1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Linh


      Chương 9. Khéo đẩy trách nhiệm.


      Khen, khen thưởng?

      Dùng từ kinh ngạc đủ để hình dung tâm trạng của mọi người trong đình nghỉ mát lúc này.

      Đường đường là biểu muội của Vương gia, lại luân lạc đến mức cần người khen thưởng.....Đây, đây.....

      Tất cả mọi người đều chuyện, trơ mắt nhìn sắc mặt của Tạ Hân Tú từ tức giận đến trắng bệch biến thành tức giận đến đỏ bừng,nắm chặt hai quả đấm, nhìn tư thế kia hận làkhông thể tới, hướng về phía Liễu Lan Yên hung hăng cắn vài miếng mới bỏ qua.

      Tô Hãn Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm LiễuLan Yên, làm thế nào cũng hiểu được tạisao nàng lại thốt ra câu như vậy, chẳng lẽ,nàng ngu xuẩn đến trình độ như vậy hay sao?

      Tạ Hân Tú là người có thể tùy tiện đắc tội haysao?

      Cho dù tình huống bây giờ của Liễu Lan Yên giống với người bình thường, nhưng mà..... Tô Hãn Hạo lo lắng nhìn lướt qua bên cạnh Liễu Hâm Dung, nay Đại trưởng lão của bọn họ mở mắt nhìn chằm chằm, hận đến mức thể lấy cớ mang nàng xử trí,làm sao nàng còn tự mình nhảy vào trong hố ?

      Dư Hân Dật đêm ly rượu trong tay để xuống, tay chống má, hưng trí bừng bừng nhìn LiễuLan Yên, chuyện này vượt qua ngoài dự liệucủa .

      Bang tiếng, cổ cầm tinh xảo trong tay Tạ Hân Tú nổ thành từng mảnh, cùng với chiếc bànnhỏ đặt cổ cầm cùng nhau nổ tan thành đồ bỏđi, chất đống mặt đất khiến người kinh hãirun sợ.

      Liễu Hâm Dung liếc cái, trong mắt thoángqua tia cười để lại dấu vết, đốngmảnh vụn kia rất có thể là thi thể của Liễu Lan Yên .

      "Liễu Lan Yên, ngươi vừa mới cái gì?" ngón tay của Tạ Hân Tú chỉ vào Liễu Lan Yên,giận đến toàn thân phát run.

      Nàng ta, muốn thưởng cho nàng!

      Điên rồi phải ?

      Chẳng lẽ ngu xuẩn đến mức độ nhất định,đầu óc nổi điên.

      Liễu Lan Yên nháy mắt, vô tội nhìn Tạ Hân Tú: "Mới vừa rồi ngươi khảy khúc, tại lại tìm ta muốn đồ, chẳng lẽ phải là ngươi muốn ta thưởng cho ngươi sao?"

      "Lần trước chúng ta quán trà thấy ở đó cũnggãy khúc mà ngươi cũng vậy a." Liễu Lan Yên vẫn , căn bản để ý đến sắc mặt Tạ HânTú càng ngày càng đen, suy nghĩ chút rồilắc đầu cái, " đúng, đúng..... giống nhau."

      Liễu Lan Yên mím môi, dường như rất cốgắng nhớ lại tình huống hôm đó: "Lúc ấy trongtay nương kia còn cầm cái bát hay là cái gì đó..... Người ta đều đem tiền để vào trong đó, a, chính là như vậy!"

      Liễu Lan Yên dường như là giải quyết việc rất quan trọng, hưng phấn từ trong lồngngực lấy ra vài đồng xu, trực tiếp ném đến trênbàn bên cạnh ly trà của nàng.

      Đồng xu và chén va chạm phát ra tiếng leng keng, trong mắt Tạ Hân Tú lên tia hung ác, chỉ có xuất ở dã thú khát máu, lúc nào cũngcó thể đem con mồi trước mắt xé thành mảnh vụn.

      Bị ánh mắt của Tạ Hân Tú nhìn chằm chằm,Liễu Lan Yên sợ đến mức co rúm người lại luivề phía sau, ngập ngừng : "Ta, ta chỉ cóchút tiền như vậy, có..... Phải, nếu như đủ, ngươi tìm người bên cạnh lấyđi....."

      Nha đầu điên này coi nàng là tên ăn xin có phải hay ?

      Mắt Tạ Hân Tú bốc lửa, hàm răng nghiến vào nhau kêu ken két.

      "Tạ tiểu thư, Lan Yên muội muội lời điênkhùng, ngài đại nhân đại lượng chớ cùng nàng so đo." Liễu Hâm Dung thấy tình huống đúng, vội vàng lên tiếng.

      Cơ hội tốt để biểu như vậy làm sao nàng có thể bỏ qua?

      Liễu Hâm Dung đứng dậy, lại gần Liễu LanYên, bàn tay vung lên hướng về phía Liễu Lan Yên đánh tới.

      "A!" Liễu Lan Yên dường như tập thành thói quen với việc động chút là Liễu Hâm Dung lại động tay động chân với nàng, vừa thấy bàn tay nàng dơ lên, khẽ kêu tiếng, trực tiếp liền nhảy ra ngoài, nhào đến trong ngực của Dư Hân Dật, dưới chân trực tiếp đạp đến đống mảnh vụn vừa rồi.

      Gỗ bắn tung tóe, thẳng tắp bay về phía mặt củaLiễu Hâm Dung, Liễu Hâm Dung cả kinh cũng kịp đánh Liễu Lan Yên, vội vàng chạysang chỗ khác.

      "Nha đầu kia, vẫn còn chưa chịu đứng dậy,nhào đến trong ngực nam nhân còn ra thể thống gì?" Liễu Hâm Dung giận đến giơ chân, làm sao Liễu Lan Yên lại nhào đến trong ngực của DưHân Dật, bất luận như thế nào, cũng là thái tử điện hạ, dù được Chủ coi trọng, đó cũng là điện hạ, nàng dĩ nhiên là đắctội nổi.

      "Ý của ngươi là, ta phá hủy danh dự của Liễu Lan Yên nương?" Dư Hân Dật khiêu mi, cười mà cười hỏi Liễu Hâm Dung, nụ cườilười biếng kia, thấy thế nào cũng khiến người tasợ hãi.

      "Điện hạ, chuyện này....." Liễu Hâm Dung biếtcho dù Dư Hân Dật được sủng ái cũngvẫn là điện hạ, nàng dám mạo phạm, vừamuốn giải thích, lại bị Tạ Hân Tú cắt đứt.

      "Liễu Lan Yên, tại sao ngươi cảm thấy ta đánh đàn giống nữ tử phong trần?" Tạ Hân Tú thongthả ung dung xong, nhưng mà bên trong lời của nàng tuyệt làm cho người bên cạnh nhận sai dày đặc lãnh khí.

      "Nhưng mà, ngươi đàn xong, liền cho ngươitiền thưởng, ngươi lại đến tìm ta muốn đồ, chẳnglẽ phải là đòi phần thưởng?" Liễu LanYên ở trong ngực của Dư Hân Dật ngồi dậy, cau mày khó hiểu, hỏi Tạ Hân Tú.

      Người bên cạnh còn cảm thấy có chuyệngì, công tử thế gia vừa rồi đưa Huyền Hàn Băng Tinh cho Tạ Hân Tú bị sợ đến mức vội vàng kêu lên: "NGươi đừng hươu vượn. Đó là ta tiến dâng cho Tạ tiểu thư, đâu phải là khen thưởng?" " phải sao?" Liễu Lan Yên dường như có cách nào suy nghĩ vấn đềphức tạp như vậy, vuốt tóc của mình, "Vậyngươi mới vừa rồi muốn tìm ta là muốn cái gì?" câu chặn Tạ Hân Tú á khẩu trảlời được, giận cũng đúng, mà giận cũng được.

      Vốn là muốn làm Liễu Lan Yên mất mặt, cuốicùng ngược lại biến thành nàng trong ngoàikhông đồng nhất, biết phải trả lời làm sao.

      "Tạ tiểu thư, ngài cần gì phải so đo cùng với muội muội đần độn của ta?" Liễu Hâm Dung vộinói, cho Tạ Hân Tú bậc thang xuống.

      "Ừ, ngược lại là ta đúng." Tạ Hân Tú hừ tiếng, cũng đành phải vậy thôi.

      Bên cạnh mọi người vừa nghe, vội vàng rối rít khen ngợi tài đánh đàn cao siêu của Tạ Hân Tú,cho nàng thể diện.

      Tô Hãn Hạo trong lòng thở ra hơi, may là có việc gì.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Liễu Lan Yên cósợ hãi vô tội, trong lòng liền dâng lên tia đau đớn, nghĩ đến đoan trang trước kia, tuy bây giờ nàng có chút si ngốc, nhưng phần ngây thơ kia chọc người đau lòng.

      Thấy Tạ Hân Tú dời lực chú ý, Liễu Lan Yên cũng từ trong ngực của Dư Hân Dật đứng lên.

      Cảm nhận được người trong ngực dời , cái loại cảm giác ấm áp từ trong ngực rút ra, trong lòng Dư Hân Dật cảm thấy có chút mất mát, cảm giác đó chỉ trong nháy mắt, còn chưa kịp suy nghĩ tường tận nghe thấy vị thế giatiểu thư khác cười duyên : " biết LiễuLan Yên muội muội có tài đánh đàn gì, để chochúng ta được mở mang thêm kiến thức."

      "Tài đánh đàn?" Liễu Lan Yên hiểu nháymắt, nhìn đông nhìn tây chút, giọng lầubầu, "Hôm nay thế nào đều chuyện cùng ta."

      Lời của nàng dĩ nhiên rước lấy chê cười của mộtsố người có ý, sao ai cũng chuyện với nàng, nghĩ rằng bọn họ đều thích sao?

      Nếu phải vì lấy lòng Tạ Hân Tú, giúp TạHân Tú hả giận, nàng như vậy, xứng theo chân bọn họ chuyện sao?

      "Lan Yên muội muội, ngươi rốt cuộc trổ tài gì, tin rằng trong Vương phủ nhà ngươi khôngthiếu nhạc khí ." ràng là chế giễu khiếnmọi người đều cười ha hả, tỏ bọn họ chính là muốn chê cười Liễu Lan Yên.

      Chương 10. câu hai nghĩa.

      Edit: Linh.

      Liễu Lan Yên mở to cặp mắt, biết tại saomọi người trong đình nghỉ mát đều có ý tốt, sợ hãi đem tròng mắt rũ xuống, thấp giọngngập ngừng: "Nhạc khí, nhạc khí........ Ta, ta biết a....."

      Đáp án nằm trong dự liệu, khiến những ngườikhông có ý tốt trong đình nghỉ mát lộ ra nụ cười.

      Quả nhiên là ngu ngốc cái gì cũng biết.

      Vẻ mặt của mọi người, đều bị Tô Hãn Hạo nhìn ở trong mắt, trong lòng đột nhiên nổi lên nửagiận: "Nếu Liễu tiểu thư biết, mọingười hãy tìm tiết mục khác góp vui."

      "Tô công tử, ngươi đây là có ý gì?" Tạ Hân Tú ràng cảm giác được Tô Hãn Hạo tức giận, bất mãn chất vấn.

      Nàng nhìn Liễu Lan Yên vừa mắt, ảnh hưởng gì đến Tô Hãn Hạo?

      "Lan Yên muội muội, ta có chút nóng, làmphiền ngươi xem chút, tại sao nước ô mai còn chưa được đưa tới?" Tô Hãn Hạo dịu dàngnói với Liễu Lan Yên.

      "Nha, được." Liễu Lan Yên gật đầu, chút cũng ý thức được mình là tiểu thư bị người ta sai khiến làm việc của nha hoàn có gì ổn.

      Nhìn Liễu Lan Yên ra đình nghỉ mát, Tạ Hân Tú nũng nịu tiếng: "Tô Hãn Hạo, ngươi bảovệ kẻ ngu như vậy, ngươi muốn làm cái gì?"

      "Muốn cùng ta đối nghịch sao?" Tạ Hân Tú lãnh nhìn chằm chằm Tô Hãn Hạo, giọng điệuuy hiếp : " biết từ khi nào Trưởnglão so với Vương gia còn cao hơn?"

      Vừa nghe Tạ Hân Tú đến Vương gia, nhữngngười khác lập tức có lên tiếng, vẫn đềnày tuy lớn mà , liền nhìn Tạ Hân Tú như thế nào?"

      "Nếu Tạ tiểu thư cũng biết nàng là người ngu dại, cần gì phải cùng nàng so đo, chẳng phải là bôi nhọ thân phận của Tạ tiểu thư hay sao?"Tô Hãn Hạo cũng để ý lời của Tạ HânTú, vẫn .

      Tạ Hân Tú nhìn chằm chằm Tô Hãn Hạo hồi lâu, sắc mặt khó đoán.

      Nhưng mà nàng muốn thừa nhận được, rất đúng, cùng kẻ ngu so đo, mất thân phận.

      "Tô công tử có lý, chẳng qua là để người như vậy ở chỗ này làm loạn, đúng làlàm cho người ta có chút khó chịu." Tạ Hân Tú như vậy, tương đương với là cho Tô Hãn Hạo mặt mũi, nhưng có tiêu tan hàm ýtrong lòng.

      " như vậy, để cho nàng sớm rời là đượcrồi." Tô Hãn Hạo tùy ý .

      có trực tiếp cùng Tạ Hân Tú nổi lên xung đột, Vương gia cũng phải là người mà có thể đắc tội.

      "Nước ô mai tới, vẫn còn mát lạnh như băngđây." Liễu Lan Yên hưng phấn chạy tới, hướngvề phía Tô Hãn Hạo , "Còn chưa tới phòng bếp, bọn họ cũng đưa tới, mau uống nhanh ."

      Nhìn thấy vẻ mặt Liễu Lan Yên như đứa bé tươi cười ngây thơ, Tô Hãn Hạo cười cười: "Đúngrồi, tiết trời rất nóng, uống xong trở về phòng ."

      Những lời này là với Liễu Lan Yên càngthêm là cho Tạ Hân Tú nghe, để cho Liễu Lan Yên rời là tốt nhất.

      Tạ Hân Tú thoải mái gì, nhưng màđừng quên, chỉ cần có tiền có quyền, bên cạnhsẽ vĩnh viễn thiếu người nịnh hót.

      "Liễu Lan Yên a, ngươi ngươi biết đánh đàn, khúc cũng hát, chútđộng tĩnh đều có cứ như vậy rời , rấtbuồn cười ?"

      Liễu Lan Yên có chút hiểu nhìn thế giatiểu thư vừa chuyện, nghiêng đầu suy nghĩmột chút: "Ta cũng biết, tại sao phải phátra động tĩnh?"

      "Chỉ có biết mới có kêu loạn, muốn ngheâm thanh mới vừa rồi Tạ tiểu thư phải là phát ra rồi sao?" Liễu Lan Yên nháy con mắtnói.

      "Làm càn, ngươi lại dám tài đánh đàn cao siêu của Tạ tiểu thư là kêu loạn.?" Thế gia tiểu thư tức giận quát lớn.

      Liễu Lan Yên bị dọa sợ đến co rúm lại, lui về phía sau hai bước: "Ta nào có như vậy, rõràng là tự ngươi ..... Ngươi kỳ quái, làm sao chút cũng giải thích được."

      "Ngươi....." Thế gia tiểu thứ tức giận đến muốngiải thích, nhưng mà phát , lời kia, nàng giảithích thế nào cũng ràng được, chỉlàm Tạ Hân Tú càng thêm hiểu nhầm.

      "Trời nóng quá, mọi người giải tán ." Tô Hãn Hạo đứng dậy, cũng nhìn được nữa,những người này làm nhục Liễu Lan Yên đểnịnh bợ Tạ Hân Tú cũng quá đáng.

      "Tạ tiểu thư, Vương gia còn chưa có trở về phủ,ta....." Liễu Hâm Dung vẫn chưa quên, mục đíchnàng đến đây, chính là vì muốn cầu kiến Vương gia.

      " buổi tụ hội tốt cũng bị muội muội ngươi phá đến ngổn ngang, mất hứng tột cùng, đừngnói biểu ca bây giờ còn chưa có trở về, coi như trở lại, chỉ sợ cũng có tâm tình gặp ngươi." Tạ Hân Tú hung hăng trừng mắt nhìn thế gia tiểu thư vừa rồi, nhìn nàng ta sợ hãi bấtan lui về phía sau, trong lòng mới thoải mái mộtchút.

      Dĩ nhiên, đối với đề nghị của Liễu Hâm Dung, nàng càng thêm cảm thấy chán ghét.

      "Về nhà về nhà, nơi này thú vị." Dư Hân Dật đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng mộtcái, ngáp . chút cũng chú ý tới mình là điện hạ cần phải có dáng vẻ, cũng khôngtrông nom mọi người như thế nào, xoay người rời .

      Nếu Dư Hân Dật cũng rời , những người kháccũng lục tục đứng dậy cáo từ.

      "Tự ngươi nghĩ biện pháp trở về thôi!" Ở ngoài Vương phủ, Liễu Hâm Dung giận đùng đùng hướng Liễu Lan Yên gầm , mục đích của nàng có đạt được, tất nhiên là đem tất cả hỏa khí, giận chó đánh mèo trút hết lênđầu Liễu Lan Yên.

      Bỏ mặc Liễu Lan Yên, ngồi lên kiệu nghênhngang rời .

      "Lan Yên muội muội, nếu ta đưa ngươitrở về phủ !" Tô Hãn Hạo tới, giọnghỏi.

      "Đa tạ Tô công tử, Lan Yên có thể tự mình về." Liễu Lan Yên thi lễ xong liền bước nhanhrời , nhìn bóng lưng của nàng, Tô Hãn Hạothấp giọng khẽ than, "Ngay cả có chút si ngốc,nhưng mà tính tình vẫn quật cường như cũ."

      Giọng của Tô hãn Hạo lớn nhỏvừa vặn rơi vào trong tai Dư Hân Dật, trong lòng khinh thường hừ lạnh tiếng, si ngốc?

      Nếu như nàng si ngốc, nhừng người khác đều bị nhược trí.

      Ngay câu vừa rồi tạ ơn Tô Hãn Hạo, đây chính là câu hai nghĩa, là cảm ơn Tô Hãn Hạo cần đưa nàng về phủ, hai là cảm ơn giúp nàng giải vây lúc ở trong đình nghỉ mát.

      Dư Hân Dật như có điều suy nghĩ trở về phủ, thầm , tổng cảm giác có chỗ đúng lắm, mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi dường như Liễu Lan Yên tuyệt đối phải người như vậy.

      Tuy là lúc ấy tứ lạng bạt thiên cân đem vấnđề ném trở về, khiến Tạ Hân Tú làm nhụcđược nàng, ngược lại lại bị hung hăng làm nhụcmột phen.

      Nhưng mà, Liễu Lan Yên cũng chỉ làm được như vậy thôi sao?

      Nửa đêm, Dư Hân Dật ngủ say bị đau bụng kịch liệt giật mình tỉnh dậy, ôm bụng của mình, đây là..... Trúng độc? Bị thương?

      Ùng ục tiếng kỳ lạ, khiến Dư Hân Dật có đáp án ràng --- đau bụng!

      Cũng may chỉ lần, cũng có nhiềucảm giác lắm, đơn giản liền xong rồi, cũng có việc gì, chỉ là có chút khó hiểu tốt làm sao đột nhiên đau bụng.

      lâu sau bóng đen xuất ở trongphòng, hồi bẩm: "Chủ tử, hôm nay toàn bộ côngtử tiểu thư đình nghỉ mát, toàn bộ đều bị thổ tả dường như là ăn phải đồ ăn hỏng, Tạ Hân Tú phái người tra xét, hình như hôm nay trời nóng nên thức ăn bị thiu."

      "Có phải triệu chứng của Tô Hãn Hạo cũng ràng hay ?" Dư Hân Dật khóe môi mỉm cười .

      "Phải"

      Sau khi nghe được thân tín trả lời, Dư Hân Dậtkhoát tay cái, bóng đen lặng yên tiếng động biến mất, Dư Hân Dật đột nhiên cười lớn: "Tốt, hay cho câu 'mình có thể.'


      ra lúc ở ngoài cửa của Vương phủ, phần sau Liễu Lan Yên kết thúc là ý này, , với tính tình như vậy của nàng, làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Người phía sau màn


      Tất cả những công tử tiểu thư tham gia buổi tụ hội của Tạ Hân Tú , tất cả đều nhận được lời xin lỗi của nàng ta.

      Cho dù nàng ta là biểu muội của Vương gia,chuyện như vậy cũng là thất lễ, tạ lỗi là chuyệnđương nhiên, nàng ta còn chưa ngu xuẩn đến mức ý vào thân phận của chính mình để lại cán chuôi cho người ngoài nắm.

      Bởi vì lượng ăn của mọi người ít nhiều khác nhau, cho nên mức độ chịu tội cũng khác nhau,tỷ như Dư Hân Dật và Tô Hãn Hạo, còn có LiễuLan Yên ngây ngốc biết ăn cái gì nên cơ hồ là có chuyện.

      Còn những người khác, đúng là bị thổ tả giày vò cả đêm, mãi đến giữa trưa hôm sau mớicó chuyển biến tốt.

      Cho dù là , thể chất tốt hơn nhiều so với nhân loại, nhưng bị giày vò liên tục như thế, cảmột đám đều phờ phạc tê liệt nằm giường,dưỡng thân thể cho tốt.

      "Trở về thay ta tỏ lòng biết ơn với tiểu thư nhàngươi." Liễu Hâm Dung tiễn người hầu của TạHân Tú , nhìn trâm ngọc trong hộp gấm thập phần cao hứng.

      "Tiểu thư nghe lần này Tạ tiểu thư đưa lễvật, của tiểu thư có thể tính là cao quý như điện hạ vậy." Hoàn Thúy nhìn thấy trong hộp gấm cómột cây trâm ngọc liền hưng phấn .

      "Đương nhiên, như thế nào, ta cũng là nữ nhi của Đại Trưởng Lão." Liễu Hâm Dung ra vẻrất bình thản, nhưng nụ cười đắc ý khóemôi lại tiết lộ suy nghĩ trong lòng nàng.

      Có thể nhận được lễ vật giống như của điện hạ,xem ra vị trí của nàng trong lòng Tạ Hân Tú tuyệt đối hề thấp, như vậy, khả năngnàng có thể trở thành vương phi được tăng lênrất cao rồi.

      "Tiểu thư, Tạ tiểu thư cũng có tặng đồ cho Liễu Lan Yên." Hoàn Thúy đè thấp thanh , trong giọng hàm chứa ý cười trêu tức.

      "Cho nàng ta? Cho nàng ta làm gì? phảithân thể nàng ta rất tốt sao?" Liễu Hâm Dung xoa xoa vùng bụng vẫn chưa được thoải mái củamình, sắc mặt trắng bệch .

      Hoàn Thúy cười ha ha: "Tiểu thư, người là,nàng ta như vậy, xứng được ăn thứ gì trong vương phủ sao?"

      "Cũng đúng." Liễu Hâm Dung vô lực ngồi ở giường, bị thổ tả cả đêm, đúng là khiến cho thânthể của nàng vô cùng suy yếu, tứ chi vô lực, lộ ra nụ cười hài lòng: "Hoàn Thúy, ngươi vẫn nhìn thấu, lần này đụng phải là cơ hội tốt để chúng ta nhìn ai là người thân cận nhất vớiTạ Hân Tú."

      "A?" Hoàn Thúy kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểuthư nhà mình, chỉ thấy Liễu Hâm Dung cười vôcùng quỷ dị, cũng biết tới cùng là cười vì cái gì.

      Bất quá, tiểu thư thông minh như vậy, tất nhiên là có lý do của tiểu thư.

      Cười lớn trận xong, Liễu Hâm Dung độtnhiên hỏi: "Nha đầu kia sao rồi?"

      "Nàng a, đêm qua có việc gì, trong việnkhông đủ củi lửa, lấy củi rồi." Hoàn Thúy độc cười tít mắt, có lý do gì mà tiểu thư nhà nàng bị thổ tả, con nha đầu kia lại bình an vô thoải mái lưu lại trong phủ như vậy, đương nhiên phải tìm chút việc cho nàng ta làm,đỡ để nàng ta nhàm chán.

      "Nhân thủ ra ngoài mua đồ đủ, nô tì đãlệnh cho Tần Tụ hỗ trợ rồi." Hoàn Thúy cười với Liễu Hâm Dung.

      "Được, làm tốt lắm." Liễu Hâm Dung tánthưởng gật đầu, điều Tần Tụ , xem Liễu Lan Yên tự mình đốn củi thế nào, nàng ta phải nếm mùi đau khổ mới được.

      Liễu Hâm Dung nghiêng đầu, đưa mắt nhìn mặttrời dần lên cao, bên môi gợi lên ý cười khi mưu kế được thực .

      Gần đến giờ ngọ, biết trong rừng cónhánh cây nào để đốn nhỉ?

      "Tiểu thư, có dùng cơm trưa ?" Hoàn Thúy hỏi

      " ăn, ta mệt mỏi. Nghỉ ngơi chút."Liễu Hâm Dung tùy ý nằm xuống, trong đầu vẫn lên vẻ mặt của Liễu Lan Yên khi ở trong rừng, bộ dáng chật vật mồ hôi ướt đẫm phải cầmbúa đốn củi, nghĩ thế, cho dù là thân thể khôngthoải mái, cũng thấy thống khoái trong lòng.

      Lúc này ở trong rừng, nữ tử vốn phải vô cùng chật vật, ngồi tảng đá lớn, cầm quả trái cây mọng nước ăn để vô cùng thưsướng.

      Gió lạnh từng trận thổi qua, những tán lá rậmrạp đỉnh đầu nàng che cái nắng của mặttrời, ở đây quả chút nóng của mùa hè cũng cảm nhận được, vô cùng mát mẻ.

      "Ngươi trái lại ngồi ở đây ăn đến thống khoái, tađúng là bị ngươi hại khổ mà."

      Nghe được thanh trêu tức, Liễu Lan Yên nghiêng đầu cười rạng rỡ, nhíu mày : "Thìsao?"

      Thần thái phấn chấn tươi cười, ngũ quan thanhtú khiến nàng tăng thêm vài phần tư sắc mị nhân (mê hoặc người), chỉ là nụ cười, cũng khiến cho Dư Hân Dật sửng sốt.

      Nụ cười đẹp.

      Dư Hân Dật đợi đến khi phục hồi tinh thần lại,mới phát trong nháy mắt đó mình quêncả hô hấp, ngực có chút cảm giác khó chịu khibị đè nén.

      "Nếu để cho người ngoài biết Liễu Lan Yên cóthể những lời cuồng vọng như vậy, biết hù chết bao nhiêu người." Cho dù là kinh ngạc, nhưng rất nhanh Dư Hân Dật liền khôiphục lại bình thường, cười hề hề .

      "Người khác chết hay sống có quan hệ gì tớita đâu?" Liễu Lan Yên chẳng thèm ngó tới, tùyý .

      "Hô hô..." Vẻ lãnh khốc vô tình của Liễu LanYên, chỉ khiến Dư Hân Dật phản cảm, ngược lại làm vỗ tay cười to, "Giỏi,giỏi cho đại tiểu thư si ngốc Liễu Lan Yên. Đúng vậy a, người khác sống hay chết cũng để trong lòng, huống chi mọi người chỉmới bị thổ tả sơ sơ trận chứ?"

      "Thổ tả?" Liễu Lan Yên để ý lắm tiếp tụcăn trái cây của nàng: "Có quan hệ gì với ta sao?"

      " có quan hệ sao?" Dư Hân Dậttựa tiếu phi tiếu hỏi lại.

      "Những thứ đó đều do Tạ Hân Tú chuẩn bị, thờitiết oi bức, có chuyện cũng rất bình thường.Điện hạ tưởng rằng ta động chạm tay chân vào đó chứ." Liễu Lan Yên mặt đổi sắc cười .

      "Cho nên ta mới thấy kỳ quái, phải trúngđộc, phải do lực gây ra........" Dư Hân Dật đăm chiêu đánh giá Liễu Lan Yên: "LanYên nương là càng ngày càng khiến cho người ta nhìn ra a."

      "Nhìn thấu cần nhìn, nhìn nhiềukhông tốt." Liễu Lan Yên nhàng cười , căn bản muốn cho Dư Hân Dật đápán ràng.

      Hứng thú của Dư Hân Dật đối với Liễu Lan ngày càng lớn, bởi vì tiếp xúc nhiều với Liễu Lan Yên, mới phát bí mật người nàng ngày càng nhiều, khiến cho nhịn được muốn khai quật.

      "Đúng vậy, có người cho dù có nhìn nhiều hơn,cũng chỉ càng thêm hồ đồ." Dư Hân Dật cười tiếp lời.

      Những con cháu nhà thế gia cho rằng ăn càngnhiều đồ trong vương phủ, Tạ Hân Dật càng cóquan hệ tốt với bọn họ sao?

      Chỉ sợ tuyệt đại bộ phận mọi người nghĩ nhưvậy , nhớ lại lần này người nào bị thổ tả nặngnhất, người nào mới có quan hệ gần đây với TạHân Tú.

      Đâu thể nghĩ đến suy nghĩ của bọn họ lại bị Liễu Lan Yên lợi dụng.

      Những người bị thổ tả nặng này, chỉ sợ chỉ khó chịu, ngược lại còn có thể cao hứng, có thể có quan hệ với vương phủ. Cònnhững người bị thổ tả quá nặng, rất cókhả năng còn hối hận, vì sao mình lại bị thổ tạ nặng.

      Giỏi cho Liễu Lan Yên, tâm tư kín đáo, hại người ngoài, người ngoài lại còn mang ơn nàng.

      Nữ tử này nguy hiểm, nhưng mà........ thích!

      Ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, phát bêncạnh có sọt chất đầy cành khô, kinh ngạcnhíu mày: "Trong ngày hè cũng có nhiều cànhkhô như vậy sao?"

      Cả sọt cành khô này bìnhthường, tuy trong rừng có những cây chết, nhưng cành khô nhiều như vậy, phải quáđúng dịp rồi sao?

      "Lần sau vẫn nên để tôi cùng nương đốncủi , nếu , phạm vi hành động quá lớn, khiến người khác chú ý." Dư Hân Dật tưởng rằng Liễu Lan Yên lợi dụng phương pháp đặcbiệt nào đó, cấp tốc đến nơi khác để đốn.

      "Được đó, cũng đỡ phải để ta làm mình nhàm chán." Ngoài dự liệu của Dư Hân Dật,Liễu Lan Yên vậy là lại đáp ứng ngay tức khắc, Dư Hân Dật kinh ngạc mục đích của Liễu Lan Yên là gì.

      Đáp ứng Dư Hân Dật, Liễu Lan Yên nhìn sọt đầy cành khô, vô thanh vô thức nâng khóe môi lên, nàng cũng rất muốn biết, nhiều cànhkhô như vậy, rốt cuộc là từ đâu tới.

      Chương 12: Lông gà vỏ tỏi


      Ngày hôm sau, Tần Tụ vẫn vì nhân thủ của vương phủ " đủ" mà bị điều hỗ trợ,Liễu Lan Yên lại phải tự mình vác giỏ trúc lên núi.

      Hôm nay, cũng giống như bình thường, có gì khác biệt, chỉ là, núi có thêm mộtngười chờ.

      "Điện hạ tới thực sớm." Liễu Lan Yên tùy ý đặt giỏ trúc ở bên cạnh, nhìn các ăn mặc gọn gànglinh hoạt của Dư Hân Dật, nghĩ tới được làm được, tới giúp nhặtcủi.

      " hứa với Lan Yên muội muội, sao ta có thểlỡ hẹn được?" Dư Hân Dật cười xách giỏ trúclên, liền đốn củi, hành động tự nhiên quenthuộc như vậy, trái lại khiến cho Liễu Lan Yên nhàng nhíu mày, Dư Hân Dật này...... tới cùng là có ý gì?

      Nghi hoặc chợt lóe lên trong lòng, bị Liễu Lan Yên nhét xuống đáy lòng.

      tương đối để ý, tại sao mỗi ngày ở đây đều có cành khô chứ?

      Đừng cho biết là Thụ ở nơi này xảy ra nội chiến, có cây cối gặp nạn.

      "Tôn chủ........." Ám Nhất hiểu ra sao quỳrạp xuống trước mặt chủ nhân, sao đột nhiên chủ nhân lại gọi đến, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?

      " tình ngươi làm thế nào rồi?" Nam tử vẫnnửa nằm nửa ngồi giường như cũ, ngay cảmí mắt cũng mở, chút để ý .

      chút để ý, nhưng lọt vào tai Ám Nhất, lại làm lòng căng thẳng, dốc sức suy tư xem gần đây tôn chủ căn dặn chuyện gì, bẩm báo từng cái .

      "Náo loạn của Trùng tộc được khống chế,chém giết ba vạn tộc nhân có lực của Trùngtộc, giết chết tộc trưởng của bọn họ, chắc chắn bọn họ dám náo loạn lần nữa."

      "Ở Hoàn Hà, Thủy cúi đầu."

      "Ở Bắc Cương......"

      Nếu như có người ở đây nghe được những lờicủa Ám Nhất, khẳng định sợ đến mức mặtmũi trắng bệch, bởi vì những kiện này đều là những đại uy hiếp đến an nguy của giới khiến cho chủ đau đầu thôi.

      Ý tức của Ám Nhất là, những tai họa ngầm nàyđều được nhổ bỏ.

      Liền ngay cả chủ, muốn dốc hết binh lực của đại quân linh để làm việc này, đừng nóilà nhiều chuyện như vậy, chỉ riêng hai chuyện thôi, cũng đủ để khiến đại quân tổn hao quá mức.

      Bình ổn chuyện hai chuyện tất nhiên là cực hạn, thê thảm mà về, còn những tai họa ngầm khác, chỉ sợ chủ có năng lực làm được rồi.

      Lúc Bành Trăn đến vừa lúc nghe được mấychuyện này, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe, chẳng lẽ trong mấy việc này có sơ suất gì đó sao?

      Ám Nhất vẫn tiếp tục , thấy nam tử nửa nằm giường kiên nhẫn khoát tay: "Những việc như lông gà vỏ tỏi này, đến làm gì?"

      Ám Nhất đến nửa thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết.

      Tùy tiện lấy ra chuyện cũng có thể quấycho giới long trời lở đất, sao đến miệng tônchủ lại trở thành những việc như lông gà vỏ tỏi rồi hả?

      Nghe đến đó, trong lòng Bành Trăn cũng căngthẳng, chẳng lẽ, còn có chuyện đại gì phátsinh sao?

      Hai người đều yên lòng bất an nhìn qua,hi vọng cái vị tôn chủ ai nắm được tínhtình kia có thể nhắc nhở cho bọn họ mộtchút.

      Nam tử nửa nằm giường, nghiêng đầu, hai mắt vẫn nhắm lại như cũ, chậm rì rì hỏi: "Củivẫn còn đủ?"

      A?

      Ám Nhất và Bành Trăn đồng thời vô thanh há hốc miệng, cả kinh đến cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

      Hoàn toàn để ý đến câu kia củahắn nếu bị truyền ra ngoài mang đến hiệu quả gì, nam tử tiếp tục hết: "Nếu mà thiếu, phải sau giờ ngọ nàng mới có thể về được, chẳng phải bị phơi nắng lâu sao?"

      Bành Trăn là nhịn được, trợn trắng mắt nhìn lên nóc nhà, ngồi sang bên lời.

      Cứ thế để cho người năng ngôn thiện biện như , trở nên á khẩu trả lời được.(năng ngôn thiện biện có lẽ là muốn đến những người giỏi tài ăn , hùng biện)

      thể , tôn chủ đại nhân của quả rất tuyệt vời.

      Ám Nhất sửng sốt lúc lâu, lắp ba lắp bắp hồi bẩm: "Củi khô tuyệt đối đủ, huống chi còn có nam tử cường trắng ở bên hỗ trợ, tuyệtsẽ kéo dài đến sau giờ ngọ, giữa ngày có thể rời ."

      "Nam tử?" Nam tử vẫn nhắm mắt giườngđột nhiên mở mắt ra, ánh mắt có vẻ đăm chiêu chuyển đến người Ám Nhất.

      Chỉ cần cái liếc mắt, cũng khiến co Ám Nhất giật mình rùng mình cái, giống như có thanh hàn băng xẹt qua người , khiếncho rét mà run.

      "Vâng, nam tử kia là......" Ám Nhất còn chưa xong, mảnh sáng trắng đột nhiên tung bay trước mắt.

      Nam tử đứng dậy, ngồi ngay ngắn, ống tay áo rộng màu trắng ngăn lại giữa trung,trượt ra đạo sáng trắng hư ảo, như như .

      Thần thái và động tác lúc này của nam tử khôngcó chút tương quan nào, tay phải mạnh mẽ vỗmột cái vào trung, ràng trong khí có cái gì vậy mà lại nổi lên gợn sóng,từng vòng từng vòng tinh tế lay động.

      Ám Nhất cả kinh trong lòng, năng lực này phải.....

      "Tôn chủ thể, thân thể người........" Bành Trăn la hét đứng dậy, bước mạnh hai bước vềphía trước, muốn ngăn cản, chỉ là, động tác củahắn vẫn là chậm bước.

      Trong gian hư ảo cảnhtượng, giữa rừng cây xanh um tươi tốt, nữ tử ngồi tảng đá say sưa vừa ăn vừa hái trái cây, bên cạnh là nam tử dốc sức đốn củi, đôi lúc lại quay đầu gì đó với nữ tử,khiến cho nữ tử nhếch môi cười yếu ớt.

      Đây là hình ảnh duy mỹ hạnh phúc đếnmức nào.

      Chỉ là..........

      Ám Nhất vụng trộm liếc nhìn nam tử cười đến đặc biệt ôn hòa, hình như tâm tình của tônchủ đại nhân của bọn họ được tốt lắm.

      "Dư Hân Dật....... là vị điện hạ kia ." Nam tử chậm rãi mở miệng, thanh ôn hòa như gióxuân tháng ba, chỉ là nghe vào tai Ám Nhất, lại khiến tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, phát lạnh từng đợt, phía sau lưng thiếu chút nữa bịmồ hôi lạnh thấm ướt.

      "Vâng." Bất chấp khó khăn, Ám Nhất hồi đáp.

      Tôn chủ muốn làm gì?

      " tốt, tốt." Ôn hòa lập lại hai chữ hailần, khiến cho trái tim của Ám Nhất và BànhTrăn ngừng co lại theo giọng của namtử.

      Ánh mắt ôn hòa của nam tử dừng lại ở cảnh tượng giữa trung, cười, tinh tế nhìn,giống như ngắm nhìn bảo bối trân quý nhất, thấy thế, trong lòng Ám Nhất và BànhTrăng trở nên sợ hãi.

      hai câu tốt của tôn chủ bọn họ là có ý gì.

      "Vị điện hạ này trái lại rất thích giúp người a."Nam tử cười ôn hòa, dừng ở hai người cười cười trong kính tượng.

      Ám Nhất á khẩu trả lời được, phải trả lời câu này thế nào đây?

      Đành phải lựa chọn trầm mặc.

      "Chuyện chủ nhận lỗi còn chưa chuẩn bị tốt sao?" Đột nhiên nam tử dời trọng tâm đề tài khiến cho Ám Nhất thất thần, phản ứng kịp, thần tốc hồi bẩm: "Hình như chuẩn bị tốt, chỉchờ đến khi tôn chủ rãnh rỗi, bọn họ đến........."

      Ám Nhất còn chưa xong, bị thanh ôn hòa cắt ngang: " lâu ra ngoài, vậyđi đến Vương Cung của chủ nhìn xem ."

      A?

      Ám Nhất kinh ngạc ngẩng đầu, Tôn chủ muốn Vương Cung?

      đợi Ám Nhất hiểu cách nghĩ của Tôn chủ, chỉ thấy nam tử kia ôn hòa giơ tay, nhẹnhàng vỗ vào hư , kính tượng kia lập tức vỡ thành ngàn vạn mảnh , bay vào khôngtrung.

      biết có phải do gặp ảo giác hay , sao lại có cảm giác phần kính tượng chỗ Dư Hân Dật vỡ càng triệt để chứ?
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Beta: trinh123.

      Chương 13: Quỷ dị muốn mời.

      "Lan Yên, cẩn thận chút." Dư Hân Dật đưa Liễu Lan Yên đến hẻm gần Liễu phủ, cáotừ xong liền xoay người rời .

      Liễu Lan Yên vừa cầm giỏ trúc đầy củi vàocửa , đột nhiên bị người nắm lấy bàn tay, trực tiếp kéo nàng trở về phòng.

      "Tần di, người làm gì vậy?" Liễu Lan Yên nháymắt, hiểu hỏi.

      "Ta nè tiểu thư, người như thế nào mà lạithân thiết với Điện hạ như vậy hả?" Tần Tụ thả giỏ trúc qua bên, khẩn trương hỏi.

      "Mấy ngày nay đều giúp con đốn củi." Liễu Lan Yên cảm thấy có gì ổn, cườiha hả lắc lắc cánh tay của Tần Tụ "Tần di, có giúp con, con tiết kiệm được rất nhiều thời gian đó."

      "Ai nha, tiểu thư của ta à." Tần Tụ nhức đầunhìn tiểu thư nhà mình căn bản hiểu rõtình trạng của bản thân "Người có biết người vàVương Gia có hôn ước hay ? Nếu hômnay, người quá thân thiết với Điện hạ, rất có thể ảnh hưởng đến danh dự của người, đến lúcđó, chỉ sợ . . . . . ."

      "Chỉ sợ như thế nào?" Liễu Lan Yên khônghiểu nháy mắt , cặp mắt to tràn đầy nghi hoặc nhìn Tần Tụ, nỗ lực suy nghĩ hồi lâu, rốtcuộc ra câu mà nàng có thể lý giải được "Tần di, con đói rồi."

      Chỉ câu của nàng cũng làm cho chútnóng nảy trong lòng Tần Tụ tiêu tan hết.

      Nàng phải giải thích vấn đề phức tạp này như thế nào tiểu thư mới hiểu đây.

      "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước ." Tần Tụtuy là như vậy, nhưng nàng từ bỏ ý địnhnói những vấn đề này với Liễu Lan Yên rồi,Tần Tụ phải là muốn , mà là căn bản có nàng ta cũng hiểu được.

      Xem ra mình phải tìm Dư Cận Thước để nóimột chút về hôn ước của tiểu thư mới được, chỉ là với thân phận của nàng mà muốn gặp được Vương Gia cũng phải chuyện dễ dàng gì.

      Tần Tụ nhìn Liễu Lan Yên vui sướng ăn cơm, trong lòng thầm tính toán, cuối cùng cắnrăng cái, hạ quyết tâm, cho dù thế nào nữa cũng phải vì tiểu thư mà tìm đường ra.

      "Chuyện này, Tam đệ xem chút coi còn cósai sót gì ?" Trong Vương Cung, Chủ hỏi Dư Cận Thước ngồi ở bên cạnh.

      Dư Cận Thước gật đầu cái: "Tất cả đều rất hoàn mỹ, nhưng mà. . . . . ."

      "Tam đệ thấy có gì ổn sao?" Chủ hơi nghiêng người về phía trước, vội vàng dò hỏi,đây chính là đại quan hệ đến vị trí Chủcủa , nếu có sai lầm gì chọc cho vị kia vui, hậu quả thể gánh nổi.

      Dư Cận Thước trầm ngâm trong chốc lát, lúcnày mới chần chờ mở miệng : "Tại sao vị kialại muốn đích thân đến đây?"

      Kể từ sau khi nhận được tin tức, vẫn luôn nghĩ mãi mà hiểu.

      phải người kia thích ra ngoài sao?

      Vì sao lại cố tình muốn tới Vương Cung, tự mìnhtiếp nhận quà tặng bọn họ hiến dâng.

      "Chuyện này. . . . . . Ai mà biết được." Chủcũng là cười khổ thôi, chán nản dựa lưngvào ghế."Tính khí của người kia trầm bất định, ai mà biết nghĩ gì chứ."

      ra Chủ sợ nhất là người đó vẫn còncanh cánh trong lòng chuyện của Khánh Lê, lo sợ nổi trận lôi đình.

      "Mặc kệ thế nào nữa, ba ngày sau, bữa tiệcnhất định phải chuẩn bị long trọng, chuyện này đành giao cho Tam đệ làm rồi." Chủthan tiếng, lời có chút bất đắc dĩ.

      "Đệ " Dư Cận Thước hành lễ .

      Ba ngày này, tất cả các con cháu của các đại giatộc trong thành đều khẩn trương chuẩn bị, ra danh tiếng người kia bọn họ sớm nghenhiều rồi. Người mà Chủ cũng phải kiêng kỵ, bọn họ càng thêm nghĩ cũng dám nghĩ.

      Nghe vị kia thích giết chóc thành tính rồi,người đắc tội với , tất cả đều chết vô cùng thê thảm, thủ pháp giày vò của mặc dù chỉlà những hình phạt bức cung thông thường,nhưng người nào nhìn thấy cũng đều phải trợn mắt há mồm.

      Nghe tâm tình bất định, giây trước còn chuyện trò vui vẻ với ngươi, giây sauliền mắt cũng chớp ra tay giết chết đốiphương rồi.

      tới lui cuối cùng tóm lại, truyền thuyết về người kia rất nhiều, nên vừa nghe được người kia muốn tham gia yến hội ở Vương Cung, các con cháu của các đại gia tộc liền thấp thỏmtrong lòng, chỉ sợ trong bữa tiệc cẩn thậnlàm người kia mất hứng, bị giày vò đến sống bằng chết.

      Người bên ngoài lo lắng, còn Tần Tụ ở đây cũng rất lo lắng, qua ba ngày rồi, vậy màmột chút cơ hội nàng cũng có nữa.

      Đừng là đề cập chuyện hôn ước với VươngGia, ngay cả gặp mặt còn được, cáibóng cũng thấy.

      Đến lúc gần hoàng hôn, Hoàn Thúy dẫn theomấy nha hoàn cầm từng cái khay tới, mở cửaphòng Liễu Lan Yên.

      "Các ngươi muốn làm gì?" Tần Tụ vội vàng che chắn ở trước mặt Liễu Lan Yên, như con gà mẹ xù lông bảo vệ Liễu Lan Yên ở sau lưng.

      Thấy động tác của Tần Tụ, Hoàn Thúy nhịnkhông được bật cười: "Ta nè Tần Tụ, ngươicần gì phải khẩn trương như vậy chứ."

      Nhìn phản ứng của Tần Tụ, trong lòng HoànThúy liền cực kỳ thoải mái.

      "Tiểu thư sợ nàng ta có y phục để mặc, dự tiệc làm Liễu phủ mất mặt, nên thưởng đồ tốt cho nàng ta." Hoàn Thúy phất tay, mấy nhahoàn sau lưng liền để tất cả khay xuống.

      "Tiểu thư nhà ta cũng phải dự tiệc sao?" Trong lòng Tần Tụ căng thẳng, thể tin nổi, giọng .

      Nàng muốn để cho Lan Yên đếnVương Cung tham gia cái bữa tiệc gì đó. Ai chẳng biết vị khách quan trọng nhất trong yếnhội lần này chính là người kia, những con cháuthế gia khác là thể tránh, nhưng tiểu thưnhà nàng vào ngày thường cũng phải làngười được người ta coi trọng, nên cókhả năng nhận được thiệp mời.

      Việc này chỉ sợ là do Liễu Hâm Dung động tay động chân rồi.

      "Dĩ nhiên, Chủ Thượng rồi, toàn bộ cáccon cháu thế gia đều phải tham gia, chẳng lẽLiễu Lan Yên phải là con cháu thế giasao?" Hoàn Thúy lặp lại lời Liễu Hâm Dung , thấy vẻ mặt Tần Tụ muốn phản kháng nhưngkhông phản kháng được, đáy lòng liền cườithầm dứt.

      Cái thứ cản trở này, lần này dự tiệc còn phải là cho nàng ta cơ hội để "thể mình" sao?

      "Chuyện này. . . . . ." Tần Tụ bị lời Hoàn Thúynói bức cho hết đường tranh cãi.

      , Liễu Hâm Dung nhất định là đạt được mưu.

      , vậy phải đồng nghĩa với việc tự vứt bỏ thân phận của tiểu thư nhà mình sao?

      lúc Tần Tụ còn trong tình thế khó xử, thìLiễu Lan Yên lại hưng phấn kêu lên: " dự tiệcsao? Có phải có rất nhiều đồ ăn ngon haykhông?"

      "Đúng vậy, có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, ăncũng ăn hết đấy." Hoàn Thúy độc mà cười cười, cũng mặc kệ Liễu Lan Yên có thể ăn đến no chết hay .

      "Được, được, ta muốn , Tần di con muốn ."Liễu Lan Yên nắm ống tay áo Tần Tụ, khôngngừng lắc lắc, làm nũng.

      "Tần Tụ, ngươi mau thay quần áo cho Liễu Lan Yên , cũng đừng câu giờ thêm nữa." Hoàn Thúy cao ngạo phân phó câu, xoay ngườirời .

      Tần Tụ nhìn những thứ quần áo son phấn kia, thầm cắn răng, thôi, liền bí quá hoá liều mộtlần vậy, ở trong bữa tiệc thế nào cũng gặp được Vương Gia thôi.

      Nếu như gặp được, nàng nhất định bỏqua cơ hội, mà cầu Vương Gia thực hiệncam kết ngày đó, cưới tiểu thư về nhà.

      Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Tụ liền dụ dỗ thay đổi cách ăn mặc cho Liễu Lan Yên.

      Biết trong bữa tiệc có đồ ăn ngon cho nên Liễu Lan Yên cũng hết sức phối hợp.

      Bên trong gian phòng nho nhất thời rơi vào yên tĩnh, ai cũng biết ở trong phần an tĩnh này ngầm nổi lên cái gì.

      Liễu Lan Yên mặc cho Tần Tụ bôi bôi trét trét ởtrên mặt của nàng, chỉ nhắm đôi mắt che giấu tất cả cảm xúc của mình lại, bữa tiệc sao?

      Liễu Hâm Dung chắc chắn chuẩn bị ít tiết mục hay chờ mình diễn, ngàn vạn lần nên làm cho nàng ta thất vọng mới phải, khôngcó mấy chuyện này khiêu chiến làm sao mà thú vị được.

      Editor: tyvybutchi.

      Beta: trinh123.

      Chương 14: Cạm bẫy của người nào đó.

      "Tại sao, tại sao cho ta vào chứ?" Tần Tụbị hai tên gia đinh ngăn lại, nàng tức giận trợntrừng mắt nhìn Hoàn Thúy.

      Nàng làm sao có thể yên tâm để tiểu thư đến Vương Cung dự tiệc mình chứ?

      "Tần Tụ, đây chính là lệnh của tiểu thư. Huống chi có tiểu thư ở bên cạnh Liễu Lan Yên, thìngươi còn lo lắng cái gì chứ?" Hoàn Thúy hất cằm lên, khinh thường nhìn Tần Tụ.

      Cũng bởi vì có Liễu Hâm Dung ở bên cạnh tiểuthư, nên nàng mới lo lắng.

      " được, ta muốn theo." Tần Tụ vùng ra hai lần nhưng vẫn thể tránh thoát đượcnhững cánh tay giữ chặt mình của gia đinh,ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, người bộc phát ra cỗ khí thế cường hãn.

      lực!

      Hoàn Thúy vội vàng lui sang bên cạnh hai bước, nàng cũng muốn cứng rắn đối chọi vớiTần Tụ.

      "Tần Tụ, ngươi nghĩ lại cho kĩ , chỉ bằng cái tính lỗ mãng này của ngươi mà chạy tới Vương Cung sao, ngươi muốn cứu Liễu Lan Yên hay làmuốn hại nàng? lực của ngươi mặc dù tệ, nhưng đừng quên, ngươi cũng phải là thiên hạ vô địch!"

      Hoàn Thúy uy hiếp khiến Tần Tụ sắp bùng nổyêu lực đành dừng lại, chần chờ lại lo lắng nhìn chằm chằm Hoàn Thúy.

      Hoàn Thúy cười ha hả tiếp: "Liễu Lan Yên đến Vương Cung, dù sao nữa cũng coi như làđại diện cho Liễu phủ, cho dù phải vìLiễu phủ, lão gia cũng để cho nàng ta làm bừa, phải sao?"

      Tần Tụ nặng nề thở hổn hển, nhìn chòng chọc vào Hoàn Thúy, phẫn hận trong đôi mắt từ từ biến mất, khí thế bức người này tan giống như thủy triều rút vậy, nhanh đến khó tin.

      Lực uy hiếp áp bức tim mình tiêu tán , thầnkinh cẳng thẳng của Hoàn Thúy lúc này mới tỉnh táo lại, thầm thở dài tiếng, Tần Tụnày, kẻ điên.

      "Ngươi tốt nhất hãy thành chờ ở đây, đừng để cho nàng gây ra chuyện phiền toái." Hoàn Thúy phun ra câu, sau đó cũng quảnTần Tụ ngơ ngác sững sờ, xoay người rờiđi.

      Toàn bộ những người đó rời rồi, trắc viện vốnhoang vu lại càng thêm thê lương, Tần Tụ đưa tay che mặt, chậm rãi ngồi xổm người xuống,tiếng khóc khổ sở nức nở nghẹn ngào từ giữa kẽ răng nặn ra: "Lão gia, phu nhân. . . . . . Tần Tụphải làm cái gì đây?"

      Tần Tụ rất lo lắng cho Liễu Lan Yên, mà lúc này Liễu Lan Yên lại ngồi trong xe ngựakhông ngừng nhìn ra bên ngoài.

      "Lan Yên muội muội, ngươi xem cái gì vậy?" Mặc trang phục lộng lẫy, Liễu Hâm Dungcăn bản che giấu được nụ cười mãn nguyện ở khóe môi vì đạt được mục đích,hưởng thụ nhìn Liễu Lan Yên khẩn trươngluống cuống tay chân.

      Liễu Lan Yên vân vê vạt áo của mình, mím môi, lắp bắp : "Tần di, Tần di. . ."

      "Nơi chúng ta sắp đến là Vương Cung, Tần Tụ thể đến đó được." mặt Liễu HâmDung là nụ cười, nhưng lại có chút ăn nhập nào với lời an ủi trong miệng nàng.

      "Lan Yên à, có phải ngươi rất thích Tần Tụ hay ?" Mắt Liễu Hâm Dung chuyển động, xấu bụng cười, bắt đầu hướng dẫn Liễu Lan Yên đivào trong cạm bẫy của nàng ta.

      "Đúng vậy, Tần di là tốt nhất." Liễu Lan Yên lập tức nặng nề gật đầu, rất khẳng định .

      "Nhưng mà, Tần Tụ vui, ngươi có biếtkhông?" Liễu Hâm Dung cố ý lộ ra vẻ đauthương, than thở , ngoài dự đoán khinàng ta nhìn thấy Liễu Lan Yên khẩn trương nghiêng người về phía trước, vội vàng hỏi "Tầndi, Tần di vui sao?"

      "Dĩ nhiên vui." Liễu Hâm Dung thở dài tiếng, tiếc hận : "Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy nàng ta thường hay than thở sao?"

      Liễu Lan Yên cau mày suy nghĩ chút, chần chờ gật đầu: "Tần di. . . . . . Tần di đúng là vui. . . . . . Luôn ở sau lưng ta len lén thở dài. . . . . ."

      "Cũng biết là tại sao." Liễu Lan Yên suy nghĩ hồi lâu nhưng căn bản là nghĩ ra vì sao Tần Tụ lại như vậy, chỉ có thể nhăn khuônmặt nhắn lại, bộ dáng hết sức khổ sở.

      "Lan Yên muội muội, ngươi có muốn biết tạisao Tần Tụ lại luôn buồn phiền ? Ngươi cómuốn về sau nàng ta như vậy nữa haykhông?" Liễu Hâm Dung cố gắng nặn ra nụcười ôn nhu, như muốn dụ hoặc Liễu Lan Yên.

      "Tại sao Tần di lại buồn phiền, phải làm thế nào Tần di mới khổ sở nữa?" Vừa ngheLiễu Hâm Dung là có biện pháp, Liễu Lan Yên lập tức nắm chặc lấy ống tay áo củanàng ta, lớn tiếng hỏi.

      "Buông ra!" Liễu Hâm Dung dùng sức vung tay lên, trực tiếp đẩy Liễu Lan Yên ra, ống tay áo của nàng lại bị nha đầu này nắm lấy, đáng ghét.

      "Rốt cuộc phải làm sao, ngươi cho ta biếtđi." Liễu Lan Yên cũng có bởi vì hành động của Liễu Hâm Dung mà có bất kỳ cảmgiác gì, chỉ là hỏi tới vấn đề nàng để ý.

      mặt Liễu Hâm Dung vẫn là vẻ chán ghét trắng trợn, thanh cũng nghiêm nghị oán hậnhơn rất nhiều: "Còn phải là bởi vì ngươisao, bởi vì ngươi lực, bởi vì ngươi có cách nào tu luyện, cho nên, mỗi ngàyTần di đều luôn thở dài như vậy, hàng đêm luônlấy nước mắt rửa mặt."

      "Ta. . . . . ." Lời Liễu Hâm Dung hiển nhiên là kích thích Liễu Lan Yên, nàng co rúm lại vào góc trong xe ngựa, giọng ngập ngừng : "Nhưng mà, nhưng mà. . . . . . ngay từ lúc còn ta thể tu luyện được rồi. . . . . ."

      "Tần di từng , chuyện này thể tráchta." Liễu Lan Yên mấp máy môi, lắp bắp .

      "Đúng vậy, là thể trách ngươi, nhưng mà.. . . . . Lan Yên muội muội, ngươi có muốn mình có thể tu luyện hay ?" Lúc này Liễu HâmDung giống như gã thợ săn sớm bày ra vô vàn bẫy rập, chờ con thú nàng xemtrọng, từng bước từng bước rơi vào bẫy, sau đó chỉ cần đến thu thành quả thôi.

      "Ta, có thể tu luyện sao?" Trong mắt Liễu LanYên toát ra tia sáng vui mừng.

      "Dĩ nhiên là có thể." Liễu Hâm Dung cho nàngmột câu trả lời khẳng định.

      "Nhưng. . . . . . Tần di là ta thể. . . . . ." Liễu Lan Yên vẫn có lòng tin với bảnthân.

      "Đó là trong tình huống bình thường, còn bâygiờ, Lan Yên muội muội, chỉ cần ngươi có đượcnội đan, có thể tu luyện phải sao?"Liễu Hâm Dung rốt cuộc ác độc quăng ra con mồi lớn nhất "Ngươi suy nghĩ chút, có đượcnội đan, ngươi có thể tu luyện, có phải Tần Tụsẽ vui mừng hay ? Ngươi cũng muốn làmcho Tần Tụ vui mừng đó thôi."

      "Muốn, dĩ nhiên là muốn." Liễu Lan Yên rấtnhanh gật đầu, vội vàng , xong, lại lộ ra vẻ mặt khó xử "Nhưng lấy nội đan ở đâu đây?"

      "Ngươi quên chúng ta là đâu sao?" Liễu Hâm Dung cũng vội đáp án cho LiễuLan Yên biết, mà để cho nàng hỏi tới, càng gấpgáp, nàng càng nóng nảy, sốt ruột đến trìnhđộ nhất định, đến lúc đó mặc kệ là hậu quả gìnàng ta cũng cố kỵ.

      "Đến Vương Cung, tham dự bữa tiệc, ăn đồ ăn ngon." Câu cuối cùng, Liễu Lan Yên nhấnmạnh nhất, có thể thấy được, ở trong lòng củanàng, ăn ngon quan trọng hơn mọi thứ.

      "Lan Yên muội muội, ngươi có biết bữa tiệc lần này là mời ai ?" Liễu Lan Yên trả lời chút nào ngoài dự đoán của Liễu HâmDung, nàng mà biết mới là gặp quỷ.

      Liễu Lan Yên mê mang lắc đầu cái.

      "Là Tôn chủ. . . . . ." Liễu Hâm Dung nhắc tới cái tên khiến cho tất cả mọi người đều phải kiêng kỵ.

      "Tôn chủ?" Liễu Lan Yên nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Liễu Hâm Dung.

      "Đúng vậy, ngươi phải tìm Tôn chủ đòi nội đan, có nó ngươi mới có thể tu luyện được yêulực." Bên môi Liễu Hâm Dung lên nụ cười ác độc, tiếp tục trầm chậm rãi "Hắnchính là người có thực lực mạnh nhất ở Giới, nếu ngươi lấy được nội đan của , ngươi có thể tu luyện lực rồi. Ngươi có thể tu luyện được lực, Tần Tụ tất nhiên rấtvui mừng, ngươi thấy có đúng hay , Lan Yên muội muội?"

      "Phải ha." Liễu Lan Yên gật gật đầu, trong đôimắt lóe ra tia hưng phấn.

      "Cho nên, cơ hội này ngàn vạn lần thể bỏqua." Liễu Hâm Dung thả ra thêm con mồicuối cùng, hài lòng nhìn con thú hoàn toànnhảy vào trong cạm bẫy của nàng.

      Liễu Lan Yên gật đầu mạnh, bộ dáng lâmvào tình thế bắt buộc kia chọc cho Liễu HâmDung vui vẻ cười to, nàng chờ xem kịch vui.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15. Tôn chủ giá lâm.

      Edit: Linh.

      Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa đến VươngCung, trước cửa cung, xuống xe ngựa.

      theo thị nữ vào địa phương hôm nay thiếtyến, lần này an bài cũng phải ở đại điệngì, mà là địa phương thoải mái trong Vươngcung, phía trước nối liền cùng vườn hoa, còn có hồ nước đình nghỉ mát làm bạn, từng trận mùi hoa đánh úp lại, làm tinh thần người ta thoải mái.

      So với yến hội chính thức nhiều hơn tia ấm áp, lại có chút nào thất lễ.

      Có thể thấy được sắp xếp của yến hội lần này,lựa chọn, tất cả đều mất rất nhiều tâm tư.

      Người tới lần này, toàn bộ đều là nhân vật cómặt mũi trong giới, trong vườn hoa, chỉ thấyquần áo đắt tiền, trang sức đẹp đẽ, cùng bầu trời đêm đầy sao tranh nhau phát sáng.

      Yến hội lần này cũng quá chú trọng lễ nghi phiền phức, dù sao những thế gia này đềukhông phải nhân vật quan trọng, đơn giản chỉ làlàm nền mà thôi.

      "Vương gia." Liễu Hâm Dung vừa thấy Dư Cận Thước, cười nghênh đón, "Yến hội này làlịch tao nhã."

      Liễu Hâm Dung rất biết nịnh hót, đề cập tới những thứ khác, chỉ yến hội lịchsự tao nhã. Vỗ đến mông ngựa, lại làm người ta chán ghét.

      Dư Cận Thước gật đầu cái, có biểu gì khác, nhưng mà cũng ghét LiễuHâm Dung.

      Liễu Hâm Dung rất biết tiến thối, cùng Dư Cận Thước mấy câu quan trọng, sau đó rờiđi, chưa từng làm phiền quá nhiều.

      Trở lại chỗ ngồi của mình, vừa đúng lúc thấy Liễu Lan Yên nhìn trái nhìn phải, biết tìm cái gì.

      Yến hội lần này sắp xếp là lịch tao nhã, nhưng mà đừng quên, Vương Cung dù sao cũng là Vương Cung, dù xa hoa như thế nàocũng mất lịch tao nhã.

      Cho nên mọi người ăn mặc cũng cự kỳ trang trọng.

      Cùng so sánh với những tiểu thư trang phục lộnglẫy, Liễu Lan Yên mộc mạc hơn nhiều.

      Rốt cuộc cũng là đến tham gia yến hội ở Vương Cung, Liễu Hâm Dung đặc biệt phái người đưađến quần áo tất nhiên là vải tốt nhất, chẳng qua là, kiểu dán thế nào.... đơn giản hơn.

      thân quần áo Thủy Lam đơn giản, hiển thị hai chữ giản dị.

      Tóc dài đen nhánh dùng cây trâm trân châu cài lên, đơn giản cố định ở đầu.

      Sợi tóc cũng loạn, chỉ là so sánh vớinhững tiểu thư thế gia đầu đầy trang sức, thể dùng chữ đơn giản để hình dung, là nghèo túng còn thích hợp hơn.

      "Hâm Dung tỷ tỷ, Tôn chủ ở nơi nào?" Liễu LanYên nhìn chung quanh chút, căn bản nhìn thấy người nào giống như tôn chủ.

      "Tôn chủ là khách nhân tôn quý nhất, làm sao có thể đến bây giờ?" Liễu Hâm Dung khinh bỉ liếc Liễu Lan Yên cái, quả nhiên là nha đầungốc, việc này mà cũng hiểu.

      "Nga, cách khác chúng ta rất đê tiện?" Liễu lan Yên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, chú ý tới sau khi nàng những lời này, Liễu HâmDung sắc mặt đại biến.

      "Ngươi mới đê tiện. Đừng mang ta so sánh vớingươi!" Liễu Hâm Dung tức giận đến gầm ,nếu phải cố kỵ đám người chung quanh, nàng sớm lên cho Liễu Lan Yên cái tát.

      "Nhưng mà, phải tỷ tỷ cùng ta sao?"Liễu Lan Yên hiểu nhìn Liễu Hâm Dung, nháy cặp mắt vô tội, bộ dáng nóng lòng cầugiải đáp.

      Dáng vẻ vô tội như vậy càng khiến Liễu HâmDung tức giận đến ra lời, trong lònggiận dữ mắng, kẻ ngu này.

      Ngay sau đó vừa nghĩ, quên , nàng cùng mộtkẻ ngu so đo làm cái gì, là tự hạ thấp mình.

      Liễu Hâm Dung tức giận đến đem mặt ngắt cái, để ý tới Liễu Lan Yên, chuyệnvới người như vậy, chỉ làm nàng tức giận.

      Hàn huyên cùng với con em nhà thế gia, LiễuHâm Dụng có thể là thuận lợi mọi bề, loại ứng đối này, trường hợp xã giao, nàng hết sức quen thuộc.

      Hơn nữa nàng bây giờ là nữ nhi của Đại trưởnglão, càng thêm vì nàng tặng thêm phần trợlực, cho dù muốn cùng nàng chuyện cũng phải cho nàng phần mặt mũi.

      Trong thời gian ngắn, Liễu Lan Yên cùng Liễu Hâm dung tạo thành chênh lệch ràng.

      "Lan Yên muội muội." Thanh quen thuộckhiến Liễu Lan Yên nghiêng đầu, nhìn về phíanam tử bên cạnh mình, thấy được dung nhanquen thuộc, nhoẻn miệng cười, "Tô công tử."

      "Làm sao lại ngồi mình ở chỗ này?" Tô Hãn Hạo cười nhìn lên thanh tú trước mặt,quần áo Thủy Lam đơn giản mặc ở ngườicủa nàng, thay vì là mộc mạc, bằng là tươi mát.

      So với những thế gia tiểu thư khác, trang phục giống như bươm bướm , phần tươi mát nàygiống như mùa xuân xuất chồi non, chọc người thương .

      "Hâm Dung tỷ tỷ bận rộn." Liễu Lan Yên khôngthèm để ý cười cười, ngay cả khi ở trong đámngười náo nhiệt, nhưng có nửa phần cảm giác câu nệ, phần bình tĩnh này khiến Tô Hãn Hạo cười cười, "Ngươi cũng có thể qua cùngmọi người nhận thức chút."

      Đối với đề nghị của Tô Hãn Hạo, Liễu Lan Yên chỉ mỉm cười .

      Lúc Tô Hãn Hạo muốn gì đó, đột nhiên vang lên thanh cực kỳ cung kính: "Cungnghênh chủ thượng."

      Mọi người bên trong vườn cả kinh, vọi vàngdừng chuyện với nhau, xoay người về phía chúa hành lễ.

      Người chủ mặc cẩm bào màu vàng kim, đầu đội kim quan, vững vàng tới chủ vị, hướng vềphía dưới khoát tay, lúc này mọi người mới đứng dậy.

      chúa nhìn chút rồi ngồi vào chủ vị, chỉlà, chủ vị có hai ghế ngồi rộng lớn, trong đó trải đầy đệm mềm mại, còn phủ lên lớp lông thúquý hiếm, ngồi đó cực kỳ thoải mái.

      chủ ngồi xuống, những con em thế gia cũngtrở về ghế ngồi của mình, an tĩnh dị thường, dám càn rỡ.

      "Chủ thượng, toàn bộ đều chuẩn bị thỏa đáng." Dư Cận Thước tới, hành lễ .

      chủ gật đầu cái, quét mắt toàn trườngmột cái, thấy những người nên tới đều tới,đối với những người kia bày tỏ đầy đủ tôn trọng,lúc này mới yên lòng lại.

      chúa hài lòng, Dư Cận Thước cũng lui qua bên, trở lại chỗ ngồi của mình.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong vườn lọt vàoan tĩnh quỷ dị.

      "Lan Yên, lát người tới là tôn chủ, ngươi nhất định phải nắm chặt thời cơ tốt, ngàn vạn lần được bỏ qua cơ hội cuối cùng.Tần Tụ có thể vui mừng vì ngươi đó." Liễu Hâm Dung thấp giọng ở bên tai Liễu LanYên.

      "Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu, khẩn trương hỏimột câu, "Tôn chủ lúc nào đến?"

      " là giờ Tuất yến hội bắt đầu, nhưng mà....."Liễu Hâm Dung khẽ cười tiếng, "Tôn chủ làngười thế nào, quy tắc thế tục như vậy làm sao có thể trói buộc được ?"

      Người có thân phận có mấy lúc là chính xác?

      Tất nhiên là để cho người bên cạnh chờ thêm đoạn thời gian, mới có thể xuất . Lần này tới tham gia yến hội, nàng sớm chuẩn bịxong chờ trong thời gian dài.

      "Muốn gặp tôn chủ, phải chờ." Liễu Hâm Dung xong, cùng Liễu Lan Yên chuyện nữa.

      Liễu Lan Yên cũng im lặng, cúi đầu mượn cơhội uống trà che châm chọc trong mắt.

      Ngay cả đúng hẹn cũng làm được, làm sao có thể là người mọi người?

      Dựa vào mọi người chờ đợi để biểu thị thân phận của mình, nếu như tôn chủ là người như thế, vật nàng chuẩn bị cũng chưa cần thiết.

      Người như vậy --- quá yếu.

      Sắc trời càng ngày càng tối, Liễu Lan Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời cái, giờ Tuất, xem ra..... Tôn chủ cũng chỉ như thế.

      Vừa lúc đó, người hầu ở cửa đột nhiên cao giọnghô lên: "Tôn chủ đến."

      Liễu Lan Yên nheo tròng mắt lại, tôn chủ này..... Giống như, có chút ý tứ.
      Chương 16: Nội đan của ngươi.

      Theo tiếng hô to kia, mọi người trong vườn đồngloạt đứng dậy, Liễu Lan Yên cũng quay đầunhìn sang bên đó.

      Nam tử được giới truyền bá là thần kỳ, rốtcuộc có bộ dáng như thế nào?

      Đêm lạnh như nước, người nam nhân trongtruyền thuyết kia, đạp gió, thân mình nhàng bay tới trong biển hoa.

      Nguyệt treo cao, lộ ra ánh trăng trong trẻolạnh lùng vĩnh viễn thay đổi, trắng mịn dồn dập chiếu xuống, giống như tuyết mịn. [đoạn này mình chém bừa vì quá khỏ hiểu ]

      Biển hoa lay động như nước thủy triều.

      thân bạch y, nhiễm bụi trần, ở trong đêm tối rực rỡ như thế, giống như mảnh lông chim nhàng rơi vào ao mực,trắng noãn phiêu dật.

      Đối lập nét như vậy cũng có gì bấtngờ, bóng dáng màu trắng độc lập với bóng tối ở bên ngoài, rồi lại giống như dung hợp vàotrong đó, duy mỹ xuất trần.

      bạch y tinh sảo thêu hoa văn chìm màu bạc, tô điểm cổ áo và ống tay áo, có những thứ trang sức khác. Hoa văn chìm màu bạc giống như nước chảy, xuôi theo bước châncủa , bên trong tối tăm lộ ra điểm màubạc, vòng vòng lan rộng ra, khiến choánh mắt của tất cả mọi người đều mê muội.

      đầu tóc dài đen nhánh, tùy ý xõa vai, so với tơ lụa xa hoa nhất còn bóng loáng hơn,giống như thác nước chảy ở phía sau, khôngthấy nửa phần mất trật tự.

      Khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên,khóe mắt cũng hàm chứa ý cười ấm áp, nụ cười như có như giống như hoa đào tháng ba,nụ hoa chuẩn bị nở, sưởi ấm lòng người.

      Bước nhàng, chọc cho hoa rơi dưới chânđua nhau truy đuổi, giống như biển hoa sôi trào, lộng lẫy.

      Hô hấp của mọi người trong nháy mắt bị đìnhchỉ, vườn hoa lớn như thế, thế nhưng lại yênlặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió dịu dànglướt qua, cùng với các loài hoa vui mừngca hát.

      Liễu Lan Yên nhìn người mặt như tranh vẽ kia,nam tử ôn hòa giống như gió xuân tháng ba, tráitim biết tại sao đột nhiên chấn động.

      ràng ánh mắt người kia như hồ nước sâu thẳm, lại lộ ra tia lạnh như băng nghìn năm,khiến cho trái tim nàng hung hăng bóp chặt, giống như là bị bàn tay vô hình nắm chặt,dùng sức vuốt ve, loại đau đớn này, trong nháymắt đánh thẳng đến tứ chi bách hải.

      Liễu Lan Yên biết phải làm sao, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

      Nàng có thể khẳng định, tôn chủ này tuyệt đối hề ôn hòa như vẻ bề ngoài, cái loại ôn hòa đó, ấm áp giống như gió xuân tháng ba, nhưng sâu tận bên trong cũng lạnh lẽo như băng tuyết, cự tuyệt người ngàn dặm.

      Nhìn những con người cung kính hành lễtrong vườn kia, chỉ sợ rằng có ai dám nghiên cứu kĩ lưỡng vẻ mặt của .

      biết có phải ánh mắt của nàng đưa tới sựchú ý của người nọ hay , mà dường như ánh mắt trong trẻo lạnh lùng ấy lại xuyên qua đám người, phá vỡ tối tăm nồng đậm, thẳng tắpchiếu vào đáy lòng nàng.

      Ánh mắt lạnh như băng đó, khiến đáy lòng Liễu Lan Yên run lên.

      Hay cho nam tử trong ngoài đồng nhất.

      Liễu Lan Yên ở dưới đáy lòng chế giễu mộttiếng, đè xuống trái tim đập loạn vì đau đớn, rủ mi mắt xuống, thèm để ý tới namtử đó nữa.

      Người tôn quý như , ai tò mò nhìn , bị phát mà dời tầm mắt là chuyện bình thường.

      Cho nên, thời điểm Liễu Lan Yên dời tầmmắt cũng có phát trong mắt người nọlóe lên ý cười, bất động thanh sắc tới chỗ ngồicủa mình, tùy ý ngồi xuống.

      "Tôn chủ." chủ mỉm cười, rồi cũng ngồi xuống theo.

      Nam tử ngồi vào bên trong ghế mềm mại, lười biếng ngồi, ra thay vì là ngồi cònkhông bằng là nửa nằm nửa ngồi.

      Tư thế như vậy, chút cũng giống như tham gia yến hội Vương Cung mà phảng phất như ở nhà của mình.

      chủ khẽ gọi tiếng, cũng hy vọng nhận được câu trả lời, tiếp tục hỏi: "Tôn chủ, những thứ kia chuẩn bị xong, có thể bắt đầuđược chưa?"

      đến đây, trong lòng chủ cũng có chút thấp thỏm, dù sao cũng hiểu người này, người nọ luôn luôn vui buồn lộ, ai cũng sờ đến tính cách của .

      Nghe thấy lời của chủ, lúc này tất cảmọi người phía dưới mới phục hồi lại tinh thần.

      Nhất là những tiểu thư thế gia kia, sau khi gặp được dung nhan của tôn chủ, đến giờ hồn còn chưa có quay về.

      ai có thể nghĩ đến thần truyềnthuyết trong lời đồn kia, lại có dáng dấp ôn hòa tuấn lãng như thế, vừa nhìn thấy liền giật nảy mình.

      Nghe được lời của chủ, thần cũngkhông có gì, mà ánh mắt lại tùy ý quay mộtvòng, khóe môi hơi nâng lên tỏ ý kiến.

      Theo ánh mắt của quét qua, đám tiểu thư thế gia từng người từng người tất cả đều đỏbừng hai gò má, xấu hổ cúi đầu xuống, bất kểngày thường có phách lối ra sao, lúc này tất cảđều hóa thành tiểu thư khuê các, xấu hổ giốngnhư là đối mặt với người trong lòng của mình.

      Thấy thần vẫn lên tiếng, chủtrầm ngâm chốc lát, trong lòng thầm, chẳng lẽ yến hội lần này sắp xếp khiến hàilòng.

      chủ nhìn sang Dư Cận Thước đứng bên tay phải, tiếng động cùng trao đổi ánhmắt.

      Dư Cận Thước bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩnbị mọi thứ thập toàn thập mỹ, về phần thần có hài lòng hay , thể khẳngđịnh được.

      Tính khí thần ai cũng biết, nhưng mà ai có thể đoán được người nọ suy nghĩ cáigì.

      "Lan Yên muội muội, đây chính là tôn chủ."Liễu Hâm Dung nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hạ thấp giọng, nhàng ở bên tai Liễu Lan Yên.

      Dáng dấp thần quả tuấn mỹ dị thường,nhưng mà nam tử như vậy nàng tuyệt đối bao giờ có được, cho nên nàng phải tận lực bắtđược Vương gia là tốt rồi.

      "Tôn chủ?" Liễu Lan Yên lẩm bẩm lặp lại.

      "Đúng vậy, nếu ngươi muốn Tần Tụ vui vẻ,cũng đừng quên chuyện đó." Liễu Hâm Dung thấp giọng nhắc nhở nàng.

      "Được." Liễu Lan Yên gật đầu cái, hít hơi sâu, sau đó ra.

      Trong lúc chủ vẫn còn suy đoán ý tứ của thần, phía dưới đột nhiên vang lên giọng : "Tôn chủ."

      Giọng này cũng cao lắm, nhưng đủ dọa cho chủ suýt chút nữa từ ghế nhảy dựng lên, kẻ nào?

      Là kẻ nào la hét lung tung ở đây vậy?

      "Lớn mật, còn lui xuống." Dư Cận Thước đương nhiên biết Liễu Lan Yên, lần trước ởvương phủ gặp mặt lần, khiến trí nhớ hắnkhắc sâu.

      nghĩ tới nha đầu này thế nhưng lại xuất trong yến tiệc của Vương cung, vậy mà vẫn biết nặng mở miệng, đúng làmuốn chết.

      Ngoài ý muốn là nam tử ghế lại chậm rãi mở miệng: "Nàng là người nào?"

      Bốn chữ ngắn ngủi, giống như trân châu lăn xuống khay ngọc, rất êm tai.

      Giọng hay như vậy, lại làm cho thân thể Liễu Lan Yên run lên, tim đau nhức, cái loại đau đớn hít thở thông thiếu chút nữa khiếnngụy trang mặt nàng tan vỡ.

      Cũng may là chỉ trong nháy mắt, Liễu Lan Yên còn chưa kịp nghĩ lại, đau nhức qua .

      Thị vệ vốn là muốn tiến lên đem Liễu Lan Yên bắt lại, lúc này cũng biết phải làm sao, trốmắt ngẩng đầu nhìn Dư Cận Thước.

      Dư Cận Thước khoát tay cái, bọn thị vệ lui ra ngoài.

      thần cũng chuyện, bọn họ có thểnhúng tay vào sao?

      "Ngươi là tôn chủ sao?" Liễu Lan Yên làm như thấy, hỏi lại thần vấn đề mà nàng muốn hỏi.

      trắng ra như vậy khiến khóe miệng Yêuthần hơi cong lên, khẳng định tiếng: "Phải."

      Vừa nhận được đáp án khẳng định, Liễu LanYên thở ra hơi như vừa trút được gánh nặng, sau đó bàn tay nhắn mở ra, về phía trước, duỗi cái: "Cho ta ?"

      "Vật gì?"

      "Nội đan của ngươi."
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Đối với ngươi tốt hơn


      Những lời này của Liễu Lan Yên còn khủng bốhơn thiên thạch từ trời rơi xuống.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu mọi người đều nổ oanh tiếng, giống như có mộtđạo sấm sét đánh xuống, nổ tung khiến cho mọi người đều đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm,trước mắt biến dần thành màu đen.

      Vừa rồi hình như bọn họ nghe được từkhông nên xuất - nội đan.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, là nghe lần sao?

      Cho dù là nghe lầm cũng thể là mọi ngườicùng nghe lầm được.

      Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trênngười Liễu Lan Yên, phải bởi vì trang phục của nàng đẹp đẽ quý giá, lại càng phải vì nàng khuynh quốc khuynh thành, sựlà nàng quá giống người thường rồi.

      Dám tìm Chưởng Khống Giả Thần của yêugiới đòi nội đan, đây phải là do kích cỡ lá gan có vấn đề, khẳng định là muốn chết mà.

      Nội đan là do lực cả đời ngưng kết lại, chẳng khác nào muốn mệnh của bọn họ.

      Chuyện cướp đoạt nội đan cũng có, bất quá,cũng chỉ xảy ra người những quái có lực cao thôi.

      Còn chưa nghe qua, có người nổi điên liều chết dám dòm ngó nội đan của Thần.

      Trong nháy mắt, sắc mặt của Chủ trở nên tái mét như tờ giấy, vụng trộm nhìn phản ứng của Thần.

      ai biết trái tim của người đứng đầu giới lúc này đập điên cuồng, giống như nổi trống vậy, thùng thùng rung động.

      Đêm hè mát mẻ này, gió mát thổi đến sau lưng Chủ lại trở thành mảng băng lạnh, lúc này mới phát , trong nháy mắt này,quần áo sau lưng bị ướt sủng bởi mồ hôilạnh.

      "Ngươi là người nào? Dám can đảm làm càn ở đây, người tới, bắt." Chủ biết tại nên dùng thái độ gì để quát lớn.

      Chỉ có thể nặng câu như vậy, dám kích động đến thần kinhcủa Thần.

      bên thị vệ lập tức vọt lên, muốn xuống tayvới Liễu Lan Yên.

      Tiếng cười nhàng vang lên, nếu phảichủ tâm lắng nghe căn bản là nghe được.

      Tiếng cười khiến cho ai cũng phải nhìn lại, YêuChủ vừa nghe người bên cạnh phát ra tiếng cười ôn hòa cả kinh lập tức quát lớn ngăn cảnnhững thị vệ định tiến lên, nghiêng đầu, cung kính hỏi: "Tôn chủ......"

      "Nội đan của bản tôn cũng phải là thứ cóthể dễ dàng lấy được." Thần dương khóemôi lên, giống như hoa đào tháng ba nở rộ, mê hoặc lòng người, say lòng gió thổi.

      Nếu hành động vừa rồi của Liễu Lan Yên khiến cho mọi người bị dạo, vậy lời lúcnày của Thần, cũng chỉ đơn giản làdọa thôi đâu.

      Sợ hãi.

      Đây là nỗi sợ hãi đến từ nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng.

      Người nào cũng biết như vậy là có ý gì, lại càng , sau khi ra lời ôn hòa như vậy, làm ra hành động điêncuồng khủng bố đến thế nào.

      "Ta biết chứ." Liễu Lan Yên giống như căn bản ý thức được khí khẩn trương áplực chung quanh, tiếp tục .

      "Nếu ngươi cho ta, ta cũng có thể đicướp." Liễu Lan Yên cười tít mắt , "HâmDung tỷ tỷ , nội đan của ngươi là tốt nhất, thích hợp để ta tu luyện lực nhất."

      Lời của Liễu Lan Yên nhìn như khờ dại, thiếu chút nữa dọa bay hồn phách của Liễu Hâm Dung, vội vàng từ chỗ ngồi của mìnhnghiêng ngả lảo đảo chạy đến, quỳ rạp xuống đất, kinh sợ biện bạch: "Tôn, tôn chủ....... phải, phải ta. Muội muội này của ta đầuóc có chút vấn đề, hồ ngôn loạn ngữ mạo phạmđến tôn chủ, thỉnh tôn chủ thứ tội."

      Thần vẫn tùy ý dựa vào trong ghế đệm như cũ, ánh mắt nhàn nhạc liếc Liễu Hâm Dung cái, thấp giọng hỏi lại: "Thứ tội?"

      "Vâng, là ta quan tâm dạy bảo Liễu LanYên, mới khiến cho nàng ta mạo phạm đến tôn chủ. Tôn chủ đại nhân, nàng ta chỉ là kẻ ngốc, đầu óc ràng lắm, luôn luôn làm sai. Thỉnh người ngàn vạn lần nên giậngiữ." Liễu Hâm Dung sợ hãi cầu xin tha thứ,dường như là bị tình huống lúc này dọa sợ , nhưng nếu chú ý nghe kỹ, mỗi mộtcâu của nàng lại có thâm ý khác.

      "Kẻ ngốc?" Lời nghi hoặc vang lên, Liễu Hâm Dung vui vẻ trong lòng, vội vàng giải thíchtiếp: "Đúng vậy, Liễu Lan Yên chịu phải mộtchút kích thích, cho nên đầu óc lúc nào cũng mơhồ."

      "Ta chỉ với nàng ta thực lực của tôn chủ đại nhân cực mạnh, cũng biết nàng ta lý giảithế nào lại thành nội đan của người là tốt nhất đối với nàng ta."Liễu Hâm Dung "lo lắng" "cầutình" cho Liễu Lan Yên, "Tôn chủ đại nhân, mặc dù ngày thường Lan Yên muội muội luôngây ra những phiền toái , nhưng vẫnthỉnh người nể tình đầu óc nàng rànglắm, tha cho nàng mạng . Cho dù là đuổira khỏi gia tộc, đuổi ra khỏi vương thành đềuđược, chỉ cần lưu lại cho nàng mạng."

      Nàng thân là tỷ tỷ của Liễu Lan Yên, mạo hiểmchọc giận Thần gây ra hậu quả nghiêm trọng để cầu tình, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

      Nếu như Thần biết thời biết thế trục xuất Liễu Lan Yên ra khỏi gia tộc, phụ thân của nàng liền danh chính ngôn thuận trở thành Đại Trưởng Lão, thậm chí hôn ước với vương giacũng rơi tới đầu nàng, tất cả vấn đề đều được giải quyết.

      Chỉ cần Liễu Lan Yên biến mất, nàng đúng làvừa được mỹ danh lại chiếm hết tiện nghi, đâylà nước cờ hiểm nàng trăm phương ngàn kếmới nghĩ ra được.

      Vạn nhất nếu Thần trách tội đến đầu nàng, nàng cũng chuẩn bị tốt đường lui, chẳng qua là đường lui này quá mạo hiểm.Nhưng vì đại kế lâu dài của ngày sau, nàngkhông làm được.

      Tô Hãn Hạo ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, hề nghĩ tới Liễu Lan Yên làm ra hành động liều chết như vậy, vừa định tiến lên, bị phụthân đứng cạnh giữa chặt, đè thấp thanh quát lớn: "Ngươi muốn cho cả nhà chôn cùngngươi sao?"

      câu thành công khiến cho Tô Hãn Hạo dừng bước, khó xử nhíu mày, hai nắm đấm vang lên tiếng kẽo kẹt.

      "Người như vậy........" Thần nhàng mở miệng, vân đạm phong khinh, ai biết cụthể muốn cái gì, nhưng theo lời của , tâm của tất cả mọi người đều nhấp nhỏm yên, sợ trong lúc tức giận, hủy Vương Cung.

      Dư Hân Dật đứng ở bên cũng khẩn trương nhìn đến thất thố, tâm, sớm nhảy vọt lên tớicổ họng. tin tưởng Liễu Lan Yên tuyệt đối làm chuyện nắm chắc, nhưng mà, tình huống giờ, tốt lắm.

      Người nọ hỉ nộ vô thường, ai biết tiếp theo làm ra chuyện gì?

      "Tôn chủ đại nhân, Lan Yên là huyết mạch duynhất mà đại ca ta lưu lại, vẫn thỉnh tôn chủ thủ hạ lưu tình, để lại cho nàng mạng. Những trừng phạt khác cho dù là cái gì cũng có thể,mặc cho tôn chủ xử trí." Liễu Tấn Lợi vọt ra quỳ rạp xuống đất, cùng với nữ nhi của có thể là tâm ý tương thông.

      đuổi kẻ phiền toái Liễu Lan Yên này lại càngkiếm được thanh danh tốt, đưa lên bàn tính quảthật là có lời.

      chủ cũng mặc kệ những thứ này, vừa nghe Thần , lập tức hạ lệnh: "Người tới, xửquyết nàng ta ngay tại chỗ!"

      "Đúng, giết nàng!"

      "Bầm thây vạn đoạn."

      Những kẻ muốn nịnh bợ Thần bên cạnh lập tức kêu gào, đám hận thể mau chóng giết chết Liễu Lan Yên, khiến cho Thần tức giận như vậy.

      Chỉ cần Thần thống khoái, bọn cần gì phải quản sống chết của Liễu Lan Yên.

      kẻ ngốc, gây ra họa dựa vào cái gì mà bắt bọn họ phải gánh vác? Tốt nhất là chết ngay tứckhắc, chỉ cần Thần thư thái trong lòng làđược.

      "Ngươi muốn nội đan của bản tôn?" Thầnlạnh nhạt cười yếu ớt, ôn hòa như xuân.

      Vừa thấy thần sắc của như vậy, Liễu Hâm Dung mừng rỡ trong lòng, thành!

      Ai chẳng biết Thần luôn bất động thanh sắc mà giết người, càng cười đến ôn hòa thủ đoạn càng tàn nhẫn, lần này Liễu Lan Yên tuyệtkhông có khả năng sống sót.

      " sai." Liễu Lan như căn bản cảm giác được khủng bố của Thần, tự nhiên .

      Lời của nàng khiến cho những người liên canđều có vẻ mặt khác nhau, Tô Hãn Hạo nghe xong thiếu chút nữa ngất , liền ngay cả Dư Hân Dật đứng bên có chút nghi hoặc với Liễu Lan Yên đều cảm giác được huyết dịch toàn thân đều ngưng lại, nàng, nàng muốnlàm gì?

      Muốn chết cũng nên chọn cách này.

      Chọc giận Thần, tuyệt đối là sống khôngbằng chết.

      Thần nhếch môi cười , thanh nhã nhưcúc, ra câu ngoài ý liệu của mọi người:"Qua trăm năm nữa được ?"

      "Vì sao?" Liễu Lan Yên mê mang hỏi lại, cũng đúng là nghi vấn trong lòng mọi người.

      "Sau trăm tuổi, nội đan đại thành, đối với ngươi càng tốt." vẫn cười ôn hòa yếu ớt như cũ, lại khiến cho mọi người cả kinh, trợn mắt há hốcmồm, hóa đá trong nháy mắt.

      , Thần vừa mới cái gì?

      Chương 18: Đầu sỏ gây nên


      Tất cả mọi người, mặt đều bày ra bộ dángngu dại, trố mắt nhìn chằm chằm Thần vàLiễu Lan Yên.

      Đại não như ngừng hoạt động, căn bản cóbiện pháp tiêu hóa ý tứ trong câu vừa rồi củaYêu Thần.

      Ầm vang tiếng, biết là cốc rượu của ai bị ngã, tiếng vỡ vang lên như ngưng kết áp lựckhông khí trong phòng.

      Thân thể Liễu Hâm Dung đột nhiên chấn động, đôi mắt vốn trừng lớn lại to thêm vài phần.

      Vừa rồi Thần cái gì?

      Muốn, muốn đem nội đan của cho Liễu Lan Yên sao?

      Điên rồi.

      "Ngươi bản tôn điên rồi?" thanh trong suốt như suối vang lên, lúc này mới khiến cho thần trí hỗn độn của Liễu Hâm Dung giật mình tỉnh lại, hoảng sợ phát , mình vậy mà trong lúc bất tri bất giác, ra suy nghĩ trong lòngmình.

      "Tôn, tôn chủ......... tôi, tôi, tôi......... tuyệt đốikhông có ý này!" Thanh thanh nhã dễ nghetruyền vào trong tay Liễu Hâm Dung, khí gì bùa đòi mạng từ địa phủ, sợ tới mức mặt nàngta trắng bệch, ngừng dập đầu, trán nện từng phát từng phát vào phiến đá rắn chắt mặt đất.

      Những tiếng thùng thùng thùng vang lên trong đêm trăng, tuy ngọn đèn dầu thể chiếu tất cả mọi góc, nhưng vẫn có thể chiếu sáng nơicần chiếu để mọi người có thể nhìn thấy được ràng.

      thí dụ như, phiến đá hoa kia ngày càng đỏ sẫm, máu đỏ sềnh sềnh cùng với tiếng dập đầu thùng thùng cũng ngày càng nhiều.

      Liễu Hâm Dung lúc này hoàn toàn khác vớingười có ý định kết liễu Liễu Lan Yên lúc nãy, giờ phút này huyết dịch toàn thân nàng đều như ngưng kết lại, tất cả dây thần kinh trong đầu đềubuộc chặt đến cực hạn.

      Cái gì cũng biết, có cảm giác được đau đớn nơi trán, càng bất chấp ánh mắt củanhững người xung quanh, chỉ dựa vào bản năng dập đầu thần tốc phát từng phát, miệng mộttiếng lại tiếng ngừng nức nở cầu xin.

      Máu loãng sềnh sệch khiến cho tóc bếch dính vào tráng, bẩn thỉu dơ dáy, quét trang dung tinh xảo của nàng.

      Thần nửa dựa vào ghế nệm, liếc xéo Liễu Hâm Dung run rẩy đất, nhàn nhạtphun ra hai chữ: " xấu."

      "Đúng, đúng, tôn chủ rất đúng, ta cực kỳxấu, cực kỳ xấu." Liễu Hâm Dung sợ tới mứcchỉ còn biết lặp lại theo lời Thần, chỉ cần cóthể giữ lại được tính mạng.

      "Tôn chủ, tiểu nữ phải cố ý muốn mạo phạm tôn chủ đại nhân. Điều là do Liễu Lan Yên hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh tôn chủ đại nhânđại lượng, thỉnh cần hiểu lầm người vô tội." Liễu Tấn Lợi cũng bị dọa, trong lúc bối rốitheo bản năng đẩy Liễu Lan Yên ra ngoài.

      Chỉ cần có thể giữ được nữ nhi của là tốt rồi, cái thứ vướng bận Liễu Lan Yên kia, tốt nhất nên chết sớm.

      Nhìn Liễu Tấn Lợi bên dưới, khóe môi YêuThần chậm rãi nâng lên, nóng lạnh hỏi câu: "Ý của ngươi là, buông tha cho nữ nhi của ngươi, bản tôn liền độlượng, thích hiểu lầm người vô tội?"

      "Lớn mật!" chủ vừa nghe thần , cảkinh lập tức lớn tiếng quát Liễu Tấn Lợi.

      Liễu Tấn Lợi có chết cũng sao cả, nhưng thể liên lụy người trong Vương tộc.

      "Chủ thượng, tôn chủ, thuộc hạ có ý này, phải ý này....." Liễu Tấn Lợi sợ tới mứcgiống như nữ nhi của , liều mạng dập đầu, bang bang ầm, dùng lực đập mạnh xuống, cònkhông dám dùng lực để bảo vệ trán, khôngđến vài cái, trán thấy máu.

      cử động kia của Thần khiến cho mọi người đưa mắt nhìn nhau, biết thếnào, dường như lúc đầu người đắc tội Thầnlà Liễu Lan Yên đúng , sao lúc này lại đổithành Liễu Tấn Lợi và Liễu Hâm Dung trở thành tội nhân?

      "Liễu Lan Yên, ngươi còn nhanh thỉnh tội với tôn chủ?" Liễu Tấn Lợi lớn tiếng quátvới Liễu Lan Yên đứng bên khôngthèm đếm xỉa tới.

      Liễu Lan Yên cau mày, vô tội : "Ta lại có đắc tội với , sao lại muốn ta thỉnh tội?"

      Lời của Liễu Lan Yên khiến cho mọi người sợtới mức thiếu chút nữa thở ra hơi, lời biết sống chết như vậy mà nàng ta cũngdám ra? Xem ra, nàng ta sống quá thư thái, muốn lĩnh hội cái gì gọi là muốn sống được.

      "Tôn chủ, hà tất phải tức giận với nha đầuchứ?" Dư Hân Dật bày ra bộ dạng cà lơ phấtphơ từ bên cạnh tới, cười hề hề : "Nha đầu kia ngày thường đều điên điên khùng khùng nhưthế."

      Thấy được Dư Hân Dật, trong mâu trung YêuThần lên ý cười hàm ý, tốcđộ rất nhanh, nhưng cũng qua được mắt của Dư Hân Dật.

      Trong lòng Dư Hân Dật run lên, Thần này đến cuối cùng là muốn cái gì?

      "Điện hạ rất quen thuộc với nàng?" Vừa khôngnói tha thứ cũng phạt nặng, ngược lại Thần lại như như giả hỏi câunhư vậy, khiến như Dư Hân Dật biết phải trả lời thế nào.

      Sao cảm thấy ý cười bên môi Thần, cóvẻ đúng lắm?

      Trong nụ cười ôn hòa kia, vậy mà lại chứa sát khí dày đặc, khiến cho lực trong thân thể thể chế được mà bốc lên, làm hại dùng hết khí lực mới có thể đè ép đượcyêu lực thiếu chút nữa phun trào, lúc này mới làm bại lộ thực lực của .

      chọc Thần sao?

      Sao lại có địch ý với ?

      "Tôn chủ, chuyện này......... Vẫn là nên trực tiếp xử lý đầu sỏ gây nên ." chủ quyết định hy sinh Liễu Lan Yên, nàng ta vốn là kẻ vô dụng, dùng mạng của nàng ta đổi lấy tánhmạng của vài người khác thấy thế nào cũng làcó lời.

      chủ vừa thốt lên xong, vẻ mặt của đại đa số mọi người đều buông lỏng xuống, có lẽ cáchnghĩ của mọi người cũng giống với chủ.

      Người vô dụng, giết liền giết, còn có thể giữ được Đại Trưởng Lão và Điện hạ, đây tự nhiênlà kết quả tốt nhất.

      "Đầu sỏ gây nên?" Dường như Thần rất xem trọng vấn đề này, cười nhìn chủ: "Ừ,quả nên làm thế."

      Nghe thấy Thần như thế, chủ thầm thở phào cái, tệ tệ, có liên lụy quá nhiều.

      "Tôn chủ........."

      "Lui ra!" Ánh mắt chủ lạnh lùng, lớn tiếngquát Dư Hân Dật, ngắt lời cho mởmiệng chuyện.

      giờ Thần rất dễ dàng mới nhả ra, chẳng lẽ còn muốn chuyện ngoài ý muốn gì xuất sao?

      "Tôn chủ, người xem phải xử trí thế nào?" chủ để cho Dư Hân Dật phản bác, vộivàng lấy lòng Thần hỏi ý kiến.

      "Ngươi cảm thấy thế nào?" Thần cũng trực tiếp đưa ra đáp án, mà vứt vấn đề lại cho chủ.

      chủ vừa nghe, thầm nghiền ngẫm, YêuThần như thế, nhất định là giận giữ, khi như vậy, đương nhiên là trách phạt càng nặng càng tốt.

      "Ném nàng ta vào đảo trùng, hay là đưa vào cốcyêu điên, để cho những con điên này đốiphó với nàng ta?" chủ xong, căn bảnkhông để ý đến sắc mặt của số người độtnhiên biến sắc.

      giới ai chẳng biết rằng trong trùng trong đảo đều là những loại trùng độc, người nào lên đó lập tức bị trùng độc nhấn chìm, trực tiếpgặm đến xương cốt cũng còn.

      Còn đến cốc điên, những con ở đó đều là bị lưu đày ra ngoài, bị giam cầm trongthời gian dài, làm cho thần kinh của bọn họ đều thất thường, trong lòng tràn ngập cừu hận. Bị đưa đến nơi đó...... chịu được bao lâu, cũng bị hành hạ đến điên.

      Hai cái trừng phạt này khiến người ta rét mà run, chỉ cần ngẫm lại, liền có người sợ đến toàn thân phát run.

      Thần vừa ý gật gật đầu: "Được được."

      Vừa thấy Thần hài lòng, chủ lập tức hạlệnh phân phó thị vệ: "Người tới, kéo Liễu LanYên ra ngoài."

      Thị vệ xông tới, muốn bắt Liễu Lan Yên .

      khuôn mặt trộn lẫn với máu loãng của Liễu Hâm Dung lộ ra ý cười độc nhàn nhạt, Liễu Lan Yên, rốt cuộc cũng biến mất. Vừa rồi chịu khổ, chịu hoảng sợ, tất cả đều đáng giá!

      Ngay trong khoảng khắc mành chỉ treo chuông này, thanh lạnh lùng mà trong veo đột nhiên vang lên: "Từ từ."

      Câu của Thần lập tức khiến cho động tác của thị vệ ngừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung người , chỉ thấynam tử này đột nhiên giơ tay lên, ngón tay như ngọc thạch tạo hình nhàng giơ lên, bên môi nổi lên ý cười nhu hòa như gió xuân, nhàgng : "Bản tôn là nàng ta."

      Mọi người theo ngón tay Thần nhìn qua,mục tiêu đúng là -- Liễu Hâm Dung.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :