1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Mog chuong tip theo cua bn, nhug sao dao nay mh thay ban dang hoi lau nhi? Mh tuong bn drop rui chu!!!!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 83 (tiếp): bị tập kích.

      Đừng tưởng rằng có thể cái gì chính là cái đó, hừ, nàng mới thỏa hiệp đâu.

      Hôm nay liền dám như vậy, biết sau này còn như thế nào nữa đây!

      Trong lòng Liễu Lan Yên tức giận bất bình nghĩ tới, bây giờ môi của nàng giống như còn lưu lại nhiệt độ nóng rực này, chỉ cần vừa nghĩ tới, gương mặt của nàng nóng lên.

      Tên ghê tởm!

      Thế nhưng đánh lén nàng!

      Còn chưa có nghĩ xong, cả người chợt hẫng, lại bị cách đất ôm ngang lên.

      "Chàng...chàng muốn làm gì?" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Liễu Lan Yên khẩn trương nhìn chằm chằm Thần, tay cũng biết để đâu mới tốt.

      Lo lắng níu lấy quần áo của mình, nhất quyết để người Thần.

      Dù sao chỉ có ngần ấy độ cao, dù cho ôm nổi nàng nàng cũng té xuống.

      "Dẫn nàng xem thứ này." Thần cười .

      Biết Liễu Lan Yên quật cường, đương nhiên cũng có ép buộc nàng nhất định phải ôm cổ .

      Mà nếu nàng chủ động như vậy ngược lại hoài nghi nàng có chuyện gì xảy ra.

      "Ai mà thèm xem." Liễu Lan Yên bị Thần ôm vào trong ngực, lầm bầm lầu bầu , nhưng cũng giãy giụa, mặc cho cứ ôm như vậy.

      Thần cũng giận, ôm Liễu Lan Yên bước nhanh.

      Nhìn cảnh tượng xung quanh biến đổi, Liễu Lan Yên hiểu Thần muốn dẫn nàng đâu.

      Lần trước làm cho nàng rất thoải mái nền tảng, có thể trông thấy Giới tất cả nền tảng, có thể chân đạp tầng tầng Bạch Vân nền tảng.

      Này từ lần trước sau, nàng liền có đặt chân qua nơi này.

      ra phong cảnh ở đây rất đẹp, thậm chí có loại ảo giác đặt mình trong tiên cảnh, nhưng, nàng thích.

      Sâu trong lòng có loại cảm giác bài xích kỳ quái nho .

      "Ở đó có cái gì đẹp mà xem chứ?" Liễu Lan Yên theo bản năng nắm lấy vải áo trước ngực Thần, muốn tìm được chút cảm giác an toàn.

      "Là tốt nhìn." Thần cười , "Đừng nóng vội."

      Liễu Lan Yên nhịn được trợn trắng mắt, dáng vẻ của nàng giống như nóng nảy sao?

      Rất nhanh, đến bình đài nhập khẩu.

      Thần bước vào, từng đoàn từng đoàn linh khí trời đất dư thừa bao quanh bọn họ.

      Trời tối sao?

      Liễu Lan Yên kỳ quái nhìn hai bên chút, lúc này chỉ vừa vặn đến buổi trưa thôi mà, thế nào sắc trời lại tối như vậy rồi chứ?

      "Chuyện gì xảy ra?" Liễu Lan Yên ngẩng đầu hỏi Thần.

      Thần nhàng buông Liễu Lan Yên xuống, đỡ nàng đứng vững, ở bên tai của nàng: "Nhìn, có đồ."

      "A?" Liễu Lan Yên quay đầu, nhìn bóng tối vô biên này, như Dạ Nhất y hệt hắc ám.

      Sương mù mịt mờ, căn bản là thấy có đồ vật gì đó.

      lúc Liễu Lan Yên nghi ngờ muốn mở miệng hỏi chút ánh sáng thoáng lóe lên ở phía trước.

      Tốc độ cũng nhanh, còn là bập bùng.

      Ngay sau đó lại có tia hào quang thứ hai loé lên.

      "Đây là. . . . . ." Nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều ánh sáng lòe lòe, Liễu Lan Yên nháy mắt cái, "Đom đóm?"

      Xung quanh đều là đom đóm ngừng bay múa, giống như sao trời núp ở trong sương mù, trong nháy mắt ra.

      Sương mù nhàn nhạt, ánh sáng nhàn nhạt, mộng ảo dày đặc, làm cho người ta loại cảm giác hư ảo, cơ thể hơi bay bổng.

      "Thích ?" Thần ở sau lưng Liễu Lan Yên nhàng hỏi, nhìn nàng rời khỏi ngực , từ từ lên trước, đưa tay, có sương mù nhàn nhạt xẹt qua trong tay của nàng, cảnh này là quen thuộc như thế.

      Quen thuộc đến mức làm cho tưởng là thời gian đảo ngược.

      câu hỏi đơn giản, chỉ có ba chữ nhưng lại chỉ có mình hiểu, ba chữ này ra có rất nhiều đè nén.

      Bị đè nén quá nhiều tình cảm, quá nhiều cảm xúc, mới có thể hỏi lên bình tĩnh như vậy.

      Liễu Lan Yên cũng có trả lời ngay, mà là từ từ giơ tay lên, nhìn sương mù len qua giữa những ngón tay nàng đổ xuống, cùng với những con đom đóm nhàng bay lượn vây quanh tay của nàng.

      Hơi nhíu mày, trả lời mà hỏi lại: "Bây giờ là ban ngày chứ?"

      Dù cho ở đây tối thui cũng khiến nàng lầm tưởng lúc này là ban đêm.

      "Ừ." Thần gật đầu, đáp án của vấn đề này rất ràng.

      "Ban ngày đom đóm cũng sáng?" Liễu Lan Yên nhíu mày, nhìn Thần.

      "Ta muốn." Thần cười , chuyện đương nhiên đến làm cho người ta giận sôi.

      Liễu Lan Yên thất bại gật đầu, được rồi, muốn.

      Thần, chuyện mà muốn đương nhiên người khác làm.

      Vấn đề này nàng cần thiết phải tranh chấp với , hơn nữa trước mắt có chuyện quan trọng hơn.

      Thế nào nàng lại cảm giác khung cảnh này quen thuộc như thế chứ?

      Giống như nàng cũng từng chậm rãi bước trong mảnh đom đóm vây quanh, múa.

      Loáng thoáng có đoạn kí ức ngắn mơ hồ xuất , thấy , nghĩ ra, nhưng giống như từng xảy ra.

      Sương mù nhàn nhạt che hai mắt của nàng lại, làm cho nàng muốn hung hăng xé màn sương mù này ra, nhìn thấy ràng cảnh tượng mơ hồ trước mắt.

      Xuyên thấu qua sương mù mịt mờ, nàng nhìn thấy đôi mắt của Thần, đó là đôi mắt mang theo dịu dàng nồng đậm, nhàn nhạt sầu bi.

      Chỉ liếc mắt cái, liền khiến trái tim Liễu Lan Yên đau nhức.

      Giống như là thanh dao sắc nhọn, nhẫn tâm đâm vào trong lòng của nàng.

      là đau.

      Ngày thường Thần đối với bất kì chuyện gì cũng đều là nhúc nhích, vậy tại sao bây giờ lại có bộ dạng nhàn nhạt bi thương này?

      Nhàn nhạt, nhưng lại thế nào cũng thể xua tan được, khi nhìn vào đôi mắt trong suốt như nước hồ này của cõi lòng nàng như tan nát thành mảnh .

      Gió, chợt nổi lên.


      Sương mù lưu chuyển, giống như lụa trắng mờ ảo, nhanh chóng lưu chuyển giữa hai người, rồi lại hút ra.

      điểm ánh sáng bay qua ngay trước mắt, nhàn nhạt, lập lòe lúc sáng lúc tối, lại chiếu sáng được mảnh trời đất này.

      Trái tim, từng hồi co rút đau đớn.

      Có chất lỏng lạnh như băng xẹt qua gương mặt, rơi vào bên môi, mùi vị mặn chát nhàn nhạt khuếch tán ở trong miệng.

      Nàng, khóc sao?

      Tại sao?

      Nâng lên hai mắt, nháy mắt, muốn nháy mắt cho hơi nước trong mắt tan .

      Nàng muốn được tự tin nhìn Thần ràng.

      "Ta...." Trong đầu như bị thứ gì lấp đầy, giống như muốn nổ tung, mở miệng, chỉ được chữ, sau đó là trận bóng tối cuốn tới, nhanh chóng cắn nuốt hết ý thức của nàng.

      Cơ thể mềm nhũn, vô lực ngã xuống, rơi xuống trong lồng ngực sớm mở lớn của Thần, làm cho than tiếng: "Lan Yên...Những ký ức kia, đối với nàng mà ....Là khổ sở sao?"

      Trong sương mù nhàn nhạt, là tiếng than thấp của Thần: "Nàng khóc..."

      Chợp mắt giấc, thế nhưng lại ngủ ngày đêm.

      Đợi đến khi Liễu Lan Yên có ý thức lần nữa bên tai chợt nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy.

      Ý thức mơ hồ trở lại bên trong cơ thể, mơ mơ màng màng nghĩ tới mình ở đâu.

      chú ánh sáng giống như tia chớp xẹt qua đầu -- đom đóm!

      Liễu Lan Yên chợt ngôi dậy, giống như nàng nhìn thấy nửa đom đóm, sau đó, sau đó tại sao lại có ý thức?

      " tỉnh rồi à?" Giọng quen thuộc vang lên bên tai, Liễu Lan Yên nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy nụ cười ấm áp của Thần.

      Nhàn nhạt ấm áp, giống như mùa xuân vậy.

      Liễu Lan Yên cẩn thận nhìn đôi mắt sáng ngời đó, nhìn hồi lâu cũng có tìm được gì khác thường, bi thương nàng nhìn thấy trước khi mất ý thức.

      Đưa tay, đợi đến khi nàng phản ứng đầu ngón tay của nàng chạm đến mí mắt Thần.

      Thần hơi kinh ngạc, nhưng có né tránh, chỉ là mỉm cười ngưng mắt nhìn Liễu Lan Yên, mặc cho đầu ngón tay của nàng vuốt ve mí mắt .

      chút để ý nào, ngay cả khi chỉ cần Liễu Lan Yên hơi dùng sức chút có có thể làm tổn thương ánh mắt của .

      "Ta nằm mơ." Liễu Lan Yên nhàng vuốt ve lát, sau đó buông tay xuống.

      Nàng là nhìn lầm rồi hay là xuất ảo giác?

      "Bây giờ sao rồi?" Thần mỉm cười hỏi khẽ, căn bản cũng suy nghĩ ý tứ của Liễu Lan Yên.

      Xảy ra chuyện gì, ràng nhất.

      "Ngủ rất ngon." Liễu Lan Yên cười cười, quả rất tốt, toàn thân thoải mái, chút cảm giác mệt mỏi.

      Ngẩng đầu, nhìn sắc trời chút, chần chờ hỏi "Ta ngủ bao lâu rồi?"

      " ngày đêm." Thần cũng giấu giếm, sau khi xong lấy bát cháo từ bàn ra bên cạnh, giơ lên trước mặt Liễu Lan Yên, "Ăn ."

      Liễu Lan Yên nhận lấy, nàng cũng phải là ngã bệnh nên căn bản cũng có suy yếu đến mức cần người đút.

      Vừa nhận lấy bát, tay Liễu Lan Yên hơi dừng lại, động tác dừng lại này rất , đến mức gần như có người nhìn thấy.

      "Ta còn muốn ngủ tiếp lát, ngươi trở về ." Liễu Lan Yên khoát tay vừa uống cháo vừa tùy ý .

      "Được, từ từ ăn." Thần gật đầu, đối với lời Liễu Lan Yên , là tuyệt đối có dị nghị.

      Chỉ là hề động đậy, nhìn Liễu Lan Yên uống cháo xong, lại rót cho nàng chén nước súc miệng, lúc này mới muốn đứng dậy rời .

      "Này." Liễu Lan Yên đột nhiên lên tiếng gọi Thần lại.

      Động tác đứng dậy của Thần dừng lại, kỳ quái nhìn Liễu Lan Yên.

      Liễu Lan Yên ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Thần lại đây, nàng có chuyện muốn .

      Trong lòng Thần có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời cúi đầu tới gần.

      Liễu Lan Yên nhìn sườn mặt của Yên Thần, da rất trắng, ấy là loại trắng sạch , đường nét cằm thon dài, kéo thành đường cong đẹp mắt ở trước mắt nàng, da thịt trắng noãn theo đường cong hoàn mỹ trượt xuống, cho đến biến mất vào trong vạt áo của .

      Liễu Lan Yên nhàng nở nụ cười, sau đó, môi đỏ mọng in lên môi Thần, đợi kịp phản ứng nhanh chóng rời , ngồi dựa trở về giường, lưu lại mình Thần ở nơi đó ngơ ngác sững sờ.

      Hồi lâu, Thần sờ sờ môi mình chút, hiểu hỏi: "Lan Yên, nàng đây là..."

      "Hừ, ngươi đánh lén ta được, ta đánh lén ngươi chút được sao?"

      Liễu Lan Yên bá đạo nhíu mày hỏi ngược lại.

      Thần ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười: "Được, dĩ nhiên là được."

      Liễu Lan Yên cười hả hê Thần lại tiếp nhận câu kế tiếp: "Lan Yên, lần sau nàng phải đánh lén, trực tiếp cho ta biết tiếng, ta tuyệt đối cho nàng hôn công khai."

      "Cút!" Người nào đó thẹn quá hóa giận, cái gối đầu thẳng tắp bay .

      Thần rất thức thời tiếp được gối đầu, nhanh ra ngoài.

      Được tiện nghi thể khoe mẽ rồi, nếu về sau, chỉ sợ ngay cả cơ hội đánh lén cũng có.

      Đối với cái chủng loại trái phải ràng này, Thần luôn luôn rất ràng, tuyệt đối sai bước nào.

      Ừ, tuyệt đối .

      Cho nên người nào đó vô sỉ xâm nhập đến trong xương tủy, công lực thâm hậu, đừng thúc ngựa chạy tiếp cận mà chính là bay đuổi theo cũng đuổi kịp.

      Nhìn cửa phòng đóng lại, Liễu Lan Yên nũng nịu chửi : "Người vô sỉ."

      Mắng xong sau đó lại mình nở nụ cười.
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHỌC NHẦM NAM NHÂN NGHIỆT

      Editor: tyvybutchi
      Chương 83 (tiếp): Bị tập kích

      Cơ thể hết sức nhàng khoan khoái cái loại cảm giác thoải mái sau khi sử dụng xong sức mạnh ánh sáng kia, tất cả đều theo giấc này biến mất.

      Còn có cháo sau khi tỉnh lại, lạnh nóng vừa vặn ăn hết vào bụng.

      chút cái vấn đề.

      Nàng "ngủ" thời gian cũng bị tính toán vừa vặn, cho nên mới phải có này sao thích hợp nhập khẩu cháo.

      Liễu Lan Yên từ từ nghĩ tới, hay là ngày hôm qua nhìn thấy đom đóm vấn đề.

      Nàng khẳng định mình cũng từng thấy qua cảnh tượng giống y như vậy, là ở ra mắt nơi nào đây?

      Nhức đầu, nghĩ ra.

      Thôi, loại chuyện như vậy lúc sau rồi thôi.

      "Băng Lăng, Tần Minh về sao?" Liệu Lan Yên và Băng Lăng liên lạc với nhau, nàng quan tâm chuyện hai giới ma hơn.

      "Ở đường, ngày hôm qua bị đả kích lớn. Đầu tiên là trốn nghỉ ngơi đoạn thời gian." Giọng Băng Lăng truyền đến.

      Sau khi xong, Băng Lăng đột nhiên hỏi câu: "Tiểu thư, bây giờ ngài ở đâu?"

      "Điện Vô Trần." Liễu Lan Yên thuận miệng .

      "Điện Vô Trần?" Giọng Băng Lăng đột nhiên cao vút, khiến cho Liễu Lan Yên có chuẩn bị sợ hết hồn, "Ngươi làm gì đấy?"

      Đột nhiên gọi lớn tiếng như vậy, chút chuẩn bị tâm lí cũng có, người dọa người dọa người ta chết khiếp.

      "Tiểu thư, ngài dưới bụi điện liên lạc với ta, Tôn chủ phát sao?" Băng Lăng nhớ tiểu thư từng , trong điện Vô Trần cách nào liên lạc, bởi vì nơi này có bất kì quấy nhiễu, Thần đối với lực lượng ba động rất nhạy cảm.

      Đây cũng là tại sao ban đầu bọn họ liên lạc là ở tiểu thư ở Vô Trần cư hoặc là Vương Cung đợi chút những địa phương khác thời điểm.

      " sao, dù thế nào nữa cũng biết có người ở vì ta làm việc." Liễu Lan Yên căn bản cũng có tính toán gạt Thần, đối với , nàng khỏi có loại cảm giác tín nhiệm.

      Thời gian tiếp xúc càng dài loại cảm giác này của nàng càng phát mãnh liệt.

      Cho nên, cũng có cái gì tốt giấu giếm.

      "Ừ, chú ý động tĩnh Ma giới nhiều chút. Còn nữa, đừng làm trễ nải chuyện của chúng ta." Liễu Lan Yên đơn giản giao phó Băng Lăng.

      Băng Lăng đem biên tình tiến triển cũng đều lần sau, Liễu Lan Yên cho ra cái chỉ thị, sau đó trong hai người đoạn liên lạc.

      Thư thử thả thả nằm giường, Liễu Lan Yên làm chán chường hình, thuận tiện suy nghĩ chút về quan hệ của nàng và Thần, giống như hình như có lẽ có thể... Trước kia hai người từng có day dưa thôi.

      Nhất là cái lúc Thần "đánh lén" đó, nàng là kinh ngạc, nhưng cũng ghét.

      Chỉ là có lúc cam tâm khi bị "đánh lén" nên lúc sau mới có thể dưới cảm động mà "phải đánh lén".

      Ở nàng ngủ say sau làm nhiều như vậy chuyện, muốn cảm động cũng thể.

      Liễu Lan Yên còn đắm chìm trong hạnh phúc của nàng ở Vương Thành Giới chỉ có thể có vài người nhưng lại "kích động thôi".

      Từ lúc Dư Hân Dật trở lại phủ đệ chính là mực cười, làm cho trong lòng hàng loạt thủ hạ của khó hiểu, còn tưởng rằng chủ tử của bị cái gì kích thích, vài lần dùng ánh mắt hỏi thăm, hoảng loạn suy đoán.

      "Gần đây chú ý tình hình Dư Cận Thước nhiều chút, bị đả kích lớn như vậy, sợ rằng có mưu đồ khác." vất vả Dư Hân Dật mới ngừng cười, phân phó tâm phúc của .

      "" Thủ hạ tâm phúc gật đầu đáp lời, sau đó lại hỏi câu, "Chủ tử, có cần phải theo dõi Tần Minh hay ?"

      "." Dư Hân Dật lập tức hủy bỏ ý kiến của thủ hạ tâm phúc, " nên chọc Tần Minh."

      "A?" Thủ hạ tâm phúc bối rối, căn bản cũng hiểu ý tư của Dư Hân Dật.

      phải bây giờ Tần Minh chỉ là con chó rơi xuống nước thôi sao?

      Như nào lại nên chọc Tần Minh?

      Dư Hân Dật thấy được bộ dạng nghi ngờ của tâm phúc thủ hạ mình, nở nụ cười: "Lần này người mà bọn người Dư Cận Thước, Tần Minh, Liễu Tấn Lợi muốn thiết kế hãm hại là ai?"

      "Tôn chủ." Thủ hạ tâm phúc lập tức nhanh chóng , đây phải là chuyện ràng sao?

      "Ngươi cảm thấy kẻ sau màn là Tần Minh hoặc là Dư Cận Thước sao?" Dư Hân Dật cười khẽ hỏi trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

      "Dĩ nhiên thể nào." Thủ hạ tâm phúc dù muốn hay cũng phải .

      Nếu là như vậy, như thế nào Tần Minh lại bị Thần dễ dàng đánh lui như thế?

      "Tần Minh là lén lút hành động, cái người phía sau màn thao túng kia hiển nhiên là muốn gặp lại hành động lén lút lần này của Tần Minh, biến thành mặt nổi chuyện. Cái người phái sau màn thao túng tất cả kia, rất có thể là nhân vật quan trọng của Ma giới."


      Editor: tyvybutchi

      Chương 83 (tiếp): Bị tập kích

      Dư Hân Dật nhướng nhướng mày: "Nếu là lên cao đến mặt nổi, như vậy đối với Ma giới mà tuyệt đối phải là chuyện gì tốt cho nên..."

      "Tần Minh hẳn là phải chết!" Thủ hạ tâm phúc cũng phải là người hồ đồ, chỉ là có lúc đầu óc được nhanh nhạy như Dư Hân Dật thôi, đừng như vậy chút lập tức liền hiểu được.

      "Thuộc hạ lập tức gọi nhân mã theo dõi Tần Minh rút về." Thủ hạ tâm phúc xong, lập tức dưới cho phép của Dư Hân Dật nhanh chóng rời .

      Tần Minh là người mà chủ sử sau màn muốn diệt trừ, nếu bị phát có người theo dõi, chỉ sợ ngay cả người theo dõi cũng bỏ qua cho.

      Người của bọn họ cần thiết phải mạo hiểm tính mạng để theo dõi người chắc chắn phải chết.

      Nhìn thủ hạ tâm phúc vội vã rời , Dư Hân Dật chậm rãi lắc đầu cái, than tiếng: "Quả nhiên, còn chưa phải hiểu rất hiểm trong đó."

      Chẳng lẽ cho là chính là chuyện chủ sau màn giết Tần Minh sao?

      Nguy hiểm ...

      Dư Hân Dật nhàng nở nụ cười, cho là người khác dễ trêu như vậy sao?

      Dám tát nước dơ lên người , là sống ngoan rồi.

      Mặt trời từng chút từng chút di động về phía tây, lẽ ra bây giờ là thời tiết đầu thu, nên cũng coi là cuối thu khí sảng, rất thoải mái mùa.

      Kinh nghiệm vừa mới nghỉ mát ngày nóng bức sau, đây là vừa lòng thời gian.

      Dĩ nhiên, đây là đối với đa số người mà .

      Tỉ như bây giờ dẫn mấy trăm người Tần Minh lại ở trong núi sâu hoang vu Nguyên Dã mệt mỏi mà chính là chuyện rất khó chịu.

      Phiền não váy sớm bị xé rách khẽ rộng mở, thời tiết hơi lạnh, nhưng vẫn có mồ hôi theo cổ chảy xuống.

      nghĩ như thế nào chuyện này đều khó chịu, ràng chuyện mới bắt đầu quyền chủ động là ở này , thế nào đến cuối cùng tất cả đều chạy tới chỗ Thần chứ?

      Đáng giận nhất là dạ, đối với Thần thế đầu chèn ép toàn bộ đều là lời đồn đại suy đoán.

      Lời của nhưng trước mắt bao người xảy ra.

      Dưới con mắt mọi người, mọi người trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn tàn nhẫn lợi dụng thủ hạ của mình bạo liệt công kích.

      Chính tai nghe được thừa nhận phu nhân của mình Liễu Hâm Nhã có việc gì.

      Đây phải là tương đương với thừa nhận là chọn nâng tranh cãi, vu khống hãm hại Thần, chính là ác nhân triệt đầu triệt đuôi.

      Đối với mình xuống tay vô tình, hãm hại thần bảo vệ Giới, là hai bên đều phải là người.

      Sau khi chuyện này truyền ra ngoài trưởng lão Lê chỉ là đơn giản giao phó trở về, làm như có chuyện gì xảy ra.

      Trưởng lão Lê chuyện còn lại xử lí.

      Tuy có trưởng lão Lê bảo đảm, nhưng Tần Minh vẫn cảm thấy thực tế lắm, chuyện lần này còn đơn giản là lén lút hành động nữa.

      Trong lòng luôn có chút cảm giác lo lắng, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

      Cho nên, dọc theo đường Tần Minh cũng để cho thủ hạ nhanh chóng lên đường, mà là thời khắc chú ý tình hình chung quanh, chỉ sợ có chuyện gì đó đột phát xảy ra.

      Tỉ như chỗ trước mặt bọn họ cũng rất nguy hiểm, là khe sâu.

      Nếu lúc xuyên qua khe sâu có người công kích, tuyệt đối làm cho bọn họ ứng phó kịp.

      Cái vị trí địa lí đó nếu là có người bày mai phục bọn họ có khả năng phản kích.

      Cho nên, bọn họ tính toán hôm nay nhanh chút xuyên qua khe sâu, tranh thủ trước lúc trời tối xuyên qua cái nơi nguy hiểm đó.

      Lúc đám người Tần Minh nhanh chóng tăng tốc ở khe sâu xa xa gần đó, trong bụi cỏ, cây to thậm chí là sau núi đá đều dấu từng cao thủ .

      Thu liễm toàn bộ hơi thở của mình, căn bản là hòa thành thể với hoàn cảnh xung quanh.

      Chỗ cách khe sâu gần nhất, tất cả những kẻ mai phục đều là cao thủ cấp sáu trở lên, trừ phi là cao thủ cấp bảy, nếu , tuyệt đối cách nào phát được bọn họ.

      Vài chỗ xa hơn chút, càng thêm có ít cao thủ cấp bốn cấp năm, là những người được sắp xếp để đặc biệt đối phó với thủ hạ thực lực cao của Tần Minh.

      Tất cả những người đó đều là cao thủ ám sát, mai phục thế nào, chiếm cứ địa hình như thế nào có lợi, khi nào ra tay, vậy cũng là thể quen thuộc hơn được rồi.

      Chỉ chờ Tần Minh mang theo nhân mã của , bước vào trong cái cạm bẫy rộng mở này nữa thôi.
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi

      Chương 83 (tiếp): Bị tập kích

      Đội hình như vậy, đừng là Tần Minh bây giờ chỉ còn lại tàn binh bại tướng, mà dù cho còn mang theo sáu vạn binh lính nữa cũng tuyệt đối toàn quân bị diệt.

      Tần Minh nhất định là khó thoát khỏi cái chết, biến mất giữa trời đất, biến mất tiếng động.

      Vừa mai phục, vừa nhìn đường mà Tần Minh đến, đột nhiên, cảm thấy cổ chợt lạnh, vừa quay đầu lại liền hoảng sợ phát sau lưng xuất người xa lạ.

      Muốn hô to, lại phát cổ của mình lên đường nằm ngoài xích hổn hển bay hơi tiếng, còn muốn hô hấp nhưng khí cũng vào được trong phổi của mình.

      Rầm tiếng, ngã đất, máu tươi từ vết rách cổ phun ra.

      Lẽ ra nhiều người mai phục ở đây như vậy, nếu như có người chết làm sao người mai phục khác lại có phản ứng chứ?

      Nếu như lúc này có người từ trung nhìn xuống nhất định phát chuyện cực kì kinh người và kinh khủng.

      Dưới tàng cây, trong bụi cỏ, bên cạnh tảng đá là rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang.

      Mười mấy người, thế nhưng chút dấu vết giãy dụa phản kháng, tất cả đều là bị sát hại lặng yên tiếng động.

      Nhiều cao thủ giỏi về mai phục ám sát như vậy, lại trong nháy mắt tất cả đều bị giải quyết xong, rốt cuộc là có bao nhiêu người ra tay? Thực lực cao cỡ nào?

      Đợi đến khi người cuối cùng ngã xuống đất, những người thần ta thần quỷ ra quỷ kia rốt cuộc lộ diện, từ từ thân.

      Sáu người!

      Chỉ có sáu người!

      Tiêu diệt lần mười mấy cao thủ am hiểu ám sát mai phục nhất cũng chỉ có sáu người!

      Tất cả sáu người đều mặc quần áo đen, liếc mắt nhìn lẫn nhau sau đó nhanh chóng di động, động tác nhanh đến mức làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

      Đây là tốc độ di động của người tu luyện bình thường sao?

      Chỉ thấy từng cái tàn ảnh màu đen nhanh chóng di động ở chung quanh khe sâu, trong nháy mắt, tất cả sáu tàn ảnh đều hội hợp chung chỗ.

      Liếc mắt nhìn lẫn nhau, sau đó xoay người, biến mất ở chung quanh khe sâu như làn khói.

      Lúc này nhìn lại chỗ mà vừa rồi những người đó mai phục.

      Sạch !

      Sạch bóng còn sót lại bất kì thứ gì.

      Những người đó chỉ có bị giết, mà hơn nữa còn bị dùng phương pháp đặc biệt để xử lí thi thể, đừng thi hài, ngay cả sợi tóc cũng hề xót lại.

      Chỗ mà vừa rồi bọn họ mai phục, ngay cả nhánh cỏ dại bị ép xuống cũng đều khôi phục thành dáng vẻ bình thường.

      Cho dù có người cố ý tuần tra phen cũng có ai nhìn ra nơi này từng có người mai phục.

      Đương nhiên, tới nơi này, Tần Minh thận trọng bình an vô thông qua khe sâu, sau khi qua khe sâu mới phát trời cũng vừa vặn hoàng hôn xế chiều.

      Tần Minh thở phào nhõm hơi to, với thủ hạ thân tín của mình: "Mọi người ở về phía trước , tìm chỗ tốt nghỉ ngơi."

      Xem ra lão Lê có lừa , quả nhiên cũng giúp xử lí chuyện sau này. Nơi này là chỗ nguy hiểm nhất ở Ma Giới, thông qua nơi này, dù phía sau có phiền toái cũng sợ.

      Tần Minh thản nhiên tin tức thông qua khe sâu rất nhanh liền truyền đến trong tai trưởng lão Lê.

      "Cái gì? Tất cả đều mất tích?" Trưởng lão Lê kinh ngạc từ ghế đứng lên, nhìn chằm chằm thủ hạ bẩm báo.

      "Phải, tất cả đều biến mất thấy." Thủ hạ thành bẩm báo, "Đợi đến khi Tần Minh thông qua khe sâu người của chúng ta cố ý trở về tra xét, căn bản cũng có dấu vết từng bị mai phục."

      "Có khi nào trong đám người của ta có phản đồ hay ?" Thủ hạ to gan suy đoán, thời gian theo trưởng lão Lê rất dài nên ở trước mặt trưởng lão Lê cũng có quyền phát biểu nhất định.

      Nếu phải là có phản đồ tại sao tất cả người mà bọn họ phái đều biến mất thấy?

      Nhất định là nửa đường bị người giết rồi, nếu , thế nào lại ngay cả mai phục cũng có.

      Dù là đánh lại Tần Minh chỉ cần có kẻ mai phục, nơi đó tuyệt đối thể có dấu vết.

      Trưởng lão Lê khiếp sợ trong thời gian ngắn ngủi sau đó lại chậm rãi ngồi về ghế.

      "Trưởng lão Lê?" Thủ hạ thấy trưởng lão Lê ra lệnh, liền khỏi hỏi tới câu.

      Nếu phát phản đồ đây tuyệt đối là chuyện rất nguy hiểm, bọn họ phải tra nhanh lên chút, bắt được càng sớm càng tốt.

      Trưởng lão Lê đối với thủ hạ khẽ gọi cũng có phản ứng gì, chỉ là ngồi ở chỗ đó ngơ ngác mất hồn, hình như là suy nghĩ gì đó.


      Editor: tyvybutchi

      Chương 83 (tiếp): Bị tập kích

      "Có cần phải phái người tìm những người đó chút hay ?" Thủ hạ thận trọng suy đoán tâm tư của trưởng lão Lê, mấy chục người được phái ra kia nhưng là tinh của bọn họ, đều là sát thủ ám sát nhất đẳng.

      Cho dù có người phản bội cũng thể mấy chục người cùng nhau phản bội được chứ?

      Yên lặng hồi lâu, cho đến khi người thủ hạ kia đợi đến sắp nổi điên trưởng lão Lê mới vô lực : " cần."

      "Trưởng lão Lê, ngài sao chứ?" Thủ hạ vừa nghe tiếng trưởng lão Lê trong lòng liền cả kinh, trưởng lão Lê bị sao vậy?

      " sao, ngươi xuống ." Trưởng lão Lê mệt mỏi khoát tay áo, giống như là vừa trải qua cuộc đại chiến vậy.

      "Nhưng, những người đó..." Thủ hạ yên lòng .

      "Những người đó có ai phản bội." Trưởng lão Lê trầm giọng .

      " có ai phản bội?" Thủ hạ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn trưởng lão Lê, phải hoài nghi lời trưởng lão Lê , mà là chuyện này thể tưởng tượng nổi.

      Nếu có ai phản bội, vậy tại sao đều mai phục?

      Đây phải là phản bội là cái gì chứ?

      Chẳng lẽ trưởng lão Lê có ra lệnh khác?

      Lí do này quá buồn cười , bởi vì nếu như trưởng lão Lê có ra lệnh khác, vậy còn để cho bọn hộ chú ý điều tra tình hình bên kia làm gì?

      "Bọn họ, chết..." Giống như là hao tổn hơi sức rất lớn, trưởng lão Lê mới được những lời này ra khỏi miệng.

      "Chết, chết?" Thủ hạ cũng giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm trưởng lão Lê, giống như nghe hiểu ý tứ trong lời của .

      " thể nào!" Khi đại não rốt cuộc hiểu được những lời này là có ý gì thủ hạ liền lên tiếng kinh hô, "Nhưng bọn họ là những người am hiểu mai phục ám sát nhất của chúng ta, thực lực của từng người đều yếu, làm sao có thể bị người giết chết?"

      "Dù cho có người muốn giết bọn họ cũng phải có phen chém giết lớn. Tuyệt đối thể chút dấu vết nào, còn nếu muốn giết được bọn họ rốt cuộc phải phái ra bao nhiêu người?"

      Tốc độ của thuộc hạ cực nhanh, bây giờ còn là hốt hoảng bình thường nữa mà là hoàn toàn hoảng sợ.

      làm cho những người này biến mất, gây ra tới động tĩnh như vậy, chỉ sợ cũng cần người của bọn họ thầm điều tra mà tuyệt đối huyên náo cho toàn bộ hai giới ma biết hết.

      Mấy chục người này dễ giết như vậy sao?

      Nhất là người am hiểu mai phục ám sát, nếu họ liều chết phản kháng sức mạnh tuyệt đối là cường đại.

      Thậm chí ôm kẻ địch cùng chết.

      "Bao nhiêu người?" Trưởng lão Lê cười khổ , "Ngươi cảm thấy phải có bao nhiêu người?"

      Trong đầu thủ hạ nhanh vận chuyển tính toán, con số đại khái: "Nếu là cao thủ cùng cấp bậc với bọn họ ít nhất phải là năm trăm người."

      Phần tự tin này, vẫn là có.

      Tự tin này cũng là đến từ thực lực của những người đó.

      "Nhưng ta có thể chính xác cho ngươi biết, người ra tay tuyệt đối vượt qua tám!" Trưởng lão Lê khẳng định .

      "Tám?" Thủ hạ giống như bị giẫm trúng cái đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Bị kinh hãi quá độ - thủ hạ hoàn toàn có chú ý tới vẻ run rẩy mà vừa rồi khi trưởng lão Lê lời này cố đè xuống.

      "Trưởng lão Lê, ngài đùa với thần hay sao?" Thủ hạ lắp ba lắp bắp hỏi.

      phải muốn hoài nghi trưởng lão Lê, mà là đáp án này quá mức quá mức thể tưởng tượng nổi.

      "Ai có thể có bản lĩnh giết được bọn họ chứ? Tám người? Kia là tám người?" Đầu óc của thủ hạ bây giờ đám bột nhào, thế nào cũng nghĩ ra nổi là ai.

      Trưởng lão Lê nhìn thủ hạ sâu cái, nhìn đến trong lòng thủ hạ đột nhiên run rẩy cái, dòng khí lạnh làm dựng tóc gáy trải rộng toàn thân.

      "Ám Dạ thập tam sát!" Trưởng lão Lê nặng nề nhắm mắt lại, nặn ra ràng từng chữ từng chữ .

      Năm chữ vừa ra khỏi miệng, thủ hạ như bị sét đánh ngang tai.

      "Đúng, đúng..." Danh hiệu đến khoé miệng, thủ hạ thế nào cũng thể ra.

      Trưởng lãi Lê nặng nề thở dài tiếng, gật đầu: "Tôn chủ."

      "Thủ hạ của Tôn chủ chính là Ám Dạ thập tam sát." Sau khi trưởng lão xong, giống như bị rút hơi sức toàn thân, tê liệt ngồi ghế.

      Thủ hạ càng thêm ra trạng thái hoá đá.
      Editor: tyvybutchi

      Chương 83 (tiếp): Bị tập kích

      Năm đó lúc Thần với thanh kiếm Vô Trần có sức lay động cả tam giới, sát người đúng là Ám Dạ thập tam sát.

      Chính là mười ba người có ai thấy ràng dung mạo của bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều bị tu vi xuất thần nhập hóa của họ làm cho kinh thán.

      Thiên quân vạn mã, mười ba người ứng đối cũng đủ rồi.

      Thần đáng sợ, trừ thực lực mạnh mẽ của bản thân ra, còn có Ám Dạ 13 sát này.

      Trong thiên quân vạn mã, lấy kẻ địch thủ cấp như lấy đồ trong túi, đây tuyệt đối phải là lời đồn, mà là mười ba người này người xác xác bày ra.

      Ám sát.

      Mười ba người này nếu nhận thứ hai tuyệt đối người nào dám tự xưng thứ nhất.

      Cho nên, nhân mã mai phục của bọn họ nếu như bị Ám Dạ 13 sát cho nhổ rồi, như vậy có bất kì kinh ngạc gì.

      "Thông báo bọn họ, tất cả mọi người đều rút về, cần đối phó Tần Minh." Trưởng lão Lê thở dài tiếng, bất đắc dĩ hạ lệnh.

      Nếu Thần cũng ra tay, việc muốn diệt trừ Tần Minh ở đường xem ra là thể nào.

      Thấy vậy lần cử động là chọc giận Thần.

      "Trưởng lão Lê, Tôn chủ muốn khiêu khích ma hai giới đại chiến sao?" Thủ hạ kinh hô, để cho Tần Minh chết, chẳng lẽ muốn đẩy kiện "Tư nhân" lần này lên cao thành đại của hai giới?

      "Làm sao có thể?" Trưởng lão Lê chậm rãi lắc đầu, "Tôn chủ chính là thần bảo vệ Giới, đời người muốn nhìn thấy Giới xảy ra chuyện nguy hiểm nhất chính là ."

      "Vậy tại sao Tôn chủ còn bảo vệ Tần Minh?" Thủ hạ lần này là hoàn toàn hồ đồ.

      "Bảo vệ?" Trưởng lão Lê cười lạnh tiếng, "Lần này là chọc giận Tôn chủ, Tôn chủ là vì muốn kéo người phía sau ra, nhổ cỏ tận gốc."

      "Đây, đó phải là..." Thủ hạ đột nhiên phát trái tim mình giống như khôn đủ lớn mạnh, hôm nay bị kích thích là quá lớn.

      "Muốn diệt trừ chúng ta tận gốc." Trưởng lão Lê cười khổ tiếng, lần này là chọc vào tổ ong vò vẽ.

      "Trước kia cũng phải là có ai tính toán Tôn chủ, thế nào lần này lại phản ứng lớn như vậy?" Thủ hạ cũng biết là bị kích thích quá lớn hay là thế nào, thế nhưng lầm bầu lầu bầu thầm câu như vậy.

      "Ngươi xuống , để cho bọn họ đều trở về." Trưởng lão Lê để ý tới thủ hạ, khoát tay, ý bảo xuống.

      Đợi đến khi thủ hạ rời , trưởng lão Lê suy tư chút, mới : "Là bởi vì lần này chọc Liễu Lan Yên sao?"

      Lúc đầu cũng lắm tại sao người của Tần Minh lại biến thành như vậy, nhưng cái này tuyệt đối phải là phong cách hành của Thần.

      Cho nên, đương nhiên liền hoài nghi đến người Liễu Lan Yên.

      Thực lực của Liễu Lan Yên, Vô Trần cư cũng thấy được.

      Như vậy có thể thấy được, dưới bụi cư buổi tối, Thần cái câu kia sai.

      chính là cấp cho Liễu Lan Yên cực hạn sủng ái, tại trước mắt người đời.

      Trưởng lão Lê cau mày, rơi vào trầm tư, tình huống trước mắt luôn là phải xử lí, xem ra phải tốt hợp kế hợp kế rồi.

      Lúc này trong điện Vô Trần, Liễu Lan Yên ăn xong cơm tối, ở nơi đó uống trà tán gẫu với Yên Thần.

      Bành Trăn vào, bẩm báo Thần: "Tôn chủ, Tần Minh an toàn trở về Ma Giới. Tất cả người mai phục đường đều bỏ chạy rồi."

      Thần mỉm cười gật đầu: "Coi như bọn họ thông minh."

      Nếu những thứ ám toán kia thu tay lại ngại giúp bọn họ xử lí đâu.

      Liễu Lan Yên mở to mắt nhìn Bành Trăn chút rồi lại ngó ngó Thần, hai người này có chuyện gạt nàng.

      "Có chuyện gì vậy?" Liễu Lan Yên tò mò hỏi.

      Vấn đề của Liễu Lan Yên, Bành Trăn dĩ nhiên là trả lời.

      "Chỉ là cho Bành Trăn bọn họ làm chút chuyện thôi, Liễu Lan Yên muốn biết sao?" Thần buồn cười hỏi Liễu Lan Yên.

      "Muốn." Đối với Thần, Liễu Lan Yên căn bản cũng lòng vòng mà là thẳng.

      "Được." Thần sảng khoái đến mức khiến cho Liễu Lan Yên kinh ngạc, chỉ là câu tiếp theo lại thiếu chút nữa làm cho nàng hộc máu, "Để cho ta đánh lén ."

      Thần ranh mãnh nháy mắt.

      "Chút!" Liễu Lan Yên tức giận, đen mặt lại rống to.

      Bành Trăn xoay mặt sang chỗ khác, thấy gì cả cũng có nghe gì hết, chỉ là trong lòng có giọng tò mò xông ra, đánh lén là cái gì?
      Last edited: 28/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 84: Tình cảnh cổ quái.

      "Đứng lại!" Liễu Lan Yên quát to tiếng ngăn Bành Trăn di động bước chân, "Bành Trăn, ngươi đâu đó?"

      Bành Trăn ấm ức xoay người, nhanh chóng nhìn sang nụ cười quỷ dị mặt Tôn chủ, giọng lầm bầm: "Ta còn có chút việc phải xử lý."

      " phải là ngươi tới bẩm báo chuyện cho Tôn chủ nhà ngươi sao? Sao mới đó bẩm báo xong rồi?" Sắc mặt Liễu Lan Yên tốt nhìn Bành Trăn chằm chằm.

      Lần sau có thể dối thông minh hơn chút được ?

      Bành Trăn bất đắc dĩ nhìn nhìn Tôn chủ, trong lòng thở dài tiếng, ánh mắt tiếng động kể tình cảnh của , phải muốn rời , mà là phải rời như thế nào?

      Tôn chủ ngàn vạn lần được trách mới đúng.

      "Ngươi báo cáo tiếp ." Thần nhịn cười, nghiêm chỉnh phân phó Bành Trăn.

      Chuyện đánh lén này tinh túy ở chỗ vụng trộm.

      Đương nhiên phải đánh bất ngờ, tấn công lúc người ta kịp phòng bị sau này có nhiều cơ hội.

      Cũng thể lập tức liền chọc giận Liễu Lan Yên, sau này cũng dễ xử lý.

      Bành Trăn trận im lặng, tiếp? phải gì bây giờ?

      Nhìn Thần với ánh mắt nhờ giúp đỡ, Thần hơi nhướng mày, nháy mắt ra hiệu nhìn Liễu Lan Yên.

      Bành Trăn lập tức tỉnh ngộ, nở nụ cười hỏi "Liễu nương, ngài muốn biết cái gì?"

      " muốn biết cái gì." Liễu Lan Yên tức giận xoay mặt qua bên, hai người này ràng là hát đôi với nàng, đáng ghét.

      Bành Trăn bất đắc dĩ nhún vai, Liễu Lan Yên tức giận, dụ dỗ người phải là việc mà am hiểu.

      Hơn nữa, dù cho muốn dụ dỗ Liễu Lan Yên phải có đồng ý của Tôn chủ.

      "Người sau lưng Liễu Hâm Nhã muốn diệt trừ Tần Minh." Vừa rồi Thần trêu đùa Liễu Lan Yên, nhưng cũng dám trêu chọc sâu, nếu chọc cho Liễu Lan Yên tức giận đó cũng phải là kết quả muốn thấy.

      Liễu Lan Yên im lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Thần: "Ngươi muốn bắt hết tất cả những người phía sau?"

      Câu đầu tiên đoán trúng suy nghĩ của Thần, làm cho Thần khẽ cười gật đầu: "Đúng."

      "Người bên trong Ma giới cũng là có các loại thế lực?"Liễu Lan Yên nghĩ rồi ra.

      Nếu người phía sau màn là Đế Vương của Ma giới, như vậy quyết định này của Thần liền vô dụng.

      Nhưng nếu người phía sau màn này còn có người khác tới khống chế, như vậy, lần này có thể dẫn phát lần "Nội loạn".

      Việc Thần làm đơn giản chỉ là gây xích mích các thế lực khác nhau bên trong Ma giới đấu tranh, tạo cho đối phương nhược điểm.

      đúng là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.

      "Được rồi, ngươi quả nhiên rất hiểm." Liễu Lan Yên đúng trọng tâm cho Thần cái định nghĩa, đối với người bình thường mà , chắc chắn phải nghĩ đến bỏ qua cho Tần Minh rồi.

      Nhưng có thể có mấy người nghĩ đến buông tha Tần Minh như vậy?

      ra , lại , chết ở trong tay của kẻ địch, vĩnh viễn bi ai bằng chết ở trong tay của đồng bạn mình.

      Được rồi.

      Thần rất hận Tần Minh.

      Nghe Liễu Lan Yên đánh giá , Thần cũng có cảm thấy nửa điểm thoải mái, mà là cười đến cực kỳ ôn hòa câu: "Có thể lời liền điểm phá tính toán của ta. . . . . . Lan Yên. . . . . ."

      Câu kế tiếp, Thần , nhưng ý tứ rất ràng rồi.

      "Ngươi. . . . . ." Liễu Lan Yên phải gióng lên quai hàm, trợn to hai mắt, tựa như giận dữ nhìn chằm chằm Thần.

      Thần chờ Liễu Lan Yên cáu giận, lại phát , Liễu Lan Yên đột nhiên nở nụ cười, cười híp mắt nhìn , làm dáng vẻ vô tội: "Sư phụ, phía sau người muốn cái gì à?"

      Bộ dạng vô tội lại ngây thơ, nhìn thấy Thần cũng phải đầu hàng im lặng.

      Được rồi, nàng lợi hại.

      Câu kế tiếp vừa rồi, có thể ra sao?

      Đương nhiên là thể nào.

      "Ừ, có việc gì, ta là , sắc trời còn sớm, có phải nàng nên nghỉ ngơi hay ?" Thần xoay chuyển ánh mắt, làm như có chuyện gì xảy ra .

      "Ừ, được, ta nghỉ trước." Liễu Lan Yên cười chào tạm biệt Thần, còn Thần lại là mặt mày hớn hở mỉm cười đưa tiễn.

      Bành Trăn đứng ở bên nhìn hai người kia, là thiên chân vô tà khéo léo đáng , người khác là tao nhã lịch tác phong nhanh nhẹn, nhưng mà, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đỉnh đầu của hai người kia lóe ra hai chữ to tướng -- vô sỉ.

      Chương 84 (tiếp): Tình cảnh cổ quái.

      Đây là công lực như thế nào a.

      có thể là Kỳ Phùng Địch Thủ gặp lương tài.

      Đều là cao thủ a!

      Đưa mắt nhìn Liễu Lan Yên rời , trong lòng Thần cảm thán tiếng, nàng, thay đổi rất nhiều.

      "Nhìn ra ấy là bên người sao?" Thần đột nhiên .

      Bành Trăn cũng trả lời, mà là giọng trầm thấp vang lên: "Kinh vương."

      Theo giọng vang lên, Ám Nhất thân, quỵ xuống đất.

      "Quả nhiên." Thần cười lạnh tiếng, mang theo loại nụ cười tà tứ, "Ma giới còn muốn tới tấn công Giới, ngay cả hậu viện của mình cũng sắp bốc cháy rồi."

      "Tôn chủ, còn phải tiếp tục theo dõi ?" Ám Nhất giọng hỏi.

      "Để cho bọn họ trở lại, chuyện của Ma giới liên quan tới chúng ta." Thần tùy ý , sau khi xong, lại thích giống như là vang lên cái gì tựa như hỏi, "Thực lực người của Ma giới như thế nào?"

      Tuy phái người diệt trừ người muốn giết hại Tần Minh, nhưng đối với thực lực của Ma giới, cũng muốn hiểu ràng.

      Đối với câu hỏi của Thần, Ám Nhất chỉ dùng bốn chữ để hình dung: " chịu nổi kích."

      Giản Đan Minh đâu bốn người, ra là Ám Nhất thân là Ám Dạ 13 sát tự tin.

      Trước mặt bọn họ, những cái được gọi là cao thủ mai phục ám sát chỉ căn bản là giống như con nít.

      Thần hài lòng cười, gật đầu khen ngợi : "Rất tốt."

      có chỉ thị gì khác, bóng dáng của Ám Nhất liền nhanh chóng biến mất, tiếp tục núp.

      ra là từ lúc vừa bắt đầu, tòa Vô Trần điện cũng phải chỉ có Thần và Liễu Lan Yên, mà Ám Nhất vẫn thân ở chỗ tối ngoài điện Vô Trần.

      Bản lĩnh của Liễu Lan Yên như thế mà lại có phát , có thể thấy được thực lực dấu của Ám Nhất mạnh bao nhiêu.

      "Tôn chủ." Sau khi Ám Nhất núp thân hình, Bành Trăn cẩn thận kêu tiếng, có chút lo lắng.

      Người của Ma giới là có thầm hợp, cái này cùng Giới dạng, mặt ngoài làm như là hoà hợp êm thấm chứ ra mỗi người đều có tính toán riêng.

      Tôn chủ muốn lợi dụng cơ hội này khích bác quan hệ của Ma giới, biết có thể thành công hay ?

      Nếu bọn họ đột nhiên vì lợi ích lớn hơn nữa kết hợp, cùng đối phó Tôn chủ, há phải là bù mất?

      "Cuối cùng Ma giới và Giới vẫn cách nhau khoảng cách. Trước mắt tốt hơn cầm chút." Thần căn bản cũng để ý những người đó cùng nhau đối phó , nếu giờ xử lý chuyện Ma giới chẳng lẽ đợi đến sau này để cho bọn họ chạy tới đối phó sao?

      Loại này chuyện mất nhiều hơn được, những nhân tài này biết làm đấy.

      Bành Trăn muốn câu, lần này chuyện Liễu Hâm Nhã thế nào?

      Nhưng nhìn vẻ mặt đốc định này của Thần, những lời này cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.

      Thần vẫn có tính toán của .

      Nếu như vậy, cũng có cái gì dễ , vẫn là đem tay mình đầu chuyện làm xong lại .

      Bành Trăn hành lễ xong rồi rời khỏi điện Vô Trần, Thần là tự động bỏ qua vẻ mặt nghi ngờ của Bành Trăn, suy nghĩ của Bành Trăn, làm sao mà hiểu, nhưng, kế hoạch của , loại chuyện như vậy cần cho người khác.

      Chỉ cần kế hoạch tiến hành theo từng bước là được.

      Giới khôi phục hoàn toàn yên tĩnh, mới bắt đầu có hiểu lầm đối với Tôn chủ, tiếng xấu của Tần Minh lan truyền ra giống như bong bóng xà phồng dưới ánh mặt trời, póc cái vỡ vụn tiêu tán.

      Những người tung mấy lời đồn đại kia thầm hối hận, tự trách dứt.

      Tại sao có thể hoài nghi Tôn chủ- người vẫn luôn duy trì bảo vệ Giới như vậy chứ?

      Sau đó, rất nhiều người bắt đầu muốn tìm ngọn nguồn của lời đồn đại, muốn nhìn chút, rốt cuộc là ai người trung thương Tôn chủ như vậy.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Giới nổi lên phong trào như vậy, tra tìm người tung tin đồn.

      Dư Cận Thước lập tức cảnh giác, nếu bị tra được làm sao còn có thể sống ở Giới được?

      Trong lúc tự hỏi có nên cho thủ hạ chế tạo chút trường giả thành những thứ này là do Tần Minh thầm phái người ra tay hay Thần chợt đứng dậy.

      có bất kỳ giải thích gì, cũng có bất kỳ khuyên can, chỉ là câu đơn giản liền lập tức ổn định trường hỗn loạn này bình thường trờ lại.

      "Bổn tôn hy vọng Giới bị náo động, lời đồn dừng lại ở trí giả."

      Lời này vừa ra, tất cả người của Giới xôn xao đều ngừng lại, sau đó, đầu đường cuối ngõ rối rít đàm luận chuyện -- Tôn chủ.
      Last edited by a moderator: 26/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :