1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chap 112: Biến mất thấy


      Edit: vũ hồng

      Beta:yunafr
       

       

      “ Tan sở rồi! Hôn nay có tiền lương! Chúng ta mua đồ!” nữ nhân viên hưng phấn .

      átwx quái khác cũng vui vẻ : “Tốt! ta muốn mua cái váy dài đó từ trước, tại là đợt giảm giá mùa thu, hôm nay nhất định phải mua được nó về nhà!”

      “ Cái đó…….em có thể cùng ?....” em mới đến ngập ngừng hỏi. Hai nhân viên nữ liếc cái, người trong đó hứ lạnh : “Chúng ta còn có chuyện khác! Em a, em về nhà trước !”. xong, hai người lắc mông ra khỏi phòng làm việc. Miss Trần lúc này cũng cầm túi xách lên, cao ngạo liếc nhìn sang. “ Miss Trần, tan sở cùng nhé?” em mới tới lấy lòng .

      Miss Trần liếc cái, giầy cao gót giẫm sàn nhà kêu “ cộp…..cộp…”.Giọng nữ bén nhọn từ phía trước truyền đến “ Vậy còn nhanh lên theo cho kịp?” em mới đến nghe thế vội vàng đuổi theo : “Miss Trần, em nghe gần đây có bán sản phẩm…….”.

      “……….” Đồng Thiên Ái nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đột nhiên cảm thấy ra Miss Trần cũng phải là người có nhân tình. Ở sau tấm mặt nạ, mỗi người đều có mặt lương thiện nếu như thể với ai cũng đối xử thân thiện, cũng bỏ đá xuống giếng, như vậy cũng là rất tốt rồi….

      “ Thiên Ái…” Giọng trong trẻo của Tiền Y Y vang lên,ngay sau đó hai cánh tay mảnh khảnh từ phái sau vòng qua ôm lấy cổ : “Thiên Ái! Ta rất Thiên Ái! Thiên ~ Ái ~….”

      Ách… cảm giác tóc gáy dựng lên….đưa tay vỗ vỗ tay của bạn : “Y Y sao thế? Hôm nay có tiền lương cho nên cậu quá hưng phấn sao?”

      Y Y bạn này...cùng những người phụ nữ bình thường thực dường như……. giống nhau… là người thẳng thắn…..hơn nữa tinh ranh như cáo ,rất tiền…. hơn tất cả….

      "Thiên Ái! Hôm nay cậu phải theo mình ăn cơm! Mình mời!” Tiền Y Y cọ vào cổ của làm nũng .

      Ăn cơm? Còn mời nữa? nghe nhầm chứ? Đổng Thiên Ái hơi nghi ngờ hỏi: “Y Y hôm nay chẳng nhẽ có chuyện gì tốt sao? Làm sao lại mời cơm ta đây?”

      Tiền Y Y rốt cuộc buông cổ ra vòng đến trước mặt , cúi người xuống, mái tóc ngắn làm nổi bật gương mặt hồng hào nhìn rất đáng : “ Đây là bí mật! theo ta ăn cơm! Được ?” đôi mắt to tròn chớp chớp..

      Đồng Thiên Ái lại nhìn thấy trong ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc, khuôn mặt nở nụ cười: “Tốt! hôm nay cũng chỉ bồi Y Y ăn cơm đâu cả!”

      “ Muôn năm” Tiền Y Y vui vẻ hô lên.

      “ Kịch____” cửa thang máy mở ra hai người vừa vừa cười cùng nhau bước ra khỏi thang máy.

      “Thiên Ái thích ăn cái gì?”

      “Ách….? Y Y thích ăn gì?....”

      Trong đại sảnh vắng vẻ có số vội vàng tan sở nhìn thấy bọn họ lúc này tự chủ cùng bước chậm lại giống như là bị cuốn theo vui vẻ của bọn họ, hai người lúc này như tinh linh….. rơi vào phàm trần………

      Đoòng Thiên Ái chợt nghĩ đến cái gì, buồn bã chớp đôi mắt thanh tú: “ Y Y…. ta muốn … Cậu nhất định phải ngồi......Xe máy à……” cái đó thực sợ chết a!

      “……” Tiền Y Y liếc cái, suy nghĩ chút giống như hạ quyết tâm lớn, cắn răng : “Tốt ! hôm nay ngồi ô tô ăn ăn cơm ,xe máy cứ để ở nhà gửi xe!”

      Lần này Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn Y Y bên cạnh. Đánh….. phải đâu…..hôm nay Y Y… bỏ nhiều tiền như vậy…..giống như đánh ai…hơn nưa còn muốn mời ăn cơm……. Này……

      Ra khỏi cao ốc, Tiền Y Y kéo Đồng Thiên Ái chạy chậm ra đường. “ Sao lại có xe? Tan sở đón xe ở Cao Phong Kỳ đúng là rất khó…khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên!” Ló cái đầu nhìn ngó lo lắng chờ “xe ”đến. Lúc đó cách đấy xa, chiếc xe Benz tới. Màu đen của xe lên giá trị con người của chủ xe. Những tia nắng xuyên qua tán lá cây phủ lên chiếc xe trông cuốn hút. Xe Benz CLKGT là loại xe sản xuất số lượng có hạn. Mới nhìn đánh giá qua như vậy nhưng lúc này lại có cảm giác quen thuộc, tại nơi cách xa như vậy mà chỉ liếc nhìn cái cũng có thể nhận ra là xe của ai………

      "Làm thế nào lại có xe! Đài Loan sao lại có nhiều người như vậy a!" thanh lo lắng của Tiền Y Y vang lên bên cạnh mà giống như ở rất xa.

      Đồng Thiên Ái sững sờ ở tại chỗ, trong khoảnh khắc này cảm thấy bốn phía như có người.Lúc này như chỉ còn lại mình mình, còn có phía trước chiếc xe Benz chậm chậm tới.

      "Thình —— thịch ——" nhịp tim càng lúc càng nhanh.Đồng Thiên Ái. . . . .cosTMi làm sao thế? . . . . . . Tại sao. . . . . . tim của mi. . . . . . Nhảy nhanh như vậy. . . . . . Chỉ là chiếc xe. . . . . . trong xe chưa chắc phải. . . . . .Cứ coi như là . . . . . . Tại sao lại kích động làm cái gì. . . . . . Phải bình tĩnh, trăm ngàn lần hãy bình tĩnh! Chẳng lẽ mình nghĩ đến, lại đột nhiên đem xe dừng sát ở trước mặt mình sao? Trong lòng ngổn ngang những ý nghĩ gì đây? Đồng Thiên Ái! Mi phải tỉnh táo a! Trời ạ! Ai tới cho biết! đến tột cùng là bị làm sao vậy? đáng buồn____ Đột nhiên phát mình làm thế nào bình tĩnh được.Rốt cuộc chiếc xe Benz ở đại lộ con đường khác lên vụt qua trước mặt. Khuôn mặt tuấn của Tần Tấn Dương, hiên ra trong khoảnh khắc, sau đó như gió biến mất, thậm chí cũng chưa kịp nhìn thấy ràng biến mất thấy. . . . . .

      "Tại sao có xe! Ông trời! Ta sắp điên rồi!" tiếng gào của Tiền Y Y vẫn thỉnh thoảng vang lên.

      Đồng Thiên Ái lại đột nhiên cảm thấy yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim mình đập.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chap 113: xin lỗi khi gặp lại

      Ed: Vũ Hồng




      Màn đêm dần buông xuống những ngôi sao bắt đầu xuất . Ban đêm ở Đài Bắc những ánh đèn nê ông chiếu rọi khắp các ngả đường cuốn hút đến mức có thể làm cho người ta nín thở ( chỗ này ta chém ta chém ). Từ trong nhà hàng , Tiền Y Y ra, xoay người cười he he nhìn Đồng Thiên Ái đằng sau. Có lẽ vì uống chút rượu hoặc có thể là do ánh đèn chiếu xuống cặp mắt của Tiền Y Y lúc này mơ màng trông qua mê người.

      "Đồng Thiên Ái! Ta hôm nay vui vẻ a!" xong cả người lảo đảo như muốn ngã.Đồng Thiên Ái vội vàng tới bên người bạn mình, vỗ vỗ lưng của giúp đứng vững, lo lắng , "Y Y, ta đưa ngươi về nhà ! Ngươi hôm nay uống nhiều quá!"

      "Ta có say!" Tiền Y Y duỗi ra ngón tay, bắt đầu đếm "Ta thấy ngón tay của mình,ngươi tin? Ta còn có thể đếm tiền! Ta lấy trong cặp da! . . . . . ."Cúi đầu làm bộ bắt đầu móc trong túi cặp da.

      Đồng Thiên Ái bất đắc dĩ cầm tay của "Ta biết rồi! Ngươi có say! Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về!"

      "Nhà. . . . . ." Tiền Y Y ngẩng đầu lên nhìn cười tiếng.

      Đồng Thiên Ái gật đầu đưa tay vuốt mái tóc rối của "Y Y, ngươi ở chổ nào?"

      Tự nhiên Tiền Y Y bất ngờ ngả về phía thiếu chút nữa làm ngã. Đồng Thiên Ái sửng sốt chút đứng thẳng lên chịu đựng sức nặng đột nhiên ập tới này.

      "Đồng. . . . . . Thiên. . . . . . Ái. . . . . ." Tiền Y Y giọng gọi tên của .

      Đồng Thiên Ái "Ùm" tiếng biết vì sao lại cảm giác hôm nay Y Y, hề giống như bề ngoài hay biểu , vui vẻ . . . . . .như là trong lòng cố kìm chế, Tiền Y Y ôm lấy , vẫn luôn gì. Qua lúc lâu mới nhàng , ". . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . xin lỗi. . . . . . Còn có. . . . . . Cám ơn ngươi. . . . . ."

      Hít hơi sâu cố gắng đè nén thanh ở bên tai của lành lạnh "Hẹn gặp lại. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . ."Vừa mới dứt lời, chợt đẩy ra xoay người, bất kể có xe hay vẫn chạy về phía trước. Đồng Thiên Ái trong lúc nhất thời kịp phản ứng, đợi khi nàng lấy lại tinh thần nhìn thấy Tiền Y Y đứng ở bên đường đối diện.Đây là sao. . . . . .Tại sao. . . . . . ấy đối với mình. . . . . . Đột nhiên những lời này. . . . . .

      xin lỗi? . . . . . . Cám ơn? . . . . . . Còn có. . . . . . Gặp lại? . . . . . . thế này. . . . . . Là vì cái gì? . . . . . Trong lòng đột nhiên rối loạn, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn Tiền Y Y. Từng chiếc xe qua lại,ánh đén chiếu vào mặt Tiền Y Y , khuôn mặt lúc này có thể nhìn thấy từ ánh mắt của . . . . . .lệ rơi đầy mặt.

      "Y Y —— Y Y ——" Đồng Thiên Ái kêu tên của Tiền Y Y, muốn xuyên qua dòng xe . Nhưng đèn xanh vừa hết, đèn đỏ dành cho người bộ sáng lên. Xe quá nhiều, làm khoảng cách hai người giữa dòng xe cộ giống như cách nào vượt qua.

      "Đồng Thiên Ái! Cái tên Đại Ngốc Nghếch! Nhớ về sau phải học được phản ứng nhanh! làm cho người khác cảm thấy ngươi dễ bị khi dễ!"

      Tiền Y Y mỉm cười với , đưa tay từ từ lắc lư mấy cái. Xoay người, hướng trong hẻm tới, nháy cái thấy bóng người.

      Đồng Thiên Ái vội vàng chạy qua đường , để ý tới những chiếc xe ……."két ——" tiếng, tiếng kèn nổi lên bốn phía. . . . . .

      Trở lại Cao ốc bây giờ qua mười giờ. Tầng dưới cao ốc, Tiêu Bạch Minh nóng ruột ngóng chờ. Dưới ánh đèn màu vàng mờ nhạt làm thân thể cao ráo của in xuống hình cái bóng kéo dài. . . . . .dường như đợi lúc lâu nét nghiêm nghị mặt dần biến mất chỉ còn lại lo lắng. Nhìn thấy xe taxi dừng sát ở ven đường vội vàng nhìn sang, trông thấy bóng dáng của Đồng Thiên Ái thở phào nhõm, khuôn mặt trở lên tươi cười.

      “Thiên Ái!" cúi người xuống mở cửa xe hộ và gọi.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, lúc này mới phát ra Tiêu Bạch Minh : ". . . . . . Bạch Minh . . . . . ."

      Bạch Minh nhìn thấy nét mặt của vội vàng trả tiền cho tài xế rồi đưa tay đỡ lấy tấm lưng của dắt tay , dìu ra khỏi xe taxi.

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái gì, trong đầu chỉ nghĩ đến những gì vừa xảy ra. Y Y. . . . . . ấy tại sao phải như thế. . . . . .Hẹn gặp lại. . . . . .

      Tiêu Bạch Minh dắt tay của vào thang máy, cũng hỏi chuyện gì xảy ra. Thường ngày cũng như vậy, , cũng hỏi. Nhưng cứ như vậy lại càng giống bạn bè rồi. . . . . phải bạn bè là phải thẳng thắn với nhau sao?

      "Đồng Thiên Ái, làm như thế nào mới có thể vào trong lòng của em đây?"

      Cửa thang máy mở ra, Tiêu Bạch Minh quàng qua bả vai của , dẫn ra khỏi thang máy. Đem túi xách cầm tay đưa cho , "Thiên Ái!mở cửa !"

      "À? . . . . . ." Đồng Thiên Ái kinh ngạc kêu tiếng, lúc này mới phát ra mình tới cửa nhà rồi. Nhận lấy túi xách cúi đầu tìm chìa khóa. Cầm chìa khóa tay xoay người chuẩn bị mở cửa.

      "Cạch ——" thậm chí cũng nghĩ tới cùng người phía sau những gì, cứ thế thẫn thờ vào phòng. Quay lại định đóng cửa.

      "Thiên Ái !" Tiêu Bạch Minh rốt cuộc nhịn được lên tiếng tay ngăn lại cánh cửa sắp đóng.

      Đồng Thiên Ái buồn buồn quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Bạch Minh. Vội vàng lấy lại tinh thần cười xấu hổ : " xin lỗi! Bạch Minh! Hôm nay em cùng đồng nghiệp ăn cơm!"

      "Ùm. . . . . ." ra biết cũng phải là lý do này. . . . . . hiểu sao lại thất thần như vậy . . . . . .Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. . . . . .

      Khẽ thở dài cười gượng : "Tốt lắm! vào nghỉ ngơi ! Sáng sớm ngày mai, đưa em làm!"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chap 114: Rời bên cạnh ta

      Edit: Vũ Hồng

      Beta : yunafr






      Buổi sáng tám giờ. Hôm nay cố ý dậy sớm chạy nhanh đến công ty. Đồng Thiên Ái vội vàng ra thang máy, hướng thẳng phòng làm việc tới. Trong lòng ý nghĩ từ tối hôm qua vẫn cứ đeo đuổi mãi đến bây giờ. Thậm chí ngay cả khi ngủ, cũng có cảm giác an tâm! Cảm thấy rất phiền não!

      Y Y "Gặp lại" , phải là. . . . . .

      "Đồng tiểu thư, chào buổi sáng!" em mới đến vừa ra từ phòng giải khát nhìn thấy có người tới liền chào hỏi nhiệt tình.

      Đồng Thiên Ái vẻ mặt tươi cười " Chào Buổi sáng!"

      xong, lại bước nhanh hơn. Đẩy cửa kiếng ra, tầm mắt quét qua phòng làm việc, nhìn thấy vị trí của Tiền Y Y —— bóng người. Chuyện gì xảy ra! . . . . . . Chẳng lẽ ấy thực . . . . . . Cứ như vậy. . . . . . Ở ngày thứ hai. . . . . . sau buổi tối đó? . . . . . . Biến mất thấy? . . . . . . Ý nghĩ trong lòng, càng ngày càng xác định.Em mới đến bưng hai chén cà phê, tới bên cạnh Đồng Thiên Ái "Đồng tiểu thư, em rót hai ly, này ly cho chị!"

      Đồng Thiên Ái như nghe thấy lời của , kéo tay em bên cạnh hỏi: " xin lỗi, em có nhìn thấy Tiền Y Y ?"

      Em mới đến suy nghĩ lát trả lời: " thấy! Bây giờ còn sớm ! Tất cả mọi người còn chưa làm! Thế nào? Đồng tiểu thư có việc gấp?"

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái cúi đầu " có gì!"

      "Cái này cho chị!" em mới đến đem chén cà phê đặt ở bàn làm việc của .

      ". . . . . . Cám ơn em. . . . . ."

      Đồng Thiên Ái nhìn chằm chằm vào ly cà phê, hồi tưởng lại thời gian trước ở trong phòng trà cùng Tiền Y Y chợt cảm thấy sống mũi cay cay. Y Y. . . . . . Ngươi "Gặp lại" . . . . . . chẳng lẽ là. . . . . . Cũng gặp lại . . . . . . Đôi tay cầm chén cà phê, ngơ ngác ngồi tại chỗ.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi chờ đợi ai đó cảm giác thời gian khá dài. Mặc dù chỉ có phút, nhưng dường như thấy trôi qua lâu. Nhân viên bắt đầu đến, căn phong yên tĩnh cũng dần trở nên ồn ào náo nhiệt hơn. Đồng Thiên Ái nhìn chằm chằm chỗ rẽ, trong lòng cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Mỗi lần mong đợi lại đổi lấy lần thất vọng. Tiền Y Y vẫn thấy xuất . Rốt cuộc nhịn được đứng dậy, về phía phòng làm việc của Miss Trần. Cửa có khóa mở . Đồng Thiên Ái đưa tay gõ cửa: "Xin lỗi! Miss Trần, em muốn hỏi, Tiền Y Y hôm nay xin nghỉ sao? Nên làm?"

      Miss Trần ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn , "Đồng tiểu thư, phải là em với Tiền tiểu thư quan hệ rất tốt sao?"sao thế? Tiền tiểu thư cùng công ty ký hợp đồng kỳ hạn là nửa năm, đúng lúc hôm qua là hết hạn. Nàng đưa đơn thôi việc cho công ty,chẳng lẽ em cũng biết sao?"

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái cảm thấy tâm nhải cái "bộp bộp", buồn buồn "Cám ơn Miss Trần, em làm việc!" Trở lại chỗ ngồi, Đồng Thiên Ái ngã ngồi chiếc ghế. Chợt phát , ở chỗ này bây giờ thân mình rồi. Ở nơi hoàn cảnh xa lạ, có ai làm bạn rồi!Đồng Thiên Ái. . . . . . mình. . . . . .

      Đôi tay vuốt trán, cúi đầu, chợt thấy có chút khó chịu. cảm thấy mình nên sớm phát Y Y có điểm khác lạ mới phải! Ngày hôm qua nên lập tức xông lên hỏi ấy xem thế nào! Các là chị em tốt, phải sao?

      Như vậy tại sao. . . . . . Y Y đột nhiên muốn rời khỏi đây? . . . . . . Nghiêng đầu, ngó ra ngoài cửa sổ.Gương mặt tròn trịa đáng của Tiền Y Y loáng thoáng lên. ấy nháy mắt mắt to tròn, đưa tay về phía mình "30 tệ! Phần cơm này! Thêm chút tiền công!"

      "Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta là chị em tốt!" . . . . . .Cho tới bây giờ, đều nghĩ muốn cùng người khác kết giao. Nhưng lại tự chủ được thích thân cận Tiền Y Y, thích cùng ấy ở chung ,cảm giác tự do tự tại. . . . . . có bị trói buộc. . . . . .Y Y, ngươi nơi nào? Chúng ta còn có thể gặp lại ?

      ngày trôi qua trong bàng hoàng, hồi tưởng lại quá khứ. có tiền Y Y làm bạn, quả nhiên là tịch mịch rất nhiều. còn có người lại đột nhiên xuất ở phía sau mình, ôm cổ của mình, thân mật cọ cọ. có. . . . . . Cuộc sống bắt đầu trở lại yên tĩnh như trước. . . . . .

      Đồng Thiên Ái! Sao thế ? Ngươi sợ đơn sao? Nhưng trước kia ngươi vẫn kiên cường mình đó thôi! mất mác! Mỗi người rời đều có nguyên nhân. . . . . . chú chim mơ ước muốn bay lượn vậy tại sao muốn đem cánh của nó bẻ gảy đấy. . . . . .để cho nó bay lượn trong bầu trời xanh mênh mông. . . . . .

      Cho dù có ngươi bên cạnh, cho dù chim bay qua bầu trời, có để lại bất cứ dấu vết gì, cũng cách nào quên thực —— nó từng ngao du qua. . . . . .Từ từ ra khỏi công ty thấy Tiêu Bạch Minh. Nhìn thấy xuất , vội vàng mở cửa xe xuống, đứng trước mặt nở nụ cười, chờ đợi mình tới bên cạnh .

      Tại sao. . . . . . Lại có cảm giác muốn khóc. . . . . . cảm giác vô cùng mất mát. . . . . . tới trước mặt , cố gắng nở nụ cười, muốn làm cho nhìn thấy mình có chút cảm xúc ưu thương.Tiêu Bạch Minh chăm chú nhìn vào ánh mắt của Thiên Ái,thấy được kìm nén cố gắng để ý ánh mắt của , nhàn nhạt hỏi "Ái! Hôm nay em có khỏe ?"Lại là giọng . . . . . . nhàng như vậy. . . . . Hít mũi cái, cúi đầu dám nhìn . Nín lát, có chút nghẹn ngào, nhàng gọi tiếng " Bạch Minh. . . . . ." có phải hay . . . . . .Có ngày. . . . . . Cũng rời khỏi em . . . . . .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 115: Hoài nghi mình

      #003300;Edit: Vũ Hồng







      Bầu trời buổi chiều trong xanh, những áng mây màu hồng dưới ánh nắng chiều trông giống như bức tranh tinh xảo, quang cảnh đẹp. Lúc đó trong phòng làm việc đè nén bầu khí hợp với cảnh sắc bên ngoài. Những ngón tay thon dài gõ xuống bàn vừa chuyện điện thoại nội bộ: “Gọi phòng tài vụ ở nam bộ làm lại bảng báo cáo phần hạng mục mới đầu khai thác kia!”

      “Làm ơn! tại tan sở! ngày mai làm !” Bên kia đầu điện thoại, thanh ảo não của Quan Kiên Quyết truyền đến. Tần Tấn Dương nhíu mày, tức giận gầm : “Về nhà? Mình đây là sếp cũng còn chưa có tan sở! bọn họ về hết rồi hả? Gọi điện thoại cho quản lý bắt tòan bộ trở lại làm thêm giờ!”

      “Tớ cậu…………”

      đợi Quan Kiên Quyết xong, tức giận cắt đứt điện thoại.

      “Fuck!___________” chửi tiếng rồi đưa tay nới rộng cổ áo sơ mi cảm thấy vô cùng phiền não và lo âu. Tại sao. . . . . . lại có loại cảm giác này. . . . . . Tại sao. . . . . . trong đầu đều là lời. . . . . . Nàng . . . . . . Tại sao. . . . . . an tĩnh được. . . . . . cách nào bình tĩnh. . . . . . . . . . . . Là như vậy à. . . . . . Thực giống như con nhím con như vậy sao. . . . . .Chẳng lẽ vì mình từ trước tới giờ chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, cho nên cảm thấy đặc biệt mới mẻ? Thực là càng có được, lại càng muốn lấy được sao? Phòng làm việc có tiếng gõ cửa sau đó được mở ra. Gương mặt trẻ con của Quan Kiên Quyết ngó vào, tức giận hướng tiến gần. tới trước mặt , hai tay chống lên bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Mở miệng ——

      "Tần Tấn dương!" hét lớn tiếng rồi ngừng 1 lúc : "Tớ cầu xin cậu! Xin ngươi thương xót! trễ thế này! Mà đem những lão gia hỏa kia tới đây, cũng biết mấy giờ rồi!"

      Tần Tấn dương nhìn thấy dáng vẻ tức giận của , bóp cổ tay cười tiếng.Nhưng trong lòng uất ức có tiêu tán.

      "Quan Kiên Quyết!" thân thể Tần Tấn Dương quay ghế sang trái cái, đến cửa sổ. Quan Kiên Quyết đến ghế đối diện ngồi xuống, mệt mỏi dựa vào hướng thành ghế. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng của , miễn cưỡng ôn thôn "Ùm" tiếng.

      "Cậu. . . . . . thích người phụ nữ nào chưa. . . . . ." tiếng trầm của Tần Tấn Dương vang lên.

      Ách. . . . . . Quan Kiên Quyết suýt nữa từ ghế té xuống, tại nếu như có đeo mắt kính có lẽ rơi vỡ đầy đất! làm cho người ta ngất! phải chứ? Tự nhiên hỏi loại vấn đề này? Hỏi thích phụ nữ chưa sao? Quan Kiên Quyết ho tiếng, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên "Cái tên tiểu tử thúi này! Hôm nay sao thế? Đột nhiên lại hỏi vấn đề này!"

      ". . . . . ." Tần Tấn Dương trầm mặc nhíu mày "Tớ cảm thấy phụ nữ là loại sinh vật rất phức tạp!"

      "À? ——" Quan Kiên Quyết kinh ngạc. Có lẽ mặt trời từ mọc từ hướng tây rồi! Thế giới có thêm kỳ quan lớn thứ chín sao? Tần Đại tổng tài là người luôn hiểu phụ nữ nhất lại có thể ra câu như vậy? Từ khi nào phụ nữ ở trong mắt của biến thành loại sinh vật rất phức tạp? Quan Kiên Quyết nhíu mày khẳng định hỏi "vì Đồng Thiên Ái sao?" Trừ Đồng Thiên Ái, tại thế giới này cũng tìm ra lý do thứ hai có thể giải thích nguyên nhân kỳ quái như thế! Tần Tấn Dương gì trầm mặc coi như chấp nhận.

      "Ai. . . . . ." Quan Kiên Quyết duỗi lưng cái, đôi tay vòng quanh ngực " ! Lần này lại thế nào? Tớ thay cậu phân tích! Mặc dù tớ chưa có thích người phụ nữ nào!” Nữ nhân chính là loại sinh vật phức tạp này. bây giờ cũng bắt đầu biết chút, cho nên có hứng thú hỏi tới. Dĩ nhiên, trừ khi sinh lý cần.

      " ấy tớ đối với ấy, chỉ là nhất thời ham thích mới mẻ thôi!" Tần Tấn Dương cười khổ cái "Ai! nghĩ tới a! Tớ cũng vậy hoài nghi mình!"

      Quan Nghị Minh gật đầu, đột nhiên thấy bội phục Đồng Thiên Ái. Đài Loan nhiều phụ nữ như vậy, tranh nhau cướp và ước gì ngả vào vòng tay Tần Đại tổng tài. Duy chỉ có tiểu nữ nhi, lại tỉnh táo như vậy? Đồng Thiên Ái đúng là "Khác loại" tồn tại.

      " tại phân tích cho tớ chỉ biết chút, tớ biết vì cái đó mà Tần Tấn Dương do dự mãi đấy!" Quan Kiên Quyết dừng chút khó khăn trầm mặc tiếp "Chỉ là! Người phụ nữ này, tớ đầu hàng! Tớ cũng hiểu nổi họ!".

      "Ùm?thôi đừng suy nghĩ!" Quan Kiên Quyết khuôn mặt tươi cười "Ai! mấy giờ rồi? sáu giờ rồi à? Đói bụng rồi! nơi nào ăn cơm ?" Tần Tấn Dương đứng dậy hướng cuả lớn tới

      "Tên Tiểu tử! Thế nào mỗi lần với cậu, cậu cũng nửa chết nửa sống , cậu đâu vậy à?" Quan Kiên Quyết quay ghế hướng tới hỏi.

      Cửa bị mở ra, Tần Tấn Dương dừng bước lại, "Tớ tìm đáp án!"

      "Tìm đáp án?" Quan Kiên Quyết buồn bực tò mò hỏi: "Cậu đâu tìm đáp án? Vậy tớ cũng ? ra tớ cũng muốn biết!"

      " cần!" thanh Tần Tấn Dương truyền tơi. Chiếc xe Benz chạy băng băng tới khu biệt thự Vân Hải Cư.

      Hơn nửa năm chưa từng tới nơi này, nhưng trí nhớ vẫn ràng như cũ. Chạy qua con đường mòn xanh biếc , dừng ở tràng La Mã thức trước biệt thự. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lấy điện thoại di động ra, do dự chút rồi bấm số.

      "Tấn Dương ——" thanh Vu Nhuế ở đầu kia vang lên, mang theo chút ít khàn khàn.

      Tần Tấn Dương mỉm cười, dịu dàng "Mới vừa tỉnh ngủ sao?"

      "Ùm. . . . . . Tấn Dương. . . . . . Sao hôm nay lại nghĩ đến em. . . . . ."

      Đổi tay, đem xe tắt máy. Mở cửa xe, nhìn về ban công lầu hai có chút nhạo báng , " biết hôm nay,em vẫn còn vì mở cửa ?”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chap116: Nàng ?

      darkEdit: Vũ Hồng





      Bên kia điện thoại có tiếng ai. Tần Tấn Dương cười nhạt cắt đứt điện thoại. Tầm mắt nhìn chăm chú phía trước, kiên nhẫn chờ. Qua mấy giây, cửa biệt thự mở ra. Vu Nhuế mặc áo ngủ màu hồng nhạt, quần áo khiến thân thể uyển chuyển càng thêm ràng. Mái tóc dài có chút xốc xếch, quăn xoắn dán vào gò má hồng hào. Nhìn thấy Tần Tấn Dương nháy mắt, ánh mắt trở nên tinh sáng tỉnh táo. đến làm cho mình cảm ngoài ý muốn,tâm tư có được chuẩn bị. Khẽ mở miệng, cả người lười biếng dựa vào cửa nở nụ cười.

      “Vào ngồi !" Vu Nhuế hướng nhàng .

      Tần Tấn Dương giữ nguyên nụ cười mê người tới . ngang qua bên người ôm bả vai của , cùng vào biệt thự. Cửa cùng lúc được đóng lại. Chụp đèn trang trí trong phòng tỏa sáng càng cảm thấy ấm áp. Vu Nhuế ngẩng đầu ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh cười hỏi: "Tấn Dương, vẫn như cũ sao? hôm nay chỗ này của cũng có loại rượ thích chỉ còn lại rượu đỏ!"

      "Ùm? Tùy tiện ! Nghe lời em!" Tần Tấn Dương nhún vai cái,tay ở bả vai hơi nắm chút.

      ". . . . . ." Vu Nhuế có chút kinh ngạc.

      Hôm nay Tần Tấn dương, dường như giống như thường ngày. Nhưng cẩn thận nhìn, lại nhìn ra giống ở đâu . Nhưng ràng có thể cảm giác biến hóa của . Chẳng lẽ bởi vì có giống như trước như vậy kêu "Bảo bối" rồi sao? Mặc dù hai chữ kia, đối với tình nhân đều gọi. Trước đây cũng ghét. Bởi vì, muốn cảm nhận của khác với người khác. Nhưng bây giờ, qua thời gian dài như vậy đột nhiên kêu hai chữ kia, cũng có chút quen. Loài người chính là sinh vật kỳ quái như vậy.

      Tần Tấn Dương có chút mệt mỏi nằm ghế sa lon, nhìn thân ảnh của Vu Nhuế, trước mắt loáng thoáng lên bóng lưng lúc Đồng Thiên Ái xoay người rời .Chợt nhắm hai mắt lại.

      "Vu Nhuế, em sao?"thanh rất làm mềm lòng người vang lên.

      Quả nhiên, những lời này làm cho Nhuế Vu dừng lại động tác. Tay nắm bình rượu đỏ hơi có chút cứng ngắc. Ngẩng đầu lên, nhìn lại thấy khép chặt cặp mắt. Cười nhạt, tiếp tục động tác trong tay. chút để ý "Em ." Rượu đỏ đổ vào ly cao cổ trông giống như màu sắc hoa hồng đỏ, muốn cuốn hút trái tim của . Dù có cuốn hút chính là người đàn ông này mình. " hỏi em tại sao?" Vu Nhuế tò mò hỏi . Người đàn ông này, giống như cá tính quan tâm, thắc mắc?

      Tần Tấn Dương buồn buồn"Ùm" tiếng tiếp lời của "Tại sao." ràng là câu nghi vấn từ trong miệng ra lại trở thành câu có điệu khẳng định. Nghe như vậy làm cho người khác có chút tức giận!

      "Bởi vì người phụ nữ thông minh cũng lựa chọn thà bị làm tổn thương, cũng cần si mê Tần Đại tổng tài!" Vu Nhuế mỗi tay cầm ly rượu đỏ về phía . Tần Tấn Dương mở mắt ra nhìn . Mặc dù trầm mặc , nhưng ánh mắt lại có ý " tiếp".

      Ùm? . . . . . . Hôm nay Tần Tấn dương. . . . . . Xác thực có chút kỳ hoặc. . . . . .Vu Nhuế tới bên cạnh , đứng ở trước mặt của , mái tóc dài, khẽ đung đưa. Đưa tay đem ly rượu cho , nhìn nhận lấy ly rượu, ngón tay mơn trớn khuôn mặt tuấn của . Ấm áp "Bởi vì. . . . . . Em biết em. . . . . .Cho nên. . . . . . em . . . . . ."mặt áp lên đùi của sâu kín .

      "Bởi vì. . . . . . em biết em. . . . . .Cho nên. . . . . . em . . . . . ."Tần Tấn dương khẽ nhấp hớp rượu đỏ, cảm thấy có chút chát chát . Đưa tay, đem ly rượu để lên khay trà bên cạnh. Cúi đầu, nhìn người phụ nữ nửa ngồi ở bên cạnh . Có chút khó khăn giống như tự "Có phải . . . . . . em . . . . . . Như vậy. . . . . . cũng em như thế. . . . . ."

      ". . . . . ." Vu Nhuế chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp mở to có chút dám tin.

      Giờ phút này Tần Tấn Dương lại có thể biết câu này !Thời gian ở cùng trong mắt mình Tần Tấn dương ấy là dạng đàn ông hoàn mỹ đa tình. có ai. . . . . . Có thể vào tim của . . . . . . Tấn Dương. . . . . . . . . . . . người nào. . . . . . Mặc dù những lời này, là với mình. Nhưng trong lòng biết muốn hỏi "Đối tượng" mà bé này phải là mình. Khi bên trong hy vọng, Vu Nhuế giấu chua xót, mỉm cười trả lời "Vâng"

      Tần Tấn Dương nhìn , trong lúc nhất thời có phân biệt ràng dung nhan. Dưới ánh đèn vàng, người con trước mắt có đôi mắt bồ câu từ từ chuyển hóa thành người trong trí nhớ. Có chút xúc động ôm vào trong ngực, đầu tựa vào cổ của , muốn hit mùi thơm làm an tâm. Lại phát . . . . . . cách nào đạt được. . . . . . Lấy lại tinh thần, lúc này mới có chút phiền muộn cười. Tần Tấn Dương! Ngươi tại sao lại có thể biến thành bộ dáng này? Tần Tấn Dương luôn luôn đối với phụ nữ rất thành thạo tự nhiên thất hồn lạc phách? Thậm chí, nhìn người trước mắt trở thành ? Buông người con trong ngực ra, hôn lên trán của , nhàn nhạt "Vu Nhuế. . . . . . Tìm người đàn ông tốt. . . . . . Gả . . . . . ."

      Nghe được gọi tên của mình, khóe mắt trong lúc nhất thời dơm dớm 1 chút nước mắt. Đây là lần đầu tiên, Tần Tấn Dương kêu tên của . . . . . .Nhưng trong tiếng này làm cho mình càng thêm hiểu chuyện. người đàn ông mà trong lòng có người khác. Mà người kia, phải . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :