1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39. Tâm linh tương thông.

      Edit: Linh.

      Bành Trăn kinh ngạc nhìn chằm chằm thần,muốn từ mặt nhìn ra chút đầu mối, đáng tiếc, mặc cho Bành Trăn nhìn nửa ngày, cũng có nhìn ra nửa điểm đầu mối.

      Thở dài tiếng, Bành Trăn nhận thua: "Tônchủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngài cũng đừng cùng tiểu nhân thừa nước đục thả câu."

      Bành Trăn giọng nhún nhường, đoánkhông ra, thế nào cũng đoán ra?

      "Khó mà được." Lời của thần vừa ra, khiến cho Bành Trăn thiếu chút nữa trực tiếp hộc máu mà chết, cái gì gọi là khó mà được?

      Khó mà , vậy mà vừa rồi còn như vậy?

      Bành Trăn nhịn được nữa hướng về phíanóc nhà liếc mắt, đùa bỡn phải ?

      Thấy bộ dáng buồn bực của Bành Trăn, Yêuthần nhàng nở nụ cười, chuyện có thể làmcho vui vẻ đúng là có nhiều lắm,chỉ có Bành Trăn người là thuộc hạ mà lạikhông giống như thuộc hạ này còn có thể khiến cho tâm tình của tốt hơn chút.

      "Thực lực của nàng như thế nào, trước mắtcòn chưa nhìn , nhưng mà có thể khẳng định, Liễu Lan Yên tuyệt đối phải làngười si ngốc như trong miệng của ngườiđời."

      thần như có điều suy nghĩ, ra , ở người Liễu Lan Yên có quá nhiều bí , hắnmuốn nhanh chóng mở ra, vội vàng muốn biết đáp án bên trong.

      Nhưng mà, bí nặng nề kia lại khiến có chút do dự, chỉ sợ sau khi mở ra, bên trong lạikhông phải đáp án mà muốn.

      "Nàng giấu giếm thực lực ?" Trong lòng Bành Trăn nghĩ tới đáp án này, chỉ là,lấy được đáp án khẳng định từ trong miệng Yêuthần, vẫn còn khiến kinh ngạc thôi.

      Đối với kinh ngạc của Bành Trăn, thần chỉ là khẽ cười .

      Bành Trăn tại kịp suy nghĩ thần nghĩ như thế nào, từ từ suy nghĩ đến chuyệnLiễu Lan Yên lấy thuốc, suy tư hồi lâu, cảmthán: "Nếu quả giấu thực lực như lờicủa ngài, Liễu Lan Yên quá kinh khủng."

      thần cười mà như cười liếc Bành Trăn cái, cũng quản , mặc chohắn đứng đó lầm bầm lầu bầu.

      "Nếu như trước kia Đại trưởng lão thayLiễu Lan Yên che giấu thực lực, báo đáo ân tình có thể thứ lỗi, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của mình. Nhưng mà, Đại trưởng lão trước kia chết, Liễu Tấn Lợi có lý do gìgiúp Liễu Lan Yên giấu giếm thực lực?"

      "Huống hồ, Liễu Lan Yên vẫn sống bên trong Liễu phủ, tuyệt đối thể nào chútsơ hở cũng có." Bành Trăn càng suynghĩ càng cảm thấy khó hiểu.

      Làm sao xuất tình huống như vậy?

      "Ngươi cảm thấy Tần Tụ là người như thếnào?" thần hỏi vấn đề hết sức đột ngột, khiến Bành Trăn phải sửng sốt, chuyện này cùng Tần Tụ có quan hệ gì?

      Nhưng mà, nếu như thần hỏi như vậy, nhất định là có lý do của .

      Bành Trăn cùng liền suy nghĩ theo vấn đề của thần xuống.

      Trong đầu toát ra bộ dáng của Tần Tụ, phải đến lòng trung thành đối với Liễu Lan Yên, đó là khẳng định. Nhưng mà, Tần Tụ giống như có chút ngốc.

      Cùng Tần Tụ tiếp xúc nhiều lắm, từ mấy câu hội trường kia đại khái cũng có thểsuy đoán ra tính tình của Tần Tụ, ngốc hề hề.

      Chờ chút.

      Trong đầu Bành Trăn linh quang chợt lóe, độtnhiên nghĩ tới điều gì.

      Nếu Liễu Lan Yên giấu giếm thực lực như trong lời , nàng tuyệt đối phảingười si ngốc như bề ngoài. Có thể đem thực lực của mình núp sâu như vậy, tuyệt đối phải là người bình thường có thể làm được.

      Liễu Lan Yên thâm sâu khó lường như vậy sẽtùy tiện chọn người chỉ có trung thành có đầu óc để bên người hay sao?

      cách khác.....

      "Tần Tụ là giả vờ ngốc." Bành Trăn kích độngkêu lên, mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.

      ra là như vậy, ngay cả đều thể bội phục Liễu Lan Yên, chỉ có kỹ thuậtdiễn kịch cao, hơn nữa ngay cả người bên cạnhcũng đều dạy dỗ được tốt như vậy.

      Hưng phấn xong, vừa ngẩng đầu, lại pháthiện thần hãm sâu ở trong ghế mềm, khóe mắt chứa chút hài hước vui vẻ, cười thẳng đến trong lòng thấy sợ hãi.

      Chẳng lẽ, đoán đúng?

      "Tôn chủ, ta đúng ?" Phải nóichuyện tình khiến Bành Trăn sợ nhất đời này, phải sinh tử, mà là nụ cười của cái vịtrước mắt này.

      thần cười tiếng, dù sao vẫn cảm giácđược có chuyện gì tốt.

      "Dường như sau khi Liễu Tấn Lợi tiếp nhận chức vị trưởng lão, Liễu Lan Yên vẫn ở tạiThiên viện ." thần lại câu khôngliên quan, làm cho Bành Trăn khó hiểu gật đầu"Đúng vậy".

      Chuyện này cùng với vấn đề mới vừa rồi của có quan hệ gì sao?

      "Tất cả mọi chuyện đều do Tần Tụ làm, sai chứ?" thần cũng mặc kệ trong lòng Bành Trăn rối rắm như thế nào, vẫn như cũ .

      "Đúng, sai." Bành Trăn liên tục gật đầu, những vấn đề này ngầm điều tra chút đều rõràng, làm sao còn phải nhắc lại lần?

      "Cho nên....." thần hai chữ xong, liềnngậm miệng nữa, chờ đến lúc Bành Trăn thiếu chút nữa là phát điên, cuối cùngkhông thể hỏi đến câu: "Tôn chủ đạinhân, cho nên cái gì a?"

      Muốn nôn nóng mà chết hay sao?

      thần liếc mắt nhìn Bành Trăn, than tiếng, ngón trỏ vuốt trán mình, trêu :"Bành Trăn, chính ngươi thể sử dụng cái gì đó ở cổ hay sao?" [cái đầu ở cái cổ, haha.]

      câu khiến mồ hôi của Bành Trăn chảy ròng ròng, đây phải là mắng có đầu óc hay sao?

      Được rồi, có đầu óc có đầu óc, nhận, cho nên mau cho biết đáp án .

      Nhìn ánh mắt Bành Trăn rối rắm lại chờ đợi, thần rốt cuộc nhàn nhạt ra: " người nếu như có biện pháp luôn luôn chegiấu bản tính của mình, như vậy còn bằng giả ngốc."

      "A?" Bành Trăn kinh ngạc há to miệng, đây làđáp án gì?

      Nhưng mà, Bành Trăn có thể ở bên cạnh thần ngàn năm, cũng phải hạng ngườicó tiếng mà có miếng, suy nghĩ theo lờicủa thần, đáp án ràng bày ra trướcmắt của .

      Chỉ là đáp án này, khiến cho Bành Trăn càng thêm chấn động, đập đầu ấp úng kêu lên: "Tâmtư của Liễu Lan Yên thế nhưng lại kín đáonhư vậy."

      Liễu Lan Yên giấu mình sống trong viện, cũng cùng ngoại nhân tiếp xúc nhiều, phản ứngbên ngoài của nàng chính là phản ứng chân thậtnhất, tự nhiên là có ai thông qua biểuhiện của Tần Tụ tới hoài nghi Liễu Lan Yên.

      cách khác, Liễu Lan Yên chỉ dùng Tần Tụ để chặn lại tất cả tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của người bên ngoài.

      Liễu Lan Yên làm như vậy quả tốt hơn rất nhiều.

      Nếu như ngưởi bình thưởng giả vờ si ngốc để ẩngiấu thực lực, đối mặt là quá nhiều người, mà Liễu Lan Yên chỉ cần đối mặt với Tần Tụ là được rồi.

      Chỉ cần để Tần Tụ tin tưởng nàng có nửađiểm lực, là người đầu óc bị kích thích đến si ngốc, như vậy những người khác đừngvọng tưởng thông qua Tần Tụ tới thăm dò LiễuLan Yên, tất nhiên là tin tưởng trăm phần trăm.

      Về phần mấy lần cùng ngoại nhân tiếp xúc, lấy kỹ thuật diễn kịch của Liễu Lan Yên, tuyệt đối có sơ hở, trừ phi là tự nàng muốn lộ ra.

      Tâm cơ là khủng khiếp, suy nghĩ kín đáo.

      Càng nghĩ trong lòng Bành Trăn càng phát lạnh,Bành Trăn đột nhiên toát ra ý nghĩ kỳ lạ, ý tưởng kia mãnh liệt như vậy, khiến khôngkìm được ra.

      "Tôn chủ, ngài với Liễu Lan Yên là tâm linhtương thông sao?"

      Đều giống nhau trong ngoài đồng nhất, giống nhau tâm cơ thâm trầm, hai người nàythấy thế nào cũng là tuyệt phối.

      "Tâm linh tương thông?" thần khóe môicười yếu ớt, khóe mắt nhiễm phần tà ý:"Đây là cuộc chơi cách nào thốilui ra khỏi màn, hoặc sống hoặc chết."

      ràng ôn hòa vui vẻ như vậy, giọng êm ái như vậy, lại khiến cho trong lòngBành Trăn chợtcảm thấy căng thẳng, cảm thấy ngưng trọngtrong lời nhàng bâng quơ của thần.

      Khó hiểu nhìn sang, lại cảm giác được thần như có như dưới ngọn đèn dầu, giống nhưtùy thời đều có thể biến thành gió bay .

      Chương 40. Sâu lường được.

      Edit: Linh

      "Tôn chủ....." Bành Trăn theo bản năng kêu lên tiếng, làm sao có thể cảm thấy tôn chủgiống như có thể biết mất bất cứ lúc nào.

      " xuống chuẩn bị ." thần cười thu hồi ánh mắt, khoát tay cái, ý bảo Bành Trăn xuống.

      Bành Trăn hành lễ, tiếng động lui ra ngoài.

      vào trong viện, gió đêm khẽ thổi tới, bên tai là tiếng là trúc xào xạc chạm vào nhau vang lên, khiến Bành Trăn có chút hốt hoảng, có loại cảmgiác chân .

      theo Tôn chủ có ngàn năm, người ngoài nhìn vào, Tôn chủ làm việc tùy tiện, ra , trong cảm giác của , Tôn chủ vẫn luônkhông có lúc nào vui vẻ.

      Dường như Tôn chủ làm việc theo sở thích của mình, nhưng mà, chút cũng vui vẻ.

      Bành Trăn than tiếng, chuyện của tônchủ phải là chuyện mà có thể suyđoán, vẫn nên chuẩn bị chuyện ngày mai cho tốt .

      Bành Trăn rời , bên trong gian phòng khôiphục yên tĩnh, để thần có thể nghỉ ngơi tốt.

      Nhắm hai tròng mắt lại, lâu có di chuyển, giống như ngủ.

      Qua rất lâu sau, khoe môi của cái người ngủ sayđó hơi cong lên, ràng, tâm tình của người nọ rất tốt.

      Đêm khuya địa phương vắng người, trừ thầm đề phòng người ở ngoài, tất cả những ngườikhác đều ngủ say.

      Liễu Lan Yên vốn ngủ say chậm rãi mở mắt ra, lười biếng duỗi thắt lưng cái ngồi dậy, tùy ý quan sát gian phòng cái, nhàngcười.

      thần ngược lại rất chân thành, an bài chonàng gian phòng cực kỳ thoải mái.

      Liễu Lan Yên đứng dậy, đem cửa sổ nhàngmở ra, gió đêm lập tức thổi vào, hết sức nhẹnhàng khoan khoái.

      Xa xa mảnh tối tăm, hoàn toàn thấyrõ cái gì, bên tai chỉ nghe được tiếng gió đêm lướt qua lá cây vang lên tiếng xào xạc.

      Thỉnh thoảng có hai tiếng côn trùng kêu lên, phá vỡ yên tĩnh của ban đêm, nhưng cũng có cảm giác phiền hà, chỉ cảm thấy sức sống tràn trề.

      nhàng đem tóc dài bị gió đêm thổi loạn vénđến sau tai, Liễu Lan Yên tựa vào bên cửa sổ, ngồi yên lặng, giống như là nửa đêm tỉnhlại nhàm chán hứng gió đêm.

      Người ở chỗ tối luôn luôn giám thị nhất cử nhấtđộng của Liễu Lan Yên, sau khi nhìn thấy tìnhhuống của nàng, thấy nàng có nhữnghành động khác, những người đó cũng liền ai làm việc người nấy, có bẩm báo cho thần.

      Nơi ở của thần có thể là cực kỳ yênbình, xa xa bên cạnh dòng sông trong núi, có mặc hồng y ngồi tảng đá ở bờ sông, bàn chân trần khuấy nước sông.

      Dưới ánh trăng, nước sông bị khuấy vònglại vòng gợn sóng, sóng nước trong veo, nhìn rất đẹp mắt.

      Đột nhiên, sau lưng nữ tử hồng y xuất bóng đen, còn chưa có nhìn là cái gì, ở xa xaphát ra tiếng vang trầm đục, ngay sau đótruyền đến tiếng quở trách: "Băng, đừng càn quấy."

      Nghe được thanh , hồng y nữ tử cười hì hì thu hồi lông xù của mình, từ tảng đá nhảy xuống, nhàng đáp xuống đất: "Ai bảongươi đột nhiên xuất ở sau lưng ta."

      "Còn chưa có tin tức gì của tiểu thư sao?"Cũng có nhìn thấy bóng người, chỉ cóthanh vang lên.

      Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt nhắn cườihì hì của Băng lập tức xụ xuống, đáng thương thấp giọng lẩm bẩm: " có."

      " thần đem tiểu thư mang là muốn làmcái gì?"

      "Trời mới biết." Băng bất đắc dĩ nhún vai, vừa muốn gì, đột liên lỗ tai giật giật, dơ lên ngóntrỏ đặt ở môi làm dấu tay chớ có lên tiếng,cẩn thận lắng nghe.

      lát sau, mặt Băng lộ ra thần sắc nghịchngợm: "Tiểu thư bảo chúng ta yên tâm, nàng tạm thời ở chỗ của thần. Có chuyện gì tiểu thư liên lạc với chúng ta."

      "Chỗ của thần..... Hi vọng tiểu thư sao....."

      "Yên tâm , tiểu thư làm sao có thể để cho mình có chuyện đây." Băng cười hì hì ,bóng dáng chợt lóe, cả người biến mất tạichỗ, giống như chưa từng xuất .

      Về phần người vừa rồi chỉ nghe thấy thanh cũng giống vậy yên tĩnh lại, bờ sông lại khôi phục yên lặng của thường ngày.

      Sáng sớm hôm sau, thời điểm thần phảixuất môn, đột nhiên lên tiếng: "Ám nhất."

      "Có thuộc hạ." bóng dáng màu xám rờikhỏi chỗ xuất ở trước mặt của thần,quỳ xuống đất, cung kính .

      "Tối hôm qua Lan Yên có phát sinh chuyệngì ?" thần nhìn như tùy ý hỏi.

      "Hồi bẩm Tôn chủ, lúc nửa đêm Liễu cônương tỉnh ngủ, tựa vào bên cửa sổ ngồi mộtlát, bây giờ còn ngủ." Ám nhất bẩm báosự .

      "Ừ." thần ừ tiếng, xoay ngườiphân phó , " thôi."

      "Vâng." Bành Trăn lập tức đuổi theo, ngoài cửa sớm có người chuẩn bị xong xe ngựa.

      Về phần Ám nhất lập tức thân vào chỗ tối, hề thân.

      Ngồi lên xe ngựa, lên đường rời .

      "Tôn chủ, có cái gì ổn?" Người bên cạnh có lẽ phát được, nhưng màBành Trăn cảm thấy tôn chủ tuyệt đối khôngvô duyên vô cớ mà hỏi chuyện này.

      Cái đó nhìn như hành động bình thường, nhất định giấu thâm ý.

      "Nếu như ngươi đột nhiên đến hoàn cảnhxa lạ, phải nên làm như thế nào?" thầncũng trực tiếp cho Bành Trăn đáp án, ngược lại cười hỏi .

      "Trước làm quen hoàn cảnh chút ."Bành Trăn mê mang đáp, cái này cùng với vấn đề vừa rồi có quan hệ gì sao?

      "Ở dưới tình huống địch ta, Lan Yên tuyệt đối ngồi chờ chết." thần cười nhạt , trong tròng mắt kia có nửa phần vui, ngược lại lại có tia tán dương.

      "Nàng kia.... Làm cái gì hay sao?" Bành Trănvẫn còn chưa nghĩ ra, chỉ là ngồi ở bên cửa sổ lát, có thể làm cái gì?

      "Đem Tần Tụ đặt ở bên người, mê hoặc tầm mắt của mọi người. Thế lực chân chính, cách xa đám người, tự nhiên bị ngườiphát ." thần cực kỳ bình tĩnh,nhưng Bành Trăn nghe được lại bình tĩnh chút nào.

      "Tôn chủ, ý của ngài là, tối ngày hôm qua, Liễu nương liên lạc với người củanàng?" Bành Trăn kinh ngạc há to miệng,"Nhưng mà, ta chút cảm giác cũng có."

      hoàn toàn cảm giác được nửa phầnyêu lực dao động, phải tự đề caomình, dám ở bên trong viện, nửa phần lực dao động cũng thoát được cảmgiác của .

      "Rất có ý tứ phải sao?" Trong mắt thần tràn đầy ánh sáng hưng phấn, "Làm sao nàng có thể đưa tin tức , mà bị ngườiphát ....."

      thần vừa , vừa nhàng giơ lên khóe môi, mặt cũng cảm thấy kíchđộng.

      Tất cả biến hóa của đều bị Bành Trăn nhìnở trong mắt, trong lòng đột nhiên khẽ động, Yêuthần chưa từng có sức sống như vậy, cả ngườicũng tràn đầy sức sống, còn cái loại khí trầm lặng như ngày thường nữa.

      Trong lòng Bành Trăn nhàng thở dài, hi vọng lần này Liễu Lan Yên có thể khiến choTôn chủ bình thường chút, ít nhất, có nhiềusức sống hơn.

      Về phần Liễu Lan Yên.... Đừng Tôn chủ đối với nàng tò mò, ngay cả cũng đều thấy ngạcnhiên, những chuyện này bề ngoài đều dễ dàng bị người khác coi thường, nhưng mà, những điềutôn chủ vừa , mới phát , Liễu LanYên là sâu lường được.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tương lai, nhất định rất thú vị.
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 41: đồng nhấtnhư thế.

      Trong phòng, nha hoàn bưng đồ biếtlàm sao nhìn chằm chằm nữ tử ngồi ăn vạ ở giường.

      "Ta muốn Tần di." Liễu Lan Yên ôm chăn co rúc ở giữa giường, cả người cũng núp ở trongchăn chỉ lộ ra đôi mắt to đen lúng liếng, khẩn trương phòng bị nhìn chằm chằm đám nha hoàn vây quanh nàng, gì cũng chịu ra ngoài.

      "Này, vậy phải làm sao bây giờ?" tại đám nha hoàn kia là hoang mang lo sợ.

      Lúc Tôn chủ rời giao phó, tuyệt đối thể cho Liễu Lan Yên và Tần Tụ gặp nhau, lại thể thất lễ với Liễu Lan Yên.

      Bây giờ bọn họ nên thay y phục cho Liễu Lan Yên, nhưng nàng lại cố tình chịu phốihợp.

      tiểu nha hoàn cơ trí chớp mắt cái, kế xông lên đầu, thấp giọng dụ dỗ Liễu Lan Yên: "Lan Yên tiểu thư, Tần Tụ bận rộn ở bên ngoài, nên người phải ngoan ngoãn thay y phục,ăn hết điểm tâm, Tần Tụ mới trở về."

      vừa xong, lập tức bị các nha hoàn khác khinh thường, Liễu Lan Yên cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, phương pháp lừa gạt như vậy có hữu dụng ?

      Nhưng đúng là làm cho mọi người mở rộng tầmmắt, Liễu Lan Yên thế nhưng nghiêng đầu nghiêm túc suy tư nửa ngày trời, sau đó nhỏgiọng lầu bầu: "Ngươi được gạt ta."

      "Phải, phải, nô tỳ làm sao dám lừa gạt tiểu thư chứ?" Tiểu nha hoàn vừa thấy Liễu Lan Yên mắc câu, liền lập tức nháy mắt với các nha hoànkhác, ba chân bốn cẳng thay y phục cho Liễu Lan Yên.

      Đợi đến khi tất cả mọi người làm xong, Liễu Lan Yên mấy lần hỏi tới cũng đều bị bọn nhahoàn dùng lý do khác lấp liếm cho qua, mãi đến buổi chiều lúc Liễu Lan Yên ngủ trưa, nhữngnha hoàn kia rốt cuộc mới được rỗi rãnh nghỉngơi chút.

      " là tâm tính như đứa trẻ."

      " Tin đồn bên ngoài quả nhiên là ."

      Mấy tiểu nha hoàn cùng tụ tập lại, cười hì hì .

      "Đừng lung tung, Tôn chủ dặn dò phải chăm sóc Lan Yên tiểu thư tốt." nhahoàn trong đó lập tức câu làm cho những nha hoàn khác câm miệng.

      Tính tình của Tôn chủ, bọn họ đương nhiên đều biết.

      Mấy người thương lượng phen, quyết định dụ dỗ Liễu Lan Yên tốt, Tôn chủ hai ba ngày nữa liền trở lại, chỉ cần hầu hạ Liễu LanYên chu đáo, bọn họ coi như là hoànthành chuyện Tôn chủ giao phó.

      Bên kia cũng trấn an Tần Tụ tốt, bọn họ chỉnói câu là Tôn chủ giao phó, Tần Tụ xácđịnh Liễu Lan Yên có việc gì, sau đócũng liền ngoan ngoãn nghe theo an bài.

      Có Tần Tụ trợ giúp, những nha hoàn kia cũng liền dụ dỗ Liễu Lan Yên dễ hơn.

      Quả nhiên vẫn là Tần Tụ có thể trấn an Liễu Lan Yên hiệu quả nhất, bọn nha hoàn dựa theo lời Tần Tụ với Liễu Lan Yên phen xong, quả nhiên nàng hề đòi muốn TầnTụ nữa.

      Tiếp xúc với nhau nhiều họ cũng dần phát , Liễu Lan Yên trừ việc có chút tâm tính như đứa trẻ ra, ngược lại là người ngây thơ an tĩnh, trong ngày thường cũng ầm ĩ khônglàm khó, chỉ nhìn chằm chằm lá cây hoặc vườn hoa ngoài cửa sổ, mỗi lần ngồi xuống là có thểngồi suốt cả ngày.

      Liễu Lan Yên an tĩnh cũng làm cho nha hoàn hầu hạ nàng nhõm rất nhiều.

      Đến mức so với lúc có Thần đúng làchưa từng thoải mái như vậy.

      sông băng, chiếc xe ngựa dừng lại,Bành Trăn đứng ở cạnh xe ngựa ngừng dạo bước, tới tới lui lui nóng nảy lo lắng.

      Trong suốt ba trăm năm, bọn họ phát chỗ này là thích hợp nhất, nhưng biết có đúng là hữu dụng với Tôn chủ hay .

      sông băng, mảnh tia sáng trắng.

      Chỉ có kình phong quét qua, mang theo nhữngvụn băng , táp vào mặt mấy người ởđây, da thịt bị cắt rách có chút đau.

      Nhưng Bành Trăn căn bản để loại đauđớn nhoi này ở trong mắt, để ý nhấtchính là Tôn chủ mình tiến vào sâutrong sông băng kia như thế nào.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, như thanh đao cùn rỉ sắt, từ từ làm hao mòn sức nhẫn nại của Bành Trăn.

      Mặt trời lặn xuống lại mọc lên, Bành Trăn đợi đến sắp nổi điên, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Tôn chủ ở chỗ sâu trong sông băng.

      "Tôn chủ." Bành Trăn vừa kích động nghênhđón, vừa nhìn ràng sắc mặt của Thần,trong lòng hồi hộp.

      Thần đương nhiên thể hỉ nộ ra mặt, nhưng Bành Trăn vẫn có thể thấy đượcsự mệt mỏi nhàn nhạt trong mắt của .

      Thần cũng gì, chỉ là lên xe ngựa.

      Bành Trăn hiểu ý Tôn chủ, liền bảo xe ngựa trở về.

      Xem ra quả nhiên chuyện thuận lợi, nếu , Tôn chủ tuyệt đối có phản ứng như thế này.

      Bên trong buồng xe sau hồi trầm mặc, YêuThần nhàn nhạt mở miệng: "Ám Nhất, tình hình của nàng như thế nào?"

      Thân ảnh màu xám tro đột ngột xuất ởtrong toa xe, quỵ người xuống, cung kính : "Suốt mấy ngày nay, Liễu nương vẫn luôn ở trong viện, bước cũng rời . Cả ngày trừ ngẩn người ra chính là ngẩn người."

      "Tần Tụ rất là an phận thủ thường, nghe lờikhông có gặp Liễu Lan Yên." Ám Nhất trả lờixong, lại theo cái phất tay của Thần mà rời .

      Bành Trăn phát , sau khi Ám Nhất chuyện Liễu Lan Yên xong, sắc mặt của Tôn chủ tốt hơn nhiều, thậm chí ngay cả vẻ mệt mỏiở sâu trong mắt Thần cũng được loại hưng phấn thế chỗ.

      Xem ra Liễu Lan Yên ở trong lòng Tôn chủ địa vị phải là có thể tưởng tượng rồi.

      Xe ngựa của Thần đương nhiên thểso với loại xe ngựa bình thường, tốc độ tuyệt đốilà cực nhanh, bao lâu đến nơi.

      Sau khi cùng Thần tách ra, Bành Trănnhanh chóng triệu tập thủ hạ của mình, bố trítiếp tục tìm kiếm.

      lần ba trăm năm đủ, có thể tốn hao nhiều lần ba trăm năm hơn, chỉ cần là thứ Tôn chủ cần, nhất định tìm được.

      Sau khi Thần nghỉ ngơi xong tỉnh lại, hắnkhông để cho bất luận kẻ nào cùng, trực tiếpđi đến chỗ Liễu Lan Yên.

      Liễu Lan Yên ngồi bên cửa sổ ngưng mắtnhìn đóa hoa tươi đẹp trong sân, lúc Thầntiến vào, nàng ngay cả động cũng hề động.

      "Rất đẹp sao?" Thần chút cũng khôngcó bị người xem mà bất mãn, ngược lại cònđi tới bên cạnh Liễu Lan Yên, khẽ cười hỏi.

      "Rất đẹp." Liễu Lan Yên cũng quay đầu nhìn Thần, chỉ là tự .

      "Lan Yên, nàng muốn cái gì?" Thần cười ngồi vào bên cạnh Liễu Lan Yên, giọng hỏi.

      Giọng trầm thấp mang theo loại sứcquyến rũ hấp dẫn thể tả được, làm cho người ta nhịn được trầm luân, nhưng đáng tiếc, giọng có sức quyến rũ như thế, lại hấp dẫn được nửa phần chú ý của LiễuLan Yên.

      Liễu Lan Yên cau mày, suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhìn về phía Thần: "Ta muốn cái gì?"

      Cái vấn đề này khiến Thần hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười: "Ở lại bên cạnh ta , Lan Yên. Nàng biết nàng cần gì."

      Lần này Liễu Lan Yên giống như nghe hiểu, chumôi nghi ngờ hỏi ngược lại: "Đồ đệ?"

      "Ừ. . . . . . Nếu nàng thích." Thần khẽ cười,rất tự nhiên nắm sợi tóc rơi xuống bên tóc mai của Liễu Lan Yên vén ra sau, lại phát thân thể người phía trước cứng đờ, vội vàng lùi về sau, phòng bị nhìn chằm chằm.

      "Lan Yên, nàng sợ ta sao?" Lời này Thầnnói nửa nửa giả, ai cũng biết mất mác trong lòng .

      "Ta với ngươi cũng quen." Liễu Lan Yên nháy mắt, vô tội hỏi ngược lại.

      giây kế tiếp còn chưa đợi nàng phản ứng kịp, rơi vào lồng ngực dày rộng lại ấmáp, đỉnh đầu vang lên giọng ôn hòa củaYêu Thần, hình như là nhàng thở dài:" quen thôi."

      Nghe được lời Thần , trong mắt LiễuLan Yên lên tia kinh ngạc, thái độ của Thần đối với nàng, tại sao lại đồng nhất như thế?

      Editor: tyvybutchi.

      Chương 42: Phóng ngựa tới.

      Sau hồi mất hồn ngắn ngủi, Liễu Lan Yên nhanh chóng phản ứng kịp, ở trong ngực YêuThần ngừng vùng vẫy.

      Lồng ngực cực kì ấm áp, là ngay cả hơi thở mát mẻ nhàn nhạt cũng làm cho nàng quyến luyến, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại có loại cảm giác hốc mắt chua xót muốn rơi lệ.

      Tại sao trái tim tự nhiên dâng lên tia đaulòng quen thuộc?

      Tại sao nàng muốn thoát rồi lại muốn?

      Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Trong lúc Liễu Lan Yên mâu thuẫn giãy giụa, Thần ngược lại buông tay trước.

      Vừa được từ do, Liễu Lan Yên nhanh chóng luivề phía sau, bản năng cho nàng biết phải cách xa Thần, người này làm nàngkhông cách nào khống chế được mà thay đổi.

      Hiển nhiên, trong lúc hốt hoảng Liễu Lan Yên quên mất ghế ngồi phía dưới, chân vấp cái, thân thể thẳng tắp ngửa ra sau ngã xuống.

      Tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng, cánh tay bị vững vàng giữ lấy, kinh ngạc ngước mắt,chống lại là đôi mắt dịu dàng đủ để dìm chếtngười.

      Tim đột nhiên giống như bị thứ gì đâm xuống, giống như bị bò cạp độc chích cái,Liễu Lan Yên lập tức bắn ra xa, tránh né Thần đụng chạm.

      "Lan Yên, nghỉ ngơi cho khỏe, thời gian sau nàychúng ta chung đụng vẫn còn rất dài, rất dài." Thần lưu lại câu ý vị sâu xa, xoay người rời .

      Liễu Lan Yên ngưng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cao to của Thần, tim giống như có thứgì đó ngừng va chạm, tựa như lúc nào cũng muốn phá tim nàng xông ra.

      Thình thịch thình thịch, tiếng tim đập kịch liệt,khiến trong lòng Liễu Lan Yên cực kỳ khó chịu.

      Tay phải dùng sức dằn ngực, ngừng dùnglực, giống như chỉ có như vậy mới có thể làmcho nàng có chút cảm giác an toàn.

      lát sau, Liễu Lan Yên đột nhiên trừng lớn đôi mắt, ảo não ở trong lòng chửi tiếng, nàng là đần mà.

      Tại sao ở trước mặt Thần lại biểu ra cảm giác kỳ quái như vậy?

      đúng.

      Liễu Lan Yên nhàng nheo mắt lại, suy nghĩtrong đầu chuyển động.

      Nếu Thần chỉ là tới xem nàng chútthì tuyệt đối toả ra khí thế mạnh mẽnhư vậy.

      Thần là ai chứ?

      Là nhân vật bưu hãn ho tiếng cũng có thể khiến cho Giới rung động khiếp sợ, chẳng lẽ biết nội liễm khí tức sao?

      Trái tim vừa rồi còn khỏi kích động tất cảđều biến mất, hoặc là bị loại cảm giác hưngphấn thay thế.

      Bởi vì nàng phát được chuyện rất thú vị.

      Đó là Thần biết nàng ngụy trang.

      Nếu phải biết, dễ gì mà đưa binh khí Vô Trần Kiếm cho nàng chứ?

      Coi như người đối với người khác có chút hứng thú, tuyệt đối cũng hào phóng đến mức đưa Vô Trần kiếm bảo bối của mình cho người khác.

      Huống chi, còn là đưa cho người mà người đời công nhận là nữ tử ngốc nghếch.

      Dù thế nào tính tình của Thần cũng rấtthất thường khó đoán, lấy bảo bối củamình ra đùa giỡn.

      Cho nên , Thần nhìn ra nàng ngụytrang.

      Nghĩ thông suốt điểm này, Liễu Lan Yên mộtchút cũng khẩn trương, ngược lại còn nhẹnhõm tự tại ngồi xuống, thư thư thả thả dựa vào ghế chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân.

      Gặp chuyện liền hốt hoảng, tuyệt đối phảilà tính cách của nàng.

      Từ lúc nào Thần nhìn ra nàng ngụytrang?

      Liễu Lan Yên cẩn thận suy nghĩ, từ từ nhớ lại mấy lần ngắn ngủi nàng và Thần chung đụng.

      Lần đầu tiên ở bữa tiệc Vương Cung, là lúc nàngtùy tiện tìm muốn nội đan sao?

      , đúng.

      Lần đó gặp mặt, Thần cho nàng cảm giác rất khác.

      Đột nhiên, thân thể Liễu Lan Yên chấn động, giống như bị thùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, làm cho nàng từ trong ra ngoàikhông ngừng rét run.

      Nàng nhớ tới mấy lần ở trong núi kiếm củi đốt,khi đó, nàng loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm.

      Chẳng lẽ. . . . . . Trước kia nàng cũng thu hút chú ý của Thần?

      Nghĩ tới khả năng này, chân mày Liễu Lan Yên càng nhăn càng chặt, tỉ mỉ suy nghĩ vô số lần,nhưng vẫn thể tìm được nửa phần xuấthiện của Thần trong tình cảnh đó.

      Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

      Liễu Lan Yên ngơ ngác ngồi trong gian phòng, các suy nghĩ trong đầu dẫn tới vô vàn bế tắc, nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ thông, tạisao thái độ của Thần đối với nàng kỳ quái như thế.

      ra , càng làm cho nàng hiểu chính là, tại sao cảm giác của nàng đối với Thầncũng quái dị như thế.

      Như vừa rồi chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng nàng lại có loại cảm giác quyến luyến với Thần, trong ỷ lại đó còn cố tình sinh ra loại kháng cự, là quỷ dị.

      Cứ như vậy thể nghĩ được chân tướng,thời gian trong lúc vô tình trôi qua, cho đến khi bên tai vang lên tiếng cửa mở nhàng, lúcnày Liễu Lan Yên mới giật mình hồi hồn.

      Trong lòng ảo não thở dài, ngờ mình lại mất hồn tới mức như thế, xem ra ảnh hưởng của Thần đối với nàng mà.

      Sắp xếp lại cảm xúc xong, cẩn thận nhìn người tới, thế nhưng phát là người quen của nàng.

      Đợi đến khi người kia đến gần, lúc này Liễu LanYên mới làm bộ như chỉ vừa phát giác, ngẩngđầu, mặt liền lộ ra nụ cười vui mừng, ngọtngào kêu tiếng: "Tần di."

      "Tiểu thư, tới ăn cơm tối." Tần Tụ từ ái đưa tay, sờ sờ tóc Liễu Lan Yên, kéo nàng đến bên cạnhbàn.

      "Tần di, người chạy đâu vậy, lâu cũng tới gặp Lan Yên." Liễu Lan Yên bất mãn cong đôi môi đỏ mọng lên, thuận theolàm nũng, " Về sau cho phép Tần di cần ta."

      "Tiểu thư, Tần di cần ngài."Tần Tụ kéo bàn tay bé của Liễu Lan Yên, thương vỗ , "Tiểu thư, ngài trưởngthành rồi, Tần di thể luôn theo bêncạnh ngài."

      "Tần di phải sao? cần Lan Yên nữasao?" Vừa nghe lời Tần Tụ , trong mắt Liễu Lan Yên lập tức dâng lên tầng hơi nước, cũng có nửa phần giả tạo, nàng là bỏ được Tần Tụ.

      Sau khi cha mẹ còn nữa, nàng sớm đãxem Tần Tụ như người thân của mình.

      "Tiểu thư, ta muốn tu luyện tốt, sau này cường đại mới có thể bảo vệ tiểu thư tốt hơn,ngài có đúng hay ?" Tần Tụ thấp giọngdụ dỗ Liễu Lan Yên.

      "Tu luyện?" Liễu Lan Yên hiểu nhìn Tần Tụ, hiển nhiên là có rất nhiều nghi ngờ.

      "Tôn chủ hào phóng, cho ta cơ hội tu luyện.Chỉ có cường đại lên, mới có thể bảo vệ tiểu thưtốt hơn, cũng còn xảy ra cái loại tìnhhuống hữu tâm vô lực nữa." Tần Tụ mím môi,ánh mắt kiên định .

      Liễu Lan Yên làm bộ mất hứng, lại để cho Tần Tụ dỗ nửa ngày, lúc này mới chịu cùng Tần Tụăn bữa cơm tối, sau đó lại được Tần Tụ hầuhạ rửa mặt, rồi lên giường ngủ.

      Đợi đến khi hô hấp Liễu Lan Yên đều đều, TầnTụ ngừng lưu luyến nhìn mấy lần, sau đó mới khẽ khàng lui ra khỏi phòng ngủ của nàng.

      Tần Tụ vừa rời , cái người vốn hẳn nên ngủsay kia- Liễu Lan Yên lập tức mở mắt ra, thần thái trong mắt đâu còn cái gì là u mê ngu ngốc.

      Bên môi mang theo nụ cười khôi hài, Liễu Lan Yên : "Tôn chủ, tốt nha."

      Điều người bên cạnh nàng rời , còn là dùngmột lý do mà Tần Tụ cách nào cự tuyệt.

      Nếu nàng đoán sai, nhất định là trong hội luận phẩm cách đây lâu, Thầnthấy được thực lực Tần Tụ chưa đủ, nên thuậntiện cho nàng cơ hội tu luyện.

      Người luôn muốn bảo vệ nàng- Tần Tụ đươngnhiên là động lòng, huống chi, nếu Thần ởbên cạnh câu giữ bi` mật chuyệnnày..., Tần Tụ còn có cái gì yên lòng?

      Cho nên, đương nhiên là lựa chọn tu luyện.

      Nụ cười bên môi Liễu Lan Yên ngày càng sâu,nàng muốn xem Thần điều người bên cạnh nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì.

      Tôn chủ, thần của Giới sao?

      Nếu muốn chơi với nàng, cứ phóng ngựa tới đây, nàng nhất định tận lực phụng bồi.
      Chris, windlove_9693sunnysmile1012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Bảo điện Vô Trần


      đêm chuyện, hai người đều nghĩvề đối phương.

      Ngày kế, Liễu Lan Yên vừa rửa mặt chải đầuxong, Thần xuất trong phòng nàng, nha hoàn trong phòng cả kinh đồng loạt hành lễ.

      Lúc cung kính cúi đầu hành lễ, hề hoảng loạn nửa phần, nhưng trong lòng lại kinh ngạcnghĩ, rốt cuộc thân phận của Liễu Lan Yên là gì,lại có thể khiến Tôn chủ tự hạ thấp địa vị của mình mà đến thăm trước.

      Thần thèm để ý đến suy nghĩ củanhững người khác, chỉ cười khẽ nhìn Liễu Lan Yên, ôn hòa hỏi: "Tần Tụ tu luyện, ngươi có biết ?"

      "Ừ." Liễu Lan Yên ngoan ngoãn gật đầu, giống như lời đồn đại bên ngoài, là ngốc nữthần trí bị thoái hóa.

      Thần hơi hơi nhíu mày, ngờ Liễu Lan Yên lại có thái độ bình tĩnh trướcchuyện Tần Tụ rời như thế.

      Bất quá, như vậy cũng tốt.

      Càng như thế, càng chứng tỏ Liễu Lan Yên cótính khiêu chiến, đối với những ngày sống chung sau này với Liễu Lan Yên, càng có nhiềuhứng thú.

      "Chuyển đến điện Vô Trần ." Thần xong câu đó, Liễu Lan Yên còn chưa cảm thấy gì, những nha hoàn trong phòng đồng loạt hít vào ngụm khí lạnh.

      Điện Vô Trần?

      Là nơi chỉ có Thần mới có thể ở.

      Là nơi cho phép người ngoài bước vào,ngay cả người tâm phúc như Bành Trăn, cũng có tư cách bước vào điện Vô Trần.

      Thế nhưng Thần lại kêu đứa ngốc như Liễu Lan vào ở?

      Trời ơi.

      Liễu Lan Yên cũng từng được nghe loángthoáng về danh tiếng của điện Vô Trần, nhưng cũng biết nhiều như những nha hoàn này,chỉ có hơi chút tò mò.

      phải chỗ ở của Thần chính là điện Vô Trần sao?

      Chẳng lẽ mình ở nơi này được sao?

      Nhưng mà, tuy trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng dựa vào thân phận lúc này của mình cũng có cách nào để hỏi, chỉ đành cố nénnhững nghi hoặc trong lòng xuống, sau này cócơ hội lại .

      " thôi." Thần vươn tay về phía Liễu LanYên.

      Liễu Lan Yên ngẩng đầu, nhìn theo bàn tay thon dài hoàn mỹ lên phía , thấy được đôi mắt ônnhu đầy ý cười của Thần, trong lòng khẽđộng chút, nhưng cũng nghĩ gì, rất tựnhiên đưa tay đặt lên lòng bàn tay của Yên Thần.

      Mãi đến khi được bàn tay to ấm áp và có lực của Thần nắm lấy, Liễu Lan Yên mới phục hồi được tinh thần, nàng thế như lại tay trong tay tiêu sái trong viện với Thần.

      Trong lòng có chút thoải mái, nàng bị làm sao vậy?

      Sao cứ luôn tỏ ra thất thường trước mặt Thần?

      Tất cả tâm tư của Liễu Lan Yên đều đặt trênngười mình, đương nhiên chú ý đếnkhi bọn họ rời khỏi phòng, tập thể nha hoàn hóa đá.

      đám nha hoàn dại ra nhìn chằm chằm vàomười ngón tay đan xen của Thần và Liễu Lan Yên, trong mắt phủ đầy vẻ khiếp sợ và thể tin được.

      Nghĩ thế nào cũng ra, Tôn chủ cao cao tạithượng của bọn họ thế nhưng lại đan tay sóngvai mà với nữ nhân.

      Này, này, này..... rất khủng bố rồi.

      tới lui, đột nhiên Liễu Lan Yên phát có chút hợp lý cho lắm.

      Hai chân của nàng thế nhưng lại rời khỏi mặt đất, bay vút lên trung.

      "Hả?" Liễu Lan Yên hô tiếng, nắm thậtchặt bàn tay to của Thần.

      Nàng quên, mình là ngốc nữ khôngcó lực, đột nhiên bay lên , đương nhiên là phải sợ.

      " có gì, chúng ta về nhà." Tôn chủ nhàng cười, nhàng an ủi bên tai Liễu Lan Yên, cúi đầu từng chữ từng chữ vào trong tai Liễu Lan Yên.

      Trong lòng Liễu Lan Yên chấn động, đột nhiên trong lòng dâng lên loại cảm giác tên là chua xót.

      Vì sao khi nàng nghe đến hai chữ này lại xúc động muốn khóc?

      Về nhà.

      "Nhìn , Lan Yên, điện Vô Trần này, ngươi cóvừa lòng ?" Ngay khi Liễu Lan Yên cònđang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, bên tai vang lên giọng hưng phấn của Tônchủ.

      Cái cảm giác này vô cùng kỳ quái, giốngnhư đứa nhóc mất nhiều công sức mớixây xong cái lâu đài cát, chờ người lớn tán thưởng.

      Liễu Lan Yên giương mắt nhìn lên, bỗng chốc bị cảnh sắc trước mắt làm cho rung động.

      thác nước bảy màu chảy từ trời xuống, căn bản là nhìn được thượng nguồn, chỉchảy xuống từ giữa những đám mây, khiến cho những bọt nước xinh đẹp bắn lên trungnhuộm nên tầng hơi nước nhàn nhạt.

      Những bọt nước đó bắn tung tóe lên rồi lại rơi vào bên trong thác nước, khoan khoáichảy xuôi theo con suối uốn lượn quanh co, tấu nên bản nhạc đầy sức sống giữa hòn đảo vĩđại đơn độc dựng giữa trung này.

      Bên hòn đảo ấy là tòa cung điện nguynga đứng sừng sững, trong phạm vi trăm dặmcủa hòn đảo này, hề thấy đơn bạc nửaphần, ngược lại càng lúc càng lộ ra khí thế củacung điện.

      Từng tia nắng mới lên được rắc xuống, phản xạra những tia sáng hoa mỹ chiếu rọi lên trầng ngói lưu ly của cung điện, giống như ảo ảnh lúc có lúc biến hóa kỳ ảo làm mê lòng người,cảnh tượng như vậy cho dù có là tiên cảnh thìchỉ sợ cũng lộng lẫy được bằng điện VôTrần.

      Phù chú được đặt giữa trung, Tôn Chủchỉ ngón tay vào phía dưới điện Vô Trần,khẽ cười : "Lan Yên, ngươi vừa lòng ?"

      Lúc này Liễu Lan Yên cũng có thời giantrả lời Thần, mà chậm rãi theo bướcxuống đám mây, đặt chân lên nền nhà bằng đácẩm thạch, bước , cảm thụ lạnh lẽo cứngrắn do nền nhà mang lại.

      Như là bị thứ gì đó lôi kéo, Liễu Lan Yên chạynhanh về hướng phía trước.

      Sắc mặt Thần căng thẳng, hiển nhiên làmuốn gì đó, nhưng cũng ngăn cản, màvội vàng theo.

      Cấp tốc chạy nhanh, trong lòng có mộtthanh kêu gào ngừng, lại biết nó kêu gào cái gì. Liễu Lan Yên chỉ có thể dựa vào bản năng, ngừng chạy vềphía trước.

      Mãi đến khi chạy đến cuối điện Vô Trần, đến trước cái sân bao la, ở cửa vào, Liễu Lan Yên đột ngột dừng lại.

      Chậm rãi di chuyển, dè dặt cẩn thận bước vềphía trước.

      Theo chuyển động của bước chân, Liễn LanYên từ từ nhắm nghiền hai mắt, nhưng bước chân lại chệch nửa phần, đến cuối sân, trùng hợp dừng lại.

      Từng đợt gió mạnh ngừng nổi lên, quầnáo người Liễu Lan Yên lay động theo chiều gió, cả người nàng lúc này giống như con bươm bướm vỗ cánh muốn bay, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong gió.

      Vì khép chặt hai mắt nên Liễu Lan Yên khôngnhìn thấy, lúc này Thần tựa vào cửasân, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Đôi mắt lười biếng ôn hòa thường ngày chứađầy vẻ khiếp sợ và cảm xúc khó có thể phân biệt, si ngốc nhìn theo bóng lưng của Liễu Lan Yên, như là tơ nhện dai dẳng, tất cả đều quấn quanh thân thể nàng.

      Hít vào sâu, lại thở ra mạnh, Liễn Lan Yên dần dần bình phục khỏi rung động tronglòng, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt, nhìn thậtxa về phía trước.

      Lọt vào tầm mắt là khung cảnh trời mây trắng xóa, hơi hạ tầm mắt, nhìn về phía xa, hếtthảy giới, đều thu hết vào đáy mắt.

      Trong nháy mắt, cảm giác quen thuộc tràolên trong lòng, giống như quả tạ ngàn cânđập vào trái tim, khiến thân thể Liễu Lan Yên rung mạnh, kềm chế được kinh hoảng.

      Bàn tay theo ý thức mà quơ quàng bên dưới,vừa vặt chụp được vào lan can bằng ngọc thạch, dùng sức nắm chặt, đến nổi các khớp xương đều trắng bệch.

      "Lan Yên...." Bên tai thoáng nghe được giọng đầy lo lắng, mơ mơ màng màng quayđầu lại, nhìn thấy được thần thái lo lắng đầytrong đôi mắt ôn nhu quen thuộc.

      Mở miệng, thanh khàn khàn nhả ra đượcmột chữ: "Mặc..."

      Tiếp theo đó, rốt cuộc còn chống đỡđược nữa, ý thức dần dẫn bị mảng màu đen cắn nuốt.
      Chương 44: Cảnh báo cao cấp


      Mây trắng cuồn cuộn, giống như những đợt sónglớn biển khơi, tuy nhìn từ mặt đất lên thấy những đám mây này rất đẹp, nhưng thực tế, nếu quan sát ở cự ly gần, thấy nó chuyển động như vậy.

      Ở mỗi khắc đều ngừng xảy ra nhữngsự biến hóa, giống như những đứa trẻ nghịch ngợm, ngừng rượt đuổi lên xuống.

      Từng luồng hơi ẩm phả vào mặt, lạnh lẽo đến tận đáy lòng.

      cần dùng tay lau , cái lạnh đó sớm trở thành thói quen.

      Hơi cúi mắt, dưới chân là ngàn tầng biển mây,nếu nhìn kỹ có thể xuyên thấu qua nhữngtầng mây mù mà thấy hết thảy dưới chân.

      Đám người bận rộn, tu luyện ma, tàn sát đủ loại, vì đấu tranh sinh tồn, vì truy đuổi lợi ích.....

      Chỉ cần muốn nhìn, đều có thể nhìn thấy ràng.

      Tay áo tung bay, nhanh nhẹn như bướm.

      đám mây trôi nhàng lướt quan dải gấm tung bay, lưu lại chút vết nước nào, chỉ độc mảnh băng hàn.

      khí tươi mới, gió mát rượi, khiến cho người ta có cảm giác tiêu sái muốn cưỡi gió bay về, lại khiến nàng đau đến tận tim.

      Thân thể nhịn được mà run lên, nỗi đaukhông thể ngăn chặn này lại tuôn ra từ tận sâutrong đáy lòng, lan đến mỗi góc khuất trongcơ thể, đau đến thể hô hấp.

      "Lan Yên, Lan Yên......" Giữa lúc hoảng hốt,bên tai có giọng khàn khàn quen thuộc vội vàng triệu hồi.

      Ai?

      Là ai?

      Muốn cố gắng nhìn , lại phát tất cả cảnhvật trước mắt đều bị thay thể bởi mảng tối đen, mây trắng trời, cảnh vật dưới đất, tất cả đều bị bóng tối phủ lấp.

      Muốn mở hai mắt, lại phát mí mắt nhưnặng ngàn cân.

      Muốn nhìn ràng, muốn lỡ mất.

      giọng bản năng từ trong lòng thúc đẩynàng mở mắt.

      Ra sức vùng vẫy, rốt cuộc cũng thoát được khỏi bóng tối vô biên, trước mắt là luồn ánh sángnhạt êm dịu chút chói mắt, nhìn thấy mộtngười vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.

      Vươn tay theo bản năng, muốn vuốt ve người trước mắ, nhưng khi ngón tay sắp chạm đượcđến gò má , bỗng nhiên bừng tỉnh.

      Người trước mắt này phải là Thầnhay sao?

      Sao nàng lại như thế?

      Đột nhiên thu tay, hạ mắt xuống, đương nhiênkhông nhìn thấy được vẻ thất vọng nhàn nhạt chợt lóe lên trong mắt Thần.

      "Ngươi tỉnh rồi? Còn thẩy chỗ nào thoảimái ?" Thần khôi phục lại cảm xúc của mình rất nhanh, giọng hỏi Liễu LanYên.

      Liễu Lan Yên nháy mắt, cố gắng hồi tưởng lạitất cả những gì diễn ra trong giấc mộng vừa rồi.

      Là cái gì?

      Vì sao lúc này nàng lại có chút ấn tượngnào cả?

      Dường như trong mộng có chuyện gì đó rất quan trọng, vì sao nàng lại nghĩ ra?

      Liễu Lan Yên đưa tay khẽ vỗ vào đầu mình,nhưng vẫn thay đổi được chút nào như trước.

      "Sao thế?" Giọng của Thần khiến cho Liễu Lan Yên hoàn toàn thoát ra khỏi mạch suynghĩ của mình, ngẩng đầu, cười với Thần: "Sư phụ -"

      Cố ý kéo dài thanh , Thần nghe được run rẩy cả người, tất cả da gà đều đồng loạtxông ra, da dầu tê dại.

      Sư phụ?

      Xưng hô này kéo gần mối quan hệ giữa bọn họ lại, vấn đề là, vì sao hai chữ "sư phụ" này đượcgọi ra từ miệng của Liễu Lan Yên, lại cảmthấy kỳ quái như vậy?


      "Khụ." Thần vội ho tiếng, tự động xemnhẹ vấn đề vừa rồi: "Vừa rồi ngươi té xỉu, sao rồi?"

      "Ta, té xỉu hả?" Liễu Lan Yên kỳ quái nhìn Thần, , nàng cũng vì sao nànglại té xỉu.

      Thân thể của nàng luôn luôn rất tốt, sao có thểhở ra là té xỉu được chứ?

      "Vừa rồi ngươi mơ thấy cái gì sao?" Thầnnhìn như tùy ý hỏi câu, nhưng lời khôngchút để ý này, lại khiến Liễu Lan Yên lập tức cảnh giác.

      "Sư phụ, ta cần phải mơ thấy cái gì?" Liễu LanYên cười tủm tỉm, hồi nhiên nhìn Thần, vôcùng tò mò hỏi.

      Nữ nhân nhạy bén.

      Thần hơi sững sờ, lập tức, khóe môi gợi lênnụ cười thanh nhã như cúc: "Sư phụ cảm thấy nếu ngươi mơ thấy cái gì đó, có thể phản ánhtình được tình trạng tại của thân thể ngươi,sư phụ có thể giúp ngươi trị liệu tốt phen."

      Dối trá!

      Trong lòng Liễu Lan Yên giọng mắng,nghiêng đầu, ra vẻ cố gắng nhớ lại, nửa ngày saulại vô tội lắc đầu: " nhớ được."

      " nhớ được thôi ." Thần cười : "Cảnh trong mơ đều luôn hư vô mờ mịt, vẫncòn sống mới là quan trọng nhất."

      "Vâng." Liễu Lan Yên ra vẻ cái hiểu cái khônggật đầu, trong lòng lại cân nhắc lời của Thần.

      Vừa rồi chuyện xảy ra trong mộng, có quan hệgì với sao?

      Bộ dáng của sao lại như rất để ý vậy?

      "Đến đây, dẫn người xem điện Vô Trần." YêuThần cười cười vươn tay ra với Liễu Lan Yên,kéo nàng đứng lên, ra ngoài.

      theo Thần dạo vòng quanh điện Vô Trần, nơi họ đến đều là những nơi thường ngày hay sử dụng. Bởi vì điện Vô Trần quá lớn, cómột số nơi ít khi dùng đến, Thần tự độngkhông chú ý đến.

      "Lan Yên, nhớ chưa? Sau này đừng lạc đường là được rồi." Thần dẫn Liễu Lan Yên dạo vòng, để ý nhiều đến tình cảnh xung quanh lắm, dù sao cũng là chỗcủa , sớm quen thuộc đến thểquen thuộc hơn, nhắm mắt lại cũng nhầm chỗ được.

      "Vâng." Liễu Lan Yên gật đầu, hỏi ra vấnđề mấu chốt: "Sư phụ, chúng ta đâu ăn cơm?"

      câu hỏi khiến Thần sửng sốt, đúng rồi, ăn cơm.

      lực của lớn mạnh đến nỗi, căn bảnkhông cần thiết phải ăn cơm mỗi ngày, cho nên, khi dẫn Liễu Lan Yên vào điện Vô Trần, từ đầu quên mất vấn đề quan trọng này.

      Liễu Lan Yên nhìn sắc trời chuyển vào đêm,nàng ngủ lâu như vậy sao?

      Ngay cả cơm trưa cũng ăn, bụng sớm réo ùng ục.

      Liễu Lan Yên gì, chỉ tay ôm bụng, mắt mở to, dùng dánh mắt vô tội lênán 'tội ác' của Thần -- ngược đãi dạ dàng của nàng.

      Bị Liễu Lan Yên nhìn như vậy, Thần đột nhiên thấy chột dạ khó hiểu, giống như làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó vậy.

      Vội ho tiếng, Thần kéo tay Liễu Lan Yên, khẽ : " về trước."

      ở trong rừng trúc đột nhiên Bành Trăn bị Thần gọi đến, chữ vô nghĩ cũng có, chỉ đúng năm chữ đơn giản: "Nhanh đến điện Vô Trần."

      Năm chữ này vừa phát ra, liền khiến Bành Trăn sợ tới mức trực tiếp vứt hết những chuyện làm tay, nhắm thẳng hướng, nhào về điện Vô Trần ở giữa trung.

      Phải biết rằng, đừng thấy theo Thầnngàn năm, nhưng điện Vô Trần, lại chưng từng bước vào nửa bước.

      sớm nghe , Thần dẫn Liễu Lan Yên vào điện Vô Trần, trong lòng cũng có chút khiếp sợ trong dự đoán.

      Thần coi trọng Liễu Lan Yên, sớm được chứng kiến, trừ chút ngạc nhiên thoáng qua, cũng thấy kỳ quái gì lắm.

      Lúc này là ban đêm, đến cùng là có chuyện ngoài ý muốn gì, lại khiến Tôn chủ sốt ruột triệu đến điện Vô Trần như thế?

      Đạp lên đám mây trắng, Bành Trăn khôngthật đứng đảo nổi của điện Vô Trần, mà là ở ngoài đảo nổi, giương giọng gọi: "Tôn chủ."

      Tuy rằng Tôn chủ kêu đến, nhưng BànhTrăn đúng là có lá gan trực tiếp bướcchân vào điện Vô Trần.

      Kỳ hành động của Bành Trăn sớm kinh động đến mọi người trong Rừng trúc, tất cả đám người Ám Nhất đều thân từ nơi bí mậtgần đó ngẩng đầu khẩn trương nhìn chằm chằm vào giữa trung.

      Mây trắng lượn lờ, đương nhiên bọn họ khôngnhìn được tình cảnh ở điện Vô Trần, nhưng mà,trong lòng mọi người đều khẩn trương.

      Đến cùng là chuyện gì, mà lại khiến Tôn chủ triệu hồi Bành Trăn đến điện Vô Trần ai được đặt chân đến kia.

      Nhất là tốc độ bay vọt vừa rồi của Bành Trăn,hiển nhiên là chuyện này rất khẩn cấp.

      Ngay khi những người trong Rừng trúc ồnào phỏng đoán, có người kinh hô tiếng: "Tổng quản, xuống rồi."

      "Tốc độ nhanh."

      "Đúng vậy nha, còn nhanh hơn cả lúc lên."

      "Ồ? Tổng quản là........ bị rơi xuống sao?"

      Từ thanh nghị luận ào ào của mọi người có thể thấy được ràng, Bành Trăn nào có dùngyêu lực của mình để bay xuống, căn bản chínhlà trực tiếp ngã xuống từ giữa trung.

      Tình cảnh này khiến cho mọi người trong Rừngtrúc đều bị dọa.

      Bành Trăn thế mà lại thể sử dụng lựcđể bị rơi xuống, bị thương sao? Chẳng lẽ Tônchủ xảy ra chuyện gì sao?

      Lúc này cũng bất chấp quy củ gì đó, Ám Nhất xoạt cái liền vọt tới, muốn đỡ Bành Trăn "bị thương".

      Ngay khi sắp chạm đến mắt đất, thân thể Bành Trăn xoay tròn cái, suýt nữa rơi xuống đất, dưới chân mất thăng bằng, lảo đảo cái mới đứng lại được.

      Vậy nên, càng khiến cho mọi người kiên địnhnói rằng Bành Trăn "bị trọng thương".

      "Tổng quản, ngài...!" Ám Nhất khẩn trương hỏi: " giờ chúng ta nên đề phòng hay phản kích?"

      Chỉ cần Bành Trăn câu, trong Rừng trúc lập tức có thể tạo thành tiểu đội đủ làm điên đảo toàn bộ lực lượng giới.

      " phân phó....." Rốt cuộc Bành Trăn cũng nóichuyện, Ám Nhất cẩn thận lắng nghe, nhưng haichữ sau lại khiến Ám Nhất vô cùng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề: "Phòng bếp". "Bếp,phòng bếp"? Đôi mày rậm của Ám Nhất cau chặt lại, từ lúc nào đối địch cần đến ngườicủa phòng bếp ra trận rồi hả? Đây là chiến thuậtgì?
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45. Ai thắng bậc.

      Edit: Linh.

      Bên trong rừng trúc lọt vào yên tĩnh quỷ dị,theo ngày đó ở trong rừng trúc bắt đầu, theo Tôn chủ vào thời khắc kia bắt đầu, cũng chưatừng trải qua yên tĩnh mà quỷ dị như vậy.

      Dường như tiếng gió bên trong rừng trúc cũng ngừng thổi, yên tĩnh đến mức mọi người có thể nghe được tiếng tim mình đập, phù phù phù phù đập mạnh lọt vào trong tai bọn họ.

      Phản ứng của mọi người, khiến cho trong lòngBành Trăn rất thoải mái.

      Nhìn thấy ?

      phải chỉ có mình kinh hãi, chínhlà do phản ứng của Tôn chủ quá bình thường.

      Nhưng mà, nghĩ đến Tôn chủ vẫn còn chờ ở điện Vô Trần, Bành Trăn cũng có ý định thưởng thức thêm bộ dáng ngẩn ngơ buồn cười của mọi người, cố gắng duy trì uy nghiêm của tổng quản, phân phó tiếng: "Đều chờ cái gì ở đây? Còn mau ?"

      câu đem mọi người trong tình trạngchết não giật mình tỉnh lại, Ám nhất tiếp tục trở về chỗ tối thân, đầu bếp tạp dịch bên trongphòng bếp lập tức bận rộn làm công việc củamình.

      Nồi chén muôi chậu trận lộn xộn, mọi người ba chân bốn cẳng bận rộn.

      Chẳng qua là, những đầu bếp nổi danh khắp thiên hạ này dường như còn có chút yênlòng, ràng động tác lưu loát rang thức ăn, lại giống như quen tay, thậm chí có mấy lần còn lấy đường làm muối thả vào.

      Loại tình huống tay chân luống cuống này, trảiqua khắc đồng hồ mới dần dần trở lại bình thường, bên trong phòng bếp trở lại với trật tự vốn có.

      Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ thức ăn, Bành Trăn đảm đương làm gã sai vặt mang thức ăn,mang thức ăn lên điện Vô Trần.

      "Vào ." Thanh của thần vang lên, khiến Bành Trăn tạm thời cũng khó giấu kích động trong lòng, vậy mà cũng có thể đặt chân vào điện Vô Trần?

      vào điện Vô Trần, rất nhanh Bành Trăn đến trong sảnh, đem thức ăn dọn lên.

      thần lôi kéo Liễu Lan Yên vào,cũng có hạ lệnh bảo Bành Trăn rời .

      Cơ hội có thể tiến vào điện Vô Trần tốt như vậy, làm sao Bành Trăn có thể dễ dàng buông tha cho, tựu nhiên chủ động lui ra.

      "Tự ta có thể ngồi." Thanh bất mãn của Liên Lan Yên lôi trở lại lực chú ý của BànhTrăn, đem ánh mắt vòng vo đánh giá chungquanh điện Vô Trần trở lại, vừa vặn thấy LiễuLan Yên cùng thần giằng co ở bêncạnh bàn, giống như là tranh chấp cái gì.

      "Lan Yên, lúc Tần Tụ rời gì vớingươi?" thần nghiêm túc hỏi Liễu Lan Yên.

      Liễu Lan Yên mím môi giọng đáp trả:"Nghe lời sư phụ."

      "Đúng vậy, biết ngoan ngoãn, thể nghe lời." Lời này của thầnthật là nghiêm túc, nhưng nhìn ở trong mắt củaBành Trăn, thấy thế nào cũng giống như là mộtcon sói đội lốt cừu dụ dỗ dê con vô tộiđây?

      "Nga." Liễu Lan Yên tình nguyện hừ tiếng.

      Đàm phán hiệp thứ nhất, thần thắng.

      thần đắc ý ngồi xuống, sau đó ôm cả Liễu Lan Yên, đem nàng ôm ngồi vào chân của , hai cánh tay hợp lại, hết sức hài lòng gậtđầu, vị trí là vừa vặn, ôm vào là thoảimái.

      Hành động như vậy nhìn ở trong mắt BànhTrăn, dọa đến cằm suýt rơi xuống đất, đâylà Tôn chủ dụ dỗ tiểu hài tử vô tội sao?

      Nụ cười này thấy thế nào cũng cảm thấy tà ác?

      ra trong lòng thần lúc này cũngđang đánh trống, thể xác định được Liễu Lan Yên nghe lời cho ôm hay .

      Liễu Lan Yên giả bộ ngu, đây là chuyệnhắn sớm nhìn ra, sợ rằng Liễu Lan Yên cũngbiết là nhìn ra.

      tại trong lòng hai người đều có mục đích của mình, ai cũng chịu vạch trần ngụytrang của mình ra, cho nên, thử dò xét là loạichuyện tình rất có kỹ xảo.

      Hôm nay, và Liễu Lan Yên cònđơn thuần là giao phong trí lực, hỗn tạp quá nhiều thứ, liền xem ai tăng thêm bậc.

      "Lan Yên, ta ôm ngươi ăn như vậy, ngươi khôngcó ý kiến gì chứ?" thần còn phải tiến thêmmột thước hỏi câu.

      Sau khi hỏi xong còn quên nhắc nhở Liễu Lan Yên: "Đây là sư phụ thươngngươi."

      Bành Trăn gì lui về phía sau hai bước, nhịn được gửi qua cái nhìn xem thường, Tôn chủ có thể cần vô sỉ như vậy được hay ?

      Muốn dụ dỗ Liễu Lan Yên cứ việc thẳngcó được hay ?

      cần vòng vòng lớn như vậy, khắpnơi tính toán Liễu Lan Yên, là nhọc lòng.

      Nhưng mà, khắp thiên hạ người có thể làm cho thần phải nhọc lòng như vậy, chỉ sợ cũngchỉ có mình Liễu Lan Yên.

      Có lẽ thủ đoạn quang minh lỗi lạc, nhưng mà tâm ý, tuyệt đối so với vàng còn hơn.

      "A." Sau khi Liễu Lan Yên nghe được lời của thần, cũng có giãy giụa, ngoan ngoãnnghe lời.

      Thậm chí thần còn cảm thấy được thân thể có chút cứng ngắc của Liễu Lan Yên dần dần buông lỏng, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực , khiến cho tâm tình của rất tốt.

      thần nhìn rau ở bàn, chút cảm giác thèm ăn cũng có.

      Nếu phải Liễu Lan Yên đói bụng, cơ bản đều quên có loại chuyện gọi là ăn cơm này.

      Cầm lên chiếc đũa, gắp thức ăn xem như là tốt nhất, đưa vào trong miệng Liễu Lan Yên.

      Vốn là cho rằng Liễu Lan Yên kháng cự,nhưng mà nghĩ tới, nàng lại ngoan ngoãn há miệng, đem tất cả thức ăn ở đũa của ăn xuống.

      Bắt đầu còn có chút thích ứng,gương mặt của Liễu Lan Yên phiếm hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng có cự tuyệt thức ăn đưa đến.

      Thấy Liễu Lan Yên như vậy tâm tình của thần rất tốt, trong tay càng thêm ngừng,mỗi loại rau đều gắp cho Liễu Lan Yên, chỉ là nhìn nàng ăn, làm cho đối với thức ănthật lâu rồi chưa đụng đến cũng cảm thấy hứngthú.

      Vậy mà lại có loại xúc động, cũng muốn thử ănmột chút xem nó là cái cảm giác gì.

      Bành Trăn thấy Liễu Lan Yên và thần hàihòa như vậy, biết mình đứng ở nơi này quá thích hợp.

      Xoay người, lặng lẽ tới cửa, gian phòng nàyvẫn nên để lại cho thần cùng Liễu Lan Yên đơn độc ở chung .

      Xem ra cuộc chiến giữa Tôn chủ và Liễu Lan Yên Tôn chủ vẫn chiếm thế thượng phong a, cho dù Liễu Lan Yên giả bộ ngu, Tôn chủ càng thêm thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng ngụy trang của Liễu Lan Yên để tiến hành kế hoạchcủa mình.

      Liễu Lan Yên đấu cùng Tôn chủ, nàng vẫn cònchút non a.

      thần mặc kệ Bành Trăn như thế nào, chỉ nhìn bộ dáng khả ái của Liễu Lan Yên tâm tình liền rất tốt.

      Cánh tay ôm lấy eo của Liễu Lan Yên, giữ thậtchặt, khẽ hỏi: "Những thức ăn này hương vị như thế nào?"

      Nghe được câu hỏi của thần, cuối cùngLiễu Lan Yên cũng ngẩng mặt lên, hướng về phía ngọt ngào cười tiếng, giòn tan :" có độc."

      " có, có độc?" Đừng thần kinh ngạc, ngay cả Bành Trăn tớicạnh cửa cũng ngây ngẩn cả người, lời này là có ý gì?

      "Ừ, có độc." Liễu Lan Yên chỉ sợ Yêuthần chưa nghe , lớn tiếng khẳng định lạimột lần, thấy thần để ý tới nàng, ủykhuất bẹt môi, cúi đầu lẩm bẩm, "Giúp sư phụthử độc, phải là việc mà đồ nhi nên làm hay sao?"

      thần: "......."

      Bành tiếng, Bành Trăn trực tiếp vấp vàokhung cửa cái, ngã chổng vó, khi trước mắt ra sao vàng, đầu óc vẫn còn choángváng suy nghĩ.

      hổ là người mà tôn chủ coi trọng.

      Cao!

      là cao!

      (*) Cao ở đây có nghĩa là cao tay, mưu kế cao chứ phải chiều cao nhé. ^^
      Chương 46. thầm giao phong.

      Edit: Linh

      Thử, thử độc?

      Khóe mắt của thần co quắp.

      Bao nhiều năm rồi có loại cảm giác vô lực này?

      Vậy mà sau khi gặp phải Liễu Lan Yên lại lần nữa được thể nghiệm lại.

      Vừa rồi lời của rất ấm áp thân mật, làmsao khi đến miệng của Lan Yên lại thành thửđộc?

      Khóe môi thần co quắp, liếc mắt nhìn BànhTrăn bị ngã ở cửa: "Tìm người có thể tinđược ngày ba bữa đưa cơm tới đây."

      Việc Bành Trăn phải làm cũng ít, chungquy cũng thể nào ngày ngày đưa cơm tới đây.

      "Vâng." Bành Trăn mặt biến sắc, trực tiếp từ mặt đất đứng dậy, bước nhanh rời điđiện Vô Trần.

      Điện Vô Trần cảnh sắc rất đẹp, trong điện Vô Trần rất nhiều bí mật, điện Vô Trần là trung tâmquyền lực của Tôn chủ, nhưng mà, cho dù điện Vô Trần có đẹp hơn nữa, Bành Trăn cũng muốn tiếp tục ở đây nữa.

      Bao nhiêu chỗ tốt mà có mạng để hưởng,tất cả đều là uổng phí.

      Bành Trăn theo bên người của thần thời gian ngàn năm, tuyệt đối phải bởi vì vận khí tốt, dốc sức phát huy lý trí của mình, nhanh chóng rời .

      nên biết chuyện mà mình cần biếtthì tốt hơn.

      Nhất cử nhất động của Bành Trăn tất cả đều được thần thu vào đáy mắt, trong mắt cónhàn nhạt tán thưởng, vẫn rất có mắt nhìn.

      Vấn đề của Bành Trăn suy tính, vấn đề lớn nhất là nha đầu trong ngực mình này.

      Cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình của mình,hướng về phía Liễu Lan Yên trong ngực dịudàng cười: "Ăn no rồi sao?"

      Liễu Lan Yên lắc đầu, mở hai mắt to :"Còn chưa có ."

      "Vậy ăn tiếp ." thần đem mấy loại rau bỏ vào trong chén, đem chén giao vào trong tay Liễu Lan Yên, để cho nàng tự mình ăn.

      Nhưng mà, chính là chút cũng khôngbuông cánh tay ra, cánh tay thủy vongvòng qua eo của Liễu Lan Yên.

      Liễu Lan Yên nhìn rau trong chén, ánh sáng trong mắt lơ đãng lóe lên cái, đều là nhữngthứ trong ngày thường nàng thích ăn.

      Nếu thức ăn ngon ở trước mặt, Liễu Lan Yên sẽkhông khách khí, vui vẻ ăn.

      Có ăn ngon tất nhiên là vui vẻ, nhưng mà, khiến cho nàng vui vẻ chính là..... Ha ha..... Nhìn bộ dáng kinh ngạc mới vừa rồi của thần, trong lòng là thoải mái a, thoải mái a!

      Dù sao thần cũng biết nàng giả bộ ngu, cho nên thời điểm đối mặt với thức ăn ngon,Liễu Lan Yên cũng ngụy trang, ăn đồ ăncòn phải giả bộ, quá phí sức.

      thần nhìn Liễu Lan Yên ở trong ngực ănđến bất diệc nhạc hồ, trong lòng buồn cười dứt.

      Nhìn đến xấu hổ, nàng vui vẻ như vậy sao?

      Trong lòng bất mãn oán trách, nhưng khi nhìnđến bộ dáng ăn đến bất diệc nhạc hồ của Liễu Lan Yên, bên mội gợi lên nụ cười. Chút khó chịu nho ở trong lòng, tất cả đều bị che giấuđi, nàng rất vui vẻ phải sao?

      Chính thức vào sống trong điện Vô Trần, LiễuLan Yên phát gian phòng của mình cùngYêu thần chỉ cách nhau bức tường, nhìn chằm chằm cửa phòng của mình nửa ngày, LiễuLan Yên vẫn vào.

      Tại sao nàng phải cùng cái người dối trá như thần này ở gần như vậy?

      Liễu Lan Yên sắc mặt bình tĩnh, nhưng mà, trong mắt nàng lóe lên kiên nhẫn tất cả đều bị thần bắt được.

      Thu liễm dáng vẻ buồn cười, mặt thần ra chiêu bài dịu dàng nở nụ cười: "LanYên cảm thấy gian phòng này thoảimái sao?"

      "Ừ....." Liễu Lan Yên trong lòng tính toán, nếunhư thoải mái, có phải cũng cần sống ở nơi này hay ?

      Cũng biết tại sao, cảm giác đối với thần, rất kỳ quái, nàng căn bản là ra.

      Đối với , nàng giống như cũng đối lập với chỗ dựa của , nhưng mà, trong lòng luôn có chút vướng mắc, làm cho nàng giải thíchđược.

      Cho nên, cùng thần ở gần như vậy, nàng cóchút khó chịu.

      "Nếu như cảm thấy thoải mái, hay là sống ở phòng ta, đó là nơi thoải mái nhấttrong điện Vô Trần." thần vừa xong, bỏ qua chút thần sắc hốt hoảng nào ở trong mắt của Liễu Lan Yên.

      Cố giữ vững sắc mặt thay đổi, trong lòng chính là cười đến nở hoa.

      " cần, ta vẫn nên sống tại chỗ này. Đồ đệ thể cùng sư phụ giành chỗ ở." Liễu Lan Yên liên tiếp khoát tay cự tuyệt.

      Đùa gì thế, cùng ở cách vách cũng khôngthoải mái, nếu như sống chung gian phòng, bằng giết nàng .

      "Thời gian cũng còn sớm, nghỉ ngơiđi." thần nhìn Liễu Lan Yên vào, cũngkhông nhịn được nữa, khóe mội càng cong càng lớn, nếu có lỗ tai ngăn trở, sợ rằng cũng có thể cong đến sau đầu.

      "Đa tạ sư phụ." Liếu Lan Yên "Cảm kích"cười, oành cái đem cửa phòng nặng nề đóngsầm.

      cố ý, tuyệt đối là cố ý!

      Oành cái ở trước mặt đem cửa phòng nặng nề đóng vào, chút cũng khiếncho thần tức giận, ngược lại bởi vì thấy vẻmặt của Liễu Lan Yên, khiến cho tâm tình rất tốt.

      Liễu Lan Yên luôn luôn giả bộ ngu thế nhưng ởtrước mặt lại bày ra cảm xúc khác, đây phải là chứng minh, cảm giác của nàngđối với giống người khác.

      may là, điện Vô Trần có người ngoài, may là có ai dám can đảm liều mạng tới rình coi điện Vô Trần, nếu , nhất định phát chuyện khiến cho mọingười kinh khủng.

      Đó chính là, thần đại nhân làm hành động vô cùng tương xứng với thân phậncủa --- khoa tay múa chân.

      căn bản cũng đè nén tiếng cười của mình, cho nên, ở bên mặt tường khác, Liễu Lan Yên cắn răng nghiến lợi ở trong lòng hung hăng mắng người.

      Vậy mà lại để cho hòa nhau trận vừa rồi.

      Liễu Lan Yên tiếp tục ở trong điện Vô Trần, nàng nào biết rằng còn có rất nhiều người đối với nàng hết sức nhớ nhung.

      "Chủ tử, bên trong điện Vô Trần vẫn khôngcó tin tức truyền ra." Người thủ hạ quỳ xuốngđất bẩm báo, ra trong lòng luôn cảm thấy khó hiểu, chủ tử của mình tại sao lại để ý đến điện Vô Trần như vậy?

      Dư Hân Dật ngồi ở sau thư án, vừa nhìn tin tứctừ các nơi truyền đến, vừa nghe thủ hạ bẩm báo.

      "Ừ." Khẽ gật đầu, Dư Hân Dật cũng hiểu, Liễu Lan Yên tuyệt đối lỗ lã, huống chi, tháiđộ của thần đối với Liễu Lan Yên cũngkhông đúng lắm.

      Có thể đem Vô Trần kiếm của mình đưa cho Liễu Lan Yên, có lẽ, thần cũng làm gì Liễu Lan Yên.

      chỉ là thấy khó hiểu, thời điểm nào thần đối với Liễu Lan Yên cảm thấy hứng thú?

      Lấy thân phận bây giờ của thần, vừa ý nữ nhi của trưởng lão.

      Chẳng lẽ, Liễu Lan Yên còn rất nhiều bí mật mà biết?

      "Hôn lễ của Liễu Hâm Dung nửa tháng saucử hành."

      "Nửa tháng?" Lời của thuộc hạ, khiến cho Dư Hân Dật kinh ngạc ngẩng đầu, "Thời gian giống như quá nhanh ."

      Tay cầm trọng quyền Vương thúc Dư Cận Thước, cử hành hôn lễ của mình vội vàng như vậy sao?

      "Thương nhân bên trong Vương thành đốivới Liễu Tấn Lợi quá thân thiện."

      Nghe đến đó Dư Hân Dật cũng hiểu, hóa ra là chuyện của Liễu Tấn Lợi. Chuyện Liễu Tấn Lợi đắc tội thương nhân Vương thành, cũngbiết, xem ra bây giờ Liễu Tấn Lợi muốn mượn lực lượng của Dư Cận Thước, tới củng cố địa vị của .

      Bây giờ nữ nhi của trở thành Vương phi, Liễu Lan Yên lại là đệ tử của thần, Liễu Tấn Lợi là người cơ hội, làm sao có thể lợi dụng cơ hội tốt này?
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 47: Hôn lễ long trọng.

      "Lan Yên, ngày mai chính là ngày đại hôn của Liễu Hâm Dung, nàng có muốn ?" Thần đặt thiệp mời lên bàn, hỏi ý Liễu Lan Yên.

      "Đại hôn của Hâm Dung tỷ tỷ?" Liễu Lan Yên nháy mắt, sau đó ngẩng đầu, hỏi Thần, "Sưphụ, con muốn ?"

      câu hỏi làm cho Thần thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, im lặng nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên nửa ngày.

      Nửa tháng chung đụng cho biết điều,có đệ tử quá "Nghe lời" cũng phải làchuyện gì tốt.

      Mỗi lần đều là nghe lời nghe đến làm cho hắnthiếu chút nữa hộc máu.

      "Nếu Lan Yên muốn , chúng ta liền ." Cuộc đối thoại đá qua đá lại như vậy ở nơi này tiến hành vô số hiệp, mỗi lần đều là tiếngđộng đọ sức nhau, hai người ai cũng chịu thua.

      Về phần kết quả, vẫn là có kết quả.

      Liễu Lan Yên cũng gì, chỉ là trợn tròn mắt vô tội nhìn Thần.

      loại khí an tĩnh làm cho người ta phiền não chảy xuôi giữa hai người, đây là trận đấu đọ chịu đựng, xem ai nhịn được chịu thua trước.

      Rất dễ nhận thấy, xét về tính nhẫn nại mà Liễu Lan Yên vẫn luôn là hơn chút.

      "Ngày mai chúng ta xem sao." Thần chủ động thỏa hiệp.

      "Được, sư phụ, con cùng người." Liễu LanYên câu, lập tức khiến Thần khíhuyết dâng trào.

      Đến cuối cùng thành nàng cùng ?

      "Sư phụ, con mệt mỏi." Liễu Lan Yên nháy hai mắt to, giọng mềm nhũn .

      "Mệt nghỉ ngơi." Thần trong lòng cười khổ tiếng, rời khỏi phòng của Liễu LanYên.

      Cửa phòng đóng, thần thái vô tội mặt Liễu Lan Yên lập tức trở thành hư .

      Nửa tháng chung đụng, làm cho nàng hiểu đượcmột chuyện -- nhẫn nhịn.

      Thần đối với nàng hết sức nhẫn nhịn.

      Loại nhẫn nhịn này, làm cho lòng nàng rất đau, trong nỗi đau đó lại trộn lẫn với tia đau đớnnhàn nhạt.

      Nửa tháng, Liễu Lan Yên thử vô số lần, lần nàocũng đều là cảm giác như thế.

      Nàng có thể tin chắc, giữa nàng và Thầnnhất định có quan hệ gì đó, nhưng là quan hệ gì, tại nàng cũng muốn tìm hiểu.

      Nàng còn có chuyện nàng phải làm, nhất là. . . .. .

      Được rồi, đây đúng là lấy cớ.

      Trong lòng nàng có chút mâu thuẫn.

      Mâu thuẫn giữa tìm hiểu chuyện giữa nàng vàYêu Thần, giống như nếu vạch trần bí trướcmắt làm nàng vô cùng thoải mái.

      So với cảm giác tìm hiểu chuyện giữa bọn họ, Liễu Lan Yên thích trạng thái ám đấu như bây giờ hơn, cuộc sống mỗi ngày đều rấtcó"Kịch tính", làm cho tâm trạng nàng rất tốt.

      Ngày đại hôn của Giới, có thể tính là mộtbữa tiệc náo nhiệt, hơn nữa nhân vật chính lầnnày là Vương Gia quyền cao chức trọng củaYêu Giới, vì thế nên bữa tiệc càng thêm longtrọng.

      Bên ngoài vương thành, mảnh vui mừng.

      Nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ au, từ chỗ cao của Vương Cung nhìn sang, Vương Thành như biến thành mảnh đại dương màu đỏ.

      "Dung nhi, Vương Gia đối với con là rất coitrọng." Liễu Tấn Lợi nhìn nữ nhi trong trang phục lộng lẫy, nụ cười mặt đều chưa từng mất .

      Những thương nhân kia vẫn đối với lạnhlùng, tới cửa bái phỏng cũng là vẻ mặt lạnh nhạt.

      Hôm nay Vương Gia và nữ nhi của thànhhôn, Vương Gia ra đạo mệnh lệnh xuống,những thương nhân kia còn phải là ngoan ngoãn phối hợp, biến Vương Thành ăn mặc vuisướng sao? ( ko hiểu lắm> <)

      "Còn phải vì cha là đại trưởng lão sao?"Liễu Hâm Dung cười híp mắt vuốt ống tay áo của mình.

      Đây chính là áo tơ lụa thượng hạng, hoa văn phía càng thêm khéo léo tuyệt vời, giá y đỏ thẫm mặc lên người, nàng từ trong gương thấy được mình đẹp như thiên tiên.

      đầu mũ hoa châu lóng lánh, bảo thạch cực đại nhanh chóng làm cho người biết dùng mắt choáng váng, cần hỏi cũng biết, toàn bộmọi thứ từ đầu đến chân nàng, tuyệt đối đều là giá trị liên thành.

      "Ha ha. . . . . ." Liễu Tấn Lợi ý cười sắc bén,tâm nguyện của rốt cuộc đạt được, có được Dư Cận Thước- núi dựa vững chắc này, ngày sau, địa vị của Giới tuyệt đối là gì phá nổi.

      Đại hôn long trọng bắt đầu từ sáng sớm, tế báithiên địa, thờ cúng thần linh làm loạt nghithức cuối cùng vào đêm.

      Cả ngày náo nhiệt, trong vương thành tiếngngười huyên náo, tất cả mọi người đều hâm mộquan sát hôn lễ của Liễu Hâm Dung.

      Những nương chưa lập gia đình, tất cả ánh mắt đều đuổi theo Liễu Hâm Dung đượcvây trong vạn người, thân hoa phục cũng đãđủ làm cho người người ghen tỵ chớ chi phuquân của Liễu Hâm Dung là Dư Cận Thướcdưới người vạn người.

      Trừ trong Vương cung chuẩn bị bữa tiệc phongphú ra, đường phố Vương Thành chủyếu là tiệc cơ động (ai đến trước ăn trước),ảnh hưởng lớn như vậy, cũng chỉ có Dư CậnThước người có quyền thế như vậy mới có thểlàm ra.

      Dĩ nhiên, người cảm thấy vui mừng nhất ở đây chắc chắn là chẳng ai khác ngoài Liễu HâmDung.

      Nàng rốt cuộc trở thành vương phi, cái vị trínàng vẫn mong đợi đó, rốt cuộc nàng cũng đãchờ được.

      Bên trong Vương phủ, đám người chen lấnđến nước chảy thông. vất vả mới cómột cơ hội có thể lấy lòng Vương Gia, phàm là người có chút quan hệ tất cả đều chen lấn cúiđầu muốn đưa lên phần quà tặng, chỉ vìmong muốn có thể lưu lại chút ấn tượng với Dư Cận Thước.

      Ngay cả Chủ cũng tới chúc mừng, trongvương phủ có thể là cực kỳ náo nhiệt.

      Bên trong đại sảnh vô cùng nhiệt náo, lại đột nhiên bởi vì tiếng thông báo mà lập tức an tĩnh lại: "Tôn chủ đến."

      "Tôn chủ?" Chủ vụt cái liền từ ghế đứng lên, kinh ngạc liếc mắt nhìn Dư CậnThước ở bên cạnh, hôn lễ của còn mời Tôn chủ nữa sao?

      Dư Cận Thước đối mặt với Chủ khôngtiếng động chất vấn cũng là gì lắc đầu cái, mà có thể diện lớn như vậy có thểmời Tôn chủ tới tham gia sao?

      Kinh ngạc cũng chỉ mình Chủ bọnhọ, mà tất cả người trong đại sảnh đều là hai mặtnhìn nhau trong lòng rối rít suy đoán ngừng.

      Sau phen suy đoán, mọi người nhìn về phía Dư Cận Thước, ánh mắt có chút giốngnhau.

      Có thể làm cho Tôn chủ tới tham gia, thể diện của Dư Cận Thước lớn.

      Dư Cận Thước đứng dậy vội vàng ra ngoàiđón, đối với , có thể nhanh như vậy đồng ý thành thân với Liễu Hâm Dung, hoàn toàn phải là để ý đến thân phận của Liễu Tấn Lợi.

      tính chính là, Liễu Tấn Lợi thân là nhịthúc của Liễu Lan Yên.

      Để cho cưới cái kẻ ngu đó là thể nào,nhưng là cùng đệ tử của Thần trở thànhthân thích, vẫn là cảm thấy rất có lời.

      nhạc hân hoan trong sân cùng với đại sảnh cực kì an tĩnh tạo thành chênh lệch ràng, toàn bộ mọi người đứng dậy cung nghênh YêuThần đến.

      Thần được mọi người như sao vây quanh trăng bước vào đại sảnh, ngồi ở vị trí chủ thượng.

      Thần vốn là người khiến người ta chú ýnhất, nhưng gần đây làm cho mọi người tò mò nhất vẫn là người đỉnh đạc ngồi bên cạnh Thần- Liễu Lan Yên.

      Thế nhưng ngồi ở bên cạnh Thần, ngồi ngang hàng.

      Đây là chỗ mà đệ tử nên ngồi sao?

      "Lan Yên muội muội, đa tạ muội tới dự hônlễ của tỷ." Liễu Hâm Dung vui vẻ tới, trong miệng tuy là lời khách khí, nhưng trong khóemắt đuôi mày vẫn là trắng trợn hài lòng.

      Thậm chí còn chỉnh sửa lễ phục cao quý mộtchút, vênh váo tự đắc nhìn Liễu Lan Yên: "LanYên muội muội, muội yên tâm, sau này tỷ và Vương Gia chắc chắn hạnh phúc ."

      Lời Liễu Hâm Dung khiến Tô Hãn Hạo ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, nàng đây phải là cố ý chế nhạo Liễu Lan Yên sao?

      Người nào mà biết Liễu Lan Yên là bị Dư Cận Thước xem là đồ bỏ vứt ?

      Lời Liễu Hâm Dung , khiến cho đại sảnh lọt vào trong an tĩnh quỷ dị, ánh mắt của tất cả mọingười đều tập trung vào người Liễu Lan Yên, bên tai là tiếng hỉ nhạc bằng sáo trúctruyền tới từ trong viện, lúc này nghe tới, là châm chọc nên lời.

      Dung nhan của Liễu Lan Yên chập chờn dướiánh nến lúc sáng lúc tối, đầu khẽ rủ xuống, biết vẻ mặt là gì, chỉ là tay bé khẽnắm chặt ống tay áo đến trắng bệch tiếtlộ cảm xúc nóng nảy của nàng.

      Liễu Hâm Dung hả hê cong khóe môi, hôm nay,nàng mới chính là tiêu điểm mà vạn người chú ý đến.

      Kẻ ngốc, cuối cùng vẫn là kẻ ngốc, phế vật dù trèo lên cành cao vẫn như cũ là phế vật.
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 48: còn ồn chứ.

      Tô Hãn Hạo đứng dậy tới, trực tiếp cầm mộthộp quà tinh sảo đưa lên: "Vương Gia, đây là tấm lòng của tại hạ, mong rằng ngài vui vẻ nhận."

      Hành động của Tô Hãn Hạo lại là làm cho phụ thân của sợ hết hồn, trước khi đến đây, ôngcòn dặn dặn lại Tô Hãn Hạo, phải cùng phu thê Dư Cận Thước chuyện nhiều với nhau chút, ngay cả quà tặng cũng đều là ông tựmình chuẩn bị sẵn.

      Nhưng nào nghĩ đến, sau khi đến vương phủ, Tô Hãn Hạo lại làm như quên mất chuyện kia, vẫnkhông cầm quà ra tặng.

      Ông đương nhiên biết nhi tử của mình khôngphải loại người hám danh lợi như Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi, nhưng dù sao ở trong VươngThành này, ông cũng là ngồi ở vị trí trưởng lão, đương nhiên hi vọng có thể giao hảo với Dư CậnThước bọn họ.

      Nhi tử của mình ham quyền quý, ôngcũng có cái gì để .

      Chỉ là, vạn vạn ngờ, lúc này, thế nhưng lại lấy quà tặng ra.

      Tô Dận nghi hoặc nhìn nhi tử của mình, đây là diễn trò gì?

      Quả nhiên, nhìn thấy Tô Hãn Hạo đưa quà lên, lực chú ý của Dư Cận Thước liền bị dời .

      Mặc kệ thế nào Tô Hãn Hạo cũng đều làcon của trưởng lão, dù sao cũng phải nể mặt tí. Dư Cận Thước cùng Tô Hãn Hạo mới hàn huyên mấy câu Liễu Hâm Dung cũng tới đây khách khí phen.

      Ngay tại lúc Tô Hãn Hạo thoáng yên tâm thìLiễu Hâm Dung lại quay đầu , cười híp mắthỏi: "Lan Yên muội muội, muội làm sao vậy? thoải mái sao? Thế nào vẫn cúi đầu vậy?"

      Vừa mới trở lại chỗ ngồi- mặt Tô Hãn Hạo liền biến sắc, chau mày, Liễu Hâm Dung này lại vẫn quên được nhục nhã Liễu Lan Yên.

      Thân thể muốn động, cánh tay đột nhiên bịngười đè lại, rút tay ra, trở về lại chỗ ngồi, tức giận ngẩng đầu, sau khi nhìn ràng mới hô tiếng: "Phụ thân?"

      "Con muốn làm gì?" Tô Dận nhìn chòng chọc vào Tô Hãn Hạo, suy nghĩ của nhi tử mình là gì ông còn nhìn ra được sao?

      ra tặng quà chính là muốn giải vây cho LiễuLan Yên, vấn đề là, cũng nhìn mộtchút xem địa vị của hai bên chênh lệch như thế nào. bên là Vương Gia, bên là YêuThần, có thể đến phiên chen miệng sao?

      Tô Hãn Hạo vừa định mở miệng , lại bị Tô Dận ngăn cản.

      Dùng ánh mắt ra hiệu , đây là trường hợp gì,sao có thể hồ đồ như thế?

      Chẳng lẽ vì cảm nhận của người mà để ý đến an nguy của gia tộc sao?

      Tô Hãn Hạo cắn chặt hàm răng, cam lòng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên chủ vị.

      Thần ở bên cạnh, nhìn thấy đệ tử của mìnhchịu nhục, hẳn là phải có phản ứng thôi.

      Ngồi ở cách chủ vị xa- Dư Hân Dậtngược lại nhìn phản ứng của những người bên trong đại sảnh, tự rót tự uống, uống đến cựckỳ vui vẻ.

      Ai cũng chú ý tới, ánh mắt của nhìn như tùy ý nghiêng mắt nhìn bên kia, nhưng tronglòng lại là ngàn vạn suy nghĩ.

      Nếu là Thần muốn sợ rằng đừng mongcó thể từ trong điện hỏi thăm được nửa điểm tin tức.

      Cho nên, người của tra xét lâu như vậy,nhưng chút tin tức của Liễu Lan Yên cũngkhông có, cũng biết trong khoảng thờigian này nàng ở chỗ của Thần thế nào.

      Là để ý , hay chỉ là đồ chơi giết thời giantrong lúc nhất thời cao hứng, tại ai cũng khó mà .

      cũng là muốn nhờ vào chuyện đó, xem chút thái độ của Thần đối với Liễu Lan Yên.

      "Hâm Dung, bên ngoài vẫn còn rất nhiều kháchkhứa." Liễu Tấn Lợi chung quy là biết đạo lý, tại Liễu Lan Yên có Thần làm núi dựa nên thể đắc tội Liễu Lan Yên.

      Chỉ là Liễu Tấn Lợi hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, Liễu Hâm Dung đối với Liễu Lan Yên "Thù hận" xâm nhập đến tận xương tủy.

      Từ bởi vì thân phận thấp kém hơn Liễu LanYên mà Liễu Hâm Dung sinh ra tự ti, cộng thêm sau đó Thần lại cực kỳ coi trọng Liễu Lan Yên, càng làm cho ghen tỵ trong lòng nàngbiến thành loại cố chấp điên cuồng.

      Hôm nay nàng danh chính ngôn thuận trở thànhvương phi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?

      Giọng Liễu Hâm Dung , huống chi từ sau khi Thần bước vào, mọi người trong đạisảnh đều an tĩnh lại, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung người tỷ muội hai người Liễu Hâm Dung.

      Loại cảm giác vạn người chú ý này khiến choLiễu Hâm Dung cực kỳ thoải mái.

      Bên tai là tiếng hỉ nhạc chúc mừng hôn lễ của nàng, theo quy củ của Giới, hỉ nhạc là phải thổi đêm cho đến sáng.

      Hỉ nhạc tượng trưng cho phu thê mới cưới hạnhphúc đến đầu bạc răng long, tình ý ngừng, nàng chính là muốn trong thời gian vui mừngnhất này của mình có thể hung hăng giẫm LiễuLan Yên dưới chân, chỉ có như vậy, nàng mớicó thể thoải mái, mới có cảm giác mình hơn hẳn Liễu Lan Yên.

      "Có phải là thoải mái hay , để tỷnói Vương Gia gọi đại phu tới xem cho muộimột chút?" Liễu Hâm Dung làm như quan tâm .

      Dư Cận Thước ở bên lạnh nhạt nhìn, cũng muốn nhìn xem Thần đối với nữ tửngu ngốc này rốt cuộc là cái thái độ gì.

      , đối với Liễu Lan Yên có hảo cảm gì, nhất là vừa nghĩ tới từng có hôn ước với người ngốc như vậy hắnliền nhịn được ghê tởm.

      Thần nhàng cong khóe môi, mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, tiếp lời : "Lan Yên đúng là thoải mái."

      Ai cũng nghĩ tới người giải vây cho LiễuLan Yên lại là Thần, Liễu Hâm Dung cũnglà sững sờ, sau hồi kinh ngạc ngắn ngủi,nàng mới cố gắng nặn ra nụ cười quan tâm:"Vậy hay là gọi đại phu tới xem chút ."

      Ngoài miệng Liễu Hâm Dung tuy là lời quantâm, nhưng trong lòng lại là cực kỳ hả hê.

      Xem ra Thần cũng phải là rất coitrọng Liễu Lan Yên, nếu , biết Lan Yên thoải mái mang theo nàng ra ngoài.

      Nếu là đệ tử của Thần, cũng chỉ làYêu Thần muốn mất thể diện ở trước mặtmọi người mới miễn cưỡng nhận đệ tử thôi.

      Thần giống như căn bản có nghe được lời Liễu Hâm Dung , chỉ thân mật vuốt vuốt đầu Liễu Lan Yên: "Ta cần đến, nàng cứ nhất định nghe."

      câu như vậy ra, lại làm cho nhữngngười ngồi đây đều kinh hãi.

      Những lời này có ý gì còn sao?

      Thần muốn đến nơi này, nhưng vìLiễu Lan Yên tới nên Thần mới tới.

      cách chính xác hơn là Liễu Lan Yên cóthể thay đổi được quyết định của Thần.

      Sức ảnh hưởng này. . . . . . còn là coi trọng bình thường như vậy nữa?

      Mà quả chính là muốn gì được đó.

      Khóe môi Liễu Hâm Dung co quắp, nhìn chòngchọc vào Liễu Lan Yên, tận đáy lòng gàothét bên tai lại vang lên tiếng khẽ ôn hòa của Thần: "Nơi này nào có thanh tịnh nhưđiện Vô Trần, sớm nàng quen."

      Điện, điện Vô Trần?

      Mọi người kinh hãi nhìn nhau cái, chẳng lẽ Liễu Lan Yên vào ở trong điện Vô Trần của Thần?

      Trong lúc mọi người ở đây còn chưa có tiêu hóaxong cái tin tức đáng sợ này Thần ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Chủ: "Ngừngthôi."

      Chủ hiểu hỏi ngược lại: "Ngừng cái gì?"

      Thần nhịn được khoát khoát tay: "Quá ồn."

      Chủ sững sờ lúc, sau đó lập tức hiểuđược ý của Thần, sắc mặt hơi khẽ biến đổi, vẫn như cũ phân phó : "Ngừng hỉ nhạc."

      "Cái gì?" Liễu Hâm Dung kêu lên tiếng, bấtchấp lễ nghĩa dưới kêu to, " được!"

      Đùa gì thế, hỉ nhạc hôn lễ làm sao có thể dừnglại? Mà là phải thổi đến sáng ngày mai.

      " được?" Thần nhàng cười nhạt,liếc Liễu Hâm Dung cái, sau đó gì cũng , chỉ nhìn Chủ đập bàn cái: "Dư Cận Thước."

      Lông mi Dư Cận Thước run lên, lập tức hạ lệnh: "Dừng hỉ nhạc!"

      Ra lệnh tiếng, hỉ nhạc nháy mắt biến mất.

      Sắc mặt của mọi người bên trong đại sảnh khác nhau, chỉ là ánh mắt nhìn Liễu Hâm Dung nhiều ra hai chữ -- ngu ngốc.

      Thế nhưng vũ nhục Liễu Lan Yên, đây phải là tự rước lấy nhục sao?

      Nhìn thế nào Liễu Lan Yên cũng đều là bảo bối của Thần, đối phó Liễu Lan Yên, Thần bỏ qua cho nàng sao?

      Thần cũng mặc kệ Dư Cận Thước đangbuồn giận lẫn lộn cùng với Liễu Hâm Dung đầuóc trống rỗng và cảm giác nhục nhã sâu sắc,giọng vẫn là êm ái quan tâm hỏi Liễu LanYên: "Như thế nào, còn ồn nữa chứ?"
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :