thẳng vào mắt của , trấn định đem suy nghĩ trong nội tâm mà xong.

      có sợ hãi, có khiếp đảm, có chăng chỉ là chút cảm giác là lạ nào đó, thế thành lời. Rốt cuộc là cái gì. . . . . . Ngay cả mình cũng biết. . . . . .

      " cũng có thể! Đồng Thiên Ái. . . . . ." Tần Tấn Dương  chợt cúi đầu, lần này hề nhìn thẳng vào mắt của , nhàng .

      Đồng Thiên Ái trầm mặc , lỗ tai của mình lại rang mong đợi lời kế tiếp .của

      "An cũng có thể. . . . . . có thể làm. . . . . . đều có thể làm được. . . . . . Thân phận. . . . . . Cũng phải con người có khả năng nắm giữ . . . . . . Chẳng lẽ nhất định phải trở nên bình thường. . . . . . Mới có thể có được em sao. . . . . ."

      "Đồng Thiên Ái. . . . . . Là em quá tự tin rồi. . . . . . Biết . . . . . ." Tần Tấn Dương  rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của .

      Sắc bén , nhấn mạnh. , "Em sợ! cảm giác mình bình thường, mà lại quá xuất sắc! Em sợ tình của đối với em chỉ là lúc, phải ?"

      "Cho nên em dám đối mặt! Cái gì gọi là thích người, cái gì gọi là người?"

      Tần Tấn Dương  đưa tay, nắm tay của , dán vào lồng ngực của mình. Đó là vị trí trái tim, tim của , bởi vì , nhảy nhanh, kịch liệt như vậy. . . . . .

      Cảm thấy nhịp tim đập của , đột nhiên phát , phần rung động kia, xuyên thấu qua lòng bàn tay của , đường nhắn nhủ đến bên trong lòng của . Ngay tiếp theo, trái tim của , cũng nhảy lên kịch liệt như thế.

      Tại sao lạicó loại cảm giác này. . . . . . Loại rung động như thế này. . . . . .

      Tại sao lúc ở cùng Bạch Minh. . . . . Cho tới bây giờ cũng hề có loại cảm giác này. . . . . .

      Dù ngay cả lúc Bạch Minh nắm tay của , và ngay cả nụ hôn bất chợt kia, hoặc là buổi sáng khi ôm Bạch Minh, hoặc lúc trong đầu buồn bực khóc thút thít, đều chỉ hề cho cảm giác. . . . . .

      An tâm.

      Đúng vậy, chính là an tâm. Giống như lúc , loại cảm giác, được ở bên cạnh cha và mẹ. Để cho cảm thấy yên tâm, cảm thấy sợ hãi !

      Đợi nào...! Chờ chút! chẳng lẽ giống như , tình cảm mà đối với Bạch Minh, đơn thuần chỉ là thích thôi sao?

      Như vậy, nhịp tim của bây giờ sao lại đập loạn lợi hại như thế?

      Chẳng lẽ là bởi vì —— thích gã đàn ông biến thái này?

      Ý tưởng đột nhiên này nổ tung ở trong đầu. Thậm chí ngay cả mình cũng thể tin được, lại có thể có loại ý nghĩ này!

      "A ——" Hét to tiếng, vội vàng bỏ tay ra.

      Giống như là gặp quỷ vội vã chạy nhanh về hướng cửa lớn, chính xác hơn là chạy trối chết, "Tôi thèm nghe nữa! Tôi muốn ăn cơm!"

      Tần Tấn Dương  nhìn bóng lưng thoát , hề đuổi theo.

      Giữa ngón tay, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của . Cơn tức giận ở trong lòng từ từ trở lại bình thường, trong mắt lại tràn đầy thương .

      "Đồng Thiên Ái! để em đối diện với , đối diện với chính trái tim của mình!" Cơ hồ là tự lẩm bẩm, Nhưng mà lại giống như lời thề.

      Ngón tay áp út của , đeo lên chiếc nhẫn tặng!

      Tiêu Bạch Minh sao? nghĩ ngược lại xem Tiêu Bạch Minh rốt cuộc có chỗ nào tốt! Chỉ là, ánh mắt của xem nhe cũng tạm được, vì nhìn trúng con nhím của mình! Nhưng, mình bao giờ để cho thực được!

      Đồng Thiên Ái, chỉ có thể trở thành"Tần phu nhân" !

       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chương 141: Cố ý lạnh lùng

      Edit: Mai Hương



      Sau tất cả mọi chuyện, buổi chiều hôm nay yên ắng chưa từng thấy. Gã biến thái chết tiệt đó, hiểu sao lại đối xử tốt với . Thậm chí, còn cố ý phân phó cấp dưới an bài cho phòng làm việc riêng.

      Trong căn phòng làm việc , Đồng Thiên Ái ngơ ngác ngồi. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm màn hình vi tính phía trước, trong đầu lại về những chuyện vừa xảy ra.

      Muốn tỉnh táo bao nhiêu, Đồng Thiên Ái lại cảm thấy chính mình u mê bấy nhiêu. Lúc trước đối với những người từng theo đuổi đều kiên quyết từ chối. Sao lần này lại dứt khoát như vậy. Còn ngừng nghĩ đến muốn chết… được muốn bình tĩnh lại. thể nghĩ đến chuyện đó.

      Nghiêng đầu về phía cửa sổ, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú khí thế bức người, vẻ mặt nham nhở lần nữa lên trước mắt. Là ảo giác sao? Đồng Thiên Ái đưa tay dụi dụi mắt, cuối cùng gương mặt đáng ghét kia cũng biến mất.

      “Cộc Cộc…”là tiếng gõ cửa. Nằm ở bàn, tựa như chú chó Nhật lười biếng, Đồng Thiên Ái nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng ngẩng đầu lên. Nhìn về phía cánh cửa, Đồng Thiên Ái chán ghét nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

      Người gõ cửa là Quan Nghị, thân thể cao ngất của đứng chặn trước cửa. đứng đó nhìn Đồng Thiên Ái lười biếng, nở nụ cười thân thiện “ Đồng tiểu thư! Tan sở rồi! về sao? Hay là muốn ở đây qua đêm?”

      “……” Đồng Thiên Ái liếc nhìn cái, quyết định trầm mặc. Với những người theo tên biến thái, có tiếng chung với bọn họ. Biện pháp tốt nhất chính là đem những người đó ra khỏi tầm mắt, xem bọn họ là khí. Như thế chính mình mới cảm thấy thoải mái. Theo suy nghĩ đó của chính mình Đồng Thiên Ái lẳng lặng cúi đầu về phía cửa.

      Quan Nghị thấy như thế cũng thờ ơ mỉm cười, rất tự nhiên lui về phía sau cho bước đến. Đứng sau Quan Nghị, Tần Tấn Dương trầm lặng, đôi tay để vào trong túi quần tây. đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào Đồng Thiên Ái. Thở dài chán nản. này thèm lời nào sao? Sao lại quật cường đến như vậy chứ? Nhìn như thế, Tần Tấn Dương quyết định lần này ép buộc gì nữa.

      “Quan Nghị! thôi!” nhàn nhạt mở miệng, ngay lập tức xoay người rời .

      Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, tay nắm chặt lấy quai túi xách, vì lời lạnh lùng của Tần Tấn Dương mà trở nên cứng ngắc tại chỗ. Nghe thế, hẳn là nên thở phào nhõm chứ, nhưng sao trong lòng lại thấy có gì đó buồn bực, mất mát.

      Từ từ ra khỏi cao ốc Tần thị, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên liền phát Tiêu Bạch Minh đứng bên kia đường đợi từ sớm. Lần này xe, chỉ là đứng phía đối diện, hướng nhìn về phía , nở ra nụ cười thương . Sau đó, mở bước chân, hướng về phía đến.

      Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ, hề nhúc nhích, vốn là muốn bước chân đến nhưng trong nháy mắt bản thân lại thu hồi lại. Đứng bên này nhìn sang, thấy Tiêu Bạch Minh từ đàng xa đến, tựa như người bảo vệ, thiên sứ của chính . Đúng vậy… là người bảo vệ… là thiên sứ… Chính mình lại thấy ảo não vì phát này. Người bảo vệ… cũng phải là người … Đồng Thiên Ái lần này có cách nào trốn tránh nữa rồi. Đúng như lời tên kia mình đối với Bạch Minh là thích. Là thích chứ phải . Như vậy rốt cuộc chính mình thích người nào người nào.

      “Thiên Ái! Em đói bụng ? Hôm nay là ngày đầu tiên làm ở Tần thị, cảm thấy thế nào?” Tiêu Bạch Minh biết từ lúc nào sang đến bên này, đứng trước mặt .

      Đồng Thiên Ái ngẩng mặt lên nhìn , buồn buồn ‘Dạ!’ tiếng “Bụng có chút đói rồi… Em muốn ăn….”

      “Thiên Ái muốn ăn gì vậy?” Tiêu Bạch Minh đưa tay vuốt vuốt tóc , sau đó dắt tay lên “ để xe ở bãi đỗ xe ngầm rồi! Mình cùng nào!”

      “Dạ được!” Đồng Thiên Ái để ý “ Tùy tiện ăn món gì cũng được, sao cả!”.

      Đáy mắt Tiêu Bạch Minh liền xuất bóng dáng chiếc xe Benz quen thuộc. Xuyên qua khung cửa kính màu đen, có thể tinh tường nhìn thấy vị chủ nhân bên trong. Tổng tài Tần thị, thủ lịch tổng tài oanh liệt của Đài Loan – Tần Tấn Dương.

      “Thiên Ái! Sao kéo áo khoác hẳn lên thế này?”

      Đồng Thiên Ái theo phản xạ, cúi đầu nghiêng mắt nhìn thấy áo khoác chính mình khéo khóa lên được nửa. Nghi ngờ nhìn Tiêu Bạch Minh, Đồng Thiên Ái tùy ý “Trời cũng lạnh lắm…!”

      “Gần đây thời tiết thay đổi em phải chú ý đến bản thân! Nếu bị cảm đấy!” Tiêu Bạch Minh xong, đưa tay kéo khóa áo khoác lên cho . Tư thái cùng động tác hết sức thân mật.

      Đồng Thiên Ái ngu ngơ đến ngốc nghếch, nâng lên khuôn mặt tươi cười nhìn . Nhưng vì đụng chạm nhặt này lại khiến trong nháy mắt nhớ lại đêm hôm đó. Tay của , biết là cố ý hay là vô tình, đụng đến .

      Chiếc xe theo đường thẳng chạy đến, thời điểm xẹt ngang qua bọn họ, tốc độ xe cực kì chậm rãi. Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn hai người thân mật mờ ám với nhau. Lông mi tự chủ cau chặt lại, đôi môi mỏng tức giận bặm chặt. Ngay giây tiếp theo, đôi tay đặt tay lái dường như cũng trở nên cứng ngắc. Cư nhiên lại để nhìn thấy hai người ở chung chỗ thân mật.

      Thái độ kia của Tiêu Bạch Minh có lẽ lừa gạt được Thiên Ái nhưng gạt được ánh mắt của . là cố ý… cố ý ở trước mặt diễn vở kịch thân mật.

      Tần Tấn Dương cười khẩy cái tự thưởng cho phát của chính mình. nên biết vị trí của trong lòng Thiên Ái là gì. Cũng phải vị trí mà ao ước. Chỉ là Thiên Ái ấy quá lệ thuộc vào . chính xác hơn, đối với Thiên Ái chỉ là bạn bè hơn kém mà thôi. Cho nên tình làm ra động tác kia sao? Tiêu Bạch Minh hẳn là hạnh phúc với trò này lắm đây. Tần Tấn Dương chán ghét nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt Tiêu Bạch Minh.

      Tiêu Bạch Minh dùng dư quang cuối mắt quan sát chiếc xe phía đối diện. Chống lại tầm mắt của Tần Tấn Dương, lại nhận được ánh mắt khiêu khích của , hơn nữa còn là ánh mắt ý vị sâu xa, cảm giác như chính mình bị nhìn thấu.

      Quả nhiên, khẩn trương đến mức ngu xuẩn rồi. Sao lại dùng chuyện nhặt này để biểu địa vị của mình cho người đàn ông kia biết chứ. Tiêu Bạch Minh nhìn chiếc xe dần dần khuất xa, đầu lại căng đau dữ dội.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn thấy chân mày nhíu chặt, có vẻ khó chịu, quan tâm hỏi

      Bạch Minh… làm sao vậy… khỏe à? Sắc mặt của rất xấu!”

      sao đâu! dẫn em ăn cơm! Có lẽ là do dạo này công việc quá nhiều!” Tiêu Bạch Minh cố nén nỗi đau, tận lực bình thản với Đồng Thiên Ái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :