1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 109

      Khả Lan tin lời giải thích của Cố Thành Viêm, chẳng qua chỉ cảm thấy thay đổi, còn giấu giếm nữa.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan vòng tay ôm eo , tựa vào trong ngực , trong mũi thoang thoảng mùi cơ thể cùng với mùi thuốc lá người .

      hút thuốc?” Khả Lan giọng hỏi.

      Hình như Cố Thành Viêm có thói quen hút thuốc, mặc dù chưa bao giờ thấy hút thuốc nhưng có thể ngửi thấy.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , hơi ngừng lại, rồi gật đầu “ừ” tiếng, thừa nhận có hút thuốc lá.

      Đảng phái tranh giành quá mức kịch liệt làm phiền lòng.

      Khả Lan nghe trả lời, vội vàng từ trong ngực ngẩng đầu nhìn về phía , lúc nhìn thấy chân mày của nhíu chặt cảm thấy lo lắng trong lòng.

      biết trong đầu chứa bao nhiêu thứ nhưng trong ấn tượng của Cố Thành Viêm luôn để chuyện buồn trong lòng chưa bao giờ ra.

      Bây giờ Cố Thành Viêm hút thuốc nhất định là trong lòng có chuyện.

      Chần chừ, Khả Lan lại : “Em luôn ở bên , đừng buồn.”

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan , chân mày vốn dĩ nhíu chặt liền thả lỏng, ngờ những lời này.

      Im lặng.

      Khả Lan giùng giằng từ trong lòng ra ngoài, ngẩng đầu lên, hôn lên môi .

      Đột nhiên bị hôn, khuôn mặt vốn dĩ cương nghị dần dần thay đổi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của trong lòng cảm thấy hứng thú.

      Sau đó lại đưa tay vòng chắc cổ , hôn lên môi cái.

      Cố Thành Viêm ngờ Khả Lan hôn hai cái làm cả người cứng ngắc, sau đso lại cúi đầu nhìn Khả Lan.

      “Sao em lại làm như vậy?” trầm giọng hỏi, giọng trở nên khàn khàn.

      Khả Lan nghe , nở nụ cười....khanh khách, đôi tay vòng quanh cổ : “ thích sao?” Dứt lời Khả Lan dần dần buông tay ra.

      Cố Thành Viêm đột nhiên dùng sức ôm Khả Lan vào lòng.

      Hai người áp sát vào nhau.

      Lục Hiểu Phong lái xe, lúc này nhìn thấy động tác của Cố Thành Viêm và Khả Lan, nhịn được ho tiếng, nhắc nhở hai người tồn tại của cậu ta.

      Ngay lập tức Khả Lan khẽ run lên, vội vàng đẩy Cố Thành Viêm ra, khuôn mặt đỏ bừng.

      Động tác của Khả Lan khiến sắc mặt Cố Thành Viêm bỗng nhiên trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Hiểu Phong lái xe, trong lòng tức giận, lên tiếng, trong lòng quyết tâm sau này dung túng cấp dưới biết lớn như vậy nữa.

      Xe chạy thẳng đến trụ sở của quân đội, dừng lại trước nhà họ Cố.

      Khả Lan và Cố Thành Viêm xuống xe, Lục Hiểu Phong liền vội vàng chạy giống như chạy trốn.

      Ở nhà họ Cố bởi vì chuyện Lương Tú Ly chết, ông bà Cố đối với Khả Lan dù sao cũng hơi chán ghét, ánh mắt bà Cố nhìn Khả Lan còn giống như lúc trước.

      Sắc mặt ông Cố càng thêm trầm.

      Về phần những người khác, sau năm mới lại bắt đầu khôi phục công việc như lúc đầu.

      Nhà họ Cố lại trở nên yên tĩnh như trước.

      Khả Lan và Cố Thành Viêm vừa mới vào nhà, đột nhiên xoay người ép vào góc tường, cúi đầu hôn môi .

      Khả Lan theo bản năng từ chối , ở đây là phòng khách.

      Đôi tay ôm , căn bản cho tránh ra, Khả Lan chỉ còn cách vòng tay ôm eo , đáp lại nụ hôn của .

      Trong giây lát.

      “Khụ......Khụ.....”

      Trong nhà vang lên giọng ho khan, bà Cố đứng trong phòng khách nhìn hai người trẻ tuổi.

      Tuy Lương Tú Ly chết thể trách Khả Lan nhưng sau khi Lương Tú Ly chết Khả Lan liền tiến vào Lương Thị.

      Bây giờ bà thể nhìn rốt cuộc Lâm Khả Lan này là thế nào.

      Mặc dù bà cảm thấy tiểu Viêm thích là được nhưng mà Lâm Khả Lan quá phức tạp.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan, Khả Lan vội vàng đẩy ta, theo tiếng ho nhìn lại thấy bà Cố đứng cách đó xa.

      Mặc dù sắc mặt bà Cố bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng có chút vui.

      “Tiểu Viêm, mấy ngày nay ông Lương ở bệnh viện, cháu có thời gian rảnh hãy tới thăm ông ấy.” Bà Cố trầm giọng nhắc nhở Cố Thành Viêm cũng thêm gì với Cố Thành Viêm và Khả Lan.

      Rốt cuộc là chuyện của người trẻ tuổi, bà thể quản nhiều được.

      “Vâng.”

      Cố Thành Viêm nghe bà Cố liền trầm giọng trả lời bà.

      Mấy ngày nay tới bệnh viện thăm ông Lương chủ yếu là bởi vì di chúc của Lương Tú Ly phá hư quan hệ của Cố Thành Viêm và ông Lương.

      Bây giờ bà nội mở miệng đoán chừng cơn giận trong lòng ông Lương dần dần tiêu mất.

      Sau khi Cố Thành Viêm gật đầu đồng ý với bà Cố, bà Cố liền quay đầu bỏ .

      Trong nhà lại yên tĩnh như thường. Khả Lan trở thành cổ đông của Lương Thị cũng đảm nhận chức vụ ở Lương Thị.

      Nhưng phần lớn là chức vụ nhàn rỗi, mỗi ngày Khả Lan đều đối mặt với ít tài liệu vô dụng.

      Lương Thị nhìn như bình ổn nhưng cũng có phe phái tranh chấp kịch liệt.

      phái đứng đầu là Lâm Khải Nghiệp, phái còn lại chính là Lương Bảo Nhi.

      Hai người đều tranh giành vị trí chủ tịch.

      Nhưng bởi vì Lâm Khải Nghiệp lớn tuổi hơn, có kinh nghiệm nên được đề cử làm chủ tịch nhưng Lương Bảo Nhi vẫn buông tha vị trí này.

      Lúc này Khả Lan muốn tranh chấp chỉ làm công việc nhàn rỗi của mình, yên lặng theo dõi biến hóa.

      Cho đến ngày, Lương Thị lại tổ chức cuộc họp cổ đông lần nữa, cuộc đấu tranh giữa Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp trở nên kịch liệt, hai người đều vì vị trí chủ tịch mà tranh chấp gay gắt.

      Thực lực hai người ngang nhau, thể phân cao thấp, cổ đông của Lương Thị vẫn giữ thái độ như lúc đầu.

      Hình như Lương Bảo Nhi bị ép tới mức nóng nảy, gì liền kéo Khả Lan từ trong đám người ra.

      “Tôi cho rằng Lâm Khả Lan thích hợp với vị trí chủ tịch của Lương Thị hơn Lâm Khải Nghiệp.” Giọng của Lương Bảo Nhi nhanh chậm, hình như sớm tính toán.

      Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi , cả người ngây ngẩn, há miệng muốn nhưng lúc lâu vẫn thốt nên lời.

      Lương Bảo Nhi đề cử làm chủ tịch?

      Vì muốn đấu với Lâm Khải Nghiệp?

      “Lâm Khả Lan từng được chọn làm ảnh bìa tạp chí kinh tế, từng nhiều lần làm từ thiện ở Hàng Châu, lại nắm trong tay 35% cổ phần, nên giữ chức chủ tịch.” Lương Bảo Nhi xong lời cuối cùng ánh mắt quét khắp phòng.

      Thấy ít người gật đầu, trong lòng Lương Bảo Nhi từ từ suy tính.

      Nếu như Khả Lan đảm nhận chức chủ tịch, Lâm Khải Nghiệp nhất định tranh giành với Khả Lan.

      Đến lúc đó ta có thể nhìn Lâm Khả Lan và Lâm Khải Nghiệp càng đấu đến hai bên đều bị thương.

      Lương Bảo Nhi đề cử Lâm Khả Lan làm chủ tịch, sau khi người của hội đồng quản trị suy tính, số người cảm thấy Khả Lan chính là chìa khóa để giải quyết vấn đề giữa Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp.

      Bởi vì Khả Lan thích hợp mọi người liền đồng ý để Khả Lan làm chủ tịch.

      Khả Lan còn chưa chuẩn bị tinh thần được bỏ phiếu thông qua.

      Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan ngồi lên vị trí chủ tịch, ý cười trong mắt tràn đầy, Lâm Khải Nghiệp vì giành được vị trí chủ tịch, dùng sức đập xuống bàn tỏ ý tức giận.

      Khả Lan vẫn đứng im tại chỗ biết phải làm sao.

      “Chúc mừng chị.” Sau khi mọi người bỏ phiếu liền rời , Lương Bảo Nhi tới trước mặt chúc mừng Khả Lan.

      Mặc dù Lương Bảo Nhi hận Khả Lan nhưng quyết biểu ra ngoài.

      Mặc dù bây giờ Lâm Khả Lan làm chủ tịch nhưng ta nhất định khiến chuyện Lâm Khả Lan làm chủ tịch trở nên đơn giản.

      Đột nhiên nhận được lời chúc mừng của Lương Bảo Nhi khiến Khả Lan liền giật mình.

      bị Lương Bảo Nhi đề cử làm chủ tịch, nguyên nhân trong này nhất định đơn giản.

      Nhưng mà bây giờ cũng nhìn ra tại sao Lương Bảo Nhi lại muốn làm chủ tịch, để nắm giữ quyền năng lớn như vậy.

      Nghĩ đến đây Khả Lan lại nở nụ cười yếu ớt trả lời Lương Bảo Nhi “Đừng khách khí.” Dứt lời Khả Lan xoay người muốn bỏ .

      Lương Bảo Nhi bỗng nhiên đưa tay ngăn cản Khả Lan.

      “Chị, hôm nay chị nhận chức bằng mời em ăn bữa cơm .”
      Lương Bảo Nhi tới đây, đưa tay nắm tay Khả Lan.

      Hình như vô cùng muốn Khả Lan mời ta ăn cơm.

      Khả Lan đưa tay muốn đẩy tay Lương Bảo Nhi ra, Lương Bảo Nhi lại tăng sức lực trong tay,vẫn lặp lại câu kia khiến Khả Lan mời ta ăn cơm.

      Khả Lan chống được chỉ có thể mời Lương Bảo Nhi ăn cơm.

      Sau khi rời phòng họp là buổi trưa, sau khi cấp dưới cần mua cơm liền mời Lương Bảo Nhi ăn cơm.

      Lương Bảo Nhi lại cùng Khả Lan tới nhà hàng tây.

      Bữa ăn bắt đầu.

      Lương Bảo Nhi ngồi đối diện Khả Lan, nhàng nâng ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn Khả Lan, khẽ cười : “Bây giờ chắc chị rất hài lòng, cần quá để ý tới em.” Lương Bảo Nhi tới đây liền hơi uống cạn.

      Lời của Lương Bảo Nhi khiến Khả Lan hơi dừng lại, há miệng muốn trả lời nhưng lại thôi, để ý tới.

      Để ý hay để ý tới đây đều là chuyện của , lúc đầu gọi Lương Bảo Nhi liền khiến Lương Bảo Nhi chán ghét.

      Bây giờ để ý tới Lương Bảo Nhi là đương nhiên.

      Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan trả lời, khuôn mặt vốn dĩ nở nụ cười dần dần trở nên khó coi.

      Sau đó ta lại bắt đầu cắt thịt bít tết nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh người Khả Lan.

      “Khi nào chị tổ chức hôn lễ?” Giọng của Lương Bảo Nhi hơi đổi, nhớ lại Khả Lan và Cố Thành Viêm, xem như kết hôn nhưng lại hôn lễ hoàn chỉnh.

      Lương Bảo Nhi đột nhiên nhắc tới hôn lễ khiến Khả Lan ngây ngẩn cả người.

      Khả Lan cũng rất nhức đầu về chuyện hôn lễ, nhưng còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, bây giờ chưa muốn tổ chức hôn lễ.

      Cân nhắc, Khả Lan vội trả lời Lương Bảo Nhi, mà ngồi bên lo ăn.

      biết đối với Cố Thành Viêm hôn lễ phải việc khó nhưng bây giờ chủ yếu là Khả Lan chưa muốn tổ chức hôn lễ.

      khí nhất thời trở nên đè nén, Khả Lan lên tiếng Lương Bảo Nhi cũng lên tiếng nữa.

      Lát sau.

      Lương Bảo Nhi khẽ nở nụ cười.

      Cười nhạo Khả Lan, gả cho Cố Thành Viêm ngay cả hôn lễ cũng có, vậy làm sao có thể xem là vợ của thủ trưởng.

      Đối với Cố Thành Viêm mà lúc đầu bị ép cưới nên chỉ muốn tìm bình hoa mà thôi.

      Ban đầu nếu như có người ép Cố Thành Viêm, làm sao Khả Lan có thể làm vợ Cố Thành Viêm.

      Chẳng qua Lâm Khả Lan cũng chỉ được như thế thôi.

      Ngay cả hôn lễ cũng có.

      Lương Bảo Nhi còn cười nhạo Khả Lan; trong lòng Khả Lan còn chần chừ, phải tới lúc nào mình mới có thể kết hôn với Cố Thành Viêm.

      là phụ nữ cũng mong muốn có hôn lễ hoành tráng.

      Nhưng bị ràng buộc quá nhiều.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 110

      Thời tiết đầu mùa xuân còn lạnh lẽo như mùa đông, trong khí tỏa ra sức sống tràn đầy.

      Lương Bảo Nhi ở trong lòng thầm cười nhạo Khả Lan, nhà họ Cố cho Khả Lan hôn lễ chính thức; nhưng câu trả lời của Khả Lan lại khiến sắc mặt ta chìm xuống.

      Kế hoạch quá nhiều, chưa hoàn thành được?

      Khả Lan rất dễ nghe, nhà họ Cố nguyện ý vì , tại sao lại vẫn kéo dài tới bây giờ có động tĩnh gì?

      “Vậy......Chị, khi nào tổ chức hôn lễ?” Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan lại hỏi lại.

      Khả Lan như vậy ta cũng muốn biết, Lâm Khả Lan có thể chính xác thời gian được hay , chừng là vì muốn ta khó chịu nên mới qua loa như vậy.

      Khả Lan cũng chỉ là con chim sẻ, bây giờ chỉ tạm hài lòng mà thôi.

      Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Lương Bảo Nhi rồi : “ rất quan tâm?”

      trả lời câu hỏi của Lương Bảo Nhi mà hỏi ngược lại.

      Câu của Lương Bảo Nhi có hàm ý khác, chính là muốn chế nhạo .

      Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan hỏi ngược lại, vẻ mặt hơi trầm xuống, há miệng còn muốn gì đó nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Khả Lan ta lại im lặng.

      ta chán ghét nhất là bộ dáng nhàng của Khả Lan.

      Mỗi lần thấy bộ dáng này của Khả Lan ta cực kỳ chán ghét.

      “Chị là chị em đương nhiên em phải quan tâm.”

      Mặc dù Lương Bảo Nhi chán ghét Khả Lan nhưng mặt vẫn nở nụ cười như cũ, dịu dàng với Khả Lan, ta chỉ quan tâm mà thôi.

      Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi khóe miệng khẽ nở nụ cười châm biếm, Lương Bảo Nhi vẫn như vậy, ràng giả bộ được còn cố gắng giả bộ.

      Nghĩ đến đây Khả Lan đưa tay cầm ly nước bàn, nhìn dòng nước trong ly, lạnh lùng : “Có gì cứ thẳng.”. muốn quan co lòng vòng với Lương Bảo Nhi.

      Lương Bảo Nhi hẹn ra ngoài, tất nhiên có lời muốn , cũng muốn nghe chút Lương Bảo Nhi gì với .

      “Em chỉ muốn chuyện với chị chút.”

      Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan hỏi khẽ cười trả lời; dứt lời con ngươi ta đảo lòng vòng, ánh mắt dừng người Khả Lan.

      ta có tính toán nên mới gọi Khả Lan ra, sao ta có thể với Khả Lan chứ.

      Câu trả lời của Lương Bảo Nhi khiến sắc mặt Khả Lan đột nhiên trầm xuống, trả lời Lương Bảo Nhi mà nhìn Lương Bảo Nhi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, sau lúc im lặng đột nhiên đứng dậy.

      Lương Bảo Nhi chịu , trả lời lập lờ nước đôi, cũng cần thiết phải ở đây nữa.

      Khả Lan đột nhiên đứng dậy khiến Lương Bảo Nhi lộ vẻ nôn nóng, cũng đứng lên theo.

      Hai người mặt đối mặt, Lương Bảo Nhi vội vàng : “Chị, chị muốn sao? thể ngồi thêm chút nữa sao?”

      Lương Bảo Nhi đạt được ý muốn tại sao có thể để Khả Lan như vậy.

      Khả Lan bị Lương Bảo Nhi giữ lại vẻ mặt lạnh lùng, thở dài, quay đầu nhìn Lương Bảo Nhi : “Tôi còn có việc.” Dứt lời Khả Lan muốn bỏ .

      Lương Bảo Nhi đột nhiên giơ tay nắm cánh tay Khả Lan : “Chị là chủ tịch, có chuyện gì cứ tiếng liền có người làm, chẳng lẽ chị thể ăn với em bữa cơm sao?” Dứt lời, Lương Bảo Nhi càng siết chặt tay hơn.

      Lâm Khả Lan cũng chỉ dựa vào đàn ông mới có địa vị như ngày hôm nay, nếu Cố Thành Viêm xem trọng nữa còn gì.

      Khả Lan muốn bỏ , lúc này nghe Lương Bảo Nhi ngược lại càng kiên định muốn rời khỏi đây.

      đưa tay kéo tay Lương Bảo Nhi ra, thở dài, lạnh lùng : “Xác thực muốn.”

      Lời của Khả Lan khiến sắc mặt của Lương Bảo Nhi càng thêm khó chịu, đôi tay nắm chặt thành quyền, tức giận.

      “Chị......” Lương Bảo Nhi vung tay lên muốn giáo huấn Khả Lan chút.

      Nhưng......Khả Lan lại nắm tay Lương Bảo Nhi.

      Bị Khả Lan nắm tay Lương Bảo Nhi ngây ngẩn cả người.

      Bốn mắt nhìn nhau, hình như tiến hành cuộc chiến khói thuốc.

      Lương Bảo Nhi giãy giụa muốn Khả Lan buông tay ra nhưng Khả Lan dần dần dùng sức, buông tay.

      Lát sau.

      Khả Lan buông tay Lương Bảo Nhi, Lương Bảo Nhi liền dùng sức nữa.

      Giùng giằng, Khả Lan dần buông lỏng, Lương Bảo Nhi lảo đảo lui về phía sau hai bước suýt nữa ngã xuống.

      Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi lui về sau hai bước, quay đầu muốn bỏ , Lương Bảo Nhi nhìn đồng hồ đột nhiên cất giọng : “Tôi đón mẹ chị về nước, lâu như vậy, chị cũng muốn thăm bà ấy sao?”

      câu khiến Khả Lan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lương Bảo Nhi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

      Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan dừng bước, khuôn mặt dần dần vui vẻ, về phía Khả Lan, đưa tay kéo tay Khả Lan tiếp tục : “ ra tôi vẫn luôn quan tâm dì Tố Phương, thế nào bà ấy cũng từng là mẹ tôi.” Dứt lời Lương Bảo Nhi buông tay Khả Lan về phía trước.

      Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi liền theo.

      Hai người lên xe, Lương Bảo Nhi đưa Khả Lan tới bệnh viện, dọc đường hai người đều im lặng.

      Cho đến khi Khả Lan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bệnh liền giật mình.

      Nhưng lúc này thần thái của bà giống như trong trí nhớ của Khả Lan, ngu ngốc thậm chí hơi điên.

      Thấy tình huống trong phòng bệnh, Khả Lan vội vàng muốn vào xem chút, Lương Bảo Nhi đột nhiên đưa tay ngăn Khả Lan lại.

      ra mẹ chị bị sợ hãi, tôi cũng rất khổ sở, tìm bác sĩ giỏi nhất nhưng làm thế nào cũng tốt lên được.” Lương Bảo Nhi xong ánh mắt lại hướng về trong phòng.

      Lúc này Dương Tố Phương ngoại trừ ngu si còn có di chứng của chữa bệnh bằng hóa chất nên tóc rụng sạch, sắc mặt vàng đậm khó coi, bộ dáng kia là sống bằng chết.

      Khả Lan nghe thấy Lương Bảo Nhi trong lòng hơi trầm xuống, đẩy Lương Bảo Nhi ra, hừ lạnh tiếng đừng ở đây giả mù mưa sa, nếu như phải do mẹ , mẹ tôi biến thành như vậy sao?” Dứt lời Khả Lan mở cửa vào phòng.

      bước nhanh tới trước mặt Dương Tố Phương, nhưng Dương Tố Phương lại cho Khả Lan tới gần.

      Vẫy tay, ôm gối, lui về phía sau.

      Thấy tình huống như thế, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh của Khả Lan từ từ trở nên khó chịu, há miệng muốn chuyện, hốc mắt ửng đỏ, nghẹn ngào thành tiếng.

      Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng của Khả Lan cũng theo vào, đứng bên cạnh : “ cho cùng, dì Dương Tố Phương cũng chỉ là quân cờ trong tay người quyền thế, bị người ta chơi đùa, mới có thể trở thành như ngày hôm nay.”

      Dứt lời, Lương Bảo Nhi lại gần hai bước, quay đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Khả Lan.

      Ý muốn với Khả Lan Dương Tố Phương trở nên như vậy tất cả đều bởi vì Cố Thành Viêm.

      Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi liền giật mình, hít hơi, lên tiếng, chỉ muốn dựa gần vào mẹ mình.

      Vậy mà.....Dương Tố Phương cho ai tới gần.

      Khả Lan ở bệnh viện ngây người hồi lâu, lúc rời trời tối.

      Khả Lan rời khỏi bệnh viện liền nhận được điện thoại của Cố Thành Viêm.

      “Ở đâu?” Trong lời của dường như có chút vui, hỏi Khả Lan ở đâu.

      Khả Lan nghe hỏi, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh liền trở nên trầm, cuối cùng : “Ở cửa bệnh viện.” Giọng Khả Lan trầm thấp, định giấu giếm .

      Nhưng đầu dây bên kia Cố Thành Viêm nghe Khả Lan sắc mặt liền thay đổi, đoán được Khả Lan ở đâu.

      Mười phút sau.

      Cố Thành Viêm xuất trước mặt Khả Lan.

      xuống xe, muốn kéo Khả Lan lên xe.

      Khả Lan đột nhiên lui về phía sau trốn tránh động tác của .

      Bàn tay rơi vào khoảng khiến Cố Thành Viêm lên cảm giác trong lòng, Khả Lan biết, có dấu cũng được.

      chợt thấy nhức đầu, khẽ nhắm mắt, dưới chân đột nhiên thấy ổn.

      Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của liền giật mình vội vàng tới đỡ .

      “Lên xe trước .” Khả Lan đề nghị, kéo lên xe.

      gật đầu, nhấc chân ngồi lên xe.

      khí trong xe rất đè nén, Cố Thành Viêm đưa tay xao chân mày, chớp mắt lại mở ra, mở ra lại khép lại, dường như cực kỳ mệt mỏi, vẫn còn cố gắng chống đỡ.

      Khả Lan thấy động tác của , chần chừ nhưng vẫn dứt khoát mở miệng: “ cho cùng chúng ta cùng thế giới.” Giọng Khả Lan chầm chậm ràng từng chữ.

      Trải qua nhiều chuyện như vậy Khả Lan cũng thấy , căn bản và Cố Thành Viêm thuộc về thế giới.

      luôn luôn muốn tự mình xử lý chuyện của mình nhưng mỗi lần như vậy Cố Thành Viêm đều đem tới phiền toái.

      Ở Hàng Châu, ở nhà họ Cố thậm chí ở bên cạnh , giống như bộ quần áo của Cố Thành Viêm, đồng thời phải chăm sóc công việc của Cố Thành Viêm, còn phải luôn luôn suy tính cảm nhận của mình.

      từng nghĩ làm người vợ hiền nhưng những chuyện làm lại hại khiến nhức đầu.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , vốn dĩ đầu óc hỗn loạn liền tỉnh táo, quay đầu nhìn Khả Lan, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, kinh ngạc.

      tồn tại của em luôn mang đến phiền phức cho , em ích kỷ lại tùy hứng, khiến kế hoạch của rối loạn, phải khắc phục hậu quả vì em, cuối cùng lại như ý muốn.” Giọng của Khả Lan nhàng chậm chạp, dường như bình tĩnh kể còn quan trọng nữa.

      nghe Khả Lan như vậy, đưa tay nắm vai , nghĩ muốn với Khả Lan đừng nghĩ lung tung.

      Khả Lan lại mở miệng trước.

      phải em nhất thời kích động, em nghiêm túc, muốn tìm người thích hợp với mình, so với người trong lòng quan trọng hơn nhiều.” Khả Lan tới đây, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng nhìn .

      Cố Thành Viêm lại đưa tay, ôm vào lòng , giọng đậm đà vang đỉnh đầu .

      cho phép em những lời như vậy lần nữa.” Qua nhiều năm như vậy, đều đợi , đến khi chờ được lại muốn bỏ , làm sao có thể buông tay.

      Khả Lan dựa vào ngực , giãy giụa, đôi tay ôm eo .

      Nước mắt sớm tràn ra.

      Biết tiếp cũng đồng ý, điều có thể làm chỉ là lấy hành động chứng minh.

      Họ ở chung chỗ, cả hai đều mệt mỏi, gia đình, công việc, thậm chí cách sống đều giống vợ chồng bình thường.

      Cuối cùng suy đoán ý tưởng của , Cố Thành Viêm mệt mỏi, Cố Thành Viêm hao tổn tinh thần là vì cái gì; chịu nhịn những việc làm, cho dù hại hại người cũng làm như có gì.

      phải thích Cố Thành Viêm, chỉ là bọn họ ở chung chỗ, cả hai đều rất mệt mỏi.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 111: Xoay người bỏ .

      “Rốt cuộc người là ai?”

      Khả Lan chưa bao giờ dừng hoài nghi vấn đề này.

      Nhưng tìm ra nguyên nhân thích, cũng biết thích người trong quá khứ hay người ở tại.

      Hoặc là cũng chỉ tìm kiếm hình bóng “ ấy” người .

      Mặc kệ thế nào những thứ này đều quan trọng, tại Khả Lan hiểu bản thân muốn làm gì, phải đối mặt thế nào, buông tay phải vì mà là quá sâu, sâu đến nỗi quá mệt mỏi.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan , cơ thể cương cứng, đôi tay khẽ run.

      “Là .”

      Câu trả lời của vẫn kiên định như cũ.

      Nhiều năm như vậy người trong lòng chỉ có , chẳng lẽ biết?

      Hoặc là noi từng bỏ ra quá nhiều, bỏ ra quá ít khiến cho cảm thấy an toàn?

      ngờ.

      đem hết tất cả tinh lực đặt lên người , chỉ xin bỏ nữa.

      Khả Lan nghe trả lời đột nhiên khẽ cười, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng dậy.

      “Là em? Vậy trong trí nhớ của là “ ấy”?” Khả Lan nhíu mày nhìn thẳng khuôn mặt cương nghị của .

      ràng gần ngay trước mắt, lại làm cho cảm thấy xa đến nỗi thể chạm tới.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , liền giật mình, đầu ngón tay khẽ run, dần dần nắm chặt thành quyền.

      Khả Lan khẽ cười cúi đầu lên tiếng nữa.

      Thế nhưng quyết định, cảm thấy quan trọng, nên bỏ được.

      Cố Thành Viêm trả lời cho Khả Lan câu trả lời tốt nhất, giữa bọn họ chỉ là đoạn nhân duyên lúc trước, nếu như giữa bọn họ còn gì nữa.

      khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ quái.

      Khả Lan và Cố Thành Viêm lên tiếng.

      Câu trả lời của Cố Thành Viêm phải xác định, chỉ là phụ nữ nghi ngờ lần khiến cho bắt đầu cảm thấy hai người bọn họ phù hợp.

      Im lặng hồi lâu.

      “Em muốn làm thế nào?” Cố Thành Viêm trầm giọng , hỏi ý Khả Lan.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, lời của đối với bằng hơn.

      Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan chần chừ hồi lâu : “Ly hôn thôi.” Dứt lời trái tim Khả Lan liền nhói đau.

      Thế nhưng đến mức này Khả Lan chỉ có thể tiếp, có bỏ được hay chỉ là tạm thời.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , ánh mắt trầm, thay đổi mấy lần liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

      “Được.”

      Giọng đàn ông chầm chậm, ánh mắt biểu điều gì nhưng sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , sắc mặt đột nhiên trầm xuống, bàn tay khẽ run sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

      cúi đầu trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

      Đoán ý trong lòng .

      Có lẽ Cố Thành Viêm cũng phát chỉ ấy” trong trí nhớ, đứng ở bờ vực nên xem là “ ấy”.

      Nhưng phải Cố Thành Viêm chính là “ ấy” sao?

      Tại sao......

      Nghĩ đến đây Khả Lan thầm cười nhạo bản thân, ràng quyết định buông tay tại sao trong lòng lại khẩn trương bỏ được, càng loạn hơn, càng làm thông?

      Trong lòng Cố Thành Viêm suy nghĩ gì? Có quan tâm tới chút nào ?

      Khả Lan đột nhiên cảm thấy nóng nảy, muốn hỏi đáp án của .

      Nhưng......

      quay đầu, lúc nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của lại e sợ, thấp thỏm trong lòng dám .

      Xe yên tĩnh chạy đường, ai lên tiếng.

      Trở lại nhà họ Cố, sau khi Cố Thành Viêm xuống xe, nhấc chân vào trong nhà.

      Sau đó Khả Lan bước nhanh muốn theo sau rồi lại dừng bước.

      Đợi xa lúc này Khả Lan mới nhấc chân.

      Hai người trước sau vào trong nhà, Cố Thành Viêm dừng lại thẳng lên phòng làm việc lầu.

      Sau khi Khả Lan theo tới phòng làm việc, đứng trước cửa phòng dừng chút sau đó về phòng.

      Người nhà họ Cố đều Tây Nam, ở nhà chỉ còn lại Khả Lan và Cố Thành Viêm, bình thường trừ người giúp việc tòa nhà trở nên yên tình khác thường.

      Ngoài cửa sổ trời mưa lất phất, ngọn cây đâm chồi tạo nên tinh thần phấn chấn.

      Khả Lan ở trong phòng bước hai bước, chần chừ rồi gọi điện thoại cho Diệp Huệ nhờ soạn đơn ly hôn cho mình.

      Điện thoại thông Khả Lan muốn chuyện, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

      Cố Thành Viêm mở cửa phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Khả Lan gọi điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác nóng nảy, lên tiếng.

      Khả Lan thây Cố Thành Viêm đột nhiên vào phòng, trong lòng run lên, lời muốn nghẹn ở cổ họng.

      “Khả Lan? Khả Lan?.....” Đầu dây bên kia Diệp Huệ vẫn kêu tên Khả Lan.

      Khả Lan bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu trả lời: “Tôi đây, bây giờ có rảnh ?” Giọng Khả Lan mềm mại.

      Cố Thành Viêm thấy động tác của Khả Lan, vẻ mặt hơi dừng lại sau đó nhấc chân tới sau lưng Khả Lan.

      “Rảnh, có chuyện gì sao?”

      “Giúp tôi tìm luật sư thảo bản thỏa thuận ly hôn.” Khả Lan cố gắng hạ thấp giọng, hy vọng Cố Thành Viêm đừng để ý tới lời .

      Nhưng Cố Thành Viêm đứng ở sau lưng .

      Sau khi nghe Khả Lan trái tim nhói đau, đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay Khả Lan đặt bên tai : “ cần làm, tôi giải quyết.” Dứt lời Cố Thành Viêm cúp máy.

      Hành động của khiến Khả Lan bối rối.

      vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, há miệng muốn chuyện nhưng lúc thấy sắc mặt trầm của lại im lặng.

      Hai người đứng đối mặt, Khả Lan vẫn cúi đầu, trong lòng đột nhiên thấy sợ hãi, sợ mình chịu được.

      Nhưng phải chịu được.

      Cố Thành Viêm cúi đầu nhìn người trước mặt, trong lòng càng phiền hơn, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.

      Khoảng khắc.

      chuẩn bị, em cần phải tìm người chuẩn bị.” Giọng chầm chậm, làm cho người ta dám hoài nghi.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , vẻ mặt hơi trầm xuống, gật đầu, lên tiếng nữa.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, chuyện nữa, thở dài, xoay người vào phòng tắm.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm vào phòng tắm, đột nhiên cảm thấy khí hoàn hoãn chút, nhưng đứng trong phòng lại cảm thấy kỳ quái.

      Chần chừ hồi lâu, Khả Lan lấy hai bộ quần áo trong tủ, rời phòng, nhàng khép cửa quyết định rời khỏi nhà họ Cố.

      Lúc Khả Lan Cố Thành Viêm vẫn tắm.

      với dì Lưu liền lập tức rời .

      Cố Thành Viêm đứng lầu nhìn bóng dáng bỏ , sắc mặt lạnh lùng.
      Bóng đêm dần dần dày.
      Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, vốn dĩ muốn quay về căn nhà ngày xưa.

      Nhưng lại nghĩ tới là căn phòng Cố Thành Viêm cho, trong lòng giống như bị thứ gì đó chặn lại, tức giận muốn ở.

      Nhưng đối mặt với tình hình của mẹ lúc này cuối cùng Khả Lan vẫn về.

      Lúc đầu căn phòng này là phần thưởng cho , kiểu cách ở chỉ tự làm khổ mình.

      Phòng mấy tháng có người ở vẫn như lúc ban đầu khi Khả Lan dọn .

      Dương Tố Phương điên, tốt hơn so với lúc trước Khả Lan nhìn thấy.

      Ngồi ghế sa lon ở trong phòng chơi hộp điều khiển ti vi.

      Khả Lan dọn dẹp căn phòng, nấu cơm tối, gọi Dương Tố Phương ăn cơm, Dương Tố Phương nghe thấy ăn cơm, đột nhiên giống như bị cái gì kích thích, cả người nằm sấp ghế sa lon, dùng gối che đầu.

      Thấy hành động của Dương Tố Phương, trái tim Khả Lan đột nhiên trầm xuống, vội vàng để bát đũa trong tay xuống, tới trước mặt Dương Tố Phương muốn an ủi.

      Dương Tố Phương lại giống như bị kích thích đưa tay đẩy Khả Lan ra.

      Khả Lan bị đẩy, cơ thể đập vào bàn trà, bụng quặn đau.

      Nhưng Dương Tố Phương vẫn chạy quanh nhà, Khả Lan chỉ có thể vội vàng bò dậy đuổi theo Dương Tố Phương, hy vọng bà có thể bình tĩnh lại.

      Nhưng......

      thể đuổi theo Dương Tố Phương, bởi vì bụng của mình quặn đau, ngã xuống đất ngất xỉu.

      Dương Tố Phương chạy hồi, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thấy bộ dáng Khả Lan, trong đầu dường như nhớ tới điều gì, đột nhiên cảm thấy nóng nảy.

      Xoay người vội vàng gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu.

      Lúc Khả Lan tỉnh lại ở bệnh viện, Dương Tố Phương yên tĩnh ngồi bên cạnh , bộ dáng thay đổi, dương như bình tĩnh hơn nhiều.

      Khả Lan giùng giằng muốn ngồi dậy, Dương Tố Phương lại đưa tay ấn nằm xuống.

      ..... thể......” Giọng Dương Tố Phương hơi cà lăm, bà đưa tay sờ bụng Khả Lan, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng của tình mẹ.

      Khả Lan nhìn thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, cúi đầu nhìn xuống bụng, trái tim dường như bị thứ gì đó đánh vào.

      Mang thai?

      đúng lúc!

      Nghĩ đến đây bàn tay Khả Lan dần dần siết chặt, bối rối giữa giữ hay giữ.

      Đột nhiên tiếng Kim Hạo vang lên bên trong phòng bệnh.

      “Giọt máu của mình, để ý tới, sinh cũng được.”

      Bởi vì nhà họ Kim có chuyện nên Kim Hạo tới xử lý, trùng hợp lại nghe thấy tin Khả Lan mang thai nên tới xem chút.

      Sau khi thấy bộ dáng của Khả Lan, trong lòng ta trở nên phiền não.

      ta mặc kệ giữa Khả Lan và Cố Thành Viêm phát sinh vấn đề gì, nhưng tình huống trước mắt khiến ta khó chịu.

      Nếu như Cố Thành Viêm muốn ta ngại nhận lấy.

      Khả Lan đột nhiên nghe thấy giọng của Kim Hạo hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Kim Hạo.

      “Tin tức của tổng giám đốc Kim nhanh nhạy.” Khả Lan trả lời Kim Hạo sau đó nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt.

      Kim Hạo thấy Khả Lan nở nụ cười đột nhiên cảm thấy vui.

      “Lúc này còn có thể cười được?” Kim Hạo tới trước mặt Khả Lan, ngồi xuống, trong tròng mắt tối tăm nổi lên lửa giận.

      Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp lén lút vận chuyển tài sản , Lương Thị sắp bị lấy hết, bây giờ Lâm Khả Lan vẫn còn rối rắm tình trường.

      Quả nhiên, phụ nữ đều thể dùng được.

      Kim Hạo hỏi ngược lại khiến Khả Lan giật mình, cúi đầu chần chừ lát lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Hạo “Chẳng lẽ tôi phải khóc?” Khả Lan cảm thấy đây là vấn đề khó có thể giải quyết.

      Bên này khuôn muốn dây dưa với Cố Thành Viêm, bên kia Lương Thị vẫn chưa chấm dứt.

      Lúc trước Lương Bảo Nhi đưa gặp mẹ cũng chỉ vì muốn đả kích , khiến thể rảnh rỗi quan tâm tới Lương Thị.

      Nhưng Lương Bảo Nhi tính sai cá nhân, đó chính là Kim Hạo.

      Kim Hạo luôn luôn nhìn chằm chằm vào Lương Thị, mục tiêu của ta chính là nuốt trọn Lương Thị.

      Mặc dù Khả Lan biết , bây giờ Lương Tú Ly chết, tại sao bây giờ Kim Hạo vẫn nhìn chằm chằm Lương Thị tha.

      Nhưng trong này tất nhiên có liên quan đến ích lợi khiến mấy thương nhân này đấu tranh đến chết.

      “Tôi ngại nhìn thấy khóc.” Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi ngược lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, lúc này Khả Lan nên khóc mới đúng.

      Cãi nhau với Cố thủ trưởng, Lương Thị bị Lâm Khải Nghiệp lấy hết, khóc vậy đầu óc có vấn đề.

      Khả Lan nghe Kim Hạo , ánh mắt chần chừ sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Hạo : “Nếu như tôi muốn toàn lực giúp Lương Bảo Nhi làm chủ tịch Lương Thị, có đồng ý hay ?”

      Chuyện Lâm Khải Nghiệp phải Khả Lan tính trước, muốn dính vào, chỉ có thể tìm cách thối lui.

      Kim Hạo nghe Khả Lan liền giật mình, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, sau hồi suy nghĩ cảm thấy biện pháp của cũng được.

      Lương Thị do tay Lương Tú Ly thành lập, trong Lương Thị có rất nhiều người ủng hộ Lương Bảo Nhi.

      Mặc dù thời gian Lâm Khải Nghiệp dạo chơi ở Lương Thị ngắn nhưng có bao nhiêu quyền lực, nếu phải có kinh nghiệp ở Lương Thị làm sao có thể tranh giành chức chủ tịch.

      Ở giữa hai cá nhân có kẹp Lâm Khả Lan quan hệ mới hòa hoãn, nếu như Lâm Khả Lan đột nhiên rút lui, tất nhiên quan hệ của hai người nổ tung.

      Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Khả Lan muốn trở mặt với Cố thủ trưởng.

      Giấu đầu hở đuôi, ngồi xem hổ đấu?

      ......Lâm Khả Lan nên biết, trở mặt với Cố thủ trưởng có chuyện tốt.

      Cho dù có thể để Lương Bảo Nhi với Lâm Khải Nghiệp đấu nhau nhưng có Cố thủ trưởng ủng hộ, Lâm Khả Lan tạo được danh tiếng.

      Cho nên bọn họ cãi nhau?

      Vì chuyện gì?

      “Dĩ nhiên đồng ý.” Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Kim Hạo cũng hỏi Khả Lan.

      ta mặc kệ Lâm Khả Lan có trở mặt hay , cái ta muốn chính là đẩy Lương thị xuống.

      “Tổng giám đốc Kim vậy tôi cần phải khóc sao?” Khả Lan nghe Kim Hạo khẽ trả lời lại câu.

      cũng chỉ là muốn dính vào chuyện này nữa.

      Càng dính vào càng bi thương, giống như lúc đầu, nếu như chỉ tìm người đàn ông bình thường có triệu.

      Mẹ nhất định chịu đau nhiều, nhưng đáng tiếc chính là đụng phải Cố Thành Viêm.

      Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời khẽ cười.

      Trong lòng thể là bội phục dũng khí của Khả lan mà còn thưởng thức tính quả cảm của .

      Nhưng tồn tại của Lâm Khả Lan giúp ta tay.

      đúng lắm, nên vui vẻ cười to.” Kim Hạo khẽ cười trả lời Khả Lan.

      Chuyện này Khả Lan chỉ cần có tính toán trước, còn lại mọi chuyện do ta làm.

      Khả Lan nghe Kim Hạo khẽ cười, đến nỗi vui vẻ cười to, nhưng mà nhìn Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp càng đấu càng bị thương, còn có can thiệp của Kim Hạo cảm thấy đặc sắc.

      Nghĩ đến đây trái tim Khả Lan bỗng nhiên trầm xuống, nghiêng đầu, ánh mắt dừng người Dương Tố Phương.

      Lâm Khải Nghiệp phụ mẹ nhiều năm như vậy, nhất định phải làm cho Lâm Khải Nghiệp thân bại danh liệt phải rời khỏi thành phố.

      Sau đó tìm nơi yên tĩnh.....Sinh con, sống quan ngày.

      Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt Khả Lan thay đổi mấy lần, trong lòng có cảm giác phiền não, ngẩng đầu muốn vỗ vỗ bả vai an ủi.

      Nhưng lại bị người khác cướp mất.

      Cố Thành Viêm đưa tay vỗ bả vai Khả Lan, che giấu vẻ bất đắc dĩ và quan tâm.

      Vốn dĩ nghe Khả Lan muốn ly hôn liền đồng ý là vì tức giận cách làm của , là đàn ông cũng có lòng tự tôn của mình.

      đứng trước mặt , bỏ hết tất cả tự tôn của mình, nhưng vẫn thể có được tin tưởng của .

      Cho nên do dự đồng ý ly hôn.

      Nhưng bây giờ nghe thấy tin mang thai liền để ý gì nữa, đến đây thăm .

      Đột nhiên bị người ta vỗ bả vai Khả Lan ngẩn người, cảm giác quen thuộc khiến cứng ngắc dám quay đầu lại.

      cho rằng Thành Viêm nhận bản thân thích ai nên quay lại tìm nữa.

      Mà bây giờ xuất khiến biết phải đối mặt thế nào.

      Tiếp tục hay là làm tổn thương nhau?

      Khả Lan quay đầu lại, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo mặt lại, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt gầy gò của .

      phải cho em đáp án, mà là em hiểu lầm, khiến cho sợ câu trả lời quá .” Giọng Cố Thành Viêm lớn lại lộ ra vẻ kiềm nén được.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm liền giật mình, dòng nước ấm xông lên đầu, ngờ, lại như vậy.

      Kim Hạo vẫn đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Cố Thành Viêm , nhếch miệng nở nụ cười đưa Dương Tố Phương ra ngoài.

      Sau khi hai người , trong phòng bệnh trở nên cực kỳ yên tĩnh.

      Khả Lan ngước mắt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn của .

      “Là bởi vì em mang thai mới tới sao?” Thành phố là địa bàn của Cố Thành Viêm.

      Kim Hạo cũng biết tin mang thai, Cố Thành Viêm thể nào biết.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó gật đầu bày tỏ quả như vậy.

      Nếu như phải bởi vì mang thai, tiếp tục khiến thấy ràng, mới là bến đậu tốt nhất của .

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gật đầu, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu, trong lòng rất là vui.

      “Em giữ lại.” Khả Lan cúi đầu , tức giận với Cố Thành Viêm giữ lại đứa bé này.

      Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe , bàn tay dần siết chặt, đưa tay nắm cằm , hai người bốn mắt nhìn nhau.

      Khả Lan bị buộc phải ngẩng đầu, thấy lửa giận trong mắt , trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cắn môi .

      Cố Thành Viêm lại mở miệng trước.

      có nghìn cách để em giữ lại nhưng cái muốn chính là trái tim của em.”

      “Trải qua thời gian dài, bởi vì biết em chính là “ ấy” nên mới quan tâm để ý tới em.”

      “Nhưng em có nghĩ tới hay , nếu như chỉ muốn tìm cái bóng, Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi còn giống hơn em nhiều.”

      Giọng của Cố Thành Viêm nhanh chậm, trong lời giải thích ràng.

      phải quan tâm mà là tự làm mình đau.

      Lúc này cũng biết tong lòng hay , giữa bọn họ giống như có màng tơ ; ràng gần trong gang tấc lại có cách nào thản nhiên chống đỡ.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , vẻ mặt hơi đọng lại, con ngươi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nhất thời nên lời.

      Mặc dù lời của đơn giản nhưng lại rất ràng.

      Nhưng..... ràng như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác nghi ngờ.
      vẫn nhớ được, chỉ nhớ mình là Lâm Khả Lan.

      sợ sau này xuất người phụ nữ khác chen vào giữa và Cố Thành Viêm.

      Nếu như phải , Cố Thành Viêm có thể còn đối xử với giống như bây giờ hay ?

      Khả Lan đối với Cố Thành Viêm phải là mà là quá sâu khiến sợ mất .

      Giữa bọn họ chung quy là đúng nhà, làm cửa.

      “Em có hiểu hay ?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan lâu trả lời, trầm giọng hỏi lại.

      Lời cũng như vậy làm sao Khả Lan có thể hiểu.

      Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc nhở, trong lòng hơi run, hiểu nhưng mà sợ.

      Lát sau.

      Khả Lan vẫn như cũ trả lời Cố Thành Viêm.

      Khiến trong lòng Cố Thành Viêm càng thêm phiền não, sắc lực trong tay dần dần siết chặt, đối với hoài nghi và tin tưởng của khiến cảm thấy vô lực.

      cố gắng hết sức nhưng đáng tiếc trong lòng Khả Lan vĩnh viễn tồn tại tầng chắn kia.

      khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên đè nén, bàn tay Cố Thành Viêm nắm Khả Lan dần dần buông ra.

      Khả Lan đột nhiên nóng nảy, vội vàng đưa tay nắm tay .

      “Em hiểu nhưng hiểu em.” Khả Lan vội vàng với Cố Thành Viêm, sau đó buông tay .

      bỏ Cố Thành Viêm, nhưng phải rời khỏi .

      Hai người bọn họ hợp, phải là hiểu lầm mà là vốn dĩ hai người phải là bạn đường.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , trong lòng ngạc nhiên, đưa tay vội vàng nắm bả vai , sắc mặt trở nên lạnh lùng kiên quyết.

      Khả Lan nhìn thấy sắc mặt , trong lòng khẽ run.

      Nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng kiên quyết.

      “Chúng ta......cứ như vậy .” Lời Khả Lan phải là nhất thời xúc động mà là suy nghĩ kỹ.

      Hai người ở chung chỗ phải chỉ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.

      muốn Cố Thành Viêm chịu quá nhiều áp lực, cũng muốn nhìn thấy cảnh người bị thương và những mưu tính toán nữa.

      Cho nên thấy ràng căn bản hai người có cách nào ở chung chỗ.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đưa tay nắm chặt bả vai .

      Nhưng bốn mắt nhìn nhau nên lời.

      Im lặng hồi lâu.

      “A.” Cố Thành Viêm đột nhiên cười, buông Khả Lan ra, đứng thẳng người.

      Bóng dáng cao ráo thẳng tắp, trầm đứng trước mặt .

      Khả Lan thấy đứng thẳng người, cúi đầu dám nhìn về phía .

      Cố Thành Viêm thấy hành động của Khả Lan, chân mày nhíu chặt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan đối với em tấm chân tình, lại nghĩ rằng.... ....” Dứt lời Cố Thành Viêm đưa tay xoa chân mày.

      Mấy ngày nay, nội bộ chính trị có chút vấn đề, Cố Thành Viêm suốt ngày ở phòng chỉ huy, ngay cả thời gian ngủ cũng có.

      Bây giờ tìm được gian rảnh đến thăm Lâm Khả Lan, lại nghĩ rằng nhận được tin tức muốn rời khỏi .

      từ nhận thức tận lực, nhưng lúc nghe thấy kiên định muốn rời , mới phát mọi cố gắng của đều phí công.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 112: Kết Thúc.

      khẽ cười khiến trái tim Khả Lan trầm xuống.

      cúi đầu, ánh mắt dừng chăn, trả lời .

      Nhưng Cố Thành Viêm đột nhiên đưa tay nắm bả vai Khả Lan, lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhắn gầy gò của , khóe miệng nở nụ cười, lại trở nên lạnh lẽo.

      “Em cho biết rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể quay lại? Chuyện năm đó là quá khứ, em thể xác định được đối với em thế nào sao?” Giọng trầm thấp nhẫn nhịn tức giận trong lòng.

      Nếu như bởi vì thể nhớ được những điều trong quá khứ mà Khả Lan bỏ vậy cũng đơn giản.

      Nhưng ngoài trừ còn có người nhà .

      Khả Lan nghe hỏi sắc mặt từ từ trở nên trầm, cắn môi, cố gắng khôi phục bình tĩnh.

      ngẩng đầu lại vừa đúng chạm vào đôi mắt đỏ thắm của .

      Lúc này Khả Lan cảm thấy trong lòng giống như là bị cái gì xúc động nước mắt liền chảy ra.

      Nhưng Khả Lan vẫn cúi đầu , cũng dám nhìn vào mắt Cố Thành Viêm, sợ trái tim mình dao động.

      Cố Thành Viêm siết chặt tay chờ trả lời.

      ra lý do khó khăn vậy sao, quên mất lời hứa giữa bọn họ sao?

      Thản nhiên chống đỡ!

      Im lặng hồi lâu.

      Hai người lên tiếng, Cố Thành Viêm dần dần buông Khả Lan ra, đứng thẳng người, sắc mặt bĩnh tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra thất vọng.

      Khả Lan đột nhiên bị buông ra vội vàng ngẩng đầu nhin về phía Cố Thành Viêm.

      Lúc nhìn thấy bộ dáng của Khả Lan há miệng muốn giải thích lại lâu lên tiếng.

      nhìn thấy xem như xong.”

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan lên tiếng, hừ lạnh tiếng, xoay người muốn bỏ .

      Nếu như kiên quyết như vậy, có hỏi nữa, có ép nữa cũng đều vô ích.

      Bây giờ muốn ép buộc .

      Khả Lan thấy xoay người muốn bỏ trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.

      vội vàng từ giường bò dậy, đôi tay ôm từ phía sau lưng.

      Lúc này để ý tới băn khoăn của mình, chỉ muốn nhìn thấy Cố Thành Viêm cách xa .

      phải em thấy mà là sợ mất .”

      Khả Lan mở miệng, trong giọng thể nào che giấu sợ hãi và khủng hoảng.

      thấy tương lai giữa bọn họ; trước mắt phải là ánh mặt trời sáng rỡ mà là bóng tối vô tận.

      sợ, sợ người nhà họ Cố, sợ bị người khác quấy phá, sợ chống đỡ được.

      Xung quanh họ có quá nhiều mưu cùng quỷ kế, quá nhiều người muốn trục lợi.

      “Thậm chí em biết, em sống bên cạnh có thể bảo vệ con của chúng ta hay , đối mặt với xã hội đen em biết mình có thể nắm chặt tay hay .” Giọng Khả Lan trầm thấp nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào lòng .

      Bây giờ mới biết suy nghĩ của , ngờ.

      “Em biết đây cũng phải là lý do lớn nhưng em lại dám dùng sinh mạng của bất cứ ai ra đánh cuộc, em sợ em chịu được.” Khả Lan sợ thua, lại dám đánh cuộc, bất luận là mẹ hay là đứa bé trong bụng.

      Nếu như mềm lòng, lựa chọn ở lại bên cạnh Cố Thành Viêm, ngôi nhà mà mong ước có thể có cuộc sống yên ổn hay , thể xác định.

      Ban đầu muốn phải là giàu có mà là chữa bệnh cho mẹ, sống tốt qua ngày.

      Mà bây giờ so với mục tiêu lúc đầu lệch nhiều.

      Cố Thành Viêm quyền thế ngập trời, tất cả mọi người đều phải nể mặt .

      Nhưng đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Khả Lan biết có bao nhiêu mũi tên nhắm vào , sợ, sợ hãi.

      nghe Khả Lan xong xoay người, nắm bả vai , cúi đầu, hai mắt tối tăm nổi lên gợn sóng, biết sợ hãi cái gì.

      “Tin tưởng , nhất định nắm chặt tay em, bảo vệ những người ở bên cạnh em.” đưa tay nắm chặt , nghiêm túc thận trọng, quyết buông tha.

      Bàn tay Khả Lan khẽ run, cúi đầu nhìn bàn tay nắm tay mình, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua; cho dù tin tưởng, có tâm, nhưng sợ, bọn họ tránh được ám tiễn.

      Tựa như ông Lãnh, từng được gọi là vua của Thượng Hải, vẫn phải nhìn con trai con của mình chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

      Im lặng hồi lâu.

      “Em tin tưởng .” Khả Lan dịu dàng trả lời Cố Thành Viêm, tròng mắt cũng nhìn .

      tin tưởng thành ý của nhưng tin tưởng mình.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, đưa tay ôm vào lòng, hai mắt tối tăm có hưng phấn mà trở nên tối tăm sâu thẳm.

      Ý nghĩ trong lòng Khả Lan đúng như những lời .

      Cố Thành Viêm tới bệnh viện là đón Khả Lan về nhà, thân phận của Khả Lan lúc nào cũng có thể nguy hiểm, chỉ có sống ở bên cạnh mới an toàn nhất.

      Lúc Khả Lan theo Cố Thành Viêm về nhà họ Cố, ông bà Cố cũng quay về.

      Bên cạnh còn có bà lão.

      mặt bà lão có nếp nhăn nhưng khó có thể nhìn ra lúc trẻ bà là mỹ nhân.

      Dương Tố Phương cũng cùng Khả Lan đến nhà họ Cố, lúc nhìn thấy bà lão kia liền buông tay Khả Lan, chạy chậm tới trước mặt bà lão, đôi tay đặt lên tay bà lão, lên tiếng, sắc mặt cực kỳ hưng phấn.

      Bà lão thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh ánh mắt tràn đầy thể tưởng tượng nổi, đưa tay sờ sờ đầu Dương Tố Phương, hốc mắt tràn ra nước mắt.

      Dương Tố Phương thấy bộ dáng bà lão, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười dần dần trầm xuống, đưa tay lau nước mắt cho bà lão, giọng gọi: “Mẹ.”

      Lời của Dương Tố Phương khiến cả người Khả Lan bối rối, ngơ ngác đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng người ông bà Cố.

      Mà lúc này bà Cố lại đứng dậy, tới trước mặt Khả Lan, đưa tay nắm tay ngồi xuống bên cạnh bà lão.

      “Vân Thêu, đây chính là tiểu Lan.” Dứt lời khuôn mặt bà Cố lộ ra chút lúng túng.

      Nếu như phải Lương Tú Ly chết sợ rằng Vân Thêu quay về thành phố, bọn họ cũng biết Dương Tố Phương chính là con của Vân Thêu và Dương tướng quân.

      Vân Thêu nghe bà Cố quay đầu nhìn về phia Khả Lan, run rẩy đưa tay sờ gò má của Khả Lan, trong mắt tràn đầy hơi nước, bờ môi khẽ mở.

      Khả Lan nhìn bà lão trước mặt vẻ mặt hơi trầm xuống, trong lòng hiểu lời bà Cố .

      Đây chính là bà ngoại của ?

      Nhưng trong đầu Khả Lan, có ấn tượng về bà lão trước mặt.

      Nghĩ đến đây Khả Lan mím môi lên tiếng, liếc nhìn Cố Thành Viêm, muốn tìm đáp án từ .

      Nhưng Cố Thành Viêm đối với chuyện này cũng là biết gì cả.

      Lát sau bà Cố giải thích mọi chuyện.

      Vân Thêu sinh Dương Tố Phương lâu sau liền đem Dương Tố Phương nhờ người bạn thân nuôi, bởi vì bà áy náy với Lương Kiến Quốc nên Tây Nam tự nhận nghiệp chứng nặng nề lên núi tu.

      Bây giờ trở về là vì nghe thấy tin Lương Kiến Quốc bệnh nặng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh và tin tức của con cùng cháu ngoại.

      Sau khi Khả Lan nghe bà Cố giải thích, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng hoảng sợ.

      Ông Cố vẫn lên tiếng, bà Cố ôn chuyện với Vân Thêu ánh mắt nhìn Khả Lan cũng thay đổi.

      Rốt cuộc là có quan hệ rất phức tạp, vốn dĩ Khả Lan được tiếp nhận bởi vì Vân Thêu xuất nhất thời trở nên trong sáng.

      Những năm này ông bà Cố vẫn luôn tìm Vân Thêu, bây giờ Vân Thêu nguyện ý quay về xem như giải quyết xong tâm nguyện của ông Lương.

      Sau khi ôn chuyện bà Cố liền dẫn Vân Thêu gặp Lương Kiến Quốc, Khả Lan cùng Dương Tố Phương cùng.

      Dọc đường Khả Lan chuyện phải bởi vì xa lạ mà trong lòng cảm thấy Vân Thêu đối với và mẹ cũng có thương , hận nhiều hơn .

      Vân Thêu dưới tình huống mong muốn tình nguyện sinh Dương Tố Phương.

      Mà sau khi sinh mẹ cũng có quan tâm, đưa tới nhà bạn nhờ nuôi, ngay cả khi con lấy chồng, cháu lấy chồng cũng chưa từng xuất .

      Mặc dù Khả Lan trách bà ngoại nhưng hiểu trong lòng Vân Thêu chào đón bọn họ.

      Khả Lan vẫn lên tiếng, Vân Thêu tự biết những năm này bà để ý tới Khả Lan cùng Tố Phương khiến trong lòng đứa bé này có ảnh hưởng xấu, muốn với Khả Lan câu.

      Khả Lan đột nhiên cúi đầu, nhích lại gần Cố Thành Viêm, khép hai mắt giọng : “Em mệt.” Giọng Khả Lan mềm mại, đợi phản ứng liền nhàng đến gần lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.

      Vân Thêu nhìn bộ dáng của Khả Lan, lại nuốt những lời muốn vào lòng, đưa tay nắm tay Dương Tố Phương, trong mắt tràn ra nước mắt.

      Đến bệnh viện Vân Thêu cùng bà ông bà Cố và Dương Tố phương vào trong bệnh viện thăm ông Lương, Khả Lan mình mệt, muốn lên.

      Mọi người biết ý của Khả Lan gì thêm nữa.

      Đợi sau khi mọi người xa lúc này Khả Lan mới mở mắt xuống xe.

      Cố Thành Viêm thấy xuống xe cũng xuống xe theo.

      “Em cùng mọi người vào sao đâu.” đột nhiên mở miệng nhắc nhở Khả Lan.

      biết Khả Lan ngại cái gì, Lương Kiến Quốc là ông của Lương Bảo Nhi!

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , nghiêng đầu nhìn , tròng mắt tối tăm lộ ra tia khổ sở.

      “Em làm được.”

      Khả Lan giọng trả lời Cố Thành Viêm.

      vẫn nhớ ràng Lương Bảo Nhi đối xử với mình thế nào, nếu như bởi vì quan hệ của các trưởng bối muốn bắt tay làm hòa với Lương Bảo nhi.

      Xem như làm được, nhịn được nhưng Lương Bảo Nhi bỏ qua cho sao?
      lần trải qua sống bằng chết, còn muốn lần thứ hai sao?

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, thở dài, chuyện nữa.

      Như vậy cũng tốt, Khả Lan hiểu phải bảo vệ mình thế nào.

      Rồi sau đó Khả Lan cùng Cố Thành Viêm lên lầu, đứng ngoài phòng bệnh, nhìn cảnh ông Lương gặp lại Vân Thêu sau nhiều năm ly biệt, ở bên nhau nhưng hai trái tim từng nhau vẫn luôn ở chung chỗ.

      Nhưng cảnh tượng này đối với Khả Lan mà lại có chút chói mắt, mẹ họ Dương phải họ Lương.

      Giữa ông Lương và Vân Thêu mẹ chỉ là đồ thừa.

      Nghĩ tới đây Khả Lan cúi đầu, cười tự giễu, cho dù là cháu ngoại của Vân Thêu sao, ông bà Cố bởi vì Vân Thêu mà có đổi lại cái nhìn về .

      vẫn nên tồn tại như cũ.

      Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng cười của Khả Lan, đưa tay ôm eo , nghiêng đầu bên tai : “ vui vậy còn ở đây làm gì.” Giọng chậm rãi, với chuyện ở đây liên quan gì đến bọn họ.

      Khả Lan nghe , ngước mắt nhìn , gật đầu rời .

      Nhưng hai người vừa mới hai bước liền chạm phải Dương Nghi Giai tới.

      Dương Nghi Giai thấy Cố Thành Viêm và Khả Lan, sắc mặt thong dong; bước nhanh tới trước mặt hai người, đưa tay khoác lên tay Khả Lan : “ là đúng dịp, ở đây còn có thể gặp chị Khả Lan.”

      Dương Nghi Giai xong đưa tay kéo Khả Lan muốn Khả Lan cách xa Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm lại kéo người trở lại.

      rất trong lòng Dương Nghi Giai nghĩ cái gì.

      Khả Lan bị hai người kéo, trong lòng hơi trầm xuống, giãy giụa hướng về phía ngực Cố Thành Viêm.

      Dương Nghi Giai thấy Khả Lan hướng về trong ngực Cố Thành Viêm, sắc mặt hơi trầm xuống, cắn môi, đưa tay đẩy Khả Lan.

      Đột nhiên bị đẩy khiến Khả Lan lảo đảo suýt té, Cố Thành Viêm đưa tay muốn kéo người trở lại, đột nhiên Khả Lan lại được Dương Tử Sở đỡ.

      Sau khi Dương Tử Sở đỡ Khả Lan đứng thẳng : “ sao chứ.”

      Dứt lời Dương Tử Sở quay đầu nhìn về phía Dương Nghi Giai.

      Cố Thành Viêm ôm chặt Khả Lan vào lòng.

      “Em làm gì vậy? ấy là chị.” Dương Tử Sở với Dương Nghi Giai, giọng vui.

      Dương Nghi Giai đứng tại chỗ trả lời Dương Tử Sở, sắc mặt trầm.

      khí nhất thời trở nên kỳ quái, Khả Lan đứng im tại chỗ lên tiếng cũng muốn biết tại sao Dương Nghi Giai lại đẩy .

      Tại sao Dương Tử Sở lại xuất kịp thời như vậy?

      “Hừ......Chị? ta chưa bao giờ xem em như em .” Dương Nghi Giai hiển nhiên cực kỳ bất mãn với người chị này, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

      Bốp......

      Dương Tử Sở nghe Dương Nghi Giai đột nhiên giơ tay tát Dương Nghi Giai.

      “Nghi Giai, chúng ta cùng chung dòng máu, sao Khả Lan có thể xem em là em .” Dương Tử Sở là tức giận vì lời Dương Nghi Giai .

      Nhưng mà lời của Dương Tử Sở khiến Khả Lan giật mình, đột nhiên hiểu, tại sao hai người này lại xuất ở đây.

      Dương Nghi Giai bị đánh cả người bối rối, sững sờ đứng yên tại chỗ hình như rơi vào trầm tư.

      Dương Tử Sở ngăn trước mặt Khả Lan và Cố Thành Viêm, chăm chú nhìn Dương Nghi Giai.

      Nhìn như là đọ sức với nhau lại nhưng lại hoàn toàn như vậy.

      Kế tiếp Dương Nghi Giai giống như phát điên, xông về phía Khả Lan và Cố Thành Viêm, hình như muốn làm gì đó nhưng bị Dương Tử Sở ngăn lại.

      Thấy tình huống như vậy Khả Lan cúi đầu, sau đó nắm tay Cố Thành Viêm xoay người bỏ .

      Dương Tử Sở và Dương Nghi Giai vẫn còn đối nghịch, Khả Lan lôi kéo Cố Thành Viêm bỏ , thèm liếc mắt nhìn Dương Tử Sở.

      Cho đến khi hai người ngồi lên xe, lúc này Khả Lan mới lên tiếng : “Mặc dù quan hệ giữa em và Dương Nghi Giai tốt nhưng em tin tưởng ấy phải người kích động như vậy.”

      Giữa Khả Lan và Dương Nghi Giai có trao đổi nhiều nhưng Khả Lan có thể xác định Dương Nghi Giai phải người dễ kích động.

      Khả Lan còn nhớ chuyện mình ấy hợp tác với Cố Thành Viêm hại ông nội của mình.

      Lúc đầu ấy phải cần có bao nhiêu dũng khí và kỹ năng diễn mới khiến người nhà họ Dương phát ra điều kỳ quái.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm vào lòng, cúi đầu hôn trán : “Dương Tử Sở tư thông với địch bán nước, bị điều tra ra muốn đè ép chuyện này xuống.” Dứt lời đưa tay vuốt mái tóc .

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm liền giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn , chần chừ hồi lâu, thành : “Vậy thả ta .” phải Khả Lan muốn thả Cố Thành Viêm mà bởi vì Dương Tử Sở họ Dương.

      và Dương Tử Sở có chung dòng máu.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan vẻ mặt hơi dừng lại, hai mắt tối tăm, dừng khuôn mặt đồng ý lắm.

      Khả Lan thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, mở miệng: “Nếu như ta tạo ra sai lầm lớn, thả ta .” Giọng của Khả Lan chầm chậm nghiêm túc.

      Cố Thành Viêm nghe sắc mặt dần dần trở nên trầm xuống.

      Hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, môi mỏng mím chặt, tuy biết ý nghĩ của Khả Lan nhưng quá đồng ý.

      Im lặng hồi lâu.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm trả lời, mặc dù trong lòng vội nhưng đột nhiên phát vấn đề mà với Cố Thành Viêm thảo luận phải chỉ là vấn đề trí nhớ của .

      Ngoại trừ việc sợ đứng vững bên cạnh Cố Thành Viêm còn có nguyên nhân nữa là gia đình.

      Mẹ họ Dương.

      Khả Lan chuyện nữa, xem như mình chưa từng gì.

      Cố Thành Viêm lại đưa tay ôm vào lòng.

      đồng ý với em.”

      câu khiến đầu Khả Lan bỗng run lên.

      vội vàng ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm nhưng biết phải trả lời thế nào.

      biết, cầu Cố Thành Viêm thả Dương Tử Sở là quá mức tùy hứng, đối với việc đồng ý cũng vui vẻ tiếp nhận.

      Nhưng mà đột nhiên đồng ý với cầu của làm cho biết phải làm sao.

      Lát sau.

      ra cần thiết phải như vậy.” Khả Lan giọng nhắc nhở Cố Thành Viêm, với cần thiết phải như vậy.

      Nhưng Cố Thành Viêm nghe Khả Lan lại lắc đầu: “Dương tướng quân cả đời chinh chiến, mặc dù mắc sai lầm nhưng đến nỗi tuyệt tử tuyệt tôn, để Dương Tử Sở lại xem như bồi thường cho Dương tướng quân.”

      tới đây đôi tay ôm dần siết chặt.

      Tuy Dương Tử Sở có lỗi nhưng phải lỗi lớn chỉ cần có người cầu cạnh vẫn có thể cho ta đường sống.

      Thế nhưng Khả Lan cũng lên tiếng thể từ chối.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích trong lòng đối với chuyện này cũng áy náy.

      Rồi sau đó hai người chuyện nữa, Khả Lan khép hai mắt, Cố Thành Viêm đưa tay xoa bụng .

      Động tác của khiến Khả Lan cảm thấy mất tự nhiên, mở mắt ra nhìn sắc mặt ôn hòa của , tròng mắt tối tăm che giấu vẻ thương.

      Khả Lan thấy bộ dáng của trong lòng giống như bị cái gì gõ tạo nên tiếng vang.

      Trong đầu chợt nhớ tới chuyện lúc đầu, nghĩ muốn cùng sinh hai đứa con, cùng đứa bé chơi đùa dưới ánh mặt trời.

      bên nhìn.

      Cái ý nghĩ này nhìn như rất gần lại khó có thể đạt được.

      Nhưng......

      Lúc hai người còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân cửa xe bị người khác gõ.

      Người đến chính là ông Lãnh.

      Thấy ông Lãnh Khả Lan hơi dừng lại, đối với ông Lãnh vẫn còn rất xa lạ.

      Nhưng Cố Thành Viêm thấy ông Lãnh xuất , vẻ mặt trầm xuống lên tiếng cũng đề phòng.

      Ông Lãnh lại hướng về phía người bên cạnh nháy mắt ra dấu, ông biết đối với Cố Thành Viêm dùng mềm phải dùng cứng.

      Trong tay cầm cây hương gây mê, khiến cho Khả Lan và Cố Thành Viêm hôn mê bất tỉnh.

      Đến khi hai người tỉnh dậy ở nhà họ Lãnh.

      Ông Lãnh thấy Khả Lan tỉnh dậy, cười híp mắt ngồi trước mặt Khả Lan, mặc dù tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào khó có thể nhìn ra cơ thể ông Lãnh vẫn rất cường tráng.

      Khả Lan đối với ông Lãnh quen thuộc lắm nhưng đến nỗi biết chỉ là hiểu tại sao ông Lãng muốn khiến hôn mê đưa tới nhà họ Lãnh.

      Khả Lan ngồi dậy lên tiếng.

      Ông Lãnh cười : “Người nhà họ Cố chào đón cháu nhưng nhà họ Lãnh như vậy.” Ông Lãnh cũng thích quanh co lòng vòng, trong lời che giấu vẻ chán ghét với nhà họ Cố.

      Khả Lan nghe ông Lãnh cũng phản đối, ở nhà họ Cố xác định được chào đón.

      Nhưng cũng thể sống ở nhà họ Lãnh.

      “Nhưng nhà họ Lãnh lại dính tới xã hội đen, bảo vệ được hai mẹ con cháu nhưng lại thể dính bùn.” Ông Lãnh cũng phải là hiểu.

      Những năm này ông vẫn giấu thân phận của tiểu Viêm, muốn tiểu Viêm cũng như ông, nếu như sau này có người muốn xử phạt bọn họ cũng có thể có lý do.

      Nhưng nhà họ Cố lại như vậy, là gia đình có chiến công.

      phải ông sợ chỉ là đề phòng.

      Khả Lan nghe ông Lãnh liền giật mình, bừng tỉnh hiểu ra.

      ra Cố Thành Viêm giấu thân phận là bởi vì địa vị nhà họ Lãnh, cho dù thế lực khắp nơi nhưng có bối cảnh là xã hội đen, chung quy phải bình thường.

      “Ý ông ngoại là?” Khả Lan giọng hỏi.

      Trong lòng biết ý của ông Lãnh khiến hôn mê đưa đến đây là có tính toán khác.

      Ông Lãnh nghe Khả Lan hỏi nhếch miệng cười, đưa tay sờ đầu Khả Lan : “Đánh cuộc xem người nhà Cố có xem trọng chắt của ta .” Dứt lời ông Lãnh đứng dậy.

      Khả Lan nghe ông Lãng như vậy khẽ run lên tiếng, dĩ nhiên hiểu ý tốt của ông Lãnh, hơn nữa từ chối.

      Ở trong lòng Khả Lan, nhà họ Cố đối với đứa bé tương đối khinh thường, ông Lãnh đánh cuộc hơi dư thừa.

      Nhưng mà Khả Lan cũng tin tưởng, ông Lãnh muốn đánh cuộc tuyệt đối đơn giản.

      Chuyện Khả Lan bị ông Lãnh bắt lâu sau liền truyền tới nhà họ Cố, ông bà Cố vì Vân Thêu thay đổi cái nhìn với Khả Lan, thậm chí xem trọng.

      Lúc này nghe thấy ông Lãnh muốn giết Khả Lan và đứa bé trong bụng, ông bà Cố liền trở nên nóng nảy.

      Vội vàng gọi điện thoại bảo Cố Vọng Đồng từ Tây Nam quay về, bọn họ chạy tới nhà họ Lãnh muốn ông Lãnh thả người.

      Biệt thự nhà họ Lãnh, từ trước đến giờ luôn có người canh phòng, lúc này người nhà họ Cố tới ông Lãnh liền cho rút bớt người, trong nhà ngoài nhà, đều có người mặc đồ màu đen nhìn tương đối chói mắt.

      Vân Thêu và Tố Phương cũng tới, lúc nhìn thấy tình hình như vậy Dương Tố Phương nắm chặt áo Vân Thêu giống như trẻ con ngừng kêu “mẹ”.

      Ông Lãnh rút điếu xì gà ra, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười nhìn người nhà họ Cố.

      “Hai người đều tới, chúng ta thẳng , mạng đổi mạng.” Vẻ mặt ông Lãng lạnh lùng sắc bén, sắc mặt trầm, trong lời thể thương lượng.

      Ông Lãnh từng là ông vua của Thượng Hải, tất nhiên khí thế vượt cả ông bà Cố.

      “Chuyện của Lãnh lúc đầu đều là do tôi bày kế, liên quan đến mấy đứa trẻ.” Bà Cố nghe ông Lãnh vội vàng trả lời.

      Ông Lãnh nghe bà Cố khuôn mặt lộ vẻ châm biếm.

      Vứt điếu xì gà trong tay, trầm giọng : “Tôi muốn mạng của Cố Vọng Đông và Cố Vọng Nam đổi lấy mạng của cháu dâu và chắt.” Giọng ông Lãnh chầm chậm giống như với người nhà họ Cố nếu như chịu đổi chờ nhặt xác của Khả Lan .

      Ông bà Cố nghe thấy vẻ mặt hơi trầm xuống, do dự.

      Mọi người bảo vệ con, ông bà Cố cũng ngoại lệ.

      “Bọn họ đều là thế hệ sau, xin ông Lãnh để mình tôi tới trao đổi.” Ông Cố vẫn ngồi bên lên tiếng đột nhiên mở miệng, bày tỏ dùng tính mạng của ông bà đổi lấy Khả Lan và đứa bé.

      Vân Thêu ngồi bên cũng ngờ ông Cố quyết định như vậy.

      khí nhất thời trở nên kỳ quái.

      Khả Lan đứng ở lầu nhìn mọi chuyện xảy ra ở bên dưới.

      cũng ngờ ông Cố dùng tính mạng của mình để đổi lấy và đứa bé.

      Mặc kệ là mẫu bằng tử quý hay là lòng, ông bà Cố có thể quyết định như vậy Khả Lan rất vui rồi.

      Ông Lãnh nghe thấy ông bà Cố đảm bảo đột nhiên nhếch miệng cười.

      “Cố Tam Hâm ông là giảo hoạt, người liền muốn đổi hai mạng.” Hình như ông Lãnh rất khinh thường ông Cố, vẻ mặt che giấu vẻ khinh thường.

      “Vậy tính cả tôi ông Lãnh có thể hài lòng.” Bà Cố nghe ông Lãnh , vẻ mặt hơi lạnh, bộ dáng như quyết đổi ý.

      Ông Lãnh nghe bà Cố chợt nở nụ cười.

      “Được, lấy thuốc.” Sau khi cười xong ông Lãnh liền cho người lấy thuốc.

      Ông bà Cố chuẩn bị sẵn sàng.

      Vân Thêu đột nhiên nắm tay bà cố vội vàng : “Tiểu thư.”

      Chuyện dưới lầu sáng tỏ.

      Người nhà họ Cố có thể làm như vậy Khả Lan rất cảm động.

      Khả Lan chuẩn bị xuống lầu, muốn hòa giải khí dưới lầu lại bị Mộ Dung Triển ngăn cản.

      “Cố Vọng Đông tới.” Dứt lời Mộ Dung Triển đưa tay chỉ tình hình dưới lầu.

      Khả Lan nhìn về phía Mộ Dung Triển chỉ, nhìn thấy Cố Vọng Đông bị người ta ép vào.

      Ông bà Cố thấy Cố Vọng Đông xuất vẻ mặt trở nên kinh ngạc, ngờ Cố Vọng Đông ở Tây Nam xa xôi quay về.

      Mộ Dung Triển nhìn tình hình dưới lầu, đôi tay khoanh trước ngực, lộ ra bộ dáng đứng xem kịch hay, người nhà họ Cố đều đến, đích xác là có trò hay để xem.

      Dưới lầu, người nhà họ Cố đối đầu với nhà họ Lãnh, thanh của tiếng ly bể, tiếng đập bàn vang lên.

      Rồi sau đó Khả Lan thấy Cố Vọng Đông cầm thuốc mà ông Lãnh đưa tới uống xuống.

      Ông Lãnh vỗ tay bảo hay, người nhà họ Cố vây quanh Cố Vọng Đông, lòng như lửa đốt muốn đưa đến bệnh viện.

      Khả Lan đẩy Mộ Dung Triển ra vội vàng xuống lầu, thấy tình hình dưới lầu đột nhiên có loại cảm giác kích động.

      Ông Lãnh thấy Khả Lan xuống lầu, đứng lên tới trước mặt Khả Lan, khuôn mặt vốn dĩ gay gắt từ từ trở nên ôn hòa, tràn đầy ý cười.

      Ông bà Cố thấy bộ dáng của ông Lãnh, đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt vốn dĩ trầm dần dần trở nên nhàng hiểu ý ông Lãnh.

      Nhìn qua giống như ông Lãnh làm loạn nhưng trong lòng Khả Lan hiểu, ông Lãnh chỉ là dụng tâm lương khổ.

      Người nhà họ Cố cùng người nhà họ Lãnh bàn về chuyện hôn lễ.

      Theo ý ông Lãnh muốn hôn lễ của cháu ngoại phải tổ chức xa hoa.

      Nhưng từ trước đến giờ nhà họ Cố khiêm tốn hy vọng biến hôn lễ trở nên ồn ào, phô trương trước mặt mọi người.

      Mặc dù ông Lãnh vẫn tranh chấp giữa hai nhà, cũng hiểu điều mà nhà họ Cố kiêng kỵ, nhưng chịu buông chuyện hôn lễ này.

      Năm đó con ông lén lút gả vào nhà họ Cố, cứ thế sau này có nhiều người biết người mà Cố Vọng Đông lấy chính là con nhà họ Lãnh.

      Ông Lãnh chịu buông, ông bà Cố cũng dám nghe đối với chuyện này nhức đầu.

      Cố Vọng Động bày tỏ làm tương đối đặc sắc.

      Chuyện hôn lễ được bàn xong ông Lãnh liền giữ Khả Lan và Dương Tố Phương lại.

      là muốn thôi miên để khôi phục trí nhớ cho Khả Lan.

      Khả Lan nghe ông Lãnh nhắc tới vốn dĩ vui mừng nhưng lại nghĩ có thể phải là nên khỏi e sợ.

      chần chừ đồng ý, Mộ Dung Triển ở bên cạnh lại thúc giục Khả Lan thử chút.

      Sau đó Cố Thành Viêm bị ông Lãnh giam cũng được thả ra.

      Mặc dù Cố Thành Viêm cảm thấy bất mãn đối với thử nghiệm của ông Lãnh nhưng lúc nghe muốn khôi phụ trí nhớ cho Khả Lan ánh mắt Cố Thành Viêm lại chuyển đến người nhà thôi miên.

      Khả Lan cho rằng Cố Thành Viêm rất hy vọng khôi phục trí nhớ.

      Nhưng……

      “Đều là những chuyện qua, nhớ cũng sao.” Giọng trầm, hình như cũng muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm như vậy trong lòng dường như có thứ gì đó vỗ vào, hốc mắt ửng đỏ.

      sai rồi, trong lòng Cố Thành Viêm là ai quan trọng, quan trọng là tương lai.

      Khả Lan bày tỏ thái độ với chuyện này là bởi vì sợ, sợ phải là mình.

      Cố Thành Viêm muốn Khả Lan nhớ tới những chuyện vui nên đồng ý thôi miên.

      Ông Lãnh nhìn tình huống này, trong lòng đột nhiên vui.

      Ông muốn giúp bọn họ, bây giờ lại cần, trò trẻ con, đùa giỡn được sao?

      Nghĩ như vậy ông Lãnh cảm thấy nóng giận, nhìn hộ vệ đứng bên muốn áp tải Khả Lan lên ghế thôi miên nhưng Cố Thành Viêm đồng ý nên cãi nhau với ông Lãnh.

      Cố Thành Viêm như vậy khiến cho ông Lãnh càng muốn Khả Lan khôi phục trí nhớ.

      “Để cháu thử trước.”

      Hai ông cháu cãi nhau biết Lâm Bảo Nhi từ đâu xuất .

      Bày tỏ ta muốn thử trước.

      Mặc dù ta thể nào tiếp nhận mình phải Lâm Bảo Nhi nhưng ta muốn thử chút.

      Nếu như ta phải khổ sở như bây giờ.

      Bởi vì Lâm Bảo Nhi xuất , nhà thôi miên liền thôi miên Lâm Bảo Nhi, quá trình khá dài so với trong tưởng tượng của Khả Lan, chờ đợi kết quả, càng nắm chặt tay, trong lòng càng thêm rối loạn biết phải làm sao.

      Mà kết quả giống như ông Lãnh từng Lâm Bảo Nhi do Lương Tú Ly tìm từ nhi viện về làm thế thân.

      Lâm Bảo Nhi sáng tỏ liền bày tỏ muốn rời khỏi nhà họ Lãnh.

      Ông Lãnh cũng cản, để Mộ Dung Triển đưa người .

      Tiếp đó bác sĩ chờ thôi miên nhưng Khả Lan sợ hãi liền để mẹ mình thử trước, Cố Thành Viêm vẫn nắm tay Khả Lan lên tiếng.

      Mặc dù sao nhưng những năm này chờ lâu nên muốn nhận được kết quả là giả.

      Nhưng lại muốn cho Khả Lan quá nhiều áp lực.

      Mẹ Khả Lan tuy bị dọa sợ nhưng sau khi trải qua thôi miên, cải thiện ràng, nhưng mà chỉ là giai đoạn đầu chứ chưa khỏi hẳn.

      Sau khi Dương Tố Phương thôi miên theo lý thuyết là đến Khả Lan nhưng bác sĩ tinh lực có hạn, bày tỏ mệt mỏi.

      Bởi vì bác sĩ mệt nên Khả Lan phải thôi miên.

      Trong lòng Khả Lan cảm thấy may mắn đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát.

      Lúc bọn họ rời khỏi nhà họ Lãnh là đêm khuya, dọc đường tất cả mọi người ai lên tiếng, Khả Lan cũng gì khẽ tựa vào thành xe.

      Cố Thành Viêm đưa tay nắm tay , mặc dù sắc mặt có gì khác thường nhưng đối với việc Khả Lan khôi phục trí nhớ cảm thấy hơi mất mát.

      Xe quay về nhà họ Cố lúc này hai người mới xuống xe.

      Mặc dù đêm khuya nhưng nhà họ Cố vẫn còn đèn sáng, lúc Khả Lan và Cố Thành Viêm quay về ông bà Cố ngồi đợi trong phòng khách.

      áy náy với Khả Lan và quan tâm tới đứa bé.

      Khả Lan có lòng nghe nhưng lại để ý, vẫn còn nhớ chuyện khôi phục trí nhớ.

      Đợi người lớn dứt lời, quay về phòng, vừa mới vào phòng Khả Lan liền đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm.

      “Chuyện khôi phục trí nhớ quan trọng vậy sao?” Tâm tình Khả Lan lúc này mặc dù dần dần ổn định nhưng vẫn thể bỏ qua chuyện này.

      sợ cũng chần chừ, nhưng đáp án vẫn là người Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , xoay người, bóng dáng cao lớn chặn lại ánh sáng trước mặt .

      đưa tay nắm bả vai , ánh mắt dừng mặt .

      biết trong lòng em suy nghĩ gì nhưng nghiêm túc cho em biết, cần biết em là ai, tất cả đều quan trọng nữa rồi.” thận trọng đảm bảo, là ai quan trọng, quan trọng là tại.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm liền giật mình, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, hốc mắt ửng đỏ.

      “Mặc kệ là em muốn hay muốn buông, đều có thể đợi.” nghe thấy trả lời vẫn mở miệng chuyện.

      quan tâm tới quá khứ nên chú trọng vào tương lai.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , trong lòng hơi trầm xuống, đưa tay ôm eo : “Trong lòng em sớm vẽ ra hình ảnh và “ ấy”, đối với rất quan trọng, đối với em lại là e ngại.” Khả Lan tới đây vẻ mặt trầm xuống, sau đó lại tiếp tục : “Nhưng em như vậy nữa nghĩ gì nữa.”

      Cố Thành Viêm tới mức này rồi cũng đành lòng rời .

      Khả Lan muốn khôi phục trí nhớ, ông Lãnh đối với chuyện này ủng hộ cũng phản đối.

      Bởi vì chuyện hôn lễ, Khả Lan nghe theo mẹ, bàn giao tất cả chuyện ở Lương Thị, an tâm ở nhà dưỡng thai sinh con.

      Ba người phụ nữ liền thành cái chợ, Khả Lan cùng mẹ và bà ngoại cộng thêm bà Cố, có thể tạo thành bàn mặt trượt.

      Lúc Khả Lan tới Lương Thị là vào buổi sáng tươi đẹp của mấy ngày sau.

      Vốn dĩ muốn từ chức ở Lương Thị nhưng vừa đúng lúc gặp hội đồng quản trị.

      Mà nội dung cuộc họp là tuyển chủ tịch mới, bỏ phiếu để quyết định, Lương Bảo Nhi đảm nhận vị trí chủ tịch. Mà Lâm Khải Nghiệp thất bại ở lần tranh cử này, bại trong tay con .

      Lâm Khải Nghiệp làm chủ tịch Lương Thị, dường như trở nên hai bàn tay trắng, tức giận lái xe đâm Lương Bảo Nhi khiến ta trở thành người sống thực vật.

      Sau đó Lâm Khải Nghiệp bị cảnh sát mang , liên tục tra ra đống tội lớn, cuối cùng Lâm Khải Nghiệp bị xử tù chung thân.

      Kim Hạo rat ay đúng thời chiếm Lương Thị, trở thành tập đoàn lớn nhất thương trường.

      Bản tin vẫn đưa tin về tổng giám đốc Kim Hạo. cùng với tin Lương Bảo Nhi trở thành người thực vật được em trai chăm sóc.

      Khả Lan nhìn cháo gà bàn, cảm giác buồn nôn, khiến muốn nôn lại nôn được.

      Dương Tố Phương đứng ở bên cạnh, nhắc Khả Lan bồi bổ tốt cơ thể mới có thể sinh con khỏe mạnh.

      Khả Lan ăn, Dương Tố Phương liền bắt ăn.

      Ăn xong cháo gà, uống thuốc bổ, nhìn bản thân trong gương liền thở dài.

      Hôm nay kết hôn lại có vẻ hưng phấn, ngoài buồn bực, đột nhiên cảm thấy muốn kết hôn.

      Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan dừng người Cố Niệm Diệc.

      Khả Lan chưa từng nghĩ gặp lại thằng bé này lần nữa, hơn nữa còn là họ hàng xa của nhà họ Cố.

      là duyên phận, lúc đầu Khả Lan cứu ba của đứa bé, chính là người mà dì Vương muốn giới thiệu, Cố thủ trưởng, người mà phải xem mặt.

      người đàn ông có khuynh hướng bạo lực, ép vợ nhảy sông, khiến đứa bé mồ côi mẹ.

      Mặc dù đây là chuyện của nhà người ta nhưng khó tránh khiến Khả Lan cảm thấy mở rộng tầm mắt.

      Ngoại trừ chuyện này khiến Khả Lan thấy bất bình, người làm Khả Lan ngờ nhất là Mộ Dung Triển.

      Ban đầu Mộ Dung Triển lòng muốn rửa sạch cái danh hiệu Gay, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Hiểu Phong liền triển khai các loại tiến công, nếu như rảnh rỗi liền vây quanh Lục Hiểu Phong.

      Đối với chuyện nam nam nhau, Khả Lan có thái độ ủng hộ, nhưng đáng tiếng người đàn ông mà Diệp Huệ để ý lại bị người đàn ông khác cướp .

      Ngoài những chuyện này, chuyện làm Khả Lan kinh ngạc nhất là Cố Thành Thấm và Tống Nhất Nguyên.

      Tuy bị quan hệ máu mủ ngăn cách nhưng Khả Lan thể thừa nhận Cố Thành Thấm cực kỳ hứng thú với của mình.

      Dĩ nhiên Tống Nhất Nguyên thu phục Cố Thành Thấm, Khả Lan dập đầu xem như cảm tạ.

      Hôn lễ của Cố Thành Viêm phô trương như lời ông Lãnh , nhưng vượt qua tác phong khiêm tốn của nhà họ Cố.

      Mọi người chứng kiến hôn lễ hoành tráng.

      Hoàn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :