1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: sao.


      Trước mắt bao người, Liễu Lan Yên ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với Thần: "Ừ, còn ồn nữa."

      Nụ cười ngây thơ, khiến cho người ta dở khócdở cười.

      Về phần Liễu Hâm Dung trong lòng còn mâu thuẫn nữa, nhìn chằm chằm vào Liễu Lan Yên, hận nghiến răng nghiến lợi.

      Cũng chỉ vì câu mà nhạc hỉ của nàng bị ngừng lại.

      Nhạc hỉ dành cho tân lang tân nương kéo dài đến bình minh thế nhưng lại ngừng lại.

      "Lan Yên muội muội, nếu muội cảm thấy ồn trở về nghỉ ngơi ?" Liễu Hâm Dung thể lùi bước để cầu xin, nhanh chóng tiễnbước Liễu Lan Yên phiền toái này để nhạc hỉ của nàng có thể tiếp tục được thổi lên.

      Liễu Lan Yên mấp máy môi, sợ hãi :"Đại hôn của ty tỷ, muội, muội muốn đến....."

      xong, lo lắng vò chặt quần áo của mình, ánh mắt bất an ngừng lay chuyển, biếtphải nhìn xuống chỗ nào mới thích hợp.

      Muốn đến?

      Lời của Liễu Lan Yên, thiếu chút nữa khiến cho Liễu Hâm Dung thở nổi.

      Nàng ta muốn đến đến sao?

      Đến đây để phá hư hôn lễ của nàng sao?

      Liễu Hâm Dung tức giận đến sắp bùng bổ,đương nhiên, cũng tự động xem khiêu khích vừa rồi của nàng ta, tất cả vấn đề đều do LiễuLan Yên gây ra, đều do nàng ta tự rước lấy phiền toái.

      "Được rồi, Dung Nhi, Lan yên cũng chỉ muốn chúc mừng con." Liễu Tấn Lợi vội vàng tiến lên hòa giải, giờ phút này ai cũng có thế nhìn thấy mức độ bảo vệ Liễu Lan Yên của Thần lên tới hàng khủng bố.

      chỉ thay đổi ý nghĩ của mình vì Liễu LanYên, hơn nữa còn vì Liễu Lan Yên mà trực tiếpchống lại chủ.

      Trước kia, Tôn chủ có quyền uy tuyệt đối ở Giới, nhưng mà chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với chủ, cả hai bên đều giữ chút mặt mũi cho nhau.

      Nhưng vì Liễu Lan Yên mà Thần trực tiếpbức Chủ phải hạ lệnh dừng nhạc hỉ của Dư Cận Thước lại, hành động như vậy, khácgì hung hăng tát cho chủ và Dư Cận Thước bạt tay.

      "Phần lễ vật này, tỷ nhớ kỹ, đa tạ Lan Yên muộimuội." Liễu Hâm Dung nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ tỏ lòng biết ơn của nàng.

      "Hâm Dung tỷ tỷ, muội chỉ muốn đến chúcmừng tỷ. Tỷ, nếu như tỷ thích, muội cóthể ngay..." Thanh của Liễu Lan Yên càngnói càng thấp, giống như sợ Liễu Hâm Dung sẽtức giận vậy.

      Liễu Hâm Dung hận đến nghiến răng nghiến lợi,nhưng mặt lại giấu được vẻ tươi cườicủa tỷ muội tình thâm: "Lan Yên muội muội cóthể đến được, đương nhiên là tỷ tỷ vui mừngcòn kịp, sao có thể thích chứ?"

      " sao?" Liễu Lan Yên vui vẻ ngẩng đầu, ra vẻ chờ đợi hỏi tới cùng.

      cái rắm!

      Liễu Hâm Dung muốn chửi ầm lên, nhưngngại Thần ngồi chỗ kia như hổ rình mồi,nàng sao dám chứ?

      Đành phải giả mù sa mưa cười "vui vẻ", dùng sức gật đầu: " sai, mà."

      "Được rồi." Liễu Lan Yên hưng phấn cười:"Hâm Dung tỷ tỷ cần đón tiếp muội, muội tự có thể lo cho mình."

      Nếu có thể, Liễu Hâm Dung hi vọng có thể trực tiếp đá Liễu Lan Yên ra khỏi cửa.

      Còn đón tiếp nàng ta?

      là người si mộng.

      Liễu Hâm Dung tươi cười xoay người, rời khỏiđó để đón tiếp người khác, nếu còn , nàng xác định mình có làm thêmchuyện xúc động gì nữa hay .

      Đại hôn của nàng, lại bị Liễu Lan Yên làm hỏng.

      đến cửa đại sảnh, nhìn vào viện, đám nhạc công nghị luận ồn ào, Liễu Hâm Dung cảm giác được mặt mình có ngọn lửa đỏ thiêu đốt.

      Ngay cả nữ tử bình thường của giới cũng đêm nhạc hỉ ngừng, nàng thân làvương phi của vương gia cực kỳ có quyền lực ởYêu Giới lại bị cướp đoạt quyền lợi này......Ngay cả nữ tử bình thường nàng cũngkhông bằng hay sao?

      Liễu Lan Yên, nàng ta cho rằng có Thầnlàm chỗ dựa vững chắc là muốn làm gì làmsao?

      Thù này, nàng nhất định báo.

      Ngay khi Liễu Hâm Dung nghĩ xem phảitrả thù Liễu Lan Yên thế nào, đột nhiên cửa vang lên tiếng hô to: "Tần phu nhân đến!"

      tiếng Tần phu nhân cắt ngang bầu khôngkhí quỷ dị của mọi người trong sảnh, mọi ngườisửng sờ trong giây lát, lập tức phản ứng kịp vị Tần phu nhân này là ai.

      Đại tỷ của Liễu Hâm Dung, gả đến Ma giới trởthành phu nhân của chiến tướng Ma giới - Liễu Hâm Nhã.

      Tần Minh, chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy củaMa giới, là chiến tướng dũng mãnh thiện chiến ở Ma giới.

      Tất nhiên, trở thành phu nhân Tần Minh, địa vị của Liễu Hâm Nhã đủ để nổi tiếng, nếu phải vì Liễu Hâm Nhã trở thành phu nhân chiến tướng Ma giới, chỉ dựa vào tư chất của Liễu Tấn Lợi có thể tiếp nhận được vị trí Đạitrưởng lão sao?

      bóng dáng màu đỏ vào đại sảnh, màu đỏ diễm lệ này vô cùng lóa mắt, như đóa mẫuđơn kiều diễm nổi bật giữa khóm hoa, ung dung cao quý. Mái tóc dài đen như mực được quấn chặt đầu, giữa mái tóc là những món trangsức kim quang lấp lánh, trang điểm xinh đẹp lạikhông dung tục.

      Những người quen biết Liễu Hâm Nhã trong đạisảnh, tất cả đều thán phục, thể tưởng tượng được sau khi được gả , người Liễu Hâm Dung càng ngày càng có khí thế của "chủthượng". Liễu Hâm Nhã khom mình hành lễ, sauđó đúng mực nhìn về hướng Thần: "Tônchủ."

      "Hâm Nhã, ngươi về gấp sao?" chủ vui mừng hỏi, đồng thời bảo Liễu Hâm Dung đứngdậy.

      "Vâng. Ngày đại hỉ của Hâm Dung, dù sao cũngphải về." Liễu Hâm Nhã , mến nhìn vềphía tiểu muội của mình, đối với đứa muội muộinày, nàng thương từ tận đáy lòng.

      "Vẫn là tỷ tỷ tốt với muội nhất." Liễu HâmDung làm nũng nhích lại gần, cọ cọ vào lòngLiễu Hâm Nhã, kêu ngọt mấy tiếng, tận lực kéodài cuối, nghe đến xương đều muốn nhũn ra.

      Dư Cận Thước tới, khách khí gật đầu: "Đa tạ tỷ tỷ tới, mời vào chỗ."

      Dư Cận Thước là vương gia của giới, Liễu Hâm Nhã là phu nhân của Ma giới, địa vị cũng thấp, đây cũng là nguyên nhân vì sao saukhi trưởng lão cũ mất, vẫn giải trừ hôn ước.

      khi dính dáng đến lợi ích, những ngườinhiều tâm cơ làm tổn hại đến lợi íchbản thân.

      "Vương gia khách khí rồi." Liễu Hâm Nhã hữulễ cười gật đầu, sau đó mày hơi nhăn lại, như là tùy ý hỏi câu: "Sao hỉ nhạc lại ngừng?"

      Liễu Hâm Nhã cười nhìn Dư Cận Thước, tựa hồnhư đợi lời giải thích của vị muội phu này.

      Liễu Hâm Nhã thông minh, Dư Cận Thước cũngkhông ngốc: "Lan Yên muội muội tính tình đơnthuần thích thanh tĩnh, chịu nổi tiếng ồn ào này."

      Dù sao cũng là vấn đề của Liễu gia bọn họ, cứ để bọn họ tự giải quyết là tốt nhất.

      Tuy Liễu Hâm Nhã có ở Giới, nhưngLiễu Tấn Lợi lại đem tất cả tình năm mộtmười hết cho nàng nghe. Cho nên, Liễu Hâm Nhã cũng chơi cứng đối cứng vớiYêu Thần, nghe xong lời của Dư cận Thước,xoay người, nhàng dỗ Liễu Lan Yên: "LanYên muội muội, hôm nay là ngày lành của Hâm Dung tỷ tỷ muội, có hỉ nhạc, là chuyệnrất may."

      " may?" Liễu Lan Yên khẩn trương nhìnchằm chằm vào Liễu Hâm Nhã, nhìn như vô thố.

      Kỳ thực trong lòng tính toán, chuyện nàycũng cần náo loạn quá mức, thể cho hỉ nhạc của Liễu Hâm Dung nổi lênlần nữa, dù sao, khiêu khích vừa rồi của Liễu Hâm Dung nàng cũng coi như trả được thù rồi.

      "Đúng vậy, may là điềm xấu, bị thiênkhiển (trời phạt)." Liễu Hâm Nhã trịnh trọng , dùng lý do như thế, chắc chắn Liễu LanYên được gì.

      Chỉ là, Liễu Hâm Nhã hoàn toàn ngờ đến, thanh nhàn nhạt như gió xuân tháng ba vang lên: "Thiên khiển sao chứ?"


      Chương 50: Rất thú vị


      Liễu Hâm Dung hoàn toàn ngờ tới, ngườiluôn tâm đến mọi chuyện ở giới như Thần đột nhiên xen vào, lại còn là câu cường hãn như thế.

      Hiển nhiên, những chuyện phụ thân nàng trong thư đều vô cùng chính xác, thậm chí còn chưa biểu đạt hết coi trọng của Thần đốivới Liễu Lan Yên.

      Liễu Hâm Nhã dù sao cũng phải là người dễ xúc động như Liễu Hâm Dung, nàng là ngườirất là trầm ổn: "Tôn chủ đại nhân, tân hôn hỉ sựkhông phải luôn muốn có được may mắn haysao?"

      Thần cong môi lên chút, căn bảnkhông để ý đến lời Liễu Hâm Nhã .

      Liễu Hâm Nhã ngầm nhướng mày, xoay chuyển ánh mắt, cười khẽ : "Hâm Dung, muội xem trí nhớ của tỷ này. Đến, đây là lễ vật tỷ phu muội tặng cho muội."

      xong, Liễu Hâm Nhã khoát tay, nha hoàncùng tới với nàng lập tức hai tay nâng hộp gấmlên.

      Liễu Hâm Dung hiểu ra sao tiêu sái bướcqua, mở ra, bên trong là viên đan dược màuđỏ, tản ra hương vị kỳ quái. Mùi thuốc nhànnhạt vẫn thể che hết được mùi máu, khiến cho người ta ngửi thấy, được là cảm giác gì, dù sao cũng có chút thoảimái.

      "Đây là....." Liễu Hâm Dung chau mày, hơikhông muốn đến gần: "Tỷ tỷ, hôm nay là đạihôn của muội, sao lại đưa thứ này đến chomuội?"

      Đối với Liễu Hâm Nhã, cho tới bây giờ Liễu Hâm Dung luôn che giấu bản tính hunghăn dữ tợn, trực tiếp tỏ vẻ thích.

      "Con nha đầu muội, cái gì thế?" Liễu HâmNhã nũng nịu tiếng, vỗ vào người LiễuHâm Dung, "Đây là do tỷ phu muội chinh chiếnở ngoài sa trường, dùng nội đan của hơn chínmươi ma có lực cấp ba luyện chế thànhHuyết Ma đan cho muội."

      "Huyết Ma đan?"Liễu Hâm Dung kinh ngạc há hốc mồm, giống như thể nào tiêu hóa hết tin tức này trong khoảng thời gian ngắn được.

      Vừa nghe thấy tên của Huyết Ma đan, tất cả mọi người trong đại sảnh đều giọng nghịluận.

      Danh tiếng của Huyết Ma đan mọi người đềubiết, phương thức luyện chế Huyết Ma đan làcủa riêng ma giới.

      Kỳ thực Huyết Ma đan đơn giản cũng rấtđơn giản, chỉ là dùng nội đan của những ma để luyện chế thành viên đan dược. Về phầnuy lực của Huyết Ma đan thế nào, phải xemcấp bậc của nguyên liệu thế nào mới được.

      cách khác, chính là viên Huyết Ma đan dung hợp càng nhiều nội đan, cấp bậc nội đan càng cao, Huyết Ma đan càng mạnh.

      Sau khi dùng loại đan dược này có thể từ từhấp thu sức mạnh trong đó, chuyển thành của chính mình.

      thứ giúp tăng sức mạnh tuyệt hảo.

      Nhưng mà, rất nhiều người đều chỉ nghe đến Huyết Ma đan mà chưa từng gặp qua.

      Đầu tiên, nguyên vật liệu phải thu thập là nộiđan có cấp bậc nhất định, người thường sao có thể thu thập được nhiều nội đan như vậy, càng đừng đến là nội đan có cấp bậc cao?

      Tiếp theo, phương pháp luyện chế chỉ có Ma giới mới biết được.

      Cho nên, Huyết Ma đan trở thành bao bối ngànvàng khó cầu.

      Viên Huyết Ma đan mà Liễu Hâm Nhã lấy ra tuyệt đối là hàng tốt, cho dù là số lượng hay chất lượng, đều đủ để cho những người ở đâykích động lớn.

      Có thể thấy được chiến tướng Tần Minh củaMa giới để ý đến hôn lễ lần này của Liễu Hâm Dung đến mức nào.

      Người có thể vào đại sảnh của vương phủđều là người có thân phận địa vị, đámngười thông minh như thế, sao có thể hiệu được dụng ý khi Liễu Hâm Nhã đột nhiênlấy ra Huyết Ma đan chứ?

      Đơn giản chỉ là muốn ám chỉ với Thần, hônlễ lần này chỉ là chuyện của giới, mà còn là chuyện của Ma giới.

      Nếu thâm độc chút, đây chính là ra oai trắng trợn rồi.

      Mặc cho Thần ngài ở giới ngang ngược đến thế nào, tay cũng thể duỗi dài đến tận Ma giới, Liễu Hâm Nhã cũng để cho mình bị xoay vòng vòng.

      Ám chỉ như thế khiến cho mọi người trong sảnh đều phát run, đây là sao? Trực tiếp tuyên chiến với Thần sao?

      đám lên tiếng, tất cả đều dán mắt vào Thần lại quay sang Liễu Hâm Nhã,muốn nhìn ra được chút manh mối từ mặthai người này.

      Đáng tiếc, để cho bọn họ thất vọng rồi, hai người kia lộ ra chút cảm xúc nào.

      Dư Hân Dật cũng buông ly rượu trong tayxuống, nhìn về phía Thần.

      nhiều năm rồi giới có xảy ra chiến ngoại giới nào, thể là công lao của Thần, là hao tổn biết baotâm huyết để phong bế giới, để cho giới có thể có được cuộc sống phiềnkhông lo, bị chiến hỏa của ngoại giới xâm phạm.

      Nhưng , chung quy và ma vẫnkhác nhau.

      Mỗi người trong Ma giới đều hiếu chiến, luônmuốn cắn nuốt những thế lực khác.

      Thực lực của Thần rất mạnh, nhưng mà chỉ dựa vào mình , nếu muốn tuyên chiếnvới Ma giới, tuyệt đối có khả năng.

      Liễu Hâm Nhã đến, đem chuyện trong giatộc mở rộng thành quan hệ lợi ích giữa hai giớiyêu ma.

      Nếu Thần kiên quyết muốn cứng rắn, chỉsợ khiến cho hai giới ma bất mãn, xử lý tốt, rất có khả năng dẫn tới chiến .

      Quan hệ lợi hại như vậy, Thần sao có thểkhông chứ.

      Dư Hân Dật sớm phhân tích lợi hại trong lòng, vẫn cảm thấy lùi lại bước tốt hơn.Dù sao việc ngưng thổi hỉ nhạc cũng phản kích lại Liễu Hâm Dung đòn, chuyện nàykhông nên tiếp tục dây dưa nữa.

      "Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn tỷ phu."Liễu Hâm Dungvô cùng phấn khởi trịnh trọng thu Huyết Ma đan vào, khỏi đắc ý ưỡn ngực.

      Nàng cũng hiểu được ý tứ của Liễu Hâm Nhã, trong lòng thầm kêu tiếng thoải mái.

      Liễu Lan Yên có cái gì đặc biệt hơn người chứ, phải cũng chỉ có Thần làm chỗdựa vững chắc thôi sao?

      Nàng ở giới có Vương gia, Ma giới có tỷ phu, so ra nàng vẫn cao hơn Liễu Lan Yên bậc.

      "Được rồi, mọi người cũng đừng ngồi nữa, thổi hỉ nhạc lên , quá quạnh quẽrồi."Liễu Hâm Nhã nhìn như tùy ý phân phó, kỳthực khóe mắt đuôi mày đều mang theo phần đắc ý.

      Có thể chiếm được tiện nghi từ trong tayYêuThần, nàng cũng coi như là thiên hạ đệ nhất rồi.

      Trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, lời phân phó của Liễu Hâm Nhã truyền vào tai những nhạc công, rất nhanh họ vội vàng cầm nhạc khí lên chuẩn bị thổi.

      Người trong đại sảnh cũng biết tại khôngphải là lúc tranh đấu kịch liệt, Thần vàLiễu Hâm Nhã cứng đối cứng, tại Thần tuyệt đối sợ Liễu Hâm Nhã, nhưngvẫn phải kiêng kị chiến tướng phía sau Liễu Hâm Nhã, Ma giới phía sau chiến tướng.

      Trong lòng mọi người đều nhao nhao cân nhắcra việc, chính là, Liễu gia sắp lên.

      Có hai người Liễu Hâm Nhã và Liễu Hâm Dunglàm hậu thuẫn, ngày sau chỉ sợ Liễu gia muốn ngang cũng ai dám cái gì.

      Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều thổn thức thôi, thể nghĩ được LiễuHâm Nhã ngày đó gia nhập Ma giới đượcmọi người xem trọng giờ lại leo được lên đến vị trí này, được Tần Minh coi trọng như thế, là thế vô thường mà.

      Nhạc công vừa định thổi, đột nhiên phát hiệnhơi thở mình thổi ra trực tiếp tan vào khôngtrung, nhạc công khảy đàn, rung tay chút, thế nhưng lại rơi vào khoảng .

      Kinh hãi, ngưng mắt vừa thấy, nhạc khí trongtay thế nhưng lại đồng loạt hóa thành tro tàn,trực tiếp phiêu tán trong gió, biến mất sạch sẽtrong nháy mắt.

      "Ai đồng ý?" Thần trực tiếp xem "ámchỉ" uy hiếp của Liễu Hâm Nhã, thậm chí còn dùng hành động biểu lộ lập trường của .

      "Tôn chủ."Liễu Hâm Nhã hoàn toàn ngờYêu Thần người biết phân nặng như thế, điều này cũng làm cho nàng thể tiến thêm bước để chỉ ra quan hệ nặng trong đó: "Tôn chủ, chuyện này khôngcần phải để ý đến như vậy."

      Thần nở nụ cười, nhàng duỗi cánh tay ra, ôm Liễu Lan Yên vào lòng, tao nhã cườikhẽ: "Hậu quả, bản tôn có thể đối mặt, khôngbiết Tần Minh sao?"

      "Hai giới giao chiến cũng rất có ý tứ, khôngphải sao?" Ý cười của Thần vô cùng ônhòa, thanh nhã như cúc, lại chỉ trong thoáng, sát ý trải rộng khắp đại sảnh, như lưỡidao lạnh lùng lăng trì mọi người.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51. Tự rước lấy nhục.

      Edit: Linh.

      Liễu Hâm Nhã lập tức sững sờ, nghĩ tới thần lại chút kiêng kỵ như vậy.

      Vậy mà lại nhìn lợi ích của hai giới ma.

      , lại có thể vì Liễu Lan Yên mà làm đến mức như vậy?

      "Tôn chủ?" chủ hô tiếng, nghĩ tới thần làm ra quyết định như vậy, cho dù thế nào nữa, cũng là người đứng đầu giới, thể làm tổn hại đến lợi ích, an nguy của giới.

      thần nhàng nhướn mày, để ý hỏi: " chủ cảm thấy bổn tọa thua sao?"

      thần câu, khiến cho tất cả mọi người đều hít khí lạnh, giống như thấy được ngàn năm trước, thần cầm thanh kiếm Vô Trần trong tay, lực lượng lay động tam giới, phong hoa tuyệt thế.

      khí xơ xác tiêu điều, khí thế bức người.

      Ngay cả người đứng đầu giới, đứng dưới dạng khí thế này cũng khỏi co rúm lại, ngay cả chút suy nghĩ phản bác cũng có, lập tức ngậm miệng lại, lời.

      Trong đầu Liễu Hâm Nhã rung mạnh, làm sao cũng nghĩ tới vấn đề này thần lại cường ngạnh như thế, tiếc trở mặt với hai giới cũng muốn kiên trì tới cùng.

      Vốn nghĩ rằng nàng đủ đánh giá cao vị trí của Liễu Lan Yên trong lòng thần, nhưng là, theo tình huống trước mắt mà nhìn dễ nhận thấy, đánh giá cao của nàng cuối cũng vẫn là đánh giá thấp.

      Liễu Tấn Lợi vẫn còn khẩn trương phải dọn dẹp cục diện này như thế nào Liễu Hâm Nhã trấn định mở miệng: "Hôm nay là ngày vui của muội muội, tỷ tỷ cũng đến múa khúc, vì muội muội chúc mừng."

      Liễu Hâm Nhã dễ dàng dời đề tài vừa rồi , giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, cái gì mà sát ý đầy phòng, tất cả nàng đều cảm giác được.

      Phương pháp tránh nặng tìm như vậy làm cho mọi người bên trong sảnh gật đầu liên tục, hổ là người có thể leo lên vị trí phu nhân chiến tướng, là có bản lĩnh.

      "Như vậy rất tốt." chủ cũng thuận nước đẩy thuyền, dù sao chuyện này và Liễu Hâm Nhã cũng giống nhau, tuyệt đối muốn thảo luận tiếp.

      thần gì, vẫn ngồi ở chủ vị như cũ, nhàn nhạt cười khẽ, ưu nhã như lúc đầu.

      Vài ba lời đàm luận đại sống chết của hai giới, đối với , căn bản là râu ria.

      Tiếp tục hoặc là sang chuyện khác cũng đều như liên quan tới .

      ra tâm tư của thần nằm ở kiện kia, bây giờ tất cả lực chú ý của đều tập trung ở trong khuỷu tay, xúc cảm ấm áp tinh tế kia, làm cho trái tim tràn đầy thỏa mãn, nào còn có thời gian rảnh rỗi chú ý những chuyện khác?

      Huống chi cho tới bây giờ, thời gian dài như vậy Liễu Lan Yên vẫn luôn tránh né đụng chạm thân mật, giống như bây giờ nhúc nhích cho ôm, ít lại càng thêm ít.

      ra rung động mà bây giờ Liễu Lan Yên cảm nhận được cũng ít hơn so với người khác là mấy.

      Nàng càng có thể cảm nhận được ràng khí thế và tâm ý của thần lúc vừa rồi, sát khí nồng nặc kia có nửa điểm giả dối. Nàng tuyệt đối tin tưởng, nếu như Liễu Hâm Nhã tiếp tục nữa rất có thể lập tức đến Ma giới giết Tần Minh.

      Rung động, đủ để hình dung tâm trạng của nàng bây giờ.

      Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho thần coi trọng nàng như vậy?

      Nghi vấn bị chôn sâu dưới đáy lòng từ từ sôi trào, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể tràn ra, tràn ra hấp dẫn nàng lập tức tìm đáp án.

      , được.

      Lý trí Liễu Lan Yên lập tức đè xuống cái ý nghĩ này, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

      Nhưng mà, tâm ý của thần đối với nàng, nàng hoàn toàn cảm nhận được, là làm cho nàng cảm động lên lời.

      Vừa trở lại bình thường Liễu Lan Yên muốn ngẩng đầu nhìn nam tử làm cả giới phải kính sợ này chút, trong con ngươi bình thường gợn sóng sợ hãi kia có hàm chứa vẻ khác hay .

      Ngay lúc Liễu Lan Yên muốn ngẩng đầu khóe mắt đột nhiên co quắp cái, thứ hơi di động ở bên hông nàng là cái gì?

      Nhiệt độ quen thuộc, động tác quen thuộc làm cho chân mày Liễu Lan Yên nhàng nhíu mày, thần đáng chết, lại thừa dịp nàng chú ý mà động chân động tay với nàng.

      Liễu Lan Yên trán đầy vạch đen cúi đầu, nhàn chằm chằm vào bàn tay nổi lên khớp xương ràng, ngón tay thon dài ôm hông nàng.

      thể , trời cao là đối xử quá tốt với thần, người nam nhân, tay còn xinh đẹp như vậy, rốt cuộc là có còn thiên lý nữa hay ?

      Chỉ có điều, cho dù có tốt hơn nữa mà 'quấy rầy' nàng cũng làm cho nàng cảm thấy đẹp mắt.

      đắm chìm vào trong cảm giác mềm mịn của bàn tay , thần đột nhiên cảm giác được bàn tay to của mình bị người nắm chặt, cần nhìn cũng biết là ai, cong lên nụ cười ôn hòa, hạ thấp giọng xuống chỉ có hai người bọn họ nghe thấy hỏi: "Sao vậy, Lan Yên?"

      đời còn có người nào vô sỉ hơn sao?

      Ý tứ hỏi han mới tốt làm sao?

      Liễu Lan Yên ngẩng đầu, đầu đầy vạch đen nhìn chằm chằm thần, muốn hỏi câu, biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào hay ?

      Muốn tránh thoát nhưng chỗ ngồi bây giờ của nàng là chủ vị, chỉ cần vừa động, đưa tới chú ý của mọi người.

      Trong lúc suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi móng vuốt mà làm cho người khác chú ý đến phía dưới chợt truyền đến từng trận tiếng trầm trồ khen ngợi, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát , Liễu Hâm Nhã dừng lại bằng động tác duyên dáng, đoạn múa kết thúc, lấy được tiếng vỗ tay và khen ngợi của mọi người.

      Cho dù nhìn thấy kỹ thuật nhảy của Liễu Hâm Nhã, nhưng là từ mặt của mọi người cũng có thể nhìn ra, tiếng trầm trồ khen ngợi kia hẳn chỉ là nịnh bợ.

      Xem ra Liễu Hâm Nhã là có chỗ hơn người.

      Liễu Hâm Nhã thu hồi động tác, nhận lấy lời khen tặng ở khắp nơi, mở miệng cười : "Lan Yên muội muội, muội có thể tới biểu diễn lần ?"

      Vừa nghe lời của Liễu Hâm Nhã, sắc mặt thần liền trầm xuống, cũng để ý tay của bị Liễu Lan Yên siết, chuẩn bị mở miệng thay Liễu Lan Yên ngăn chặn Liễu Hâm Nhã khiêu khích.

      Lại cảm giác được tay bị siết chặt, Liễu Lan Yên lên tiếng trước: "Tại sao muội phải biểu diễn?"

      Liễu Lan Yên dứt khoát câu khiến cho Liễu Hâm Dung phải sửng sốt, làm sao cũng nghĩ tới Liễu Lan Yên có phản ứng này, thiếu chút làm cho nàng cứng họng.

      Cũng may Liễu Hâm Nhã phản ứng khá nhanh, cười tủm tỉm đón lấy câu kế tiếp: "Hôm nay là lễ thành thân của Hâm Dung, Lan Yên muội muội muốn giúp vui biểu diễn lần sao?"

      nữ nhân ngốc có núi dựa vững chắc cũng vô ích, kẻ ngốc cũng chỉ vẫn là kẻ ngốc.

      Liễu Hâm Nhã nhìn bộ dáng Liễu Lan Yên nghiêng đầu cau mày, tâm tình rất tốt, đồng thời cũng thầm oán giận muội muội của mình.

      Ngay cả nha đầu ngốc cũng đối phó được, quá vô dụng.

      Hãy chống mắt mà xem nàng hôm nay trừng trị Liễu Lan Yên như thế nào, để cho sau này nàng thể gây ra sóng gió gì nữa.

      Liễu Lan Yên nghiêng đầu lâu, dường như rốt cuộc cũng tìm được đáp án, tiếng giòn tan hỏi Liễu Hâm Nhã: "Muội cũng phải là vũ nương, tại sao phải múa giúp vui?"

      Nhịn được, thần 'xì' cái bật cười, quả nhiên, Liễu Lan Yên lúc nào cũng chịu thua thiệt, tính tình này, là..... Làm cho thích.

      Nàng ta phải vũ nương nên múa giúp vui, vậy chẳng lẽ nàng chính là vũ nương sao?

      Liễu Hâm Nhã giận đến mức nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, nhịn được liền trực tiếp giận dữ mở miệng hỏi: "Ý muội tỷ là vũ nương sao?"

      "A?Vậy tỷ phải sao?" Liễu Lan Yên mở to cặp mắt, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu, hiểu nháy mắt, lẩm bẩm hỏi, " phải vũ nương tại sao lại múa?"

      Lời của Liễu Lan Yên, khiến cho Liễu Hâm Dung giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, ý Liễu Lan Yên là nàng tự hạ thấp thân phận của mình hay sao?
      Chương 52. Vì Quân vũ.

      Edit. Linh.

      Dư Hân Dật ở bên cười đến chút kiêng kỵ.

      Liễu Hâm Nhã vốn là muốn nhân cơ hội này làm cho Liễu Lan Yên mất mặt, nào nghĩ đến cuối cùng làm cho chính mình bị bẽ mặt, là sảng khoái.

      "Câm miệng!" chủ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử.

      Dư Hân Dật bị chủ mắng, ngoan ngoãn hạ thấp giọng, nhưng nụ cười môi chút cũng chưa từng biến mất.

      chủ quay đầu, lúc này cũng tiện gì, chỉ có thể nhìn Liễu Hâm Nhã và Liễu Lan Yên 'trao đổi'.

      Liễu Hâm Nhã hổ là người có thể trở thành phu nhân của chiến tướng Ma giới, nhãn châu chuyển động, mặt lướt qua vẻ lúng túng: "Lan Yên muội muội, chẳng lẽ muội biết sao? Lúc bản thân có chuyện vui, hiến nghệ chúc mừng là chuyện phải làm."

      "Hâm Dung là muội muội của tỷ, tỷ đương nhiên là muốn chúc mừng." Vài ba câu liền đá lời vũ nhục vừa rồi vòng trở lại, Liễu Hâm Nhã nhanh trí làm người ta bội phục.

      "Lan Yên muội muội chúng ta đều là người nhà, có phải muội cũng nên hiến nghệ chúc mừng hay ?" chỉ có đem lúng túng vừa rồi tiêu trừ mà Liễu Hâm Nhã lại càng mượn cớ kéo Liễu Lan Yên vào.

      "Lan Yên muội muội có thể được Tôn chủ thu làm đồ đệ, nhất định là có chỗ hơn người, sao lại để cho mọi người mở mang tầm mắt chút?" Lời của Liễu Hâm Nhã chậm rãi ràng có thể giải ra ít ý tứ.

      Mới đầu vừa nghe giống như là làm khó Liễu Lan Yên, tinh tế suy nghĩ còn có thể nghe ra được trong lời này hàm chứa tầng ý tứ khác.

      Có phải thần có mắt tròng hay , chọn phế vật làm đồ đệ.

      Dĩ nhiên, ý tứ này, phần lớn mọi người đều phân tích ra được, nhưng ai dám mở miệng , thậm chí ngay cả dũng khí liếc mắt về phía thần cũng có.

      Chẳng qua là thể bội phục 'Dũng khí' của Liễu Hâm Nhã, lại dám khiêu khích ngay trước mặt thần, là ' biết sợ" mà.

      Khiêu khích ?

      Chân mày thần khẽ động, người Liễu gia lá gan cũng khá lớn a.

      Vừa muốn mở miệng đột nhiên cảm giác được đau xót chân của mình, còn chưa kịp phản ứng, Liễu Lan Yên ở trong ngực ' cẩn thận' đạp 'Cao hứng bừng bừng' đứng lên.

      "Tốt, muội cũng muốn chúc mừng!" Liễu Lan Yên vui vẻ về phía trước hai bước, dưới chân cẩn thận lại đạp cước, lúc này mới tới phía trước chủ vị.

      thần cúi đầu, khóe môi hơi co quắp nhìn chằm chằm nơi quá thu hút vạt áo trắng noãn của mình có ít bụi đất, cái này, xem như là trả thù sao?

      phải chỉ là nhân cơ hội ôm lát, có cần phải phản ứng lớn như vậy ?

      " biết Lan Yên muội muội muốn chúc mừng thế nào?" Liễu Hâm Nhã có chú ý tới chuyển động giữa thần và Liễu Lan Yên, suy nghĩ nhìn Liễu Lan Yên mất mặt thế nào.

      "Tỷ cũng múa, vậy muội cũng thử chút." Liễu Lan Yên cười híp mắt bước xuống chủ vị, hoàn toàn nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

      cần hỏi cũng biết kỹ thuật nhảy của Liễu Hâm Nhã kinh người như thế nào, sợ rằng, tại mọi người ở đây đều cười nàng biết tự lượng sức mình?

      "Như vậy cũng được." Liễu Hâm Nhã hơi sững sờ, ngay sau đó liền đồng ý.

      Liễu Lan Yên so kỹ thuật múa với nàng.

      Chẳng lẽ biết, kỹ thuật múa của nàng chính là trải qua huấn luyện đặc biệt, Tần Minh chính là trầm mê trong kỹ thuật múa của nàng mà cách nào tự kiềm chế.

      Liễu Lan Yên dừng lại giữa đại sảnh, nhìn ánh mắt của mọi người, ngước mắt, thẳng tắp nhìn thần.

      Chỉ cái nhìn như vậy, khiến cho thần cười hời hợt dần dần thu hồi nụ cười của mình, từ trong tròng mắt của Liễu Lan Yên dường như cảm nhận được cái gì.

      Vì Quân vũ.

      Nếu như hiểu nhầm trong con ngươi đen như bầu trời đêm kia truyền tới ba chữ này.

      Trái tim, hung hăng chấn động, giống như bị cái gì đó nặng nề đập vào.

      thần bất khả tư nghị* nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, nàng, chẳng lẽ nhớ tới chuyện trước kia.

      (*) Bất khả tư nghị: thể tưởng tượng nổi.

      thể nào.

      thần lập tức bác bỏ ý nghĩ này.

      Nàng tuyệt đối nhớ lại.

      Chỉ có điều..... ánh mắt của Liễu Lan Yên.... Tại sao, tại sao lại khiến cảm giác rung động sâu?

      Bên trong đại sảnh có người xem kịch vui, có người mang theo nghi ngờ, tất cả đều đột nhiên yên tĩnh lại, ai ra lệnh cho bọn họ, chỉ vì người đứng giữa trung tâm là Liễu Lan Yên.

      Chỉ là xinh đẹp đứng thẳng như vậy, có bất kỳ động tác hoa lệ nào, có bất kỳ nụ cười quyến rũ nào, chỉ là đứng, nhưng giống như có loại ma lực hấp dẫn tinh thần của mọi người.

      Dường như, nàng hề đứng trong đại sảnh mà là đứng đám mây, giống như là đạp mây trắng quan sát thiên hạ trăm họ.

      Ngay trong nháy mắt này, trong lòng mọi người đột nhiên có cảm giác --- tôn quý.

      Đó là loại tôn quý mà bọn họ có cách nào nhìn lên, tôn quý đến mức làm cho bọn họ phải run rẩy từ trong đáy lòng, rồi lại có cảm giác kỳ quái.

      Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết đó là cấm địa thể chạm đến, nhưng hết lần này đến lần khác nhịn được muốn đến gần.

      Lúc này cảm nhận mà Liễu Lan Yên cho bọn họ chính là như vậy, biết thân phận của mình cùng nàng khác nhau trời vực, lại như cũ vẫn muốn nhìn lên, đến gần.

      Đột nhiên, gió đêm từ khe cửa thổi vào, xuyên qua phòng khách, buông xuống vạt áo của Liễu Lan Yên, bay lên, giống như tia nắng ban mai giữa sương mù dày đặc.....

      Gió, động, váy, tung bay.

      Tóc đen như mực, người như bươm bướm, uyển chuyển mà múa, mà nhàng lướt theo gió.

      Mọi người chỉ cảm thấy mây khói lượn lờ trước mắt, giống như đặt mình vào trong tiên cảnh.

      Nhưng biết, theo Liễu Lan Yên múa trong lòng rung động sâu, theo bước chân nhảy múa của nàng, mỗi lần cuộn mình, mỗi lần tung ra, đều trút xuống toàn bộ tinh thần của nàng.

      ràng chưa tập qua bất kỳ kỹ thuật múa nào, nhưng mỗi động tác múa ra đều như mây trôi nước chảy, giống như nàng luyện qua ngàn vạn lần, tất cả động tác đều khắc sâu vào trong lòng.

      Nàng dùng tâm mà múa, giống như để được múa khúc này mà nàng chờ ngàn vạn năm, quên mất mục đích ban đầu, chỉ là dùng hết toàn lực mở rộng cơ thể, múa.....

      Ánh mắt si ngốc dây dưa nửa khắc cũng chưa từng rời khỏi thần, cùng ánh mắt của giao nhau trung, chưa từng tách ra.

      Giờ phút này, tâm linh tương thông.

      Tâm linh thánh khiết giống như trải qua lễ rửa tội.

      Liễu Lan Yên cũng biết mình múa khiến cho mọi người mê say, nàng xoay tròn cơ thể rồi cuối cùng dừng lại, thời điểm ổn định thân mình, thẳng tắp nhìn thần, dường như muốn nhìn vào trong lòng .

      Chàng là ai?

      Liễu Lan Yên tiếng động hỏi.

      thần nhàng cười, dung nhan thâm thúy có tái nhợt nhàn nhạt, trả lời, trong ánh mắt cho Liễu Lan Yên nửa điểm ám hiệu.

      Liễu Lan Yên hiểu được ý của , là muốn cho chính nàng tìm đáp án.

      Liễu Hâm Nhã là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, bất khả tư nghị hô : "Chuyện này thể nào!"

      Nàng tin còn có người có kỹ thuật múa cao hơn nàng.

      Liễu Lan Yên nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Liễu Hâm Dung biến sắc, tà tứ cười tiếng, quay đầu, nhìn về phía thần, chăm chú nhìn, môi đỏ mọng khẽ mở, từng chữ: "Vì Quân vũ, thiên địa thương."*

      (*) Cái này mình tìm thấy nghĩa, thông cảm nha. T^T
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 53: Bắt được sơ hở.

      Thân thể Thần chấn động, nét mặt tái nhợt hình như hòa hoãn rất nhiều, khóe môi hơi cong lên, tạo thành nụ cười thanh nhã như cúc.

      Ánh mắt sáng quắc, giống như ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm, chặt giằng co ở mặt Liễu Lan Yên.

      Tim, vẫn điên cuồng nhảy loạn dứt, biết ai người vẫn luôn bình tĩnh như thường như , lúc này trái tim lại đập là nhanh.

      Có lẽ người khác trầm mê trong vũ điệu lộng lẫy của Liễu Lan Yên, nhưng mà, khúc kia, với lại có ý nghĩa tầm thường.

      khúc này, thay vì là muốn đấu với Liễu Hâm Nhã còn bằng là đặc biệt múa cho .

      Quả nhiên là -- vì quân vũ (múa vì vua, quân vương,..).

      Sáu chữ ngắn ngủi của Liễu Lan Yên vang vọng ở trong đại sảnh, mọi người từ trong mỹ cảnh tựa như ảo mộng vừa rồi tỉnh táo lại, lúc này mới phát ra, đại sảnh thế nhưng sương mù mơ hồ trôi lơ lửng, nhàng quay cuồng, thoạt nhìn giống như nhập vào trong chân trời đầy mây trắng vậy.

      Dụi mắt muốn nhìn lại ràng chút những sương mù kia phai nhạt đến xem còn ràng lắm, nhanh chóng tiêu tán ở trước mặt mọi người, làm cho bọn họ giật mình như tỉnh khỏi giấc mộng, chẳng lẽ mới vừa rồi là ảo giác hay sao?

      Dư Hân Dật ngơ ngác há to miệng, giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.

      Tuy biết Liễu Lan Yên vẫn luôn dấu kín thực lực của mình nhưng vạn lần ngờ Liễu Lan Yên có sức mạnh kinh khủng như thế.

      Người khác có lẽ ràng lắm, nhưng hiểu đại sảnh đầy mây mù này là chuyện gì xảy ra.

      Đây tuyệt đối phải là ảo giác của mọi người, mà từng xảy ra.

      tiếng bịch vang lên, ly rượu rớt xuống đất, nhanh như chớp lăn hai vòng, rượu ngon cũng đổ đầy đất, mùi rượu phiêu tán ra hương thơm thuần khiết.

      Dư Cận Thước kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, có chỗ vang lên tiếng thầm, hình như là gì đó nhưng vì lượng quá nên ai nghe .

      "Vương Gia, ngài sao vậy?" Liễu Hâm Dung lo lắng hỏi, Dư Cận Thước phản ứng là quá mức cổ quái, làm cho nàng sợ.

      Vương Gia là núi dựa của nàng, nàng thể mất .

      Ngoài dự đoán, tay Dư Cận Thước đẩy Liễu Hâm Dung ra.

      Lần này làm cho Liễu Hâm Dung kêu lên: "Vương Gia, ngài đây là. . . . . ."

      Tại sao?

      Tại sao lại đẩy nàng ra?

      "Là nàng!" Dư Cận Thước nhanh hai bước đến gần Liễu Lan Yên, cặp mắt mở to, dùng sức nhìn chằm chằm nàng, con ngươi thiếu chút nữa bị trừng rớt ra ngoài.

      "Vương Gia, ngài đây là sao?" Hành động của Dư Cận Thước quá mức khác thường, khiến cho Liễu Hâm Dung sinh lòng lo lắng, giống như có chuyện gì đó mà nàng biết lặng lẽ xảy ra, tình phát triển sớm thoát khỏi khống chế của nàng, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.

      Dư Cận Thước căn bản cũng để ý Liễu Hâm Dung rốt cuộc là cái gì, chẳng qua là cảm thấy nàng đứng trước mặt cản trở đường của , thuận tay khẽ gạt, trực tiếp đẩy Liễu Hâm Dung qua bên, căn bản cũng có chú ý tới, dưới sức lực của Liễu Hâm Dung căn bản là chịu nổi, lảo đảo cái liền té ra ngoài.

      "Vương Gia. . . . . ." Liễu Hâm Dung thể tin nổi kêu lên.

      Nàng phải là chính thê của vương gia sao?

      Bọn họ mới vừa đại hôn xong, ngay cả đêm tân hôn cũng chưa có, làm sao lại đối với nàng như vậy?

      "Hâm Dung, có sao chứ?" may là Liễu Hâm Nhã tay mắt lanh lẹ liền đỡ muội muội của mình, đồng thời cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Dư Cận Thước, thầm suy đoán, rốt cuộc là phát cái bệnh thần kinh gì.

      Ngồi ở chỗ xa- Tô Hãn Hạo giống như bị tình huống giải thích được trước mắt hoàn toàn làm cho bối rối, đối với điệu múa vừa rồi của Liễu Lan Yên cũng rất khiếp sợ, nhưng nghĩ tới Dư Cận Thước lại phản ứng mãnh liệt như thế.

      Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Dư Cận Thước gây bất lợi cho Liễu Lan Yên sao?

      Tô Hãn Hạo định đứng dậy, lại bị phụ thân tay đè lại.

      Tô Hãn Hạo yên lòng nóng nảy : "Phụ thân. . . . . ."

      "Có Tôn chủ ở đây rồi." Tô Dận còn biết ý định của nhi tử mình sao? Cho nên mở miệng câu đầu tiên liền chặt đứt ý định của .

      Tô Hãn Hạo há mồm muốn gì đó, cuối cùng lại phát ra chữ.

      Đúng vậy, có Thần ở đây, Liễu Lan Yên có thể có chuyện gì sao?

      "Là nàng, có đúng hay ? Đêm hôm đó chính là nàng!" Dư Cận Thước vội vàng hỏi tới, vẻ mặt lo lắng hận thể lên bắt lấy Liễu Lan Yên, trực tiếp xác định.

      Buổi tối?

      Vừa mới đứng vững- Liễu Hâm Dung trong lòng giật mình, cái gì buổi tối?

      Có ý tứ gì?

      Phu quân của nàng và Liễu Lan Yên có quan hệ gì đó mà người khác biết sao?

      Dư Cận Thước cũng mặc kệ người khác là nghĩ cái gì, sau buổi tối đó nhìn thấy ở rừng cây, nữ tử giống như tinh linh kia bất tri bất giác tiến vào chiếm giữ trái tim .

      Mỗi lúc nửa đêm yên giấc nồng đều luôn có bóng dáng nhàng xinh đẹp đó lên trong đầu .

      Ngày này qua ngày khác, bóng dáng đó có nửa phần biến mất, ngược lại càng ngày càng ràng.

      Cho nên, kỹ thuật nhảy vừa rồi của Liễu Lan Yên, trong nháy mắt khiến cho bóng dáng của nàng và người trong lòng Dư Cận Thước nhập lại thành .

      Bất chấp là ở đâu, thời điểm nào, Dư Cận Thước chỉ muốn hỏi cho ràng, rốt cuộc có phải là cùng người hay ?

      Dư Cận Thước giơ tay, muốn xoay người Liễu Lan Yên lại để cẩn thận nhìn cho ràng.

      Tay mới vừa vươn ra, còn chưa có đến gần Liễu Lan Yên, đột nhiên mu bàn tay bị phỏng rộp lên, giống như bị thanh sắt nung đỏ trực tiếp in dấu xuống, đau đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Vội vàng rụt tay lại, cúi đầu xem xét, mu bàn tay sưng đỏ mảnh.

      "Dư Cận Thước, ngươi muốn làm gì?" Thần ở chủ vị từ từ ngồi ngay ngắn lại, cười như cười tà nghễ nhìn Dư Cận Thước, rất dễ nhận thấy, vừa rồi là ra tay.

      "Tôn chủ?" Lần này Thần khiến cho Dư Cận Thước bình tĩnh lại, ngập ngừng "Thần chỉ là muốn xác định Liễu Lan Yên có phải là người thần từng biết hay ."

      "Lan Yên sinh sống ở Vương Thành bao lâu? Thế nào ngươi còn lắm?" Thần vừa vừa chậm rãi đứng lên, từ đài cao tới bên cạnh Liễu Lan Yên, cười hỏi, "Chẳng lẽ bây giờ ngươi cảm thấy hứng thú với đệ tử của bổn tôn sao?"

      Dư Cận Thước và Thần chỉ cách nhau hơn thước, Thần ràng là cười, nhưng người lại tự nhiên tản mát ra cảm giác áp bách cường đại, ép cho Dư Cận Thước hết sức khó chịu.

      Máu tuần hoàn trong cơ thể cũng bởi vì Thần đến gần mà chậm rất nhiều, trái tim rất cố gắng đè nén cũng là thịch thịch kịch liệt nhảy lên.

      "Lời này của Tôn chủ thần cách nào có thể tán thành." Dư Cận Thước mạnh mẽ , vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ngụ ý nhìn sang Liễu Lan Yên bên cạnh Thần, "Có lẽ nàng phải là Liễu Lan Yên chúng ta biết, bởi vì có số."

      Thần chỉ cười , chờ Dư Cận Thước câu kế tiếp.

      Quả nhiên, Dư Cận Thước chỉ ngón tay vào Liễu Lan Yên, giận dữ hỏi : "Mới vừa rồi trong lúc nàng nhảy múa triệu hồi ra lượng lớn tinh thể nước, cái này phải giải thích thế nào?"

      Lời Dư Cận Thước ra làm cho phần lớn người ở đây kinh ngạc, ngay sau đó giọng nghị luận, dĩ nhiên có số người sớm nhìn ra được nên có quá nhiều kinh ngạc.

      " người có nửa điểm lực có thể triệu hồi ra tinh thể nước sao? Liễu Lan Yên, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giấu giếm thực lực của mình?"

      Dư Cận Thước lớn tiếng chất vấn, nhìn Liễu Lan Yên bị ép hỏi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.

      Đúng là vẫn để cho bắt được sơ hở, phải sao?
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 54: Tân hôn hạnh phúc.

      Thân thể Liễu Lan Yên nhàng run rẩy, hàm răng cắn bờ môi của mình chặt, lưu lại vết cắn trắng bệch môi.

      Mắt to ngừng nháy, ánh mắt mờ mịt luống cuống tránh trái tránh phải, biết phải nhìn đâu mới tốt.

      Nước mắt lưng tròng làm cho tầm nhìn mơ hồ, lại dùng sức hút hấp cái mũi, cố nén mới có chảy nước mắt ra nhưng cho dù là ai nhìn thấy cũng đều hiểu nàng có thể lớn tiếng khóc lên bất cứ lúc nào.

      Dư Cận Thước nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, thu hết tất cả phản ứng của nàng vào đáy mắt, cười lạnh: "Liễu Lan Yên, ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Xem ra ngươi phải lưu lại để Bổn vương tra hỏi cho ràng rồi."

      Những lời này Dư Cận Thước là đường đường chính chính, nhưng ra chỉ có mình mới hiểu, có bao nhiêu lòng riêng ở trong đó.

      nghĩ muốn mượn việc tra hỏi để dò xét Liễu Lan Yên phen xem người như tinh linh ở trong rừng cây đêm đó rốt cuộc là ai.

      Nếu như, Liễu Lan Yên là nữ tử đêm đó có chút nào để ý thu lấy nàng (tức là cưới Lan Yên luôn).

      Sau hồi chuyện, mọi người trong đại sảnh cuối cùng đều hiểu tại sao Dư Cận Thước lại làm như vậy.

      Tinh thể nước, đây tuyệt đối phải là việc mà người lực cấp thấp có thể làm được.

      ra vừa rồi sương mù phải là ảo giác của bọn họ, mà là tồn tại.

      Xem ra, Liễu Lan Liễu hề đơn giản.

      Lúc này mọi người đều nhìn về phía Liễu Lan Yên, chỉ là ánh mắt thay đổi, nhiều hơn phần tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi, còn có tính toán của mỗi người bọn họ.

      Liễu Lan Yên lo lắng dịch bước sang bên cạnh, vừa vặn trốn ra sau lưng Thần, chỉ lộ ra đôi mắt thận trọng quan sát Dư Cận Thước, nàng giống như con thú bị kinh sợ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay nàng lập tức chạy trốn.

      Thần cũng an ủi Liễu Lan Yên mà là cười hỏi Dư Cận Thước: "Ý của ngươi là nửa tháng qua bổn tôn vẫn có cách nào làm cho Liễu Lan Yên có sức mạnh có thể thao túng tinh thể nước?"

      Giọng ôn hòa khiến cho Dư Cận Thước vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên phát lạnh, giống như bị thùng nước lạnh tưới từ đầu xuống chân, lạnh lẽo và sợ hãi từ trong lòng tản ra ngoài.

      Dư Cận Thước cứng ngắc quay đầu, còn có thể nghe được xương cổ của mình phát ra tiếng cót két cót két chói tai.

      Thần, làm sao có thể. . . . . .

      Thần cũng mặc kệ bây giờ trong đáy lòng Dư Cận Thước có bao nhiêu rung động, vẫn như cũ tiếp câu vừa rồi: "Xem ra Vương Gia vẫn là hoài nghi thực lực của bổn tôn."

      câu vừa ra, bên trong đại sảnh nháy mắt liền an tĩnh lại, mọi người cảm thấy giống như đầu mình có đàn quạ đen bay qua, thể phản bác được.

      Thực lực của Thần, có người dám hoài nghi thực lực của Thần sao?

      Còn nữa, vừa rồi Thần gọi Dư Cận Thước là gì?

      Vương Gia?

      Mọi người hẹn mà cùng đồng loạt đưa mắt chuyển đến người Dư Cận Thước, để cho nguyên vẹn thể nghiệm phen đối xử đặc biệt dành cho tân lang, tiếp nhận tất cả ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

      Dĩ nhiên, trong cái loại ánh mắt tập trung này cũng phải là chúc mừng, càng phải hâm mộ, mà là ánh mắt giống như nhìn người sắp chết, khiến cho Dư Cận Thước như có gai ở sau lưng cực kì khó chịu.

      Cau mày, muốn phản bác lời Thần , cho dù là giải thích vài câu cũng được, thích cái loại cảm giác làm cho quá mức khó chịu này. Ánh mắt của mọi người sắc bén như dao găm, tiếng động lăng trì .

      "Tôn chủ. . . . . ." Chủ thế nhưng thể ngồi yên, người khác nghi ngờ cũng được, xem kịch vui cũng được, nhưng thể được.

      Mọi hành động của Thần đều liên quan tới an nguy của Giới, làm sao có thể mặc cho chuyện này tùy ý phát triển tiếp?

      Những lời Chủ cũng có bị Thần lờ , quay đầu, nhìn Chủ đến gần, mặt Thần lên nụ cười ôn hòa: "Nếu Vương Gia chất vấn thực lực của bổn tôn, xem ra bổn tôn rất cần phải bế quan tu luyện phen rồi."

      Lời này vừa ra khỏi miệng liền doạ cho Chủ sợ đến mặt cắt còn giọt máu.

      Có lẽ người khác hiểu , cho là Thần chỉ trấn giữ ở Giới mà thôi, nhưng nội tình bên trong Chủ làm sao có thể hiểu đây?

      tiếng bốp giòn vang, mọi người kinh ngạc hít sâu hơi, trơ mắt nhìn Dư Cận Thước cả người bay ra ngoài, thẳng tắp đụng vào vách tường, nặng nề bắn ngược trở lại té xuống mặt đất, cánh tay nỗ lực chống đỡ hai cái, rồi lại lần nữa ngã xấp xuống.

      Nửa bên mặt sưng đỏ mảnh, bên môi cũng là mảnh đỏ như máu khiếp người, nền gạch đại sảnh và dọc theo đường vừa rồi Dư Cận Thước bị đánh bay là rất nhiều vết máu đứt quãng.

      Mọi người khó khăn nuốt nước miếng cái, Chủ rất ít khi ra tay nên làm cho mọi người đều quên mất Chủ cũng là vị thực lực cao cường, lần này mọi người chính thức được thể nghiệm về thực lực của Chủ lần nữa, hình như cao hơn Dư Cận Thước ít a.

      cái tát liền đánh cho Dư Cận Thước lực cấp bảy biến thành như vậy, chẳng lẽ Chủ đạt đến cấp chín?

      "Tôn chủ đại nhân, làm sao có người dám hoài nghi năng lực của ngài chứ?" Chủ nở nụ cười nhìn về phía Liễu Lan Yên, khen ngợi phen, "Lan Yên chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủn liền có tiến bộ lớn như thế, xem ra vẫn là ánh mắt của Tôn chủ đại nhân độc đáo, có thể tìm được ngọc thô chưa mài dũa."

      "Sắc trời cũng tối lắm rồi, Lan Yên có muốn đến Vương Cung nghỉ ngơi chút hay ? Trong cung chuẩn bị chỗ an tĩnh tốt lắm." Chủ cũng có hỏi Thần, mà là hỏi Liễu Lan Yên núp sau lưng Thần, bộ dáng hiền lành dễ thân cận đó của Chủ, là làm cho những người có liên quan sợ đến thiếu chút nữa bất tỉnh.

      Từ lúc nào Chủ khách khí như vậy?

      Thần nhìn Chủ chút, xoay tay nắm lấy bàn tay bé của Liễu Lan Yên, gật đầu: "Như thế cũng tốt. Lan Yên, nghỉ trước . Hành hạ đêm như thế, nàng cũng mệt mỏi rồi."

      Liễu Lan Yên nháy mắt, lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch tia huyết sắc của Liễu Hâm Dung, lời.

      Đừng Chủ khẩn trương, mà mỗi người ở trong phòng khách lúc này đều khẩn trương, biết Liễu Lan Yên rốt cuộc muốn thế nào. Ngay cả Dư Cận Thước cũng bị Chủ cái tát đánh cho trọng thương, nếu Liễu Lan Yên lên cầu khác Chủ chắc chắn 100% là đồng ý.

      Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung ở người Liễu Lan Yên, biết nàng rốt cuộc nghĩ gì.

      Lúc này, Thần lên tiếng: "Được rồi, hôm nay nàng cũng coi như là chúc phúc cho tỷ tỷ của nàng rồi, cần phải ở lại đến cuối cùng, tâm ý của nàng, tỷ tỷ của nàng hiểu."

      Lời Thần khiến cho mọi người sững sờ, thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Thần.

      Lời vô sỉ như vậy, cũng có thể làm như có ý tốt ra được?

      Nhìn lại Liễu Lan Yên giống như là tin lời Thần , quay đầu, nhìn Liễu Hâm Dung để xác nhận. " cần ở lại đến cùng đâu." Liễu Hâm Dung vội vàng .

      Trời mới biết nếu Liễu Lan Yên muốn tiếp tục ở lại còn có thể xảy ra tình huống gì nữa, sức chịu đựng nàng đến cực hạn rồi.

      Liễu Lan Yên nghe Liễu Hâm Dung như thế mới thở ra hơi dài, giọng vừa thà lại thành tâm ngưng mắt nhìn Liễu Hâm Dung: "Hâm Dung tỷ tỷ, muội muội chúc tỷ tân hôn hạnh phúc."

      Sắc mặt Liễu Hâm Dung lập tức cứng đờ, xanh mặt, nắm chặt quả đấm, từ giữa kẽ răng phun ra mấy chữ: " hạnh phúc. Lan Yên muội muội nhanh về nghỉ ngơi ."

      "Được." Liễu Lan Yên cười ngọt ngào, vui vẻ đáp lời, cùng Thần dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trung thong dong bước ra lối cửa chính.

      Ty Vy: Lịch post m` ghi ở trang đầu tiên giới thiệu r` mà~~ mỗi ngày 1c (trừ chủ nhật), vì ko phải ai cũng rảnh để mỗi ngày mỗi post nên dồn 1 ngày 2c thôi nhưng vẫn đảm bảo 1 tuần 6c, với lại truyện có 7 editor cùng ed nên có nhiều chỗ ko dc thống nhất về lời văn và cách gọi nhân vật lắm (vd: chủ- chúa), m` beta lại từ từ, các chương sau này cũng là do m` beta (chỉnh sửa) nốt.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Chỉ có nhau


      Mọi người trong đại sảnh nhìn sắc mặt của Thần và Liễu Hâm Dung, ào ào đứng dậy cáo từ.

      chủ cũng gì, xua tay, ý bảo bọn họ lui ra.

      "Vương gia, ngài sao rồi?"Sắc mặt của Liễu Hâm Dung ngừng biến đổi, rốt cuộc nhớ tới chỗ dựa vững chắc sau này của nàng còn nằm ở góc tường, vội vàng chạy ra xem xét.

      " chết được." chủ lạnh giọng , tự ra tay, hay nặng còn biết tự có chừng mực hay sao?

      "Hâm Dung, ngươi mang phu quân ngươi về nghỉ ngơi trước ."

      Liễu Hâm Dung nghe được lời của chủ, vừa muốn bị Liễu Hâm Nhã lặng lẽ giữ chặt, tiếng động lui ra ngoài.

      "Tỷ tỷ, chuyện này ràng là Thần cố tình làm khó dễ che chở cho Liễu Lan Yên!" Liễu Hâm Dung về tới phòng tân hôn của mình tức giận bất bình .

      Đại hôn tốt đẹp của nàng, lại bị Liễu Lan Yên phá đến rối tinh rối mù, cơn giận này, sao nàng có thể nuốt trôi chứ?

      "Ai cũng nhìn ra được."Liễu Hâm Nhã liếc mắt nhìn tiểu muội của mình cái, sao qua nhiều năm như thế rồi mà tiểu muội còn biết thu bớt lại tính cáu kỉnh của mình chứ?

      "Đến cả an nguy của giới cũng để vào mắt, Thần đối với Liễu Lan Yên đâu chỉ là che chở chứ?" Liễu Hâm Nhã nhớ đến bộ dáng của Thần trong đại sảnh, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

      ràng là cười đến ôn hòa như thế, nhưng bên trong ôn hòa kia lại chứa sát khí vô hình.

      Nàng hề hoài nghi, nếu tiếp tục kéo dài chủ đề đó, Thần tuyệt đối ra tay giết người.

      "Hâm Dung, sau này đừng có chọc tới Liễu Lan Yên nữa." Liễu Hâm Nhã cho Liễu Hâm Dung lời khuyên vào đúng trọng tâm.

      Liễu Hâm Dung nhìn tỷ tỷ của mình nửa ngày, đưa ra câu: "Muội mệt rồi."

      Liễu Hâm Nhã than tiếng, : "Được rồi, muội cũng nên nghỉ sớm ." xong liền ra ngoài, thẳng đến phòng khách tìm phụ thân mình.

      "Dung Nhi thế nào rồi?"Liễu Tấn Lợi ngủ được, ở trong phòng chính cau mày biết phải làm thế nào cho phải.

      "Con khuyên muội ấy rồi, nhưng có lẽ, muội ấy bỏ cuộc đâu." Liễu Hâm Nhã hiểu Liễu Hâm Dung căn bản hề nghe lọt tai lời của nàng.

      "Ai.........." Liễu Tấn Lợi thở dài, "Cũng khó trách Dung Nhi tức giận như thế, đại hôn tốt đẹp như thế lại bị Liễu Lan Yên phá hết."

      "Phụ thân, người quá dung túng cho Hâm Dung rồi. Tính tình của muội ấy như thế, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt."Liễu Hâm Nhã cũng đồng ý với cách của Liễu Tấn Lợi: " Thần thể che chở cho Liễu Lan Yên, Hâm Dung cũng chỉ có thể tạm thời nhượng bộ."

      Con ngươi sắc bén của Liễu Tấn Lợi sáng ngời, nghe ra được ý tứ trong lời của nữ nhi mình, chỉ là tạm thời nhượng bộ mà thôi.

      "Thôi, chờ tình hình hòa hoãn chút, con lại khuyên Hâm Dung lần nữa." Liễu Hâm Dung hổ danh là phu nhân của chiến tướng Ma giới, làm việc gọn gàng linh hoạt, hai ba câu giải quyết xong mọi việc, trờ về phòng nghỉ ngơi.

      Trong phòng ngủ của Vương phủ, Dư Cận Thước nằm giường, mặt xám như tro tàn.

      "Sao rồi?" chủ nhét viên đan dược vào miệng Dư Cận Thước, viên thuốc vừa vào miệng là tan ngay, khiến cho Dư Cận Thước bớt đau ít.

      " Thần .........." Dư Cận Thước có chút phục, , tại sao chủ lại sợ Thần như thế.

      "Nhớ kỹ việc, muốn giữ mạng đừng có chọc Thần." Lời của chủ khiến Dư Cận Thước tức giận bất bình, bất quá chủ như vậy, Dư Cận Thước cũng thể nể mặt , gật gật đầu, phản bác.

      Biểu cảm mặt Dư Cận Thước đương nhiên là tránh khỏi ánh mắt của chủ, chỉ là, cũng gì, chỉ dặn dò câu: "Dưỡng thương cho tốt."

      Sau khi rời khỏi Vương phủ, chủ thở dài tiếng, mọi chuyện dường như càng ngày càng trở nên phiền toái rồi.

      Mặt khác, bên trong Vương cung, Liễu Lan Yên và Thần ngồi đối mặt nhìn nhau.

      Hai người giống như tỷ thí chịu đựng, ai cũng chịu mở miệng lên tiếng trước, chỉ mắt lớn trừng mắt , để mặc ánh nến lay động, để lại nước sáp.

      Sau lúc lâu, Thần than tiếng, nhận thua.

      "Lan Yên, khúc vừa nãy, là múa vì ta sao?" Thần cười hỏi.

      mặt vẫn là nụ cười thanh nhã như cúc, nhưng mà, chỉ sợ ngay cả cũng biết vẻ tươi cười khóe môi cứng ngắc đến cỡ nào.

      muốn biết đáp án, lại sợ cái đáp án kia.

      Liễu Lan Yên vốn muốn giả ngu hoặc ít chuyện đâu vào đâu, nhưng nhìn nụ cười ôn hòa của Thần, nơi nào đó trong lòng lại thấy đau xót, há miệng lên tiếng: "Ừ."

      Câu này hoàn toàn thuận theo tâm ý của nàng, hề có chút giả dối.

      câu , khiến cho tâm tình của Thần tốt, khóe mắt đuôi mày đều giấu được ý cười, ngừng hô : "Tốt, tốt........."

      Nhìn thấy bộ dáng mừng rỡ của Thần, Liễu Lan Yên cũng cong mắt cười, giống như nàng đợi khoảnh khắc này lâu, nhìn thấy nụ cười của , là hạnh phúc lớn nhất của nàng.

      Mặt mày cong cong, ý cười nhàng, quên những chuyện khác, trong mắt hai người chỉ có đối phương.

      Thần đương nhiên là vô cùng vui mừng, nhiều hơn cả Liễu Lan Yên.

      nhớ rất , vì sao Liễu Lan Yên múa khúc này.

      phải vì bản thân nàng tranh cường háo thắng, phải vì muốn áp chế Liễu Hâm Nhã, mà bởi vì ý trong lời của Liễu Hâm Nhã thoáng châm chọc .

      Cho nên, Liễu Lan Yên mới vì mà múa.

      tiếc bại lộ thân phận.

      Nghĩ như thế khiến Thần thấy vô cùng hạnh phúc, vốn cho rằng muốn phát triển tình cảm với Liễu Lan Yên phải cần thời gian rất lâu. ngờ thế nhưng lại mau đến thế, mới bao lâu mà nàng ra mặt vì rồi.

      Cũng may phản ứng của rất nhanh, giúp Liễu Lan Yên che giấu bí mật phía sau, dù sau lúc trước có kiếm Vô Trần lót đáy, lần này thực lực của Liễu Lan Yên cũng có thể lấy cớ.

      Về phần thủy tinh này, cũng chẳng cần phải có lực tinh diệu lắm mới có thể sử dụng được, dưới dạy dỗ của , nửa tháng phải là có khả năng.

      Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả những lời đồn đãi đều chỉ yếu ớt như bọt biển, chịu nổi kích.

      Thần đắm chìm trong hạnh phúc của , mặt khác ở bên kia Tô Hãn Hạo bị phụ thân Tô Dận của mình giáo huấn nửa ngày: "Hãn Hạo, hành động đêm nay của con quá xúc động, con chỉ có mình, sau lưng con còn có người nhà của con, gia tộc của con!"

      Tô Dận răn dạy nửa ngày, Tô Hãn Hạo luôn chỉ cúi đầu lời, khiến cho mắng cũng mắng được.

      Nhìn chằm chằm vào Tô Hãn Hạo, mới chần chờ hỏi: "Hãn Hạo, phải là con có ý gì với Liễu Lan Yên đó chứ?"

      " phải, phụ thân." Tô Hãn Hạo vội vàng ngẩng đầu, phủ định, lập tức lại nhấp môi cười, chậm rãi : "Trước kia cũng tiếp xúc nhiều với Liễu Lan Yên lắm, nhưng mà,...... giờ nàng như vậy, còn bị người khác khi dễ, là nhìn được."

      "Được rồi, phụ nhân hiểu ý con." Tô Dận khoát tay, tiếp tục răn dạy nữa, ngược lại còn an ủi Tô Hãn Hạo: "Phụ thân biết tâm địa của con hiền lành, nhưng mà, con cũng cần lo lắng cho Liễu Lan Yên, bên cạnh nàng Thần."

      Tô Hãn Hạo nghe xong cũng cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu.

      "Được rồi, còn sớm nữa, con nghỉ ngơi ." Tô Dận khoát tay, ý bảo Tô Hãn Hạo xuống.

      Đợi đến khi cửa phòng đóng cửa, Tô Dận mới bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, : "Nhi tử nhốc này, nó chỉ đơn giản là đồng cảm với Liễu Lan Yên thôi sao? Loại tình cảm nên có này phải sớm cắt đứt, Liễu Lan Yên cũng phải là người mà nó có thể đụng tới."

      thấy được Thần để ý Liễu Lan Yên tới mức nào sao?

      Vận mệnh tương lai của giới có thể vì Liễu Lan Yên mà thay đổi.
      Chương 56: Đều có tâm tư


      Cùng đêm đó, Dư Hân Dật ngồi trong thư phòng, rất lâu cũng thay đổi tư thế. Từ khi Dư Cận Thước trở về Vương phủ, ngồi như thế, quá nhiều chuyện khiến nghĩ ra.

      Chén trà bốc hơi nóng bàn sớm nguội lạnh mà Dư Hân Dật còn biết, dịch người, nâng chung trà lên, trực tiếp uống ngụm, bỗng chốc bị vị đắng chát lan tràn trong miệng kéo lại thần trí.

      Dở khóc dở cười nuốt ngụm trà vừa lạnh vừa chát xuống, Dư Hân Dật bất đắc dĩ lắc đầu, : " tình trở nên phức tạp rồi."

      Phản ứng của Liễu Hâm Dung nằm trong dự liệu của , cái loại người tự cho là có đầu óc, kỳ thực chính là kẻ nhìn thông minh nhưng ra rất ngu ngốc.

      Cho rằng gả cho Dư Cận Thước là có được chỗ dựa hay sao?

      Nếu Thần muốn đối phó với nàng ta, tuyệt đối có thể bất động thanh sắc mà trừ bỏ nàng.

      Vấn đề ở đây là, vì sao Liễu Hâm Dung vẫn còn sống rất tốt?

      Dựa theo tính cách của Thần, tuyệt đối phải là người nhân từ nương tay.

      Đừng với sở dĩ Liễu Hâm Dung có thể sống tốt đến bây giờ, nguyên nhân là vì Dư Cận Thước nha.

      Cho dù Dư Cận Thước là Vương gia của giới có thể có năng lực đến mức nào chứ?

      Dư Hân Dật tiếp tục theo đuổi suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng tìm được lý do.

      Chẳng lẽ, Thần sợ sau này Giới vô chủ?

      Giết Liễu Hâm Dung, nếu Dư Cận Thước ấm đầu, có phải gây khó dễ với Thần hay ?

      Nếu Thần giận dữ giết chết Dư Cận Thước, sau khi chủ thoái vị, trong mắt thế nhân lại là Điện hạ vô năng đương nhiên có năng lực kế thừa chức vị chủ.

      Chẳng lẽ, Thần sợ giới có người kế tục hay sao?

      Nghĩ nửa ngày, Dư Hân Dật cũng chỉ có thể nghĩ ra được cái đáp án như đúng mà như sai đó.

      Còn có, thái độ của chủ, phản ứng mãnh liệt như vậy, chỉ là vì sợ đắc tội với Thần thôi sao?

      Có phải là phản ứng quá mức rồi ?

      Nghĩ ra được việc này, Dư Hân Dật nghĩ tới cuộc chạm mặt Liễu Hâm Nhã hôm nay.

      Vị phu nhân chiến tướng Ma Giới này, người được chiến tướng Ma Giới chính thức thừa nhận phạm phải loại sai lầm hạ đẳng như thế sao?

      Khiêu khích Thần trước mặt mọi người, thoại nhìn như là ra mặt vì Liễu Hâm Dung, thực tế đó có phải là hay , lại ai biết.

      Sở dĩ tình thoạt nhìn ngoài mặt hợp lý như vậy, nhưng nếu nghĩ kỹ lại phát dường như nó còn cất giấu mặt khác, cảm giác đó khiến Dư Hân Dật thể bận tâm, thể nghĩ nhiều.

      tình rất phức tạp mà.

      Dư Hân Dật nghĩ lại hai lần toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối, khiến bất đắc dĩ phải cười khổ, càng nghĩ càng thấy mọi chuyện phức tạp, phức tạp đến mức khiến bắt đầu thấy đau đầu rồi.

      Dường như mọi người đều có mục đích riêng của mình, tất cả đều che giấu ở mặt trong.

      Đêm nay, nhất định là đêm ngủ, biết bao nhiêu người trằn trọc yên, thể vào giấc ngủ được.

      Người nào đó ở trong Vương cung lúc này cũng có hành vi khác xa trời vực với khi ở trong Vương phủ: "...... Vì sao?"

      Liễu Lan Yên đưa mắt nhìn Thần, cười tủm tỉm : "Bởi vì đồ nhi buồn ngủ rồi."

      Người kia hơi quá đáng. Đừng tưởng rằng vừa rồi giải vây cho nàng là có thể được tấc lại muốn tiến thêm thước ở lại trong phòng của nàng.

      "Đồ nhi nghỉ ngơi mình có việc gì chứ?" Thần quan tâm nhìn Liễu Lan Yên, ra vẻ sư phụ từ ái quan tâm đệ tử, khuyên bảo: "Hôm nay xảy ra nhiều việc như vậy, sư phụ sợ có người gây bất lợi cho đồ nhi. Nên vẫn là cẩn thận đề phòng chút cho thỏa đáng."

      Nên đề phòng nhất chính là ngươi đó!

      Liễu Lan Yên thầm nghiến răng nghiến lợi gầm trong lòng, bất quá mặt vẫn để lộ chút cảm xúc nào, làm đứa trẻ ngoan: " có việc gì. Sư phụ ở ngay cách vách, sư phụ lợi hại như vậy, ai cũng dám tới đâu."

      xong, Liễu Lan Yên còn làm ra bộ dạng ngưỡng mộ sùng bái, mắt sáng lấp lánh nhìn Thần: "Đúng , sư phụ?"

      Thần bất đắc dĩ than trong lòng, có khi người quá thông minh cũng tốt, tốt chút nào.

      "Ừ, Lan Yên nghỉ ngơi cho tốt." Thần cân nhắc lợi hại chút, quyết định làm sư phụ thương đệ tử.

      "Vâng."Liễu Lan Yên vui vẻ trả lời, khiến cho Thần rời khỏi phòng buồn bực thôi, rời , khiến nàng vui đến thế sao?

      Ngẫm lại lúc còn ở trong Vương phủ, bộ dáng khi Liễu Lan Yên nhảy điệu múa vì là động lòng người nhất.

      Lắc đầu than trở về phòng của mình, cân nhắc xem khi nào còn có cơ hội như thế nữa, có thể nhìn thấy bộ dáng Liễu Lan Yên đấu tranh vì .

      Xác định Thần về tới phòng của , Liễu Lan Yên ngồi ở bên giường cười cười, kỳ cảm giác đối với Thần vẫn vô cùng phức tạp.

      Nàng cũng chán ghét khi gần gũi với , nhưng lại có cảm giác cam lòng.

      lạ, nàng được loại cảm giác này là sao.

      nhàng nở nụ cười, sóng nước trong mắt Liễu Lan Yên lưu chuyển, có vẻ ôn nhu đến chính nàng cũng phát .

      Ngón tay bắn ra, lớp sương mù nhàn nhạt gần như nhìn thấy chuyển động xung quanh nàng, bao bọc nàng vào trong đó.

      Nhìn kỹ lại, lớp sương mù này lập tức biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

      Nhưng mà, nếu người có lực cao thâm nhìn thấy, tất nhiên cả kinh đến mức trợn mắt há hốc mồm.

      Bởi vì, vừa rồi khi sương mù xuất , nếu nhìn từ ngoài vào thấy Liễu Lan Yên nằm xuống vào giấc ngủ, thực tế, ở bên trong phạm vi của lớp sương mù, nàng vẫn ngồi bên giường như trước.

      "Băng Lăng, bên kia có chuyện gì ?" Ai cũng nghĩ tới Liễu Lan Yên thế nhưng lại ở đây, Vương cung của chủ, cách vách với thần, sử dụng lực lượng để đối thoại với thủ hạ của nàng.

      Hành vi này tuyệt đối thể dùng từ lớn gan để hình dung.

      "Tiểu thư, hết thảy đều bình thuờng." Thanh của Băng Lăng vang lên, cũng lớn, nhưng đủ để nghe được ràng.

      "Tiểu thư, ngài ở bên đó thế nào?" Băng Lăng vẫn quá yên tâm với hoàn cảnh tại của Liễu Lan Yên, từ khi bước vào điện Vô Trần, liền có biện pháp liên lạc với tiểu thư, có phải gặp chuyện may hay .

      Hơn nữa, thái độ của Thần đối với tiểu thư cũng rất kỳ quái, khiến nàng thể lo lắng.

      "Hết thảy đều tốt." Liễu Lan Yên , trừ việc đôi khi Thần bị động kinh, kỳ tất cả đều rất tốt.

      "Ừ, cứ vậy , các ngươi cẩn thận chút."Liễu Lan Yên quyết định nhiều lời, vừa định cắt đứt liên lạc, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện, dặn dò: "Trừ phi có việc gấp, bằng cần liên lạc với ta, gần đây tình hình ở Vương thành có chút phức tạp."

      "À, vâng." Băng Lăng sửng sốt, lập tức đồng ý.

      Sau khi xong, Liễu Lan Yên nằm xuống, vung tay lên, gian bên giường bị bóp méo chút, lập tức khôi phục nguyên trạng.

      Liễu Lan Yên nằm giường, cũng vào giấc ngủ, mà trợn mắt nhìn chằm chằm vào đâu giường.

      Vì sao chủ lại ra tay ngoan độc với Dư Cận Thước như thế, chỉ bởi vì dám đắc tội với Thần thôi sao?

      tình cũng chỉ đơn giản như mặt ngoài.

      Nhất là Liễu Hâm Nhã đến, người Ma giới thậm chí muốn khơi mào chiến tranh hai giới, chỉ vì muốn trút giận thay Liễu Hâm Dung thôi sao?

      Liễu Lan Yên nhàng cong khóe môi lên, nở nụ cười.

      Mọi chuyện càng ngày càng thú vị, đừng thấy mọi người khắp nơi chỉ lộ ra chút manh mối, chỉ riêng điểm này, cũng đủ khiến cho người ta có vô hạn liên tưởng rồi.

      có nhiều người thú vị như vậy, xem ra sau này nhàm chán rồi.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57. là đúng dịp.

      Edit: Linh.

      Bên trong Vương phủ, Liễu Hâm Dung mình ở trong tân phòng, trong đầu lần lại lần ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng cam lòng.

      Tỷ tỷ của nàng trở thành phu nhân chiến tướng của Ma giới, nàng là Vương phi, tại sao còn có thể bị Liễu Lan Yên đè ép?

      Vào ngày đại hôn của mình, lại bị chèn ép như vậy, có phải Liễu Lan Yên có cừu oán gì với nàng hay , cố tình để nàng dễ chịu?

      được, nàng thể thua.

      Bây giờ nàng là Vương phi, sao lại bại bởi nữ nhân ngốc nghếch- Liễu Lan Yên kia?

      Đệ tử của thần cũng chỉ là đệ tử, còn nàng là phu nhân được Vương gia chính thức cưới vào cửa.

      A, đúng rồi, Vương gia.

      Liễu Hâm Dung lập tức từ mép giường đứng lên, ra tân phòng, trực tiếp đên gian phòng nghỉ ngơi của Vương gia, ngoài cửa có thiếp thân thị vệ của Dư Cận Thước, trực tiếp soải bước về phía trước, cúi mình hành lễ : "Phu nhân, Vương gia ở trong phòng nghỉ ngơi."

      Câu này giống như nhảm, cũng phải bẩm báo mà là nhắc nhở Liễu Hâm Dung, Vương gia nghỉ ngơi, nàng đừng nên quấy rầy.

      Liễu Hâm Dung gật đầu cười: "Như vậy cũng nên quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, mời Vương gia nghỉ ngơi cho tốt." Dứt lời, xoay người thong thả rời .

      Cho đến khi Liễu Hâm Dung xa khỏi tầm mắt, lúc này thị vệ mới liếc mắt ra hiệu cho những người bên cạnh, còn mình vào bẩm báo.

      "Vương gia, vừa rồi phu nhân tới." Thị vệ quỳ gối hành lễ, người giường cũng chút phản ứng, thị vệ vẫn bẩm báo lại tình huống ngoài cửa vừa rồi lần.

      Chuyện rất đơn giản, cho nên thị vệ rất nhanh.

      Sau khi xong, Dư Cận Thước vẫn nằm ở giường ngay cả mắt cũng mở ra, trực tiếp hỏi câu: "Nàng mặc đồ gì?"

      "Quần áo bình thường." Trong lòng thị vệ thấy khó hiểu về câu hỏi của Vương gia nhưng vẫn thành trả lời.

      "Ừ, xuống ." Dư Cận Thước phân phó xong, thị vệ liền yên lặng lui ra.

      "Vương gia." Sau khi thị vệ rời , bên trong gian phòng vang lên thanh trầm thấp, "Có cần phải điều về Liễu Lan Yên chút hay ?"

      " cần." Dư Cận Thước vẫn nằm giường như cũ, thương thế của thoạt nhìn cũng nặng như bề ngoài, cái tát của chủ lúc đó khiến dậy nổi, nhưng mà sau khi bôi thuốc đỡ hơn nhiều.

      chủ xuống tay vẫn rất có chừng mực.

      "Để ý Liễu gia nhiều hơn chút." Dư Cận Thước ra lệnh khiến cho người trong bóng tối sửng sốt, khó hiểu nhìn Dư Cận Thước.

      "Vâng" Đáp tiếng, cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng lên tiếng hỏi, chỉ biết trung thành thi hành mệnh lệnh của Dư Cận Thước.

      Dư Cận Thước đợi đến lúc toàn bộ người trong gian phòng rời , lúc này mới giật giật thân thể, nằm nghiêng.

      Chỉ động cái như vậy cũng lập tức liên lụy đến vết thương, làm cho chân mày nhăn lại, cặp mắt đột nhiên mở ra, lộ ra tia lạnh lung tàn nhẫn.

      Chuyện này có dễ dàng như vậy liền bỏ qua.

      Chuyện Liễu Lan Yên lấy thuốc có thể tạm thời để vậy xem thế nào, về phần Liễu gia cần phải lưu ý nhiều hơn.

      Nghĩ rằng nhanh như vậy thành thân cùng Liễu Hâm Dung là cho Liễu Tấn Lợi mặt mũi hay sao?

      làm như vậy là muốn mượn sức uy hiếp thương nhân ở giới.

      Ngày sau nếu như ngồi lên vị trí chủ vị giới, trừ đại quân linh, những thương nhân kia càng là trụ cột của giới.

      Về phần Liễu gia sau lưng lôi kéo thế lực, cũng tốt lợi dụng phen, uổng phí Liễu Tấn Lợi dùng trăm phương ngàn kế kéo quan hệ với .

      Về phần Liễu Hâm Dung, nữ nhân kia làm sao có thể cùng sống qua ngày.

      Nóng lòng gả tới nơi này, còn phải là nhìn trúng cái danh Vương gia của sao, nếu , thê tử sau khi biết phu quân bị thương, còn có tâm tình tân phòng đổi y phục, quan tâm chính mình rồi sau đó mới tới phu quân sao?

      Rất ràng, Liễu Hâm Dung muốn chỉ là thân phận địa vị.

      Nếu nàng ái mộ hư vinh, cũng phải lợi dụng tốt.

      Liễu Hâm Nhã đứng vững ở Ma giới, cũng phải xem chút, có phải có thể thông qua Liễu gia giúp ngày sau ở đường đặt nhiều hơn cái trụ cột hay .

      Chuẩn bị càng nhiều sau này lên vị trí chủ mới ít rất nhiều phiền toái cần thiết.

      Ban đêm vốn nên là khắp thành đều vui mừng, bữa tiệc vẫn mở ra ở chỗ cũ trong Vương thành, chẳng qua là, người đến người , nhiều hơn phần cẩn thận, ít mấy phần vui mừng.

      Loáng thoáng từ trong miệng thị vệ nghe được tình huống bên trong Vương phủ, dân chúng vui chơi hết mình là muốn kết thúc nhanh chút để về nhà, ai cũng muốn dính tức giận của Vương gia Dư Cận Thước.

      Trời mới biết, có thể bởi vì bọn họ cẩn thận liền rước lấy cái phiền toái cần thiết hay , thậm chí là họa sát thân. Dù sao ở ngày đại hôn chịu nhục bị thương, đúng là chưa từng có ai, phần duy nhất ở giới.

      Muốn trực tiếp rời , lại sợ sau này Dư Cận Thước biết có suy nghĩ gì.

      Cho nên, dân chúng ăn bữa tiệc khiến bọn họ bất an nhất từ trước đến nay.

      Vội vội vàng vàng ăn xong, chạy nhanh về nhà của mình. Đóng của phòng mới bàn luận ầm ĩ, cảm khái, lần này chứng kiến cái hôn lễ chưa từng thấy.

      Ngày tiếp theo, phu thê mới cưới phải đến Vương cung hành lễ với chủ.

      Sáng sớm, bên trong Vương cung và Vương phủ đều cùng lúc bận rộn.

      Đương nhiên, nơi an tĩnh nhất trong Vương cung chính là cung điện của thần và Liễu Lan Yên, ai dám quấy rầy, cho dù là người làm qua cửa điện cũng đều là cẩn thận bước , dám phát ra chút tiếng động.

      Tối qua nghe thấy thần gì sao, Liễu Lan Yên thích yên tĩnh.

      Cũng bởi vì thích an tĩnh mà ngay cả nhạc mừng của Vương gia cũng ngừng, nếu bọn họ làm ầm ĩ đến Liễu Lan Yên còn phải là dùng đầu để tạ tội?

      Mặc kệ bên này Liễu Lan Yên như thế nào, phu thê Dư Cận Thước cũng đều phải đúng hạn đến Vương cung, theo lễ nghi, lần toàn bộ.

      "Ta đến muộn sao?" ở lúc phu thê Dư Cận Thước quỳ xuống lần cuối cùng nhận lời chúc phúc của chủ Liễu Lan Yên cùng thần bước vào cửa.

      " muộn, muộn." chủ vội vàng đứng lên, hướng về phía thần cười , "Tôn chủ xin mời ngồi."

      Đám người trong nhà Liễu Tấn Lợi cũng rối rít đứng lên hướng thần hành lễ, vòng chào hỏi như vậy, cũng mất rất nhiều thời gian mà bên trong điện phu thê Dư Cận Thước vẫn còn quỳ.

      có biện pháp, tập tục của hôn lễ, chủ còn chưa chúc phúc chưa hoàn thành nghi thức cuối cùng, người mới* cũng được đứng dậy.

      (*) ở đây là phu thê Dư Cận Thước nhé.

      Nếu là bình thường cũng có gì, nhưng là đừng quên tối hôm qua Dư Cận Thước bị thương.

      Về phần Liễu Hâm Dung bị thương quỳ gối bên cạnh Dư Cận Thước hướng về phía chủ vị. Chủ vị trừ chủ ngồi xuống còn có thần và Liễu Lan Yên, nàng (*) phải quỳ trước người mà nàng căm ghét nhất.

      (*) nàng đây là Hâm Dung, ng` nàng ghét đương nhiên là Lan Yên.

      "Ừ, các ngươi tiếp tục ." thần ngồi nửa ngày mới mở miệng câu.

      chủ nghe theo rồi mới hướng thần gật đầu cái ý bảo, tiếp tục nghi thức vừa rồi còn chưa xong.

      Liễu Lan Yên hơi quay đầu, tà tà liếc nhìn thần, thời gian đến là quyết định, chẳng lẽ cố ý đến muộn?

      thần thoải mái mặc cho Liễu Lan Yên nhìn, hướng về phía nàng bỡn cợt nháy mắt, ý nghĩa làm sáng tỏ.

      chính là tính toán như vậy.

      Liễu Lan Yên hơi nhướn mi, quả nhiên đủ vô sỉ.

      Nàng thích.

      Nhìn Liễu Lan Yên cười vui vẻ, Yên thần cũng cười đến ôn hòa, chỉ là hai ngươi bọn họ 'liếc mắt đưa tình', rơi vào trong mắt Liễu Hâm Dung, chói mắt như vậy.
      Chương 58. nhàng bâng quơ.

      Edit. Linh.

      Rốt cuộc cũng xong tất cả nghi thức, toàn trường người cười đến vui vẻ nhất chính là Liễu Tấn Lợi.

      "Hâm Dung tỷ tỷ, chúc mừng." Nhìn thấy Liễu Hâm Dung nhìn sang, Liễu Lan Yên lập tức nhu thuận lời chúc phúc, Liễu Hâm Dung giận đến hung hăng nghiến răng, vẫn phải gật đầu cười khẽ, nhận lấy chúc phúc của Liễu Lan Yên.

      "Lan Yên, lâu chưa có trở về phủ, vừa đúng lúc gặp dịp đại hôn của tỷ tỷ con, về phủ ở thời gian ." Liễu Tấn Lợi tạo đề tài.

      như vậy trừ việc muốn dời lực chú ý của Liễu Lan Yên ở người Liễu Hâm Dung , quan trọng hơn là rất hi vọng Liễu Lan Yên trở về ở hai ngày.

      tất nhiên để ý Liễu Lan Yên có ở hay , để ý chính là thần vẫn luôn như hình với bóng với Liễu Lan Yên cũng cùng đến nhà .

      Nếu như có thể mời thần đến nhà ở vài ngày địa vị của giới tuyệt đối lên như diều gặp gió.

      "Phụ thân, Tôn chủ làm sao có thể đến phủ của mình ở được chứ?" Liễu Hâm Nhã ở bên cười tủm tỉm , "Thủ vệ trong phủ của chúng ta vốn cũng có năng lực bảo vệ an nguy của Tôn chủ, sao có thể để Tôn chủ mạo hiểm như vậy? Nếu như có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng đảm đương nổi."

      Lời này của Liễu Hâm Nhã có thể là lấy lùi làm tiến.

      Địa vị của thần ở giới, mọi người đều biết.

      Bất kể là ở đâu nữa tăng cường thủ vệ là điều tất nhiên, nhưng mà, còn chưa từng nghe qua, thần ở chỗ nào gặp chuyện may.

      Có người dám chủ động tới tấn công thần sao?

      tấn công người ta là vô cùng may mắn, người nào còn có mắt ngại mạng mình lớn như vậy chứ?

      Cho nên Liễu Hâm Nhã như vậy, ra chính là muốn kích thích thần phen, nàng cũng rất hi vọng thần đến Liễu phủ ở vài ngày. Nàng cố ý ra vấn đề thủ vệ của Liễu phủ, chính là muốn ép thần thể đến Liễu phủ ở vài ngày, cho dù là vì chặn lại miệng của mọi người, thần cũng cự tuyệt.

      Nếu , chừng có bao nhiêu người ở sau lưng nghị luận thần sợ chết đấy.

      Liễu Hâm Nhã nhìn như cười đến đoan trang khéo léo nhưng ra ý định dưới nụ cười kia lại là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

      Liễu Tấn Lợi vừa nghe được ý tứ của nữ nhi nhà mình liền lập tức hiểu được mục đích của nàng, cũng phụ hoạ câu: "Đúng rồi, thủ vệ trong phủ quả tốt lắm, là ta đường đột."

      Sau khi chủ nghe thấy Liễu Tấn Lợi như vậy, liền dấu vết nhíu mày cái, loại phương pháp khích tướng này chỉ làm cho thần ghét, chừng, thần dưới cơn nóng giận trực tiếp kéo Liễu Tấn Lợi ra ngoài giết.

      Môi chủ giật giật, vừa định gì đó để xoa dịu đúng lúc này thần lên tiếng: "Liễu phủ, bổn tôn đương nhiên đến ở."

      Liễu Hâm Nhã vừa nghe, nở nụ cười, theo sát câu: "Cũng phải, thủ vệ trong phủ chúng ta đúng là tốt lắm, cùng thủ vệ trong Vương cung có cách nào so sánh."

      Lời này phát ra càng có chút quá đáng, chọc cho chủ lộ vẻ vui, vừa muốn quát lớn, lại nghe thấy thần thản nhiên : "Liễu phủ quá , sợ rằng Lan Yên quen."

      câu cũng trực tiếp cự tuyệt, thậm chí vừa nghe qua cũng cảm thấy có cái gì đúng.

      Nhưng mà, nếu là người có lòng thưởng thức tinh tế phát ra ý tứ chân chính trong lời của thần ---- Liễu phủ, quá thô sơ.

      Thô sơ đến căn bản cũng phải chỗ cho người ở.

      Liễu Hâm Dung ngây ngốc nghe, còn suy nghĩ phủ của mình cũng phải là rất , sao thần lại cảm thấy Liễu phủ chứ.

      Suy nghĩ lát mới hiểu ra được ý tứ châm chọc trong lời của thần, giận đến mức hai gò má đỏ bừng, liền muốn mở miệng mắng to.

      Liễu Hâm Nhã kéo tay Liễu Hâm Dung, dù thế nào cũng thể ở trước mặt nhiều người như vậy cùng thần làm khó dễ.

      "Đó là đương nhiên, Liễu phủ dù sao cũng thoải mái như ở Vương cung." Liễu Hâm Nhã cười , muốn bỏ qua cái vấn đề này.

      thần có ở hay chuyện có nắm chắc, nhưng mà tại tuyệt đối thể cùng thần xé rách da mặt.

      Loại đấu võ mồm này là có, nhưng mọi người cũng có ngu đến mức lên mặt, ai cũng đâm tầng cửa sổ bằng giấy mỏng manh kia.

      thần cười ôn hòa, mặt ngoài thoạt nhìn như chút ý tứ tức giận cũng có.

      Liễu Hâm Nhã ở trong lòng thầm thở dài cái, xem ra thần cũng giống như bọn họ, rất ăn ý, đặt mẫu thuẫn ở ngoài mặt.

      biết có phải do Liễu Hâm Nhã rời khỏi giới quá lâu hay , lâu đến mức nàng quên mất thần phải là người thoạt nhìn ôn hòa như bề ngoài.

      Tính tình của nếu dùng từ để hình dung, vậy cũng chỉ có --- tâm tình bất định.

      "Liễu Hâm Nhã....." thần lạnh nhạt mở miệng, mặt vẫn mang theo chiêu bài nụ cười ôn hòa của , làm cho người ta vừa nhìn liền giống như gió xuân, sảng khoái nên lời, chỉ có điều, ý tứ trong lời của lại làm cho Liễu Hâm Nhã sảng khoái nổi, "Ngươi luôn luôn dùng Vương cung để so sánh, là cảm thấy Liễu phủ nên đổi thành Vương cung, hay là các ngươi cũng nên đến Vương cung ở?"

      câu xong, sắc mặt chủ lập tức thay đổi.

      Ánh mắt, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Liễu Hâm Dung, gì, lại làm cho Dư Cận Thước trong lòng lộp bộp.

      chủ muốn truyền vị trí đứng đầu giới cho , đây là chuyện mà mọi người đều ngầm hiểu, nhưng ai dám thẳng ra.

      Dù sao, Dư Hân Dật là nhi tử ruột của chủ, nếu phải là cả ngày tầm thường có chí tiến thủ vị trí chủ tuyệt đối là của Dư Hân Dật.

      Đối với vị trí chủ, chủ chủ động cho là ý tứ, còn nếu Dư Cận Thước muốn chủ động đến lấy quả ý tứ khác, quan hệ lợi hại trong đó, tất cả mọi người hiểu, cho nên trong nháy mắt sau lưng Dư Cận Thước đầy mồ hôi lạnh.

      đợi chủ trả lời, Dư Cận Thước quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Hâm Dung, lạnh giọng : "Đây là ý tứ của ngươi hay là ý tứ của nhà ngươi?"

      Liễu Hâm Dung vừa mới cùng thành hôn mà Liễu Hâm Nhã ở trong Vương cung náo ra thành như vậy, nếu hỏi cuối cùng người chủ hoài nghi chính là .

      có thể quan tâm nữ nhân, nhưng tuyệt đối thể bỏ qua cho tiền đồ tương lai của mình.

      "Thiếp....." Liễu Hâm Dung hoàn toàn ngu , đầu óc của nàng bây giờ căn bản đủ dùng, thế nào cũng thể hiểu, mới vừa rồi ràng là tỷ tỷ nàng mời thần đến phủ ở, tại sao đột nhiên lại biến thành cái bộ dạng này?

      Liễu Hâm Dung trả lời, Dư Cận Thước cũng có thời gian chờ nàng, ánh mắt càng ngày càng lạnh, dọa cho đại não Liễu Hâm Dung vừa mới chuyển động lại lập tức chết lặng lần nữa ---- là khủng khiếp.

      Trong nháy mắt này, nàng tin tưởng, Dư Cận Thước đúng là nổi lên sát tâm muốn giết nàng.

      Trong khoảng thời gian ngắn khí trong đại sảnh lạnh xuống cực độ, ép mọi người thở nổi, ai cũng biết chuyện về sau phát triển như thế nào, là Dư Cận Thước dạy dỗ Liễu Hâm Dung, hay là Liễu gia nhận sai nịnh bợ Dư Cận Thước, nhưng quan trọng hơn vẫn là thái độ của chủ.

      Chuyện này dính dáng đến quá nhiều đến phương diện lợi ích, muốn làm như thế nào cũng đều khó khăn.

      Liễu Lan Yên ngồi ở chủ vị, trợn to hai mắt, ánh mắt từ bọn người Liễu Hâm Dung chuyển đến người bên cạnh, trong lòng sâu xem thường thần, vô sỉ, quá vô sỉ.

      nhàng bâng quơ hai câu dẫn tất cả phương hướng đề tài tới người người khác, quá hiểm.

      thần cảm nhận được ánh mắt của Liễu Lan Yên, giống như từ trong ánh mắt đọc được suy nghĩ của nàng, nhàng cười tiếng, hướng về phía nàng nháy mắt.

      Trong nháy mắt cái trán của Liễu Lan Yên trượt xuống vô số vạch đen, có cần đánh rắm thối như vậy hay ? [p/s: Nguyên văn câu của tác giả. = =" ]

      Người vô sỉ.


      ---------- BỔ SUNG THÊM ----------

      Chương 58. nhàng bâng quơ.

      Edit. Linh.

      Rốt cuộc cũng xong tất cả nghi thức, toàn trường người cười đến vui vẻ nhất chính là Liễu Tấn Lợi.

      "Hâm Dung tỷ tỷ, chúc mừng." Nhìn thấy Liễu Hâm Dung nhìn sang, Liễu Lan Yên lập tức nhu thuận lời chúc phúc, Liễu Hâm Dung giận đến hung hăng nghiến răng, vẫn phải gật đầu cười khẽ, nhận lấy chúc phúc của Liễu Lan Yên.

      "Lan Yên, lâu chưa có trở về phủ, vừa đúng lúc gặp dịp đại hôn của tỷ tỷ con, về phủ ở thời gian ." Liễu Tấn Lợi tạo đề tài.

      như vậy trừ việc muốn dời lực chú ý của Liễu Lan Yên ở người Liễu Hâm Dung , quan trọng hơn là rất hi vọng Liễu Lan Yên trở về ở hai ngày.

      tất nhiên để ý Liễu Lan Yên có ở hay , để ý chính là thần vẫn luôn như hình với bóng với Liễu Lan Yên cũng cùng đến nhà .

      Nếu như có thể mời thần đến nhà ở vài ngày địa vị của giới tuyệt đối lên như diều gặp gió.

      "Phụ thân, Tôn chủ làm sao có thể đến phủ của mình ở được chứ?" Liễu Hâm Nhã ở bên cười tủm tỉm , "Thủ vệ trong phủ của chúng ta vốn cũng có năng lực bảo vệ an nguy của Tôn chủ, sao có thể để Tôn chủ mạo hiểm như vậy? Nếu như có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng đảm đương nổi."

      Lời này của Liễu Hâm Nhã có thể là lấy lùi làm tiến.

      Địa vị của thần ở giới, mọi người đều biết.

      Bất kể là ở đâu nữa tăng cường thủ vệ là điều tất nhiên, nhưng mà, còn chưa từng nghe qua, thần ở chỗ nào gặp chuyện may.

      Có người dám chủ động tới tấn công thần sao?

      tấn công người ta là vô cùng may mắn, người nào còn có mắt ngại mạng mình lớn như vậy chứ?

      Cho nên Liễu Hâm Nhã như vậy, ra chính là muốn kích thích thần phen, nàng cũng rất hi vọng thần đến Liễu phủ ở vài ngày. Nàng cố ý ra vấn đề thủ vệ của Liễu phủ, chính là muốn ép thần thể đến Liễu phủ ở vài ngày, cho dù là vì chặn lại miệng của mọi người, thần cũng cự tuyệt.

      Nếu , chừng có bao nhiêu người ở sau lưng nghị luận thần sợ chết đấy.

      Liễu Hâm Nhã nhìn như cười đến đoan trang khéo léo nhưng ra ý định dưới nụ cười kia lại là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

      Liễu Tấn Lợi vừa nghe được ý tứ của nữ nhi nhà mình liền lập tức hiểu được mục đích của nàng, cũng phụ hoạ câu: "Đúng rồi, thủ vệ trong phủ quả tốt lắm, là ta đường đột."

      Sau khi chủ nghe thấy Liễu Tấn Lợi như vậy, liền dấu vết nhíu mày cái, loại phương pháp khích tướng này chỉ làm cho thần ghét, chừng, thần dưới cơn nóng giận trực tiếp kéo Liễu Tấn Lợi ra ngoài giết.

      Môi chủ giật giật, vừa định gì đó để xoa dịu đúng lúc này thần lên tiếng: "Liễu phủ, bổn tôn đương nhiên đến ở."

      Liễu Hâm Nhã vừa nghe, nở nụ cười, theo sát câu: "Cũng phải, thủ vệ trong phủ chúng ta đúng là tốt lắm, cùng thủ vệ trong Vương cung có cách nào so sánh."

      Lời này phát ra càng có chút quá đáng, chọc cho chủ lộ vẻ vui, vừa muốn quát lớn, lại nghe thấy thần thản nhiên : "Liễu phủ quá , sợ rằng Lan Yên quen."

      câu cũng trực tiếp cự tuyệt, thậm chí vừa nghe qua cũng cảm thấy có cái gì đúng.

      Nhưng mà, nếu là người có lòng thưởng thức tinh tế phát ra ý tứ chân chính trong lời của thần ---- Liễu phủ, quá thô sơ.

      Thô sơ đến căn bản cũng phải chỗ cho người ở.

      Liễu Hâm Dung ngây ngốc nghe, còn suy nghĩ phủ của mình cũng phải là rất , sao thần lại cảm thấy Liễu phủ chứ.

      Suy nghĩ lát mới hiểu ra được ý tứ châm chọc trong lời của thần, giận đến mức hai gò má đỏ bừng, liền muốn mở miệng mắng to.

      Liễu Hâm Nhã kéo tay Liễu Hâm Dung, dù thế nào cũng thể ở trước mặt nhiều người như vậy cùng thần làm khó dễ.

      "Đó là đương nhiên, Liễu phủ dù sao cũng thoải mái như ở Vương cung." Liễu Hâm Nhã cười , muốn bỏ qua cái vấn đề này.

      thần có ở hay chuyện có nắm chắc, nhưng mà tại tuyệt đối thể cùng thần xé rách da mặt.

      Loại đấu võ mồm này là có, nhưng mọi người cũng có ngu đến mức lên mặt, ai cũng đâm tầng cửa sổ bằng giấy mỏng manh kia.

      thần cười ôn hòa, mặt ngoài thoạt nhìn như chút ý tứ tức giận cũng có.

      Liễu Hâm Nhã ở trong lòng thầm thở dài cái, xem ra thần cũng giống như bọn họ, rất ăn ý, đặt mẫu thuẫn ở ngoài mặt.

      biết có phải do Liễu Hâm Nhã rời khỏi giới quá lâu hay , lâu đến mức nàng quên mất thần phải là người thoạt nhìn ôn hòa như bề ngoài.

      Tính tình của nếu dùng từ để hình dung, vậy cũng chỉ có --- tâm tình bất định.

      "Liễu Hâm Nhã....." thần lạnh nhạt mở miệng, mặt vẫn mang theo chiêu bài nụ cười ôn hòa của , làm cho người ta vừa nhìn liền giống như gió xuân, sảng khoái nên lời, chỉ có điều, ý tứ trong lời của lại làm cho Liễu Hâm Nhã sảng khoái nổi, "Ngươi luôn luôn dùng Vương cung để so sánh, là cảm thấy Liễu phủ nên đổi thành Vương cung, hay là các ngươi cũng nên đến Vương cung ở?"

      câu xong, sắc mặt chủ lập tức thay đổi.

      Ánh mắt, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Liễu Hâm Dung, gì, lại làm cho Dư Cận Thước trong lòng lộp bộp.

      chủ muốn truyền vị trí đứng đầu giới cho , đây là chuyện mà mọi người đều ngầm hiểu, nhưng ai dám thẳng ra.

      Dù sao, Dư Hân Dật là nhi tử ruột của chủ, nếu phải là cả ngày tầm thường có chí tiến thủ vị trí chủ tuyệt đối là của Dư Hân Dật.

      Đối với vị trí chủ, chủ chủ động cho là ý tứ, còn nếu Dư Cận Thước muốn chủ động đến lấy quả ý tứ khác, quan hệ lợi hại trong đó, tất cả mọi người hiểu, cho nên trong nháy mắt sau lưng Dư Cận Thước đầy mồ hôi lạnh.

      đợi chủ trả lời, Dư Cận Thước quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Liễu Hâm Dung, lạnh giọng : "Đây là ý tứ của ngươi hay là ý tứ của nhà ngươi?"

      Liễu Hâm Dung vừa mới cùng thành hôn mà Liễu Hâm Nhã ở trong Vương cung náo ra thành như vậy, nếu hỏi cuối cùng người chủ hoài nghi chính là .

      có thể quan tâm nữ nhân, nhưng tuyệt đối thể bỏ qua cho tiền đồ tương lai của mình.

      "Thiếp....." Liễu Hâm Dung hoàn toàn ngu , đầu óc của nàng bây giờ căn bản đủ dùng, thế nào cũng thể hiểu, mới vừa rồi ràng là tỷ tỷ nàng mời thần đến phủ ở, tại sao đột nhiên lại biến thành cái bộ dạng này?

      Liễu Hâm Dung trả lời, Dư Cận Thước cũng có thời gian chờ nàng, ánh mắt càng ngày càng lạnh, dọa cho đại não Liễu Hâm Dung vừa mới chuyển động lại lập tức chết lặng lần nữa ---- là khủng khiếp.

      Trong nháy mắt này, nàng tin tưởng, Dư Cận Thước đúng là nổi lên sát tâm muốn giết nàng.

      Trong khoảng thời gian ngắn khí trong đại sảnh lạnh xuống cực độ, ép mọi người thở nổi, ai cũng biết chuyện về sau phát triển như thế nào, là Dư Cận Thước dạy dỗ Liễu Hâm Dung, hay là Liễu gia nhận sai nịnh bợ Dư Cận Thước, nhưng quan trọng hơn vẫn là thái độ của chủ.

      Chuyện này dính dáng đến quá nhiều đến phương diện lợi ích, muốn làm như thế nào cũng đều khó khăn.

      Liễu Lan Yên ngồi ở chủ vị, trợn to hai mắt, ánh mắt từ bọn người Liễu Hâm Dung chuyển đến người bên cạnh, trong lòng sâu xem thường thần, vô sỉ, quá vô sỉ.

      nhàng bâng quơ hai câu dẫn tất cả phương hướng đề tài tới người người khác, quá hiểm.

      thần cảm nhận được ánh mắt của Liễu Lan Yên, giống như từ trong ánh mắt đọc được suy nghĩ của nàng, nhàng cười tiếng, hướng về phía nàng nháy mắt.

      Trong nháy mắt cái trán của Liễu Lan Yên trượt xuống vô số vạch đen, có cần đánh rắm thối như vậy hay ? [p/s: Nguyên văn câu của tác giả. = =" ]

      Người vô sỉ.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :