1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 5: Cái gì.

      Khả Lan chuyện với Cố Thành Viêm, hiển nhiên có chút vui, Cố Thành Viêm lên lầu, Khả Lan liền hai vòng quanh nhà.

      có chút vấn đề muốn hỏi Cố Thành Viêm, phần nhiều là về cuộc sống, nhưng lại sợ hỏi nhiều, khiến cho Cố Thành Viêm ghét.

      Chần chừ đứng trước cửa phòng của Cố Thành Viêm biết phải làm thế nào cho phải.

      Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, bóng dáng cao lớn, khiến cho khung cảnh trước mặt Khả Lan tối sầm.

      Cố Thành Viêm hiển nhiên chưa từng nghĩ Lâm Khả Lan đứng trước cửa, hơi sững sờ, quay đầu vào trong phòng.

      “Có chuyện gì sao?” Ánh mắt Cố Thành Viêm dùng lại người Khả Lan, bình tĩnh hỏi câu, đưa tay sửa lại ống tay áo.

      Khả Lan bước tới hai bước, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm, khẽ hít sâu hơi : “Buổi tối ăn gì?” Khả Lan vẫn thấy tự nhiên.

      Cưới vội, cuộc sống như thế, lại đối mặt với người đàn ông xa lạ!

      Cố Thành Viêm vừa nghe thấy Lâm Khả Lan hỏi, vội trả lời, mà ra ngoài phòng, Khả Lna vội vàng theo phía sau .

      Hai người trước sau, Cố Thành Viêm từ từ cho Khả Lan biết về sinh hoạt ở đây.

      , chuyện cơm nước, chờ dì Lưu quay về, cho biết.

      Hai, cách biệt thự xa có công viên, nếu cảm thấy nhàm chán có thể ra dạo chút.

      Ba, cuộc sống vợ chồng......

      Cố Thành Viêm tới chỗ này, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Lan, hai mắt tối tăm thoáng qua chút sắc dục.

      “Còn gì nữa , tôi còn có số việc, nếu như muốn về nhà, gọi ông Lý đưa .” Cố Thành Viêm xong, lựa chọn bỏ qua đề tài cuộc sống vợ chồng, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, hình như có gì giống nhau.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm bỏ ta đề tài cuộc sống vợ chồng, cho rằng Cố Thành Viêm vẫn chưa thích ứng với loại cưới vội nên tạm thời muốn trải qua cuộc sống vợ chồng.

      Cho nên Khả Lan cũng có nhiều lời, cũng cảm thấy may mắn, Cố Thành Viêm chưa muốn thử, để cho có thời gian thích ứng.

      “Vậy đường cẩn thận.” Cố Thành Viêm phải , Khả Lan vội vàng theo phía sau , giúp Cố Thành Viêm lấy áo khoác, đường cẩn thận.

      Cố Thành Viêm liếc nhìn chiếc áo khoác trong tay Khả Lan, vốn dĩ phía trước, khẽ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Khả Lan gật đầu cái, cầm áo khoác, lúc này mới rời .

      Bóng dáng cao lớn, đồ tây ủi thẳng, Cố Thành Viêm muốn đâu?

      Sau khi Cố thủ trưởng , Khả Lan tìm thấy ông Lý mà Cố Thành Viêm , ông Lý là người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, đồ tây thẳng tắp, bước chân trầm ổn, chắc là quân nhân.

      Ông Lý ra hiệu với Khả Lan, khuôn mặt có biểu lộ ra quá nhiều kinh ngạc, chỉ là ánh mắt quan sát Khả Lan từ đầu đến cuối, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thuần khiết, ông thấy này có chỗ nào hấp dẫn.

      Sao đột nhiên lại kết hôn chứ?

      Mặc dù ông Lý trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng hỏi nhiều, chuyện của thủ trưởng, ông thể quản nhiều.

      Mà khi Khả Lan được ông Lý đưa về đến nhà, trước khi xuống xe, nhắc nhở Khả Lan câu: “Nhà họ Cố cái gì cũng có, chỉ cần đem theo những món đồ quan trọng thôi, đem nhiều hơn, cũng dùng tới.”

      “Cháu biết rồi, cảm ơn.” Khả Lan đóng cửa xe, trả lời ông Lý, sau đó vào con hẻm .

      Khả Lan mua ít trái cây ở đầu hẻm, xách theo túi trái cây vào trong con hẻm .

      Buổi sáng ra khỏi cửa vẫn còn độc thân, buổi chiều quay về kết hôn, tiền chữa bệnh cho mẹ cũng được giải quyết, nên cảm ơn dì Vương ở bên cạnh nhà.

      Nếu nhưu nhờ dì Vương, thể nhõm như bây giờ.

      vào sâu trong hẻm, Khả Lan tới trước cửa nhà dì Vương, gõ cửa, dì Vương khong có ở nhà, con là Diệp Huệ ra mở cửa.

      Sau khi Diệp Huệ mở cửa cho Khả Lan, nhìn Khả Lan, liền quay vào trong nhà.

      Từ trước đến giờ Diệp Huệ đều xem thường Khả Lan, làm việc quan hệ xã hội, lại hỗn tạp, luẩn quẩn, cả ngày xem mình như sen trắng.

      ta ưa nhất chính là người giống như Lâm Khả Lan, buổi tối giống nhưu gà, ban ngày lại thanh khiết như trà xanh.

      “Dì Vương có ở nhà sao? Tôi mua ít trái cây, để ở bàn vậy.” Khả Lan biết Diệp Huệ thích , cũng thêm gì, để trái cây xuống, liền rời .

      Mọi người có cách sống riêng, nếu như phải vì mẹ, có những việc cũng muốn làm.

      Nhưng mặc kệ thế nào, cũng thể ngã xuống.

      Sau khi rời khỏi nhà dì Vương, Khả Lan xoay người về nhà mình.

      Trong nhà cũng có gì cần dọn dẹp, trừ vài bộ quần áo cùng với tài liệu của khách hàng, những thứ khác, nhà họ Cố đều có.

      Sau khi thu dọn quần áo cùng tài liệu của khách hàng, Khả Lan dọn thêm gì, gả cho quân nhân như Cố Thành Viêm, có chút quần áo, thích hợp để mặc ra ngoài.

      Sau khi thu dọn đồ xong, Khả Lan khóa cửa phòng, hít sâu hơi, căn phòng này, biết lần sau quay về đây, là khi nào!

      .......Có Cố Thành Viêm, vĩnh viễn quay về!

      Khả Lan dọn đồ xong lên xe, ông Lý cũng đưa về nhà họ Cố, mà đưa cho tấm thẻ, là cậu chủ đưa cho để mua vài bộ quần áo.

      Nghe thấy cậu chủ, đôi mày thanh tú của Khả Lan khẽ nhíu, cậu chủ! Giống như cách gọi của con nhà giàu!

      Dĩ nhiên, chuyện cách xưng hô này, cũng phải vấn đề mà Khả Lan phải suy nghĩ, cầm thẻ, vào cửa hàng quần áo xa hoa trong trung tâm thương mại.

      biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng biết, Cố thủ trưởng mua quần áo, chính là ghét cách ăn mặc khó coi của .

      Cho nên, sau khi nhìn cách mặc của các quý bà trong cửa hàng, liền có thể bắt chước.

      Nhưng giá tiền quá cao, mua hai cái, Khả Lan liền dám mua nữa, giặt bộ thay bộ là được rồi.

      “Khả Lan?” Lúc Khả Lan chuẩn bị trả tiền, giọng nũng nịu vang lên bên tai .

      Khả Lan ngẩng đầu về phía phát ra thanh, nhìn về phía người gọi mình, ánh mắt đầu tiên là sững sờ, sau đó lại từ từ bình thường: “ Vưu.” Vưu Quý Mỹ là cấp của Khả Lan, nếu như Vưu, mẹ sớm chết rồi.

      Vưu Quý Mỹ thấy Khả Lan mua quần áo, khuôn mặt mỉm cười, tới trước quầy tính tiền, nhìn nhân viên gói quần áo, quay đầu nhìn về phía Khả Lan : “Phụ nữ nên đối xử với mình tốt chút, mua vài món hàng hiệu, mặc đẹp chút.”

      Vưu vừa , vừa mở chiếc ví Chanel kiểu mới nhất ra, lấy thẻ ngân hàng ra.

      Cười đưa cho nhân viên, thanh toán tiền cho Lâm Khả Lan.

      Mà Khả Lan thấy Vưu trả tiền giúp mình, vội vàng ngăn lại : “ Vưu, cảm ơn chăm sóc tôi mấy ngày nay, nhưng tôi thể để cho trả tiền.” Có chút giao tình, thể trả được.

      Vưu Quý Mỹ nghe thấy những lời Khả Lan , khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười cưng chiều, vỗ vỗ tay Khả Lan : “Cái gì mà với tôi chứ.” Vưu Quý Mỹ vừa vừa đưa thẻ ngân hàng tới.

      Mà Khả Lan đoạt lấy thẻ từ trong tay nhân viên, bỏ lại trong tay Vưu Quý Mỹ, khẽ thở dài : “Tôi muốn từ chức.”

      Vốn dĩ Khả Lan muốn mấy ngày nữa nộp đơn từ chức.

      Nhưng bây giờ Vưu ở đây, trước với Vưu.

      “Cái gì?” Vưu Quý Mỹ kinh ngạc thét chói tai, vẻ mặt hơi run rẩy.

      Hiển nhiên là rất kinh ngạc lúc nghe thấy Khả Lan muốn từ chức.

      ta hao tốn tâm tư bồi dưỡng Khả Lan lâu như vậy, lại muốn từ chức sao! Tại sao có thể như vậy!
      B.Cat thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 6: Hư hỏng.

      Vưu Quý Mỹ luống cuống, phải vì mến Khả Lan, mà bởi vì có giá trị lợi dụng cao.

      Khả Lan là xử nữ, giữ mình trong sạch, trẻ trung ngực bự, xinh đẹp động lòng người, thanh tú dịu dàng, lại mềm mại, khiến ít khách hành thèm dãi.

      Nhưng ta chưa để cho Khả Lan dính vào bất cứ quan hệ nào với đàn ông, phải vì bảo vệ Lâm Khả Lan, mà vì Khả Lan thuần khiết lại còn là xử nữ, ta muốn tặng cho khách hàng lớn nhất, sau đó, từ trong đó vớt đến tận cùng.

      Bây giờ Khả Lan muốn từ chức, mấy ngày nay ta dồn bao nhiêu công sức lên người Khả Lan, chẳng lẽ tất cả đều uổng phí sao!

      ...... được, ta thể nào để Khả Lan , tuyệt đối được.

      ta phải nghĩ biện pháp lôi kéo Khả Lan ở lại, để nghe lời ta.

      “Em biết tiền vi phạm hợp đồng là sáu mươi vạn, em bồi thường nổi sao?” Giọng Vưu Quý Mỹ nhàng, ôn hòa nhắc nhở Khả Lan, tiền vi phạm hợp đồng.

      Mặc kệ thế nào, mẹ Khả Lan bệnh nặng, xem như có tiền trả tiền chữa bệnh cho mẹ, cũng thể có tiền trả tiền vi phạm hợp đồng.

      Vưu Quý Mỹ nhắc tới tiền vi phạm hợp đồng, làm cho vẻ mặt Khả Lan rũ xuống, lông mi thon dài, đôi mắt khẽ nhướng lên, bộ dáng thanh khiết mềm mại động lòng người, làm cho Vưu Quý Mỹ đố kỵ chết được.

      tại tất cả đàn ông đều thích thuần khiết, giống như Khả Lan, dáng dáp tinh khiết, ngực lại lớn, phần lớn đàn ông đều thích.

      ta để Khả Kan rời , ta còn phải dựa vào Khả Lan, duy trì đến cuối cùng, sau đó thu lợi!

      Vậy mà sau đó Khả Lan giương mắt, ánh mắt nhìn về phía Vưu Quý Mỹ cực kỳ bình tĩnh: “Có thể bồi thường.” Khả Lan cũng xác định, mình có thể bồi thường được hay .

      Nhưng mặc kệ thế nào, chuyện này, trước tiên cần phải về hỏi Cố Thành Viêm, nghe xem ý tứ của thế nào.

      Vưu Quý Mỹ hiển nhiên ngờ, Khả Lan bồi thường, từ trước tới giờ Khả Lan chưa bao giờ làm chuyện mà mình chắc, nếu ra, vậy chính là bảy phần là có thể trả được!

      Như vậy?

      ta phải buông tha Khả Lan sao! , thể nào!

      Vưu Quý Mỹ biết, tính cách Khả Lan ngang bướng, khi quyết, khó có thể thay đổi.

      Nhưng thể thả , ta chỉ có thể lựa chọn buông lỏng.

      ta đối với Khả Lan tốt như vậy, tin tưởng Khả Lan phải người biết báo đáp.

      Nghĩ tới đây, Vưu Quý Mỹ đột nhiên nở nụ cười, đưa tay kéo cổ áo Khả Lan, giống như đối với em , ấm áp : “ có việc gì lớn, cũng đừng để trong lòng, chị giúp em với cấp , bồi thường nhiều tiền như vậy, cũng đáng.”

      Vưu Quý Mỹ xong, kiều nở nụ cười, nhìn Khả Lan, ánh mắt thương , khiến Khả Lan khẽ động lòng.

      Ngoại trừ công việc, bình thường chị Vưu đối với cũng rất tốt, tốt đến mức Khả Lan cũng phân được, chị Vưu là tâm, hay là có mưu đồ.

      “Cảm ơn chị.” Khả Lan vừa chuyện với Vưu Quý Mỹ, vừa đưa thẻ cho nhân viên, chuyện lâu mà vẫn chưa trả tiền, nhân viên phục vụ cũng bình tĩnh nổi rồi.

      Nhìn bộ đồ nghèo kiết mà mặc người, biết thể mua được, đừng ở đây giả bộ quật cường, người khác trả tiền cho còn muốn!

      Sau khi Khả Lan trả tiền, ở phía xa có người hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, mặc đồ tây, người đàn ông trung niên có bước chân hơi lỗ mãng, người đàn ông tới trước mặt Vưu Quý Mỹ cùng Khả Lan.

      đầy nếp nhăn, người đầy mỡ, nụ cười tự mãn, hàm răng vàng, cực kỳ khó coi.

      Người đàn ông trung niên hiển nhiên quen biết với Vưu Quý Mỹ, nhưng lúc thấy Khả Lan đứng bên cạnh Vưu Quý Mỹ ánh mắt đầu tiên quan sát Khả Lan từ xuống dưới.

      ấy là ai vậy?” Người đàn ông trung niên nhìn Khả Lan, cười híp mắt hỏi, dung mạo tồi, rất tinh khiết!

      “A, ấy là họ hàng xa của tôi, học đại học, phải buổi tối còn có bữa tiệc sao, tôi giúp chọm mấy em xinh đẹp, đảm bảo chuyện làm ăn của thành công.” Vưu Quý Mỹ lôi kéo người đàn ông trung niên càng chạy càng xa, miệng ngừng .

      Khả Lan cùng Vưu Quý Mỹ đều làm ngành quan hệ xã hội, cho dễ nghe là quan hệ xã hội, ra là đào kép.

      Chỉ là công ty là công ty hợp pháp, giúp người khác chuyện làm ăn, giả làm bạn , phục vụ khách hàng ca hát cùng uống rượu, chỉ phục vụ ngủ.

      Dĩ nhiên, ngoài thời gian làm việc, nếu tự nguyện ngủ cùng người khác, an có thể ngăn được!

      Lúc Khả Lan bắt đầu công việc, là bởi vì cùng đường, thể trơ mắt nhìn mẹ chết, cho nên, lựa chọn cái nghề này.

      Bởi vì công ty là hợp pháp, mà sau khi vào công ty, lại được chị Vưu quý, cho nên, có đụng phải chuyện phải ngủ cùng người khác!

      Chỉ là, bờ sông, làm gì có ai ướt giày, Khả Lan sớm muốn làm, chỉ là chưa có cơ hội để nghỉ.

      Mà lần xem mắt này, thể nghi ngờ đây là cơ hội khiến cho cuộc sống của Khả Lan ổn định!

      Sau khi Khả Lan rời khỏi trung tâm thương mại, trong lòng suy nghĩ về chuyện vi phạm hợp đồng, phải với Cố Thành Viêm thế nào.

      Chính bởi vì mải suy nghĩ, cẩn thận đụng phải từ hướng ngược lại.

      Hai người cùng ngã mặt đất, bên cạnh kia còn có mấy khác, nhìn thấy này bị đụng té, liền chỉ vào Khả Lan tùy tiện mắng.

      đường vậy à, có mắt sao.” Giọng lanh lảnh, giống như rất tức.

      Khả Lan nghe thấy giọng hùng hổ, ngẩng đầu lên, nghĩ muốn lại.

      Người vội vàng phải là !

      Vậy mà Khả Lan ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Bảo Nhi, ấy là em cùng cha khác mẹ với !

      Còn có những con nhà giàu đứng ở phía sau Lương Bảo Nhi.

      Vốn dĩ vẻ mặt Lương Bảo Nhi giận dữ, từ trước đến giờ ta cao quý, đừng té ngã, ngay cả va chạm cũng cực ít.

      Nhưng lúc thấy Khả Lan, Lương Bảo Nhi thu lại vẻ giận dữ, liếc Khả Lan cái, khuôn mặt tinh xảo, nét mặt có vẻ sợ hãi, cười : “Thôi.” Giọng lạnh lùng, so đo.

      Lương Bảo Nhi thôi, những người khác cũng dám thêm gì, theo Lương Bảo Nhi vào trung tâm thương mại, mà Khả Lan từ mặt đất đứng dậy, liếc nhìn bóng lưng Lương Bảo Nhi, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trùng hợp thôi.

      Khả Lan quay đầu, lại thấy bóng dáng Cố Thành Viêm ở phía xa.

      Cố Thành Viêm mới từ cầu thang xuống, bóng dáng cao lớn, ở trong dòng người, vô cùng khác thường, khiến Khả Lan chỉ nhìn cái liền có thể nhận ra được.

      Khả Lan nghĩ muốn tới chào hỏi, nhưng lại cảm thấy hợp, nghĩ muốn rời , lại cảm thấy quá kiểu cách.

      Vậy mà lúc này, ánh mắt Cố Thành Viêm lại dừng người Khả Lan, khóe miệng khẽ nhếch.

      Bước chân ung dung về phía Khả Lan, đưa tay ôm eo Khả Lan, nở nụ cười mập mờ đưa Khả Lan rời khỏi trung tâm mua sắm.

      Mà người đàn ông trung niên theo phía sau Cố Thành Viêm, nhìn thấy Cố Thành Viêm ôm rời , mu bàn tay vỗ cái, gấp giọng : “Hư hỏng!”
      B.Cat thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 7: Tự cho mình thông minh.

      Khả Lan thuận theo Cố Thành Viêm, thân mật cùng ra khỏi trung tâm mua sắm.

      biết xảy ra chuyện gì, nhưng biết, quan hệ giữa và Cố Thành Viêm chưa tới mức thân mật như thế này, cho nên Khả Lan kết luận, nhất định là Cố Thành Viêm có chuyện gì đó.

      Phụ nữ? Có người theo dõi? Hoặc là những điều mà Khả Lan biết.

      Nhưng lúc đối mặt với chuyện như vậy Khả Lan hiểu, nên phối hợp, phối hợp tốt.

      Hai người vào bãi đậu xe, Khả Lan thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới từ trong lòng Cố Thành Viêm kháng nghị, mặc dù rất cẩn thận đẩy đẩy.

      Cố Thành Viêm cảm thấy người ở trong ngực giãy giụa, ràng muốn buông tay, nhưng lại gia tăng sức lực của cánh tay.

      Khả Lan bị Cố Thành Viêm ôm chặt hơn, hiểu ý tứ của .

      cho rằng còn có người theo dõi, liền liếc mắt cẩn thận nhìn khắp mọi nơi, lúc thấy bóng dáng ai, trong lòng càng rối bời!

      Cho dù là có người theo dõi, bọn họ cũng cần phải ôm chặt như vậy, diễn trò là phải diễn đạt hết toàn bộ, nhưng diễ trò cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.

      có ai rồi.” Khả Lan hít sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, cho biết, có ai nữa, cho dù có người, nhìn lâu như vậy, cũng theo nữa!

      Vốn dĩ Cố Thành Viêm là bởi vì có người theo, mới gì ôm Khả Lan rời , nhưng lúc nghe thấy Khả Lan nhắc nhở, lúc mày mới giật mình.

      “Người nào?” Cố Thành Viêm hỏi ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Khả Lan.

      Ấn tượng của về Khả Lan, luôn là còn trinh, tinh khiết?

      “A.......” Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi ngược lại, hơi sững sờ, chẳng lẽ đoán sai sao?

      Nhưng mà theo lẽ thường mà , phải như vậy, thử hỏi, có ai giải thích gì mà cứ như vậy ôm mới quen, bước nhanh đột ngột rời khỏi chỗ đó?

      phải có chuyện gì đó làm như vậy!

      Nghĩ tới đây, Khả Lan cúi đầu, lại cảm thấy ý nghĩ của mình đúng, bọn họ gặp mặt lần liền kết hôn, chuyện của bọn họ thể suy luận theo lẽ đường.

      Suy nghĩ ít, Khả Lan ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Cố Thành Viêm: “Tôi cho rằng......”

      Khả Lan tới đây, nhìn thấy chân mày Cố Thành Viêm khẽ nhíu, trong lòng đột nhiên sợ, dám gì.

      Tự cho mình thông minh! cho mình quá thông minh rồi!

      Cố Thành Viêm thấy bộ dáng Khả Lan, khẽ : “Cho rằng có người theo dõi?” Cố Thành Viêm tới đây, hơi buông Khả Lan ra, quay đầu mở cửa chiếc xe Audi, đẩy Khả Lan vào.

      Mặc kệ có phải có người theo dõi hay , điều này cũng phải là điều Khả Lan phải biết.

      Khả Lan kịp phản ứng, bị đẩy vào trong xe, cậy mạnh, khiến Khả Lan cảm thấy, hình như là Cố Thành Viêm tức giận.

      Nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm, lại phát , vẻ mặt Cố Thành Viêm bình thường, vui giận, tự nhiên và bình tĩnh.

      Bởi vì ở quân đội lâu sao? biết phải đối xử với con dịu dàng chút sao?

      Khó trách lại dựa vào xem mắt cùng với tiền mừng để thu hút con !

      Sau khi hai người ngồi lên xe, Khả Lan vẫn dám lên tiếng, Cố Thành Viêm nghiêm túc lái xe, Khả Lan nghiêm túc nhìn ra phía bên ngoài xe, khí vẫn trầm mặc.

      Khả Lan nhìn khung cảnh bên ngoài xe, trong lòng đột nhiên cảm thấy nếu như cùng Cố Thành Viêm ngày ngày đều như vậy, cũng có gì là thể!

      Cuộc sống yên ổn, cần sống ở đầu đường xó chợ nữa.

      Nếu như bệnh tình của mẹ đỡ, vậy càng tốt hơn!

      Mục tiêu cuộc sống của Khả Lan bây giờ rất đơn giản, cuộc sống yên ổn, đơn giản sống qua ngày.

      Xe chạy được đoạn, Khả Lan vẫn cúi đầu, tâm tư trôi dạt về nơi xa.

      Hình như nghĩ tới việc kết hôn vội, trong đầu nghĩ về cuộc sống với Cố Thành Viêm, sinh hai đứa con, đợi đến mùa xuân, cả nhà cùng chơi xuân.

      ngồi sân cỏ thu dọn đồ đạc, nhìn người đàn ông của mình chơi đùa cùng con, ánh mặt trời nhu hòa, tiếng trẻ con vang lên giữa trung.

      Đứa bé cẩn thận bị ngã, người đàn ông giống như đứa trẻ, tay chân trở nên luống cuống!

      “Mua cái gì?”

      Đột nhiên, Khả Lan chìm trong suy nghĩ liền bị giọng trầm thấp của người đàn ông thức tỉnh, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, nhất thời bối rối.

      Cố Thành Viêm vừa mới hỏi cái gì?

      Mà từ trước đến giờ khi chuyện Cố Thành Viêm lặp lại hai lần, lúc thấy Khả Lan nhúc nhích, vốn dĩ hai mắt bình tĩnh, thoáng qua chút tức giận, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục lại vẻ bình thường.

      gì thêm.

      Thấy Cố Thành Viêm thêm gì, Khả Lan cũng có chút nóng nảy, tức giận sao?

      Quả nhiên tính tình bất định, cũng đúng, nếu như tính tình dễ chịu, làm sao có thể đến lượt Khả Lan chứ.

      “Chúng ta cứ như vậy, ông Lý phải làm sao?” Khả Lan .

      Ông Lý phải làm sao? Ông ấy có xe, gọi điện thoại bảo ông về, phải là vấn đề đơn giản sao?

      Nhưng mà Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gì, cảm thấy khí quá đè nén, muốn hòa hoãn xuống.

      Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy giọng ấm và ôn hòa của Khả Lan, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Khả Lan.

      Khuôn mặt vẫn tự nhiên và bình tình như cũ, biểu cái gì, chỉ có hai mắt mênh mông như biển sao, tạo ra tia ôn hòa, môi mỏng hé mở: “Gọi điện thoại cho ông ấy.”

      Cố Thành Viêm xong, từ trong xe lấy ra điện thoại di động, ấn số, đưa cho Khả Lan chuyện với ông Lý.

      Khả Lan cẩn thận nhận điện thoại mà Cố Thành Viêm đưa, nhàng đặt bên tai, sau đó ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nghe thanh từ đầu dây bên kia, ánh mắt lại ngừng nhìn về phía Cố Thành Viêm.

      “Cậu chủ.” Đầu dây bên kia, truyền đến giọng trầm thấp và cung kính của ông Lý, cảm giác rung động, giống như lúc Khả Lan đối mặt với Cố Thành Viêm!

      “Cháu là Khả Lan, cháu gặp Cố thủ trưởng tại trung tâm thương mại, cháu cùng ấy về trước, ông cần chờ cháu.” Khả Lan liền hơi, sau khi xong, Khả Lan thầm thở phào nhõm, ánh mắt vẫn liếc nhìn Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm đáng lái xe, chú ý tới Khả Lan.

      biết.” Giọng ông Lý ràng thả lỏng chút, giọng trả lời.

      “Vậy ông đường cẩn thận.” Khả Lan nghe thấy ông Lý trả lời, tốt bụng nhắc nhở câu, bây giờ là giờ cao điểm.

      “Ừ......cảm ơn.” Ông Lý hiển nhiên ngờ Khả Lan câu kia, ràng đầu dây bên kia hơi sửng sốt, nhưng ngược lại cảm ơn.

      Nghe thấy ông Lý cảm ơn, lúc này Khả Lan mới dạ, thả điện thoại xuống, sau khi cúp máy, Khả Lan quay đầu, trả điện thoại cho Cố Thành Viêm, Cố Thành Viêm lại nhận.

      “Đem số điện thoại của lưu vào.” Giọng của Cố Thành Viêm vang lên trong xe, ánh mắt nhìn về phía trước, gò má cương nghị.

      Khả Lan nghe thấy giọng của Cố Thành Viêm, hơi sững sờ, sau đó giống như nhận được lệnh, vội vàng lưu số điện thoại của mình vào.
      B.Cat thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 8: Rốt cuộc là nhân vật như thế nào.

      Sau khi nhập số điện thoại của mình vào, Khả Lan mới tạo số liên lạc, sau đó nhập tên, cuối cùng mới đưa cho Cố Thành Viêm.

      Sau khi thấy Khả Lan lưu số điện thoại, lúc này Cố Thành Viêm mới lấy điện thoại lại.

      Ánh mắt hơi liếc nhìn Khả Lan, đôi lông mi thon dài khẽ chớp, con ngươi đen nhánh, luôn nhìn cách cẩn thận, bộ ngực to lớn mê người giống như mời chào người tới hái.

      “Mua cái gì?” Cố Thành Viêm nhắc lại câu hỏi mà lúc nãy Khả Lan nghe , bình tĩnh hỏi lại lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt vui buồn như cũ, lời thanh thoát, làm cho người ta cảm thấy lỗ chân lông đều dựng hết lên.

      Khả Lan hơi dừng lại, giương mắt nhìn về phía Cố Thành Viêm, cảm thấy hình như lúc nãy Cố Thành Viêm hỏi như vậy, nhưng lại xác định lắm.

      Chỉ là, bây giờ Khả Lan nghe lời Cố Thành Viêm hỏi, dám chậm trễ, vội vàng giơ cao túi đồ trong tay : “Mua hai bộ quần áo.”

      Khả Lan tới đây, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng móc từ trong túi ra thẻ ngân hàng, đưa cho Cố Thành Viêm : “Tôi mua quần áo rồi, trả lại thẻ cho .” cũng muốn lại dùng thẻ này.

      Cố Thành Viêm liếc nhìn Khả Lan lấy thẻ ngân hàng ra, nhận, mặt vẫn bình tĩnh : “ cầm , sau này phải dùng đến.” Cố Thành Viêm tới đây lại liếc nhìn quần áo mà Khả Lan mua.

      Mặc dù ở trong túi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút, là bộ quần áo màu trắng tinh khiết, nhìn nhầm người.

      Lúc Khả Lan cùng Cố Thành Viêm quay về nhà họ Cố, mặt trời lặn, ánh mặt trời ngã về phía tây, chân trời màu hồng, khiến cho cảnh sắc bên ngoài nhà họ Cố được bao bọc bởi tầng ánh sáng mỏng màu hồng, cao quý và huyền ảo.

      Khả Lan vẫn theo phía sau Cố Thành Viêm.

      Vừa mới vào nhà, liền nhìn thấy người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng chờ.

      Ánh mắt người phụ nữ ôn hòa, sắc mặt bình yên, bên hông mặc cái tạp dề màu trắng, vóc người hơi mập nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác gọn gàng.

      Chắc đây là dì Lưu mà Cố Thành Viêm nhắc tới!

      “Cậu chủ, .......chủ.” Dì Lưu nhìn thấy Cố Thành Viêm vào nhà, đầu tiên chào , sau đó nhìn thấy Khả Lan, ràng hơi sửng sốt, đối với xuất của Khả Lan, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

      chủ?

      Vốn dĩ cậu chủ có bạn , đột nhiên lại đưa về nhà khiến người ta thể tưởng tượng nổi, nghĩ đến còn đăng ký kết hôn, chuyện này.......Làm cho người ta dám tin.

      phải cậu chủ phải đính hôn với con nhà họ Lương sao, đột nhiên kết hôn, ông chủ có biết hay ? Bà chủ có đồng ý ?

      Dì Lưu cảm thấy kỳ quái trong lòng, nhưng động tác tay vẫn thuần thục, nhận áo khoác mà cậu chủ cởi ra, lại nhận đồ trong tay Khả Lan.

      Cố Thành Viêm thẳng vào trong nhà, Khả Lan liền theo, qua cửa chính, đập vào mắt chính là cách trang trí cầu kỳ theo kiểu Trung Quốc cổ đại, gỗ lim, hoa cúc vàng......

      Lúc trước Khả Lan chỉ mới nhìn sơ qua chứ chưa sâu vào bên trong.

      Đến phía sau mới phát , phía sau có cái bàn đá cẩm thạch hình tròn, bàn bày thức ăn còn bốc hơi.

      Mà phía tường ở phía bắc của cái bàn tròn, treo bức tranh thêu hoa mẫu đơn nền gấm Tô Châu cách tinh xảo, rắc nhũ màu vàng, dưới chiếu sáng của ánh đèn trong phòng, rực rỡ chói lóa, tạo nên giá trị xa xỉ!

      Cố Thành Viêm giúp Khả Lan kéo ghế ra, để Khả Lan ngồi xuống, bản thân ngồi bên cạnh Khả Lan.

      cũng thấy đôi mắt đen nhánh của Khả Lan đánh giá khắp phòng, ánh mắt dừng lại bức tranh thêu, nhưng cũng giải thích nhiều.

      Bà nội lúc còn trẻ từng là người thêu tranh, bức tranh thêu nào cũng nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng bây giờ già rồi, mắt nhìn , thể thêu được nữa.

      Trong lòng Cố Thành Viêm rất ràng, hôn nhân là thành lập mối quan hệ đồng minh, nhưng so với điêu ngoa nhà họ Lương kia, tình nguyện cưới bình hoa khéo léo biết nghe lời để về bày trong nhà.

      Quá trình ăn cơm đối với Khả Lan mà , dài đằng đẵng.

      phải là ăn ngon, mà là Cố Thành Viêm ở bên cạnh , cộng thêm hoàn cảnh xa lạ, khí yên tĩnh, khiến cho tim đập....thịch......thịch......

      dám ăn quá nhanh, cũng dám ăn quá chậm, mặt ngoài lạnh nhạt như nước, trong lòng sớm sôi trào mãnh liệt.

      Lúc ăn cơm luôn nhìn Cố Thành Viêm, nhìn thấy Cố Thành Viêm ăn no đứng dậy, Khả Lan chần chờ, cũng đứng dậy theo.

      Sau đó thấy Cố Thành Viêm lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh lên lầu, Khả Lan dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía dì Lưu.

      Dì Lưu dọn chén bát bị Khả Lan nhìn như vậy, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.

      Khả Lan cũng gì, tới giúp dì Lưu, chuyện giống như người nhà: “Dì biết bức tranh tường kia của ai ?”

      Bức tranh thêu tinh xảo, cực kỳ thu hút người xem, mà Khả Lan phải đặc biệt để ý tới bức tranh thêu, chẳng qua cảm thấy, mình nên hỏi chút, muốn vội vã lên lầu với Cố Thành Viêm.

      Đối với việc Khả Lan giúp mình dọn dẹp bát đũa, sắc mặt dì Lưu thoáng lên kinh ngạc và hoài nghi.

      chủ giúp bà, mặc kệ là có tầm nhìn hay có tầm nhìn, dù sao con nhà họ Lương vẫn tốt hơn.

      “Là bà chủ thêu lúc còn khỏe mạnh, cũng sắp thành chế tác lâu đời.” Dì Lưu vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh như cũ, trả lời Khả Lan, mặc dù trong lòng rất vui.

      ra là bà thêu!” Khả Lan nghe thấy dì Lưu , khuôn mặt nở nụ cười, khó trách lúc trước dì Vương lúc xem mắt phải thích thêu tranh, ra nhà họ Cố, còn có buổi họp về thêu thùa của bà cụ!

      Nhưng mà, bà cụ là người thêu thùa, vậy kỹ năng thêu của có thể bị lộ ra ?

      Xem ra phải học cách thêu.

      Sau khi Khả Lan giúp đỡ dì Lưu dọn dẹp bát đũa, sắc trời tối hơn.

      Dì Lưu cho biết, quần áo của được chuyển vào phòng, nếu có chuyện gì, cứ gọi bà.

      Khả Lan thêm gì, sắc mặt bình tĩnh gật đầu cái rồi lên lầu.

      Trong lòng vô vùng bối rối.

      Tối hôm nay, phải phải ngủ với Cố thủ trưởng chứ?

      Nghĩ đến việc ngủ chung Khả Lan lại thấy sợ, tình hình của và Cố Thành Viêm tại, khác gì tình đem, chỉ là người dùng thời gian lâu dài, người dùng thời gian ngắn ngủi.

      Lúc Khả Lan lên lầu, Cố Thành Viêm đóng cửa, khép hờ, nhàng gõ mấy cái, ai trả lời, liền to gan đẩy cửa vào.

      Trong phòng làm cho người ta cảm thấy trống rỗng, ngoại trừ tiếng nước chảy trong phòng tắm, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.

      Cố Thành Viêm tắm, cho nên nghe thấy tiếng gõ cửa.

      Khả Lan nhìn thấy tất cả quần áo của mình đều đặt giường Cố Thành Viêm, tới muốn thu dọn treo vào tủ quần áo, lại nghe thấy tiếng leng keng......

      Lúc này cửa phòng tắm mở ra.

      Cố Thành Viêm chỉ dùng cái khăn lông màu trắng, quây nửa thân dưới, lồng ngực cường tráng, bắp thịt chắc nịch khắc họa ra đường cong hoàn mỹ.

      Thấy Cố Thành Viêm vừa mới tắm xong ra, Khả Lan khỏi hít sâu hơi.

      Rốt cuộc là nhân vật như thế nào?

      Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, vóc người cũng hết sức hoàn mỹ, lấy được vợ mà phải xem mắt, đúng là làm cho người ta khó có thể tin.
      B.Cat thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 9: biết tự lượng sức mình.

      Cố Thành Viêm nửa thân trần trụi, vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt có chút ngượng ngùng.

      Mà Nhưng Lan, mặt lại ửng đỏ, biết phải làm sao.

      “Tôi ra ngoài trước.” Khả Lan cúi đầu, nghiêng đầu vội vàng ra.

      Lúc ra cửa, vẫn quên đóng cửa.

      hi vọng lúc quay lại, Cố thủ trưởng mặc quần áo.

      Mà Cố Thành Viêm đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa phòng, nhếch miệng nở nụ cười.

      là thuần khiết!

      Sau khi Khả Lan ra cửa, liền xuống ghế salon ở dưới lầu ngồi, dì Lưu nhìn thấy Khả Lan ngồi ở lầu dưới, giúp Khả Lan rót ly nước.

      Nhìn thấy khuôn mặt Khả Lan ửng đỏ khỏi nghĩ đến việc kia.

      Hai vợ chồng giận dỗi sao? Cậu chủ chọc chủ tức giận, cụt hứng bỏ ?

      Cậu chủ cũng vậy, bình thường mặt lạnh ít , sau khi cưới vợ cũng phải học cách dịu dàng chút, đừng luôn đem theo thói quen của quân đội, quan hệ bất hòa, đến lúc nào bà chủ mới có cháu để bế?

      Mà Khả Lan thấy dì Lưu rót nước cho mình, vội vàng cầm lên uống....vốn nghĩ cho đỡ sợ, nhưng nước vừa mới vào trong miệng, mới phát , nước quá nóng, hớp vào cổ, nóng đến nỗi cổ hỏng bỏng rát.

      Rồi sau đó Khả Lan ngừng ho.

      vừa vỗ ngực mình, vừa lè lưỡi muốn thả khí nóng trong miệng ra ngoài.

      Nhưng mới chỉ thở hai ngụm, phía sau lưng liền bị người khác vỗ hai cái, giúp thuận khí.

      Khả Lan cho rằng là dì Lưu, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy Cố Thành Viêm.

      phải Cố Thành Viêm còn đỡ, là Cố Thành Viêm lại càng làm cho Khả Lan sợ hãi.

      Sợ đến nỗi đôi mắt trợn to của đột nhiên co rụt lại, ánh mắt kìm nén được nhìn xuống phía dưới.

      May mắn là Cố thủ trưởng mặc đồ!

      “Cũng chú ý, uống nước lại có thể sặc đến như vậy.” Cố Thành Viêm mím môi, ngồi vào bên cạnh Khả Lan.

      Sau khi tắm rửa, mùi cơ thể đàn ông người Cố Thành Viêm càng thêm nồng đậm.

      Thấy Cố Thành Viêm ngồi xuống, Khả Lan theo bản năng ngồi xích sang bên cạnh, muốn cách xa Cố Thành Viêm chút, nhưng bên kia là tay vịn, căn bản còn chỗ ngồi.

      có chỗ ngồi, Khả Lan thể làm gì khác hơn là ngồi lại chỗ cũ, hơi cúi đầu, thở dài, nhìn ly nước trong tay, tim đập thịch.....thịch......, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

      “Lần sau tôi chú ý.” Khả Lan giọng trả lời, hai tay đưa cái ly lên, nhìn nước còn dư lại trong ly tạo thành vòng xoắn.

      “Chú ý là được.” Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bộ dáng cũng từ từ trở nên nhu hòa.

      khí giữa hai người trầm mặc lúc lâu, sau đó Cố Thành Viêm đột nhiên nắm tay Khả Lan đứng dậy.

      Khả Lan bị kéo dậy, tay nắm chặt cái ly, theo bản năng giương mắt nhìn Cố Thành Viêm, vẫn bình tĩnh, lạnh lùng và kiên quyết như vậy.

      Trong lòng Khả Lan rối bời, đặt cái ly trong tay xuống, hít sâu hơi, nghĩ muốn buông lỏng.

      Nhưng nhịp tim ngừng đập thình thịch......

      Khả Lan đại khái có thể đoán ra là việc gì, nhưng thể phản kháng, chỉ có thể khéo léo theo .

      Ngược lại Cố Thành Viêm lại rất hài lòng với biểu của Khả Lan, bàn tay ôm eo nhắn của Khả Lan lên lầu.

      Khả Lan vẫn theo Cố Thành Viêm, trong lòng ngừng tự chích thuốc an thần cho mình, tự với bản thân, người đàn ông bên cạnh là chồng mình....Chồng.......!

      Cái gì nên xảy ra phải xảy ra, vấn đề chỉ là sớm hay muộn.

      Mà hai người sau khi lên lầu, vào phòng, tới giường.

      Bùm......

      Cố Thành Viêm đột nhiên đè Khả Lan lên giường, nam nữ dưới, khiến cho Khả Lan sợ vội vàng nhắm hai mắt lại.

      Thẹn thùng lại làm cho Cố Thành Viêm cảm thấy vô cùng thú vị.

      Cố Thành Viêm muốn làm cái gì? Hôn? Hay là cởi nút áo? Khả Lan cũng biết.

      Nhưng mà kế tiếp có xảy ra chuyện mà Khả Lan nghĩ tới, điều này làm cho Khả Lan chần chừ mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Cố Thành Viêm, đôi mắt sâu thẳm, giống như dòng nước xoáy, làm cho người ta thể rời mắt!

      Khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      “Tôi.......Tôi......Tôi muốn tắm trước.” khí giữa hai người trở nên trầm mặc, Khả Lan mình muốn tắm, muốn bình tĩnh lại, để suy nghĩ chút, có thời gian thích ứng.

      Mà sau khi Khả Lan dứt lời, khóe miệng Cố Thành Viêm càng nở nụ cười rộng hơn, cười giống như khối băng bị hòa tan bởi khí mùa xuân, từng chút từng chút thấm vào tim gan.

      Cố Thành Viêm lật người đứng dậy, để Khả Lan tắm.

      Khả Lan vội vàng từ giường bò dậy, sau khi chạy vào phòng tắm, phát ra mình mang quần áo, lại ra ngoài.

      Đứng ở cửa phòng tắm, cẩn thận nhìn Cố thủ trưởng ngồi mép giường, hai người bốn mắt nhìn nhau, Khả Lan hoảng sợ vội vàng cầm quần áo, chạy vào phòng tắm.

      Khả Lan trong tưởng tượng của Cố thủ trưởng rất mê người, bây giờ còn hoàn mỹ hơn, vô cùng biết trêu đùa người khác!

      Thặt chẳng lẽ vì Cố thủ trưởng ở trong quân đội, cho nên lấy được vợ, vì vậy, xem mắt?

      Bây giờ kết hôn rồi, bản năng của đàn ông trỗi dậy?

      Tại sao Khả Lan cảm thấy, người như Cố thủ trưởng, cho dù ở trong quân đội, cũng có rất nhiều theo đuổi!

      Tốc độ tắm của Khả Lan cũng nhanh, chần chừ, ở lại suy nghĩ xem sau khi ra ngoài phải làm gì?

      Lên giường? Có dùng bao ?

      số việc, rất đơn giản, nhưng đến lúc làm, mới phát , ra rất khó......Rất khó.

      Sau khi tắm sạch Khả Lan liền thay đồ ngủ.

      Áo ngủ của là áo dài tay, có khuy cài, giống với đồ thể thao, mặc áo lót, nhưng có mặc quần lót.

      Trong lòng rất hiểu về chuyện kia, nhưng chưa từng làm, cho nên rất sợ.

      Nhưng kết hôn, đây là việc phải làm, sau này......sau này nhất định thấy tự nhiên hơn!

      Khả Lan tắm xong ra ngoài, thấy Cố thủ trưởng nằm giường, hai mắt khép hờ, mặt còn nở nụ cười, bóng dáng cương nghị, sống mũi cao, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ.

      Khả Lan đoán Cố thủ trưởng chưa ngủ, có lẽ nhắm mắt dưỡng thần, song bọn họ còn có chuyện chưa làm.

      Nhưng mà sau khi Khả Lan tới giường ngồi xuống, lại thấy Cố thủ trưởng có bất kỳ hành động gì, há miệng muốn hỏi câu, nhưng lời đến miệng lại ra được.

      Chẳng lẽ muốn mở miệng hỏi: Cố thủ trưởng, chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó sao?

      Dĩ nhiên, lời như thế hiển nhiên hợp với Khả Lan lúc này.

      Cho nên mở miệng, chỉ nhàng kéo chăn, sau đó đắp lên người.

      Trong phòng có mở điều hòa, nhưng mà ngủ ở bên cạnh người đàn ông, khiến cho cảm thấy rất kỳ quái, tay muốn ôm cái gì đó.

      vẫn cho là, Cố thủ trưởng có thể đột ngột ôm , sau đó......

      Nhưng lâu sau Khả Lan vẫn thấy Cố thủ trưởng có bất kỳ động tác nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới bên tai.

      Khả Lan nghe tiếng hít thở lúc lâu, to gan nhàng nghiêng đầu nhìn về phía Cố thủ trưởng, chân mày rậm, lông mi mảnh , sống mũi cao, môi đỏ, cằm nhọn......

      đầu khác của thành phố, Lương Bảo Nhi cầm máy tính bảng trong tay ném xuống đất.

      Đôi mắt xếch dài lạnh lùng, đôi môi màu hồng nở nụ cười lạnh lùng.
      biết tự lượng sức mình.”

      Vọng tưởng trở thành phượng hoàng sao? soi lại mặt mình mà xem.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :