1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc nhầm sếp lớn - Phù Sinh Y Thủy

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 75: Hôm nay muốn.

      Áo bạc bao phủ kéo dài suôn xuyết khắp thành phố, giống như lớp phấn trắng.

      Rơi xuống đất bên ngoài cửa, màu trắng như tuyết, tuyết rơi như lông ngỗng bay bầu trời.

      Khả Lan đứng trong phòng làm việc, nhìn Mộ Dung Triển ngồi trước bàn làm việc, liếc nhìn khắp nơi, xác định thấy ông chủ liền có cảm giác bị trêu chọc.

      “Ông chủ mới rời , để tôi xử lý chuyện ở đây.”

      Mộ Dung Triển dựa người ghế, lắc lư, vẫn mái tóc vàng như cũ, hai mắt màu nâu, cười như cười nhìn Khả Lan đứng trước bàn.

      Đồ mùa đong màu trắng, tôn lên làn da như hoa đào tháng ba của , bộ dáng thanh thuần, hai mắt đen nhánh, trong suốt.

      xinh đẹp, lại động lòng người.

      Khả Lan nghe Mộ Dung Triển , chân mày nhíu lại, quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp đề nghị Mộ Dung Triển bỏ Quật Khởi, mua cổ phiếu của Lương Thị.

      Mộ Dung Triển kinh ngạc trước đề nghị của Khả Lan.

      ta vẫn luôn cho rằng chỉ là bình hoa của ông chủ, ngờ, lại cơ trí như vậy.

      Dĩ nhiên, ông chủ vốn có ý như vậy, bỏ Quật Khởi!

      Hôm nay Quật Khởi trở nên khốn đốn, tự nhiên bọ họ giữ lại để tổn thất lớn, chỉ là, ông chủ sớm muốn bán để mua cổ phần của Kim Thị.

      Nhưng bây giờ Kim Thị chợt hợp tác cùng Quật Khởi, mua cổ phần của Lương Thị, điều này làm cho Mộ Dung Triển có chút nhức đầu!

      bên là ông chủ quyết định, bên là lựa chọn chính xác.

      ta biết nếu như ép Kim Thị, giúp Lương Thị, với dã tâm của Lương Tú Ly, sau này chừng đổ hết lên đầu bọn họ!

      ta cảm thấy, quyết định lần này của ông chủ là sai lầm, nhưng trong tổ chức của bọn họ, từ trước đến giờ đều do ông chủ quyết định!

      Ai dám phản bác!

      Cho nên Mộ Dung Triển luôn luôn dám phản bác ông chủ, lúc này nghe Lâm Khả Lan , cũng muốn đề xuất trước mặt ông chủ, thế nhưng chuyện này có liên quan sinh tồn của thế lực.

      Bề ngoài nhìn qua Mộ Dung Triển có chút cà lơ phất phơ, nhưng trong công việc, lại cực kỳ nghiêm túc.

      Mộ Dung Triển chuẩn bị báo với ông chủ, bảo Khả Lan ám binh bất động, chờ tin tức.

      Rồi sau đó.....

      Sau khi hai người chuyện, Mộ Dung Triển chuẩn bị rời , nhưng lúc tới cửa chợt dừng bước.

      ta lấy từ trong túi ra tờ séc ra đưa cho Khả Lan: “Ông chủ , mấy ngày nay vất vả rồi, đây là phần thưởng.” Dứt lời, Mộ Dung Triển chợt nở nụ cười, xoay người, mở cửa, sải bước rời .

      Khả Lan còn chưa kịp trả lời, Mộ Dung Triển xa, để tờ séc lại.

      nhìn tờ séc trong tay, phía viết tên rất ràng!

      Trong nháy mắt, Khả Lan cảm thấy đầu óc trống rỗng!

      đây là......Có chỗ đứng rồi?

      làm người ta kinh ngạc!

      Sau khi cất tờ séc, Khả Lan liền kiểm tra, những tài sản cùng giấy chứng nhận của Quật Khởi mấy năm gần đây.

      Trước khi đưa ra thị trường, Quật Khởi vẫn lấy châu báu, đồ cổ làm nghề chính; sau khi đưa ra thị trường, cuộc làm ăn đầu tiên, chính là khai phá phòng nhà đất.

      Nhưng bây giờ, Quật Khởi nhận được thông báo của hiệp hội thương mại, khai trừ Quật Khởi khỏi hạng mục, hơn nữa vì Lan Thư mà nhận giấy phạt lớn.

      Quật Khởi là quá phồn hoa.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan quay đầu, xuyên thấu qua cửa kính, thấy ngoài cửa, nhân viên ít hơn phân nửa, chợt nhớ lại cảnh tượng phồn hoa lúc ban đầu, so với lúc này quả .....tiêu điều.

      Rồi sau đó......

      Khả Lan xem xét báo cáo tài chính của Quật Khởi, sau khi tính toán các khoản bồi thường, lúc này mới phát ra, trong đêm, Quật Khởi còn lại gì!

      Thở dài hơi, Khả Lan đứng dậy, thu dọn đồ, chuẩn bị rời , rồi lại thấy thẻ nhớ trong túi xách.

      Bởi vì thứ này, lần đầu tiên thấy Cố Thành Viêm thể kiềm chế, rốt cuộc bên trong có chứa gì?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan bỏ thẻ nhớ vào, xoay người chuẩn bị xuống lầu.

      Nhưng mới vừa ra khỏi phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng gõ chữ liên tục.
      Lách cách.....

      Nghe thấy tiếng viết chữ.

      Khả Lan dừng bước, về phía thanh phát ra, lại thấy bạn học đại học của , Phương Đồng.

      Lại lần nữa nhìn thấy bạn học cũ, làm Khả Lan cảm thấy kinh ngạc.

      Trước kia Phương Đồng là học sinh nổi trội trong ngành thiết kế, nhưng cũng nổi danh là hacker, trộm nick......

      Nghĩ như vậy, vẻ mặt Khả Lan hơi ngừng lại, về phía Phương Đồng hai bước, ánh mắt dừng lại màn hình máy tính, quả nhiên, là số liệu xem hiểu.

      Thấy tình hình như vậy, Khả Lan nhàng ho hai tiếng, nhắc nhở Phương Đồng tồn tại của .

      Mặc dù hành vi xủa Phương Đồng tốt, nhưng phải là người xấu.

      Chợt nghe thấy tiếng ho khan, Phương Đồng sợ hết hồn, dừng động tác trong tay, ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Khả Lan ánh mắt trợn to.

      Mấy ngày trước ta mới vào Quật Khởi, lúc đầu biết Lâm Khả Lan là giám đốc của công ty, sau đó, chưa bao giờ thấy Lâm Khả Lan tới đây.

      Hôm nay ta nhìn thấy Lâm Khả Lan nên đặc biệt ở lại chờ , vốn dĩ muốn làm hùng cứu mỹ nhân, nhưng ngờ, lại tới trước mặt ta.

      lâu gặp.”

      Đầu tiên Phương Đồng đưa tay gãi mái tóc rối bù của mình nhếch miệng bật cười.

      Mặc dù nghe , Lâm Khả Lan kết hôn, nhưng lại là nữ thần của bọn họ, hơn nữa, tại Khả Lan rất bản lĩnh!

      làm người tình, làm bạn cũng tốt!

      Trước kia Phương Đồng là bạn Khả Lan, nhưng sau đó Khả Lan nghỉ học, quan hệ của hai người dần dần phai nhạt.

      Khả Lan bận.... làm kiếm tiền, chăm sóc mẹ, Phương Đồng....bận việc học.

      Lại nữa nhìn thấy, trong lòng Khả Lan ngoại trừ kinh ngạc và kích động còn có chuyện quan trọng khác.

      Chính là muốn nhờ ta phá mật mã thẻ nhớ mà Diệp Huệ mới đưa sáng nay.

      Phương Đồng cũng từ chối, bởi vì ấn sai mật mã ba lần, cho nên Phương Đồng mất tiếng mới phá được mật mã.

      Vừa mới mở ra, liền nhìn thấy tên trong văn bản, dùng màu xanh dương đánh dấu.

      Còn chưa nhìn tới lần thứ hai, Cố Thành Viêm chợt gọi tới.

      Phương Đồng đáp ứng cầu của Khả Lan, quay đầu ra chỗ khác, nhìn nội dung bên trong, mà ngồi nghe Khả Lan chuyện điện thoại.

      “Ở Quật Khởi?”

      Đầu dây bên kia vang lên giọng chậm rãi của Cố Thành Viêm.

      “Vâng.”

      Khả Lan giọng trả lời, vừa dứt lời Cố Thành Viêm lại lên tiếng.

      tới đón em.”

      Dứt lời, liền cúp máy

      Nghe thấy tiếng cúp máy, Khả Lan khỏi hít sâu hơi, quay đầu tiếp tục xem nội dung trong máy tính.

      Phương Đồng ngồi đưa lưng về phía máy tính chợt mở miệng “ phải là chồng cậu gọi đấy chứ?” Vừa rồi ta nghe giọng trong điện thoại.

      Nghe thấy giọng người đàn ông rất cường thế, chỉ để bản thân , Lâm Khả Lan có cơ hội mở miệng!

      Chậc chậc.....Người đàn ông này tốt lắm!

      Đàn ông tốt nên giống như ta, vợ là trời, ta là lớp bùn dưới chân vợ, mặc vợ chà đạp, đáng tiếc, ta có vợ.

      Nghe thấy Phương Đồng , Khả Lan khẽ cười, trả lời.

      Tiếp tục xem nội dung trong máy tính.

      Càng xem, chân mày Khả Lan càng nhíu chặt hơn.

      ......Lưu Cục tham ô lớn, có bằng chứng, Vưu Kỹ Mỹ là tình nhân, để lại dùng.

      .....Trưởng Cục tham ô tài chính của công trình thủy lợi tỷ hai, tạm để.

      ... ....

      ......Lâm Khả Lan con riêng Lâm Khải Nghiệp, tướng mạo đẹp, có thù địch với Lương Tú Ly, để lại dùng.

      Ghi chú: sắp xếp cho mẹ Lâm Khả Lan bị bệnh, bệnh nặng phải bệnh hiểm nghèo......

      .....Người tình của Lâm Khải Nghiệp, Dương Tố Phương, con riêng của Dương Tố Phương, để lại dùng.

      ... ...

      Nội dung ngắn, Khả Lan nhìn những thứ liên quan đến mình, muốn xem thêm nữa, tắt máy tính, lên tiếng, thu lại thẻ nhớ, Khả Lan xách túi, xuống lầu.

      Lúc này tâm tình rối bới, thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

      Quả nhiên Lương Bảo Nhi sai, trong trận địa này, chỉ là quân cờ .

      Mẹ là con riêng của Dương tướng quân, bệnh nặng lâu thể chữa là do có người cố ý sắp xếp, Lan Thư chọn làm người đại diện cho Quật Khởi, là bởi vì cùng Lan Thư cùng chung dòng máu.

      Tính toán lại, phải gọi Lan Thư là dì.

      nghỉ học, công việc thuận, bất đắc dĩ phải làm công việc quan hệ xã hội, gặp gỡ Lan Thư.

      Cho đến sau đó nhảy dù, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, tất cả đều có người sắp đặt.

      chỉ là người bé, đáng để Cố thủ trưởng tính toán sao?

      Đáng giá sao?

      Vì muốn bắt thủ lĩnh của nhóm tham ô, thăng lên thiếu tướng, hy sinh hôn nhân của mình, Cố thủ trưởng, hy sinh ít!

      Khả Lan nhanh, Phương Đồng nhìn hiểu, việc thế nào.

      Mà sai khi Khả Lan xuống lầu, hình như Cố Thành Viêm cũng vừa tới.

      Khuôn mặt vốn dĩ có chút gấp gáp, nhưng sau khi thấy Khả Lan xuống, khuôn mặt trở lại yên tĩnh.

      Hai người tới gần, Khả Lan rũ hai mắt, tay nắm túi xách, ray nắm chặt thành nắm đấm, nhắc tới nội dung mà nhìn thấy.

      Cố Thành Viêm đưa Khả Lan lên xe, tài xế mở cửa xe, bộ dáng cung kính, Khả Lan liếc nhìn, trong lòng cảm thấy buồn cười.

      Sau khi ngồi lên xe, bế ngồi lên đùi, chợt mở miệng: “Có tâm .” Hơi thở ấm áp, phun bên tai Khả Lan.

      Chợt nghe Cố Thành Viêm , Khả Lan hoảng hốt trong lòng, từ từ : “Tính toán sổ sách của Quật Khởi, khiến cho người ta nhức đầu.” Khả Lan tới đây, hít sâu hơi, bình ổn tâm tình.

      Sau đó ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh, trong suốt như nước, sáng ngời.
      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, chân mày nhíu lại, đưa tay vén sợi tóc rơi bên tai : “Vậy cần, .... ...”

      “Đây là công việc của em.” Khả Lan đợi Cố Thành Viêm xong, liền vội vàng .

      Người đàn ông này, đem người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, muốn bọn họ về phía đông, bọn họ cảm giác mình về hướng tây; nhưng cuối cùng phát , vẫn là về phía đông.

      Bệnh tình của mẹ lâu khỏi, là do người đàn ông này sắp xếp, gặp gỡ Lan Thư, cũng là sắp xếp, thiếu chút nữa chết tay Triệu Lạp Dương, cũng là do người đàn ông này!

      Cuối cùng mọi thứ đều do Cố thủ trưởng tính toán.

      Lần đầu tiên Khả Lan cắt ngang lời Cố Thành Viêm, điều này làm cho Cố Thành Viêm ngây ngẩn cả người.

      khẽ nheo hai mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt tức giận, lên tiếng, cũng nhận ra điều bất thường.

      Khả Lan chợt thấy khí có chút đè nén, trái tim chợt run lên, thầm suy nghĩ, sau đó đưa tay ôm eo : “Em thích công việc này, em muốn mất nó.”

      tới đây, bàn tay run rẩy của Khả Lan dần dần bình tĩnh lại.

      Giờ phút này còng là bới móc mọi chuyện.

      ra , sớm , ủng hộ Cố Thành Viêm, bây giờ chỉ là chuyện nghiêm trọng hơn so với dự đoán của .

      Lúc đầu, hơi giận, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Khả Lan nghiêm túc suy nghĩ, nếu như mẹ của , có thể bìn an trở về, mặc kệ lúc trước xảy ra chuyện gì, đều là chuyện của quá khứ, tương lai mới là quan trọng nhất.

      Chính vì vậy, lúc này Khả Lan trách Cố Thành Viêm, đây đều là công việc của .

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt hơi chìm xuống, đôi tay ôm chặt trong lòng, mím môi, sau hồi, lúc này mới : “Cần giúp ?”

      Giọng chậm rãi nhàng, khiến Khả Lan chấn động.

      Ban đầu, Cố Thành Viêm muốn giúp , chống đối Lương Thị, nhưng ra là cái bẫy để lừa gạt người nhà họ Dương.

      Vậy tại......Cố Thành Viêm lại lần nữa giúp , có phải cũng có tầm nhìn khác hay ?

      Nghĩ như vậy, khóe miệng Khả Lan nở nụ cười đắng chát.

      cần.” Khả Lan trầm giọng trả lời Cố Thành Viêm, bỗng nhiên thò tay ôm eo , cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ sở.

      Cố Thành Viêm thấy sắc mặt của , nhưng có thể cảm thấy trong lời của có cảm giác xa lánh.

      tự tay kéo ra, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn về phía , há miệng muốn hỏi.

      Nhưng Khả Lan chợt run lên, nhỏm dậy, chủ động hôn lên đôi môi .

      quyến rũ, cạy hàm răng , nâng lên đầu lưỡi của , liếm liếm, lại thấy cử động.

      Khả Lan phải là cao thủ trong phương diện này, thể khơi lên dục vọng của , muốn rút lui.

      chợt đưa tay, đè đầu xuống, xoay người, đè xe, bá đạo, tùy ý hút hương thơm trong miệng .

      Nụ hôn của non nớt, còn nụ hôn của lại bá đạo.

      Uhm......

      Trong đầu thiếu khí, làm Khả Lan giọng phản kháng, càng lui về phía sau, càng ép chặt.

      Khuôn mặt trắng nõn, dần dần trở nên ửng hồng, ánh mắt mờ mịt.

      bị hôn đến đỏ mặt, khó thở, thế nhưng lại cắn chặt môi , chịu buông ra, đôi tay ôm chặt trong lòng.

      lúc lâu......

      Đến nhà họ Cố, xe dừng lại, lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của khóe miệng chợt nở nụ cười.

      tự tay ôm xuống xe, gió bên ngoài xe thổi tới, Khả Lan theo phản xạ nấp vào trong lòng Cố Thành Viêm.

      “Lạnh quá.”

      Khả Lan ở trong lòng Cố Thành Viêm giọng , đôi tay ôm cổ Cố Thành Viêm, khuôn mặt chôn trong ngực .

      có thể cảm giác, lồng ngực phập phồng, thấy hầu kết ngọ nguậy.

      động tình, giờ phút này phía dưới dần trở nên cứng!

      “Lên giường lạnh.”

      Cố Thành Viêm cúi đầu nhìn Khả Lan, trầm giọng trả lời, giọng khàn khàn, hết sức chịu đựng.

      Nghe thấy lời , rồi lại : “Hôm nay em muốn.” Dứt lời có cảm giác cơ thể Cố Thành Viêm bỗng nhiên cứng đờ, cánh tay cũng rung rung.

      Cố Thành Viêm dừng bước, lại nhấc chân, ôm vào nhà.

      Sau khi vào phòng, bước chân bên cạnh vẫn ngừng, cúi đầu bên tai : “Em phải giúp chút.” Giọng trầm thấp, khàn khàn, như cầu xin đồng ý.

      Khuôn mặt Khả Lan trở nên đỏ hồng, nhưng sau đó suy nghĩ, Khả Lan vẫn chắc như đinh đóng cột: “Hôm nay em muốn.”

      Chương 76: có ranh giới cuối cùng của .


      Khả Lan đồng ý, mặc dù sắc mặt Cố Thành Viêm trầm, nhưng cuối cùng lại gật đầu, trả lời Khả Lan, bày tỏ động vào .

      Trong nhà yên tĩnh, có thể mọi người đều ngủ.

      Hai người lên lầu, chuẩn bị vào phòng, lại nghe thấy tiếng bước chân.

      Nhìn về phía tiếng bước chân phát ra, nhìn thấy ông Cố đứng cách đó xa, khẽ ho khan hai tiếng.

      Nhìn thấy ông Cố đứng cách đó xa, Khả Lan giùng giằng từ trong ngực ra, khẽ cúi đầu, sắc mặt càng trở nên ửng hồng.

      Ông Cố liếc nhìn Khả Lan, gì, đưa mắt nhìn Cố Thành Viêm : “Ông có việc muốn với cháu.” Ông Cố dứt lời, xoay phòng về phía phòng làm việc.

      Cố Thành Viêm nghe thấy ông , dừng chút, quay đầu với Khả Lan: “Chờ quay lại.” Dứt lời, lúc này mới nhấc chân, theo ông Cố vào phòng làm việc.

      Khả Lan đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng ông Cố cùng Cố Thành Viêm.

      trễ như vậy hai ông cháu còn có chuyện gì để , thầm nghĩ lát, Khả Lan nhấc chân, cẩn thận theo người phía trước, về phía phòng làm việc.

      Cửa phòng làm việc đóng, ở ngoài cửa, thấy được tình hình bên trong, Khả Lan nhàng đến gần cánh cửa, lại có thể nghe thấy tiếng gầm tức giận của ông Cố ở bên trong.

      Trong phòng......

      Ông Cố ngồi ở ghế, lạnh lùng nhìn Cố Thành Viêm, biểu mặt lạnh lùng sắc bén.

      Ông nhìn Thành Viêm lớn lên, bởi vì lúc mất mẹ, từ sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, thông minh chững chạc, mọi hy vọng ông đều dồn lên người Thành Viêm.

      Nếu như người mà Thành Viêm cưới có thân phận bình thương, xuất thân trong sạch, ông cũng thêm gì.

      Nhưng bây giờ cái ông nhận được, lại là thân phận phức tạp, phong trần.

      Nhà họ Cố quang minh thể dung túng người như vậy.

      Cho nên, bây giờ bọn họ quyết định, Lâm Khả Lan thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, an vị sống ở nhà họ Cố, học cách để có tư cách trở thành con dâu nhà họ Cố.

      Dĩ nhiên, muốn dạy dỗ Lâm Khả Lan, cũng phải là nội dung mà ông tìm Thành Viêm đến phòng chuyện, ông chỉ muốn chuyện với Thành Viêm chút.

      Đàn ông phải lấy đại làm trọng, thể để phụ nữ cản đường.

      “Lần trước hành động, sau đó xử lý thế nào?”

      Sau hồi im lặng, ông Cố hỏi câu, về chuyện hành động lần trước.

      “Còn có cá lọt lưới, thể động.” Cố Thành Viêm nghe ông Cố hỏi, trả lời lại câu.

      “Ừ.” Ông Cố nghe Cố Thành Viêm , như có điều suy nghĩ gật đầu cái, lại : “Về Lâm Khả Lan, ngày mai cháu đừng cho nó đến Quật Khởi nữa.” Dứt lời, ông Cố chợt đứng lên, tới trước mặt Cố Thành Viêm.

      Ông Cố lúc còn trẻ, mặc dù cũng cao lớn đẹp trai, nhưng lớn tuổi, cuối cùng sánh bằng người trẻ tuổi.

      Giờ phút này, già trẻ ở chung chỗ, chiều cao của ông Cố khiêm tốn hơn chút.

      Cuối cùng năm tháng lượn quanh người!

      Nhưng.....Sau khi ông Cố dứt lời, Cố Thành Viêm cũng trả lời.

      mím môi hồi lâu, chợt xoay người : “Công việc của ấy là ở Quật Khởi.”

      “Nhưng nó cũng là dâu nhà họ Cố.” Ông Cố nghe Cố Thành Viêm trả lời, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng trả lời Cố Thành Viêm.

      Trong lúc nhất thời, khí trong phòng trở nên yên tĩnh, hai ông cháu đứng nhìn thẳng vào mắt nhau, sắc mặt ông Cố cực kỳ vui.

      Khả Lan đứng ngoài cửa, nghe đến đó, nghe thêm nữa, xoay người trở về phòng.

      Mặc kệ nhà họ Cố, đây là công việc của , buông tha; nếu như Cố Thành Viêm che chở , cảm kích, nếu che chở, vừa đúng lúc có thể buông tha tình cảm của mình.

      Khả Lan bước trở lại phòng, cầm quần áo vào nhà vệ sinh, chuẩn bị tắm Cố Thành Viêm quay lại.

      ôm quần áo, nhìn Cố Thành Viêm, ánh mắt Cố Thành Viêm, cũng rơi người .

      Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.....

      “Ông nội gì vậy? muốn tắm sao? Em lấy quần áo cho .” Khả Lan xong, đứng trước tủ, chuẩn bị tìm quần áo.

      Cố Thành Viêm chợt nhấc chân, sải bước về phía Khả Lan, đưa tay ôm vào lòng.

      Cằm chống vai , nghiêng đầu hôn lên mặt .

      Hơi thở nặng nề phun bên tai .

      Bên tai có cảm giác ngứa, làm cho Khả Lan rụt cổ, giùng giằng muốn ra ngoài.
      càng dùng sức hơn, cơ thể bị ôm chặt đến đau.

      Khả Lan giãy giụa nữa, đứng im trong lòng , thở ra hơi, khẽ nghiêng đầu : “Nếu như muốn, em có thể.” Dứt lời, Khả Lan cố gắng xoay người.

      cảm thấy, giờ phút này giống như người mà biết.

      Rất yếu ớt!

      Chẳng lẽ ông Cố mắng khiến như vậy.

      Mà Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , đôi tay càng ôm chặt hơn.

      Ông Cố sai, Khả Lan quá phức tạp, trong lòng cất giấu quá nhiều bí mật, nhưng chuyện này cũng đại biểu, bọn họ thể ở bên nhau.

      Mặc kệ người ta nhìn thế nào, chỉ hy vọng ở bên dài lâu như vậy là đủ rồi.
      Khả Lan thể từ trong lòng xoay người, chủ có thể để mặc ôm, lên tiếng nữa.

      Bọn họ đều có suy nghĩ riêng, Khả Lan đối với Cố Thành Viêm có có hận, nhưng cuối cùng, lớn hơn hận, hiểu Cố Thành Viêm.

      Hồi lâu, lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra.

      Khả Lan được buông ra, thở phào hơi, xoay người chuẩn bị tắm, chợt đưa tay kéo tay Khả Lan, bế ngang người .

      Khả Lan khẽ kêu tiếng, quần áo trong tay rớt xuống đất.

      phải có chừng mực, sáng mai em còn có việc.” Khả Lan vội vàng nhắc nhở , đừng quá vô độ.

      Sáng mai còn phải tới Quật Khởi, theo như tốc độ làm việc của Mộ Dung Triển, đoán chừng ngày mai có tin tức.

      cũng hết sức mong đợi, có thể nhập cổ phần của Lương Thị.

      Người nhà họ Lương tung hoành nhiều năm, lần phải cũng nên biến sắc.

      Cố Thành Viêm vội vã trả lời Khả Lan, tới bên giường, đè người, nhưng có thêm bất cứ động tác gì.

      “Nếu như àm muốn em tới Quật Khởi nữa, em có thể đồng ý với ?” Cố Thành Viêm hỏi, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của Khả Lan, tựa như mong đợi câu trả lời của .

      Khả Lan nghe lời , trái tim buộc chặt, bày tỏ với Cố Thành Viêm, bỏ việc ở Quật Khởi.

      Nhưng ngờ, Cố Thành Viêm vẫn nghe lời ông Cố.

      Chỉ vì bây giờ là vợ của Cố Thành Viêm, thể làm sao?

      Chẳng lẽ, phải như chim Hoàng Yến, bị nuôi dưỡng trong lồng sao?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan rũ hai mắt, trả lời .

      Đáp án trong lòng : thể.

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan chần chừ trả lời, trong lòng biết đáp án, phải cho tự do bay lượn, nhưng bay quá rộng quá cao, sợ bắt được , sợ rời khỏi mình.

      Hồi lâu.... ...

      Cố Thành Viêm chợt đứng lên, chuyện nữa, im lặng đứng bên giường.

      Khả Lan từ giường bò dậy, ngước mắt nhìn bóng lưng cao ráo của Cố Thành Viêm, lúc này nhìn qua, có mê hồn và lạnh lùng kiên quyết, lại biểu lộ khá là đơn.

      khí trong phòng trở nên đè nén, Khả Lan đứng lên, chần chừ, đưa tay, từ sau lưng ôm Cố Thành Viêm.

      Cố Thành Viêm hiển nhiên ngờ, lúc này Khả Lan lại ôm , cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, lát sau, quay đầu lại ôm Khả Lan.

      Khả Lan ở trong lòng , suy nghĩ rồi : “ biết ? Nếu như phải là , có em như bây giờ.” Giọng của , chậm rãi, từng chữ , hy vọng có thể nghe ràng.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , gật đầu, lên tiếng, hai tay ôm chặt .
      “Lúc còn em rất nghịch ngợm, mẹ em hao tổn tâm trí vì em, em lại giận mẹ.”

      “Em trách mẹ bất lực, ngay cả chồng của mình cũng giữ được.”

      “Em hận ba em vô tình, bỏ vợ bỏ con.”

      “Thậm chí lúc mẹ bị bệnh, miệng đầy máu tươi, cầm dao gọt trái cây, nghĩ muốn chạy tới nhà họ Lương.”

      Khả Lan tới đây, dừng chút, cánh tay ôm ràng run lên, hình như nghĩ tới.

      “Thế nhưng mọi thứ đều là quá khứ, quan trọng, bỏi vì tại có , sau này còn có mẹ em, còn có tương lai.” Khả Lan vẫn chậm rãi , giọng êm dịu.

      giận, nổi giận, cầu xa.

      Cuộc sống hôm nay, chưa từng nghĩ tới, vượt ra ngoài mong đợi của , cho nên yên lặng chấp nhận.

      Sau khi Khả Lan xong, hai tay Cố Thành Viêm siết chặt, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.

      Lâm Khả Lan đoán được chuyện kế hoạch, cũng vui vẻ đón nhận.

      cảm thấy may mắn khi hiểu chuyện, nhưng dần dần sợ, rời .

      Mặc dù thông minh, rộng lượng, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng.

      Mà điều làm nhức đầu là cuộc phẫu thuật của Dương Tố Phương thất bại lúc này ranh giới cuối cùng của bị xông phá,!

      phong tỏa tin tức, chính là sợ biết.

      Chuyện quá kỳ quặc, có cách nào xác định, cuộc phẫu thuật thất bại hay có người bên trong phá hoại,

      Nếu như có người ở bên trong phá hoại, nhất định khiến người kia còn mảnh xương.

      Im lặng hồi lâu, lúc này Cố Thành Viêm mới lên tiếng, chậm rãi : “Sau này như vậy nữa.” xong, bàn tay vuốt ve sống lưng của .

      “Em tin .” Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , gật đầu, bày tỏ tin tưởng Cố Thành Viêm.

      Rồi sau đó......

      Hai người tắm uyên ương.

      Trong phòng tắm Cố Thành Viêm mấy lần kích thích.

      Nhưng lại bị Khả Lan từ chối.

      nắm khăn lông trong tay, che người, muốn.

      Cố Thành Viêm lại kéo người vào bồn tắm, khóe miệng nở nụ cười gian tà, đưa tay nhéo mũi : “Hôm nay, dù em muốn cũng phải nghe theo.”

      Dứt lời, ngậm đôi môi đỏ mọng của , bàn tay chu du khắp người .

      Khả Lan lại giùng giằng, cắn cái, bị đau liền buông ra, nhíu mày, hai mắt tối tăm nhìn được như ý nở nụ cười.

      Sau đó, Khả Lan nắm cánh tay , từ trong bồn tắm bò dậy, lật người, nằm người .

      Cố Thành Viêm cũng phản kháng, mặc cho Khả Lan làm, nhìn làm chủ, khuôn mặt nở nụ cười hứng thú.

      “Hôm nay, em ở , ở dưới.” Dứt lời, cắn môi, mặt biến sắc, hai tay nắm cậu của , nhếch miệng cười.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77: Hoàn hảo

      Sáng sớm, tuyết trắng mịt mùng bao trùm lên ngọn núi; tạo nên tinh khiết.
      Cả đêm tận tình, cả người Khả Lan đau đớn, mệt mỏi.

      Cố Thành Viêm sớm rời , thay đồ ấm, chuẩn bị ra cửa.

      Nhưng vừa mới xuống lầu, dì Lưu chợt tới trước mặt , cản đường .

      chủ, hôm nay đừng ra ngoài.” Dì Lưu xong, ngẩng đầu nhìn lên lầu, tựa như với Khả Lan, đây là ý của trưởng bối.

      Lời của dì Lưu khiến Khả Lan hơi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn theo mắt dì Lưu, liếc lên lầu, thấy bà Cố từ lầu xuống.

      Hôm nay bà Cố mặc bộ đồ màu tím đậm, đeo cái khăn quàng cổ màu trắng, mặc dù mặt mũi vẫn hiền lành như cũ, nhưng trong ánh mắt mông lung lại có tia sắc lạnh.

      Bà Cố chậm rãi tới trước mặt Khả Lan, dừng chân, thẳng tới phòng ăn, dịu dàng : “.....Tiểu Lan, cùng nhau ăn sáng .”

      Dứt lời, bà Cố vào trong.

      Ở nhà họ Cố, bà Cố là người duy nhất có sắc mặt biểu với Khả Lan tốt hơn chút, Khả Lan tự nhiên cảm thấy bà Cố muốn thân hơn chút.

      Chỉ là...... lại phải là dâu như ý muốn của nhà họ Cố, xem như bà Cố tốt với , nhưng những lời bà Cố với , đều lộ ra việc xứng với Cố Thành Viêm.

      Khả Lan biết, muốn thay đổi cách nhìn của người lớn nhà họ Cố, dễ dàng, nhưng cố gắng biểu trước mặt người lớn.

      bàn dọn sẵn đồ ăn, bà Cố ngồi xuống trước, Khả Lan cũng ngồi xuống theo.

      Ở nhà họ Cố có phân hàng và vị trí ràng, xem như người đó tới, vẫn phải ngồi theo đúng vị trí của mình.

      Khả Lan ngồi cách bà Cố khá xa.

      vừa mới ngồi xuống.

      “Tiểu Lan, đến ngồi cạnh bà.” Bà Cố mở miệng, ý bảo Khả Lan ngồi cạnh bà.

      Nghe thấy lời bà Cố, Khả Lan liếc nhìn rồi gật đầu, đứng lên, ngồi xuống bên cạnh bà Cố.

      Hai người ngồi xuống,dì Lưu liền đưa đồ ăn lên, sủi cảo cua, các loại tương, dấm, dầu, tỏi cũng được đựng trong dĩa .

      Ngồi bên cạnh bà Cố khiến Khả Lan mất tự nhiên, nhìn đồ ăn sáng trong bát, lại nhìn bà Cố ăn rất ngon.

      liền cầm đũa lên, gắp sủi cảo, chấm chút nước tương.

      Mùa đông lạnh, Khả Lan lại thích ăn cay.

      Nhưng...... vừa định bỏ sủi cảo vào miệng, bà Cố lên tiếng.

      ra hôn nhân giống như ăn cơm, có vài người thích khẩu vị nặng, có vài người lại thích thanh đạm.” Bà Cố tới đây. Dừng chút, sau đó lại gắp sủi cảo chấm chút dấm rồi tiếp tục : “Nếu như mà thích người có khẩu vị nặng, ở chung với người có khẩu vị thanh đạm, hôn nhân theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nghiêm trọng, làm cả hai bị thương.”

      tới đây, ánh mắt của bà Cố dừng mặt Khả lan.

      Ánh mắt bà trắng đục mông lung, nhưng lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khả Lan.

      Ngón tay Khả Lan khẽ run, hiểu ý của bà Cố.

      Bà Cố cảnh cáo , và Cố Thành Viêm hợp nhau!

      Khả Lan rũ hai mắt, miệng ăn sủi cảo xong mới : “Cuộc sống chắc chắn có lúc thuận, bị thương, mới biết quý trọng.” Giọng Khả lan chậm rãi, ôn nhu.

      ra , quan hệ của và Cố Thành Viêm dần sáng tỏ, tại sao người nhà họ Cố vẫn tiếp nhận !

      Bởi vỉ thân phận của ? Trải qua? Hay là từng?

      Bà Cố nghe Khả Lan , thu hồi ánh mắt, gắp sủi cảo chấm nước chấm bỏ vào trong bát của Khả Lan.

      Khả Lan theo bản năng giơ đôi đũa trong tay cản lại, hy vọng bà Cố bỏ sủi cảo vào bát của .

      ăn dấm, những thứ gì có dính dấm đều thích.

      Nếu như bà Cố bỏ đồ có dấm vào trong bát , ăn.

      Động tác phản xạ của Khả Lan khiến bà Cố thu tay lại, vẻ mặt bà vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước.

      “Người khác tính ở chung chỗ, luôn luôn cần có người thay đổi, giống như khẩu vị, bàn ăn, thể nào làm hia món ăn.” Bà Cố đến đây chợt đứng dậy.

      Dì Lưu thấy bà Cố đứng dậy, vội vàng tới muốn đỡ.

      Bà Cố lại khoát tay áo, từ cao nhìn xuống Khả Lan : “Tiểu Lan, giờ phút này bà ở bên cháy, nhưng bà hy vọng, cháu có thể có lựa chọn chính xác.”

      Dứt lời, lúc này bà Cố mới rời khỏi bàn ăn.

      Vậy mà lời của bà.....luôn quanh quẩn bên tai Khả Lan.

      Bà Cố muốn tới chuyện của Quật Khởi.

      Hôm qua ông Cố, Cố Thành Viêm, hôm nay dì Lưu, bà Cố, đều hy vọng tới Quật Khởi nữa.

      Nhưng.....

      tới Quật Khởi, ở nhà họ Cố làm cái gì?

      Làm thú cưng sao?

      Nghĩ tới đây, Khả Lan chợt có khẩu vị gì, buông đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu, ngồi thẳng người, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Thành Thấm vừa mới dậy.

      Cố Thành Thâm thấy Khả Lan, ánh mắt che giấu vẻ chán ghét, nhấc chân tới ngồi xuống bên cạnh Khả Lan.

      Khả Lan ngờ Cố Thành Thấm xuất , thấy ta ngồi bên cạnh mình, liền đứng dậy.

      Nhưng vừa mới đứng dậy, Cố Thành Thấm lại khẽ cười.

      “Chị dâu vội chạy đâu vậy? Xuất đầu lộ diện sao? Chị đúng quan tâm tới mặt mũi của Thành Viêm.” Cố Thành Thấm tới đây, cũng đứng dậy, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười càng trở nên lạnh lùng.

      Khả Lan định rời , nhưng vừa nghe Cố Thành Thấm như vậy, lại dừng lại, đứng thẳng nhìn Cố Thành Thấm.

      “Đường đường là vợ của thiếu tướng, lại xuất đầu lộ diện giành hạng mục, còn nộp phạt thay cho người phụ nữ tội ác tày trời, chị dâu, chị ghét bỏ Thành Viêm, tiền đồ tốt quá rồi nên cố ý phá hư sao?”

      Cố Thành Thấm tới đây, chợt vung tay lên, muốn tát Khả Lan cái.

      Khả Lan nhanh mắt, đưa tay nắm chặt tay Cố Thành Thấm.

      Nhất thời khí trở nên kỳ quái, Cố Thành Thấm giật giật cánh tay bị Khả Lan nắm, nhưng sức lực bằng Khả Lan.

      Khả Lan nắm chặt cổ tay Cố Thành Thấm, môi mỏng mím lại, hai mắt tối tăm, lạnh lùng nhìn Cố Thành Thấm.

      Cố Thành Thấm sai, có thân phận là vợ của thiếu tướng, lại làm việc ở Quật Khởi, xem như trong sạch, cũng bị người ta chỉ trích.

      Nếu như chuyện lớn, có chuyện gì.

      Nhưng nếu như động tĩnh quá lớn, Cố Thành Viêm trả giá rất lớn vì những việc mà làm.

      tới Quật Khởi, làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Cố Thành Viêm, nhưng thể , Cố Thành Viêm cũng đơn giản như tưởng tượng.

      tới kế hoạch, chỉ tới tấm hình trong phòng, còn có ký ức lúc mà Cố Thành Viêm nhắc tới.

      xác định được người đàn ông này bảo vệ bao lâu, nhưng xác định.....con phải tự lập.

      Im lặng hồi lâu......

      “Hai đứa làm gì vậy.” Phòng khách chợt vang lên tiếng ông Cố, có vẻ gấp gáp, giọng chói tai, thể bỏ qua.

      Chợt nghe thấy giọng của ông Cố, Khả Lan nghiêng đầu nhìn, dần đần buông lỏng cánh tay Cố Thành Thấm.

      Mà Cố Thành Thấm nghe thấy giọng của ông Cố, vội vàng thu tay lại, đẩy ghế ra, tới trước mặt ông Cố, khoác cánh tay ông, vội vàng : “Ông nội......Cháu biết lần trước là cháu sai, nhưng chị dâu vẫn canh cánh trong lòng.”

      Cố Thành Thấm tới đây, cúi đầu, tựa như nghẹn ngào, hít hít hai cái.

      Ông Cố vừa nghe Cố Thành Thấm như vậy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng,
      ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của Khả Lan, mím môi.

      Nghe thấy lời Cố Thành Thấm , lại nhìn thấy vẻ mặt của ông Cố, Khả Lan tự biết, lúc này, xem như giải thích gì, ông Cố cũng tin .

      biết giải thích có tác dụng, cuối cùng chỉ khổ sở cười: “Cháu chưa tùng trách Thành Thấm.” Dứt lời, chút do dự xoay người rời .

      vội , sắc mặt trầm, ngay cả ông Cố cũng nhất thời quên .

      Sau khi rời khỏi phòng khách, Khả Lan xoay người càm túi xách, rời khỏi nhà họ Cố.

      thể cứ im lặng gì, càng thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào người đàn ông đáng tin.

      Cho nên, vẫn tới Quật Khởi.

      Mà cơn tức lúc sáng lập tức được xóa bỏ sau khi Mộ Dung Triển xuất .

      Mộ Dung Triển , ông chủ đồng ý với phương án của Khả Lan, cũng giao cho toàn quyền xử lý chuyện này.

      Sau khi giao cho Khả Lan.

      ta lại vội vã rời .

      Mộ Dung Triển cho rằng, chuyện này, thể lý với ông chủ.

      Bởi vì ở trong bang, chuyện mà ông chủ quyết định, bao giờ thay đổi.

      Lần này ông chủ lại đồng ý là quá kỳ quái, hơn nữa......Sau khi ông chủ nghe thấy ba chữ Lâm Khả Lan, khuôn mặt cũng biểu gì.

      Cho nên, ta cảm thấy có gian tình.

      Vì vậy Mộ Dung Triển, muốn cho Khả Lan gặp người có gian tình lần.

      “Ngày mai có bữa tiệc, ông chủ lớn cũng xuất , cùng .” Mộ Dung Triển xong, đem tấm thiệp chuẩn bị xong nhét vào tay Khả Lan.

      Tuy bữa tiệc lần này, Lâm Khả Lan có tên trong danh sách khách mời, nhưng là trợ lý của ông chủ, đối với ta việc lấy thiệp mời thành vấn đề.

      Nếu như ông chủ có gian tình với Lâm Khả Lan, băng nhóm quản kết hôn hay chưa, đoạt lấy, chứng minh ông chủ là người đàn ông chân chính......Ngay cả ta cũng thành danh!

      Chợt nhận được thiệp mời tham gia bữa tiệc, Khả Lan ngây ngẩn cả người, lật nhìn thời gian cùng địa điểm.

      Khả Lan cảm thấy, thích hợp.

      Bữa tiệc tổ chức vào tối ngày mốt, ở biệt thự lưng chừng núi.

      Đường xa, lại là bữa tiệc do ông chủ tổ chức, là nhân viên thể .

      Cho nên bữa tiệc thế nào cũng phải kéo dài đến hai tiếng.

      Nếu như thời gian quá dài, về nhà quá muộn, người lớn nhà họ Cố lại mất hứng.

      Nghĩ tới đây, Khả Lan muốn từ chối.

      Nhưng Mộ Dung Triển lại lên tiếng.

      “Nếu chuyện liên quan đến tiến trình, theo lệ thường, với vẻ mặt kiệt xuất của , có được 5% cổ phần của Quật Khởi, dĩ nhiên, nếu như ông chủ mất hứng, có gì.” Mộ Dung Triển tới đây, dừng chút, lại : “ ra bữa tiệc cũng có gì, chính là ra mặt, tỏ lòng trung thành, có thể đưa trợ lý cùng.”

      Mộ Dung Triển tới đây, lại nở nụ cười.

      Nếu quả có gian tình, vậy người tình gặp nhau, thấy quen mắt.

      Nhắc tới chuyện cổ phần làm cho Khả Lan ngây ngẩn cả người.

      động lòng, là dối, mặc dù Quật Khởi thua lỗ, nhưng 5% cổ phần, lúc này lại giá trị ngàn vạn.

      Nếu như bởi vì tham gia, khiến ông chủ mất hứng, mất cơ hội lấy cổ phần, xác thực làm cho người ta tiếc hận.

      Huống chi, chỉ là bữa tiệc đơn giản, thể có chuyện gì xảy ra.

      Cho nên, Khả Lan quyết định, vì 5% cổ phần, phải tham gia.

      “Tôi đến đúng giờ.” Khả Lan chần chừ hồi lâu, lúc này mới với Mộ Dung Triển tới đúng giờ.

      Mộ Dung Triển thấy Khả Lan đồng ý, trong lòng cũng tràn đầy mong đợi, làm giới tính của ông chủ là người đàn ông chính trực hay là gay.

      Rồi sau đó......

      Mộ Dung Triển thêm gì, lặp lặp lại chuyện Khả Lan phải đúng giờ, sau đó mới rời .

      Mặc dù Khả Lan quả quyết đồng ý, lại hết sức lo lắng về người nhà họ Cố.

      Dĩ nhiên, vô cùng lo lắng nhưng thể thay đổi, quyết định tham gia bữa tiệc.

      Mộ Dung Triển truyền đạt ý của ông chủ, Khả Lan liền bắt tay vào chuyện mua cổ phần.

      Kim Hạo sớm sắp xếp, chờ Khả Lan hợp tác.

      Khả Lan hợp tác với Kim Hạo, ra trong lòng cũng cảm thấy sợ, Kim Hạo là người giảo hoạt, chuyện hợp tác với cũng rất kỳ quái.

      thể hoài nghi chuyện Kim Hạo hợp tác với mình.

      Nhưng nghĩ lại, mặc kệ Kim Hạo có tầm nhìn thế nào, bây giờ Quật Khởi chỉ có thể làm như vậy.

      Bắt đầu chuyện mua cổ phần, trong đầu Khả Lan, khó có thể che giấy kích động.

      mong đợi tất cả mọi chuyện thuận lợi, sau đó ở Lương Thị tranh đấu cùng Lương Tú Ly.

      Mặc dù biết , Kim Hạo là người đáng tin lắm, nhưng lúc này chỉ có thể hợp tác với Kim Hạo.

      Khả Lan tan làm, xuống lầu liền nhìn thấy xe của Cố Thành Viêm.

      Bước hai bước, tới trước xem, muốn lên xe, lúc này cửa xe mở ra.

      chuẩn bị xuống xe, nhìn thấy Khả Lan đứng ở bên ngoài cửa xe, ràng sửng sốt, khóe miệng lại nở nụ cười, vươn tay, ý muốn đưa Khả Lan lên xe.

      Thấy động tác của , Khả Lan hơi sững người, sau đó khóe miệng khẽ nở nụ cười, con ngươi đen nhánh, đặt tay mình lên tay .

      hơi dùng sức kéo Khả Lan vào trong xe.

      Dưới chân Khả Lan lơ lửng, mất thăng bằng, cả ngời rơi vào trong lòng .

      cảm giác lồng ngực phát ra hơi thở phập phồng, khuôn mặt tự chủ đỏ lên.

      “Hôm nay mọi thứ đều thuận lợi chứ?” đưa tay ôm , hỏi công việc của có thuận lợi hay .

      Khả Lan nghe hỏi, suy nghĩ chút rồi : “Hoàn hảo.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 78: sao

      “Hoàn hảo?”

      Khả Lan trả lời, khiến Cố Thành Viêm nhíu mày, cúi đầu nhìn , há miệng muốn hỏi câu.

      Khả Lan lấy thiệp mời từ trong túi ra.

      Thở ra hơi, chân mày thanh tú nhíu chặt: “Hôm nay em nhận được thiệp mời tham dự bữa tiệc, bảy giờ tối ngày mốt, vốn dĩ muốn , nhưng được.” Khả Lan tới đây, mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm.

      hy vọng hiểu, đồng ý cùng ủng hộ .

      Cố Thành Viêm đưa tay nhận thiệp mời Khả Lan đưa tới, chân mày nhíu lại, dần dần buông ra, để thiệp mời qua bên hỏi: “Ai đưa cho em.”

      Dứt lời đưa tay, ôm ngồi lên đùi mình.

      Sau khi ngồi lên đùi , theo thói quen dựa vào trước ngực : “ người tên Mộ Dung Triển, là trợ lý đắc lực của ông chủ.” tới đây, Khả Lan chợt ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của , tiếp tục : “Hôm đó em đến biệt thự núi, cần tới đón em.”

      Hai ngày nay, Cố Thành Viêm tới Quật Khởi đón , mặc dù khiến hạnh phúc ngọt ngào.

      Nhưng...... cũng lo lắng cho tiền đồ của !

      Cố Thành Thấm sai, phía sau Quật Khởi là xã hội đen, nếu dính tới, gây lớn chuyện, khó tránh làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Cố Thành Viêm.

      Cho dù quyền thế ngập trời, nhưng nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền; lòng dân, cũng vô cùng quan trọng.

      Vì vậy, Khả Lan Cố Thành Viêm sau này đừng tới Quật Khởi đón nữa.
      Nghĩ đến đây, Khả Lan còn muốn chuyện, Cố Thành Viêm sau này cần đến đón .

      Nhưng...... còn chưa kịp mở miệng, Cố Thành Viêm chợt đưa tay nắm bả vai .

      “Đừng .” Trong ánh mắt của , chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, sắc mặt lạnh lùng, lời kiên định.

      Nghe thấy lời , Khả Lan hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm: “ biết việc này đối với em rất quan trọng, em thể nào buông tha.” Khả Lan tới đây, cũng bối rối.

      Nếu như nghe lời người nhà họ Cố, nghe lời Cố Thành Viêm, yên ổn sống ở nhà họ Cố, tất nhiên có thể hóa giải mối quan hệ của và người nhà họ Cố.

      Nhưng kéo dài như thế, sợ, gặp phải chuyện giống như mẹ mình.

      Bị người bỏ.

      Cố Thành Viêm có đáng tin?

      Ngay cả cũng biết.

      Nếu như, lúc bắt đầu, có quan hệ với nhà họ Lương, mẹ cũng phải con riêng của Dương tướng quân, vậy có thể gặp nhau .

      muốn sống núp bóng đàn ông.

      Sau khi Khả Lan , cũng nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời.

      Ngước mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Thành Viêm, biểu lộ khá trầm.

      mấp máy môi, đưa tay ôm eo , làm nũng: “Lần này thôi!” thể buông tha 5% cổ phần.

      “Ừ!”

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , trầm giọng trả lời, xem như đồng ý.

      vui là được.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, chợt cảm thấy nhõm, hai tay ôm chặt : “Sau này đừng tới Quật Khởi đón em, đối......”

      “Tại sao?”

      Khả Lan còn chưa hết, Cố Thành Viêm liền trầm giọng hỏi lại.

      Nghe Khả Lan nhưu vậy, trong lòng cảm thấy nóng nảy, sợ cái gì?

      Lời chợt bị cắt ngang, khiến cho đầu Khả Lan run lên, cảm thấy hơi sợ hãi, cảm thấy tức giận.

      “Em sợ ảnh hưởng đến .”

      Khả Lan thành trả lời, sợ mình làm ảnh hưởng tới , hy vọng giấu chuyện họ là vợ chồng.

      Nhưng lời như vậy, vào tai Cố Thành Viêm, lại khiến cảm thấy cực kỳ chói tai.

      bỗng nhiên đưa tay, nắm bả vai Khả Lan, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan, vẻ mặt trầm.

      Thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, Khả Lan khẽ run, ánh mắt né tránh ánh mắt , bả vai lại bị Cố Thành Viêm bóp đến đau.

      Im lặng hồi lâu......

      sao.” Cố Thành Viêm dần dần buông lỏng bả vai Khả Lan, giọng trả lời Khả Lan.

      Đón người nhà, sao.

      Nhưng, Khả Lan nghe Cố Thành Viêm như vậy, lại nhìn đắng trước, chiếc xe Audi màu đen, chiếc xe thương mại ở phía sau, khó đoán ra, đây đều vì muốn bảo vệ thủ trưởng!

      Song lại là thiếu tướng, thân phận thể giống như người bình thường.

      Bây giờ Cố Thành Viêm quan tâm, nhưng sợ, nếu như có ngày, Cố Thành Viêm xảy ra chuyện, như vậy, tất cả vấn đề cùng bất mãn đều hướng về phía .

      Cố Thành Viêm có đặt mình vào hoàn cảnh của mà nghĩ cho ?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan chợt cảm thấy khó chịu, cảm thấy bất mãn, liền vội vàng trả lời Cố Thành Viêm.

      “Nhưng em có sao.”

      những lời trong lòng mình ra, sau khi dứt lời, lại phát ra mình quá vội vàng, thậm chí thể che giấu cơn giận trong lòng.

      đột nhiên sợ Cố Thành Viêm nghe thấy lời vui, nhưng lời ra thể thu trở lại.

      khí trở nên đè nén.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Khuôn mặt Cố Thành Viêm kinh ngạc, ngờ, Khả Lan lại như vậy.

      Mà ánh mắt Khả Lan, lại nhìn thẳng , môi mỏng mím chặt, lời ra khỏi miệng, chuyện này, phải làm .

      Lát sau......

      tin tưởng, có việc gì.” Cố Thành Viêm đưa tay ôm vào lòng, với , sao.

      Nhưng hai người kết hôn, sớm muộn gì cũng công bố với mọi người.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , chợt có cảm giác dở khóc dở cười, tin tưởng ?

      Giữa bọn họ, có thể tin tưởng bao nhiêu?

      Khả Lan suy nghĩ hồi lâu lại : “Chuyện Lan Thư, mặc dù có công bố, nhưng Quật Khởi bắt đầu chịu ảnh hưởng lớn.” Cố Thành Viêm là người hiểu chuyện của Lan Thư nhất.

      biết, Cố Thành Viêm có chú ý tin tức về danh nghiệp hay , nhưng hiệp hội thương mại thu hồi quyền của Quật Khởi, bởi vì chuyện của Lan Thư, có cách nào nổi lên.

      “Mặc dù điều tra chị ta, nhưng lại trừng trị tội ác, nếu để cho người khác biết, ngày nào cũng tới Quật Khởi, người khác nghĩ thế nào?”

      người khó có thể chống lại miệng lưỡi thiên hạ, em.....Quan tâm tới an toàn của .” Khả Lan tới đây, bỗng nhiên rũ hai mắt, khó có thể ra cảm giác trong lòng lúc này.

      làm như vậy, là quan tâm tới an nguy cùng với tiền đồ của Cố Thành Viêm.

      Lúc này, lời của , cẩn thận lấy lòng , cẩn thận quan sát khuôn mặt của .

      chợt thấy, như vậy rất mệt, hơn nữa, vô cùng buồn cười.

      muốn lớn tiếng hỏi Cố Thành Viêm, cưng chiều , có phải do lưu luyến với thời niên thiếu hay ?

      Nếu như lưu luyến thời niên thiếu, đối với , có phải cũng chỉ là quân cờ, có thể tan mất bất cứ lúc nào, bởi vì tự sinh tự diệt!

      Nhưng bây giờ dám hỏi, sợ, hạnh phúc cứ như vậy biến mất, còn dư lại chút nào.

      sợ, câu trả lời của Cố Thành Viêm, là đáp án mà muốn.

      Hồi lâu......

      đồng ý với em.” Cuối cùng Cố Thành Viêm gật đầu đồng ý với cầu của Khả Lan.

      Khả Lan sai, người khó có thể chống lại miệng lưỡi của thiên hạ!

      luôn cho rằng, lại Quật Khởi quá thường xuyên tốt.

      Nhưng để ý, hy vọng vui vẻ.

      Mà bây giờ diện của , lại làm mất hứng.

      Trong nháy mắt, trong lòng dâng lên lửa giận, này, từng chút từng chút bài xích , muốn tự lập.

      thể nhìn ra, nhưng lại dung túng , che chở .

      hy vọng được vui vẻ.

      “Cảm ơn.” Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đồng ý, giọng cảm ơn, sau khi xong, lại buồn cười, ràng nếu suy nghĩ lại, lại trở thành cầu xin Cố Thành Viêm.

      Nhưng lúc này, bọn họ lại biết suy nghĩ của đối phương thế nào.

      Xe chạy chậm dần.

      Vào trong khuôn viên, dừng trước sân nhà họ Cố.

      Hôm qua tuyết rơi cả ngày, sáng sớm hôm nay dừng rơi, nhưng đến buổi tối, bông tuyết lại rơi.

      Sau khi xe dừng lại, Khả Lan xuống xe, liền thấy lạnh thấu xương, theo bản năng hai tay nắt chặt, bả vai nhô lên, cơ thể khẽ rụt cái, muốn xoa tan khí lạnh.

      Mà lúc này, Cố Thành Viêm theo phía sau Khả Lan, lại đưa tay cởi áo khoác ngoài, kéo vào lòng áo khoác bao quanh người .

      Cố Thành Viêm vẫn mặc đồ, chỉ là bên trong là đồ thường ngày.

      Cố Thành Viêm cử động, làm Khả Lan dựa vào người, ngước mắt nhìn , lên tiếng, lại đưa tay, vòng quanh eo , ôm chặt, thu lấy hơi ấm người .

      thấy động tác của , nắm chặt tay .

      Hai người vào trong nhà, bởi vì là giờ ăn cơm tối, hai người mới vừa vào nhà, liền nhìn thấy ông bà Cố, ngồi ghế salon trong phòng khách.

      Theo thứ tự, Cố Thành Hiên và Cố Thành Thấm cũng ngồi bên.

      Sắc mặt ông bà Cố bình tĩnh, Cố Thành Hiên cúi đầu chơi điện thoại di động, Cố Thành Thấm lạnh lùng nhìn Lâm Khả Lan, lúc nhìn thấy hai người ôm nhau đầy thân mặt, trong mắt khó có thể che giấu vui.

      Thấy trong nhà có người, Khả Lan lại ở trong lòng Cố Thành Viêm giãy giụa muốn ra ngoài.

      Nhưng sức lực của quá , nếu Cố Thành Viêm đồng ý cho ra ngoài, ngay cả cơ hội cử động cũng có.

      “Về rồi nhanh ăn cơm.”

      Ông Cố thấy Khả Lan cùng Cố Thành Viêm về, trầm giọng , sau đó đứng dậy về phía sau phòng khách.

      Mà những người khác, thấy ông Cố đứng dậy, liền đứng dậy theo.

      Khả Lan thấy như vậy, hơi ngừng lại, đẩy Cố Thành Viêm ra, theo mọi người.

      Đợi sau khi mọi người tới phòng ăn, còn chưa có ngồi xuống, Khả Lan liền ngửi thấy mùi dấm chua.

      Ngửi thấy mùi như vậy, cả khuôn mặt Khả Lan tối sầm.

      ăn dấm, cả bàn ăn toàn những món có dấm.

      Là bà Cố muốn nhắc nhở sao?

      Lúc này, chưa ngồi xuống, có khẩu vị!

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan đảo về phía bà Cố, bất đắc dĩ thở dài hơi, thu ánh mắt về.

      Tức nhưng chỉ có thể chấp nhận.

      Vì Vậy Khả Lan cùng Cố Thành Viêm ngồi xuống, cầm chén đũa lên, giống như những người khác, từ từ ăn cơm tối.

      Tuy động tác của lúc này chậm chạp, thái độ nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mũi trong miệng, đều là mùi dấm khiến buồn nôn.

      Dạ dày Khả Lan chợt trở nên khó chịu.

      có cảm giác buồn nôn, sắc mặt khó chịu, cho đến khi thể nào chịu được nữa, Khả Lan chợt đứng dậy.

      Khả Lan đứng dậy khiến mọi người chú ý.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 79: nhìn ra

      Ánh mắt già trẻ lớn bé nhà họ Cố đều dừng người Khả Lan.

      Điều này làm cho Khả Lan nhất thời sửng sốt, quên mất phải toilet.

      Nhưng lát sau, dạ dày lại có cảm giác buồn nôn dâng lên, Khả Lan đưa tay che miệng, xoay người vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.

      Ói hết những gì vừa mới ăn.

      Trong miệng có cảm giác ê ẩm, khiến Khả Lan ho khan.

      lát sau......

      Khả Lan ói đến mức dạ dày trống trơn, lúc này mới ấn nước dội những thứ dơ bẩn , lấy nước rửa mặt, khóe miệng lại nở nụ cười khổ sở.

      Sau đó lại ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của mình trong gương.

      Lát sau, phát , hình dạng của mình, giống như treo trong phòng Cố Thành Viêm.

      .....Lương Bảo Nhi cũng giống như treo trong phòng.

      Chẳng lẽ, Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi từng, cũng chính là do trong bức hình?

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan dần chán nản, mím môi nhìn dưới bồn rửa mặt vẫn còn dính những thứ vừa mới ói.

      Mở nước......Ào ào......Dội .

      “Em sao chứ?”

      Lúc này bên ngoài cửa nhà vệ sinh, vang lên tiếng của Cố Thành Viêm, nhàng gõ cửa.

      Nghe thấy giọng của Cố Thành Viêm, Khả Lan sững sờ, thở dài hơi, xoa xoa nước mặt, lúc này mới trả lời: “ sao.”

      “Mở cửa.”

      Khả Lan vừa mới xong, Cố Thành Viêm vội vàng .

      Vừa rồi sắc mặt rất khó coi, làm sao có chuyện gì chứ.

      Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm mình mở cửa, quay đầu lại nhìn bản thân trong gương, nặng nề hít sâu hơi, bình ổn tâm tình, lúc này mới đưa tay mở cửa.

      Cố Thành Viêm đứng bên ngoài cửa, bóng dáng cao ráo, chăn ánh đèn ngoài cửa, tạo thành cái bóng nghiêng dài.

      ngước mắt, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của , há miệng muốn chuyện, lại mở miệng trước.

      “Em vẫn khỏe chứ? Là đúng, biết em thể ăn dấm chua.” bỗng nhiên xin lỗi, giọng trầm thấp, tự trách mình.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , vẻ mặt hơi dừng lại, sau hồi nhìn , cuối cùng rũ hai mắt, giọng : “Em sao.” chợt xin lỗi, khiến trái tim Khả Lan cảm thấy ấm áp.

      Khiến biết theo ai.

      Tại sao lại xin lỗi, căn bản chuyện này liên quan đến .

      Đây chỉ là chuyện , cần phải để ý tới.

      Khả Lan trả lời biểu lộ khá là xa lánh, sau khi liền cất bước , chuẩn bị quay lại bàn ăn, lễ phép với ông bà Cố ăn no, sau đó quay về phòng.

      Nhưng Khả Lan vừa mới nhấc chân, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo tay Khả Lan.

      “Cứ lên lầu , lúc này ai chấp nhận lễ phép của em.” Cố Thành Viêm trầm giọng , hình như xem thấu tâm tư Khả Lan.

      Khả Lan lựa chọn Quật Khởi, có lễ phép hơn nữa, đổi lại cũng chỉ là nhục nhã, đành lòng nhìn bị xem thường.

      Cho nên, tạm thời cứ như vậy , động tới cái gì hết.

      Chờ sau khi ông bà Cố hết giận, đoán chừng tốt hơn chút.

      Sau này mọi người đều là người nhà, ông bà nội cũng muốn bi kịch của hai mươi sáu năm trước lần nữa xảy ra.

      Nghe thấy Cố Thành Viêm , vẻ mặt Khả Lan hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Cố Thành Viêm, há miệng, muốn trả lời, nhưng biết phải gì cho phải.

      “Ừ.”

      Cuối cùng, Khả Lan chỉ có thể gật đầu, đồng ý lời Cố Thành Viêm .

      Xác thực, cần gì phải chạy tới trước mặt ông bà Cố để tự tìm kiếm khó chịu cho mình.

      Nghĩ đến đấy, khóe miệng Khả Lan nở nụ cười khổ, lên lầu.

      Cố Thành Viêm ở dưới lầu.

      Khả Lan lên lầu, mới vừa vào phòng, mở đèn, lại kinh ngạc phát , tấm hình trong phòng còn nữa! thấy hình, trong lòng run lên.

      tới chỗ đặt tấm hình kia, quét mắt nhìn khắp nơi, xác định tấm hình mất tích.

      Trong lòng dâng lên cảm giác sung sướng.

      Cố Thành Viêm như thế này.....Là buông bỏ quá khứ sao?

      Kẽo kẹt......

      Lúc này, cửa phòng mở ra, Khả Lan quay đầu lại, thấy Cố Thành Viêm vào phòng.

      Khả Lan đứng trong phòng, nhìn tới, chần chừ lát, về phía .

      Mặt đối mặt, Khả Lan ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh, nhìn khuôn mặt của , gì.

      Hình như cảm thấy kinh ngạc, bờ môi giật giật, muốn hỏi.

      Khả Lan chợt đưa tay ôm chặt lấy .

      Đột nhiên bị ôm, Cố Thành Viêm hơi ngừng lại, sau đó vươn tay, ôm , giọng : “Sao vậy?”

      Giọng của chậm rãi, bàn tay mơn trớn mái tóc dài của , trong mũi tràn đầy mùi của .

      có gì, chỉ muốn ôm .” Khả Lan ở trong lòng lắc đầu cái, với chỉ muốn ôm cái.

      Cố Thành Viêm nghe trả lời, khẽ “ừ” tiếng, liền chuyện nữa, hai tay ôm chặt .

      Rồi sau đó, Khả Lan tắm rửa, ngồi lên giường xem tin tức.

      Hướng của Cổ Thị, tin nóng của ngôi sao, nhà giàu khoe của.....

      Thời tiết có chút lạnh, mở máy sưởi, cũng khó có thể ngăn cản cái lạnh của mùa đông.

      Khả Lan sớm chui vào trong chăn, Cố Thành Viêm ngồi ghế salon trong phòng, xem tài liệu, sau đó vung bút máy lên, ném tài liệu lên khay trà.

      Bộ dáng của lạnh lùng cương nghị, lại làm cho cảm thấy, như ánh nắng mặt trời ấm áp.

      Khả Lan ngồi ở đầu giường, ánh mắt thoáng liếc nhìn , cho đến khi thấy đưa tay xoa bóp đầu, lúc này Khả Lan mới lên tiếng: “Hay là lên giường xem tài liệu ?” Dứt lời, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố Thành Viêm.

      quản tài liệu trong tay Cố Thành Viêm là quân , chính trị, hay là cơ mặt quốc gia.

      đều xen vào, lúc này thời tiết trở nên lạnh, Cố Thành Viêm ngồi ghế salon xem tài liệu, bị lạnh, dễ bị trễ việc.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , chân mày khẽ nhếch, hai mắt tối tăm, nhìn Khả Lan, sau lúc im lặng, sửa lại tài liệu, đứng lên, nhấc chân, ngồi lên mép giường.

      đem tài liệu cùng bút, để tủ đầu giường, mở chăn, tựa vào đầu giường, mắt nhìn Khả Lan, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm .

      Đột nhiên bị Cố Thành Viêm ôm vào lòng, Khả Lan cũng quá kinh ngạc, mà theo thói quen hướng vào trong lòng tìm chỗ nằm thích hợp.

      Sau đó ngẩng đầu, nhìn Cố Thành Viêm : “ buông ra, làm việc cho giỏi.”

      Dứt lời, Khả Lan giật giật cơ thể, muốn từ trong lòng ra ngoài.

      Cố Thành Viêm chợt nghiêng người, đối mặt với Khả Lan, đôi tay ôm , khuôn mặt tuấn tú, nở nụ cười yếu ớt: “Em bảo len giường, làm sao có thể làm việc tốt được?”

      Cố Thành Viêm tới đây, chợt lật người, đè ở phía dưới, mặt đối mặt, chóp mũi nhàng dựa vào, bốn mắt nhìn nhau.

      Sắc mặt Khả Lan bỗng nhiên đỏ lên, cẩn thận muốn nghiêng đầu, chợt đưa tay, kéo khuôn mặt trở lại.

      “Nhìn .”

      trầm giọng , phải ra lệnh, là chồng cầu vợ.

      Đột nhiên nghe thấy Cố Thành Viêm cầu như vậy, Khả Lan nghiêng đầu nữa, khuôn mặt ửng hồng đỏ tới tận mang tai, trong đầu trống trơn, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng .

      “Khả Lan.” kêu tên .

      “Hả?” giọng trả lời.

      “Em gọi là gì.”

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, chợt giọng hỏi kêu thế nào.

      Nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi như vậy, khiến cả người Khả Lan bối rối.

      Tên gì? Cố Thành Viêm? Thành Viêm?

      Lúc này mới phát ra, đối với việc gọi tên , rất giới hạn, cho dù lúc kịch tình, cũng chỉ có tiếng thở dốc.

      Im lặng hồi lâu, Khả Lan : “Thành Viêm.” Dứt lời, khuôn mặt càng đỏ, quen.

      Vậy mà, đối với cách gọi , hình như rất hài lòng, môi mỏng mím chặt, lại : “Đổi lại.”

      “Viêm?” Khả Lan nghe Cố Thành Viêm , thử dò xét.

      Sau khi gọi xong, đổi lại vẫn là cái lắc đầu của .

      Lần này, Khả Lan bối rối, chẳng lẽ, phải giống như người lớn nhà họ Cố gọi Tiểu Viêm?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan rũ xuống hai mắt, lông mi thon dài, chặn lại con ngươi đen nhánh của .

      Lát sau......

      phủ người xuống, đôi môi ấm áp, lướt qua khuôn mặt , tựa vào bên tai , lười biếng : “Gọi chồng.” Dứt lời, lại chống đầu dậu, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm .

      Nghe thấy Cố Thành Viêm như vậy, khuôn mặt của Khả Lan đỏ như lửa, như bốc hơi nóng.

      đảo mắt, môi mỏng mím chặt, đối với cách gọi chồng này, cực kỳ quen.

      Cố Thành Viêm lại khé nhướng mi, chờ lên tiếng.

      khí mập mờ, dần dần ấm lên.

      Khả Lan cảm thấy đầu óc trống trơn, khuôn mặt nóng bỏng, cắn cắn môi, khẽ khép hai mắt : “Chồng.”

      Giọng của , nhàng chậm rãi, khẽ lướt qua, giống như gió xuân tháng ba, mặc dù nhàng lại khiến tâm hồn người ta nhộn nhạo, nhưng cũng đủ.

      “Mở mắt ra.” Cố Thành Viêm lại cầu.

      Khả Lan lại từ từ mở mắt ra, vừa chống lại đôi mắt tối tăm sâu thẳm của , lại nhìn thấy mình trong mắt .

      “Nghe lời, nhìn , kêu lần nữa.” tiếp tục , bảo Khả Lan kêu lần nữa.

      Khả Lan nghe như vậy, hai tay nắm chặt gra giường, khóe miệng cảm thấy co quắp, nhưng lúc thấy khuôn mặt tràn đầy mong đợi của .

      Cuối cùng nhìn , há miệng kêu: “Chồng.”

      Dứt lời, chợt cúi đầu, ngăn môi , cọ sát lẫn nhau.

      Nhưng lúc này bụng của Khả Lan lại kêu ọc ọc.

      Lúc ăn tối, dường như Khả Lan ói hết toàn bộ thức ăn ra ngoài.

      Lúc này trời dần dần khuya, bụng liền cảm thấy đói.

      Tiếng reo.....Cắt đứt động tác tiếp theo của Cố Thành Viêm.

      hơi ngừng lại hỏi “Em đói bụng sao?”

      Cả buổi tối Kha Lan ăn gì nên đói bụng.

      “Rất đói.” Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, ngẩng đầu, thành trả lời, chỉ đói, cực kỳ đói.

      Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, đưa tay nhéo mũi , cưng chiều, lật người xuống giường: ‘, ăn chút gì.” Dứt lời, mặc áo khoác sau đó kéo Khả Lan dậy.

      Cố Thành Viêm mặc áo khoác ngoài, Khả Lan được bao ở bên trong, áo lớn, lại có thể để Khả Lan chống lạnh.

      KharLan giật giật cơ thể, cảm thấy cứ như thế này xuống lầu tốt lắm, nếu như đụng phải người lớn.

      Nhưng Cố Thành Viêm cho phép, bàn tay ôm chặt , mở cửa xuống lầu.
      Dưới lầu yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người ngủ.

      thấy ai, Khả Lan thở phào hơi, theo Cố Thành Viêm, vào nhà bếp, mở đèn.

      Nhà bếp , tất cả dụng cụ đều có đầy đủ.

      Hai người tới trước tủ lạnh, mở ra, khí lạnh trong tủ lạnh tràn ra ngoài, Khả Lan kéo áo khoác ngoài, cười khẽ ôm chăt hơn.

      “Ăn mì thôi.” Khả Lan nhìn tủ lạnh, quyết định ăn mì, dễ nấu, tốt với dạ dày.

      gật đầu, đưa tay lấy mì, tay cầm đồ ăn, tay ôm .

      Lúc này Khả Lan vội vàng đưa tay, tay cầm trứng gà, tay khác cầm thêm bó rau cải, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm: “Thêm vào mì.”

      gật đầu đồng ý với ý tưởng của Khả Lan.

      Chuẩn bị nguyên liệu xong, hai người cùng tới bồn nước, tìm nồi, hứng nước, bật lửa, nấu nước trước.

      Sau khi đổ đầy nước, hai người lùi hai bước, chờ nước sôi.

      Lúc này Cố Thành Viêm đưa tay khác ra, nhìn trong ngực, cúi đầu, ngậm đôi môi .

      Khả Lan đứng im tại chỗ động, đôi tay ôm cổ , đáp lại nụ hôn của .

      Choang.....

      Lúc này tiếng đập thanh thúy vang lên, truyền tới tai hai người, thanh quân quẩn.

      Người ném đồ phải ai khác, chình là Cố Thành Thấm.

      Lúc này ta đứng trước cửa nhà bếp, nhìn Cố Thành Viêm cùng Khả Lan mặc chung cái áo khoác, trong mắt khó có thể che giấu ghen tỵ và thống hận.

      Khả Lan hơi ngừng lại, theo tiếng vang quay lại nhìn Cố Thành Thấm, chợt thấy trái tim dâng lên tia tối tăm.

      theo bản năng muốn từ trong ngực ra ngoài, sức lực tay càng ngày càng chặt.

      Lúc này nồi nước sôi trào, lúc này Cố Thành Viêm mới dần buông tay Khả Lan ra.

      Xoay người, từ từ cầm mì bỏ vào trong nồi, lại đập trứng gà, thả rau cải, sau đó muối.

      Động tác của ưu nhã tự nhiên, nhanh chậm, để ý tới Cố Thành Thấm.

      Mà Cố Thành Thấm nhìn thấy Thành Viêm tỏ thái độ gì, hai mắt đỏ lên, hít hơi, cắn môi, lên tiếng, quay đầu chạy .

      Khả Lan nhìn Cố Thành Thấm rời , trong lòng chợt dâng lên tia lo lắng, nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt Cố Thành Thấm.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu cái, suy nghĩ nữa.

      Quay đầu nhìn phía nồi mì, nhìn sợi mì lăn lộn trong nồi, lúc này bụng Khả Lan lại kêu ùng ục.

      Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng bụng Khả Lan kêu lên, đặt tay lên bụng , sờ sờ : “ nhìn ra, bụng cũng mập như vậy.” Dứt lời, tùy ý nở nụ cười.

      Khả Lan nghe Cố Thành Viêm như vậy, khuôn mặt cũng trầm xuống.

      cúi đầu nhìn bụng mình, chỗn nào mập?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan đưa tay lên, bàn tay sờ eo : “ nhìn ra, bùng toàn là mỡ.” Dứt lời, Khả Lan liếc nhìn .

      Chỉ thấy khuôn mặt biến sắc, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

      Bụng tám múi, chỗ nào có mỡ chứ?

      Nghĩ tới đây, chợt xoay người đưa tay ôm Khả Lan, để áp sát vào mình, cất giọng hỏi: “Muốn thử lực bụng chút ?”

      Chương 80: Nghĩ ra

      Lúc này nước trong nồi sôi lên, tràn nước ra.

      Lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra, tắt bếp.

      Nước sôi dâng trào, dần dần lắng xuống.

      Khả Lan mấp máy môi, bụng càng kêu dữ dội hơn.

      Cố Thành Viêm nghe thấy, mím môi cười.

      Rồi sau đó, Khả Lan ngồi đùi ăn mì, quay đầu lại nhìn Cố Thành Viêm, càng ăn, càng cảm thấy cả người được tự nhiên.

      Sau khi ăn xong, buông đôi đũa trong tay xuống.

      “No rồi sao?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ăn xong, giọng hỏi.

      Khả Lan quay đầu, gật đầu trả lời “No rồi.”

      Cố Thành Viêm thấy Khả Lan no rồi, liền ôm đứng dậy.

      Hai người cùng , vài bước, Khả Lan chợt nghiêng đầu nhìn Cố Thành Viêm: “ ra em biết nấu.”

      Cố Thành Viêm xuống lầu cùng , sau đó nấu ăn, lại đụng tới, chỉ ngồi nhìn ăn, khiến cảm động.

      Nhưng cảm động là cảm động, muốn liên lụy tới .

      Cố Thành Viêm còn có công việc, ở bên như vậy, lãng phí bốn mươi lăm phút.

      Công việc của phải làm sao?

      Khả Lan muốn làm quá, có thể nấu, cần phiền toái Cố Thành Viêm theo xuống.

      Nghĩ tới đây, Khả Lan thở ra hơi, cảm thấy lần sau nếu gặp trường hợp thế này nữa, tự mình xuống là được, cần phiền toái Cố Thành Viêm.

      Nhưng, Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , nhanh chậm hỏi: “ nấu cái gì?”

      câu khiến Khả Lan bối rối!

      Căn bản muốn bày tỏ với Cố Thành Viêm la mình biết nấu! Mà muốn với Cố Thành Viêm, lần sau đừng làm như vậy!

      dối?”

      Cố Thành Viêm thấy vẻ mặt Khả Lan đọng lại, liền lên tiếng.

      câu , khiến trong lòng Khả Lan nóng nảy.

      chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn : “Em nấu món cay Tứ Xuyên, ngày mai nếm thử chút?” Khả Lan tới đây, trái tim bắt đầu mong đợi.

      Món cay Tứ Xuyên lấy cay, nóng làm chủ đạo, bình thường khẩu vị Cố Thành Viêm thanh đạm, nếu ăn món Tứ Xuyên vẻ mặt có rực rỡ hay ?

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt hơi ngừng lại, nhớ lại vị của món cay Tứ Xuyên, cũng may, có cảm giác tê tê, rất ưa thích.

      “Được.” Cố Thành Viêm im lặng lát, cuối cùng gật đầu đồng ý lời Khả Lan.
      làm nên muốn thử chút.

      Cố Thành Viêm trả lời, lúc này Khả Lan mới quay đầu, tiếp tục lên lầu, trong lòng suy nghĩ, phải lên mạng tìm chút, cách làm món Tứ Xuyên, sau đó nấu cho Cố thủ trưởng ăn.

      Sau khi trở lại phòng, Cố Thành Viêm ngồi ở đầu giường bắt đầu xem tài liệu, vốn dĩ Khả Lan muốn chơi điện thoại di động, lại bị lấy .

      Bất đắc dĩ, Khả Lan chỉ có thể nằm nghiêng, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của .

      Lúc này, Cố Thành Viêm nghiêm túc nhìn tài liệu trong tay, môi mỏng mím chặt, ngẫu nhiên nhíu mày, sau khi viết vài dòng lên tài liệu, lại tiếp tục xem tài liệu khác.

      Lạp lại theo thứ tự.

      biết qua bao lâu, Khả Lan liền mơ màng ngủ.

      Cố Thành Viêm đưa tay đắp chăn cho , bàn tay lướt qua gò má của , ánh mắt nhu hòa.

      ... ....

      Lúc Khả Lan tỉnh dậy, là sáng sớm, bên cạnh trống trơn, ngoài phòng truyền đến tiếng người lưa thưa.

      Mặc dù chung quanh nhà họ Cố có đồng cảnh sát, nhưng cực ít khi tạo ra động tĩnh.

      Lúc này, tiếng người sôi trào, lại xảy ra chuyện gì chứ?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan thay đồ, gấp chăn, xuống lầu.

      Dọc đường , nhà họ Cố yên tĩnh, bóng người.

      thấy bóng người, Khả Lan thẳng ra cửa chính, khí lạnh đánh tới, Khả Lan đút tay vào trong túi, phát ra, nhóm người vây quanh trước nhà họ Cố.

      Trừ người giúp việc nhà họ Cố, còn có đám bác sĩ cùng y tá, chỉ thấy bọn họ đưa người lên xe cấp cứu, liền vội vã rời .

      Cùng lên xe còn có ông bà Cố cùng Cố Thành Hiên.

      Thấy tình huống như vậy, Khả Lan về phía trước hai bước, lúc này xe cứu thương rời .

      Chỉ còn lại người giúp việc nhà họ Cố từng người giải tán.

      Cố Thành Viêm đứng im tại chỗ, sắc mặt tốt lắm.

      Lúc này, trong lòng Khả Lan dâng lên dự cảm chẳng lành.

      Chẳng lẽ.....Cố Thành Thấm xảy ra chuyện?

      Hôm qua thấy Cố Thành Thấm có gì đó đúng, chẳng lẽ hôm nay xảy ra chuyện?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan về trước, lúc này nhìn thấy Cố Thành Viêm sa sầm nét mặt, Khả Lan nhất thời biết phải mở miệng thế nào.

      Im lặng hồi lâu.....

      “Tiểu Thấm nhảy từ lầu xuống, cũng may sao, bị thương, có chuyện gì lớn.” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan đứng trước mặt, nhanh chậm cho Khả Lan biết chuyện xảy ra.

      Cố Thành Thấm là em họ của , xảy ra chuyện, cũng lo lắng.

      Đứa này, ở đây gây chuyện, làm cho người ta nhức đầu.

      “Ừ.”

      Kha Lan nghe Cố Thành Thấm , giọng trả lời, liền lên tiếng nữa.
      ngờ, Cố Thành Thấm nhảy lầu!

      Xác thực làm người ta nghĩ tới.

      Im lặng, đầu tiên Khả Lan nhìn máu mặt đất, lại nhìn ban công lầu hai, xác thực cao, nhảy chết, nhưng rớt xuống, nhất định rất đau.

      Cố Thành Viêm nghe thấy lời Khả Lan , cúi đầu nhìn Khả Lan cái, chuyện nữa, nhấc chân về phòng.

      Khả Lan theo phía sau lưng , sau khi vào nhà, Cố Thành Viêm mặc quân phục, với Khả Lan phải tới doanh trại mấy ngày, dặn phải tự chăm sóc tốt bản thân.

      Khả Lan gật đầu cái, sau khi đồng ý lời của , lại đưa mắt nhìn rời , sau đó tới Quật Khởi.

      Gần đây Diệp Huệ học lái xe, cũng lấy được bằng lái, thay thế vị trí tài xế, bắt đầu đưa đón Khả Lan.

      Khả Lan cũng đăng ký học lái xe, nhưng vẫn có thời gian thi, bây giờ phải dọn dẹp Quật Khởi, càng có thời gian.

      Quật Khởi bên bờ sắp sụp đổ, bán cổ phần, vay thế chấp, sau khi thanh toán chỉ còn cửa hàng, chỉ thiếu nước tuyên bố phá sản.

      Dĩ nhiên.....Bây giờ phải lúc tuyên bố phá sản, còn rất nhiều chuyện chưa làm.

      Quật Khởi rất nhanh đóng cửa, có thể tiết kiệm tổn thất thấp nhất cho ông chủ, nhưng Quật Khởi cứ như vậy sụp đổ, khiến Khả Lan rất đau đầu.

      từng cho rằng, Quật Khởi phát triển, nhưng đáng tiếc, từ lúc bắt đầu, Quật Khởi có được thành tựu gì.

      Nhân viên của Quật Khởi, ít người cảm thấy công ty sắp đổ, đổi sang công ty khác.

      là phồn hoa thoáng qua.

      Khả Lan có cảm giác đơn.

      Đảo mắt.....

      Đến ngày Khả Lan tham gia bữa tiệc.

      Khả Lan đưa Diệp Huệ cùng, thay đồ dạ hội, mặc áo khoác lông, khí lạnh vẫn thấu tới tận xương.

      Bên ngoài biệt thự ở lưng chừng núi có mấy hộ vệ mặc áo đen, biệt thự kiểm tra nghiêm khắc, phàm là đồ kim loại có thể khiến người khác bị thương, cùng với máy nghe lén, cũng thể dễ dàng đem vào trong.

      Hành tung của ông chủ lớn rất thần bí, đến nay, bộ dáng của ông chủ lớn vẫn là bí mật, Khả Lan điều tra mấy lần, đều có kết quả.

      Chỉ là, người có thể ngồi vào vị trí ông trùm của bang xã hội đen, nên tuổi .

      Nghe phía sau Quật Khởi, là người từng được xưng danh là “Vua thượng hải”, trước cải cách từng nắm cả thượng hải trong tay.

      tổ chức qua hàng trăm năm vẫn sụp đổ, người dẫn dắt nhất định đơn giản.

      Khả Lan ở bên ngoài biệt thự, cởi vòng, nhẫn, bông tai, dây chuyền, ngay cả cây trâm, cũng bị tháo xuống.

      Toàn bộ đồ bị lấy khiến cho đầu óc Khả Lan tối tăm, cẩn thận chút sai, nhưng ngay cả nhẫn, cũng bỏ qua, khó tránh khỏi người ta cảm thấy bị làm nhục!

      Dĩ nhiên, mặc dù Khả Lan cảm thấy đầu óc tối tăm, nhưng biểu lộ ra, đây là bữa tiệc do ông chủ tổ chức.

      Sau khi thông qua kiểm tra, Khả Lan cùng Diệp Huệ vào trong biệt thự, mới vừa hai bước, Khả Lan liền nhìn thấy Mộ Dung Triển tới.

      Vừa tới, Mộ Dung Triển kéo nhanh Khả Lan vào nhà, miệng vội vàng : “Ông chủ sớm tới, sao bây giờ hai người mới tới.” Mộ Dung Triển xong, bước chân trở nên vội vàng.

      Khả Lan theo Mộ Dung Triển vào nhà, còn chưa kịp mở miệng, liền bị người trong phòng thu hút ánh mắt.

      Gần đây Khả Lan xem tin tức tài chính khá nhiều, cho nên thấy ít ông trùm trong giới thương mại.

      Lúc này, những người trong phòng làm cho Khả Lan bối rối.

      ngờ, ông chủ lớn mặt mũi lớn như vậy, có thể mời tới nhiều CEO như vậy!

      Vào trong phòng, Mộ Dung Triển liền buông lỏng Khả Lan, đưa tay chỉ ông chủ ở lầu.

      Nhưng lúc này, Kim Hạo chợt xuất trước mặt ba người.

      đúng dịp.”

      Kim Hạo xong, đưa tay vẫy phục vụ, cầm ly rượu, sau đó nhìn về phía Khả Lan.

      Vẻ mặt Khả Lan hơi trầm xuống, đưa tay cầm ly rượu trong tay : “ trùng hợp.”

      khéo, biết có thể mời Lâm nhảy bài .” Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời, khóe miệng nở nụ cười, đưa tay hướng về phía Khả Lan.

      Khả Lan hơi ngừng lại, có lập tức trả lời.

      Mộ Dung Triển chợt đứng dậy, đôi tay khoanh trước ngực, lạnh giọng : “ Kim muốn nhảy, vậy tôi sắp xếp cho .” Dứt lời, Mộ Dung Triển chỉ chỉ bên kia, vì suy tính cho những người đưa bạn cùng, nơi này chuẩn bị ít biết nhảy.

      Khả Lan thấy Mộ Dung Triển ngăn Kim Hạo, lên tiếng, thở phào hơi, cùng Diệp Huệ xoay người rời .

      Hai người mới vừa hai bước, Diệp Huệ chợt mở miệng: “Kim Hạo giống như lão hồ ly.” Diệp Huệ xong, quay đầu nhìn Khả Lan.

      Trong mắt Kim Hạo, chỉ có lợi ích, bản tính thương nhân, lộ ở trong mắt.

      Chợt nghe Diệp Huệ , Khả Lan dừng bước, nghiềng đầu nhìn Diệp Huệ: “ ra Kim Hạo cũng có ưu điểm”

      Mặc dù Kim Hạo giảo hoạt, tự phụ, quái đản chút, nhưng vẫn có ưu điểm.

      Sáng sủa!

      Diệp Huệ vừa nghe Khả Lan như vậy, vẻ mặt đọng lại, mặc dù tán thành, nhưng gì.

      Lâm.”

      Lúc hai người , giọng nam trầm thấp truyền vào lỗ tai Khả Lan.

      Khả Lan ngẩng đầu, thấy khuôn mặt của đối phương, tuy rằng bộ dáng bình thường, nhưng lại có đôi mắt tối tăm, con ngươi sáng ngời, chiếu sáng cả khuôn mặt.

      đẹp trai, lại có bộ dáng thể bỏ qua, làm cho người ta cảm thấy khí khái ùng hừng hực.

      Mặc dù là người xa lạ, lại làm cho Khả Lan có cảm giác như từng gặp.

      Mặt này, cực kỳ giống người.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 81: Đấu giá từ thiện

      Ánh sáng thay đổi, tiếng người huyên náo.

      Khả Lan mặt biến sắc quan sát những người đàn ông trước mặt.

      Đồ tây thẳng tắp, thân hình cao ráo, hai mắt tối tăm như đầm, mũi hơi dẹp, môi mỏng, khuôn mặt rộng.

      Ngón tay thon dài, cầm cái ly cao cổ.

      “Ông chủ.”

      Lúc Khả Lan còn quan sát, suy đoán thân phận của người này, Mộ Dung Triển đột nhiên gọi ông chủ, khiến Khả Lan phục hồi tinh thần.

      Đây chính là ông chủ trong truyền thuyết?

      ngờ......Còn trẻ như vậy, nhìn qua, chỉ khoảng ba mươi tuổi!

      Mộ Dung Triển tới trước mặt ông chủ, đưa tay chỉ Khả Lan giới thiệu: “Lâm Khả Lan, chính là người đại diện của Quật Khởi.”

      Dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Triển quét qua quét lại giữa khuôn mặt ông chủ và Lâm Khả Lan, muốn tìm chút đầu mối.

      Nhưng Khả Lan chỉ là bình tĩnh tự nhiên!

      Mà ông chủ nghe thấy Mộ Dung Triển giới thiệu, ánh mắt dừng khuôn mặt Khả Lan.

      Sắc mặt ta bình tĩnh tự nhiên, chỉ nhìn thẳng Khả Lan cái, để lại hai chứ “ tệ” sau đó xoay người, nhấc chân, chen vào đám người.

      Mộ Dung Triển nhìn bộ dáng của ông chủ, nhất thời bối rối, có gian tình, vậy rốt cuộc là thế nào?

      Ngược lại, Mộ Dung Triển vội vàng theo ông chủ, muốn hỏi ấn tượng của ông chủ về Lâm Khả Lan, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, nhìn thấy ánh mắt của ông chủ liền nuốt xuống.

      Khả Lan còn chưa kịp mở miệng chuyện, ông chủ liền rời , điều này làm cho trong lòng cảm thấy tối tăm.

      suy đoán, ấn tượng của ông chủ về !

      mong mỏi 5% cổ phần!

      ngờ đây chính là ông chủ, người đàn ông có chí khí.” Sau khi ông chủ xa, Diệp Huệ chợt mở miệng, nhìn bóng lưng ông chủ, ngoại trừ thần khí bên ngoài, còn có cảm giác như từng gặp qua.

      Khả Lan nghe Diệp Huệ , quay đầu nhìn Diệp Huệ, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Động xuân tâm rồi hả?”

      câu khiến khuôn mặt Diệp Huệ đỏ bừng.

      “Khả Lan sao lại như vậy?” Diệp Huệ cúi đầu, vội vàng trả lời Khả Lan.

      Mặc dù ông chủ rất tuấn tú, nhưng cũng phải là người chồng trong mắt .

      Khả Lan lại trêu chọc .

      Khả Lan nghe Diệp Huệ trả lời, há mồm còn muốn nhạo báng câu, ánh đèn trong phòng chợt tối xuống.

      Tất cả ánh đèn đều tập trung vào vị trí trung tâm, người chủ trì đứng ở sân khấu, nụ cười mặt rực rỡ.

      “Hoan nghênh mọi người tới tham gia bữa tiệc từ thiện ngày hôm nay, lần này món đồ mà chúng ta bán đấu giá.....”

      Người chủ trì đứng ở sân khấu, khuôn mặt hưng phấn giới thiệu món đồ.

      Kim Hạo tới bên cạnh Khả Lan cùng Diệp Huệ.

      “Buổi tiệc từ thiện lần này, tất cả đều được đem quyên góp dưới danh nghĩa của Quật Khởi.” Kim Hạo nhanh cạnh bên tai Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười.

      Theo như tác phong làm việc của ông chủ, Quật Khởi cùng Danh Tước xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định bỏ qua hai sản nghiệp này.

      Nhưng ngờ, ông chủ lại cứu vãn danh tiếng của Danh Tước.

      Vừa thu mua cổ phần của Lương Thị, vừa cứu vãn danh tiếng của Quật Khởi.

      Nguyên nhân bên trong khiến cho người ta khó nghĩ.

      Chợt nghe thấy Kim Hạo nhắc tới buổi tiệc từ thiện, cả người Khả Lan bối rối.

      Lấy danh nghĩa của Quật Khởi sao?

      Ông chủ muốn cứu vãn danh tiếng Quật Khởi sao? Giữ Quật Khởi?

      Vậy sao ông chủ lại đồng ý thu mua cổ phần của Lương Thị?

      Là có tính toán khác sao? Lúc ông chủ làm việc, từ trước đến giờ có cách thức nào sao?

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan, dừng lại người chủ trì ở sân khấu, nhìn chút, lại quay đầu nhìn Kim Hạo : “Tại sao lại tới tham gia bữa tiệc này?”

      Điểm này là điểm Khả Lan hiểu, ràng ông chủ là người trong xã hội đen, lại mời nhiều giám đốc nổi tiếng trong thương trường như vậy, chẳng lẽ mọi người sợ, bị phản lại?

      Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi nguyên nhân ta tham gia bữa tiệc, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó lại nở nụ cười.

      “Nhận được lời mời của ông chủ Lãnh, sao dám .” Kim Hạo trầm giọng trả lời Khả Lan.

      Hai nhà, ai dám nể mặt ông chủ Lãnh!

      Khả Lan nghe Kim Hạo trả lời, liền giật mình, ông chủ Lãnh, chắc là ông chủ đứng phía sau của Quật Khởi.

      “Tại sao?” Khả Lan hỏi tiếp.

      Tại sao, Kim Hạo dám đắc tội với ông chủ Lãnh, sợ đắc tội với giới chính trị?

      Khả Lan đột nhiên hỏi tại sao, điều này làm cho Kim Hạo chần chừ.

      Tại sao? Bởi vì ông chủ Lãnh ăn sạch cả trắng đen!

      Nếu như giới chính trị duy trì an toàn cùng cân bằng của xã hội.

      Ông chủ Lãnh, lại duy trì trạng thái cân bằng của xã hội đen cùng chính trị.

      ta thuộc xã hội đen, thuộc về chính trị, mà ở trung lập!

      Làm việc trượng nghĩa, cũng chỉ là ít từ thiện làm công ích, nhưng là người khiêm tốn, làm cho người ta cảm thấy thần bí.

      Ví dụ như hôm nay, Kim Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Lãnh.

      Tất cả mọi người cảm thấy, ông chủ Lãnh là thủ lĩnh, nhưng người biết chỉ có thể đếm đầu ngón tay.

      “Bởi vì kính trọng.”

      Kim Hạo chần chừ hồi lâu mới trả lời Khả Lan.

      Nguyên nhân rất nhiều, tổng kết lại, chỉ có cái, kính trọng.

      Mặc dù tuổi của ông chủ Lãnh bằng ta, nhưng lại làm người ta kính trọng.

      câu của Kim Hạo, khiến cả người Khả Lan mông lung, kính trọng?

      Có thể khiến cho Kim Hạo ra hai chữ này, đúng là đơn giản!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan cũng gì nữa mà đưa mắt nhìn lên sân khấu.

      Chỉ thấy lúc này, người chủ trì chỉ vào sợi dây chuyền bàn : “Đây là dây chuyền của bà Lãnh, tên là Lam Hải Chi Luyến; của nhà thiết kế nổi tiếng người pháp, giá khởi đầu là sáu mươi nghìn tệ, mỗi lần kêu giá năm nghìn tệ.

      Dây chuyền tinh xảo,hình giọt nước màu xanh dương, tinh xảo khéo léo, cực kỳ xinh đẹp.

      Nhưng mà, cái mà Khả Lan càng tò mò hơn phải là dây chuyền, mà là bà Lãnh mà người chủ trì nhắc tới!

      Ông chủ Lãnh, bà Lãnh.

      biết, kiểu phụ nữ thế nào, có thể vào trái tim của ông chủ Lãnh.

      “Sáu mươi lăm nghìn.” Trong đám người, có người bắt đầu giơ bảng, tăng giá.

      Bảy mươi nghìn.....

      Bảy mươi lăm nghìn......

      ... ....

      trăm hai mươi nghìn tệ......

      Giá tiền rất cao, hình như tất cả mọi người đều có hứng thú với sợi dây chuyền này.

      Nhưng......

      Khả Lan lại nhìn Kim Hạo đứng ở bên cạnh mình, vẫn ra giá.

      Thấy Kim Hạo ra giá, Khả Lan lại cảm thấy có chút kỳ quái, như vậy, đồ bán đấu giá, càng về sau, càng quý.

      Mặc dù Kim Thị là công ty đứng nhất nhì, nhưng bây giờ tất cả tiền bạc đều dồn vào cổ phần của Lương Thị, nhất định tiền bạc có hạn.

      Hôm nay ta tham gia bữa tiệc do ông chủ Lãnh tổ chức, là doanh nghiệp lớn, lấy hai món về, nể mặt ông chủ Lãnh rồi.

      Chẳng lẽ, Kim Hạo mua món đầu tiên, mua món phía sau sao?

      Đây phải chăng có chút lãng phí, tại Kim Thị mua Lương Thị, tiền bạc căng thẳng, chẳng lẽ Kim Hạo quên rồi sao.

      Hay là , căn bản Kim Hạo tới đây làm cảnh!

      Nghĩ đến đây, Khả Lan đẩy tay Kim Hạo : “ tới rồi, giơ bảng lần nào, có phải quá nể mặt ông chủ Lãnh rồi .” Khả Lan tới đây, nghe giá ở bên tới trăm bốn mươi nghìn tệ.

      Khả Lan cũng có ý kiến gì, có chỉ thị của ông chủ, chỉ tới xem chút.

      Ngược lại Kim Hạo, cũng nên đắc tội ông chủ Lãnh, nếu chuyện hợp tác, khó thành.

      Kim Hạo bị Khả Lan đẩy như vậy, dường như phục hồi tinh thần.

      ta quay đầu nhìn Khả Lan, nhếch miệng nở nụ cười như có như , thở dài, trầm giọng : “Đó là đồ của người vợ quá cố của ông chủ Lãnh, từ trước đến giờ Kim Thị kiêng kỵ loại đồ này.” Dứt lời, Kim Hạo thở dài hơi, nhún nhún vai, bày tỏ thể làm gì.

      Khả Lan vừa nghe Kim Hạo như vậy, khuôn mặt cũng trầm xuống.

      ngờ, cái dây chuyền kia, lại là của người vợ chết của ông chủ Lãnh.

      Nhưng ông chủ Lãnh lại muốn bán món đồ của người vợ quá cố?

      Lần này Khả Lan có chút thông, rốt cuộc trong hồ lô của ông chủ Lãnh bán cái gì!

      Kim Hạo thấy bộ mặt sa sầm của Khả Lan, thở ra hơi, : “ nhất định cảm thấy kỳ quái, tại sao ông chủ Lãnh lại bán đồ của vợ quá cố!” Kim Hạo quay đầu nhìn Khả Lan hỏi.

      Khả Lan nghe Kim Hạo hỏi như vậy, ngược lại gật đầu, bày tỏ rất kỳ quái.

      như vậy, thấy vật nhớ người, ông chủ Lãnh giữ lại đồ của vợ cũ, ngược lại lấy ra bán đấu giá, làm cho người ta khó hiểu.

      “Vợ của ông chủ Lãnh, ra chết đau, nghe là ăn trộm.” Kim Hạo chợt cúi đầu, ghé vào bên tai Khả Lan, giọng với Khả Lan.

      Vợ ông chủ Lãnh, ăn trộm mới chết.

      Khả Lan nghe Kim Hạo như thế, trái tim chợt quặn chặt, ăn trộm?

      Chết?

      Dầu gì cũng là người bên gối, cứ như vậy giết chết, quá tàn nhẫn!

      Nghĩ tới đây, Khả Lan chợt muốn hỏi, tại sao bà Lãnh lại ăn trộm?

      Nhưng lúc này nghe thấy tiếng đồng ý bán Lam Hải Chi Luyến.

      Giá cuối cùng......Hai trăm nghìn tệ.

      Sau khi Lam Hải Chi Luyến được bán, Kim Hạo bắt đầu chú ý món đồ kế tiếp, tẩu thuốc thời nhà Thanh, giá khởi đầu là tám mươi nghìn tệ, mỗi lần kêu giá năm nghìn.

      Tẩu thuốc thời xa xưa, xem như đồ cổ bằng đồng.

      Kim Hạo bắt đầu ra giá, Khả Lan muốn hỏi, dĩ nhiên là hỏi được.

      quay đầu lại, quét mắt khắp phòng.

      Phát ở bên cánh trái là ông chủ cùng Mộ Dung Triển, đứng lầu, mắt nhìn xuống tình hình dưới lầu.

      Khả Lan cũng dám nhìn chằm chằm ông chủ cùng Mộ Dung Triển, vội vàng cúi đầu, nhìn về phía người chủ trì.

      Người chủ trì bắt đầu đấu giá từng món từng món, cảm xúc có vẻ hơi kích động.

      Khả Lan cảm tháy có chút nhàm chán, đứng trò chuyện với Diệp Huệ đôi câu.

      Cho đến cái cuối cùng, lúc này Khả Lan mới duỗi lưng, muốn tới nhà vệ sinh, tính toán thời gian, lúc quay lại có lẽ buổi đấu giá kết thúc.

      Vì vậy Khả Lan với Diệp Huệ, sau đó về phía nhà vệ sinh.

      vừa bước chân vào nhà vệ sinh, liền có người theo phía sau .

      Rồi sau đó.....

      Khả Lan vào nhà vệ sinh, giải quyết vấn đề cá nhân, ra ngoài, chuẩn bị rửa mặt, nâng tinh thần.

      Cửa phòng bị người khác mở, lại phanh..... tiếng, sau đó khóa lại.

      Nhưng.....bên ngoài, người vào nhà vệ sinh nữ, phải là nữ, mà là người đàn ông mặc đồ tây.

      Người đàn ông ba mươi tuổi, sắc mặt khô khốc, cả người mặc đồ tây màu đen.

      Sau khi vào nhà vệ sinh, liền về phía Khả Lan, bộ mặt cười lạnh, hai mắt chăm chú nhìn Khả Lan.

      Thấy tình huống như vậy, Khả Lan theo bản năng lùi về phía sau hai bước, rồi sau đó muốn nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.

      Người đàn ông chợt đưa tay, kéo cánh tay Khả Lan, đè cánh cửa, viên thuốc được nhét vào miệng Khả Lan.


      Chương 82: Logic gì đó

      Bị bỏ thuốc, đánh bất tỉnh, hoàn toàn ngoài dự đoán của Khả Lan.

      Theo lý thuyết, đây là lãnh địa của ông chủ Lãnh, ai dám làm loạn.

      Nhưng lại có người cố tình làm như vậy.

      Sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc......

      Diệp Huệ tìm bóng dáng Khả Lan bốn phía, gấp đến nỗi như kiến bò chảo nóng.

      Kim Hạo cũng xem như là bạn làm ăn của Khả Lan, lúc này bạn làm ăn mất tích, ta tự nhiên cũng giúp tìm kiếm.

      Mọi người tản , Diệp Huệ cùng hai người vẫn quanh trong biệt thự, bị Mộ Dung Triển thấy được, liền nghĩ cách cho người đưa bọn họ ra ngoài.

      Diệp Huệ cùng Kim Hạo bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài biệt thự, trong lòng bỗng hoài nghi về mất tích của Khả Lan, đứng bên ngoài lâu chịu rời .

      Diệp Huệ vội vã gọi điện thoại cho Cố thủ trưởng, điện thoại lại tắt máy.

      Kim Hạo chần chừ, dám tìm người giúp, đây là nhà họ Lãnh.

      Mà ở lầu hai của nhà họ Lãnh, ông chủ Lãnh vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy giường ở trong phòng đột nhiên có .....Lâm Khả Lan.

      Thấy Lâm Khả Lan, trong lòng ta có cảm giác nóng nảy.

      Tên nhóc này, đùa kiểu gì vậy!

      “Tiểu Triển.”

      Ông chủ Lãnh xoay người ra cửa, kêu Mộ Dung Triển, dám đùa kiểu này, ở đây, trừ tiểu Triển ra còn ai khác.

      Mộ Dung Triển nghe thấy ông chủ cua mình lớn tiếng kêu, nhấc chân, muốn về phía ông chủ, nhưng chần chừ, lại dừng bước.

      Thời điểm này, ông chủ gọi ta làm gì.

      Mộ Dung Triển lập tức xuất , ông chủ Lãnh lại trầm giọng kêu “tiểu Triển”

      Lại lần nữa nghe tiếng ông chủ kêu, Mộ Dung Triển dám nghĩ tại sao nữa, bước nhanh về phía phòng của ông chủ, lúc nhìn khuôn mặt ông chủ vui, cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      “Đưa ấy về.”

      Ông chủ Lãnh thấy Mộ Dung Triển tới, gì nhiều, đẩy cửa phòng, bảo Mộ Dung Triển đưa người về.

      Mộ Dung Triển nghe ông chủ , lại đồng ý.

      Dù gì cũng là đàn ông, sao thấy phụ nữ lại động lòng?

      Mộ Dung Triển vẫn còn chần chừ, muốn đen người .

      Bên kia sắc mặt ông chủ trầm xuống, gọi tiếng “tiểu Triển”.

      Khiến vẻ mặt Mộ Dung Triển run lên.

      “Ông chủ, cho uống thuốc.”

      Mộ Dung Triển vội vàng , theo bản năng nhìn tình huống trong phòng.

      trong phòng ngủ say, có biểu bị cho uống thuốc, chẳng lẽ, thuốc này có tác dụng chậm?

      Ông chủ nghe thấy Mộ Dung Triển như vậy, vẻ mặt trầm, quay đầu nhìn nằm trong phòng, thấy có phản ứng gì, lại : “Trước tiên cứ đưa ấy về.” Dứt lời, ta xoay người chuẩn bị về phía phòng làm việc.

      Nhưng giọng lạnh lùng vang lên.

      “Đưa về làm gì? Nhà họ Cố có gì tốt.”

      Dứt lời, ông Lãnh ngồi xe lăn, do bị bệnh nên được y tá chăm sóc đẩy tới.

      Cơ thể ông như cư sĩ, lông mày tóc trắng, cầm hai viên phỉ thúy trong tay,
      khẽ nhíu mày, có chút vui.

      Ông chủ Lãnh nghe ông Lãnh , nhíu mày lại, xoay người, đẩy ông Lãnh vào phòng.

      Đóng cửa lại, ông Lãnh lại lên tiếng.

      “Tiểu Viêm, ông ngoại đều là vì muốn tốt cho hai đứa.”

      Ông Lãnh cho Lâm Khả Lan uống thuốc kích trứng để nhanh mang thai.

      Hai mươi sáu năm trước, con ông, cháu ông đều rời ông mà , tại, ông chỉ muốn nhân khẩu thịnh vượng.

      ... ...

      Lúc Khả Lan khôi phục tri giác, đầu óc trầm trầm, sau gáy càng thêm đau.

      Tiềm thức của dừng lại lúc trước giai đoạn nguy hiểm, vừa có tri giác, cả người liền bắt đầu giãy giạu, cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo.

      ngờ phát ra, mình về nhà họ Cố.

      chỉ quay về nhà họ Cố, bên cạnh , còn có bóng dáng quen thuộc......Cố Thành Viêm.

      Nhìn thấy Cố Thành Viêm, Khả Lan lại giật mình, vừa rồi phải ở nhà họ Lãnh sao?

      Hình như Cố Thành Viêm mới vừa tỉnh lại, mở hai mắt, từ giường bò dậy, mở đèn ở đầu giường, nhìn về phía Khả Lan : “Sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

      câu nặng, bình tĩnh tự nhiên.

      Nhưng lời này lọt vào tai Khả Lan, lại cảm thấy càng thêm nghi ngờ.

      xác định, đến biệt thự ở lưng chừng núi, càng xác định hơn nữa là cảm giác đau đớn ở sau gáy, bởi vi bị người ta đánh mà có.

      Vậy tình huống tại là thế nào?

      Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu : “ có” Dứt lời, Khả Lan nằm lại giường, Cố Thành Viêm tắt đèn.

      Nhưng, mới vừa nằm xuống, Khả Lan lại mở miệng hỏi: “ phải tới doanh trại sao? về lúc nào?”

      Trong đêm tối, Khả Lan nhìn bóng dáng của Cố Thành Viêm trong bóng tối.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , lật người ôm vào lòng: “Vừa mới về.”
      Giọng có vẻ lười biếng, tựa như cực kỳ mệt mỏi, nặng nề.

      Nghe thấy trả lời, Khả Lan rũ hai mắt, suy nghĩ.

      Nếu như Cố Thành Viêm vừa quay về, về bằng cách nào, khẳng định Cố Thành Viêm biết.

      “Lúc quay về, em...... ngủ?” Khả Lan thử dò xét.

      Cố Thành Viêm nghe Khả Lan , cơ thể giật giật, càng ôm chặt hơn, gật đầu “Ừ” tiếng, liền trả lời nữa.

      Khả Lan cảm thấy như vậy, liền gì nữa, khép hai mắt, khó hiểu, làm khó có thể ngủ.

      Nghi ngờ đến sáng.

      ... ...

      Trời vừa sáng, Khả Lan liền rời giường.

      Cố thành Viêm hình như cực kỳ mệt mỏi, rời giường Cố Thành Viêm vẫn còn trong giấc mộng.

      Khả Lan quấy rầy Cố Thành Viêm, rời giường, liền xuống lầu, hỏi dì Lưu, hôm qua về nhà thế nào.

      Dì Lưu cho biết, là Diệp Huệ đưa về, những thứ khác bà lắm.

      hỏi được gì từ dì Lưu, Khả Lan cũng hỏi nhiều.

      Nhìn đồng hồ, trở về phòng cầm túi xách, Cố Thành Viêm vẫn còn ngủ.

      Khó có khi nào Cố Thành Viêm ngủ nhiều như vậy, chắc là do quá mệt, mới như vậy.

      Khả Lan nhìn , thở dài, lúc này mới xoay người làm.

      Diệp Huệ đãm sớm chờ Khả Lan ở bên ngoài.

      Khả Lan ngồi lên xe, mở miệng liền hỏi Diệp Huệ chuyện ngày hôm qua.

      “Hôm qua xảy ra chuyện gì?”

      Dứt lời Khả Lan nhìn Diệp Huệ.

      Mà Diệp Huệ sau khi nghe Khả Lan hỏi như vậy, thành trả lời: “Hôm qua nhà vệ sinh, sau đó thấy đâu nữa.”

      “Tôi cùng Kim Hạo muốn ở trong biệt thự tìm , lại bị Mộ Dung Triển đuổi ra ngoài.”

      “Sau đó, cũng biết thế nào, bọn họ lại ôm ra, để bọn tôi đưa về nhà.”

      Diệp Huệ tới đây, vừa đúng lúc gặp đèn đỏ, dừng xe lại.

      nghiêng đầu nhìn Khả Lan, nhíu mày : “Hôm qua là ông chủ Lãnh ôm ra, kỳ quái.”

      Lúc ấy Diệp Huệ hiểu, tại sao ông chủ Lãnh lại tự mình ôm Khả Lan ra ngoài, hơn nữa, còn đưa tới tận xe, còn có địch ý với Kim Hạo rất ràng.

      và Khả Lan đều là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ Lãnh, theo lý thuyết, ông chủ Lãnh, thể nào vừa thấy Khả Lan , hãy nhìn thái độ của ông chủ Lãnh, xác thực làm cho người ta hiểu.

      Khả Lan nghe Diệp Huệ như vậy, trong lòng cũng bối rối, chuyện này có liên quan đến Mộ Dung Triển.

      Nhưng tại sao Mộ Dung Triển lại đối với như vậy, tại sao ông chủ Lãnh lại tự mình ôm ra ngoài?

      Chẳng lẽ, lại có hình dáng giống người vợ chết của ông chủ Lãnh?

      Mộ Dung Triển muốn tặng cho ông chủ Lãnh?

      Mà ông chủ Lãnh, là chính nhân quân tử! muốn động vào ?

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Khả Lan chợt run rẩy, máu chó như vậy chứ.

      Rồi sau đó.... ...

      Khả Lan đến Quật Khởi, mới vừa vào phòng làm việc, liền nhìn thấy Mộ Dung Triển, ngồi bắt chéo chân ghế của , liếc nhìn máy tính bảng trong tay.

      Nhìn thấy Mộ Dung Triển, trong lòng Khả Lan chợt cảm thây tức giận, để túi xách xuống, tới trước mặt Mộ Dung Triển.

      Mấp máy môi, vẻ mặt biểu lộ khá lạnh lùng, nhìn Mộ Dung Triển : “Tiểu Triển, cậu chút, tại sao hôm qua cậu lại đối với tôi như vậy?”

      Dứt lời, Khả Lan đưa tay đoạt lấy máy tính bảng trong tay Mộ Dung Triển, đặt ở sau lưng, hừ lạnh tiếng.

      Dung Triển đột nhiên bị đoạt máy tính bảng, có chút gấp gáp, để chân xuống, liền muốn đoạt lại máy tính bảng.

      Khả Lan lui lại hai bước, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Dương, chờ cậu ta chuyện ngày hôm qua, giải thích chút.

      lấy được máy tính, Mộ Dung Triển cũng gấp, quay lại ghế ngồi, thở dài : “Tôi Lâm chủ tịch này, ông chủ vì phá lệ mấy lần, chẳng lẽ hiểu gì?” Dứt lời, Mộ Dung Triển từ ghế đứng dậy, về phía Khả Lan.

      Nhếch miệng nở nụ cười lưu manh.

      Tuy chuyện hôm qua thành công, nhưng ít ra còn có thể chứng minh chút chuyện.

      Ông chủ Lãnh có gian tình với Lâm Khả Lan, chỉ là ta hiểu, hôm qua có cơ hội tốt như vậy, sao ông chủ dùng!

      Chẳng lẽ, ông chủ còn muốn giống như thủ lĩnh của giới chính trị, lấy cách thức tiêu chuẩn để đánh giá lãng mạn?

      Lãng......mạn, đến cuối cùng, phải cùng chung mục đích sao!

      Ngủ với phụ nữ, sinh con.

      “....Vậy cậu cũng nên đối với tôi như vậy.” Khả Lan nghe Mộ Dung Triển liền lạnh giọng trả lời.

      Logic gì đó, phá lệ mấy lần, liền phải ngủ cùng sao?

      lại xin ông chủ phải vì !

      Nhìn lại...... đúng là phải phòng bị chút.

      Mộ Dung Triển vừa nghe Khả Lan như thế, càng vui vẻ hơn, đưa tay đoạt lấy máy tính bảng trong tay khả Lan, cười có chút mập mờ: “Nếu hôm qua phải là tôi, nhìn ra ông chủ Lãnh quan tâm ...... nên cảm ơn tôi, sau đó phát huy sức hấp dẫn của mình, nhà họ Lãnh có thể có mầm non!”

      Mộ Dung Triển cảm thấy, Lâm Khả Lan thay vì sống ở nhà họ Cố, bằng nghe lời ông chủ của ta, phóng đãng, tự nhiên, kiềm chế được.

      Nhà họ Cố là gia đình thế nào? Bọn họ chính là người trong quân đội, hai mươi sáu anwm trước, diệt ba đời nhà họ Lãnh!

      Nếu như phải ông Lãnh có cháu ngoại thất lạc nhiều năm, sợ rằng nhà họ Lãnh tuyệt hậu rồi!

      Lời của Mộ Dung Triển khiến Khả Lan cảm thấy dở khóc dở cười.

      Xem như nhà họ Lãnh giàu có nhất cả nước, cũng có khả năng hòa hợp mối quan hệ của ông chủ Lãnh, bởi vì...... kết hôn.

      Nghĩ đến đây, Khả Lan thở dài hơi, trong lòng suy nghĩ, sau đó đổi đề tài: “Hôm nay cậu tới đây làm gì?”

      Khả Lan chợt thay đổi đề tài, lúc này Mộ Dung Triển mới nhớ tới nhiệm vụ tới Quật Khởi ngày hôm nay.

      Dừng chút.

      Cậu từ trong ngực cần danh sách, cùng tờ chi phiếu, đưa tới tay Khả Lan.

      “Tiền mà ông chủ quyên góp được là 1.13 tỷ, do sắp xếp.” Dứt lời, Mộ Dung Triển khẽ nheo hai mắt, có gian tình, làm sao cậu có thể tin!

      Đưa hết số tiền lớn cho !

      Mà Khả Lan nhận số tiền cùng danh sách Mộ Dung Triển đưa tới, nhất thời mông lung.

      Đúng là ông chủ lớn, vừa ra tay liền thu hồi được khoản tiền lớn!

      “Là quyên góp, nhớ kỹ chưa.” Mộ Dung Triển thấy Khả Lan ngây ngẩn người, liền nhắc nhở.

      Khoản tiền quyên góp này đừng dùng lung tung!

      Nghe thấy lời Mộ Dung Triển , Khả Lan gật đầu, bày tỏ ghi nhớ.

      Nhưng trong lòng chần chừ, muốn sửa lại căn phòng lúc trước, sau đó giúp đỡ học sinh đại học, những người bị bệnh nặng có nơi chạy chữa! Còn có viện dưỡng lão, trường tiểu học.....

      Suy nghĩ chút, khóe miệng Khả Lan nở nụ cười, cho dù bên ngoài trời đầy băng tuyết, lại cảm thấy tâm tình vô cùng rực rỡ.

      Rồi sau đó......

      Sau khi Mộ Dung Triển dặn dò số chuyện, liền đem những món đồ vòng tay, nhẫn, dây chuyền mà Khả Lan cởi ra trả lại cho Khả Lan, liền rời , trong miệng vẫn lẩm bẩm chuyện ông chủ Lãnh.

      Khả Lan để ý tới nữa.

      Sau khi tiễn Mộ Dung Triển, Khả Lan nhìn tiền quyên góp trong tay, trong lòng suy nghĩ, có thể sắp xếp tiền quyên góp......nhưng dùng danh tiếng của Quật Khởi để quyên góp, nhất định phải tạo ra tiếng vang, mới có thể cứu vãn danh tiếng của Quật Khởi.

      Chỉ là, Khả Lan lập tức nhức đầu phải về vấn đề quyên góp, mà là Quật Khởi......vấn đề giảm biên chế.

      Mặc dù Quật Khởi có vấn đề, nhưng ông chủ muốn đóng cửa Quật Khởi.

      Cho nên, tại Quật Khởi nếu muốn sống sót, tất nhiên phải giảm biên chế.

      Giảm biên chế tất nhiên rất phức tạp, sau khi lập danh sách, Khả Lan ký tên, liền tiến vào quá trình giảm biên chế.

      Có người ra thoải mái, cũng có người với vẻ mặt buồn thiu, còn có nhạo báng, ban đầu Quật Khởi muốn nổi danh nhất thành phố là ngu ngốc cỡ nào.

      Nhưng mặc kệ thế nào, vẫn phải , có thể ở, tất nhiên có thể ở.

      Tin tức Quật Khởi giảm biên chế, khiến cổ phần của Lương Thị lên cao, cũng làm Lương Tú Ly buông lỏng, bụi rậm mà thấy gì, tượng quái dị của cổ phần công ty Lương Thị.

      Sau khi Quật Khởi giảm biên chế, liền lấy tiền ra quyên góp, thành lập quỹ hội, bắt đầu, làm chuyện lưu danh.

      Tin tức, báo lá cải, tung tin bay đầy trời.

      Ngày này, Khả Lan tan làm, xe Diệp Huệ hư, chỉ có thể đón xe về nhà.

      Nhưng vừa mới đứng ở ven đường, chiếc Audi, dừng trước mặt .

      Cửa sổ xe hạ xuống, Khả Lan thấy người bên trong.....Dương Tử Sở.

      Nhìn thấy Dương Tử Sở, Khả Lan rất là kinh ngạc, quan hệ lúc trước của và Dương Tử Sở.

      Tính toán ra, Dương Tử Sở và có quan hệ máu mủ!

      Chính là bởi vì quan hệ máu mủ, Khả Lan cũng từng ngưỡng mộ Dương Tử Sở, nên cảm thấy ngượng ngùng.

      có xe sao? Tôi đưa về.” Dương Tử Sở, từ trong xe nghiêng đầu ra, bày tỏ muốn đưa Khả Lan về.

      Khả Lan đưa mắt nhìn khắp nơi, đôi mày thanh tú nhíu lại, theo bản năng lắc đầu cái.

      Dương Tử Sở thấy như vậy, khóe miệng khẽ nở nụ cười : “Tôi có chuyện muốn với .” Dương Tử Sở tới đây, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, vẻ mặt thành nhìn Khả Lan, như có chuyện quan trọng.

      Khả Lan thấy bộ dáng của Dương Tử Sở, chần chừ, cuối cùng lựa chọn ngồi vào xe Dương Tử Sở.

      Dương Tử Sở có lời muốn , cũng có lời muốn .

      em họ có lẽ nên làm quen.

      Sau khi Khả Lan ngồi vào xe, cũng ngồi vào ghế trước.

      Dương Tử Sở thấy như vậy, khẽ cười, sau đó lấy ra tấm hình, đưa cho Khả Lan.

      Trong hình là bóng dáng quen thuộc, làm Khả Lan căng thẳng, đôi tay bắt đầu run rẩy, ngước mắt nhìn Dương Tử Sở hỏi “Đây là ý gì?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :