1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22: Sợ hãi hay là dối trá?

      có cảm giác đau đớn như dự đoán, Khả Lan mở mắt, đập vào mắt là ba gạch vàng óng ánh cầu vai ống tay áo màu xanh lá cây.

      Thấy ba gạch vàng óng ánh, Khả Lan hơi dừng lại, vội vàng đứng thẳng dậy.

      có ngẩng đầu, chỉ khẽ câu “Cảm ơn.”

      Khả Lan cảm ơn cũng nhận được câu trả lời của Cố thủ trưởng.

      khí bỗng nhiên trở nên ngột ngạt.

      Lát sau......

      Khả Lan nghiêng đầu muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếp tục nâng tinh thần.

      Nhưng giây kế tiếp, chân bỗng nhiên bẫng, trời đất quay cuồng.

      Cố Thành Viêm ôm , xoay người lên lầu.

      Thấy động tác của Cố thủ trưởng, Khả Lan bối rối, theo bản năng giật giật cơ thể, muốn xuống.

      Nhưng cánh tay Cố Thành Viêm càng buộc chặt hơn, căn bản cho xuống.

      thể xuống, Khả Lan ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng, nhưng chỉ có thể thấy sống mũi cao của Cố thủ trưởng, hai mắt sâu thẳm, hình dáng lạnh lùng cương nghị.

      Giống như tượng đá, mặt mày bất động, có như người bình thường.

      Hơn nữa thiên thần như vậy, lại khiến người ta cảm thấy xa xôi với tới.

      Động tác thân mật, khiến cho cơn buồn ngủ của Khả Lan biến mất.

      Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Cố thủ trưởng.

      Loảng xoảng......

      Cố Thành Viêm đá văng cửa phòng, tới mép giường, đặt Khả Lan lên giường.

      Hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Khả Lan, trong con ngươi đều là vẻ ác lạnh.

      “Ngủ ngon còn cố gắng chống đỡ? sợ hãi hay là dối trá?” Cố Thành Viêm hừ lạnh tiếng.

      là trách cứ hay là quan tâm, chỉ thấy bộ dáng Khả Lan cẩn thận, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất là phiền não.

      Cẩn thận?

      A.... ...... ....Rốt cuộc sợ hãi đến dường nào?

      Khả Lan nằm dài giường, nghe thấy những lời Cố thủ trưởng , sau khi ngước mắt nhìn Cố thủ trưởng, ánh mắt khỏi trầm xuống.

      Cố gắng chống đỡ? Dối trá? Đều là như vậy !

      Nếu đối mặt với Cố thủ trưởng, sợ mình sa chân vào vũng bùn, người đàn ông ưu tú, có bao nhiêu thiếu nữ có thể động lòng?

      cũng động lòng, mà muốn bóp chết những thứ này từ trong trứng nước, nếu ly hôn với Cố thủ trưởng, có thể thoải mái vẫy tay tạm biệt.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan khẽ cắn môi dưới, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng.

      “Tôi......” Khả Lan nhàng , giọng mềm mại, làm cho người ta thương tiếc.

      Ánh mắt chớp động, nước mắt trong suốt.

      được nửa câu, cuối cùng lại dám gì, trong lòng mơ hồ chua xót, hốc mắt ửng đỏ.

      “Thôi......” Cố Thành Viiem nghe thấy Khả Lan trả lời, lâu cũng nghe thấy Khả Lan tiếp.

      Trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, thở ra hơi, câu thôi, có ý định ép Khả Lan, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Khả Lan, hình như muốn từ mặt Khả Lan nhìn ra cái gì đó.

      Mà Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm , đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng là mùi vị gì.

      Hoảng hốt! Mất mát!

      Các loại suy nghĩ xông lên đầu.

      thích Lương Bảo Nhi?”

      Khả Lan dồn dập giọng hỏi câu.

      Tiếng rơi ở phía sau, chỉ cảm giác trái tim mình đập thình thịch, đinh tai nhức óc.

      chờ đáp án, rồi lại sợ đáp án.

      Tâm tình phức tạp, khiến Khả Lan khẩn trương níu chặt chăn, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

      “Ừ.... ....?” Cố Thành Viêm nghe thấy câu hỏi của Khả Lan, chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng khẽ vui mừng.

      Ghen?


      Còn biết sao!

      thích Lương Bảo Nhi?” Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng trả lời, tiếp tục hỏi.

      Ánh mắt nhìn thẳng Cố thủ trưởng, chờ mong, mong đợi đáp án.

      Mặc kệ đáp án là cái gì, đều quan trọng, chỉ muốn xác định!

      khí trong phòng trầm mặc, Cố Thành Viêm vốn dĩ có ý ở lại, chợt ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Khả Lan, bộ dáng dần dần trở nên nhu hòa.
      tự tay đắp chăn cho .

      Môi mỏng khẽ mở.

      Chương 23: Cảm giác.

      cho là thế nào?” Cố Thành Viêm dịu dàng hỏi ngược lại câu, mặc dù Khả Lan đột nhiên hỏi câu này làm cho cảm thấy rất vui.

      Nhưng cũng phải lại, chẳng lẽ Lâm Khả Lan nhìn ra, nếu như thích Lương Bảo Nhi, làm sao có thể kết hôn với ?

      Mặc dù xem như bình hoa, nhưng Lương Bảo Nhi ngay cả tư cách làm bình hoa cũng có.

      thể nhìn ra được sao?

      Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng trả lời, vốn dĩ nhìn về phía Cố thủ trưởng đầy kỳ vọng, nhưng lại rũ hai mắt xuống, trong lòng suy nghĩ, vẫn như cũ dám xác định.

      cho là?

      dám suy đoán ý định của Cố thủ trưởng, sợ tự cho mình thông minh, hiểu lầm!

      Khả Lan trả lời Cố thủ trưởng, chỉ rũ hai mắt xuống, ánh mắt bối rối,thỉnh thoảng ngước mắt, lại thấy khuôn mặt Cố thủ trưởng vẫn lạnh lùng như cũ.

      Mà Cố Thành Viêm thấy Khả Lan trả lời, cũng thêm gì nữa, bỗng nhiên từ giường đứng dậy, bóng dáng cao ráo, chặn lại ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ.

      Giống như như thần tiên, chợt bùng tỉnh.

      “Nghỉ ngơi cho tốt.”

      Cố Thành Viêm bình tĩnh dặn dò Khả Lan nghỉ ngơi cho tốt, định giải thích thêm chuyện giữa và Lương Bảo Nhi.

      Mặc kệ từng thế nào, tại, Khả Lan mới là vợ .

      “Tôi cảm thấy thích ấy.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng phải , vội vàng từ giường ngồi dậy, ra suy nghĩ trong lòng.

      cảm thấy, Cố thủ trưởng thích Lương Bảo Nhi, ít nhất tại thích.

      Nhưng cho dù như vậy, có thể như thế nào, Cố thủ trưởng có thích hay ?

      Trong lòng , đáp án dĩ nhiên là phủ định, căn bản Cố thủ trưởng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Giống như ở doanh trại ngày hôm ấy, sáng sớm Cố thủ trưởng liền đoán được Lương Bảo Nhi đối với thế nào, nhưng cố tình ngăn cản, để cho phải mạo hiểm!

      chết, nếu như chết rồi, lấy được, cũng chỉ là danh hiệu người vợ qua đời của thủ trưởng.

      Cuộc đời , tính mạng , ở trong mắt Cố thủ trưởng, giống như cái sọt , muốn nhìn tới!

      Nhưng lại thể Cố thủ trưởng được như vậy, lúc cuộc đời u tối Cố thủ trưởng lại cho luồng ánh mặt trời, khiến cho thoát khỏi cảnh khốn khó.

      Nhưng tính chất của ánh mặt trời kia, chỉ là giao dịch, cuộc giao dịch quan trọng, cần thiết đối với mọi người!

      Lúc trước bọn họ, liên quan đến nhau, nhưng lại cầu xa hơn.

      Loại tình này, phải là thứ cần có, lại cố tình muốn đoạt lấy.

      Bỉ ổi! Hạ tiện!

      “Ừ.” Cố Thành Viêm nghe thấy Lâm Khả Lan , chỉ có gật đầu, biểu cảm có chút thích hợp.

      Khẽ ừ, cũng quay đầu lại.

      Khả Lan chỉ có thể thấy bóng dáng quân phục của Cố thủ trưởng, còn có ánh mặt trời chiếu vào bóng dáng kia.

      Giống như thiên thần phủ xuống nhân gian, chiếu lấp lánh, rồi lại rời xa.

      “Tôi còn có việc, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Thành Viêm quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Khả Lan, chân mày khẽ nhíu lại, bình tĩnh nhắc nhở Khả Lan nghỉ ngơi tốt.

      “Biết......rồi.” Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm , khẽ gật đầu đồng ý, biết, muốn quá nhiều nữa! Cũng cầu xa hơn.

      kéo chăn lên, che đậy khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng ra là mất mát hay là nhõm, nhưng não và tim trống rỗng, giống như thiếu rất nhiều thứ, nhưng trống rỗng, càng tốt!

      Hình như Cố thủ trưởng có việc, đội mũ, vội vàng rời , ngay cả bước chân cũng trở nên dồn dập.

      nhìn bóng lưng rời , bỗng nhiên nở nụ cười, cũng tốt!
      B.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24: Chiếc nhẫn mới.

      Mùa thu là thời kỳ luân phiên mùa nóng sang mùa lạnh. cơn mưa thu lần lạnh, ngày hôm qua cơn mưa thu qua, còn cái nóng khốc liệt khí lạnh đột kích, khiến cho nhiệt độ chợt hạ xuống.

      Vốn dĩ Khả Lan yếu ớt, lại dính chút mưa thu, hơn nữa còn thiếu ngủ, còn dính chút gió rét.

      ngủ cả ngày, gần tối tỉnh dậy.

      Ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, gió lạnh thổi qua, lá vàng bị gió thổi rơi đầy mặt đất.

      Khả Lan cầm áo khoác, sau khi mặc vào, lúc này mới xuống giường, ra khỏi phòng.

      Trong phòng có mở đèn, bên ngoài hành lang ánh đèn sáng ngời.

      vừa mới ra, liền bị ánh sáng làm cho đau nhói mắt.

      Vội vàng nhắm mắt lại, vuốt vuốt, lúc này mới mở ra.

      Nhưng nhìn thấy trước mắt, phải là ánh đèn sáng ngời nữa, mà là bóng đen.

      Dưới bóng tối, nhìn thấy ba gạch vàng óng cùng bộ quân phục màu xanh lá cây.

      Cố thủ trưởng?

      Khả Lan trừng mắt nhìn xuống, thấy đôi giày lính sáng , còn có tấm thảm màu xám tro.

      “Dậy rồi sao?” Giọng của Cố thủ trưởng truyền đến bên tai Khả Lan, câu hỏi lạnh lẽo và phương thức hóa, khiến đầu Khả Lan khẽ nhíu chặt.

      “Ừ.” Khả Lan gật đầu trả lời, ánh mắt khẽ nâng lên, nhung dám nhìn mặt Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm nhìn thấy bộ dáng của Khả Lan, chân mày nhíu lại, mím môi .

      tay đút vào túi, tay nắm tay Khả Lan, dùng ngón nhẫn thay cho chiếc nhẫn ở ngón áp út.

      Lúc tay Khả Lan bị lạnh, giương mắt nhìn.

      Ánh mắt dừng lại bàn tay bị Cố thủ trưởng nắm, chiếc nhẫn , nhốt chặt ngón áp út của .

      Lóng lánh, sáng rỡ, sáng chói!

      Trong lòng chấn động, giữa tay khẽ run, ánh mắt tập trung ngón tay áp út.

      Nhịp tum bùm......bùm.... ....đập liên tục.

      Nghi ngờ, hiểu, kích động, hưng phấn.

      Trong lòng , ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

      “Đây là......” Khả Lan hơi giương mắt, nhìn về phía Cố thủ trưởng, mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng lại chần chừ.

      Cố thủ trưởng phát ra chiếc nhẫn cũ hơi lớn, cho nên đặc biệt mua cho cái mới sao?

      Ý của Cố thủ trưởng là?

      Trong lòng , quan tâm ?

      là như vậy sao?

      “Cái kia quá lớn, cái này hợp hơn.” Cố Thành Viêm thu tay lại, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, dừng lại khuôn mặt nhắn có vẻ tái nhợt của Lâm Khả Lan, đôi môi vốn dĩ đỏ tươi mê người, giờ phút này lại hơi đen.

      Bệnh sao?

      “Cảm......cảm.” Khả Lan giọng câu cảm ơn, khách khí, ngón tay cũng ngừng run lên.

      biết mình phải gì cho phải, Cố thủ trưởng có lòng như vậy, xem như có oán hận, giờ phút này, cũng dần dần mất hết.

      tự biết, có tư cách cầu xa quá nhiều, mà giờ phút này lấy được, nhưng lại vượt quá xa kỳ vọng của , nên vui mừng, nên cầu xa hơn.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan cảm ơn, cũng gì, ánh mắt vẫn dừng lại bàn tay run của Khả Lan.

      chợt kéo tay Khả Lan, bàn tay bao quanh bàn tay mảnh khảnh bé của Khả Lan, lúc chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của , khiến cho chân mày giãn ra, bồng nhiên nhíu lại.

      “Sao tay lại lạnh như vậy, bênh sao?” Cố Thành Viêm chợt mở miệng, cánh tay khẽ nâng, sờ lên trán Khả Lan.

      Khả Lan lại theo bản năng lui về phía sau, nâng hai mắt, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng về phía Cố thủ trưởng.

      Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố thủ trưởng lên vẻ quan tâm.

      “Cảm văt, sao.” Khả Lan giọng trả lời, muốn làm cho Cố thủ trưởng lo lắng.

      Giọng ôn nhu của Khả Lan khiến cho trong lòng Cố Thành Viêm khẽ nhúc nhích.

      chợt đến gần Khả Lan mấy bước, bóng dáng cao ráo, trực bức Khả Lan lui về phía sau.

      lui, tới, cho đến khi Khả Lan bị buộc dán vào tường.

      Lúc này Khả Lan mới ngẩng đầu, nhìn về phía Cố thủ trưởng, mặt hiểu.

      “Sao vậy?” Khả Lan nhàng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt Cố thủ trưởng, muốn từ bên trong nhìn ra được gì đó.

      Nhưng vẻ mặt Cố thủ trưởng, hình như vĩnh viễn đều như nhau, lạnh lùng cương nghị, bao giờ biểu lộ ra bất cứ điều gì.

      Câu hỏi của Khả Lan lại làm cho vẻ mặt Cố Thành Viêm bỗng nhiên trầm xuống.

      Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Khả Lan như cũ, môi mỏng khẽ : “Trong lòng nghĩ gì, tôi đều hiểu, nhưng tôi trịnh trọng cho biết, chỉ có mới là bà Cố.”

      Cố Thành Viêm dứt lời, chợt nâng đôi tay lên, giam cầm Khả Lan ở chính giữa.

      Mặt mày bất động, vẻ mặt như thường, trong ánh mắt, thoáng qua chút khó chịu.

      Chợt cúi đầu đặt lên môi Khả Lan, tùy ý mút thỏa thích hương thơm trong miệng .

      Thình lình hôn, dịu dàng và tùy ý khiến vẻ mặt Khả Lan lay .

      Khả Lan đứng im chỗ, biết đáp lại, đôi mắt khẽ co rút nhanh, nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại của Cố thủ trưởng, con ngươi tối tăm như mực, giống như nước hồ bình tĩnh, nhìn thấy được chút tâm tình nào.

      Hôn liên tiếp như vậy, hình như cũng chỉ là loại phương thức.

      Trong lòng Khả Lan chợt thấy sợ!

      đưa tay muốn đẩy người đàn ông bắt môi mình ra, vậy mà đưa tay ra, lại đột nhiên bị Cố thủ trưởng đè xuống tường.

      Khiến cả người bị giam cầm, thể động đậy, chỉ có thể để mặc cho Cố thủ trưởng tùy ý cọ sát trong môi.

      chỉ có thể ô ô......muốn chuyện, muốn cho Cố thủ trưởng dùng lại.

      Vậy mà càng giãy dụa, thể nghi ngờ rằng ngừng trêu đùa tính nhẫn nại của người đàn ông.

      Vốn dĩ chỉ muốn hôn như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng lúc này càng hôn càng sâu, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

      Bóng dáng cao ráo, bao lấy cả người Khả Lan, răng môi cọ sát lẫn nhau, tùy ý hấp thụ hương thơm trong miệng .

      Trẻ trung, bị động, càng làm thích, biết bị bệnh, lại muốn ngừng mà khôn ngừng được, muốn có nhiều hơn.

      giùng giằng muốn chạy trốn, bá đạo cho bất kỳ cơ hội nào.

      Chỉ có thứ muốn, có thứ mà có được.

      khí giữa hai người trở nên mập mờ, lúc này Cố Thành Viêm chợt buông Khả Lan ra, liếc nhìn gò má sớm đỏ bừng của Lâm Khả Lan, mắt chớp động, khóe miệng nở nụ cười.

      Đưa tay ôm lấy người dang thở dốc, đá văng cửa phòng.

      Khả Lan cho rằng Cố thủ trưởng chỉ hôn , từ giãy giụa đến thuận theo, cũng chưa từng thử qua.

      chỉ hy vọng Cố thủ trưởng nhanh chóng kết thúc nụ hôn kia, để cho có cơ hội hít thở.

      Nhưng vất vả mới kết thúc, Cố thủ trưởng chợt ôm vào phòng, điều này làm cho Khả Lan còn thở dốc, toàn thân chấn động.

      Trong lòng nghĩ tới ý.

      Lăn lộn giường!

      Đôi tay Khả Lan nắm chặt thành quyền, biết cái gì nên tới tới.

      Nhưng mặc kệ trấn tĩnh tâm tình của mình thế nào, vẫn cách nào làm cho trái tim mình ngừng đập loạn.

      Là khẩn trương, mong đợi, càng thêm sợ.

      chưa chuẩn bị xong, ít cũng chưa chuẩn bị xong.

      hi vọng, Cố thủ trưởng có thể cho thêm chút thời gian!

      Trong phòng có mở đèn, sau cơn mưa đêm, khoảng gian trở nên đen kịt.

      Khả Lan thấy bóng dáng Cố thủ trưởng, chỉ mơ hồ cảm thấy, sau khi Cố thủ trưởng đặt nằm lên giường, liền nằm đè lên người của .

      Bóng dáng cao ráo kia vừa đè lên người khiến thở nổi.

      Mà bên tai, bên mặt lại có khí nóng bao quanh.

      Là Cố thủ trưởng.

      Chương 25: Quay về.

      Ánh trăng nhu nhược cùng ánh đèn dung hợp lại thành mảnh mờ tối, loáng thoáng, mơ hồ.

      Cố Thành Viêm cúi đầu, ngậm vào cánh môi của Khả Lan, nụ hôn sau, lại làm cho cánh môi sưng lên.

      Bá đạo, tùy ý, hình như có nửa điểm thương tiếc.

      Khả Lan giãy giụa, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, con ngươi đen nhánh nhìn chòng chọc vào trong đêm tối, bóng người chớp động.

      ràng hai người thân mật là chuyện tốt đẹp chừng nào, giờ phút này, có tốt đẹp như trong tưởng tượng của .

      Nhịp tim đập thình thịch......khiến cho đầu óc lẫn vào trong đèn cầy.

      Ngoài cửa sổ mưa phùn, chợt trở nên to hơn, tí tách rơi xuống, tạo thành lớp băng mỏng, đánh vào cửa kính, vang lên tiếng răng rắc.

      Cốc......Cốc......Cốc......

      Chợt cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, dồn dập kèm theo tiếng dì Lưu.

      “Cậu chủ, ông Cố cùng bà Cố quay về.” Sau khi dì Lưu xong, liền vội vàng gõ cửa.

      Tiếng gõ cửa đùng đùng như lửa cháy đến nơi!

      Mà động tác của Cố thủ trưởng cũng bị tiếng động khiến cho dừng lại.

      chợt đứng dậy, hai mắt tối tăm như mực, dục sắc dần dần biến mất.

      biết.” trả lời dì Lưu ở bên ngoài câu, đưa tay chỉnh sửa lại quần áo, mở đèn trong phòng, nhìn Khả Lan.

      Lúc này khuôn mặt Lâm Khả Lan đỏ bừng, ngồi ở bên giường, hai mắt rũ xuống.

      có lên tiếng, chỉ chỉnh sửa quần áo người mình.

      Rất tốt!

      “Chuẩn bị , cùng tôi gặp ông bà nội.” Cố thủ trưởng mở miệng , ánh mắt rũ xuống, vẻ mặt bình tĩnh lạ lùng, giống như suy nghĩ gì đó.

      “Ừ.” Khả Lan cúi đầu, giày vào, từ giường đứng dậy.

      Bước nhanh tới đứng ở phía sau lưng Cố thủ trưởng, ánh mắt dừng lại đôi môi mím chặt của Cố thủ trưởng.

      Hấp dẫn, làm cho người ta mơ màng.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan theo tới, thêm gì, ôm eo nhắn của Khả Lan, mở cửa phòng, xuống lầu.

      Hai người ôm nhau xuống lầu.

      Lúc còn đứng ở cầu thang, từ xa Khả Lan thấy ông Cố cùng bà Cố ngồi ghế sa lon.

      Ông Cố đầu tóc bạc trắng, cắt gọn chỉnh tề, người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu nâu xám,hai mắt khẽ nheo, chớp động sáng loáng, nhìn thẳng vào Khả Lan.

      Mà bà Cố lại có mái tóc ngắn đen nhánh, lông mày nhạt, ánh mắt thân thiện.

      Sườn xám màu tím đậm, bao quanh cơ thể đầy đặn, cái áo khoác thêu hoa, khiến cho bà Cố nhìn qua giống như lão phu nhân cao quý của thời nhà Thanh.

      Cố thủ trưởng đưa Khả Lan tới trước mặt người lớn, ánh mắt dừng lại mặt ông Cố, muốn mở miệng giới thiệu.

      “Hồ đồ!”

      Giọng của ông Cố vang lên trước, dậm cây gậy trong tay cái, vẻ mặt chợt trở nên tối tăm.

      Nghe thấy lời của ông Cố, Khả Lan hơi sững sờ, ánh mắt nhìn thẳng ông Cố, chỉ thấy sắc mặt ông bình tĩnh, hai mắt khẽ nheo lại, tràn đầy tức giận.

      Giọng dạy dỗ kia, ngừng vang lên bên tai Khả Lan.

      “A......” Cố Thành Viêm nghe thấy ông Cố , lại nhàng nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, bàn tay càng ôm chặt bên cạnh, nhíu mày : “Hồ đồ? Chưa cưới chưa lập gia đình, hồ đồ cái gì?”

      Bốp......

      Cố thủ trưởng vừa dứt lời, chiếc gậy trong tay liền đập lên chân Cố Thành Viêm, trợn mắt, hình như cực kỳ tức giận.

      “Đồ khốn kiếp, ban đầu mày tự gật đầu hôn với Bảo Nhi, bây giờ đột nhiên cưới người khác, mặt mũi của nhà học Cố cùng nhà họ Lương phải để đâu?” Ông cụ xong, tức giận đến nỗi từ ghế sa lon đứng dậy.

      Mặc dù ông già, cái đầu thể so với người trẻ tuổi, nhưng khí thế của người tướng quân vẫn như cũ.

      Con ngươi đen nhánh sáng ngời, nhìn thẳng vào đứa cháu mà mình thích nhất.

      Ông nhìn Thành Viêm lớn lên từ nhở.

      Mặc dù bình thường lạnh lùng kiêu ngạo khiến cho có ái dám đến gần, nhưng vẫn là đứa bé có chừng mực, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ?
      Thế nhưng lại muốn kết hôn với Bảo Nhi, vậy tại sao ban đầu lại đồng ý chứ?

      Hôn nhân là chuyện lớn, phải trò đùa!

      Lời của ông cụ khiến vẻ mặt vốn bình tĩnh của Cố Thành Viêm hơi giật giật.

      Chính xác, ban đầu là tự gật đầu, nhưng sau đó, cũng mấy lần bày tỏ đồng ý!

      Về phần sau này, tất cả mọi chuyện đều là người nhà họ Lương khiến chuyện càng ngày càng loạn hơn.

      Nghĩ muốn trói buộc ?

      Hừ......Vậy phải xem người nhà họ Lương có bản lĩnh đó !

      “Thành Viêm cũng có mấy lần từ chối.” Trong lúc khí giữa ông Cố cùng Cố Thành Viêm như muốn nổ tung bà Cố ngồi im lặng từ nãy tới giờ lên tiếng.

      Nhắc nhở ông Cố, ban đầu Cố Thành Viêm, phải có từ chối.

      Nhưng mà ông Cố và ông Lương, lòng muốn Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi ở chung chỗ, từng thể kết thành con dâu con rể, nên muốn kết thành cháu dâu cháu rể.

      Nếu như phải do hai người bọn họ ra , em ra em, tự mình áp đặt, chỉ sợ cũng náo thành như thế này.

      Thành Viêm làm đúng, nhưng Cố Tam Hâm làm đúng sao?

      Cái này gọi là thượng bất chính, hạ tất loạn!

      Đều phải là cái gì tốt!

      câu của bà cụ khiến Cố Tam Hâm giận phát run lên thần sắc hơi dừng lại, sau đó thở dài, lại ngồi ghế sa lon.

      Chiếc gậy trong tay vẫn quên ở chân Cố thủ trưởng chào hỏi hai cái.
      Cố Thành Viêm bị ông cụ đánh hai cái, cũng có phản ứng gì, chỉ kéo Lâm Khả Lan sang bên cạnh.

      “Lâm Khả Lan, cháu dâu hai người.” Cố Thành Viêm giới thiệu Khả Lan, nhanh chậm, chỉ bình tĩnh giới thiệu.

      Sau khi kéo Khả Lan sang, liền buông lỏng Khả Lan.

      Mà Khả Lan đột nhiên bị kéo ra, vội vàng cúi đầu chào: “Ông nội, bà nội.” Lúc này mới ngẩng đầu.

      Vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười đoan trang, ánh mắt nhìn về phía hai người lớn, nhưng có ai nhìn.

      Lúc này, Khả Lan quá quen thuộc với trạng của Cố thủ trưởng.

      Cũng xem như là hiểu tại sao lúc đầu Cố thủ trưởng lại nhận mình là đối tượng xem mắt, bởi vì bức hôn!

      đến mới thấy kỳ quái, Cố thủ trưởng tình nguyện ở cùng người phụ nữ quen biết, chứ chịu cưới Lương Bảo Nhi, rốt cuộc là tại sao?

      “Ừ......! Đứa bé ngoan, ngồi xuống cạnh bà nội này.”

      Sau khi Khả Lan chào hỏi, ông Cố có lên tiếng, đôi tay nắm chặt cây gậy trong tay, mặt mất hứng.

      Bà cụ lại đưa tay nắm tay Khả Lan, nhường ra chỗ, để Khả Lan ngồi vào bên cạnh mình.

      Mà Khả Lan vừa mới ngồi xuống, ông Cố chợt đứng dậy, khuôn mặt giận dữ, chà chà cây gậy trong tay, còn muốn gì đó.

      Nhưng nhìn thấy vợ, cuối cùng gì, giận đến nỗi ngừng đập mạnh chiếc gậy xuống nền nhà lên lầu.

      Sau khi ông Cố rời , bà Cố lạnh giọng thầm: “Chưa trút hết giận, tuổi cao, còn tưởng là mình còn trẻ lắm sao!” Sau khi xong, ánh mắt bà Cố lại quay về người Khả Lan.

      Hai mắt đục ngầu, bỗng nhiên sáng , nhìn Lâm Khả Lan, hait ay nắm tay : “Bà cũng cầu gì xa, chỉ muốn sớm ôm cháu trai.”
      B.Cat thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: thử.

      Người nhà học Cố quá chú trọng về huyết thống, nhưng lại vô cùng quan tâm đến nhân khẩu!

      Khả Lan cùng Cố thủ trưởng cưới chui, sau đó vào nhà họ Cố, người lớn cũng biểu lộ quá nhiều bất mãn.

      Ngoại trừ ông Cố bất mãn chuyện Cố thủ trưởng hủy hôn.

      Ngoài ra nhà họ Cố cũng có bất kỳ tranh chấp nào.

      Ở nhà họ Cố, Khả Lan gặp qua bốn người nhà họ Cố.

      ba, bà hai, ông Cố cùng bà Cố.

      Mặc kệ là lần trước hay lần này, bọn họ đều đề cập đến chuyện đứa bé.

      Xác thực, người đời trước chú trọng hương khói.

      Nhưng đối với chuyện đứa bé Khả Lan cảm thấy rất áp lực.

      Khả Lan ngước mắt nhìn Cố thủ trưởng ngồi mình ở đối diện.

      Lúc này Cố thủ trưởng rũ hai mắt, giống như suy nghĩ sâu xa gì đó, vả mặt tự nhiên, sắc mặt yên lặng, lạnh lùng nhưng đến mức đáng sợ, hình như cũng nghe Khả Lan chuyện với bà Cố.

      “Bà.....yên tâm.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng có phản ứng gì, thấp giọng trả lời câu.

      cầu của bà Cố cũng quá mức, nhưng chuyện sinh con sinh là có thể sinh sao?

      Huống chi cùng Cố thủ trưởng còn chưa có......

      “Được......Được.....Như vậy cũng tốt.” Bà Cố trả lời Khả Lan.

      Nắm hai tay Khả Lan, nhàng vỗ hai cái, mặt lộ ra chút vui mừng, hai mắt đục ngầu, nhìn Khả Lan.

      Có thể nhìn thấy ánh mắt bà Cố tốt lắm, nhưng cũng phải hoàn toàn nhìn thấy, vẫn có thể thấy ít.

      Khả Lan nghe thấy bà Cố , hai mắt hơi thõng, giọng “Dạ” rồi nữa.

      Bà Cố nghe thấy Khả Lan trả lời, dừng chút, sau đó suy nghĩ, muốn mở miệng, còn muốn hỏi Khả Lan thêm số chuyện, nhưng vừa mới há mồm, lời còn chưa ra.

      Lại liếc thấy Cố Thành Viêm chợt từ ghế sa lon đứng dậy, bóng dáng cao ráo, chặn lại ánh đèn trong phòng, cái bóng bao phủ ghế sa lon.

      “Cháu mệt rồi, hai người chuyện .” Cố Thành Viêm đứng lên, liếc nhìn Khả Lan cùng bà Cố cái, quay đầu, muốn lên lầu.

      Lại bị bà Cố gọi lại.

      “Tiểu Viêm, ngày mai ở doanh trại có việc gì ? Cùng ông cháu thăm ông Lương chút.” Bà Cố thấy Cố Thành Viêm muốn , nhắc nhở Cố Thành Viêm câu.

      Lần này bà cùng Cố San Hâm trở lại, cùng bởi vì lão già Lương Kiến Quốc kia, bình thường ông ta ăn ít chút, đừng để huyết áp cao, nhưng ông ta lại nghe lời.

      Nhìn xem......Thiếu chút nữa mất mạng!

      Đáng đời!

      “Vâng.”

      Cố Thành Viêm nghe thấy lời của bà Cố, dừng bước chân, liếc nhìn Khả Lan cùng bà nội, môi mỏng khẻ mở, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

      Xem như bà nội , cũng thăm ông Lương.

      Ông lương là thầy của , cho nên phải thăm.

      “Đúng rồi, quê quán của Khả Lan ở đâu?”

      Bà Cố nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời, mặt nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Khả Lan.

      Hỏi về quê quán của Khả Lan.

      “Hàng Châu.” Khả Lan thành trả lời, con ngươi đen nhánh, lén mắt nhìn Cố thủ trưởng.

      Chỉ thấy Cố thủ trưởng xoay người lên lầu, bóng dáng cương nghị cao lớn, hình như vĩnh viễn nguội lạnh như vậy.

      Cố thủ trưởng lên lầu, Khả Lan lấy lại tinh thần, ánh mắt lại quay về người bà Cố.

      Quê quán của ?

      Ba mẹ đều là người Hàng Châu, ban đầu vì nghiệp nên chuyển tới Bắc Kinh.

      Vốn dĩ hai vợ chồng phải cố gắng phấn đấu, nhưng bởi vì con nhà giàu có mà phải tách ra.

      Ba là người đàn ông đào hoa, mẹ lấy nước mắt rửa mặt, quay về quê lại chịu khinh thường.

      Cho nên, những năm này, và mẹ, vẫn ở lại Bắc Kinh, chưa từng về quê.

      Nghĩ đến đây, hai mắt Khả Lan vốn dĩ đen nhánh liền có tầng sương mù bao quanh.

      Nếu như ba của giống như Lâm Khải Nghiệp tại cuộc đời của có lẽ hoàn toàn như bây giờ.

      Chỉ là trong cuộc sống có số việc, thể tự mình lựa chọn.

      có thể lựa chọn con đường của mình sau này nhưng thể chọn được xuất thân của mình.

      “Hả?......Hàng Châu! Khó trách bà nhìn như nước trong veo, từ Giang Nam tới sao.”

      Bà Cố nghe thấy Khả Lan trả lời, chớp mắt lại mở mắt, khiến cho ánh mắt mờ mịt trở nên trong sáng, nhìn khuôn mặt nhắn của Khả Lan, tệ!

      Khả Lan bị bà Cố nhìn như vậy, sắc mặt hơi ửng hồng, cười : “Bà chê cười rồi!”

      ... ...

      Tiếp đó, bà Cố liền tùy ý hàn huyên mấy câu với bà Cố.

      Hai người tán gẫu lúc, đảo mắt đêm khuya.

      Khả Lan nhìn đồng hồ, bà Cố cũng ý thức được thời gian cũng muộn, ngáp cái, mình mệt, ngày mai chuyện tiếp.

      Khả Lan giọng trả lời, sau khi đỡ bà Cố về phòng, lúc này mình mới quay về phòng.

      Vốn dĩ bị cảm, lại cũng bà Cố ngồi quá lâu dưới phòng khách, lúc quay về phòng, đầu óc trở nên hơi hỗn loạn.

      Hình ảnh trước mắt trùng điệp, cơ thể nóng lên.

      vất vả mới quay về phòng, muốn lên giường ngủ, Cố thủ trưởng chợt mở miệng.

      chuyện gì?”

      Mặc dù lúc này Cố Thành Viêm nằm giường chợp mắt, lại có thể thấy ràng từng cử động của Khả Lan.

      “Chỉ là số chuyện thôi.”

      Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng hỏi, dám chậm trễ, vội vàng trả lời, ánh mắt nhìn hai mắt nhắm của Cố thủ trưởng, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị.

      Lúc này vẻ mặt Cố thủ trưởng bình tĩnh, bộ dáng nhắm mắt, giống như hoa Tường Vi vào buổi đêm, tuyệt đẹp, lạnh lùng, còn có gai.

      “Ừ.” Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, hỏi gì nhiều, thấp giọng trả lời, bày tỏ ý mình nghe thấy.

      Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng trả lời, vốn dĩ trái tim căng thẳng, cũng dần dần nới lỏng ra, kéo chăn ra, nhàng chui vào.

      dám có động tác quá lớn, muốn làm kinh động tới Cố thủ trưởng.

      Mặc dù biết Cố thủ trưởng ngủ, nhưng cố gắng rón rén!

      Mặc dù cực kỳ cẩn thận, nhưng ít nhiều vẫn gây ra ít tiếng động.

      Từng cử động của , đều trong phạm vi có thể nhìn thấy của Cố Thành Viêm.

      Đợi Khả Lan vất vả chui vào trong chăn, nghĩ muốn kéo chăn chút, đắp quanh mình, xua tan cái lạnh người.

      Nhưng chăn bị đè quá chặt, căn bản có cách nào kéo chăn đắp lên người mình.

      Chăn quá ít, điều này làm cho trong lòng Khả Lan cảm thấy nóng nảy.

      Lúc này đầu choáng váng đau dữ dội.

      Nếu như cả đêm bị lạnh, sợ rằng sáng sớm ngày mai, bệnh cảm của càng nặng hơn.

      Khả Lan lập tức đưa tay ra kéo chăn.

      Kéo được chăn ra, nhưng Cố thủ trưởng vốn ngon giấc, hai mắt nhắm lại chậm rãi mở ra.

      Hai mắt tối tăm, đen nhánh, làm cho người ta thể đoán ra ý nghĩ của lúc này.

      Nhưng Khả Lan có thể ràng cảm thấy, lúc này xung quanh Cố thủ trưởng tản ra khí lạnh.

      Khiến trong lòng khẽ run lên.

      Chương 27: Chờ xem.


      khí trong phòng trong nháy mắt trầm xuống.

      Tay Khả Lan vẫn còn lôi chăn, dám buông ra, càng kéo chặt hơn.

      Hai mắt hơi khép hờ vì cảm vặt, bỗng nhiên trợn to, nhìn chằm chằm Cố thủ trưởng.

      “Tôi......Tôi lạnh.” Khả Lan giọng giải thích, nếu lạnh, cũng kéo chăn.

      Sau khi Khả Lan dứt lời, hai mắt vốn dĩ tối tăm của Cố thủ trưởng khẽ chớp, trầm giọng trả lời, liền vén chăn lên, ôm Khả Lan vào lòng.

      Bàn tay ôm bả vai Khả Lan, hô hấp vừa dày vừa nặng thổi qua đỉnh đầu Khả Lan, thổi tóc Khả Lan, cảm giác tê dại, khiến cả người Khả Lan run lên, cứng ngắc tại chỗ.

      Nhưng nhiệt độ của Cố thủ trưởng lại làm cho Khả Lan cảm thấy ấm áp ít.

      thở dài, ngủ chung nhiều lần, hình như dần thành thói quen!

      Khả Lan khẽ cử động cơ thể, tìm vị trí thoải mái, khép hai mắt lại, mơ màng ngủ.

      Sau cơn mưa mùa thu, sáng sớm có ánh mặt trời, trong khí còn có chút khí lạnh.

      Giữa sớm......

      Khả Lan cùng ông Cố, bà Cố và Cố thủ trưởng ngồi ăn sáng.

      Ăn , ngủ , đây là kinh nghiệm tích lũy được từ người xưa.

      Cho nên, ngồi trước bàn ăn, Khả Lan chỉ nghe thấy thanh của tiếng nhai cơm.

      khí bàn ăn yên tĩnh lại vô cùng tĩnh mịch.

      Hai mắt bà Cố vẩn đục như cũ, lúc ăn cơm, gắp thức ăn thường xuyên gắp lệch.

      Sắc mặt ông Cụ yên lặng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trầm buồn, hình như còn bất mãn vì chuyện Cố thủ trưởng cưới chui.

      Mà sắc mặt Cố thủ trưởng lại bình tĩnh, động tác ưu nhã, khóe miệng thường xuyên nở nụ cười như có như .

      Nụ cười giống như tháng ba, vạn vật hồi phục, còn lạnh lẽo nữa.
      Nhưng cười cái gì?

      Sau khi ăn sáng xong, ông Cố đứng dậy đầu tiên, tay cầm cây gậy, buồn bực lên tiêng, ra phía ngoài phòng.

      Sau khi ông Cố rời , ánh mắt của bà Cố dừng lại người Khả Lan.

      “Lát nữa thăm ông Lương, cháu cũng cùng .” Bà Cố vừa vừa chậm rãi đứng dậy nhìn về phía Khả Lan.

      Khả Lan nghe thấy lời bà Cố , cúi đầu dịu dàng trả lời, bộ dáng đoan trang, làm cho bà Cố hài lòng gật đầu.

      Tuy Khả Lan muốn tới chỗ ông Lương, nhưng bà Cố mở miệng, cũng thể từ chối.

      Bà Cố thấy Khả Lan trả lời, gật đầu cái, lên tiếng nữa, để dì Lưu đỡ về phòng thay quần áo.

      Sau khi người lớn rời , Cố thủ trưởng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Khả Lan.

      sao chứ?”

      Câu hỏi của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan bối rối.

      “Cái gì mà sao?”

      Khả Lan theo bản năng hỏi lại Cố thủ trưởng câu, hình như hôm nay có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

      Sau khi xong, môi mỏng của Cố Thành Viêm giật giật, lại hỏi gì nữa, mà từ bàn ăn đứng dậy.

      Bóng dáng cao lớn, chặn lại tia sáng trước bàn ăn, thế nhưng lại vội vã rời .

      Lát sau.... ...

      “Hôm nay hơi lạnh, thay đồ dày chút rồi .” Cố Thành Viêm , lạnh nóng thuận miệng nhắc nhở.

      Lại làm cho trong lòng Khả Lan ấm áp!

      Đây là quan tâm sao?

      “Vâng.” Khả Lan ngửa đầu, nhìn về phía Cố thủ trưởng, trong lòng rất vui, nhưng Cố thủ trưởng lại nhìn , mà rời khỏi bàn ăn.

      Thấy Cố thủ trưởng rời , hai mắt chớp động hứng thú bỗng thoáng qua tia mất mát!

      Rồi sau đó, Khả Lan thay quần áo dày, cùng người nhà họ Cố ra ngoài.

      đường......

      Mọi người ngồi xe, ai cũng lên tiếng, bà Cố vẫn vuốt khăn mùi soa bằng gấm màu xanh dương trong tay, hai mắt rũ xuống, vẻ mặt tối tăm, hình như tâm rất nặng nề.

      Ông Cố vuốt cây gậy trong tay, mím môi , cúi đầu lông mày rũ xuống, bộ dáng trầm tư, rất giống Cố Thành Viêm.

      khí trong xe, đè nén khiến Khả Lan chịu được.

      Tuy ngày hôm qua ông Cố cùng bà Cố đối với Khả Lan xem như thân thiện, nhưng Khả Lan biết, ông Lương là người tạo nên mâu thuẫn trong gia đình bọn họ.

      Đối với tính tình của Lương Bảo Nhi, chắc là từ bỏ ý đồ.

      Mà giữa ông Lương và Lương Bảo Nhi lại có quan hệ huyết thống.

      Giữa và Lương Bảo Nhi, cần suy nghĩ, cũng biết ông Lương ủng hộ ai.

      Nhưng......

      Điểm quan trọng là Cố thủ trưởng!

      Sau khi đến bệnh viện, ông Lương vẫn chưa tỉnh lại.

      Ông Cố đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thở dài, chà chà cây gậy trong tay, lên tiếng, chỉ hừ lạnh hai tiếng.

      Bà Cố ngừng vuốt chiếc khăn mùi soa bằng gấm màu xanh dương trong tay, giống như là bảo bối! Ánh mắt vẫn nhìn về phía trong phòng bệnh.

      “Ông nội, bà nội.”

      Lúc khí quá mức yên tĩnh, giọng Lương Bảo nhi chợt vang lên, bộ dáng ta đáng thương, chứ liều lĩnh như trước.

      Khuôn mặt Lương Bảo Nhi luôn luôn tinh xảo giờ phút này lại tái nhợt, đầu tóc rối bù, há miệng còn chưa phát ra tiếng, liền cúi đầu nghẹn ngào.

      “Đừng khóc, bé con......Đừng khóc.” Bà Cố thấy Lương Bảo Nhi khóc, vẻ mặt vốn dĩ căng thẳng, càng trở nên khó coi, nắm tay Lương Bảo Nhi, vỗ vỗ, mặt lo lắng.

      Con bé Bảo Nhi này, từ trước đến giờ thông minh sáng sủa, bây giờ lại khó như vậy, nhất định là trong lòng vô cùng dễ chịu.

      Bà Cố nhìn được cảnh người khác khóc!

      Vừa nghe thấy tiếng khóc, trong lòng bà cũng nhói đau!

      “Bà nội......” Lương Bảo Nhi nghe thấy lời bà Cố , vốn chỉ cúi đầu nghẹn ngào, liền nhào về phía bà Cố, khóc rống lên.

      Vừa khóc vừa há miệng muốn chuyện, vừa thở gấp, vừa lau nước mắt.

      Bộ dáng khóc lóc này nhìn qua đúng là cực kỳ bi thương!

      Nhưng ta bi thương sao?

      Khả Lan quan tâm Lương Bảo Nhi khóc lóc kể lể gì với bà Cố.

      Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Cố thủ trưởng.

      Chỉ thấy Cố thủ trưởng đứng nghiêm bên cạnh , mặt mày bất động, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hai mắt tối tăm, sâu thẳm như biển sao, làm cho người ta ý nghĩ của .

      Lúc này Khả Lan muốn biết suy nghĩ của Cố thủ trưởng!

      Chỉ là trong lòng rất uất ức, thích quá khứ của Cố thủ trưởng cùng Lương Bảo Nhi!

      Nghĩ đến đây, tròng mắt của Khả Lan dừng lại tay Cố thủ trưởng.
      Đầu óc chợt nóng lên, cẩn thận vươn tay, khẽ run nghĩ muốn nắm tay Cố thủ trưởng.

      mặc kệ trong quá khứ Cố thủ trưởng cùng Lương Bảo Nhi có chuyện gì, nhưng bây giờ với tương lai mới quan trọng nhất!

      Nhưng.....bàn tay Khả Lan đưa ra được nửa, còn chưa chạm tới tay Cố thủ trưởng, dường như Cố thủ trưởng sớm phát ra, bàn tay lại cầm bàn tay bé trắng nõn của Khả Lan.

      nhàng nắm, nhiệt độ trong bàn tay, truyền qua nhau.

      Bàn tay đột nhiên bị cầm ngược khiến trong lòng Khả Lan khẽ run, bèn ngẩng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng.

      Chỉ có thể thấy gò má của Cố thủ trưởng, góc cạnh ràng, môi mỏng mím chặt, hai mắt vẫn cụp xuống trầm tư như cũ.

      Hình như Cố thủ trưởng rất nhiều tâm , nhưng chưa bao giờ !

      Mặc dù Lương Bảo Nhi ôm bà Cố khóc thút thít, nhưng mặt vẫn biến sắc nhìn về phía Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm.

      Mặc dù ta nhìn thấy động tác của Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm, trái tim ghen tỵ hận thể lập tức giết chết Lâm Khả Lan.

      Nhưng bây giờ được!

      Nhưng mà ngày nào đó, ta cướp Cố Thành Viêm khỏi Lâm Khả Lan, sống bằng chết.

      Chờ xem, dám cướp người của Lương Bảo Nhi, có kết quả tốt!
      B.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28: cho rằng.

      Hành lang trong bệnh viên yên tĩnh, bởi vì ông Lương vào ở, tầng trệt thoáng mát sạch .

      Khiến cho tầng chăm sóc đặc biệt này cảm giác cực kỳ yên tĩnh.

      Chợt điện thoại của Khả Lan vang lên, là điện thoại của bệnh viện nơi mẹ ở.

      Thấy có điện thoại, Khả Lan nhàng rút tay khỏi tay của Cố thủ trưởng.

      Bóng dáng Cố Thành Viêm khẽ nhúc nhích, liếc nhìn Lâm Khả Lan, lên tiếng, buông ra đưa tay đút vào trong túi.

      Khả Lan cầm điện thoại di động, ra xa chút, lúc này mới nghe điện thoại.

      Vậy mà nội dung cuộc điện thoại lại làm cho Khả Lan khẽ run trong lòng, ánh mắt dừng người Lương Bảo Nhi.

      Bệnh viện muốn chữa cho mẹ của Khả Lan nữa, khuyên nên đưa về nhà!

      Về nhà?

      Mẹ bệnh, vẫn chưa tới giai đoạn cuối, vẫn còn hy vọng, chỉ cần có tiền trị liệu, liền có thể chữa!

      dự chi chi phí trị liệu, bên phía bệnh viện cũng liên lạc được với bệnh viện ở nước ngoài, bây giờ lại muốn để mẹ về nhà, thể nghi ngờ là có người bên trong động thủ!

      Trừ Lương Bảo Nhi còn có ai có thể làm loại chuyện nhàm chán này!

      Ánh mắt Khả Lan cụp xuống, tắt điện thoại, nhìn về phía Cố thủ trưởng.

      Bàn về quyền......Cố thủ trưởng lớn hơn Lương Bảo Nhi.

      phải Cố thủ trưởng biết chuyện nhà , cho nên, Khả Lan muốn che giấu điều gì.

      Ban đầu giống như bán mình xem mắt, đơn giản chỉ vì muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ!

      “Có thể ra ngoài chút ?” Khả Lan tới trước mặt Cố Thành Viêm, nửa ngẩng đầu nhìn Cố thủ trưởng muốn Cố thủ trưởng giúp tay.

      Cố Thành Viêm vốn dĩ đứng nghiêm, lạnh lùng cương nghị, sau khi nghe Khả Lan , quay đầu, ánh mắt dừng mặt Khả Lan.

      “Được.”

      Cố Thành Viêm trả lời, hỏi gì nhiều, quay đầu cùng Khả Lan ra ngoài.
      Lúc tới khúc quanh, lúc này Khả Lan mới dừng lại, liếc nhìn Cố thủ trưởng, khẽ hít hơi.

      “Tôi muốn xin giúp tôi việc.” Giọng Khả Lan cực kỳ trầm , biểu lộ ra khá là cẩn thận.

      Lúc này chợt thấy, mọi việc đều phải nhờ người, năng lực bé, làm cái gì, cái gì, cũng có vẻ yếu ớt!

      “Hả?......Chuyện gì.”

      Cố Thành Viêm thấy Lâm Khả Lan tìm giúp tay, trong lòng lại có cảm giám hứng thú!

      Chợt thấy nam tử hán rồi sao?

      Trọng lượng tăng thêm rồi!

      “Mẹ tôi.....chuyện trị liệu, biết có thể giúp tôi liên lạc......?” Khả Lan thấp giọng , nhưng còn chưa hết, giọng của Lương Bảo Nhi chợt xen vào.

      “Ông ngoại tỉnh......” Lương Bảo Nhi còn chưa xuất , giọng vang lên trước.

      Rồi sau đó vội vã tới trước mặt Cố Thành Viêm, lôi kéo tay Cố Thành Viêm muốn rời .

      Động tác tự nhiên, bỏ qua tồn tại của Khả Lan.

      Động tác của Lương Bảo Nhi khiến trong lòng Khả Lan cảm thấy lạnh lùng, vội vàng đưa tay, nắm bàn tay còn lại của Cố thủ trưởng.

      “Chuyện mẹ tôi, xin .” Khả Lan đem chuyện lúc nãy dở ra.

      Dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Lương Bảo Nhi.

      Chỉ thấy vẻ mặt Lương Bảo Nhi hơi kích động, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo.

      chính là muốn Lương Bảo Nhi nghe thấy!

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan , khẽ gật đầu, trả lời “Được” thuận tay đẩy Lương Bảo Nhi ra, bóng dáng thẳng tắp cao ráo, chắn ở giữa Khả Lan và Lương Bảo Nhi.

      Khả Lan cùng Lương Bảo Nhi, ai cũng thấy được vẻ mặt của nhau.

      Nhưng Khả Lan có thể ràng cảm thấy, Cố thủ trưởng đẩy Lương Bảo Nhi ra, nhất định khiến cho Lương Bảo Nhi lửa giận ngập tràn!

      Lương Bảo Nhi, đúng là quấn chặt lấy, chịu buông!

      Rồi sau đó, Cố Thành Viêm sải bước, về phía trước, vào phòng bệnh của ông Lương, Khả Lan muốn theo vào, Lương Bảo Nhi chợt đưa tay ngăn Khả Lan lại.

      cho rằng Viêm có thể giúp sao? Nếu như để cho người nhà họ Cố cùng Viêm biết trước kia từng làm công việc quan hệ xã hội, người nhà họ Cố còn có thể tiếp nhận sao?” Lương Bảo Nhi lạnh giọng xong, giọng nở nụ cười, chân mày nhíu lại, cặp mắt nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan, sau đó đưa tay nắm tay Lâm Khả Lan, dịu dàng : “Tôi cho ba triệu, rời khỏi Viêm, bệnh của mẹ , tôi thay các người tìm bác sĩ giỏi nhất.”

      Lúc chuyện mặt Lương Bảo Nhi nở nụ cười nhưng trong mắt đều là lạnh lùng.

      Điều kiện xác thực vô cùng mê người!

      Thế nhưng như vậy sao chứ?

      Khả Lan tình nguyện bỉ ổi bán mình, cũng nhận bố thí từ Lương Bảo Nhi!

      .... ...

      Lương Bảo Nhi bố thí cho , người nhà họ Lương máu lạnh như vậy, làm sao có thể dễ dàng đối tốt với chứ!

      Nếu đúng như Lương Bảo Nhi , ta cho người nhà họ Cố, trước kia làm công việc quan hệ xã hội, được người nhà họ Cố chấp nhận, cần gì phải cho ba triệu?

      Nghĩ đến đây, bàn tay Khả Lan khẽ dùng sức, lạnh lùng bỏ tay Lương Khả Nhi ra, bỗng nhiên nhếch miệng cười lạnh.

      “Sao lại phải nhiều như vậy, phải chỉ muốn tôi rời khỏi.... ....Nếu như lúc đầu khi tôi đến cầu xin Lâm Khải Nghiệp, các người từ bi, hôm nay, tôi là vợ của Cố Thành Viêm!” Khả Lan xong, ngừng cười nhạo!

      là số mạng trêu người!

      Nếu như lúc đầu khi đến xin Lâm Khải Nghiệp, Lâm Khải Nghiệp có thể đuổi như đuổi ăn xin cho khoản tiền, để đưa mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, cần gì vì tiền mà xem mắt chứ?

      Bây giờ hối hận rồi sao?

      muộn!

      .... ...”

      Lương Bảo Nhi nghe thấy Khả Lan , tức giận run người, cánh tay chợt giơ lên, muốn tát lên mặt Khả Lan.

      Nhưng......

      Ánh mắt Khả Lan lóe lên, lạnh lùng đưa tay ra giữ tay Lương Bảo Nhi lại.

      “Lại muốn đánh người, cảm thấy tôi bị đánh hai lần sao? Là quá kiêu ngạo, hay là quá nóng lòng muốn làm người thứ ba?” Khả Lan xong, lạnh lùng đẩy tay Lương Bảo Nhi văng ra ngoài.

      Ánh mắt vẫn lạnh lùng tối tăm như cũ.

      Mà lúc này Lương Bảo Nhi, sắc mặt rất kinh hoảng, Lâm Khả Lan so với trong tưởng tượng của ta còn đáng sợ hơn!

      Khả Lan lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Lương Bảo Nhi, nụ cười khóe miệng càng lạnh hơn.

      Lương Bảo Nhi là giống mẹ ta, thích làm kẻ thứ ba!

      Có phải trong mắt mẹ con ta, chồng của người khác mới là tốt nhất?

      Mẹ nhường ba cho mẹ ta, nhưng nhường Cố thủ trưởng cho ta!

      Đừng mơ tưởng thối lui!

      Sau khi Khả Lan mọt lúc lâu, cánh tay đưa lên của Lương Bảo Nhi mới từ từ rơi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, giận đến nỗi cả người ngừng run rẩy.

      Lâm Khả Lan, Lâm Khả Lan......

      Rượu mời uống, lại muốn uống rượu phạt!

      Chết chìm rồi!

      lát sau......

      Lương Bảo Nhi trấn an tâm tình kích động của mình, con ngươi đảo quanh, ngẩng đầu nhếch miệng nở nụ cười.

      hối hận về quyết định ngày hôm nay.”

      Lương Bảo Nhi rất có lòng tin, lúc này Lâm Khả Lan từ chối, lâu sau, quỳ xuống cầu xin ta.

      Nhưng......

      Dù là ai cũng thể biết trước chuyện sau này!

      “Tôi chờ.”

      Khả Lan nghe thấy Lương Bảo Nhi , lạnh giọng trả lời ta, ánh mắt cứng rắn, hình như sợ hãi chuyện sau này.

      Nhưng trong lòng lúc này lại bắt đầu sợ.

      đấu lại Lương Bảo Nhi!

      ......Chính xác mà , căn bản phải đối thủ của nhà họ Lương!

      Có lẽ, nên tìm người kia!



      Chương 29: Trả lời thế nào.

      Mặc dù ông Lương tỉnh lại, nhưng lại đúng như bác sĩ kết luận, bị liệt!

      Nhưng cũng may, ông Lương chỉ liệt nửa người, thần kinh ở hai chân tê liệt, chỉ cần điều dưỡng hợp lý, vẫn có cơ hội đứng dậy.

      Đối mặt với việc bị liệt, ông Lương có vẻ hơi nóng nảy.

      Bụp......

      Khả Lan vừa vào phòng, liền nhìn thấy ông Lương làm rơi đồ, mặc dù ông Lương hết sức kiên nhẫn lấy, nhưng động tác hơi chậm, biểu lộ ra tự chủ được!

      Mọi người đều biết, xuất huyết não gây chèn dây thần kinh, dẫn đến tê liệt, nghiêm trọng, dẫn đến cơ thể co quắp, thậm chí là si ngốc.

      Mà ông Lương như vậy, xem như là tương đối khá!

      Nhưng mà, lúc này ông Lương giống như lúc trước, khả năng khắc chế bớt chút!

      Điểm này, hình như ông Lương cũng phát ra, vẻ mặt khổ sở, hai mắt vẩn đục, khóe miệng nở nụ cười khổ sở.

      Cả đời chinh chiến, hào quang đời, bây giờ lại thành phế nhân co quắp, cho dù là ai nhất thời cũng khó có thể chấp nhận này.

      Ông Cố thấy bạn mình bây giờ trở thành như vậy, sắc mặt vốn dĩ căng thẳng, càng trở nên khó coi, môi mỏng khẽ mở, nhìn Cố Thành Viêm, há miệng muốn gì nhưng nhìn thấy vợ mình ở đây, lại dám mở miệng!

      Sắc mặt bà Cố cũng trầm như vậy, hai mắt vốn đục ngầu, có tầng sương mù bao quanh, đưa chiếc khăn mùi soa bằng gấm trong tay cho ông Lương.

      “Vân Tú bảo tôi đưa cái này cho ông.” Bà Cố xong, ánh mắt dừng chiếc khăn mùi soa, hai mắt vẩn đục có tầng sương mù bao quanh.

      Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!

      Khả Lan biết giữa thế hệ trước xảy ra chuyện gì, nhưng lại thấy tình cảnh này.

      Trong lòng Khả Lan khẽ nhúc nhích, ánh mắt chuyển sang nhìn mặt Lương Bảo Nhi.

      Chỉ thấy sắc mặt Lương Bảo Nhi trầm, mặt khổ sở, tròng mắt lại thể thấy ràng chân .

      Từ trước đến giờ Lương Bảo Nhi được nuông chiều, bản thân làm hại ông ngoại bệnh nặng nhưng vẫn còn có thể cùng tranh giành Cố Thành Viêm.

      Khả Lan cảm thấy, lúc này trong lòng Lương Bảo Nhi, chưa chắc có đau lòng cùng khổ sở!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía người lớn.

      Ông Lương thấy bà Cố đưa khăn mùi soa tới, hai mắt vốn dĩ khổ sở, dần dần hòa hoãn lại, hai tay run run nâng khăn mùi xoa lên, cúi đầu, nghẹn ngào, nhịn được mà rơi nước mắt.

      Trong miệng khẽ gọi “Tú Nhi......”

      Khiến trong lòng Khả Lan hơi chấn động!

      Vân Tú? Tú Nhi!

      Có lẽ là người cũ của ông Lương!

      ra ông Lương là người đàn ông đáng thương!

      Bị cháu làm cho tức giận phát bệnh, bạn chiến đấu tới, con lại xuất !

      Mặc kệ là bận, hay còn có việc khác, nhưng nếu ông Lương chết, con đến, chẳng phải được nhìn thấy mặt lần cuối sao?

      Mẹ của Lương Bảo Nhi, lạnh lùng đúng như tin đồn!

      Rồi sau đó, ông Lương nhận lấy khăn mùi soa, vẻ mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nắm khăn mùi soa trong tay, tròng mắt hình như nhớ lại chuyện thời niên thiếu.

      Ông Cố ngồi trước giường bệnh, trò chuyện cùng ông Lương.

      Ban đầu chỉ là ông Cố cùng bà Cố chuyện.

      Rồi sau đó ông Lương cũng trò chuyện cùng bọn họ.

      Từ cuộc chuyện của người lớn, lúc này Khả Lan mới phát ra.

      Ông Cố cùng ông Lương, từng có tình em sâu đậm!

      Khó trách.....Bọn họ nghĩ muốn thúc đẩy hôn giữa Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Viêm.

      Đó là mong muốn trong lòng của người lớn!

      Nhưng cũng tiếc, người lớn có ý, nam nữ vô tình!

      Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi, hữu duyên vô phận!

      Người lớn chuyện, hậu bối tự nhiên dám chen miệng vào.

      Khả Lan đứng trong phòng bệnh rất lâu sau đó liền muốn rời .

      Bệnh viện khuyên đưa mẹ về nhà, phải tới đó.

      Nhưng vừa mới ngẩng đầu muốn chuyện với Cố thủ trưởng, ông Lương bỗng nhiên : “Thành Viêm, hôm nay là ngày xét duyệt, cháu trước , ta sao rồi.” Ông Lương xong, vẫy tay, ý bảo Cố Thành Viêm xử lý công việc trước, đừng làm trễ nãi công việc.

      Cố Thành Viêm nghe thấy ông Lương , vẻ mặt vẫn cương nghị bình tĩnh như cũ, thấp giọng “vâng”, quay đầu liền rời , bộ dáng nặng, lạnh lùng kiên quyết.

      Nhưng lúc rời cũng quên đưa tay kéo Khả Lan cùng rời .

      Khả Lan đột nhiên bị Cố Thành Viêm kéo, hơi bất ngờ, đứng vững, lại bị Cố thủ trưởng đỡ bên eo, động tác thân mật, khiến mọi người trong phòng thấy ràng.

      Lương Bảo Nhi tự nhiên cũng thấy !

      Nhìn hai người thân mật chung với nhau, bàn tay Lương Bảo Nhi nắm chặt thành quyền, móng tay màu hồng đâm vào lòng bàn tay.

      Trong cơn giận dữ, ghen tỵ, cam lòng.

      Khả Lan bị Cố thủ trưởng kéo , dọc đường đều thuận theo.

      Cho tới khi tới trước xe. Lúc này Khả Lan mới ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố thủ trưởng : “Tôi muốn tới bệnh viện, thể cùng .”

      Khả Lan dứt lời, thấy Cố thủ trưởng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chuyển qua, vừa đúng bốn mắt nhìn nhau.

      bỗng nhiên hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu nhìn xuống giày da của Cố thủ trưởng, chỉ cảm thấy trong đầu ùng ùng, giống như có đồ vật gì đó, tim đập thình thịch, hoảng hốt!

      Cố Thành Viêm tới trước xe, muốn mở cửa xe cho Khả Lan, tính toán muốn đưa Khả Lan về nhà trước, rồi mới xét duyệt!

      Nhưng lúc này nghe thấy Khả Lan , động tác trong tay Cố Thành Viêm hơi dừng lại, nhìn về phía Lâm Khả Lan, lại nhìn thấy thẹn thùng, trong lòng chợt thấy hứng thú, bàn tay vẫn nắm chặt tay buông, sức lực tăng thêm chút.

      “Tôi đưa .”

      Cố Thành Viêm tiếp tục đưa tay ra mở cửa xe, động tác nhàng, đẩy Khả Lan lên xe.

      Khả Lan cũng từ chối Cố thủ trưởng, khéo léo ngồi lên xe, rồi sau đó nhìn Cố thủ trưởng ngồi vào vị trí lái xe, trong lòng có cảm giác ngọt ngào.

      Mặc dù tôn trọng nhau như khách, nhưng cuộc sống bình tĩnh!

      Quan tâm, mến , trách nhiệm, tôn trọng!

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả lan nhìn vào chiếc nhẫn tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      Sau khi xe khởi động, chạy thời gian liền tới bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất.

      Khả Lan biết Cố thủ trưởng còn có việc, nghĩ muốn tạm biệt với Cố thủ trưởng, nhưng còn chưa kịp gì, nhìn thấy Cố thủ trưởng xuống xe.

      Bóng dáng thẳng tắp cao ráo, đứng ở ngoài xe, đột ngột thu hút ánh mắt của người đường.

      Rốt cuộc là xuất thân danh giá hay là phong cách làm cho người ta chú ý!

      Cố thủ trưởng xuống xe, Khả Lan dám thêm gì, vội vàng xuống xe.

      Xem xét Cố thủ trưởng, vừa bấm số điện thoại của mẹ, vừa cất bước vào trong.

      Nhưng mới vừa hai bước, từ xa Khả Lan liền nhìn thấy mẹ cùng dì Vương.

      Thấy mẹ, Khả Lan bước nhanh tới, cầm đồ trong tay mẹ, muốn chuyện, giọng của dì Vương lại vang lên trước.

      “Khả Lan, mấy ngày nay cháu đâu vậy?” Dì Vương biết chuyện của Khả Lan mấy ngày nay.

      Chuyện xem mắt ngày hôm ấy, người tới cũng gì.

      Nhưng mà, mấy ngày nay biến mất thấy, còn đóng đủ tiền viện phí, điều này khỏi làm cho người ta lo lắng, có phải Khả Lan vì tiền, làm chuyện gì phạm pháp !

      Nếu , lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

      Sau khi dì Vương dứt lời, Khả Lan líu lưỡi, biết mình kết hôn nhầm, nhưng vẫn chưa , là lòng riêng, cũng bởi vì bất đắc dĩ.

      Nhưng lúc này dì Vương hỏi, Cố thủ trưởng lại ở đây, phải trả lời thế nào?
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: Trịnh trọng.

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cơ thể, hơi thở ấm áp.

      Khả Lan biết, đối mặt với vấn đề của dì Vương, kết quả chỉ có , phải ngả bài với Cố thủ trưởng!

      Bọn họ kết hôn nhầm!

      Sau đó phải đối mặt với cuộc kết hôn nhầm này thế nào?

      Nhân lúc chưa có sai lầm gì ly hôn? Tất cả trở về vị trí cũ?

      Hay là tiếp tục?

      Đây là chuyện lúng túng, nhưng lại vô cùng khó khăn.

      Nhưng mà chợt phát ra, bản thân biết sai lầm, nhưng lại đề cập tới, như vậy là thế nào?

      “Tôi.... ...” Khả Lan há mồm, muốn trả lời.

      “Ôi chao......ôi.....chao....”

      Nhưng Tố Phương chợt khổ sở kêu, mặt tái nhợt ngồi xổm mặt đất, ôm bụng!

      Tố Phương chợt ngồi xổm mặt đất, làm cho người khác luống cuống, bệnh bao tử tái phát, phải loại bệnh bình thường, có thuốc, có thể đau đến nỗi lên cơn đột quỵ!

      Khả Lan vội vàng ngồi xổm xuống, muốn tìm thuốc, nhưng tìm hết mọi nơi, lật qua lật lại vài lần, mới phát , căn bản bệnh viện kê đơn thuốc cho mẹ .

      Lương Bảo Nhi!

      Tìm ra thuốc, Khả Lan đứng dậy nghiêng đầu, muốn vào bệnh viện tìm bác sĩ.

      Vốn nên cứu sống, lại khuất phục cường quyền, để ý tới sống chết của người khác, chuyện này, tin lý được!

      Làm ! Phải làm !

      Huyên náo mọi người đều biết, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, tin, chuyện này gây nên tiếng động lớn, nhà họ Lương lại sợ!

      Nhưng Cố thủ trưởng đứng bên cạnh, chợt bế mẹ Khả Lan lên, sải bước vào bệnh viện, hai mắt như mắt chim ưng lạnh lùng sắc bén, quét qua mọi nơi, vào phòng cấp cứu.

      Bóng dáng cao lớn, lạnh lùng cương nghị, ánh mắt hơi trầm xuống, khí lạnh bắn ra bốn phía.

      Nhìn thấy động tác của Cố thủ trưởng, Khả Lan hơi ngừng lại, sau đó vội vàng đuổi theo, dám lên tiếng, trong lòng khẽ run, dòng ấm áp chảy qua lòng.

      Bác sĩ trong phòng cấp cứu hiển nhiên nghĩ tới, bệnh nhân được khuyên về nhà lại quay lại!

      phải ông cứu, chỉ là trưởng khoa qua chào hỏi, cần biết bệnh nhân Tố Phương này bệnh thế nào bệnh viện bọn họ cũng được nhận, cho bệnh nhân này chuyển sang bệnh viện khác.

      Ai bảo bà ta đắc tội với người nhà họ Lương!

      Nhưng lúc này, bệnh nhân quay lại, bên cạnh còn có người với khí thế hung hăng.

      Đối với kinh nghiệm nhiều năm của ông, người đàn ông khí thế phi phàm này, tám phần phải người dễ chọc vào.

      Cứu?

      Hay cứu?

      “Mè nheo cái gì? Cứu người!” Sau khi Cố thủ trưởng đặt người xuống, nhìn thấy vẻ mặt bác sĩ thay đổi mấy lần, động tác chậm chạp chịu cứu người, vẻ mặt bỗng trở nên trầm, lạnh giọng nhắc nhở.

      Giọng lạnh lùng sắc bén, khiến cả người bác sĩ khẽ run, vội vàng ngẩng đầu nhìn, người trước mặt bóng dáng cao lớn, đồ tây thẳng tắp!

      Khí thế kia, chỉ có thể là trong bộ đội! phải người nhà danh giá trong thành phố chứ?

      Nghĩ đến đây, bác sĩ cũng quản chuyện trưởng khoa , chỉ để ý cứu người.

      lúc lâu sau......

      Sai khi giảm đau, Khả Lan cầm bình truyền dịch, đỡ mẹ ngồi vào xe lăn đẩy về phòng.

      Lúc này, nhớ tới mình nên cảm ơn Cố thủ trưởng, nhưng nghiêng đầu, thấy bóng dáng Cố thủ trưởng đâu.

      Vốn dĩ Khả Lan muốn tìm Cố thủ trưởng, lại nhìn thấy mấy y tá ân cần đem xe đẩy tới, đưa mẹ tới phòng bệnh đặc biệt tầng cao nhất.

      Rồi sau đó, Khả Lan mới biết, Cố thủ trưởng giúp mẹ sắp xếp chuyện nằm viện, thuận tiện sắp xếp ngày ra nước ngoài chữa bệnh luôn.

      Bác sĩ cùng với phó viện trưởng vì Cố thủ trưởng, tự mình tới gặp Tú Phương, biểu đạt an ủi cùng quan tâm.

      Thái độ bỗng nhiên thay đổi, khiến Khả Lan cảm giác trong lòng là gì!

      Quyền? Tiền? phát , năng lực của mình quá bé.

      Phòng bệnh đặc biệt, người ở, đừng chật chội như lúc trước, ngay cả bên ngoài phòng bệnh cũng hiếm thấy bóng người, trong tầng biểu lộ ra khá là trống rỗng.

      Đối với hành động của Cố thủ trưởng, Khả Lan rất cảm động!

      Sau khi tất cả được sắp xếp xong, bởi vì còn có việc nên Cố thủ trưởng trước, Khả Lan ở lại bệnh viện.

      Dì Vương vẫn chưa rời khỏi, thấy Cố thủ trưởng , lúc này mới cảm thấy hứng thú ngồi vào bên cạnh Khả Lan, giọng hỏi: “Cậu ta là ai?”

      Dì Vương nhìn cái liền biết chàng trai kia giống những người khác, chỉ là bà chưa bao giờ biết, bên cạnh Khả Lan lại có nhân vật như thế!

      “Cố thủ trưởng.” Khả Lan bình tĩnh trả lời dì Vương, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, lông mi thon dài, bao trùm lên con ngươi của .

      Khả Lan trả lời, khiến dì Vương hơi dừng lại, vẻ mặt thay đổi mấy lần, rồi sau đó kéo tay Khả Lan, hỏi dò: “Hai đứa kết hôn?” Cố thủ trưởng?

      Là vị thủ trưởng nào?

      Đối với hiểu Khả Lan của bà, quyết định xem mắt, là quyết thể nào vắng mặt.

      Mà bây giờ bên cạnh lại có thêm vị thủ trưởng, chẳng lẽ Khả Lan kết hôn nhầm?

      chuyện này thôi, tới rồi mới để ý, vị thủ trưởng này còn tốt hơn vị thủ trưởng kia gấp trăm lần.

      Trước đó vài ngày bà cũng mới biết, vị thủ trưởng kia, từng kết hôn, vợ ta chịu nổi bạo lực gia đình, nhảy sông tự tử, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể! Bà cũng thể đẩy Khả Lan vào trong hố lửa.

      Người làm mối lúc trước cũng tỉ mỉ, cách khác, bọn họ chỉ là dân thường, làm sao có thể biết chuyện trong nhà của người làm quan!

      Bà nhìn Khả Lan lớn lên từ , bé này mệnh khổ, nhưng lại hiểu chuyện khéo léo, trong lòng bà vẫn luôn thích bé này, bà có con trai, có con trai nhất định bà bảo thằng bé cưới Lâm Khả Lan.

      “... ....Vâng!” Khả Lan gật đầu, bày tỏ kết hôn.

      muốn giấu dì Vương, chuyện xem mắ, là tự quyết định, dì Vương tìm người cho chọn, lại chọn người khác.

      Xem như sai lầm rồi, cũng muốn dì Vương biết.

      biết bản thân mình làm gì, quý trọng đoạn nhân duyên này. tại, chỉ muốn dì Vương đừng bới móc chuyện này nữa.

      Trong lòng và Cố Thành Viêm đều rất ràng, giữa bọn họ chỉ là trùng hợp, nhưng cũng là duyên.

      Chuyện kết hôn nhầm, trong lòng mọi người đều biết là được, cần thiết phải .

      Dì Vương nghe Khả Lan trả lời, im lặng tỏ biết, thái độ vui mừng, cũng có mất mát, sai sai , sống tốt qua ngày là được.

      Chỉ là, bà nhìn bộ dáng Cố thủ trưởng, giống như người bình thường, Khả Lan là con tốt biết mấy!

      Con rể trẻ tuổi, tuấn, lại có năng lực, ra tự hào bao nhiêu chứ!

      Rồi sau đó......

      Dì Vương đề cập tới chuyện kết hôn nhầm, chỉ thuận miệng hàn huyên cùng Khả Lan mấy câu.

      lần sau đến nhà chồng Khả Lan chơi, muốn Khả Lan hoanh nghênh chào đón.

      Khả Lan tự nhiên đồng ý, từ đến lớn, dì Vương đối tốt với mẹ con ít!

      thể móc tim móc phổi, nhưng lần đầu tiên mẹ phát bệnh, là dì Vương đạp xe đạp, đưa người tới bệnh viện.

      Khả Lan vẫn còn nhớ bộ dáng đầm đìa mồ hôi của dì Vương lúc đó.

      Đợi đến khi mặt trời lặn, Khả Lan thấy thời gian còn sớm, liền tạm biệt mẹ, về nhà.

      Trong doanh trại quân đội, phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào.

      Khả Lan quay về nhà, phải dựa vào dì Lưu ra ngoài đón, mới có thể vào.

      Chỉ là dì Lưu sau khi thấy , sắc mặt liền trầm xuống.

      Trong mắt lộ lạnh lùng chán ghét.

      Thấy dì Lưu như vậy, trong lòng Khả Lan cảm thấy bối rối.

      Tuy rằng quan hệ của dì Lưu với chưa tới mức thân thiết, nhưng ngày thường, dì Lưu đối với rất khách khí!

      Chán ghét?

      Buổi sáng trước khi ra ngoài còn tốt, sao bây giờ lại như vậy!

      Xảy ra chuyện gì?

      Nghĩ đến chỗ này, Khả Lan lập tức đề cao cảnh giác, trong lòng phỏng đoán tiếp theo xảy ra chuyện.

      Có thể......Có liên quan tới Lương Bảo Nhi!

      Buổi sáng trời trong xanh, buổi chiều lại đẹp lắm, mặt trời bị mây đen bao trùm, đen nhánh, mơ hồ sắp có mưa bão tới.

      Khả Lan theo dì Lưu xuyên qua cổng, qua vườn hoa, tới trước cửa.

      Dì Lưu đẩy cửa, đứng ở bên, sau đó Khả Lan vào.

      Lúc này, ông Cố và bà Cố ngồi ghế sa lon.

      Vẻ mặt ông Cố trầm, ngừng vuốt chiếc gậy trong tay.

      Hai mắt bà Cố vẩn đục như cũ, sắc mặt hài hòa như lần đầu tiên Khả Lan thấy.

      Khí thế kia làm cho trong lòng Khả Lan khẽ run.

      xảy ra chuyện gì?

      Khả Lan lên tiếng, từ từ về phía hai vị trưởng bối.

      tới trước mặt người lớn, còn chưa đứng vững, ông Cố liền mở miệng.

      Lâm, tôi trịnh trọng mời rời khỏi Cố Thành Viêm.” Sắc mặt ông Cố trầm, hai mắt tàn khốc.

      Chương 31: Cần gì cứ mực đòi.

      Lâm, tôi trịnh trọng mời rời khỏi Thành Viêm.”

      Lời của ông Cố quanh quẩn bên tai Khả Lan.

      Rời ?

      nghe thấy ông Cố có ý cho từ chối, đoán được, là Lương Bảo Nhi can thiệp vào.

      lúc lâu sau......

      Khả Lan im lặng đứng trước mặt hai vị trưởng bối, có mở miệng trả lời, cứ đứng thẳng như vậy, đôi tay trắng nõn nắm thành quyền.

      Giận?

      thể làm gì?

      “Ta biết cháu là đứa bé ngoan, nhưng tiểu Viêm hợp với cháu.” Lúc này bà Cố ngồi ghế sa lon cũng lên tiếng.

      Giọng điệu chuyện ôn hòa, nhưng sắc mặt vơi hơi trầm.

      Bà hy vọng Lâm Khả Lan tự biết mình!

      Đừng để chuyện phát triển đến mức dọn dẹp được!

      Thân phận của như vậy, nhà họ Cố có cách nào tiếp nhận được!

      Nếu chỉ là con nhà bình thường, chỉ cần trong sạch, nhà họ Cố phản đối.

      Nghèo, xuất thân thấp hèn, đều phải lỗi của , nhưng lại cố tình làm công việc đàng hoàng.

      Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Cố phải để đâu?

      Khả Lan nghe người lớn , ánh mắt rũ xuống, trong mắt, chớp mắt có dịch trong suốt.

      Tâm tình vốn dĩ bình tĩnh lại nhịn được run lên, đôi môi đỏ tươi giật giật, hít hơi sâu.... ...

      “Chúng ta biết, cũng là bất đắc dĩ,, nhưng mặc dù nhà họ Cố phải gia đình giàu có nổi tiếng, nhưng cũng là nhà cao cửa rộng, có khổ hơn nữa, có mệt hơn nữa, cũng thể phóng túng như vậy.” Ông Cố bỗng nhiên lạnh giọng .

      Nhà họ Cố, tiếp nhận nổi loại phụ nữ phong lưu như vậy, bây giờ thể so với thời trước, con của thanh lâu đều là bị ép buộc, bất đắc dĩ.

      lại tự mình lựa chọn con đường kia, tất nhiên phải trả giá lớn.

      Ông Cố chợt , khiến trái tim Khả Lan bỗng nhiên căng thẳng.

      “Ông nội, bà nội, cháu nghĩ mọi người hiểu chân tướng.” Khả Lan cất giọng giải thích.

      chưa từng làm những việc mờ ám.

      luôn tự nhủ mình, phải giữ mình trong sạch!

      Bốp......

      Khả Lan vừa mới xong, ông Cố chợt đập bàn, từ ghế sa lon đứng dậy.

      Dựa vào cây gậy trong tay, cơ thể mơ hồ lộ ra khí lạnh.

      Giận! Ông Cố nổi giận!

      láo trước mặt ông, giả bộ ngu ngốc để lừa đảo?

      cho rằng ông già rồi, hồ đồ sao?

      Thành Viêm còn trẻ, chịu được những mềm mại lừa gạt, nhưng thằng bé biết ràng, bối cảnh của Lâm phức tạp, nếu , làm sao có thể nhân lúc bọn họ rời , kết hôn.

      Nhà họ Cố chọn dâu, cầu gì khác, nhưng ít nhất phải có bối cảnh đơn giản!

      Ông Cố đứng dậy lát, lại ngồi xuống, thở ra hơi, trấn tĩnh là cơn giận dữ, lại mở miệng.

      “Chân tướng là gì!” Giọng ông Cố trở nên lạnh lùng.

      ra đối với Lâm Khả Lan, cũng chẳng có ấn tượng xấu gì, chỉ là, bối cảnh Lâm Khả Lan hợp với Thành Viêm.

      Mặc kệ chân tướng thế nào, ở chung với Thành Viêm, tất nhiên ảnh hưởng tới tiền đồ của Thành Viêm.

      Thành Viêm ở bộ đội nhiều năm, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, nên ông phải dọn dẹp!

      “Phải.....Cháu từng làm công việc quan hệ xã hội, nhưng cháu trong sạch, chưa bao giờ phóng túng qua.” Khả Lan cúi đầu, đàng hoàng thừa nhận.

      Giấu diếm phải là lựa chọn tốt, nhưng hào phóng thừa nhận, cũng phải là lựa chọn chính xác.

      Sai, giờ phút này, gì làm gì đều là sai.

      Sai khi sinh ra, sai ở vận mạng người.

      “Nhưng thân phận của cháu, tên của cháu, người của cháu, sớm lưu lại tính lả lơi ong bướm.” Bà Cố ngồi bên cạnh chợt cất giọng nhắc nhở Khả Lan.

      Bọn họ nguyện ý tin tưởng lời Khả Lan, nhưng người khác tin, nhà họ Cố cần thiết vì chưa được công nhận, mà gánh chịu hậu quả sau này.

      Tiểu Viêm còn trẻ, sau này vẫn có thể gặp người tốt hơn!

      Lời của ông Cố cùng bà Cố nhất thời khiến Khả Lan im lặng!

      Lả lơi ong bướm?

      Trong mắt người khác là như vậy sao!

      “Cháu......” Khả Lan ngẩng đầu, há mồm muốn phản bác.

      “Chúng ta muốn ép cháu, nhưng cháu tự mình suy nghĩ chút, thân phận của cháu như vậy, nếu như truyền tới bộ đội, đối với Thành Viêm ảnh hưởng thế nào, nếu như cháu thương nó, hãyrời khỏi nó, nếu như cháu thương nó, cần gì phải nắm mãi chịu buông?” Bà Cố tới đay, chợt đứng lên, đưa tay run rẩy nắm hai tay Khả Lan, kéo ngồi xuống.

      “Tiểu Lan, ta biết cháu là đứa con có hiếu, cháu làm tất cả, cũng vì mẹ cháu, bây giờ, cháu rời , cũng là vì mẹ cháu, khiến tất cả đều bình tĩnh lại, được sao?” Giọng bà Cố bỗng trở nên mềm mại, nhàng, từng câu từng chữ truyền tới trong đầu Khả Lan!

      thể bà Cố tàn nhẫn, chỉ có thể bà Cố cháu mình! tiếc trở nên tàn nhẫn.

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hòa ái hiền lành của bà Cố cũng biết, bà Cố thương cháu trai của mình!

      Nhưng......Mọi người ích kỷ, đối với bà Cố, nhà họ Cố thể tiếp nhận nổi như , Cố Thành Viêm gặp được người tốt hơn!

      Cho nên, rời , mới là kết quả tốt nhất.

      Xác thực, rời , còn gì nữa, và Cố thủ trưởng ở chung chỗ liên quan đến tình .

      Là giao dịch, Cố thủ trưởng vì muốn tránh bị bức hôn, vì muốn cứu mẹ mình.

      Nhưng cam lòng cứ như vậy rời , cuộc hôn nhân, cứ kết thúc như vậy.

      Đôi mắt đen nhánh của Khả Lan chợt trở nên vẩn đục, nước mắt trong suốt, chảy xuống khuôn mặt, cơ thể hơi run rẩy.

      khép hai mắt, chần chừ......

      Chợt......Điện thoại của Khả Lan vang lên.

      Dì Vương gọi tới.

      Khả Lan nhìn ông bà Cố, sau khi được đồng ý, lúc này mới nghe điện thoại.

      Tin tức đầu dây bên kia truyền đến, làm cho cả người Khả Lan bối rối.

      Bệnh tình trở nặng, cần mau sớm ra nước ngoài làm phẫu thuật, nhưng bên bệnh viện, hình như có vấn đề, dì Vương bảo đến bệnh viện chuyến!

      Khả Lan cúp máy, bàn tay gắt gao cầm điện thoại, ánh mắt dừng người ông bà Cố.

      Quay lại lời lúc nãy của bà Cố.

      tại, cháu rời , cũng là vì mẹ cháu!!!

      Cũng đúng là chỉ vì mẹ!!!

      A.... .... ra là sớm tính toán tốt lắm!

      Khả Lan khẽ cười lạnh trong lòng, bây giờ có thể nhờ Cố Thành Viêm giúp, có Cố Thành Viêm, cũng có thể vượt qua cửa ải này.

      Nhưng......Vượt qua lần này, vậy lần sau sao?

      Như bà Cố , thân phận của , hại đến tiền đồ của Cố Thành Viêm.

      Giữa và Cố thủ trưởng, vốn liên quan đến tình , cần gì cứ mực đòi chứ?

      Hồi lâu.....

      “Cháu nguyện ý rời , nhưng xin hai người hãy tôn trọng hôn nhân của Cố thủ trưởng......sau này.” Khả Lan hít hơi, trầm giọng trả lời bà Cố, con ngươi đen nhánh, đục chịu nổi, cũng rơi nước mắt, sắc mặt yên lặng.

      Bà Cố vừa nghe thấy Khả Lan như thế, đưa tay nắm chặt tay Khả Lan, sắc mặt trở nên hiền lành, nở nụ cười trả lời Khả Lan.

      “Được......Được.......Ta đồng ý cháu, tiểu Lan.”

      Lúc này, mặt ông Cố cũng lộ ra vẻ vui mừng.

      Sau khi Khả Lan đồng ý rời , vẻn vẹn mười phút, liền nhận được điện thoại của dì Vương.

      là chuyện ra nước ngoài chữa bệnh của mẹ , toàn bộ được sắp xếp xong, bệnh tình cũng được khống chế, chuẩn bị lên máy bay.

      Nếu như Khả Lan có phương tiện, cần tới, bác sĩ , chờ Tố Phương về nước, nhất định khỏe mạnh.

      Chuẩn bị lên máy bay, đúng là hiệu suất cao!

      Khả Lan gì, quay về dọn sạch đồ ở trong nhà họ Cố.

      Để lại chiếc nhẫn cùng giấy đăng ký kết hôn, buổi tối liền rời .

      Bão tố, sương mù, sau khi Khả Lan được ông Lý đưa tới trung tâm chợ, liền xuống xe, ông Lý quay về.

      nhìn ánh đèn sáng ngời ở phía trước, lông mi thon dài, chặn lại vẻ mặt .

      nắm chặt túi xách, quyết định tìm nguời.

      chỉ nghĩ sống yên ổn, đơn giản, nhưng người ta cứ muốn bức tới đường cùng.

      ngờ, ai cũng đừng nghĩ sống tốt.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :