1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87: Ông chủ đến.

      Có lẽ bởi vì Khả Lan quả quyết từ chối khiến cho Lý Hồng Hoa tức giận.

      Bà ta đứng trước mặt Khả Lan, trong đôi mắt lộ ra tia lạnh lẽo, mặc dù muốn lời cay độc nhưng suy nghĩ chút lại xoay người hừ lạnh: “Nghĩ tới những năm lăn lộn ở thành phố, thể cứu vãn được nữa, còn biết xấu hổ.” Lý Hồng Hoa xong ra khỏi phòng.

      Khả Lan thấy Lý Hồng Hoa vậy sắc mặt hơi trầm xuống, thở dài, xoay người nhìn bé trai, trong lòng chần chừ có nên tới đồn công an báo án hay .

      Đứa bé mất tích, mẹ đứa bé nhất định lo lắng.

      Nhưng......

      Khả Lan tới đồn công an lại thể kiếm ra người để báo án.

      Khả Lan muốn báo án bé trai tóm lấy cánh tay Khả Lan giọng : “Chị, cầu xin chị đưa em về thành phố, em sợ.”

      Dứt lời bàn tay đứa bé nắm ống tay áo Khả Lan run rẩy.

      Thấy tình huống như thế Khả Lan hơi ngừng lại, chần chừ rồi gật đầu đồng ý cầu của bé trai.

      Rời khỏi đồn công an Khả Lan ghé tiệm ăn cơm rồi mới quay về nhà.

      Trong nhà ngoài cậu mợ còn có hai người họ.

      Quan hệ của Khả Lan với bọn họ tệ nhưng bởi vì người lớn nên còn qua lại.

      Đến giờ cơm tối Khả Lan đưa Đỗ Niệm Diệc cùng ăn cơm, mợ cả cùng con dâu bóng gió chuyện ông chủ Lý muốn Khả Lan làm vợ bé.

      Cuối cùng tới chuyện làm vợ bé.

      chuyện để Khả Lan thông minh chút, nhất định có thể trèo cai, có thể vào nhà ông chủ Lý làm bà chủ.

      Bữa ăn tối khiến Khả Lan có khẩu vị, ăn được vài miếng Khả Lan liền buông chén đũa quay về phòng để ý tới lời của bọn họ.

      Sau khi quay về Khả Lan có thói quen xem tin tức liền thấy tin tức giải tỏa ở đây.

      Sáng sớm ngày hôm sau nhà tang lễ liền cho người tới bố trí linh đường đổi lại thành màu trắng.

      Dù gì cũng là người thân, cậu mợ thấy trong nhà bố trí thành màu trắng, dường như nhớ ra điều gì đó hốc mắt dần dần đỏ.

      Tập tục ở quê phải để tang cùng với khóc, Khả Lan đem bình tro cốt để vào quan tài rồi quỳ gối ở bên cạnh.

      Hai ngày nay khóc quá nhiều nên hai mắt Khả Lan sưng đỏ, lần này quỳ gối trước quan tài vẫn cúi đầu lau nước mắt, mấy người được mời tới khóc thuê cũng khóc tới đinh tai nhức óc.

      Linh cữu vào đất liền an tâm.

      Sau khi lo hậu xong Khả Lan lập tức rời , muốn nhân cơ hội này đem khoản tiền lần trước ông chủ đưa quyên góp vào viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi.

      Buổi tối ông chủ Lý kia lại xuất ở nhà Khả Lan, khuôn mặt ông chủ Lý bầm tím, hiển nhiên là bị người ta đánh.

      Mặc dù mặt có vết thường nhưng quần áo chỉnh tề, dạng chó hình người.

      Thấy ông Lý tới Khả Lan liền dẫn Đỗ Niệm Diệc vào phòng tiếp tục suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, xin nghỉ dài hạn đến năm mới mới quay về thành phố.

      Cho nên bắt đầu tính toán chuyện Quật Khởi.

      Khả Lan cùng Đỗ Niệm Diệc vừa mới vào phòng......

      “Khả Lan, đứa trẻ rửa mặt chưa?”

      Lý Hồng Hoa chợt mở cửa phòng tốt bụng hỏi Khả Lan Đỗ Niệm Diêc rửa mặt hay chưa.

      Nghe thấy Lý Hồng Hoa lúc này Khả Lan mới nhớ tới chưa rửa mặt, xoay người muốn lấy nước rửa mặt cho đứa bé.

      Lý Hồng Hoa lại vào kéo đứa bé thở dài tựa như quan tâm : “Hôm nay cháu cũng mệt rồi mợ giúp cháu tắm cho thằng bé, lát nữa đưa nước vào cho cháu.” Dứt lời Lý Hồng Hoa cúi đầu nghẹn ngào hốc mắt đỏ bừng.

      Đứa bé giùng giằng chịu nhưng thấy hốc mắt Lý Hồng Hoa đỏ bừng, có thể là ý thức được gì đó cuối cùng giãy giụa nữa.

      Thấy bộ dáng Lý Hồng Hoa Khả Lan suy nghĩ nhiều cảm thấy Lý Hồng Hoa đột nhiên tốt bụng có thể là do tình thân.

      Nhưng......

      Sau khi Lý Hồng Hoa rời khỏi phòng Khả Lan liền đem Đỗ Niệm Diệc khóa vào trong phòng ở góc nhà.

      Rồi sau đó.....Ý bảo ông chủ Lý vào phòng Khả Lan.

      Cậu Khả Lan thấy tình huống như vậy sắc mặt cũng rất khó nhìn, rất là đồng ý chuyện này.

      Lại bị Lý Hồng Hoa mắng mỏ.

      “Ông chủ Lý muốn khu nhà của chúng ta làm trung tâm, nhà chúng ta có thể được hơn sáu triệu tệ.”

      “Cả đời ông cũng thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”

      “Ông tưởng Lâm Khả Lan là đồ tốt sao? chừng ở thành phố cũng là vợ bé của người ta.”

      “Lúc trước nó và mẹ nó hút cạn cả tiền của ba mẹ, em các người đều được xu.”

      “Vốn dĩ phải bồi đắp, lúc này nên để ý nhiều.”

      ... ...

      ... ...

      Sau khi Lý Hồng Hoa ra ngoài Khả Lan liền ngồi lên giường.

      còn suy nghĩ về viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi cùng với việc lựa chọn di dời sản nghiệp của Quật Khởi, chuyển công ty tới Hàng Châu, có thể bắt đầu lại ở đây.

      Két......

      Lúc này Khả Lan nghe thấy tiếng mở cửa cho rằng là mợ cả liền : “Cháu tự rửa được.”

      Dứt lời thấy mợ cả trả lời mà nghe thấy tiếng khóa cửa.

      Trong lòng có chút kinh ngạc, quay đầu lại thấy ông chủ Lý từ cửa chậm rãi về phía .

      Thấy ông chủ Lý đầu tiên Khả Lan sững sờ sau đó liền đoán được tại sao mà Lý Hồng Hoa muốn đưa Đỗ Niệm Diệc .

      Khả Lan còn chưa chuyện ông chủ Lý liền đè xuống.

      “Con quỷ , ngờ cay độc như vậy, còn tìm người đánh tôi, còn làm bộ như là xử nử.” Dứt lời cả người ông chủ Lý đè lên người Khả Lan.

      Mặc dù Khả Lan nhưng bị người đàn ông đầy đặn đè lên người nên khó có thể đẩy ra.

      “Hôm nay nếu như ông dám làm gì tôi sáng mai tôi nhất định kiện cho ông thanh bại danh liệt.” Khả Lan lạnh giọng nhắc nhở ông chủ Lý, thân là nhân viên nhà nước lại làm loại chuyện bại hoại như vậy.

      Nhưng......Ông chủ Lý nghe thấy Khả Lan như vậy cũng chỉ hừ tiếng, đưa tay kéo mái tóc dài của Khả Lan dùng lực kéo về phía sau hiểm cười : “Chỉ bằng người như sao? Ông đây khiến cho chưa ra khỏi thôn chết ở trong thôn có tin hay ?” Dứt lời ông ta tiếp: “Chỉ cần ngoan ngoãn phục vụ ông cho tốt ông đây đảm bảo được ăn ngon mặc đẹp.”

      Ông chủ Lý xong khuôn mặt cười thô bỉ còn bộ dáng áo mũ chỉnh tền như trước.

      Ông ta tự tay kéo quần áo của Khả Lan, dùng lực kéo ra lúc nhìn thấy da thịt trắng nõn trước ngực liền hít vào hơi tự chủ đưa tay lên sờ.

      Ông ta hài lòng “ồ” lên.

      Đúng là ở thành phố về cấp bậc quả nhiên giống nhau.

      Lúc này Khả Lan cách nào tỉnh táo, cả người run rẩy, chẳng lẽ hôm nay chết dưới tay ông chủ Lý này sao?

      Nghĩ đến đây Khả Lan dùng sức hít hơi đổi lại khuôn mặt tươi cười, nũng nịu : “Vậy ông cũng thể vội vàng nhu vậy! Phá hư đồ của tôi lại phải tốn tiền mua.”

      Dứt lời ánh mắt Khả Lan như thấy thương cho quần áo của mình.

      Ông chủ Lý thấy bộ dáng của Khả Lan lập tức nở nụ cười, từ trong ngực móc ra xấp tiền giơ trước mặt Khả Lan, ánh mắt sắc nhọn.

      “Tôi có căn biệt thự ở khu trung tâm, ngày mai tới đó ở .” Dứt lời ông Lý cúi đầu muốn hôn lên đôi môi Khả Lan.

      Khả Lan chợt nghiêng mặt sang bên cạnh nụ hôn của ông ta rơi vào khuôn mặt .

      Chợt thấy ghê tởm Khả Lan chịu đựng cảm giác buồn nôn khẽ chớp hai mắt, sau đó đưa tay chỉ trước ngực ông ta dịu dàng : “Ông đè tôi thấy nặng quá, tôi muốn ở .”

      xong Khả Lan nhàng uốn éo người nắm cổ áo của ông chủ Lý chớp chớp mắt với ông ta.

      Mộ Dung Triển đứng ở ngoài cửa sổ muốn nhảy vào nhưng thấy tình huống như thế lại dừng bước.

      Trong nhà Khả Lan lật người lấy được cây kéo tủ đầu giường.

      ngồi người ông chủ Lý khuôn mặt cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lạnh lẽo.

      Người đàn ông vóc dáng đầy đặn bộ mặt hưởng thụ chờ Khả Lan lấy ra tất cả vốn liếng, Khả Lan lại cầm cây kéo dùng sức ghim vào hướng giữa hai chân ông ta.

      Từ từ hạ xuống người đàn ông bị đau đến nỗi từ giường nhảy dựng lên, kêu lên tiếng đẩy Khả Lan từ giường xuống.

      Khả Lan xuống giường sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh lắc lư đứng dưới đất lạnh lùng nhìn ông chủ Lý.

      Đầm đìa máu tươi ông chủ Lý đứng che cậu của mình.....A......Kêu la thảm thiết.

      Mà bên ngoài Lý Hồng Hoa cùng chồng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông chủ Lý cảm thấy tình huống đúng, đập cửa vội vàng hỏi ông chủ Lý xảy ra chuyện gì.

      Nghe thấy giọng gấp gáp của người ở bên ngoài.

      Khả Lan nhấc chân mở cửa phòng, sau khi để mọi người vào liền về phía phát ra tiếng của Đỗ Niệm Diệc.

      Lúc này trong phòng ông chủ Lý sắc mặt tái nhợt, lúc nhìn thấy Khả Lan mở cửa cho người vào, ra khỏi phòng ông ta ngừng kêu la trong giọng ngừng muốn giết .

      Lúc này Lý Hồng Hoa cùng chồng nhìn thấy tình hình trong phòng bị sợ đến cả người run rẩy, nằm mơ cũng nghĩ tới nhu nhược lại ác độc cắt bộ phận trọng yếu của đàn ông.

      Sau khi Khả Lan tìm thấy Đỗ Niệm Diệc liền thu dọn đồ đạc xoay người muốn bỏ .

      Lý Hồng Hoa ngăn cản Khả Lan, cả người run rẩy vội vàng : “Làm người ta bị thương lại cứ như vậy bỏ ?” Dứt lời ánh mắt Lý Hồng Hoa dừng người ông chủ Lý.

      họ của Khả Lan ở lầu xuống lầu thấy máu tanh trong phòng cũng hoảng sợ.

      Sắc mặt mọi người khác nhau, cảm thấy kinh ngạc khi thấy Khả Lan làm như vậy với ông chủ Lý.

      Thấy cả nhà như vậy đôi tay Khả Lan nắm chặt đứng thẳng người mặt lạnh lùng trầm giọng : “Thôn phải dỡ bỏ theo diện tích mà tính ra giá tiền đền bù, tôi điều tra rồi, giá tiền đền bù ở khoảng hai trăm đến hai trăm tám mươi nghìn tệ, đồ chơi của ông chủ Lý nếu lập tức chở bệnh viện phẫu thuật tiền chữa vượt quá mười nghìn tệ.”

      Dứt lời Khả Lan khẽ cười đẩy Lý Hồng Hoa ra về phía trước hai bước rồi chợt dừng bước : “Mặc dù các người thích tôi cùng mẹ tôi nhưng tôi từng xem các người như người thân.”

      Lúc đầu Khả Lan cảm thấy cùng mẹ làm liên lụy đến ông bà ngoại cùng những người họ hàng cho nên họ hàng có bất mãn, cũng có áy náy cũng muốn bồi thường cho bọn họ.

      Nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ tuyệt tình như vậy cần bồi thường cho bọn họ nữa.

      Khả Lan dắt Đỗ Niệm Diệc ra ngoài Mộ Dung Triển liền xuất trước mặt .

      “Ông chủ tới.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 88: Ông chủ tới 2

      Mộ Dung Triển chợt xuất là bởi vì ông chủ tới, cuối năm là lúc bang hội bận rộn nhất ông chủ lại chạy tới Hàng Châu gặp Lâm Khả Lan.

      Điều này làm Mộ Dung Triển cảm thấy giật mình kinh ngạc đồng thời nghi ngờ gian tình của hai người.

      Khả Lan vừa mới ra cửa liền nghe thấy Mộ Dung Triển như vậy nhất thời bối rối.

      Ông chủ Lãnh tới?

      Sao ông chủ Lãnh đột nhiên tới Hàng Châu?

      Chẳng lẽ giống như , muốn di chuyển sản nghiệp?

      Nghĩ tới đây Khả Lan đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó ở biệt thự lưng chừng núi, Diệp Huệ ông chủ Lãnh tự mình bế ra ngoài.

      Chẳng lẽ máu chó đến vậy sao, bộ dáng giống như người vợ chết của ông chủ Lãnh?

      “Ông chủ muốn gặp tôi?” Khả Lan giọng hỏi Mộ Dung Triển, vẻ mặt bình tĩnh.

      Mộ Dung Triển đột nhiên xuất với câu như vậy, chỉ có thể nghĩ là ông chủ Lãnh muốn gặp .

      Như vậy vừa đúng lúc có thể chuyện Quật Khởi với ông chủ Lãnh.

      Mộ Dung Triển nghe Khả Lan hỏi như thế cũng vội trả lời mà xoay người kéo Khả Lan rời khỏi đây lên xe lúc này Mộ Dung Triển mới : “Ông chủ chưa muốn gặp nhưng mà tôi cảm thấy ông ấy khẳng định muốn gặp .”

      Dứt lời ánh mắt Mộ Dung Triển nhìn Khả Lan trở nên rất mập mờ.

      Lúc trước cậu ta cho rằng ông chủ có ý với Lâm Khả Lan có thể là do bản năng của người đàn ông.

      Ai Lâm Khả Lan trời sinh có khuôn mặt đẹp vú to, đừng ông chủ ngay cả cậu ta cũng khơi lên bản năng của đàn ông.

      Chỉ là cũng phải lại.

      Ngày ấy bọn họ đem Lâm Khả Lan rửa sạch rồi đưa lên giường nhưng ông chủ cũng chỉ sửng sốt chứ ngón tay cũng đụng vào, phải thích, đưa người tới ông chủ lại tự mình ôm xuống.

      Điều này càng làm cho Mộ Dung Triển ngừng suy nghĩ.

      Lúc trước ông chủ có người vợ chính thức, mọi người tưởng rằng yên ổn nhưng cuối cùng người vợ chính thức kia lại thích người trong bang, rồi sau đó đương nhiên người vợ chính thức kia chạy theo người khác.

      Cậu ta còn nhớ lúc đó chị dâu ông chủ phải là đàn ông kết hôn năm nhưng đụng vào người chị.

      Sau đó tin tức ông chủ được chỉ truyền trong bang lần.

      Chẳng lẽ.....Ông chủ được?

      Nếu , người đàn ông ba mươi tuổi sao lại đụng vào phụ nữ?

      “Tiểu Triển guốc trong bụng ông chủ, ông chủ nghĩ cái gì cậu đều biết, xem ra quan hệ tệ.” Khả Lan nghe Mộ Dung Triển bỗng nhiên híp mắt cười trêu chọc cậu ta.

      Mộ Dung Triển nghe thấy Khả Lan khuôn mặt trở nên đỏ bừng há miệng muốn cãi lại.

      Nhưng Đỗ Niệm Diệc ngồi người Khả Lan chợt mở miệng : “Chú thích đàn ông.”

      câu nhất thời khiến khuôn mặt Mộ Dung Triển trở nên tím tái như gan heo, đưa tay cốc cái đầu của Đỗ Niệm Diệc: “Nhóc con có tin chú để những người kia bắt cháu lần nữa .”

      Dứt lời Mộ Dung Triển hừ lạnh quay đầu lái xe.

      Khả Lan nghe thấy Mộ Dung Triển chợt cảm thấy có gì đó đúng.

      Làm sao Mộ Dung Triển lại biết Đỗ Niệm Diệc bị bắt cóc?

      “Bây giờ bọn buôn người thế nào?”

      Khả Lan bỏ qua câu hỏi tại sao, trực tiếp hỏi Mộ Dung Triển tình hình của bọn buôn người.

      Mộ Dung Triển nghe Khả Lan nhất thời có lấy lại tinh thần trả lời: “Đưa vào tù.”

      “Cậu theo dõi tôi?”

      Nghe thấy Mộ Dung Triển Khả Lan hỏi lại.

      Tại sao lại theo dõi ?

      Nếu như theo dõi sao Mộ Dung Triển sớm xuất .

      Nếu ngày ấy cần phải chạy trốn thở ra hơi còn phải tốn tiền mua đồ con cho Đỗ Niệm Diệc.

      Mộ Dung Triển nghe Khả Lan cơ thể cương cứng nghiêng đầu nhìn Khả Lan, im lặng chỉnh lại vẻ mặt rồi : “Ông chủ bảo tôi theo nhưng cho tôi xuất , hôm nay nếu như phải do gặp phải kẻ xấu tôi cũng xuất .” Dứt lời dường như Mộ Dung Triển nghĩ ra cái gì liền tiếp tục : “Tôi .....Chị Khả Lan nếu chị chán người chồng thiếu tướng kia rồi theo ông chủ chúng tôi .”

      Mộ Dung Triển xong bắt đầu mong đợi.

      Dựa vào hung ác mà Khả Lan đối với người đàn ông kia cậu ta cảm thấy nếu ông chủ và Lâm Khả Lan ở chung chỗ nhất định rất đặc sắc.

      “Tại sao cho cậu xuất ?”

      Khả Lan nhìn chằm chằm Mộ Dung Triển hỏi lại câu.

      hiểu tại sao ông chủ lại cho Mộ Dung Triển xuất .

      Mộ Dung Triển nghe Khả Lan hỏi vẻ mặt hơi dừng lại, tại sao xuất ?

      Là ý của ông chủ!

      Lát sau Mộ Dung Triển muốn trả lời Khả Lan.

      Lại thấy tới nơi liền dừng xe quay đầu nhìn Khả Lan : “ tự mình hỏi ông chủ .”

      Dứt lời Mộ Dung Triển xuống xe đứng bên ngoài chờ Khả Lan cùng vào.

      Khả Lan ngẩng đầu nhìn căn biệt thự trước mặt trong lòng thầm nghĩ rồi thở dài hơi ôm Đỗ Niệm Diệc vào.

      Vào phòng Khả Lan để Đỗ Niệm Diệc xuống, mắt nhìn khắp nơi, lúc thấy ông chủ quay đầu nhìn Mộ Dung Triển.

      Mộ Dung Triển đưa tay chỉ lầu: “Ông chủ ở lầu phòng thứ ba bên trái, lên hình như là xem danh sách cổ phần của Quật Khởi.” tới đây Mộ Dung Triển nhíu mày ý bảo Khả Lan nhanh lên.

      Cuối năm nên chuẩn bị thưởng cuối năm.

      Khả Lan vừa nghe Mộ Dung Triển như thế liền sững sờ lại nhớ tới chuyện 5% cổ phần!

      Chẳng lẽ có biểu tốt khiến ông chủ hài lòng nên đạt được phần thưởng?

      Nghĩ tới đây Khả Lan nhấc chân chuẩn bị lên lầu rồi chợt dừng bước nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Triển.

      “Ông chủ chưa muốn gặp tôi, tôi cứ như vậy lên tốt lắm đâu?” Khả Lan tới đây muốn quay đầu lại.

      Mộ Dung Triển chợt nóng nảy đưa tay đẩy Khả Lan : “Yên tâm, hai ngày trước tôi nhìn thấy ông chủ cầm điện thoại xem hình của , dù sao người cũng tốt hơn! lên chắc chắn có chuyện gì, phải muốn có cổ phần sao?”

      Dứt lời Mộ Dung Triển đẩy Khả Lan lên lầu.

      Khả Lan nghe thấy Mộ Dung Triển như vậy chợt cảm thấy khóe miệng run rẩy chẳng lẽ có lực hấp dẫn như vậy?

      .....Nhất định là Mộ Dung Triển nhìn nhầm rồi, hình mà ông chủ Lãnh nhìn nhất định phải là .

      Mặc dù Khả Lan cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cuối cùng cưỡng được lời của Mộ Dung Triển vào phòng làm việc của ông chủ.

      Bởi vì gõ cửa nhưng có người lên tiếng nên Khả Lan bị Mộ Dung Triển đẩy vào phòng.

      Sau khi vào nhà nhìn chiếc đèn trong nhà, ánh đèn mờ mờ.

      theo ánh đèn thấy người đàn ông ngồi trong phòng trái tim đột nhiên hoảng sợ.

      Nhìn qua thấy bộ dáng của ông chủ Lãnh có chín phần giống Cố Thành Viêm.

      Nếu như phải Khả Lan biết trong nhà chỉ có ông chủ Lãnh có lẽ nghĩ đó là Cố Thành Viêm.

      vội vã lên tiếng Khả Lan đưa tay mở đèn trong phòng rồi sau đó nụ cười có chút cứng ngác, lên lầu chính là muốn cổ Phần như theo lời Mộ Dung Triển .

      quản ông chủ Lãnh nghĩ gì đều làm việc theo ý ông chủ!

      Ánh đèn trong phòng chợt sáng khiến cho người đàn ông ở trong phòng đột nhiên giật mình.

      nghiêng đầu nhìn về phía người mở đèn, hai mắt vốn dĩ lạnh lùng bỗng nhiên nhíu chặt chăm chú nhìn Khả Lan.

      Hình như rất kinh ngạc, hai mắt tối tăm nhìn chằm chằm Khả Lan, lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Khả Lan cảm thấy tức giận cùng chút xấu hổ, tới gần ông chủ Lãnh : “Mộ Dung Triển đưa tôi tới đây ...... muốn gặp.....tôi....tôi làm phiền chứ?” Dứt lời Khả Lan còn muốn chuyện.

      Nhưng còn chưa kịp ta chợt từ ghế đứng dậy đưa tay ôm vào lòng.

      Đột nhiên bị ôm khiến cơ thể Khả Lan cứng ngắc cảm giác kỳ quái khiến Khả Lan nhất thời quên mất phải giãy giụa.

      Lát sau Khả Lan bắt đầu giùng giằng muốn ông chủ Lãnh buông ra.

      Hình như ông chủ Lãnh cũng ý thức được mình quá vội vàng nên dần dần buông ra, rũ hai mắt lên tiếng.

      Thấy bộ dáng ông chủ Khả Lan chần chừ sau đó hít hơi sâu “Tôi?... ....Có phải rất giống người vợ chết của ?” Dứt lời Khả Lan nhìn ông chủ Lãnh muốn tìm ra chút manh mối.

      Nhưng chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của cùng với ánh mắt giống người.

      Lát sau ông chủ Lãnh ngước mắt, hai mắt tối tăm khôi phục vẻ yên lặng như cũ, ngồi trở lại lên ghế im lặng : “ rất giống ấy.”

      viện lý do cho riêng mình muốn nghi ngờ.

      Khả Lan nghe thấy ông chủ Lãnh trái tim chợt chìm xuống, lại là thế thân.

      Khuôn mặt này của rốt cuộc giống bao nhiêu người?

      “Ừ......” Khả Lan gật đầu trả lời ông chủ Lãnh : “ rất thích ấy.” Dứt lời Khả Lan mặt biến sắc nhìn bàn làm việc.

      bàn có tờ giấy chuyển nhượng cổ phần.

      Nhìn thấy......Mộ Dung Triển lừa .

      Khả Lan thấy sổ sách khóe miệng nở nụ cười lại nghe thấy tiếng của ông chủ Lãnh.

      “Tôi có lỗi với ấy.”

      Lúc này giọng trầm thấp của ông chủ Lãnh vang lên có chút buồn bã.
      Khả Lan nghe ông chủ Lãnh trái tim trầm xuống.

      nghe chuyện của ông chủ Lãnh và vợ, vợ ăn trộm, ta giết vợ, bây giờ lại trách bản thân có lỗi với vợ.

      đúng là.....Tâm lý thay đổi.

      “Vậy có thể bồi thường người nhà của ấy.” Khả Lan đưa ra đề nghị với ông chủ Lãnh.

      ta vừa nghe thấy Khả Lan như thế sắc mặt trở nên rất phức tạp.

      “Người thân duy nhất của ấy mới vừa qua đời vì tôi.” Giọng của trầm chậm rãi lộ ra buồn bã.

      Khả Lan nghe ông chủ Lãnh như vậy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ông chủ Lãnh, giật mình, đúng là người của xã hội đen, bên cạnh vây quanh đều là máu tanh.

      Giết vợ, ngay cả người thân của vợ cũng giết?

      biến thái.

      Mặc dù lúc này Khả Lan cảm thấy ông chủ Lãnh biến thái cách nào diễn tả bằng ngôn từ, nhưng là cấp dưới vẫn nên an ủi: “ ấy ở trời có linh thiêng nhất định có thể cảm nhận được sám hối của .”

      tới đây Khả Lan thở dài chợt nhớ tới mình phải tới để an ủi mà để đòi cổ phần.

      Nhưng bộ dáng ông chủ Lãnh lúc này đúng là khiến ngượng ngùng.

      “Nếu như là có thể tha thứ ?”

      Ông chủ Lãnh đột nhiên đứng dậy bóng dáng cao ráo chặn lại ánh đèn trong phòng đứng trước mặt Khả Lan.

      Ông chủ Lãnh chợt hỏi khiến Khả Lan bối rối.

      Nếu như là ?

      Bị giết, người nhà cũng bị giết còn có thể tha thứ sao?

      Có thể sao?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 89: Chưa ra hình dáng.

      Đáp án trong lòng Khả Lan dĩ nhiên là thể!

      Nhưng đối mặt với câu hỏi của ông chủ căn cứ vào nguyên tắc cấp dưới phải nịnh nọt ông chủ, an ủi câu: “ áy náy và thành tâm nhất định ấy có thể cảm nhận được.”

      Dứt lời Khả Lan nhàng thở ra hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt chợt nghĩ tới câu .

      Tự tạo nghiệt thể sống.

      Mà người đàn ông đứng trước mặt Khả Lan nghe thấy câu trả lời của chợt giơ tay lên nắm bả vai Khả Lan bàn tay khẽ run rẩy.

      Đôi mắt tối tăm của nhíu chặt, môi mỏng mím lại hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      khí đột nhiên trở nên kỳ quái.

      Khả Lan nghiêng đầu nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của , nắm bả vai khiến có cảm giác quen thuộc.

      Sau đó lại ngẩng đầu nhìn thấy cảm xúc của biểu lộ ra khá là kích động.

      Sau đó lại thêm câu.

      ấy cũng có lỗi nên tất cả phải do lỗi của .”

      Khả Lan tới đây khẽ rũ mắt, trong mắt lóe lên tia giễu cợt.

      Người đàn ông biến thái!

      thấy thần thái của luôn biến hóa ngón giữa khẽ cứng đờ hình như phát ra bản thân quá vội vàng dần dần buông bả vai Khả Lan rồi sau đó thu tay về.

      im lặng đứng trước mặt , bóng dáng cao lớn, che ánh đèn trong phòng cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, lúc này đứng trước mặt nhưng lại thể gì với .

      Đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc.

      Lát sau......

      chợt xoay người tới bàn làm việc cầm giấy chuyển nhượng nhìn Khả Lan “Theo như lệ thường thưởng cho cổ phần của Quật Khởi.” Dứt lời ngồi xuống cầm cây bút đặt giấy chuyển nhượng rồi : “Nếu có vấn đề gì ký tên.”

      Lúc này giọng của biểu lộ khá nghiêm túc.

      Khả Lan nghe thấy ông chủ nhắc tới chuyện cổ phần, trái tim khẽ run cẩn thận nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của ông chủ.

      Thấy tình hình như vậy Khả Lan nhấc chân tới bàn làm việc ngồi xuống bên ghế.

      cầm bản hợp đồng mở ra nhìn đại khái chính là.....huê hồng.

      Chỉ là.....lúc trước Mộ Dung Triển 5% bây giờ biến thành 10%.

      Thấy 10% Khả Lan ngây ngẩn cả người ngẩng đầu nhìn ông chủ Lãnh trong lòng chợt cảm thấy chẳng lẽ biểu quá tốt khiến ông chủ hài lòng?

      Nghĩ đến đây Khả Lan chuyện hiểu ông chủ Lãnh là người đặc biệt làm sao có thể phân được 5% với 10%.

      Cho nên nhiều hơn 5% là cho !

      Nghĩ đến đây Khả Lan lên tiếng cầm bút cúi đầu ký tên.

      Sau khi ký tên xong Khả Lan cầm bản còn bản đưa cho ông chủ Lãnh.

      Cố Thành Viêm vẫn lên tiếng Khả Lan liền đứng dậy muốn rời nhưng mới vừa đứng dậy quay người lại nhớ tới chuyện tiền quyên góp.

      Sau đó Khả Lan lại quay đầu nhìn ông chủ Lãnh: “Ông chủ, chuyện tiền quyên góp......Tôi nghĩ.”

      Giọng Khả Lan trầm thấp nhanh chậm bộ mặt cẩn thận nghiêm túc.

      cảm thấy phải cẩn thận trong tiền quyên góp.

      Viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi còn quỹ y tế, quỹ hiếu học.

      Chuyện lấy lại danh tiếng cho Quật Khởi phải có hai người kết hợp.

      Nghĩ đến đây Khả Lan muốn tới chuyện tiền quyên góp.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nhắc tới chuyện tiền quyên góp, chân mày vốn dĩ nhíu lại dần dần buông ra ta liền nhớ tới chuyện này.

      Giao khoản tiền cho người khác ta yên lòng giao cho Khả Lan ta lại vô cùng yên tâm.

      Khả Lan rất công và tư, tiền tài cũng tham tiền.

      “Cách gì?” nhanh chậm hỏi Khả Lan, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan khẽ nhíu mày chờ tiếp.

      Khả Lan nghe ông chủ hỏi lại liền phục hồi tinh thần.

      Mím môi ngước mắt nhìn ông chủ Lãnh : “Quật Khởi ở thành phố tiếng xấu lan xa, đem tỷ làm từ thiện cũng cứu vớt được danh tiếng của Quật Khởi.”

      “Cho nên tôi nghĩ nên chuyển Quật Khởi tới đây, thứ nhất có thể lấy được danh tiếng của công ty, thứ hai số tiền kia có thể giúp càng nhiều người hơn.”

      Khả Lan tới đây dừng chút còn muốn tiếp.

      chợt cắt ngang lời .

      cần, Quật Khởi dời .” Giọng của trầm chậm rãi trong mơ hồ lộ ra chút khí thế cho từ chối.

      Khả Lan nghe ông chủ trả lời vẻ mặt đọng lại hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ông chủ.

      Chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của ông chủ.

      Trong lòng Khả Lan chợt cảm thấy e sợ ngón giữa khẽ run lên nhưng vẫn đem những lời trong lòng ra.

      “Ông chủ, tại ngày nào Quật Khởi cũng bị hao tổn đổi Đông thành Tây, chuyển sang đây có hướng phát triển tốt hơn.” Từ trước đến nay giọng của Khả Lan nhàng lúc này lại lạnh lùng kiên quyết lộ ra kiên định cùng tự tin.

      Mà Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan vẻ mặt liền giật mình con ngươi chớp chớp.

      Im lặng trong chốc lát.

      “Vậy do ai quản lý?” Cố Thành Viêm trầm giọng hỏi Khả Lan.

      Cái ta quan tâm phải là vấn đề chuyển .

      Khả Lan nghe thấy ông chủ đột nhiên hỏi tới vấn đề ai quản lý trái tim sững sờ nhưng lập tức phản ứng kịp.

      Ông chủ như vậy là đồng ý với ý tưởng của sao?

      “Tôi.” Khả Lan chút do dự tự tiến cử, cuối cùng lại tăng thêm câu: “Tôi nhất định tạo ra kỳ tích.”

      “Đủ rồi.”

      Nhưng nghe thấy .....lại lạnh giọng quát chói tai câu.

      câu khiến cơ thể Khả Lan nhàng rung động.

      đứng thửng trước bàn.

      sai cái gì?

      Ở thành phố ông chủ Lãnh giao quyền quản lý cho chẳng lẽ phải là khẳng định năng lực của sao?

      tại chỉ muốn tìm đường lui cho Quật Khởi!


      Tại sao ông chủ Lãnh lại nổi giận?

      khí trong phòng chợt trở nên kỳ quái, sắc mặt trầm ngồi ghế người tản ra khí lạnh.

      Khả Lan đứng thẳng người bên cạnh bàn trong lòng suy nghĩ rốt cuộc sai chỗ nào khiến cho ông chủ vui!

      Mặc dù muốn chuyển Quật Khởi tới đây nhưng cũng phải vì lòng riêng mà là suy tính lâu dài.

      Ông chủ Lãnh tung hoành nhiều năm, tại Quật Khởi cần gì ta thể nào có suy tính.

      Im lặng hồi lâu......

      ra ngoài .”

      ta chợt trầm giọng Khả Lan ra ngoài.

      Khả Lan lại đứng thẳng trước bàn muốn rời .

      mấp máy môi đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu lại chợt cất giọng: “Ông chủ trong tay ông có rất nhiều sản nghiệp nhưng ở đây lại bằng thử chút, mở rộng sản nghiệp ở đây.” Khả Lan tới đây khẽ hít sâu hơi.

      Mặc dù có thể đoán được nguyên nhân ông chủ cho Quật Khởi chuyển tới đây là vì có bộ dáng giống như người vợ chết của ta.

      Nhưng công và tư phải ràng thể buông thả bản thân dựa vào nam nhân mà sống.

      Cố Thành Viêm nghe Khả lan vẻ mặt hơi dừng lại sắc mặt lại lạnh lùng.
      Nhiều năm như vậy tính cách của trước sau quật cường như .

      “Tôi suy nghĩ.” Cuối cùng ta đồng ý với ý tưởng của ta chỉ cho câu trả lời lập lờ nước đôi.

      Nếu như chuyển Quật Khởi tới đây còn phải quan tâm tới chuyện ở doanh trại cùng với nhà họ Lãnh làm gì có thời gian chạy tới đây.

      Khả Lan nghe thấy ông chủ trả lời mặc dù trong lòng biết cơ hội trở nên mong manh nhưng vẫn muốn buông tha.

      Xoay người muốn bỏ .

      “Đúng rồi ngày mai để tiểu Triển đưa đứa bé mà cứu về nhà.” chợt nhắc tới chuyện đứa bé giọng chậm rãi sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

      Khả Lan nghe thấy ông chủ nhắc tới chuyện đứa bé chợt dừng bước quay đầu nhìn về phía ông chủ.

      Trong lòng cảm thấy nghi ngờ.

      Ông chủ cho Mộ Dung Triển theo tại sao cho Mộ Dung Triển xuất ?

      Chẳng lẽ là muốn kiểm tra khả năng phản ứng của ?

      Ừ.....Xem ra là như vậy.

      “Vâng”

      Cuối cùng Khả Lan chỉ gật đầu trả lời ông chủ.

      Mở cửa bỏ .

      Sau khi rời khỏi phòng làm việc Khả Lan suy nghĩ cảm giác mình nên quay về khách sạn.

      Nhưng vừa ra cửa Mộ Dung Triển liền ngăn Khả Lan : “Sợ rằng thể quay về nhà rồi tạm thời ở đây dù sao chỗ này cũng lớn.” Mộ Dung Triển xong liền lôi kéo Khả Lan tới đầu bên kia hành lang.

      Khả Lan muốn từ chối lời của Mộ Dung Triển vì còn nhớ chuyện lần trước Mộ Dung Triển làm.

      Nhưng còn chưa kịp mở miệng Mộ Dung Triển lại : “Đúng rồi quên cho biết ông chủ mua khu này chuẩn bị quy hoạch vừa đúng lúc ngày mai phó thị trưởng tới đây cũng xuất tin tức vừa truyền hôm nay người đàn ông muốn làm nhục cũng nên biết trọng bên nào khinh bên nào.”

      Mộ Dung Triển tới đây chợt dừng bước mở cửa khẽ cười : “Chị Khả Lan hôm nay chị ngủ ở đây đứa bé kia ngủ cùng tôi.”

      Dứt lời cửa phòng vừa đóng Mộ Dung Triển liền rời căn bản cho Khả Lan cơ hội chuyện.

      Vốn dĩ Khả Lan muốn rời nhưng lúc này Mộ Dung Triển sắp xếp ổn thỏa ngay cả việc làm người khác bị thương cũng sắp xếp xong.

      Điều này khiến cho Khả Lan có lý do rời .

      Vì vậy vào trong phòng liền phát người mình có dính máu có thể là do lúc nãy dính phải.

      Thấy vết máu Khả Lan liền cởi quần áo tắm.

      Sau khi đổ đầy nước Khả Lan liền vào bồn tắm.

      Chợt yên tĩnh làm cho nhớ tới tình hình nhà xác ngày hôm đó.

      nhìn thấy Lương Tú Ly.

      Loảng xoảng......

      Lúc này cửa nhà tắm bị đẩy ra loảng xoảng tiếng khiến cả người Khả Lan ở trong nước ngừng run lên.

      Nghiêng đầu lại thấy ông chủ Lãnh trầm đứng ở đó hai mắt tối tăm nhìn chằm chằm .

      Lúc này vẻ mặt ông chủ Lãnh tối tăm biến thành kinh ngạc sau đó dần lộ ra vẻ hứng thú.

      Khả Lan theo bản năng nhìn thân dưới của liền khẽ kêu.

      “A...... ra ngoài."

      Dứt lời Khả Lan nhìn khắp nơi tìm khăn lông.

      Lúc này khuôn mặt sớm ửng đỏ.

      Hình như nhìn thấy ý đồ muốn tìm khăn lông của khóe miệng khẽ nở nụ cười từ từ đưa tay cầm khăn lông nhấc chân tới trước mặt Khả Lan ném khăn lông lên người .

      Rồi sau đó lại thong dong xoay người đưa lưng về phía giọng : “Chưa ra hình dáng gì.”

      câu khiến khuôn mặt ửng đỏ của Khả Lan trở nên tím tái.

      Chưa ra hình dáng gì?

      Chỗ nào của chưa ra hình dáng gì?

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90: Kình thiên trụ.

      Bóng đêm tối tăm như mực, thâm trầm tan ra được.

      Sau khi ông chủ vào phòng Mộ Dung Triển liền khóa cửa lại, chắn thanh gỗ trước cửa, vỗ tay cái hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

      Nếu như lần trước ông chủ động vào là bởi vì Lâm Khả Lan hôn mê, có kích tích, vậy lần này nam quả nữ ở chung luôn có thể khơi lên dục vọng.

      “Chú, chú nhốt chị Khả Lan với người đàn ông trong phòng làm gì?” Đỗ Niệm Diệc nhìn thấy bộ dáng hả hê của Mộ Dung Triển nghiêng đầu hỏi câu sau đó lại “Đếm tiền sao?”

      Đỗ Niệm Diệc cũng nhớ lần đầu tiên ba tìm thấy mẹ cũng nhốt cậu ở bên ngoài, sau đó bọn họ ở bên trong lâu còn có thanh lạ.

      Sau đó mẹ cho cậu biết bọn họ đếm tiền, sau khi đếm xong mua cho cậu thứ mà cậu muốn.

      Chẳng lẽ chị Khả Lan cùng chú kia cũng đếm tiền sao?

      Vậy sau khi bọ họ đếm xong có mua cho cậu thứ mà cậu muốn .

      Mộ Dung Triển nghe thằng bé thiếu chút nữa sặc nước miếng.

      Đếm tiền?

      Là ai dạy thằng bé.

      Im lặng lát.

      Mộ Dung Triển đưa tay vỗ đầu Đỗ Niệm Diệc sau đó bế thằng bé lên khó có thể che giấu kích động trong lòng vui vẻ : “Đúng vậy, đếm xng mua đồ chơi cho cháu.”

      Dứt lời Mộ Dung Triển thấy trái tim vui vẻ.

      Ông chủ là thẳng mọi người có lẽ hiểu rồi!

      “Vậy cháu có thể mua kình thiên trụ sao?” Đỗ Niệm Diệc nghe Mộ Dung Triển ánh mắt sáng rực.

      Mộ Dung Triển nghe cậu bé hỏi khẽ cười gật đầu “Sáng mai mua cho cháu.”

      Kình thiên trụ? Ông chủ là kình thiên trụ rồi!

      Trong phòng.

      Khả Lan tắm xong, mặc đồ ngủ muốn ra ngoài.

      Nhưng vừa tới đóng cửa lại thấy ông chủ Lãnh ngồi ghế sa lon vẫn chưa hề rời .

      Nhìn thấy ông chủ Lãnh vẫn chưa rời , Khả Lan theo bản năng nhìn quần áo người.

      Quần áo mong manh quá bó sát người.

      Sau đó lại quay lại phòng tắm mặc áo khoác vào lúc này mới ra ngoài.

      Sau khi ra ngoài Khả Lan nhìn thấy ông chủ Lãnh cầm máy tính bảng trong tay, bàn tay khác nhàng di chuyển màn hình, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên có ý muốn rời .

      “Khụ.....”

      Khả Lan khẽ ho nhắc nhở ông chủ Lãnh tồn tại của .

      Ông chủ Lãnh có hồ đồ cũng đến mức nhầm phòng.

      Ông chủ Lãnh xuất trong phòng nhất định là do Mộ Dung Triển giở trò.

      nghe khẽ hô từ từ ngẩng đầu, hai mắt tối tăm đánh giá Khả lan, chân mày khẽ nhíu lại cúi đầu, sau khi ấn nút tắt liền vứt máy tính bảng sang bên.

      nhanh chận từ ghế sa lon đứng dậy bóng dáng cao ráo bước tới gần .

      Khả Lan thấy ta tớ gần theo bản năng lui về phía sau hai bước.

      nam quả nữ, nhưng cử chỉ ông chủ Lãnh ôm khiến cho e sợ.

      Khuôn mặt của giống như người vợ chết của ông chủ Lãnh, đây lại là địa bàn của ông chủ Lãnh, nếu như ông chủ Lãnh muốn làm gì nhất định thể chạy thoát được.

      Nghĩ đến đây Khả Lan khẽ run chợt thấy khóe miệng có chút run rẩy.

      vừa mới vừa trốn khỏi ổ sói lại rơi vào miệng cọp sao?

      .....Tôi tắm xong rồi, bây giờ liền ra ngoài.” Khả Lan thấy ông chủ càng ngày càng tới gần vội vàng .

      Dứt lời xoay người bước nhanh .

      nhìn thấy phản ứng của cũng lên tiếng mà xoay người nhìn về phía ; ánh mắt u ám môi mỏng khẽ mím, mặc dù thể tỏ thân phận của với .

      Nhưng lúc này thấy khỏe mạnh, tối tăm trong lòng mấy ngày qua trở thành hư .

      Khả Lan tới trước cửa phòng đưa tay mở cửa nhưng làm thế nào cũng thể kéo ra.

      lạp lặp lại mấy lần cửa vẫn mở nghiêng đầu nhìn người đàn ông cách đó xa há miệng muốn hỏi.

      lại mở miệng trước.

      “Khóa lại rồi. ra được.”

      nhanh chậm trả lời Khả Lan sau đó xoay người vào phòng tắm.

      Khả Lan nghe thấy vẻ mặt hơi dừng lại, mấp máy môi lên tiếng; mà tới trước cửa sổ muốn mở cửa ra xem có cách nào .

      Nhưng cửa sổ khóa kín!

      Thấy tình huống như thế Khả Lan có cách nào thở dài hơi chỉ có thể gọi điện thoại Mộ Dung Triển mở cửa.

      Điện thoại được kết nối tiếng của Mộ Dung Triển vang lên.

      “Chị Khả Lan đừng là tôi cho chị và ông chủ cơ hội nha, cứ thẳng thắn làm việc.”

      Bĩu môi......

      Chỉ câu sau đó Mộ Dung Triển liền cúp máy.

      Tút tút...... thanh này lại khiến Khả Lan rối như tơ vò.

      Lúc này đối mặt với cách làm của Mộ Dung Triển Khả Lan giận chỉ muốn xông ra cho Mộ Dung Triển bạt tai.

      là người có chồng!

      ... ...

      Có chồng?

      ......Khả Lan hơi ngừng lại.

      ra tính là có chồng, quyết định ly hôn Cố Thành Viêm!

      Nghĩ đến đây Khả Lan bỗng trầm xuống vốn dĩ hoảng sợ đột nhiên trở nên bình tĩnh.

      Để điện thoại xuống quay đầu xem tình hình trong phòng.

      Trừ chiếc giường lớn bên ngoài còn có sa lon, mặt đất có thảm lông cừu trong phòng còn có máy sưởi.

      Là cấp dưới Khả Lan dựa nguyên tắc phải nịnh nọt ông chủ, tự giác lựa chọn ngủ sa lon.

      tới đầu giường muốn cầm gối chuẩn bị tới ghế sa lon ngủ.

      Nhưng ánh đèn sau lưng đột nhiên bị che lại.

      Hơi nước ấm áp làm trái tim giật mình.

      đột nhiên đứng thẳng người lại ngã vào trong lồng ngực của , hương thơm nhàn nhạt quen thuộc bay về phía .

      Cố Thành Viêm?

      Cảm thấy quen thuộc Khả Lan vội vàng quay đầu nhìn người ở phía sau; đập vào mắt vẫn là khuôn mặt của ông chủ Lãnh, trừ khí chất giống Cố Thành Viêm mấy phần, ngoài ra thấy bóng dáng của Cố Thành Viêm.

      thấy Khả Lan quay đầu lại bàn tay lơ lửng giữa trung chuẩn bị ôm eo bỗng nhiên cứng lại.

      Nhất thời mê luyến khiến quên mất thân phận của mình lúc này.

      Khả Lan quay đầu nhìn thấy ngượng nghịu trong mắt theo bản năng cúi đầu nhìn bàn tay của .

      Nhìn thấy bàn lơ lửng giữa trung chuẩn bị ôm .

      Trong đầu chợt ầm.....Nổ tung xoay người vội vàng đẩy ra.

      Bụp.....

      Trong đầu trống khiến giơ tay tát cái.

      Sau khi ra tay Khả Lan liền phản ứng kịp, trái tim khẽ run; quá xúc động, đánh ông chủ!

      khí nhất thời trở nên rất kỳ quái.

      Khả Lan đứng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nở nụ cười trở nên càng khó chịu.

      Mà ánh mắt của trầm tư hồi đột nhiên đè Khả Lan lên giường.

      Cơ thể rắn chắc đè người , hai tay nắm cổ tay , giam cầm cơ thể .

      Khả Lan đột nhiên bị áp đảo kêu lên tiếng ngừng giùng giằng.

      Nhưng hơi sức của quá lớn, sức của quá , lúc này giãy giụa căn bản có tác dụng lại càng tăng thêm ham muốn của .

      Lát sau.

      chợt nở nụ cười trầm giọng lạnh lùng : “Cho tới bây giờ chưa từng có ai tát tôi.”

      Dứt lời khẽ nhíu mày, vẻ mặt ác lạnh.

      Khả Lan nhìn bộ dáng ông chủ, nội tâm run lên, động tác giùng giằng dần dần dừng lại.

      Im lặng chốc lát.

      “Tôi.....Tôi kết hôn, ..... thể.” Lúc này Khả Lan vội vàng giải thích.

      kết hôn, thể cùng người đàn ông khác có quan hệ mập mờ.

      nghe thấy Khả Lan trả lời, ánh mắt hơi dừng lại, chân mày vốn dĩ nhíu lại dần dần buông ra ánh mắt thoáng qua vẻ hoài nghi.

      Nhưng lạnh lùng : “Hả? Tôi nghe ly hôn.”

      câu khiến sắc mặt Khả Lan trở nên lúng túng.

      có...... có.....Chúng tôi chỉ cãi nhau, tôi có ý định ly hôn.

      Khả Lan tới đây mặc dù trái tim cảm thấy cảm thấy muốn nhưng vẫn phải nhắm mắt ra.

      nghe Khả Lan chân mày bỗng nhiên buông lỏng, mặt mày bất động, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên và nghiêm túc suy tư nhưng khóe miệng lại co quắp hình như còn nở nụ cười.

      Rồi sau đó dần dần buông Khả Lan ra đứng dậy.

      Bóng dáng cao ráo vừa đúng chặn lại ánh đèn trong phòng, bóng dáng đặt người Khả Lan.

      Khả Lan thấy đứng dậy liền vội vàng từ giường bò dậy đứng lên ôm gối đầu muốn tới ghế sa lon ngủ.

      chợt trầm giọng : “ là phụ nữ, ngủ giường .” Trong lời lộ ra ý cho từ chối.

      Sau khi xong xoay người nhấc chân tới trước ghế sa lon nằm xuống.

      Khả Lan nhìn thấy hành vi của ông chủ trái tim liền giật mình, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cuối cùng mấp máy môi gì, kéo chăn nằm lên giường.

      Khả Lan tưởng rằng buổi tối ngủ yên ổn vì có người đàn ông xa lạ ở chung phòng.

      Nhưng ban đêm Khả Lan yên mà ngược lại ngủ rất ngon.

      Ngủ tới rạng sáng, Khả Lan mơ thấy.....Mộng xuân.

      Cả người nóng rực làm giùng giằng đột nhiên tỉnh dậy.

      Nhưng đập vào mắt là mảnh tối đen như mực, trong mũi ngửi thấy mùi thuốc lá.

      giật giật cơ thể chợt ý thức được mình bị người ta ôm trong ngực, cảm giác quen thuộc khiến cho muốn ngủ nhưng lại đột nhiên cảm thấy thích hợp.

      ở chung phòng với ông chủ Lãnh vậy người ôm là ai?

      Nghĩ đến đây Khả Lan giùng giằng đẩy người đàn ông xuống dưới giường.

      Bụp..... tiếng hình như người đàn ông đụng phải tủ ở đầu giường.

      Rồi sau đó lục lọi từ dưới đất bò dậy.

      Trong phòng có mở đèn, khoảng gian đen kịt, nhờ ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.

      Bóng dáng cao ráo im lặng đứng bên giường tựa như cúi đầu nhìn về phía .

      Khả Lan thấy người đàn ông đứng dậy nhìn mình liền vội vàng khép hai mắt lại.

      Trong lòng phỏng đoán buổi tối có thể ông chủ Lãnh ngủ tới rạng sáng liền cảm thấy ở ghế sa lon thoải mái nên bò lên giường.

      Sau đó ngủ quên nên ôm ngủ.

      Nhưng đột nhiên tỉnh dậy đá người xuống giường khiến ông chủ thức dậy.

      nghĩ với thân phận của ông chủ Lãnh, khi tỉnh dậy tính khí nóng hơn người bình thường!

      Nghĩ như vậy Khả Lan bắt đầu hoảng hốt, chỉ cầu xin ông chủ ngàn vạn lần đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91: Xử lý như thế nào

      Khả Lan nhắm chặt hai mắt dám mở ra, khóe mắt khẽ hí nhìn về phía .

      Sau khi đứng lên có lên tiếng, rồi sau đó nằm lên giường đưa tay muốn kéo lại.

      lại đưa chân muốn đá người.

      Nhưng kịp thời đưa tay nắm chân của Khả Lan.

      Khả Lan ngẩn ra có cảm giác quen thuộc dâng lên.

      thể thừa nhận ông chủ Lãnh cùng Cố Thành Viêm chỉ có thân hình ngay cả cách giơ tay nhấc chân cũng giống nhau.

      Mùi người, mắt, thần thái......

      Hình như ý thức được bản thân luống cuống dần dần buông chân Khả Lan ra.

      Sau đó từ giường đứng dậy xoay người tới ghế sa lon im lặng nằm xuống.

      Từ đầu đến cuối hai người gì.

      Mặc dù hai người lên tiếng nhưng đều buồn ngủ.

      Tờ mờ sáng hôm sau.

      Khả Lan lật người theo bản năng nhìn ông chủ Lãnh, thấy người còn ngủ lúc này mới xuống giường mặc quần áo bước nhanh tới kéo cửa mở ra.

      Lại thấy ở cánh cửa đối diện có dán tờ giấy màu vàng nhạt.

      Sáng sớm Mộ Dung Triển ngồi máy bay chuyến sáu giờ về thành phố.

      Thấy tờ giấy Khả Lan lấy xuống thở dài xuống lầu.

      định lập tức rời , song còn băn khoăn lời mà hôm qua Mộ Dung Triển .

      Ông chủ Lãnh mua lại khu nhà cũ của , cũng muốn biết tại sao ông chủ Lãnh lại muốn mua mảnh đất này.

      Sau khi ăn sáng Khả Lan cùng ông chủ Lãnh ra ngoài, ngoại trừ tài xế trong xe chỉ có hai người.

      Mặt đối mặt nhìn Khả Lan, ông chủ Lãnh vẫn nhắm mắt, sắc mặt lạnh lùng.

      Khả Lan vẫn lên tiếng, ngồi trong xe trong lòng chần chừ biết nên mở miệng hỏi ông chủ Lãnh lý do mua mảnh đất kia thế nào.

      Nhưng lời đến miệng Khả Lan lại nuốt vào trong.

      Hồi lâu......

      Ông chủ Lãnh chợt mở mắt vẻ mặt bình tĩnh, hai mắt tối tăm, nhìn thẳng Khả Lan chợt mở miệng : “ sớm chuyển Quật Khởi , yên tâm.” Giọng của trầm thấp.

      Khả Lan cho rằng mình nghe nhầm, ngước mắt nhìn về phía , nhưng lại thấy được thần thái bình tĩnh tự nhiên của .

      “Cảm ơn ông chủ.”

      Cuối cùng Khả Lan giọng trả lời, cẩn thận ngước mắt nhìn về phía nhưng thể nhìn ra điều gì.

      Im lặng suốt dọc đường .

      Cho đến khi xuống xe Khả Lan thấy người đứng ở đầu thôn khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      ngờ Lý giám đốc hôm qua bị thương nhưng sáng nay vẫn còn có thể đón tiếp ông chủ Lãnh.

      Khả Lan lên tiếng đứng ở phía sau lưng , ánh mắt quét qua người giám đốc Lý .

      Giám đốc Lý phát ra tồn tại của Khả Lan, vẻ mặt rét lạnh, đôi mắt tàn khốc nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười.

      Người trong thôn thấy Khả Lan tới sắc mặt đều khác nhau.

      Mọi người vẫn cho rằng ở thành phố làm vợ bé nhưng lúc này ngồi xe của nhà đầu tư mọi người thể lần nữa nhận định lại về .

      Nếu như người đàn ông trước mặt là người bao nuôi vậy chỉ có thể số quá tốt.

      Giám đốc trẻ tuổi tuấn, hai người đứng chung chỗ thấy thế nào cũng giống như ông chủ cùng người tình.

      Hơn nữa giám đốc trẻ tuổi này là nhà đầu tư muốn mua thôn này.

      Tại sao nhiều thôn như vậy chọn lại chọn thôn này, điều này làm cho mọi người bắt đầu suy tính vị trí của Lâm Khả Lan trong lòng người đàn ông kia.

      Ông chủ Lãnh đứng giữa đám người, dạo trong thôn, sắc mặt Khả Lan bình tĩnh theo phía sau lưng .

      Đột nhiên bị người ta kéo xuống.

      Mà người túm ai khác chính là mợ cả của Lý Hồng Hoa.

      “Khả Lan ngày hôm qua là mợ tốt.”

      Lý Hồng Hoa thấy Khả Lan quay đầu lại vội vàng giải thích.

      Nếu như bà ta biết ở thành phố Khả Lan tìm được người đàn ông bản lĩnh như vậy ngày hôm qua bà làm chuyện kia!

      Khả Lan nghe mợ cả , vẻ mặt hơi dừng lại, dừng bước chân nhìn Lý Hồng Hoa, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

      Nếu như hôm qua trong phòng có cây kéo có phải là bị giám đốc Lý làm nhục rồi ?

      Nhiều năm như vậy vẫn cảm thấy lúc nợ những người thân này, nghĩ tới sau này còn có cơ hội trả lại.

      Chỉ là bây giờ nhìn lại căn bản cần rồi.

      Nghĩ đến đây Khả Lan : “Cháu trách mợ.” Giọng Khả Lan nhanh chậm.

      trách hay cũng vô dụng vì rất khinh thường.

      Lý Hồng Hoa nghe Khả Lan khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, lôi kéo Khả Lan còn muốn chuyện nhà cửa.

      Khả Lan lại đưa tay lạnh lùng kéo tay Lý Hồng Hoa ra.

      “Mợ đuổi cháu ra ngoài xin hãy tự trọng chút.” Dứt lời Khả Lan quay đầu nhấc chân theo những người ở phía trước.

      Lý Hồng Hoa nghe thấy lời Khả Lan liền hiểu ý nhưng hối hận muộn.

      Khả Lan đẩy tay Lý Hồng Hoa ra, giám đốc Lý ở trước mặt thấy vậy vẻ mặt tối sầm.

      Ông ta bị Khả Lan biến thành phế nhân ông ta nhất định phải giết chết .

      Sau khi mọi người đoạn đường liền tới Từ Đường trong thôn, được xây dựng vào thời Minh Sùng Trinh với kết cấu bằng gỗ.

      Bởi vì được cất giữ tốt cho tới nay là đặc sắc của người trong thôn ít người đến tham quan.

      Nhưng bởi vì người dân chuyển nên Từ Đường trong thôn nhiều năm có ai để ý.

      Sau khi Khả Lan vào Từ Đường cảm thấy có chút kỳ quái đưa mắt nhìn khắp nơi, nhìn thấy trong tay giám đốc Lý cầm cái điều khiển .

      Rồi sau đó ấn xuống.

      Rầm...... tiếng, cây trụ bắt đầu sụp đổ.

      Cột gỗ trong phòng đột nhiên ngã xuống.

      Khiến mọi người chạy trối chết tán loạn bốn phía.

      Khả Lan theo bản năng xoay người muốn chạy về phía cửa đột nhiên bị người khác kéo tay sau đó bị ôm ngã mặt đất.

      ngước mắt thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông chủ Lãnh.

      cây cột gỗ đè lên người ông chủ Lãnh.

      Đầu óc Khả Lan đột nhiên trở nên trống rỗng.

      Nhìn bị cây cột đè ép trong lòng cảm thấy hốt hoảng sao chứ?

      Sao ông chủ Lãnh lại cứu ?

      Xung quanh đều là cột gỗ bị đổ cùng với tiếng người kêu rên.

      cố này khiến tình cảnh tại có người chết, bị thương và hôn mê.

      Tuy là do người làm nhưng làm ít người trong thôn cho rằng đây là xúc phạm tổ tiên.

      ... ...

      Lúc Khả Lan tỉnh lại là ở bệnh viện, sau khi tỉnh lại chuyện mà muốn làm chính là thăm ông chủ Lãnh.

      Ông chủ Lãnh ở phòng chăm sóc đặc biệt vẫn còn trong tình trạng hôn mê.

      Nguy hiểm tính mạng.

      Khả Lan cầu xin bác sĩ để vào phòng bệnh.

      vẫn cảm thấy hành vi của ông chủ Lãnh kỳ quái trong lòng cũng hoài nghi nguyên nhân ông chủ Lãnh cứu mình.

      Vào phòng bệnh Khả Lan tới trước mặt .

      Nhìn lớp da bị tróc mặt đưa tay muốn xé ra.

      Nhưng vừa mới đụng vào tấm da kia cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

      “Mời ra ngoài cho tôi phải thay nước cho bệnh nhân rồi.” Người chuyện là y tá, giọng ôn nhu nhàng, tới trước mặt Khả Lan đưa tay nhàng đẩy Khả Lan ra.

      Khả Lan lui về sau hai bước ánh mắt vẫn dừng khuôn mặt .

      Suy nghĩ chút lại tự với mình thế giới có chuyện như vậy.

      Thay đổi khuôn mặt?

      Rất có khả năng.

      Nghĩ đến đây Khả lan nghiêng đầu muốn về phòng mình.

      Nhưng mà càng cảm thấy kỳ quái hơn.

      Nhưng lại dám xác định.

      Thân phận của ông chủ Lãnh có như tưởng tượng hay .

      Khả Lan bị thương nặng liền xuất viện trước.

      Sau khi xuất viện lại quay lại thôn, nghe giám đốc Lý vào tù.

      Nhưng ràng tâm tình của người dân trong thôn rất mâu thuẫn.

      Khả Lan đưa điều kiện với người trong thôn dần trở thành phẫn nộ của dân chúng, đợi sau khi làm xong tất cả là nửa tháng sau.

      Thời tiết lạnh dần dần trở nên ấm áp, ông chủ Lãnh cũng tỉnh lại sau hôn mê.

      Cơ thể ông chủ Lãnh có gì khó chịu, giống như ngày thường nhưng vội xuất viện.

      Ông chủ Lãnh vẫn ở trong bệnh viện.

      Khả Lan thường xuyên tới thăm ông chủ Lãnh nhưng mỗi lần tới đều luôn thấy ông chủ Lãnh xử lý công việc.

      nhíu mày dường như là do có việc chưa xử lý xong, cử chỉ của cực kỳ giống người mà Khả Lan quen.

      Thời gian lâu dài Khả Lan chịu nổi suy đoán này nữa muốn hỏi câu có phải có thân phận khác hay .

      Nhưng còn chưa ra thẳng thắn.

      “Tôi biết mấy ngày nay rất nhức đầu.”

      Lúc này ngồi giường bệnh, nhanh chậm với .
      Khả Lan nghe vẻ mặt hơi dừng lại cũng ngay lập tức trả lời mà ngồi thẳng người chờ tiếp.

      Lát sau.....

      “Như suy nghĩ.”

      trầm giọng với Khả Lan như đoán thân phận của chính là Cố Thành Viêm.

      Nhưng câu của Cố Thành Viêm khiến cho đầu óc Khả Lan nổ tung.
      Chợt thấy cực kỳ buồn cười.

      ngờ lâu như vậy đều bị người đàn ông này đùa giỡn.

      Nghĩ đến đây Khả Lan chút do dự nghiêng đầu muốn rời .

      Cố Thành Viêm lại đưa tay nắm tay trầm giọng : “Em với em chuyện này.”

      Dưới ánh đèn mờ đứng trước mắt Lương Tú Ly.

      Con ngươi đen nhánh sáng ngời, đôi môi đỏ tươi, da trắng nõn.

      Thanh thuần động lòng người giống trong tấm hình trong phòng Cố Thành Viêm bảy tám phần.

      Cả người ngừng run rẩy, con ngươi nhìn thẳng Lương Tú Ly.

      Mà Lương Tú Ly lại nhanh chậm tới trước mặt đưa tay nắm cằm cười : “ phải vẫn luôn thích Viêm sao, hôm nay tôi cho cơ hội.” Dứt lời Lương Tú Ly thu tay lại.

      Cơ thể càng run hơn.

      “Mẹ......Con......”

      Bốp......

      Nhưng còn chưa xong Lương Tú Ly liền đưa tay đánh vào mặt khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

      Hai hôm trước bà ta mới biết ông chủ Lãnh chính là Cố Thành Viêm.

      Rốt cuộc là con của Cố Vọng Đông, làm việc cẩn thận lắm.

      Chỉ là bà ta muốn xem ai lợi hại hơn.

      phải thích con bé kia sao?

      Đưa con bé kia tới trước mặt cậu ta xem cậu ta xử lý thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :