1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 132: có nghĩa là buông tha

      Edit: Thuỷ Linh Nhi





      Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh từng bước tới gần, cảm thấy tâm của cũng theo đó mà căng thẳng. Động tác giãy giụa cũng ngừng lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn .

      Bạch Minh. . . . . . Tại sao bình tĩnh như vậy. . . . . . Tại sao lại nổi giận đùng đùng. . . . . .

      càng nhẫn. . . . . . lại càng tự trách. . . . . .

      Đồng Thiên Ái! Ngươi bây giờ là bạn của Bạch Minh nha! Tại sao có thể cùng tên biến thái này qua lại với nhau? Cứ cho là ta bám dính lấy ngươi, ngươi cũng có thể bỏ chạy mà!

      Tại sao mình mỗi lần mình đều có thể dễ dàng tha thứ cho ấy. . . . . . nghĩ ra rồi. . . . . .

      Tay Tần Tấn Dương ôm chặt lấy bả vai của Đồng Thiên Ái, giống như sợ bỏ chạy mất vậy. Hay chính xác hơ mà , ghét nhìn thấy tới bên cạnh người đàn ông này.

      "Buông tôi ra! Tần Tấn Dương!" Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, hướng hô to.

      Bạch Minh đều đến trước người rồi, thế nào còn như tự cho mình làm như vậy là đúng! Thiệt là! Chẳng lẽ biết sao? Bây giờ người thứ ba là đó!

      Tần Tấn Dương rất nghe lời buông lỏng tay ra, thấp giọng mà ra, "Tôi thả em ra, chứng minh là buông tha cho em!"

      câu này, cho Đồng Thiên Ái nghe, đồng thời cũng cho Tiêu Bạch Minh nghe. là " mũi tên bắn trúng hai đích". có thể dễ dàng tha thứ, chỉ có mộ mình Đồng Thiên Ái, những người khác toàn bộ nhanh chóng bên!

      Đồng Thiên Ái liếc nhìn , gương mặt có chút ửng hồng. Trầm mặc tới bên cạnh Tiêu Bạch Minh, cúi đầu dám nhìn mặt của . Trong lòng, trái tim nhảy nhanh.

      "Tần tiên sinh, cám ơn đưa bạn tôi trở về!" Tiêu Bạch Minh nắm tay Đồng Thiên Ái, chống lại ánh mắt của .

      Hừ lạnh tiếng, Tần Tấn Dương bật cười to.

      "Bạn của tôi" ? . . . . . . Buồn cười gọi. . . . . . Định khiêu khích à. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . nhất định là lão bà của . . . . . .

      Tiêu Bạch Minh thêm gì nữa, nắm tay vào Cao ốc.

      ". . . . . ." khí đầy lúng túng, giằng co ác liệt, Đồng Thiên Ái nhìn chằm chằm mặt đất, lại dám ngẩng đầu lên. Trong đầu đều nghĩ lát nữa nên đối mặt Bạch Minh như thế nào.

      Khi ngang qua Tần Tấn Dương, nghe được giọng , "Thiên Ái! Ngủ ngon!"

      Ách. . . . . .

      Trong phút chốc, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng . Sau đó, chợt lóe lên.

      có cảm giác sau lưng mình có đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào mình. Nhưng thể quay đầu lại nhìn, nín thở, được quay đầu lại.

      Trong thang máy, có người chuyện.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm đèn chỉ thị, từ từ di chuyển lên. rất muốn liếc nhìn Tiêu Bạch Minh, lại phát mình có can đảm.

      Ai! Đồng Thiên Ái! Lần này, ngươi nên giải thích mọi chuyện thế nào đây!

      Thực là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch a!

      ". . . . . ." Tiêu Bạch Minh cũng im lặng mở miệng chuyện, lẳng lặng đứng ở bên người .

      vẫn giữ tư thái bình tĩnh trầm ổn giống như ngày thường. Tựa như lúc nãy xảy ra chuyện gì cả

      Đến tột cùng là có xảy ra, hay là giả vờ như chưa xảy ra. . . . . .

      "Đingggg ——" tiếng, cửa thang máy mở ra.

      Đồng Thiên Ái quay đầu lại nhìn , có chút xấu hổ cười. tại mỉm cười cũng mất tự nhiên ! Quan hệ giữa bọn họ, sao lại thành ra như vậy?

      " mở cửa !" Tiêu Bạch Minh rốt cuộc chuyện, thanh bình tĩnh, tia gợn sóng.

      Những lời này, giống như là được đặc xá vậy.

      "A! Được!" Trong lòng chậm rãi thở ra hơi.

      Đồng Thiên Ái vội vàng móc túi đeo lưng, tìm được cái chìa khóa, vừa tới cửa phòng mình, tra chìa vào ổ khoá, mở cửa. Động tác làm liền mạch, có lấy chút do dự.

      Nhưng trong mắt Tiêu Bạch Minh, chuỗi động tác này, biểu thị muốn nhanh chóng thoát khỏi .

      Bắt đầu từ khi nào trong thế giới của Đồng Thiên Ái, càng lúc càng xa cách? bắt đầu từ khi nào người đàn ông họ Tần xâm nhập vào lòng ?

      Khóe miệng nâng lên thành nụ cười nhạt, có chút khổ sở.

      Tiêu Bạch Minh a Tiêu Bạch Minh! Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa sao?

      Tất cả đều có thể lý trí, nhưng đối với tình thể chịu nổi đòn! có thứ tự đến trước hay sau, càng có phân chia cao quý hèn mọn, chỉ đơn giản là thu hút lẫn nhau...

      Đúng a! Có lẽ ngay cả Thiên Ái cũng có phát , lại bất tri bất giác bị Tần Tấn Dương hấp dẫn!

      Nhưng là thực cam lòng! Lớn như vậy, có ra sức tranh thủ qua cái gì! Vẫn bình bình đạm đạm! Duy nhất muốn tranh thủ, chỉ là Đồng Thiên Ái! Chỉ có Đồng Thiên Ái!

      Cho nên, xin tha thứ cho ích kỷ của !

      Tha thứ cho , ràng nhìn ra Thiên Ái đối với Tần Tấn Dương phải là có cảm giác, nhưng lại còn cố ý giữ ở bên cạnh! Cho dù biết mình ích kỷ, nhưng cách nào tự kiềm chế!

      cũng chỉ là người đàn ông bình thường. . . . . .

      "Thiên Ái!" Mắt thấy cửa phòng sắp đóng, Tiêu Bạch Minh hô tiếng.

      Đồng Thiên Ái vội vàng quay đầu lại, tay bé nắm cửa, khuôn mặt khẩn trương, yếu ớt , " Bạch Minh. . . . . . Dạ. . . . . . Thế nào. . . . . ."

      Này! Đồng Thiên Ái! Ngươi là đại ngu ngốc! Ngươi lại còn biết xấu hổ hỏi Bạch Minh thế nào?

      có hỏi ngươi thế nào, thậm chí còn hỏi chuyện trước đó, là rất khoan dung đối vơi ngươi rồi! Đồng Thiên Ái! Ngươi biết phân biệt!

      Tiêu Bạch Minh có để ý câu hỏi của , trong lòng lại cực kỳ khẩn trương, cố ý làm bộ như chuyện gì cũng có xảy ra.

      Cười hỏi, " xin lỗi! Thiên Ái! Buổi tối quá bận rộn! Vốn là nên gọi điện thoại cho em! Đều là tốt! Thiên Ái. . . . . . Em ăn cơm chưa? . . . . . ."

      Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, áy náy trong vừa rồi lại dâng lên như thuỷ triều.

      "Ăn rồi!" Buồn buồn .

      "Vậy tốt! ngủ sớm chút ! Ngày mai. . . . . . Công ty có chuyện. . . . thể đưa em đến công ty được. . . . . . Buổi tối. . . . . . Cùng nhau ăn cơm được ?" Giọng điệu đầy thỉnh cầu.

      "Được!" Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút chua xót, có thể nào trả lời được đây? làm được!

      . . . . . .

      Đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Bỗng nhiên lại mở mắt, mở ra túi đeo lưng tìm kiếm di động. Tùy tiện nhấn nút, đáng buồn phát —— điện thoại di động biết từ lúc nào hết pin rồi !

      Bạch Minh. . . . . . Tại sao . . . . . . ra có gọi điện thoại tìm em. . . . . .

      Chỉ là điện thoại của em. . . . . . tắt máy. . . . . .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 133: Tà ác nhắn vuốt.

      Edit: Minoz2611

      beta: yunafr



      Từ trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy róc rách, đột nhiên ngừng tiếng vang, ngay sau đó là tiếng bàn chải đánh răng “roạt roạt…..”. Đứng trước gương, Đồng Thiên Ái nhắm mắt lại, từ từ suy nghĩ.

      “Ngô……..” Tại sao cảm giác rất áp lực………

      Buổi sáng, phát ra tâm tình rất tệ. Tuy nhiên bản thân vẫn hiểu , vấn đề nằm ở chỗ nào. Tâm tình phức tạp trở nên trống trơn, dường như có mục tiêu……

      Nếu như , mục tiêu nghĩ ra trước tiên là trường học, rồi tìm công việc ổn định.

      Như vậy tai…..Đồng Thiên Ái…..Mục tiêu bây giờ của là cái gì?....... Gả cho Bạch Minh……Làm Tiêu phu nhân à…..Sau này mỗi ngày làm bạn cùng ?.......

      Là như vậy sao? Vậy là, ước nguyện ban đầu thay đổi rồi sao?

      Nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng tắm, khí trời có chút u ám. Mùa thu cũng trôi qua mau, mùa đông cũng mau tới rồi. Mùa xuân sang năm, vẫn muốn mỉm cười nghênh đón như cũ…….

      Chợt đem bàn chải trong miệng rút ra, dùng nước ấm súc miệng. nhàng mà sung sướng rửa mặt xong, soi mình trong gương, nở nụ cười.

      Ách……. Nụ cười có chút cứng ngắc…….. Đồng Thiên Ái….. làm sao cười xấu đến như vậy……. cười đến nỗi so với khóc còn khó nhìn hơn…..

      Ra khỏi phòng tắm, tầm mắt dừng sofa phòng khách. cái áo khoác lớn, phong cách Hip-Hop, vật sở hữu của tên biến thái chết tiệt!

      Tức giận xông ra ghế sa lon, đem áo khoác ôm vào, giống như như là dùng chiếc áo khoác này đem chủ nhân của nó ôm vào. Mặc dù là cùng sinh hoạt, nhưng tuyệt đối xảy ra chuyện tình.

      Trở tay, muốn mang áo khoác ném xuống đất, lấy nó ra phát tiết.

      Tay vừa giơ cao quá đỉnh đầu, động tác lại ngừng lại. Mím mím môi, có chút tức giận đem áo khoác bỏ về ghế sofa. Đôi tay chống nạnh, có chút cảm giác vô lực.

      “Biến thái chết tiệt…….. với cái áo khoác cùng nhau biến ……”

      Vỗ vỗ đôi tay, về phòng nghỉ của mình, cầm áo lông dày. Mặc vào từ đỉnh đầu, cảm giác ấm áp, cái loại cảm giác mềm nhũn đó, giống như là mẹ.

      Đồng Thiên Ái mặc áo vào, quay trở lại phòng khách lần nữa. Đứng lại trước hình treo ở vách tường, ngẩng đầu lên, nở ra cười lớn.

      Trong hình, mẹ dịu dàng, cùng bộ dáng trong trí nhớ giống nhau, cũng có gì thay đổi. Tựa như lúc vậy, người luôn tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

      “Mẹ…….. mẹ cũng có già ……. Vẫn còn trẻ đẹp như thế……..”

      “Mẹ nhìn xem sao…… Thiên Ái trưởng thành rồi đấy…… Mấy năm tiếp theo…… Thiên Ái cũng nhanh già so với mẹ rồi…… Đến lúc đó……Mẹ cũng nhận ra được…..”

      ……………..

      Công ty Âu Tiệp.

      Trong phòng hội nghị lớn, tất cả nhân viên trong công ty tập trung. Theo thường lệ, ngày đầu tiên mỗi tháng, triển khai hội nghị tập thể.Khen ngợi nhân viên công tác xuất sắc tháng này, phê bình nhân viên chưa đủ tốt.

      “Tháng này, tất cả mọi người đều biểu vô cùng xuất sắc! Doanh thu của công ty tăng vọt so với tháng trước…….” Quản lý béo lùn cực kỳ phấn khích.

      Đồng Thiên Ái đứng ở cuối hàng, ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.

      Chợt, bầu trời có chiếc máy bay bay qua. Giống như con chim lạc đàn , có vẻ đơn như vậy. Bầu trời có chút u ám, hề xanh biếc nữa, nó giống như là bị vứt bỏ.

      Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời ai kia.

      “Ngày mai tôi phải bay đến Canada, tuần sau mới có thể gặp em. Hôm nay để cho tôi ôm em lát, nếu tôi nổi điên đấy!”

      Canada, ở hướng nào Đài Bắc đây?

      Lần trước là nước , thời gian mất nửa năm. Lần này rời khỏi có phải hay biến thành năm?

      Đợi nào…! Chờ chút!

      Đồng Thiên Ái! ở đây suy nghĩ cái gì? Gần đây thế nào luôn suy nghĩ lung tung? Gã biến thái chết tiệt kia bao lâu mắc mớ gì đến đây? tốt nhất là vĩnh viễn trở lại mới đúng!

      Bởi vì nghĩ tới , cảm thấy ngứa răng, vô cùng bất mãn.

      Nhưng vào lúc này, cửa phòng họp bị mở ra.

      Quan Nghị mặc vest trắng, bước chân nhàn nhã, lách mình xuất . Khuôn mặt trẻ con trắng noãn, nhìn qua hề có cảm giác nguy hiểm, nhưng ở thời điểm hai mắt của nhìn Đồng Thiên Ái, lại lên tia tà ác.

      bé mồ côi này….cũng liên quan đến ….. Có trách trách mến Tần đại tổng tài thôi….

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn về phía người tới. Ở thời điểm tầm mắt chống lại Quan Nghị, trong lòng “lộp bộp” xuống.

      Cái người đàn ông lớn lên giống như phụ nữ này, tới nơi này làm gì? phải nên ở cao ốc Tần thị ngồi thoải mái sao? Sao lại có thể biết đến nơi này?

      Trong lòng có loại cảm giác càng ngày càng ổn.

      Quan Nghị mỉm cười hướng mọi người gật đầu, tới người quản lý bên cạnh. Nhưng mà ánh mắt của , lại cố ý khiêu khích Đồng Thiên Ái. Trong ánh mắt ý tứ, mưu kế bắt đầu lộ ra.

      Quản lý béo lùn khuôn mặt tươi cười vội vàng chào đón, bộ dáng a dua.

      “……….” Quan Nghị cúi người, ghé vào tai quản lý, giọng gì đó.

      Đồng Thiên Ái nhìn bọn họ công khai bàn luận xôn xao như vậy, nhất thời có loại cảm giác điện giật. Theo đó, từ lòng bàn chân rung cả mình, lan tràn tới toàn thân.

      “Tốt! Hiểu!” Quản lý gật đầu liên tục, chấp nhận trả lời.

      Quan Nghị vừa gật đầu cái ngẩng đầu nhìn về mọi người. Lần này có lại nhìn Đồng Thiên Ái, mỉm cười rời . Giống như lúc xuất vậy, thần bí quỷ dị hơn nữa.

      Quản lý ho tiếng, trấn định : “Như vậy, tổng kết công việc tháng này, liền kết thúc!”

      “Răng rắc……..răng rắc……” mọi người rất ăn ý vô tay.

      Các nhân viên lần lượt ra khỏi phòng họp, Đồng Thiên Ái cũng bước nhanh hơn, theo đám người. biết vì sao trong lòng có cảm giác bất an, ở lạ nơi này có chuyện tốt xảy ra!

      “Đồng tiểu thư!” Quản lý đúng lúc lên tiếng.

      Đồng Thiên Ái chợt lạnh sống lưng, quay đầu lại, trầm trầm : “Quản lý, có chuyện gì ……..”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 134: Đến Tần thị làm.

      Edit: Minoz2611





      Quả nhiên, ngoài dự đoán, nhận thấy cái tên biến thái chết tiệt rất biết cách làm khó , cuối cùng lại phải tới.

      Lần này, biết tên biến thái kia phân phó “Chân chó” tới giao phó cái gì xấu xa đây?

      Vẻ mặt quản lý là ôn hòa mỉm cười, hướng Đồng Thiên Ái vẫy vẫy tay: “Đồng tiểu thư! qua đây! Đây đúmg là chuyện tốt a!”

      “.............” Đồng Thiên Ái cố gắng lộ vẻ tươi cười, lại phát ra mặt của mình có chút biểu lộ cứng ngắc.Chậm chạp giống như con ốc sên đến bên cạnh quản lý. muốn nhìn khuôn mặt tươi cười tà mị của quản lý, cắm đầu cắm cổ nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Biết rằng, làm như thế là có lễ phép.

      “Đồng tiểu thư, trước tiên tôi muốn bày tỏ tiếc nuối! phải rời khỏi Âu Tiệp rồi!” Quản lý thở dài .

      Ách...........

      Rời khỏi Âu Tiệp? bị sa thải rồi sao? phải chứ? “Chân chó” của tên biến thái tới đây, chính là muốn sa thải sao? Chẳng nhẽ lại có lòng tốt như thế? Như vậy đồng nghĩa với việc thoát ra khỏi ma trảo của rồi!

      Đồng Thiên Ái nghi ngờ nhìn quản lý, ấp úng hỏi: “ Nếu quản lý như vậy....... Ý phải là........ Tôi có thể rời khỏi Âu Tiệp rồi hả?”

      “Đúng! phải rời khỏi Âu Tiệp rồi!” Quản lý khẳng định trả lời.

      Lần này, Đồng Thiên Ái tâm trạng vui vẻ! Van tuế! Quá tuyệt vời!

      Vội vàng gật đầu, nụ cười mặt cũng bộc phát sáng rực, ngược lại với lo lắng lúc trước: “Cám ơn quản lý! Vậy tôi liền thu thập đồ đạc! Năm phút sau liền rời !”

      Dường như biểu quá vui mừng quá phấn khích! Đồng Thiên Ái! cũng nên có chút biểu mất mác a! Như vậy mới là nhân viên tốt! Nào có nhân viên bị sa thải mặt lại có ánh nắng mặt trời rực rỡ?

      Quản lý cho là sớm biết “nội tình”, cũng cảm thấy kì quái, gật đầu cái.

      ! Đồng tiểu thư! biết có cần công ty phái xe tiễn ?” Quản lý tốt bụng đề nghị, trong thời gian này, phải là Cao Phong Kỳ!

      Đồng Thiên Ái nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

      Cái gì cái gì? Lại còn có chuyện tốt như vậy? Bị sa thải rồi, lại còn được xe riêng dưa về nhà? Cái gì đây! Bầu trời muốn hạ Hỗng Vũ á!

      “........” Cảm kích : “Cám ơn quản lý! cần! Dù sao cũng còn bao nhiêu thứ! Tôi tự ngồi xe buýt về nhà là được rồi!”

      “Về nhà?” Quản lý trợn to hai mắt “Đồng tiểu thư, chẳng lẽ biết?”

      “Dạ! Biết cái gì?” Bất an vừa rồi, lại từ từ tăng lên.

      Quản lý sửng sốt chút, từ từ : “Đồng tiểu thư sau này phải làm ở Âu Tiệp rồi! Bởi vì, bắt đầu từ ngày mai, phải đến Tần thị làm!”

      “Hả?....................” Đông Thiên Ái dám tin há to miệng.

      “Đồng tiểu thư! Bây giờ có thể trình diện! Đương nhiên! Cũng có thể ngày mai ! Cái này tự suy nghĩ!

      “Nếu như lập tức đến Tần thị, tôi cho xe đưa !”

      “...........”

      Tâm hồn kinh ngạc ra khỏi phòng họp, hiển nhiên cách nào tiếp nhận chuyện này. Làm nửa ngày, vòng tới vòng lui, lại còn có cách nào chạy thoát khỏi cái gã biến thái kia?

      rốt cuộc bảo an tâm là như thế này à? Cư nhiên dùng thủ đoạn hèn hạ đem điều đến bên cạnh .

      là muốn chết! Cuộc sống về sau qua như thế nào? phải là muốn coi như là cái loại tiểu muội, phục vụ cả ngày chứ? Nhức đầu quá.........

      Điện thoại di động dặt bàn, phát ra tiếng chuông rất .

      Đồng Thiên Ái phiền não mở ngăn kéo ra, ảo não cầm di động lên. Mở màn hình ra nháy mắt, mắt đột nhiên sáng lên.

      Dãy số lên chủ nhân.............. Phương Tình!

      Cư nhiên là tiểu Tình! Tiểu Tình quay trở lại? cùng với đại ca Hướng Phàm cùng nhau từ nước ngoài trở lại? Oa! Tốt quá! Tính ra, mấy tháng rồi cũng chưa nhìn thấy bọn họ1

      Vội vàng ấn phím call, hưng phấn : “Uy uy! Tiểu Tình!”

      “Thiên Ái chết tiệt! Sao chậm như vậy mới nghe điện thoại? ! Cậu ở đó làm gì? Có phải hay ở công ty lười biếng?” thanh Phương Tình tràn đầy sức sống.

      Đồng Thiên Ái lè lưỡi, ít khi làm nũng : “Mình nào có? Cậu lung tung! Mình phải làm việc!”

      “Hừ! Có cho cậu cũng chẳng dám! Ha ha! Này! Thiên Ái! Mình về rồi!” Phương tình rống lớn tiếng, đột nhiên lại trận thầm: “Quý Hướng Phàm! Cậu nghĩ ngac chết mình sao? Đột nhiên dừng ngay?”

      Nghe thấy tiếng quát mắng quen thuộc, Đồng Thiên ái nhịn được khóe môi giương lên. Trước mắt dường như có thể nhìn thấy bộ dáng Phương Tình tìm đại ca Hướng phàm......

      Đúng! Thực quá lâu rồi! Lâu đến nỗi để cho quá hoài niệm rồi!

      Rốt cuộc........ phải mình rồi........ Rốt cuộc......... Bên cạnh lai có người bầu bạn.....

      Đột nhiên giữa........ Liền nghĩ tới tiền Y Y........ có được khỏe hay ...... Cùng dưới bầu trời xanh........ Hi vọng ấy trôi qua hạnh phúc....

      “Thiên Ái......... Thiên Ái?............” Phương Tình nhịn được vang lên thanh.

      Đồng Thiên Ái “Dạ?” tiếng. Phục hồi tinh thần lại, vội vàng xin lỗi: “Ngượng ngùng! xin lỗi! Tiểu Tình! Làm sao rồi?”

      Phương Tình tiếp tục rống: “Làm sao cậu chút tiến bộ cũng có? Gọi điện thoài cũng mất hồn à? là bội phục cậu đó!”

      “..........” Đầu Thiên Áicười hai tiền, lè lưỡi cái.

      “Tốt lắm! bậy với cậu nữa!” Phưong Tình hừ tiếng: “Buổi tối ra ngoài ăn cơm ! Ăn mừng mình trở về nước an toàn!”

      “A!” Đồng Thiên Ái có ý kiến “Được!”

      “Vậy cứ như thế ! Cúp1” Vừa dứt lời, điện thoại liền bị ngắt.

      Khép lại điện thoại di động, hai mắt nhắm lại vui vẻ. Dạ! tốt! Tiểu Tình cùng đại ca Hướng Phàm trở lại! Cuộc sống sau này, đơn nữa rồi.....

      Mở mắt ra, trùng hợp nhìn thấy thân ảnh béo lùn chắc nịch của quản lý.

      Trước mắt đột nhiên tối đen như mực, vừa nghĩ tới gã biến thái kia, cũng có chút nghiến răng nghiến lợi. làm nhân viên dưới tay sao? Biến thái chết tiệt! cho rằng như vậy, khuất phục sao?

      Chỉ có ba chữ.............Đừng mơ tưởng!

      Trận chiến này, chết cũng nhận thua!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chapter 135: chờ em

      Edit: Minoz2611





      Trước khi tan ca mười phút, Tiêu Bạch Minh vô cùng đúng giờ nhắn tin: "Thiên Ái! ở dưới lầu công ty em! Em tan sở chưa?"

      Đồng Thiên Ái đọc từng chữ từng chữ , trong lòng có chút ấm áp.

      Bạch Minh......Sợ quấy rầy công việc của sao?........... Cho nên....... gọi điện thoại cho ......... Lại nhắn tin cho ........ Luôn nghĩ vì như thế.....

      Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, ngón tay nhanh chóng ấn: “ Bạch Minh, em sắp tan ca rồi! Còn mấy phút nữa! Em lập tức xuống!”

      Chẳng bao lâu sau, tin nhắn lại tới: “Được! Cứ từ từ , nên gấp gáp! chờ em!”

      “..........” Nhấn mấy chữ cái, lại xóa hết.

      biết nên những gì nữa! có cách nào biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình! Ba chữ “ chờ em” này bao hàm rất nhiều ý tứ rồi!

      Có lẽ ở trong cuộc đời mỗi con người, có rất nhiều người qua lại xuất trở về. Nhưng là có người luôn tụ nhủ: “ chờ em”, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, tâm hồn cũng cảm kích.

      Bởi vì, biết mình đối với người kia mà là quan trọng.

      Ít nhất, vào thời điểm đó.........

      Vào lúc ra khoi Cao ốc công ty, trực giác ngẩng đầu nên, nhìn về phía bên kia.

      Lần này, có thất vọng. Chiếc xe con ở kia, vững vàng dừng sát ven đường, dường như cũng giống với chủ nhân của mình vậy, kiên nhẫn chờ đến.

      Tiêu Bạch Minh ngồi trong xe nhìn chằm chằm Cao Ốc, ánh mắt nhìn thấy thân ảnh nhắn kia, lộ ra nụ cười ôn hòa.

      Vội vàng mở cửa xe, muốn xuống xe.

      Bạch Minh.......” Đồng Thiên Ái hét to tiếng, đôi tay vòng lên giống cái loa, hô “Đừng xuống! Em tới! Bên ngoài gió lớn!”

      Đúng a! Mỗi lần, đều là Bạch Minh đối với yên lặng! Đồng Thiên Ái, ngươi biết ? Mình chuyện gì cũng cho Minh Bạch làm! cái cũng có!

      Cho nên tại, cũng chỉ có thể câu như vậy. Mặc dù ngay cả mình cũng biết, những lời này căn bản có bao nhiêu tác dụng!

      Nhưng là, chỉ có thể như vậy thôi. Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy!

      vòng sang bên kia xe, vừa định mở cửa xe, vừa chạm đến tay mở lại phát ra cửa xe sớm được mở ra. Chỉ là nửa chư, làm cho người ta tưởng đóng.

      “........” Là Bạch Minh trước đó liền thay mình mở cửa đàng hoàng!

      khỏi chỉ vì động tác này mà đột nhiên cảm động. Đúng vậy! Cảm động!

      Khom người, ngồi vào bên trong xe. Đem ba lô dặt ở đùi.

      Nâng lên khuôn mặt tươi cười, nghiêng đầu: “ Bạch Minh! Em cho biết! Hôm nay tiểu Tình cùng đại ca Hướng Phàm từ nước ngoài trở về! Buổi tối hôm nay cùng nhau ăn cơm đấy!”

      “Cho nên hai người ăn cơm đổi thành bốn người ăn cơm nhé! Được ?” Cẩn thận từng li từng tí hỏi ý kiến của .

      “Được! Vậy bốn người cùng nhau ăn cơm!” Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu, nhìn lại ánh mắt của . Chợt, nhu tình : “ Chỉ cần là việc Thiên Ái muốn làm, cũng đều muốn!”

      “............” Lại là dòng nước ấm.

      Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh, cảm thấy hốc mắt có chút chua xót. Dường như, ở cùng chỗ, tám chín phần, mình cũng có chút khó chịu. Đây là vì sao......

      Cám ơn ..... Minh Bạch...... Thực cám ơn ........

      Luôn là như vậy...... vô điều kiện hướng tới em......

      Tiêu Minh Bạch hơi cười, có tiếp tục nữa. ép , , cho dù mình đem ép lấy bên người, nhưng mà đối với chuyện tình cảm, muốn dùng thái độ cương quyết.

      Bởi vì....... thích sâu sắc.......

      “Bọn họ có tới nơi nào ăn cơm ?” Khởi động xe, nhìn đường phía trước, mở miệng hỏi thăm.

      Đồng Thiên Ái vội vàng vỗ đầu mình, ảo não kêu: “Em là đần! là ngu ngốc quá! Cư nhiên có hỏi! Em liền gọi điện hỏi!”

      xong, vội vàng lấy điện thoại trong ba lô, ấn xuống nút khóa.

      “Uy! Tiểu Tình! Ăn cơm ở nơi nào? Mình cùng Bạch Minh rồi1” Điện thoại thông, Đông Thiên Ái vội vàng hỏi.

      Đầu điện thoại bên kia, Phương Tình bất đắc dĩ thanh kêu gào: “Làm sao cậu lại đần như vậy! Đương nhiên là ở chỗ cũ a! Chính là chỗ khách sạn lúc trước chúng ta vẫn đó!”

      “Éc........” Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, cau mày: “Mình biết mình sai lầm rồi! Bọn mình lập tức tới ngay đây!”

      “A a a! Bạn trai! A a a!” Phương Tình nhịn dược nhạo báng: “Mình sớm nhìn ra! ta đối với cậu có ý tứ!”

      Đồng Thiên Ái mặt đỏ lên, ánh mắt liếc về phía người bên cạnh, lại phát ra chăm chú lái xe.

      “.........” Hít thở. “ lát nữa gặp rồi ! Mình tắt máy đây! Bái bai!”

      Xe đường đến khách san Thời Đại cách xa lắm, dừng xuông xe.

      Đồng Thiên Ái nhìn rèm hồng ô vuông cửa sổ quen thuộc, đột nhiên nhớ lại cuộc sống bắt đầu đại học bốn năm trước. Dường như có thể nhớ tới cảnh tượng ngay lúc mới vào học. Nhưng là chớp mắt, đường ai nấy rồi sao........

      Liếc mắt cái, nhìn thấy cửa sổ thứ ba bên trái, Phương Tình đưa tay gõ cửa thủy tinh, cái tay khác ra hiệu, ý bảo tự mình tới.

      Đồng Thiên Ái xoay người, nhìn thấy Tiêu Bạch Minh đem xe dừng sát ở nơi quy định.

      Bạch Minh! Chính là chỗ này!” Hướng ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ vị trí Phương Tình.

      Tiêu Bạch Minh gật đầu cái, nghiêng đầu về phía Đồng Thiên Ái chỉ mỉm cười. tới sau người , hướng vào trong tiệm.

      “Ân! Nơi đó cách trường học rất gần! Đồ trong nhà hàng ăn rất ngon sao?” Vừa vừa hỏi.

      Đồng Thiên Ái lắc đầu mạnh cái, lạnh nhạt : “Đồ ăn trong này ngược lại rất bình thường, có gì đặc biệt ngon!”

      “.........” Tiêu Bạch Minh tò mò nhìn : “Vậy sao còn tới đây ăn?”

      Đồng Thiên Ái “Hắc hắc he he hắc” cười gian mấy tiếng, đột nhiên bình tĩnh : “Bởi vì chủ quản ở đây rất tốt! Hơn nữa, nơi này có mùi vị chúng em thích!”

      Đó là........mùi vị gia đình!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính văn chapter 136: Chúng ta đính hôn .

      Edit: Minoz2611





      Đây mới khách sạn rất , hang mười cái bàn sôpha màu hồng quýt để dựa lưng vào nhau.Khăn trải bàn màu vàng chanh,cảm giác rất sáng lệ.

      Tâm tình trong nháy mắt trở nên sáng sủa…..

      Điếm rất nhiều món ăn,đều là chút món ăn gia đình.Dấm đường tiếu đứng hang, rau cải xào nấm hương,cá tươi,tôm xào với nước sốt, còn có tô canh chua trứng.

      Phương Tình cùng Quý Hướng Phàm ngồi cạnh nhau,than mật gắp thức ăn, đùa giỡn lẫn nhau.

      “Quý Hướng Phàm!Mau đưa tôm bóc vỏ !” Phuơng Tình dùng chiếc đũa chỉ vào ít tôm sốt, mặt lên vẻ thèm ăn

      Quý Hướng Phàm liếc cái,cố ý cùng cãi vã, “Là em ăn tôm,cũng phải là muốn ăn!Tại sao muốn bóc? Chẳng lẽ em có tay sao?”

      Phương Tình nhìn chằm chằm người con trai bên cạnh,cắn chiếc đũa, “Hai lựa chọn!Bóc!Còn chưa phải bóc!”

      “A?Vậy em gả hay còn chưa phải gả đây?”Quý Hướng Phàm quên cò kè mặc cả,trực tiếp vào chủ đề.

      “,,,,,,,” Phương Tình bị như thế cũg đỏ mặt,có chút ngượng ngùng liếc mắt Quý Hướng Phàm, “ lung tung gì thế!Ai muốn gả cho !”

      “Tất cả ba mẹ đều !” Quý Hướng Phàm hướng dịu dàng cười, “ tại cũng khác lắm!Trước tiên có thể đính hôn!”

      “Hướng Phàm đại ca đáng thương!”Đồng Thiên Ái đột nhiên toát ra câu như vậy!

      Vừa mới dứt lời,cùng lúc đó,sáu con mắt,ba đạo ánh mắt bắn ra,cùng nhau chăm chú vào người .

      Cái gì cái gì nha!Loại ánh mắt này!

      Đồng Thiên Ái buồn bã cố ý thở dài, tay chống cằm, “Hướng Phàm đại ca, thể giới nhiều phụ nữ như vậy,người nào tốt chọn,cư nhiên lại chọn người cực kỳ hung hãn!”

      “Cho nên em ở chỗ này nhắc nhở ! về sau ngày ngày dễ chịu rồi…! “vợ tương lai” của lấy tất cả thời gian riêng tư của !”

      “Quý Hướng Phàm nhìn về phía Phương Tình bên cạnh,trong mắt nhu tình , “Tất cả riêng tư của chính là ấy!Còn sợ gì đây?”

      “……..”Phương Tình “Ai nha” tiếng.

      Đồng Thiên Ái hướng Quý Hướng Phàm phụ họa, “Vậy ngươi có lấy chồng hay nha?Cái mác “Quý phu nhân”rất tốt a!”

      “Thiên Ái chết tiệt!”Phương Tình liếc xéo cái,”Ta……”

      “Ngươi làm sao?” Đồng Thiến Ái cùng Quý Hướng Phàm đồng thời hỏi.

      Phương Tình nghẹn đỏ gương mặt,qua thời gian,rốt cuộc đầu hang, “ phải kết hôn sao?Ta muốn cùng Thiên Ái kết hôn!Trước có thể đính hôn!”

      Ách……Thế nào vòng tới vòng lui……Cư nhiên lại vòng lên người ? như thế nào tiếp đây? là buồn bực!Quá buồn bực!

      “…………..”Đồng Thiên Ái hiển nhiên có chút xấu hổ,len lén dung đuôi mắt liếc nhìn Tiêu Bạch Minh bên cạnh.

      Hỏng bét!Mới vừa rồi lại đem Bạch Minh như thấy! làm sao lại phạm phải sai lầm như vậy!Mình cùng Tiểu Tình còn có Hướng Phàm chuyện đến khí thế ngất trời,cư nhiên cũng có quan tâm người bên cạnh Tiêu Bạch Minh vẫn gì,chợt mở miệng , “ ra tôi cũng có dự tính này,muốn cùng Thiên Ái xác nhận.Nhưng là bây giờ còn thành thục,đính hôn là đề nghị tốt!”

      “Thiên Ái!” Tiêu Bạch Minh đưa tay cầm tay ,nghiêng đầu sang chỗ khác, chân thành hỏi, “ biết,em có nguyện ý hay ?”

      “………..”Đầu óc trống rỗng.

      Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh,hiển nhiên còn chưa có từ trong cơn chấn động thức tỉnh.

      Bạch Minh……. cái gì đây?.......Hỏi có nguyện ý hay cùng đính hôn?...... cón chưa có chuẩn bị tư tưởng…..Làm như thế nào lấy……

      Nhưng là,lúc trước phải nghĩ tới muốn cùng Bạch Minh cùng sống cả đời sao?

      Tại sao giờ phút này lại do dự đây?

      “Thiên Ái!Như thế nào?Chúng ta cùng nahu nhưu?”Phương Tình bắt đầu giựt dây rồi.

      Tiêu Bạch Minh nhìn khuôn mặt luống cuống của ,trong long hoảng hốt. Nụ cười nơi khóe môi cứng ngắc hạ xuống,lạnh nhạt , “ sao!Chung thân là việc đại !Cho Thiên Ái suy nghĩ kỹ càng mới được!”

      “…………”Nghe được thanh của lại êm ái như thế,tất cả do dự dường như cũng bị tan biến hết rồi!

      Mình muốn phải là người như vậy ôm tỏng ngực sao?Hy vọng tương lai mỗi ngày đều có người làm bạn.Có thể đối với vui vẻ,cùng nhau oán trách vui…………..

      Như vậy hiểu được mình,tha thứ mình,bao dung mình,mình vẫn còn suy tính những gì đây?

      Đúng vậy! cần suy tính……

      Lựa chọn là chính xác!Mà cái người cuồng ngạo đó,cắt đứt cùng dây dưa !

      Trở tay cầm lấy tay của ,chần chừ mở miệng,trấn định . “ Bạch Minh,chúng ta đính hôn !”

      “……”Lần này đổi thành Tiêu Bạch Minh ngây dại nhìn. giây sau,vô cùng sung sướng.Bởi vì lời của ,cảm thấy thế giới này mình là người hạnh phúc nhất.

      ,tựa như có tất cả…….

      Có phải hay lấy được người sâu đậm…. CHình là loại cảm giác như vậy………

      Cao ốc Tần thị.

      Quan Nghị xoa mi tâm,đem máy tính tắt .Nghiêng đầu nhìn thời gian,lúc này mới phát sắp qua bảy giờ! là mệnh khổ,cho nên đời này đoác chừng chết ở Tần thị rồi!

      “Đô đô ------“ điện thoại vang lên.

      Thân thể hướng bên phải,đưa tay nhận điện thoại, “Xin hỏi Tần đại tổng tài, lần này lại phân phó cái gì à?”

      “Gần đây thông minh!Vừa tiếp điện thoại cũng biết là tớ!”Tần Tấn Dương ở bên đầu kia điện thoại tâm tình tốt .

      Quan Nghị nhíu mày, ý tứ có chút khinh bỉ, “Tại thời gian này gọi điện thoại đến phòng làm việc của người ta, cần suy nghĩ cũng biết là cậu!”

      “Chuyện xử lý như thế nào?” cùng đùa giỡn nữa, trực tiếp hỏi.

      Nóng nảy!Nhìn xem!Còn chưa đến ba câu!Bản tính lộ!Cũng biết gọi điệnt hoại tới đây,chính là hỏi thăm chuyện tình của nhi kia! chấp hành công việc thư kí này là buồn thảm!

      Thở dài , “Chuyện cũng làm xong!Ngày mai ta tới Tần thị bắt đầu làm!”

      Vậy tốt!Tớ dự định quay trở về trước thời hạn!Chuyện làm tốc độ tốt lắm!” xong, chút nào lưu luyến đem điện thoại tắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :