1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chọc phải thủ lĩnh tổng tài : Hắc đạo công chúa

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chánh văn chapter 92: THÍCH EM

      Edit: Mai Hương





      Bạch Minh sao vậy? Sao lại đứng yên một chỗ ? Thấy Tiêu Bạch Minh chậm chạp có phản ứng, Đồng Thiên Ái rốt cục nhịn được lên tiếng gọi

      Bạch Minh”

      Tiêu Bạch Minh lẳng lặng nói câu nào, xoay người tiến lên phía trước. Ở trước mặt , từ từ ngồi nửa người xuống, hai tay hướng về sau vẫy vẫy

      “ Thiên Ái! Lên nào! cõng em lên nhà!”

      Lời vừa thốt ra khiến Đồng Thiên Ái sợ hãi đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời, hốc mắt dần đỏ lên mang theo chút chua xót trong đó.

      Bạch Minh! cần đâu! Em nặng lắm! Em có chuyện gì sao lại phải cõng lên chứ!”. Nhanh chóng cự tuyệt ý tốt của Tiêu Bạch Minh, nhưng trong lời nói của vẫn mang theo vẻ nghẹn ngào.

      Tiêu Bạch Minh ngồi yên như cũ, kiên nhẫn nói

      “ Gần đây luôn ngồi trong phòng, cả ngày chẳng vận động gì cả, tiện thể hôm nay xem như tập thể dục luôn . Sao vậy? Em muốn giúp sao?”

      Đồng Thiên Ái đứng nhìn bóng lưng của , dòng nước ấm áp đâu đó chảy xuôi qua lòng. đã biết. đều đã thấy được. biết bị thương ở chân, cũng biết đau đến mức cử động được. biết rồi, sau đó lại ́ tìm lấy lý do dở tệ như vậy, đây đúng là lý do dở nhất trong tất cả lý do. Nhưng sao lại cảm thấy sung sướng vui vẻ đến thế này chứ?

      Nâng lên khuôn mặt tươi cười, giả vờ như biết gì, cẩn thận mà nhào lên lưng

      Bạch Minh, em nặng lắm đó! chuẩn bị tâm lý nha!”

      “ Được! đã chuẩn bị sẵn sàng!” Tiêu Bạch Minh khỏi trêu chọc lại .

      Từng dãy cầu thang dài yên lặng, một bóng người, vang vọng đâu đây tiếng bước chân trầm ổn, từng tiếng từng tiếng, rất có tiết tấu. Tiếng bước chân như một một khúc sụt dáng dấp, khiến người nghe cảm thấy thật hạnh phúc.

      Tựa mặt lưng , Đồng Thiên Ái cảm thấy bờ vai rất rộng, nằm người cũng rất thoải mái, tựa như khi còn bé được nằm trong lòng mẹ. Thật hạnh phúc và ấm áp.

      “Thiên Ái!” giọng nói Tiêu Bạch Minh vang lên bên cạnh

      Đồng Thiên Ái tựa đầu vào vai , nhỏ giọng hỏi

      “ Sao vậy ? Có phải em nặng lắm ? Cho em xuống ở đây là được rồi”

      phải” Tiêu Bạch Minh vội vàng lắc đầu, ấp úng nói “ Em nặng. Một chút cũng nặng! Thật ra… muốn nói…..”

      ". . . . . ." Đồng Thiên Ái gì, lẳng lặng chờ nói tiếp.

      Trong lòng có dự cảm yên, vào giờ khắc này, càng ngày càng dữ dội. Trực giác phụ nữ nói cho biết, nếu để nói hết, chắc chắn sau đó cả hai sẽ rất khó xử. Cho nên…….

      ! Gần đây làm thế nào?” Giọng nói vui vẻ, Đồng Thiên Ái ́ ý muốn ngăn lại

      Tiêu Bạch Minh sửng sốt một chút, giây tiếp theo đã thở dài một cái. Tiếng thở dài yếu ớt như thế nhưng lại khiến Đồng Thiên Ái cảm thấy nặng nề. Từ đáy lòng tỏa ra cảm giác bất lực, Đồng Thiên Ái tự trách chính mình, nhưng là có biện pháp. Vì phần khế ước kia, đã đem mình bán cho người đàn ông khác. Bản thân xứng với tình của . Sau này sẽ có người khác mang lại hạnh phúc cho .

      “ Trong công ty có gì đặc biệt cả, mọi người ai cũng lo làm tốt công tác của mình. Thiên Ái đây?” Tiêu Bạch Minh đơn giản tóm tắt nói cho nghe

      “ Vậy sao? Em làm cũng thế” Đồng Thiên Ái đem hai cánh tay khẽ buộc chặt, ôm chặt lấy , dường như muốn đem mọi ấm áp từ mang về mình. Nghĩ đến mỗi ngày chính mình phải đối mặt với những áp lực vô hình, Đồng Thiên Ái cảm thấy chính mình thật nhỏ bé yếu ớt. thật muốn tìm một cây đại thụ để chính mình có thể dựa dẫm, tựa như chú chim nhỏ cả ngày bay lượn ngừng nghỉ, đến khi chiều tà lại trở về tổ ấm của chính mình.

      Bạch Minh! đẹp trai tài giỏi như vậy trong công Tiền YY nhất ̣nh có rất nhiều gái thích

      Chết! Sao lại hỏi vấn đề này chứ. Thật muốn cắn lưỡi mà. Đã muốn nhắc đến đề tài nhạy cảm này, sao giờ lại đề cập đến nó nữa? Đồng Thiên Ái! Sự thật chứng minh, quả nhiên là Đại Ngốc Nghếch.

      có! Chẳng có ai thích cả!” Giọng nói đầy thâm trầm của Tiêu Bạch Minh sâu kín vang lên.

      Đồng Thiên Ái vội phản bác lại, hét lên

      “ làm sao có thể! rất ưu tú mà!”

      “Cho dù có…….” Tiêu Bạch Minh nghĩ ngợi một lát, rốt cuộc nói “ cũng như cũ thích họ”

      Những lời này giống như viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ phẳng lặng. Tâm trạng Đồng Thiên Ái lúc này cũng như mặt hồ vừa rồi, nổi lên từng gợn sóng. Mọi cảm giác đan xen trong lòng, vui sướng có, cảm động có, có cả khẩn trương kinh ngạc,… tất cả tràn ngập trong lòng. Đồng Thiên Ái lẳng lặng cảm thụ hàng loạt cảm giác khác nhau trong lòng.

      Cuối cùng cũng lên đến nơi, cả đoạn còn lại Tiêu Bạch Minh cũng nói gì thêm. khí bao trùm một loại yên lặng đến đáng sợ. Thậm chí Đồng Thiên Ái có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực. Mà kề sát sống lưng cũng có thể nghe được. Tâm trạng hai người đều như nhau, rung động và choáng váng.

      Bạch Minh! Có thể thả em xuống rồi!” Đồng Thiên Ái phá tan im lặng, nói

      Tiêu Bạch Minh sửng sốt trong giây lát, khuôn mặt hiện lên vẻ đỏ ửng, từ từ ngồi xổm xuống, vội vàng nói

      “ À! Ừ! quên mất. Lúc xuống cẩn thận một chút!”

      “ Vâng” khuôn mặt Đồng Thiên Ái cũng đỏ bừng theo. Hai chân cuối cùng đã tiếp đất, đáng lẽ phải cảm thấy vững chắc mới đúng, ngược lại lại cảm thấy mất tự nhiên, khó chịu. Đồng Thiên Ái cúi đầu dám ngẩng mặt lên nhìn, từ trong túi xách móc ra chìa khóa cửa, trong lòng thầm nói “ nhanh lên một chút, mau mở cửa ra! vào nhanh một chút! Phải thật bình tĩnh! Cứ như thế mà làm!”

      Trong nháy mắt, cánh cửa mở ra, Tiêu Bạch Minh chợt hô lên

      “ Thiên Ái! thích em”

      ……..Cả người đứng hình tại chỗ, như bị điện giật. Đáy lòng tràn ra sự vui sướng khó tả. Nhưng là, thể tiếp nhận. xứng đáng! Đồng Thiên Ái đã xứng với ấy nữa rồi!

      “ Thật xin lỗi”. Trong lòng là một mảng lạnh lẽo, Đồng Thiên Ái nghĩ một đằng nói một nẻo.

      Tiêu Bạch Minh chua xót cười, dường như đã sớm lường trước được câu nói này, tự lẩm bẩm với chính mình

      “ Thiên Ái! sao! thích em, đó là chuyện của ! Em có thể…..” thanh chợt dừng lại, rồi nói tiếp “ thích ….”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 93: tin

      Edit: Thảo Nguyên


      phải những gì, ít nhất cũng phải có lời an ủi chứ?

      Nhưng vào giờ khắc này, thể ra lời! nghĩ muốn tiếp nhận phần tình cảm, tiếp nhận phần kí thác, nhưng tại làm được!

      Bạch Minh, em thấy mệt mỏi, em muốn được nghỉ ngơi!”

      Quyết tâm hung ác, đóng cửa lại, ở lúc đó, dường như nghe thấy Tiêu Minh Bạch thấp giọng lẩm bẩm

      chờ em.”

      Dựa vào lưng cửa, thể chịu nổi mất mát, bên miệng biết bao nhiêu lần lẩm bẩm: “ Minh Bạch……. xin lỗi……… Minh Bạch……. xin lỗi………”

      Bây giờ, chỉ có thể những lời ấy, có lẽ chỉ có thể ba chữ “ xin lỗi” này thôi. Còn những thứ khác thể làm được.

      Mệt mỏi vào phòng ngủ, thẳng tắp ngã xuống giường. Đầu chôn sâu vào trong gối, hai tay bịt lỗ tai lại, đè nén nội tâm uất ức, yên lặng chỉ nghe thấy nhịp tim của mình.

      “Bùm…..Bùm…..”, dường như tự với mình, trách bản thân ngu xuẩn, phụ người tốt như vậy.

      Đột nhiên, chợt từ giường nhảy lên, chân đau cũng thèm để ý, chạy tới phòng khách.

      Nhìn bức hình treo tường, nhìn người phụ nữ trong hình mỉm cười. Lần đầu tiên luống cuống như vậy, lần đầu tiên sợ hãi như vậy, lần đầu tiên cảm thấy lực bất tòng tâm.

      “Mẹ, con có làm sai đúng dường như tức giận, nhìn về bức hình rống to.

      “Vì nhi viện, con phải làm sa? Cho đến bây giờ con đều nghĩ qua muốn trêu trọc bất cứ người nào! Con sai lầm rồi sao?”

      “Con chỉ muốn có được hạnh phúc đơn giản, con như vậy là sai lầm rồi sao?”

      ……..

      Vô số lần hỏi “Con sai lầm rồi sao”, nhưng có ai cho biết, rốt cuộc có làm sai….

      Người phụ nữ trong hình nhìn Đồng Thiên Ái, nụ cười của lúc này dường như có vẻ vô cùng bi thương, mang theo cảm giác thâm thúy, nhìn nữ nhi của mình.

      “Bảo bối Thiên Ái….Con hối hận à…..”

      “Mẹ…. có….Con chưa từng hối hận….Cũng hối hận…..”

      “Như vậy….con tại sao phải làm khó mình như thế….”

      “Con chỉ là….Con cảm thấy….”

      “Bảo bối Thiên Ái….Người con chân chính…Chắc là để ý quá khứ của con…Biết ….”

      “………..Mẹ……….Con hiểu………”

      “Chân chính để ý…chỉ là mình….”

      Đồng Thiên Ái! Thừa nhận ! Là chính ngươi để ý! Bởi vì ngươi sợ, bởi vì ngươi mềm yếu! Ngươi sợ Bạch Minh về sau biết chuyện, ấy để ý tới ngươi nữa!

      Đồng thời bản thân mình tin Bạch Minh!

      tin ấy đối với mình thích được bao nhiêu, tin mình nhận được hạnh phúc….

      Sáng hôm sau tỉnh lại, có chút nhức đầu. Chẳng lẽ là do bị trẹo chân?

      Cho nên đầu cũng trướng đau dữ dội…

      Ra khỏi giường đánh răng rửa mặt, cuộc sống vẫn phải trôi qua. Mỗi ngày đều có gì thay đổi, lâu ngày như thế cảm giác chản nản, dường như có gì thay đổi.

      Mình bây giờ có thể làm tốt nhất chuyện, chính là đối phó với tên biến thái kia!

      ít phần công việc nhất định là phải chống đỡ cho đến hết hạn hợp đồng! Nửa năm sau, muốn vênh váo tự đắc hướng phất tay cái, với bái bai, hơn nữa còn kiêu ngạo mà rời !

      Đồng Thiên Ái! Cố gắng lên! Nhất định phải cố gắng lên! thể nhận thua!

      Nhìn mình trong gương, khích lệ phen, gật đầu cái hài lòng.

      Đưa tay đem tóc buộc thành bó, đem tóc ghim cao, lộ ra cái trán trơn bóng. Giống như là Vũ Sĩ dũng, đứng trước chiến trường, chuẩn bị sẵn sàng.

      Giữ vững mỉm cười, xoay người.

      tới cửa cúi người xuống, bắt đầu mang giày.

      Mắt cá chân ngày hôm qua còn đau đớn, chỉ là vẫn còn hơi sưng huyết.

      Vào lúc thay giày, liếc thấy ở giá giầy có duy nhất đôi giày cao gót, trong lòng chợt thấy đơn. Đưa tay mở tủ giày, đem nó cất vào.

      Từ đó về sau, giày cao gót nữa, bao giờ mang nữa rồi.

      muốn lưu luyến nữa, cầm túi đeo lưng, mở cửa phòng ra.

      Ngẩng đầu lên, trong nháy mắt con ngươi mở lớn, cặp mắt bởi vì phát ra Bạch Minh mà nở rộ. Nhưng rồi giây sau lại lạnh lùng ngay.

      Tiêu Bạch Minh mặc bộ âu phục màu lam đậm, bộ dáng tinh . Áo sơ mi trắng sạch , ống tay áo cũng được giặt sạch , đến gần có thể ngửi thấy người anhn tỏa ra hương thơm khoan khoái .

      “……” Cúi đầu, trong đầu nghĩ ngợi biết cái gì.

      Thế nào lại lúng túng như vậy? Muốn chết!

      Cuối cùng, Tiêu Minh Bạch ho tiếng, cẩn thận từng li từng tí : “Thiên Ái! đưa em làm được ?”

      Giọng của khẩn cầu như vậy, hỏi mình có nguyện ý hay

      Nếu như để ý tới , nếu như với , như vậy có lẽ khiến cảm thấy dễ chịu hơn chút! Nhưng là bây giờ, cư nhiên đứng ở trước mặt mình,có lẽ đợi lâu.

      chờ ở đây từ khi nào? Tại sao lại phải làm như vậy?

      Như vậy chỉ làm cho cảm thấy khó chịu!

      Đóng cửa lại, đứng thẳng lưng, lạnh lùng : “ cần! Bạch Minh, tôi có thể tự mình làm được! Tôi trước!”

      Nghĩ là trốn ngay, chạy nhanh vào thang máy.

      “Thiên Ái……..” Tiêu Bạch Minh mở miệng, muốn những gì.

      muốn nghe thấy! muốn nghe! xin lỗi! Bạch Minh!

      Ít nhất là tại có cách nào đối mặt được với ! Nếu như có ngày. Đứng trước mặt ra , như vậy có thể trước sau như vẫn thích ?

      Nhanh chóng bấm thang máy bỏ lại đứng chỗ.

      Tiêu Bạch Minh kinh ngạc, biến mất ở đáy mắt.

      Đồng Thiên Ái dựa vào thang máy, nhắm hai mắt lại…

      xin lỗi”

      “Em có cách nào thích nữa. Cho nên, phải đối tốt với em”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chánh văn chapter 94:  Đáng được ăn mừng



      Âu tiệp công ty

      Đồng Thiên Ái vào công ty, trong khoảng khắc mọi người ngẩng đầu lên nhìn nàng liếc mắt một cái, sau đó trong một giây lại cúi xuống tiếp tục làm việc, hoàn toàn đem nàng thành khí.

      đến nơi làm việc của chính mình, đem túi xách đặt ở bàn ̣ng tác.

      Cả ngày tiếp theo,chính mình nên làm việc gì đây? Chẳng lẽ lại ngồi yên trong này hay sao.

      ! thể! Đồng Thiên Ái! Chính mình phải bước ra ngoài kia.

      “Bá”- theo nơi làm việc đứng lên, đưa mắt nhìn bốn phía. Ánh mắt liền dừng lại ở nữ nhân viên sửa sang lại tư liệu. Chầm chập tới bên cạnh nữ nhân viên, vỗ vỗ bả vai của nàng ta.

      Nữ nhân viên kai dang nói chuyện, lập tức xoay người lại. Trong khoảng khắc nhìn thấy Đồng Thiên Ái vẻ tươi cười mặt nhanh chóng biến mất, lộ ra vẻ khinh thường, trong nháy mắt trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.

      “Nga! Là Đồng tiểu thư a! Ta một mình có thể làm được! Sẽ cần tiểu thư động tay vào !” Ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi 360 độ

      Đồng Thiên Ái khuôn mặt tươi cười :” Tôi có thể! Tôi đến giúp làm! Đống tư liệu này là để ở đâu đây”

      Nói xong, hai tay đã muốn nhận lấy đám tư liệu kia.

      cần!” Nữ viên chức khó chịu nói, kiên quyết đem đống tư liệu lôi về bên người mình.

      Trong lúc hai người còn dành co với nhau, tập tư liệu kia bỗng rơi xuông đất,” bịch ”- một tiếng, phát ra thanh rầu rĩ. Trong phút chốc, bốn phía đột nhiên im lặng hẳn

      “ tôi đã nói cần hỗ trợ mà” Nữ viên chức rốt cục nhịn được oán giận.

      Đồng Thiên Ái cau máy, ngồi xổm xuống thu dọn lại đống tư liệu, vội vàng nói” Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Là tôi cẩn thận! Tôi giúp nhặt chúng lên”

      Bối rối nhặt lên đám tư liệu mặt đất, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng lên.

      - Xin lỗi ! là tôi đúng – hai tay đem tư liệu đưa lên, vẫn như cũ quân giải thích.

      Nữ nhân viên trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, có chút trào phúng nói

      - Đồng tiểu thư à! hiện tại là người tâm phúc của công ty chúng ta! Chúng tôi sao dám để cho làm việc được đây

      - mỗi ngày chỉ cần đến công ty để đưa tin là được, Ngồi ở bàn mà xem tạp chí uống trà

      Nữ viên chức ́ ý hướng nàng mà bước đến, tà suy nghĩ con mắt nhìn nàng “ Đồng tiểu thư! có biết vì sao ?”

      “…” Đồng Thiên Ái cảm giác được ̣ch ý mãnh liệt của ta, đành phải cúi đầu.

      Bỗng nhiên, bên người vang lên một giọng nữ: ‘Miss Trần, ai nha!. nhìn xem, nhìn xem! mặt của sao lại có một nút mụn thế kia”

      “Một cái thất lớn nhá! Hảo hồng úc!”. Giọng nói khoa trương tiếp túc la hét.

      Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, nhìn về phí người tới, “…” Tiền Luyến Luyến bày ra khuôn mặt đáng , khiến nàng cảm thấy cứu binh đã đến, nhẽ nhõm thở dài một hơi.

      Quay đầu nhìn về phía Miss Trần, nhưng vẫn có phát hiện ra nút mụn xinh đẹp kia ở mặt ta. Lúc này mới phát hiện ra Tiền Luyến Luyến trừng con mắt nhìn mình.

      “Phải ? Có lớn lắm ? Ở noi nào vậy?” Miss Trần khẩn trương lấy tay vuốt mặt của mình

      Tiền Luyến Luyến giống như làm ảothuật, lập tức tử phía sau lấy ra một chi” loại bỏ mặt mụn”

      “Miss Trần, đây chính là sản phẩm ngăn ngừa và trị mụn mới nhất nha! Nhưng lại là số lượng có hạn đó nha. Ta đau lòng dem tặng cho người. Đặc biệt tạo thuận lợi cho . Giảm cho 8%

      “Trước cho tôi, Tôi dem di rửa mặt. Trong chốc lát mang tiền đến cho !” Miss Trần cần nhìn lại, tay đoạt lấy sữa rửa mặt, di thẳng đến tolet.

      được vài bước, tay che mặt, chỉ đám tư liệu để mặt bàn “ Đồng tiiều thư, đám tư liệu này phiền sửa sang lại một chút, dựa theo đánh số mang đến phòng tư liệu”

      “A! Ân! Tốt” Đồng Thiên Ái rốt cục lộ ra vẻ mặt tươi cười

      Tiền Luyến Luyến nhìn thấy “ bà chồng hung dữ” xa, hay tay khoanh ở trước ngực, lắc lắc đầu” Ta a! Đối với người như thế, cần phải như thế sợ hãi! Như thế sẽ bị các ấy khi dễ hơn!”

      “ Ân! Tôi đã biết” Đồng Thiên Ái cảm kích nói

      “Tốt lắm! Tôi giúp làm! Nhiều như vậy tư liệu” Tiền Luyến Luyến xoay người nhìn bàn, cả hai thùng tư liệu

      Phòng tư liệu ở cuối dãy hành lang

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, một dải lớn ánh mặt trời rơi vãi chiếu lên mặt hai nữ nhân trong phòng. Có lẽ là do ánh mặt trời các nàng nhìn qua thật gống như hai tinh linh.

      “ Đồng Thiên Ái!chỗ có ổn ?” Tiền Luyến Luyến đứng ở ngăn tủ khác, ló đầu ra hỏi.

      Một khác khỏa tiểu não túi dò xét ra, nở ra nụ cười rực rỡ,”Luyến Luyến, tôi vẫn ổn”

      Tiền Luyến Luyến chịu nổi bộ dáng đó, di nhanh tới trước mặt Thiên Ái. Cúi đầu nhìn sang thùng bên cạnh, phát hiện trong thùng còn có một nửa số tài liệu chưa được sắp xếp lại”

      “ Đồng Thiên Ái! như thế nào lại ngốc thế chứ. Tôi đến giúp !”

      “ngạch. Luyến luyến! Cám ơn !” Đồng Thiên Ái phi thường sùng bái mà nhìn Luyến Luyến , cảm thấy Luyến Luyến thật đúng là cứu tinh của chính mình.

      Tiến vào công ty, phát sinh tất cả mọi chuyện, tất cả đều tốt đẹp, như ý muốn, dường như chỉ có duy nhất việc nhận thức luyến Luyến là điều đáng được ăn mừng nhất.

      Tiền Luyến Luyến nhún vai, bỏ xuống suy tư, “ Như vậy , hôm nay giữa trưa mời tôi ăn cơm. Coi như là giúp giải quyết “ bà chồng” kia ̣ng thêm việc giúp sửa sang lại đống tư liệu này”

      Ách

      " tốt nha! thêm một ly trà sữa nữa có muốn hay ?" Đồng Thiên Ái tính trẻ con vươn lên một ngón tay cái.

      Tiền Luyến Luyến bày ra ánh mắt tròn xoe, hưng phấn kêu lên," Oa... Thiên Ái... Ta ngươi chết mất... Ngươi cư nhiên còn tặng ta một ly trà sữa nha"

      Nói xong, liền ôm ̉ Đồng Thiên Ái, tựa vào ̉ trong của nàng cọ cọ vài cái

      Luyến Luyến! Ngươi ghì ta sắp chết rồi!- Đồng Thiên Ái nhắc nhở.

      Tiền luyến luyến ngay lập tức buông xuông vài phần lực đạo, nhưng mà vẫn tiếp tục ôm Thiên Ái, " Thiên Ái, Thiên Ái! Từ hôm nay trở , ngươi là tỷ muội tốt của ta.

      Đồng Thiên Ái đứng yên tại chỗ mặc cho nàng ôm. Một ly trà sữa thôi, cư nhiên có thể làm cho nàng như vậy vui vẻ nha!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 95 :Mùi hương của mái tóc

      Edit: Mai Hương





      Sau ngày đó mọi chuyện có vẻ thuận lợi hơn

      Thiên Ái cảm thấy thái độ của nữ nhân viên trong công ty đối với mình cũng hòa hoãn hơn bởi do người khiến cho tất cả nhân viên nữ trong công ty thương nhớ - Tẩn Đại tổng tài cũng thấy xuất hiện nữa. cảm thấy chính mình dường như có thể yên ổn mà sống nốt nửa năm còn lại.

      Một tuần nữa trôi qua trong chớp mắt. Cảm thấy cảm khái của mình bền gan vững chí, hơn cảm khái thời gian vội vã.

      Thời gian nghỉ trưa, mọi người đều đã ăn cơm trong phòng chằng còn lại ai cả. Đồng Thiên Ái đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay chống lên thành cửa, ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía trước. cửa sổ mở ra, một chút gió lạnh thổi tới khiến cho cả người ko nhịn được khẽ run lên. Khí trời càng ngày càng lạnh, bất tri bất giác, mùa thu cứ như thế mà đến.

      Cả tuần nay, có gặp qua Bạch Minh, là chính mình làm tổn thương đến ta sao? Cho nên ta lựa chọn xuất hiện trước mặt nữa. Kết quả như vậy, phải là điều mà mong muốn hay sao? Đồng Thiên Ái à! Bạch Linh phải là của ngươi.

      Tiền YY biết từ lúc nào đã tới bên cạn, liếc nhìn khuôn mặt suy tư của , nhẹ nhàng lắc đầu " ai! nhìn bộ dáng này là biết nghĩ đến đàn ông rồi!"

      "..." Đồng Thiên Ái vội vàng xua tan mọi suy nghĩ trong đầu, giương lên đôi mắt to, vội vàng giải thích " có! Tôi nghĩ... Tôi chỉ là..."

      "Được, Được! Giải thích chính là che giấu!" Tiền YY lộ ra vẻ hiểu biết " Để tôi đoán xem, phải là nghĩ đến tổng tài của chúng ta chứ?"

      Ách, tổng tài

      Tiền YY mím môi, nghiêng đầu nhìn về phía trước, " Tôi dám chắc nếu đã là phụ nữ đều muốn nhào tới mà hôn tổng tài một cái nha"

      " ta?" Đồng Thiên Ái lộ ra vẻ chán ghét khuôn mặt, "tôi thà nghĩ đến con heo cũng thèm nghĩ đến ta"

      ghét ta sao? Tiền YY có chút nhàm chán hỏi, đơn giản là vì muốn giết thời gian.

      Vừa nhắc đến gã biến thái kia, Đồng Thiên Ái nhất thời lửa giận nổi lên cao, " Đừng nhắc đến ta! ta chính xác là loại người bại hoại! Chỉ biết dùng tiền để mê hoặc phụ nữ! Là người mảnh vụn á!"

      ...

      Cao ốc Tần Thị

      Ngồi ở phòng làm việc tầng cao nhất, Tần Tấn Dương thình lình hắt hơi

      Ai da. Có ai đó dang nói xấu .

      Quan Nghị dùng dư quang liếc nhìn người đàn ông phía trước, lông mày nhíu lại, trấn ̣nh cấm tách cafe từ từ uống,thưởng thức hương vị nồng nàn của nó, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm có của mình

      " Tấn Dương! Sao dạo này cậu lại trở nên bình tĩnh như thế, kiểm tra tiểu nữ nhân kia nữa ak?" Quan Nghị đặt ly cà phê xuống, nghi ngờ nhìn về phía hắn

      Cả một tuần nay, hắn khôi phục lại tình bướng bỉnh trước kia, vui vẻ trong đám phụ nữ. Mặc dù đây là tác phong của Tần Tấn Dương nhưng lại làm Quan Nghị thấy kì quái.

      " cần thiết ngày nào cũng trêu chọc ta! Nên nhớ bên cạnh tôi chưa bao giờ thiếu phụ nữ" TTD lạnh nhạt nói, đôi mắt tỏa ra ánh sáng.

      Quan Nghị thờ ơ nhún vai, cảm thấy đây là việc cá nhân của hắn nên cũng chẳng thèm hỏi thêm. Nhưng chân tứơng mọi việc thực sự chỉ đơn giản như thế thôi sao?

      Thật sự là rất đáng nghi.

      lúc đó, có người gõ cửa

      thùng thùng

      " vào " Tần Tấn Dương hương ra ngoài cửa trầm thấp rống lên một tiếng

      Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, vào là người phụ nữ vóc dáng cao gầy, phong tình vạn chủng. Thân hình lắc lư theo từng bước chân, từ từ tiến vào. Đôi giày cao gót dưới chân tạo ra thật nhiều thanh theo mỗi bước . Đôi mắt đẹp khẽ chớp, tầm mắt quét qua Quan Nghị, mang theo chút mập mờ mà đối với thượng một ít song như chim ưng hai mắt. Mái tóc quăn chảy dài xuống tận eo, người lộ ra đường cong mê người

      " Tấn Dương, em làm phiền chứ? " thanh cũng thật động lòng người

      Quan Nghị thầm chắt lưỡi ánh mắt nhìn về phía TTD, thoát ra ý tứ " tiểu tử ngươi thật có một tay"

      Quan Mị Nhi diễn viên Đài Loan nổi tiếng hiện nay. Bằng vẻ đẹp của mình, lấy thân phận người mẫu thành công bước vào con đường diễn viên. Thời gian trước, liên tục nhận được vài kịch bản phim điện ảnh, hiện tại hồng thấu nữa bầu trời. nghĩ tới, nguyên lai là Tấn Dương - tiểu tử thúi kia đụng tay đụng chân.

      Tần Tấn Dương nhếch lên khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Quan Nghị dụng ý " Ngươi có thể "

      Ngẩng đầu nhìn về phía Quan Mị Nhi, Tần Tấn Dương dịu dàng nói " Bọn nói xong rồi. Bảo bối, em đến thật đúng lúc. vừa mới nghĩ đến em."

      Quan Nghị thầm nói thầm trong bụng " Tiểu tử thối này lúc nào cũng chỉ biết sai khiến người khác"

      Thức thời đứng lên, muốn ở lại thêm nữa, xoay người về phía Quan Mị Nhi mỉm cười " Mị Nhi, chúng tôi nói xong rồi!"

      Sau khi cửa đóng lai, Tần Tần Dương một tay chống cằm, nhìn Quan Mị Nhi từ xuống dưới. Xác thực là một phụ nữ đẹp, ngũ quan xinh xắn, lại còn có chút nước lạ Hỗn Huyết Nhi cảm giác. Dáng người cũng rất hấp dẫn, nếu là lúc trước hắn nhất ̣nh sẽ nhịn được bước tới hôn . Tại sao hiện tại chỉ muốn thế này thưởng thức, tuyệt có phản ứng kia của đàn ông

      Quan Mị Nhi thấy Tấn Dương nhìn mình chớp mắt bộ dáng lại mất hồn như thế cho rằng Tấn Dương đã bị vẻ đẹp của mình mê hoặc. Có chút đắc ý lộ ra nụ cười điềm mỹ, hướng hắn tới

      " A" đến bên cạnh Tấn Dương, lại làm bộ trặc chân, ́ ý ngã vào trong ngực hắn

      Tần Tấn Dương đẩy ra, nhưng cũng ôm lấy. Cứ như thế mặc cho Quan Mị Nhi ngã vào trong ngực mình, mùi nước hoa nồng đậm theo thế xông thẳng vào mũi gây khó chịu

      Từ lúc nào mà lại thích mùi thơm dầu gội kia chứ.

      " Tấn Dương, nhìn xem chân của em sao rồi! Có chút đau nha! " Quan Mị Nhi mềm mại nỉ non, khí tức của gần như vậy.

      Chân đau

      Đồng Thiên Ái, biết chân của sao rồi?

      " Tấn Dương" Quan Mị Nhi thấy có phản ứng gì, lại tiếp tục làm nũng.

      Tần Tấn Dương lúc này mới lộ ra vẻ mặt mê người, ngắt nhẹ mũi Quan Mị Nhi " Bảo bối, em muốn bồi thương thế nào đây?"

      "Ghét. Ngày hôm qua em nhìn trúng một chiếc đồng hồ kim cương nha" Quan Mị Nhi vừa nói vừa tựa đầu vào vai Tấn Dương

      "Một lát nữa xuống mua cho em sau đó chúng ta ăn cơm!" Thanh có một tia phập phồng.

      Quan Mị Nhi nghe thế, lập tức mở cở trong bụng, in dấu môi hồng khuôn mặt hắn.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 96 .Như hình với bóng

      Edit: Mai Hương






      Gần tối, mọi nhân viên trong công ty lục đục thu xếp này nọ

      - Thiên Ái! Nhanh lên một chút! thật là chậm nha! là con rùa hay sao? Tiền YY đứng chờ bên cạnh nhịn được than vãn

      Đồng Thiên Ái sửa sang lại bàn làm việc, đeo túi xách lên vai

      - YY, vội sao?

      - Tôi thế nào mà vội được Tiền Yy đưa tay gõ một cái lên bàn làm việc của , một lòng nghĩ đến hỏa oa điếm

      - biết phải ? hỏa oa điếm gõ gảy!

      - Hỏa oa điếm cũng chạy được, gần phải gấp như thế chứ? Đồng Thiên Ái vừa nói cả người đã bị YY kéo về phía thang máy

      Tiền Yy tức giận bĩu môi, lớn tiếng kêu la;

      - Thế nào mà vội được! Hôm nay là ngày cuối cùng giảm giá nha. Hơn nữa qua năm giờ sẽ giảm giá nữa

      nghiêng đầu sang chỗ khác, vô cùng nghiêm túc mà nói:

      -Nếu bỏ lỡ cơ hội này, khẳng ̣nh cả kiếp này tôi sẽ tiếc nuối

      Ách... nghiêm trọng đến mức đó chứ....

      - Cái đó... YY... - Đồng Thiên Ái đưa tay kéo y phục của .- Cái đó xe máy... chậm một chút... tôi thấy sợ

      Tuần trước ngồi thử qua một lần cảm giác vẫn còn mới mẻ.

      Tiền Yy một tay đẩy mạnh vào trong thang máy, mình cũng theo sau vào

      - Đã biết rồi! thật là nhát gan. Chẳng lẽ thích cái cảm giác gió gào thét bân tai hay sao?

      - hả? Là cảm giác gì?- lần trước ngồi phía sau đến mắt cũng dám mở ra nhìn.

      - cảm giác tự do - Tiền YY tựa vào vách thang máy, ánh mắt tròn trịa sáng ngời bất khả tư nghị được.

      ra khỏi tòa cao ốc đã nhìn thấy bên đường một chiếc xe con màu đen. Bên trong xe, mang theo hắc bên lão khoản mắt kính, toàn tahn6 là Âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, ̉ áo hơi mở ra, có cà vạt cùng. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, đột nhiên bước chân dừng lại giống như là mọc rễ.

      Người kia, cả một tuần lễ cũng gặp mặt - Tiêu Bạch Minh

      tại sao ta lai xuất hiện ở nơi này! ta là đợi tan việc sao? Tại sao lại muốn đến đây đợi ? Tại sao sau một tuần lại lần nữa xuất hiện trước mặt ?

      Tiêu Bạch Minh ánh mắt nhìn về phía , lộ ra nụ cười ấm áp.

      Mở cửa xe, hướng về phía , thẳng bước mà tiến đến

      Đồng Thiên Ái nhìn thân ảnh của hắn, từ xa đến gần, trong nhất thời có bất kì phản ứng nào. như thế nào mà đối mặt với hắn đây, lẽ cười nói " Đã lâu gặp" hay sao?

      Như thế có vẻ buồn cười quá.

      " Thiên Ái"- Vừa lúc đó, Tiêu Bạch Minh đã tới trước người , cúi người xuống nhẹ nhàng gọi một tiếng. Nghiêng đầu, nhìn bé con bên cạnh mỉm cười " Em vẫn khỏe?"

      Tiền YY thấy thế, cắm đầu cắm ̉ lên phía trước, vẫy vẫy tay:

      - Thiên Ái! Tôi đột nhiên có chút việc! Cho nên Tôi trước đây"

      - ăn lẩu sao? Đồng Thiên Ái vội nói

      loại trường hợp này muốn một mình đối mặt.

      - Tôi đột nhiên muốn ăn lẩu nữa - Thanh của Tiền YY từ xa vang đến.

      khí sao lại trở nên ̉ quái như vậy đây? cùng Bạch Minh bắt đầu từ khi nào thì cảm thấy xa lạ đây?

      Tiêu Bạch Minh nhàn nhạt cười, tựa như thường ngày

      - Thiên Ái! Trong công ty cò chút việc xảy ra, cho nên lần trước thật vội! Em có tức giận chứ

      - có- giọng nói mang vẻ buồn buồn

      Nhẹ nhàng thở dài một hơi, dường như là biết làm gì khác:

      - Thiên Ái, còn chưa ăn cơm, ăn cơm cùng được ?

      Vẫn là phương thức biểu đạt như cũ, mỗi lần đều có vẻ là quan tâm đến .Dùng lý do vụng về đó, đảo đa dạng kiếm cớ, nhưng tất cả đều vì .

      Có nên cự tuyệt hay ? Nhưng như thế nào lại nhẫn tâm cự tuyệt đây? Là người đều thể cự tuyệt...

      - Được - gật đầu một cái nhưng thủy chung có ngẩng đầu nhìn hắn.

      Tiêu Bạch Minh như trút được gánh nặng, giống như một đứa trẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười. Nhìn Đồng Thiên Ái đến phía trước, lúc này mới tiếp bước theo .

      Bỏ ra tình cảm có thể nói cắt là cắt được hay sao?Nếu thật là vậy cũng sẽ nhiều người làm được... vì nó thật thương tâm rơi lệ

      Cách đó xa, một chiếc xe Mercedes Benz vừa vặn xuất hiện ở chỗ cua quẹo. Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến thấy cảnh hai người bọn họ sóng vai bước cùng nhau theo bản năng thả chậm tốc độ xe lại. Xe ngày càng đến gần, tâm tình của hắn càng trở nên uất ức, khó chịu. Cho đến khi nhìn thây hai người lên xe, chậm chậm khởi hanh, đôi môi lại hơi nhếch lên. Đồng Thiên Ái! Lại một lần nữa bị hắn bắt gặp bọn họ ở chung một chỗ. Đây là lần thứ mấy rồi hả? Trong vòng nửa năm trước, bọn họ có phải hay ngày nào cũng ở chung một chỗ? Có phải lúc nào cũng như hình với bóng? Càng sâu hơn nữa, bọn họ còn ngủ chung với nhau? Tên ngốc kia có phải hay đã hôn qua đôi môi ? Có hay vuốt ve da thịt của ? hoặc là hắn đã biết vẻ đẹp tuyệt hảo của ?

      Ý nghĩ như thế thật giống như bị ai đó đập đá vào đầu, trái tim vô cùng buồn bực. Dùng lực mạnh cầm tay lái, ngón tay cũng hơi có chút trắng bệch.

      - Tấn Dương, chúng ta phải là ăn cơm sao? Sao lai đưa em đến nơi này? - Quan Mị Nhi Nghiền đầu, làm nũng hỏi hắn

      Một tiếng này vang lên khiến Tần Tần Dương bình tĩnh trở lại.

      Rốt cục, nghiêng đầu sangchỗ khác, nhìn về phía Quan Mị Nhi, duy trì nụ cười dịu dàng:

      - Bảo bối, trước khi ăn cơm, muốn dẫn em di chỗ này

      Quan Mị Nhi cười khẽ một tiếng, chói lọi đào lý, đôi mmắt phượng mang theo chút tình ý tiến lại gần cắn lỗ tai của hắn nói:

      - dẫn em nơi nào em liền nơi đó

      Tần Tấn Dương bị hành động của Mị Nhi làm cho khó chịu, ánh mắt thâm trầm nhìn lên phía trước nhìn về hướng chiếc xe lúc nãy dời . Sau đó đạp chân ga, theo sau đuôi 2 người kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :