1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 122: Tốt đẹp có thể sao?

      Edit: Mai Hương



      Nguyện ý gả cho ấy…. Gả cho Bạch Minh. Đồng Thiên Ái tự hỏi lòng mình. Chính mình có nguyện ý hay ? Cùng vượt qua khó khăn gian khổ, những ngày về sau bất kể là sinh lão bệnh tử cũng khi nào rời xa.

      “Thiên Ái!” thanh dịu dàng của Tiêu Bạch Minh lại lần nữa vang lên “ sao! Hôm nay mới sáng sớm, ngay cả hoa cùng nhẫn cũng có. Vẫn như cũ, cho em tuần lễ suy nghĩ. Đến lúc đó hãy trả lời !”

      Đồng Thiên Ái buồn buồn cúi đầu gật hai cái “Dạ”

      “Nhanh mặc thêm áo ! Chúng ta gần muộn giờ rồi!” Tiêu Bạch Minh đưa tay vuốt vuốt mái tóc , hành động dịu dàng mờ ám, tựa như chống đối đãi với vợ vậy.

      “À!.....A!.....” Đồng Thiên Ái vội vàng xoay người lại, chạy vào trong phòng lấy thêm áo rồi lại vội chạy ra ngoài. Đứng trước mặt , như đứa trẻ thông báo biết “Em… Em lấy được áo rồi!”

      “Thiên Ái!” Tiêu Bạch Minh cúi người, mặt để lại nụ hôn nhàn nhạt “Em ngoan! Chúng ta thôi”. Tay của ngay sau đó bị cầm lấy. Đồng Thiên Ái nhìn bóng lưng cao của người phía trước, trong lòng bỗng hoảng hốt. Trong nháy mắt đóng cửa lại, theo thói quen đôi mắt nhìn qua bức hình vách tường ‘Mẹ! cho Thiên Ái biết gả cho Bạch Minh có được hay ?’

      Âu Tiệp công ty

      Từ khi bị Tần thị thu mua, công việc so với trước kia liền bận rộn thêm gấp trăm lần. Đơn đặt hàng cùng với những nghiệp vụ mới cứ kéo đến khiến cho nhân viên trong công ty rất có động lực làm việc, cũng giành được kha khá lời khen ngợi từ công ty mẹ. thể bội phục con mắt tinh đời của Tần thị. Hay đúng hơn chính là bội phục tổng tài của Tần thị - Tần Tấn Dương.

      “Đồng tiểu thư, phiền đem những tài liệu này tập hợp thêm lần nữa rồi làm báo biểu chi tiết cho tôi!” Miss Trần giọng mạnh mẽ hướng phía Đồng Thiên Ái, đem tập tài liệu tay đặt bàn làm việc của .

      Đồng Thiên Ái thấy vậy, vội vàng đứng dậy “A! Tôi biết rồi!” Nhìn theo bóng dáng rời của Miss Trần, Đồng Thiên Ái lúc này mới ngồi xuống, tiện tay lật xem đống tài liệu vừa rồi. Đưa tay mở hệ thống làm việc máy tính ra, bắt đầu làm báo biểu.

      “Hắc! Hôm qua có xem bản tin TV ?” phía sau lưng nhân viên nhàn rỗi hưng phấn . nhân viên nhàn rỗi khác lập tức phụ họa “Cái gì bản tin TV à? Có Hoạt động rút thưởng hay sao? Hay lại là nơi nào đó có người chết?”

      “Gì chứ! Là bản tin về lão tổng của chúng ta!” nữ nhân viên hừ mũi coi thường người biết gì.

      Thanh giật mình của ai đó vọng đến “ phải là quản lý của chúng ta chứ? Lão trọc đầu hòa thượng kia sao? Trời ạ! Vậy có gì đâu mà xem!”

      “Ai là Tổng Kinh Ký! Là Tần tổng á! Là Tần Tấn Dương, Tần đại tổng tài đó!” nữ nhân viên tức giận bất bình, rống to lên.

      Đồng Thiên Ái nghe đến đoạn đối thoại này, động tác đánh máy cũng chậm lại.

      hâm mộ nha! Tần tổng ngày hôm qua chương trình trực tiếp công khai thừa nhận nha!” Giọng nữ lanh lảnh bắt đầu chen vào

      Nam nhân viên phía ngoài cửa đáp lời theo “Tần tổng những gì vậy? Mấy người phụ nữ các đúng mà mê trai. Ai cũng có biểu tình như nhau!”

      “Ai mê trai!” Vô số giọng nữ trong phòng vang lên (Có em nè! )

      Nam nhân viên thấy ổn liền im miệng, bày ra bộ dáng giả ngu “ có! Vừa rồi là ai cái từ này vậy! ai sao?.... Đúng thế! Chính là có ai cả!” Đều những phụ nữ này là cọp mẹ. Quả có sai.

      Đám phụ nữ lại tiếp tục bàn luận chủ để cũ “Tần tổng mực phủ nhận mối quan hệ với Quan Mị Nhi nha!”

      “Đúng thế! Hơn nữa lời cuối cùng của Tần Tổng cũng đầy ý tứ nha! Nghe đây! Nghe đây ‘Tôi biết phải hình dung thế nào về ấy. ấy là rất bình thường. Tôi muốn cưới ấy làm vợ….” – cả đám người hâm mộ chậc chậc cảm thán.

      lãng mạn nha! Tần tổng công khai thổ lộ….”

      biết nào may mắn như vậy nha! Tần tổng đối với ấy si mê nha! Hướng toàn bộ Đài Loan công khai tỏ tình! là lãng mạn nha.”

      “Tốt rồi! Tuyệt đối phải là rồi!” nhân viên nam nể mặt, trực tiếp đánh vỡ giấc mộng của .

      Đồng Thiên Ái cảm thấy mình lỗ tai có chút nóng nóng, nhịn được đưa tay sờ xuống. Quả nhiên rất nóng, loại này nhiệt độ, tựa như nhiệt độ khi phát sốt vậy. Nhớ đến mọi chuyện ngày hôm qua, quả nhiên tựa như giấc mộng “Thiên Ái! Tôi giỡn… Được rồi chỉ thế thôi. Tôi ngủ đây….”

      Đêm hôm khuya khoắt ngủ được, lại gọi điện thoại cho , chỉ với câu như thế. Còn lời tuyên bố truyền hình nữa. Rồi thêm cuộc chuyện giữa với Bạch Minh nữa chứ. Đồng Thiên Ái! Ngươi là thế nào đây? lẽ lại giống như tên biến thái ! ra mình là tiểu quỷ nhát gan! Ngay từ đầu bất tri bất giác bị hấp dẫn. ! phải như thế! Giữa bọn họ, tuyệt đối thể nào như vậy được. Chỉ có trong truyện cổ tích, vịt con xấu xí mới có thể biến thành Thiên Nga trắng xinh đẹp. Cũng chỉ trong truyện cổ tích, tiên nữ giúp đỡ bé Lọ Lem rồi cuối cùng được gả cho bạch mã hoàng tử. phải là vịt con xấu xí, càng phải là bé Lọ Lem. chỉ là tiểu nữ nhi. gọi là Đồng Thiên Ái. Tất cả những điều tốt đẹp nhất thế giới này với có bất kì quan hệ nào. Ngày trước là , tại cũng , về sau lại càng . Đồng Thiên Ái buồn bã lấy điện thoại ra, suy nghĩ trong chốc lát, ngón tay ấn xuống danh bạ, rốt cuộc tìm được ba chữ ‘Tiêu Bạch Minh’. Nên thế nào đây? khó mở miệng? với ấy đồng ý…đồng ý làm vợ ấy sao? Là như thế phải ?

      Suy nghĩ hồi, ngón tay điện thoại bấm liên tục hồi “ Bạch Minh! Tối nay có làm thêm giờ ? Nếu chúng ta ăn tối !”. Điện thoại báo cáo ‘ gửi thành công’ Đồng Thiên Ái có chút lo lắng chờ đợi. Ngay giây tiếp theo, điện thoại rung lên, bàn tay cầm điện thoại có chút tê dại. Run run ấn xuống nút mở “ Được! Buổi tối cùng nhau ăn cơm!”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chương 123: Tôi muốn gặp em

      Edit: Mai Hương





      Ấn chuột, thoát khỏi hệ thống máy tính công ty, Đồng Thiên Ái duỗi lưng, ngả về phía sau, thở sâu hơi mãn nguyện “Rốt cuộc cũng xong”. Nghiêng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường vách – Bốn giờ năm mươi sáu phút, còn kém mười bốn phút nữa là hết giờ làm việc rồi. Nhanh !

      “Judy! Tan việc cùng tôi ăn cơm !”

      “Hôm nay được rồi!” Judy thần bí mỉm cười, mặt lộ vẻ rực rỡ khiến ai cũng phải ghen tị.

      nhân viên nam vội vàng chen miệng vào “Tiểu Phan à! Judy hôm nay có hẹn với bạn trai rồi! Dĩ nhiên là cùng ‘ ế’ như ăn cơm đâu! Nếu có ai vậy để tôi hi sinh ăn cùng cũng được.”

      tự mà ! Hừ!” Nữ nhân viên tên Tiểu Phan quệt mồm, trừng mắt liếc cái rồi đảo bước đến bên cạnh Đồng Thiên Ái, nở ra nụ cười dụ dỗ với “Thiên Ái! Em hôm nay có rảnh ? mình chị là buồn chán, em ăn cùng chị !”

      Đồng Thiên Ái ngượng ngập, cười xấu hổ “Xin lỗi chị Tiểu Phan, em hôm nay cũng có hẹn rồi!”

      “Thấy ? Những bé đáng tươi trẻ như Thiên Ái đây nhất định là có bạn trai rồi. Tôi xem Tiểu Phan à hôm nay cũng chỉ có mình tôi hi sinh với thôi!”

      Tiểu Phan lửa giận bốc lên khỏi đầu, tức giận xoay người, đến nhéo tai cái tên nhiều chuyện nãy giờ cho bõ ghét “ muốn chết cách xa tôi chút. Nghe hả?”

      Đồng Thiên Ái hé miệng cười cười, đôi mắt cong lên tựa như vầng trăng khuyết. Hai người kia lúc nào cũng ồn ào gay gắt với nhau nhưng nhìn kĩ thấy bọn họ rất giống những người nhau. Sao lại như thế nhỉ? Là họ hấp dẫn lẫn nhau sao? Đợi chút… hấp dẫn lẫn nhau. lẽ với tên biến thái kia cũng như thế sao. được nghĩ nữa! Đồng Thiên Ái được nghĩ về tên biến thái đó. Stop

      “Đinh!” cửa thang máy mở ra, Đồng Thiên Ái từ trong bước ra ngoài. Cúi đầu nhìn nhìn những viên gạch cẩm thạch dưới chân. mình đơn trong đám người đông đúc xa lạ này khiến cảm thấy chính mình hoàn toàn bị xem . Cơn gió cuối mùa thổi qua khiến cảm thấy lạnh lẽo. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú trấn định nhìn về phía trước. Vốn là muốn tìm ánh mắt thâm tình của ai đó nhưng lại nhìn thấy phía bên kia đường là khoảng trống . Cả người chợt trở nên ảm đạm trống rỗng. Bạch Minh tại sao đứng đợi . giống trước kia, mỗi lần đều là ấy đến trước đợi tan việc. Lần này lại nhìn thấy ấy.

      Đồng Thiên Ái đến bên lề đường, đôi tay nắm chặt túi xách, yên lặng kiên nhẫn chờ. đơn. Đồng Thiên Ái! ra là sợ đơn. còn vỏ bọc kiên cường bên người, Đồng Thiên Ái chính là rất ghét bỏ cảm giác mình thế này. Nhưng đáng tiếc tại có ai bên cạnh cả. Rốt cuộc Đồng Thiên Ái cũng mở túi, lấy điện thoại di động ra, hít sâu hơi, nhấn loạt con số. Điện thoại cuối cùng cũng thông

      “Alo! Bạch Minh!” Đồng Thiên Ái cố gắng khắc chế tâm tình, muốn khiến cho thanh của mình nghe vào quá mức thê thảm. Bên đều kia có chút ồn ào, nhưng Đồng Thiên Ái vẫn có thể nghe được thanh sạch thuần túy của Tiêu Bạch Minh “Thiên Ái! xin lỗi! Việc trong công ty nhiều quá. Loay hoay nãy giờ quên mất!”

      Nghe những lời này vào tai, Đồng Thiên Ái lập tức thở dài hơi “ sao đâu ….”

      “Được rồi! Cậu đem phần tài liệu này photo thành mười bản cho tôi trước

      “Phần hợp đồng này sao giá tiền lại thấp như thế này? Tính lại lần nữa cho tôi!”

      ……

      Đồng Thiên Ái nắm chặt điện thoại, lẳng lặng đứng nghe chuyện với những người khác, trong lòng cảm thấy an tâm. Đúng thế! Chính là cảm giác an tâm. Tựa như khi còn bé được ở bên cạnh mẹ vậy. Cuộc sống yên bình, thoải mái, mỗi ngày đều có người bên cạnh làm bạn cùng .

      Bạch Minh” Đồng Thiên Ái nâng lên khuôn mặt tươi cười, với Tiêu Bạch Minh bên kia “Vậy làm nhanh lên! Em làm phiền nữa.”

      Tiêu Bạch Minh vội vàng trả lời "Thiên Ái! Em đừng tức giận! đoán chừng còn phải làm thêm khoảng hai tiếng nữa! Em kiếm cái gì ăn trước nha! Lát nữa đến đón em được ?"

      “Dạ! Được!”

      Cao ốc Tần Thị…..

      Quan Nghị đem áo khoác mặc vào người, tiêu sái bước vào phòng làm việc, chưa thấy mặt thấy giọng của vang lên “Tấn Dương! Tôi hôm nay, tổng tài công ty BK mở tiệc mừng sinh nhật con , có tụ hội đấy. Cậu có ?”

      " !" Tần Tấn Dương vùi đầu nhìn văn kiện bàn, cũng ngẩng đầu lên quả quyết cự tuyệt.

      Quan Nghị nhíu mày, hướng đối diện ngồi xuống, cố ý , " Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn BK, nghe là mỹ nữ trong mỹ nữ đó! Cậu có hứng thú sao?"

      Tần Tấn Dương chán ghét ngẩng đầu lên, liếc người trước mặt cái, lại cúi đầu xuống, lạnh lùng lặp lại, " !"

      Hả! Có bão lớn sắp đến đây sao? ông trời hôm nay đổ mưa đá à? Nổi danh phong lưu như vị tổng tài Tần Tấn Dương đây lại có thể cự tuyệt tụ hội sum vầy thế sao? Thiên kim của tập đoàn BK nha! Bao nhiêu công tử nhà giàu phong lưu ai ai cũng muốn lần được tận mắt nhìn thấy phương dung của người đẹp nha. Vậy mà người này …..

      Nhìn phần văn kiện cuối cùng được ký xong, Tần Tấn Dương vui vẻ đứng dậy, hay tay để trong túi quần tây, hề câu liền hướng cửa lớn tới.

      Quan Nghị trợn to hai mắt, tức giận vì chính mình bị người này làm lơ, nhịn được lên tiếng “Cái tên tiểu tử thúi nhà cậu! Sao cậu có thể như thế chứ? Sao cậu dám làm lơ tôi chứ! Cẩn thận tôi bãi công nghỉ việc nha. Tôi với cậu…..Cậu… Cậu đâu vậy….?”

      Tần Tấn Dương quay lại nhìn, chỉ hướng phía Quan Nghị phất phất tay mấy cái, thẳng ra khỏi phòng làm việc, vọng lại sau “Tôi tìm Con nhím !”

      Chuông điện thoại di động. Đồng Thiên Ái nghi ngờ tìm kiếm trong túi xách, cả người có chút khẩn trương. Là Bạch Minh sao? Sao lại nhanh như vậy? Từ nãy đến giờ mới khoảng chừng nửa tiếng thôi mà. phải ấy là hai tiếng sao? Đồng Thiên Ái mở điện thoại lên, lẩm bẩm với chính mình “Ủa? Là số lạ! Là ai vậy!”. Từ từ ấn phím nghe, rồi đưa điện thoại đến bên tai, Đồng Thiên Ái cẩn thận dò xét ‘Alo’ tiếng.

      "Là tôi!" Bên đầu điện thoại kia vang lên giọng khoác lác vô sỉ của tên biến thái.

      Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, ngay sau đó nhíu mày, "Tại sao lại là ! Làm sao biết số di động của tôi? Tên biến thái chiết tiệt như đúng là hồn bất tán mà!"

      Nghe đến tiếng cười trầm thấp của Đồng Thiên Ái cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt kia có bao nhiêu là đáng ghét “Có chuyện gì ? nhanh . có gì tôi ngắt máy!” Đồng Thiên Ái tức giận gầm với .

      Thanh khàn khàn của Tần Tấn Dương truyền đến, "Thiên Ái! Em ở đâu? Tôi muốn gặp em!"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961





      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/0aBDuv7.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/W7KOiVm.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/kDz22kR.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/ZGLrfRG.jpg" width="620" height="3000" />


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chánh văn chapter 125: Ôm ấp thương

      Edit: Mai Hương



      Đồng Thiên Ái khó chịu bước , thỉnh thoảng còn dùng dư quang đáy mắt liếc người bên cạnh cái. Tên biến thái chết tiệt! Tự nhiên lại theo ăn KFC chứ! Giờ phải làm sao bây giờ? Được rồi! Nếu muốn theo mình cho theo luôn. Hừ!

      “A! kia nhảy Hip- hop sao?”

      “Rất đẹp nha! biết là trong nhóm nào nha!”

      “Nhảy Hip-hop phải là mấy người trẻ tuổi hay sao? này nhìn qua có vẻ già quá!”

      “Cái gì mà già? Phải là có hương vị của đàn ông mới đúng! Hiểu hả?”

      …….

      Xung quanh Đồng Thiên Ái là tiếng nghị luận của những người đường, thỉnh thoảng những câu bàn tán về còn truyền đến tai . Vốn cứ nghĩ thay đổi quần áo rồi bị ai chú ý nữa. Ai ngờ…. tại mới thấy ý tưởng này là ….

      người đàn ông cao 1m88 đứng ở chỗ nào cũng dễ thấy nha. còn cùng ăn KFC nữa. Cái này gọi là gì đây? chết mất….

      "Nè!" Đồng Thiên Ái buồn bã nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn , " thực cũng muốn sao?"

      Tần Tấn Dương thờ ơ gật đầu cái, nghiêm túc , " chứ! Dù sao tôi cũng chưa từng ăn loại thức ăn này! Coi như thử lần náo nhiệt cũng hay!"

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái bi thảm cúi đầu, trầm mặc . Hai người đến trước cửa KFC, đèn hiệu sáng trưng, đám trẻ háo hức dắt tay ba mẹ ra ra vào vào. cửa, lão Gia Gia Kentucky hí hí mắt, tươi cười với đám trẻ con. Tần Tấn Dương ngẩng đầu ngắm nhìn biển quảng cáo, sau đó cúi đầu chuẩn bị vào trong tiệm. Tần Tấn Dương được vài bước, dừng lại, nghi hoặc nhìn người phía sau lưng. Con nhím đứng bất động tại chỗ “Sao vậy? phải em muốn ăn KFC sao? Sao lại vào?”

      Tên biến thái ghê tởm! Cư nhiên dám hỏi sao ? Còn phải do hết sao? chung với gánh nặng như còn có thể sao? là muốn chết quá!

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái mím mím môi, xoay người rời "Tôi đột nhiên muốn ăn!"

      Tần Tấn Dương sửng sốt chút, nhất thời im lặng. Những người phụ nữ trước đây, khi bên cạnh , bọn họ rất là nghe lời. có ai như vậy. Đều tâm tình phụ nữ giống như thời tiết vậy, tâm tính bất định. tại lĩnh ngộ được vấn đề này.

      " phải còn chưa ăn cơm sao?" Tần Tấn Dương đưa tay phát bắt được cánh tay của . sợ làm đau nên cũng thả ra chút lực đạo.

      Đồng Thiên Ái liếc cái, trừng trừng " Dáng vẻ như thế này, ai cũng nhìn ngó. Như thế tôi ăn vào.”

      Dáng vẻ?... Dáng vẻ?...Con nhím đáng giận này. . . . . .

      Tần Tấn Dương trợn tròn mắt, chấp nhận sát phía sau . Nhìn thân hình gầy sải bước phía trước, Tần Tấn Dương có chút nhớ nhung hiểu. này sao lại có tính cách mạnh mẽ như vậy chứ. Lúc nào cũng bền gan vững chí tựa như bụi cỏ . Đúng thế! là bụi cỏ xinh đẹp.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu cao bước , muốn chú ý đến những người đường bên cạnh. Bọn họ thỉnh thoảng nhìn với ánh mắt chăm chú. Điều này khiến cảm thấy rất tự ti. Cho đến bây giờ hề muốn mình trở nên chói mắt mà chỉ thích giấu mình thôi. Nhưng sau lưng lại có bóng đèn to lớn như , đoán chừng chính là bóng đèn 1000W . Vậy nên bất kể là mặc loại quần áo như thế nào, trong đám đông cũng tỏa ra ánh sáng chói lòa, khiến người khác thể nhìn đến. là đáng ghét!

      Đồng Thiên Ái đột nhiên dừng lại, bước tiếp. Tần Tấn Dương thấy đứng lại, từ phía sau cũng phối hợp đứng lại theo “Sao lại nữa! Lại thay đổi muốn ăn loại thức ăn dinh dưỡng đó nữa sao?”

      Giọng điệu gì thế kia? Sao lại đáng ghét thế chứ! cũng đâu có bắt theo đâu. Là bản thân tự theo mà! tại lại đứng đó trách ngược mắng sao?

      "Biến thái chết tiệt!" Đồng Thiên Ái xoay người, đối mặt với , hai tay chống nạnh .

      Tần Tấn Dương đưa tay chỉnh chỉnh lại nón, cúi đầu tận lực đối diện với trước mặt, kiên nhẫn hỏi, "Thế nào? Nếu như em thay đổi ý định muốn ăn KFC nữa, vậy chúng ta quay lại!"

      ". . . . . ." Nhịn! Nhịn chút!

      "Sao? Em làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt rối rắm của , Tần Tấn Dương, tiếp tục hỏi, " phải là em mỏi chân chứ? Nếu thế để tôi cõng em! Yên tâm! Tôi thừa cơ ăn đậu hũ của em đâu!"

      Đồng Thiên Ái nâng lên khóe miệng, nhếch nhếch cười, nghiến răng nghiến lợi nặn ra lời , "Chân tôi mỏi! Mọi thứ đều tốt! Chỉ cần theo tôi nữa là được"

      "Vậy sao?" Tần Tấn Dương gật đầu cái, cố ý bới móc , "Trừ điều này ra cái khác đều có thể đáp ứng em!" vất vả mới có dịp được ở cùng với , nghĩ sao có thể được chứ! Có trời biết hôm nay nghĩ đến nhiều đến mức phát điên lên. Xem ra, nhanh chân lấy về nhà ổn rồi! Cứ thế này có ngày phát điên .

      "Tôi . . . . . ." Đồng Thiên Ái thở phì phò chống nạnh, chuẩn bị tiếp tục mắng . ngờ, sau lưng thình lình có người đánh đến . Cả người do vậy mà lảo đảo té nhào vào lồng ngực của Tần Tấn Dương. Cả khuôn mặt áp lên khuôn ngực rắn chắc của , ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt của .

      Tần Tấn Dương lợi dụng thời cơ đưa tay ôm chặt lấy , khuôn mặt tươi cười “ Em cần phải vội vã ‘ôm ấp thương’ như thế đâu!”

      Cái gì? Cái gì? Tên biến thái ghê tởm này! Ai đối với ‘ôm ấp thương’ chứ? ràng là có người đẩy nha. Xin lỗi nha! cũng phải là người mê trai. Bực mình . muốn biết là tên nào, người nào đụng phải . Phải bắt tên đó chịu trách nhiệm mời được. Rốt cuộc là tên nào?

      Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn xuống, trợn tròn hai mắt hung thần nhìn tên đầu sỏ. Ách…. Tại sao có người…. tầm mắt lại từ từ dời xuống thấp, lại nhìn thấy đôi thủy nhuận mắt to. Là bé trai. Lửa giận vừa rồi trong lòng giống như bong bóng vậy, vừa mới căng lên tại tiêu tán toàn bộ.

      “Bảo Bảo! Mau xin lỗi chị !” mẹ cậu nhóc đứng phía sau nhắc nhở. Cậu nhóc đưa tay lôi kéo quần jean của Đồng Thiên Ái, bộ mặt ủy khuất, giọng ngây thơ của trẻ con “Chị ơi! Em cố ý!”

      Đồng Thiên Ái nâng lên nụ cười sáng lạn “ sao! Chị biết em cố ý đâu mà! Được rồi! Mau lại bên mẹ !”

      “Cám ơn chị!” cậu nhóc vội vàng trả lời, rồi chợt nhìn sang bên Tần Tấn Dương “Chị à! Bạn trai của chị đẹp trai nha. Đẹp trai đấy!”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 126: Động tác lơ đãng

      Edit: Mai Hương



      Ách!Bạn trai? Bạn trai! . . . . . . Bạn trai của ? Là tên biến thái sao? . . . . . . thể nào! . . . . . . là choáng nha. . . . . .

      Đồng Thiên Ái nhất thời có cảm giác hít thở thông, kéo tay cậu nhóc lại, nghiêm túc “Cậu bé! này phải bạn trai của chị đâu!”. Mặc dù biết cùng đứa bé về vấn đề này có vẻ cần thiết, nhưng tại có để ý được nhiều như thế. Cho dù là đứa bé hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ cũng thể được. cho phép.

      Đôi mắt tròn to của cậu nhóc nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, trong lòng cảm thán ‘ trai này dáng dấp rất tuấn tú, rất đẹp mắt nữa! phải bạn trai là gì đây?’

      “Chị à! Chị cần phải xấu hổ đâu!” cậu nhóc nhe răng cười hì hì, “Mẹ có qua, đây gọi là ‘xấu hổ’”

      Xấu hổ? muốn ngất quá! xấu hổ ở đâu chứ? Đồng Thiên Ái cau mày, cố chấp muốn thay đổi suy nghĩ của cậu nhóc “Cậu bé! Em nghe chị ! Chị có xấu hổ, chị với này….”dừng lại chút rồi liếc nhìn người phía sau cái, tiếp lời “cùng trai này là bạn tốt mà thôi”

      “Bảo Bảo! Xin lỗi chị xong chưa? Chúng ta về nhà nào!” cách đó xa, mẹ cậu nhóc nhắc nhở.

      "Mẹ! Con xin lỗi xong rồi!" cậu nhóc quay lại phía mẹ mình hô tiếng rồi lại hướng Đồng Thiên Ái nháy nháy mắt “! Chị! Gặp lại sau!”

      “Được! Hẹn gặp lại” Đồng Thiên Ái biện pháp, tạm biệt cậu nhóc

      Đứng nhìn cậu nhóc rời ngày càng xa, trong lòng Đồng Thiên Ái tức giận càng mãnh liệt, căm giận quay đầu nhìn tên đứng sau mình nãy giờ, lại phát nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt sao lại thâm sâu vậy chứ! Tựa như toàn bộ thế giới hiển diện trước mặt , nhưng tận sâu trong đáy mắt kia cũng chỉ có duy nhất hình dáng mà thôi.

      nhìn tôi làm gì?” Đồng Thiên Ái xong, tức giận quay đầu chỗ khác, nhìn đến Tần Tấn Dương. Tần Tấn Dương biết tại rất tức giận. chợt nhớ đến ngày trước chỉ vì tờ khế ước kia mà ở chung với thời gian. Thời gian đó đáng để nhớ đến nha. Nếu như về sau mỗi ngày có thể cùng chung sống, như thế cuộc sống của bao giờ biết đến hai chữ ‘buồn chán’ nữa rồi.

      “À! đáng của tôi! Em cần phải… xấu hổ nữa đâu! Chúng ta thôi!” Tần Tấn Dương nâng lên khóe môi, lần nữa dắt lấy tay , về phía trước.

      Cái gì cái gì . . . .bạn đáng gì chứ? . . . Tên biến thái chết tiệt! Đồng Thiên Ái vội vàng hất tay ra, tức giận “Buông ra! Mau buông tôi ra! có nghe hả! Tôi cho biết ra, tay của yên với tôi đâu!”

      “Có chuyện này nữa sao?” Tần Tấn Dương nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt vì tức giận mà phình to lên. Đồng Thiên Ái đỏ mặt, cãi chày cãi cối “Hừ! Dù sao buông tay tôi ra là được rồi!”

      Tần Tấn Dương ‘Nha’ tiếng, sống chết buông!”

      "Buông ra!"

      " buông"

      "Buông ra!"

      ". . . . . ." để ý

      “Nếu tôi la lên sàm sỡ tôi! Nhanh buông tay tôi ra!”

      “Em cho rằng mọi người nghĩ người đẹp trai như tôi đây lại sàm sỡ em sao? Nếu sợ mất mắt em thích cứ kêu!”

      ". . . . . ."

      lát sau.

      "Biến thái chết tiệt! Câu vừa rồi của có ý gì hả?” Đồng Thiên Ái đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nghi ngờ nhìn khuôn mặt Tần Tấn Dương.

      A a a a —— biết xấu hổ! Quá biết xấu hổ! Lại có người mình mình lớn lên đẹp trai đấy! Tên biến thái tự cuồng như thế đời này chỉ sợ còn mỗi mình mà thôi. Tần Tấn Dương gì thêm, khẽ dùng sức nắm chặt bàn tay có chút lạnh lẽo. nhìn chằm chằm vào khuôn mặt muôn hình muôn vẻ của , ức chế được cười ra tiếng.

      Đường phố Đài Bắc, khoảng tám giờ tối chính là thời điểm đông người nhất. người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, mặc người bộ quần áo Hip-hop cá tính, nắm lấy tay bạn đáng tức giận. Hai người cùng hòa vào trong đám đông đường lớn. Gần đến cuối thu, khí trời càng ngày càng lạnh. Trong đám đông các đôi tình nhân thân mật ôm lấy eo đối phương. chỉ có thể chống đỡ cái rét lạnh của thời tiết mà còn khiến trái tim hai người lại gần nhau hơn. Đồng Thiên Ái nhìn về phía chung quanh, chu chu miệng, cố gắng để tên biến thái bên cạnh biết mình lạnh, nhưng thân thể vẫn thể nhịn được, khẽ run rẩy. Chết tiệt! Sao lại lạnh thế này chứ! sao lại thảm thương thế này!

      Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn người bên cạnh, có thể cảm nhận được cách ràng những biến hóa nhặt nhất của . Con nhím này! Sao lại quật cướng cố chấp đến thế này chứ! Trong lòng ngừng than thở, rồi ngay sau đó dừng bước lại. Đồng Thiên Ái phía sau cũng dừng lại, liếc về hướng Tần Tấn Dương “ định làm gì nữa?”

      “Người phụ nữ ngốc nghếch này!” Tần Tấn Dương tức giận mắng tiếng, đưa tay cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người . Áo của người cao 1m88 bây giờ lại trùm lên người , đem cả người bao lại hoàn toàn. so với rất rất .

      “Để tôi làm!” Đồng Thiên Ái ngượng ngùng “Để tôi tự kéo khóa! Mau đem móng vuốt của ra ! Biến thái chết tiệt! có nghe hả?”

      Bực mình! là người điếc sao? Sao đem lời để vào tai vậy nè!

      “Để tôi kéo khóa cho em!” Tần Tấn Dương cố chấp, bàn tay to lôi kéo chiếc khóa lại phát chính mình tay chân vụng về, kéo mãi được. Đồng Thiên Ái đưa tay vỗ vỗ móng vuốt của “Buông ra! Tôi tự làm được!”

      “Em đừng động!” sao lại được nhỉ? Trong lúc dây dưa, tay của lơ đãng đụng chạm đến ngực . Hiển nhiên Tần Tấn Dương có bất kỳ cảm giác bất thường nào, nhưng Đồng Thiên Ái lại hít phải ngụm khí lạnh. Hít sâu hơi tức, Đồng Thiên Ái kêu to “Biến thái chết tiệt! Tôi cảnh cáo ! Lập tức mang bàn tay người tôi ra mau!”

      Vừa dứt lời, mọi người đường đều dừng bươc lại, thể tưởng tượng nổi chăm chú nhìn hai người bọn họ. Hai người như chết ngậm trong ánh mắt tò mò và lời xì xào bàn tán của mọi người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :