1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 107 – Trốn tránh tình




      Tần Tấn Dương dùng lưỡi tách hàm răng ra, ngay sau đó tiến thẳng vào trong, triền miên mà hôn.

      Bao nhiêu xúc cảm Tần Tấn Dương thể tất cả qua nụ hôn này. Khẩn trương, sợ hãi và ít tức giận. tức giận đơn giản chỉ vì kẻ luôn luôn cuồng ngạo như , ngay giờ đây trước mặt tình của chính mình, khỏi cúi đầu. giống Tần Tấn Dương trong quá khứ.

      Là ai chinh phục ai, giờ phút này trong căn phòng này, Tần Tấn Dương hoàn toàn sáng tỏ, chính là kẻ thua cuộc. phục. Thua chính là thua. như thế cam tâm tình nguyện thua tay này.

      "Thiên Ái. . . . . . Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . ."  thâm trầm triền miên hút lấy đôi môi non mịn, Tần Tấn Dương càng ngừng nỉ non tên . Giờ khắc này, ôm trong vòng tay, thưởng thức đôi môi ngọt ngào này, chính là cảm thấy nội tâm chính mình phong phú.

      người thần kì ở chỗ, có phải hay con người ta bắt đầu kì vọng vào điều gì đó?. Có lẽ là vậy… Cho nên tại cũng như thế mong đợi….

      Như muốn thể tất cả khát vọng của với trong nửa năm nay, chưa lần nào nghiêm túc hôn , tại dốc hết tất cả, tại nơi này kéo dài nụ hôn khát vọng.

      " phải như thế. . . . . Thiên Ái. . . . Cũng phải như vậy. . . .."

      Chưa từng nghĩ chế nhạo , càng muốn khiến khó chịu, cũng muốn làm những chuyện khiến tổn thương. Tất cả chỉ do đố kị. Đúng vậy, Tần Tấn Dương thừa nhận , thừa nhận bản thân mình sớm đố kị đến mức phát điên luôn rồi. Nhìn thấy này ở chung chỗ với người khác, nhìn thấy hai người bọn họ vừa vừa cười, thân mật tình tứ, đố kị. Đố kị dến mức phát điên, cho nên mới ra những lời như thế.

      “Ư!...Buông tôi ra… … Nghe… Đến…. À…” Đồng Thiên Ái lắc đầu, muốn nhanh chóng thoát khỏi kiềm chế của .

      Cái gã biến thái này, sao lần nào cũng làm ra hành động thế này chứ? là ti bỉ. Đồng Thiên Ái khó chịu cau mày, giống như lần trước, cắn lên lưỡi , nhất thời mùi tanh nồng lan ra trong miệng.

      “….” Tần Tấn Dương chịu đau tiếp tục hôn . Hai cánh tay giống như có thêm sức mạnh, đem cả người vây chặt. Giống như muốn để cho cả đời nay dựa vào cánh tay , hơn thế nữa muốn từ nay về sau là duy nhất của mình .

      “Buông….ra….” Đồng Thiên Ái liều mạng đẩy ra nhưng lạ phát mình chỉ là phí công.

      Tần Tấn Dương rột cuộc ngừng nụ hôn lại, cả người dán chặt vào Đồng Thiên Ái, tựa đầu vào cổ . Tham lam mà hít lấy mùi thơm của . Tần Tấn Dương thở hổn hển

      “Hãy nghe ….”

      “Tôi muốn! Tôi khong muốn nghe! buông tôi ra! Buông ra! Có hiểu hay ?” Đồng Thiên Ái cố chấp la lên.

      Tần Tấn Dương đem ôm chặt trong ngực, đếm xỉa đến giãy giụa của . Giấu mặt nơi lỗ tai , giọng

      xin lỗi……”

      xin lỗi! xin lỗi! xin lỗi… Nghe ba từ này, Đồng Thiên Ái ngây cả người. Tất cả phản kháng cũng ngừng lại.

      Đôi tay chống đỡ nơi lồng ngực của , cho dù cách lớp quần áo, nhưng có thể ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ . gì? Tên biến thái tự đại cuồng ngạo … thế nào lại xin lỗi!” cho nghe sao? phải là nằm mơ chứ? Nếu phải mơ, vậy nhất định mới vừa rồi nghe nhầm.

      xin lỗi…..” Thanh trầm thấp của lần nữa vang bên tai. Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt, có chút u mê nhìn chằm chằm điểm, con ngươi phóng đại, cũng là có điểm đến, cứ thế chăm chú nhìn lên phía trước.

      “……”

      cư nhiên …. xin lỗi. Có chuyện gì vậy! Tên biến thái xin lỗi? Cái này so với giữa tháng sáu trời đổ tuyết còn khiến người khác cảm thấy kinh hãi hơn.

      Tần Tấn Dương nhấc đầu lên, đôi tay rắn chắc ôm lấy khuôn mặt nhắn của , đôi mắt thâm thúy, sau bên trong là gương mặt mê man của . nhàng cúi đầu, dịu dàng hôn xuống đôi môi

      xin lỗi…. chuyện ngày hôm qua…. nhận lỗi với em….” Tần Tấn Dương chân thành .

      Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt tuấn tú cách mình gần, mà cả người còn bị ôm chặt trong ngực. Đồng Thiên Ái xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngập

      trước buông tôi ra “

      “ Vậy em tha thứ cho vội vã tiếp, ra điều điện với .

      Háy cái, Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi lặp lại “ trước buông tôi ra”

      “Em trước tha thứ cho ” Tần Tấn Dương cũng ngang bướng như , lặp lại lời mình.

      “…” Đồng Thiên Ái có loại xuc động muốn giết người, người này sao hôm nay lại ngang bướng đến mức này chứ. Cảm thấy bên hôn có chút căng thẳng, đối diện với ánh mắt , Đồng Thiên Ái hung thần ác sát

      “ TẦn tổng! Mời đem móng vuốt của ra khõi người tôi! nghe chưa?” Đồng Thiên Ái từng chữ từng chữ .

      Móng vuốt! Móng vuốt!

      Con nhím chanh chua này, dám đem tay biến thành “móng vuốt”? nghĩ là gì? Con mèo con chó ngoài đường sao? Có cả móng vuốt nữa.

      Tần Tấn Dương sửng sốt hồi, phản bác lại lời , lực đạo nơi bàn tay cũng giảm chút ít nhưng vẫn như cũ buông ra.

      “Em muốn thế nào mới tha thứ cho đây?” Tần Tấn Dương nhìn thẳng vào mắt , giống như làm như thế có thể biết được trong lòng nghĩ gì.

      Đôi mắt , đen như mực đúng hơn chính là giống như Mặc Sắc bảo thạch. Trong nơi u tối lại lóe lên tia sáng rực rỡ. Từ từ nổi lên, sau đó càng ngày càng chói mắt. Ánh mắt Đồng Thiên Ái cùng dây dưa, trong nhất thời lời nào. Dường như ánh mắt có ma lực, hút hết tâm trí của , khiến thể nào thoát khỏi ánh mắt đấy.

      Tần Tấn Dương khẽ nhíu mày. Khuôn mặt tuấn lên tia ảo não

      “Thiên Ái… Muốn thế nào mới có thể tha thứ cho đây?”

      Trong lòng chợt có chút buồn cười, rột cuộc cũng có ngày, khẩn cầu người con này. Đúng như vậy…. thể thừa nhận trước mặt tình , cái gì gọi là tư thái cao quý hơn người đều bị vứt bỏ.

      Trừ phi, ngươi là trốn tránh tình này.




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chánh văn chap­ter 108: Chính thức thông báo

       Edit : Mai Hương


      "Tha thứ?" Đồng Thiên Ái lầm bầm thầm cái từ này, cảm thấy hết sức xa lạ.

      Sống đời này hơn hai mươi năm, hầu như chưa từng có ai làm ra chuyện gì khiến cảm thấy thể tha thứ! Những người đối với tốt, đối với tốt, toàn bộ chỉ là khách qua đường mà thôi!

      Đồng Thiên Ái thở dài phiền não, lẳng lặng nhìn người trước mắt

      biết thế nào gọi là “khách qua đường” ?

      “Cái gì?” tại, biến thành Tần Tấn Dương mặt ngây ngốc nhìn . Trong cái đầu này của , đến tột cùng là chứa những thứ gì đây? “Tha thứ” cùng “Khách qua đường” hai chữ này, có quan hệ với nhau sao? Giọng nhảng, Tần Tấn Dương tự với chính mình “Khách qua đường! Cái gì gọi là khách qua đường đây?”

      “Giống như lúc ngươi đói bụng, sau đó vào quán cơm , cơm nước xong, đứng dậy trả tiền, rồi từ đó về sau bao giờ trở lại quán cóc này nữa”

      Cho nên, tha thứ làm gì chứ? Điều kiện hết của tha thứ chính là người kia còn lưu lại trong sinh mệnh của mình, cùng dây dưa, cùng có quan hệ. Như vậy “Tha thứ” mới có ý nghĩa, nếu , đáng để nhắc đến.

      Tần Tấn Dương trầm mặc , suy nghĩ ý tứ trong lời của . giây tiếp theo thông suốt ngẩng đầu, bàn tay đặt nơi eo bỗng dưng tăng thêm lực đạo, kéo cả người ập vào trong lòng mình. Dường như muốn biểu thị công khai quyền độc chiếm của chính mình.

      “Tôi phải khách qua đường!” Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , Tần Tấn Dương tức giận gầm .

      Đồng Thiên Ái lắc đấu cái, cả người tỉnh táo hẳn lên, trực tiếp

      “ Tôi biết, bây giờ với tôi những thứ này còn cần thiết sao? Tôi chỉ biết,chiếc gương bị bể dù hàn gắn kiểu gì mặt chiếc gương vẫn hằn lại những vết nứt. Hay như người khác thường , chậu nước hắt thu lại được!. Như vậy hiểu ?”

      ra sai. chỉ thôi. là tôi mang chính mình bán cho tháng, làm người phụ nữ của trong vòng tháng đó.”

      “Mặc dù thực tế chỉ có tuần” Đồng Thiên Ái bổ sung thêm. “ Cho dù như thế cũng thay đổi được sai.”

      “ Còn nữa, tôi thể nào tha thứ hay tha thứ cho được, đơn giản bởi vì tôi chưa từng trách cứ .”

      Đồng Thiên Ái tiến lại gần, nhàng “ Tôi nhiều lắm chỉ là chán ghét mà thôi!”

      Xong đời! Vòng tới vòng lui, hết vòng lớn, giằng co với nửa ngày, cuối cùng vẫn là nghe được hai từ “chán ghét” này.

      Mây đen kéo đến bầu trời trong giây lát trở nên u ám xám xịt.

      cho phép em chán ghét !” Tần Tấn Dương kích động nắm chặt lấy tay , dùng sức lắc lắc cả người .

      Đây nhất định là ông trời trừng phạt , bởi vì lúc trước đùa giỡn quá nhiều phụ nữ. Bây giờ ông trời phái đến trừng phạt , trừng phạt lúc trước phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt (chỗ này em tìm được từ, QH beta lại giúp em nha! J)

      Đồng Thiên Ái bị hành động của làm cho hoảng sợ, vội kêu to

      “Uy! Tôi thấy tự tin sinh tự kỉ luôn rồi! cho phép là sao hả? Tôi biết có cửa đâu! Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Cả đời này người tôi chán ghét nhất chính là !” Trong phút chốc khôi phục lại tĩnh táo, bản chất bướng bỉnh của cũng theo thế mà trỗi dậy.

      Đồng Thiên Ái trùng trùng hô, "Uy! Tôi xem ngươi là tự đại quán, bắt đầu động kinh ? Ngươi cho cũng cho phép sao?"

      Lúc này lửa giạn bốc lên tận đầu Tần Tấn Dương, ngước mắt nhìn , quát nạt “ được”

      “Tại sao? quản được tôi sao? Tôi là con người nha, tôi có suy nghĩ riêng của chính mình! Suy nghĩ đó có hiểu ? Chắc là hiểu rồi. Tên biến thái như sao mà hiểu được chứ!” Đồng Thiên Ái tức giận nạt lại.

      Tần Tấn Dương đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp có chút báo trước.

      Cái gì chứ? bị thần kinh dở người hay sao? Có gì đáng cười à? sai điều gì sao? Tóm lại điều, đúng là bệnh .

      “Tôi muốn làm việc! có thời gian ở chỗ này cãi nhau với . Còn nữa, nêu có việc gì làm ơn cần lạm dụng chức quyền, gọi tôi đến “ chuyện phiếm””. xong, Đồng Thiên Ái cong người lợi dụng khoảng trống dưới cánh tay chui qua thoát khỏi chế của .

      Đồng Thiên Ái bước được vài bước, thấy có phản ứng liền tăng nhanh bước chân.

      “…..” mau mau! Ở cùng chỗ với tên biến thai này cũng có chuyện gì hay ho. Ngẩng đầu nhin đồng hồ tay thấy nửa tiếng trôi quá Đồng Thiên Ái ảo não phát , ở cùng với nhu thế nào lại hao phí thời gian đến thế.

      Tần Tấn Dương nhìn theo bóng lưng gầy của cách mình càng ngay càng xa, rốt cuộc nhịn được mở miệng gọi “Đồng Thiên Ái”.

      Đồng Thiên Ái dừng bước chân nhưng vẫn quay đầu lại. buồn buồn cúi đầu, chần chờ chút, rồi lại bước tiếp, tiến về phía cửa trước.

      “Đồng Thiên Ái hôm nay tôi chính thức cho em biết, bao lâu nữa em sẻ trở thành Tần thiếu phu nhân!” Tần Tấn Dương nhìn , bình tĩnh .

      Ách!. Đồng Thiên Ái lần nữa đứng yên tại chỗ, ngây ngốc lúc, quay đầu lại nhìn người vừa thông báo tin tức chấn động này – Tần Tấn Dương. Đồng Thiên Ái nhìn thẳng vào ánh mắt lại phát ra ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết. Trời oi! Tên biến thái chết tiệt này! cái gì vậy? Tần thiếu phu nhân ư? Tần thiếu phu nhân! có biết những lời này có nghĩa là gì chứ? Lại bắt đầu nổi điên à? Chắc hẳn đây lại là bày trò để trêu đây.

      Đồng Thiên Ái! Nghênh mặt công kích lại . Cũng thể bị suốt ngày trêu chọc được.Ít nhất cũng muốn được tiêu sái lần. Đồng Thiên Ái quật cường ngẩng đầu nhìn Tần Tấn Dương, có chút giễu cợt

      “Tần tổng! Đây là trò chơi mới nghĩ ra à! Nghe cũng hay đó! Nhưng mà xin lỗi, tôi đây có hứng thú!”

      Tần thái thái! Đây chính là danh hiệu mà người người mơ triệu người tưởng. Toàn bộ phụ nữ độc thân tại đất Đài Loan ai ai cũng mơ ước được làm vợ hợp pháp của Tần Tấn Dương. có nên hướng cảm tạ hay đây?

      Phi phi phi

      có ngu cũng đến mức mất trí như thế. cần nghĩ cũng biết, đây là cố tình trêu đùa .






    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 109: Tôi em

      darkEdit : Mai Hương



      phải trò đùa. “ Tần Tấn Dương nhìn , ánh mắt rực sáng, bộ dáng ôn nhu mềm mại lúc trước biến mất dấu vết, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm trang.

      Két! phải trò đùa! Đồng Thiên Ái “ nha” một tiếng, nhún vai một cái, đối diện với hắn, tiệp tục vẻ trào phúng mà nói

      “Vậy chắc là vui quá Tần tổng bộc phát nói ra. Ý nghĩ này của Tần tổng thật sự rất thú vị nha. Tần tổng dạo này có gì làm đâm ra nhàm chán sao? yên lành tự dưng tìm một nhi người người ghét bỏ như tôi đây làm Tần phu nhân.”

      Tần Tấn Dương vẫn một bộ dáng nghiêm trang như trước, khuôn mặt tuấn lãng, đôi môi mỏng bặm chặt, quanh thân hắn lúc này tản ra một loại khí phách. Đây chính là khí chất vương giả bẩm sinh mà có.

      Từ từ tiến lên mấy bước, thấy vì hành động này mà lui về sau, Tần Tấn Dương dừng bước, hề có ý ̣nh muốn tiến lên. Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ phối hợp với từng hành động của gái này.Cách một khoảng , Tần Tấn Dương sau kín nói:

      “Lời nói của tôi từng lời một có nửa điểm đùa giỡn. Tôi biết em biết rõ điều này.”

      Nhìn ngũ quan tuấn hoàn mỹ trước mặt, trong lòng Đồng Thiên Ái chợt nhớ lại thời điểm đêm hôm đó. Nhớ bàn tay kia cùng đôi môi mỏng của chu du khắp nơi người. Còn có từng nụ hôn của nhàng rơi xuống thân thể . từng rất ôn nhu thương .

      Nhớ hắn đã dùng đôi tay rắn chắc cùng đôi môi mỏng mềm mại kia chu du khắp nơi thân thể . Từng nụ hôn như thế nào rơi xuống người , nhớ hắn từng động tác một như thế nào thương .

      Những hình ảnh ám muội đó về khiến mặt Đồng Thiên Ái đỏ bừng lên. Aaaaaaaa! Thật muốn chết quá!.

      Đồng Thiên Ái! hôm nay ăn trúng gì vậy? Trước mặt tên biến thái này, hết lần này đến lần khác nhớ đến mấy thứ đó.Từ khi nào thì trở nên háo sắc tham tình vậy?

      Theo bản năng, Đồng Thiên Ái khẽ liếm môi, đôi môi đỏ vẫn lưu lại nhiệt độ của nụ hôn triền miên khi nãy. Hơi thở của hắn cứ theo thế vương lại người tựa như dấu ấn của chính hắn. Khiến xua đuổi thế nào cũng hết.

      Tần Tấn Dương nhìn thấy cử động kia của , trong cơ thể một trận nóng bức lại xuất hiện. Ý nghĩ muốn hôn lần nữa bị khơi dậy.

      “Sao vậy? Sao nói câu nào?”. Tần Tấn Dương ́ gắng đè nén hơi thở tán loạn của chính mình, thâm trầm nói.

      Đồng Thiên Ái căm giận nhìn hắn, bật thốt lên hai chữ :” nói”. Sau đó ngay lập tức xoay người, hướng cửa lớn tới. Tần Tấn Dương dựa người tường, bàn tay để trong túi quần tây, nhìn nhỏ giọng nói “ Đồng Thiên Ái, em chính là gái nhát gan”.

      Nhát gan? Hắn có ý đồ xấu! Tên biến thái đó điên rồi! Hơn nữa điên cũng nhẹ đâu! Muốn đem hắn cách xa chính mình, thể ở chung một nơi với hắn. Nếu cứ tiếp tục ở chung, chắc chắn tâm tình sẽ hoàn toàn bị hắn làm cho tê liệt. Nghĩ thế, tốc độ của càng nhanh hơn, quả thật là muốn chạy nhanh ra khỏi đây.

      Tần Tấn Dương nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng luống cuống của Đồng Thiên Ái, hài lòng mỉm cười “ Em phải tiểu quỷ nhát gan hay sao? Em chính là dám thừa nhận. Em sợ ”

      Buồn cười! Đây là hắn khiêu khích sao? Cho rằng sẽ cùng hắn cãi vã sao? thèm nhìn Tần Tấn Dương lấy một lần, nhịp bước vừa rồi chậm rãi giờ này vội hướng cửa trước bước đến. Tần Tấn Dương nghĩ sẽ bỏ qua cho , đôi mắt sáng nhìn như cũ, giọng nói sắc bén “ Đồng Thiên Ái! Em chính là tiểu quỷ nhát gan. Bởi vì em sợ chính mình sẽ thương tôi, sợ mình sẽ giống những người phụ nữ khác cách nào chống cự được sức hút từ tôi. Cho nên Đồng Thiên Ái em đối với tôi phải là có có cảm giác gì, chính là em dám đối mặt với chuyện này!”

      Đồng Thiên Ái lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng ngay cả chính mình cũng biết vì sao lại như thế.

      “Sợ? Tôi chưa bao giờ biết sợ. Đặc biết là với , tôi căn bản hề sợ . Nói thêm cho biết, Tần tổng, tôi phải là loại phụ nữ lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm đối với . Càng sẽ bao giờ .”

      Kêu la ầm ĩ xong, Đồng Thiên Ái lúc này mới phát hiện ra mình kích động có hơi quá mức. làm sao thế này? Biết hắn ́ ý khiêu khích, sao lại tự mình chui đầu vào lưới. Phải ́ gắng giữ tỉnh táo mới được. Aaaaaaa! được! thể nào! thể để hắn dắt mũi dẫn . Nụ cười giữ vững môi, Đồng Thiên Ái hỏi ngược lai:

      “Sao vậy? Tần tổng hôm nay sao lại khác thường như thế? Tiếp theo, phải Tần tổng sẽ nói ngài thích tôi, đặc biệt hơn sẽ nói tôi chứ ?”

      Nếu câu trả lời của hắn khẳng ̣nh như thế, vậy sẽ cười đến chết mất. Trước đây hai người bọn họ chính là như nước với lửa, lúc nào cũng đối chọi với nhau, thế nào mà chỉ trong chớp mắt liền biến thành . Bọn họ đóng kịch truyền hình sao? Sao mà giống Lôi Nhân kịch tình vậy. đừng có đùa nữa

      Tần Tấn Dương lẳng lặng nhìn , nói gì. Thời khắc này mọi thứ cũng như thể ngừng trôi. khí trầm tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cách đó xa, chính là sóng to gió lớn. Là ai trước mở ra kia Trần Phong hộc tủ, kia thanh khóa ở tay ai….

      Tần Tấn Dương thở dài hơi, ánh mắt còn thâm thúy như trước, cười nhạt tiếng, tự giễu chính mình

      “Đúng vậy! Tôi thế nào lại thích con nhím như em chứ? Em ngày nào cũng chán ghét tôi! Nhìn thấy tôi muốn trốn chạy! Tôi biết phải làm thế nào mới ở chung chỗ với em được. Điều này khiến tôi rất phiền não”

      “Nên là, Đồng Thiên Ái, tại, tôi muốn cho em biết tôi thích em. Hơn nữa tôi từ thích trở thành em luôn rồi”

      Tiếng tim đập ——

      Thình thịch… Thình thịch…. – tiếng tim đập

      Cảm giác khó thở xuất hiệnkhông hề báo trước.Giống như bị ai đó dùng khối đá lớn nện vào ngực khiến cả người hít thở thông.

      Tên biến thái gì vậy? thích con nhím ? biết làm thế nào mới ở chung mới được. còn phiền não nữa chứ! phải lúc nào cụng tự đại cuồng vọng hay sao?

      “Tôi thích em. Hơn nữa tôi từ thích trở thành em luôn rồi” thích ai? ai? Là ? Đồng Thiên Ái sao? Trải qua tất cả mọi chuyện, biến thái đáng chết lại thích . Thậm chí là . Làm ơn . Loại này dở như vậy kịch tình cũng quá ngoại hạng.

      kẻ mưu kế đầy mình. chính là muốn chỉnh nặng đây

      “Thế nào? Em hưng phấn hơi quá? Cũng đúng thôi. Toàn bộ phụ nữ thế giới em là người đầu tiên tôi thích”. Tần Tấn Dương nhìn nét mặt , ung dung nhàn hạ .

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Cháp 110: Quá nhiều khúc mắc

      Edit: vũ hồng







      Đổng Thiên Ái cúi đầu cắn răng, cái tên nam nhân biến thái này giọng đó là ý gì ! mình là người duy nhất trong thế giới nữ nhân mà ? cho đó là vinh hạnh sao?còn mong rằng sau khi nghe thấy câu này tự giác đến bên ôm hôn , hoặc là rất vui vẻ để thỏa mãn thói hư vinh của ? buồn cười đâu phải loại con nông cạn. nghĩ rằng có phản ứng như thế phản ứng như vậy để thỏa mãn hư vinh của mong rằng về sau quấy rầy mình. nở nụ cười giả dối, cười cười mà : “Có thể được Tần tổng tài , em là cực kỳ cảm kích ! Dạ! em đem “tình của ” hảo hảo trân quý đấy! đợi đến khi em sống khoảng bảy tám chục năm nữa em quên mang ra khoe”

      Đúng rồi, đến lúc đó tóc bạc trắng mà còn có thể đứng hiên ngang trước mặt con cháu cho tất cả biết từng được Tổng tài của Tần thị ngỏ lời mình. Chà...! tệ! Là ý kiến hay! rất nhiều nư nhân, bọn họ chỉ muốn nghe họ,nhưng chữ “” này sao có thể ra được dễ dàng như vậy? Trước kia chưa từng nghĩ đến lần cho nên dễ dàng ”. Nhưng bây giờ ra bao giờ thay đổi, cho dù có ghét cũng phải làm cho thích . phải muốn mà chỉ vì chưa rung động trước ai, có lẽ người đó chính , là người “duy nhất” và cũng là người nhất”…….

      “Đổng Thiên Ái, em, mong em hiểu điều đó” nghiêm túc lại lần nữa đột nhiên thấy ba chữ “ em” cũng phải là khó khăn khi ra, dường như càng càng thuận, nếu mỗi ngày đều cũng thấy tệ lắm. Đổng Thiên Ái nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nụ cười môi tắt hẳn sắc mặt trở nên cứng ngắc. phải chư……. Trông như vậy……… thấy có ý đùa giỡn…….. cách khác……là ?……… ?……….. toát mồ hôi………tên nam nhân biến thai này………. nàng !!!

      Tần Tấn dương thở phào nhõm, lộ ra mỉm cười mê người, " giỡn, từ lúc bắt đầu, với em, có ý đùa giỡn!" là trường hợp ngoại lệ, làm cho phá bỏ hết tất cả các quy tắc của bản thân.

      “………..” Đổng Thiên Ái nghĩ, rồi lạnh nhạt hỏi : Như vậy em hỏi , em như thế nào?”

      Thấy mở miệng định , vội vàng cắt ngang : “ cứ nghe em hết . chắc chắn chưa?Có người với em, có rất nhiều loại, bản thân em mặc dù hiểu lắm nhưng em có thể hiểu được từ “ ” của nó như thế nào. luôn có cuộc sống an nhàn sung sướng,mỗi người thấy đều là khúm lúm,có thể ngồi xuống lau giầy cho , có ai phản kháng lại . Tất cả những người phụ nữ bên cạnh , họ luôn chiều theo ý của ,luôn nghe lời , luôn gật đầu chứ lắc đầu? Tần Tấn Dương, nghĩ chưa? Tại sao bây h lại em? Có lẽ…. bởi vì chưa bao h gặp 1 người phụ nữ như em. Em luôn tỏ ra chán ghét , khinh thường , phản kháng lại , thậm chí muốn quen biết với nên cảm thấy mới mẻ, kích thích ! Càng có được lại càng muốn có. Đây phải là tình chân chính, hiểu chưa?”

      ………… 1 hơi như vậy, mới thấy miệng lưỡi khô nóng.

      Tần Tấn Dương im lặng tại chỗ, chăm chú nìn nàng, phản kháng, mát nhìn xuống làm cho người đối diện thể nhìn được trong lòng nghĩ gì.

      “………” Đổng Thiên Ái nhìn khẽ mỉm cười rồi xoay ngưòi bình tĩnh về phía cửa phòng. Giống như trước kia, đối mặt với tất cả những người muốn theo đuổi luôn để cho họ bất kỳ hy vọng, vẫn như cũ kiêu ngạo mà rời . Đổng Thiên Ái…………. Làm rất tốt…………. để cho thương hại mình. Mặc dù lúc trước mình rất ghét , nhưng giờ phút này mình, cho dù từ “” này có bao nhiêu khúc mắc….. Đối mặt với tình cảm này, bất kể là tốt hay tốt, đều muốn chân thành mà đối diện.

      “Mẹ………………ô…………”

      “ Bảo bối ThiênÁi, tại sao lại khóc? Đừng khóc !”

      "Mẹ. . . . . . Tiểu Lệ . . . . . . Là bởi vì tiểu Kiệt ca ca bên cạnh thích con. . . . . . Mới cùng con làm hảo bằng hữu đấy! . . . . . ."

      "Cho nên con khóc đây? Thiên Ái ngu ngốc!"

      "Tiểu Lệ. . . . . . Nàng thích con. . . . . . Nàng thích tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."

      "Thiên Ái, mẹ cho con biết, tiểu Lệ nàng cũng thích con, chỉ là . . . . . . So với tiểu Kiệt. . . . . . Nàng thích hơn tiểu Kiệt ca ca. . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Giống như mẹ thích nhiều người như vậy, nhưng là thích nhất vẫn là Thiên Ái. . . . . ."


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chapter 111: Ai mới là dã nam nhân 

      Edit: vũ hồng


      Cửa nhàng đóng lại, Tần Tấn Dương vẫn có phản ứng gì, cả người dựa vào tường, cúi đầu suy nghĩ. Lời vừa rồi vẫn lẩn quẩn trong đầu, giọng của ràng thanh thoát………

      “Tần Tấn Dương, nghĩ chưa? Tại sao bây giờ lại em? Có lẽ…. bởi vì chưa bao giờ bị người phụ nữ từ chối. Em luôn tỏ ra chán ghét , khinh thường , phản kháng lại , thậm chí muốn quen biết với nên cảm thấy mới mẻ, kích thích ! Càng có được lại càng muốn có. Đây phải là tình chân chính, hiểu chưa?”

      …………

      Là như vậy sao?Tần Tấn Dương……. Đối với cây gai …….thực là như vậy sao? Nếu theo như , và những người tình trước kia giống nhau cho nên mới thấy có cảm giác mới mẻ nên mới có cảm giác muốn có được . Càng có được……… càng muốn lấy được. Tần Tấn Dương nhìn xuống sàn nhà, cảm thấy có lối thoát……. Chưa từng thích người……….mà ngay cả bản thân …….. cũng nhưng suy nghĩ trong lòng mình ra sao nữa.

      Quay lại phòng mình để xử lý công việc, buông mình xuống ghế, tay nâng má, tay vuốt trán, trong đầu vẫn lên nhưng việc vừa xảy ra. Vẻ mặt khó chịu của khi đó cứ lên như cuốn phim quay chậm lập lặp lại, thước phim đáng ghét đó làm cho tâm trí mình càng ngày càng bị kích động…… Đổng Thiên Ái ………..tại sao lòng của ngươi………..sau cái nháy mắt đó……. lại thấy hồi hộp như vậy…..

      thích em, ! Là em” Đột nhiên tỏ tình như vậy, giống như 1 lời nguyền rủa cứ vang mãi bên trong tai.

      A a……………. Đổng Thiên Ái ! ngươi phải tỉnh táo, ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì, lúc nãy trong phòng ngươi đối với nam nhân đó có biểu rất OK như vậy mà tại lại………. tự nhiên kìm được nhớ lại. Đưa tay bịt kín lỗ tai, muốn nghe thấy nữa, muốn lại nghe thấy cái thanh đó….cứ quanh quẩn….bên tai……. Cả người có cảm giác ngây dại giống như nằm mơ, đúng là ác mộng! Cả đời cũng nghĩ đến, cảm thấy hít thở được, trong lòng lo lắng biết cái tên nam nhân biến thái đó có cho gọi lần nữa.

      Buổi sáng,thời gian trôi qua  thoáng cái đến giờ ăn cơm buổi trưa. Sau lưng có người vỗ vào vai:

      “Đổng Thiên Ái ……….”

      Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, Đổng Thiên Ái quay lại thấy khuôn mặt trái xoan ửng hồng của Y Y, mắt nhíu lại lập tức giãn ra….

      ăn thôi……” Tiền Y Y thở hổn hển, kéo Đồng Thiên Ái, hướng thang máy tới, vừa vừa : “ Hôm nay ta mệt chết được cái tên Miss Trần đó nhất định là lấy việc công bao thu riêng. Tự nhiên phái như ta đưa tài liệu xa như vậy. Thiên Ái! Ngươi biết ,năm sáu cái thùng lớn như vậy mà mình ta phải mang đến công ty đó, bi thảm nhất chính là ở đó có thang máy, tới lui, từ xuống dưới ta chạy biết bao nhiêu làn. Ta đói bụng đến nỗi có thể nuốt được cả con trâu”

      “………” Đổng Thiên Ái bị bạn kéo lại nghe ta kể khổ chỉ biết gật đầu phụ họa.

      Tiền Y Y cảm thấy mình nửa ngày nhưng thấy ai đáp lại, tò mò nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Thiên Ái ở sau lưng phát thấy vẻ mặt ngưng trệ, ngơ ngẩn. Đưa mặt lại gần : “ hồi hồn, hồi hồn, mau hồi hồn Đổng Thiên Ái”.

      “A________” Đổng Thiên Ái hét to tiếng, khi mắt nhìn mông lung xuất khuôn mặt của Tiền Y Y, vội vàng định thần, buồn bã : “Y Y xin lỗi”.

      Tiền Y Y “ hừ” tiếng, buông tay ra, quay đầu bước vào thang máy, làm bộ để ý đến .

      “Y Y” Đổng Thiên Ái vội vàng chạy đến rúc vào bên người bạn như chú cừu lắc cánh tay của bạn mình, cầu khẩn : “ nên tức giận a! ta sai rồi”.

      Tiền Y Y liếc nàng 1 cái thờ ơ : “ Trong đầu của ngươi toàn nghĩ đến nam nhân, làm gì còn chỗ cho người tỷ muội tốt là ta đây”.

      Ách….. trông đầu toàn nghĩ đến nam nhân………..lời này………. là đúng………. khoa trương………. Nơi nào trong đầu nghĩ đến nam nhân………… qua oan ức….. được rồi ……… thừa nhận……..có nghĩ chút……….

      Tiền Y Y nhìn gương mặt đỏ hồng của liền trêu trọc: “Làm sao rôi? Chẳng nhẽ muốn người đó thầm mến đến N năm nữa à? A! phải, phải là bạn trai. Ta nhớ rồi, có phải là người hôm qua ? Ùm! Nhìn rất đẹp đôi đấy ! Rất tuyệt a! nếu lập gia đình nên gả cho ngừoi như !”. Tiền Y Y hồi tưởng lại dáng người nam nhân đó rồi lên suy nghĩ.

      “…………”Đổng Thiên Ái cắn môi ấp úng : “Nếu như ta ……. Người ta nghĩ đến phải là ……”.

      “ hả?” lần này đổi lại là Tiền Y Y trơn mắt há mồm, Đổng Thiên Ái nghĩ đến nam nhân khác? Lòng lại càng hiếu ký hơn, vội vàng lại gần : “Tốt! Thiên Ái! cho ta biết nhanh lên, ngươi nghĩ đến dã nam nhân nào?”

      Dã nam nhâm…………..ngất………..toát mồ hôi….

      “ Y Y” Đồng Thiên Ái nhìn thấy hai mắt bạn mình tỏa sáng, cảm giác mình giống như là trung “tiền mặt” ( cái này ta chịu chẳng hiêu là gì).

      Tiền Y Y liếc cái : “ mau, mau, được láo”.

      Đổng Thiên Ái thể làm gì ảo não : “ ra …….. ta cũng biết……chuyện gì xảy ra……..chắc ta thần kinh thác loạn á……..……người ta thấy rất đáng ghét……………”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :