1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 104: Đều trách bà.

      Câu trả lời của như kỳ vọng.

      “Thành Viêm, em muốn có công việc cũng muốn ở nhà, hai cái này ảnh hưởng đến nhau.”

      Khả Lan từ trong ngực ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn khuôn mặt cương nghị của .

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, chân mày nhíu lại, hai tay siết chặt, mím môi im lặng hồi lâu trả lời.

      tại giữa hai người còn xung đột, nhưng mà lại kiên trì khiến nhức đầu.

      Sắc mặt trầm, ánh mắt lạnh dần, trong lòng đồng ý lời Khả Lan nhưng ngoài miệng lập tức bóp chết ý định của .

      Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của trong lòng trở nên bối rối.

      biết mọi chuyện qua, Lương Tú Ly phạm tội nên bình tĩnh lại.

      Nhưng càng như vậy lại càng sợ, sau khi có được lại mất .

      Người nhà họ Cố tiếp nhận sao? Cố Thành Viêm có để ý tới chuyện có thể khôi phục trí nhớ hay ?

      biết rất nhiều thứ cần phải quý trọng, cần tin tưởng, nhưng nếu đặt những chuyện này chung chỗ cũng khoogn cảm thấy xung đột.

      chỉ muốn có công việc, rèn luyện bản thân, có thể theo bước chân của ; hy vọng bởi vì mà Cố Thành Viêm bị người ta chỉ chỏ.

      Mặc dù biết con đường này rất khó khăn, thậm chí thành công; nhưng thử cũng biết có thể hay .

      “Khả Lan.....”

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan còn muốn khuyên Khả lan nhưng còn chưa dứt lời Khả Lan liền vội vàng .

      “Thành Viêm, em thể xóa bản chất này; xin hãy khích lệ và ủng hộ em, để em có thể trở thành người xứng với , có thể thoải mái bước vào nhà họ Cố.”

      mặc kệ cách làm của lúc này, tùy hứng hay làm bậy; nhưng lần này nhàng buông tha, lâu như vậy, lần đầu tiên muốn thoải mái đứng bên cạnh , có bất kỳ vết nhơ nào.

      Nếu như muốn lâu dài, bây giờ xem như vào nhà họ Cố cũng phải hơn người nhà họ Cố.

      muốn thay đổi mình, giống như bây giờ.

      Tất cả đều là cho.

      từng làm công việc xã hội, muốn có thêm vết nhơ nào nữa.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , vẻ mặt hơi rét, hai mắt tối tăm nhìn bộ dáng kiên định của , trái tim lại cảm thấy nóng nảy.

      Khả Lan sai, xóa được bản chất, nhưng.....Vậy sao, sợ bảo vệ được sao?

      Sắc mặt trầm, người tản ra khí lạnh, trong lòng Khả Lan căng thẳng, mím môi ôm chặt eo .

      Lời của .....khiến mềm lòng.

      Trước mặt thể vô tâm, cố gắng thỏa mãn cầu của , theo ý muốn, lần này cũng giống như vậy.

      Im lặng hồi lâu.

      Cố Thành Viêm giơ tay vỗ lưng Khả Lan, bàn tay mơn trớn mái tóc dài của , gật đầu : “Em thích là được.”

      câu khiến Khả Lan vui mừng nhưng trong lòng Cố Thành Viêm lại phiền muộn.

      “Đúng rồi, mẹ em đâu?”

      Cố Thành Viêm đồng ý với Khả Lan, Khả Lan lại nhớ tới chuyện.

      vẫn luôn nhớ kỹ mẹ sao; cũng biết Cố Thành Viêm hỗ trợ trông nom mẹ nên lo lắng.

      tại chuyện Lương Tú Ly qua vậy mẹ nên trở về rồi.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nhắc tới mẹ, bàn tay khẽ run sau đó lại bình tĩnh lại.

      “Bệnh ung thư vẫn chưa khỏi hẳn, điều trị bằng hóa chất.” tới đây, chân mày dần dần nhíu lại, dừng chút lại tiếp: “Em yên tâm, sao.” Giọng chầm chậm tựa như làm cho người ta yên lòng.

      Khả Lan ở trong lòng gật đầu tin tưởng lời .

      Những năm này mẹ chỉ có mình tránh khỏi đơn.

      “Sắp tới năm mới rồi, năm trước......” Khả Lan lại mở miệng.

      Nhưng lời còn chưa hết liền bị cắt đứt.

      “Mẹ của em bị bệnh chịu nổi giày vò, em cũng muốn mẹ có di chứng đúng !” trầm giọng nhắc nhở Khả Lan, để cho hiểu ràng nặng , đừng tùy hứng.

      Khả Lan nghe trả lời, suy nghĩ nhiều, gật đầu tin tưởng.

      hy vọng mẹ có di chứng.

      Khả Lan gật đầu tin tưởng, sắc mặt lại trở nên phức tạp; Lương Tú Ly làm việc tàn nhẫn, giết người nhưng cũng để người khác tốt hơn.

      ... ...

      Xe chạy thẳng vào nhà họ Cố, Khả Lan cùng Cố Thành Viêm xuống xe vào nhà mới phát Lương Bảo Nhi cùng ông Lương đều ở nhà họ Cố.

      Sắc mặt Lương Bảo Nhi hơi tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, từ trước đến giờ trang phục tinh xảo lúc này lại ăn mặc rối loạn, có phong thái của ngày xưa, lại có vẻ hơi chán chường.

      Ông Lương đứng bên, vẻ mặt có vẻ xấu hổ, sắc mặt chán nản, tóc muối tiêu còn vẻ phấn chấn như lần đầu tiên gặp.

      Người nhà họ Cố đều ở dưới lầu, chỉ có ông Cố ở đây nhưng mặt mọi người vui vẻ ngược lại có phần trầm muộn.

      Sáng sớm hôm nay ông Lương tới nhà họ Cố, cầu xin cho Lương Tú Ly.

      Lương Tú ly là con duy nhất của ông Lương, lại thêm lúc Lương Tú Ly còn ông Lương phạm tội khiến Lương Tú Ly oán hận ông Lương, ông Lương vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lương Tú Ly.

      tại xem như Lương Tú Ly phạm vào tội chết ông Lương cũng muốn cứu bà ta.

      Đừng lúc này muốn cứu vãn, ngay cả khi có đường sống ông Lương cũng tiếc tất cả.

      Cố Thành Viêm vừa mới vào nhà ông Lương liền nhanh chóng tới trước mặt Cố Thành Viêm, Lương Bảo Nhi theo sau.

      “Thành Viêm......”

      Ông Lương gọi Cố Thành Viêm, giọng khàn khàn, hai mắt lõm xuống hiển nhiên là bởi vì chuyện của Lương Tú Ly nên tinh thần uể oải.

      Cố Thành Viêm đứng im tại chỗ đợi ông Lương xong liền cắt ngang lời ông.

      “Con hiểu ý của thầy nhưng thầy nên hiểu, chuyện này căn bản có khả năng cứu vãn.” Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời ông Lương, chân mày nhíu chặt.

      Lương Tú Ly bị trừng phạt đúng tội, thể vì quan hệ với ông Lương mà lạm dụng quyền lực.

      Ông Lương nghe Cố Thành Viêm trả lời, ánh mắt chán nản, đột nhiên quỳ mặt đất, Lương Bảo Nhi cũng quỳ theo.

      Xem như thả, nhưng vẫn còn có cách khác, bọn họ có thể tráo long đổi phượng hoặc là dùng những cách khác, có có thể hay chỉ xem Cố Thành Viêm có nguyện ý giúp đỡ hay .

      Vụ án này là do Cố Thành Viêm nắm giữ, bây giờ đụng chút tay chân có ai dám hoài nghi.

      “Con thể trơ mắt nhìn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ta van xin con.” Lúc này ông Lương để ý tới vấn đề thân phận.

      Nhiều năm như vậy ông ta giống như cái đuôi chó của nhà họ Cố chính là vì lúc này.

      Ông ta luôn cho rằng Tú Ly có dã tâm lớn lại nghe lời khuyên của ông, e rằng có ngày vào con đường đứng đắn.

      Từ con cháu nhà họ Cố có con đường nhấp nhô nhưng có dạy bảo của ông Cố lại còn có điều hòa của bà Cố, giống như nhà ông ta.

      Ông Lương đột nhiên quỳ mặt đất khiến Cố Thành Viêm ngẩn người, vội vàng đưa tay muốn đỡ ông Lương đứng dậy, ông Lương lại từ chối.

      “Thành Viêm, ta biết con có biện pháp.”

      Lương Kiến Quốc biết Cố Thành Viêm tuy là đời sau nhưng nhất định có biện pháp.

      Ông ta trách lên kế hoạch bắt Lương Tú Ly nhưng ông ta chỉ cầu xinh có thể tìm cách đừng để Tú Ly chết.

      Xem như người làm cha như ông đền bù cho bà ta những năm này.

      Cố Thành Viêm nghe ông Lương bàn tay đưa ra đỡ ông ta cứng ngắc tại chỗ.

      Lương Tú Ly thấy tình huống như vậy quỳ ở bên cạnh vội vàng mở miệng cầu xin: “ Viêm, van xin ......Nhà họ Lương của em vốn dĩ có ít người, ông ngoại tuổi lớn, sao có thể nhẫn tâm nhìn ông đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, Viêm......”

      Dứt lời Lương Bảo Nhi đưa tay nắm tay Cố Thành Viêm, nước mắt lã chả, van xin Cố Thành Viêm giúp bọn họ chút.

      già trẻ cầu xin.

      Tình thế trước mặt mà Cố Thành Viêm thể đồng ý nhưng đứng ở nhiều góc độ mà cũng muốn nhìn thấy ông Lương như vậy.

      Lương Bảo Nhi thấy Cố Thành Viêm chần chừ, hình như ý thức được điều gì, quay đầu thấy Khả Lan liền quỳ xuống bò tới trước mặt Khả Lan, hai tay nắm chặt tay Khả Lan : “Chị, em biết mẹ em cướp chồng của mẹ chị, hai người nhất định rất hận mẹ em, mẹ em biết sai rồi, cũng dám nữa, cầu xin chị tha cho bà ấy.”

      Dứt lời bàn tay Lương Bảo Nhi nắm tay Khả Lan càng siết chặt, thở gấp, nước mắt ngừng rơi.

      Bộ dáng điềm đạm đáng khiến Khả Lan ngây ngẩn người.

      Trí nhớ liên tục thay đổi.

      Dường như nhớ tới lúc quỳ gối ở nhà họ Lương cầu xin bọn họ.

      Lương Bảo Nhi những xem thường còn xua đuổi .

      lâu như vậy đây là lần đầu tiên thấy bộ dáng chật vật của Lương Bảo Nhi.

      Hôm nay nhà họ Lương bởi vì chuyện của Lương Tú Ly trở nên rối loạn, Khả Lan đột nhiên cảm thấy buồn cười!

      Đây tất cả đều là do bọn họ gieo gió gặt bão.

      Lúc này Khả Lan chỉ đứng im tại chỗ để ý tới.

      Khả Lan lên tiếng, Lương Bảo Nhi lại xoay người kéo tay Cố Thành Viêm nghẹ ngào : “ Viêm, em van xin .....Van xin , thả mẹ em , van xin .”

      Lương Bảo Nhi khóc lớn dần.

      Lúc này bà Cố đứng dậy, đầu tiên đưa tay đỡ ông Lương quỳ mặt đất; ông Lương thấy Cố Thành Viêm đồng ý cứu Lương Tú Ly, ông liền có ý định đứng dậy.

      Nhưng bị bà Cố quát câu khiến ông Lương cảm thấy cực kỳ quẫn bách lúc này mới đứng dậy.

      Lương Bảo Nhi cũng được đỡ dậy, ngừng khóc.

      Sau khi hai người đứng lên bà Cố người giúp việc dìu người vào phòng làm việc rồi sau đó liếc nhìn Khả Lan lúc này ánh mắt mới rơi vào người Cố Thành Viêm.

      “Bà nội cháu làm sai nhưng bà hy vọng cháu suy nghĩ kỹ chuyện này.” Bà Cố muốn quá nhiều.

      Nhưng Lương Kiến Quốc là bạn chiến đấu của ông Cố, hơn nữa nếu như phải lúc đầu do bà làm sai cũng khiến cho Lương Kiến Quốc phải lấy người khác.

      Vốn dĩ nhà có hòa thuận mỹ mãn nhưng tất cả đều là do bà.

      Cố Thành Viêm nghe bà nội sắc mặt càng trở nên tối sầm, môi mỏng mím chặt, hai mắt tối tăm sâu thẳm, thể nhìn ra ý nghĩ của lúc này.

      Bà Cố thấy Cố Thành Viêm lên tiếng, trong lòng càng trở nên bối rối và khó chịu, thở dài lại : “Tiểu Viêm, ông Lương cũng dễ dàng gì, ít năm như vậy đều chỉ có thân mình, nếu như lại lâm vào cảnh người đầu bạn tiễn kẻ đầu xanh, bà sợ ông Lương.....”

      Bà Cố tới đây, đưa tay lau hai mắt, hai mắt vốn dĩ đục ngầu càng trở nên mơ hồ.

      Đều trách bà, lúc đầu nếu như bà làm chuyện sai lầm hại nhà họ Lương biến thành như hôm nay!

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 105: từng trải qua

      Bà Cố thấy hổ thẹn với ông Lương, chuyện nhà họ Lương lần này bà thể ngồi nhìn.

      vất vả mới có thể thuyết phục tiểu Viêm vào phòng làm việc nghe ông Lương chuyện.

      Lương Kiến Quốc thấy Cố Thành Viêm, đôi tay nắm chặt tay Có Thành Viêm, bờ môi khẽ mở muốn gì đó nhưng khóe mắt ngừng chảy nước mắt.

      Vốn dĩ nên lời.

      Cố Thành Viêm cầm tay ông Lương, môi mỏng mím chặt, sắc mặt phức tạp.

      Bà Cố thấy tình huống lúc này lại nhớ tới nhiều năm trước, thời kỳ cải cách; Dương Hiển (Dương tướng quân) vì nắm giữ quân chính của cả nước muốn diệt trừ mọi thứ.

      Bà Cố vốn dĩ là con gia đình giàu có, được định gả cho Lương Kiến Quốc.

      Đáng tiếc chỉ đêm làm thay đổi cả đời bọn họ.

      Năm mươi mốt năm trước.

      Cố Tam Hâm bị bắt, Lăng Nhã Lan quản bản thân mới sinh xong, chưa đầy tháng xuống giường muốn cứu Cố Tam Hâm ra ngoài.

      Lấy hết tiền của trong nhà ra.

      Bà biết tai họa đột nhiên dáng xuống nhất định là do Dương Hiển gây ra, nghe thấy xưa nay Dương Hiển ham tài, bà liền đem tất cả tiền của trong nhà đưa tới chỉ cần Tam Hâm có chuyện gì.

      Vải bông bọc hộp đựng đồ trang sức bằng gỗ thượng hạng có tất cả của hồi môn của Nhã Lan.

      Mở cửa ra Nhã Lan đụng phải Vân Thêu và Lương Kiến Quốc.

      Hai người nắm tay liền gặp Nhã Lan, bàn tay lập tức tách ra.

      Lương Kiến Quốc khẽ cười với Nhã Lan, mở miệng gọi “Chị dâu."

      Vân Thêu bước nhanh tới trước mặt Nhã Lan, đôi mày thanh tú nhíu lại, ánh mắt dừng cái hộp được bọc bởi vải bông.

      Miếng vải bông này là thứ Nhã Lan dùng để bọc hộp đồ trang sức.

      Nhà họ Lăng từng là gia đình giàu có nhưng kể từ khi cải cách nhà họ Lăng sớm còn như ngày xưa.

      Lúc đầu Nhã Lan tốn ít công sức mới có thể bảo vệ của hồi môn của mình.

      Bà chưa bao giờ lấy những thứ này ra, bây giờ đột nhiên lấy ra nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!

      “Chị, xảy ra chuyện gì?”

      Vân Thêu hỏi Nhã Lan, bây giờ đại cục nhất định, quyền chính náo động, người muốn đoạt quyền áp dụng quy chế tam hoàng.

      Tuy Vân Thêu xuất thân từ nô tỳ nhưng theo Nhã Lan nhiều năm khiến mưa dầm thấm đất, chuyện chính trị rất .

      Cố Tam Hâm chiến công lừng lẫy, những người tranh quyền kia nhất định xem ông là cái đinh trong mắt.

      có chuyện gì.”

      Nhã Lan hít hơi trả lời Vân Thêu.

      Dứt lời bà lại nghĩ tới ba đứa con ở nhà, nhất là đứa bé vừa mới sinh bao lâu cần người chăm sóc; vội vào giao phó Vân Thêu và Lương Kiến Quốc giúp bà chăm sóc con còn mình ôm hộp trang sức vội vàng bỏ .

      Vân Thêu và Lương Kiến Quốc đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng Nhã Lan vội vàng bỏ .

      Vân Thêu biết nhất định là có chuyện gì đó.

      Lăng Nhã Lan tới nhà họ Dương, bị chặn ngoài cửa được vào, đứng ngoài cửa hồi lâu chịu .

      được vào bà đứng ngoài chờ Dương Hiển về.

      Cuối cùng như bà mong muốn chờ đến khi Dương Hiển họp về.

      Các đại sư đoàn tham mưu đề cử Dương Hiển làm phó chủ tịch, quyền lực của ông ta càng lớn hơn; mà chuyện lần này do tay Dương Hiển bày kế.

      Ông ta muốn diệt trừ những em từng có chiến công cùng nhau giành chính quyền.

      Dương Hiên biết Lăng Nhã Lan, lúc nhìn thấy món đồ trong tay bà liền đồng ý cho bà vào nhà.

      Vào phòng, Nhã Lan ngồi ghế sa lon, Dương Hiển ngồi bên cạnh bà.

      Thân hình Dương Hiển cao lớn, cả người mặc quân phục.

      Nhưng khuôn mặt ông ta tràn sát khí.

      Vốn dĩ vóc người Nhã Lan nhắn, ngồi bên cạnh Dương Hiển, cẩn thận để hộp gỗ trong tay xuống, đẩy về phía Dương Hiển : “Thành ý của tôi chắc ngài có thể hiểu, chỉ cầu xin Tam Hâm sao.”

      Lăng Nhã Lan xuất thân từ gia đình giàu có cho dù vào thời điểm này vẫn có thể giữ vững sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng tỉnh táo đoan trang.

      Dương Hiển liếc mắt nhìn hộp trang sức Nhã Lan để xuống, căn bản để ý, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      “Đây là muốn hối lộ tôi?”

      Dương Hiển mở miệng, giọng buồn bực trầm, tràn đầy châm chọc.

      Nhã Lan nghe Dương Hiển , vẻ mặt hơi dừng lại, há miệng muốn giải thích, Dương Hiển lại .

      biết hối lộ tội thế nào chứ?”

      Dương Hiển trầm giọng nhắc nhở, chân mày nhếch lên quan sát Lăng Nhã Lan.

      Mặc dù Cố Tam Hâm cầm binh quyền, có chiến công nhưng có ý định chen chấn vào chính trị, ông ta muốn giết, chỉ muốn quản mấy năm sau đó thả ra.

      Nhã Lan nghe Dương Hiển , liền giật mình cả người cứng ngắc tại chỗ có phản ứng.

      Đều do bà quá nóng vội.

      Bà biết hối lộ tội thế nào.

      Nhưng mà Dương Hiển ham tài, nếu nhìn thấy tất nhiên động lòng.

      Nhã Lan đưa tay mở hộp trang sức, của hồi môn ở bên trong đều có xuất xứ từ tay nghề nổi tiếng.

      Dương Hiển lạnh lùng liếc mắt nhìn, nụ cười càng rộng hơn.

      Sau đó lại : “Bây giờ đối với tôi mà tiền quan trọng, thứ tôi muốn chính là.....” Dương Hiển xong bỗng thò tay nắm tay Nhã Lan, ánh mắt dần dần nhìn xuống phía dưới.

      Nghe thấy vợ của Cố Tam Hâm là người tài mạo song toàn, xuất thân danh giá là hậu duệ của hoàng tộc.

      Cầm kỳ thư họa đều tinh thông, bộ dáng xinh đẹp, cử chỉ đoan trang hào phóng.

      Xuất thân từ gia đình giàu có, sinh ba đứa con rồi mà vóc dáng vẫn như cũ.

      Nhã Lan bị Dương Hiển đột nhiên nắm tay vội vàng thu tay về, đứng lên, giơ tay liền cho Dương Hiển bạt tai.

      Dương Hiển bị Nhã Lan tát cái, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ, đưa tay túm người trở về ghế sa lon, đặt dưới thân, hừ lạnh tiếng, nhắc nhở Lăng Nhã Lan “Ông đây giống Cố Tam Hâm, ở trước mặt ngay cả thở cũng dám thở mạnh; hôm nay đánh ông đây cái tát ông đây tạm truy cứu nhưng phải suy nghĩ cho kỹ, muốn cứu Cố Tam Hâm phải có thành ý.”

      Dứt lời Dương Hiển buông lỏng Nhã Lan ngừng giãy giụa, ngồi thẳng dậy.

      Càng nghe lời ông ta càng muốn chinh phục, Lăng Nhã Lan chịu thua, ông muốn ép phải chịu thua.

      Nhã Lan vội vàng đứng dậy muốn ôm hộp trang sức bỏ .

      Dương Hiển đưa tay đặt lên hộp trang sức đóng nắp lại mở miệng : “Nếu muốn cứu Cố Tam Hâm, lần sau đến nhớ mang nhiều thành ý hơn, mang theo Vân Thêu tới.”

      Dứt lời Dương Hiển nở nụ cười.

      Lúc đầu ở Tây Bắc ông cứu Vân Thêu ra khỏi bọn cướp nhưng quay đầu lại Vân Thêu lại muốn gả cho người khác.

      Hừ.....

      Nhã Lan nghe Dương Hiển cơ thể khẽ run, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt dừng hộp trang sức chần chừ hồi lâu cuối cùng cắn môi bỏ .

      Nhất định còn có biện pháp khác.

      Về đến nhà còn chưa bước vào Nhã Lan liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

      Vọng Tích vừa sinh cần bú sữa, con trai lớn và con trai thứ còn , thấy ba mẹ nhất định lo lắng.

      Nhã Lan vội vàng mở cửa vào nhà liền nhìn thấy Vân Thêu ôm Vọng Tích, Lương Kiến Quốc đứng bên cạnh tay chân luống cuống, muốn giúp đỡ nhưng giúp được gì.

      “Chị vẫn chưa về, nấu cháo cho thằng bé ăn.....Vọng Đông và Vọng Đông nhất định cũng đói bụng rồi.” Vân Thêu xong đẩy Lương Kiến Quốc .

      Lương Kiến Quốc vẫn đứng bên gãi đầu : “ biết nấu, nhưng mà sao em cho những bước cần phải làm nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Dứt lời Lương Kiến Quốc lộ ra bộ mặt khẳng định.

      Vân Thêu nghe Lương Kiến Quốc , thở dài mím môi : “Khó trách hơn ba mươi vẫn chưa lấy được vợ, Cố cái gì cũng biết.” Vân Thêu xong vỗ Vọng Tích ở trong lòng, chuẩn bị Lương Kiến Quốc phải nấu cháo thế nào Nhã Lan đẩy cửa vào.

      Vọng Tích đói bụng phải bú sữa, Nhã Lan ngồi xuống liền bắt đầu cho con bú.

      Lương Kiến Quốc thấy Nhã Lan bắt đầu cho con bú, xấu hổ quay đầu ra khỏi phòng.

      Vân Thêu đắp chăm cho Vọng Đông và Vọng Nam ngủ.

      “Chị, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?” Vân Thêu lớn lên từ cùng Nhã Lan.

      Lúc này bộ dáng Nhã Lan tâm nặng nề, có thể thấy , xem ra là chuyện hoàn thành.

      Nhưng mà chuyện hoàn thành, hộp trang sức của chị đâu.

      Nhã Lan nghe Vân Thêu lúc này mới phục hồi tinh thần, ánh mắt dừng người Vân Thêu, há miệng muốn trả lời nhưng lời đến khóe miệng lại nghẹn ngào nuốt xuống.

      Dọc đường về nhà bà cũng tới từng nhà nhờ giúp đỡ, trừ Dương Hiển ai có thể giúp được.

      Chẳng lẽ bà phải đưa Vân Thêu đến qua đêm với Dương Hiển? .....

      Nhưng làm vậy bà thể trơ mắt nhìn Tam Hâm chết.

      Chuyện lần này, vào sáu chết bốn, Tam Hâm có thể là người tiếp theo.

      Đứa bé thể có ba, bà thể có Tam Hâm.

      Im lặng hồi lâu.

      có việc gì.”

      Nhã Lan gượng ép cười, trả lời có việc gì.

      thể phá hủy cuộc đời Vân Thêu.

      Mặc dù Nhã Lan có chuyện gì nhưng Vân Thêu biết nhất định là có chuyện.

      ... ....

      Liên tiếp mấy ngày Vân Thêu vẫn luôn ở bên Nhã Lan hy vọng chị có thể chuyện trong lòng ra.

      Nhưng mà may, Vọng Tích ngã bệnh cần khám; mặc dù Nhã Lan từng học cách chữa bệnh và chăm sóc, biết phải làm gì nhưng lại lấy được thuốc.

      Núi cách quá xa, nếu hái thuốc, Vọng Tích chống đỡ nổi.

      được chữa bệnh và chăm sóc lý do là vì Khả Lan từng là địa chủ, lấy được thuốc, Cố Tam Hâm ở trong tù, tiếng gió ngày chết đến gần.

      Nhã Lan cùng đường, muốn nhìn thấy chồng chết, biết chỉ có Dương Hiển mới có thể giúp bà.

      tới mấy lần, Dương Hiển càng được voi đòi tiên, chỉ có mình Nhã Lan, khuôn đủ, muốn hai.

      Cho nên Nhã Lan bất chấp tất cả cầu xin Vân Thêu cùng bà tới nhà họ Dương.

      Con đường phía trước thế nào bà rất , Vân Thêu cũng nghe hiểu ràng.

      Họ chửi rủa Dương Hiển khốn kiếp, mắng ông ta sinh con có lỗ đít.

      Nhưng hai người biết lợi hại trong chuyện này, thể từ.

      Vân Thêu đồng ý với Nhã Lan, mình tới nhà họ Dương, những bị Dương Hiển làm nhục còn đồng ý sinh con cho ông ta, vĩnh viễn gặp Lương Kiến Quốc nữa, hóa giải nguy hiểm của nhà họ Cố.

      Nhưng đáng tiếc Cố Vọng Tích cuối cùng vẫn chết, Nhã Lan khóc đến nỗi hai mắt mơ hồ; vì Vọng Tích, vì cuộc đời Vân Thêu bị hủy hoại.

      Sau đó nhà họ Cố rời khỏi thành phố, lúc quay lại thành phố là chuyện của mấy năm sau.

      Nghe lúc Vân Thêu mang thai bảy tháng chạy trốn khỏi Dương Hiển, từ đó ai thấy .

      Dương Hiển đoạt quyền thất bại, tuy tội nặng nhưng bởi vì có chiến công nên bị xử tử.

      Bà Cố vẫn luôn hiểu, lúc đầu nếu như bà cầu xin Vân Thêu tới nhà họ Dương; Lương Kiến Quốc và Vân Thêu bị chia cắt, Lương Kiến Quốc cũng cưới người khác, vì nhớ nhung Vân Thêu mà lạnh lùng với vợ con.

      Nhà họ Cố vẫn thịnh vượng như cũ nhưng nhà họ Lương lại trở nên nhà phải là nhà.

      Đều trách bà.

      .....

      Bà Cố từ trong hồi ức phục hồi lại tinh thần, ánh mắt dừng lại người Lương Kiến Quốc ngồi đối diện.

      Bọn họ cũng già rồi, những chuyện từng trải qua cách nào có thể thay đổi.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 106: Phân lượng quá nặng

      Cố Thành Viêm vào phòng làm việc, Khả Lan đứng ở ngoài cửa.

      Bà Cố cho vào, nhưng lại rất quan tâm tới chuyện xảy ra trong phòng làm việc.

      Có thể thấy bà Cố rất để ý tới chuyện của nhà họ Lương, cố ý giúp nhà họ Lương.

      Nhưng bọn họ làm như vậy tốt sao?

      Nghĩ như vậy Khả Lan tới hai bước, nghe thấy bất cứ thanh nào bên trong; tâm tình trở nên khẩn trương.

      hy vọng Cố Thành Viêm giúp Lương Tú Ly, vốn dĩ Lương Tú Ly bị trừng phạt đúng tội.

      Nhưng nhà họ Lương có quan hệ tốt với nhà họ Cố, nhìn bộ dáng bà Cố nhất định phải giúp nhà họ Lương.

      Lúc Khả Lan còn bối rối Cố Vọng Đông tới trước mặt Khả Lan.

      “Khả Lan nếu rảnh theo ta chút được ?”

      Cố Vọng Đông biết chuyện của Khả Lan và nhà họ Lương, sớm có kế hoạch bắt Lương Tú Ly nhưng lúc bắt lại muộn hơn kế hoạch chút.

      Tiểu Viêm trước kế hoạch chỉ sợ là vì muốn tốt cho Khả Lan.

      Khả Lan nghe Cố Vọng Đông hỏi vẻ mặt hơi dừng lại, chần chừ rồi gật đầu: “Được”

      Dứt lời Khả Lan theo Cố Vọng Đông.

      Hai người trước sau vào trong sân.

      Cố Vọng Đông từ từ chậm lại.

      “Gần đây có khỏe ?” Giọng Cố Vọng Đông có vẻ cường lực hơn giọng của Cố Thành Viêm.

      Tuy là hai cha con nhưng tuổi tác lại chênh lệch nhau nhiều.

      “Vẫn tốt.”

      Khả Lan nghe ông hỏi liền trả lời.

      Trong lòng biết Cố Vọng Đông gọi ra ngoài tuyệt đối chỉ dừng lại ở chuyện đơn giản như vậy.

      Cố Vọng Đông nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt hơi dừng lại, chợt dừng bước xoay người nhìn về phía Khả Lan.

      “Thằng bé tiểu Viêm này mặc dù có lúc bực bội nhưng lại dễ dàng mềm lòng, ba mẹ ta đều giúp cho Lương Tú Ly, Thành Viêm tuyệt đối có tâm địa sắt đá.” Cố Vọng Đông xong ánh mắt dừng người Khả Lan.

      Ông hiểu tính tình con trai của mình.

      Bên ngoài lạnh lùng ra đối với thân tình, hữu tình, tình rất dễ mềm lòng.

      Khả Lan nghe Cố Vọng Đông sắc mặt đột nhiên chìm xuống, sớm thấy Cố Thành Viêm dễ dàng mềm lòng, cho nên lo lắng bà Cố và ông Lương tấn công, Cố Thành Viêm cứu Lương Tú Ly.

      đồng ý.

      Lại vốn dĩ Lương Tú Ly cũng phải người tốt lành gì, nhưng Lương Tú Ly cướp ba khiến mẹ sống cuộc sống cực khổ trong nhiều năm.

      Tại sao người làm chuyện ác lại có nhiều người giúp đỡ như vậy.

      Cố Vọng Đông thấy sắc mặt Khả Lan trầm lại mở miệng: “Nhà họ Cố thiếu nợ nhà họ Lương, năm đó nếu như có bọn họ giúp đỡ chỉ sợ có nhà họ Cố như ngày hôm nay.” Chuyện năm đó mặc dù Cố Vọng Đông còn nhưng cũng nhớ được chút.

      thay đổi của chú Lương toàn bộ đều bắt đầu từ kiện của Vân Thêu.

      Lời của Cố Vọng Đông khiến đầu óc Khả Lan trầm xuống, xem ra ông Lương làm cảm động ít người ở nhà họ Cố.

      Bây giờ Cố Vọng Đông cũng tới làm thuyết khách.

      Khả Lan gì Cố Vọng Đông tiếp tục mở miệng: “Chuyện này ta hy vọng cần thêm gì trước mặt tiểu Viêm.” Từ áy náy, Cố Vọng Đông hy vọng Khả Lan nhúng tay vào chuyện này.

      Chờ tiểu Viêm đồng ý xem như nhà họ Cố trả lại ân tình cho nhà họ Lương.

      Chỉ cần Lâm Khả Lan có ai làm tiểu Viêm thay đổi.

      Nghe thấy Cố Vọng Đông Khả Lan rũ hai mắt, trái tim có cảm giác bực tức, há miệng muốn từ chối nhưng thấy Cố Vọng Đông nhìn mình lại nuốt xuống.

      Im lặng hồi lâu.

      “Bác cảm thấy như vậy rất công bằng với nhiều người sao? Bởi vì sống trong nhà danh giá, dựa vào xuất thân, trốn tránh tội lỗi, xem luật pháp ra gì!” Khả Lan trầm giọng trả lời Cố Vọng Đông.

      Đột nhiên cảm thấy buồn cười, bởi vì xuất thân, được xem trọng, xem luật pháp ra gì, như vậy công bằng.

      Cố Vọng Đông nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt đột nhiên chìm xuống, ánh mắt dừng lại mặt Khả Lan hồi lâu, cuối cùng chỉ mím môi lên tiếng, xoay người bỏ .

      Khả Lan đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng Cố Vọng Đông bỏ , trái tim có cảm giác khó chịu.

      muốn cãi nhau với người nhà họ Cố, chẳng qua cảm thấy như vậy quá công bằng.

      Đối với hay bất kỳ ai cũng đều công bằng.

      Cố Vọng Đông xa, Khả Lan cũng nán lại bên ngoài, lúc quay vào trong nhà Cố Thành Viêm từ trong phòng làm việc ra.

      Vẻ mặt ông Lương lo lắng, bình ổn được chút, Lương Bảo Nhi liếc nhìn Khả Lan với ánh mắt ôn tồn.

      Sau khi bà Cố tiễn ông Lương và Lương Bảo Nhi đột nhiên mở miệng: “Khả Lan theo ta, ta có lời muốn với cháu.” Giọng bà Cố nhanh chậm.

      Nghe thấy giọng của bà Cố, cơ thể Khả Lan bỗng nhiên cứng đờ, đứng tại chỗ, chần chừ sau đó theo bà Cố.

      Bà Cố về phía phòng làm việc, Khả Lan liền theo vào lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cố Thành Viêm.

      Lúc này sắc mặt Cố Thành Viêm phức tạp, tròng mắt cực kỳ rối rắm.

      Vào phòng làm việc khép cửa lại.

      “Khả Lan, mấy ngày nay cháu phải chịu khổ rồi.” Bà Cố mở miệng, đưa tay kéo Khả Lan ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười.

      Khả Lan ngồi xuống cùng bà Cố, quay đầu, con ngươi đen nhánh nhìn về phía bà Cố.

      khổ.” Khả Lan lễ phép trả lời bà Cố, ánh mắt u ám, có thể thấy dụng ý bà Cố gọi vào.

      Bà Cố vẫn nắm tay Khả Lan, vỗ nhè , hy vọng có thể hiểu tình huống của nhà họ Cố và họ Lương, đừng thêm điều gì trước mặt Cố Thành Viêm.

      Đứa con duy nhất của nhà họ Lương làm sao bà có thể phụ lòng của Vân Thêu được.

      Khả Lan thêm gì, đồng ý cũng tỏ thái độ.

      Sau khi bà Cố mấy câu cũng thêm gì nữa, để Khả Lan quay về, liên tục nhắc nhở nhà họ Cố từng thiếu nợ nhà họ Lương.

      Khả Lan ghi nhớ nhưng trong lòng rối loạn.

      Rời khỏi phòng làm việc Khả Lan liền quay về phòng, vào phòng, quét mắt khắp nơi lại thấy bóng dáng của Cố Thành Viêm.

      lại ra cửa muốn xuống lầu tìm lại nhìn thấy Cố Thành Viêm từ đầu hành lang đối diện tới.

      Bóng dáng thẳng tắp cao ráo, người tản ra chút khí đưa đám.

      Thấy bộ dáng của Khả Lan càng trở nên phiền não, há miệng muốn gì đó rồi lại thôi, quay đầu vào phòng.

      Khả Lan vào phòng lúc này Cố Thành Viêm mới phản ứng được, theo vào phòng, môi mỏng khẽ mở, há miệng muốn gì đó nhưng lâu vẫn lên tiếng.

      khí trong phòng nhất thời trở nên rất là đè nén.

      đứng bên cạnh lại lên tiếng.

      Khả Lan nhìn về phía chờ mở miệng.

      Im lặng hồi lâu.

      “Khả Lan.” Cuối cùng Cố Thành Viêm mở miệng trước.

      Khả Lan nghe giọng của Cố Thành Viêm, quay đầu nhìn về phía , hít hơi : “Em biết, em có bất kỳ ý kiến gì.” Dứt lời Khả Lan chần chừ đột nhiên đưa tay ôm eo .

      biết sao, có thể ngăn cản người nhà họ Cố báo ân sao?

      Hoặc là đứng ở góc độ là người ngoài xem phán xét?

      Mặc kệ làm cái gì đều bị người nhà họ Cố chỉ trích.

      nên làm cái gì?

      đột nhiên ôm làm Cố Thành Viêm ngẩng đầu, ôm vào lòng.

      khẽ thở dài, đưa tay mớn trớn mái tóc dài của .

      chắc chắn cho em câu trả lời hài lòng.” trầm giọng đảm bảo chắc chắn cho câu trả lời hài lòng.

      Khả Lan nghe như vậy, vẻ mặt ngẩn ra, từ trong ngực ngẩng đầu, trong mắt có tầng mờ mịt.

      hiểu, người nhà họ Cố tìm linh tinh là bởi vì biết phân lượng của trong lòng Cố Thành Viêm.

      Cũng bởi vì như thế Khả Lan đột nhiên cảm thấy phân lượng quá nặng, nặng đến nỗi có quá nhiều áp lực.

      Có phân lượng, tự nhiên cũng phải có trách nhiệm.

      Im lặng hồi lâu, Khả Lan ở trong lòng thở dài, trầm giọng : “Em thừa nhận mình ích kỷ.”

      thừa nhận mình ích hỷ là ý nghĩ tự nhien, bàn về đạo đức, chỉ đơn giản là trả thù.

      Người nhà họ Lương từng đối xử với thế nào, hôm nay rơi vào tình cảnh thế này là trừng phạt đúng tội.

      ích kỷ nghĩ người nhà họ Lương được tha tội, càng muốn Lương Tú Ly bởi vì quan hệ mà được đặc xá.

      Nhưng, ích kỷ, ai dung túng? Người nhà họ Cố cũng muốn giúp Lương Tú Ly.
      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , đôi tay dần siết chặt, cằm chống lên trán , lên tiếng, sắc mặt cực kỳ phức tạp khó chịu.

      Đôi tay Khả Lan ôm chặt eo ah nhưng trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ.

      Quan hệ quan quyền phức tạp, phải thứ có thể xen vào.

      Về chuyện nhà họ Lương, trong lòng Cố Thành Viêm có nhiều phương pháp xử lý nhưng lại khó có thể quyết định.

      Mặc dù Cố Thành Viêm ra, Khả Lan cũng có thể nhìn ra được, nhức đầu vì chuyện Lương Tú Ly.

      , lên tiếng, chờ đợi kết quả.

      Nhưng...Thời gian càng lâu, Khả Lan càng thấp thỏm bất an, cũng muốn biết, đáp án của là gì.

      Đảo mắt tới đêm ba mươi, Khả Lan nhớ tới mẹ của mình, sau khi gọi điện thoại hỏi thăm liền ăn cơm với người nhà họ Cố.

      Tuy ít gặp mẹ nhưng bởi vì thay đổi hoàn cảnh khiến Khả Lan bớt cảm giác đè ép.

      bàn cơm, người nhà họ Cố quây quần cùng nhau, bỏ qua những chuyện xảy ra lúc trước, bộ dáng vui vẻ hòa thuận, khiến Khả Lan cũng dần dần cảm giác có mùi vị của năm mới

      Ánh mắt Cố Thành Thấm dám dừng người Cố Thành Viêm.

      Nhưng có thể nhìn ra được ba mẹ của Cố Thành Thấm rất quan tâm.

      Tống Nhất Nguyên vẫn giống như trước đây, người luôn mang theo ánh mặt trời, nhưng ba giống như lúc trước nhìn về phía Khả Lan.

      Có thể nhìn Khả Lan.

      Ông bà Cố ngồi chung chỗ, mặt lộ ra vẻ mui mừng, chỉ có sắc mặt ba của Cố Thành Viêm trầm.

      khí tốt hơn so với trong tưởng tượng của Khả Lan, rất là vui.

      Khả Lan gắp cá cho Cố Thành viêm, mở miệng gì.

      liền gắp cho miếng thịt gà, cúi đầu tựa vào bên tai : “Ăn cơm xong muốn đâu?”

      Nghe Cố Thành Viêm hỏi, Khả Lan mím môi suy nghĩ chút, trả lời : “Muốn chùa, hôm nay ăn cơm xong phải trực, sợ là được.” Khả Lan xong, thở dài, vẻ mặt có chút mất mát.

      nghe muốn mở miệng trả lời, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.

      vui vẻ nghe điện thoại, tin tức đầu dây bên kia lại làm cho cơ thể bỗng nhiên cứng đờ.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 107

      Lương Tú Ly tự tử, tử vong tại chỗ.

      Sau khi Cố Thành Viêm nghe điện thoại, ngay sau đó điện thoại của nhà họ Cố vang lên, vốn dĩ muốn giấu chuyện này nhưng giấy thể gói được lửa.

      Sau khi ông Cố biết tin ăn bữa cơm đoàn viên nữa, trực tiếp lên lầu, sắc mặt của bà Cố cũng rất lạnh lùng.

      Vốn dĩ là đoàn viên nhưng bởi vì Lương Tú Ly chết nên khí trở nên rất kỳ quái.

      Sau khi Khả Lan biết chuyện, thể cảm giác trong lòng, thậm chí thể tin được Lương Tú Ly tự tử.

      để ý tới may mắn và điềm xấu, Khả Lan và Cố Thành Viêm tới nhà họ Lương.

      Có thể nhìn thấy Lương Tú Ly máu thịt be bét nhưng có thể nhận dạng khuôn mặt.

      Ông Lương tăng huyết áp được đưa đến bệnh viện.

      Lương Bảo Nhi vẫn đứng bên thi thể Lương Tú Ly sân cỏ, ngơ ngác nhìn thi thể của mẹ mình.

      Lương Khải Nghiệp cũng ở nhà họ Lương, đứng bên nhìn thi thể Lương Tú Ly, sắc mắt tối sầm.

      Khả Lan thấy tình hình nhà họ Lương, tâm tình trở nên khó có thể hình dung.

      Lương Tú Ly chết, tại sao bà ta lại chọn tự tử?

      Cố Thành Viêm xử lý xong chuyện Lương Tú Ly liền quay về doanh trại, có chuyện cần phải xử lý.

      Lúc Khả Lan quay về nhà họ Cố là rạng sáng.

      Trong nhà yên tĩnh, hình như mọi người đều ngủ.

      Khả Lan về phòng, khép của lại, chuẩn bị ngủ, lăn qua lăn lại làm thế nào cũng thể ngủ được.

      Bộ dáng của Lương Tú Ly thoáng lên trong đầu , cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nhưng theo như tính tình của Lương Tú Ly mà lựa chọn tự tử cũng là lẽ thường.

      Nghĩ đến đây Khả Lan lật người, cảm thấy đầu óc càng hỗn loạn, từ giường ngồi dậy.

      Ánh mắt quét khắp căn phòng, có bóng dáng của Cố Thành Viêm, trái tim chợt cảm thấy có chút mất mát.

      Mặc dù biết sáng mai quay về nhưng lại là giao thừa.

      Mẹ có ở đây, Cố Thành Viêm cũng có, mình ngây ngô trong phòng khiến cho người ta có cảm giác buồn bực.

      Chần chừ, Khả Lan lại từ giường bò dậy, mặc áo khoác, xuống lầu rót ly nước, chuẩn bị uống.

      “Chị dâu.”

      Người chuyện là Cố Thành Thấm, giọng mềm mại, dứt lời tới trước mặt Khả Lan cũng tự rót cho mình ly nước.

      Khả Lan nghe giọng của Cố Thành Thấm, liền giật mình, trong đầu nhớ lại trước đó vài ngày, chuyện Cố Thành Thấm thích Cố Thành Viêm.

      Rốt cuộc là người nhà, loại tình cảm được thế tục cho phép, Khả Lan cũng hy vọng Cố Thành Thấm sớm nhận .

      “Thành Thấm, xuống uống nước sao?”

      Khả Lan lịch trả lời câu khách sáo.

      Cố Thành Thấm nghe Khả Lan , nghiêng đầu nhìn Khả Lan, mím môi chần chừ hồi lâu mới : “Trước kia đều là em tốt, ngưỡng mộ Thành Viêm, cho nên......” Cố Thành Thấm tới đây, dừng lại thêm gì nữa.

      Khả Lan nghe Cố Thành Thấm như vậy liền giật mình, Cố Thành Thấm như vậy là nghĩ thông suốt sao?

      “Đều qua rồi đừng để trong lòng.”

      Cố Thành Thấm gì, Khả Lan liền an ủi ta câu.

      Rốt cuộc đều là chuyện qua, chỉ cần Cố Thành Thấm liều chết vì chuyện này cũng có gì.

      Song Cố Thành Thấm tuổi còn , vẫn chưa xảy ra chuyện gì khiến cho thể tha thứ được với Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Thấm nghe Khả Lan , cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Khả Lan, môi mỏng khẽ mở, há miệng muốn gì đó nhưng lời đến khóe miệng lúc lâu lại thốt ra ngoài.

      ta cũng phải buông tha, nếu như phải đoạn thời gian đó Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, Thành Viêm nửa sống nửa chết vì , ta cũng biết phân lượng của Lâm Khả Lan trong lòng Cố Thành Viêm.

      Chính vì vậy, ta hiểu , trong lòng Thành Viêm chỉ có Lâm Khả Lan.

      ta chen vào giữa bọn họ chỉ là vì muốn Thành Viêm mất hứng.

      “Vâng.”

      Cố Thành Thấm gật đầu trả lời Khả Lan rồi lên tiếng nữa.

      Uống nước xong trực tiếp lên lầu quay về phòng, Khả Lan uống hết nước cũng trở về phòng.

      Trong nhà vẫn trống rỗng như cũ, cả đêm ngủ được

      Hôm sau trời vừa sáng, ngày đầu năm mới, nhà họ Cố có mùi vị đón năm mới.

      Mỗi người đều bận việc riêng, ông Cố vì chuyện của nhà họ Lương, cực kỳ tự trách, sau khi Cố Thành Viêm về nhà, có lẽ bởi vì mệt mỏi về tớ phòng liền lên giường nằm ngủ.

      Khả Lan ở trong phòng giúp ăn sửa lại chăn, nhìn sắc mặt tiều tụy của , trong lòng có cảm giác bất đắc dĩ.

      Lúc trước liền có thể đoán được mặc dù Lương Tú Ly tự tử nhưng Lương Tú Ly nhất định để cái chết của mình trở nên đơn giản lại bình thường.

      Cho nên có phải Cố Thành Viêm nhức đầu vì chuyện của Lương Tú Ly .

      Nhưng Khả Lan biết mình nên giúp Cố Thành Viêm thế nào.

      Đứng bên giường hồi lâu, cuối cùng Khả Lan thở dài, xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng.

      đột nhiên đưa tay kéo tay lại, sức lực tay nặng .

      Khả Lan dừng lại, xoay người nhìn về phía , , chờ mở miệng trước.

      Cố Thành Viêm nhìn thấy Khả Lan dừng bước, đột nhiên từ giường ngồi dậy, ngón tay giật giật, ý bảo ngồi xuống bên cạnh.

      Khả Lan lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh , ánh mắt dừng khuôn mặt , có mở miệng chờ mở miệng trước.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ngồi xuống, lúc này mới khẽ thở dài, đưa tay nắm tay Khả Lan : “Từ sớm nhà họ Cố và nhà họ Lương rối loạn, phải vì tình bạn của hai ông cụ mà vì người phụ nữ.” Giọng Cố Thành Viêm chậm rãi, mặc kệ Khả Lan có muốn nghe hay , tự với .

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , gật đầu cái bày tỏ mình nghe thấy; nhưng hiểu tại sao nhà họ Cố và nhà họ Lương dây dưa chỉ vì người phụ nữ.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu tiếp tục : “Lúc đầu tình hình chính trị rối loạn, ông nội bị bắt, người vợ chưa cưới của ông Lương vì muốn cứu ông nội tự dâng hiến cuộc đời của mình.

      “Khi đó ông Lương vì chuyện này gượng dậy nổi thiếu chút nữa tự tử; mặc dù sau đó ông Lương vẫn còn sống nhưng cả con người đều thay đổi.”

      “Ông Lương đối với người phụ nữ kia là chân tình nhưng lại bởi vì tranh chấp chính quyền của các đảng phái phá hủy hai người bọn họ.”

      “Sau đó ông Lương trao quyền cho cấp dưới, người phụ nữ kia mang thai lại trốn thoát khỏi nhà họ Dương.”

      Cố Thành Viêm xong lời cuối cùng đưa tay kéo qua.

      Chuyện này luôn cho rằng nhà họ Cố thiếu nợ nhà họ Lương.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm xong liền giật mình, mang thai, chạy trốn khỏi nhà họ Dương; chợt cảm thấy từng nghe ở đâu đó nhưng cũng dám tin chắc.

      Khả Lan lên tiếng, sau khi biết chuyện này, Khả Lan liền hiểu quan hệ phức tạp của nhà họ Cố và nhà họ Lương.

      Im lặng hồi lâu.

      “Cho nên rất áy náy?” Khả Lan đột nhiên hỏi ngược lại .

      khó nhìn ra nhà họ Cố rất để ý tới chuyện nhà họ Lương nhưng kết quả cuối cùng lại như ý muốn.

      nghe Khả Lan hỏi cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, bàn tay ôm càng siết chặt, môi mỏng mím chặt, tiếng động khẳng động câu hỏi của Khả Lan.

      Nhưng mà biểu của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan buồn bực giùng giằng từ trong lòng ra ngoài.

      Ánh mắt dừng lại mặt , mím môi chần chừ hồi lâu, há miệng muốn gì đó lại cảm thấy lúc này nên gì.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan chuyện, đưa tay kéo người về lại trong lòng, đôi tay ôm lấy : “Cũng chỉ là áy náy, chỉ muốn cho em biết, ông bà nội giúp đỡ nhà họ Lương, đơn giản chỉ vì chuyện này.” sớm chuẩn bị cũng định buông tha Lương Tú Ly.

      Chỉ là ngờ Lương Tú Ly tự tử.

      Lời của khiến khí trong phòng đột nhiên chìm xuống.

      Khả Lan giùng giằng, từ trong lòng ra ngoài, ngẩng đầu, ánh mắt dừng mặt .

      “Cho nên bởi vì như vậy nên bắt Lương Tú Ly rồi lại thả ra?” Khả Lan cũng muốn so đo, chẳng qua chỉ cảm thấy công bằng.

      Vì ông Lương mà Lương Tú Ly có thể trốn tránh tất cả tội lỗi sao?

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, đôi tay ôm dần siết chặt, trầm giọng : “Cũng thả ra, chỉ là vội.” Dứt lời ánh mắt của dừng mặt .

      Nhìn ra được là vui.

      Khả Lan nghe như vậy, im lặng, đột nhiên từ giường đứng dậy, ở cao nhìn xuống , môi mỏng khẽ mở muốn gì đó.

      Nhưng cuối cùng lại gì.

      đưa tay giúp sắp xếp chăn đệm, với muốn ra ngoài dạo.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan muốn , thầm đoán ý nghĩ của Khả Lan, vội vàng đưa tay nắm tay , hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan.

      Mặc dù chuyện này là chuyện của nhà họ Lương và nhà họ Cố nhưng bởi vì Khả Lan có hận thù cho nên lúc này Khả Lan cũng có quyền phát ngôn.

      “Sao vậy?”

      trầm giọng hỏi Khả Lan, chờ trả lời.

      Khả Lan nghe hỏi, hơi dừng lại, há miệng muốn trả lời cuối cùng lời đến miệng nhưng vẫn thể .

      Nhưng thấy khuôn mặt nghiêm túc của , Khả Lan lại đột nhiên cảm thấy hơi sợ.

      có việc gì.”

      Khả Lan gượng ép trả lời Cố Thành Viêm.

      Về chuyện Lương Tú Ly, Khả Lan cảm giác mình có quyền phát ngôn.

      Lương Tú Ly chết thể sống lại, quan hệ nhà họ Cố và nhà họ Lương như vậy, đền bù cũng thể khiến Lương Tú Ly sống lại.

      còn có thể gì?

      Mặc dù Khả Lan trả lời có chuyện gì nhưng cho là như vậy.

      khó nhìn ra, Khả Lan rất để ý chuyện của Lương Tú Ly.

      Chính bởi vì biết như vậy nên Cố Thành Viêm mới hỏi Khả Lan nhưng câu hỏi của lại trở nên vô lực, Khả Lan trả lời cực kỳ đơn giản.

      Rồi sau đó......

      Cố Thành Viêm thêm gì nữa để mặc cho Khả Lan ra ngoài.

      Ra khỏi cửa thấy tình hình bên ngoài lại khiến Khả Lan phục hồi tinh thần lại quay về phòng.

      Tuy nhà họ Cố nhưng Khả Lan chỉ biết ngây ngô ngồi trong phòng.

      Trở về phòng Khả Lan thấy Cố Thành Viêm vẫn ngồi ở đầu giường, ánh mắt trầm tư.

      Vốn dĩ Khả Lan muốn quấy rầy Cố Thành Viêm nhưng thấy bộ dáng của lại tới trước mặt .

      Còn chưa kịp mở miệng chuyện đưa tay ôm vào lòng.

      Sức lực tay nặng , ôm Khả Lan, hơi thở phun bên tai .

      Cử động của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan cảm thấy bối rối, giùng giằng từ trong lòng ra ngoài, chỉ vào muốn chuyện nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 108: Đừng để ý

      Cố Thành Viêm mím môi im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn Khả Lan, hé miệng : “Có chuyện gì em .”

      mở miệng, hy vọng Khả Lan có thể hết những suy nghĩ trong lòng mình.

      Nhưng chuyện thành ra thế này, hy vọng có thể cùng với Khả Lan mọi chuyện.

      Khả Lan nghe , ánh mắt hơi dừng lại, há miệng muốn trả lời rồi lại chần chừ .

      có thể có chuyện gì?

      hận Lương Tú Ly nhiều thế nào, thấy Lương Tú Ly chết rồi, trong long vui mừng sao?

      những lời này ra chỉ càng làm cho mọi người thêm phiền não, cần gì phải ra?

      lát sau.

      Khả Lan giùng giằng từ trong ngực đứng dậy, ánh mắt dừng mặt : “Em nhớ mẹ.” Khả Lan đột nhiên thay đổi đề tài.

      Tính toán ngày tháng, lâu rồi chưa gặp mẹ.

      “Chúng ta thăm mẹ .” Khả Lan tiếp tục .

      Lương Tú Ly chết khiến cho nhận ra chuyện, phải biết quý trọng những thứ trước mắt.

      Nhưng lời của Khả Lan lại làm cho ánh mắt của Cố Thành Viêm u ám, vội vã trả lời ....mà đưa tay kéo qua, mím môi cuối cùng chỉ gật đầu trả lời .

      “Ừ.”

      Sau khi Lương Tú Ly xảy ra chuyện khiến cả thành phố xôn xao, chủ tịch của tập đoàn Lương Thị chết khiến cho mọi người ở khắp nơi chú ý.

      Quân đội có giải thích gì, Lương Thị chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

      Ầm ĩ mấy ngày chuyện của Lương Tú Ly liền được che giấu , dần dần mọi người cũng dần lãng quên.

      Đối với cái chết của Lương Tú ly ông Cố và bà Cố cảm thấy rất áy náy, bọn họ thể hoàn thành chuyện bọn họ đồng ý với ông Lương.

      Ông Lương vào bệnh viện, bổi vì nóng giận huyết áp tăng lên, lần này trúng gió biết có thể tỉnh lại hay .

      Mỗi ngày người nhà họ Cố đều luân phiên nhau tới trông ông Lương, những năm này ông Lương ở nhà họ Cố, mọi người dù sao cũng có chút tình cảm với ông.

      Ngày nhìn như bình tĩnh và bận rộn.

      Lương Tú Ly chết kéo theo việc chứng khoán của Lương Thị bị biến động, Kim Hạo nhắc nhở Khả Lan lúc này nên lộ diện rồi.

      Khả Lan tiến tới hội đồng quản trị của Lương Thị, vốn dĩ tưởng rằng xuôi gió xuôi nước nhưng ngày đầu tiên vào hội đồng quản trị liền nhìn thấy Lương Bảo Nhi.

      Lúc Khả Lan nhìn thấy Lương Bảo Nhi là hôm giao thừa, lúc ấy mặt ta xám như tro tàn.

      Nhưng lúc này Lương Bảo Nhi dường như khôi phục lại bộ dáng cũ, dung nhan tỏa sáng.

      Con kế thừa sản nghiệp của mẹ, Lương Bảo Nhi muốn thông qua hội đồng quản trị thừa kế địa vị ban đầu của Lương Tú Ly.

      Nhưng......

      Hội đồng quản trị cho rằng Lương Bảo Nhi còn quá trẻ, từ đó đề cử Lâm Khải Nghiệp làm chủ tịch của Lương Thị.

      Lâm Khải Nghiệp từ giám đốc thăng lên thành chủ tịch, nguyên nhân chủ yếu là vì ông là người giám hộ của Lương Bảo Nhi, cổ phần mà Lương Tú Ly để lại chi phối rất nhiều.

      Dĩ nhiên trong này có dính dáng đến chuyện xưa hay có ai biết.

      Nhưng mà tại Lương Thị thay đổi người mới.

      Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị Khả Lan chỉ ngồi bên lẳng lặng nghe các thế lực tranh chấp, cho đến khi kết thúc lúc này Khả Lan mới đứng dậy chuẩn bị rời .

      Nhưng......

      bị Lương Bảo Nhi ngăn cản đường .

      “Chị là lợi hại có thể hại chết người còn có thể làm như có chuyện gì ngồi ở trong hội đồng quản trị, chị sợ oan hồn lấy mạng sao?” Giọng của Lương Bảo Nhi trầm thấp sắc sảo ánh mắt nhìn Khả Lan rất lạnh lùng.

      Khả Lan nghiêng đầu, ánh mắt dừng người Lương Bảo Nhi, thở dài để ý tới.

      Lương Bảo Nhi bị làm lơ trong lòng dâng lên lửa giận, đôi tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khả Lan, lại mở miệng nữa.

      Lúc này giống như ngày xưa, bây giờ ta bằng Lâm Khả Lan.

      Chỉ là sao, ta để Lâm Khả Lan trôi qua tốt hơn.

      Khả Lan để ý tới Lương Bảo Nhi, Lương Bảo Nhi cũng gây khó khăn gì thêm, nghiêng đầu rời .

      Ngược lại Lâm Khải Nghiêp đột nhiên ngăn cản Khả Lan.

      “Khả Lan.”

      Bộ dáng Lâm Khải Nghiệp vẫn như trong ấn tượng của Khả Lan, nhưng mà lúc này vẻ mặt Lâm Khải Nghiệp hồng hào, mặt mày tuấn tú như trước.

      “Tổng giám đốc Lâm có gì chỉ dạy?”

      Khả Lan lạnh giọng trả lời Lâm Khải Nghiệp.

      Bây giờ Lâm Khải Nghiệp xem như là mặc áo gấm, từ hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi trở thành chủ tịch như ngày hôm nay.

      Lời của Khả Lan khiến cho vẻ mặt Lâm Khải Nghiệp hơi dừng lại, sắc mặt trở nên lúng túng.

      Lát sau Lâm Khải Nghiệp liền khôi phục sắc mặt như bình thường, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Chúng ta là ba con, ăn bữa cơm cùng ba .”

      Giọng Lâm Khải Nghiệp nhanh chậm, trong giọng lộ ra vẻ quan tâm, muốn mời Khả Lan cùng ăn cơm.

      Đột nhiên nhận được lời mời của Lâm Khải Nghiệp khiến Khả Lan giật mình, ba con?

      Nếu như Lâm Khải Nghiệp xem là con , lúc đầu cũng bỏ rơi hai mẹ con , tự sinh tự diệt, nhiều năm qua chẳng quan tâm.

      Bây giờ muốn cứu vãn? cảm thấy quá muộn sao!

      “Được.”

      Khả Lan muốn từ chối nhưng lại muốn nghe xem rốt cuộc Lâm Khải Nghiệp gì với nên đồng ý.

      Hình như Lâm Khải Nghiệp ngờ rằng Khả Lan đồng ý, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

      Lương Bảo Nhi thấy Lâm Khải Nghiệp và Khả Lân ăn cơm, sắc mặt càng trở nên trầm; ta và Lâm Khả Lan đều là con của Lâm Khải Nghiệp, Lâm Khải Nghiệp đứng về phía ai?

      đường vẫn chưa hết khí của năm mới, ven đường có thể nhìn thấy bóng dáng vui mừng của trẻ con.

      Khả Lan cùng Lâm Khải Nghiệp tới quán ăn.

      Hiếm khi hai người mới có thể cùng ngồi ăn bữa cơm, nhưng tâm tình hoàn toàn giống tình cảm cha con như bình thường.

      “Tình cảm giữa con và tiểu Viêm vẫn tốt chứ?”

      Lâm Khải Nghiệp mở miệng trước hỏi Khả Lan.

      Sắc mặt hiền hòa, giọng chầm chậm, bày ra bộ dáng cực kỳ quan tâm.

      Khả Lan nghe Lâm Khải Nghiệp hỏi khẽ nhíu mày, sau đó lại tươi cười trả lời: “Vẫn tốt.” Dứt lời Khả Lan cầm ly nước bàn nhấp hớp chờ đợi câu tiếp theo của Lâm Khải Nghiệp.

      “Thời gian hai đứa ở chung với nhau cũng ngắn, hai đứa phải tổ chức hôn lễ chứ.” Lâm Khải Nghiệp nghe thấy câu trả lời có chút xa lánh của Khả Lan, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng.

      Nhưng lúc này trong tim của ông ta có cảm giác áy náy của người làm cha, ngược lại muốn dựa vào quan hệ của Lâm Khả Lan và Cố Thành Viêm củng cố địa vị của mình ở Lương Thị.

      Nhiều năm qua Lương Tú Ly cũng chỉ xem ông ta như công cụ trả thù, tại Lương Tú Ly chết rồi, ông ta muốn nắm quyền ở Lương Thị, đến lúc đó muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

      Lời của Lâm Khải Nghiệp khiến cơ thể Khả Lan bỗng nhiên cứng đờ, tới hôn lễ Khả Lan cũng bối rối.

      Có hôn lễ, theo như quy tắc của người nhà họ Cố chắc chắn để cho làm việc ở Lương Thị, lấy chồng theo chồng thành thông lệ.

      Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc.

      “Làm cha mẹ cũng hy vọng con cái của mình có gia đình hạnh phúc.” Lâm Khải Nghiệp thấy Khả Lan trả lời lại mở miệng tiếp.

      Dứt lời Lâm Khải Nghiệp cúi đầu đôi tay nắm chặt tựa như áy náy.

      Nhưng mà lời của Lâm Khải Nghiệp rơi vào tai Khả Lan liền trở nên cực kỳ chói tai.

      Im lặng.

      Khả Lan đột nhiên đứng dậy cầm ly nước trong tay hất vào mặt Lâm Khải Nghiệp, hừ lạnh tiếng.

      “Gia đình hạnh phúc? dễ nghe, ông làm Trần Thế Mỹ, vinh hoa phú quý, còn tôi với mẹ sao? Bị ông xem thường nhiều năm, ông có quan tâm tới dù chỉ là lần hay ?” Khả Lan tới đây liền nở nụ cười lạnh.

      Bây giờ những lời như thế có ích lợi gì?

      Trong lòng Lâm Khải Nghiệp chưa từng tồn tại người con , tại cũng chỉ là vì lợi ích nên ông ta mới như vậy.

      Khả Lan đột nhiên nhắc tới Dương Tố Phương khiến khuôn mặt vốn bình tĩnh của Lâm Khải Nghiệp bỗng nhiên nhíu chặt.

      Ông ta cúi đầu im lặng, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Khả Lan, há miệng muốn chuyện nhưng lời đến miệng lại thể ra chữ.

      khí trong phòng nhất thời trở nên cực kỳ đè nén.

      Lúc này Khả Lan cảm thấy có khẩu vị, phiền lòng.

      Xoay người muốn bỏ .

      Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

      Người mở cửa là phụ nữ chừng hai mươi tuổi, từ bên ngoài tới trước mặt Lâm Khải Nghiệp.

      “Tổng giám đốc Lâm ra ở đây, em nhớ muốn chết.” Người phụ nữ nũng nịu sà vào lòng Lâm Khải Nghiệp.

      Lâm Khải Nghiệp theo bản năng đưa mắt nhìn Khả Lan, sau đó kéo người phụ nữ ở trong lòng mình ra, sắc mặt càng khó chịu hơn, há miệng muốn giải thích.

      Khả Lan rời khỏi phòng.

      “Ai cho tới.”

      Thấy Khả Lan xa, Lâm Khải Nghiệp chỉ có thể phát tiết lên người phụ nữ này.

      Lúc đầu khi ôm nhầm con, ông ta có thể nhìn thấu Khả Lan và Cố Thành Viêm là thanh mai trúc mã, ông ta cho rằng đổi người trở lại, duyên phận của hai người kết thúc.

      Nhưng mà ngờ vẫn có thể đến với nhau.

      Sớm biết Lâm Khả Lan có thể leo lên cây đại thụ như vậy, năm đó ông ta đối xử với Khả Lan như vậy.

      Nhưng mà sao, thế nào ông ta cũng là cha ruột của Lâm Khả Lan, từ lòng dạ của đứa này mềm.

      Bởi vì Lâm Khải Nghiệp, tâm tình của Khả Lan hoàn toàn bị phá hư.

      Rời khỏi quán ăn Khả Lan vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Hiểu Phong.

      Hình như Lục Hiểu Phong đặc biệt tới tìm , vừa nhìn thấy ra ngoài liền lập tức tới đón.

      “Chị dâu, đại ca chờ chị đấy.”

      Đây là lần đầu tiên trong năm mới Lục Hiểu Phong gặp Lâm Khả Lan, trước đó vài ngày cậu ta vẫn còn lo lắng chuyện đại ca và chị dâu cãi nhau.

      Bây giờ nhìn thấy hai người tái hợp, cậu ta đột nhiên cảm thấy yên tâm.

      Biết Cố Thành Viêm tới Khả Lan càng tăng nhanh bước chân, theo Lục Hiểu Phong về phía Cố Thành Viêm.

      ngồi trong xe, hình như thiếu thời gian đợi Khả Lan, thấy tới, quay đầu nhìn về phía Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều.

      Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của , khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhấc chân ngồi lên xe.

      Mới vừa lên xe, liền đưa tay ôm eo , đôi tay nhàng dùng sức ôm vào trong ngực.

      Khả Lan nương theo Cố Thành Viêm, từ trong lòng ngẩng đầu, con ngươi đảo lòng vòng hỏi “Sao lại tới đây?” Khả Lan cùng Lâm Khải Nghiệp tới quán ăn là quyết định tạm thời, tại sao Cố Thành Viêm lại ở đây?

      Chẳng lẽ cài máy theo dõi lên người sao?

      Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan đột nhiên chìm xuống, mím môi nhìn , khuôn mặt lộ vẻ vui.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan hỏi khẽ cười, mơn trớn mái tóc của , giọng : “Lúc đến Lương Thị vừa đúng lúc nhìn thấy em lên xe của Lâm Khải Nghiệp, cũng muốn tới nhưng đó lại là ba ruột của em, muốn quấy rầy.” Dứt lời đưa tay nhéo mũi .

      Mặc dù nhìn thấy hoài nghi trong đôi mắt , trong lòng trừ ngoài ý muốn càng thêm hy vọng tức giận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :