1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 99: Quay về làm gì?

      Gần tới mùa xuân, Cố Thành Viêm phải quay về thành phố đón năm mới, vốn dĩ Khả Lan muốn về nhưng lại bị Cố Thành Viêm mạnh mẽ mang về thành phố.

      Cuối đông, tuyết đọng tan, ánh nắng mặt trời càng trở nên ấm áp.

      Lâm Bảo Nhi cùng và Cố Thành Viêm, đôi tay ôm cánh tay Cố Thành Viêm, miệng ngừng kể chuyện khi còn bé.

      Cố Thành Viêm ngẫu nhiên trả lời Lâm Bảo Nhi câu, khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên.

      Lâm Bảo Nhi càng chuyện càng vui sướng, lúc chuyện thỉnh thoảng Lâm Bảo Nhi lườm Khả Lan, ánh mắt tỏ vẻ đắc thắng.

      Khả Lan thấy bộ dáng Lâm Bảo Nhi, gì, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên như nước.

      Mộ Dung Triển thấy tình hình như vậy lúc đầu còn cảm thấy khó hiểu, sau đó bình tĩnh rồi đến kinh ngạc.

      Cậu ta biết bọn họ diễn trò gì, cậu ta cũng đoán được nhưng cảm thấy hai nữ nam là......rối loạn.

      Máy bay hạ cánh, Cố Thành Viêm về nhà họ Lãnh trước, Lâm Bảo Nhi cũng theo.

      Khả Lan tới Quật Khởi.

      Thời gian Khả Lan rời khỏi thành phố lâu lắm nhưng Quật Khởi bị tước giấy phép nên trừ bảo vệ ngoài ra có ai.

      Khả Lan ở công ty thu thập tài liệu cùng công văn, định ra về Kim Hạo đột nhiên xuất , bóng dáng cao lớn, đứng chắn trước cửa ngăn cản đường của Khả Lan.

      Thấy Kim Hạo ánh mắt Khả Lan hơi trầm xuống, mím môi hỏi “Xin hỏi Kim như vậy là muốn làm gì?” Dứt lời Khả Lan đưa tay muốn đẩy Kim Hạo ra ngoài.

      Kim Hạo vẫn đứng im tại chỗ, đưa tay nắm tay Khả Lan, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn của Khả Lan.

      Đột nhiên bị Kim Hạo nắm tay, Khả Lan giật mình, giật giật tay muốn rút tay ra.

      Nhưng Kim Hạo thấy Khả Lan giãy giụa càng gia tăng sức lực, chịu buông Khả Lan ra.

      Hành động của Kim Hạo khiến Khả Lan nóng nảy.

      ngừng giãy giụa, hơi híp mắt nhìn Kim Hạo, lạnh lùng : “Buông ra.” Dứt lời Khả Lan đứng thẳng người, chờ Kim Hạo buông tay.

      Kim Hạo nghe Khả Lan lúc này mới phản ứng, dần dần buông tay Khả Lan.

      Khả Lan thu tay, chân mày nhíu lại, cất giọng hỏi: “Hôm nay tới đây làm gì?” Dứt lời Khả Lan lui hai bước đưa mắt đánh giá Kim Hạo.

      Phát hôm nay Kim Hạo mặc đồ tây, khuôn mặt còn trang điểm .

      Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi, vẻ mặt hơi trầm xuống, sau khi bước tới hai bước liền quay đầu nhìn về phía Khả Lan, nhún vai cái, khuôn mặt vô vị : “Hôm nay tôi đính hôn nhưng tôi thể nào bị trói buộc nên chung quanh chút.” tới đây Kim Hạo đưa tay giật tập tài liệu trong tay Khả Lan.

      Khả Lan thấy tập tài liệu bị giật , trái tim hơi trầm xuống liền thò tay muốn cướp tập tài liệu từ tay Kim Hạo nhưng lại nhớ tới chuyện.

      Tin tức Kim Hạo người thừa kế của xí nghiệp đứng đầu thành Phố bỏ trốn tiệc đính hôn trở thành tin tức lớn.

      Hơn nữa chuyện Kim Hạo đào hôn gây nên ảnh hưởng rất lớn.

      Khả Lan suy nghĩ, muốn hỏi tại sao Kim Hạo lại bỏ trốn.

      Nhưng ngước mắt lại nhìn thấy Kim Hạo ném tập tài liệu của sang bên.

      Kim Hạo ném tài liệu mặt đất, Khả Lan hơi tức giận muốn mở miệng chỉ trích Kim Hạo.

      Nhưng còn chưa kịp gì.

      Kim Hạo đột nhiên đưa tay ôm Khả Lan vào ngực, đôi tay ôm chặt.

      Khả Lan đột nhiên bị ôm vào lòng, ngẩn người sau đó giùng giằng muốn ra ngoài.

      Nhưng sức lực của ta quá lớn, giãy giụa căn bản có tác dụng gì, ngược lại càng khiến Kim Hạo ôm chặt hơn.

      khí nhất thời trở nên rất kỳ quái.

      Khả Lan giãy giụa nữa mà đứng thẳng người, từ trong ngực Kim Hạo ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Kim Hạo : “Hôm nay tới đây phải là muốn với tôi chạy trốn là vì tôi đó chứ?” Dứt lời ánh mắt Khả Lan tối sẫm, cơ thể giật giật chợt cảm thấy buồn cười.

      Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi, cơ thể căng cứng, sức lực tay càng tăng thêm.

      Im lặng chốc lát.

      ta đột nhiên cúi đầu bên tai Khả Lan: “Đúng là như vậy.” tới đây Kim Hạo cúi người muốn hôn lên đôi môi Khả Lan.

      Khả Lan thấy động tác của Kim Hạo theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

      Kim Hạo hôn trật cũng vội mà giơ tay lên đè đầu xuống.

      Đột nhiên bị đè xuống khiến Khả Lan thể nhúc nhích, trái tim cảm thấy nóng nảy, vội vàng : “Nhưng tôi thích .” Lúc này giọng Khả Lan lạnh lùng, muốn có quan hệ mập mờ với Kim Hạo.

      Mặc kệ Kim Hạo có thích hay , đó là chuyện của Kim Hạo, thích Kim Hạo.

      Kim Hạo nghe Khả Lan , cơ thể đột nhiên cứng đờ, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt của Khả Lan, dần dần buông đôi tay ôm Khả Lan ra, khóe miệng nở nụ cười khổ.

      Khả Lan thấy Kim Hạo buông lỏng tay vội vàng lui về phía sau hai bước, nhặt tài liệu mặt đất lại ngước nhìn Kim Hạo, cất giọng : “ Kim tới đây là muốn chuyện liên quan đến chuyện hợp nhất sao?”

      Nếu như Kim Hạo chỉ muốn thích hay thích vậy ta cũng dễ dàng buông tay.

      làm xong chuyện cổ phần của Lương Thị, định khi nào tới Lương Thị?” Kim Hạo nghe Khả Lan nhanh chậm nhắc tới chuyện cổ phần của Lương Thị.

      Kế hoạch thu mua lần này tiến hành thuận lợi, là ông Lãnh giúp đỡ thu mua.

      Khả Lan nghe thấy câu hỏi của Kim Hạo, mấp máy môi, khóe miệng nở nụ cười : “Chúng ta nên đến gặp Lương Tú Ly.”

      Khả Lan rời khỏi Quật Khởi, đem tài liệu của Quật Khởi đưa cho Mộ Dung Triển rồi sau đó theo Cố Thành Viêm về thăm nhà.

      Dọc đường hai người chuyện.

      Lại lần nữa quay về nhà họ Cố, Khả Lan thấp thỏm trong lòng, từ trước tới giờ người lớn nhà họ Cố đối với quá thân thiết, hơn nữa gần đâu nhà họ Cố vừa tụ về chỗ.

      Khả Lan mơ hồ có cảm giác, về nhà họ Cố mọi thứ hướng về phía , nhất là chuyện Cố Thành Thấm nhảy lầu tự tử.

      Nhưng khi Khả Lan tới nhà họ Cố lại có chuyện như đoán, ngược lại thấy người nhà vẫn ngồi chung chỗ, trò chuyện với nhau.

      Nhưng khí lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

      Mọi người chuyện của mình thấy Cố Thành Viêm về cùng Khả Lan, ngay cản nhìn cũng thèm liếc cái.

      Khả Lan lên tiếng, há miệng muốn lễ phép chào hỏi nhưng nhìn thấy thần thái của mọi người lại thu lời lại.

      thích mặt nóng dán lên mông lạnh của người khác.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan bước vội, Cố Thành Viêm đưa tay ôm Khả Lan, giọng hỏi: “Sợ sao?” nhìn thấy khuôn mặt tự nhiên.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi như vậy, sắc mặt đột nhiên chìm xuống, nghiêng đầu nhìn hỏi ngược lại: “ cảm thấy thế nào?” Người lớn nhà họ Cố ngoại trừ sắc mặt ba Cố Thành Viêm hơi tốt chút còn lại những người khác đều nhăn nhó.

      là thế hệ sau, thể nào tùy ý phách lối nhưng đối mặt với những khuôn mặt nhăn nhó kia, khó có thể tiếp nhận.

      nghe hỏi ngược lại, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “ ra , ông nội sớm tiếp nhận em.” Giọng đàn ôn đậm đà nghiêm túc.

      Khả Lan nghe thấy liền cảm thấy vui mừng, ông Cố sao?

      nhớ ông Cố đồng ý chuyện của và Cố Thành Viêm.

      phải bởi vì thân phận của .

      Trong lòng rất ràng, xứng với nhà họ Cố, ông Cố vẫn luôn Cố Thành Viêm nên tìm trong sạch chứ phải người giống như , có tài sản, lòng dạ lại còn quá sâu.

      Bên này Cố Thành Viêm vừa mới xong, ông Cố liền tới, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt dừng mặt Khả Lan.

      Khả Lan vội vàng kêu “Ông nội.”

      Ông Cố đột nhiên đưa tay cầm cây gậy đánh vào chân Khả Lan.

      Khả Lan bị đánh, bàn chân khụy xuống, ngã mặt đất.

      Cố Thành Viêm nhìn thấy tình huống như vậy, trái tim hơi trầm xuống, đưa tay đỡ lên.

      Ông Cố đưa tay cầm cây gậy đập vào tay Cố Thành Viêm tách hai người bọn họ ra.

      “Người phụ nữ đứng đắn, rồi còn quay lại làm cái gì?” Ông Cố xong động tác tay cũng ngừng.

      Cố Thành Viêm và Khả Lan bị buộc phải tách ra, Khả Lan rũ hai mắt khuôn mặt biến sắc nhìn Lương Bảo Nhi.

      Lương Bảo Nhi nhìn thấy tình huống lúc này, khóe miệng nở nụ cười.

      ta cũng biết trong lòng Cố Thành Viêm chỉ có trong tuổi thơ, bây giờ kia quay về, tất nhiên Khả Lan thể so sánh nổi.

      Nếu như là lúc trước Cố Thành Viêm làm sao có thể để mặc ông Cố đánh Khả Lan như vậy.

      khí nhất thời trở nên náo động, ánh mắt Khả Lan dừng người Cố Thành Viêm, dường như chờ động tác tiếp theo của .

      trầm đứng ở bên, có động tác tiếp theo.

      Ông Cố vẫn ngừng động tác tay, dì Lưu thấy như vậy tốt bụng tới khuyên bảo, Cố Vọng Đông cũng nhìn nổi muốn ngăn ông Cố.

      Nhưng hình như ông Cố rất tức, ngừng động tác tay, ngược lại càng ngày đánh càng mạnh hơn, đẩy mọi người ra, đánh lên bụng Khả Lan.

      Khả Lan bị đau ngã xuống đất, sau đó máu tươi chảy ra ngoài.

      Ngay lúc này sắc mặt mọi người liên thay đổi.

      Lúc này Cố Thành Viêm mới phản ứng, vội vàng đưa tay ôm Khả Lan, sau khi gầm “ông nội” liền xoay người bỏ .

      Ông Cố nghe thấy tiếng của Cố Thành Viêm, chỉ có tình lại mà đập cây gậy lên mặt đất mắng “Bất hiếu”.

      Lương Bảo Nhi thấy tình huống như vậy thể vỗ tay khen hay.

      Khuôn mặt ta vốn dĩ bình tĩnh lúc này khó có thể che giấu kích động cùng vui vẻ.

      Sinh non sao?

      tốt quá.

      ta muốn xem, Lâm Khả Lan này còn đứa bé nữa muốn lấy gì để vào nhà họ Cố.

      Lương Bảo Nhi vui mừng che giấu hưng phấn mặt, xoay người đỡ ba Cố Vọng Bội, giả bộ ngây thơ dốt nát “ Cố, chuyện này là thế nào? Chị Khả Lan là cháu dâu nhà họ Cố mà.”

      Cố Vọng Bội nghe Lương Bảo Nhi hỏi, liếc mắt nhìn Lương Bảo Nhi, khuôn mặt biểu lộ nụ cười : “Tất cả đều là ý của tiểu Viêm, cho tới bây giờ nhà họ Cố có thừa nhận.”

      Cố Vọng Bội trả lời khiến Lương Bảo Nhi càng cảm thấy vui hơn.

      ta nhất định phải về với mẹ chuyện này để cho mẹ biết bây giờ Lâm Bảo Lan thảm như thế nào.

      Người đàn ông kia thương lại còn mất đứa bé.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100: Càng thêm kịch liệt

      Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong bác sĩ dặn dò Khả Lan nghỉ ngơi xong mới rời .

      Người nhà họ Cố trừ Cố Thành Viêm những người khác vì sợ ông Cố nên dám đến thăm cháu dâu.

      Khả Lan thấy trong phòng bệnh có ai, vừa đóng cửa liền giùng giằng từ giường bò dậy.

      “Em khẳng định Lương Tú Ly hành động sau năm mới.” Khả Lan hạ giọng khẳng định với Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , chân mày nhíu lại khẽ trả lời: “Trước năm mới.” Dứt lời, ánh mắt dừng bụng .

      Lúc nãy ông Cố đánh như vậy dù là giả cũng cảm thấy lo sợ.

      Khả Lan nghe thấy trả lời, con ngươi đảo quanh lại : “Đánh cược thế nào?”

      “Đánh cược gì?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan muốn đánh cược cũng cảm thấy hứng thú, trầm giọng hỏi lại.

      Đánh cược gì? Lâm Khả Lan có cái gì có thể thua.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm hỏi ngược lại, khuôn mặt nở nụ cười đưa tay chống cằm suy nghĩ chút rồi : “Em thắng, cho em vào Lương Thị.” Xem như Lương Tú Ly phạm tội nhưng Lương Thị bị ảnh hưởng mà phá sản.

      Bởi vì quân đội nắm giữ.

      “Vậy nếu em thua?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , chân mày khẽ nhếch, trầm giọng hỏi Khả Lan, nếu như thua sao.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nhắc tới vấn đề thua trong lòng chợt cảm thấy bối rối.

      Cố Thành Viêm thiếu thứ gì, nếu thua có thể đưa gì cho Cố Thành Viêm.

      “Em thua, muốn thế nào cũng được.” Khả Lan chần chừ hồi lâu, tìm thấy thứ mà mình có thể đưa cho Cố Thành Viêm, chỉ có thể để mặc muốn thế nào cũng được.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan như vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay cầm bàn tay trắng nõn của : “Cũng bao gồm liên tiếp ngừng?” Dứt lời liền giơ tay lên nắm bả vai , cúi đầu, hai mắt tối tăm nhìn thẳng khuôn mặt nhắn của Khả Lan.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , sắc mặt ửng hồng, cúi đầu trả lời “Cái này tính.”

      Làm gì có ai đem chuyện giường chiếu ra đánh cược.

      Hai loại đánh cược căn bản giống nhau!

      Quá nhộn nhạo!

      Nghĩ đến đây Khả Lan lại ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng chần chừ lại : “Cũng phải là thể có phần thưởng này.” tới đây sắc mặt Khả Lan giống như tôm luộc chín, đỏ rừng rực.

      vừa nghe như vậy, ánh mắt mở to : “Em thua.” Dứt lời ánh mắt đảo quanh người Khả Lan, chợt cúi đầu ngậm đôi môi .

      Khả Lan còn chưa phản ứng cả người bị đè lên giường, đôi môi ấm áp, mũi lại toàn là mùi hương cơ thể của .

      giùng giằng muốn thoát khỏi người .

      thể quá nặng, giạy giụa căn bản có tác dụng.

      Mà đôi môi cánh môi Khả Lan hồi lâu lúc này mới dần dần đến bên tai Khả Lan : “Lúc này ông nội đánh em còn đau phải ?” Giọng đàn ông trầm thấp, che giấu lo lắng.

      Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc tới chuyện lúc nãy đột nhiên giật mình, ngước mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Cố Thành Viêm trả lời “ đau” Dứt lời khóe miệng Khả Lan nở nụ cười.

      quan tâm sao?

      Lúc nãy ông Cố đánh , Cố Thành Viêm đứng ở bên để mặc cho ông Cố đánh, trong phút chốc khiến cho Khả Lan cảm thấy sợ.

      Nếu như có ngày xảy ra chuyện như ngày hôm nay, phải là diễn trò nữa mà xảy ra người .

      phải đối mặt thế nào?

      Nghĩ đến đây Khả Lan đưa tay ôm cổ , mấp máy môi : “ ra đau lắm, nhưng mà sợ hãi, nếu ngày nào đó, bỏ rơi em cùng Lãnh Mạch.” Dứt lời đôi mắt đen nhánh của Khả Lan nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Thành Viêm.

      Mặc dù trong lòng mọi người đều biết những thứ trước kia đều là giả.

      Nhưng Khả Lan vẫn sợ ngày nào đó biến thành .

      Mà Cố Thành Viêm nghe câu hỏi của Khả Lan khẽ nhíu mày, trái tim chìm xuống, đôi tay ôm Khả Lan dần dần siết chặt.

      .” Cố Thành Viêm trầm giọng trả lời Khả Lan.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm như vậy giống như được uống thuốc an thần.

      Người trong tầng lầu cũng nhiều lắm, bởi vì thân phận, cả căn phòng chỉ có mình Khả Lan.

      Chung quanh có ai, khả Lan liền lớn gan cởi quần áo của , ngửa đầu hôn lên môi .

      bị hôn như vậy, cả người căng thẳng, hai mắt vốn dĩ tối tăm liền trở nên kích tình.

      cúi đầu muốn đổi khách làm chủ, Khả Lan chợt nghiêng đầu, khép hai mắt : “Em mệt, muốn ngủ.” Dứt lời Khả Lan kéo chăn, nhắm mắt ngủ.

      Nụ hôn của Cố Thành Viêm bị bỏ rơi, ngây ngẩn người, ánh mắt u ám. Chân mày nhíu lại.

      Nhưng im lặng lát, Cố Thành Viêm lại đưa tay, kéo khuôn mặt quay lại.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Khuôn mặt Khả Lan trở nên ửng hồng nhưng lại quyết nâng cái miệng nhắn lên : “Em mệt quá, để cho em ngủ .” Khả Lan xong đưa tay đẩy tay ra muốn lật người tiếp tục ngủ.

      khẽ nheo hai mắt, khóe miệng nở nụ cười giống như chim ưng thấy thức ăn.

      Khả Lan thấy bộ dáng của , trái tim khẽ run, giùng giằng muốn thoát khỏi lồng ngực .

      chợt đưa tay đè bàn tay an phận của xuống, cái tay khác cởi nút áo của , cúi đầu bắt được cái miệng của .

      Răng môi cọ sát lẫn nhau hồi lâu, mới rời khỏi đôi môi sưng đỏ của hôn lên cổ .

      khí nhất thời trở nên cực kỳ nặng nề, hơi thở mập mờ lan ra trong phòng bệnh.

      Khả Lan bị trêu chọc, cả người nóng bừng, trong đầu rầm rầm.......Giống như muốn nổ tung, cơ thể giùng giằng muốn dừng lại.

      Bởi vì muốn dừng lại nên mở miệng , rồi lại bị trêu chọc nên trở nên đứt quãng nên lời.

      Cho đến khu áo bị cởi ra, lúc này Khả Lan mới cố gắng hoàn hồn : “Đây là bệnh viện, sợ có người tới sao.” Dứt lời Khả Lan đưa tay kéo cánh tay muốn dừng lại.

      Cố Thành Viêm nghe cũng đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của : “Em sợ.... sợ cái gì?” Dứt lời cúi đầu vùi mặt vào trong cổ .

      Trái tim Khả Lan run lên muốn đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra.

      Cố Thành Viêm lại phát đưa tay nắm bàn tay an phận của .

      Xảy ra quan hệ trong bệnh viện, Khả Lan hoảng sợ còn có cảm giác tê dại mà mang tới cho , cả người co rút, khẩn trương khiến cho ôm chặt lưng .

      Móng tay tạo nên những mảng màu đỏ lưng cũng làm cho càng trở nên hưng phấn.

      Cho đến khi sóng triều qua, mới từ người lật xuống, đôi tay ôm chặt cơ thể nhắn của , hai người chen chúc giường bệnh.

      Mồ hôi túa ra.

      Khả Lan ở trong lòng thở gấp, sau khi nhìn khắp mọi nơi giùng giằng muốn nhặt quần áo mặc vào.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan muốn đứng dậy đôi tay chợt siết chặt.

      Khả Lan thấy buông tay cũng có chút nóng nảy, giùng giằng, vội vàng : “ mau buông ra, ở lại khiến người khác nhìn thấy......uhm......” Khả Lan vội vàng giải thích nguyên nhân muốn xuống giường.

      lại cúi đầu hôn lên đôi môi .

      Hồi lâu......

      dần dần rời khỏi đôi môi , hai mắt tối tăm tạo nên nụ cười.

      đưa tay nhéo mũi có ai.”

      Dứt lời đột nhiên lật người đè ở bên dưới.

      Khả Lan còn chưa hoàn hồn lại đột nhiên bị đè xuống, trái tim đột nhiên ngẩn ra, đưa tay muốn đẩy người đè mình ra.

      Nhưng Cố Thành Viêm bắt đầu công thành đoạt đất lần thứ hai.

      biết có ai sao chịu với em?” Khả Lan thấy tùy ý bá đạo nên giãy giụa nữa.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi từ dưới ngực ngẩng đầu lên, hai mắt trầm nhìn khuôn mặt nhắn của : “ cũng chỉ là muốn tốt cho em.” Lúc này giọng khàn khàn, khuôn mặt lộ ra bộ dáng tất cả là vì .

      Khả Lan nghe , trong đầu đột nhiên bị đánh choang cái giống như bị đập vỡ.

      thừa nhận lần này kích thích, kịch liệt hơn lúc trước.

      Nhưng......Thế nào gọi là muốn tốt cho ?

      Chẳng lẽ chỉ có mình hưởng thụ còn Cố Thành Viêm khó chịu?

      Nghĩ đến đây Khả Lan đưa tay chống đỡ cơ thể : “ giống như công của , thích sao?” tới đây Khả Lan liền giật mình.

      gì vậy!

      nghe khẽ dừng động tác, nhỏm dậy đối mặt với , khóe miệng khẽ nở nụ cười hỏi: “Ý của em là em rất thích?”

      câu khiến cả người Khả Lan choáng váng, chỉ hận thể cắn rơi đầu lưỡi của mình.

      lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên phát ra Cố Thành Viêm cũng có lúc lưu manh.

      Chần chừ, giùng giằng muốn đứng dậy, muốn tiếp tục.

      lại đưa tay đè xuống hôn vào mũi : “Lại lần nữa được .”
      Giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn kèm theo chút van xin.

      Khả Lan nghe , mím môi muốn lắc đầu nhưng cuối cùng lại gật đầu lần.”

      Cố Thành Viêm nhận được đồng ý của , khuôn mặt càng trở nên vui thích, đưa tay ôm chặt cơ thể , cúi đầu ngăn đôi môi đỏ tươi của .

      Khả Lan ôm lấy cơ thể , bàn tay nắm chặt lưng .

      lần biến thành hai lần, hai lần biến thành nếu có sức bị ép khô.

      Cho tới khi hai người mệt mỏi lúc này mới ôm nhau ngủ say sưa.

      Lương Bảo Nhi tận mắt nhìn thấy Khả Lan sinh non, sau khi rời khỏi nhà họ Cố liền tìm Lương Tú Ly.

      ta muốn giúp mẹ mình, muốn khiến Lâm Khả Lan rời khỏi Cố Thành Viêm.

      Nghĩ như thế tâm tình tối tăm của Lương Bảo Nhi trở nên cực kỳ mỹ lệ.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 101: Tin tưởng

      Sau khi Cố Thành Viêm Khả Lan muốn nghỉ ngơi.

      Nhưng Lương Bảo Nhi đến thăm.

      Đối với chuyện Khả Lan sinh non Lương Bảo Nhi vẫn luôn để ở trong lòng, ta kịp thời sang nhìn Lâm Khả Lan cũng chỉ bởi vì sau khi Khả Lan sinh non bữa tiệc nhà họ Cố vẫn được tổ chức bình thường.

      Lúc này Cố cùng ta đại diện tới thăm Khả Lan nhưng mà đến bệnh viện Cố lại muốn vào.

      Thái độ của người nhà họ Cố đối với Lâm Khả Lan kém so với dự đoán của Lương Bảo Nhi.

      Sau khi mẹ Khả Lan chết, ôm tro cốt về quê, lúc đó Cố Thành Thấm nhảy lầu tự tử cả nhà họ Cố luống cuống tay chân, Lâm Khả Lan lại bỏ nhà trốn khiến Cố Thành Viêm suốt ngày ở quân khu để ý tới bất cứ chuyện gì.

      Nhà họ Cố bị Lâm Khả Lan quậy đến ngổn ngang, bây giờ còn có mặt mũi quay về sao?

      Ông Cố tức giận là lẽ đương nhiên.

      Theo như lời Cố sinh non đáng đời, trời cho sinh ra cái mệnh đó còn già mồm cái gì.

      Bây giờ sinh non, Lâm Khả Lan còn đứa bé, mất luôn cả đàn ông là vui sướng!

      Lúc nãy ta còn nghe thấy tin tức từ nhà họ Lãnh, Cố Thành Viêm rời khỏi bệnh viện liền tới nhà họ Lãnh tìm Lâm Bảo Nhi.

      Nghe nhà họ Lãnh công nhận thân phận của Lâm Bảo Nhi.

      ta tình nguyện tin Lâm Bảo Nhi cũng muốn để Lâm Bảo Lan được lợi.

      Nhưng mà Lâm Bảo Nhi này đủ thông minh, được Cố Thành Viêm tin tưởng lại vẫn để Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm xảy ra quan hệ, rốt cuộc là người có nghề nghiệp đứng đắn, lòng, lại khiến cho đàn ông si mê.

      Nhưng mà sao, ta cho người bỏ thuốc vào đồ ăn của Khả lan, tăng thêm chút hương liệu, chỉ cần ăn tuần lễ, ta đảm bảo cả người Lâm Khả Lan nhất định ngứa ngáy thối rữa.

      Đến lúc đó ta muốn xem xem Lâm Khả Lan còn có thể quyến rũ được Cố Thành Viêm .

      Lương Bảo Nhi vào phòng bệnh, buông giỏ trái cây trong tay xuống tới trước mặt Khả Lan, lúc nhìn thấy sắc mặt Khả Lan hơi tái nhợt khóe miệng nở nụ cười.

      Khả Lan ngồi giường liếc nhìn Lương Bảo Nhi cái rồi lại rũ hai mắt chậm rãi : “ tới đây làm gì? Cười nhạo tôi sao?” Dứt lời Khả Lan kéo chăn giường quấn chặt lấy cơ thể mình.

      Lương Bảo Nhi nhìn thấy động tác của Khả Lan mặt càng nở nụ cười vui sướng, khoanh tay trước ngực, từ cao nhìn xuống Lâm Khả Lan : “Chị là chị của em, sao em lại tới cười nhạo chị chứ? Em chỉ muốn tới thăm chị xem chị đỡ hơn chút nào .” Dứt lời Lương Bảo Nhi ngồi vào mép giường nhìn Khả Lan.

      Khả Lan hất mặt nhìn Lương Bảo Nhi.

      Lương Bảo Nhi nhìn thấy bộ dáng Khả Lan tâm tình chợt tốt lên, khẽ cười : “Tôi sao Thành Viêm lại có thể đối xử với chị như vậy chứ, chị vừa mới sinh non, ấy ở bên cạnh chị còn chạy tới gặp Lâm Bảo Nhi, haiz......” Lương Bảo Nhi tới đây nhìn móng tay mình chút, ta mới làm móng tay nhìn rất thích.

      Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh tràn đầy lửa giận, hai tay nắm chặt tay Lương Bảo Nhi.

      phải thích Thành Viêm sao? Bây giờ Thành Viêm bị Lâm Bảo Nhi cướp mất muốn cướp về sao?” Dứt lời bàn tay Khả Lan càng nắm chặt hơn.

      Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan như vậy khuôn mặt khó có thể che giấu hưng phấn cùng hả hê.

      Xem ra Lâm Khả Lan sớm phát ra chuyện Cố Thành Viêm và Lâm Bảo Nhi!

      Lúc người đàn ông kia đối tốt với cưng chiều lên tới tận trời; lúc dùng nữa vứt như vứt giày.

      Nghĩ đến đây Lương Bảo Nhi đưa tay lạnh lùng kéo tay Khả Lan ra, rồi sau đó đứng thẳng người : “Tôi suy nghĩ thông suốt rồi, Cố Thành Viêm thích tôi......tôi cũng cưỡng cầu” Lương Bảo Nhi tới đây dừng chút, hai tay khoanh trước ngực lại : “Bây giờ tôi là thiếu tá, tuýp đàn ông thế nào chẳng tìm được.”

      ta thể có được Cố Thành Viêm ít nhất ta còn có thân phận, muốn loại đàn ông thế nào mà chẳng có.

      Nhưng Lâm Khả Lan sao? Thân tàn danh bại, đơn tới già!

      Sau khi Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi sắc mặt tối sầm, cơ thể dựa vào đầu giường, hai mắt khép lại.

      Lương Bảo Nhi nhìn thấy bộ dáng của Lâm Khả Lan, trái tim cảm thấy vui sướng, chần chừ, bỗng nhiên thò tay nâng cằm Khả Lan, hả hê nhìn bộ dáng Khả Lan lúc này.

      Đầu tóc rối bời, sắc mặt tối sầm, hai mắt vốn dĩ sáng ngời trở nên u ám.

      “Lại là buồn cười, lúc đầu ỷ vào cưng chiều của Cố Thành Viêm, phách lối cuồng vọng, bây giờ sao? Bộ dáng lúc này người ra người, quỷ ra quỷ.”

      Lương Bảo Nhi càng càng vui vẻ, thầm nghĩ bây giờ Lâm Khả Lan có khả năng quyến rũ đàn ông phải lưu lạc đầu đường.

      Khả Lan bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt Lương Bảo Nhi, nghe thấy lời Lương Bảo Nhi trái tim bỗng nhiên trầm xuống.

      Mặc dù biết, tại tất cả mọi thứ cũng chỉ vì muốn dụ Lương Tú Ly sa lưới nhưng lời của Lương Bảo Nhi cũng rất hợp lý.

      Ỷ vào cưng chiều của Cố Thành Viêm mà phách lối cuồng vọng.

      Những thứ mà có được đều do Cố Thành Viêm cho, mà Cố Thành Viêm cho phải bởi vì cưng chiều .

      Nếu như có ngày còn cưng chiều nữa sao? Những chuyện diễn ra ngày hôm nay trở thành .

      Nghĩ đến đây Lâm Khả Lan khẽ run, hai mắt rũ xuống, trả lời Lương Bảo Nhi.

      Lương Bảo Nhi cảm thấy ánh mắt sợ hãi của Khả Lan, khuôn mặt càng trở nên vui sướng, thu tay lại, cười cười tiếp tục : “Lúc đầu mẹ tôi nhắc nhở chị nhưng mà chị lại nghe. Bây giờ cũng chỉ là nhân quả mà thôi; vậy......Tôi lại nhắc nhở chị câu, dùng cơ thể để quyến rũ đàn ông là lựa chọn sáng suốt nhất.” Dứt lời Lương Bảo Nhi càng cảm thấy vui sướng hơn.

      Rất nhanh Lâm Khả Lan còn lại gì.

      Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi cũng trả lời tựa vào mép giường, ánh mắt ưu tư.

      Trong lúc Khả Lan chuyện với Lương Bảo Nhi, Kim Hạo đột nhiên đẩy cửa vào.

      ta mặc áo khoác tới trước giường bệnh của Khả Lan, vội chuyện với Khả Lan mà xoay người nhìn về phía Lương Bảo Nhi.

      “Ít nhất có ít người còn có thể tiếp nhận, mà có vài người lại muốn đụng tới.” Giọng của Kim Hạo trong trẻo, khóe miệng khẽ nở nụ cười, lúc nhìn Lương Bảo Nhi ánh mắt che giấu vẻ khinh thường.

      Lương Bảo Nhi thấy Kim Hạo đột nhiên xuất chỉ câu xuyên thẳng trái tim ta.

      Ban đầu nếu như phải Cố Thành Viêm muốn ta hôn của ta cùng Cố Thành Viêm thể cứ kéo dài mãi.

      Chính bởi vì hôn cứ kéo dài mãi mới có thể khiến Lâm Khả Lan có cơ hội.

      Cuối cùng ta thể trở thành cháu dâu nhà họ Cố, Lâm Khả Lan lại có thể làm được.

      Bị người phụ nữ mà từ trước đến giờ ta vẫn luôn xem thường cướp mất người đàn ông của mình, làm sao ta có thể nuốt được cơn tức này.

      Kim Hạo thấy sắc mặt Lương Bảo Nhi thay đổi lại : “Thẩm mỹ của mỗi người đàn ông lại giống nhau, giống như có người được phong là mỹ nữ đẹp nhất thành phố nhưng lại luôn cho rằng mình là phượng hoàng trong mắt đàn ông.” Giọng Kim Hạo chậm chạp trong trẻo, che giấu chút nào châm chọc với Lương Bảo Nhi.

      Lương Bảo Nhi nghe thấy Kim Hạo nhắc tới phượng hoàng, trong nháy mắt sắc mặt trở nên đỏ bừng, đưa tay chỉ Kim Hạo muốn chửi nhưng chần chừ hồi lâu cuối cùng Lương Bảo Nhi thu tay lại cắn môi, xoay người chỉ để lại câu : “Chờ xem.”

      Lương Bảo Nhi bỏ , ánh mắt Khả Lan nhìn theo bóng dáng của Lương Bảo Nhi, nhìn lúc lâu lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dừng người Kim Hạo.

      “Sao hôm nay tổng giám đốc Kim cũng tới đây?” Dứt lời ánh mắt của Khả Lan nhìn Kim Hạo từ xuống dưới.

      Quần áo bình thường, sắc mặt lại sáng rỡ như ngày xưa, có vẻ chán chường hơn mọi ngày.

      “Nghe sinh non, tôi tới đây thăm .” Kim Hao nghe Khả Lan hỏi trầm giọng trả lời Khả Lan, quan tâm tới Khả Lan.

      Khả Lan nghe Kim Hạo như vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trả lời Kim Hạo cũng là tương đương với cam chịu.

      Bốp......

      Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt của Khả Lan, bỗng nhiên đưa tay đập xuống hộc tủ trước giường bệnh, vẻ mặt trở nên cực kỳ u ám.

      Khả Lan bị Kim Hạo dọa sợ hết hồn, ngước mắt nhìn Kim Hạo, há miệng muốn hỏi nhưng lời chưa ra khỏi miệng Kim Hạo mở miệng trước.

      “Đồ khốn kiếp, làm người ta lớn bụng lại còn làm như vậy đáng mặt đàn ông.” Kim Hạo bất bình thay Khả Lan.

      Khả Lan nghe Kim Hạo vẻ mặt ngẩn ra, ngờ Kim Hạo bất bình thay .

      Nghĩ đến đây Khả Lan cúi đầu lên tiếng, có ý định cho Kim Hạo biết kế hoạch của bọn họ.

      Kim Hạo thấy Khả Lan lên tiếng, càng thêm giận dữ, lúc này đôi chân đá vào cái bàn.

      Buồn bực.....Bốp tiếng, có thể tưởng tượng được lúc này tâm tình Kim Hạo cực kỳ tốt.

      “Cố Thành Viêm kia muốn nữa nhưng tôi vẫn muốn có .” Giọng Kim Hạo đảm bảo với Khả Lan, xem như Cố Thành Viêm cần nhưng ta vần muốn có .

      Mà Khả Lan nghe thấy Kim Hạo như vậy liền giật mình, Kim Hạo bất bình nhưng mà bất bình lại quá mức rồi!

      Cân nhắc, Khả Lan muốn với Kim Hạo những việc này liên quan đến ta.

      Nhưng lúc này ngoài cửa phòng bệnh có hai bóng dáng quen thuộc vào là Dương Tử Sở và Dương Nghi Giai.

      Nhìn thấy là người nhà họ Dương, trong nháy mắt Khả Lan cảm thấy phức tạp.

      Tuy cùng người nhà họ Dương chảy chung dòng máu nhưng vẫn có chút đố kỵ với người nhà họ Dương.

      “Chị Khả Lan, chị khỏe chứ, em nghe chuyện xảy ra ở nhà họ Cố, cũng lo lắng cho chị.” Dương Nghi Giai vừa vào cửa liền chạy tới trước mặt Khả Lan, hai tay nắm chặt tay Khả Lan lộ ra vẻ mặt lo lắng.

      Khả Lan nghe Dương Nghi Giai vẻ mặt hơi dừng lại, khẽ cười trả lời: “Tôi sao.” Dứt lời Khả Lan há miệng muốn hỏi.

      Dương Tử Sở đột nhiên tới nhìn Khả Lan dịu dàng : “Nếu đau lòng hãy khóc ra , khóc rồi khổ sở nữa.” Dứt lời Dương Tử Sở nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.

      Khả Lan nghe Dương Tử Sở , hơi ngừng lại, mím môi lắc đầu cái “ còn đứa bé, sau này lại có thể có.”

      “Nhưng chị còn muốn quay về nhà họ Cố sao?” Dương Nghi Giai nắm chặt tay Khả Lan, hy vọng Khả Lan quay về.

      Khả Lan nghe Dương Nghi Giai như vậy trái tim nhói đau lắc đầu : “Chị tin tưởng, ấy chị, chị nhất định rời khỏi nhà họ Cố.” Khả Lan tới đây khẽ thở ra hơi, vẻ mặt kiên định.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 102: Khi nào

      Câu trả lời của Khả Lan khiến tâm tình Dương Nghi Giai trở nên vui thích.

      ngờ rốt cuộc Lâm Khả Lan lại như vậy, khiến cho Kim Hạo bất chấp tất cả liều chết đánh Cố Thành Viêm.

      Như vậy tốt hơn, phụ nữ càng giở trò đàn ông càng xem thường, đến lúc đó ta bị nhà họ Cố đẩy ra, bị Cố Thành Viêm ghét bỏ mới gọi là kịch hay.

      Rồi sau đó......

      Dương Nghi Giai cùng Dương Tử Sở giả vờ khuyên Khả Lan mấy câu rồi mới rời .

      Vẻ mặt Dương Tử Sở hơi trầm, nhiều.

      Ngược lại lúc Dương Nghi Giai an ủi Khả Lan sắc mặt sinh động, sống động như , hữu ý vô ý về vấn đề của Khả Lan và Cố Thành Viêm, ám chỉ Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi.

      Khả Lan nắm chặt chăn, trả lời Dương Nghi Giai, sắc mặt trầm, cắn răng nghiến lợi.

      Dương Nghi Giai rất hài lòng về biểu của Khả Lan, khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười.

      Đợi sau khi Dương Nghi Giai cùng Dương Tử Sở rời Kim Hạo khẽ cười tiếng.

      diễn là sinh động, đổi lại là người bình thường khẳng định thể nhìn ra.” Giọng của Kim Hạo tràn đầy vui thích.

      Lúc nãy ta nóng vội, nghe thấy Khả Lan sinh non liền lập tức chạy tới, vừa đúng lúc thấy cảnh Lương Bảo Nhi chê cười Lâm Khả Lan và các kiện chồng lên nhau khiến ta thiếu chút nữa mất lý trí.

      Trong mắt ta Lâm Khả Lan phải người như vậy, từ trước đến giờ tính tình Lâm Khả Lan như lửa, thông minh tàn nhẫn.

      Nếu là vì đàn ông cùng đứa bé trở nên chán chường phấn chấn vậy ta đúng là mất người để hợp tác.

      ta hy vọng có thể ác hơn cay hơn, nên giống như loại phụ nữ hay nhăn nhó.

      Khả Lan nghe Kim Hạo liền giật mình, cúi đầu trả lời Kim Hạo, tựa vào đầu giường thở ra hơi, phủ nhận cũng thừa nhận.

      Kim Hạo thấy Khả Lan trả lời, cũng gấp gáp, thở dài : “Chuyện như vậy cũng phải là chuyện tôi có thể quản, nhưng mà giám đốc Lâm phải nhớ, sau này khi ngồi lên vị trí chủ tịch của Lương Thị, chỉ dựa vào đàn ông thể thay đổi thân phận của .”

      Kim Hạo chỉ là nhắc nhở Lâm Khả Lan, đừng bị đàn ông dắt mũi, Cố thủ trưởng là ai chứ, nếu như có thể dễ dàng bị phụ nữ mê hoặc ta thể nào ngồi lên vị trí như ngày hôm nay.

      Dĩ nhiên, những điều này để sau hãy , bây giờ Lâm Khả Lan nghe vào.

      Khả Lan nghe Kim Hạo hơi dùng lại, hiểu ý tứ trong lời của Kim Hạo, nhưng nếu như vào Lương Thị, nhất định dựa vào Cố Thành Viêm.

      cũng muốn dựa vào Cố Thành Viêm.

      “Cảm ơn tổng giám đốc Kim quan tâm.” Khả Lan khẽ cười trả lời Kim Hạo, cũng muốn mọi thứ với Kim Hạo.

      Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời, khuôn mặt biểu quá nhiều, khóe miệng lại nở nụ cười, lắc đầu cái.

      ta đứng trước giường bệnh, chần chừ rồi đột nhiên đưa tay kéo chăn của Khả Lan, cất giọng : “Là bạn làm ăn, sau này nếu giám đốc Lâm gặp khó khăn gì tôi đều nguyện ý giúp đỡ hết mình.”

      Hình như ta báo trước cho Khả Lan biết rằng sau này gặp khó khăn, trong lời tràn đầy nghiêm túc và khẳng định.

      Khả Lan nghe Kim Hạo hai mắt chợt rũ xuống, mím môi trả lời: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Kim.” Kim Hạo đến mức này Khả Lan tất nhiên thể từ chối ý tốt của Kim Hạo.

      Kim Hạo sai, bọn họ là bạn làm ăn, quan hệ vì ích lợi.

      Khả Lan trả lời khiến Kim Hạo mất mát, nhưng mà Kim Hạo cũng thêm gì nữa.

      Sau khi với Khả Lan về mấy chuyện liên quan lúc này mới rời .

      ta thích cưỡng cầu người khác nhưng cũng dễ dàng buông tha.

      Sau khi Kim Hạo Khả Lan tựa vào mép giường, mặc dù ngoài miệng gì nhưng lại rất để ý lời Kim Hạo .

      Kim Hạo sai, chỉ dựa vào đàn ông để vào hội đồng quản trị của Lương Thị những thể thay đổi thân phận của mà còn khiến người khác nghi ngờ nhiều hơn!

      Liên tiếp mấy ngày Khả Lan sống trong bệnh viện, Cố Thành Viêm tới thăm , ngược lại Lương Bảo Nhi thường tới thăm .

      Mà mỗi lần Lương Bảo Nhi tới thăm đều mang tới cho những tin tức có liên quan tới Cố Thành Viêm.

      Hôm nay ở doanh trại, ngày mai tới chỗ Lâm Bảo Nhi.

      Đối với những lời Lương Bảo Nhi Khả Lan hiểu rất .

      Mặc dù mặt lộ ra vẻ xa cách nhưng trong lòng lại cực kỳ phức tạp.

      Mặc dù sớm biết, những chuyện xảy ra tại do và Cố Thành Viêm thương lượng từ trước nhưng tận tai nghe thấy Cố Thành Viêm ở bên người phụ nữ khác trong lòng lại nổi giận.

      Lương Bảo nhi cực kỳ hài lòng đối với biểu của Khả Lan, ta đợi xem kịch hay.

      Cho đến ngày thứ bảy, da Khả Lan bắt đầu có xu hướng sưng đỏ thối rữa, lúc này Cố Thành Viêm và Lâm Bảo Nhi mất tích nhiều ngày tới thăm Khả Lan.

      Hình như Cố Thành Viêm muốn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý tới xem chút.

      Lương Bảo Nhi theo.

      Mà lúc Cố Thành Viêm tới bệnh viện thấy Khả Lan bôi thuốc lên tay sưng đỏ thối rữa, sắc mặt trầm, cắn chặt hai hàm răng.

      Nhưng đứng ở trong phòng bệnh chỉ có thể lạnh lùng nhìn bộ dáng của Khả Lan, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

      Tình huống lúc này khiến trong lòng Lương Bảo Nhi cảm thấy sảng khoái, chỉ có vui mừng mà hưng phấn khó tả.

      Khả Lan thấy Cố Thành Viêm tới, dừng động tác tay, há miệng muốn chuyện lại nhìn thấy Lâm Bảo Nhi kéo tay Cố Thành Viêm.

      Bốn mắt nhìn nhau, khả Lan lại ngước mắt, từ giường bước xuống tới trước mặt Cố Thành Viêm, chỉ vào Lâm Bảo Nhi ở bên cạnh hỏi: “Sao ta lại ở đây?” Lúc này giọng của Khả Lan nguội lạnh, mặt che giấu phẫn nộ.

      “Sao ấy lại thể ở đây?” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , khẽ nở nụ cười lạnh lùng hỏi lại Khả Lan.

      Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời như vậy cơ thể cứng đờ, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hốc mắt ửng đỏ.

      Nhất thời biết nên trả lời Cố Thành Viêm thế nào.

      Lát sau.

      Khả Lan bỗng nhiên thò tay nắm áo : “Tại sao lại đối xử với em như vậy? Vì mà em mất người thân, ngay cả đứa bé cũng còn, tại sao lại tìm người phụ nữ khác?”

      Dứt lời Khả Lan gia tăng sức lực trong tay.

      Lúc này biết tức giận hay giả, trái tim có cảm giác nóng nảy, nước mắt rầm rầm rơi xuống, hai mắt ửng hồng, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy sợ hãi.

      Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng Khả Lan khóe miệng khẽ nở nụ cười, lui về sau hai bước, xem kịch hay.

      nghe Khả Lan hỏi cũng lạnh lùng đẩy Khả Lan ra, đưa tay kéo Lâm Bảo Nhi : “Đủ rồi, phải là ấy.” Giọng trầm thấp thong thả.

      Nhưng Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, sắc mặt trở nên khó chịu.

      Căn bản có ngôn ngữ trả lời.

      đứng trước mặt Cố Thành Viêm hồi lâu, thở hổn hển, cắn môi, xoay người cầm dao gọt trái cây ở tủ trước giường bệnh xông về phía Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm thấy động tác của Khả Lan, đôi tay khẽ nắm chặt, nắm thành quyền, con ngươi hơi co lại đưa tay đẩy Lâm Bảo Nhi ra, đứng thẳng người hứng chịu dao của Khả Lan.

      Máu tươi văng lên tay và người Khả Lan, trong phút chốc Khả Lan cảm giác đầu óc mình trống rỗng, rầm rầm.....giống như là muốn nổ tung.

      dần dần buông dao trong tay, sắc mặt sớm tái nhợt, cơ thể khó có thể khống chế run lẩy bẩy.

      Lương Bảo Nhi nhìn thấy động tác của Khả Lan, cả người bối rối, bước nhanh tới trước mặt Cố Thành Viêm, đưa tay muốn đỡ , lại ngã mặt đất.

      ngã xuống đất khiến cả khuôn mặt Khả Lan cũng thay đổi, đem tất cả tức giận tập trung lên người Khả Lan.

      ta chỉ muốn đạp Lâm Khả Lan, muốn hại Cố Thành Viêm, nằm mơ cũng nghĩ tới Lâm Khả Lan làm chuyện như vậy.

      Ra tay tàn độc với Cố Thành Viêm.

      “Mau gọi bác sĩ, mau lên.”

      Lần đầu tiên Lương Bảo Nhi tức giận với Lâm Bảo Nhi, bảo ta gọi bác sĩ, sau đó buông Cố Thành Viêm ra, đứng lên, tới đưa tay tát vào khuôn mặt Khả Lan.

      Khả Lan sững sờ đứng im tại chỗ đánh trả, trong con ngươi đều là nước mắt.

      Hai người đứng đối mặt nhau, thái độ lúc đầu của Lương Bảo Nhi là đứng xem kịch hay trở nên tức giận kiềm được, nhìn thẳng Khả Lan: “Tiện nhân, uổng phí Viêm đối xử tốt với mày, mày lại ra tay tàn độc như vậy, mày có phải là người hay ?”

      “Mày nghĩ mày là ai, mày cũng chỉ là thế thân mà thôi, mày khiến Thành Viêm suy nghĩ nhiều như vậy, mày tự hỏi lòng mình làm như vậy được hay sao?”

      “Cũng chỉ là người có khuôn mặt cùng tính cách giống nhau, giả vẫn chỉ là giả.”

      ... ...

      Lương Bảo Nhi vẫn tiếp tục nhưng Khả Lan có tâm tình nghe tiếp, đứng im tại chỗ, ánh mắt dừng người Cố Thành Viêm.

      van xin Cố Thành Viêm ngàn vạn lần có chuyện gì.

      Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan có phản ứng gì, cũng mắng tiếp nữa, sau khi đá Khả Lan mấy cái liền theo bác sĩ tới phòng cấp cứu.

      Khả Lan đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng mọi người rời , trong lòng có cảm giác nên lời.

      Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi nhưng nếu như lúc nãy đâm trật chút xíu khiến Cố Thành Viêm mất mạng.

      Loại cảm giác sợ hãi đó khiến cho cơ thể ngừng run rẩy.

      Chỉ cầu xin Cố Thành Viêm ngàn vạn lần có chuyện gì.

      Kế hoạch lần này khiến Khả Lan có cảm giác Cố Thành Viêm cực kỳ để ý, rất coi trọng, cho nên phải phối hợp.

      Bên này Khả Lan cầu nguyện cho Cố Thành Viêm ngàn vạn lần có chuyện gì.

      Bên kia sau khi Lương Bảo Nhi đưa Cố Thành Viêm vào phòng cấp cứu luền đứng ở bên ngoài dậm chân.

      ta chỉ hy vọng Cố Thành Viêm ngàn vạn lần có chuyện gì, thậm chí hối hận từng bước từng bước ép sát Lâm Khả Lan.

      Nhưng bẩy giờ thấy Cố Thành Viêm bên bờ vực của sống chết, lòng ta lo lắng và khẩn trương, càng thêm sợ hãi......

      Tin tức Cố Thành Viêm bị thương trong giây lát liền truyền đến tai Lương Tú Ly, còn là trúng tim.

      Nghe thấy tin tức Lương Tú Ly rất vui. ngờ cả đời Cố Thành Viêm minh cuối cùng lại rơi vào tay của phụ nữ.

      Chính vì vậy Lương Tú Ly cảm thấy phải chuẩn bị tiến hành chuyện của mình.
      có Cố Thành Viêm bà ta căn bản cố kỵ điều gì.

      Nếu như Cố Thành Viêm ở bệnh viện vĩnh viễn tỉnh lại thế càng tốt.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 103: phải điều em muốn.

      Gió lạnh buốt xâm lấy con người; bước chân xốc xếch, cố ý chuyện , vẻ mặt bác sĩ dần dần trở nên khổ sở.

      Nguyên là vì thủ trưởng Cố hôn mê.

      Thủ trưởng Cố bị ám sát ở bệnh viện, truy cứu trách nhiệm đều dồn ở tất cả mọi người trong bệnh viện.

      Phẫu thuật khẩn cấp, nếu như thành công đất nước thiếu vị tướng mới.

      Nếu như thành công vệnh mệnh của bọn họ thay đổi.

      mặt mỗi người đều cực kỳ phức tạp, có sợ hãi, lo lắng thậm chí còn có mong đợi......

      Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi canh giữ ở bên ngoài phòng cấp cứu, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, trong lòng thấp thỏm an.

      ai trong họ muốn Cố Thành Viêm xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay xảy ra chuyện này hai người bọn họ đều sợ Cố Thành Viêm xảy ra chuyện.

      Cho đến sau khi kết thúc phẫu thuật Cố Thành Viêm được đưa ra khỏi phòng cấp cứu lúc này Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi mới thở phào nhõm.

      Nhưng lời của bác sĩ lại khiến bọn họ lo lắng.

      Cuộc phẫu thuật thành công nhưng chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm.

      ... ...

      Bên này Cố Thành Viêm mới vừa được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt Khả Lan liền bị Lục Hiểu Phong đưa .

      Ám sát thủ trưởng là tội lớn, mặc dù là vợ thủ trưởng cũng thể được xá tội.

      Khả Lan bị đưa , người nhà họ Cố nhận được tin tức Cố Thành Viêm bị thương liền trở nên rối loạn; Lương Tú Ly tận mắt nhìn thấy Cố Thành Viêm nằm viện với bộ dáng nửa sống nửa chết mặc dù rất vui mừng nhưng vẫn dám hành động thiếu suy nghĩ.

      cuộc chiến tranh quyền lực.

      ... ...

      Khả Lan ở trong phòng giam sáu ngày, tuy có Lục Hiểu Phong chăm sóc nhưng vẫn tránh được bị người biết chuyện chê cười.

      lại lần nữa gặp Cố Thành Viêm là vào buổi sáng sáu ngày sau.

      Ánh nắng mặt trời ấm áp in lên bóng dáng cao ráo của làm cho có cảm giác chân .

      Cho đến khi Cố Thành Viêm đến gần mới nhìn mặc quân phục, mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng khuôn mặt lại có chút vui vẻ, làm khuôn mặt Khả Lan cũng nở nụ cười.

      Cửa tù mở ra giơ tay lên, bước nhanh tới trước mặt , vòng tay ôm eo .

      “Tất cả đều qua?” Khả Lan hỏi , giọng nhàng chậm chạp, tuy biết rằng chuyện qua nhưng cảm giác dễ dàng.

      Khả Lan dứt lời Cố Thành Viêm gật đầu, đôi tay ôm vào lòng; đều qua rồi, để phải tham gia phải cuộc tranh chấp quyền lực này.

      Từ trước đến giờ cuộc tranh giành chính quyền trong đảng phái rất phức tạp, sau khi dẹp Lương Tú Ly cũng vẫn có người như Lương Tú Ly.

      muốn tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực, chỉ hy vọng .....ngây thơ như vậy.

      “Hôm ấy em sợ hãi, sợ chết.” Khả Lan nghe thấy trả lời, liền ra cảm giác của ngày hôm ấy.

      nhát dao đâm xuống, sợ Cố Thành Viêm nguy hiểm tới tính mạng.

      Nhưng điều có thể làm chỉ là giả bộ quan tâm, giả bộ hận .

      Diễn cho Lương Tú Ly xem.

      nghe Khả Lan , bàn tay khẽ siết chặt, bàn tay ấm áp mơn trớn mái tóc dài đen nhánh của , ôm chặt vào lòng.

      bỏ lại em mình.” trả lời , giọng chậm rãi nghiêm túc.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, vẻ mặt hơi dừng lại, từ trong ngực ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi đen nhánh nhìn đôi mắt tối tăm của .

      cúi đầu bốn mắt nhìn nhau.

      “Vết thương còn đau phải ?” Khả Lan hít hơi, đưa tay chạm vào vết thương ngực .

      che giấu vẻ lo lắng trong mắt.

      Ngày ấy xuống tay cũng , vì để cho Lương Tú Ly tin tưởng sớm chuẩn bị màn kịch hay này.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , đưa tay nắm bàn tay bé trắng nõn của , vân vê giữa lòng bàn tay lát mới : “Em sao, vết sưng đỏ thối rữa thế nào rồi?” dứt lời đưa tay vén cổ áo lên.

      Ánh mắt dừng vết thương trong cổ áo.

      Chỗ thối rữa vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, lúc này kết thành vảy tạo chênh lệch ràng làn da trắng nõn của làm cho người ta cảm thấy cực kỳ chói mắt.

      Đột nhiên bị Cố Thành Viêm vén áo sắc mặt Khả Lan ửng đỏ, đưa tay vội vàng đẩy tay Cố Thành Viêm ra.

      có việc gì lớn, gây thương tổn lớn.” Khả Lan trả lời, đây chỉ là vết thương , đối với Khả Lan mà cũng có gì lớn.

      nghe Khả Lan trả lời sắc mặt trở nên trầm.

      Đưa tay ôm Khả Lan vào lòng, đôi tay dần siết chặt.

      “Đều là đúng, để em phải chịu khổ.” Giọng chầm chậm, từng câu từng chữ tràn đầy áy náy.

      Khả Lan nghe liền giật mình, trong lòng có dòng suối ấm áp chảy qua, há miệng muốn trả lời nhưng lời đến miệng lại được gì.

      quan tâm khiến vui mừng.

      Khả Lan cùng Cố Thành Viêm mấy câu sau đó liền rời khỏi nhà giam.

      Dọc đường xem ai ra gì ôm eo , lúc mọi người còn trố mắt nhìn cùng Khả Lan lên xe.

      Khả Lan ngồi lên xe lại giùng giằng nhìn bên ngoài xe, xác định được ít người nhìn bọn họ trong lòng dâng lên cảm giác thẹn thùng.

      Mấy ngày nay bởi vì chuyện ám sát Cố Thành Viêm sớm huyên náo khiến cho mọi người đều biết.

      Bây giờ lại cùng hài hòa như lúc ban đầu khiến cho những người biết chuyện cảm thấy khó hiểu.

      Mà Khả Lan lại cảm thấy ôm trước mặt bao nhiêu người khiến nhất thời cảm thấy quen.

      Cho đến khi ngồi lên xe lúc này Khả Lan mới đưa tay đẩy bàn tay eo xuống, rồi sau đó quay đầu nhìn : “Lương Tú Ly thế nào rồi?” Mấy ngày nay Khả Lan cực kỳ quan tâm về Lương Tú Ly.

      Song họ diễn trò nhiều ngày như vậy là vì Lương Tú Ly.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nhắc tới Lương Tú Ly vẻ mặt hơi dừng lại, ngồi thẳng người, nhanh chậm trả lời: “Lọt lưới, vẫn chưa phán quyết.”

      Mặc dù có chứng cứ chứng minh Lương Tú Ly phạm tội nhưng muốn phán tử hình hề dễ.

      Mặc dù bà ta lộ ra chân tướng nhưng cũng chỉ có phần.

      Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời hơi ngừng lại, chần chừ rồi : “Lương Bảo Nhi cùng Lâm Bảo Nhi sao?” Hỏi xong chuyện Lương Tú Ly Khả Lan liền hỏi về Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi.

      Nhưng mà đột nhiên nghe Khả Lan hỏi như vậy vẻ mặt hơi trầm xuống, đưa tay ôm bả vai , quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt mình.

      “Những việc này từ nay có quan hệ gì với em.” Giọng trầm thấp, trong ánh mắt thoáng qua tia tàn khốc.

      Khả Lan nghe như vậy vẻ mặt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn , há miệng muốn trả lời nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

      Cái gì gọi là có quan hệ với ?

      và Cố Thành Viêm hòa hợp lừa Lương Bảo Nhi, hại Lương Tú Ly vào nhà tù, Lương Bảo Nhi dễ dàng buông tha cho sao?

      Tuy hay nhưng nếu như muốn làm cũng dễ dàng.

      Nếu từ đó về sau có thể mặc kệ những chuyện này, cũng cảm thấy nhõm ít.

      Nhưng mấu chốt chính là nếu như mặc kệ đó chính là hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông mà sống.

      Đây cũng phải là điều mà muốn.

      “Em biết rồi.”

      Mặc dù Khả Lan muốn nhưng chần chừ hồi lâu liền cho câu trả lời giả dối.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, ánh mắt tối sẫm chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khả Lan.

      cảm thấy trả lời qua loa nhưng lại vạch ra.

      Im lặng chốc lát.

      “Khả Lan, sau này em hãy ngoan ngoãn ở nhà.....sinh con.” đột nhiên nhắc tới con muốn Khả Lan sống ở nhà họ Cố.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm liền giật mình, cúi đầu chần chừ lát mới ngẩng đầu con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt .

      “Đó là chuyện sau này.”

      Khả Lan đồng ý sống ở nhà họ Cố để sinh con. Quật Khởi phải làm sao.

      Chuyện và Kim Hạo hợp tác thu mua cổ phần của Lương Thị phải làm thế nào.

      Bỏ qua. để ý sao?

      làm được.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, khuôn mặt trở nên trầm, hai mắt tối tăm dâng lên tia tức giận.

      Đôi tay nắm bả vai của dần siết chặt cho đến khi kêu đau lúc này mới buông lỏng chút.

      Khả Lan giùng giằng từ trong lòng muốn ra ngoài, mím môi nhìn : “Em biết em vô dụng nhưng em muốn bỏ việc, bây giờ em mang thai, nếu như sau này cố em nhất định ngoan ngoãn ở nhà.” Giọng của Khả Lan trầm, hy vọng Cố Thành Viêm có thể đồng ý với .

      muốn cứ ở nhà họ Cố như vậy.

      “Công việc của em, ánh có thể tìm người thay thế.” với Khả Lan có thể tìm người khác thay thế vị trí của , sau này cần trông nom nữa.

      Khả Lan nghe như vậy khuôn mặt tái xanh, vội vàng hít sâu hơi, cất giọng : “Em biết nhà họ Cố rất coi trọng chuyện con cái đời sau nhưng muốn em chỉ ở nhà họ Cố sinh con em làm được.” Giọng Khả Lan kiên định, buông tha.

      hiểu ý Cố Thành Viêm, muốn ngoan ngoãn ở nhà, ít ra ngoài, động tới việc gì chỉ làm người phụ nữ thuộc về .

      Mặc dù Cố Thành Viêm có ý tốt nhưng làm được, cũng có cuộc sống của , muốn phụ thuộc.

      bậy.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, giọng rét run bày tỏ Khả Lan nên như vậy.

      chỉ muốn bị cuốn vào tranh chấp đảng phải, hy vọng ở nhà họ Cố để được bảo vệ.

      Nhưng.....

      Khả Lan căn bản nghe lọt.

      muốn em ở nhà phải chỉ để em sinh con mà là quan tâm em.” tới đây lại đưa tay nắm bả vai , hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, vẻ mặt thành .

      “Cảm ơn nhưng em muốn.” Khả Lan nghe Cố Thành Viêm giải thích, thở dài, đưa tay ôm eo .

      phải muốn có con mà là vấn đề công việc, muốn phụ thuộc vào .

      Câu trả lời của Khả Lan khiến cơ thể Cố Thành Viêm cứng đờ.

      Bàn tay ôm của khẽ run, vẫn biết đây phải là điều Khả Lan muốn nhưng vẫn hy vọng có thể ngoan ngoãn ở nhà.

      “Nếu như hy vọng em ngoan ngoãn ở nhà em lựa chọn thế nào?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan đồng ý liền hôn mặt hỏi.

      hy vọng lựa chọn ở nhà.

      Nhưng.....

      Khả Lan trả lời lại giống như suy nghĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :