1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70: Đối nghịch, đáp trả.

      Sau khi chuyện, cả nhà liền ngồi quanh chiếc bàn tròn trong phòng.

      Ông Cố cùng ông Lương ngồi ở hai vị trí cùng, sau đó ngồi theo thứ tự thân phận.

      Khả Lan ngồi bên cạnh Cố Thành Viêm, bên còn lại là Tống Nhất Nguyên.

      bàn ăn, khí có vui mừng vì Cố Thành Viêm lên chức thiếu tướng.

      Ngược lại, có cảm giác đè nén.

      Chiếc vòng phỉ thúy tay Khả Lan, khiến mọi người chú ý, nhưng mọi người cũng chỉ liếc nhìn, mặt cũng biểu lộ điều gì.

      Cũng có đánh giá.

      “Thành Viêm, tình , nghiệp đều đạt được, đây là quà tân hôn của ba cho hai đứa.”

      Lúc này, Cố Vọng Đông, lấy ra cái hộp , giao cho dì Lưu đứng bên cạnh.

      Dì Lưu nhận lấy cái hộp, tới trước mặt Khả Lan, đưa cho Khả Lan.

      Khả Lan nhận lấy cái hộp, ngước mắt nhìn ba Cố Thành Viêm ngồi ở đối diện, mặc dù nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng hình như phản đối người con dâu như .

      Còn có tâm chuẩn bị quà.

      Cố Thành Viêm có lên tiếng, Khả Lan câu “Cảm ơn” sau đó mở cái hộp ra nhìn, là sợi dây chuyền, thiết kế tinh xảo, giá trị xa xỉ.

      Sau khi Cố Vọng Đông lấy quà ra, ông Cố khẽ ho khan hai tiếng, ánh mắt ông Lương liếc về phía Lương Bảo Nhi.

      Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

      “Chị dâu, là cái gì vậy.” Lúc này Cố Thành Thấm chợt mở miệng, hỏi là cái gì, giọng trong trẻo, phá vỡ khí ngột ngạt bàn ăn.

      Khả Lan nghe Cố Thành Thấm hỏi, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Thành Thấm ngồi cách đó xa, đưa cái hộp trong tay lên, chậm rãi : “Là dây chuyền.” Bên cạnh Cố Thành Thấm là Lương Bảo Nhi.

      Khả Lan đưa cái hộp lên như vậy là cố tình để Lương Bảo Nhi thấy.

      hy vọng Lương Bảo Nhi sớm hết mơ mộng về Cố Thành Viêm.

      Lúc Lương Bảo Nhi nhìn thấy món đồ trong tay Khả Lan sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hai mắt nheo lại, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

      “Oa, là đẹp.” Cố Thành Thấm thấy Khả Lan đưa dây chuyền lên, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, đưa tay muốn nhận cái hộp trong tay Khả Lan xem chút.

      Nhưng ba ngồi cạnh Lương Bảo Nhi chợt lạnh giọng quát Cố Thành Thấm câu.

      “Ăn được , Thành Thấm sao hôm nay cháu lại nhiều vậy?”

      Tuy rằng Cố Vọng Bội với Cố Thành Thấm, nhưng là cho Khả Lan nghe.
      Nghe thấy lời ba , Khả Lan thu nụ cười mặt lại, cất dây chuyền , quay đầu ăn cơm.

      khí lại trở nên cực kỳ đèn nén.

      Lát sau......

      Lúc này, ông Cố ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, hình như muốn hỏi gì đó, nhưng lại nhớ tới lời Cố Vọng Bội : ăn .

      Ông Cố lại im lặng .

      bàn ăn chỉ còn lại thanh của tiếng nhai đồ ăn.

      Rột roạt......Sụp......Rột roạt......

      Lúc này vang lên tiếng húp canh.

      Ánh mắt mọi người đều hướng về phía phát ra thanh, Tống Nhất Nguyên.

      Tống Nhất nguyên bị mọi người nhìn như vậy,keng......, đem cái muỗng cầm trong tay bỏ lại trong chén : “Cháu ăn cơm cũng chuyện.”

      Phụt.... ....

      Câu của Tống Nhất Nguyên khiến Khả Lan nhịn được cười.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan cười, cũng nở nụ cười, chỉ có ba sắc mặt trầm xuống, ánh mắt bà ta lạnh lùng liếc nhìn Tống Nhất Nguyên.

      có lên tiếng.

      Tống Nhất Nguyên cũng nhiều, chỉ cười cười, cầm muỗng lên tiếp tục ăn.

      Lúc này Cố Thành Viêm đưa tay ôm eo Khả Lan, nghiêng đầu nhàng chậm rãi bên tai : “Cả nhà ở đây, khó tránh khỏi có chút chuyện.” Cố Thành Viêm đến đây khẽ quay đầu, tới gần hơn chút.

      Mặc dù hai vợ chồng thân mật là điều bình thường.

      Nhưng lúc này vẫn bàn ăn, nhà già trẻ lớn bé, toàn bộ đều ngồi ở đây.

      Ông Cố thay cả nhà khẽ ho khan.

      “Ăn cơm ăn cơm , đừng như thiêu thân.” Mặc dù ông Cố hướng về phía Tống Nhất Nguyên, nhưng lại cho Khả Lan cùng Cố Thành Viêm nghe.

      thanh vang dội.

      Thủ đoạn mê muội người khác, hôn này càng nghĩ ông càng muốn gật đầu.

      Sau khi ông Cố dứt lời, Tống Nhất Nguyên chợt đứng lên, mặt lộ vẻ khó xử: “Ông ngoại, cháu có lên tiếng, chỉ là hôm nay canh quá ngon.”
      Tống Nhất Nguyên đến đây, liếc nhìn mọi người, lại ngồi xuống.

      Ông Cố nghe Tống Nhất Nguyên mặt biến sắc.

      thể nhìn ra đứa bé kia nghĩ gì.

      Thằng bé là cấp dưới của Thành Viêm, khẳng định giúp Thành Viêm.

      Đứa bé bị trách móc, đối nghịch với mẹ, đáp trả lại.

      “Ăn cơm của con , mò mẫm giày vò cái gì?” Tống Liên ngồi cạnh ba lạnh lùng quát Tống Nhất Nguyên.

      Vẻ mặt ông hơi trầm xuống, khuôn mặt tràn đầy cảnh cáo.

      Tống Nhất Nguyên nghe thấy ba mình như vậy, lúc này mới cúi đầu, lên tiếng nữa, nhưng mà mặt lại lộ ra bộ dáng phục.

      Tống Nhất Nguyên thêm gì, khí bàn ăn lại trở nên yên tĩnh.

      lát sau.... ...

      Khả Lan chợt thấy mắc tiểu, kéo cánh tay Cố Thành Viêm, giọng : “Em toilet chút.” Dứt lời, Khả Lan liền đứng dậy rời .

      Cố Thành Viêm lên tiếng, nhìn Khả Lan, quay đầu lại, tiếp tục ăn cơm.

      Khả Lan rời , ánh mắt vẫn nhìn theo Lương Bảo Nhi, lúc sau.....

      Sau đó ta đứng dậy, giọng : “Cháu lấy chén,” Liền đứng dậy rời .

      bàn ăn ít hai người, khí càng trở nên đè nén hơn, chỉ còn lại thanh của tiếng nhai đồ ăn.

      Mà Khả Lan sau khi toilet ra ngoài, lại thấy Lương Bảo Nhi đứng ngoài cửa.

      muốn để ý tới Lương Bảo Nhi, xoay người liền muốn quay lại bàn ăn cơm.

      Lương Bảo Nhi chợt cất giọng : “Chị, chị muốn biết Viêm kế hoạch bao nhiêu chuyện sao.” Lương Bảo Nhi nhàng cười, về phía Khả Lan.

      Khả Lan khẽ dừng bước, quay đầu lại, trong lòng rối rắm.

      muốn biết, kế hoạch của Cố Thành Viêm có , nhưng muốn biết từ miệng Lương Bảo Nhi.

      Im lặng hồi lâu, Khả Lan lên tiếng, cũng dời .

      Lương Bảo Nhi cũng cười.

      Nếu như Lâm Khả Lan đủ thông minh, nhất định có thể đoán được.

      Bí mật nhiều như vậy, ta cũng tin, Lâm Khả Lan muốn biết.

      Chỉ là, ta thể hết toàn bộ cho biết, muốn từ từ dụ dỗ , để cho muốn biết, như vậy, mới có thể đạt hiệu quả cao nhất.

      Mặc dù tính khí Lương Bảo Nhi thất thường, nhưng đầu óc ràng, hơn nữa mẹ ta lại là Lương Tú Ly.

      “Vưu Kỷ Mỹ, là Viêm sắp xếp.” Lương Bảo Nhi giọng với Khả Lan, sau đó nữa, nhấc chân rời .

      Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi , sững sờ, nhưng ngay sau đó lại : “ muốn khích bác ly gián.” Giọng của trầm thấp chậm rãi.

      Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan như vậy, dừng chân, quay đầu lại nhìn Khả Lan, ánh mắt trầm xuống hồi lâu, đưa tay muốn cầm tay Khả Lan.

      Khả Lan lại lui hai bước, mắt lạnh nhìn Lương Bảo Nhi, tiếp tục : “ , lúc đầu tôi tin lời , nhưng suy nghĩ chút, ngừng đối phó với tôi, làm sao tốt bụng nhắc nhở tôi nhứ, còn gọi tôi là chị? Có phải cảm giác gọi chị cực kỳ đê tiện ?”

      Khả Lan tới đây, nhếch miệng nở nụ cười lạnh, gần đây Lương Bảo Nhi thay đổi rất nhiều, rất đột ngột.

      Nếu như đoán sai, nhất định là Lương Tú Ly dạy.

      Lương Tú Ly, cũng phải phụ nữ bình thường.

      Khả Lan dứt lời, vẻ mặt Lương Bảo Nhi thay đổi.

      ta cắn môi muốn trả lời Khả Lan câu lạnh lùng tàn khốc.

      Nhưng cuối cùng vẫn kìm chế bản than, đưa tay nắm chặt tay Khả Lan : “Chị, chẳng lẽ chị còn chưa nhìn , ông nội em giả tê liệt, Vưu Kỷ Mỹ cũng là do Viêm sắp xếp, còn có súng bắn tỉa, giành hạng mục, thậm chí......” Lương Bảo Nhi tới đây chợt dừng lại, thêm gì nữa.

      ta buông tay Khả Lan, xoay người bước .

      Khả Lan lạnh lùng nhìn ta xa.

      Khả Lan đứng bên ngoài toilet, trong đầu hỗn loạn, lâu hoàn hồn.

      Ngón giữa ta khẽ run rẩy, đứng im tại chỗ lúc lâu, nhớ lại, suy nghĩ.

      nghĩ ra, đoán đúng, cực kỳ phiền não.

      gấp đến nỗi hai mắt mờ mịt, lòng buồn buồn.

      Rốt cuộc Cố Thành Viêm xem là gì?

      Sau lúc......

      Cố Thành Viêm thấy toilet quá lâu, liền tìm , thấy cứng ngắc đứng ngoài cửa toilet, ánh mắt tràn đầy hơi nước.

      tới, đưa tay ôm vào lòng.

      Quan tâm hỏi “Sao vậy?” câu , kéo Khả Lan quay về thực tại.

      Khả Lan ngước mắt, ánh mắt dừng khuôn mặt cương nghị của Cố Thành Viêm, từ dưới nhìn lên , môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, hai mắt sâu thẳm, lông mi dài.

      Thấy là Cố Thành Viêm.

      Khả Lan khẽ khép hai mắt, kìm nén nước mắt cho rơi xuống, sau đó lại mở mắt, đưa tay ôm chắc eo , khuôn mặt nở nụ cười.

      “Chỉ là nhìn thấy cả nhà , nhớ lại lúc ở với ông bà ngoại khi còn .” Khả Lan chọn lý do hợp lý, đem chuyện lúc nãy nuốt vào bụng, .

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , hơi nhíu mày, đưa tay nắm bả vai : “Mấy hôm nữa, đưa em về thăm ông bà.” Cố Thành Viêm nghiêm túc , giọng tràn đầy khẳng định.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , ánh mắt u ám, giọng : “Ông bà ngoại đều còn nữa.” Khả Lan tới đây liền nhớ tới người thân.

      Những ánh mắt nhìn mẹ , đều là chán ghét cùng lạnh lẽo.

      Lúc trước bị người khác khinh, bây giờ cũng muốn vậy.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan như vậy, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đưa tay nâng khuôn mặt lên : “ luôn ở cùng em.”

      câu chậm rãi nhàng, khiến ánh mắt Khả Lan, tràn đầy cảm động.

      ngước mắt nhìn người đàn ông này, im lặng lúc lâu......

      Thôi, thôi, nghĩ rốt cuộc Cố Thành Viêm tính toán bao nhiêu nữa, trước mắt vậy là đủ rồi.

      Khả Lan nhìn Cố Thành Viêm, gật đầu cái, khuôn mặt nở nụ cười.

      Rồi sau đó......

      Khả Lan sóng vai cùng Cố Thành Viêm quay trở lại bàn ăn.

      nhìn Lương Bảo Nhi, có lên tiếng, ngồi lại vị trí cũ.

      Lúc này, mọi người ăn gần xong, Tống Nhất Nguyên đứng lên đầu tiên, ăn no, liền rời bàn.

      Rồi sau đó Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm cũng đứng lên.

      Lương Bảo Nhi tự nhiên cũng đứng lên theo.

      Sau khi mấy người trẻ rời .

      ra , các trưởng bối cũng ăn no, chỉ là ông Cố vẫn còn ngồi bàn, theo lễ nghi, bộ dáng mọi người thể giống như lớp trẻ nhảy nhót rời khỏi bàn.

      Trong chốc lát khí trở nên ngột ngạt.... ...

      Ông Cố chợt dứng dậy.

      Rồi sau đó, mọi người cũng đứng lên, theo phía sau lưng ông Cố, mọi người quay lại phòng khách.

      Ông Cố ngồi ghế sa lon, những người khác cũng ngồi xuống theo.

      Vốn dĩ Khả Lan muốn tham dự cuộc chuyện của người lớn, nhưng lúc này, ánh mắt ông Cố dừng lại người , sắc mặt yên lặng, hình như muốn với gì đó.

      Cho nên, Khả Lan vẫn đứng bên cạnh ghế sa lon nhìn ông Cố.

      Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ông Lương.

      Ông Lương giả tê liệt!

      Mặc dù biết, ông Lương giả tê liệt là vì nằm trong kế hoạch muốn dụ Dương tướng quân cắn câu.

      Nhưng mơ hồ cảm thấy, những người này quá đáng sợ.

      Bề ngoài nhìn qua, có gì ổn, nhưng trong tâm tư có quá nhiều mưu kế.

      “Tiểu Lan là chị của Bảo Nhi?” Ông Cố chậm rãi hỏi Khả Lan.

      Khả Lan gật đầu trả lời “vâng” sau đó lên tiếng nữa.

      Ông Cố thấy Khả Lan trả lời đúng, vẻ mặt nhíu lại, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, sau đó lại : “Tuy nhà họ Cố nổi tiếng, nhưng cầu về nàng dâu cũng cáo, mặc dù xuất thân của cháu kém chút, nhưng trình độ học vấn nhất định kém phải ?” Ông Cố đến đây, dừng chút, ánh mắt nhìn thẳng Khả Lan.

      Khả Lan nghe ông Cố nhưu vậy, cả người cũng bối rối.

      Trình độ học vấn?

      Năm thứ hai của đại học liền nghỉ học.

      Nhiều nhất cũng chỉ được xem là học hết cấp ba!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan đứng cạnh ghế sa lon nhất thời biết trả lời thế nào.

      Ông Cố thấy Khả Lan lên tiếng, sắc mặt nén được giận, nện chiếc gậy trong tay xuống nền nhà.

      Nhắc nhở Khả Lan.

      Mọi người cũng cảm thấy gấp gáp.

      Khả Lan nghe thấy tiếng gậy đập, ngước mắt, hít hơi chuẩn bị trả lời.
      “Cháu nhớ , hình như lúc trước ông nội cũng chỉ học tới tiểu học.” Cố Thành Viêm đứng bên cạnh Khả Lan, chậm rãi .

      Vẻ mặt bình tĩnh, hơi nhíu ,ày, nhìn thẳng ông Cố.

      Bởi vì quan hệ của ông Cố và ông Lương rất tốt, nên vẫn muốn Lương Bảo Nhi là cháu dâu nhà họ Cố.

      Cho nên, ông để ý, ai làm cháu dâu nhà họ Cố ông đều bất mãn, chỉ hài lòng duy nhất Lương Bảo Nhi.

      Lâm Khả Lan này, ông vô cùng hài lòng.

      Sau khi Cố Thành Viêm dứt lời, sắc mặt ông Cố trong nháy mặt đỏ hồng, nện chiếc gậy cái, còn muốn điều gì đó, lại nữa.

      Lúc này Cố Thành Viêm nhếch miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm người phụ nữ của mình: “ còn chuyện gì nữa chúng cháu xin phép lên lầu trước.” Sau khi Cố Thành Viêm dứt lời, liền nhấc chân muốn rời khỏi.

      Ông Cố thấy Cố Thành Viêm muốn lên lầu, lúc này nóng nảy, đập bàn trà : “Chờ chút.”

      thanh vang dội.

      Khay trà bụp tiếng, rơi xuống, làm cho mọi người đều hoảng sợ.

      Cố Thành Viêm dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía ông Cố, nhíu mày, chờ ông Cố lên tiếng.

      Mà ông Cố lại mím môi chần chừ.

      Ông biết tính khí Cố Thành Viêm, thằng bé muốn là gì, có mười con bò cũng kéo lại được.

      Bây giờ thằng bé thích họ Lâm kia, ai cũng ngăn được.

      Cho nên, ông chỉ có thể tạm thời theo , chờ sau này có cơ hội, để Lâm Khả lan rời .

      Ông cảm thấy Lâm Khả Lan này xứng với Cố Thành Viêm.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71: Khiến ông chê cười rồi.

      Ông Cố đột nhiên gọi Cố Thành Viêm lại khiến cả nhà giật mình.

      Theo lý thuyết, hôm nay là tiệc chúc mừng Cố Thành Viêm thăng chức, xem như ông Cố vui, cũng nên đập bàn tức giận.

      Ánh mắt mọi người đảo quanh người ông Cố cùng Cố Thành Viêm, nhưng ai dám lên tiếng.

      Cố Thành Viêm xoay người, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng ông Cố.

      Lát sau......

      Lúc này sắc mặt ông Cố dần bĩnh tĩnh lại, sau đó ngồi ghế sa lon, trầm giọng : “Tối nay gọi các em của cháu tới tiệm của dượng, họp mặt.”

      Sau khi ông Cố dứt lời, vẻ mặt mọi người đều hoảng sợ, nhưng ngay sau đó, mọi người lại phản ứng kịp.

      Lúc này, ông cháu đấu tính khí, cháu thắng.

      Nhưng mà hôm nay là ngày Cố Thành Viêm thăng chức.

      Cố Thành Viêm nghe ông Cố như vậy, gật đầu, trầm giọng trả lời “vâng”, liền ôm Khả Lan lên lầu.

      Ánh mắt mọi người đều dõi theo bóng lưng của cặp vợ chỗng son, lúc đầu Bảo Nhi cũng được Cố Thành Viêm đối xử như vậy.

      Hai người lên lầu, mới vừa vào phòng, Khả Lan liền : “Vừa rồi khiến cả nhà tức giận.”

      Có thể nhìn ra được, ông Cố tức giận, nhưng mà vì hôm nay Cố Thành Viêm là nhân vật chính, nên chịu đựng.

      Tuy ông nội đột nhiên hỏi trình độ học vấn của , khiến cho cảm thấy lúng túng, nhưng......với thân phận của ông nội, câu hỏi cũng ổn lắm.

      có gì phải lo, hai ngày nữa sao.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , khẽ cười .

      Tính khí ông Cố rất dễ giận, sau khi giận liền hết chuyện.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, vẻ mặt hơi trầm xuống, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm , cảm thấy lúc này có tim có phổi.

      Chỉ là, lại, quan hệ của Cố Thành Viêm cùng ông Cố là ông cháu, có chút tốt, nhưng quan hệ của Cố Thành Viêm cùng ba lại tệ.

      Nhưng mà......hình như có mẹ Cố Thành Viêm ở đây!

      hai cùng chú hai, ba cùng chú ba, đều có đôi, chỉ có ba Cố Thành Viêm, thân mình.

      Lúc này cũng rất tò mò, mẹ Cố Thành Viêm là người thế nào.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng chần chừ lúc lâu, muốn hỏi, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống.

      Nếu như mẹ Cố Thành Viêm có ở đây, hỏi câu như vậy, đồng nghĩa với việc vạch vết sẹo của người ta ra.

      Khả Lan lên tiếng, lúc này Cố Thành Viêm xoay người, kéo Khả Lan tới, nhìn về phía bức hình trong phòng : “Em nhìn tấm hình này xem, có quen .” Cố Thành Viêm xong kéo Khả Lan đến gần mấy bước.

      Khả Lan ngước mắt nhìn tấm hình, sắc mặt ảm đạm.

      Tấm hình này, đương nhiên cảm thấy quen, từ lần đầu tiên vào phòng Cố Thành Viêm thấy tấm hình này, đến bây giờ vẫn còn treo ở đây.

      trong tấm hình, phải Cố Thành Thấm, hơi giống Lương Bảo Nhi.

      Nhưng nếu là Lương Bảo Nhi, như vậy, Cố Thành Viêm treo tấm hình ở đây, liền chứng minh trong lòng có Lương Bảo Nhi, chứ giống như bây giờ.

      Cố Thành Viêm đột ngột hỏi như vậy là có ý gì?

      “Quen.” Khả Lan giọng trả lời, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm bức hình kia, trầm tư.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vội vàng nhảy lên, đưa tay nắm bả vai , ánh mắt khó che giấu kích động; bàn tay luên tục run rẩy.

      há miệng định hỏi, lúc này cửa phòng bị mở ra.

      Thành Thấm, bác cả phải về Tây Nam, ông nội bảo xuống.” Cố Thành Thấm đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong.

      nhìn thấy Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm hai người bốn mắt nhìn nhau trong ánh mắt lóe lên tia tức giận, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.

      Cố Thành Viêm đột nhiên bị người khác cắt ngang, khuôn mặt lộ vẻ nóng nảy, rồi sau đó quay đầu, nhìn Cố Thành Thấm đứng bên ngoài cửa: “Biết rồi.” Dứt lời, nhưng vẫn ở trong phòng, lập tức xuống.

      nghĩ muốn cho xong.

      Cố Thành Thấm thấy Cố Thành Viêm còn đứng ở trong phòng rời , bước nhanh vào phòng, đưa tay níu tay Cố Thành Viêm, khuôn mặt lộ vẻ gấp gáp, lôi kéo Cố Thành Viêm ra ngoài.

      Thành Viêm, vừa rồi biết bác cả cùng ông nội những gì, liền rùm beng lên, xuống xem chút, bác cả nghe lời nhất.” Cố Thành Thấm xong, bàn tay càng tăng thêm sức lực.

      Nhưng hơi sức của quá , căn bản Cố Thành Viêm nhúc nhích.

      Cố Thành Viêm nghe Cố Thành Thấm , ánh mắt hơi trầm xuống, sau hồi im lặng, lúc này mới nhấc chân xuống lầu.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm xuống lầu, theo phía sau lưng Cố Thành Viêm.

      Choang.....

      Ba người vừa mới tới đầu cầu thang, còn chưa xuống lầu, liền nghe thấy của tiếng ném đồ vật.

      “Khốn kiếp, nghịch tử, nghịc tử.”

      thanh ném đồ vật vừa dứt, tiếng ông Cố liền vang lên, sau khi lạnh giọng , liền nặng nề ho khan.

      Khả Lan đứng lầu, thấy tình hình dưới lầu, cả người cũng bối rối.

      Vừa rồi vẫn còn tốt, sao mới lúc rùm beng lên rồi?

      bước nhanh muốn xuống lầu, nhưng nhìn thấy Cố Thành Viêm im lặng đứng phía trước , hình như muốn .

      Nhùn thấy tình huống như vậy, Khả Lan hơi nóng nảy, thái độ Cố Thành Viêm như vậy là sao!

      phải muốn xuống khuyên nhủ sao?

      Dưới lầu gây gổ, người là ông nội , người là ba .

      Khả Lan hơi gấp gáp, muốn xuống lầu, Cố Thành Viêm chợt đưa tay, ngăn cản Khả Lan.

      “Bọn họ thường như vậy.”

      Cố Thành Viêm chậm rãi với Khả Lan, hình như quen với tình huống thế này, cũng chấp nhận.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, thường?

      Xem ra, nhà họ Cố, chỉ là gia đình lớn, còn là gia đình mâu thuẫn.

      Rồi sau đó.....

      Khả Lan cũng xuống lầu, mà đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, xem tình hình dưới lầu.

      “Hai mươi sáu năm trước, ba cũng chấp nhận đứa con như con, bây giờ, cũng giống vậy.”

      Cố Vọng Đông là mọt người tính tình mãnh liệt, nhìn thấy ông Cố giận đến nỗi thở ra hơi, xoa dịu tính khí của ông Cố, ngược lại lạng giọng trả lại câu.

      Ông Cố nghe Cố Vọng Đông , đưa chiếc gậy trong tay lên, liền hướng về phía đùi Cố Vọng Đông.

      Cố Vọng Đông tránh, đứng im tại chỗ, mặc cho ông Cố đánh.

      Bà Cố nhìn thấy con trai bị đánh, né tránh, đau lòng, liền vội vàng nắm tay ông Cố, vội vàng : “ nhiều năm như vậy, ông đánh cũng vô dụng.”

      câu khiến ông Cố dừng động tác tay, vẻ mặt dần chán nản.

      nhiều năm như vậy, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, thương cũng thương, Vọng Đông vẫn thể nào quên chuyện năm đó.

      khí dưới lầu, chợt yên tĩnh lại, lúc này Cố Thành Viêm mới nhấc chân xuống lầu.

      Khả Lan muốn xuống cùng, lại nghe thấy, a..... tiếng, sau lưng liền có lực lớn.

      Cả người rơi về phía trước.

      Cũng may Cố Thành Viêm nhanh mắt, nhanh tay đỡ Khả Lan.

      Nhưng......

      Chân Khả Lan lại có cảm giác nhói đau, trong nháy mắt lan tỏa toàn thân , hít sâu hơi, cắn răng, cho mình phát ra thanh.

      Cố Thành Viêm chú ý sắc mặt Khả Lan, chợt liếc xuống.

      Lông mày nhíu mại, ôm cả người, quay đầu nhìn Cố Thành Thấm ở phía sau Khả Lan.

      Cố Thành Thấm nhìn thấy sắc mặt Cố Thành Viêm, khuôn mặt lộ vẻ ngượng nghịu, vội bước lên trước đỡ Khả Lan, giọng : “Chị dâu, vừa rồi em cẩn thận trượt chân, xin lỗi, xin lỗi.” Cố Thành Thấm tới đây, khuôn mặt lo lắng, giọng kèm theo tiếng sụt sịt.

      Nghe thấy Cố Thành Thấm , Khả Lan lắc đầu : “ sao.”

      đến đây, Khả Lan theo bản năng liếc nhìn chỗ lúc nãy Cố Thành Viêm đứng.

      Trượt? Thảnh lông, phải như vậy.

      lại đắc tội tới Cố Thành Thấm rồi!

      Rồi sau đó......

      Khả Lan đau chân, xuống lầu bất tiện, Cố Thành Viêm nửa ôm nửa đỡ xuống lầu, Cố Thành Thấm theo phía sau bọn họ.

      Xuống dưới lầu, Cố Thành Viêm buông Khả Lan ra, tới trước mặt Cố Vọng Đông, giọng đôi câu, sau đó lại tới trước mặt ông Cố, giọng đôi câu.

      Rồi sau đó, ông Cố thở phì phò sắc mặt dần dần bình phục, ngồi ghế sa lon, nhìn Cố Vọng Đông mím môi thờ dài lên lầu.

      Mọi người thấy ông Cố cùng con trai trở lại bình thường, khỏi thở phào nhõm.

      Cố Thành Viêm khuyên người lớn xong, sau đó quay đầu nhìn về phía Khả Lan.

      Lúc này Khả Lan kinh ngạc cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ năng lực điều chỉnh mâu thuẫn gia đình của Cố Thành Viêm.

      Rốt cuộc Cố thủ trưởng, mặt mũi lớn vậy sao.

      Chỉ là......

      bữa tiệc, bởi vì ông Cố cùng ba của Cố Thành Viêm cãi nhau, huyên náo đến nỗi mất vui, sắc mặt vui mừng của mọi người cũng dần thu lại.

      Ông Cố cùng ông Lương, tới phòng làm việc chơi cờ, Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Thấm với nhau.

      ba cùng Tống Liên và Tống Nhất Nguyên rời , là muốn chuẩn bị buổi lễ chúc mừng.

      hai cùng chú hai và bà Cố, cùng Cố Thành Hiên lái xe ra ngoài, muốn dạo thành phố chút.

      Mọi người tản .

      Cố Thành Viêm xoay người tới trước mặt Khả Lan, sắc mặt hơi trầm xuống, đưa tay, bế người lên.

      Trời đất quay cuồng, đôi tay Khả Lan ôm chặt cổ .

      “Sao vậy?” Khả Lan giọng hỏi, tuy tất cả mọi người đều giải tán, nhưng mọi người còn chưa xa.

      Đột nhiên bị ôm như vậy, nếu người lớn nhìn thấy, tốt.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , chân mày nhíu lại, trầm giọng trả lời: “Đau chân, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đều lên tiếng, đau sao?”
      Giọng Cố Thành Viêm chậm rãi, trong giọng còn kèm theo chút tức giận.

      thích, cái gì cũng , cái gì cũng tự mình nghĩ, mình làm.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhớ lại Cố Thành Thấm, nghĩ ra, mình đắc tội Cố Thành Thấm chỗ nào.

      Bởi vì Lương Bảo Nhi?

      .....Cố Thành Thấm giống như loại người có thể dễ dàng bị Lương Bảo Nhi sai bảo!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trả lời Cố Thành Viêm: “Vừa rồi cả nhà đều ở đây! Sao em lại biết xấu hổ chứ.” Khả Lan giọng giải thích với Cố Thành Viêm.

      Ngay trước mặ cả nhà, làm nũng chuyện bị thương ở chân.

      phải là tự tìm họa sao!

      Vốn dĩ nhà họ Cố tiếp nhận thân phận của , lại làm nũng trước mặt mọi người.

      Sắc mặt người lớn nhìn , càng khó coi hơn......

      Cố Thành Viêm ôm người lên lầu, nghe thấy Khả Lan giải thích xong, hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn hồi lâu, chợt dừng bước, trầm giọng : “Mặc kệ là chuyện gì, em đừng để trong lòng, ra, em và cùng giải quyết.”

      Vẻ mặt của kiên định, mong đợi hai mắt tối tăm, nhìn chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, lại khẽ đảo mắt, tránh ánh mắt nóng bỏng của .

      “Em biết rồi.” Khả Lan giọng trả lời Cố Thành Viêm, cúi đầu, nhìn ánh mắt của .

      rũ hai mắt, trong đầu rối loạn, đầu ngón tay khẽ run.

      Muốn hỏi nghi ngờ trong lòng, nhưng lại dám hỏi.

      sợ biết được đáp án mong muốn.

      Rồi sau đó......

      Cố Thành Viêm ôm Khả Lan lên lầu, vào phòng.

      thả người lên giường, sau khi xoay người tìm thuốc, ngồi bên mép giường, đưa tay nắm chân Khả Lan, cởi giày, lúc nhìn thấy chân Khả Lan chỗ xanh chỗ tím nhíu mày.

      “Trật chân, giúp em bẻ lại, đau kêu lên.” Cố Thành Viêm trầm giọng với Khả Lan, nếu đau kêu lên.

      Khả Lan nghe như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, tuy người nhà họ Cố hơn phân nửa, nhưng lúc này nhà họ Cố vẫn còn người lớn ở nhà.

      Nếu đột nhiên kêu lên, làm kinh động đến ông Cố tốt lắm.

      Vẫn là khẽ cắn môi dưới.

      Cố Thành Viêm nghe thấy trả lời, vốn dĩ hai mắt nhìn chân , ngước lên nhìn Khả Lan, chân mày khẽ nhíu.

      Khả Lan nhìn thấy Cố Thành Viêm ngẩng đầu, vẻ mặt hơi dừng lại, lúc này kịp phản ứng, vội vàng trả lời: “Em biết rồi.” Dứt lời, dưới chân liền truyền tới cảm giác đau nhói.

      Khả Lan hít vào hơi, miệng khó có thể khống chế “Uhm......”

      Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng của Khả Lan, vẻ mặt hơi trầm xuống, môi mỏng mím chặt, bàn tay nhàng buông chân Khả Lan ra.

      Khả Lan cảm thấy đau đớn dưới chân giảm chút, khẽ thở dốc, còn chưa hoàn hồn, dưới chân liền đau đến tan nát lòng.

      Cố Thành Viêm dùng sức, đem bàn chân bị trật của , kéo lại.

      Cơn đâu khiến Khả Lan thể khống chế “A.....” tiếng.

      Đau đến nỗi trán toát hết mồ hôi hột.

      Cũng may chân sao!

      Vậy mà tiếng la của lại khơi lên dục vọng của .

      Sau khi Cố Thành Viêm kéo chân cho Khả Lan, vỗ vỗ mắt cá chân của Khả Lan, để nhúc nhích.

      Khả Lan hiểu ý, giật giật chân, muốn xoay người lại nhặt tất, đeo vào.

      Bàn tay Cố Thành Viêm nắm mắt cá chân chợt dần dần lên, đè xuống.

      giúp em xoa bóp chân rồi, em phải cảm ơn chứ?” Giọng của chậm rãi, trầm thấp khàn khàn.

      Khả Lan vừa nghe Cố Thành Viêm , sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ, nghiêng đầu : “Ban ngày, trong nhà còn có người lớn.” Khả Lan tới đây, cơ thể giật giật, chợt cảm thấy người nóng ran.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , khẽ cười, lại gần tai Khả Lan : “Hiệu quả cách tệ, sao.”

      Cố Thành Viêm dứt lời, sắc mặt Khả Lan càng đỏ hơn......

      lên tiếng, Cố Thành Viêm lại cắn vành tai , hôn vào mặt .

      quen thuộc từng chỗ nhạy cảm người , dễ dàng khơi lên dục vọng của .

      , dù trêu trọc , nhưng khuôn mặt nhắn, bộ ngực đầy đặn, dáng dấp kiều, làm mê.

      Bàn tay thăm dò vào váy , cởi nút áo của , thuần thục cởi nút cài sau áo.

      Nhưng......

      Cửa phòng chợt bị đẩy ra.

      Thành Viêm, ông nội gọi qua.” Cố Thành Thấm lớn tiếng kêu.

      Nhưng, lúc ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Cố Thành Viêm nằm người Lâm Khả Lan, ngây ngẩn cả người, bàn tay nắm tay nắm cửa của ta siết chặt, cắn răng.

      rời , vẫn đứng ở cửa nhìn hai người giường.

      Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ngoài cửa còn có người đứng, điều này làm cho Khả Lan hận thể tìm cái lỗ nào để chui vào.

      vội vàng đưa tay muốn cài nút áo, lại cảm thấy chỗ nào đó của dâng cao!

      Tim đập nhanh như sấm, thình thịch......

      lúc sau......

      Khả Lan lại cảm thấy kỳ quái, lúc này ông Cố có thể tìm Cố Thành Viêm làm gì!

      phải ông đánh cờ với ông Lương sao?

      “Lát nữa qua.”

      Cố Thành Thấm đứng ngoài cửa, Cố Thành Viêm thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu, nhìn phía ngoài cửa, trầm giọng trả lời, nhưng có đứng dậy.

      là Khả Lan lộ nửa người, hai là thể để đứa nhóc thấy cậu của .

      Nhưng Cố Thành Thấm đứng ngoài cửa nghe thấy Cố Thành Viêm lại biết điều, đứng im chịu rời .

      “Ông nọi lập tức tới.” Lúc này Cố Thành Thấm lạnh giọng , trong giọng còn có chút tức giận.

      Sau khi dứt lời, thấy Cố Thành Viêm vẫn muốn đứng dậy, ta nhấc chân vào trong phòng.

      Sắc mặt ta trầm, hốc mắt ửng đỏ, tới trước mặt Cố Thành Viêm, nhìn chằm chằm hai người.

      Lúc nhìn thấy hai người quần áo vẫn còn hoàn chỉnh, khuôn mặt Cố Thành Thấm lại lộ ra nụ cười.

      Nhưng......Cố Thành Thấm chợt vào phòng, khiến cho Cố Thành Viêm nổi giận.

      Cố Thành Viêm gầm câu “ ra ngoài.”

      Cố Thành Thấm liền bị dọa sợ đến ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng bên giường, nước mắt như hạt trân châu, chầm chậm......rơi xuống.

      khí nhất thời trở nên kỳ quái.

      Khả Lan nằm dưới người , ánh mắt liếc về phía Cố Thành Thấm, ngược lại có chút đầu mối, nhưng lại dám xác định!

      Nhưng mà hai người kia là em, thể nào như nghĩ.

      Sau hồi.....

      Cố Thành Thấm vẫn có ý định rời , liền đứng im bên giường, khiến tất cả mọi người đều cứng ngắc.

      Lúc này Khả Lan cảm thấy hết nổi, tuy Cố Thành Thấm là học sinh cấp ba, nhưng những chuyện hôm nay làm cho người ta khó có thể thích.

      Có thể là thanh của Cố Thành Viêm hơi lớn, dì Lưu vội vàng từ lầu chay tới, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng sắc mặt đỏ lên, ngược lại phản ứng kịp.

      Bà vội vàng chạy tới muốn lôi Cố Thành Thấm .

      Mà Cố Thành Thấm vẫn giùng giằng chịu , đưa tay nắm mép giường, trong miệng vẫn là câu kia: “Ông nội tìm Viêm, bảo em tới gọi.”

      “Ông bảo cháu tìm Thành Viêm lúc nào?” Giọng ông Cố chợt xen vào.

      Khả Lan giật mình trong nháy mắt sắc mặt ửng đỏ.

      đưa tay đẩy người đàn ông người mình, muốn đứng dậy.

      Cơ thể giật giật, ở người Khả Lan cọ cọ, Khả Lan lập tức hiểu ý, cử động nữa.

      Cố Thành Viêm kéo chăn, che ở hai người, ngồi dậy.

      Lúc này, ông Cố cùng ông Lương đứng ở cửa, phía sau hai người là Lương Bảo Nhi.

      Sắc mặt Lương Bảo Nhi rất khó coi, phẫn nộ, hàm răng run lên.

      Đứng sau hai vị trưởng bối, sắc mặt đen sì.

      Im lặng hồi lâu.....

      “Đưa tiểu Thấm tới phòng làm việc, tôi có chuyện muốn , còn có tiểu Viêm, sau khi xong việc, cũng tới phòng làm việc.” Vẻ mặt ông Cố rét lạnh, xoay người lôi kéo ông Lương rời , miệng : “Khiến ông chê cười rồi.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72: Giống kiểu gì.

      Sau khi ông Cố đưa Cố Thành Thấm và mọi người rời , trong phòng chỉ còn Khả Lan cùng Cố Thành Viêm.

      Hai người ngồi bên giường hồi lâu, ai cũng lên tiếng, càng có động tác gì thêm.

      nhanh tới phòng làm việc .” Khả Lan giọng nhắc nhở Cố Thành Viêm, hôm nay hai người bọn họ, xem như danh tiếng vang xa rồi.

      Giữa ban ngày, diễn cảnh nóng, còn huyên náo cả nhà họ Cố.

      Tuy là vợ chồng!

      Nhưng cũng quá.....vô độ!

      Khả Lan chợt thấy ảo não, nếu lúc nãy kiên trì đồng ý, đoán chắc cũng náo loạn như vừa rồi.

      Hoặc là khóa cửa lại.

      Nhưng có hối hận cũng muộn.

      Lúc này,Khả Lan mải suy nghĩ, Cố Thành Viêm sau hồi im lặng, chợt xoay người đè xuống.

      Khả Lan khẽ kêu, sau lúc sững sờ, lại đẩy : “Đừng......buổi tối tiếp tục......” Lúc này Khả Lan gấp gáp, người lớn còn chờ, chẳng lẽ, bọn họ làm xong, mới tới phòng làm việc nghe giáo huấn?

      Đây cũng giống !

      hỏi em, em còn nhớ chuyện khi còn bé ?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , khóe miệng nở nụ cười, đưa tay nhéo mặt , có động tác gì tiếp theo, mà hỏi khi còn bé.

      Đột nhiên bị hỏi chuyện lúc , Khả Lan chợt thấy khó hiểu, Cố Thành Viêm hỏi chuyện lúc bé làm gì?

      thầm nghĩ rồi trả lời: “Dĩ nhiên nhớ.”

      Khả Lan thở dài, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng , bẩm báo chi tiết.

      mất trí nhớ, làm sao nhớ chuyện lúc .

      Khả Lan trả lời, làm cơ thể Cố Thành Viêm bỗng cứng đờ, trong mắt lộ ra tia hưng phấn, bám lấy cơ thể , tiếp tục : “Em nhớ..... sao?”

      Cố Thành Viêm tới đây, hai mắt tối tăm, giống như trời sao, khó có thể che giấu kích động, khẩn cấp muốn biết đáp án.

      Như suy nghĩ.

      Nhưng.....Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt tối tăm.

      Lúc còn sống ở nhà ông bà ngoại, nếu quả quen người con nhà cao cửa rộng như Cố Thành Viêm làm sao nhớ .

      Nhưng mà, trong trí nhớ của Khả Lan, có Cố Thành Viêm.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan ngẩn ra, Cố Thành Viêm đột nhiên hỏi như vậy, là có ý gì?

      Khả Lan cũng phải là người cực kỳ nhạy cảm, nhưng lúc này có thể thấy được, trong mắt Cố Thành Viêm đều là mong đợi cùng kích động.

      Từ trước tới giờ ánh mắt Cố Thành Viêm tối tăm và bình tĩnh tự nhiên, nhưng bởi vì nhắc tới tuổi thơ, trở nên hưng phấn khó có thể khống chế.

      Tuổi thơ của tồn tại cái gì?

      Nghĩ tới đây Khả Lan đảo mắt.

      Chẳng lẽ Cố Thành Viêm hỏi như thế bởi vì Cố Thành Viêm xem như bóng dáng người nào đó trong trí nhớ tuổi thơ của !

      Khả Lan bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ!

      Trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, ngước mắt, con ngươi đen nhánh, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Viêm.

      Trái tim giống như bị cái gì đè xuống, nhất thời khó có thể hô hấp, hy vọng như tưởng tượng!

      Trong trí nhớ của , có bóng dáng của Cố Thành Viêm lúc .

      Bốn mắt nhìn nhau, im lặng hồi lâu......

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan lâu vẫn trả lời, vẻ mặt bỗng nhiên tối sầm, lật người, ngồi bên giường, chuyện nữa.

      tự với mình, có lẽ Khả Lan mất trí nhớ, cho nên nhớ .

      Khả Lan trả lời Cố Thành Viêm, thấy Cố Thành Viêm ngồi dậy.

      Đầu óc trở nên hỗn loạn, trống ngực đập thình thịch, chần chừ hồi lâu, muốn hỏi ý tứ của Cố Thành Viêm.

      Nhưng Cố Thành Viêm chợt đứng dậy, bóng dáng cao ráo, trầm trầm đứng bên giường.

      nghiêng đầu nhìn về phía Khả Lan, khóe miệng khẽ nở nụ cười : “Cùng tới phòng làm việc ?”

      Hình như quên câu hỏi vừa rồi, khẽ cười hỏi Khả Lan có muốn tới phòng làm việc hay .

      Vẻ mặt Khả Lan đọng lại, suy nghĩ lát, hỏi những nghi vấn trong lòng.

      ngồi dậy gật đầu cái, bày tỏ muốn tới phòng làm việc xem tình hình thế nào.

      Đối với chuyện Cố Thành Thấm mặc dù Khả Lan đoán được bảy tám phần nhưng vẫn thể tin được!

      Cố Thành Thấm họ!

      Xem như Cố Thành Viêm ưu tú, dáng người hấp dẫn, trong lòng Cố Thành Thấm cũng có thể hiểu, em thể nào nhau!

      máu mủ, chính là dư luận, cũng có thể đè chết người.

      Khả Lan chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, xong giày, Khả Lan ngước nhìn Cố Thành Viêm.

      thầm suy nghĩ trong lòng chút, chợt mở miệng : “Có phải Cố Thành Thấm.....” Khả Lan xong gì nữa.

      “Đúng.”

      Cố Thành Viêm hiểu ý Khả Lan, gật đầu, như Khả Lan suy nghĩ.

      Trước kia ba của cùng chú hai Tây Nam, vốn dĩ Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm ở nhà họ Cố.

      Nhưng bởi vì Cố Thành Thấm có tình cảm với Cố Thành Viêm, ông Cố mới lấy lý do đưa hai em Tây Nam.

      Vốn tưởng rằng nhiều năm như vậy, Cố Thành Thấm cũng có kinh nghiệm, nên tiếp tục tình cảm này.

      Nhưng ngờ bé vẫn như vậy!

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, lên tiếng nữa.

      Hôm nay Khả Lan có thể thấy được các loại mâu thuẫn của nhà họ Cố!

      Bữa tiệc tất nhiên phải có ông Lương, ba cùng con trai hợp, còn có đoạn tình cảm nên tồn tại!

      Mặc dù mọi người tinh , nhưng mỗi người mỗi khác.

      Rồi sau đó, Khả Lan theo Cố Thành Viêm tới phòng làm việc.

      Còn chưa vào, liền nghe bên trong bốp..... tiếng, tiếng đánh người.

      Sau đó liền vang lên tiếng rống giận dữ của ông Cố.

      “Quỳ xuống.”

      “Cháu xem bộ dáng cháu xem, thích ai thích, lại thích họ.”

      Ông Cố dứt lời, lại đập xuống bàn làm việc.

      Những đứa trẻ nhà họ Cố có ai khiến ông yên tâm.

      Sau khi Cố Thành Thấm quỳ xuống, cũng phục, cất giọng : “Sao cháu thể thích họ, nhà họ Nguyễn chú cũng thích cháu đấy.”

      Dứt lời, Cố Thành Thấm ngẩng đầu, nhìn thẳng ông Cố.

      Ông Cố nhìn thấy bộ dáng Cố Thành Thấm, tức giận đến nỗi toàn thân run lên, lạnh giọng quát: “Nhà họ Nguyễn có quan hệ máu mủ, cháu cùng tiểu Viêm là em cùng chung dòng máu.”

      Ông Cố tới đây, ánh mắt liếc tới, thấy Cố Thành Viêm đứng ở cửa, trầm giọng : “Tới rồi vào .”

      Dứt lời, ông Cố tới phía sau bàn ngồi xuống, tay chống gậy, tay đỡ bàn, liên tục thở gấp.

      Cố Thành Viêm nghe ông Cố vào, lúc này mới kéo Khả Lan vào bên trong.

      Trong phòng chỉ có ông Cố cùng Cố Thành Viêm, ông Lương cùng Lương Bảo Nhi bởi vì kiêng dè, tham gia chuyện của nhà họ Cố.

      Vào phòng, Khả Lan nhìn thấy ông Cố ngồi sau bàn, ngừng vuốt cây gậy của mình, ngực phập phồng.

      Cố Thành Thấm quỳ mặt đất, lúc nhìn thấy Cố Thành Viêm tới, nghiêng đầu nhìn Cố Thành Viêm, hai mắt đỏ bừng, ngừng khóc.

      khí trở nên kỳ quái.

      “Cháu thấy , Thành Viêm kết hôn rồi.” Ông Cố thấy Cố Thành Viêm cùng Khả Lan vào, cất giọng đến chuyện hai người kết hôn.

      Làm cho Cố Thành Thấm chết tâm.

      Cố Thành Thấm nghe lời ông , mặt biến sắc, đôi tay nắm chặt thành quyền, im lặng hồi lâu.

      Lúc này mới bình tĩnh, giọng : “Thấy.” Cố Thành Thấm xong cúi đầu.

      Giọng của Cố Thành Thấm trở nên mềm , ông Cố liếc nhìn Cố Thành Viêm, chân mày vốn dĩ nhíu chặt chợt buông lỏng, suy nghĩ hôi lâu.

      “Vậy cháu hiểu ý của ông nội ?” Ông Cố chợt mềm giọng.

      Dứt lời, ánh mắt dừng người Cố Thành Thấm, tuy ông tức chuyện này, nhưng Cố Thành Thấm còn , Cố Thành Viêm lại kết hôn, hai người là thể nào.

      Chỉ là, ông Cố vẫn yên lòng, trong lòng suy nghĩ, chờ hôm nay bữa tiệc kết thúc, sáng mai, để con trai thứ hai đưa Cố Thành Thấm về Tây Nam.

      Cố Thành Thấm nghe ông Cố , cắn răng, im lặng.

      Lát sau......

      Cố Thành Thấm cúi đầu : “Hiểu.” Tuy miệng vậy, nhưng trong lòng vẫn muốn buông tha.

      Lúc đầu Thành Viêm còn vì chị Bảo Nhi mà thiếu chút nữa mất mạng, bây giờ vẫn tách ra!

      “Vậy cháu về nhà .”

      Ngoài miệng Cố Thành Thấm đồng ý, trong lòng phục, dĩ nhiên ông Cố có thể nhìn ra được.

      Chỉ là , Cố Thành Thấm tuổi còn , lại bướng bỉnh, mắng nhiều cũng vô ích, vẫn là nên đưa về Tây Nam.

      Cố Thành Thấm nghe ông Cố về nhà, cũng lên tiếng, từ đất đứng dạy, cúi đầu xoay người rời khỏi phòng làm việc.

      Bốp......

      Sau khi Cố Thành Thấm rời , ông Cố liền nặng nề đập bàn, sắc mặt nghiêm túc nhìn Cố Thành Viêm cùng Lâm Khả Lan.

      “Giữa ban ngày, biết kiềm chế, cháu xem chút xem, giống kiểu gì.”
      Ông Cố khẽ quát, mặc dù chửi Cố Thành Viêm, nhưng cũng lạnh lùng nhìn Lâm Khả Lan.

      Đều là những thủ đoạn hồ ly, ông nhìn tiểu Viêm lớn lên từ , từ lúc nào trở nên như vậy.

      Ban ngày, cũng ngượng ngùng.

      Cố Thành Viêm nghe ông Cố , lại trả lời, im lặng đứng trong nhà, nắm tay Khả Lan, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

      Im lặng hồi lâu......

      “Sau này cho phép như vậy.” Ông Cố chỉ câu như vậy.

      Tân hôn nóng bỏng có thể lý giải, chỉ là bây giờ tiểu Viêm bị có thân phận phức tạp, làm cho mê muội váng đầu, ông giận dễ sợ.

      Xem cái nhà này xem, ai khiến ông yên tâm.

      Con lớn, con thứ, con út, còn có những đứa cháu này nữa......

      Cố Thành Viêm nghe ông Cố như vậy, lên tiếng, im lặng đứng trong phòng làm việc.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm trả lời, ngược lại trả lời ông Cố: “Vâng, ông nội.” Dứt lời, Khả Lan xoay người muốn rời , nhưng được ông Cố cho phép, Cố Thành Viêm lại đứng im nhúc nhích.

      Điều này khiến Khả Lan rối rắm!

      đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, giật giật tay, nhắc nhở Cố Thành Viêm.

      Vốn dĩ tới đây là muốn nhìn thái độ của Cố Thành Thấm đối với Cố Thành Viêm, có lẽ chỉ là tuổi còn , nhất thời mê luyến, từ từ chỉ dạy là được.

      Ông Cố nghe thấy Khả Lan trả lời, nhìn Khả Lan, trả lời .

      khí trở nên kỳ quái, Khả Lan đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, thở dài, lên tiếng nữa.

      lát sau......

      “Vâng.” Cố Thành Viêm phản ứng, hình như chậm nửa nhịp, lúc này mới trầm giọng trả lời ông Cố, kéo Khả Lan, xoay người rời .

      Ông Cố nghe Cố Thành Viêm trả lời, cũng thêm gì, sau khi đám người rời , lúc này mới đỡ bàn, lấy thuốc trong ngăn kéo ra, uống hai viên.

      Sau khi rời khỏi phòng làm việc, hai bước, Khả Lan nhớ tới câu hỏi Cố Thành Viêm hỏi .

      thầm suy nghĩ trong lòng, thở dài hơi, mím môi : “Lúc nãy hỏi em, em còn nhớ chuyện lúc hay , là có ý gì?” Chuyện này, Cố Thành Viêm hỏi, nhất định là có vấn đề.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, dừng bước, im lặng, lúc này mới quay đầu, nhìn về phía Khả Lan.

      có gì.” chậm rãi trả lời , giọng chậm rãi, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

      Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời như vậy, môi mỏng mím chặt.

      có gì, tại sao Cố Thành Viêm lại đột nhiên hỏi?

      Chọc chơi?

      Cố Thành Viêm giống loại người biết làm chuyện này.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan lại : “Lúc em còn sống ở nhà ông bà ngoại, sau khi ông ngoại qua đời mới chuyển đến thành phố.” Khả Lan .

      Khi còn bé sống ở nhà ông bà ngoại, chưa bao giờ tới thành phố.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , bàn tay bỗng nhiên nắm chặt, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm Khả Lan.

      Im lặng hồi lâu, Cố Thành Viêm “ừ” tiếng, liền quay đầu, tiếp tục về phía trước.

      Phản ứng của Cố Thành Viêm, mặc dù bình tĩnh, nhưng đối với Khả Lan mà , rất là kỳ quái.

      Nhưng lại ra được, rốt cuộc kỳ quái chỗ nào.

      theo Cố Thành Viêm quay về phòng, tiếp tục đề tài lúc còn nữa.

      cách nào diễn tả bằng ngôn ngữ tâm tình lúc này của mình, chỉ cảm thấy, quan hệ của bọn họ tốt hơn.

      Quay lại phòng, điện thoại của Cố Thành Viêm liền vang lên, có thể là doanh trại gọi tới, bên trong vang lên thanh ầm ỹ của chúc mừng.

      Cố Thành Viêm trả lời, chỉ có mấy câu đơn giản.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm nghe điện thoại, liền quấy rầy, xoay người ra khỏi phòng.

      Ra cửa, tới cầu thang, vốn dĩ muốn xuống phòng khách ngồi nhưng nhìn thấy ông Cố cùng ông Luong và Lương Bảo Nhi ngồi ghế sa lon chuyện.

      xoay người muốn về phòng. Cố Thành Thấm lại đứng đối diện với .

      Nhìn thấy tình huống như vậy, Khả Lan bất đắc dĩ cười , chỉ cảm thấy nên im lặng.

      Lát sau......

      “Chị dâu, xin lỗi.” Cố Thành Thấm tới trước mặt Khả Lan, thấp giọng xin lỗi, hốc mắt đỏ bừng.

      Khả Lan nghe thấy Cố Thành Thấm xin lỗi, im lặng, sau đó trả lời: “ sao.”

      Tuy , chuyện với Cố Thành Viêm, huyên náo đến cả nhà họ Cố đều biết , nhưng cũng có gì, cũng phải là vụng trộm!

      Nhiều lắm là.....ham muốn quá nhiều!

      “Chị dâu, chị có thể dạo với em chút ?” Cố Thành Thấm nghe Khả Lan sao, cúi đầu, giọng hỏi Khả Lan, có thể dạo cùng .

      Nghe thấy Cố Thành Thấm hỏi, Khả Lan hơi ngừng lại, mấp máy môi, cuối cùng gật đầu : “Có thể.”

      Tuy Cố Thành Thấm khiến người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng lại là đứa trẻ!

      Cẩn thận chút là được!

      Cố Thành Thấm nghe Khả Lan , khuôn mặt vốn dĩ khổ sở liền nở nụ cười, đưa tay nắm tay Khả Lan: “Cảm ơn chị dâu.”

      Dứt lời, Cố Thành Thấm liền kéo Khả Lan xuống lầu.

      Khả Lan lên tiếng, theo Cố Thành Thấm.

      Hai người xuống lầu, ra cửa chính, vào trong sân.

      Ngày đông giá rét, hai người mới vào, bầu trời liền có tuyết rơi.

      Cố Thành Thấm nhìn tuyết rơi, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, buông Khả Lan ra, tới phía trước, nâng đôi tay lên, xoay vòng trong tuyết : “ là đẹp.”

      Thấy bộ dáng Cố Thành Thấm xoay quanh trong tuyết, Khả Lan nở nụ cười, cũng chỉ là đứa trẻ!

      Nhưng lúc này giọng Lương Bảo Nhi chợt vang lên.

      “Tuyết rơi rồi! đẹp!”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73

      ây liễu rụng sạch lá,khoác mình đám tuyết, trong suốt; những cây bách tung, nặng trĩu những hạt tuyết.

      Mới mười mấy phút, những hạt tuyết dần dần trở thành những bông tuyết như lông lỗng, khiến cho khoảng sân có vẻ tiêu điều, nhuộm thành màu trắng, mặc dù khí lạnh bức người, lại đẹp tựa như nàng tiên mặc áo trắng, thanh thuần tinh khiết.

      Tuyết càng lớn.

      Cố Thành Thấm đứng trong tuyết, tới bên cây, nắm nắm tuyết, xoa nắn trong tay.

      “Chị dâu, chị cũng tới chơi .” Cố Thành Thấm chợt gọi Khả Lan tới chơi cùng, đưa tay kéo tay Khả Lan muốn chơi cùng .

      Vẻ mặt Khả Lan hơi ngừng lại, hai bước, dừng lại : “Chị sợ lạnh, chơi.” chậm rãi , chỉ mờ mờ ảo ảo cảm thấy, Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Thấm đều ở đây có chút kỳ quái.

      Mà Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan trả lời, bước nhanh về phía trước, đưa tay tách Cố Thành Thấm cùng Khả Lan ra, nhìn Cố Thành Thấm : “Tiểu Thấm, cơ thể chị dâu em tốt, nếu bị lạnh, Thành Viêm lo lắng.” Lương Bảo Nhi tới đây, dừng chút, sau đó : “Chị chơi với em.”

      Dứt lời Lương Bảo Nhi lôi kéo Cố Thành Thấm chạy vào trong tuyết chơi.

      Cố Thành Thấm nghe Lương Bảo Nhi , mặc dù hiểu gì, nhưng nắm chặt quả cầu tuyết trong tay, thần sắc lạnh lùng.

      Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi lôi kéo Cố Thành Thấm vào trong tuyết chơi, chần chừ lát, chuẩn bị xoay người quay về phòng.

      Nhưng......

      “A......”

      Cố Thành Thấm chợt cao giọng kêu lên, ngã mặt tuyết.

      Lương Bảo Nhi thấy Cố Thành Thấm ngã xuống, vội vã ngồi xổm xuống hỏi Cố Thành Thấm thế nào?

      Khả Lan thấy Cố Thành Thấm ngã xuống, nhanh chóng bước tới, đưa tay muốn đỡ người, Cố Thành Thấm chợt hất tay Khả Lan ra, lộ ra nét mặt giận dữ rồi lại thấp giọng : “Chị dâu, sao chị lại muốn đẩy em?”

      câu khiến Khả Lan bối rối.

      đứng im tại chỗ, im lặng lúc lâu, hai mắt đen nhánh, nhìn Cố Thành Thấm cùng Lương Bảo Nhi, chợt thấy dở khóc dở cười.

      ngược lại lo lắng Cố Thành Viêm hiểu lầm, chỉ là người nhà họ Cố từ xuống dưới, nếu như Cố Thành Thấm làm lớn chuyện, khẳng định người nhà họ Cố bênh Cố Thành Thấm.

      Người lớn nhà họ Cố vốn có hảo cảm với , Lương Bảo Nhi chắc chắn đứng ở bên cạnh Cố Thành Thấm giúp ta.

      Đến lúc đó có trăm cái miệng cũng giải thích được.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan há miệng : “ Thành Viêm của thông minh như vậy, ai phải ai trái, lập tức liền có thể nhìn ra.”

      Dứt lời, Khả Lan vẫn đưa tay ra như cũ, nghĩ muốn đỡ Cố Thành Thấm dậy.

      Cố Thành Thấm nghe Khả Lan , vẻ mặt rét lạnh.

      ta tin tưởng, họ có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta.

      Thế sao chứ! Ông bà nội hướng về phía ta, chứ giúp người ngoài.

      Nghĩ đến đây, Cố Thành Thấm nắm tay Khả Lan, dựa vào Lương Bảo Nhi, đứng lên, sau đó khập khễnh vào nhà, đầu gối rỉ ra vết máu.

      Khả Lan thấy Cố Thành Thấm đứng lên, ánh mắt cụp xuống, trong lòng , theo hai người vào nhà.

      Cố Thành Thấm vào nhà, dì Lưu liền tới, đỡ Cố Thành Thấm về phía ghế sa lon, chờ sau khi Cố Thành Thấm ngồi xuống, bà chạy cầm hộp thuốc tới.

      Mà ông Cố ngồi ghế sa lon trong phòng, nhìn thấy đầu gối cháu mình chảy máu, vẻ mặt gấp gáp, quan tâm : “Tiểu Thấm, cháu sao vậy.”

      Tuy Cố Thành Thấm khiến ông Cố yên tâm, nhưng vẫn là đứa cháu duy nhất của ông.

      Tình thương Cố Thành Thấm so với Cố Thành Viêm nhiều hơn.

      Cố Thành Thấm nghe ông Cố hỏi, vội vã trả lời, cắn môi : “Cháu cẩn thận vấp ngã.” Dứt lời, ánh mắt Cố Thành Thấm nhìn về phía Khả Lan, lộ vẻ hoảng sợ, hốc mắt lại đỏ lên.

      Ông Cố thấy bộ dáng Cố Thành Thấm, khuôn mặt vốn dĩ lộ vẻ quan tâm, liền thay đổi, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, vẻ mặt rét lạnh, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”

      Sau khi ông Cố dứt lời, ánh mắt liền chuyển sang Lương Bảo Nhi, muốn Lương Bảo Nhi .

      Lương Bảo Nhi bị ông Cố nhìn như vậy, giống như giật mình, ngồi bên cạnh Cố Thành Thấm, cúi đầu lên tiếng.

      khí chợt trở nên cực kỳ đè nén, Cố Thành Thấm cúi đầu giọng thút thít.

      Im lặng hồi lâu......

      “Lâm Khả Lan, .”

      Ông Cố trầm giọng mở miệng, muốn Khả Lan , gọi cả họ lẫn tên như vậy, khiến trong lòng Khả Lan rét lạnh.

      Chưa gì, ông Cố nghi ngờ làm.

      bảo vệ cháu gay gắt!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan hít hơi, mấp máy môi, chuẩn bị thành trả lời.

      Nhưng, Cố Thành Thầm lại mở miệng trước: “ liên quan đến chị dâu, là cháu cẩn thận.” Cố Thành Thấm tới đây, ánh mắt nhìn vào vết thương.

      Lúc này dì Lưu đưa hộp thuốc tới.

      Vướng quần áo, thể xử lý vết thương, chỉ có thể cắt bỏ quần áo.

      Bởi vì trời đông giá rét, lại ở bên ngoài trời lạnh, bên trái đầu gối Cố Thành Thấm lúc này máu thịt bê bét.

      Bộ dáng Cố Thành Thấm vẫn cắn răng, khuôn mặt khổ sở như cũ.

      Ông Cố lại cảm thấy đau lòng, khuôn mặt khẩn trương, có thể nhìn thấy cực kỳ thương đứa cháu này.

      Rồi sau đó.....

      Dù Lưu gọi bác sĩ gia đình tới xử lý vết thương cho Cố Thành Thấm, sau khi băng bó xong, dì Lưu cùng Lương Bảo Nhi đỡ Cố Thành Thấm về phòng.

      Khả Lan cũng xoay người muốn lên lầu, ông Cố chợt trầm giọng với Khả Lan: “ ở lại.”

      Ông Cố dứt lời, Khả lan dừng bước.

      nhìn ông Cố, lên tiếng, môi mỏng đỏ mọng mấp máy, trong lòng có khoảng tối tăm.

      Xem như ông Cố bảo vệ cháu, nhưng cũng phải nghĩ, Cố Thành Thấm té ngã có hơi kỳ quặc.

      Chẳng lẽ, ông Cố biết phân trắng đen, muốn ở lại để trách ?

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan dừng người ông Cố, lên tiếng, nhìn ông Cố cùng ông Lương đanh ngồi bên cạnh.

      Khả Lan vẫn cảm thấy, ông Lương là người có bụng dạ sâu thẳm.

      Ban đầu giả bộ bị bệnh, diễn cảnh tê liệt, lừa gạt mọi người; sợ rằng lúc đó ông bà Cố cũng biết, ông Lương giả bộ tê liệt!

      Khả Lan vẫn đưng trong phòng khách lên tiếng, khí cũng trở nên đè nén hơn.

      Cố Thành Thấm cùng Lương Bảo Nhi đứng cầu thang xem tình hình dưới lầu.

      Khóe miệng Cố Thành Thấm khẽ nhếch, sắc mặt Lương Bảo Nhi cực kỳ bình tĩnh.

      lúc lâu......

      Ông Cố gọi Khả Lan ở lại, vẫn có lên tiếng, để Khả Lan đứng trong phòng khách.

      Ông cùng ông Lương trò chuyện về nhà họ Trương có chắt, nhà họ Lý có con dâu, ông Vương chuẩn bị tiệc để tụ họp với các chiến hữu.

      Cố Thành Thấm thấy tình hình dưới lầu, khẽ cười, vỗ tay cái lên lầu.

      Khả Lan đợi lâu, cho đến khi nhìn thấy ông Lương cùng ông Cố xong, đứng dậy, ra ngoài, nhưng vẫn câu nào với Khả Lan.

      Thấy tình huống như vậy, Khả Lan hơi giận, nhưng lên tiếng, mà đứng trong phòng khách, hít hơi, nhẫn nhịn!

      Đợi ông Cố cùng ông Lương xa.

      Lúc này Khả Lan mới thở dài, ngồi ghế sa lon, xoa bàn chân nhức mỏi, trong lòng có cảm giác uất ức.

      Ông Cố gọi lại, khiển trách , tám phần là biết chuyện Cố Thành Thấm tẽ ngã liên quan đến , nhưng trách, mà gọi lại, phạt đứng.

      Quy tắc này , ông Cố cảnh cáo , cho biết ở nhà họ Cố ai lớn ai !

      Tuy Khả Lan thừa nhận, chuyện hôm nay liên quan đến , có thể khiến ông Cố mất hứng.

      Nhưng những điều này cũng phải là ý của !

      Ở nhà họ Cố, được chào đón còn chưa tính, còn phải xem sắc mặt mọi người mà cư xử, khiến cho thoải mái.

      Nghĩ đến đây Khả lan hít hơi, cố nén giọt nước mắt trực trào ra, cắn môi.

      Im lặng hồi lâu.... ...

      ngẩng mặt nhìn lên lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Thành Viêm từ lầu xuống.

      Nhìn thấy Cố Thành Viêm xuống lầu, Khả Lan cúi đầu hít hơi sâu, cố gắng bình phục tâm tình của mình, ngồi im ghế sa lon.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ở dưới lầu, liền xuống.

      ngồi xuống bên cạnh Khả Lan, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, mím môi nhìn hồi lâu, đưa tay kéo Khả Lan, nhìn hai mắt ửng đỏ của “Khóc sao?” trầm giọng hỏi, hai mắt tối tăm, mơ hồ có kèm theo tức giận.

      Khả Lan nghe giọng Cố Thành Viêm, ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , im lặng hồi lâu, gật đầu cái, lại lên tiếng.

      Cố Thành Viêm thấy bộ dáng Khả Lan, nhíu mày, lại : “Là ông nội?”

      Ở nhà họ Cố người có thể khiến cho Khả Lan khóc chỉ có ông Cố.

      Sau khi Cố Thành Viêm dứt lời, Khả Lan vẫn mím môi im lặng, thầm suy nghĩ trong lòng, lúc lâu mới : “Là em làm sai chuyện, khiến ông vui.” Khả Lan giọng trả lời.

      Vốn dĩ quan hệ của Cố Thành Viêm cùng ông nội tốt, nếu thêm gì đó, sợ rằng ông Cố càng ghét hơn.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan cảm thấy trong lòng tối tăm!

      muốn đến nhà họ Cố, càng muốn gặp người nhà họ Cố.

      Nhưng lấy thân phạn vợ Cố Thành Viêm tham gia bữa tiệc chúc mừng Cố Thành Viêm, xem như chính thức công khai!

      Nếu như sống ở nhà họ Cố, tám phần nhà họ Cố bị bạn bè chỉ chõ, nhà họ Cố tức giận.

      Nhưng ngây ngô ở lại nơi này, người lớn nhà họ Cố lại thích , sắc mặt ai cũng tốt, ai cũng chịu được.

      phải tiên nữ, thể xem thường những thứ này.

      Trong lòng hề thoải mái cùng uất ức.

      Nghĩ đến đây Khả Lan ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng chần chừ hồi lâu.

      Muốn muốn sống ở nhà họ Cố, nhưng lời đến miệng lại lâu ra.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, sắc mặt hơi trầm xuống, ngồi bên cạnh Khả Lan, im lặng hồi lâu: “Ngày mai, em theo đến quân đoàn 27 .” Dứt lời Cố Thành Viêm đưa tay vỗ vỗ lưng Khả Lan.

      Khả Lan vừa nghe Cố Thành Viêm như vậy trái tim liền vui mừng, ngước mắt nhìn , muốn đồng ý, nhưng lại thầm nghĩ.

      Cảm thấy, và Cố Thành Viêm cứ như vậy dọn khỏi nhà họ Cố, ông bà Cố càng vui!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan thở dài, muốn từ chối, rồi lại bỏ được.

      Hơn nữa, Lan Thư vào tù, danh nghĩa vẫn là người dứng đầu Quật Khởi, cấp của thay đổi người.

      Nếu như đoán sai, cấp mới của là Mộ Dung Triển mà lần trước gặp.

      Ông chủ lớn muốn tìm người có thể thay thế vị trí của Lan Thư trong thời gian ngắn dễ dàng; cho nên, ông chủ nhất định phái người tin cậy tới.

      Mặc dù hiểu con người Mộ Dung Triển lắm, nhưng cảm giác, ta cùng loại người như Lan Thư.

      Nếu như có thể lấy được tin tưởng, có thể nắm được chút quyền lực ở Quật Khởi, bị người khác bắt nạt.

      Để cho mình con đường lui, còn tốt hơn là mọi chuyện đều phải dựa vào Cố Thành Viêm.

      Huống chi, câu hỏi của Cố Thành Viêm hôm nay, khiến cho có cảm giác rất kỳ quái!

      Tuy mấy câu liền tiếp tục nữa, nhưng Cố Thành Viêm vô duyên hỏi những chuyện có liên quan.

      Khả Lan lại dám phỏng đoán, sợ nhận được câu trả lời mình mong muốn.

      Xem như bây giờ được ngày nào hay ngày ấy, cũng phải dành đường lui cho mình.

      Cố Thành Viêm thấy sắc mặt Khả Lan liên tục thay đổi, lại : “Em cần lo lắng, sau này chúng ta có thời gian rảnh có thể về thăm ông bà nội là được.”

      Dứt lời, ánh mắt Cố Thành Viêm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của Khả Lan.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , trong lòng chần chừ hồi lâu, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, lúc này mới : “ ra chuyển cũng sao, ông bà nội cũng già, chúng ta lại chuyển , cái nhà này quá vắng lạnh.”
      Khả Lan tới đây, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.

      Nếu như sắc mặt ông bà Cố đối với tốt chút, bối rối như vậy.

      Cuộc sống sau này, đúng là cách nào tưởng tượng!

      Lời của Khả Lan cũng có đạo lý.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , liền giật mình, đưa tay ôm Khả Lan vào lòng.

      là muốn bảo vệ Khả Lan, nhưng Khả Lan lại từ chối muốn hiếu thuận với người lớn.

      Tuy để Khả Lan uất ức, nhưng lại là hậu bối, bọn họ thể nào cả đời về nhà.

      tin tưởng, Khả Lan có thể điều chỉnh tốt quan hệ trong nhà này.

      Khả Lan tựa vào ngực , cảm thấy nhịp tim phập phồng của , thể cảm giác trong lòng, chẳng qua là cảm thấy, cứ dựa vào như vậy là ấm áp, nhưng người đàn ông này, lại chân .

      Buổi chiều ở nhà họ Cố, là buổi chiều ầm ĩ, đến buổi tối, cuối cùng có thể thấy vui mừng nhiệt tình sau khi Cố Thành Viêm thăng chức.

      Trong khách sạn sáu sao của Tống Thị, bày trăm bàn, mời hết tất cả các em lập công.

      Xem như là khen thưởng tam quân!

      Uống rượu, chuyện phiếm, khí sôi trào.

      Ông Cố nhìn đám quân nhân trẻ tuổi, tát nhiên nhớ lại cảm giác đánh giặc năm đó, các em từng người nhào tới, vì giải phóng mà mở con đường máu.

      Nhưng......Lúc ấy, các em chiến trường là hùng, nay già rồi.

      Thời đại của bọn họ qua, bây giờ là thiên hạ của người trẻ.

      Mà buổi tiệc, Khả Lan cùng ông Cố ngồi chung xe tới khách sạn, dọc đường , ông Cố ngừng quan tâm vết thương ở chân Cố Thành Thấm.

      Điều này làm cho Khả Lan cảm thấy tối tăm.

      Ông Cố là cố ý cho xem.

      Đến khách sạn, vừa tới cửa, liền nhìn khắp người trong phòng, trong đó có ít người, đều mặc quân phục.

      Nhiều người chuyện phiếm, chơi trò chơi.

      khí cực kỳ náo nhiệt.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74: Tự ra tay.

      Nội dung bữa tiệc rất đơn giản là ăn cơm, uống rượu.

      khí dâng cao và cực kỳ náo nhiệt.

      Liên tục chúc mừng trong bữa tiệc, vòng lại tới vòng.

      Phần lớn là lính nhập ngũ kiên cường, hào kiệt khỏe mạnh, con người sảng khoái, làm cho khí trở nên thoải mái.

      có khán đài tráng lệ, có bàn tiệc phức tạp, chỉ có đưa rượu cùng thức ăn lên, khí ăn cơm cực kỳ náo nhiệt.

      Chỉ là, ba cùng với chú hai của Cố Thành Viêm có công việc gấp ở Tây Nam, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, liền quay về Tây Nam, bà hai cũng , để hai đứa lại.

      Giữa bữa tiệc, sắc mặt ông Cố rất khó coi, nhưng khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười.

      Ngược lại sắc mặt bà Cố bình tĩnh, trò chuyện cùng ba.

      Những người còn lại cúi đầu ăn cơm, ai gì.

      khí bàn ăn, rất kỳ quái, tạo nên chênh lệch ràng so với những bàn khác.

      Rồi sau đó.....Sau khi chúc tụng, khách sáo, bữa tiệc sôi trào, dần dần trở nên vắng lạnh.

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, người lớn muốn về, hỏi những người trẻ tuổi Cố Thành Viêm chợt muốn hát karaoke.

      Tuy ông Cố thích hát karaoke, nhưng hôm nay là ngày vui lớn, ông Cố liền đồng ý với cầu của Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm đứng bên, tỏ thái độ gì nhiều.

      Cố Thành Hiêm cùng Tống Nhất Nguyên, tỏ ra rất hứng thú, muốn nghe giọng hát của Cố Thành Viêm.

      Mà Khả Lan, cũng muốn nghe giọng hát của Cố Thành Viêm.

      Nhưng mà Cố Thành Viêm lại lạnh lùng, sau khi mọi người muốn nghe Cố Thành Viêm hát, nhìn thấy sắc mặt của Cố Thành Viêm, liền dám lên tiếng nữa.

      Bên này, thế hệ sau của nhà họ Cố muốn hát karaoke, bên kia các em của Cố Thành Viêm chưa rời khỏi bữa tiệc, thính tai nghe thấy, liền muốn cùng.

      Lục Hiểu Phong, cùng với mấy người mà Khả Lan quen, còn có......Dương Tử Sở.

      Cố Thành Viêm phản bác, mọi người liền lên xe, tới “Danh Tước”.

      Nhưng dọc đường , Cố Thành Viêm cũng lên tiếng, ngồi ở trong xe, sắc mặt lạnh lùng, khẽ nhíu mày, hai mắt tối tăm thể nhìn ra suy nghĩ của lúc này.

      Khả Lan ngồi bên cạnh Cố Thành Viêm, xem xét bộ dáng của , nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

      Xem như ầm ĩ cả ngày, lúc này mới yên tĩnh được.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan nhíu đôi mày thanh tú, lên tiếng, chợt đưa tay, ôm vào lòng.

      Hơi thở ấm áp, phun bên tai , sắc mặt Khả Lan trở nên ửng hồng, rụt cổ cái : “Sao vậy?” Dứt lời, Khả Lan nhích người, chưa bao giờ thử tán tỉnh xe.

      Khả Lan giùng giằng, bàn tay Cố Thành Viêm cũng buộc chặt hơn, cơ thể ngồi đùi , dán vào nhau đầy thân mật.

      “Em cần tới Quật Khởi nữa.” Cố Thành Viêm bỗng nhiên mở miệng, từ từ , muốn Khả Lan cần tới Quật Khởi nữa.

      Chuyện này đều qua, chỉ muốn yên phận làm vợ của thủ trưởng.

      Khả Lan chợt nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc tới chuyện Quật Khởi, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, mím môi, lại ngẩng đầu : “Em bỏ được.”

      Dứt lời, Khả Lan ngước mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thành Viêm.

      Tình cùng trò chơi hôn nhân, ai bỏ ra nhiều người đó thua.

      Người đàn ông này, đoán ra, nhưng lại thích, có thể vì bỏ ra toàn bộ, nhưng tất nhiên lưu lại đường lui cho mình.

      Bởi vì......Bọn họ tin tưởng lẫn nhau.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt dần trầm xuống, môi mỏng mím chặt, tựa như suy nghĩ cái gì.

      Im lặng hồi lâu......

      Khả Lan lại mở miệng trước: “Em biết, thân phận của em bây giờ thích hợp sống ở Quật Khởi, nhưng.....Chỉ cần công khai quan hệ của chúng ta là được!”

      tới đây, Khả Lan dừng chút, điều kiện tiên quyết để công khai là...... có hôn lễ!

      phải muốn có hôn lễ, chỉ là giờ phút này dám muốn.

      Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều chuyện dám biết.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , vẻ mặt đọng lại, giương mắt nhìn Khả Lan, há miệng trầm giọng hỏi: “Trong lòng em có cái gì hiểu, có thể hỏi .”

      Phụ nữ thay đổi, thể nào nhìn ra, sợ hãi, giấu giếm, tránh né......Giữa hai người, có càng ngày càng gần, ngược lại càng ngày càng cách xa.

      Lời của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan sững sờ, ngước mắt nhìn hồi lâu, sau đó rũ hai mắt, giọng : “ về người lúc trước .” Dứt lời Khả Lan nâng hai mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng Cố Thành Viêm, chờ câu trả lời.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan như vậy, liền giật mình, môi mỏng giật giật, hai mắt trầm tư.

      lúc sau......

      chợt giơ tay lên nắm chặt bả vai , hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan.

      ra ..... vẫn luôn......”

      Lời còn chưa dứt, xe chợt ngừng lại.

      “Thủ trưởng, đến rồi.”

      Tài xế mở miệng, nhắc nhở Cố Thành Viêm đến nơi.

      Lời của Cố Thành Viêm đột nhiên bị cắt ngang, vẻ mặt khá trầm, vẫn cúi đầu nhìn Khả Lan như cũ, chuẩn bị hết những lời muốn .

      Lúc này cửa xe lại bị mở ra.

      họ, chị dâu, đến nơi rồi, tất cả mọi người đều chờ hai người.” Người chuyện là Cố Thành Hiên.

      Cậu mở cửa xe, lúc nhìn thấy Cố Thành Viêm ôm Khả Lan trong xe, ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hai người, lúng túng mặt đỏ bừng.

      Cố Thành Viêm thấy cửa xe bị mở ra, lúc này mới buông ra, nghiêng đầu nhìn Cố Thành Hiên ngoài cửa xe, sắc mặt bình tĩnh, khẽ nhíu mày, lên tiếng.

      Cố Thành Hiên thức thời quấy rầy nữa, tự mình vào trong “Danh Tước.”

      Lời bị cắt ngang có cách nào tiếp nữa, Khả Lan liền giùng giằng từ trong lòng ra ngoài, sau đó nhảy xuống xe, thấy ngững người khác ở trước mặt, lại đưa mắt nhìn Cố Thành Viêm chậm rãi xuống xe.

      Cuối cùng lựa chọn nhấc chân, theo mọi người vào trong.

      Lục Hiểu Phong thấy Khả Lan tới, liền cười hì hì về phía Khả Lan: “Chị dâu, giọng chị dễ nghe, tí nữa vào trong, chị nhất định phải hát bài cho người nghe.”

      “Đúng vậy, chị dâu, em cũng muốn nghe giọng hát của chị.” Tống Nhất Nguyên thấy Lục Hiểu Phong lên tiếng, cũng nhanh chóng tới gần, câu.

      Khả Lan nghe cầu của mọi người, khẽ cười gật đầu, có từ chối.

      nhóm người vào phòng.

      Sau khi Cố Thành Viêm ngồi xuống, lúc này những người khác mới ngồi xuống theo thứ tự.

      Đầu tiên là Lục Hiểu Phong hát bài tình , rồi sau đó Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Thấm cũng hát bài, sau đó lần lượt mọi người đều hát bài.

      Khả Lan cũng có vội vã hát, ngồi bên xem, cầm ly rượu đỏ trong tay, uống, nhìn chằm chằm dòng rượu đỏ dao động bên trong ly.

      Thân phận bình thường, có quyền lực gì, ở trong thành phố, chỉ là nhân vật .

      Mà Cố Thành Viêm là con nhà quyền quý của thành phố, gia thế hiển hách, dậm chân cái cũng có thể khiến cho thành phố run rẩy ba cái.

      Là cái gì, khiến bọn họ quấn lấy nhau?

      Xem mắt? Thích hợp? Hấp dẫn lẫn nhau?

      Hay là bé trong tấm hình cùng kế hoạch gần hai năm?

      Lúc còn ?

      Ngoại trừ những thứ trong trí nhớ, nhớ gì nữa, từ lúc tới giờ, chưa từng có nhân vật như Cố Thành Viêm ra.

      Trong mơ hồ......Khả Lan cảm thấy, có lẽ chỉ là thế thân của người nào đó!

      Cố Thành Viêm xem như bóng dáng của người nào đó!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan nghiêng đầu, mím môi nhìn Cố Thành Viêm ngồi ở bên, tuấn tú, lạnh lùng, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, suy nghĩ, bày kế, rốt cuộc có bao nhiểu?

      Lúc này......Lục Hiểu Phong chợt cất giọng : “Chị dâu, đến lượt chị, hát bài.” Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều dồn người Khả Lan.

      Khả Lan liếc nhìn mọi người, nhếch miệng cười khẽ, đứng lên, từ chối lời mời của mọi người.

      Khả Lan biết hát, hơn nữa hát rất hay, đó là công việc từng làm.

      ... ......

      ......Tôi rất muốn ấy

      ......Nhưng ánh mắt dôi

      ......Dường như dễ dàng che giấu

      ......Để tránh tình cảm trở nên phức tạp

      ......Tôi rất ấy

      ......Nhưng lý trí gây gổ

      ......Có thể thoát khỏi cảnh ngộ nguy hiểm sao

      .....Ai có thể cho tôi câu trả lời tốt nhất

      bài “Tôi rất ấy” khiến mọi người vỗ tay khen hay.

      Sau khi hát xong, Khả Lan nhìn hai mắt tối tăm của Cố Thành Viêm, nhìn chằm chằm , nghĩ lại lời bài hát, chợt thấy trái tim giống như có tảng đá đè ép, nhất thời khó có thể hô hấp.

      Khả Lan buông micro trong tay xuống, rũ hai mắt, môi đỏ mọng mím chặt, trong mũi chợt cảm thấy chua xót.

      ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Viêm, mà vào nhà vệ sinh sau tấm ngăn trong phòng.

      Đóng cửa, nước mắt liền nhịn được rơi xuống.

      Cắn môi ngăn nước mắt lúc lâu......

      Lúc này Khả Lan mới rửa mặt, mở cửa, lại thấy Cố Thành Thấm đứng ngoài cửa.

      Cố Thành Thấm thấy Khả Lan mở cửa, nhếch miệng nở nụ cười lanh, con ngươi đen nhánh như mực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khả Lan: “ Thành Viêm chị, bởi vì chị giống chị Bảo Nhi lúc trước, chỉ biết giả bộ đáng thương!”

      Cố Thành Thấm đến đây, nụ cười trở nên tùy ý, đẩy Khả Lan ra, vào nhà vệ sinh, rầm.......Đóng cửa lại.

      Nghe thấy tiếng đóng cửa, đầu Khả Lan chấn động, sau hồi sửng sốt, khẽ khép hai mắt, hít hơi, cắn môi, cố gắng bình ổn tâm tình khó chịu của mính.
      Lúc này......Trước mặt chợt có tờ khăn giấy.

      Khả Lan ngước mắt thấy Dương Tử Sở đứng trước mặt , hai mắt đen nhánh tĩnh mịch, nhìn , sắc mặt biểu lộ khá là quan tâm.

      Khả Lan nhận khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu, khẽ cười nhìn Dương Tử Sở : “Cảm ơn.”

      “Đừng khách sáo.”

      Dương Tử Sở nghe thấy Khả Lan cảm ơn, dịu dàng trả lời, giọng nhàng chậm rãi, hai mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan.

      Khả Lan thấy bộ dáng Dương Tử Sở, vẻ mặt hơi trầm xuống, cúi đầu thầm nghĩ, sau đó ngẩng đầu : “ hát sao?” tới đây, Khả Lan xoay người muốn ra ngoài.

      Dương Tử Sở chợt kéo cánh tay Khả Lan, đợi sau khi Khả Lan dừng bước, ta liền nhanh chóng buông ra.

      lâu gặp, em thay đổi ít.” Dứt lời, Dương Tử Sở nhếch miệng khổ sở cười, lại : “Trong ấn tượng của , em rất hiền lành, rất nhạy cảm, là người luôn lén rơi nước mắt, khiến cho bất ngờ, cũng rất nghĩ ngợi......”

      Dương Tử Sở còn chưa xong, giọng của Cố Thành Viêm chợt vang lên.

      “Khả Lan.”

      Trầm giọng, lạnh lùng.

      Chợt nghe thấy giọng Cố Thành Viêm, Khả Lan hoảng hốt, quay đầu, nhìn thấy im lặng đứng cách đó xa, sắc mặt lạnh lùng, người tản ra khí lạnh.

      Khả Lan liếc nhìn Dương Tử Sở, mím môi nghĩ, cuối cùng lựa chọn về phía Cố Thành Viêm, liền nhấc chân, đưa tay ôm người vào lòng.

      Như muốn tuyên bố, ôm cả người xoay người rời .

      Dương Tử Sở nhìn hai người rời , khóe miệng lại nở nụ cười lạnh lùng.

      Rồi sau đó......

      Cố Thành Viêm cũng ở lại lâu, kéo Khả Lan rời .

      Khả Lan cảm thấy vui, ngẩng đầu nhìn , há miệng muốn chuyện, cuối cùng lại mím môi, gì.

      Hai người ngồi lên xe, Cố Thành Viêm có lên tiếng, Khả Lan cũng cúi đầu gì.

      Im lặng hồi lâu.....

      Cố Thành Viêm bỗng nhiên thò tay, muốn ôm Khả Lan vào ngực, Khả Lan lại giơ tay lên, ngăn bàn tay của lại.

      Nhất thời, hai người cứng ngắc tại chỗ.

      Hai mắt tối tăm của Cố Thành Viêm tràn đầy kinh ngạc.

      Khả Lan lại nhanh chóng thu tay lại.

      Trong lòng chợt thấy rối bời, căn môi im lặng hồi lâu......

      “Trong tuổi thơ của em, có phải từng vô cùng thích ?” Khả Lan ngước mắt, đột nhiên hỏi quá khứ của Cố Thành Viêm.

      Hai mắt đen nhánh của chăm chú nhìn Cố Thành Viêm, môi đỏ mọng mím chặt, chờ câu trả lời của .

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , vẻ mặt hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Khả Lan, môi mỏng mím chặt, im lặng hồi lâu, rồi mới trả lời: “Phải.”

      Câu trả lời của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan bỗng nhiên căng thẳng, ngón giữa khẽ run, há miệng muốn hỏi, nhưng làm thế nào cũng thể thốt nên lời.

      “Khả Lan.”

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gì, chợt kêu tên , đưa tay ôm vào trong ngực, sức lực giữa hai tay vừa phải, giống như vật quý.

      tại người mà quan tâm, chính là em.”

      trầm giọng trịnh trọng cho biết.

      Nhưng......Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm , trong lòng cảm thấy mờ tối.
      Những lời này nghe vào tai cảm thấy rất kỳ quái.

      tại là em!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan hít hơi, nhắm hai mắt, quyết định hỏi câu hỏi lúc nãy muốn hỏi.

      “Người mà từng , chính là trong tấm hình ở phòng ?”

      tới đây, Khả Lan cắn răng, bình ổn tâm tình, chờ trả lời.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, đôi tay bỗng nhiên siết chặt, im lặng hồi lâu, cuối cùng từ từ trả lời: “Đó là chuyện quá khứ.”

      câu hời hợt, tựa như có lẽ còn quan trọng.

      Nhưng, nếu như quan trọng, tại sao tấm hình kia vẫn luôn treo trong phòng.

      Nếu như quan trọng, tại sao câu trả lời của lại lập lờ nước đôi như vậy!

      Khả Lan cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn , vẻ mặt thành : “Em muốn về với ông bà, cùng em .”

      Lúc này Khả Lan muốn khai thác chuyện lúc , chỉ nghĩ muốn cho Cố Thành Viêm, , từ lúc sinh ra, quen biết Cố Thành Viêm.

      muốn đưa xem tuổi thơ của mình, cho biết, trong tuổi thơ của diện của .

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , chân mày nhíu chặt, cúi đầu nhìn , gật đầu, bày tỏ đồng ý cùng trở về.

      Cố Thành Viêm gật đầu, Khả Lan lại nhếch miệng khổ sở cười, nếu như phải là trong tuổi thơ của Cố Thành Viêm, giữa bọn , đoán chừng cách nào tiếp tục nữa!

      Lúc rời rất khó, sau khi rời rất đơn giản.

      Chỉ cần tâm bình khí hòa là được.

      Ầm ĩ ngày.

      Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài phòng tuyết phủ dày, mảnh trắng xóa.

      Bão tuyết che đường, Khả Lan nghĩ kế hoạch về nhà ông bà tạm thời cách nào hoàn thành.

      Chỉ là, đài khí tượng thông báo, sau khi tuyết hết rơi có nắng, nhiệt độ ấm hơn.

      Cố Thành Viêm sớm đến doanh trại, vốn sĩ ông Cố theo như kế hoạch ban đầu đưa Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm về Tây Nam, nhưng bão tuyết quá lớn, tạm thời thay đổi kế hoạch.

      Sau khi ăn sáng xong, Khả Lan thay quần áo mùa đông, gọi điện thoại bảo Diệp Huệ cho xe tới, chuẩn bị tới Quật Khởi.

      Gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy, số người ở Quật Khởi cũng bị dính líu, giờ phút này, là lúc lòng người bàng hoàng.

      nên xem chút.

      Lúc ra ngoài, Khả Lan lễ phép chào hỏi người nhà họ Cố mới .

      Nhưng mà chào hỏi của , chỉ nhận được đáp lại của bà Cố, ông Cố, Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm đều trả lời .

      trả lời, Khả Lan cũng chỉ khẽ cười, nhất thời muốn thay đổi cách nhìn của người khác với , hoàn toàn phải chuyện đơn giản.

      Rồi sau đó, Khả Lan ra khỏi đại viện.

      Ngồi lên xe, Diệp Huệ chợt đưa tấm thẻ tới trước mặt Khả Lan.

      “Khả Lan, mấy ngày trước tôi mới phát , lần trước cầm nhầm thẻ nhớ của Lục trung úy! Cố thủ trưởng tức giận với chứ!” Dứt lời, ánh mắt Diệp Huệ dừng tấm thẻ, tuy rằng hai tấm thẻ giống nhau lắm, nhưng dung lượng lưu trữ cùng nội dung giống nhau, thẻ này, có con dấu cùng văn bản của Lương Thị.

      Diệp Huệ chợt đưa tấm thẻ ra làm Khả Lan bối rối, nhận tấm thẻ Diệp Huệ đưa.

      Thấy con dấu của Lương Thị phỏng đoán nội dung có thể liên quan đến vụ án tham ô của Dương tướng quân.

      Nhưng khi cầm thẻ nhớ đưa cho Cố Thành Viêm, khuôn mặt Cố Thành Viêm cũng thể bất ổn, hơn nữa, sau đó cũng nhắc tới chuyện này!

      Cố Thành Viêm như vậy là bao dung sao?

      Hay là nội dung này quan trọng, cho nên có nhắc lại?

      ......Nếu như nội dung quan trọng, ngày hôm ấy Cố Thành Viêm gấp gáp như vậy!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan thu hồi thẻ trước, nhưng trong lòng chần chừ, có nên trả lại thẻ nhớ cho Cố Thành Viêm hay , hoặc là , tìm người phá mật khẩu của thẻ, sau đó.....Xem nội dung bên trong chút!

      Nhưng nếu như là bí mật quân , để người khác thấy phải làm sao?

      Nhưng nếu như là bí mật quân , tại sao lại liên quan đến Lương Tú Ly, qua tay thư ký của Lương Tú Ly?

      Nghĩ đến đây, đầu óc Khả Lan trở nên rối loạn.

      Lúc này......

      Xe chợt dừng lại.

      Cả người Khả Lan đổ về trước, ngẩng đầu, thấy chiếc Lamborghini, ngăn cản chiếc xe của bọn họ.

      Ngay sau đó, người từ xe bước xuống, Khả Lan cũng biết, chính là Kim Hạo của Kim Thị.

      Sau khi Kim Hạo xuống xe, tới trước cửa xe, mở ra, liền thò tay lôi Khả Lan từ xe xuống, gì, kéo vào trong xe mình.

      Khóa cửa xe, Khả Lan còn chưa biết làm thế nào để xuống xe, Kim Hạo liền khởi động xe, rời như làn khói.

      Ngồi trong xe, Khả Lan cũng tìm cách xuống xe, mà lạnh lùng nhìn Kim Hạo, lạnh lùng : “ Kim thông minh hơn người, hôm nay kéo tôi vào trong xe , sợ đắc tội người quyền quý sao?” Dứt lời, Khả Lan liếc nhìn, gấp rút gọi điện thoại cho Diệp Huệ.

      Kim Hạo nghe thấy Khả Lan , biến sắc, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Khả Lan, hừ tiếng: “ phụ nữ có đầu óc, đúng là sai!”

      “Lan Thư bị bắt, cảm thấy Quật Khởi còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

      “Lương Tú Ly làm việc tàn nhẫn, bà ta những muốn vượt qua, mà là thâu tóm!”

      “Nhân lúc chuyện còn chưa tới mức thể cứu vãn, chúng ta làm cuộc mua bán được chứ?”

      Kim Hạo tới đây, chợt đem xe quẹo vào con hẻm , dừng xe, nhìn về phía Khả Lan.

      Khả Lan nghe Kim Hạo , vẻ mặt hơi lạnh, sau đó lấy điện thoại di động, gọi cho Diệp Huệ, là có việc cần bàn với Kim Hạo! Bảo Diệp Huệ tới Quật Khởi trước.

      Mặc dù Diệp Huệ gấp gáp, nhưng nghe Khả Lan như vậy, liền gọi cho thủ trưởng nữa!

      Mà nếu Kim Hạo tới chuyện mua bán, là ta muốn tìm đường sống trong cõi chết, rất là liều!

      Quật Khởi rối thành đống gai, xem như vượt qua việc ảnh hưởng sau khi Lan Thư bị bắt, nhưng sau đó cũng tốt bao nhiêu.

      Chẳng thà để Quật Khởi đến ngân hàng xin vay, lại lần nữa điều hòa chi phí, lúc cổ phiếu của Lương Thị còn chưa tăng đến cao điểm, mua vào hàng loạt, hơn nữa công thêm tài chính của Kim Thị!

      Lương Tú Ly cầm trong tay 42% cổ phần, nếu như bọn họ có thể mua vào 30% trở lên, như vậy, tiến vào hội đồng quản trị của Lương Thị, mới chân chính gọi là mở màn cho màn kịch hay.

      Dĩ nhiên, Lương Tú Ly thông minh như vậy, chắc chắn để bọn họ tùy ý nắm giữ lượng lớn!

      Cho nên, bọn họ cần mua vào với từng nhóm !

      Mặc dù là biện pháp tốt, nhưng cũng chỉ là chiêu , trong lòng Khả Lan đồng ý.

      Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại rất đồng ý.

      Chuyện Lan Thư, mặc dù vẫn trong giai đoạn giữ bí mật, nhưng người nghe phong phanh, đa số đều đoạn tuyệt quan hệ với Lan Thư, sợ bị liên lụy đến vụ án tham ô.

      Đừng Quật Khởi, ngay cả “Danh Tước” cũng có vấn đề.

      Cho nên, Lương Thị có núi dựa lớn như vậy, ổn định như vậy, bằng tiếng vào hội đồng quản trị của Lương Thị!

      Cuối cùng Khả Lan đồng ý với ý tưởng của Kim Hạo, thầm nghĩ, có quyền lực, chuyện này, phải được đồng ý của ông chủ.

      Nhưng mà, ông chủ là người làm ăn, tự nhiên biết, lúc này bỏ rơi gánh nặng Quật Khởi, là điều tốt nhất.

      Rồi sau đó, Kim Hạo đưa Khả Lan về Quật Khởi, lúc tới nới, nhìn thấy chiếc xe đậu trong bãi đỗ xe, có người cho Khả Lan biết, ông chủ giấu mặt của đến rồi!

      Khả Lan nhìn chiếc xe của ông chủ, phải là chiếc BMW như tưởng tượng, mà là xe Rambo Zinin, loại xe thể thao mui trần!

      Thấy xe của ông chủ, đầu Khả Lan chợt run lên!

      Trong đầu suy nghĩ bộ dáng lái xe của ông chủ!

      Còn muốn nghĩ, xe thể thao này ghế tài xế hẹp, cơ thể ông chủ có thể nhét được vào ?

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Khả Lan chợt run rẩy!

      Đây là già rồi còn muốn chạy theo mô đen sao?

      Vào thang máy, lên lầu, Khả Lan chợt nhìn thấy bên ngoài thang máy thoáng qua bóng dáng quen thuộc, thấy , thang máy đóng cửa, dần dần lên cao!

      thầm nghĩ trong đầu, rồi lại lắc đầu, cảm thấy rất có khả năng!

      Sau khi lên lầu, Khả Lan mới ra khỏi thang máy, liền cảm thấy khí ở Quật Khởi rất nặng nề đè nén, những hộ vệ mặc áo đen liên tục lại bên ngoài.

      Mà Diệp Huệ tới Quật Khởi trước , sớm đứng ngoài thang máy đợi .

      Thấy Khả Lan tới, gì, liền lôi kéo Khả Lan, về phía phòng làm việc.

      “Nghe là ông chủ muốn gặp , kiêu căng.” Dứt lời, Diệp Huệ ngước mắt nhìn hộ vệ mặc áo đen đứng trước phòng, lời chợt dừng lại.

      Khả Lan vừa nghe Diệp Huệ như vậy, trong lòng chợt cảm thấy khẩn trương.

      Xem ra, Lan Thư xảy ra chuyện, ông chủ tự mình ra tay!

      cũng muốn xem chút, rốt cuộc ông chủ này có dáng dấp thế nào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :