1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 66: Ý nghĩa đằng sau.

      "Băng Lăng, ngươi lại kích động rồi." Đối với Băng Lăng lòng nóng như lửa đốt, Liễu Lan Yên ngược lại chút cảm giác khẩn trương cũng có.

      "Tiểu thư, làm sao ta có thể kích động?" Trong lời của Băng Lăng còn vui sướng dí dỏm như thường ngày, cả người nàng bị sợ hãi sâu bao vây lại, giống như bên cạnh Liễu Lan Yên xuất đầy kẻ địch, tùy thời đều có thể bỏ mạng.

      "Băng Lăng, ngươi tin vào năng lực của ta sao?" Liễu Lan Yên buồn cười , cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng lo lắng yên của Băng Lăng bây giờ.

      "Tin, ta đương nhiên là tin tưởng năng lực của tiểu thư." Đối với Liễu Lan Yên, Băng Lăng là cực kỳ bội phục, nhưng mà. . . . . ."Tiểu thư à, đây là phải đối phó với kẻ địch của Thần đó. Này có thể xem là cùng cấp bậc sao?"

      Dám đối phó với Thần, thực lực dĩ nhiên là phải rất cao, nếu , chạy tới đối phó Thần, phải chịu chết sao?

      " cần suy nghĩ quá nhiều. Chuyện của ta còn chưa hoàn thành, đương nhiên ta chết được." Liễu Lan Yên cười cười chuyển đề tài , "Đúng rồi, vẫn còn tu luyện chứ?"

      "Vâng, vẫn còn tu luyện, tạm thời có động tĩnh gì." Băng Lăng há mồm muốn , chỉ là, cuối cùng vẫn là lựa chọn nghe theo Liễu Lan Yên sang chuyện khác.

      theo Liễu Lan Yên nhiều năm như vậy, còn biết tính tình của nàng sao?

      Chuyện nàng quyết, trước nay đều chưa hề thay đổi.

      Hôm nay dù có khuyên thế nào cũng vô ích, thể làm gì khác hơn là chú ý tình hình bên ngoài nhiều chút, tùy thời lấy được tin tức cho tiểu thư mới phải.

      "Ừ, có chuyện gì ta lại liên lạc với ngươi." Liễu Lan yên cười kết thúc liên lạc, chỉ là, nàng cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng nổi đóa ở trong nhà của Băng Lăng.

      Đứng dậy, tới bên giường, chui vào trong chăn mềm nhũn, tháo giầy rồi dùng chăn bọc mình lại, Liễu Lan Yên thoải mái nhắm hai mắt.

      Vấn đề mà Băng Lăng , nàng phải là có nghĩ tới.

      , thân phận của Thần dĩ nhiên là cực kỳ tôn quý, là Thần Hộ Mệnh của Giới, mà nàng lại có thể trở thành đệ tử của Thần, lấy được Thần sủng ái đặc biệt, dĩ nhiên là ghen chết mọi người.

      Nhưng mà, tất cả mọi chuyện đều luôn có hai mặt, có tốt có xấu.

      Nàng dường như là được Thần cực hạn sủng ái, nhưng đồng thời cũng là từng bước từng bước đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió.

      Người kính trọng Thần, đương nhiên cũng kính trọng nàng y như vậy, người sợ hãi Thần, cũng đương nhiên dám đắc tội nàng.

      Và cũng là như vậy, người muốn đối phó Thần, đương nhiên nghĩ đến chuyện bắt nàng để uy hiếp Thần trước tiên.

      Điện Vô Trần, đó là cấm địa chỉ có Thần mới có thể đặt chân đến.

      Nhưng bởi vì nàng mà phá lệ, trừ Thần ra, nàng là người đầu tiên sống ở đó.

      Cực hạn vinh sủng, cực hạn nguy hiểm.

      Đừng quên thân phận của Thần, thần của Giới, chính xác hơn mà là Thần Hộ Mệnh của Giới.

      Giới bởi vì có Thần trấn giữ mà mới có thể an nhiên vượt qua năm rồi lại năm, ngay cả ma bình thường trong Giới, cũng đều là nhận lấy ân huệ của Thần.

      Nếu phải nhờ có lực lượng của Thần, phong bế giới lại những ma kia có cách nào tu luyện được lực, và ma mới sinh cũng làm sao có thể vừa sinh ra liền biến thành hình người?

      ma có lực, khi sinh hạ đời sau, đương nhiên kế thừa được lực lượng mạnh nhất của huyết thống nhất đẳng.
      [Chọc nhầm nam nhân nghiệt được chuyển ngữ và chính thức tại dienanlequydon]
      Chỉ là, mọi việc đều có ngoại lệ, có lúc, có ma kế thừa huyết thống mãnh mẽ của phụ mẫu, thậm chí chỉ là kế thừa huyết thống, cũng là huyết thống bỏ , và đó chính là những kẻ có biện pháp tu luyện lực.

      ma như vậy, nếu là Giới được phong bế, bị quy tắc tự nhiên gò bó, mà họ lại có biện pháp hóa thành hình người.

      Vậy bọn họ chỉ có thể bị tự nhiên đào thải.

      Nhưng bây giờ, bởi vì sức mạnh của Thần mà bọn họ mới có thể còn sống, thậm chí còn có thể biến thành hình dạng con người, cuộc sống rất tuyệt.

      Sức mạnh Thần cường đại như vậy nên bất kỳ thế lực nào cũng thèm muốn.

      Đồng thời cũng làm cho bọn họ kiêng kỵ.

      Cho nên, diệt trừ Thần, đồng nghĩa với thâu tóm được Giới.

      Thậm chí có người còn muốn bắt sống Thần, dùng cho thế giới của bọn họ.

      Muốn bắt sống Thần, so giết còn khó hơn.

      Thực lực của Thần tất nhiên là rung động tam giới, nhưng đây cũng là chuyện của ngàn năm trước, thời gian trôi qua, làm cho người ta quên mất phần lý ức khủng bố đó, ấn tượng cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

      Đương nhiên, đối với thực lực của Thần vẫn sinh ra dòm ngó mong muốn, khắp nơi rục rịch ngóc đầu dậy.

      Coi như trí nhớ dù có mơ hồ thế nào, trong đầu vẫn còn lưu lại ấn tượng rằng Thần cường đại, ai ngu đến mức cứng đối cứng với Thần.

      Người dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải có nhược điểm, nhưng nghịch thiên chỗ Thần chính là người hoàn mỹ từ đầu đến chân, tìm thấy chút khuyết điểm.

      Ngàn năm trôi qua, Thần vẫn luôn rất yên lặng mà sống qua ngày, núp trong Vô Trần cư chịu ra.

      Nhưng hôm nay rốt cuộc cũng hành động, ngờ lại sủng ái nữ tử như thế, phàm là người có tâm tư tra được sao?

      Đối phó Thần đúng là rất khó, nhưng mà đối phó nữ nhân ngốc có nửa điểm lực, đó phải là dễ dàng hơn nhiều sao?

      Vấn đề đơn giản như vậy, nàng có thể nghĩ đến, lý gì Thần nghĩ đến.

      ra , đối với căn bản là cần nghĩ, từ lúc bắt đầu liền biết có kết quả này.

      , nàng đương nhiên cũng .

      Vẫn luôn giả vờ biết, tự động xem bỏ qua vấn đề này.

      Hôm nay nếu phải là Liễu Hâm Nhã, nếu phải Băng Lăng tới, nàng căn bản cũng muốn .

      nhàng cười, Liễu Lan Yên trở mình cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, thoải mái dễ chịu cọ xát mặt chăn mềm mại, hít lấy mùi vị của nắng tràn đầy chăn, môi trao nụ cười, thả lỏng tiến vào mộng đẹp.

      Về phần chuyện vừa rồi, hoàn toàn ném ra sau đầu, an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

      Chỉ là, buổi tối như vậy, có bao nhiêu người có thể an nhàn mà ngủ đây?

      Bên trong Vương Thành, Dư Hân Dật ngồi bên cạnh bàn, dưới ánh nến mở phong thư mỏng ra, đó chỉ có mấy chữ ngắn gọn, lại làm cho tâm tình của kích động.

      tự chủ được siết chặt được thư, lực nhàn nhạt rỉ ra, xuyên thấu qua lá thư, lá thư mỏng hóa thành ngọn khói xanh, rồi trực tiếp biến mất thấy gì nữa.

      Dư Hân Dật cau mày, ngón trỏ khẽ gõ mặt bàn, mùi tro tàn làm cho cảm thấy gay mũi, phiền não phất phất tay, xua tan ngọn khói xanh làm phiền người khác kia .

      Chuyện tiến hành đến thời khắc mấu chốt, lại hết lần này đến lần khác vẫn thất bại, đúng là thể dễ dàng thành công được.

      Dư Hân Dật trầm tư, nhúc nhích ngồi ở đó, đôi mắt khép hờ, cả căn phòng lọt vào trong khí trầm muộn hít thở thông, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng ánh nến tí tách vang lên.

      Sau hồi lâu, Dư Hân Dật tiện tay kéo tờ giấy bên cạnh qua, nhanh chóng viết xuống mấy chữ, viết xong liền hô tiếng: "Người đâu."

      "Chủ tử." bóng đen xuất trước mặt Dư Hân Dật, cung kính quỵ xuống hành lễ.

      "Mau làm." Dư Hân Dật gấp tờ giấy lại, giao cho bóng đen kia, mặt nặng nề khiến bóng đen trầm giọng đáp lời, ""

      Theo tiếng truyền tới, bóng đen cũng lặng yên tiếng động biến mất.

      Dư Hân Dật quay đầu ngưng mắt nhìn ánh nến khẽ nhún nhảy, than tiếng: "Hi vọng còn kịp."
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 67: Vấn đề ngu xuẩn.

      "Lan Yên ở đâu?" Sau khi Liễu Hâm Nhã trải qua đêm suy tư, chuẩn bị kế hoạch của nàng chu đáo, kỹ càng hôm sau bắt đầu thực từng bước .

      "Liễu nương tu luyện với Tôn chủ."Nha hoàn ở cửa nghe được câu hỏi của Liễu Hâm Nhã liền bước vào phòng đáp.

      "Dẫn đường."Liễu Hâm Nhã hề nghĩ ngợi mà ra lệnh.

      "Chuyện này......" Nha hoàn chần chờ chút, lập tức khiến cho Liễu Hâm Nhã bất mãn, "Thế nào, ta còn được gặp muội muội của mình sao?"

      "Liễu tiểu thư, xin chờ lát, nô tì bẩm báo với tổng quản." Nha hoàn xong xoay người ra khỏi phòng.

      Liễu Hâm Nhã lập tức nổi giận: "Thế nào? Ta đến Vô Trần cư làm khách hay là bị nhốt?"

      nha hoàn ở lại kiêu ngạo siểm nịnh : "Chuyện của Tôn chủ, nô tì dám làm càn, xin Liễu tiểu thư chờ chút."

      "Ngươi........." Liễu Hâm Nhã cũng phải ngu ngốc, sao có thể hiểu ý tứ của nha hoàn này, là nàng làm càn mà.

      Thế nhưng, nàng lại thể chỉ trích, chuyện ngậm bồ hòn ( thầm chịu đựng) thế này, thoải mái.

      Nhất là khi đối phương chẳng qua chỉ là nha hoàn nho của Vô Trần cư, nàng càng cảm thấy mình bị vũ nhục.

      Chẳng lẽ ngay cả tiểu nha hoàn cũng có thể cưỡi lên đầu nàng để tác oai sao?

      Liễu Hâm Nhã vung ống tay áo, căm giận ra cửa, nha hoàn ở cửa lui ra bước, vừa vặn ngăn cản đường của Liễu Hâm Nhã.

      "Ngươi làm gì?"Lời của Liễu Hâm Nhã lộ ra vẻ vui.

      "Liễu tiểu thư muốn đâu?" Nha hoàn căn bản để vui của Liễu Hâm Nhã vào mắt, chỉ lễ độ hỏi.

      "Sao chứ, thể gặp muội muội của mình, ngay cả tùy tiện chút cũng được sao?"Liễu Hâm Nhã liếc xéo nha hoàn chặn đường mình, sắc mặt trầm chất vấn.

      "Đương nhiên phải." Nha hoàn tình tình tốt cười: "Vấn đề vừa rồi của Liễu tiểu thư, hẳn là rất nhanh có câu trả lời thuyết phục, xin Liễu tiểu thư chờ chút."

      "Ngươi........" Liễu Hâm Nhã tức giận trừng mắt nhìn nha hoàn trước mặt, nhưng đối phương lại cố ý xem phản ứng của nàng, khiến Liễu Hâm Nhã bị nghẹn trong ngực, nuốt cũng nuốt trôi, phun cũng phun ra, tựa như cái bánh bị nghẹn trong cổ họng thể tiêu hóa được, dinh dính khó chịu.

      Ngay lúc này, nha hoàn vừa lúc nãy trở lại: "Liễu tểu thư, tổng quản đồng ý, xin theo nô tì."

      Tổng quản đồng ý?

      Nàng muốn làm cái gì còn phải chờ tổng quản đồng ý?

      Sắc mặt của Liễu Hâm Nhã thay đổi mấy lượt, cuối cùng, nàng vẫn cố gắng ngăn chặn cảm xúc thiếu chút nữa cuồng bạo của mình, hết thảy đều lấy đại cục làm trọng.

      "Vậy dẫn đường ." Liễu Hâm Nhã nỗ lực nở nụ cười, thầm nén ngụm ác khí, sớm muộn gì cũng có ngày, tất cả khuất nhục mà mình phải chịu, nàng đòi lại cả vốn lẫn lời.

      Hai nha hoàn phía trước dẫn đường, giống như căn bản nhìn thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng vừa rồi của Liễu Hâm Nhã. Bọn họ càng như thế, Liễu Hâm Nhã càng cảm thấy, ở đây, mình ngay cả nha hoàn cũng bằng.

      được lát, hai nha hoàn dừng bước, hành lễ : "Tổng quản."

      Liễu Hâm Nhã ngẩng đầu, lúc này mới phát Bành Trăn bước ra khỏi rừng trúc.

      "Liễu tiểu thư, mời." Bành Trăn giơ tay ra hiệu xin mời, ý báo Liễu Hâm Nhã theo .

      Liễu Hâm Nhã khéo léo cười, đường vừa rồi, cảm xúc bất mãn của nàng sớm bị đè lại, có thể nhìn xem Thần tu luyện thế nào, đây tuyệt đối là cơ hội cực tốt.

      "Liễu tiểu thư, sau khi tới đó xin chớ lên tiếng." Bành Trăn thấp giọng căn dặn Liễu Hâm Nhã.

      "Được."Liễu Hâm Nhã cũng thấp giọng, dùng hành động tỏ vẻ mình rất phối hợp.

      Bành Trăn dẫn Liễu Hâm Nhã lòng vòng trong rừng trúc, mỗi lần qua, cảnh sắc dường như khác nhau lắm, nhưng trong lúc vô tình khi Liễu Hâm Nhã quay đầu lại, lúc này mới kinh ngạc phát , con đường lúc đến đây biến mất, còn thấy nữa.

      Huyễn thuật.

      Trong đầu Liễu Hâm Nhã lập tức lên hai chữ này, người của giới, chỉ cần có chút thực lực đều có thể làm được huyễn thuật, khiến cho người ta sinh ra ảo giác.

      Nhưng mà, khiến cho người ta rơi vào huyễn thuật mà hề cảm thấy chút gì như thế, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

      Trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng, trán chảy ra tầng mồ hôi lạnh, hổ là Vô Trần cư - nơi ở của Thần, ngờ lại khủng bố như thế.

      May là, chỉ có chỗ Thần tu luyện mới có huyễn thuật lợi hại như vậy, ngay cả hôm qua nàng dạo khắp nơi cũng phát mai phục nào khác.

      nghĩ tới hoàn cảnh trong Vô Trần cư, đột nhiển Liễu Hâm Nhã phát Bành Trăn dừng lại, lập tức hiểu được, đến nơi rồi.

      Ngầng đầu, phía trước là sương mù lượn lờ, còn chưa đến gần, có thể cảm nhận được lượng lớn linh khí trời đất, linh lực nồng đậm như thế, nàng vốn chưa từng được nhìn thấy.

      Đối với người tu luyện, linh khí đất trời nồng đậm như thế là khát vọng vô cùng bức thiết.

      Linh khí càng nhiều, có nghĩa là trong lúc tu luyện có thể hấp thụ càng nhiều, tu luyện ở nơi có linh khí càng đậm, tốc độ cũng càng nhanh.

      Liễu Hâm Nhã đột nhiên cảm giác được máu huyết cả người tuần hoàn cực nhanh, trái tim đập nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.

      Bành Trăn bước vào bên trong sương mù, Liễu Hâm Nhã vội chạy theo sau.

      Vừa tiến vào bên trong sương mù, cảm giác sảng khoái nhanh chóng bao trùm cả người nàng, giống như được ngâm trong suối nước nóng, được rửa sạch từ trong ra ngoài.

      Mỗi lần hô hấp đều đẩy những khí sạch trong cơ thể ra ngoài, thay bằng linh khí thiên địa vừa nồng đậm vừa thuần túy.

      Cho tới bây giờ Liễu Hâm Nhã chưa bao giờ cảm thụ được cảm giác sung sướng như thế, khiến nàng kìm lòng được mà đắm chìm trong đó, thiếu chút nữa quên luôn mục đích của nàng.

      Mỗi kinh mạch trong cơ thể, mỗi cơ bắp đều thư thái dễ chịu, tham lam hấp thụ linh khí thuần túy trong trời đất, Liễu Hâm Nhã hận thể lập tức khoanh chân ngồi xuống, tu luyện phen.

      Chỉ là, giấc mộng rất đẹp, nhưng thực tàn nhẫn, ngay khi bước chân của Liễu Hâm Nhã càng ngày càng chậm, bên tai đột nhiên vang lên giọng được tận lực đè thấp: "Liễu tiểu thư định tìm Liễu nương sao?"

      "À, , xin dẫn đường." câu hỏi lập tức kéo thần trí mê mang của Liễu Hâm Nhã trở lại.

      Có chút tức giận nhíu mày, nàng muốn ở trong này tu luyện tốt, đáng tiếc, giờ nàng còn có nhiệm vụ quan trọng trong người, thể chậm trễ.

      Nếu như, kế hoạch của bọn họ thành công, về sau nơi này nàng tùy ý sử dụng.

      Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, tất cả những bất mãn của Liễu Hâm Nhã đều tan biến sạch , tiếp tục theo Bành Trăn tiến về phía trước.

      Càng vào bên trong càng cảm nhận được linh khí trời đất nồng đậm, Liễu Hâm Nhã bị rung động mạnh.

      Nàng có thể nhìn ra được, linh khí trời đất được đầy đủ là do hoàn cảnh và đặc thù địa lý tạo ra, nhưng càng nhiều hơn là nhân tố con người, nghĩ cũng biết là người nào làm được - Thần.

      Lực lượng cường đại, nếu phải bọn họ biết tin tức về Thần, chỉ sợ đánh chết bọn họ cũng dám thi hành kế hoạch kia.

      Liễu Hâm Nhã mãi nghĩ nên nhất thời chú ý tới dưới chân, đạp gãy nhánh cây , tiếng "rắc" vang lên, liền rước lấy hai đạo ánh mắt sắc như dao, khiến cho cả người nàng chợt lạnh, kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn chống lại hai trong mắt tối đen như mực của Thần ở cách đó xa, con ngươi lạnh như băng, giống như băng sương vạn năm ngưng kết lại.

      Liễu Hâm Nhã khó khăn nuốt nước miếng, động cũng dám động, chỉ sợ động tác cũng chạm đến thần kinh của Thần, trực tiếp hạ sát nàng.

      "Suỵt......." Bành Trăn ra hiệu được lên tiếng, "Đừng làm ầm ĩ đến Liễu nương."

      Bành Trăn như vậy, Liễu Hâm Nhã mới phát , trong đình trúc có cái giường , Liễu Lan Yên yên lặng đắp chăn nằm nghiêng đó, hô hấp đều đều, thần thái an tĩnh.

      Liễu Hâm Nhã chớp mắt hai lần, nàng biết nếu giờ phút này mà lên tiếng rất sáng suốt, nhưng nghi vấn trong lòng lớn đến mức nàng cách nào tiếp nhận được, nếu hỏi ra, rất có thể nàng bị nghẹn chết.

      "Lan Yên làm cái gì thế?"

      Bành Trăn kỳ quái liếc mắt nhìn Liễu Hâm Nhã cái, giống như hiểu vì sao nàng lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế, nhưng vẫn tốt bụng trả lời: "Đương nhiên là ngủ."

      Oanh tiếng, Liễu Hâm Nhã giống như bị sét đánh, đánh cho ngoài khét trong sống.

      Ai cho nàng biết, vì sao nơi có linh khí trời đất nồng đậm như thế, lại có người dùng để ngủ?

      Có muốn lãng phí cũng nên dùng cách như vậy để lãng phí!
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 68: thầm dò xét.

      Liễu Hâm Nhã chìm trong trạng thái ngu ngơ nên căn bản là chú ý tới tia sáng bỡn cợt lóe lên trong mắt Bành Trăn.

      Bành Trăn mười phần hưởng thụ biểu cảm kinh ngạc và mờ mịt của Liễu Hâm Nhã, lúc trước sau khi biết Liễu Lan Yên tu luyện thế nào hình như phản ứng còn mạnh hơn Liễu Hâm Nhã rất nhiều.

      Trong lòng rốt cuộc cũng ổn định lại rồi.

      Bành Trăn cảm thấy lúc này mình đặc biệt thoải mái.

      "Liễu tiểu thư muốn tiếp tục quan sát hay là rời ?" Bành Trăn cố gắng dùng ngữ điệu bình thường nhất để hỏi Liễu Hâm Nhã, tận lực tiết lộ tâm tình sung sướng của .

      " quấy rầy Lan Yên tu luyện, ta nên rời thôi." Liễu Hâm Nhã thấu tình đạt lý .

      Rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao Thần bằng lòng cho nàng đến xem Liễu Lan Yên tu luyện rồi.

      Cái này có giá trị để xem sao?

      Nằm giường ngủ, chẳng lẽ còn mong đợi nàng có thể tiến vào trong mộng để xem cảnh trong mơ của Liễu Lan Yên hay sao?

      Nàng càng có cái bản lãnh kia, chỉ có thể biết tại Liễu Lan Yên "tu luyện" thế nào.

      Kỳ thực, , nàng hi vọng có thể vĩnh viễn đợi ở nơi này. Linh khí trời đất nồng đậm như thế, nếu có thể tu luyện, tất nhiên có được thành quả to lớn.

      Chỉ là, cần nghĩ cũng biết, Thần cho nàng cơ hội này.

      "Ta dẫn ngươi rời ." Bành Trăn cười với Liễu Hâm Nhã, xoay người, làm ra bộ dáng cung tiễn nàng ra ngoài.

      Chỉ là, cái gọi là cung tiễn này thiếu rất nhiều phần chân thành, lọt vào mắt Liễu Hâm Nhã, chói mắt đến cực điểm.

      Liễu Hâm Nhã theo Bành Trăn, nàng vọng tưởng muốn dùng năng lực của mình để nhận được đường , đáng tiếc, để nàng thất vọng rồi.

      Huyện thuật ở đây căn bản phải là thứ nàng có thể chống lại, ngay cả chút đầu mối cũng có.

      Đừng là nhớ kỹ đường, mỗi lần Bành Trăn rẽ hướng, cảnh sắc nàng thấy đều giống hệt nhau, sau vài lần, Liễu Hâm Nhã triệt để hết hy vọng.

      Cũng may chỗ này cũng xa, rất nhanh, liền đến nơi có lớp sương mù mỏng, sau khi Liễu Hâm Nhã thoát khỏi cảnh bị sương mù bao quanh, đột nhiên cảm giác được trong cơ thể xảy ra biến hóa kỳ quái.

      Có thứ gì đó bị kéo ra khỏi cơ thế.

      Vừa rồi ở trong sương mù, linh khí trời đất mà nàng tận lực hấp thu đều bị rút ra sạch .

      "Nếu Liễu tiểu thư thấy nhàm chán có thể tùy ý dạo trong Vô Trần cư, đợi lát nữa Liễu tiểu thư tu luyện xong, tại hạ gửi lòng nhớ thương tỷ muội của Liễu tiểu thư đến nương." Bành Trăn cười đến vô cùng khách khí, như là căn bản biết tất cả linh khí trời đất Liễu Hâm Nhã vừa hấp thu được đều bị rút ra.

      "Phiền tổng quản lo lắng rồi."Liễu Hâm Nhã cũng cười khách khí, dùng nụ cười để che giấu bất mãn trong lòng, xoay người, theo nha hoàn vẫn chờ ở bên cạnh rời .

      Bành Trăn nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Liễu Hâm Nhã, ánh mắt dần lạnh .

      Nữ nhân này, cho rằng lấy Liễu Lan Yên làm cái cớ là có thể tìm được điểm yếu của Vô Trần cư sao?

      Nàng quá coi thường Vô Trần cư rồi.

      Bành Trăn cười lạnh lùng, xoay người trở lại bên trong sương mù.

      Liễu Hâm Nhã cũng lập tức trở về chỗ của nàng mà quanh Vô Trần cư, quanh mục đích, kỳ thực phần lớn những nơi nàng đều là những nơi ngày đó Liễu Lan Yên chưa dẫn nàng tới.

      Nha hoàn bên cạnh cũng sốt ruột, càng ngăn cản, như là nha hoàn bên người Liễu Hâm Nhã, làm tốt bổn phận theo cạnh nàng.

      ngang qua cái sân, nơi này ngoại trừ Vô Trần cư quen với yên tĩnh, càng có hơi thở của cuộc sống, khiến Liễu Hâm Nhã dừng bước, hỏi: "Đây là nơi nào?"

      Mấy ngày nay nàng dạo Vô Trần cư, luôn có cảm giác thanh thanh lãnh lãnh, nơi này lại khiến nàng cảm giác được hơi thở của khói lửa nhân gian.

      Nha hoàn cũng giấu diếm, trực tiếp trả lời: "Nơi này là nơi ở của khách nhân."

      "Khách nhân?"Liễu Hâm Nhã ngẩn người, Vô Trần cư ngoài nàng ra còn có người ngoài khác sao?

      "Trước đó vài ngày, chủ có đưa khách nhân tới." Nha hoàn trả lời chi tiết, chút kiêng dè.

      Khách nhân do chủ đưa tới?

      Liễu Hâm Nhã sớm nhận được tin tức do người liên lạc của nàng đưa tới, chẳng lẽ là mười mỹ nhân đưa cho Thần?

      Nghĩ đến đây, Liễu Hâm Nhã bước tới, thử giơ tay, thấy nha hoàn bên cạnh có nửa phần ý tứ ngăn cản, yên tâm đẩy cửa ra.

      Bên trong được bày trí rất thoải mái, xem ra cũng có bạc đãi mười người này.

      Nghe thấy tiếng cửa viện mở, nữ tử áo đen ngồi trong viện quay đầu, thấy Liễu Hâm Nhã kinh ngạc đứng bật dậy. Đồng thời những cửa phòng đóng chặt khác đều được mở ra, người bước ra đều là những tuấn nam mỹ nữ phong thái khác nhau.

      ai chuyện, cả mười người đều nghi hoặc đánh giá Liễu Hâm Nhã, biết nàng là ai, tới làm gì.

      Liễu Hâm Nhã vừa thấy bộ dạng xuất sắc của mười người này liền xác định chính là những người đó, bước lên phía trước hai bước, cười : "Các vị ở Vô Trần cư có quen ?"

      Câu hỏi của Liễu Hâm Nhã như thế, ràng là tự cho mình là chủ nhân, mười người kia thoáng nhìn nhau, cũng lập tức trả lời Liễu Hâm Nhã, chỉ hồ nghi nhìn nàng, ai gì.

      cẩn thận của mười người, khiến Liễu Hâm Nhã nở nụ cười: "Các vị cảm thấy ta lạ mặt đúng ? Ta là tỷ tỷ của Lan Yên, Liễu Hâm Nhã."

      Thấy bọn họ vẫn có nửa điểm phản ứng, Liễu Hâm Nhã tiếp tục nó: "Các vị theo ta, tiếp Liễu Lan Yên ."

      "Liễu tiểu thư, mấy vị này nếu có lệnh thể tùy ý ra khỏi sân." Nha hoàn luôn mở miệng bên cạnh đột nhiên ngăn cản.

      "Bọn họ tới đây phải để hầu hạ Tôn chủ à?" Liễu Hâm Nhã quay đầu chất vấn lời của nha hoàn, chút quan tâm đến mười người kia vì lời của nàng mà sắc mặt khẽ biến.

      Bọn họ bị chủ đưa cho Thần, nhưng bị người trước mặt thẳng ra như vậy, vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy thể chịu nổi.

      Bị xem là hàng hóa, luôn thoải mái, thế nhưng, vận mệnh của bọn họ vốn do bọn họ nắm giữ, ở cái viện được ngăn cách trong Vô Trần cư này, bọn họ có thể tạm thời trốn tránh thân phận thể chịu nổi của mình.

      Trừ bỏ người phụ trách việc ăn uống ra họ cũng tiếp xúc với những người khác, khiến cho bọn họ dần xem thân phận của mình.

      Bây giờ Liễu Hâm Nhã lại thẳng thắn nhắc tới, trong lòng mấy người đều dễ chịu.

      Nhưng bọn họ còn chưa ngu xuẩn đến mức phản bác lời của Liễu Hâm Nhã, thân phận của bọn họ định sẵn bọn họ phải làm con rối để cho người khác khống chế, hay cách chính xác hơn là - đồ chơi.

      Bọn họ nào có cái quyền phản bác, kháng nghị?

      "Cả ngày trừ việc tu luyện Lan Yên chỉ có mình, Vô Trần cư lại yên tĩnh như thế, ngay cả người bạn nàng cũng có, ta để những người này đến chơi với nàng có gì thể?" Liễu Hâm Nhã căn bản cho nha hoàn có cơ hội mở miệng, tràng dài.

      Nha hoàn vừa định gì đó, lại bị Liễu Hâm Nhã đánh gãy: "Hẳn ngươi biết Tôn chủ sủng ái ai nhất, nếu Lan Yên tức giận, các ngươi chịu nổi đâu."

      "Các ngươi, theo ta, gặp Tôn chủ." Liễu Hâm Nhã ra lệnh.

      Mười người nhìn thoáng qua nhau, chần chờ biết có nên nghe theo lời của Liễu Hâm Nhã hay .

      "Nếu các ngươi tới chậm, khiến Lan Yên mất hứng cũng chính là khiến Tôn Chủ mất hứng, hậu quả..... các người tự biết." Liễu Hâm Nhã cười lạnh uy hiếp.

      Rốt cuộc mười người cũng chịu , bởi vì bọn họ cũng từng chứng kiến Thần sủng ái Liễu Lan Yên đến mức nào, tình cảnh này cho phép bọn họ nghĩ nhiều.

      "Liễu tiểu thư." Ngay khi Liễu Hâm Nhã dẫn theo mười người rời khỏi sân, rốt cuộc nha hoàn cũng tìm được khe hở để chuyện, kinh hô.

      Liễu Hâm Nhã bước nhanh rời , bên môi mang theo ý cười lãnh, nàng cũng muốn nhìn xem, tình có phải giống như suy đoán lúc trước của nàng hay .
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 69: Có thể nào ngoại lệ.

      Liễu Hâm Nhã mang theo mười người rời khỏi viện, đến con đường vừa rồi tới.

      được bao lâu bóng dáng Bành Trăn liền xuất trước mặt nàng: "Liễu tiểu thư, chuyện này hợp quy củ."

      "Tổng quản, Lan Yên luôn muốn tu luyện, ngày thường muội ấy cũng chẳng có bằng hữu gì, ở Vô Trần cư trừ tu luyện ra chính là tu luyện, chẳng lẽ thể để muội ấy được thả lỏng chút sao?" Liễu Hâm Nhã cười thuyết phục Bành Trăn, trong lòng cũng tính toán thời gian của toàn bộ kiện này.

      Từ lúc nàng muốn mạnh mẽ dẫn những người này ra ngoài cho đến khi Bành Trăn tới thời gian chỉ là chừng khắc đồng hồ.

      Nơi này cách chỗ vừa rồi Liễu Lan Yên tu luyện đủ xa, nàng đường tới, tính toán chút cũng cần khoảng canh giờ.

      cách khác, có người thông báo Bành Trăn để chạy tới đây, trong khoảng thời gian này bị rút ngắn.

      Bỏ qua thời gian Bành Trăn chạy đến đây nữa xem ra Vô Trần cư vẫn có cao thủ thầm giám sát nàng.

      Nếu trong thời gian ngắn như vậy, nha hoàn người làm bình thường là có biện pháp thông báo cho Bành Trăn, Bành Trăn cũng thể biết mà đến đây.

      thầm nhớ kỹ tất cả, mặt Liễu Hâm Nhã lại biểu ra nửa phần.

      "Dù sao cũng gần đến giờ cơm chiều, để cho Lan Yên vừa ăn cơm vừa xem biểu diễn chút phải rất tốt sao?" Liễu Hâm Nhã cũng mặc kệ, nàng xong câu đó mặt mười người kia liền chợt lóe lên vẻ mặt cổ quái, vẫn tiếp, "Lan Yên vui vẻ, chẳng phải Tôn chủ càng vui vẻ sao?"

      Bành Trăn chau mày, nghĩ thế nào cũng hiểu, người của Liễu gia từng bước từng bước đều là bộ dạng thông minh toan tính.

      Ngay cả loại ngụy biện đó còn có thể bị họ lấy ra để , đáng sợ nhất là lẽ thẳng khí hùng mà , chỉ có như thế, còn chẳng biết xấu hổ cho rằng quan hệ của bọn họ và Liễu Lan Yên rất thân mật vậy.

      Trước kia làm ra đủ loại chuyện như vậy, thế mà bây giờ bọn họ lại có thể làm như hoàn toàn chưa từng có chuyệ gì xảy ra.

      thể bội phục năng lực ghi nhớ của những người này, hoàn toàn là lựa chọn ghi nhớ.

      Chuyện có lợi liền nhớ, có chỗ tốt liền quên.

      là rất lợi hại.

      "Liễu tiểu thư, loại chuyện như vậy, người như ta có quyền làm chủ, ta nghĩ, ngươi cũng làm chủ được." mặt Bành Trăn vẫn là nụ cười khách khí, nhưng ý tứ trong lời chút cũng khách khí.

      Trực tiếp chế nhạo Liễu Hâm Nhã đánh giá quá cao địa vị của chính nàng.

      "Nếu là Liễu tiểu thư có lòng muốn làm cho Liễu nương vui vẻ, vậy tốt nhất nên trước hỏi ý kiến của Liễu nương chút." Bành Trăn chút cũng thối lui, kiên trì để cho Liễu Hâm Nhã tự mình tìm Liễu Lan Yên.

      "Như vậy, cũng được." Liễu Hâm Nhã do dự lát, gật đầu đồng ý, "Bây giờ Lan Yên tu luyện xong chưa?"

      Nhắc tới hai chữ tu luyện, Liễu Hâm Nhã vô thức thoáng tăng thêm giọng điệu chút, là Liễu Lan Yên tu luyện quá mức khác với người thường, nàng muốn để ý cũng thể.

      "Hẳn là gần xong rồi." Bành Trăn nhìn phương hướng kia chút, cái hướng kia cũng phải chỗ Liễu Lan Yên tu luyện, mà là. . . . . . Liễu Hâm Nhã nhìn theo ánh mắt của Bành Trăn, cái hướng kia, phải phòng bếp của Vô Trần cư sao?

      "Chỉ cần chuẩn bị xong, Liễu nương là có thể kết thúc tu luyện." Bành Trăn đương nhiên khiến cho cái trán Liễu Hâm Nhã trượt xuống mấy đường vạch đen.

      Chuẩn bị cái gì xong?

      Chẳng lẽ là chuẩn bị cơm tối xong Liễu Lan Yên cần tiếp tục tu luyện sao?

      Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua thời gian tu luyện của người nào là căn cứ theo giờ cơm làm quy định.

      "Phu nhân theo ta, hẳn là sai biệt lắm." Bành trăn hơi suy tư, xoay người, thuận miệng phân phó tiếng, "Các ngươi về trước."

      Mười người kia lập tức nghe lệnh khẽ hành lễ, sau đó xoay người trở về viện của mình.

      Liễu Hâm Nhã thầm cắn răng, theo sau lưng Bành Trăn, quả nhiên, Bành Trăn dẫn nàng đến viện Thần ở, ý bảo nàng chờ ở cửa ra vào.

      lâu sau, Bành Trăn ra ngoài, ý bảo Liễu Hâm Nhã có thể tiến vào.

      Vừa vào đại sảnh, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là Liễu Lan Yên vùi ở trong ngực Thần, miễn cưỡng ngáp, bộ dáng mới vừa tỉnh dậy còn buồn ngủ.

      "Hâm Nhã tỷ tỷ." Liễu Lan Yên nhìn thấy Liễu Hâm Nhã vào, dụi dụi con mắt từ trong ngực Thần ngồi thẳng lại, "Tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì?"

      "Lan Yên, muội ở Vô Trần cư có cảm thấy buồn chán ai chơi với muội hay ?" Liễu Hâm Nhã nỗ lực làm ra hình tượng tỷ tỷ hòa ái dễ gần, "Hôm nay tỷ thấy có người biết ca hát khiêu vũ, để cho bọn họ tới chơi với muội có được hay ?"

      là thương lượng, nhưng căn bản là cho Liễu Lan Yên có chỗ trống để chen miệng vào.

      Nàng biết Liễu Lan Yên luôn cự tuyệt được người khác.

      Quả nhiên, Liễu Lan Yên nháy mắt hai cái, chần chờ gật đầu: "Được, được thôi. . . "

      Liễu hâm nhã hài lòng cười, mục đích của nàng đạt được.

      Bành Trăn có lập tức hành động, mà là dùng ánh mắt hỏi thăm chuyển sang Thần, khi lấy được Thần gật đầu, lúc này mới phân phó xuống.

      Thần ngẩng đầu liếc nhìn, Liễu Hâm Nhã lập tức đứng nghiêm, nơi nào nghĩ đến Thần căn bản cũng phải là nhìn nàng, mà là ánh mắt lướt qua nàng rơi vào người của người làm đứng ở cửa.

      Người làm gác cửa lập tức hiểu ý Thần, xoay người rời , rất nhanh, thức ăn tỏa mùi thơm bốn phía liền được đưa lên.

      Thức ăn vừa được đưa lên, Bành Trăn cũng mang theo mười người kia tới, chỉ là, phía sau bọn họ còn có đám nha hoàn người làm cầm nhạc khí theo.

      Bày xong nhạc khí ở bên cạnh, hướng Thần hành lễ sau đó lui ra.

      Mười người rất cung kính hướng về phía Thần hành lễ, được Thần đồng ý sau đó mới đứng dậy, tới bên cạnh nhạc khí, để lại ba nữ tử vóc người uyển chuyển đứng ở trung tâm phòng.

      "Lan Yên, xem vũ điệu chút cũng tốt vô cùng." Thần cười .

      "Ừm." Liễu Lan Yên cắn chiếc đũa, nháy mắt cái, ánh mắt từ người của mười người kia dời , trở lại mặt Thần, "Sư phụ, bọn họ vẫn luôn ở đâu vậy? Đồ nhi chưa từng thấy qua bọn họ."

      "Vô Trần cư rất lớn, ngày thường bọn họ ra khỏi cửa." Thần nửa nửa giả , lúc này, tiếng nhạc vang lên, ba nữ tử kia bắt đầu nhanh nhẹn mà múa.

      Yển chuyển nhảy múa, lực chú ý của Liễu Lan Yên cũng bị hấp dẫn , căn bản là quên mất ăn cơm.

      Thần xem ở trong mắt, cũng gì, chỉ là gắp chén thức ăn, đặt xuống trước mặt mình, dùng đôi đũa từng chút cắt xé, biến thành từng miếng lớn , gắp tất cả lên đưa đến bên môi Liễu Lan Yên, lại cười : "Lan Yên, há mồm."

      Liễu Lan Yên nghe lời há mồm, thức ăn vào miệng, lớn nóng lạnh toàn bộ đều cắn nhai nhắm nháp, cứ thong thả ung dung lặp lại như vậy cho đến khi nuốt xuống, miếng nữa lại đưa đến bên môi, hai người phối hợp đến hết sức ăn ý, khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải khó chịu.

      Trong phòng, tiếng nhạc mênh mang bước nhảy nhàng, Thần từng miếng từng miếng đút cho Liễu Lan Yên ăn , mà tất cả lực chú ý của Liễu Lan Yên đều bị vũ giả (người múa) hấp dẫn nhìn chuyển mắt, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Nhìn thấy nàng cười, Thần bên cạnh cũng là dâng lên nụ cười nhàn nhạt, tràn đầy ấm áp.

      Chỉ có Liễu Hâm Nhã vẫn đứng ở bên, Thần gì nàng như thế nào dám ngồi?

      Chân mày hơi nhíu, chợt trong lúc ca múa ở nhạc dạo, câu: "Lan Yên muội muội, muội thấy bọn họ đẹp ?"

      cúi đầu uống nước canh Liễu Lan Yên nghe vậy liền trực tiếp đáp lời: "Đẹp."

      "Những thứ này đều là quà mà lúc trước Chủ tặng cho Tôn chủ." Liễu Hâm Nhã câu có ngụ ý xong, chút ngoài dự đoán nhìn thấy thân thể Liễu Lan Yên cứng đờ, sắc mặt đột biến.

      Được sủng ái càng nhiều, người ta càng có dục vọng độc chiếm, Liễu Lan Yên là người, làm sao có thể ngoại lệ đây?
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 70: Là hay giả.

      Đố kị !

      Hận !

      Trong lòng Liễu Hâm Nhã ác độc nghĩ như vậy.

      phải Liễu Lan Yên được nhận hết sủng ái của Tôn chủ sao?

      Vậy mười người tài nghệ song tuyệt, mỹ nhân phong hoa tuyệt đại này chính là cái gai trong lòng nàng.

      "Hâm Nhã tỷ tỷ. . . . . ." Đôi môi Liễu Lan Yên hơi run rẩy, thanh kêu lên cũng là phát run, có thể nghe được, nàng là muốn nỗ lực khống chế tâm tình của mình, nhưng mà, vô luận như thế nào cũng có cách nào bảo trì được giọng ổn định.

      "Lan Yên muội muội, muội đừng kích động, tỷ tỷ chỉ là thôi." Liễu Hâm Nhã đành lòng che lại môi đỏ mọng, an ủi Liễu Lan Yên, " ra Tôn chủ sủng ái muội muội như thế, bởi vì có bọn họ mà quên muội muội. . . . . ."

      "Câm miệng!" Liễu Lan Yên lớn tiếng quát, trực tiếp cắt đứt lời Liễu Hâm Nhã .

      Liễu Hâm Nhã kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, trong lòng suy nghĩ nhanh, chẳng lẽ Liễu Lan Yên giả bộ ngu sao?

      Trước kia nàng từng hoài nghi Liễu Lan Yên là giả bộ ngu, nhưng mà trải qua mấy ngày nay tỉ mỉ quan sát, thấy thế nào Liễu Lan Yên cũng đều là khờ.

      Về phần Liễu Lan Yên ở trong vương phủ nhảy múa, chứa thủy tinh, cũng phải là hoàn toàn có thể.

      Nàng thấy được Thần bồi dưỡng lực cho Liễu Lan Yên ra sao, phương pháp như vậy, nếu mà còn có biện pháp triệu hoán ra thủy tinh, như vậy mới là kỳ quái.

      Chỉ là, hôm nay tính tình Liễu Lan Yên giống như thay đổi rất nhiều, trước kia phải ngây ngốc yếu ớt biết phản bác sao?

      Làm sao lại đột nhiên dám quát lớn với nàng?

      Lá gan lớn hơn rồi sao? Hay là, nàng rốt cuộc muốn ngụy trang nữa?

      Liễu Hâm Nhã như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, nhìn sắc mặt của Liễu Lan Yên nhanh chóng chuyển đổi, ánh mắt lưu chuyển, hình như là muốn trốn tránh, rồi lại cố tình nhìn nàng chằm chằm, khiến Liễu Hâm Nhã kỳ quái.

      Liễu Lan Yên đây là làm gì?

      Ánh mắt Liễu Lan Yên chuyển động trái phải, rốt cuộc giống như là hạ quyết tâm, hàm răng cắn môi đào của mình chút, lấy dũng khí : "Hâm Nhã tỷ tỷ, muội rất thích."

      Sau khi nỗ lực ra câu này, Liễu Lan Yên liền câu kế tiếp trôi chảy, bình tĩnh ngưng mắt nhìn Liễu Hâm Nhã, nghiêm túc gằn từng chữ chất vấn: "Làm gì phải bọn họ là quà tặng? Dù là Chủ đưa cho sư phụ, sư phụ cũng chưa từng xem bọn họ là quà tặng!"

      "Để cho bọn họ mình sống ở trong viện chính là bởi vì tôn trọng bọn họ." Liễu Lan Yên cắn môi, bất mãn nhìn chằm chằm Liễu Hâm Nhã, "Hâm Nhã tỷ tỷ, về sau lời như vậy nên nữa."

      "Chính mình thể quyết định vận mệnh của mình cũng rất đáng thương rồi, tỷ tỷ làm gì còn phải rắc muối lên vết thương của họ?" Liễu Lan Yên tới chỗ này quên mất nàng nên sợ Liễu Hâm Nhã, liền thẳng tắp nhìn Liễu Hâm Nhã chằm chằm, trong mắt có nồng đậm tức giận và khiển trách.

      "Tỷ tỷ có thể bảo đảm chính mình cả đời bị người khác quyết định số mạng sao? Tại sao muốn cười nhạo người khác? Thấy người khác thoải mái mình cũng rất thoải mái sao?"

      Liễu Lan Yên chất vấn câu tiếp câu, nàng cũng biết mình bị làm sao, lúc đầu khi những lời này, nàng trừ việc đòi công đạo cho mười người kia ra, còn có phần diễn trò là vì lý do này.

      Nhưng mà, đến bây giờ, nàng quên mất cái khác, chỉ là hoàn toàn ưa hành động của Liễu Hâm Nhã.

      Nhất là lời Liễu Hâm Nhã vừa ra khỏi miệng, trong mắt mười người kia lóe lên vẻ lúng túng và nhục nhã, ràng khuất nhục sắp làm cho bọn họ hỏng mất, nhưng vẫn phải tiếp tục nhẫn.

      Mười người xuất sắc như thế, căn bản cũng giống như người được đặc biệt bồi dưỡng rồi đưa tới phục vụ.

      Hẳn là con cái của những gia đình giàu có, bị phát vẻ thùy mị trác tuyệt, tài nghệ kinh người, nên vừa đúng lúc đưa cho Thần làm quà tặng.

      Trong những ánh mắt kia chợt lóe lên xấu hổ rồi biến mất, cái loại đối mặt với vận mạng thể làm gì đó. . . . . . Cũng sâu níu chặt lấy tim Liễu lan Yên.

      Nàng nhịn được Liễu Hâm Nhã châm chọc như vậy, dù cũng phải là nàng.

      , nếu là Liễu Hâm Nhã nhục nhã nàng, nàng tuyệt đối lấy lại danh dự, vấn đề là mười người kia, bị Chủ áp chế làm quà tặng đưa tới, bọn họ còn có năng lực gì đây?

      Là người quan tâm nhất bị khống chế, hay là lấy việc đến đây để uy hiếp?

      Mặc kệ là loại nào, nhất định bọn họ chịu đựng khuất nhục như thế nào cũng thể phản kháng.

      Mệnh, từ rất lâu phải là của mình, cũng phải muốn như thế nào liền như thế nấy.

      "Sư phụ, đồ nhi mệt mỏi." Liễu Lan Yên hơi chất vấn xong, quay đầu, hướng về phía Thần lầu bầu.

      Thần gật đầu cái, Bành Trăn lập tức đến: "Liễu tiểu thư, mời."

      Lệnh đuổi khách trực tiếp như vậy khiến Liễu Hâm Nhã thầm ghiến răng, nhưng lại thể rời , ở Vô Trần cư, nàng dám vâng lời Thần sao?

      Trong ánh mắt "Khách khí" của Bành Trăn, Liễu Hâm Nhã xoay người rời .

      Bành Trăn liếc mắt nhìn mười người ngây ngốc bên cạnh, gì, chỉ là, ánh mắt cho bọn họ biết có thể rời .

      Mười người lần lượt tới, hướng về phía Thần thi lễ cái, cũng có đứng dậy, mà là thi lễ sâu hơn, cũng gì, xoay người rời .

      Thân phận của bọn họ cho phép bọn họ gì, nhưng mà tâm ý bọn họ nhất định phải biểu đạt ra ngoài.

      Cho nha hoàn đến dọn dẹp thức ăn sạch , Bành Trăn cũng lui ra ngoài, để gian lại cho Liễu Lan Yên và Thần.

      "Lan Yên, thoải mái sao?" Thần cúi đầu nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của Liễu Lan Yên, tay để bàn muốn vỗ vỗ vai của nàng, an ủi nàng đừng kích động.

      Nhưng, tay, giống như nặng ngàn cân, thế nào cũng giơ lên được.

      Vừa rồi Liễu Lan Yên là với Liễu Hâm Nhã, nhưng, khi vào tai , chữ chữ câu câu này lại giống như kim châm, dày đặc chằng chịt đâm vào trong tim , trái tim bị đóng băng lâu năm cứng rắn như kim cương lại bị đâm thương, rịn ra vết máu đỏ thẫm.

      Máu hội tụ thành sông, ở trong lòng nhấc lên từng cơn sóng, cuồn cuộn thổi quét, làm mờ mịt luống cuống.

      Tay, đặt ở đùi của mình, vuốt nhè , lớp vải trắng như tuyết để lại nhàn nhạt mồ hôi.

      " có." Liễu Lan Yên cũng thu hồi cảm xúc vừa rồi, hướng về phía Thần nhoẻn miệng cười, "Vừa rồi chỉ là thích cái loại cách đó của nàng ta mà thôi." xong, kéo tay áo Thần qua, nhàng ôm lấy cánh tay của , nũng nịu cười, "Sư phụ trách Lan Yên lung tung chứ."

      "Dĩ nhiên ." Cánh tay Thần bị Lan Yên ôm lấy, xuyên qua vải vóc quần áo truyền đến nhiệt độ nhàn nhạt, giống như mặt trời sau cơn mưa, xua tan sóng to gió lớn trong lòng , an ủi đau đớn trong lòng .

      Liễu Lan Yên và Thần ở trong phòng, ai cũng gì, im lặng thay lời cho tất cả.

      Lúc gần đến giờ hợi (9-11g đêm), Thần mới bảo Liễu Lan Yên nên trở về nghỉ ngơi, lúc này Liễu Lan Yên mới rời khỏi phòng của Thần, cũng vào giây phút đó, ngâm mình trong nước ấm của thùng gỗ - Liễu Hâm Hhã chậm rãi mở hai mắt ra, cười tiếng, lại làm cho ngũ quan vặn vẹo nụ cười dữ tợn, cánh tay khẽ động, mặt nước dao động theo, tầng tầng cánh hoa nhàng nhộn nhạo vạt sang hai bên, lộ ra nước ấm tắm rửa phía dưới.

      Chất lỏng tối tăm đỏ thẫm thế nhưng so cánh hoa hồng còn sáng hơn, giống như máu tươi mới vừa được lấy ra từ cơ thể vậy.

      Theo cánh tay Liễu Hâm Nhã chuyển động, chất lỏng màu đỏ dao động, dinh dính đặc sệt căn bản giống như nước ấm, cái loại cảm giác đó càng giống như máu hơn.

      Thậm chí ngay cả trong khí cũng tràn ngập mùi máu làm người ta nôn mửa.

      "Quả nhiên, vừa giờ hợi. . . . . ." Liễu Hâm Nhã giọng lẩm bẩm, nhoẻn miệng u cười tiếng, trong hai mắt lóe lên lạnh lẽo, cả người tựa như biến thành người khác, giống như người chết từ trong mộ sống lại, dữ tợn mà khủng bố, trầm lại ác độc.

      Bất kệ là mùi máu tanh nồng nặc, hay là tiếng thầm của Liễu Hâm Nhã, tất cả đều làm cho nha hoàn đứng ngoài cửa có nửa phần phát .

      chỉ là nha hoàn ngoài cửa, mà ngay cả người núp ở chỗ tối giám thị Liễu Hâm Nhã cũng hề phát .

      Trong phạm vi Vô Trần cư, Liễu Hâm Nhã sử dụng lực lượng, thế nhưng có đưa tới nửa phần cảnh giác, biểu ngày thường của nàng là chân sao?

      Hoặc là , rốt cuộc người nào mới là Liễu Hâm Nhã?
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :