1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Bảo kiếm Vô Trần


      "Người, sao ngươi lại ở trong này?" Liễu LanYên kinh ngạc xoay người, xừa thấy ngườitrước mắt, theo bản năng lui về phía sau haibước, đề phòng nhìn .

      "Sao ta lại thể ở trong này?" Thầnbuồn cười nhìn Liễu Lan Yên hoảng hối:"Ngươi sợ ta?"

      "Ai, ai sợ ngươi chứ?" Liễu Lan Yên cắn cắn môi, nỗ lực ngẩng đầu lên, để cho ánh mắt mình lộ ra nửa phần sợ sệt, lớn tiếng .

      Chỉ là, cố gắng trấn định như vậy trong chớpmắt liền bị Thần nhìn thấu, nhìn ra được vẻ khiếp đảm dưới lớp ngụy trang của nàng.

      " phải ngươi luôn muốn nội đan của ta sao?" Thần cười cong đôi mắt: " tại mới biết sợ hãi sao? Có phải có hơi muộn rồi , lúc trước là ai ở Vương Cung đứng trướcmặt mọi người, tìm ta đòi nội đan?"

      kiên cường của Liễu Lan Yên giống như là bọt khí vậy, chỉ cần người ta đâm cáiliền vỡ tan tành.

      Cụp mắt xuống, cũng gì, nhưng ngóntay lại luôn xoắn lấy quần áo, có thể thấy đượctrong lòng nàng mười phần bất an.

      "Sao thế? Muốn cứ ." Nếu có người ở đây nhìn thấy Thần như vậy, tuyệt đối có thể kinh ngạc đến mức cằm trực tiếp cắmxuống đất.

      Từ khi nào Thần có tĩnh nhẫn nại dỗ người khác chuyện rồi hả?

      "Hừ, cho dù ngươi lợi hại sao chứ? Ta cho ngươi biết, ta sợ ngươi đâu. Tamuốn nội đan của ngươi, ta muối trở thành người lợi hại nhất." Liễu Lan Yên tức giận trừngmắt nhìn Thần, ở đâu còn chút do dự vừarồi chứ, ràng là nhất định muốn có được nội đan của .

      "Vì sao lại sợ ta, ai gì với ngươi rồi à?" Thần nhìn Liễu Lan Yên trợn tròn mắt, giống như con mèo con xù lông, đáng yêuđến mức nên lời, khiến kìm lòngkhông được là cong khóe môi lên, tất cả băng hàn trong mắt đều tan thành nước xuân.

      "Tần di thể đắc tội với ngươi, còn kêu ta xin lỗi ngươi......" Liễu Lan Yên càng càng , vẻ kiêu ngạo vừa rồi cùng dần dần héo xuống.

      Nhìn cái đầu Liễu Lan Yên từ từ gục xuống, lòng đầy ủy khuất, Thần nở nụ cười: "Vậy ngươi muốn xin lỗi ta sao?"

      "Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi ngươi?" Liễu Lan Yên lập tức ngẩng cao đầu lên, cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Thần, giơ tay lên, siết chặt nắm tay bé uy hiếp Thầnnói: "Ta nhất định thắng, ta nhất định trở thành người mạnh nhất."

      "Tốt, ta chờ." Thần buồn cười nhịn khôngđược giơ tay, muốn xoa mái tóc dài của Liễu Lan Yên, bốp phát, mu bàn tay đa nhói, bị nàng hất trở ra.

      Nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình, Thầnthất thần trong nháy mắt, bao lâu rồi mình chưa bị người khác đánh?

      Đoạn kí ức này xa xôi.

      Thần cười, có nửa ý tức giận,chỉ là lời khi ra khỏi miệng lại đột nhiên trở nên rét lạnh, lạnh đến đâm thấu xương cốt người khác: "Nhìn đủ chưa?"

      Người luôn thân tránh ở phía xa giật nảy mình rùng mình cái, ràng Thầnkhông nhìn qua, lại cảm giác được có mộtlưỡi gươm vô hình lạnh như băng xẹt qua, khiếntóc gáy dựng thẳng lên.

      Biết là rốt cuộc thân được nữa, run run rẩy rẩy từ phía sau cây ra, quỳ rạp xuống đất, lắp ba lắp bắp hành lễ: "Tôn, Tôn chủ đại nhân, tiểu nhân, tiểu nhân..."

      Thần thèm quay đầu, trực tiếp nhả ra từ gọn gàng dứt khoát: "Cút!"

      Lời chút khách khí, lại khiến chongười nọ như trút được gánh nặng, bò bò đứngdậy, nghiêng ngả lảo đảo vội vàng chạy xa, tốcđộ này, giống như bị mãnh thủ đuổi theosau , khiến người ta tán thưởng thôi.

      Tên vướng bận bị thanh lý sạch , Thần cười tủm tỉm hỏi Liễu Lan Yên: "Lan Yên, cómuốn đạt quán quân ở hội luận phẩm ?"

      "Hừ, cần nghĩ, ta nhất định có thể đạt quán quân." tự tin của Liễu Lan Yên khiếnYêu Thần nở nụ cười, liên tục đáp lời: "Tốt, tốt, ngươi nhất định đạt quán quân."

      xong, tay trái vung về phía trung, thanh trường kiếm xuất trong tay : "Vậtnày cho ngươi, đến hội luận phẩm dùng."

      "Ta mới cần gì đó của ngươi, Tần di , thể tùy tiện nhận đồ của người khác."Liễu Lan Yên thẳng thắn cự tuyệt.

      Thần buồn cười nhìn Liễu Lan Yên, khôngthể tưởng tượng được dựa vào địa vị lúc này của tặng đồ cho người khác mà còn có lúc bị cựtuyệt.

      "Ta phải là người khác. Nếu ngươi ngaycả hội luận phẩm cũng giành được quác quân, vậy sao ngươi lấy nội đan của ta được?"Yên Thần ôn hòa cười khẽ, dùng thủ đoạn để dỗhài tử.

      Liễu Lan Yên nghiêng đầu lát, chỉ có thểgiơ tay nhận lấy: "Được rồi."

      "Ta đây chờ mong biểu của ngươi ở hội luận phẩm." xong, Thần nở nụ cười, rồichợt biến mất bất ngờ như khi xuất hiệnvậy.

      "Xuất ." lát sau, Liễu Lan Yên lêntiếng .

      "Tiểu thư, người vừa rồi kia là Thần sao?"Thanh của Băng Lăng vang lên, nhưngkhông thấy được xuất của bóng dáng.

      "Còn có người dám giả mạo Thần sao?"Liễu Lan Yên buồn cười hỏi.

      Giới chắc còn chưa có người lớn gan dám giả mạo Thần nhỉ?

      "Tiểu thư....." Băng Lăng còn muốn tiếp gì nữa bị Liễu Lan Yên cắt ngang, Thần như thế nào, nàng mới thèm để ý đến.

      "Cất kỹ , những thứ này đều đủ rồi." Liễu LanYên phân phó .

      "Dạ, biết." Băng Lăng cất kỹ những thứ dược vừa rồi Liễu Lan Yên lặng yên tiếng độngđưa cho nàng, cảm thán trong lòng, quả nhiên tiểu thư đúng là có biện pháp, nhiều dược liệutrân quý như vậy, chỉ trong hai ngày ngắn ngủiđều chuẩn bị đầy đủ.

      " thôi." Liễu Lan Yên khoát tay, cảm giác được hơi thở của Băng Lăng biến mất, khu rừng to như vậy chỉ còn lại mình nàng.

      Lúc này mới nơi nắm chặt trường kiếm trongtay, giơ trường kiếm lên trước mắt, đánh giáthanh trường kiếm phong cách cổ xưa này.

      Vỏ kiếm cực kỳ bình thường, mảnh đen nhưmực, nhìn nguyên do vì sao.

      Liễu Lan Yên cúi đầu xem xét, cũng rúttrường kiếm ra, mà tùy ý cất vào.

      "Tôn chủ......" Bành Trăn ở trong phòngchờ đợi bẩm báo tình đột nhiên nhìn thấyYêu Thần thân, vội vàng đứng dậy hành lễ.

      Thần tùy ý khoát tay ngăn lại, tới cácghế dựa thoải mái của mình, nghiêng người dựa vào.

      "Tôn chủ, sông băng phía có phát ."Bành Trăn đến là để báo tin tức quan trọng này cho Thần biết, từ mặt có thể nhìn ra được hưng phấn đến mức nào, vấn đềnày bọn họ tra xét suốt ba trăm năm, hao phí biết bao tâm huyết và tinh lực, rốt cục cũng cóchút tin tức.

      "Đợi đến nửa tháng sau hội luận phẩm ." Thần câu, giống như hắt chậu nước lạnh băng, rót tận vào lòng Bành Trăn.

      Ba trăm năm, suốt ba năm năm, bọn họ biết hao phí bao nhiêu tâm huyết, tổn thấtbao nhiêu tánh mạnh mới tra được tin tức, thếnhưng còn phải đợi đến sau khi hội luận phẩmchấm dứt mới ?

      Việc này phải là chuyện mà Tôn chủ luôn tâm tâm niệm niệm sao?

      Sao lại còn chờ đến khi hội luận phẩm kết thúc?

      Bành Trăn kinh ngạc thôi.

      Hội luận phẩm... Hội luậ phẩm, đợi chút, chẳnglẽ là bởi vì - Liễu Lan Yên?

      "Tôn chủ lo lắng cho Liễu Lan Yên sao?"Bành Trăn thể tin được thất kinh hỏi.

      Luận phẩm cũng có lúc xuất tình huốngthương vong, chẳng lẽ Tôn chủ lo lắng cho LiễuLan Yên?

      "Tôn chủ, ngài có thể phái người phân phó tiếng, Liễu Lan Yên tuyệt đối có chút thương tổn nào." Bành Trăn đứng bên khuyên nhủ, chuyện sông băng liên quan đến cơthể của Tôn chủ, chuyện này giải quyết sớm mộtchút, tốt hơn phần cho Tôn chủ.

      "Nàng bị thương." Thần tự tin cười.

      Bành Trăn cũng lưu tâm lắm, người tớitham gia hội luận phẩm những tuổi trẻ tài cao, lại có dũng khí hơn người, đừng tổn thương,ngay cả chết cũng có khả năng.

      Liễu Lan Yên là kẻ ngốc có nửaphần lực, sao có thể có việc gì?

      Giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Bành Trăn, Yên Thần cười thoải mái, trong đó có đủvẻ đắc ý: "Nếu ngay cả kiếm Vô Trần cũngkhông thể thắng hội luận phẩm, còn dùng nó đểlàm gì?"

      câu cũng đủ khiến cho Bành Trăn há hốc miệng, đầu óc trống rỗng, chỉ có ba từkhông ngừng xoay quanh trong óc - kiếm VôTrần.

      phải chứ....... Trời ạ..........

      Chương 30: Thay đối thái độ


      "Tôn, Tôn chủ, Vô Trần kiếm phải là......"Bành Trăn tung hoành giới từ trước đến nay, là người sinh tử màng, thếnhưng lại vì ba chữ kiếm Vô Trần kia mà sợ tớimức lắp ba lắp bắp, mãi vẫn chưa ra đượcmột câu hoàn chỉnh.

      "Có vấn đề gì?" Thần tùy ý liếc mắt nhìnBành Trăn cái, chút để ý hỏi.

      Chỉ cái liếc mắt, ràng giống như ánh mắttrời ngày xuân, lại khiến Bành Trăn sợ tới mứclập tức lắc đầu liên tục: " có vấn đề, có vấn đề gì cả."

      Đây là của Tôn chủ, Tôn chủ thích cho ai thìcho.

      Chỉ là, thứ đó nếu xuất trong hội luận phẩm.... Bành Trăn biết cảm xúc tạicủa mình là gì, trừ bỏ khiếp sợ, nhiều hơn là lại cảm giác xem kịch vui cười nỗi đaungười khác.

      chờ mong phản ứng của những ngườikia.

      Lúc này động tĩnh trong Liễu phủ còn lớn hơncả nơi này.

      Vết thương của Liễu Hâm Dung vừa tốt lên bị lộn xộn của nàng làm cho nứt toét ra, máu tươi chảy ngừng.

      "Phụ thân, người vừa cái gì?" Liễu HâmDung căn bản là bất chấp thương thế người, thể tin được trừng lớn hai mắt, cho rằngđầu óc của phụ thân nhà mình bị hỗn loạn, nên mới có thể ra những lời hoang đườngnhư thế.

      "Ta , đối tốt với Liễu Lan Yên chút."Liễu Tấn Lợi đau lòng nhìn nữ nhi nhà mình, vộivàng sai nha hoàn mang thuốc trị thương tốt nhất đến, cầm máu cho nàng.

      Liễu Hâm Dung vẫn cố chấp màng đếnvết thương người, vội vàng ép hỏi: "Phụthân, dựa vào cái gì mà phải đối xử tốt với con ngốc kia? Dựa vào cái gì?"

      " tại nàng ta là người được Thần xemtrọng, chúng ta đương nhiên phải đối tốt với nàng ta, cho dù thế nào, đối tốt với nàng, chỉmang đến cái lợi cho chúng ta." Liễu Tấn Lợi an ủi Liễu Hâm Dung, "Nữ nhi à, phụ thân biết con thoải mái, trước hết cần phải nhẫn nhịn."

      Liễu Hâm Dung cúi đầu xuống, ai thấyđược biểu cảm của nàng, khiến cho Liễu Tấn Lợi khẩn trương vạn phần ngừng dò xétnàng, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng rồi lại làm ra chuyện dại dột gì đó.

      Liễu Tấn Lợi vừa định khuyên thêm hai câu,Liễu Hâm Dung mở miệng trước: "Phụ thân, con biết. Để cho con yên lặng chút."

      Liễu Hâm Dung như vậy, Liễu Tấn Lợi cho là nữ nhi của mình nghĩ thông suốt, chỉ là còn chút khó chịu trong lòng mà thôi.

      "Nữ nhi ngoan, trước cứ nhịn chút, vì cuộcsống sau này của chúng ta. Chỉ cần chúng ta có thể đứng vững được, cần như thế nữa."

      Liễu Tấn Lợi đau khổ khuyên nhủ đối lấy tiếng "Dạ" khẽ của Liễu Hâm Dung, Liễu TấnLợi biết lúc này Liễu Hâm dung thoải mái, nhưng thấy nàng đồng ý, cũngkhông thêm gì nữa, than tiếng rồirời .

      "Các ngươi đều xuống . Hoàn Thúy, ngươiở lại." Đợi đến khi Liễu Tấn Lợi rời , Liễu Hâm Dung đuổi hết tất cả nha hoàn trong phòngra ngoài.

      "Tiểu thư, người phải kiên nhẫn chút."Hoàn Thúy nhàng bôi thuốc trị thương cho Liễu Hâm Dung, giúp nàng cầm máu cho miệngvết thương.

      Đợi đến khi băng bó lại vết thương xong, Hoàn Thúy đỡ Liễu Hâm Dung nằm xuống: "Tiểu thư, người đừng kích động, lão gia cũng chỉ xài kế tạm thời mà thôi."

      "Khổ sở?" Liễu Hâm Dung cắn răng cười lạnh: "Lúc phụ thân của Liễu Lan Yên là Đại trưởnglão, người khác chúng ta hưởng hào quang của bọn họ. Đợi đến khi cha ta ngồi lên vị tríĐại trưởng lão, còn phải nuôi dưỡng con đần độn Liễu Lan Yên sao?"

      "Con ngốc đó dựa vào cái gì mà có hôn ước với vương gia Dư Cận Thước chứ? Dựa vào cái gì mà dược Thần coi trọng?" Hai mắt Liễu Hâm Dung phát ra hận ý oán độc: "Lúc bọn họthịnh vượng cho tiền cho đồ châm chọcchúng ta, tại bọn họ nghèo túng, còn làm kẻđần độn chắn trước mắt ta. có cửa đâu!"

      Liễu Hâm Dung cắn răng phát ra thanh lạnh lùng: "Nếu Liễu Lan Yên muốn tham gia hộiluận phẩm, đến lúc đó ta cho nàng ta biết, thế lực của phụ thân nàng còn, nàng còn là nữ nhi của Đại trưởng lão đượcngười người kính ngưỡng nữa. Người đó là ta!"

      "Tiểu thư, ý của người là......" Hoàn Thúy vừa nghe, , nhất định là tiểu thư từ bỏ ý đồ rồi.

      "Xảy ra thương vong trong hội luận phẩm làchuyện rất bình thường." Liễu Hâm Dung cườiâm hiểm, trong mắt chứa đầy hàn ý, giống như con rắn độc hiểm luôn nấp mình trongbụi cỏ, chờ thời cơ đến liền công kích con mồi.

      Cùng thời gian đó, Liễu Lan Yên cúi đầu nhìncốc nước trước mặt, bên trong chiếu cảnh tượng xảy ra trong phòng Liễu Hâm Dung, thở dài tiếng đầy xa xăm, lẩm bẩm: " Thấy được ? Phụ thân, lúc trước người cho rằngtình nghĩa huynh đệ là quan trọng nhất, xem ra trong mắt bọn họ, đó chỉ là vũ nhục bọn họ mà thôi."

      Chia xẻ những thứ tốt với bọn họ, ngược lại trởthành vũ nhục, aii......

      "Tiểu thư, tiểu thư, người trở lại sao?" Thanh của Tần Tụ vang lên, cửa phòng chợt bị đẩyra.

      "Ai nha, tiểu thư, nước này là để uống, sao lại chọc tay vào." Tần Tụ nâng tay của Liễu Lan Yên lên, vội vàng kiểm tra: "May quá, có bị phỏng."

      "Dì Tần, vừa ra ngoài nhặt củi sao?" Liễu LanYên vội vàng đứng dậy nhìn giỏ trúc đặt bênngoài.

      " phải, phải." Tần Tụ lộ ra vẻ mặt kích động lôi kéo cánh tay Liễu Lan Yên: "Làđưa nha hoàn đến cho tiểu thư, tiểu thư, rốt cuộc người hết khổ rồi."

      Tần Tụ căn bản thèm để ý cuộc sống củamình như thế nào, chỉ cần Liễu Lan Yên sốngtốt là được.

      "Nha hoàn? Hết khổ?" Liễu Lan Yên chân tướng nghiêng đầu nhìn Tần Tụ.

      Tần Tụ kích động lau khóe mắt mình: "Tiểu thư, chỉ cần chờ thêm thời gian nữa, ta tìmNhị Lão Gia, kêu mau chóng làm xong hônsự của tiểu thư và Vương gia, đến lúc đó, cuộcsống của tiểu thư khác rồi."

      "Ừ." Liễu Lan Yên mơ mơ hồ hồ gật đầu, trong viện vang lên tiếng ồn ào.

      Tần Tụ vừa nghe, vội vàng dặn Liễu Lan Yên câu: "Tiểu thư, người ở trong phòng nghỉngơi trước , ta dẫn nha hoàn mới tới này làm quen hoàn cảnh chút."

      Tần Tụ bước nhanh đến mở cửa, lúc ra cửa, dè dặt cẩn trọng đóng cửa phòng lại, để tiếng ồn ào bên ngoài làm ảnh hưỡng đến việc nghỉngơi của Liễu Lan Yên.

      Liễu Lan Yên mỉm cười, chiếu cố? Giám thị thìcó.

      Nhìn thấy Thần có hành động kỳ quái đối với nàng, còn có người theo nàng vào rừngkia nữa, cũng là do Liễu Tấn Lợi phái ra .

      tại nàng ở trong mắt Liễu Tấn Lợi, chỉ làmột quân cờ hơn kém, lợi dụng nàng thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất, chỉ sợ là chuyện khiến Liễu Tấn Lợi đau đầu nhất lúcnày .

      Bất quá, đừng Liễu Tấn Lợi thấy kỳ quái, chính nàng tại cũng nghĩ ra.

      Mục đích tiếp cận nàng của Thần là gì.

      Lẽ ra, lấy thân phận của , còn muốn cái gì nữa chứ?

      Sao có thể cố tình có hứng thú với kẻ ngốc chứ?

      Nghĩ đến Thần, Liễu Lan Yên theo bản năng sờ lên ngực mình.

      Vừa rồi lúc ở trong rừng, trừ hơi thở cảm giác được của người Liễu Tấn Lợi phái ra, căn bảnkhông cảm giác được tồn tại của Thần.

      Nhưng mà, vẫn phát được, bởi vì -- đau lòng.

      Cái cảm giác đau lòng kỳ quái này nhắc nhở , Thần ở gần đây.

      Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tuyệt đối phải là ở yến hội Vương Cung, bởi vì lúc nhặtcủi núi, nàng cũng từng vài lần có cảm giác đau lòng quen thuộc này, có lẽ những lúc ấyYêu Thần nơi xa quan sátnàng.

      Này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Xem ra bí mật trong đó, nàng muốn tìm cơ hội,đào bới tốt phen.
      Chris, windlove_9693sunnysmile1012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 31: Hội luận phẩm được mọi người kỳ vọng cuối cùng cũngbắt đầu.

      Hội luận phẩm được tất cả những người trẻ tuổi mong đợi rốt cuộc cũng bắt đầu, mọi người sớm xắn tay áo chờ đợi được ở trong hội luận phẩm hiển lộ tài năng của mình.

      Hội luận phẩm vốn chính là nơi cho bọn họ biểu thực lực, giành được cơ hội vươn lên.

      Hội luận phẩm lần này bởi vì lời Thần lúc trước, mà khác nào tiêm cho bọn họ liều thuốc kích thích.

      Thần muốn tìm người truyền thừa sức mạnh, vậy chẳng khác nào là đệ tử của Thần chứ?

      Cái này nếu được Thần coi trọng, thành tựu sau này của bọn họ tuyệt đối là thể lường được.

      Thậm chí, vào ngày nào đấy, bọn họ rất cóthể trở thành người thay thế Thần, đứngđầu áp đảo cả Giới.

      Suy nghĩ loại cảm giác đó chút xem?

      Nghĩ đến cảm giác giẫm cả Giới dưới chân. . . . . .

      Đó là sức mạnh mà tất cả người tu luyện đềuhướng tới, là khát vọng đối với quyền thế!

      Cách hội luận phẩm còn canh giờ, sắc trời cũng còn chưa có sáng, mà bên trong hội trườngđã là người người tấp nập, chen lấn đến nước chảy lọt.

      Cũng may bên cạnh có đội thị vệ của VươngThành duy trì trật tự, nhiều người, nhưng vẫn là có Trật tự.

      "Tiểu thư, ngài đứng ở đây chớ lộn xộn, ta tìm Vương Gia chút." Tần Tụ căn bảnkhông cho là tiểu thư nhà mình tham giahội luận phẩm, bọn họ tới đây đơn giản chỉ là xem náo nhiệt chút.

      Về phần lời đồn đãi bữa tiệc, nàng nghe được, nhưng cũng chỉ cho là Thần nhấtthời hung thú thôi.

      "Vâng." Liễu Lan Yên ngoan ngoãn gật đầu, ngồi đàng hoàng ở chiếc ghế.

      Lúc này Tần Tụ mới yên tâm rời , đây là cơ hội tốt nhất, nếu , nàng mới sáng sớm như vậy mang Liễu Lan Yên tới hội trường.

      Đợi Tần Tụ khỏi, Liễu Lan Yên nhu thuận cúi đầu ngồi, là hoàn toàn phù hợp với thân phận nữ nhân ngốc của nàng.

      Qua phút cũng thay đổi tư thế, đột nhiên giọng hài hước vang lên: "Khôngngờ ngươi lại để ý hội luận phẩm nha?"

      Các Quý tộc thế gia đều có chỗ riêng của mình, có người ngoài quấy rầy, cho nên, tìnhhuống ở đây cũng sợ có người khác thấy.

      Liễu Lan Yên nhịn được ngẩng đầu:"Nếu như ngươi tới quấy rầy ta... ta sẽcàng vui vẻ hơn."

      Dư Hân Dật cúi đầu xem xét, vừa hay nhìn thấyvẻ buồn ngủ mông lung trong mắt Liễu Lan Yên, cả kinh há to miệng, ngay sau đó liềnhiểu được -- nàng là ngủ!

      "Tâm hồn ngươi đúng là lạc quan phóngkhoáng a." Dư Hân Dật cũng hề kháchkhí ngồi vào bên cạnh Liễu Lan Yên, lúc nàycòn có thể ngủ, nàng là quá tự tin hay là buông tha rồi?

      " Ngươi tham gia hội luận phẩm sao?"

      tin tưởng Liễu Lan Yên giống nhưbề ngoài, nhưng nàng giả bộ ngu và nàng có lực hay hoàn toàn phài cùng chuyện.

      "Dĩ nhiên." Liễu Lan Yên cười ha hả .

      Dư Hân Dật xem xét Liễu Lan Yên, trầm mặcnửa ngày, nghĩ thế nào cũng đều LiễuLan Yên rốt cuộc là muốn làm cái gì.

      Mặt khác, Dư Cận Thước thân là Vương Giađương nhiên cũng phải đến sớm, đúng lúc vừa chăm sóc xong chuyện hội luận phẩm, thìtâm phúc bên cạnh báo lại, người của Đại Trưởng Lão cầu kiến.

      Dư Cận Thước vừa cau mày vừa cho người tới, trong lòng thoáng qua tia nghi ngờ, Liễu Tấn Lợi cho người đến tìm làm gì?

      "Tham kiến Vương Gia." Tần Tụ vào hành lễ, Dư Cận Thước tùy ý khoát khoát tay, trong đầuthì suy tư, người này rốt cuộc là ai.

      "Vương Gia có từng nhớ hôn ước với tiểu thưnhà ta ?" Tần Tụ biết lần cầu kiến này cơ hội kiếm được dễ, nên vòng vo liền trực tiếp liền vào trọng điểm.

      "Trong tay tiểu thư còn nắm giữ ngọc bài của Đại Trưởng Lão, huống chi giờ Thần cũng đối đãi với tiểu thư bằng ánh mắt khác. Nôtỳ nghĩ nếu Vương Gia sớm làm đám cưới, thìđây chẳng phải là chuyện thêm hoa gấm sao."

      Nghe Tần Tụ như thế, Dư Cận Thước mới biết ra nàng là người bên cạnh Liễu Lan Yên.

      "Yên tâm, cái hôn ước này Bổn vương quên." Dư Cận Thước rất ràng cho Tần Tụ câu trả lời chắc chắn, nghe vậy lòng Tần Tụmừng như điên, "Nô tỳ chờ vương gia quyếtđịnh, biết khi nào Vương Gia mới có thểxác định được?"

      " Sau khi hội luận phẩm chấm dứt." Dư CậnThước xong, Tần Tụ lập tức cáo từ rời .

      Tâm phúc Dư Cận Thước bên cạnh thế nhưngcó hơi bất mãn: "Vương Gia, tỳ nữ nho nhỏnhư nàng chuyện là quá đáng."

      Cư nhiên muốn Vương Gia cho câu trả lời ràng, nàng cho là nàng là ai chứ?

      " sao." Dư Cận Thước khoát khoát taymột chút cũng có để ý, dù sao đối với lấy về nữ nhân là ai cũng quan trọng, quan trọng là nhìn phía sau nữ nhân đó có đầy đủ chỗ tốt cần hay .

      giờ Liễu Lan Yên chiếm được chú ý đặc biệt của Thần, có tư cách đó, chỉlà, thận trọng để đạt được mục đích, vẫn là phải quan sát nhiều chút, xem chúttrong hội luận phẩm Thần là để ý LiễuLan Yên, hay là chỉ coi nàng như món đồchơi.

      "Tiểu thư, vì sao Điện hạ lại tới đây?" Trở lạibên cạnh Liễu Lan Yên, Tần Tụ vừa hay nhìnthấy Dư Hân Dật từ bên này rời .

      " biết." Liễu Lan Yên chântướng .

      , nàng đúng là biết Dư Hân Dật tới đây làm gì.

      "Tiểu thư, sau khi hội luận phẩm lần này chấm dứt, Vương Gia đặt sính lễ. . . . . ." Lời TầnTụ còn chưa hết, liền bị giọng thô lỗcắt đứt, "Thế nào, lời đồn như vậy cũng dám nóira ngoài, sợ Vương Gia trách tội sao?"

      "Đây chính là vừa rồi chính miệng Vương Giađồng ý." Trước kia Tần Tụ chưa từng sợ qua Liễu Hâm Dung, lúc này có Thần và Dư Cận Thước làm chỗ dựa, nàng càng thêm khôngsợ.

      " sao?" Ánh mắt Liễu Hâm Dung dò xétquét Liễu Lan Yên cái, hoài nghi hỏi.

      "Dung nhi." Liễu Tấn Lợi theo sát phía sau vộivàng kéo ống tay áo Liễu Hâm Dung, bây giờkhông thể đắc tội Liễu Lan Yên, vậy cònphải thân thiện hữu hảo, sau này còn phải ởtrước mặt Thần tốt về Liễu Lan Yên vàicâu đấy.

      "Tần Tụ, ngươi cũng biết bình thường Dung nhi có chút tùy hứng, đều là người nhà nên đừng so đo nhiều như vậy." Liễu Tấn Lợi hướngvề phía Tần Tụ vẻ mặt ôn hòa , cùng ngàythường phản ứng tuyệt đối khác biệt trờimột vực.

      Trong lòng tính toán, Dư Cận Thướcđã đồng ý hôn ước với Liễu Lan Yên rồi sao?

      Xem ra, phải tang bốc Liễu Lan Yên thậtnhiều, bây giờ ngàn vạn lần thể để choquan hệ của hai bên sứt nẻ được.

      Liễu Tấn Lợi ngừng nháy mắt với LiễuHâm Dung, ngụ ý bảo nàng ngàn vạn lần đừng ra cái gì quá đáng.

      Đôi môi Liễu Hâm Dung giật giật, nhưng cũngkhông gì nữa, nghĩ đến mấy ngày nay, LiễuTấn Lợi ở bên tai nàng khuyên biết bao lâu.

      Hừ lạnh tiếng, Liễu Hâm Dung ngồi vào vị trí của mình, Liễu Tấn Lợi hướng về phía Liễu Lan Yên và Tần Tụ tỏ ý tốt nở nụ cười, sau đó vội vàng theo ngồi xuống.

      "Dung nhi, con đừng so đo quá nhiều, trướcnhịn chút." Liễu Tấn Lợi cố ý hạ thấp giọng , dùng lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được mà an ủi Liễu Hâm Dung.

      "Con biết rồi, phụ thân." Liễu Hâm Dung cũngkhông quay đầu, nhìn lướt qua sau lưng Liễu Lan Yên, sau đó ánh mắt chuyển sang trong hội trường, nơi đó chẳng mấy chốc tiến hành hội luận phẩm lần này.

      Chỉ cần hội luận phẩm bắt đầu. . . . . .

      Trong mắt Liễu Hâm Dung lóe lên ánh sáng ngoan tàn nhẫn, nàng có thể bảo đảm sinh mệnh của Liễu Lan Yên kết thúc trong hội luận phẩm lần này, cho nên, nàng có thể tạm thời nhịn trước chút.

      Khóe môi khẽ nhếch, trong mắt Liễu Hâm Dungcó tia sáng lạnh lẽo khát máu.

      Editor: tyvybutchi.

      Chương 32: Có trò hay để xem.

      Đợi đến khi mặt trời mọc, ánh sáng màu vàng phủ kín cả hội trường, mọi người từ đài caonhìn xuống đại môn quý giá bị người đẩy ra hai bên, đám thị vệ vây quanh, người ở phia trước chính là Thần thân bạch y.

      Tóc đen xõa tùy ý như trước, phiếm tầngánh sáng màu kim ắc nhàn nhạt, nụ cười ôn hòa giắt bên môi, cả người giống như thượng tiênnhàn hạ từ Tiên giới xuống nhân gian, cao quý lại lười biếng.

      Cả hội trường đề phòng sâm nghiêm, lại bởi vì Thần bước vào, mà phần uy nghiêm ởnơi này, thế nhưng được thổi vào loại gióxuân dịu dàng, làm tan cái bầu khí ngộtngạt trong hội trường.

      Nhưng ai bởi vì cái dạng ôn hòa nàymà cảm thấy nửa phần nhõm, đối mặt làYêu Thần, bọn họ cò thể thoải mái được sao?

      Chủ dĩ nhiên là hầu ở bên cạnh Thần,chỉ là, bởi vì khí thế của Thần quá mạnh mẽ, mà ngờ khí thế của người đứng đầu giới lại phải đành bị ép xuống.

      Thần và Chủ cùng nhau tới, ánh mắtcủa mọi người cũng là đường theo, nhất là ánh mắt của người trẻ tuổi lại càng thêm nhiệtliệt, dù sao Thần đứng vạn người kia rất có thể lập tức trở thành sư phụ của trong số bọn họ mà.

      Vì thế làm sao mà bọn họ có thể kíchđộng được chứ? Thần và Chủ chia ra ngồi xuống ở chủ vị cao nhất, những Quý tộc thế gia kia cũng đều có khán đài dành riêng cho mình, ai cũng quấy rầy ai, về phầnkhán đài bình thường chính là chỗ cho dân chúng đến xem náo nhiệt.

      Tất cả người trẻ tuổi quyết định tham gia hộiluận phẩm lần này đều vì trận đấu mà chuẩn bị.

      "Biểu ca, muội cũng ." Tạ Hân Tú hướng về phía Dư Cận Thước cười ngọt ngào, lúc nàynàng có vẻ cao ngạo tự đại như ngày thường nữa, mà ngược lại nhu thuận như các đại gia khuê tú khác.

      "Cẩn thận chút." Dư Cận Thước đối với người biểu muội này của mình vẫn là rất thương , yên lòng dặn dò câu.

      Dù sao hội luận phẩm nhất định là phải tiến hành tới cùng, có thể tự động rút lui.

      "Yên tâm , biểu ca, muội có chừng mực." Tạ Hân Tú cười, đối với thực lực của mình, nàng rất tự tin.

      Tạ Hân Tú vừa kết thúc, ánh mắt Chủ nhìn lướt qua Dư Hân Dật vẫn ngồi bên cạnh uốngtrà, lạnh lùng hừ tiếng.

      tiếng này, khiến Dư Cận Thước ở đáy lòng cười thầm dứt.

      Đúng là người Điện hạ tốt, như thế học thuật, Chủ sợ rằng đãkhông ôm bất kỳ hy vọng gì rồi.

      "Tiểu thư, ngươi làm cái gì?" Tần Tụ kéo LiễuLan Yên muốn rời khỏi chỗ ngồi lại.

      "Ta tham gia hội luận phẩm." Liễu Lan Yên kéo kéo tay áo của mình, nhưng thoát rađược, uất ức mếu máo, "Tần di, buông ra á...,hội luận phẩm lại bắt đầu ngay lập tức."

      "Chớ hồ đồ, tiểu thư ngài lực, thế nào tham gia?" Sắc mặt Tần Tụ trầm xuống,muốn kéo Liễu Lan Yên về chỗ ngồi.

      "Nhưng. . . . . ."

      "Chớ nhưng mà, tuyệt đối thể làm chuyện nguy hiểm như vậy." Tần Tụ căn bảnkhông cho Liễu Lan Yên có cơ hội mở miệng.

      "Tần Tụ, làm vậy tốt lắm đâu." Liễu TấnLợi mở miệng , "Lan Yên tham gia hội luận phẩm là chuyện Tôn chủ qua, nếu nàng tham gia, Tôn chủ trách tội xuống, hậuquả cũng phải là ta và ngươi có thể gánhnổi."

      "Chuyện này. . . . . ." Tần Tụ khổ sở cau mày, Thần cũng phải là người nàng có thểđắc tội nổi.

      "Yên tâm , nếu cảm giác thực lực đủ, hoàn toàn có thể lập tức rút lui mà." Liễu TấnLợi an ủi Tần Tụ, rồi quay đầu dặn dò Liễu Lan Yên, "Lan Yên, ngươi ngang qua sân khấumột cái, sau đó liền lui ra ngoài."

      "Tiểu thư, người nhớ đứng ở mép sân khấu, saukhi vừa bắt đầu, người liền lui ra ngoài là được."Tần Tụ hiểu được ý của Liễu Tấn Lợi.

      Liễu Lan Yên đồng ý là tham gia hội luận phẩm, nếu như bây giờ thi đấu, vậy phải đồng nghĩa với lừa gạt Thầnsao?

      Vì thế vừa bắt đầu liền lui ra ngoài, đả thương đến tiểu thư cũng đắc tội Thần.

      "Ừm." Liễu Lan Yên gật đầu cái, xuống.

      Canh giờ đến, tất cả những người trẻ tuổi đềuđi lên đài tỷ thí giữa hội trường.

      Cái đài này tỷ thí lớn bằng nửa giansân đá banh, người tới tham gia hội luận phẩmkhông ít, nhưng đứng ở đó vẫn cóchút nào chật chội.

      Dư Cận Thước đứng dậy, hướng về phía YêuThần và Chủ thi lễ cái, sau đó xoayngười cất giọng : " Quy tắc của hội luậnphẩm vẫn như cũ, trong trận tỷ thí ai có thể kiên trì được đến cuối cùng là người thắng, còn rút lui khỏi nơi quy định, coi là nhận thua."

      Đối với quy tắc của hội luận phẩm tất cả mọingười đều rất quen thuộc, nếu mới vừa rồi Tần Tụ cũng đồng ý cho Liễu Lan Yên tiến vào nơi thi đấu.

      Dư Cận Thước lại mấy câu khích lệ, sau liềntuyên bố tỷ thí bắt đầu.

      Nếu về hội luận phẩm, đơn giản chính làmột cuộc đại hỗn chiến.

      Chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, có thể mộtphát đánh bại tất cả mọi người bên trong sân,như vậy trở thành nhân vật trẻ tuổi dẫn đầuđương nhiên cũng phải chơi.

      Dĩ nhiên, cũng phải là những người thua là đồ bỏ .

      Cái gọi là đại hỗn chiến, chính là có người chú trọng hợp tác, cho nên, rất nhiều ngườithông qua hội luận phẩm được lựa chọn là tài năng đáng được bồi dưỡng.

      Theo Dư Cận Thước ra lệnh tiếng, hội luận phẩm liền chính thức bắt đầu.

      đạo ánh sáng nhàn nhạt từ mép sân khấu chiếu dọc lên cao, trực tiếp bao bọc tất cả những người trẻ tuổi sắp tham gia hội luận phẩmvào trong đó.

      Như vậy, lực lượng bên trong thể tiết ra ngoài, người bên ngoài cũng thể vào được, đượng nhiên ai được tham dự đến khi hội luận phẩm có kết quả.

      Đáng lẽ Liễu Lan Yên đứng bên ngoài vòng sẽphải xoay người nhảy xuống ngay lúc đó, nhưng biết thế nào, nàng đột nhiên bị người bên cạnh chen lấn đẩy cái, thế nhưng cách xa khỏi mép khán đài.

      "Tiểu thư!" Tần Tụ kêu lên tiếng, vụt mộtcái chạy tới bên lan can khán đài, gấp đến độdậm chân.

      Muốn kéo Liễu Lan yên ra, thế nhưng, chỉ cóthể tiến vào tham gia hội luận phẩm, trừ phi là mình nhảy ra, hoặc là bị đánh ra ngoài, nếu , người ngoài căn bản là có cáchnào đột phá tầng bình phong kia.

      Liễu Lan Yên hiển nhiên là luống cuống, ở bên trong bị người chen lấn ngã trái ngã phải.

      Đối với thân phận của Liễu Lan Yên, mọi người đều ràng, có cách nào, là bởi vì nàng quá nổi danh, muốn biết cũng khôngđược.

      Vì có lời Thần , nên những người đó cũng dám trực tiếp ra tay với Liễu LanYên, chỉ là, dư lực giao thủ của nhữngngười khác cũng đủ muốn mạng Liễu Lan Yên rồi.

      Chủ thấy bộ dạng chật vật của Liễu Lan Yên, len lén dùng dư quang nơi khóe mắt liếcnhìn Thần, muốn xem phản ứng của .

      Nhưng cuối cùng lại để cho Chủ thất vọng, Thần chút phản ứng cũng có, mà là giống như nhìn thấy Liễu Lan Yên bị người đụng phải càng ngày càng hướng sâuvào trong sân.

      Bành Trăn theo Thần đến cũng là hiểu nhíu mày, Tôn chủ để ý Liễu Lan Yên nhưthế, nếu cứ tiếp tục, Liễu Lan Yên có thểcòn sống rời , căn bản là si tâm vọng tưởng,chẳng lẽ vài ngày trước đó Tôn chủ đối xử đặc biệt với Liễu Lan Yên chỉ là do quá rảnh rỗi và nhàm chán sao?

      Chẳng lẽ có người nhàm chán tới mức, khôngthèm quan tâm đến chuyện quan trọng của bản thân, mà lại theo tiểu nha đầu chơi đùa sao?

      "Tôn chủ. . . . . ." Bành Trăn đến gần bên tai Thần dùng lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nhàng thấp kêu tiếng.

      định nhắc nhở Tôn chủ tiếng, cũngkhông còn biện pháp nào khác, Liễu Lan Yên chỉ sợ chết ở hội luận phẩm này thôi.

      Thần đùa giỡn cong lên khóe môi, nhẹgiọng hỏi: "Ngươi có thấy được người nàngcó nửa điểm vết thương nào ?"

      Bị Thần như vậy, đến lúc này Bành Trăn mới giật mình, Liễu Lan Yên đường bị người chen lấn, thế nhưng lại chút dư lực nào có thể lưu lại người nàng nửa phần dấu vết.

      Này, là trùng hợp sao?

      Hay là dự tính trước?

      Bành Trăn hiểu nhìn về phía Thần,chỉ thấy bên môi Thần cong lên nụ cười ý vị sâu xa, nhàng : "Có trò hay để xem rồi."
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33. Sức mạnh ban đầu. [Uylực sơ hiển].

      Edit: Linh.

      Bên trong sân đấu mảnh hỗn loạn, mọingười đều đem hết toàn bộ lực của mìnhphóng ra, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong kết giới muôn màu muôn vẻ, các loại lực đồng thời phóng ra giống như nhiều chùm pháohoa nở rộ, khiến người xem hoa cả mắt.

      Cùng với thanh ‘rầm rầm’ khi lực va chạm vào kết giới bảo vệ, làm cho lòng người kinh sợ.

      Càng đừng nhắc đến nhiều điểm huyết quang theo ánh sáng của lực ra ở bên trong, cho dù là có kết giới bảo vệ, mọi người khán đài vẫn loáng thoáng ngửi thấy mùi máutươi nhàn nhạt.

      Rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ, có ngườirút lui khỏi sân đấu.

      Bất kể là bị bắt buộc hay là tự nguyện, bọn họđã thua trong hội luận phẩm lần này.

      Dư Hân Dật nhìn như tùy ý ngồi khánđài uống trà nhưng kỳ ánh mắt của vẫn chưa từng rời khỏi Liễu Lan Yên lần nào.

      Vào lúc mọi người chém giết lẫn nhau trái lại nàng thành công thu hút chú ý củanhiều người.

      vì cái gì khác, chỉ vì nàng là người duy nhất sử dụng đến nửa phần lực mà người lại hoàn toàn có bất kì vết thương nào.

      Mọi người khán đài dần dần phát hội luận phẩm lần này có vài người biểu cực kỳ xuất sắc, chỉ có lực kém mà còn xuống tay cực kì tàn nhẫn.

      chút cũng nhìn ra bọn họ từng lànhững con cháu thế gia được sống an nhàn sungsướng, mà giống như trải qua vô số cuộckhảo nghiệm sinh tử.

      Những người này những hấp dẫn mọi người khán đài mà ngay cả người trong sân cũng biết được lợi hại của bọn họ, sau khi gặp phải bọn họ, cũng xuất thủ mà trực tiếp tự động rút lui.

      Nhận thua chung quy còn tốt hơn so với mất mạng.

      canh giờ sau, ngay cả Tạ Hân Tú cũng thối lui vì thể lực đủ, bên trong sân đấu chỉcòn lại hơn ba mươi người.

      Lúc này, toàn bộ người trong sân đều dừng tay, điều này cũng làm cho Tô Hãn Hạo tận lựcchống đỡ nãy giờ lấy được chút thời giannghỉ xả hơi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy LiễuLan Yên mơ mơ màng màng đứng ở bên trong sân đấu, chân mày của hơi nhíu lại.

      "Lan Yên, ngươi còn mau rời ?" Mới vừa rồi có chú ý tới, làm sao LiễuLan Yên vẫn còn ở bên trong sân đấuđược.

      "Tô công tử, ngươi hãy cứ trông nom chínhmình là được rồi." Liễu Hâm Dung ở bên lạnh lùng mở miệng, trong lời để lộ ra tia đắc ý.

      Lời của Liễu Hâm Dung khiến cho Tô HãnHạo trở nên kinh sợ, trừ và Liễu Lan Yên ra, tất cả các ánh mắt của mấy người còn lại đềukhông có ý tốt mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhất là khi Liễu Hâm Dung chậm rãi về phía , những người đó đều tự động táchra, nhường cho nàng cái lối tới.

      Quá ràng rồi.

      Căn bản cần phải suy đoán.

      "Bọn họ là người của ngươi?" Cặp mắt Tô Hãn Hạo nhìn chằm chằm Liễu Hâm Dung, khẳng định .

      "Tất nhiên." Liễu Hâm Dung cười đắc ý "Nếumuốn thắng trong hội luận phẩm, làm sao có thể sử dụng chút thủ đoạn nho này?"

      "Huống chi, hội luận phẩm cũng có quy định, được tìm trợ thủ cho mình." Liễu Hâm Dung đối với kế hoạch của mình cực kỳ hài lòng.

      xong, nàng ta hơi ngửa đầu, cố ý nhìn vềphía Dư Cận Thước. Người có thể trở thành Vương Phi, ngoại trừ dung mạo và bối cảnh, còn phải có mưu trí.

      Ở trong quy tắc tìm được phương thức có lợi nhất, đây mới là mưu trí cao nhất.

      Chỉ có như vậy mới có thể xứng với Dư Cận Thước.

      Mục đích tham gia hội luận phẩm lần này, chỉ là phải toàn thắng, mà quan trọngnhất, nàng muốn chứng minh thực lực của mình với hai người.

      là Dư Cận Thước, nàng muốn cho biết, phải cùng với loại người gì thành hôn mới là lựachọn tốt nhất của .

      Người còn lại là Thần, lực lượng của hắnnếu muốn chuyển giao xuống, đương nhiên làmuốn chọn ra người tốt nhất.

      Nàng chính là thí sinh tốt nhất trong bọn họ.

      "Tô công tử, ngươi còn muốn đấu với ta sao?"Liễu Hâm Dung cũng có bị thương, nàng vẫn bảo tồn thể lực để chờ đợi thời khắc cuốicùng này.

      Tô Hãn Hạo liếc mắt nhìn hơn ba mươi người bên cạnh Liễu Hâm Dung, mới vừa rồi biểu thích giết chóc của họ lưu lại ấn tượng thậtsâu trong đầu , đánh, tuyệt đối đánh lại.

      "Lan Yên, chúng ta ." Nhanh chóng cân nhắctình thế, Tô hãn Hạo che trước người Liễu Lan Yên, ý bảo nàng trước, bọn họ lui ra nhậnthua.

      "Tô công tử, ngươi có thể , Lan Yên có hay , cũng phải do ngươi quyết định."Liễu Hâm Dung cắn răng hừ lạnh .

      Nhất là bộ dáng Tô Hãn Hạo che trước mặt LiễuLan Yên tràn đầy ý muốn bảo hộ, Liễu Lan Yên là kẻ ngốc, tại sao còn có nhiều người muốn che chở cho nàng như vậy?

      "Thế nào? Ngươi còn muốn ép nàng ở lại hay sao?" Tô Hãn Hạo cũng sợ đắc tội LiễuHâm Dung, ở hội luận phẩm, phân chia thân phận cao thấp, ai cũng thể bởi vì chuyện ở hội luận phẩm mà trả thù sau đó. Đây cũng là quy định, ai vi phạm, chém!

      "Tô công tử, cho dù ngươi nghĩ muốn che chởcho muội muội nhà ta, ngươi cũng phải nghe lựachọn của nàng trước chứ." Liễu Hâm Dung cốgắng kìm nén trái tim ghen tỵ của nàng,đem vấn đề này ném cho Liễu Lan Yên.

      "Liễu Hâm Dung, ngươi đừng càn quấy, người nào mà biết Liễu Lan Yên nàng....." Tô Hãn Hạo chưa hết câu dừng lại. Nếu ra câu tiếp theo, làm tổn thương Liễu LanYên.

      "Nàng làm sao?" Hết lần này đến lần khác Liễu Hâm Dung có buông tha, tiếp tục hỏikhiến cho Tô Hãn Hạo mặt đỏ tới mang tai, nhấtthời biết nên như thế nào cho phải.

      "Tô công tử, ta muốn thắng hội luận phẩm." Sau lưng vang lên giọng sợ hãi của Liễu Lan Yên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

      "Lan Yên!" Tô Hãn Hạo thể tưởng tượngnổi mà kêu lên, nàng rốt cuộc có biết nếu như cứ tiếp tục như vậy nàng toàn mạnghay .

      "Tô công tử, chuyện giữa hai tỷ muội chúng ta,cũng phiền đến ngươi hao tâm tổn trí."Liễu Hâm Dung về phía trước mấy bước, bức bách Tô Hãn Hạo.

      "Tô công tử, ta rời . Đa tạ ngươi."Liễu Lan Yên nhàng , đổi lấy tiếngthở dài của Tô Hãn Hạo, xoay người rờikhỏi sân đấu.

      "Lan Yên, bây giờ ngươi lui ra . Ta khôngmuốn đả thương ngươi." Liễu Hâm Dung cố ý bày ra bộ dáng tỷ muội tình thâm, khuyênLiễu Lan Yên rút lui.

      ra nàng biết, chắc chắn Liễu Lan Yên nghe theo lời của mình.

      Liễu Lan Yên là kẻ ngu, mà kẻ ngu luônrất cố chấp.

      Chuyện mà nàng ta nhận định cho đến bây giờ cũng chưa từng đổi ý lần nào.

      Đúng như dự đoán, Liễu Lan Yên kiên định lắcđầu cái: " muốn."

      " như vậy..... Aizzzz....." Liễu Hâm Dung nhắm hai mắt lại, xoay người, giống như đành lòng nhìn thấy tình trạng bi thảm sau đó của Liễu Lan Yên.

      Bên trong sân đấu, người được Liễu Hâm Dungthuê liếc mắt nhìn nhau, người trong đó tới, đối phó với người chút lực như Liễu Lan Yên, quả thực là rất dễ dàng.

      "Tiểu thư, nhận thua, nhận thua !" Tần Tụ ở khán đài gấp đến độ ánh mắt cũng đỏ lên,liều mạng dùng sức vỗ vỗ tay vịn.

      Dư Hân Dật trong lòng cũng căng thẳng, buốngchun trà xuống, gắt gao nhìn chằm chằm bên trong sân đấu.

      biết Liễu Lan Yên muốn làm cái gì, ba mươi người này, căn bản chính là những kẻliều mạng, Liễu Lan Yên lần này quả là lành ít dữ nhiều.

      Người đánh Liễu Lan Yên đem lực ngưng tụở chỗ, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt ởtrong lòng bàn tay lóe lên, xé rách khí, phát ra tiếng gào thét, giống như là mãnhthú trong núi sâu điên cuồng gào thét, mọi ngườinghe được ‘da đầu tê dại tâm hoảng ý loạn’. [ da đầu run lên, lòng dạ rối bời.]

      Vừa thấy thế tấn công của người kia, tất cả mọingười bên trong hội trường đều hiểu, lần nàyLiễu Lan Yên tuyệt đối là có hy vọngsống sót trở về.

      ‘Đùng’ tiếng vang lớn, hình như là thứgì bộc phá, mọi người căn bản cũng thấyrõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đoàn huyết vụ nổ tung sân đấu.

      Huyết vụ dần dần phiêu tán, lộ ra Liễu Lan Yên lạnh nhạt cười khẽ, bị thương mộtchút nào, về phần người mới vừa rồi tấn côngnàng, kết quả cần cũng biết.

      Chương 34. Lực lượng mạnh mẽ [Vạm vỡ lực lượng].

      Edit. Linh.

      "Làm sao vậy?"

      "Xảy ra chuyện gì?"

      ‘Oanh’ tiếng, khán đài lập tức vang lên trận tiếng nghị luận ầm ĩ.

      Cũng chưa kịp nhìn , cái người mới vừa rồi tấn công Liễu Lan Yên tại sao lại đột nhiên trởthành mưa máu rồi biến mất.

      Cho dù Liễu Lan Yên phản kích, cũng thể trực tiếp giết người kia trong nháy mắt nhưvậy.

      Thực lực của người kia chính là trình độ lựccấp ba, đừng Liễu Lan Yên là người ngu có chút lực nào, cho dù đều là ngườitrẻ tuổi tham gia hội luận phẩm như nhau, ở dưới tay cũng có nửa phần ưu việt.

      Nghe được tiếng kinh hô, Liễu Hâm Dung kinhngạc xoay người, đúng lúc nhìn thấy huyết vụmàu đỏ bay qua, mùi máu tươi nhàn nhạt xông vào mũi, gương mặt có chút ướt, đó là vết máu trung bắn vào.

      Liễu Hâm Dung thể tin được đưa tay sờ vệt máu mặt mình, cúi đầu, sững sờ nhìn chằm chằm màu đỏ máu đầu ngón tay nàng.

      ta lại bị đứa ngốc như Liễu Lan Yên giếtchết?

      "Chuyện gì xảy ra?" Liễu Hâm Dung giận dữ hỏi những người ngây ngốc kia, nàng chimột số bạc lớn mời bọn họ đến phải để cho bọn họ ngẩn người ở đây.

      "Nàng, nàng ta..... Giết người của chúng ta."

      Người bị Liễu Hâm Dung hỏi, rốt cuộc cũnghoàn hồn, run rẩy giơ cánh tay chỉ vào Liễu Lan Yên, vẻ mặt kia giống như là nhìn thấy quỷ.

      "Làm sao có thể?" ai giết người cũng có thể,nhưng mà Liễu Lan Yên giết người, còn là người có lực cấp ba, bằng cho nàng biết là mặt trời mọc từ phía tây còn có thể dễ tin hơn chút.

      "Liễu tiểu thư, chuyện lần này....." Nhìn thấy bộ dạng của người vừa mở miệng chuyện kia, có ý định rút lui.

      "Các ngươi nhìn nàng có nửa phần lực hay ?" Liễu Hâm Dung chờ người kia xong, lập tức chỉ vào Liễu Lan Yên, nàngvẫn tin, Liễu Lan Yên là người bất tửchi thân.

      Nàng làm thế nào cũng thể diệt trừ Liễu Lan Yên, có phải ?

      Nghe được lời của Liễu Hâm Dung, những người đó cũng từ từ quan sát Liễu Lan Yên, quảnhiên, ở người nàng có nửa phần dấuhiệu của lực. Vấn đề là, người của bọn họ vừa rồi xác thực chết.

      Mấy người cho nhau ánh mắt, từ từ tạo thành vòng vây, tiến tới gần Liễu Lan Yên.

      Theo cước bộ di động của bọn họ, lực trênngười ngừng tăng vọt, xem ra mớivừa rồi màn kia để lại cho bọn họ ấntượng quá sâu, lần này bọn họ dám lơ là.

      Bọn họ muốn cùng nhau hợp lực, cùng nhaucùng nhau chém giết Liễu Lan Yên.

      "Nhị lão gia, van cầu ngài, mau để cho Liễu Hâm Dung tiểu thư dừng tay. Ta van xin ngài."Tần Tụ thấy tình huống bên trong sân đấu, xoayngười ‘bịch’ tiếng, liền quỳ xuống trướcmặt Liễu Tấn Lợi, ngừng cầu xin.

      vào được sân đấu, chỉ có Liễu Tấn Lợi mới khuyên nhủ được Liễu Hâm Dung, bàkhông muốn nhìn thấy tiểu thư của mình phải chết.

      "Hội luận phẩm cho phép có nửa điểmngoại lực tham dự, ta cũng có biện pháp."Bây giờ Liễu Tấn Lợi cũng biết mình có tâm trạng gì.

      Sau lưng Liễu Lan Yên còn có Thần, con của mình làm vậy quá lỗ mãng rồi.

      Nhưng mà, cho dù ở hội luận phẩm giết người,cũng có ai so đo tính toán.

      Tới tham gia hội luận phẩm vốn chính là cóthương vong, điều này tất cả mọi người đều hiểu.

      Liễu Tấn Lợi thèm để ý phản ứng củaTần Tụ mà nhìn về phía Thần ghế chủ vị, thấy vẫn lười biếng tựa vào ghế ngồi nhưcũ, cũng có vì tính huống bên trong sânđấu mà dao động nửa phần cảm xúc.

      Liễu Tấn Lợi trong lòng ‘lộp bộp’ tiếng, vậy có nghĩa là Thần để ý đến Liễu LanYên sao?

      Liễu Lan Yên đưa lưng về phía khán đài, ngheđược giọng của Tần Tụ, cặp mắt vẫn bìnhtĩnh như nước kia đột nhiên lóe ra tia ánh sáng sắc nhọn, hơi ngẩng đầu lên, từng bướclướt qua đám người, nhìn thẳng về phía Liễu Hâm Dung.

      Chỉ cái nhìn như vậy thôi khiến cho con ngươi của Liễu Hâm Dung đột nhiên co rút mộttrận, giống như có lưỡi dao sắc bén xuyên thấu qua hai tròng mắt nàng ta, đâm thẳng vàotrái tim, đau đến mức khiến thân thể nàng ta runlên, cũng dám nhìn thẳng vào mắt Liễu Lan Yên nữa.

      "Liễu Hâm Dung, ta làm cho ngươi sống bằng chết." Thanh quen thuộc nhưng giọng điệu lại hề giống, lạnh lẽo tựa như truyền đến từ phủ, hàn thấu xương, khiến cả người nàng phát run cầm cập.

      Liễu Hâm Dung kinh ngạc ngẩng đầu, thểtin được nhìn qua, đây là lời mà Liễu Lan Yên ra sao?

      Vội vàng ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua đạo ánh sáng lạnh tàn bạo, cỗ mùi máu khiến người ta buồn nôn làm nàng bị sặc, nặng nề ho khan.

      Ngẩng đầu nhìn kỹ, lại khiến cho nàng ngâyngười như phỗng chỉ trong cái nháy mắt.

      Trống .

      Bên người Liễu Lan Yên trống .

      có gì cả.

      Hơn ba mươi người mới vừa rồi bao vây LiễuLan Yên, tất cả đều biến mất.

      Ừ..... là biến mất cũng đúng lắm, trênmặt đất, tảng đá, đều có tầng dấu vết màu đỏ nhàn nhạt, giống như là mưa máu rơixuống, cực kỳ đều đặn.

      Theo vết máu nhìn sang, vừa lúc thấy trong tay Liễu Lan Yên cầm thanh trường kiếm sángnhư tuyết, đứng ở trong sân, tay áo tung bay, bộdạng khát máu mà cười giống như Tu la, khiếncho người ta rét mà run.

      Đừng là Liễu Hâm Dung bị dọa sợ đếnchoáng vàng, cho dù mọi người khán đàicũng đều sợ đến ngây người.

      Bọn họ thế nhưng nhìn được ràng, ba mươi mấy người tiếp cận qua, chưa kịp xuất thủ, trong tay Liễu Lan Yên phát ra đạo ánh sáng trắng sắc bén, hơn ba mươi người kia tất cảđều biến thành mưa máu, phiêu tán ra ngoài.

      Những người thực lực mạnh nhìn thấy Liễu LanYên chiêu giết chết hơn ba mươi người,trong đó có khoảng nửa là lực cấp ba.

      Điều này lên cái gì?

      Thực lực của Liễu Lan Yên ít nhất cũng là lực cấp năm trở lên.

      người mà bên trong Vương thành mọi ngườiđều biết là ngốc, lại là người có lực cấp năm, đây, đây, đây cũng thể dùng từkhiếp sợ để hình dung tâm tình của mọi người.

      Tất cả bọn họ đều nhìn nhầm có phải hay ?

      "Ngươi, ngươi..... Ngươi luôn luôn giả vờ ngu?"Liễu Hâm Dung hoảng sợ hét lên, hô lên ý nghĩtrong lòng của tất cả mọi người.

      "Liễu Lan Yên, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Làm sao phải giấu giếm lực. Ngươi muốnlàm chuyện gì bất lợi đối với giới hả?" Liễu Hâm Dung phản ứng cũng chậm, lập tứcđã nghĩ đến phương pháp hãm hại Liễu LanYên.

      "Trong tay ngươi cầm ngọc bài của Đại trưởnglão, bây giờ lại che dấu lực." Liễu HâmDung càng càng thuận lợi chỉ trích Liễu LanYên "Có phải ngươi muốn dùng ngọc bài Đại trưởng lão để điều động nhân mã, sau đó nhâncơ hội đoạt lấy chức vị của Chủ ?"

      Liễu Hâm Dung hét to hơi, chính mình cũngbội phục mưu trí của mình.

      Nàng cũng tin thể chỉnh chết LiễuLan Yên.

      "Liễu Lan Yên, đây là chuyện gì xảy ra?" Dư Cận Thước mở miệng hỏi, chuyện này khôngcòn là hội luận phẩm đơn thuần nữa mà liên quan đến chức vị của Chủ.

      Liễu Lan Yên khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía DưCận Thước ở đài, cái nhìn bình thườngnhư vậy, lại chứa sát khí vô tận, khiến chotim của Dư Cận Thước chợt co rút lại.

      Còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thân hình của Liễu Lan Yên bay lên, trường kiếm trong tay giơ lên cao hung hăngchém xuống.

      Lực lượng cường hãn ngưng tụ trung, tảng đá bên trong sân bãi nứt ra, cục đáthật bị cuốn lên giữa trung, mọi người bên trong hội trường kinh hãi nhìn LiễuLan Yên ở giữa trung, chỉ cảm thấy miệng khô, nhịp tim đập như sấm.

      có ai trốn, phải là muốn, mà là di chuyển được.

      lực cấp ba trở xuống, trực tiếp té xỉu, thực lực hơi mạnh hơn chút chỉ lo sử dụng lực để bảo vệ tim mạch của mình, bị lực lượng mạnh mẽ kia ép đến chết.

      Đây, ruốt cuộc là lực lượng kinh khủng như thế nào?

      lực cấp tám?

      lực cấp chín?

      Sợ rằng chỉ có như vậy đâu.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Lòng phản loạn


      "Tiểu thư!" Tần Tụ kêu lên tiếng sợ hãi,khiến cho động tác của Liễu Lan Yên thoángdừng lại chút.

      Chỉ trong chút dừng lại đó, Dư Cận Thướcđã tìm được đường sống.

      Dư Cận Thước vốn hề có cơ hội phảnkháng vội vàng phóng thích hết lực của mình ra, tất cả lực ngưng tụ lại trước người hình thành lá chắn lực.

      Toàn bộ lực cấp bảy ngưng tụ lại thành lá chắn lực, cho dù là lực cấp bảy muốn phá vỡ lá chắn này cũng phải tốn phen công phu.

      Dư Cận Thước cũng chút sơ ý, cấp tốc lắc mình tránh .

      Cũng may Dư Cận Thước lưu lại nửa giây, trong nháy mắt ngay khi vừa né tránh, đột nhiên cảm giác được cỗ hàn ý lạnh thấu xương đánh úp lại từ phía sau.

      hề nghĩ ngợi, dưới chân liền dùng sức,khẽ đẹp cái, trực tiếp nhảy ra ngoài xa, cảm giác được nguy hiểm cũng đến theo, đáylòng liền hốt hoảng quay đầu lại.

      Lần quay đầu này, khiến sợ tới mức hai mắtmở to, thiếu chút nữa tròng mắt cũng rớt ra.

      Nơi vừa đứng lúc nãy, để lại dấu vếtthật sâu, xuống dưới đất đến khoảng hai ba mét. Chỗ nứt rất gọn gàng, những phiến đá cứng rắn hề bị đập vỡ mà sinh ra đá vụng bắn tung tóe, tình huống này, giống như là mộtmiếng đậu hủ bị đao trúc tách ra.

      Dư Cận Thước đứng ngây người tại chỗ, khôngcó cách nào tiêu hóa hết thảy tình cảnh trướcmắt.

      nào biết rằng những người khác còn kinhngạc hơn gấp bội, là kinh ngạc khôngbằng là hoảng sợ còn hơn.

      Du Cận Thước khôgn nhìn thấy, nhưng bọn họthấy rất ràng, tấm lá chắn mà Dư Cận Thước dùng hết lực của mình tạo ra, dưới sức mạnh của thanh kiếm, giống như bông tuyếtgặp phải lửa mạnh vậy, còn chưa chạm tới, đãnhanh chóng tiêu tan.

      "Liễu Lan Yên, lớn mật!" Chủ từ vị trí chủvị đứn glên, giơ tay tạo phù chú bắn vào trung bên Liễu Lan Yên, khuôn mặtlộ vẻ tức giận.

      Những lời vừa rồi của Liễu Hâm Dung, vẫn bán tín bán nghi, lúc này vừa thấy lực lượngkhủng bố của Liễu Lan Yên, khiến tin tưởng thể nghi ngờ.

      Thêm nữa là vẻ mặt lúc này của Liễu Lan Yên,làm gì còn vẻ ngốc nghếch ngây ngô như ngày thường, lúc này từng hơi thở khát máu lãnhgiống như sóng biển , từng đợt từng đợtđánh vào mọi người, khiến cho bọn họ có cảmgiác áp bách gần như hít thở thông.

      Cho nên, khẳng định trăm phần trăm, ngàythường Liễu Lan Yên luôn giả ngu, nhất định là có mưu đồ khác.

      "Người tới, bắt cho ta." Chủ ra lệnh tiếng, tất cả thị vệ thân cận của đều đứngdậy.

      Cái gì?

      Vì sao chỉ có binh lính trong hội trường ?

      qua làm gì? Chịu chết sao?

      Ngay cả Dư Cận Thước cũng ngăn được đòn công kích kia, binh lính bình thường qua, hoàn toàn chính là chịu chết. Cho dù là thị vệ thân cận bên người Chủ, lên cũng chỉ cóthể kéo dài được thêm chút mà thôi.

      phải là bọn họ quá yếu, là lựclượng mà Liễu Lan Yên triển lộ ra rất khủng bố,vượt rất xa nhận thức của bọn họ.

      Mệnh lệnh của Chủ khiến Tần Tụ phản ứng lại, tiểu thư của nàng gặp nguy hiểm.

      Sốt ruột xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Dư Cận Thước, Tần Tụ lớn tiếng gọi: "Vương Gia, tiểu thư nhà ta tuyệt đối có lòng phản loạn. Xin ngài giúp đỡ làm sáng tỏ việc này."

      Tần Tụ cũng biết, giờ mà cầu Liễu TấnLợi căn bản là có nửa điểm tác dụng, tất cả hi vọng của nàng đều đặt người Dư CậnThước.

      "Làm sáng tỏ?" Dư Cần Thước nhìn Tần Tụ,mặt lộ ra ý cười châm chọc: "Bổn Vương saobiết được tâm tư của nàng, lại làm sao giúp nàng làm sáng tỏ?"

      Chỉ chiêu lưu lại lực dư vừa rồi củaLiễu Lan Yên, khiến Dư Cận Thước sinh lòng sát ý rồi.

      May mắn là trốn mau, nếu chậm hơn bước, chỉ sợ sớm hóa thành bãi máurồi.

      tại hận thể trừ khử Liễu Lan Yên cho thỏa cơn giận, còn kêu làm sáng tỏ cho nàng?

      là người si mộng!

      "Vương gia, tiểu thư tuyệt đối làmchuyện như vậy, mới vừa rồi phải ngài sau khi hội luận phẩm chấm dứt, muốn thựchiện hôn ước sao?" tại Tần Tụ bất chấp tất cả, lớn tiếng la lên.

      Ý tứ của nàng rất ràng, Liễu Lan Yên và DưCận Thước có hôn ước, sao có thể sinh lòngphản loạn được?

      Kỳ thực Tần Tụ cũng rất kinh ngạc sao đột nhiên Liễu Lan Yên lại bày ra lực lượng cườnghãn, nhưng mà, trừ bỏ kinh ngạc trong lòng ra,cũng còn cảm giác gì khác.

      Thực lực Liễu Lan Yên càng mạnh nàng càng cao hứng, chỉ khi có thực lực, mới bịngười khác khi dễ.

      Vấn đề là, nếu thực lực này trở thành thứkhiến cho Yên Chủ kiêng kị, uy hiếp đến tánhmạng tiểu thư, vậy còn là chuyện tốt rồi.

      "Hôn ước?" Dư Cận Thước cười khảy :"Ngày đó bổn vương đáp ứng đám hỏi với nữ nhi của Đại Trưởng Lão, dường như nữ nhi củaĐại Trưởng Lão phải là Liễu Lan Yên, mà là Liễu Hâm Dung."

      Những lời này của Dư Cận Thước khác gì hung hăng tát Liễu Lan Yên cái.

      Nàng là nữ nhi của Đại trưởng lão, bất quá phíatrước Đại trưởng lão này còn từ "trước", nữ nhi của Đại Trưởng Lão trước.

      "Vương gia, ngài, ngài, sao, sao có thể như vậy?" Sắc mặt Tần Tụ hết trắng rồi xanh, kinh sợ đến mức hoàn toàn quên lễ nghi tôn ti.

      Dư Cận Thước cũng tức giận vì thái độ của Tần Tụ, chỉ mặn nhạt câu: " đứa dọa người cũng dám đến chất vấn bổn vương, xem ra đây đều là những thứ bình thường Liễu Lan Yên dạy dỗ ra rồi."

      "Vương Gia...." Máu mặt Tần Tụ bay sạch,nàng có cách nào thêm gì nữa, hiệntại cho dù là cái gì, cũng chỉ gây thêm phiền toái cho Liễu Lan Yên, đẩy tiểu thư của nàng vào đường cùng mà thôi.

      "Khởi động đại trận hộ pháp." Chủ lạnh lùng ra lệnh, trong nháy mắt đánh Tần Tụ rơi vào vực sâu đáy.

      Đại Trận hộ pháp, đó là tuyến phòng ngự cuốicùng để bảo vệ Vương Thành, chỉ có thời khắcmấu chốt Vương Thành rơi vào cảnh sinh tử tồnvong mới dùng đến.

      Chủ, muốn đuổi tận giết tuyệt Liễu Lan Yên.

      Trái ngược với đau khổ sốt ruột của Tần Tụ,lúc này Liễu Hâm Dung mừng rỡ như điên.

      Dư Cận Thước thừa nhận, ở trước mặt mọingười thừa nhận nàng mới là người có hôn ướcvới , cách khác, nàng sắp thành vương phi rồi.

      Quan trọng hơn là, Chủ khởi động đại trận hộ pháp, Liễu Lan Yên hẳn phải chết thểnghi ngờ.

      chỉ trừ bỏ được Liễu Lan Yên khiếnnàng cực kỳ chướng mắt, quan trong hơn nữa là,ngọc bài của Đại Trưởng Lão mà Liễu Lan Yên luôn nắm giữ rơi vào tay của phụ thân nàng, phụ thân nàng trở thành Đại Trưởng Lão danh xứng với thực.

      câu của Chủ, lập tức khiến cho mọi người trong hội trường xôn xao đứng lên, nghị luận ồn ào.

      Đại trận hộ pháp?

      Thực lực của Liễu Lan Yên khủng bố đến mức này rồi hả?

      Dư Hân Dật ngồi khán đài vô cùng khẩn trương, suy nghĩ trong đầu ngừng xoay chuyển, nghĩ xem làm thế nào mới có thể bảo vệ được Liễu Lan Yên.

      Đại trận hộ pháp cũng khởi động, đây phải là phiền toái .

      chung quanh hội trường xuất hiệnnhững phù chú kỳ quái, lượn vòng giữa trung, tạo nên hình vẽ vô cùng kỳ quái.

      Mọi người đều cảm giác được trong đó chứa lực lượng khủng bố, nếu đại trận hộ pháp đãkhởi động, chỉ sợ ngay cả cổ thi thể của LiễuLan Yên cũng giữ lại được.

      tầng sương lạnh bao phủ khuôn mặt củaYêu Chủ, nhìn chằm chằm vào Liễu Lan Yên đứng giữa đám phù chú trong trung,đại trận hộ pháp lần này chỉ sử dụng trong phạmvi , nhưng đối phó với Liễu Lan Yên dư sức.

      "Chủ Thượng, ngài có chứng cứ xác , thể bời vì hoài nghi mà giết tiểu thư!"

      tại mặc kệ Liễu Lan Yên có phải có lòng phản loạn hay , đối với người uy hiếp đến địa vị của , thà rằng giết lầm cũng tuyệt bỏ sót.

      Cho nên đối với tiếng thét của Tần Tụ, Chủtrực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, nâng tay, thúc giục đại trận hộ pháp. Chương 36: Ai có ý kiến


      Phù chú ngừng lượn vòng, cấp tốc thunhỏ thành vòng tròn khép kín, bay về phíatrên đầu Liễu Lan Yên.

      "Tiểu thư, chạy mau!" Tần Tụ thả người nhảy xuống, trực tiếp nhảy khỏi khán đài, bay vài cáivọt trới sân bên cạnh, định bổ nhào qua.

      Chỉ là, lúc thân thể của nàng vọt tới đụng phải tấm chắn trong suốt, bắn ngược trở ra ngoài, bị ném mạnh xuống đất, quần áo người đều bị ma sát đến rách toát.

      Lực bắn ngược rất lớn, có thể thấy được Tần Tụ xông vào rất nhanh, vội vàng đến mức nào.

      "Vô dụng thôi, lực lượng của ngươi căn bảnkhông thể đối kháng được với đại trận hộ pháp." sớm rời khỏi nơi nguy hiểm Liễu Hâm Dungvui sướng khi người gặp họa câu: "Sớmbiết có hôm nay sao lúc trước còn làm? Liễu Lan Yên sinh lòng phản loạn, nêu liệu đến kết quả này."

      "Liễu Hâm Dung, sao ngươi lại luôn nhọc lòngmuốn đẩy tiểu thư nhà ta vào chỗ chết vậy chứ?" Tần Tụ ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắtnhìn Liễu Hâm Dung.

      Nếu phải vừa rồi Liễu Hâm Dung nóihươu vượn, Chủ sao có thể kết luậnLiễu Lan Yên sinh lòng phản loạn?

      Cục diện tại đều là do Liễu Lan Yên tạothành.

      Chỉ là, tại Tần Tụ rãnh mà cũng LiễuHâm Dung đấu võ mồm, nàng muốn bảo vệ LiễuLan Yên.

      Cho dù muốn đả thương đến tiểu thư nhà nàng, cũng phải đạp qua thi thể của nàng mà .

      Chủ mặc kệ bên dưới phát sinh chuyện gì, thúc giục đại trận hộ pháp.

      Phía Liễu Lan Yên phát ra tiếng đùng đoành của lực lượng nổ tung, lực lượng khôngngừng tăng lên, chuẩn bị phát động công kích.

      Tần Tụ xông đến vài lần nhưng vẫn chưa vào được, gấp đến độ sắp điên rồi, kì lạ là Liễu LanYên ở bên trong đại pháp hộ trận lại cóchút cảm giác nào.

      Phù chú ở giữa trung, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn vòng tròn lực lượng ,bên môi nổi lên chút ý cười tà tứ, nụ cườitươi nhàn nhạt giống như thanh đao từngtrải qua giết chóc vạn năm, thấm đẫm máu tươi,sắc bén xẹt qua, khiến cho mọi người có cảmgiác như bị kim đâm, theo bản năng co rúm lại.

      Nhìn thấy nụ cười của Liễu Lan Yên, chân mày của Chủ cau lại, Liễu Lan Yên này cho dù là có lòng phản loạn hay , cũng thể giữ nàng lại được.

      sử dụng được, phải nhanh chóngtrừ bỏ.

      Chủ nâng tay, luồng ánh sáng rực rỡ màu đỏ chuyển động theo lòng bàn tay , theo chuyển động của luồng ánh sáng này, nănglượng trong vòng tròn đỉnh đầu Liễu Lan yên đột ngột tăng lên.

      Ở trung tâm vòng tròn đột nhiên xuất điểm sáng, đợi mọi người kịp nhìn đó là gì, nó trực tiếp bổ thẳng xuống dưới.

      Ánh sáng chói lóa khiến cho mắt của mọi người đều trở nên đau đớn, nhắm chặt hai mắt nhưng trong lòng lại thấy ngột ngạt, giống như có mộtcơn sóng to bỗng chốc đánh thẳng vào mặt bọnhọ, trong nháy mắt khiến cho hô hấp bị ngưnglại, trái tim thống khổ kêu gào như bị đánh nát tảtơi.

      Hé miệng, căn bản có cách nào hít thở khí đươc, muốn hô to, nhưng tất cả thanh đều bị nghẹn lại ở cổ họng, căn bản là phát ra được chút thanh nào.

      Gì mà Liễu Lan Yên, gì mà Đại trận hộ pháp, tấtcả đều có tâm tư để nghĩ đến.

      đau đớn khống chế tất cả giác quan củabọn họ.

      Chỉ có số ít người thực lực cấp sáu,mới miễn cưỡng chịu được ảnh hưởng của luồng sáng kia, trong lòng phát rung suy tư về kết cục của Liễu Lan Yên.

      Lần này, chỉ sợ Liễu Lan Yên phải tan thành mây khói rồi.

      tiếng "Đinh" giòn vang lên, thanh dễ nghe giống như hai khối ngọc thạch loạithượng hạng va chạm vào nhau.

      Chỉ tiếng vang nhàng lớn nhưthế, lại giống như viên đá rơi vào giữa mặt hồ, làm nổi lên gợn sóng li ti, sau đó nhanhchóng lan rộng ra.

      dễ chịu, cảm giác thống khổ của mọi người khi bị áp lực của đại trận hộ pháp đánh vào đãđược giảm bớt.

      Mọi người vừa nhìn lên đều trợn to mắt, Liễu Lan Yên mà bọn họ cho rằng tuyệt đối tan thành mây khói lại hoàn hảo chút thươngtổn đứng thẳng giữa trung. Phía đầucô, cái gì cũng còn.

      cách khác, đại pháp hộ trận vừa rồi biếnmất.

      Đại đa số mọi người đều hai mặt nhìn nhau, căn bản biết trong lúc bọn họ nhắm mắt lại đãxảy ra chuyện gì.

      Nhìn quanh trái phải mới phát đa số mọingười đều trợn mắt há hốc mồm, hình thành trạng thái hóa đá.

      Còn những người có lực cấp sáu, tất nhiênlà nhìn thấy rất màn vừa rồi.

      Ngay khi lực lượng của đại trận hộ pháp trùng trùng đánh xuống, liền đụng phải phiến látrúc xanh tươi.

      Phiến lá trúc bổng này chỉ hoàn toàn hứng hết công kích của đại pháp hộ trận, còn phản kích lại cỗ lực lượng, trực tiếp đánh nát đại trận hộ pháp.

      "Tôn chủ, đây là ý gì?" Lời của Chủ, trừ những người hơn cấp sáu, những người kháctất cả đều hiểu gì nhìn qua, sao lại có cả chuyện của Yên Thần?

      Chỉ cần nơi nào có người, tin tức gì cũng giấu kín được, rất nhanh, tình huống vừa rồi mà những người dưới cấp sáu nhìn thấy được, bị truyền ra.

      Toàn bộ hội trường lập tức thổn thức trận, nghĩ tới, Thần lại ra tay đúng vào giờ phút này.

      "Người này..." Ánh mắt ôn hòa của Thầndạo qua vòng người Liễu Lan Yên, sauđó rơi xuống mặt Chủ, nhàng : " thể giết."

      Lời mềm , như gió xuân thổi vào mặt, chỉ là, ý tứ trong lời kia, tuyệt đối phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.

      "Tôn chủ, Liễu Lan Yên này có lòng phản loạn,tuyệt đối thể giữ." Trái tim Chủ run lên, vì sao Thần lại giúp cho Liễu Lan Yên, nhưng vẫn ra suy nghĩ củamình.

      Người có khả năng làm ảnh hưởng đến địa vị của , tuyệt đối thể giữ.

      "Lòng phản loạn?" Thần lơ đễnh cười khẽ,"Dựa vào cái gì mà khẳng định như thế?"

      Chủ mở miệng định tự mình trả lời, đột nhiên nghĩ lại, nhìn về phía Liễu Hâm Dung:"Ngươi tới ."

      Lúc nãy Liễu Lan Yên có lòng phản loạncũng là Liễu Hâm Dung, để nàng ta trả lời trướclà tốt nhất, cũng đỡ để quan hệ giữa Thần trở nên thoải mái.

      "Vâng, chủ thượng." Liễu Hâm Dung hành lễ xong, ngửa đầu : "Mọi người đều biết, LiễuLan Yên là người có nửa phần lực, ngay cả nội đan cũng thể ngưng tụ. Sao tại nàng ta lại có nội lực lợi hại nhưvậy?"

      " lực thể đột nhiên xuất , nhấtđịnh là ngày thường nàng ta cố ý che giấu thực lực của mình. Vô duyên vô cớ giấu thực lực, phải có lòng phản loạn là cái gì?"

      Lý lẽ của Liễu Hâm Dung rất đanh thép, cũng khiến cho mọi người trong hội trường gật đầuliên tục, hiển nhiên là tán thành với lời củaLiễu Hâm Dung.

      " lực của nàng rất lợi hại?" Thần cười như cười nhìn Liễu Hâm Dung, khiến nhất thời nàng biết ý của Thần rốtcuộc là gì, đành phải thành trả lời: "Vâng,vừa rồi trực tiếp miểu sát ( chiêu giết ngaytập tức) nhiều người như vậy, thiếu chút nữa còn làm Vương Gia bị thương."

      Ai chẳng biết lực của Dư Cận Thước là cấpbảy, bởi vậy có thể thấy được thực lực của LiễuLan Yên mạnh đến mức nào.

      "Tôn chủ, chuyện này có chứng cớ vô cùng xác thực, Liễu Lan Yên nàng....."

      "Ha ha......" Chủ còn chưa hết, bịtiếng cười của Thần cắt ngang.

      Thần cười to khiến cho mọi người chẳngbiết tại sao, hiểu nhìn , sôi nổi đoán, Thần sao thế?

      "Nếu thực lực của nàng mạnh lạ." vất vả mới ngừng được tiếng cười, Thần chỉ ngón tay vào Liễu Lan Yên, tự tin cười: "Chẳng lẽ kiếm Vô Trần của bản tônkhông đối phó nổi với cả tiểu có yêulực cấp bảy hay sao?"

      "Cái gì?"

      "Kiếm Vô Trần?"

      "Binh khí bên người của Tôn chủ?"

      câu của Thần, triệt để khiến cho mọi người trong hội trường đứng hình, tiếng nghịluận ngừng tràn ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở trường kiếm trong tay Liễu Lan Yên.

      Chủ nhanh chóng hồi phục lại từ trongkhiếp sợ, cẩn thận nhìn dưới, khỏi hít vào hơi, đây quả là binh khí bên người Thần - kiếm Vô Trần.

      Kiếm Vô Trần.

      Ai biết năm đó Thần tay cầm thanh kiếm Vô Trần, lực lượng lay động cả tam giới, ai địch nổi.

      Rút kiếm Vô Trần, thiên địa biến sắc.

      Mặc dù kiếm Vô Trần phủ bụi hơn ngàn năm,nhưng phong thái tuyệt đại của ngày đó sớmkhắc sâu trong óc mọi người, vĩnh viễn thể phai mờ.

      Có thể , kiếm Vô Trần, chính là tượng trưng cho Tôn Chủ.

      Lúc này, kiếm Vô Trần thế nhưng lại xuất trong tay Liễu Lan Yên, điều này có nghĩ là gì, còn cần phải truy cứu đến cùng nữa hay sao?

      Trong lòng mọi người càng hoảng sợ, càng nghĩđến cái ý tứ sâu xa kia, trong lòng càng run rẩy.

      "Tôn chủ, kiếm Vô Trần này, sao ngài có thể tùyý đưa cho người kia như thế?" Sắc mặt Chủtrắng bệch cười khổ . Nỗ lực nửa ngày, mớikhó khăn phát ra được thanh , run run .

      Nghe được câu hỏi của Chủ, khóe môi Thần chậm rãi giơ lên, lộ ra ý cười ôn hòa, gằntừng chữ, nhàng : "Bản tôn tặng kiếm VôTrần cho Lan Yên, các ngươi có ý kiến?"

      Ý xuân ôn hòa, lại chứa sát khí khắp nơi,thiên địa đều rét lạnh.

      Cả hội trường chìm vào bầu khí tĩnhmịch, chỉ vì hai chữ trong câu của Tôn chủ - tặng cho!
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Tặng cho nàng.


      Tặng, tặng cho nàng?

      phải là cho mượn sao?

      Mọi người bên trong hội trường ngơ ngác nhìn nhau, muốn từ trong mắt của đối phương tìmđược câu trả lời phủ định, chỉ là mặt củađối phương cũng khiếp sợ như bọn họ, đồng thời cũng truyền lại tin tức làm cho bọn họ thểnào chấp nhận được, nhưng cũng thểkhông thừa nhận này.

      Kiếm Vô Trần là do Thần tặng cho LiễuLan Yên.

      Sau thời gian ngắn bị kinh sợ mà ngốc trệ, bên trong hội trường liền ồn ào bàn tán, mỗingười ở đây đều ngừng rồi lại hỏi, các loại thanh trộn lẫn vào nhau, căn bản là thể nghe bọn họ cái gì.

      ra mọi người cũng biết mình muốn nghe cái gì, chỉ sợ cũng ngay cả bản thân bọn cũng ràng lắm nội dung mà những người đó muốn biểu đạt.

      Đầu óc trống rỗng, bối rối nghĩ mãi mà ra nửa điểm đầu mối .

      Chỉ cảm thấy hai lỗ toàn là tiếng bàn tán xì xào làm bọn khó chịu, nhìn miệng của nhữngngười chung quanh ngừng khép rồi lạimở, cố gắng lên suy nghĩ của mình, nhưng chẳng có ai chú ý đến.

      "Tôn chủ, kiếm Vô Trần này là người tặng choLiễu Lan Yên hay sao?" Chủ hổ là Chủ, phản ứng luôn luôn trước tiên, hỏiYêu Thần. Chỉ là cho dù có bình tĩnh nhưthế nào, cũng thể nào che giấu khiếpsợ ở trong lòng .

      Thần quay đầu, nhàng nhíu mày cười:"Có gì ổn?"

      nhàng câu khiến Chủ thiếuchút nữa trực tiếp hộc máu.

      Đúng, có bất kỳ cái gì ổn cả.

      Kiếm Vô Trần vốn là binh khí của Thần, muốn đưa cho ai đưa.

      Vấn đề là vật quý như vậy lại dễ dàng cho . . . . . . Này, chuyện này. . . . . . là thậtkhông thể tưởng tượng nổi.

      Kiếm Vô Trần tung hoành tam giới vốn đãkhông phải là binh khí bình thường, sớmtrở thành đại biểu cho Thần, thậm chí có thể , nó chính là phần linh hồn của .

      Kiếm Vô Trần như vậy có thể tùy tiện tặng chongười ngoài sao?

      " có, có. có cái gì ổncả." Chủ khoát tay lia lịa .

      Đùa gì thế, quý giá đến đâu, trân quý đến đâucũng là chuyện của Thần, có quyền gìmà can thiệp chứ?

      "Tôn chủ, mặc dù ngài đem kiếm Vô Trần đưa cho Liễu Lan Yên. Nhưng việc nàng che giấuyêu lực cũng là ." Dư Cận Thước ở bên cạnh trầm thấp mở miệng.

      Chủ có thể bỏ qua chuyện vừa rồi, nhưng thể.

      Vừa nãy suýt chút nữa mất mạng.

      Dư Cận Thước thâm độc nhìn chằm chằm LiễuLan Yên, suy nghĩ làm thế nào để đối phó với nàng, là hay cho lời ác độc xuất phát từ trong lòng .

      " lực?" Thần nhàng cười, ngón tay nhàng bắn ra, Liễu Lan Yên ở giữakhông trung từ từ hạ xuống trở về mặt đất, khí thế bức người trong nháy mắt liền biến mất.

      Ngay cả nụ cười khát máu khuôn mặt của nàng cũng biến mất thấy đâu nữa, sựngây ngô khờ khạo thường ngày lại trở lại mặt Liễu Lan Yên.

      Lúc này nàng mê mang chớp chớp đôi mắt to, biết phải làm sao nhìn tất cả mọi người chung quanh.

      "Tiểu thư, tiểu thư, người sao chứ?"Bước tường chắn biến mất, Tần Tụ liền chạy tới, tay ôm Liễu Lan Yên.

      Liễu Lan Yên bị Tần Tụ ôm vào trong lòng, nhưng vẫn như cũ có chút ngu si đần độn, nửangày vẫn phản ứng.

      "Tiểu thư, tiểu thư, người sao rồi?" Tần Tụ bị bộdạng của Liễu Lan Yên hù sợ, liên tục vỗ nhẹsau lưng nàng.

      "Tần, Tần di. . . . . ." Liễu Lan Yên nghẹn ngào nửa ngày, ra câu mọi khiến mọi ngườivừa cười vừa tức đến hộc máu, "Bọn họ khi dễta. . . . . ."

      câu như vậy, khiến toàn hội trường đều té ngửa.

      Rốt cuộc là ai khi dễ ai vậy?

      Cầm binh khí nổi danh của Thần, giết chết mọi người trong nháy mắt, thiếu chút nữa còngiết chết cả Dư Cận Thước, vậy mà còn dám bọn họ khi dễ nàng.

      Trong khoảng thời gian đó, mọi người im lặnghỏi trời, yên lặng rơi lệ, đời này còn có thiên lý sao?

      "Sức mạnh của kiếm Vô Trần là mạnh." Tô Hãn Hạo cảm thán tiếng, chỉ có điều âmlượng của tiếng cảm thán , ở trong hộitrường yên tĩnh này, đều bị những người lân cận nghe thấy ràng.

      Lời này của cũng là vì giải vây cho LiễuLan Yên, mới vừa rồi sức mạnh kinh khủng kiacũng phải bởi vì nàng che giấu lực,mà bởi vì là trong tay nàng là kiếm Vô Trần.

      Chủ nhìn tình huống phía dưới chút,cười hỏi: "Ý của Tôn chủ là chọn Liễu Lan Yên làm người kế thừa sức mạnh sao?"

      Giọng điệu khách sáo, giống như mới vừa rồi sử dụng Đại trận hộ pháp đánh giết Liễu Lan Yên là người khác.

      "Bổn tôn cảm thấy tệ." Thần tùy ý khẽ cười, hỏi ý kiến của Chủ, " Chủ cảm thấy thế nào?"

      Câu hỏi này của Thần, khiến Chủ xém chút nữa thổ huyết.

      Kiếm Vô Trần cũng đưa cho Liễu Lan Yên rồi, bây giờ lại còn hỏi như thế nào?

      Nếu Thần coi trọng Liễu Lan Yên,làm sao đem kiếm Vô Trần tùy tiện cho nàngta?

      cho rằng kiếm Vô Trần là rau cải trắng à, chỗ nào cũng có sao?

      Trong lòng hung hăng khinh bỉ Thần, nhưngtrên mặt Chủ vẫn lộ ra nửa điểm cảm xúc, vẫn nở nụ cười như cũ: "Liễu Lan Yên lòng dạ thành , bị trần thế quấy nhiễu, quả nhiên là người kế thừa sức mạnh xứngđáng."

      Nếu tìm được người kế thừa, còn tham gia luận phẩm làm cái gì?

      Trong lòng Chủ thầm tức giận, ra YêuThần coi tranh giành vinh dự trong hội luận phẩm này là trò chơi.

      Nếu sớm nhìn trúng nàng, trực tiếp thu nàng làm đệ tử phải tốt sao?

      Nhất định phải làm như vậy trong cuộc luậnphẩm, rốt cuộc là tính toán chuyện gì đây?

      Dĩ nhiên tất cả bất mãn, Chủ cũng chỉ có thể kêu gào trong lòng, có dũng khí trực tiếp với Thần, trừ phi muốn Giới đổi chủ.

      "Bổn tôn cũng cho là như thế." Thần hài lòng khẽ cười, chỉ là khuôn mặt tươi cười của nhìn Chủ, là đáng ghét cựckỳ.

      "Tôn chủ, lần này người chiến thắng là Liễu Lan Yên hay là. . . . . ." Chủ cẩn thận dò hỏi.

      ràng Liễu Lan Yên phải dựa vào thựclực của mình mà chiến thắng. Mượn kiếm Vô Trần của Thần , đừng chiến thắng ở hộiluận phẩm này mọi người đều biết đến, mà cũngcó thể khiến bên ngoài Giới long trời lở đất.

      Rất công bằng.

      "Có thể thuê người khác tới tỷ thí, tùy tiệncầm binh khí lên cũng có cái gì vấn đềchứ?" Thần thèm để ý, khiến mọingười bên trong hội trường đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

      Liễu Hâm Dung liên hiệp với người ngoài cóchút hèn hạ, nhưng cũng thể. Thời xa xưa cũng phải là có vài người liên hiệp trong buổi luận phẩm hay sao.

      Nếu như vậy, Liễu Lan Yên cũngkhông tính là phạm quy.

      Vấn đề là binh khí mà Liễu Lan Yên lấy ra, đó là binh khí bình thường sao?

      Ý tứ của Thần rất ràng, Chủcũng phải là kẻ biết làm việc lớn, trận luận phẩm cũng chỉ để tìm ra ngườithắng trận mà thôi.

      "Như vậy người chiến thắng lần này. . . . . ." Lúc Chủ vừa muốn tuyên bố, lại bị Thần cắt đứt.

      "Thôi, thắng cũng chỉ là cái danh hiệu mà thôi, cần cũng được, đưa cho nàng." Thần đứng dậy, tùy ý , "Chuẩn bị mộtchút, để Liễu Lan Yên nghỉ ngơi tốt, chắcnàng mệt mỏi."

      Liễu Lan Yên mệt mỏi?

      Xin hỏi câu, hội luận phẩm làm gì nàngsao?

      Lời của Thần khiến mọi người cùngnhau nhìn trời, thể phản bác được.

      Về phần người thắng trận lần này ở hội luận phẩm là Liễu Hâm Dung, nhưng chút nàngcũng có cảm giác hưng phấn, chỉ cảm thấy bị vũ nhục nhiều.

      Chiến thắng, phải là do nàng giành được,mà là do Liễu Lan Yên cần đưa cho nàng.

      Nàng lại bị kẻ ngu bố thí?

      Bên tai là giọng của Chủ tuyên bố nàng chiến thắng, chỉ là vinh quang vô thượng lúc nàytất cả đều biến thành sỉ nhục, chúng như thépnguội đâm sâu vào đáy lòng của nàng.
      Chương 38: Sức mạnh của ai ?



      Buổi tối trong vương cung còn có bữa tiệcăn mừng, chỉ là khách mời lần này, chẳng aithèm chú ý tới nhân vật chính Liễu Hâm Dung cả.

      Tuy nhiên tất cả những kẻ có thân phận, vẫnkhông quên chúc mừng Liễu Hâm Dung.

      Mặc kệ nàng là người thắng trận lần này có phảiđược người ta bố thí hay , nhưng việcnàng trở thành Vương phi là thể nghingờ.

      Đám thế gia Quý tộc khen ngợi nhiều hơn mộtchút, ai ngốc nghếch đến nỗi đến gần Vương gia Dư Cận Thước bốc hỏa để tựgây khó dễ cho bản thân mình.

      Liễu Hâm Dung liên tiếp nhận lấy những lờichúc mừng của mọi người, nụ cười mặt rất nhanh cứng ngắc.

      phải là bởi vì nàng cười quá lâu, mà là donhững lời chúc qua loa cho có lệ của đám ngườiđó.


      Nếu là trước kia sau khi hội luận phẩm chấmdứt, người thắng trận được mọi người hâm mộ, mà ngay cả ở trong hội luận phẩm nếu có biểu tầm thường cũng có ngườiđến a dua nịnh hót, tặng quà.

      Những người tham gia hội luận phẩm đều biết,đây chính là nền tảng để nâng cao thực lực, ở độ tuổi này của bọn , có thể có biểu phi thường như thế, ngày sau tiền đồ có thể phát triển giới hạn.

      Cứ tưởng rằng, lần này nàng nổi bật nhất, cứtưởng rằng, nàng là người trẻ tuổi kiệt xuấtnhất.

      Cho nên nàng tiêu phí số tiền lớn mời ngườigiúp đỡ, đến lúc sắp tham gia luận phẩm chongười nghiên cứ cả đêm, tiêu hao đủ thứ làm đủ việc cực nhọc, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

      Đúng, nhìn bề ngoài dường như là nàng thắng.

      Vị Vương phi chưa cưới qua cửa của VươngGia, là người thắng trận trong hội luận phẩm,nhưng nếu suy nghĩ kỹ chút, cái nào mới là do nàng tự tay giành lấy đây?


      Trước mặt bao nhiêu người, bọn họ đều biếtngười thắng trận trong luận phẩm là Liễu Lan Yên, bởi vì nàng ta cần nên mới bố thí cho nàng .

      Về thân phận Vương phi tương lai. . . . . . Động não tí cũng biết, đó là Dư Cận Thước muốn cưới Liễu Lan Yên nên viện cớ tìm nàng.

      Chỉ cần nghe chút mấy lời bàn luận của những người trong bữa tiệc, sau khi chào hỏi qua nàng, trong miệng cũng chỉ có tên -- Liễu Lan Yên.

      "Tôn chủ tặng kiếm Vô Trần cho Liễu Lan Yên, chuyện này đúng là ngoài ý muốn."

      "Ha ha. . . . . . chừng là Liễu Lan Yên có chỗ nào đó hơn người, được tôn chủ nhìntrúng."

      "Cũng có thể, lần trước Liễu Lan Yên muốn nội đan của Tôn chủ, Tôn chủ cũng có tức giận đó sao?"

      "Đúng vậy, Đúng vậy a. Xem ra địa vị của Liễu Lan Yên ở trong lòng Tôn chủ quả là khôngthấp nha."

      Liễu Hâm Dung nắm chặt ly rượu trong tay, các đốt xương ngón tay bởi vì dùng sức quá độ màtrắng bệch, nghiến răng ken két.

      ràng bữa tiệc này tổ chức cho nàng, tại saokhông có ai chú ý đến nàng, lại cố tình thảo luận về nữ nhân ngốc Liễu Lan Yên chết tiệt kia.?


      "Dung nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy, người thắng trận và cả chức vị Vương phi đều thuộc về con. cần quá để ý mấy chuyện nhỏnhặt này." ai hiểu lòng con hơn cha đẻ, cho nên dĩ nhiên Liễu Tấn Lợi hiểu rất bất mãn trong lòng Liễu Hâm Dung.

      Chỉ là, theo những việc này đều là chuyện .

      Chỉ cần bám lấy cây to Liễu Cận Thước này, ngày sau ở Giới, địa vị của bọn tuyệt đối cần phải lo lắng rồi.

      Về phần Tôn chủ, căn bản là cần lo lắngnhiều.


      Thế lực của Tôn chủ ở Giới mặc dù rấtlớn, nhưng Tôn chủ vẫn luôn vô tâm với chức vịYêu Chủ.

      Cho nên đối với kết quả ngày hôm nay, Liễu Tấn Lợi hết sức hài lòng .

      "Con hiểu, thưa cha." Liễu Hâm Dung cố gắng áp chế tức giận xuống, nở nụ cười vòngqua chào hỏi qua đám người xung quanh.

      Nàng nhất định giẫm nát Liễu Lan Yên ởdưới chân, nhất thời bại mà thôi, nàng tuyệt đốisẽ thua.

      Mọi người ở trong điện đều nghị luận chuyệncủa Liễu Lan Yên, đồng thời ánh mắt bọn họkhông ngừng nhìn về phía cửa ra vào, muốnchính mình là người đầu tiên nhìn thấy nhân vậtchính mà bọn họ bàn tán ngừng. Chỉlà làm cho bọn họ thất vọng rồi.

      Mãi cho đến lúc bữa tiệc kết thúc, Liễu Lan Yên và Tôn chủ vẫn xuất .

      Tất cả mọi người đều chú ý đến nhân vật chính chưa từng xuất , cho nên bữa tiệc kết thúc cách qua loa đại khái.

      "Tại sao Liễu Lan Yên chưa đến?"


      "Đúng đấy, dù nàng được Tôn chủ coi trọng thế nào nữa, nhưng cũng quá kiêu ngạo rồi."

      Đám người mải , đột nhiên thấy mộtchiếc xe ngựa xa hoa từ trong Vương cung rời .

      Xe ngựa đơn giản, có đồ trang trí gì, nóinó xa hoa đó là bởi vì phía chiếc xe, cây đèn dùng để chiếu sáng đều là do Ngọc Thạch tạo thành, bên trong cũng có ngọn đèndầu nào cả, mà là Nguyệt Quang Thạch thưa thớt chiếu sáng.

      "Đó phải là Tôn chủ . . . . . ." Có người giọng kêu lên, nhận ra xe ngựa đó tượngtrưng cho người phương nào.

      "Nghe là Liễu Lan Yên mệt mỏi, nên Tôn chủ trực tiếp mang nàng trở về." Có người biết chút tin đồn giảm thấp lượng xuống, đắc ý .

      Mọi người hít sâu hơi, xem ra ngày sau nhất định bọn họ phải kết giao với Liễu Lan Yên mới được.


      Địa vị của nàng ở trong lòng Tôn chủ cũng quáđặc biệt .

      Bên trong xe ngựa, Tôn chủ ngồi ở bên cạnhnhìn Liễu Lan Yên ngủ say mà cười đến hết sức dịu dàng.

      Ánh mắt dịu dàng như vậy làm Bành Trăn rợn cả tóc gáy, Tôn chủ thực quan tâm Liễu LanYên hay là tính kế nàng ấy?

      Cho dù là lý do nào nữa, hình như Liễu Lan Yên cũng đủ tư cách, đây cũng chính làlý do mà cảm thấy tò mò nhất.

      Tất cả đáp án đều ở ngay trước mắt, chỉ là đượcngăn cách mởi tấm rèm mỏng mà thôi, nhưng sau khi vén tấm rèm lên, người đangngủ say, người ở bên cạnh cười khẽ, người nào chịu cho đáp án cả.

      Bành Trăn uể oải đưa tay xoa trán, chuyện làmsao lại phát triển đến nước này?

      Bên trong xe ngựa cực kỳ an tĩnh, có lẽ nóichính xác yên tĩnh đến quỷ dị mới đúng. Chỉ có tiếng vó ngựa nện tảng đá phát ra thanh thanh thúy cùng với tiếng bánh xe chạylăn lăn lại, khiến yên tĩnh này càng lúccàng nặng nề.

      Trở lại nơi ở của Thần, tự nhiên có ngườian bài thích đáng cho Liễu Lan Yên.

      "Tôn chủ, bây giờ có thể được chưa?" Bành Trăn mặc kệ Liễu Lan Yên có vị trí đặc biệt gìtrong lòng Tôn chủ, chỉ quan tâm cái chuyện vẫn luôn luôn bị kéo dài kia mà thôi.

      "Ừm, ngày mai khởi hành." Thần nằm trênghế đệm, tùy ý .

      Nghe được quyết định của Thần, Bành Trăn rốt cuộc thở dài cái, trong lòng buông xuống đại , lòng hiếu kỳ lập tức xông ra, thậntrọng hỏi "Tôn chủ, ngài muốn nhận Liễu Lan Yên làm đệ tử?"

      "Ngươi cảm thấy có vấn đề?" Thần cười như cười nhìn Bành Trăn cái, cũngkhông có ý tứ tức giận gì.

      Bành Trăn theo Thần lâu, cũng là tâm phúc của Thần, nên lá gan cũng hơi lớn chút, gật đầu phụ họa: "Nàng lực, cho cùng tu luyện vẫn phiền toái chút."

      Bành Trăn rất khách khí, có trực tiếp Liễu Lan Yên căn bản là phế vật.

      Nghe được lời của Bành Trăn, Thầnnhẹ nhàng nhếch môi, cười hỏi: "Ngươi cảm thấy nàng là ngốc nữ sao?"

      " phải sao?" Bành Trăn bị câu hỏi nàycủa Thần làm ngây ngẩn cả người.

      "Kiếm Vô Trần cũng phải là người bìnhthường có thể dễ dàng sử dụng." Thầngiống như có ngụ ý , khiến BànhTrăn kinh ngạc đến trợn to cả hai mắt, lên tiếng kinh hô, "Chẳng lẽ sức mạnh ở hội trường chính làcủa Liễu Lan Yên?"
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :