1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65: Nghiêm túc suy nghĩ.

      Lương Tú Ly cùng bên B chuyện hợp tác xong, rời khỏi khách sạn vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Hiểu Phong từ căn phòng khác ra.

      Xuyên thấu qua khe cửa, bà nhìn thấy người ở bên trong, là Cố Thành Viêm cùng người phụ nữ.... ....Lâm Khả Lan?

      Vẫn chưa chán!

      Hừ.... .... biết có thể được bao lâu.

      Lương Tú Ly lòng dạ nào đến phá bọn họ lúc này, nhìn đồng hồ, nên về nhà thay đồ!

      Nhưng, bà về đến nhà, Lương Bảo Nhi tự nhốt mình trong phòng, thanh đùng đùng, từ trong phòng truyền đến.

      Đứa này! Chính là thiếu kiên nhẫn.

      Cầm chìa khóa dự bị, mở cửa, trong phòng mảnh hỗn độn.

      “Làm loạn đủ chưa?” Lương Tú Ly cất giọng , sắc chầm chậm, khóe miệng lại nở nụ cười.

      Lương Bảo Nhi nghe thấy tiếng Lương Tú Ly, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Lương Tú Ly đứng trước phòng môi đỏ hé mở, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt trào ra.

      nhiều năm như vậy, tính khí của con vẫn thay đổi, thiếu kiên nhẫn.” Lương Tú Ly thấy nước mắt trong mắt Lương Bảo Nhi, tất nhiên đau lòng, những đau khổ kia đều là Dương Tố Phương tạo nghiệt.

      Tiện nhân, nên sống bằng chết.

      Lương Bảo Nhi nghe Lương Tú Ly , vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu nghẹn ngào hồi lâu, lại ngửa đầu : “Hôm nay vốn dĩ xét duyệt, nhưng Viêm lại , nghe .... ....”

      Lương Bảo Nhi tới đây, thêm gì nữa.

      Lần đầu tiên Viêm như vậy.

      Ngay cả xét duyệt cũng tới!

      Tiện nhân Lâm Khả Lan kia, giở thủ đoạn hồ ly.

      “Mẹ thấy rồi, cùng Lâm Khả Lan.” Lương Tú Ly nghe Lương Bảo Nhi , từ từ .

      tới trước mặt Bảo Nhi, sờ sờ đầu Bảo Nhi, tiếp theo an ủi: “Con đừng vội, con muốn, ai cũng có tư cách.”

      “Nhưng lòng của Viêm, tại đều đặt hết lên người Lâm Khả Lan, con......con......” Lương Bảo Nhi nghe Lương Tú Ly , ngửa đầu vội vàng trả lời.
      Bấu chặt tay vào ghế da, cam lòng, ta có được, cũng tới lượt Lâm Khả Lan.

      Lương Tú Ly nghe Lương Bảo Nhi , bỗng nhiên nhếch miệng khẽ cười, nhàng bên tai Lương Bảo Nhi, cho ta biết, tiếp đó, phải nên làm thế nào.

      Mặc dù tính khí Bảo Nhi tốt, nhưng có nhiều chỗ, vẫn rất giống bà ta, đây mới là con bà ta!

      Buổi sáng còn có ánh nắng mặt trời ấm áp, đến buổi chiều, sắc trời liền thay đổi, tro bụi trầm trầm, thế nhưng có tuyết rơi.

      Khả Lan cùng Cố Thành Viêm sau khi đến nhà trọ, vừa mới xuống xe, khí lạnh liền lan khắp toàn thân.

      hà hơi vào tay, chà xát, chợt cảm thấy ấm ít.

      Nhưng lúc này, cái áo khoác len bằng dạ vao lấy cả người , khí ấm lan tỏa.

      ngửa đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm lấy áo phủ lên người , khuôn mặt trắng nõn, trở nên ửng hồng.

      nhàng đưa tay, vòng chắc eo , nhích lại gần, ấm.

      thấy động tác của , khóe miệng nở nụ cười, sắc mặt sáng rỡ như ánh mặt trời tháng ba.

      vào thang máy, hai người vẫn im lặng.

      “Đồng ý với , vĩnh viễn đừng buông tay.”

      Cố Thành Viêm chợt mở miệng, giọng trầm trầm, hình như cực kỳ thận trọng.

      Khả Lan sững sờ, ngước mắt, nhìn mặt , mím môi : “Nếu thay đổi tính cách xấu xa kia, em rời .” cười đùa giỡn câu.

      cũng cảm thấy tính cách tốt.

      Ừ.......Nếu như phụ nữ mê luyến khí phách.

      Như Dương Nghi Giai , giống như tảng đá, lúc tảng đá nở hoa, rất đẹp.

      Sau khi Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm chợt nghiêng người, hai tay nắm bả vai , trầm giọng : “Tính cách xấu xa thế nào? đổi.”

      Vẻ mặt của rất căng thẳng, mặt thận trọng cùng nghiêm túc, quyết tâm từ bỏ.

      Hai mắt Khả Lan mở to, nhìn , nhất thời im lặng.

      ngờ.... ...

      Cố Thành Viêm, vẻ mặt lại thành với sửa!

      dễ dàng!

      Khả Lan thầm suy nghĩ trong lòng, lại : “ giường thể quá bá đạo.” Khả Lan đưa ra cái trước, điều này là tổn thương trong lòng .

      Lần đầu tiên qua, cơ hồ là hàng đêm tiếp diễn!

      “Ừ......Được.” Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm liền gật đầu đồng ý.

      Thấy Cố Thành Viêm lập tức gật đầu đồng ý, Khả Lan cũng bối rối, dễ dàng đồng ý như vậy sao?

      Lúc trước khi những lời này, Cố Thành Viêm đều trả lời.

      Chỉ là, Khả Lan chần chừ trong lòng, điều thứ hai.

      “Mỗi lần ra ngoài, quay về hay quay về, đều phải cho em biết.”
      Khả Lan tới đây, chợt cảm thấy mình trở nên quá kiều.

      Cố Thành Viêm xem chừng rất bận, chẳng lẽ thể gọi điện thoại nhắn tin cho ?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan đổi ý điều này.

      Nhưng vẫn như cũ chút do dự đồng ý.

      “Được.”

      Nghe thấy lời của , ngược lại Khả Lan nghi ngờ, ngước mắt nhìn về phía Cố Thành Viêm, trong lòng thầm nghĩ, lại : “Hôm nay....... rất kỳ quái!”

      Lúc đàn ông chuyện dễ dàng, bình thường có hai nguyên nhân.

      Nghĩ muốn lên giường hoặc làm việc gì sai.

      Chuyện lên giường, đồng ý, còn dư lại, chính là làm việc gì đó sai.

      Chẳng lẽ, Cố Thành Viêm làm sai điều gì, nghĩ muốn cho trái táo trước, để cho ăn ngọt, sau đó lại đổ đầy trứng vào miệng ?

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Khả Lan bỗng nhiên trầm xuống.

      Theo lý thuyết, Cố thủ trưởng, xem như làm việc gì sai, cũng cho trái táo ngọt ngào.

      cũng nghiêm túc suy nghĩ qua.

      Xem như.... ...

      Lúc trước Cố Thành Viêm giúp , là vì lần thu lưới tối nay, nhưng cảm thấy, mến , là niềm hạnh phúc lớn nhất của .

      Nghĩ đến đây, nét mặt Khả Lan biểu lộ chút hứng thú.

      Cúi đầu, suy nghĩ chút : “Nếu như, lần trước giúp em, liên hệ với Lương Thị, là bởi vì tiền đồ, em ủng hộ .”

      Khả Lan tới đây, khuôn mặt biểu lộ ý cười.

      Đàn ông......cũng cần có nghiệp của mình.

      Mặc kệ lúc trước vì cái gì, quan tâm hai người lúc này.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, đứng im tại chỗ, thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Khả Lan, con ngươi khó khăn che giấu kích động.

      chưa từng nghĩ tới, Khả Lan có thể nhận thấy được những thứ này, hơn nữa.....Ủng hộ !

      Rốt cuộc biết được bao nhiêu? Lại ủng hộ bao nhiêu?

      Cố Thành Viêm vươn tay, nắm bả vai Lâm Khả Lan, ngón giữa nhàng run rẩy, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Khả Lan, bốn mắt nhìn nhau, trong suốt sáng ngời.

      cảm tạ trời xanh cho gặp lần nữa.

      bỏ qua nữa.

      Sức lực tay càng ngày càng lớn, sắc mặt Khả Lan cũng trầm xuống.

      đưa tay, dùng sức kéo cánh tay vai xuống, ngước mắt, con ngươi đen nhánh có chưa tức giận.

      “Còn điều, hơi sức quá lớn, nên chú ý!”

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , bỗng nhiên khẽ cười gật đầu, .

      ... ....

      Đêm buông xuống, buổi chiều tuyết rơi, đến đầu gối, tuyết rơi như lông ngỗng, gió bắc thổi tới, khí lạnh tràn ngập.

      Khả Lan cùng Cố Thành Viêm thay đồ dự tiệc, tới nhà Dương tướng quân.

      đường qua cảnh giới, trong lòng Khả Lan khẩn trương.

      Lúc trước tới nhà họ Cố, cũng là từ nơi này vào, mặc dù cùng ở chung chỗ, nhưng chưa từng gặp người nhà họ Cố.

      biết người nhà họ Lương, có ở đây hay !

      Đến trong khuôn viên, Khả Lan cùng Cố Thành Viêm xuống xe, liếc nhìn lại, dãy xe biển số quan đội.

      Dĩ nhiên......Cũng thiếu những chiếc xe sang trọng!

      Khả Lan mấy lần tham gia tiệc, chưa từng thấy qua loại khung cảnh như này, đèn đuốc sáng trưng.

      Bên ngoài lớn, bên trong càng thêm tráng lệ, trong nhà treo đèn thủy tinh, cực kỳ xa xỉ.

      Rượu nổi tiếng, hết sức xa hoa.

      Khả Lan chặc lưỡi hít hà, mở hai mắt, nhìn khắp nơi.

      Lương Bảo Nhi, chị em tốt của Lương Bảo Nhi, ngoài ra Khả Lan biết ai.

      Tham gia bữa tiệc, phần nhiều là người nổi tiếng, đa số là những người lớn tuổi, những người đồng trang lứa cũng tới, nhưng cực ít.

      Song lại là tiệc sinh nhật của Dương Nghi Giai.

      Mà Cố đại tá tới, khiến ít người chú ý, trong đám người, có thể Cố đại tá là người kiệt xuất!

      Chiến công, cấp bậc, gia thế, tướng mạo đều làm người ta ngưỡng mộ, nhưng thể đụng tới

      Mà người phụ nữ bên cạnh , phải là nhân vật tài chính mới nổi gần đây Lâm Khả Lan con Lâm Khải Nghiệp sao?

      Nghe là con riêng! Còn làm công việc đứng đắn! Có chút tài mọn!

      Đàn ông trẻ tuổi nhiệt huyết, phụ nữ đoan trang mê người!

      Cố đại tá gần ba mươi tuổi, xác thực ở giường bị người phụ nữ này hấp dẫn, còn mang cùng dự tiệc.

      Nhìn xem.....

      Thủ đoạn của ta tệ.

      Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ thế nào, khuôn mặt Khả Lan vẫn bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười, vẻ mặt rất châm chọc.

      ngờ Cố đại tá, cũng để ý tới thân phận, mang loại phụ nữ này tới bữa tiệc, là quá u mê rồi!

      Vẻ mặt mọi người, Khả Lan thấy rất ràng, lên tiếng, nhưng bị người khác khinh bỉ, khiến đầu óc Khả Lan bỗng nhiên nóng lên, cảm thấy hơi tối tăm.

      Nhưng......Vậy sao?

      Mọi người được phép, vẫn có thể cười nhạo quan hệ bình thường của cùng Cố Thành Viêm, hưởng thụ bữa tiệc ngày hôm nay, suy nghĩ muốn quen mấy người có thể giúp mình, mở rộng quan hệ.

      Nhưng Cố Thành Viêm cũng nắm được đại cục trong tay, người nào có vấn đề cũng bỏ qua.

      bỗng cảm thấy đàn ông quá bản lĩnh, biết trước được tất cả, cảm giác cao cao tại thượng, xác thực có khí lạnh đánh thẳng vào tim.

      Mặc dù chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi!

      Cố Thành Viêm làm chuyện như vậy, lúc này tâm tình thế nào?

      Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, sắc mặt lạnh lùng, sống mũi thẳng, môi mỏng khẽ nhấp, hai mắt tối tăm.

      Trong lòng Khả Lan khó che giấu khẩn trương, ngón giữa khẽ run, ánh mắt cẩn thận nhìn từng người trong phòng.

      Mỗi người ở đây đều có thể trở thành nhân vật nguy hiểm, chỉ là lúc này chưa để lộ ra lớp da sói.

      họ!” Môt chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi đột nhiên đứng chắn trước mặt Cố Thành Viêm và Khả Lan.

      câu họ, khiến Khả Lan phản ứng kịp.

      Người trước mặt, là em họ Cố Thành Viêm?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan nhìn từ xuống dưới đánh giá người em họ này.

      Quần tây màu xám tro, kiểu tóc nam dài hơi xoăn, hai con ngươi đen nhánh sáng ngời, môi mỏng đỏ mọng trong suốt mê người, mặt nở nụ cười, có cảm giác giống các chàng Hàn Quốc.

      “Nhất Nguyên.” Cố Thành Viêm nhìn thấy Tống Nhất Nguyên, gật đầu trả lời, ánh mắt khẽ liếc về phía Khả Lan.

      Ánh mắt Tống Nhất Nguyên chau lên, hiểu ý.

      Hôm nay là thời gian quan trọng, bày ra gần hai năm, đều trông chờ vào hôm nay.

      Cố Thành Viêm vừa mới xong, ánh mắt của Tống Nhất Nguyên dừng người Khả Lan, khuôn mặt nở nụ cười, vưởn tay phải ra : “Chị dâu? Lâm Khả Lan?”

      Tống Nhất Nguyên tới đây, vừa đúng lúc phục vụ bê rượu ngang qua, cậu ngăn lại, ba người mỗi người cầm ly.

      Khả Lan cầm ly rượu, gật đầu, trả lời em họ này câu.

      Tống Nhất Nguyên nghe Khả Lan trả lời, cũng mỏ miệng : “Tính cách chị dâu cùng giống nhau, cuộc sống sau này phải làm sao.” Tống Nhất Nguyên rồi đưa mắt nhìn Cố Thành Viêm.

      Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Cố Thành Viêm.

      Nụ cười mặt cậu lập tức thu lại, thở dài : “ họ, em cùng lớn lên cùng nhau từ , bộ dáng cùng khuôn mặt lạnh của , đến lúc nào mới thay đổi?”

      Nhưng ánh mắt lại im lặng quan sát động tĩnh bốn phía.

      Cố Thành Viêm vẫn đứng im, trả lời Tống Nhất Nguyên.

      nhạc chợt vang lên.

      đoạn nhạc Waltz.

      “A......Em thích bài này......Chị dâu, có thể nhảy cùng em bài ?”
      Tống Nhất Nguyên để ly rượu trong tay xuống, muốn mời Khả Lan nhảy, khiến cho Khả Lan bối rối.

      Nhảy hay nhảy?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan theo bản năng nhìn Cố Thành Viêm, Cố Thành Viêm gật đầu, lúc này mới nắm tay em họ Cố Thành Viêm, vào sàn nhảy.

      Hai người vào sàn nhảy, Cố Thành Viêm ngồi bên, ánh mắt vẫn nhìn theo Khả Lan cùng Tống Nhất Nguyên, đồng thời nhìn đồng hồ, chút nữa hành động.

      Mà ở lầu, ông Dương cùng với mấy đồng nghiệp, ngồi tán gẫu, sau khi từ phòng làm việc ra, đụng phải Dương Nghi Giai, hai ông cháu cùng xuống lầu.

      Quan hệ thân thiết hài hòa.

      nhạc dần dần tới cao triều.

      Khách khứa đến đầy đủ.

      Thanh niên, đồng nghiệp cấp cao.

      khí sôi trào đến cuối cùng, chợt, cả hội trường tối sầm, nhạc đột nhiên chuyển thành bài hát chúc mừng sinh nhật.

      Đầu sảnh bên kia quản gia của nhà họ Dương, chậm rãi đẩy ra cái bánh kem lớn, mọi người chú ý, Dương Nghi Giai tới trước bánh kem, chắp tay trước ngực, bắt đầu ước.

      ......

      nhạc đột nhiên tắt, Khả Lan cùng Tống Nhất Nguyên tránh sang bên, ánh mắt dừng người Dương Nghi Giai.

      Nguyên nhân gì khiến ta phản bội chính ông nội mình.

      Ông Dương thất thủ, cuộc sống tại của ta tồn tại nữa.

      Cố Thành Viêm kết hôn, thể cưới ta, ta cũng thể làm người thứ ba!

      Điều gì có thể khiến ta làm như vậy?

      Dương Nghi Giai chắp tay trước ngực, vẫn còn ước......

      Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ, sau lưng lại vang lên tiếng bàn tán .

      “Nghe qua hai mươi ba tuổi, ấy phải gả đến bắc triều tiên.”

      phải chứ, nơi đó, đến nay là nơi vẫn chưa được khai phá.”

      “Ngay cả internet cũng có.”

      “Nghe đài truyền hình cũng .”

      “Haiz......Ai bảo ấy họ Dương.”

      ... ....

      Tiếng bàn tán này, khiến Khả Lan chợt nhận ra vấn đề.

      Chẳng lẽ là bởi vì bị bức hôn?

      Bắc triều tiên, xem như là man di, mặc dù lớn, nhưng bởi vì hủy diệt vũ khí, khiến cho các nước khác khỏi nhức đầu.

      Mà nước đến nay vẫn còn chồng nhiều vợ, hoàng hậu, phi tần, hoàng đế!
      ra là vì nguyên nhân này.

      Dương tướng quân muốn củng cố thực lực, thông qua kết thân, nhưng lại ngờ, nóng lòng muốn thành công, nên khiến cháu giá mình, sắp xếp tất cả.

      Dương Nghi Giai này, ngược lại tài ba, lại dám làm như vậy!

      Bữa tiệc sôi trào tới cực điểm!

      Khả Lan vẫn đứng chung với Tống Nhất Nguyên, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Nghi Giai.

      Khuôn mặt thanh tú nhắn, lông mi thon dài, môi đỏ mọng, mái tóc dài cuốn lại y hệt công chúa, vương niệm kim cương, chiếc váy với số lượng có hạn.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66: Bố trí tỉ mỉ.

      “Chị, sau hôm nay, chị là vợ của thiếu tướng.”

      Lương Bảo Nhi xuyên qua đám người, đứng ở bên cạnh Khả Lan, chậm rãi bên tai Khả Lan.

      mặt nở nụ cười, xinh đẹp như hoa hồng.

      Chợt nghe thấy giọng của Lương Bảo Nhi, Khả Lan khẽ nhíu mày, nghiêng đầu lại, ánh mắt vẫn dừng người Dương Nghi Giai.

      Bảo Nhi, chỉ sợ là gọi sai người.”

      Khả Lan từ từ trả lời, nhàng chậm rãi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

      Chị?

      Lương Bảo Nhi gọi là chị từ lúc nào vậy!

      “Em và chị cùng chung dòng máu, sao em có thể gọi sai chứ.”

      Chiều cao của Lương Bảo Nhi cùng Khả Lan chênh nhau nhiều lắm, nhưng bởi vì giày cao gót, lúc này Lương Bảo Nhi cao hơn Khả Lan gần nửa cái đầu, khuôn mặt tinh xảo, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhòa, ánh mắt giống Khả Lan, dừng người Dương Nghi Giai.

      Đứng song song với nhau, bộ dáng của Lương Bảo Nhi, xinh đẹp hơn, Khả Lan có vẻ ôn nhu động lòng người, khuôn mặt của hai người, có ba phần giống nhau.

      Tống Nhất Nguyên liếc nhìn Lương Bảo Nhi, lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng như cũ, sắc mặt bình tĩnh, tâm tình khá là khẩn trương!

      Nhanh!

      Nghe thấy lời của Lương Bảo Nhi, lúc này Khả Lan mới nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Bảo Nhi, lúc này Lương Bảo Nhi cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Khả Lan.

      Hồi lâu......

      Tiếng chuông báo động chợt vang lên, đặc vụ vọt vào trong nhà Dương tướng quân, cho dù là người tỉnh táo ung dung nữa, cũng bị trường hợp này dọa sợ.
      Có người dự cảm điềm chằng lành, vội vã muốn rời , cũng có người vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho người khác.... ....

      Nhưng.... ...

      Người muốn rời lại bị bắt trở lại, điện thoại di động phải giao nộp......

      Bài hát “chúc mừng sinh nhật” vẫn vang vọng trong nhà, tiếng người chợt trầm xuống.

      Chúc sinh nhật vui vẻ......

      Chúc sinh nhật vui vẻ......

      Tiếng người dừng lại, tiếng bài hát lại vang dội.

      “Các người làm gì vậy? Muốn tạo phản sao.” Dương tướng quân hiển nhiên ngờ có đặc vụ xông vào, quát lạnh tiếng.

      Mà sắc mặt Dương Nghi Giai cực kỳ bình tĩnh, sau khi đặc vụ xuất , còn ung dung thổi nến.

      lầu, Cố Thành Viêm cầm mấy phần tài liệu, cd cùng thẻ usb chậm rãi xuống.

      Ánh mắt mọi người, đều hướng về phía Cố đại tá, lúc này Dương tướng quân rất tức giận, xoay người liền tát Dương Nghi Giai cái.

      Dương Nghi Giai bị đánh đến nỗi khóe miệng tràn ra máu tươi, khiến mọi người hoảng sợ, hít lạnh hơi.

      Xuống tay quá nặng.

      thế nào cũng là cháu mình!

      Mọi người chứng kiến, đều có thể biế là chuyện gì xảy ra, thể rời , liền có người hai chân mềm nhũn ngồi mặt đất.

      Người biết chuyện, như rơi vào trong sương mù, suy đoán chuyện gì xảy ra!

      “Tìm cách gần hai năm, hôm nay lại thu lưới, ngày sau quyền thế ngập trời.” Lương Bảo Nhi vẫn đứng bên cạnh Khả Lan, ánh mắt dừng người Cố Thành Viêm, miệng ngừng cho Khả Lan nghe.

      Đôi môi đỏ mọng của khẽ mỏ, đôi tay nhàng để trước bụng, bộ dáng lâm nguy nhưng loạn.

      Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Lương Bảo Nhi, lên tiếng, để ý tới.

      Đàn ông phải có nghiệp, trừng phạt tội ác, đúng sao?

      “Nhưng chị có biết mẻ lưới này phải tốn bao lâu ?” Lương Bảo Nhi nghe thấy Khả Lan lên tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm Khả Lan.

      Nhìn thấy Khả Lan nghiêng đầu Lương Bảo Nhi lại : “ năm lẻ mười tháng, Viêm lên kế hoạch năm lẻ mười tháng...... năm mười tháng trước.... ....Chị.... ....Chị ở đâu làm gì?”

      Lương Bảo Nhi dứt lời, Khả Lan lại ngây ngẩn người, năm mười tháng trước, làm gì?

      Có liên quan đến Lương Bảo Nhi sao?

      Khả Lan vẫn trả lời Lương Bảo Nhi, ánh mắt chuyển sang người Cố Thành Viêm, bóng dáng thẳng tắp, cả người tản ra phong cách cao quý, như vương giả, làm chủ thiên hạ.

      năm lẻ mười tháng trước, chị ở trường học, nhưng mười sáu ngày sau, dì bị xuất huyết dạ dạy, phải cấp cứu.” Lương Bảo Nhi nghe thấy Khả Lan trả lời, vẫn tự như cũ.

      Mặc dù Khả Lan làm bộ mặt bàng quang, nhưng câu của Lương Bảo Nhi có hàm ý khác, làm sao có thể nghe hiểu.

      Chẳng lẽ, Lương Bảo Nhi muốn cho biết.

      Từ đầu đến giờ, quan hệ của cùng Cố Thành Viêm cũng chỉ là vì mẻ lưới này?

      Tính toán từng bước ?

      Tại sao?

      có tác dụng gì?

      Trong đầu Khả Lan bỗng có chút hỗn loạn.

      “Chị, chị xem, Lý.... ....A, , là Dương Nhiễm tới.”

      Khả Lan còn tự hỏi tại sao, Lương Bảo Nhi chợt đưa tay, chỉ vào đám người, bên phía Dương tướng quân.

      Chủ thấy Lan Thư, bị người khác ép từ sau ra.

      Dương Nhiễm? Lan Thư?

      Lương Bảo Nhi dứt lời, khẽ cười về phía trước, Khả Lan sững sờ đứng im tại chỗ, lâu có hoàn hồn.

      Mặc dù Tống Nhất Nguyên nghe thấy Lương Bảo Nhi , nhưng lại thể chen miệng vào.

      Khả Lan thể nào tưởng tượng, quan hệ trong mọi chuyện.

      cảm thấy rét lạnh, dần dần xâm chiếm người .

      nhân vật quyền thế ngập trời, đại đội ăn cơm cũng thành vấn đề , tại sao lại liên lụy đến nhau.

      Nhìn như là duyên phận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, rồi lại chính là khinh người.
      Đúng như lời Lương Bảo Nhi ám chỉ sao?

      Hai tay nắm chặt, tin, tin, người, có thể tính toán chuẩn như vậy.

      im lặng hồi lâu, chợt xuyên qua đám người, tới trước mặt, muốn nghe Lan Thư gì trước mặt Dương tướng quân.

      là trò giỏi hơn thầy, hôm nay xem như tôi chịu thua.” Lúc này mặc dù tóc tai Lan Thư khá là xốc xếch, nhưng vẫn có vẻ lạnh lùng.

      Dương tướng quân đỡ cầu thang hít thở, được gì.

      Hai mắt Dương Nghi Giai trống rỗng ngồi bên ghế, toàn thây run lẩy bẩy.

      ra những người liên quan, từng người đều bị lôi ra ngoài, càng ngày càng nhiều, biểu mặt các đặc vụ cương nghị lạnh lùng.

      Cố Thành Viêm vẫn im lặng đứng trong đám người, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, lúc này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      Khả Lan nhìn người đàn ông này, trong lòng rối bời, môi mỏng mím chặt, ánh mắt hơi nhíu lại, thể hình dung được tâm tình lúc này.

      dám tưởng tượng, trong hai năm qua, tất cả đều được bố trí.

      “Chị.......Chuyện này, chị cũng có công lao, nếu như phải là chị, Dương Nhiễm muốn hợp tác cùng nhà họ Lương, bại lộ bí mật.” Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng Lâm Khả Lan, ngược lại cười, tới bên cạnh , lại mở miệng .

      ta cười rực rỡ như hoa, giọng nhắc nhở Lâm Khả Lan, cũng chỉ là quân cờ trong tay Cố Thành Viêm.

      “Chị nên nhận hai huy chương.” Lương Bảo Nhi quản Khả Lan có trả lời hay , khẽ cười với Khả Lan, hai huy chương!

      Nhưng những lời này vào tai Khả Lan, là cực kỳ châm chọc!

      Bốp......

      Khả Lan chợt xoay người, giơ tay lạnh lùng tát vào mặt Lương Bảo Nhi.

      có im ?” Khả Lan .

      Lương Bảo Nhi nhiều như vậy, phải là muốn khích bác ly gián sao!

      Hừ...... tưởng rằng dễ dàng bị khích bác vậy sao?

      Là như vậy sao, là quá khứ, tin tưởng vào tương lai.

      Đột nhiên bị tát cái, vẻ mặt Lương Bảo Nhi bỗng nhiên căng thẳng, giận, ngược lại mím môi cười.

      Mà giọng của Khả Lan, khiến Cố Thành Viêm chú ý, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, giơ tay cho người đưa Dương tướng quân và những người có liên quan , mình về phía Khả Lan.

      Nhưng mà......

      “Lâm Khả Lan, tôi cho biết, ở cùng ma quỷ, chết rất thảm, tốt nhất nên tự lo cho thân mình.” Giọng của Lan Thư, vang lên dồn dập.

      mặt nở nụ cười, nhìn thẳng Lâm Khả Lan, hai mắt sáng như đuốc.

      Dương Nghi Giai nghe Lan Thư , ánh mắt trống rỗng, bỗng nhiên trầm xuống, gì, khóe miệng nở nụ cười kỳ quái.

      Lương Bảo Nhi che khuôn mặt bị đánh đỏ, mặt mày nở nụ cười.

      Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ, hai mắt cụp xuống, trái tim rất phức tạp.

      Tin hay tin?

      tin tưởng Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm tới trước mặt Khả Lan, ôm vào lòng, bàn tay mở rộng, ôm chặt người .

      Vốn dĩ hai mắt Lương Bảo Nhi tươi cười, bỗng nhiên trầm xuống, nhưng lại cong lên, chờ xem, bao lâu sau, Lâm Khả Lan tự mình rời !

      Lưới thu xong, lập công, thăng quan, người xui xẻo đều được đưa xử lý.

      Nhà họ Dương từ huy hoàng trở nên lạnh lẽo, chỉ mấy tiếng, mọi người tản ra, phòng chỉ còn lại mình Dương Nghi Giai.

      Rồi sau đó......

      Khả Lan cùng Cố Thành Viêm rời khỏi nhà họ Dương, đặc vụ theo phía sau, đeo súng nghiêm túc.

      Lên xe, chào, tất cả đều giống như Khả Lan thấy lúc trước.

      Lên xe, trước sau đều có đặc vụ, lúc này Khả Lan mới nhớ tới chuyện, đầu não quân đội ra cửa, từ trước đến giờ đều phải có người bảo vệ an toàn, phòng ngừa ám sát.

      Mà ngày đầu tiên bọn họ quen nhau, chỉ có mình Cố thủ trưởng!

      Là trùng hợp hay là kế hoạch, hoặc là phần trong kế hoạch.

      Lan Thư, hạng mục, nhà họ Lương, vết thương đạn bắn, tiệc về hưu, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, nhảy dù, kết hôn......

      Thậm chí ngay cả bị Vưu Kỷ Mỹ tuyển vào công ty, cũng có thể là phần trong kế hoạch!

      Tại sao Vưu Kỷ Mỹ phải chết? Là Kim Hạo, hay là do người đàn ông vẫn luôn bên cạnh .

      Lúc này Khả Lan khó có thể che giấu nỗi sợ cùng run rẩy, cúi đầu, ánh mắt dừng lại những vết chai tay do cầm súng nhiều năm.

      Mười mấy tuổi vào bộ đội, chưa tới ba mươi tuổi, lên vị trí đại tá, tài cán hơn người, hôm nay vừa phá vụ án tham ô, sắp thăng làm thiếu tướng, tiền đồ sau này, khó có thể đoán được!

      là người tài ba, nhưng cũng là người đáng sợ.

      suy nghĩ gì vậy?” Đột nhiên, bên hông trở nên căng thẳng, đưa tay, ôm eo , bàn tay ấm áp, cách lớp quần áo, truyền tới thần kinh của .

      Khả Lan ngẩng đầu, mà nhàng nhích lại gần , suy nghĩ lúc lâu.

      “Lan Thư bị bắt, em thế nào?” Khả Lan giọng , giọng ôn nhu, chờ trả lời.

      khẽ nở nụ cười, trầm giọng trả lời: “ biết.”

      Khả Lan nghe thấy trả lời, lại hỏi: “Những nhân viên ở Quật Khởi thế nào?” Chuyện liên quan đến tham ô, tất nhiên cũng có liên quan, Quật Khởi, Danh Tước, có lẽ đều sị bị xử lý.

      biết.” Cố Thành Viêm vẫn trả lời biết.

      Lĩnh vực khả nghi của Lan Thư cùng Dương tướng quân, liên quan với Quật Khởi, Danh Tước, là súng ống đạn dược!

      Dương tướng quân tham quyền, muốn lập nên đế chế mới, thông qua kết hôn, tồn đạn dược, cùng nước Mỹ ký hiệp ước bất bình đẳng, Lan Thư là con riêng của ông, cũng làm việc, nhưng phải người đứng ở phía sau Danh Tước.

      Huống chi, có ông chủ lớn ở phía sau Danh Tước, quan hệ hai nhà, rất khó có thể duy trì thăng bằng.

      “Dương Nghi Giai phải làm sao?” Nghe Cố Thành Viêm trả lời, Khả Lan chợt nhớ tới nhân vật chính ngày hôm nay, Dương Nghi Giai, ấy bán đứng ông nội của mình, tại Dương tướng quân rớt đài, ấy phải làm sao?

      Từ thiên kim tiểu thư, trở thành con nhà nghèo, nhất định bị người khác phỉ nhổ khinh thường.

      ấy lập công lớn, thăng tiến làm thiếu tá.” Dương Nghi Giai được lập công, thăng quan, cuộc sống khổ sở.

      câu lập công lớn, câu thiếu tá, lại làm cho khuôn mặt Khả Lan trầm xuống, đây là quân đội thay máu!

      Rồi sau đó......

      Khả Lan chuyện nữa, đưa tay vòng quanh eo , tựa vào ngực , chợp mắt muốn ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo.

      Ngón giữa run rẩy, khó có thể dừng lại.

      sợ, người đàn ông này, quá nhiều bí mật.

      Thậm chí suy nghĩ, trong lòng người đàn ông này, bởi vì có giá trị lời dụng, vì kế hoạch, nên mới giữ lại.

      muốn nghĩ, lại ngừng được những suy nghĩ trong đầu.

      Hai người có quay về chỗ ở lúc trước, xe chạy đoạn, liền dừng lại.

      Cố Thành Viêm ôm Khả Lan, vào nhà họ Cố.

      Khả Lan giùng giằng chịu, sợ gặp ông bà Cố.

      Cố Thành Viêm lại khẽ cười, đưa tay nhéo mũi : “Ông bà nội Tây Nam rồi, trong nhà có ai.”

      câu mới khiến Khả Lan phản ứng kịp, chuyện của và Cố Thành Viêm vỡ lở ra rồi, tại sao ông bà Cố tìm .

      ra có ở trong thành phố.

      Hai người lên lầu, cửa phòng còn chưa mở, Cố Thành Viêm liền cúi đầu, ép Khả Lan lên tường, hôn lên môi , cọ sát lẫn nhau.

      Khả Lan thở hổn hển, muốn từ chối, lại dám.

      Hai người lên giường, Cố Thành Viêm giống như hưng phấn, ôm chặt Khả Lan, lần lại lần.

      Khả Lan suy nghĩ, muốn tỉnh táo chút, lại trở nên rối loạn.

      Hai tay của , ôm chặt lấy dưới người.

      Mà hai tay , nắm chặt gra giường, mặc tùy tiện chiếm lấy.

      Kích tình qua , Khả Lan tỉnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm hình trong phòng Cố Thành Viêm.

      chàng trai, dễ thương!

      Lan Thư bị bắt, tất cả trong dự liệu, nhà họ Dương rớt đài, cũng hả lòng hả dạ.
      Lương Tú Ly ngồi trong phòng làm việc, rót ly rượu đỏ, khóe miệng cong lên, nhàng cười.

      Lâm Khả Lan là trong kế hoạch, nhưng cũng là ngoài dự đoán.

      Vậy tiếp theo, bà vì Lương Bảo Nhi loại bỏ chướng ngại, khiến Lâm Khả Lan tự rời .

      Uống ngụm rượu, bà cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.

      Nhóc con, cho rằng mình có khả năng, bà ta cũng muốn để xem chút, cái gì gọi là gừng càng già càng cay.

      Cốc.....Cốc......Cốc......

      Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

      câu “ vào” Lâm Khải Nghiệp liền mở cửa, từ bên ngoài vào.

      Ông ta cầm tại liệu trong tay, tới trước mặt Lương Tú Ly, đặt tài liệu bàn, chuẩn bị mở miệng chuyện.

      Nhưng......Lương Tú Ly mở tài liệu ra xem, sau khi quét mắt, liền bốp..... tiếng, khép tài liệu lại.

      “Tôi với ông bao nhiêu lần, xem hợp đồng phải chú ý chút, hợp đồng này cần phải điều chỉnh hiệp ước, ông sửa hết rồi sao? Cái này phải vẫn là bản hợp đồng lúc đầu sao?” Lời của Lương Tú Ly có chút gấp gáp nóng nảy, mặt khó chịu nhìn chằm chằm Lâm Khải Nghiệp, chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Nếu phải bà ta nhìn thấy Lâm Khải Nghiệp có tài văn chương, lại là chồng của người đàn bà kia, sớm đá ông ta .

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67: Trêu chọc.

      Ánh mặt trời từ phía đông chậm rãi chiếu vào trong phòng, sương sớm mù mịt, dần dần di chuyển, sương mù tích lũy trong đêm, cái rét sớm mai, dưới thúc giục của ánh mặt trời, miễn cưỡng nhàng biến mất.

      Trong đại viện quân đội, từ từ mà trở nên ràng, có vẻ sáng sủa.

      Cố Thành Viêm dậy từ sớm, xuống lầu bảo dì Lưu nấu đồ ăn bổ dưỡng cho Khả Lan.

      Rồi sau đó, thấy có xe đậu trong khuôn viên, liền nghĩ tới chuyện phải dạy Khả Lan lái xe.

      Tâm tình tốt lên lầu, muốn xem dậy chưa.

      Lại thấy Khả Lan ngồi trong phòng, ánh mắt vẫn nhìn tấm hình chụp chung lúc .

      khẽ cười về phía trước.

      Khả Lan cảm thấy có người vào, xoay người thấy là Cố Thành Viêm, vội vã lên tiếng, khóe miệng khẽ nở nụ cười, về phía Cố Thành Viêm.

      “Hôm nay tới doanh trại sao?” Khả Lan hỏi trước, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thành Viêm, mặt nở nụ cười.

      có thể tiếp nhận việc Cố Thành Viêm giúp giành hạng mục, đối phó với nhà họ Lương; là vì dệt lưới, đối phó với người nhà họ Dương.

      Nhưng thể tưởng tượng, từ hơn năm trước, phần của kế hoạch.

      Nếu như mẹ bệnh, cũng là phần trong kế hoạch, vậy người đàn ông kia quá đáng sợ.

      Nhìn bộ dáng khổ sở của mẹ, hận thể giết chết Lâm Khởi Nghiệp, cùng với Lương Tú Ly.

      Nếu như bây giờ cho biết, tất cả đều là người đàn ông bên cạnh bày kế, dám đối mặt!

      Ma quỷ, lại nhìn như thiên sứ.

      “Còn sớm.”

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , khẽ cười tới trước mặt , đưa tay ôm vào trong ngực, cho biết, thời gian vẫn còn sớm.

      Ăn sáng xong, vẫn còn chút thời gian, dạy tập lái xe chút.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, liếc nhìn đồng hồ cổ tay, xác nhận vẫn còn sớm, mới tám giờ phút, hôm nay quân đội tiến hành buổi lễ, chín giờ Cố Thành Viêm mới có thể đến doanh trại.

      Khả Lan tựa vào ngực , im lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu : “Hôm nay đến doanh trại, có thể đưa em cùng ?” Khả Lan , cũng muốn xem chút, ngày hôm qua động tĩnh lớn như vậy, hôm nay doanh trại xảy ra chuyện gì!

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , ánh mắt nhìn trong ngực, gật đầu : “Có thể.” Trường hợp này, là cơ hội tốt để cũng cố thân phận, tự nhiên muốn dẫn .

      Cố Thành Viêm dứt lời, khuôn mặt Khả Lan nở nụ cười.

      Rồi sau đó......

      Khả Lan theo Cố Thành Viêm xuống lầu ăn sáng.

      Cách trang trí phòng ăn vẫn thay đổi, bức tranh thêu của bà Cố, hoa và cây cảnh, còn có dì Lưu.

      Thứ duy nhất thay đổi, là bọn họ!

      Khả Lan ăn hai thìa cháo, chợt thấy đói bụng, để cái muỗng xuống.

      “Sao vậy?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan chợt để muỗng xuống, quan tâm hỏi.

      Từ hôm qua khác lạ, làm sao có thể chú ý.

      Nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, con ngươi Khả Lan thoáng qua tia bối rối, chợt sợ, Cố Thành Viêm đoán được suy nghĩ trong lòng .

      Ngược lại, bình ổn tâm tình của mình, nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm: “Lan Thư chết sao?”

      bày tỏ với , ăn vô, là bởi vì Lan Thư; kỳ quái, cũng là bởi vì Lan Thư, ngoài ra còn gì khác.

      Đúng......Lan Thư từng giúp , quan tâm tới sống chết của Lan Thư, cũng có gì là ổn.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , nhíu mày lại, buông cái muỗng trong tay xuống, nghiêng người đối mặt với Khả Lan, im lặng lát, trầm giọng . “.”

      Tội mà Lan Thư phạm phải, chỉ chết, chết trăm lần cũng đủ.

      Bán nước thông đồng với địch, buôn lậu ma túy, bức người lương thiện làm kỹ nữ......

      Có vài người, là mua bán phạm pháp, cũng có vài người là chính trực, mà Lan Thư, bên ngoài tập trung giang hồ, ra là muốn hại người bán nước.

      Tội này đáng chết.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, ngón giữa nhịn được khẽ run, im lặng hồi lâu : “Em muốn gặp Lan Thư.”

      ra Khả Lan cũng có hảo cảm với Lan Thư, nhưng biết tại sao, chỉ muốn gặp Lan Thư lần, hiểu, Lan Thư lại là con riêng của Dương tướng quân, thể vào nhà họ Dương.

      Theo lý thuyết, chị ta phải hận Dương tướng quân, chứ phải giúp Dương tướng quân, làm kế hoạch to lớn gì.

      Lời của Khả Lan khiến vẻ mặt Cố Thành Viêm nhíu chặt, nhìn lúc lâu, môi mỏng mím chặt, cuối cùng gật đầu đồng ý lời cầu của Khả Lan.

      “Có thể.”

      Mặc dù Cố Thành Viêm đồng ý, nhưng Khả Lan nhìn ra được, vẻ mặt của dễ nhìn, thậm chí rất là tối tăm lạnh lùng.

      Dường như hết sức chịu đựng, ít biểu ra ngoài.

      “Cảm ơn.”

      Khả Lan giọng cảm ơn, giọng trầm thấp, quay đầu, lại cầm cái muỗng lên, tiếp tục ăn cháo.

      Cố Thành Viêm im lặng ngồi bên cạnh , nhìn lúc lâu, cuối cùng thở dài, gắp thức ăn bàn bỏ vào chén .

      Sau khi ăn xong, Cố Thành Viêm thấy thời gian còn sớm, liền kéo Khả Lan lên xe.

      Điều chỉnh ghế tài xế, Cố Thành Viêm kéo Khả Lan ngồi lên người .

      Khả Lan từ chối, sau khi ngồi lên, lúc này mới nhớ tới, từng muốn học lái xe.

      còn nhớ !

      Chỉ là, bây giờ lập tức học sao?

      Thời gian cũng còn sớm, Cố Thành Viêm tới doanh trại sao?

      “Chín giờ rồi, tới doanh trại sao?” Khả Lan tốt bụng nhắc nhở Cố Thành Viêm về thời gian.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan , khẽ cười tiếng, hai tay nắm tay Khả Lan đặt lên tay lái.

      “Bên phải chân ga, bên trái là thắng xe, biết ?” cao giọng, nhắc nhở Khả Lan, điều chỉnh, nhấc chân Khả Lan đặt thắng xe, cái khác để bên chân ga.

      Khả Lan nhất thời phản ứng kịp, nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm.

      Lúc này Cố Thành Viêm đưa tay vỗ vỗ cái mông .

      Khả Lan giật mình, chân liền đạp tới, xe vụt bay , rồi sau đó Khả Lan gấp gáp, lại đạp, xe dừng lại.

      Cơ thể chịu lực, nghiêng về phía trước, Cố Thành Viêm cũng đưa tay, vớt người trở lại.

      “Em nhìn em xem, phân biệt được trái phải.” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan lái xe, trách cứ, ngược lại cười, đưa chân đạp chân ga.

      Dần dần, xe khởi động.

      Hai tay nắm tay , lái xe, chạy quanh trong sân.

      Khả Lan nhìn về phía trước, hai mắt đen nhánh, từ từ trở nên tối tăm, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng.

      Những lời Lương Bảo Nhi ngày hôm qua, làm sao có thể nhớ chữ nào!

      Im lặng hồi lâu, Khả Lan bình ổn tâm tình của mình, hít sâu hơi : “ có Lan Thư, em muốn học lái xe.” Khả Lan tới đây, dừng chút, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm tiếp: “Sau này em theo .” Giọng chậm rãi, khuôn mặt thành .

      Cố Thành Viêm nghe như thế, liền có ý định dại lái xe.

      theo , dựa vào sao? Ngoan.

      Bùm......

      Nhưng, giây trước, trong lòng Cố Thành Viêm còn cảm thấy kinh ngạc vì lời khéo léo của Khả Lan, vào lúc này, xe liền phải cây to.

      Cơ thể hai người đều chấn động.

      Đụng xe, nhà họ Cố, chạy ra ít người.

      Ông Lý, đội cảnh vệ, bày ra tư thế đối phó với phần tử khủng bố.

      Khả Lan quét mắt nhìn đám người chạy ra, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhưng ngược lại, lại mở cửa xe nhảy xuống.

      Cố Thành Viêm cũng từ từ xuống xe.

      Mọi người thấy đụng xe, lại quay trở về, chỉ có ông Lý, lên trước, nhìn Cố Thành Viêm : “Cậu chủ, cậu sao chứ?” Ông Lý cẩn thận hỏi, cẩn thận nhìn Cố Thành Viêm.

      sao.” Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời, ánh mắt dừng lại người vừa mới nhảy xuống xe.

      có việc gì là tốt rồi.

      Khả Lan đứng bên, mím môi nhìn hai người, sau khi thấy ông Lý rời , Khả Lan nhàng cười.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan cười, cũng nở nụ cười, về phía Khả Lan.

      Khả Lan chợt lui về sau hai bước.

      lái xe cũng đụng vào cây, an toàn, quá nguy hiểm.” Khả Lan khẽ híp mắt, nhìn , mặt nở nụ cười, lắc đầu cái.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , cũng ngây ngẩn cả người, đứng im tại chỗ hồi lâu.

      vươn tay, ôm vào lòng, nhéo mũi : “Đây đều là do em trêu chọc.” lời kia, phân tâm!

      “Vậy sau này em trêu chọc nữa.”

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , lập tức trả lời, vẻ mặt rất nghiêm túc.

      Cố Thành Viêm nghe trả lời khẽ cười : “ sao, em có thể trêu chọc mấy lần cũng được.”

      Trêu chọc nhiều, tệ!

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm như vậy, lại mấp máy môi, suy nghĩ rồi : “ được, mà xảy ra chuyện, những người mới lao ra kia, nhất định băm em thành trăm mảnh.” Khả Lan tới đây nhịn được lắc đầu.

      Đầu não của quân đội, bị phụ nữ hại chết, người phụ nữ này, có việc gì sao?

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , cũng nhíu mày, đưa tay nhéo mặt Khả Lan.

      “Bọn họ dám......!” Giọng của vang cao, vẻ mặt lạnh lùng.

      Bộ dáng khiến ai cũng dám.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , trái tim run lên, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm lúc lâu.

      “Em thấy là ai dám rồi.” bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay kéo bàn tay của mặt mình xuống.

      Sau đó lại đưa tay, ôm eo , ánh mắt cụp xuống, môi mỏng khẽ mím.

      học được cách lái xe, sáng sớm liền đụng xe, theo như lời cha ông, đây là điềm xấu.

      Lúc Khả Lan cùng Cố Thành Viêm tới hội trường quân đoàn 27, lúc này mới phát ra, trước sau đều có cảnh vệ theo, so với trong tưởng tượng của còn nghiêm trọng hơn, quá đè nén.

      Ngồi xe, có áp lực vô hình, dần dần đánh về phía .

      thở ra hơi, nhìn ra ngoài cửa xe.

      lúc lâu.....

      Xe dừng trước hội trường quân đoàn 27.

      Xuống xe, lúc này Khả Lan mới thấy, hội trường treo mấy cây màu, kiêu căng, lại cực kỳ vui mừng.

      kéo tay vào, vừa vào hội trường, liền thấy ít quan quân.

      Từ thiếu úy đứng ở hàng cuối cùng, cho đến cấp bậc cao ở hàng đầu.

      Trường hợp to lớn, khí thế hào hùng.

      Thắng làm vua thua làm giặc, người của nhà họ Dương, tham gia quân ngũ dần dần biến mất, mà kế đó, là thiên hạ của ai.

      Cố Thành Viêm?

      Khả Lan được sắp xếp ngồi ở hàng thứ hai, sau lưng Cố Thành Viêm, mới vừa ngồi xuống, sau lưng liền truyền tới giọng của Lương Bảo Nhi.

      “Chị, hôm nay là lễ khen thưởng, chị cũng thể bỏ qua.”

      Lương Bảo Nhi nhàng chậm rãi, mang theo nụ cười cười.

      Khả Lan nghe giọng của Lương Bảo Nhi, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, nhíu mày.

      thể , tại muốn nghe giọng của Lương Bảo Nhi, cực kỳ chán ghét.

      lên tiếng, ngồi im tại chỗ, nhìn buổi lễ khán đài bắt đầu, bộ dáng người chủ trì kích động hưng phấn, cười như hoa.

      “Chị, lần này nhờ Viêm, em được lên trung tá.” Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan để ý tới mình, liền tự .

      Nhìn như có gì lạ, nhưng từng chữ lại khắc sâu vào đầu Khả Lan.

      Nhà họ Lương hợp tác với Cố Thành Viêm, loại trừ thế lực nhà họ Dương, Lương Bảo Nhi lập công, được thăng cấp.

      Vốn dĩ chuyện liên quan đến , nhưng lúc này lại dính dấp vào trong đó, tính mưu gần hai năm, trong hai năm này, rốt cuộc dự tính bao nhiêu!

      Lúc Khả Lan còn suy nghĩ lung tung, bên tai chợt vang lên giọng trầm thấp, chậm rãi ôn nhu.

      “Bà Cố.”

      Người đàn ông ngồi bên cạnh Khả Lan, giọng nhàng chậm rãi, khiến Khả Lan căng thẳng chợt nới lỏng.

      nghiêng người nhìn người ngồi bên cạnh mình.

      Cả người bối rối.

      Dương Tử Sở!

      Hoàng tử sân trường khi còn học cấp ba!

      Cậu ấy lại nhập ngũ!

      thể tưởng tượng nổi.

      Bộ dáng Dương Tử Sở, giống như trong trí nhớ của Khả Lan, đôi mắt gợn nước, môi đỏ mọng, có phong cách hoàng tử bẩm sinh, ướt át như ngọc!

      Dương!” Khả Lan trả lời, chưa từng nghĩ tới, mình gặp Dương Tử Sở ở đây.

      Hơn nữa bộ dáng Dương Tử Sở, vẫn giống trong trí nhớ của , vẫn là hoàng tử trong huyền thoại.

      Dương Tử Sở nghe thấy Khả Lan , vẻ mặt sững sờ, lát sau, vừa tựa như nhớ tới, khẽ cười: “Lâm Khả Lan?”

      câu , khiến khuôn mặt Khả Lan đỏ tươi, ngờ Dương Tử Sở lại nhớ tên .

      Thời niên thiếu cũng từng điên cuồng, từng muốn thổ lộ với Dương Tử Sở.

      Nhưng cuối cùng, chỉ đôi câu, câu động viên Dương Tử Sở, câu giới thiệu tên mình.

      Mà còn lại câu em thích , lại ra ngoài.

      vẫn luôn hiểu, với Dương Tử Sở chỉ là qua đường, được nhớ.

      Nhưng bây giờ, nghĩ tới, nhiều năm như vậy, vẫn nhớ tên em.

      “Vâng.” Khả Lan gật đầu giọng trả lời Dương Tử Sở, bày tỏ mình là Lâm Khả Lan.

      Dương Tử Sơn nghe Khả Lan , nhàng cười tiếng : “ có duyên.” ta nhàng chậm rãi, hai mắt chớp động, cười vô cùng ấm áp.

      Khả Lan nhìn bộ dáng của , giống như quay về lúc học cấp ba.

      đều giống như tất cả nữ sinh khác, vui mừng, tức giận, điên cuồng, thậm chí phản nghịch.

      Mà người đàn ông trước mặt, khiến cho lớn lên.

      Bởi vì trong buổi họp đống những lời nhất trí, trong đó Khả Lan ấn tượng khắc sâu nhất câu : bạn phải thánh hiền, quen thuộc có thể qua, qua mà có thể thay đổi còn tốt hơn.

      Khả Lan mẹ, phản nghịch, bởi vì có ba, nhưng được thức tỉnh.

      học cách lớn lên, từng khóc, từng cười, mới biết, tuổi thanh xuân của , tùy ý tiêu xài.

      Lấy được nhiều, lại hiểu rất nhiều.

      Thời kỳ thiếu niên mê luyến hoàng tử sân trường, gặp lại, sớm người và vật còn, chỉ là bạn học.

      Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan chuyện với Dương Tử Sở cũng lên tiếng nữa, nhìn Khả Lan đỏ mặt, khuôn mặt chợt nở nụ cười.

      Muốn hồng hạnh xuất tường sao?

      Vừa đúng lúc!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68: Cả nhà.

      Khen ngợi, đọc diễn văn, hoa tươi, vỗ tay.

      Đinh tai nhức óc.

      Cố đại tá thăng làm Cố thiếu tướng.

      Trao danh hiệu, là cấp bậc cao nhất quân đội, có vài người, cả đời cũng giành được danh hiệu này.

      Mà có vài người thăng chức trước ba mươi tuổi! Như Cố Thành Viêm.

      Tuổi trẻ tài cao!

      Buổi lễ khen thưởng, từ lúc bắt đầu, đến kết thúc, Khả Lan chỉ mấy câu với Dương Tử Sở ngồi bên cạnh.

      Sau đó vẫn ngồi im lặng, nhìn nhóm người lập công lên nhận huân chương.

      Còn có vài vì lần tham ô lần này mà phải nằm vùng.

      Có thể Khả Lan biết, biết, cũng ít người nhìn quen mắt, lại nhớ nỗi gặp ở đâu.

      Lúc này, mặc dù sắc mặt Khả Lan bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phức tạp và run rẩy, lâu cách nào bình tĩnh.

      Tay nắm chặt thành ghế, ngón giữa khó có thể che giấu run rẩy.

      cách nào dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình của mình lúc này, cũng cách nào hình dung Cố thiếu tướng người ngồi trước .

      năm lẻ mười tháng! Trong năm lẻ mười tháng này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Khả Lan cũng biết lễ tuyên dương kết thúc lúc nào.

      Chỉ nhớ , lúc còn suy nghĩ lung tung, cả người bị người khác kéo .

      “Mất hồn?” Giọng đậm đà quen thuộc, vang lên bên tai .

      ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt tối tăm như mực của Cố Thành Viêm, miệng nở nụ cười nhạt nhòa.

      “Ừ.” Khả Lan gật đầu, cũng phủ định mình mất hồn.

      khẽ rũ hai mắt, ánh mắt dừng nút cài thiếu tướng quân phục!

      Cố Thành Viêm thấy vẻ mặt Khả Lan, lại chú ý thấy từ hôm qua tới giờ rất khác thường.

      dám nghĩ tới nguyên nhân Lâm Khả Lan khác thường!

      thôi, hôm nay tham gia bữa tiệc, để mọi người biết em.” Cố Thành Viêm đưa tay ôm eo , khẽ cười đưa rời .

      Khả Lan muốn từ chối, nhưng tha, chỉ có thể theo .

      Lên xe.

      Đối mặt Cố Thành Viêm, tâm tình Khả Lan cực kỳ phức tạp.

      gì, càng muốn Cố Thành Viêm nhìn ra ý nghĩ của mình, liền lấy điện thoại di động ra chơi.

      Tiếng trò chơi lớn, vẫn cúi đầu, ngón giữa thỉnh thoảng nhúc nhích, suy nghĩ lại trôi ở nơi rất xa.

      dám hỏi Cố Thành Viêm, những chuyện xảy ra với trong năm lẻ mười tháng, có phải là vì bày kế đối phó với Dương tướng quân , sợ nhận được câu trả lời khẳng định.

      Chợt, trong trò chơi có tiếng va chạm, khiến Khả Lan phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm ngồi bên cạnh.

      Chỉ thấy người đàn ông nhìn , bốn mắt nhìn nhau, Khả Lan hoảng hốt, trong con ngươi thoáng qua tia sợ hãi, sau đó lại bình tĩnh lại.

      Im lặng trong chốc lát.

      cũng muốn chơi sao?” cất giọng hỏi, chân mày khẽ nhíu, đưa điện thoại cho .

      Cố Thành Viêm nhìn Khả Lan đưa điện thoại di động tới, sững sờ, im lặng hồi lâu, cuối cùng nhận điện thoại di động.

      “Chơi vui?” hỏi câu, ngón tay khẽ động, gật cái, quá đơn giản.
      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , gật đầu “Rất vui.” Chơi trò chơi giết thời gian là tốt nhất.

      Hơn nữa, chơi với bạn, rất thú vị.

      “Mỗi lần em cầm điện thoại, đều chơi trò này sao?” Ngón tay Cố Thành Viêm vẫn hoạt động, ánh mắt dừng điện thoại di động, chợt trầm giọng hỏi Khả Lan.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.

      Cầm điện thoại chơi trò chơi?

      cũng thường chơi, phần nhiều là xem tin tức.

      Việc nhiều như vậy, làm gì có thời gian ôm điện thoại di động chơi game.

      “Cũng có chơi cái khác.” Khả Lan im lặng lúc, trả lời Cố Thành Viêm, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, ánh mắt dừng lại cầu vai Cố Thành Viêm, hai sao thiếu tướng!

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , chợt dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Khả Lan, muốn hỏi bình thường Khả Lan còn chơi cái gì, lại thấy ánh mắt dừng vai mình.

      khẽ nhíu mày, môi mỏng mím chặt, đưa tay ôm người vào trong lòng, đưa điện thoại di động đặt trước mặt hai người.

      “Bình thường em còn chơi cái gì?”

      hỏi câu, giọng từ từ.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi, hoàn hồn, thở dài, đưa tay chỉ điện thoại di động : “Weibo, tin nhắn, lashou, taobao......” Khả Lan từ từ , nhưng lại nghe thấy lên tiếng.

      quay đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm; chỉ thấy Cố Thành Viêm nhíu mày, vẻ mặt rất phức tạp.

      chờ trả lời.

      Sau hồi im lặng Cố Thành Viêm hỏi: “lashou là cái gì?” Những thứ kia đều nghe qua, nhưng lashou là cái gì?

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi lashou, cả người ngây ngẩn, sau hồi nhìn , con ngươi lại thoáng qua tia hứng thú.

      híp hai mắt, nhìn Cố Thành Viêm: “Chính là cung cấp quan hệ hữu nghị, xem mắt?” cố ý lừa , muốn xem phản ứng thế nào!

      Mà Cố Thành Viêm vừa nghe Khả Lan như thế, như có điều suy nghĩ gật đầu cái : “Đây chính là chỗ mà em nộp hồ sơ xem mắt?” Vẻ mặt thành .

      Khả Lan nghe thấy, trái tim lại như bị điện giật.

      Nghiêng đầu nhìn về phía , lâu biết trả lời thế nào.

      Nghe ý tứ của Cố Thành Viêm, chuyện kết hôn nhầm, cũng phải là sắp xếp mà là trùng hợp?

      Nếu là như vậy.

      Rất nhiều chuyện, khó có thể nghĩ thông suốt.

      Nếu như tồn tại của là trùng hợp, vậy cần gì phải tính kế trong mọt năm lẻ mười tháng?

      Nếu là kế hoạch năm lẻ mười tháng, những chuyện mà trải qua, cũng sớm được tính toán.

      Lan Thư, nhà họ Lương, nhà họ Dương...... nghĩ ra, ban đầu Cố Thành Viêm sắp xếp thế nào.

      Hoặc là , những thứ này đều phải là sắp xếp, tất cả đều là trùng hợp.
      Nhưng...... đời này có nhiều trùng hợp như vậy sao?

      phải.” Trong đầu Khả Lan hỗn loạn, quên trả lời .

      Tại sao lashou có thể giới thiệu xem mắt.

      “Xóa cái này .” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , chút do dự xóa phần mềm .

      thể để loại phần mềm này lại.

      Khả Lan còn chưa phản ứng, phần mềm bị xóa, nhìn điện thoại di động, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Lashou của cứ như vậy bị xóa?

      Nghĩ đến đây, nghiêng đầu nhìn về phía , muốn chuyện phần mềm kia, nhưng sợ sau khi ra, sắc mặt lại tốt.

      nhìn hồi lâu, cuối cùng lựa chọn im lặng.

      Nghiêng đầu nắm điện thoại di động, lên tiếng.

      Cố Thành Viêm ôm , cằm tựa vào vai , đến gần bên tai : “Sau này cho chơi những thứ này nữa.” trầm giọng nhắc nhở.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm như vậy vẻ mặt chợt chìm xuống, môi đỏ mọng mím chặt, quay đầu nhìn : “Tại sao?”

      Mấy cái phần mềm thôi, còn phải hạn chế, tự do đâu?

      “Em kết hôn.” trầm giọng trả lời.

      Khả Lan nghe như vậy, khóe miệng chợt nở nụ cười, nhìn : “ sợ......vợ chạy theo người khác sao?” Khả Lan từ từ , biểu lộ khá là cẩn thận.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan như vậy, khuôn mặt cũng tối sầm.

      sợ vợ chạy theo người khác?

      Vợ của , ai dám đụng!

      “Ai dám!” , ai dám đụng vào người phụ nữ của .

      Khả Lan nghe như vậy, càng cười vui hơn, nhìn bộ dáng , tạm thời buông xuống nghi ngờ kế hoạch năm lẻ mười tháng kia.

      Rồi sau đó......

      Xe quay về nhà họ Cố, mới vừa vào khuôn viên, Khả Lan liền nhìn thấy trong sân đỗ các loại xe, có xe quân đội cùng xe hạng sang.

      Xuống xe, Khả Lan liền nhìn thấy hai nam hai nữ đứng ngoài sân.

      Trong đó Khả Lan biết Tống Nhất Nguyên cùng Lương Bảo Nhi.

      Mà hai người còn lại, Khả Lan chưa từng thấy, chỉ đoán là người nhà họ Cố.

      “Tống Nhất Nguyên, Cố Thành Hiên, Cố Thành Thấm cùng với Lương Bảo Nhi.” Cố Thành Viêm giới thiệu với Khả Lan.

      Trong đó có hai người Khả Lan gặp, hai người còn lại, là em họ của Cố Thành Viêm.

      Ông Cố sinh ra ba trai , người chết trẻ, hai người ở Tây Nam, con ở vùng duyên hải.

      Mấy năm mới đoàn tụ lần.

      Lần này Cố Thành Viêm lên chức thiếu tướng, chuyện vui nhà họ Cố, xem như có thời gian, người nhà, vẫn phải sắp xếp thời gian, tụ chung chỗ, về chúc mừng cháu trai.

      Dĩ nhiên, bữa tiệc lần này, cũng thể thiếu được nhà họ Lương.

      Con cháu nhà họ Lương yếu kém, trừ Lương Tú Ly cùng cháu Lương Bảo Nhi cùng với cháu trai Lương Bảo Hạo, người cuối cùng chính là ba của Khả Lan, Lâm Khải Nghiệp.

      Lương Tú Ly cùng ông Lương hợp, Lương Bảo Hạo du học ở nước ngoài, trong nhà họ Lương Lâm Khải Nghiệp có địa vị gì; chỉ có Lương Bảo Nhi, hầu ở bên cạnh ông Lương.

      Lương Bảo Nhi là tâm can của ông Lương, mọi chuyện đều nghe theo, thậm chí từng ép Cố Thành Viêm cưới Lương Bảo Nhi.

      Nhưng tính tình Cố Thành Viêm, ai cũng biết, muốn, ai ép cũng vô ích.

      họ, chúc mừng .”

      Người chuyện là Cố Thành Hiên, khoảng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn.
      Mái tóc dài, khuôn mặt có bốn phần giống Cố Thành Viêm, nhưng mặt mày chưa phát triển hết, có vẻ ngây thơ hơn.

      Rồi sau đó, Cố Thành Thấm cũng lên tiếng.

      Thành Viêm, là thần tượng của bạn em, sau này em cũng muốn nhập ngũ.” Giọng Cố Thành Thấm mềm mại, non nớt, vóc người nhắn, cảm giác hơi ngây thơ.

      Giống như bà hai mà lúc trước Khả Lan gặp, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đáng .

      họ, tại, nhờ cả nhà đều được vẻ vang.” Sau đó, Tống Nhất Nguyên cũng lên tiếng.

      Lúc này Tống Nhất Nguyên mặc quân phục, khí thế hoa mỹ giảm bớt mấy phần, có phần hiên ngang của quân nhân.

      Viêm, ông bà nội chờ lâu, mau vào thôi.” Cuối cùng, Lương Bảo Nhi cũng lên tiếng.

      ta xoay người, chỉ chỉ trong nhà, ý bảo Cố Thành Viêm vào.

      Cố Thành Viêm gật đầu trả lời các em, nắm tay Khả Lan vào trong.

      Rồi sau đó Cố Thành Thấm nhìn Khả Lan : “ Thành Viêm, đây là......Chị dâu?” Cố Thành Thấm tới nhà họ Cố, liền nghe thấy chuyện chị dâu.

      Hình như ông bà nội hài lòng lắm về chị dâu.

      ra cũng biết chị dâu là hạng người gì, chỉ nghe chị Bảo Nhi , trước kia chị dâu làm công việc đàng hoàng lắm, sau đó lại quyến rũ Dương, lên tạp chí kinh tế tài chính.

      Nhà họ Dương sụp đổ, lại quyến rũ Thành Viêm, thấy chị dâu, biết phải hình dung thế nào.

      Chỉ cảm thấy, chị dâu giống như những gì chị Bảo Nhi , nhìn qua, nhu nhược, giống như người thủ đoạn?

      Sau khi Cố Thành Thấm dứt lời, Cố Thành Viêm chợt dừng bước, nhìn các em : “Đây là Lâm Khả Lan, chị dâu của bọn em.”

      câu khiến sắc mặt Khả Lan đỏ lên.

      Từ nãy đến giờ người nhà họ Cố bỏ rơi , xem như tồn tại, liền lên tiếng, muốn làm cho người ta chú ý.

      Lúc này, Cố Thành Viêm lại dừng bước, giới thiệu , làm cho rất ngượng ngùng.

      Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm nghe Cố Thành Viêm giới thiệu, lập tức cảm thấy hứng thú, tới trước mặt Lâm Khả Lan.

      “Chào chị, em là Cố Thành Hiên.” ra Cố Thành Hiên cũng nghe ông bà nội về chị dâu.

      Đại ý là thân phận chị dâu xứng với họ.

      Chỉ là, nhìn thấy họ rất quan tâm chị dâu, ông bà nội sợ ngăn được!

      “Em là Cố Thành Thấm, chị dâu chị xinh đẹp.” Cố Thành Hiên dứt lời, Cố Thành Thấm cũng chào Khả Lan.

      Lời của hai người khiến Khả Lan bối rối.

      nhìn hai người, gật đầu : “Chị là Lâm Khả Lan.”

      Sau khi dứt lời, ánh mắt Khả Lan liếc về phía Cố Thành Viêm.

      Chỉ thấy khóe miệng Cố Thành Viêm nở nụ cười, nhìn hai em đầy hài lòng.

      Cố Thành Viêm cười, ngược lại Khả Lan lại bối rối, cả nhà họ Cố, nhiều người thịnh vượng, ở lại chút, phải đối mặt, phải chỉ có ông bà Cố!

      Rồi sau đó.....

      Mọi người cùng vào trong, trong phòng treo cờ đỏ, người hầu quét dọn, người lớn nhà họ Cố, ngồi ghế sa lon trò chuyện, vừa vừa cười.

      Sau khi Cố Thành Viêm vào, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Cố Thành Viêm, càng cười vui vẻ hơn.

      Nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Cố Thành Viêm ánh mắt trầm xuống.

      Cách nhìn của mọi người đối với Lâm Khả Lan, đa số là do nghe ông bà Cố .
      Nghe lúc trước làm công việc đứng đắn, sau đó lại là cấp dưới của con riêng nhà họ Dương, còn cấu kết với Thành Viêm.

      Mối họa.

      Tiếng cười dần dần biến mất, Khả Lan cảm giác khí trở nên lúng túng, theo bản năng lui về phía sau hai bước, đối mặt với người lớn, biết phải phản ứng thế nào.

      có kinh nghiệm trong phương diện này!

      Khả Lan muốn lui về phía sau, Cố Thành Viêm lại ôm eo , cho lui về phía sau.

      “Yên tâm, có chuyện gì.” trầm giọng nhắc nhở.

      Lúc này giống như lúc trước, thân phận của Lâm Khả Lan, ảnh hưởng tới tiền đồ của .

      Khả Lan vừa nghe Cố Thành Viêm như thế, hít hơi, gật đầu : “Chỉ hơi khẩn trương.”

      Đối mặt với người nhà họ Cố, rất khẩn trương.

      Năm vị trưởng bối ngồi ghế sa lon; ông Cố, ông Lương, còn có ba người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.

      Bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, lời nào, tản ra khí thế bức người.

      Mà lại có ba người từ lầu xuống, bà Cố, bà hai cùng ba.

      Cả nhà trong tưởng tượng của Khả Lan còn phức tạp hơn nhiều.

      Vào lúc này, nhà họ Cố từ xuống dưới, tụ tập mười bốn người.

      “Ba, Thành Viêm, quả thực là thần tượng trong lòng con, con cũng muốn gia nhập quân đội.” Lúc này, Cố Thành Thấm chợt chạy tới ngồi ở trước mặt người đàn ông ghế sa lon.

      Xua tan bầu khí ngột ngạt.

      “Ha ha......Vậy trước tiên cháu phải thi đậu trường quân đội.” Ông Cố nghe Cố Thành Thấm , khẽ cười, nhắc nhở cháu , trước tiên phải thi đậu trường quân đội.

      “Đứa này, chỉ biết chơi CQS gì đó, có thể thi đậu tốt nghiệp là con cảm ơn rồi.” Lúc này ba của Cố Thành Thấm cũng lên tiếng.

      Câu đầu tiên, chính là phê bình Cố Thành Thấm bình thường làm việc đàng hoàng.

      Nhưng trong mắt đều là vẻ cưng chiều.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69: Bữa tiệc.

      Biệt thự của nhà họ Cố được trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ, trần nhà được trang trí bằng gỗ, hoa kiểng kiểu Trung Quốc, ghế bành cũng kiểu gỗ kết hợp kỹ nghệ Trung Quốc.

      Ông Cố cùng ông Lương mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mà những người đàn ông còn lại mặc đồ tây, đeo cà vạt, là long trọng.

      Bà Cố được bà hai và ba đỡ từ cầu thang xuống, bà mặc áo khoác màu xanh lá cây có thêu hoa, vừa người, quần dài màu đen.

      Giữa lông mày, vẫn như lần đầu tiên Khả Lan gặp, mặt mũi hiền lành, hai mắt vẩn đục.

      Bà hai mặc cái áo màu đỏ sậm bằng len cổ tròn, cái váy màu đen, cái khăn lụa màu vàng, là xinh đẹp.

      Về phần ba, mặc chiếc váy mùa đông, mái tóc dài đen nhánh, xỏa ngang vai, tóc mai lúc trước bạc trắng được nhuộm đen, nhìn qua, trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều.

      Cố Thành Hiên thấy bà nội xuống, vội chạy tới đỡ, bà hai lui về sau hai bước, Cố Thành Hiên liền đỡ về phía trước.

      “Bà nội, lâu gặp, bà ngày càng trẻ ra.” Cố Thành Hiên xong, theo bà Cố, tới trước mặt Cố Thành Viêm cùng Khả Lan.

      Bà Cố dừng bước, đầu tiên vỗ vỗ cánh tay Cố Thành Hiên, mặt lộ vẻ cưng chiều : “Miệng tiểu Hiên ngọt, lần này về thành phố, ở lại thêm vài ngày, chơi với bà.”

      Bà Cố dứt lời, Lương Bảo Nhi liền tới, đưa tay đỡ tay còn lại của bà Cố, nhàng cười duyên : “Bà nội Cố, lần này bà đừng Tây Nam nữa, tấm vảithêu của cháu, còn phải nhờ bà chỉ bảo.”

      Lương Bảo Nhi dứt lời, ánh mắt nhìn Lâm Khả Lan, mặt nở nụ cười, tỏ vẻ hài lòng.

      Mà bà Cố xem như nhìn Lương Bảo Nhi lớn lên, mặc dù biết bé này bình thường điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng có lúc là đứa bé ngoan.

      Hơn nữa, tấm vải thêu của Lương Bảo Nhi, có thể để nhà bà lưu truyền kỹ năng thêu, Bảo Nhi rất có tâm, chỉ là tính khí tốt lắm.

      “Được......Được......” Bà Cố cười đồng ý với Lương Bảo Nhi.

      Sau khi , lúc này ánh mắt mới chuyển sang Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm, tiếng cười ngừng lại, ánh mắt đảo tới hai người.

      Mặc dù ánh mắt bà vẩn đục, thấy , nhưng nhận thức vẫn có vấn đề.

      Tiểu Viêm, tuổi còn trẻ, thăng hai sao thiếu tướng, là vinh dự cao nhất của nhà họ Cố từ sau khi ông Cố rút khỏi Bộ Quốc Phòng.

      Về phần Lâm Khả Lan.....

      Bà ghét nhất chính là giữ lời.

      Nếu như chịu, lúc đầu nên ra, nhà họ Cố, phải là đá cứng thể thay đổi.

      Nếu như hai người tâm, chẳng lẽ người lớn giúp.

      Nhà họ Cố từng trải qua hôn nhân bất hạnh, chẳng lẽ còn muốn có lần thứ hai?

      Huống chi, ban đầu lúc muốn Lâm Khả Lan rời , tiểu Viêm cũng gật đầu, vậy chứng minh vị trí của con bé này trong lòng tiểu Viêm cũng sâu.

      Bây giờ lại dây dưa, tin tưởng phải do ý muốn của tiểu Viêm.

      Mặc dù tiểu Viêm là người có chừng mực, nhưng cũng là người đàn ông có tâm huyết, bị phụ nữ mê hoặc, phải lỗi của thẳng bé.

      “Tiểu Lan.” Bà Cố chậm rãi gọi Lâm Khả Lan, mặc dù sắc mặt bình tĩnh tự nhiên, nhưng ánh mắt mắt lại chớp động có vẻ trào phúng.

      Khả Lan nghe bà Cố gọi mình, vội vàng trả lời: “Bà nội.”

      Sau khi xong, khuôn mặt Khả Lan có chút ngượng nghịu.

      Ban đầu và Cố Thành Viêm có tình cảm, bà Cố dùng tính mạng của mẹ mình để uy hiếp , muốn rời .

      Mà bây giờ, quay lại, là bởi vì trong lòng có Cố Thành Viêm.

      cũng tin tưởng người đàn ông này, có thể bảo vệ mẹ an toàn.

      “Gầy quá.”

      Nhưng sau khi bà Cố kêu Khả Lan, im lặng lát, chỉ hai chữ, ánh mắt liền dừng lại người nhân vật chính hôm nay, hình như cũng bất mãn với việc Lâm Khả Lan quay lại.

      Khả Lan thấy bà Cố gì, cũng lên tiếng, ánh mắt nhìn về cánh tay vòng quanh eo mình của Cố Thành Viêm, chiếc nhẫn tay vô cùng chói mắt.

      Lát sau......

      qua , trò chuyện với ba cháu.” Bà Cố trầm giọng , quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế sa lon.

      Người đàn ông ngồi ghế sa lon kia, cả người mặc đồ tây màu đen, chính là con trưởng của nhà họ Cố, Cố Vọng Đông.

      Vóc dáng Cố Vọng Đông gióng Cố Thành Viêm, chỉ là người tuổi hơn năm mươi, người gần ba mươi.

      Nếu như Cố Thành Viêm tuấn tú đẹp trai, Cố Vọng Đông lại lạnh lùng cương nghị, mím môi , nhìn qua, còn kinh người hơn Cố Thành Viêm.

      Lông mày lưỡi mác, giận tự uy.

      Cố Thành Viêm nghe bà Cố , gật đầu, ôm Khả lan, chuẩn bị về phía ba mình.

      Nhưng......

      ba, Cố Vọng Bội chợt đưa tay ngăn hai người lại.

      “Mẹ, còn có ít đồ, cho Khả Lan, tiểu Viêm để Khả Lan ở lại đây chút.” Cố Vọng Bội khẽ cười, dịu dàng , rồi đưa tay kéo tay Khả Lan.

      Cố Thành Viêm đứng im tại chỗ, im lặng lát, cuối cùng lựa chọn buông tay, để Khả Lan lại.

      Song là người nhà của mình, cũng phòng bị lắm.

      Khả Lan bị Cố Vọng Bội lôi kéo, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.

      Chuyện ba đưa dầu cho dì Vương để hại , cho đến bây giờ vẫn chưa quên.

      Ý định cực kỳ ác độc.

      Mà sau đó cũng nghe Diệp Huệ , vốn dĩ Lương Bảo Nhi đưa cho dì Vương dầu được xử lý tốt, sau lại cảm thấy muốn có lỗi với Khả Lan, nên đổi lại thành dầu chưa xử lý.

      ra dì Vương nhìn là muốn có vòng vàng, nhưng cũng muốn hại Khả Lan.

      là do nghèo, bị đồng tiền hấp dẫn, đối với bà mà , giống như hút thuốc phiện, thấy ma túy, khó có thể khống chế.

      Khả Lan trách dì Vương, hiểu đối với người nghèo mà , lúc đặt tiền trước mặt, có bao nhiêu hấp dẫn.

      Giống như lúc đầu biết hợp đồng mà Vưu Kỷ Mỹ và Lý Lục Quốc đưa ký là bẫy, nhưng vẫn cố ký.

      Lúc ấy quá cần tiền, có tiền, chỉ có thể nhìn mẹ của mình bị khổ sở hành hạ.

      Sau khi Cố Thành Viêm buông Khả Lan ra, tới trước ặt ba mình, tuy hai ba con nhiều năm gặp, nhưng quan hệ vẫn tệ.

      Mà chú cùng dượng Cố Thành Viêm, thấy Cố Thành Viêm tới, vẻ mặt lộ vẻ vui mừng, bắt đầu khích lệ Cố Thành Viêm.

      Mấy người đàn ông vừa vừa cười, mà bên này, bà Cố quay người lên lầu, ba vỗ vỗ tay Khả Lan ý bảo theo sau.

      Bà hai cùng Lương Bảo Nhi cũng theo phía sau.

      Tống Nhất Nguyên cùng Cố Thành Hiên gia nhập nhóm đàn ông.

      Khả Lan, cùng nhóm năm người lên lầu, tới phòng làm việc.

      Bà Cố ngồi trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, nhìn chiếc vòng phỉ thúy trong tay, sau hồi im lặng, lại đóng ngăn kéo lại.

      Lương Bảo Nhi vẫn đứng bên cạnh bà Cố, thấy động tác của bà Cố, nhếch miệng cười hả hê.

      Quả nhiên, nhà họ Cố chấp nhận Lâm Khả Lan.

      Khả Lan đứng trước bàn làm việc hồi lâu, cũng muốn biết, món đồ mà ba là cái gì.

      rời , bây giờ lại quay về, có thể giải thích nguyên nhân với tôi ?” Bà Cố lấy cái gì ra, trầm giọng hỏi, nguyên nhân Lâm Khả Lan quay về.

      Sắc mặt bà nghiêm túc, hình như nhất định phải hỏi cho lý do.

      Lúc trước Thành Viêm thích Bảo Nhi, sau lại chịu cưới, bây giờ chỉ muốn Lâm Khả Lan, bà sợ sau này Thành Viêm lại thay đổi.

      Nếu như vậy, cũng phải cưới trong sạch môn đăng hộ đối.

      sạch xứng với nhà họ Cố.

      Khả Lan thấy món đồ gì, mà nghe bà Cố hỏi như vậy.

      Cả người cũng bối rối.

      rũ hai mắt, trong lòng chần chừ hồi lâu, há miệng kiên định : “ phần trong kế hoạch.”

      Nhịp tim của Khả Lan bỗng tăng nhanh......

      phỏng đoán.

      Nếu như Cố Thành Viêm đối địch với Dương tướng quân, quân cờ.

      Như vậy, bị ông bà Cố bắt buộc rời , cũng là trong kế hoạch.

      Đánh lừa Dương tướng quân, khiến Dương tướng quân lầm tưởng Cố Thành Viêm cãi nhau với ông bà Cố vì người phụ nữ, nghe lời người lớn, vì người phụ nữ mà đối phó với nhà họ Lương.

      Từ đó, nhà họ Lương bị buộc đến đường cùng, người nhà họ Dương mới có cơ hội lôi kéo nhà họ Lương

      Người nhà họ Lương mới có cơ hội lẫn vào nhà họ Dương thu thập chứng cứ.

      Say đó tới nhà họ Dương tung lưới.

      lưới bắt hết.

      Cẩn thận đến từng chi tiết .

      Cuối cùng Lương Bảo Nhi lập công, thăng làm thiếu tá!

      Nhưng......

      Nếu như vậy, dám tưởng tượng, Cố Thành Viêm từng làm gì.

      tại, bị bà Cố hỏi, muốn biết được câu trả lời từ .

      Bà Cố là người khôn khéo, nếu như lời thông, nhất định bà phản bác lời của .....cảm thấy ăn lung tung.

      Nhưng.....bà Cố nghe Khả Lan , móm môi im lặng hồi lâu, vội vã trả lời.

      Sau hồi im lặng.

      “Tôi biết rồi.” Cuối cùng bà Cố dịu dàng trả lời Khả Lan.

      kinh ngạc khi về kế hoạch, ngược lại lộ ra vẻ ra là như vậy.

      Thấy bộ dáng bà Cố, đầu óc Khả Lan bỗng nhiên trống rỗng, chỉ cảm thấy ngực như bị khối đá đè ép, trong nháy mắt khó thở.

      chỉ phỏng đoán chuyện này, muốn xem bà Cố phản ứng thế nào khi về kế hoạch.

      Mà bây giờ, bà lại gật đầu đồng ý.

      Bừng tỉnh hiểu ra!

      Như vậy, Cố Thành Viêm vì muốn đối phó với nhà họ Dương, rốt cuộc bày ra bao nhiêu thứ?

      Rồi sau đó......

      Bà Cố đưng dậy, cầm vòng tay phỉ thúy trong ngăn kéo, tới trước mặt Khả Lan.

      Khẽ cười : “Sau này, cháu chính là cháu dâu nhà họ Cố, bà nội cầu gì khác, chỉ muốn được ôm chắt.” Bà Cố xong, muốn đeo vòng tay cho Khả Lan.

      Nếu là kế hoạch, như vậy, Thành Viêm quan tâm này, nhà họ Cố cũng phải thể tiếp nhận.

      Ánh mắt mọi người trong phòng, đều dừng lại chiếc vòng tay phỉ thúy, đây chính là thứ mà chỉ có nữ chủ nhân nhà họ Cố mới có thể có được.

      Vốn dĩ cho mẹ Cố Thành Viêm, nhưng mẹ chết sớm, bây giờ để lại cho vợ Cố Thành Viêm cũng được.

      Chỉ là......

      Người này là Lâm Khả Lan, đứng đắn.

      xứng.

      Lúc mọi người cho rằng, vòng tay đeo lên tay Khả Lan Khả Lan chợt ngăn lại, cho đeo vòng tay lên tay mình.

      “Quá quý trọng.” Khả Lan giọng , phải là muốn, mà là dám.

      chợt sợ, và Cố Thành Viêm ở chung chỗ, chờ đợi , là kế hoạch tiếp theo của Cố Thành Viêm.

      dám nhận là cháu dâu nhà họ Cố.

      Lúc quan trọng Khả Lan lại chịu nhận vòng tay, khiến sắc mặt bà Cố nén được giận.

      Bà đoán được ý nghĩ của Khả Lan, cuối cùng cười : “Đây là điều dâu cả nên có được.” Bà chuyện chậm rãi, ý nghĩ trong lòng rất phức tạp.

      Theo lý thuyết, Cố Thành Viêm chia sẻ kế hoạch với , quan hệ hai người, hẳn rất tốt.

      Như vậy, chiếc vòng tay này, Lâm Khả Lan phải vui mừng hớn hở nhận lấy mới phải, nhưng tại sao lại chịu nhận?

      Mà Khả Lan nghe bà Cố , lại đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng vòng tay, suy nghĩ lại phiêu dạt về nơi xa.

      bắt đầu nhớ lại mỗi kiện, chuyện lớn chuyện trong hai năm qua.

      Càng nhớ lại, nhịp tim càng tăng nhanh......cảm giác càng hỗn loạn, ngón giữa nhàng run rẩy.

      Suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng loạn.

      lúc lâu.....

      Khả Lan khẽ chớp mắt, bình ổn tâm tình của mình, sau đó trợn hai mắt, quét mắt nhìn những người khác.

      Cuối cùng đeo vòng tay.

      “Cảm ơn bà nội.” Khả Lan nở nụ cười nhạt nhòa, nhìn bà Cố.

      Bà Cố thấy Khả Lan nhận vòng tay, khuôn mặt cũng nở nụ cười, bà đưa tay vỗ tay Khả Lan : “Tiểu Lan, lúc trước bà trách nhầm cháu rồi, ngờ cháu giúp tiểu Viêm nhiều như vậy, nhà họ Cố có cháu dâu như cháu là đáng giá.

      Bà Cố tin lời Khả Lan , mặc dù bọn họ có ở trong thành phố, nhưng cũng có nghe thấy những chuyện xảy ra trong thành phố.

      Mới đầu cảm thấy Lâm Khả Lan này quá phức tạp, xứng với tiểu Viêm.

      Lúc này nghe Khả Lan như vậy, mới biết, người ta vợ chồng son, phối hợp diễn trò, ngược lại là chồng đề xướng việc gì vợ cũng làm theo.

      Lương Bảo Nhi đứng bên cạnh, nghe thấy Khả Lan , sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng trở nên gấp gáp.

      ta tin, lúc mới bắt đầu Lâm Khả Lan biết kế hoạch này.

      Ngay cả ta cũng biết.

      Cố Thành Viêm trò chuyện cùng ba, nhưng ánh mắt vẫn hướng lên lầu.

      “Mấy ngày nữa là sinh nhật lần thứ ba mươi của tiểu Viêm, tôi tổ chức bữa tiệc sinh nhật linh đình.” Người chuyện là Tống Liên, chồng của Cố Vọng Bội.

      Mặc dù hàng năm vòng quanh nước, nhưng tiếng phổ thông lại chuẩn lắm.

      Mà Tống Liên mặc dù lông mày thanh tú, đẹp trai, nhưng lại nhu nhược.

      Sau khi Tống Liên dứt lời, con trai thứ hai nhà họ Cố, Cố Vọng Nam lại lên tiếng.

      “Đúng, gọi cả em của tiểu Viêm đến, tổ chức ba ngày ba đêm.”

      “Cháu thấy, Thành Viêm nhất định thích khoa trương.” Cố Thành Thấm vẫn ngồi bên người Cố Vọng Nam, nghe thấy người lớn bàn chuyện tổ chức tiệc sinh nhật ba ngày ba đêm, lại chen miệng vào.

      Lộ ra vẻ mặt xem thường, mọi người đều tìm hiểu tình huống.

      lại có thể nhìn ra được tâm tư của Thành Viêm, tất cả đều ở người chị dâu, mới tách ra mấy phút, ánh mắt Thành Viêm, vẫn đảo quanh cầu thang.

      “Ai , khó có khi dượng hào phóng được lần, để ấyxuất huyết lần , tổ chức năm ngày năm đêm.” Cố Thành Thấm dứt lời, Cố Thành Hiên lại lên tiếng.

      Khẽ cười, giọng chậm rãi, nhạo báng Tống Liên.

      Tống Liên nghe xong, chân mày nhíu lại, nhìn Cố Thành Hiên, uy hiếp : “Tiểu Hiên gì vậy, dượng hẹp hòi lúc nào.”

      Mỗi người câu, lúc này ông Lương cùng ông Cố đứng dậy tới phòng rửa tay.

      Cơ thể thẳng tắp, bước chân trầm ổn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :