1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      hổ là Tôn chủ, chính là lớn tức, bị uất ức như vậy, lại vì an bình của Giới, có thể hào phóng làm như có chuyện gì xảy ra.

      Tướng giới an bình đặt ở Tôn chủ tự thân ích lợi trước, hành động đại nghĩa như vậy, làm cho bọn họ tự thấy hổ thẹn.

      Trải qua chuyện này, địa vị của Tôn chủ ở Giới chẳng những có bị đả kích mà ngược lại càng lên thêm tầm cao mới.

      Nghe được lời này của Tôn chủ mấy phe nhân mã đều là theo đuổi tâm tư của mình, Dư Hân Dật là thâm sâu khó lường cười cười, về phần Dư Cận Thước lại là giận đến cắn răng nghiến lợi, là trộm gà được còn mất nắm gạo, quá bị thua thiệt.

      Liễu Tấn Lợi cũng là ở trong phủ của mình tính toán, có nên mượn danh của Liễu Lan Yên, dựa dẫm vào người Tôn chủ hay ?

      nay địa vị của Tôn chủ càng thêm có gì phá nổi, nếu có thể leo lên cây to Tôn chủ này chẳng phải địa vị của kiên cố hơn rất nhiều sao?

      Dĩ nhiên, điều này cũng chỉ là suy nghĩ của Liễu Tấn Lợi, cho rằng Tôn chủ là người tùy tiện nịnh bợ là có thể nịnh bợ được với sao?

      "Vô sỉ." Trong điện Vô Trần, Liễu Lan Yên vừa dùng ngón tay chơi ly trà trống trước mắt vừa lầu bầu.

      Thần ở bên buồn cười nhìn, trong điện Vô Trần là cửa hai, thân ở chỗ tối- Ám Nhất dĩ nhiên thể định đoạt, câu vô sỉ này là nàng ai?

      Được rồi, hai ngày trước trêu chọc Liễu Lan Yên như thế, tổng tốt vẫn để cho nàng tức giận, vì vậy Thần tự mình đưa tới, hỏi câu: "Lan Yên, nàng là ai vậy?"

      "A, ta ngươi." Liễu Lan Yên vô tội nhìn Thần, "Ta cái tên khốn mua danh chuộc tiếng bụng đầy ý nghĩ xấu kia. ràng lừa hết mọi người trong thiên hạ, còn được người đẩy tới vị trí chí cao, được mọi người tôn kính, ngươi xem, sao đời lại có người vô sỉ như vậy chứ?"

      Gân xanh trán Thần nhảy lên hai cái, đây là ý gì?

      Có ngụ ý gì?

      Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe?

      "Ta thế nào vô sỉ?" Nếu cũng bị người mắng như vậy, Thần cũng liền thoải mái nhận xuống, dù sao mắng cũng phải là người khác, Lan Yên mà thôi, sao cả cái gì.

      "Tôn chủ ha, vĩ đại nha. Muốn duy trì an bình của Giới." Liễu Lan Yên cười châm biếm ra tiếng, lên lên xuống xuống quan sát Thần, trong miệng chậc chậc khen ngợi, "Ta sao mặt ta lại dầy như thế chứ?"

      Thần sát có chuyện lạ sờ sờ mặt của mình, cười : "Coi như tạm được thôi."

      Bộ dạng tự nhiên thanh thản, khiến cho Liễu Lan Yên thiếu chút nữa hộc máu.

      còn có thể lại vô sỉ hơn chút sao?

      "Duy trì an bình của Giới có gì sai sao?" Thần buồn cười nhìn vẻ mặt buồn bực của Liễu Lan Yên, cũng có cảm giác sai.

      "Dĩ nhiên có sai, vấn đề mấu chốt là câu sau -- lời đồn dừng lại ở trí giả." Liễu Lan Yên hung hăng liếc Thần cái.

      Người khác nghe hiểu, nàng còn có thể nghe hiểu sao?

      đây là ràng khuyên, chỉ nên vụng trộm mắng thôi.

      "Lời đồn dừng lại ở trí giả, như vậy mới bắt đầu lời đồn đãi ngươi phải chú ý Giới lợi ích chuyện lời đồn là thế nào lên? Lại có bao nhiêu người truyền?" Liễu Lan Yên hừ lạnh tiếng, đây phải là tương đương với mắng mới bắt đầu những thứ kia tùy tiện tin tưởng lời đồn đại người sao?

      Dĩ nhiên, cho tới bây giờ, hai câu này của Thần liên lạc lại với nhau, hình như là làm cho mọi người đoán bừa người nào mới bắt đầu thả ra tiếng gió, muốn nhiễu loạn an bình của Giới, nhưng ra , ý tứ chân chính lại là mắng mới bắt đầu những người đó.

      Được rồi.

      Điều này cũng làm cho chỉ có nàng có thể cảm nhận được "Thâm ý" trong lời của Thần, chứ nếu là những người khác, e là cho dù mơ hồ có suy nghĩ này trong đầu cũng lập tức bị đè xuống.

      Bọn họ làm sao có thể nghi kỵ Tôn chủ- người vô cùng cao thượng trong lòng bọn họ lại vòng vèo chửi bọn họ chứ?

      Có khả năng sao?

      Tuyệt đối thể nào.

      Cho nên, Liễu Lan Yên chỉ có thể ở đây mắng Thần vô sỉ.

      Quả thực là quá vô sỉ.

      Nghe thấy lời Liễu Lan Yên , Thần thấp nở nụ cười, hai vai bị khống chế khẽ lay động, sau đó ngửa đầu cười to, vừa cười vừa đưa tay ôm chầm Liễu Lan Yên, khóa lấy nàng vào trong ngực mình chặt, nhìn nàng giãy giụa chính là buông tay.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      "Lan Yên, nàng đúng là hiểu ta." Thần hài lòng than , hít lấy mùi vị sạch nhàng khoan khoái người Liễu Lan Yên, vùi đầu vào hõm vai của nàng, "Ta, rất vui mừng."

      Liễu Lan Yên tức đen mặt lại bị Thần khóa ở trong ngực , im lặng trợn trắng mắt, đúng là chưa từng nghe có người sau khi bị mắng vô sỉ, lại còn có thể là rất vui mừng?

      Quả nhiên, địa vị của Thần đại nhân khác biệt nên cơ cấu trong đầu cũng khác người bình thường.

      thể tưởng tượng nổi.

      "Đừng dựa vào ta gần như vậy." Liễu Lan Yên bất mãn từ chối Thần, vừa , này mang theo điểm cái ướt tính khí nóng tất cả đều thổi tới cổ nàng, có chút ngứa tê tê, cảm giác kì lạ được.

      Giống như trong lòng có cảm xúc rất kỳ quái bị lay động, làm cho nàng rất thích ứng được.

      Thần tức thời buông lỏng Liễu Lan Yên ra, nhìn nàng vụt cái nhảy ra là xa, mặt phòng bị theo dõi , trạng thú đó giống như là thú hoài nghi nhìn thợ săn vậy, làm cho dở khóc dở cười.

      Bộ dạng này của có nguy hiểm sao?

      Lần đầu tiên, Thần đối với dung mạo của mình có chút hoài nghi.

      "Về sau nếu ngươi có chuyện cứ , đừng táy máy tay chân." Liễu Lan Yên xong, còn thoải mái giật giật cổ, giống như đó còn lưu lại nhiệt độ làm bỏng da nàng.

      "Được, về sau ta nhất định chú ý." Thần cười gật đầu, lại rước lấy Liễu Lan Yên tức giận nhìn chằm chằm.

      Thần làm bộ có nhìn thấy ý tứ trong mắt Liễu Lan Yên, nàng , làm sao mà hiểu được chứ đúng ?

      Cho nên, hiểu.

      Liễu Lan Yên tức giận thầm cắn răng, còn về sau nhất định chú ý, như vậy lần này là coi như xong sao?

      Tên đáng chết, quá vô sỉ!

      kiện lần ngày cũng có lưu lại bất kỳ dấu vết gì người của Liễu Lan Yên và Thần, đối với bọn họ mà đây vốn chỉ là chuyện đơn giản có thể xử lý.

      Bọn họ là có thể thản nhiên đối mặt, nhưng mặt khác, người trong cuộc lại có vận khí tốt như vậy, chẳng hạn như là Tần Minh.

      Đem lấy chính mình chính là thủ hạ an trí được, trở lại trong phủ mình, là sức cùng lực kiệt.

      Lần này ra ngoài, vốn cho là có thu hoạch rất lớn, nào nghĩ đến cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy, tàn binh bại tướng, là rất đáng buồn.

      Kéo hai chân mệt mỏi từ từ lết ra khỏi phòng, lúc ngang qua hành lang vườn hoa uốn khúc, gặp người làm nha hoàn hành lễ Tần Minh ngay cả hơi sức nhìn bọn họ cái cũng có, cả người giống như mới được vớt từ trong nước ra ngoài, hoàn toàn vô lực.

      Từ từ, cuối cùng tới cửa phòng ngủ, động tác đẩy cửa dừng lại, cặp mắt vô hồn của Tần Minh lập tức thoáng qua tia sáng sắc bén, bên trong có người!

      cần suy nghĩ cước đá văng cửa, tìm kiếm cảm giác đánh vào bên trong, giơ tay lên định nặng nề đánh xuống, nhưng vừa thấy bóng lưng của người trong phòng vội vàng dừng lại.

      Người đưa lưng về phía Tần Minh cũng nghe được tiếng động liền quay đầu lại, chân mày nhàng nhíu lại: "Thế nào?"

      "Phu, phu nhân?" Tần Minh vui mừng nhìn chằm chằm người mà mình vẫn luôn lo lắng, thể tin được kêu tiếng.

      "Thế nào? nhận ra?" Liễu Hâm Nhã oán trách cười, thay vì là oán giận còn bằng là làm nũng, làm cho Tần Minh nhìn thấy cũng phải nở nụ cười theo, buông cánh tay giơ cao xuống.

      Xoay người ra đóng kỹ cửa phòng ngoài xong, lúc này mới về lo lắng hỏi: "Thân thể tốt lên rồi sao? Tại sao trở lại? Có phải do chuyện lần này làm xong nên trưởng lão Lê tức giận hay ?"

      "Trưởng lão Lê nào có dễ giận như vậy." Liễu Hâm Nhã liếc Tần Minh cái, oán giận trách lầm trưởng lão Lê.

      "Đúng, đúng ta nghĩ nhiều rồi." Tần Minh gãi mái tóc dài của mình, ngượng ngùng .

      "Ta còn phải là sợ chuyện lần này làm xong, trưởng lão Lê trách tội xuống, nàng khó gánh nổi sao." Tần Minh vừa vừa nhìn kĩ vẻ mặt Liễu Hâm Nhã, thận trọng hỏi, "Nàng sao chứ?"

      "Thiếp sao." Liễu Hâm Nhã cười , "Thương thế lần này toàn dựa vào trưởng lão Lê, chỉ là thân thể tốt lắm, còn cần nghỉ ngơi tốt đoạn thời gian nữa."

      "Ừ, đây là đương nhiên." Tần Minh biết lần này Liễu Hâm Nhã bị thương , gật đầu liên tục : "Phu nhân nàng tốt nhất nên nghỉ ngơi, cần gì cứ với ta, ta nhất định tìm đến cho nàng."

      "Thiếp biết." Liễu Hâm Nhã cười nhìn Tần Minh, sau đó vẫy vẫy tay với Tần Minh, "Thiếp có chút chuyện muốn với chàng."
      Last edited by a moderator: 26/9/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      Tần Minh liếc mắt nhìn Liễu Hâm Nhã, cũng có động đậy.

      "Chuyện lần này rất lớn, trưởng lão Lê muốn giữ được chúng ta cho nên chỉ có thể theo đại cục lên đường. . . . . ." Liễu Hâm Nhã vừa , vừa ôm lấy Tần Minh, sau đó, Tần Minh cảm nhận được trái tim bị trận đau nhói.

      "Cho nên, dù sao cũng phải có người đến gánh chịu chuyện hậu quả." Liễu Hâm Nhã buông lỏng dao găm trong tay ra, từ từ kéo dài khoảng cách với Tần Minh.

      "Thế nào?" Liễu Hâm Nhã kỳ quái hỏi, nhất định nghe lời nàng Tần Minh thế nào lần này quá nghe lời.

      "Phu nhân, lần này ta ra ngoài, thiếu chút nữa là trở về được." Tần Minh đột nhiên phun ra câu như vậy trước sau đáp bên lời .

      "Thiếp biết." Liễu Hâm Nhã gật đầu cái, tiếp tục , "Tới đây, thiếp có việc muốn với chàng."

      Tần Minh gật đầu, tới ngồi bên cạnh Liễu Hâm Nhã.

      Dao găm đâm vào rất sâu, chỉ để lại chuôi nắm kim loại ở ngoài cơ thể Tần Minh, còn tất cả lưỡi dao sắc bén đều đâm vào ngực .

      "Ừ." Tần Minh giống như căn bản có cảm thấy mình bị đâm trí mạng, vẫn bình thường gật đầu.

      Phản ứng quá mức bình tĩnh khiến Liễu Hâm Nhã hơi cau mày, chuyện này là sao?

      " ra . . . . . . Từ lúc đường về ta hiểu, dù sao cũng phải có quả bỏ con." Tần Minh hổ là chiến tướng Ma giới, dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ tia hy vọng sống cuối cùng, vẫn là có thể làm được.

      muốn hết những suy nghĩ trong lòng mình ra.

      "Ta muốn tới muốn , có khả năng nhất trở thành bỏ con đúng là hai người, là lãnh binh tiến công Giới ta đây, còn có chính là thúc đẩy chuyện này dụ nhân ngươi." Tần Minh bình tĩnh xong, hoàn toàn cảm thấy trái tim bị dao găm đâm trúng đau đớn.

      Trong lòng của sớm có cảm giác đau hơn cái này, hơn nữa cái đau này còn là đau đớn hơn nhiều năm, hôm nay chỉ bị lưỡi đao chút xíu đâm vào cảm giác đau lại có là bao?

      "Ta cho là, đường có mai phục. ra ta sớm chuẩn bị tốt tinh thần để chịu bị phục kích. Còn bộ dạng cẩn thận chẳng qua cũng chỉ là làm cho thủ hạ xem, nhưng. . . . . ." Tần Minh khổ sở run rẩy đôi môi, trong mắt là bi thương thể nào che giấu, " có ai tới phục kích ta. Ta cho là, cho là. . . . . . Nàng bị bọn họ giết rồi."

      "Bọn họ giết chết nàng rồi đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người nàng, chuyện này cũng liền có thể giải quyết được gì." Tần Minh đối mặt chiến trường chém giết, sống chết đường cũng nháy mắt cái ánh mắt người, thế nhưng lúc này trong mắt lại từ từ dâng lên tầng hơi nước.

      Hít hơi sâu, sửng sốt bức cho tầng kia hơi nước kia trở về: "Ta cho là nàng xảy ra chuyện, nhưng lúc vừa gặp lại nàng mạnh khỏe ngồi ở đây nàng biết ta có bao nhiêu vui vẻ ?"

      "Nàng còn sống. . . . . ." Tần Minh nhàng xong, cho dù ai cũng nghĩ ra, dài như vậy cùng tục tằng người của cánh nhiên có giọng và ánh mắt dịu dàng như vậy.

      Nếu là ngực của có từ từ rỉ ra máu tươi có lẽ đây hình ảnh trước hoa dưới trăng duy mỹ.

      nhàng thở dài tiếng, Tần Minh chấp nhận cười khổ: " cách khác nàng còn sống, tức là đường phải là có người mai phục ta, mà là biết vì lý do gì bị người khác ngăn trở. Cho nên, nàng đến rồi. Đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng."

      Dù da mặt của Liễu Hâm Nhã có dầy hơn nữa khi nghe được câu này sắc mặt cũng khỏi đỏ lên.

      "Ta có trách ý nàng. , có thể nhìn thấy nàng sống, ta rất vui vẻ." Tần Minh nở nụ cười từ trong thâm tâm, chỉ là nụ cười ấy lại khổ sở, lại bi thương như vậy, làm cho người khác nhìn thấy cũng phải chua xót. . . . . .

      "Vợ chồng cuộc, cuối cùng khuyên nàng câu. . . . . . Vẫn là nên theo trưởng lão Lê nữa. Muốn quyền thế có sai, nhưng trưởng lão Lê phải là người mà ta có thể phó thác." Tần Minh bình tĩnh ngưng mắt nhìn Liễu Hâm Nhã.

      Ánh mắt chân thành tha thiết lại thành khẩn như vậy, bên trong bao hàm thiết tha thâm tình khiến cho Liễu Hâm Nhã dám nhìn thẳng, đành phải dời ánh mắt , nhìn tới Tần Minh.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      Nhìn sườn mặt vẫn lạnh lùng như cũ của Liễu Hâm Nhã, Tần Minh than tiếng: "Tự giải quyết cho tốt. . . . . ."

      "Nếu có thể lựa chọn, ta biết lúc đầu có nên gặp nàng hay . . . . . ." Tần Minh xong, nhắm mắt, bên môi nâng lên nụ cười hỗn tạp hạnh phúc và khổ sở mâu thuẫn tới cực điểm.

      Tiếng vừa ngừng, điểm lực lượng bảo vệ sức sống cuối cùng chủ động tản , vết thương khống chế chợt phun ra lượng lớn máu tươi, làm ướt áo, dần dần thấm đỏ mặt đất.

      trung tung tóe đỏ tươi, giống như là Tần Minh vĩnh viễn rơi nước mắt, bất đắc dĩ than , than . . . . . .

      Liễu Hâm Nhã ngơ ngác nhìn chăm chú vào mọi chuyện diễn ra trước mắt, nhìn Tần Minh ngã ở bên người nàng, mất tất cả sức sống mà sững sờ mất hồn.

      Sau hồi lâu, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay nhàng mơn trớn gò má của Tần Minh, : " phải là của thiếp muốn tất cả đều là, mà là chàng căn bản chưa từng trải nghiệm cảm giác bị người giẫm ở dưới chân. Thiếp muốn lại trải nghiệm cảm giác đó nữa."

      xong, ôm thi thể Tần Minh đột nhiên đau đớn khóc lên thành tiếng: "Tướng quân, tại sao chàng lại tự vận? Bỏ lại thiếp mình, thiếp biết làm sao đây?"

      Trong viện nghe được tiếng khóc rống của Liễu Hâm Nhã tất cả người làm đều vọt tới, xảy ra chuyện gì? Chủ nhân của bọn họ làm sao lại đột nhiên chết?

      Mất thân thể Tần Minh, linh hồn gần như trong suốt trôi nổi bồng bềnh giữa trung, chân đạp khí, vẻ mặt phức tạp nhìn tất cả phía dưới.

      Nhìn người làm, nha hoàn ngừng bận rộn ra vào, nhìn nữ nhân thích nhất, vừa khóc thút thít vừa "Lơ đãng" tiết lộ lý do cái chết của .

      Bởi vì tư dục của bản thân mà tấn công Giới, cho nên, mới tự trách đến từ giết tạ tội.

      Tần Minh nhìn, ngơ ngác nhìn chằm chằm, sau đó có chút phản ứng nào.

      Thôi, cũng được, hận cũng được, tất cả đều biến mất còn.

      Bọn họ mình cuối cùng đường về, tử vong, là kết thúc tất cả.

      Cảm thấy sức mạnh từ từ dẫn dắt , kéo tới hướng khác.

      Đến lúc rồi, nên rời .

      Dùng sức nhắm hai mắt lại, Tần Minh xoay người tiếp tục chống cự sức mạnh kia nữa, theo đó rời .

      Dọc theo đường , liền mắt cũng có tránh ra, chỉ là toàn thân buông lỏng mặc cho sức mạnh kia bao quanh , mặc cho sức mạnh kia mang đến địa phương nào .

      Địa phủ, phải là như vậy sao?

      Có gì đáng sợ đât chứ.

      vẫn cho rằng lúc còn sống mình cũng là ở trong địa phủ.

      Rốt cuộc, đợi đến thân thể di động nữa, Tần Minh vẫn có nhúc nhích, hoàn toàn chính là vò mẻ lại sứt chờ chuyện về sau, chính căn bản cũng quan tâm.

      "Khổ sở như thế ư?" Giọng sâu kín khiến cả người Tần Minh chấn động, thể tưởng tượng nổi mở mắt, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt cách đó xa, kinh hô, "Liễu Lan Yên."

      sai, có thể rất khẳng định, người trước mắt chính là Liễu Lan Yên gặp mặt vài lần.

      Tại sao, tại sao nàng lại xuất ở đây?

      phải chết rồi sao?

      Đừng với , Liễu Lan Yên cũng chết rồi nha?

      "Làm sao ngươi biết ở chỗ này?" Tần Minh khẩn trương nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, ngay sau đó lại nghĩ đến, lúc này người chết, còn có cái gì mà khẩn trương chứ?

      Từ từ tỉnh táo lại, tiếng động cười nhạo phản ứng của chính , có đầu óc, thế mà lại quên mất mình người chết.

      "Tìm ngươi có chuyện hợp tác." Liễu Lan Yên tránh nặng tìm .

      "Hợp tác?" Tần Minh châm biếm ra tiếng, " người chết có cái gì tốt mà hợp tác chứ?"

      "Ta muốn biết kế hoạch của Kinh Vương." Liễu Lan Yên trực tiếp thẳng câu khiến cho mày kiếm của Tần Minh nhíu chặt, cười ha ha, "Liễu Lan Yên, ngươi đơn giản, còn biết được chuyện Kinh Vương."

      Liễu Lan Yên cười cười: "Kinh Vương, Đế Vương Ma giới ngồi xuống thực lực mạnh nhất ba vị Vương Gia trong, muốn biết cũng khó."

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      Liễu Lan Yên im lặng nhìn Tần Minh nửa ngày, sau đó gật đầu cái: "Ta hiểu."

      Liễu Lan Yên buông tha nhàng như vậy, ngược lại làm cho Tần Minh cảm thấy ngoài ý muốn: "Ta có thể rồi chứ?"

      "Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu cái.

      Tần Minh xoay người định rời khỏi, chỉ là, lúc sắp rời , nhịn được quay đầu lại hỏi câu: "Liễu Lan Yên, đến cùng ngươi làm điều này vì cái gì?"

      "Cái gì?" đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình- Liễu Lan Yên cũng có quá chú ý tới câu hỏi của Tần Minh, theo bản năng hỏi ngược câu.

      "Kháng cự sức mạnh của địa phủ khai thông với linh hồn, chuyện này làm rất phí sức lực đúng . Ngươi tìm đến ta, nên biết đáp án." Tần Minh hỏi Liễu Lan Yên.

      có cái năng lực này tham gia Địa phủ lực lượng, có năng lực giống nhau thân là Tu Luyện Giả, cũng biết, tham gia trong đó cũng phải là chuyện đơn giản.

      Huống chi, hai người bọn họ vẫn xử vu đối địch vị trí, đáp án của cần thiết hỏi sao?

      Quá ràng rồi.

      Cho nên, hiểu.

      Tại sao Liễu Lan Yên phải hao phí tinh lực để hỏi chuyện tuyệt đối có câu trả lời như vậy.

      "Tôn chủ." Nghe vấn đề của Tần Minh, Liễu Lan Yên rất khẳng định ra ngoài hai người này vẫn quanh quẩn ở trong lòng nàng chữ.

      Tần Minh ngẩn người nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, gì, nghe Liễu Lan Yên tiếp.

      "Tôn chủ bảo vệ Giới, Ma giới sớm muộn gì cũng đối với khởi xướng tiến công Giới. ngày đó biết lúc nào đến, nhưng càng sớm biết tình hình của Ma giới chừng nào càng có thể sớm chuẩn bị chừng đó." Liễu Lan Yên cười , "Đừng với ta Ma giới số 1 chìm thẳng có tấn công Giới tính toán."

      "Có." Đối với điểm này Tần Minh ngược lại thẳng thắn, loại chuyện như vậy, phàm là người ở Ma giới hoặc là có chút địa vị ở Giới đều cũng có thể nghĩ tới.

      Trước mắt mà , hai giới ma vẫn có xung đột lớn, chẳng qua là yên tĩnh trước cơn bão thôi.

      Hai bên đều chuẩn bị.

      Ma giới tìm thời cơ tốt nhất, chờ đối phó Giới.

      Về phần Giới, chỉ sợ Tôn chủ sớm chuẩn bị kỹ càng, chờ Ma giới tiến công.

      Đây đều là chuyện hai giới ma ngầm hiểu lẫn nhau, cùng với Liễu Lan Yên phải là người ngu, cũng có lý do giả bộ ngu nên đương nhiên hiểu đạo lý này.

      "Cho nên, ta muốn điều tra chuyện của Ma giới." Lúc này đối với Tần Minh, Liễu Lan Yên ngược lại có gì giấu giếm, thoải mái thừa nhận, "Thế lực của ta cũng có ở Ma giới, đối với tình hình của Ma giới cũng chỉ là tra xét cách đại khái, muốn xâm nhập hiểu phải tìm được cửa đột phá tốt hơn."

      "Tra đại khái liền tra được Kinh Vương có liên quan tới chuyện này sao. . . . . ."

      Tần Minh cười lạnh, "Liễu Lan Yên, ta đúng là xem thường ngươi rồi."

      "Cuối cùng ta vẫn thể bày ra tất cả năng lực, luôn luôn chừa chút hậu thủ để bảo vệ tánh mạng." Liễu Lan Yên tùy ý nhún vai cười , cũng hề để ý lời như tán dương lại như châm chọc của Tần Minh, "Huống chi, ai mà chỉ triển mặt?"

      xong Liễu Lan Yên có điều ngụ ý nhìn Tần Minh cái.

      Tần Minh cam chịu, cũng có phản bác.

      vẫn mang theo ngụy trang tục tằng, để cho kẻ địch phớt lờ, sơ ý cho rằng người tùy tùy tiện tiện chỉ biết là sử dụng vũ lực.

      "Cái này rất bình thường." Liễu Lan Yên tùy ý , "Ngươi , thời gian dài, tốt."

      Linh hồn rời khỏi thân thể thời gian dài được đưa về địa phủ, rất có thể trở thành Du Hồn.

      Thời gian dài, trí nhớ trong linh hồn biến mất, trở thành Du Hồn mang theo sức mạnh, đến lúc đó nếu như bị người có lòng sĩ thấy, thu, luyện hóa thành sức mạnh, như vậy ngay cả cơ hội chuyển đời cũng có.

      "Ngươi vẫn trả lời vấn đề của ta." Lúc này, Tần Minh cũng biết mình cố chấp cái gì, giống như sau khi chết, trong lòng còn có tia chấp nhất, muốn tìm kiếm.

      Dĩ nhiên, thay vì là chấp nhất còn bằng cam tâm.

      Cuối cùng là cam lòng, mình bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng, cho dù là tử vong cũng đổi lấy được chút xíu, chút xíu nào. . . . . .

      ?

      Đồng tình?

      Cảm kích?

      Lúc này Tần Minh biết mình muốn được cái gì từ người của Liễu Hâm Nhã nữa rồi.

      Chỉ là cảm thấy trong lòng có loại cam lòng, giống như là móng vuốt của mèo hoang, có phải cào cấu trái tim của hay .

      Đúng lúc Tần Minh còn rối rắm Liễu Lan Yên tự nhiên ra: "Ngươi có thể vì người ngươi tìm chết, ta đương nhiên cũng là vì người mà ta để ý, làm ít chuyện."

      " phải ngươi thương chứ?" Tần Minh nghe xong lời Liễu Lan Yên , phản ứng đầu tiên chính là ý tứ trong lời của Liễu Lan Yên.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      "Biết danh hiệu của vương gia Ma giới cũng khó, khó là khó ở chỗ, ngươi thế nhưng có thể biết chuyện lần này có quan hệ tới Kinh Vương." Tần Minh quan sát Liễu Lan Yên, "Quả nhiên là ta khinh thường, ta sớm nên diệt trừ ngươi trước tiên mới đúng."

      xong, cũng đợi Liễu Lan Yên chuyện, Tần Minh liền tự : "Chỉ là dù ta có muốn diệt trừ ngươi sợ rằng thực lực cũng đủ."

      Liễu Lan Yên cười cười, cũng gì nữa.

      "Liễu Lan Yên, ngươi phải dùng cua ta rồi, ta phản bội." Tần Minh cũng ra muốn phản bội người nào, chỉ là lập lờ nước đôi như vậy.

      Cái gì gọi là để ý?

      Liễu Lan Yên chậm rãi lắc đầu: " đủ để hình dung quan hệ giữa ta và Tôn chủ nữa rồi."

      Mấy ngày nay chung đụng, Liễu Lan Yên phát rất nhiều chuyện kinh người.

      thí dụ như, độ phù hợp trong sinh hoạt của nàng và Tôn chủ, vô luận là thói quen sinh hoạt hay là khẩu vị mà hai người bọn họ đều là giống nhau đến kinh người.

      biết vì sao, có lúc nàng có loại ý nghĩ rất kì quái, bọn họ là phối hợp.

      Ừ, hoặc là dùng cái từ phối hợp này cũng chính xác lắm.

      Nàng có thể còn đuổi theo nhất định có gì đó cũng phải nàng hết sức thích ăn, nhưng nàng vẫn là ưa thích, loại cảm giác này rất quái lạ, hoặc là , hình dung rất quái lạ.

      Giống như là có món cũng phải là nàng thích ăn, nhưng lại đột nhiên thích ăn.

      như vậy có phải rất quỷ dị hay , nhưng nghĩ lại thấy có thể hiểu, nàng cũng thích thứ gì đó, nhưng vì người khác lại thích.

      Hoặc là , số vật gì đó là người thích nào đó, cho nên ai cả đường lối về, nàng cũng thích thứ đó luôn.

      phát này cũng đáng sợ, trước kia lúc Liễu Lan Yên chưa gặp Tôn chủ cũng có cảm giác kỳ quái đó rồi, nhưng lại có cố ý tìm hiểu, chỉ là chi tiết trong sinh hoạt thường ngày mà thôi, nàng cần gì phải để ý chứ?

      Nhưng sau khi gặp được Tôn chủ, nhất là sau đó hai người lại cùng ăn cùng ở, ăn cùng bàn cơm, cùng ở trong Vô Trần điện, thời gian dài, cảm giác của nàng biểu ra ngoài cũng từ từ được bình thường.

      Dưới thí nghiệm từ từ phát , những thứ đồ ăn hợp khẩu vị của nàng kia, vậy mà giờ lại thích, vừa vặn đó cũng là món Thần thích.

      Ban đầu khi phát được chuyện này là nàng giật mình, loại cảm giác đó bây giờ còn trong ký ức của nàng hãy còn mới mẻ.

      là, là sống gặp quỷ.

      Chỉ là, sau thời gian dài, nàng cũng thành thói quen.

      Nhưng khẳng định chuyện, trước kia tuyệt đối 100% nàng và Tôn chủ từng có quan hệ rất sâu sắc.

      Bởi vì khi làm chuyện gì cho Tôn chủ nàng cần suy nghĩ nữa rồi, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.

      Cho nên, nàng cảm thấy chữ đơn giản, tuyệt đối đủ để hình dung quan hệ giữa bọn họ.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      " ra cũng là người ngu dại vì tình." Tần Minh nở nụ cười vui mừng xen lẫn đắng chát như nhìn thấy đồng loại.

      "Nhưng ngươi may mắn hơn ta, ít nhất Tôn chủ rất thương ngươi." Tần Minh nghĩ tới Liễu Hâm Nhã lợi dụng đến cuối cùng kia, trái tim mơ hồ đau đớn như bị Liễu Hâm Nhã đâm nhát.

      ra cản bổn cũng cần bổ túc như vậy đao tim của sắp muốn ở ngày lại ngày trong khổ sở chết .

      "Ngày ta quen Liễu Hâm Nhã, lúc đó ta chẳng qua mới chỉ là người đứng đầu trong quân đội nho , khi đó biết vì sao Liễu Hâm Nhã lại thích ta." Lần đầu tiên Tần Minh thổ lộ tiếng lòng của mình trước mặt người bên ngoài hơn nữa còn là người đối địch với .

      Chắc là bị đè nén quá mức rồi , nếu ra, lại đau chết lần.

      "Khi đó nàng còn phải là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, chỉ là thân thích của Đại Trưởng Lão thôi. Sau đó cứ như vậy ở cùng chỗ, theo ta tới Ma giới." Tần Minh nhớ lại mọi chuyện lúc đầu, tất cả đều mồn ở trước mắt giống như chỉ mới xảy ra hôm qua.

      "Khi đó ta nghĩ quá nhiều, nàng rất đẹp, liếc mắt nhìn ta liền lõm vào. Nàng , ta ở đâu nàng liền ở đó; nàng , nàng hi vọng ta có thể tiến bộ, ta liền nỗ lực bò lên ; nàng , muốn cùng đối với chủ tử, vì vậy ta liền đầu nhập vào dưới trướng Kinh Vương. . . . . ."

      Tần Minh càng sắc mặt càng tối tăm.

      Tất cả đều là về Liễu Hâm Nhã, làm.

      Sau khi chết nghe được lời Liễu Hâm Nhã , mới hiểu ràng, ra ngay từ lúc đầu gặp nhau cũng chỉ là mưu kế của Liễu Hâm Nhã.

      Nếu đối tượng phải , chỉ sợ cũng là những người đứng đầu khác của Ma giới.

      Nàng phải muốn đuổi theo tới Ma giới, mà chỉ là muốn thoát khỏi thân phận lúng túng của nàng Giới, nàng muốn bị thân thích của mình giẫm ở dưới chân.

      Nàng phải hi vọng tiến bộ, mà là hi vọng phu quân của nàng là người có năng lực, về phần phu quân là ai, sợ rằng nàng cũng quan tâm.

      Đầu nhập vào làm thủ hạ của Kinh Vương, còn là Liễu Hâm Nhã mơ hồ đáp ngại, sợ rằng, nàng cũng sớm là thủ hạ của Kinh Vương, làm việc vì Kinh Vương.

      , phải là con cờ trong tay nàng, thuận tiện dẫn tiến cho trưởng lão Lê thôi.

      Tất cả cũng chỉ là cuộc cục, nhưng cuối cùng chỉ có chính rơi vào.

      Nên là mình quá ngu xuẩn hay là Liễu Hâm Nhã quá thông minh?

      biết, cũng muốn biết, loại chuyện như vậy làm sao được ràng là ai đúng ai sai chứ?

      "Ta cho ngươi lời khuyên, nếu là Tôn chủ cũng có ý với ngươi ngươi nên kịp thời rút ra ." Trước kia Tần Minh tuyệt đối nghĩ đến ngày và người đối địch lại thành với nhau như thế.

      "Ngươi nên hiểu, loại chuyện như vậy phải nghĩ là có thể làm được." Liễu Lan Yên bất đắc dĩ cười .

      "Ừ." Tần Minh gật đầu, phải là ví dụ tốt nhất sao?

      Mạng cũng bị mất, còn là khăng khăng mực.

      "Ta giống ngươi." Liễu Lan Yên hơi nhướng mày, "Tính tình của ta cũng tốt. Nếu là Tôn chủ dám đối với ta như vậy, hừ hừ. . . . . ."

      Liễu Lan Yên cười quái dị hai tiếng, lạnh lẽo : "Nếu dám đối với ta như vậy...ta làm cho biết cái gì gọi là hối hận kịp."

      Tần Minh nổi da gà rùng mình cái, cẩn thận lui về phía sau hai bước, thế nào Liễu Lan Yên lại xem ra còn đáng sợ hơn ở chiến trường?

      Quả nhiên, nữ nhân là sinh vật thể tưởng tượng nổi.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: tyvybutchi.
      Chương 85: Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      "Ngươi tránh cái gì? Ta cũng ngươi." Liễu Lan Yên vừa ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy mặt Tần Minh vẫn chưa rút vẻ hoảng sợ, khỏi giận dữ hỏi ra tiếng.

      Nàng đáng sợ như thế sao?

      "A." Bị Liễu Lan Yên bắt lỗi như vậy, Tần Minh vội vàng hốt hoảng gật đầu cái, ngay sau đó lại buồn bực suy nghĩ vấn đề khác, vì sao phải sợ Liễu Lan Yên chứ?

      "Được rồi, ngươi ." Liễu Lan Yên nhịn được khoát khoát tay, vốn còn muốn từ chỗ Tần Minh móc ra chút tin tức, nào nghĩ đến chỉ hỏi được cái gì mà ngược lại còn bị Tần Minh moi ra nhiều lời như thế.

      Được rồi, dù sao những vấn đề kia cũng phải là chuyện bí mật gì.

      Sau khi xong, Liễu Lan Yên chờ Tần Minh rời .

      Đợi trong chốc lát, Tần Minh thế nhưng vẫn nhúc nhích.

      Liễu Lan Yên nhướng mày: "Nếu ngươi còn dễ gặp chuyện may đó."

      linh hồn, cứ dạo chơi ở bên ngoài có nghĩa là gì?

      "Hợp tác ." Tần Minh đột nhiên ra lời như vậy làm cho Liễu Lan Yên sững sờ, thắc mắc nhìn , mang theo phần tin tưởng, "Ngươi vừa mới cái gì?"

      Sao Tần Minh lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi?

      " theo dưới trướng của trưởng lão Lê, nàng có kết quả tốt. chừng ngày nào đó bị làm vật hy sinh." cho cùng, Tần Minh vẫn là lo lắng cho Liễu Hâm Nhã.

      "Ngươi là si tình." Liễu Lan Yên bất đắc dĩ lắc đầu, người như Liễu Hâm Nhã có đáng giá ?

      Chỉ là, chữ tình làm sao có thể dùng lý trí mà phân tích được chứ?

      Nếu như lý trí có tác dụng, còn cái gọi là tình cuồng nhiệt sao?

      Vì phần cuồng nhiệt này mà biết bao nhiêu người bị lạc lối.

      Nếu là gặp phải đúng người đúng là thu hoạch được tràn đầy hạnh phúc,nhưng nếu gặp phải người có lòng tốt chữ buồn có thể kể hết sao?

      Tần Minh suy nghĩ chút, chậm rãi lắc đầu: "Cũng hẳn là vậy, ta chỉ là muốn kéo nàng từ trong tay trưởng lão Lê ra mà thôi. Nếu ngay từ đầu nàng theo ta đến Ma Giới có lẽ xảy ra những chuyện này."

      Nghe Tần Minh phân tích, Liễu Lan Yên há miệng, muốn gì đó nhưng cuối cùng vẫn là ra, mà chỉ là ngậm miệng lại.

      Nàng muốn cho Tần Minh biết, dù cho lúc đầu người Liễu Hâm Nhã gặp phải cũng là người khác.

      đến Ma Giới, cũng gây sóng gió ở Giới mà thôi.

      Cái này liên quan đến hoàn cảnh, hoàn toàn là do tâm của người.

      Bản chất tốt những nhân tố bên ngoài khác có ích lợi gì?

      "Được rồi, ngươi muốn nghĩ sao cũng được." Liễu Lan Yên nhún vai cái, nàng để ý chỉ là tình hình của Ma Giới, những vấn đề khác phải trong phạm vi suy xét của nàng.

      Nhất là, nàng luôn cảm giác Thần có kế hoạch gì đó, nàng hỏi chắc chắn làm khó xử.

      tất nhiên có lý do , nhưng nếu nàng hỏi, chỉ làm khó .

      Cho nên, nàng hỏi, tự mình điều tra còn được sao?

      Tự lực cánh sinh, vẫn luôn là nguyên tắc làm việc mà nàng tin tưởng và làm theo.

      "Ta muốn mất ý thức." Tần Minh khẳng định .

      ra , Liễu Lan Yên có thể đảm bảo hay Tần Minh cũng thèm để ý, chỉ cần có thể làm cho giữ vững ý thức đến khi xử lý xong chuyện cần phải xử lý là được rồi.

      Những thứ khác, đều quan trọng.

      "Yên tâm, đối với bạn hợp tác, ta luôn rất có thành ý." Liễu Lan Yên cười tiếng , nếu nàng tìm Tần Minh chuyện hợp tác quản chuyện có thể đàm luận thành công hay , bởi vì nàng luôn có chuẩn bị trước khi đến.

      "Đến đây ." Liễu Lan Yên đưa tay trái ra, sương mù màu xanh dương nhàn nhạt ngưng tụ thành quả bóng nước nho lớn chừng hột đào.

      Vừa nhìn thấy cái này, Tần Minh đột nhiên trợn mắt lớn, thể tin nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, đưa tay chỉ Liễu Lan Yên, run rẩy như lá rụng trong gió: "Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?" Có thể điều khiển nước nhàng như vậy, với độ chính xác này phải là người tu luyện bình thường có thể làm được.

      "Ai sao?" Liễu Lan Yên mê man nở nụ cười, chậm rãi lắc đầu, "Bây giờ ta cũng khó mà được là ai, chỉ là, là ai, đối với hợp tác giữa chúng ta cũng chút tác dụng nào, phải sao?"

      Liễu Lan Yên hỏi ngược lại khiến Tần Minh trố mắt trong chốc lát, lúc này mới gật đầu: " sai, quả có ý nghĩa."

      "Lúc trước trưởng lão Lê từng phải cẩn thận ngươi, xem ra là ta khinh địch. Ta vẫn luôn đánh giá thấp ngươi." Tần Minh nghĩ tới, hối hận là giả.

      Chương 85 (tiếp): Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Nếu như chủ động ra trận, sau đó trước tiên liền tìm cơ hội giết Liễu Lan Yên sao?

      Nhưng nghĩ lại chuyện đó có khả năng.

      Chỉ cần nhìn những gì Liễu Lan Yên thể ra lúc này cũng là thứ thể đối phó rồi.

      Chớ chi lúc ấy Liễu Lan Yên và Thần gần như là hình với bóng, làm sao có thể đánh lén nàng được chứ?

      "Ta có thể duy trì ý thức của ngươi, ta chỉ cần tin tức của Ma Giới là được." Liễu Lan Yên ra điều kiện trao đổi của hai người.

      Tần Minh nghĩ hồi rồi : "Ta phản bội Ma Giới."

      "Ta biết." Liễu Lan Yên than tiếng, Tần Minh thà rằng chết trong tay Liễu Hâm Nhã như vậy, ngoài nhân tố là Liễu Hâm Nhã ra còn là hi vọng trò khôi hài tấn công Giới kia có thể từ tay ngừng hẳn mà thôi.

      "Ta chỉ hỏi về chuyện quan hệ giữa bọn họ mà thôi, ta cũng cần phần danh sách các thế lực ở khắp nơi của Ma Giới, còn có, tin tức mặt nổi của bọn họ."

      Loại chuyện như vậy, nếu nàng lại phái người điều tra cũng phải là thể, nhưng về mặt thời gian tốn kém rất dài, dù sao cũng là có chút cơ sở nào.

      Trước khi nàng chưa gặp Thần nào nghĩ đến có ngày nàng điều tra Ma Giới chứ?

      Cho nên, đối với những chuyện của Ma Giới, nàng hoàn toàn có sắp xếp người.

      Nhưng bây giờ có Tần Minh - bạn hợp tác rất tốt này ở đây nàng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

      "Được." Tần Minh hào phóng đồng ý, dù sao đến cuối cùng cũng có tổn thất gì, chỉ tay vào thứ trong lòng bàn tay của Liễu Lan Yên cái, "Bây giờ ta vào đó sao?"

      Ánh mắt Liễu Lan Yên từ người Tần Minh chuyển tới quả bóng nước trong lòng bàn tay, sau đó lại chuyển tới người Tần Minh, tới tới lui lui xem nhiều lần, nhìn ra được quỷ dị được trong lòng Tần Minh, cuối cùng nhịn được : "Thế nào, phải ngươi hợp tác sao?"

      Thế nào cũng phải bảo vệ ý thức của tỉnh táo trước chứ đúng ?

      "Nếu ngươi sớm ngươi muốn vào ở ta làm cái lớn hơn rồi, ta sợ gian này đủ với ngươi." Liễu Lan Yên khó khăn .

      " vậy đây phải là chỗ để ta vào sao?" Tần Minh kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.

      "Dùng tinh thể nước khóa linh hồn của ngươi lại có vấn đề." Liễu Lan Yên tốt bụng cho tần minh giải thích, sau đó lẩm bẩm câu, "Sao cứ nhất quyết phải vào đây ở chứ? Chẳng lẽ ở trong này rất thoải mái sao?"

      Nghe Liễu Lan Yên lẩm bẩm làm Tần Minh thiếu chút nữa phát điên, đây có tính là được tiện nghi còn ra vẻ hay ?

      Người bình thường muốn khống chế linh hồn phải là thả linh hồn vào chỗ nào đó để bảo vệ sao?

      Chứ đâu có giống như Liễu Lan Yên, mặc cho linh hồn tùy ý loạn?

      suy nghĩ đột nhiên xuất trong đầu Tần Minh, nửa nửa giả cười hỏi: "Đừng là ngươi sợ ta giả vờ hợp tác với ngươi, sau đó tình hình của bên bọn ngươi cho người của Ma Giới biết đó nha?"

      "Sợ?" Liễu Lan Yên cười mỉa tiếng, sau đó ánh mắt chuyển qua, quan sát Tần Minh, "Vì sao ta phải sợ?"

      Giọng điệu tự tin tuyệt đối khiến Tần Minh có chút ngập ngừng, đây là ý gì?

      "Lúc ngươi còn sống ta còn sợ, chẳng lẽ sợ ngươi bây giờ sao?" Liễu Lan Yên như đây là chuyện đương nhiên, chút vẻ gì làm bộ.

      "Liễu Lan Yên, hi vọng chúng ta theo như nhu cầu của đôi bên." Tần Minh bình tĩnh ngưng mắt nhìn Liễu Lan Yên lát, sau đó chậm rãi rành mạch ra những lời này.

      Liễu Lan Yên có thể chống lại sức mạnh của địa phủ, tìm được linh hồn của , như vậy, muốn đuổi giết linh hồn có phải là đơn giản hơn hay ?

      Tần Minh vừa dứt lời, ngón tay Liễu Lan Yên khẽ nhúc nhích, quả bóng nước màu xanh dương nhạt trôi lơ lửng trong lòng bàn tay nàng chậm rãi nâng lên, bay tới chỗ Tần Minh.

      Bóc tiếng, vỡ tan ở trước mặt , hóa thành những bụi nước , vèo cái tất cả đều chui vào trong cơ thể Tần Minh.

      Bụi nước vừa vào cơ thể Tần Minh, Tần Minh chợt rùng mình cái, có chút lạnh, nhưng cái loại cảm giác hư vô sau khi hóa thành linh hồn kia giảm bớt rất nhiều.

      Dùng sức cầm tay của mình, Tần Minh tìm về được cảm giác mạnh mẽ của lúc có cơ thể.

      Quả nhiên là cảm giác có da thịt là tốt nhất.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 85 (tiếp): Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Chết, chính là chuyện trong nháy mắt như vậy, nhưng điều đó làm cho rất thoải mái, nhất là cái loại cảm giác hư vô mờ ảo kia, làm cho rất thoải mái.

      Chờ, chờ chút. . . . . .

      Chết là chuyện trong nháy mắt?
      Cơ thể Tần Minh chấn động mạnh, ý nghĩ bị bỏ sót chợt nhanh chóng thoáng qua trong đầu như điện chớp.

      "Liễu Lan Yên, làm sao ngươi biết ta chết?" Tần Minh nghĩ đến cái gì lập tức hỏi.

      vừa mới chết liền bị Liễu Lan Yên cản linh hồn của lại, cái này là trùng hợp sao?

      Cũng quá khéo rồi đúng chứ?

      ra , từ tận đáy lòng mà , càng hy vọng cái này chỉ là trùng hợp, bởi vì nếu phải trùng hợp ý nghĩa chứa đằng sau việc này, làm cho rét mà run.

      "Ta tính được ngươi có kết quả này, xét theo tốc độ lộ trình ngươi trở về, cùng với phong cách làm việc của bọn họ hẳn là hôm nay rồi." Liễu Lan Yên ung dung , bộ dạng đương nhiên.

      Thần cố ý "Đưa" Tần Minh bình an trở về, phải là vì để cho số người sáng suốt hơn chút sao?

      Phải biết người nào có thể đụng, và người nào là tuyệt đối thể đụng vào.

      như thế, người sau lưng Tần Minh muốn để việc tư này của Tần Minh làm lớn ra ngoài, như vậy, nếu muốn giải quyết riêng chuyện này đương nhiên có người phải trở thành kẻ chịu tội thay.

      phải "Đầu sỏ gây nên" - Liễu Hâm Nhã, mà chính là "Người tính kế phía sau màn" - Tần Minh.

      Căn cứ theo việc đường có người phục kích mà rất ràng, quân cờ bọn họ vứt bỏ là ai.

      Dĩ nhiên, dưới can thiệp của Thần Tần Minh bình an trở lại Ma giới.

      Mặc kệ Liễu Hâm Nhã là vì biểu ở trước mặt chủ tử của nàng, hay là vì tự vệ nữa cũng vứt bỏ Tần Minh.

      Liễu Hâm Nhã cũng phải là người thích kéo dài, càng sớm giải quyết Tần Minh chừng nào nàng càng sớm an toàn chừng nấy, có người đánh chủ ý tới người của nàng.

      Thời gian này cũng tính toán rất tốt.

      Liếc nhìn bộ dạng rất khó tin của Tần Minh, Liễu Lan Yên mấp máy môi, cẩn thận hỏi "Rất khó tính toán sao?"

      Hỏi cẩn thận như vậy, là vì bộ dạng của Tần Minh giống như bị hù dọa rất kinh hãi, làm cho nàng cũng nhẫn tâm chuyện lớn tiếng.

      "Liễu Lan Yên. . . . . ." Tần Minh hít hơi sâu, sau đó lại nặng nề thở hắt ra, giọng thấp giống như rất đau khổ.

      "Hửm?" Liễu Lan Yên ngờ vực nhìn Tần Minh.

      "Ngươi rốt cuộc là ai?" Tần Minh tin nữ nhân bị người đời loan truyền là đồ ngốc, chỉ mới vừa khôi phục thần trí thông minh nhanh như vậy được.

      Cho nên, chuyện ngu dại trước kia chẳng qua là mặt nạ tự vệ của Liễu Lan Yên mà thôi.

      Liễu Lan Yên cười cười, môi đỏ mọng bỗng nhúc nhích, lúc Tần Minh cho là nàng cho biết câu trả lời lại nghe được câu tùy ý: "Tại sao ta phải cho ngươi biết?"

      đàn quạ trật tự bay qua đầu Tần Minh, tiếng a a vang dội, quanh quẩn ở bên tai .

      "Tần Minh, chúng ta cùng hợp tác vui vẻ." Liễu Lan Yên cười híp mắt cười tiếng với Tần Minh, tùy ý chỉ tay ra phía sau nàng cái, "Tin rằng ngươi rất hi vọng sớm ngày tình hình của Ma Giới cho ta biết, sau đó đạt được tự do. Ngươi là người thông minh mà đúng ."

      xong, Liễu Lan Yên nhảm nữa, xoay người rời .

      Theo Liễu Lan Yên rời khỏi, ánh sáng nhàn nhạt hư vô vẫn bao quanh Tần Minh dần dần tan , lúc này Tần Minh mới nhìn , ra bọn họ vẫn luôn ở trong sơn động, cửa động có tầng ánh sáng nhạt màu trắng, nếu nhìn kỹ còn có thể cho là ánh mặt trời phản xạ.

      Mà ở chỗ vừa rồi Liễu Lan Yên chỉ có để giấy và bút mực, đoán chừng là dùng để viết tình hình của Ma Giới.

      Tần Minh qua tìm tòi nghiên cứu ánh sáng ngăn ở cửa động, mà là vào bên trong, nhìn giấy và bút mực kia ngơ ngác mất hồn.

      cố gắng nhớ lại phải viết tình hình của Ma Giới như thế nào, tin tưởng, chỉ cần viết xong, liền có thể rời khỏi đây.

      Cũng biết vì sao, thế nhưng cảm giác đối thủ là người đáng tin cậy.

      Liễu Lan Yên là người lời giữ lời, bây giờ tìm tòi nghiên cứu cửa ánh sáng, hoàn toàn có bất kì ý nghĩa gì, loại chuyện ngu xuẩn này làm.

      Lúc Tần Minh suy tư phải viết như thế nào trong điện Vô Trần ở nơi xa, Liễu Lan Yên nằm giường đột nhiên mở hai mắt.

      có ai thấy màn quỷ dị này, loại cảm giác đó giống như bị cái gì nhập vào người.

      Người vừa rồi ngủ say lại đột nhiên mở mắt, đột ngột như vậy, nếu có người ở bên cạnh nhìn thấy tuyệt đối bị hù giật mình.

      Chương 85 (tiếp): Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Sau khi Liễu Lan Yên mở mắt, thở hổn hển, lông mày đen mảnh nhíu chặt, khổ sở đưa tay níu lấy áo trước ngực mình.

      Cơ thể co giật cuộn lại, run rẩy ngừng.

      Từng giọt mồ hôi lớn theo gương mặt chảy xuống, lâu sau liền thấm ướt quần áo.

      Chợt cạch tiếng, cửa phòng mở ra.

      Thần đột nhiên vọt vào, hoàn toàn thấy di động thế nào, mà người đến bên cạnh Liễu Lan Yên.

      Đưa tay bắt mạch của Liễu Lan Yên, lại hề cảm thấy lực lượng xao động trong cơ thể Liễu Lan Yên, nhưng trước mắt Liễu Lan Yên khổ sở như thế, làm cho Thần cực kỳ nóng nảy, vội vàng hỏi: "Lan Yên, sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

      Ngẩng đầu, Liễu Lan Yên cố sức mở mắt, đôi mắt ươn ướt, ngay cả lông mi dài cũng bị mồ hôi làm dính bết vào nhau, vô cùng đáng thương nhìn Thần.

      Bộ dạng bé đáng thương như vậy lập tức liền làm lòng của Thần vặn xoắn đau đớn, chau mày, liên tục hỏi tới: "Sao vậy?"

      "Đau." Liễu Lan Yên đưa tay ấn lấy lồng ngực của mình.

      Sau đó căn cứ theo phản ứng bản năng thương Liễu Lan Yên, đương nhiên là Liễu Lan Yên đau ở đâu là Thần xoa chỗ đó.

      Lúc cái tay kia hề nghĩ ngợi đưa tới chợt bị người nặng nề đẩy ra cái, tiếng rống giận như sấm nổ bên tai vang lên: "Móng vuốt của chàng duỗi đến chỗ nào vậy hả?"

      "Ta. . . . . ." Thần vừa định phản bác, đột nhiên nghĩ đến mục tiêu vừa rồi của mình là nơi nào liền lập tức, gương mặt xoẹt cái đỏ lên.

      phải cố ý, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà thôi.

      "Nàng...nàng sao rồi à?" Cũng may Thần phản ứng nhanh, chợt ý thức được trong giọng của Liễu Lan Yên vô cùng bực bội, chút cũng có suy yếu như vừa rồi.

      "Vốn là cũng có chuyện gì, chỉ là gặp cơn ác mộng thôi." Liễu Lan Yên hung hăng liếc Thần cái, lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trán cái, vui .

      "Cơn ác mộng như thế nào?" Thần cũng để ý thái độ của Liễu Lan Yên, rất tự nhiên móc khăn ra vội tới lau mồ hôi lạnh trán Liễu Lan Yên.

      " quên rồi, gần đây có lúc gặp cơn ác mộng như vậy." Liễu Lan Yên nửa híp mắt hưởng thụ Thần "Hầu hạ", vừa nửa nửa giả .

      Nàng đúng là thường gặp ác mộng, nhưng lần này phản ứng mãnh liệt như vậy tuyệt đối phải là bởi vì cơn ác mộng mà ra.

      "Tại sao ta gặp ác mộng lại nhớ được gì chứ?" Gần đây chuyện này cũng là có từng xảy ra, vừa vặn hỏi vào lúc này.

      Động tác tay Thần thoáng khẽ dừng lại, hoàn toàn dễ bị người phát , chỉ là, đối tượng là Liễu Lan Yên, nàng vẫn luôn chú ý tình hình của Thần làm sao lại phát được chút thay đổi này chứ?

      "Cơn ác mộng chính là cơn ác mộng, quên thôi, có thể là ban ngày nàng quá mệt mỏi, cho nên buổi tối ngủ ngon."

      Thần tỉ mỉ giúp Liễu Lan Yên lau sạch mồ hôi lạnh, sau đó lấy quần áo sạch từ trong ngăn tủ ra: " qua kia thay đồ , cả người toàn mồ hôi, đừng để bị lạnh."

      "Ừ." Liễu Lan Yên gật đầu đáp lời, bên cạnh có suối nước nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắm rửa.

      Nàng cũng biết , tại sao hòn đảo bay lơ lửng lại có suối nước nóng chảy ra.

      Là thiên nhiên hay là Thần tự mình tạo nên, cũng thể biết được.

      Dù sao mọi thứ trong điện Vô Trần, nàng chỉ có thể dùng hai chữ xa hoa để hình dung, phải bên trong luôn là nạm vàng khắc bạc, phục trang đẹp đẽ, mà là ngay cả đồ đạc bên trong vừa nhìn liền biết là qua điêu khắc tinh tế tỉ mỉ.

      Từng ngõ ngách cũng có thể nhìn ra điện Vô Trần kiến thiết dễ dàng, mỗi chỗ đều có thể thấy được là được tinh tế điêu khắc mà thành.

      Đây là chỗ ở hưởng thụ xa hoa.

      Liễu Lan Yên bước chân vào suối nước nóng, mặc cho suối nước nóng này bao quanh nàng, hóa giải cảm giác nhoi nhói người nàng.

      Quả nhiên, phương pháp Ly Hồn như vậy đối với nàng bây giờ mà vẫn là có chút miễn cưỡng mà.

      Chỉ sử dụng lát như vậy mà cả linh hồn giống như bị xe ngựa cán qua vậy, mỗi tấc đều cảm thấy đau đớn.

      là đau tả được.

      Thần tới đây điều tra, dĩ nhiên điều tra được lực lượng cơ thể nàng có thay đổi gì rồi, lần này nàng hoàn toàn là bị thương về linh hồn.

      Loại đau này, hoàn toàn cùng loại với cơ thể.

      Mệt mỏi quá. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :