1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chap 117: Quan hệ tình lữ

      Edit: Vũ Hồng

      Beta: yunafr





      Chủ nhật, ánh nắng rất đẹp. đường Đài Bắc từng cặp tình nhân nắm tay nhau hay những gia đình ba người cùng dạo phố, hay nhứng người lại vội vàng . Khí trời tốt làm cho tâm tình người ta cũng vui vẻ hơn, mặt của mỗi người đều xuất nụ cười.

      " Bạch Minh! nhanh lên chút nhanh lên chút! Bên kia nhiều quán ăn vặt quá!" Đồng Thiên Ái luồn lách trong đám người, quay đầu lại sau lưng gọi. Tiêu Bạch Minh biết từ lúc nào, cách chỗ rất xa rồi.

      "Thiên Ái! Em chậm chút! Nhiều người quá! Cẩn thận người khác dẫm chân em đó!" Tiêu Bạch Minh đẩy cái kính mắt mũi, dặn dò .

      Sóng người dày đặt, đẩy Đồng Thiên Ái hướng phía trước tới. Thân ảnh gày ở trong bể người này, giống như là con cá trong biển rộng xanh thẳm. Mặc cho nước biển trôi , cũng biết mình về phía nào.

      "Thiên Ái!" Tiêu Bạch Minh rốt cuộc nhịn được chạy về phía trước, thân hình cao lớn chen qua đám người trước mặt. Nhìn thấy bàn tay vội vàng cầm chặt lấy buông ra nữa.

      Đồng Thiên Ái cười "Hắc hắc" hai cái, ánh mắt liếc nhìn bàn tay to của nắm chặt bàn tay mình, trong lòng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Trong đám người chung quanh thỉnh thoảng có mấy đôi tình nhân thân mật qua, lắc đác mấy lời mà những đôi tình hay , bọn họ ôm nhau chặt thỉnh thoảng lại thẩm to . Bọn họ. . . . . . Bây giờ quan hệ. . . . . . là hơn mức bạn bè rồi. . . . . .Tại sao. . . . . . cùng Bạch Minh. . . . . . Thế nào cũng có cảm giác giống như tình nhân. . . . . .(là sao?)

      "Thiên Ái! bên kia là quán ăn vặt sao?" Tiêu Bạch Minh dắt tay của , lách qua sóng người huyên náo vào quán .

      "Dạ? . . . . . . Dạ! . . . . . ." Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy mình tay bỏng đến thể tưởng tượng nổi. Thậm chí. . . . . . muốn bỏ . . . . . . tay của ra. . . . . . Đồng Thiên Ái! Ngươi là thế nào? Ngươi phải là vẫn luôn thích Bạch Minh sao? Tại sao tại ấy nắm tay ngươi, tự nhiên mình lại có ý nghĩ này ! "Thích có rất nhiều loại. . . . . . Thân thể tương đối thành thực. . . . . ."chẳng lẽ giống như lời Y Y . . . . . .nhưng tại sao. . . . . . lại có ghét người kia đụng chạm. . . . . . Thậm chí là nụ hôn của . . . . . .Mặc dù, chán ghét như vậy. Cửa hàng trước mắt buôn bán các loại đồ nướng . Tiêu Bạch Minh ra chỗ trống ôm Đồng Thiên Ái ở trước ngực tránh khỏi đám người chật chội. Cúi đầu hỏi thở nóng rực phả vào cổ của "Thiên Ái! Em ăn cái nào đây?"

      Đột nhiên giữa cổ có chút khó chịu. Thậm chí có thể cảm thấy tóc gáy của mình trong nháy mắt dựng lên. Quá thân mật. . . . . . Giữa bọn họ. . . . . . Như vậy thân mật. . . . . . Phải là chuyện đương nhiên a. . . . . . Tại sao. . . . . . Thân thể của mình. . . . . . cảm thấy ghét như vậy. . . . . .

      ". . . . . ." Thân thể trực tiếp hướng nơi đó "Dạ. . . . . . Tùy ý. . . . . . Ăn gì cũng được. . . . . ."

      Sau lưng biết bị người nào ở phía trước đẩy cái, Tiêu Bạch Minh lảo đảo về phía . Mà môi của đúng lúc Đồng Thiên Ái nghiêng đầu trong nháy mắt gương mặt của rơi xuống nụ hôn . Hai người đồng thời đỏ mặt, có chút ngại ngùng, lúng túng gì.

      " Bạch Minh, em muốn ăn bạch tuộc viên. Nơi này nóng quá, em ở bên ngoài chờ ." Vội vàng xong, cả người từ bên cạnh vòng qua, chui ra khỏi đám người.

      Tiêu Bạch Minh sửng sốt chút, nghĩ tới đột nhiên có hành động đó. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Đồng Thiên Ái cũng đứng ở phía sau đám người bên ngoài. Chiều cao 1m6 mấy mặc dù tính là lùn, nhưng là bị bao phủ bởi đám người phía sau. Đồng Thiên Ái tâm bên trong có chút đau lòng, ngắm nhìn Tiêu Bạch Minh ở trong đám người rồi chợt cúi đầu. Quanh mình náo nhiệt như vậy,nhưng tim của mình lại trống rỗng mảnh. Cảm thấy khổ tâm vì biết làm sao, ngay cả mình còn hiểu nổi nội tâm của mình. . . . . . , rốt cuộc là thế nào. . . . . .Thích Bạch Minh lâu như vậy, tại trở thành bạn của nên vui vẻ mới đúng ! Thế nào lại lần nữa cự tuyệt ?Lần trước là ở xe cự tuyệt nụ hôn của . . . . . .Lần này, ghét nắm tay của mình, thậm chí chỉ là môi của cẩn thận hôn gò má, mình cứ như vậy sợ hãi chạy . . . . . .Đồng Thiên Ái! Chẳng lẽ ngươi biết sao? Làm như vậy là làm thương tâm Bạch Minh ! lúc sau, Tiêu Bạch Minh cầm mấy xâu bạch tuộc viên , từ trong đám người đáng hò hết loạn lên ra ngoài. Trang phục đầu tóc vì chen lấn biến thành xốc xếch. Sải bước tới trước mặt Đồng Thiên Ái, đem bạch tuộc viên đưa cho cười , "Nhanh ăn ! Nguội có mùi vị !"

      "Dạ. . . . . ." Đồng Thiên Ái buồn buồn , lại chậm chạp có đưa tay.

      Bạch Minh luôn đối với tốt như vậy. . . . . . Cho tới bây giờ cũng cùng so đo. . . . . . Mỗi lần giả bộ đều làm như có chuyện gì xảy ra. . . . . . Tại sao cứ điềm nhiên như có việc gì, như vậy để cho ngược lại càng thêm khó chịu. Cắn răng vì ý tưởng đáng xấu hổ của mình. Bạch Minh đối với mình tốt như vậy, tại lại trốn tránh trách nhiệm đẩy đến người ? Đồng Thiên Ái! Ngươi đúng là đáng chết! Tiêu Bạch Minh nhìn vẫn có phản ứng, nụ cười có chút cứng ngắc, lại vẫn bình thản "Thiên Ái! Có phải khát nước hay ? Hay như thế nào?"

      Đồng Thiên Ái. . . . . . Làm sao ngươi có thể phụ lòng người đối với ngươi tốt như vậy. . . . . .Trừ phi, ngươi là người vô tình vô nghĩa.

      " phải! chỉ là đột nhiên gió thổi hạt cát vào trong mắt em nên mắt có chút khó chịu !" xong, đưa tay làm bộ dụi dụi con mắt.

      Nhận lấy bạch tuộc viênTiêu Bạch Minh tay chủ động nắm lấy tay của .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chap 118: muốn cưới em

      Ed: Vũ Hồng

      beta: yunafr





      Tay của nắm bàn tay to của cảm giác lòng bàn tay của còn có chút mồ hôi. Chẳng lẽ là bởi vì khẩn trương sao? Trong lòng đột nhiên có chút cảm giác khác thường, cố gắng kìm chế rung động ký lạ xuất . Người vốn là nên như thế. Đồng Thiên Ái, ngươi bây giờ là bạn của Bạch Minh! Về sau, gả cho ấy là vợ của ấy!

      " Bạch Minh , em còn muốn chổ ăn cát băng!" Đồng Thiên Ái lôi kéo tay của , tầm mắt nhìn về quán cát băng cách đó xa.

      Tiêu Bạch Minh có chút khó xử, ân cần "Thiên Ái! Bây giờ thời tiết cũng lạnh rồi! Ăn cát băng ăn đau bụng đấy!"

      "Ai nha! Bạch Minh mất hứng! Hôm nay trời nóng như vậy! có cảm giác lạnh a!" Đồng Thiên Ái bĩu môi, dắt hướng mục tiêu tới.

      ". . . . . ." Tiêu Bạch Minh gì thêm, nhưng mà mặt lại là nụ cười nhàn nhạt.

      ở phía trước Đồng Thiên Ái thỉnh thoảng lại nỉ non "Muốn ăn cái gì đây ? Chocolate? Thảo môi? Còn là cái gì đây? . . . . . . Bạch Minh thích vị mật đào . . . . . ."

      Ngay lúc này, tựa hồ có thể nghe được thanh vẫy cánh của Thiên Sứ . ra hạnh phúc cũng có thể gần như thế. . . . . . đường đông đúc tai ngã rẽ, có người rốt cuộc chịu nổi "Oa oa ——" kêu to.

      "Dạ dày em căng! thể chịu nổi! em nổi nữa!" Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ kêu la, khuôn mặt nhắn ảo não.

      Tiêu Bạch Minh dừng lại đột ngột mắt nhìn "Thiên Ái! Có phải rất là khó chịu hay ?"

      Tầm mắt quét qua bốn phía, dừng tại cái ghế dài cách đó xa " đâu ngồi nghĩ lát ? Nghỉ ngơi chút! em vừa rồi mới ăn nhiều đồ như vậy, khó chịu mới là lạ!"

      "vâng!" Đồng Thiên Ái liền vội vàng gật đầu, có phản ứng. Ngồi ở đầu đường, nhìn người và xe qua lại ngừng. khí náo nhiệt giông như trong phim ảnh mà mình lại chỉ là 1 khán giả đứng xem. Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp phủ lên người thấy thoải mái mơ màng muốn ngủ. Đồng Thiên Ái ngồi ở ghế, từ từ nhắm hai mắt lại.

      "Thiên. . . . . ." Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu nhìn về phía , phát dựa vào thành ghế, cả người đắm chìm trong khí ấm áp ở nơi này. Đưa tay, đỡ lấy đầu nhàng để cho dựa vào vai mình.

      biết qua bao lâu, những người đường có chút động.

      "Oa ——" tiếng kêu kinh ngạc của người con ở trong đám đông dừng lại trầm trồ khen "A! Người đàn ông này rất đẹp trai a! Thế nào đẹp trai như vậy a! Là minh tinh mới nổi sao?"

      "Cái gì ? Minh tinh?người trì độn! So với minh tinh còn đẹp trai hơn!" các chị em bên cạnh vội vàng tiếp.

      Đứa con sửng sốt chút" là ai à? phải minh tinh cũng đẹp trai như vậy à? có xuất TV mà!"

      " là tổng tài của Tần Tấn Dương của tập đoàn Tần thị á! Ngươi cũng xem tạp chí sao? Ngay cả điều này cũng biết! Ngươi lạc hậu á!" Xung Quang vang lên tiếng cảm thán. Tiếng nghị luận rối rít nổi lên bốn phía, đặc biệt là các , mặt phải mưu cầu danh lợi.

      Tiêu Bạch Minh nghe được ba chữ "Tần Tấn Dương", thấy màn ảnh lớn phía trước trực tiếp truyền hình. Nghiêng đầu liếc về phía Đổng Thiên Ái tựa đầu vào vai . Trong lòng chỉ muốn tìm hiểu hết tất cả những thứ liên quan đến . Ở trước mặt tất cả đều mông lung.

      biết lúc nào. . . . . .Đồng Thiên Ái mở mắt ra. . . . . . ". . . . . ." Trầm mặc .

      Ngồi ngay ngắn, thu lại tầm mắt. Ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào màn ảnh lớn, để cho người ở bên cạnh phát mình biết mình tỉnh, hay mình chú ý tới Tần Tấn Dương . . . . . .

      Cho dù là ngủ, nhưng nghe được tên của cũng lập tức mở mắt. Đây là cái gì? Người tồn tại trong tiềm thức sao? Có lẽ tại giả vờ như biết,là lựa chọn tốt hơn như vậy làm khó .

      thẳng thắn hơn, Tiêu Bạch Minh, cần phải tự làm khó mình. Ngươi sợ, mất Đồng Thiên Ái. Mình so với người nam nhân kia mà , có phần thắng nào. . . . . .

      Đột nhiên phát , mình cũng là ích kỷ như vậy.

      Muốn đem Đồng Thiên Ái cột vào bên cạnh mình, sợ ấy rời .

      Tiêu Bạch Minh. . . . . . Tình của ngươi. . . . . . là ích kỷ. . . . . . Thực . . . . . . Quá ích kỷ. . . . . .

      màn hình lớn, kênh giải trí, nữ dẫn chương trình lộ ra nụ cười sáng lạn.

      Tần Tấn Dương mặc bộ Âu phục màu bạc hạng sang, hai chân thon dài. Mái tóc ngắn đen dài, đôi mắt kia lại bắn ra tia sang sắc bén như chim ưng.. . . . . .

      "Tiết mục cuối cùng đây rồi, muốn cảm tạ Tần tiên sinh bớt chút thời gian quý báu đến tham gia phỏng vấn lần này." Người nữ chủ trì cười quyến rũ tiếng, chợt mở to hai mắt.

      Vạn phần tò mò , " biết ở tại nơi này, có thể mạn phép hỏi Tần tiên sinh câu hỏi riêng tư hay ?"

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương nâng lên nụ cười mê người , khẽ gật đầu

      dẫn chương trình khuynh đảo ở bên trong nụ cười của . “Câu hỏi này, chỉ sợ là toàn bộ những Đài Loan cũng muốn hỏi a! Đó chính là —— Tần tiên sinh thực cùng đương kim minh tinh điện ảnh quan Mị nhi tiểu thư là người của nhau sao?"

      Ống kính lập tức toàn bộ chuyển sang Tần Tấn Dương, qua lâu, trấn định hai chữ, " phải."

      "Như vậy, trong suy nghĩ của Tần tiên sinh, người của nên là như thế nào nhỉ?" Người dẫn chương trình chưa từ bỏ ý định hỏi tới. Tần Tấn Dương đột nhiên cười tiếng. Trầm mặc chốc lát, suy tư nên trả lời như thế nào.

      " ấy. . . . . . Tôi biết phải hình dung ấy như thế nào. . . . . . ấy là rất bình thường. . . . . ."

      "Đúng vậy. . . . . . ấy là người mà tôi muốn cưới. . . . .". . . . . .Đồng Thiên Ái đột nhiên ngừng thở, nghe được bốn phương tám hướng truyền tới tiếng rút khí cùng tiếng kêu sợ hãi đầy hưng phấn

      Địa Cầu vào giờ khắc này, đều giống như ngưng chuyển động. . . . . .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chap­ter 119: Cho em thời gian suy nghĩ



      Edit: Vũ Hồng

      Beta : yunafr
       

      Đêm rất khuya, đường phố Đài Bắc vẫn náo nhiệt như cũ. Những ngọn đèn neong bên đường tỏa sáng, chiếu lên bóng dáng Đồng Thiên Ái cùng Tiêu Bạch Minh. Hai người cùng nhau dạo, lẳng lặng lời. Khuôn mặt hai người ai cũng mang vẻ trầm tư. khí rật yên tĩnh, cả hai dường như rất ăn ý, ai lời nào. Tiêu Bạch Minh thở dài phiền muộn, nghiêng đầu hỏi “Thiên Ái! Hôm nay nếu dao, vậy chúng ta xem phim !”

      “Dạ!.... Dạ!” Đồng Thiên Ái cúi đầu, buồn buồn trả lời.

      Tiêu Bạch Minh nhìn thấy bộ dáng yên lòng của , trong lòng cũng hiểu. Tần Tấn Dương … Người đàn ông kia thực vào lòng rồi. Nơi mà muốn vào có người đàn ông khác ngự trị mất rồi.

      Cố gắng nâng lên khuôn mặt tươi cười, đưa tay cầm lấy đôi tay lạnh băng của , Tiêu Bạch Minh muốn dùng chính nhiệt độ của mình xua rét lạnh cho “Thiên Ái! Vậy chúng ta xem phim! Nhớ lần trước em ….”

      “…..” Đồng Thiên Ái nghe chuyện, lâu lâu phụ họa tiếng. Nhưng trong đầu vẫn còn lẩn quẩn những chuyện vừa rồi. Gã biến thái kia… Còn những lời của … Hơn nữa là lời chương trình trực tiếp nữa chứ. Đồng Thiên Ái thể thừa nhận… chính mình là kẻ nhát gan. Tựa như khi nghe xong những lời như thế vì sợ chính mình đối với có cảm giác… mà bọn họ căn bản là khác nhau trời vực mà…

      Hai người cùng nhau xem phim, hơn nữa còn là phim hài kịch. Chung quanh hai người thỉnh thoảng có những trận cười dữ dội vang lên nhưng… toàn bộ hai giờ, hai người ngồi chung với nhau từ đầu đến cuối cũng đến câu huống chi là cười. Ra khỏi rạp chiếu phim, ngoài trời có chút gió lạnh xào xạc thổi qua, lướt qua mặt hai người. Đồng Thiên Ái cả người run rẩy, đôi tay vòng quanh thân mình, cố gắng sưởi ấm bản thân.

      “…”

      Tiêu Bạch Minh cởi áo khoác của mình, khoác lên người “Trời lạnh! Em mặc vào ! lát cảm lạnh nữa được đâu!”

      Áo khoác to mang theo hơi ấm của bao trùm toàn thân . Trong nháy mắt cả người thấy ấm áp hẳn lên. Đôi tay bé nắm chặt hai mép áo, Đồng Thiên Ái cảm kích ngẩng đầu nhìn Bạch Minh! Cám ơn !...”

      Dường như hai người lại trở về điểm xuất phát rồi. Trước kia cũng chỉ biết hướng “Cám ơn! Cám ơn!” nghĩ tại vẫn như cũ. Trừ “Cám ơn” biết nên những gì.

      Tiêu Bạch Minh giơ tay lên, vuốt vuốt tóc , cảm giác , đến mức khiến mãi thôi. khó khắc chế ham muốn giang hai tay ôm vào trong ngực mình.

      Đồng Thiên Ái sửng sốt chút, nỉ non gọi tiếng “ Bạch Minh”. Trong kí ức của Bạch Minh chưa bao giờ xúc động như  thế này… ở nơi quảng tường rộng lớn này ôm vào lòng. như thế nào thiết thực gần gũi đến thế. Còn gã biến thái kia.. tuyệt đối bao giờ được như . Tiêu Bạch Minh đem ôm sát vào lòng, bên ai giọng “ Thiên Ái! có nhiều tiền. Vóc người cũng đẹp trai.  Cũng biết chuyện… Nhưng là rất em. luôn đối xử tốt với em.  Cuộc sống sau này hãy để chăm sóc cho em. Có được hay ?”

      Đồng Thiên Ái nghe từng lời , thân thể cứng ngắc, cả người thể nào nhúc nhích. Bạch Minh những lời này là sao đây? Cuộc sống sau này, để cho chăm sóc mình. Những lời này là có hàm nghĩa gì đây? Đột nhiên, Đồng Thiên Ái mở to con mắt, kinh ngạc thôi.

      Những lời này… chẳng lẽ là cầu hôn à… là như thế sao? Bạch Minh cuộc sống sau này chăm sóc mình. Có phải hay ấy cầu hôn mình.

      Tiêu Bạch Minh hít hơi sâu, nỉ non giọng “Thiên Ái! Để chăm sóc cho em. Được ?”

      “….” Đồng Thiên Ái nín thở, đầu óc hỗn loạn, biết trả lời thế nào “ Bạch Minh… Em…”.

      tại, chính cũng biết tình cảm của mình là như thế nào. Thầm mến người nhiều năm như thế. Bây giờ nghe chính người đó muốn chăm sóc mình. Đáng ra chính mình phải vạn phần cao hứng sung sướng . Nhưng là… sao lại có cái cảm giác đó. Mà là… mà là cảm thấy… phiền não, cảm thấy buồn bực, cảm thấy mạc kinh kỳ diệu… biết mình rốt cuộc là thế nào. mình tự học về, tìm lấy người thực lòng thương chính mình. Hai việc mẹ dặn cuối cùng cũng làm xong nhưng sao giờ phút này đối diện với tình cảm của Tiêu Bạch Minh lại thấy do dự.

      " Bạch Minh. . . . . ." Đồng Thiên Ái nhàng mở miệng.

      Tiêu Bạch Minh chợt trầm giọng, vội vàng “Em khoan hãy !”. sợ hãi, sợ nghe , đối với phải là thích, phải loại đó ‘thích’. đối với chỉ là bạn bè mà thôi, hơn tí nữa chính là ‘ em’ mà thôi.

      tại…. đừng trả lời tuần lễ… Cho em suy nghĩ… sau đó hãy trả lời ….”

      Chiếc xe con lao trong bóng tối, đường trở về cao ốc. Đèn dường hai bên như những chiếc chén , từ xa nhìn lại liền thành hàng dài. Trong đêm tối, ánh sáng trước xe như hấp dẫn trí mạng với những loài vật bé. Những con thiêu thân ngừng hướng chỗ trước xe bay đến. Đồng Thiên Ái nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ líc trước chính mình xem qua bộ phim “Đại Thoại Tây Du”. Trong đó nhân vật Hà Tiên Hà Tử từng “Thiêu thân chính là những con vật ngu ngốc, biết bị thương nhưng vẫn như cũ cắm đầu bay vào….”.

      Quả thế giới này, có bao nhiêu người cũng ngu ngốc giống những con thiêu thân kia. Biết mình bị thương nhưng vẫn xông lên, cách nào dừng lại….

      Phía trước bên kia đường, chiếc xe con diện từ lâu. Bởi vì đứng trong bóng tối, cho nên thế thấy chủ nhân ngồi trong xe kia là ai. Xe của Tiêu Bạch Minh cách chiếc xe này càng lúc càng gần, chỉ kém mấy thước. Đột nhiên chiếc xe đối diện mở đèn xe, hơn nữa trong xe cũng được mở đèn, sáng lên. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn về chiếc xe phía đối diện, chợt kinh ngạc há to miệng.

      Tần Tấn Dương nhìn chăm chú vào bọn họ, tựa như chờ đợi rất lâu. người vẫn là bộ Âu phục mặc lúc lên truyền hình. Gương mặt tuấn tú tràn đầy khí phách. Đôi môi mỏng bặm lại chặt.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 120: Tình Địch

      Edit: Mai Hương






      sao lại xuất tại nơi này? nghĩ muốn làm gì đây? Trong đầu Đồng Thiên Ái tràn đầy nghi hoặc đối với Tần Tấn Dương. Cả người có chút choáng váng. Lời trong cuộc phỏng vấn truyền hình dường như vẫn còn đâu đây, trong khí vọng về tâm trí Đồng Thiên Ái.

      ấy… Tôi biết nên hình dung thế nào về ấy… ấy là rất bình thường… Đúng thế! Tôi nghĩ muốn cưới ấy làm vợ….” những lời này là về sao? Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, mặt có chút ửng hồng. Đồng Thiên Ái! Đầu óc khẳng định là ngập nước rồi. Sao dạo này lại luôn suy nghĩ lung tung. Đừng có ngồi đây mà ham hố có được hay ? Kiểu phụ nữ biến thái đáng chết đời này cũng thiếu. Nhất định là đến người khác.

      Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu, dùng dư quang nơi đuôi mắt liếc nhìn Đồng Thiên Ái, lo âu trong lòng càng lúc càng nặng thêm. Xem ra Thiên Ái trong lúc vô tình động lòng với người đàn ông kia rồi. thể nào im lặng được nữa, nên làm thế nào cho tốt nhất đây? Đưa tay cầm lấy bàn tay của , Tiêu Bạch Minh trấn định “ Thiên Ái! Có ở bên cạnh em.” Sau khi xong, mới phát những lời này của mình là dư thừa. đúng là “Giấu đầu hở đuôi".

      Chiếc xe chầm chậm dừng lại sát ven đường, vùng u tối được chiếu sáng nhờ ngọn đèn xe phía trước, Tiêu Bạch Minh mở cửa xe, cả người bước ra ngoài. đứng ngay tại nơi này nghiêng đầu nhìn về người đàn ông phía trước. Phía sau khung cửa kính, đối diện với mắt Tiêu Bạch Minh là ánh mắt chim ưng của Tần Tấn Dương. Tiêu Bạch Minh thầm nhận định quả nhiên khí thế của chính mình thể nào sánh được với người này.

      “Thiên Ái!” Tiêu Bạch Minh gọi tiếng, cúi đầu nhìn vào trong xe, phát Đồng Thiên Ái vẫn ngồi ngơ ngác tại chỗ, hề có ý nghĩ bước ra khỏi xe. Đồng Thiên Ái cúi đầu, hai hàm răng cắn chặt với nhau, thanh buồn buồn vang lên “ Dạ vâng! Em biết rồi!”

      “Em biết rồi!” câu này rốt cuộc là trả lời Tiêu Bạch Minh hay là tự với chính mình đây? Đồng Thiên Ái cũng biết chính mình nên làm gì cho đúng đây. Đưa tay mở cửa bên kia xe, cơn gió lạnh lẽo ban đêm theo thế thổi tới, Đồng Thiên Ái rùng mình cái, nắm chặt áo khoác người. biết tiếp theo có chuyện gì nữa cho nên chỉ có thể như thế này tự an ủi chính mình. Nhưng lại phát loại an ủi này là mỏng manh.

      Tần Tấn Dương ngồi trong xe, ánh mắt quét qua Tiêu Bạch Minh rồi lại rơi người Đồng Thiên Ái. Tầm mắt vừa chạm đến áo khoác người bỗng buộc chặt. này cư nhiên dám nắm áo khoác người đàn ông khác, còn là muốn buông tay, nắm chặt lấy nó.

      Tâm tình Tần Tấn Dương hết sức buồn bực, khó chịu nhưng vẫn là tận lực khắc chế. Quả nhiên, con nhím này đúng là lợi hại. So với dự đoán của ảnh hưởng của lên tâm tình vượt quá xa rồi. Hằn học mở cửa xe, Tần Tấn Dương bước tiến nhanh ra ngoài.

      Đứng cách đoạn đường, Tần Tấn Dương lại phát chính mình có chút kích động trong người. Lần này như lần trước trong phòng làm việc. Lần đó là bàng hoàng, do dự, hiểu được lòng mình. Lần này biết ràng mình đối với này phải là vui đùa lúc. Tuyệt có ý nghĩ muốn vui đùa. Lần này là lòng . Dường như khi thừa nhận người, hạnh phúc vui vẻ còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với vay quanh tán tỉnh những người phụ nữ khác. Đây đúng là chuyện cực kì hưng phấn kích động. Đồng Thiên Ái! Em tốt nhất nên chuẩn bị kĩ. Tôi bắt đầu triển khai tấn công rồi đây. Trở tay đem cửa xe đóng lại, theo phương hướng hai người Tần Tấn Dương từng bước chậm rãi đến.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu dõi theo người đàn ông phía trước. đường thình thoảng xẹt qua vài chiếc xe, vang lên tiếng “Ong Ong” của động cơ, thế nhưng vẫn có thể nghe tiếng bước chân của . Từng tiếng từng tiếng . nặng nhưng cũng trầm ồn từ từ tiến gần. Tần Tấn Dương cách càng ngày càng gần. tựa như sứ giả của địa ngục, được phái đến để câu dẫn hồn .

      “Thiên Ái!” Tần Tấn Dương cuối cùng cũng bước đến, gọi tiếng. Lúc này mới phát giác chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng chính mình thế nào nhớ , ngay tại nơi này muốn ôm vào trong lòng. Còn muốn khẳng định lại với mình đối với tình cảm này là thập phần nghiêm túc.

      Đồng Thiên Ái nghe đến giọng điệu này của , trong lòng run rẩy hẳn lên. Tên biến thái này sao hôm nay lại dịu dàng như vậy…. Trời ạ! Thế giới này đổi trắng thay đen rồi hả? Ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Tần Tấn Dương, lúc này Đồng Thiên Ái mới phát ánh mắt kia còn vẻ cuồng ngạo tự đắc như lúc trước, thay vào đó là ánh sáng ôn hòa, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nồng đậm.

      Tiêu Bạch Minh nhìn thấy giữa hai người có khác lạ, cả người có chút khẩn trương, bước đến bên cạnh Đồng Thiên Ái. Đưa tay dẫn ở phía sau mình, bộ dáng lúc này tựa như gà mẹ bảo vệ gà con.

      “Tần tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì ?” mặc dù biết chính mình thể chống lại người đàn ông này, nhưng vẫn cố gắng chống chọi.

      Tần Tấn Dương nhìn lại, nhàn nhạt có chuyện gì, chỉ là muốn với Thiên Ái mấy câu mà thôi!”

      “Có chuyện gì ở đây luôn cũng được!” Tiêu Bạch Minh khách khí

      Tần Tấn Dương khiêu khích liếc nhìn Tiêu Bạch Minh cái, nhìn về Đồng Thiên Ái đứng phía sau, nhàn nhạt “ Chẳng lẽ tại, Thiên Ái ngay cả gian riêng tư mình cũng có hay sao?”

      “Tần tiên sinh! Tôi hi vọng biết Thiên Ái tại là bạn của tôi! Mong từ nay về sau…”

      Lời chưa hết liền bị Tần Tấn Dương cắt đứt “Vậy thế nào?”

      Đồng Thiên Ái giả dạng làm con đà điểu, núp phía sau lưng Tiêu Bạch Minh, chính mình dám nhìn đến vẻ mặt hai người phía trước tại như thế nào. dám nhìn. sợ

      “Xem như Thiên Ái là bạn của vậy thế nào? Đối với tôi mà cũng có gì khác biệt! Hai người vẫn chưa kết hôn. Mà kết hôn rồi cũng có thể ly hôn.”

      “Đồng Thiên Ái! Tôi muốn cho em biết, tôi chính là buông tha cho em.” lời hướng Đồng Thiên Ái thoát ra, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn thẳng Tiêu Bạch Minh.

      Tiêu Bạch Minh cũng chịu yếu thế, tiến lên đối diện với Tần Tấn Dương, trấm ổn “Tần Tấn Dương! Tôi càng bỏ cuộc.”

      Hai người đàn ông đối diện nhau, khí thế bừng bừng, ánh mắt đối chọi với nhau, tràn đầy tia lửa. Từ giây phút này, hai người bọn họ là ở trạng thái đối địch với nhau. Thân phận hai người chính là – tình địch

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 121: Em có nguyện ý hay ?

      Edit: Mai Hương



      "A ——" trong đêm khuya, tại căn phòng bỗng vang lên tiếng hét. Đồng Thiên Ái mở mắt, nhảy từ giường xuống dưới. Đưa tay mở công tắc đèn phía đầu giường, căn phòng tối đen trong nháy mắt sáng hẳn lên, Đồng Thiên Ái uể oải đem chăn đắp người cuộn thành vòng tròn.

      A aaaaaa! Lại bị mất ngủ. Lại chuyện gì nữa đây Đồng Thiên Ái? Đồng Thiên Ái ngươi làm sao vậy nè? muốn sống nữa à? Bực bội liếc nhìn đồng hồ báo thức kệ - hai giờ mười sáu phút. Đồng Thiên Ái chán nản ngã về sau, nằm xuống chiếc giường ấm áp của chính mình. Cố gắng nhắm mắt lại, mạnh mẽ ra lệnh cho mình ngủ . Nhưng mà….. Lăn qua lộn lại biết bao nhiêu lần vẫn thể ngủ được. Trong đầu tất cả đều là lời của hai người đàn ông kia

      “Xem như tại Thiên Ái là bạn của vậy thế nào? Đối với tôi mà cũng có hì khác biệt!Hai người vẫn chưa kết hôn. Mà kết hôn rồi cũng có thể ly hôn!”

      “Đồng Thiên Ái! Tôi muốn cho em biết, tôi chính là buông tha cho em!”

      “Tần Tấn Dương! Tôi càng bỏ cuộc.”

      Tên biến thái đó dám trước mặt Bạch Minh những lời như thế, còn những lời của truyền hình nữa chứ. rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ thực thích mình sao?

      Điện thoại đầu giường chợt vang lên, trong đêm tối yên tĩnh thế này, tự dưng điện thoại lại vang lên. là dọa người. Đồng Thiên Ái sợ hãi đưa tay nhận điện thoại, từ tốn ‘Alo’ tiếng. Kiên nhẫn chờ điện thoại người bên kia, đợi nửa ngày lại phát có ai chuyện, Đồng Thiên Ái nghi ngờ ‘Alo’ thêm lần nữa. Vẫn có ai, Đồng Thiên Ái ảo não nhíu mày, tắt máy.

      “Reng!Reng!” tiếng điện thoại lại vang lên. Đồng Thiên Ái có chút sợ hãi, chần chờ dám nhận. Đêm hôm khuya khoắt thế này tự dưng lại có điện thoại? …. phải đâu! Lá gan của rất là bé, yếu ớt nha.

      ‘Bực mình!’ kêu la tiếng rồi duỗi tay nhận điện thoại. cần ‘Alo’ hay chào hỏi hỏi thăm gi hết, vừa vào mắng xối xả vào điện thoại “Nè! Xong chưa! Ngươi bị thần kinh à? có việc gì làm ngủ . Ngươi biết quẫy nhiễu giấc ngủ của người khác là rất bất lịch à?”

      Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng cười trầm chấp mang theo chút khàn khàn. Đồng Thiên Ái đầu óc trống rỗng, hít vào ngụm khí lạnh, thanh này quá quen thuộc với – chính là giọng cười của tên biến thái. Đôi tay nắm chặt điện thoại lúc này lại trở nên cứng ngắc. muộn thế này, tên biến thái ngủ được lại gọi điện thoại cho . Hơn nữa gọi đến lại chẳng lời nào, chỉ ngồi đó mà cười. Đây phải là tật mới của đấy chứ.

      “Nè! Tôi muốn ngủ! Tôi ngắt máy đây!” Đồng Thiên Ái bịt bịt miệng, chuẩn bị cúp điện thoại.

      Nghe thế, Tần Tấn Dương rốt cuộc vội vàng lên tiếng “Đừng ngắt! Thiên Ái!”

      lại muốn thế nào?” Đồng Thiên Ái tức giận, quát trong điện thoại hỏi lại.

      “Nếu tôi hôm nay tôi…. Mất ngủ. Em tin tôi ?” bên đầu kia điện thoại truyền lại thanh cực kì mềm - thanh chết người.

      Đồng Thiên Ái gần như bật thốt lên “Mất ngủ? cũng mất ngủ sao?”

      “A! Em cũng mất ngủ à Thiên Ái?” giọng Tần Tấn Dương truyền lại mang theo chút ý tứ trêu chọc.

      Đồng Thiên Ái đỏ mặt, đưa tay lau lau khuôn mặt chính mình, lúc này mới phát ra nhiệt độ cơ thể mình cao đến dọa người. Nhíu nhíu mày, thở sâu vào mấy cái, Đồng Thiên Ái cố gắng giả vờ bình tĩnh.

      “Liên quan gì đến . Tôi muốn ngủ.”

      “Chờ chút”

      muốn cái gì?”

      “ Thiên Ái… Tôi giỡn…..Được rồi chỉ thế thôi… Tôi ngủ đây…..” đứt quãng xong, điện thoại cũng liền ngắt

      Buổi sáng thức dậy Đồng Thiên Ái cảm thấy cả người choáng váng, mắt mở lên. Có lẽ do tối hôm qua ngủ được yên giấc, đúng hơn là cả tối hôm qua. Cư nhiên thần xui quỷ khiến thế nào mà cả đêm qua cứ nằm mơ hoài giấc mơ. Kinh khủng hơn nữa chính là trong giấc mơ chỉ tái diễn duy nhất câu ‘ Tôi giỡn…. tôi giỡn…. tôi giỡn…’. Đồng Thiên Ái khẽ nheo mắt tìm kiếm chút tỉnh táo, có chút lười nhác bắt đầu mang giày vào chuẩn bị làm. Mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Tiêu Bạch Minh. Bộ dáng vẫn như ngày thường, bộ Âu phục màu lam, phía ngoài là áo khoác lông cũng cùng màu lam

      “Thiên Ái! Hôm nay nhiệt độ xuống nữa, em mặc theo quần áo chút ” Tiêu Bạch Minh vừa vừa đưa tay kéo lại áo khoác cho . Đồng Thiên Ái xem thấy hành động thân mật của , cảm thấy có chút thích ứng kịp

      “Dạ! Để em mặc thêm áo khoác… Cám ơn Bạch Minh!” vừa mới quay người vào trong nhà thay áo, cánh tay bị nắm giữ lại… Đồng Thiên Ái sợ hãi nghiêng đầu hoảng hốt nhìn Tiêu Bạch Minh “ Bạch Minh… Có chuyện gì nữa sao…?”

      Hai tay Tiêu Bạch Minh nắm chặt lấy cánh tay , cúi đầu nhìn chăm chú vào . Tựa như mướn thông qua ánh mắt , nhìn vào trong lòng , nhìn đến ý nghĩ tận sâu trong đáy lòng .

      Bạch Minh! làm em đau….” Đồng Thiên Ái cau mày, giọng nhắc nhở.

      Tiêu Bạch Minh vội buông lỏng lực đạo tay, đôi mắt đen sau khung kính lộ vẻ lo âu, vội vàng hỏi “ xin lỗi! Thiên Ái! Xin lỗi em! Làm cho em đau sao?”

      sao nữa rồi!” Đồng Thiên Ái nâng lên khuôn mặt tươi cười, quan tâm hỏi “ Bạch Minh! làm sao vậy?”

      Tiêu Bạch Minh ôm chặt vào trong ngực mình, dịu dàng ôm ấp lấy thân hình nhắn của “Thiên Ái! Mặc cho em vẫn gọi là ‘ Bạch Minh! Bạch Minh’ nhưng mà lòng muốn đối với em với thân phận người trai”

      Đồng Thiên Ái nghe từng lời , cả người luống cuống biết nên noi những gì với .

      “Đồng Thiên Ái!....” Tiêu Bạch Minh hướng lại gần bên tai , thành tâm hỏi “ biết em có nguyện ý hay ?.... Gả cho …”

      Đứng trong vòng tay ôm chặt của Tiêu Bạch Minh, Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, giật mình nhìn chằm chằm phía trước. Đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng. Bạch Minh gì vậy?

      “Đồng Thiên Ái! biết em có nguyện ý hay gả cho ?”

      Bạch Minh là cầu hôn với sao? Trời ạ! muốn té xỉu bất tỉnh luôn quá. Dạo này sao lại hay xảy ra nhiều chuyện khiến vạn phần kiếp sợ thế này. Đầu tiên là tên biến thái thích . Hiên tại Bạch Minh cầu hôn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :