1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHỌC PHẢI NAM NHÂN NGHIỆT- PHONG PHIÊU TUYẾT


      Chương 79.3 : Người nào gài bẫy người nào.


      có người chuyện, càng có người trả lời vấn đề của Tần Minh.


      Liễu Tấn Lợi đương nhiên nhận lấy đề tài này, bọn họ cũng là muốn nghe câu trả lời từ Thần.


      phải vừa rồi nhị thúc biết, nhị thúc chưa với tỷ phu sao?” Liễu Lan Yên nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.


      vừa mới hỏi Thần, Liễu Hâm Nhã đâu xong Bành Trăn trả lời là sớm rời , có thời gian để chuyển cáo Tần Minh sao?


      Nhưng từ trong miệng Liễu Lan Yên vừa ra như thế ngược lại có cảm giác khí phách, giống như sớm biết mà cố ý cho Tần Minh vậy.


      “Lan Yên, nên lung tung, ta cũng là mới vừa biết”. Liễu Tấn Lợi lập tức phản bác Liễu Lan Yên.


      Ở đây hai con rể của ai cũng đều là nhân vật thể đắc tội.


      “Nhưng vừa rồi tỷ phu Hâm Nhã tỷ tỷ làm gì, nhị thúc sao có thể cho tỷ phu biết chứ?” . Liễu Lan Yên kỳ quái nghiêng đầu, lầm bầm lầu bầu , hoàn toàn thấy sắc mặt đột biến của Liễu Tấn Lợi.


      Tần Minh quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Tấn Lợi, ánh mắt như dao nhọn nhanh chóng quét qua, khiến Liễu Tấn Lợi rùng mình cái.


      đợi Tần Minh hỏi tới, Liễu Tấn Lợi lập tức :”Vừa rồi ý của Tôn chủ đại nhân là Hâm Nhã sớm rời khỏi Vô Trần cư.”


      “Rời khỏi Vô Trần cư rồi sao?” Tần Minh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thần, “Ta vẫn thấy nàng trở lại, nàng đâu chứ?”


      đâu?” Liễu Lan Yên thay thế Thần trả lời, loại trao đổi này phải là quá vũ nhục thân phận Thần sao?


      cần thiết phải giải thích với chiến tướng Ma giới sao?


      Đừng là chiến tướng Ma giới, mà dù là Đế Vương Ma giới có tới đây Thần cũng có hứng thú xã giao kia.


      Sư phụ có chuyện dĩ nhiên là đệ tử thay thế giải quyết rồi, huống chi nàng giải thích loại chuyện này cũng rất là thuận tay.


      Liễu Lan Yên hỏi ngược lại thiếu chút nữa làm cho Tần Minh phát điên, đây rốt cuộc là ai hỏi ai chứ?


      “Liễu Lan Yên, hình như ta là hỏi các người phu nhân của ta đâu rồi.” Gương mặt Tần Minh trầm xuống. chuyện với Liễu Lan Yên đương nhiên cần thiết phải khách khí giống như với Thần.


      “Phu nhân ta đến chỗ của các người, đột nhiên trở lại, phải ngươi nên cho ta lời giải thích sao?”Tần Minh gây chất vấn Liễu Lan Yên, nếu câu trả lời của nàng làm cho hài lòng rất có thể chỉ là hỏi chút chuyện đơn giản như vậy rổi.


      Đối mặt với Tần Minh ép hỏi, Liễu Lan yên hiểu nháy mắt, hỏi vấn đề giải thích được:” phải Hâm Nhã tỷ tỷ lớn hơn ta sao?”


      Vấn đề kỳ quái này chọc cho Tần Minh cau mày, phiền não đưa tay vuốt tóc của :”Liễu Lan Yên , đừng có đống chuyện tào lao nhảm nhí, vấn đề ta hỏi, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”


      tới đây là có mục đích của , chứ nào có nhiều thời gian để mà lãng phí như vậy?


      Liễu Lan yên cũng mặc kệ Tần Minh rốt cuộc là để ý cái gì, nànchỉ theo ý nghĩ của mình, người khác muốn ảnh hưởng àng, công lực còn chưa đủ.


      “Hâm Nhã tỷ tỷ lớn hơn ta, mà ta lại cũng cần ngươi khác đưa về nhà, vậy mà Hâm Nhã tỷ tỷ còn cần người khác đưa về nhà sao?” Liễu Lan Yên vô tội hỏi Tần Minh.


      Ý tứ rất ràng, chẳng khác gì là hỏi trực tiếp Tần Minh, Liễu Hâm Nhã là đứa trẻ ba tuồi cần người khác chăm sóc sao?


      Nàng muốn rời khỏi Vô Trần cư, chẳng lẽ bọn họ còn cần phải phái người đưa nàng về Liễu phủ hoặc là Ma giới sao?


      ngờ người của Vô Trần cư lại làm việc cẩn thận như thế, để cho khách tuỳ tuỳ tiện tiện rời , cũng quản an nguy của khách.” Tần Minh hừ lạnh tiếng, trực tiếp châm chọc, . Đối mặt với châm chọc như vậy, chân mày của Thần cũng có mảy may động đậy, giống như căn bản có nghe thấy vậy.


      “Mỗi ngày người muốn đến Vô Trần cư rất nhiều. giúp được. Tỷ phu, ngươi có thể trợ giúp tiền cho chúng ta mời người làm chứ?” Liễu Lan Yên am hiểu nhất là cái gì?


      Kẻ tám lạng người nửa cân.


      “Ngươi.. “ Tần Minh đột nhiên phát , cuộc đối thoại của và Liễu Lan Yên căn bản là phát triển thích hợp. Mà cách suy nghĩ của Liễu Lan yên căn bản cũng bình thường, kế hoạch của vốn là muốn lợi dụng vấn đề vị trí của Liễu Hâm Nhã, tốt tính toán Thần cái.


      nghĩ tới lại bị vái ba lời Liễu Lan Yên chận cho á khẩu trả lời được.


      là… Làm cho kịp chuẩn bị.


      Chương 79.4


      Editor: tyvybutchi.


      Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.


      “Vô Trần cư đương nhiên là có trách nhiệm quan tâm hành tung của khách , nhưng dù sao Liễu Hâm Nhã cũng là tỷ tỷ của ngươi, phải Liễu Lan Yên ngươi cũng nên chú ý vị trí của tỷ tỷ mình chút sao?” Cứ như vậy mặc cho tung tích của nàng , nếu lỡ xảy ra nguy hiểm gì sao?” bên Dư Cận Thước có ngụ ý mở miệng.


      Ý tứ rất ràng, Vô Trần cư có thể thèm để ý vấn đề của người khách bình thường. Nhưng Liễu Lan Yên thế mà lại thèm để ý đến vị trí của Liễu Hâm Nhã, đây cũng phải là vấn đề khách hay khách, mà ý Liễu Lan Yên là người máu lạnh.


      Máu lạnh đến mức để ý đến an nguy của tỷ tỷ mình, đề ý đến tung tích của người nhà, là máu lạnh đến làm cho người ta giận sôi gan.


      Dư Cận Thước vừa dứt lời, Bành Trăn liền dấu vết khẽ cau mày, cái tên Dư Cận Thước này, tài ăn là tốt, có thể chuyển cái vấn đề này thành chỉ trích Liễu Lan Yên.


      Tình huống lần này có chút phức tạp, biết Liễu Lan yên ứng phó như thế nào, Tôn chủ có thể mở miệng giúp nàng giải vây hay ?


      Liếc mắt nhìn Thần, phát mặt căn bản có chút phản ứng nào, bình chân như vại ngồi ở chỗ đó, bên môi vẫn là nụ cười lạnh nhạt, nhìn tất cả mọi việc xảy ra trong đại sảnh.


      Chẳng lẽ Liễu Lan Yên có cách gì đó sao?


      Cái vấn đề này sắc bén như thế, rốt cuộc phải trả lời như thế nào?


      Liễu Lan Yên nháy mắt, có chút khó hiểu nhìn Dư Cận Thước, có trả lời ngay.


      “Liễu Lan Yên, cái vấn đề này, có phải ngươi nên trả lời cái hay ?” Dư Cận Thước từng bước từng bước ép sát, chút buông lỏng.


      “Đúng vậy, Lan Yên. Mặc kệ thế nào Hâm Nhã cũng là tỷ tỷ của con, nàng rời khỏi Vô Trần cư mà con lại cứ như vậy yên tâm để cho nàng rời con sao? Dù sao cũng phái người đưa nàng trở lại chứ?” Liễu Tấn Lợi oán trách nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, mục đích hôm nay của bọn họ chính là muốn bức bách Thần, thừa nhận Liễu Hâm Nhã mất tích có liên quan đến bọn họ, đến lúc đó, Ma giới mới có thể tìm Thần gây phiền toái.


      Đến lúc đó, có vấn đề gì Dư Cận Thước xử lý, Dư Cận Thước sớm thương lượng tốt với Tần Minh phải làm như thế nào, còn chuyện cần làm đơn giản chỉ là thuận nước đẩy thuyền.


      Sau khi xong chuyện, nếu có thể lấy được cam kết tốt từ Dư Cận Thước và Tần Minh đến lúc đó, địa vị của càng thêm kiên cố.


      Liễu Lan Yên quay đầu nhìn Liễu Tân Lợi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.


      “Lan Yên, coi như ngày thường chúng ta xảy ra chút mâu thuẩn ngươi cũng thể trút giận lên người Hâm Nhã tỷ tỷ. ta vẫn luôn nghĩ ngơi là nương thiện lương đơn thuần, thế nào lại biến thành như vậy?” Liễu Hâm Dung vốn biểu rất trầm tĩnh rốt cuộc cũng góp vào câu.


      Lập tức bị nhiều người chất vấn như vậy, nếu là người bình thường sớm bị chất vấn đến bối rối, nhưng tiếc người mà bọn họ đối mặt lại là Liễu Lan Yên, cho nên kết quả có thể như bọn họ mong đợi.


      “Tại sao các người cảm thấy Hâm Nhã tỷ tỷ gặp nguy hiểm:” Liễu Lan Yên vô tội lại nghi hoặc hỏi ngược lại, “Hâm Nhã tỷ tỷ rời lúc nào trước đó ngay cả chúng ta cũng biết, vẫn là Hâm Nhã tỷ tỷ đột nhiên lúc ra khỏi cửa chúng ta mới biết. Sau khi Hâm Nhã tỷ tỷ xong là được rồi.”


      Giới có sư phụ ở đây, ai nhàm chán như vậy dám quấy rối ở Vô Trần cư đúng chứ?” Liễu Lan Yên tựa như căn bản là giải thích được vấn đề thắc mắc của bọn họ, “Nhị thúc, Hâm Dung tỷ tỷ, hai vị tỷ phu, tại sao các người biết Hâm Nhã gặp nguy hiểm?”


      câu hỏi làm bốn người kia á khẩu trả lời được, trố mắt nhìn Liễu Lan Yên chằm chằm.


      “Hoặc là gặp nguy hiểm tức là có người mai phục ở giữa đường tập kích Hâm Nhã tỷ tỷ à?” Liễu Lan Yên cau mày, nghi ngờ nghĩ tới trường hợp khác có thể xảy ra.


      “Đúng, chính là như vậy” Dù Liễu Hâm Dung có diễn nhận vật chững chạc khéo léo đến thế nào cũng chỉ là diễn, , bản chất nhiều năm của nàng như vậy có làm sao có thể trong mười ngày ngắn ngủn liền biến hoá như vậy chứ?


      Cho nên, Liễu Lan Yên vừa xong như thế nàng lập tức tiếp lời lanh chanh ra.


      Sau khi xong còn thầm hả hê, hoàn toàn chú ý đến tới sau khi Dư Cận Thước nghe xong lời của nàng trong mắt liền loé lên tia chán ghét.
      Last edited by a moderator: 15/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chọc nhầm nam nhân

      Editor: tyvybutchu

      Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.

      "Nửa đường tập kích?" Liễu Lan Yên lại hỏi câu khiến cho nụ cười hả hê mặt Liễu Hâm Dung hoàn toàn cứng ngắc. "Làm sao Hâm Dung tỷ tỷ lại biết nửa đường có người tập kích Hâm Nhã tỷ tỷ?"

      "Nếu biết rồi, tại sao nhanh giúp Hâm Nhã tỷ tỷ? Hâm Dung tỷ tyr, Hâm Nhã tỷ tỷ là chị ruột của tỷ, tại sao tỷ có thể tuyệt tình như vậy?" Vài ba lời hời hợt đá vấn đề về cho bọn Liễu Hâm Dung, chỉ có như thế còn hung hăng đội cái danh máu lạnh vừa rồi trở lại lên đầu bọn họ.

      Giờ ai máu lạnh đây?

      " phải chúng ta biết trước, chúng ta chỉ là suy đoán, ngộ nhỡ đường gặp nguy hiểm làm sao?" Liễu Tấn Lợi vội vàng lên tiếng giúp Liễu Hâm Dung nắm lời vừa rồi cho tròn lại.

      Chỉ là, vẫn hồn nhiên biết trong lời của có chỗ sơ hở bị Liễu Lan Yên bắt được.

      "Ngộ nhỡ đường gặp nguy hiểm?" Liễu Lan Yên chép chép miệng, nhìn Liễu Tấn Lợi gật đầu rồi mới mím môi hỏi, "Nhưng mà, lúc Hâm Nhã tỷ tỷ đến Vô Trần cư, phải nhị thúc cũng có phái người đưa tới à? Hâm Nhã tỷ tỷ còn là nữ nhi ruột của nhị thúc đó, nhị thúc cũng lo lắng sao?"

      câu suýt chút nữa làm cho Liễu Tấn Lợi tức nghẹn họng.

      Sau khi nghe xong Liễu Lan Yên chuyện, Bành Trăn thiếu điều có vỗ tay mà trầm trồ khen ngợi.

      Hay cho chiêu mượn lực chống lực, tuyệt vời!

      Sau khi xong những lời đó, Liễu Lan Yên cũng có như bọn họ từng bước từng bước ép sát như vừa rồi, mà là khéo léo yên lặng ngồi ở bên cạnh Thần, chờ đám người Liễu Tấn Lợi giải thích.

      "Bây giờ biết Hâm Nhã đâu, nhưng luôn là phải có câu trả lời." Tần Minh liếc mắt nhìn Liễu Tấn Lợi, chuyện này vẫn là muốn kết quả.

      "Như vậy . Bổn vương phái người xung quanh tìm chút, dĩ nhiên thế lực mạnh nhất ở Giới chính là Tôn chủ đại nhân, nếu là Tôn chủ đại nhân chịu phái chút thủ hạ tìm hẳn là mau hơn rất nhiều." Dư Cận Thước cả ngày cái gì cũng đều là muốn kéo Thần xuống nước.

      "Tôn chủ đại nhân, vậy xin mời." Tần Minh lập tức hùa theo lời của Dư Cận Thước.

      Mặc kệ như thế nào trong tính toán của bọn Dư Cận Thước, Thần chắc chắn phải là đồng ý.

      Chỉ cần Thần tiếng đồng ý giúp đỡ bọn họ tìm kiếm Liễu Hâm Nhã bọn họ có thể dựa theo kế hoạch mà làm việc, "Điều tra" ra được Liễu Hâm Nhã là bị Thần gây thương tích, tung tích .

      Muốn thắng được Thần, trừ việc phải đánh cược mặt thực lực ra quan trọng hơn là còn phải đánh cược thanh danh của Thần.

      Dù sao uy danh của Thần ở trong Giới quá thịnh vượng, người người đều rất sùng bái e ngại .

      Nếu có thể tạo được vết nhơ uy danh của , khiến thần của Giới cao cao tại thượng này rơi xuống phàm trần, biến thành tiểu nhân lòng dạ khó lường kể từ đó đối phó với Thần có thể nhõm hơn rất nhiều.

      Rốt cuộc Thần cũng có chút phản ứng, quay đầu, tròng mắt bình tĩnh gợn sóng nhìn bọn Dư Cận Thước, sau đó, hơi cười cong mắt, hỏi câu: " thấy Liễu Hâm Nhã, tại sao người của bổn tôn phải tìm?"

      Cái gì gọi là đạo lý?

      Hôm nay xem như bọn Dư Cận Thước thấy được.

      Người mất tích ở Vô Trần cư của lại vẫn có thể đúng tình hợp lý như vậy, là... Đủ vô sỉ.

      Tần Minh tức giận đến xanh mặt, nén lửa giận : "Tôn chủ đại nhân, phu nhân của tại hạ là đến Vô Trần cư rồi tung tích , chẳng lẽ Tôn chủ đại nhân nên cho tại hạ câu trả lời hợp lý sao?"

      Đến lúc này, Tần Minh cũng cần cái gì gọi là khiêm nhường, thẳng Liễu Hâm Nhã là phu nhân của , cố ý cường điệu thân phận của Liễu Hâm Nhã, phải chỉ là nữ nhi của Đại Trưởng Lão - Liễu Tấn Lợi mà là phu nhân của chiến tướng Ma giới.

      " đâu, Tần Minh, nên gấp gáp. Tôn chủ đại nhân làm sao có thể cho con lời giải thích được chứ?" Liễu Tấn Lợi ở bên lanh chanh dàn xếp, muốn dùng lời bức bách Thấn thỏa hiệp.

      -----------------

      Editor: tyvybutchi

      Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.

      Thần cười cười, chút để ý hỏi câu: "Giải thích? Cho đám.... các người?" chữ "đám", Thần cố tình tăng cao điệu, cái loại lượng khẽ lên này, lọt vào trong tai mấy người Dư Cận Thước làm cho chói tai khó chịu thế nào.

      Đây là có ý tứ gì?

      Cái này căn bản là bọn họ có tư cách tìm đòi công đạo sao?

      "Liễu Hâm Nhã là mất tích ở Vô Trần cư, Tôn chủ đại nhân tốt nhất cho ta lời giải thích chính đáng!" Tần Minh lớn tiếng .

      chiến tướng, cũng thích cách chuyện vòng tới vòng lui như vậy.

      Nếu phải là nghe người kia phân phó làm sao lại có thể kiềm chế tính tình mà ở đây cùng những người này lãng phí nhiều thời gian như vậy?

      Nhất là lại, căn bản cũng có chiếm được nửa phần tiện nghi, vậy còn cái gì nhiệt tình?

      "Mất tích?" Thần cười hỏi, "Làm sao ngươi biết là mất tích ở Vô Trần cư? Là các ngươi có gài người ở Vô Trần cư, hay là giờ giờ phút phút theo dõi ở bên ngoài Vô Trần cư?"

      Tốc độ của Thần cũng nhanh, hay có thể là chậm rãi, chỉ là, lời nhàn nhạt nhàng này lại giống như gió xuân tháng ba, làm cho Tần Minh cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

      Môi mấp máy, biết nên phản bác hay là thừa nhận mới tốt, vấn đề này là thế nào cũng đều là cân sức.

      Chẳng lẽ phải thừa nhận Ma giới bọn họ sắp xếp người ở trong Vô Trần cư hoặc là giờ giờ phút phút theo dõi ở bên ngoài Vô Trần cư sao.

      Chỉ bằng thân phận của Thần, cái này thôi cũng có thể làm cho giận dữ.

      Nhưng trong lúc còn chưa có kéo được Tôn chủ từ địa vị cao cao tại thượng này xuống trước vẫn thể mạo hiểm.

      "Tôn chủ đại nhân, xin bớt giận. Tần Minh chỉ là quá lo lắng cho Hâm Nhã thôi nên mới lỡ lời biết nặng ." Liễu Tấn Lợi vội vàng giải thích.

      Bọn họ thương lượng phải dùng ngôn ngữ bức bách Thần, chứ là lập tức đắc tội Thần a?

      Cái này nếu là sơ ý chút chọc giận Thần bọn họ tuyệt đối là gánh nổi.

      "Mấy ngày trước..." Thần cũng để ý tới suy nghĩ của đám người Dư Cận Thước, , "Liễu Hâm Nhã rời , sau đó rất đúng dịp có người lẻn vào Vô Trần cư đến tập kích bổn tôn. Các ngươi cảm thấy là ai nào?"

      Dư Cận Thước thế nào cũng nghĩ tới Thần tự mình nhắc tới chuyện này.

      Lẽ ra, Thần để ý rất nhiều thứ, nên chủ động tiết lộ chuyện này.

      "Có người lại dám đến Vô Trần cư quấy rối?" Liễu Tấn Lợi lập tức làm ra bộ dạng khẩn trương, oán giận khiển trách, " muốn sống, biết Tôn chủ đại nhân có thể bắt người này lại hay ?"

      " bắt được." Thần khẽ cười , "Có người dám can đảm đến quấy rối Vô Trần cư của bổn tôn, tất nhiên phải là " hùng" can đảm, thế nào cũng phải dẫn người ở sau lưng ra, nhổ cỏ tận gốc mới phải, ngươi có đúng ?"

      Đối mặt với vấn đề cười như cười của Thần, trái tim Liễu Tấn Lợi đột nhiên run lên, chẳng lẽ Thần biết kế hoạch mà mấy người bọn họ thương lượng rồi sao?

      Biết vậy lúc đầu đồng ý với Dư Cận Thước rồi, tại sao lại có thể quên mất sức mạnh của Thần chứ?

      Làm cho người sau lưng lộ diện?

      Chẳng lẽ là ngay cả cũng muốn diệt trừ tận gốc?

      Liễu Tấn Lợi bị sợ đến cái trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm cắn chặt hàm răng lời, phải là muốn chuyện, mà là dám .

      Chỉ sợ vừa mở miệng khiến cho Thần nghe được tiếng khanh khách do răng răng dưới của đánh nhau, nếu là như vậy chẳng khác nào đánh khải cả?

      "Cũng vào thời điểm Liễu Hâm nhã 'rời ' kia, các ngươi cảm thấy nàng đâu đây?" Thần "khiêm tốn" hỏi ý kiến của Dư Cận Thước bọn họ, ánh mắt quét vòng qua từng khuôn mặt trắng bệch của mấy người bọn họ, nụ cười trong mắt càng thêm lạnh lẽo.

      "Liễu Hâm Nhã mới vừa 'rời ' chuyện có người lẻn vào Vô Trần cư mới xảy ra, sau đó liền nhận được thư, chuyện này rất khéo, khiến bổn tôn thể hoài nghi. Chuyến lần này của Liễu Hâm Nhã có phải cái mưu gì hay ?"

      Thần cười, cười đến xuân về hoa nở, chỉ là, trong lúc Thần mỉm cười vui vẻ bọn người Dư Cận Thước lại khiếp sợ, nhịp tim mất ổn định, tay chân lạnh lẽo, kinh hãi như rơi xuống chín tầng địa ngục.
      Last edited: 16/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80: Thâm ý trùng trùng.(1)


      Editor: Cẩm Băng Đơn.


      Ai cũng nghĩ tới việc nếu muốn biết cứ hỏi thẳng ra như vậy.

      thế nào Liễu Hâm Nhã cũng là phu nhân của chiến tướng Ma giới, nếu là người khác, Thần cao cao tại thượng lại hỏi như vậy, tất nhiên có vấn đề gì.

      Nhưng thân phận của Liễu Hâm Nhã lại đặc biệt như thế, chẳng lẽ Thần sợ đưa tới khói lửa chiến tranh giữa hai giới - Ma sao?

      "Cạm bẫy? đúng là có thể có cạm bẫy!" Tần Minh bất chấp chuyện tốt thương lượng trước đó rồi.

      Vốn định dùng lời để bức bách Thần chút, ai ngờ lúc này bọn họ lại trở thành kẻ bị bức bách, nếu như vậy, kẻ cuối cùng bị quấn vào là bọn rồi.

      Tần Minh chính là câu có hàm ý khác, thẳng thừng mà , ban đầu mặc kệ là kế hoạch dám làm, bây giờ lại hoàn toàn căn cứ vào suy đoán của mà làm: "Liễu Hâm Nhã là mất tích hay bị kẻ khác làm cho mất tích, chuyện này chưa thể biết được."

      "Tìm được cái cớ diệt trừ thành viên chiến tướng của Ma giới, đối với Giới mà , cũng có chỗ tốt phải sao?" Tần Minh liên tục cười lạnh, giống như đại đao sắc bén, chăm chú nhìn chằm chằm Thần, giống như muốn dùng khí thế áp đảo Thần.

      Chỉ là, mặc cho Tần Minh lợi hại như thế nào, tài năng có bộc lộ như thế nào vẫn chẳng thế làm gì được Thần.

      Thần giống như gió xuân tháng ba ấm áp, chỗ nào cũng có, nhưng lại có cách nào bắt được nửa điểm dấu vết.

      đại đao sắc bén chém vào khí có kết quả gì sao?

      Tất cả khí thế công kích cũng hóa thành hư vô mà thôi, lặng yên tiếng động bị dìm ngập ở trong tiếng cười thanh nhã của Thần.

      "Thế nào? Tôn chủ đại nhân cảm thấy lực lượng Ma giới quá mạnh mẽ sao?" Tần Minh nhìn chằm chằm Thần, giống như muốn trực tiếp hắt tất cả nước bẩn lên người Thần.

      "Tần Minh, ngươi đừng quá phận." Ngoài dự đoán của mọi người, người quát bảo Tần Minh dừng lại lại là Dư Cận Thước.

      Dư Cận Thước đứng dậy trừng mắt nhìn Tần Minh: "Lực lượng của Ma giới như thế nào Bổn vương ràng lắm, nhưng lực lượng của Giới tuyệt đối yếu!"

      " sai, bây giờ tung tích của Liễu Hâm Nhã, nhưng làm sao ngươi nhất định nghĩ rằng chuyện đó xảy ra ở chỗ của Tôn chủ đại nhân?" Dư Cận Thước nghiêm mặt quát lớn Tần Minh, làm cho hai người Liễu Hâm Dung Và Liễu Tấn Lợi sửng sốt chút, vì sao bọn họ nghĩ mãi mà hiểu, phải bọn họ cùng chiến tuyến sao?

      Vì sao Dư Cận Thước lại đối địch với Tần Minh rồi?

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Tần Minh cũng là kẻ có tính nóng như lửa, là chiến tướng của Ma Giới, thời gian ở chiến trường còn dài hơn ở nhà, nên xử lý vấn đề lại càng thẳng thắn.

      Bây giờ tức giận đến mức này, làm gì còn để ý đến chuyện là người của Dư Cận Thước nữa chứ? Nơi đứng là Giới, chứ phải là Ma Giới.

      "Liễu Hâm Nhã trở lại chẳng qua là tới tham gia hôn lễ của muội muội nàng, dù là muốn đoàn tụ với Liễu Lan Yên, làm sao lại náo loạn đến tung tích ?" Tần Minh ra tất cả nghi vấn trong lòng.

      "Ta mặc kệ Giới các ngươi có nguy hiểm hay , bây giờ ta chỉ biết phu nhân của ta mất tích ở Giới, ta muốn người, cần lý do!" Tần Minh chuyện giống như là chịu chết, xem ra là rất nóng nảy, căn bản quên mất lo ngại người ở chùng ở chỗ này là ai, chỉ muốn nhanh tìm được Liễu Hâm Nhã mà thôi.

      "Năm ngày! Nhiều nhất năm ngày, ta muốn nhìn thấy phu nhân của ta, nếu , các vị cũng đừng trách ta niệm tình cảm người thân!" Tần Minh cắn răng quẳng xuống lời ngoan tuyệt.

      "Tần Minh, ngươi có ý tứ gì?" Dư Cận Thước bước cũng nhường lời của Tần Minh, "Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ với Giới hay sao? Đừng tưởng rằng ngươi là chiến tướng Ma giới mà chúng ta sợ ngươi. Giới phải là có ai!"

      " Giới có người hay , ta biết, ta chỉ biết, năm ngày, 5 ngày. Hoặc là để ta nhìn thấy phu nhân của ta, hoặc là. . . . . . Hừ hừ." Tần Minh lưu lại chuỗi hừ lạnh mang tính uy hiếp, xoay người sải bước rời , cũng chẳng thèm chào hỏi với ai, xong liền bỏ như vậy.

      Mặc kệ tất cả mọi người ở trong đại sảnh, chẳng thèm quan tâm mà bỏ .

      "Tần Minh, khinh người quá đáng!" Dư Cận Thước cắn răng giận dữ mắng mỏ tiếng, quay đầu với Thần: "Tôn chủ đại nhân, Tần Minh người này quá phận, lại dám uy hiếp an nguy của Giới, xin Tôn chủ đại nhân ra chỉ thị, chúng ta phải ứng đối như thế nào?"

      Ý tứ trong lời mới vừa rồi của Tần Minh , nếu năm ngày sau thấy được Liễu Hâm Nhã, lợi dụng thân phận của mình, xuất binh công kích Giới.

      Dĩ nhiên, đây cũng phải là chuyện của nhà Liễu gia nữa, mà là vấn đề an nguy của hai giới – Ma rồi.

      Phàm là quan hệ đến vấn đề an nguy của Giới, như vậy thứ nhất nghĩ đến chính là Giới Chi Thần -- Tôn chủ đại nhân.

      Bên trong đại sảnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người của Thần, muốn từ chỗ của nhận được cái đáp án.

      Thần quả nhiên phụ mong đợi của mọi người, chút suy nghĩ, trực tiếp mở miệng ra cách xử lý của , chỉ là, rất đáng tiếc, ý tưởng này của hiển nhiên phải đáp án mà Dư Cận Thước mong muốn.

      "Tìm ra Liễu Hâm Nhã là được rồi." Thần chậm rãi , căn bản bị ý tứ trong lời của Tần Minh ảnh hưởng.

      "Vấn đề là, bây giờ Liễu Hâm Nhã ở chỗ nào, ai biết cả." Dư Cận Thước tức giận đến thiếu chút nữa ngất .

      Vì sao chuyện vòng tới vòng lui lại vòng trở về ban đầu rồi hả?

      "Ngươi biết sao?" Ánh mắt Thần rơi lên người Liễu Tấn Lợi.

      Liễu Tấn Lợi bị Thần nhìn như vậy, giật nảy mình cái, làm sao còn dám kéo dài, lập tức : " ràng lắm, căn bản có tin tức của tiểu nữ."

      " phải tìm." Thần như thể đó là chuyện đương nhiên, khiến Dư Cận Thước chau mày.

      "Tôn chủ đại nhân, Liễu Hâm Nhã biến mất sau khi rời khỏi Vô Trần cư, có phải có thể cho chút gợi ý hay , hoặc là đầu mối khác chẳng hạn?" Dư Cận Thước khéo léo , vẫn dám trực tiếp đắc tội Thần đâu.

      Nghe xong câu của Dư Cận Thước, Thần nhìn nở nụ cười, hỏi "Dư Cận Thước, ngươi cho rằng bản tôn giấu Liễu Hâm Nhã ?"

      "Chuyện này. . . . . ." Dư Cận Thước phủ định ngay, hiển nhiên, vẫn có chút hoài nghi.

      Mục đích của chính là như thế, chính là để bức bách Thần.

      "Vì sao bổn tôn trở thành Giới Chi Thần, ngươi cho là bổn tôn làm loại chuyện này?" Thần cũng để ý tới phản ứng của Dư Cận Thước, chỉ là nhàn nhạt câu hỏi ngược lại, ngăn chặn những câu tiếp theo của Dư Cận Thước.

      Sở dĩ Thần được xưng là Giới Chi Thần, đó là bởi vì là Thần Hộ Mệnh của Giới.

      Nếu Thần, quái của Giới tuyệt đối có cuộc sống an ổn như thế, lại càng có chuyện mới sinh ra có thể biến thành hình người.

      Thủ hộ Giới, sớm trở thành sứ mạng cả đời của Thần.

      Đó cũng là lý do vì sao Thần lại trở thành cái gai trong mắt người khác như thế.

      Thần như vậy, giấu Liễu Hâm Nhã sao?

      Có thể đơn giản hóa giải cuộc chiến tranh giữa hai giới - Ma, hóa giải sao?

      Vô luận là theo cách nào, Thần cũng có lý do làm như vậy.

      "Dĩ nhiên phải ý này." Dư Cận Thước vội vàng khoát tay giải thích, đùa gì thế, nếu để Thần hiểu lầm, sau này trái cây tốt để ăn.

      "Tôn chủ đại nhân, giờ tung tích của tiểu nữ, biết Tôn chủ đại nhân có thể phái số người giúp đỡ cùng nhau tìm tiểu nữ được ?" Liễu Tấn Lợi ở bên lo lắng , nữ nhi mất tích, làm gì có phụ thân nào lo lắng chứ.

      "Người của Vô Trần cư tham dự bất cứ chuyện gì của Giới, quy củ này, các ngươi quên đó chứ?" Thần xong, ánh mắt quét về phía đám người Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi.

      Dư Cận Thước nghe xong, ấm ức gật đầu: "Là tại hạ vượt khuôn rồi."
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80: Thâm ý trùng trùng (2).

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Thần sớm đặt ra quy củ kia, chỉ duy trì ổn định của Giới, tuyệt đối tham dự những chuyện khác.

      Nếu Tần Minh đánh tới, Thần ra ngoài nghênh chiến.

      Nhưng loại chuyện giống như tìm người này, Thần tuyệt đối tham dự.

      "Tôn chủ đại nhân, chuyện này tại hạ thể quyết định, kính xin Tôn chủ đại nhân đến Vương Cung." Dư Cận Thước nghĩ rồi ra.

      cầu này cũng là hợp tình hợp lý.

      Nếu hai giới - Ma quả khai chiến, có lý do gì Chủ lại chẳng hay biết gì.

      cầu hợp lý, Thần dĩ nhiên cự tuyệt, gật đầu đồng ý.

      Vì vậy, đoàn người trực tiếp đến Vương Cung.

      Lúc chuẩn bị xe ngựa,Dư Cận Thước phái người thúc ngựa chạy tới Vương Cung, bẩm báo toàn bộ tình cho Chủ.

      Chủ nghe xong, tức giận thôi.

      Chủ bảo hạ nhân Dư Cận Thước phái tới lánh mặt, nặng nề vỗ bàn cái: "Dư Cận Thước, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

      Mắng cứ mắng, nhưng Chủ vẫn nhanh chóng phân phó người chuẩn bị nghênh đón Thần.

      Nghênh đón thần vào Vương Cung xong, hàn huyên hai câu, Thần và Liễu Lan Yên đến cung điện mà Chủ chuẩn bị xong để nghỉ ngơi.

      Chủ gọi Dư Cận Thước Lại, hỏi lần chuyện xảy ra.

      "Làm sao lại biến thành như vậy?" Chủ cau mày, như thế nào cũng cảm thấy chuyện này ổn.

      "Tần Minh là quá lỗ mãng." Dư Cận Thước cũng giải thích cái gì, "Hơn nữa còn giống như rất quan tâm Liễu Hâm Nhã, cũng đến mức đó rồi, cũng chẳng thèm chịu cứu vãn."

      Chủ than tiếng: "Truyền lệnh xuống, lập tức tìm Liễu Hâm Nhã, trong vòng năm ngày nhất định phải tìm được."

      "Vâng" Dư Cận Thước khom lưng hành lễ, từ từ lui ra ngoài.

      Sau khi Dư Cận Thước trở lại Vương phủ, Liễu Tấn Lợi vẫn chưa rời , vừa thấy Dư Cận Thước trở lại, vội vàng nghênh đón: "Vương Gia, chuyện giống như. . . . . ."

      " sao, kết quả này cũng rất tốt." Dư Cận Thước giơ tay ngăn cản câu kế tiếp của Liễu Tấn Lợi, "Đại Trưởng Lão vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, cái gì là của ngươi tuyệt đối thiếu của ngươi."

      "Vâng, vâng." Trước mặt Dư Cận Thước, uy nghi Đại Trưởng lảo của Liễu Tấn Lợi chút cũng có, liên tục vâng vâng dạ dạ rồi rời khỏi Vương phủ.

      Trở lại nội viện, Liễu Hâm Dung lập tức tới nghênh đón Dư Cận Thước rồi cởi áo cho , tay vừa mới đưa tới, “bốp”, cái tát liền in lên mặt nàng, trực tiếp làm Liễu Hâm Dung ngã lăn ra đất.

      Nếu là trước kia, đừng là bị người ta bạt tai, nếu thất lễ với nàng, Liễu Hâm Dung sớm nổi giận.

      Nhưng từ khi trở thành Vương phi, Liễu Hâm Dung toàn bị Dư Cận Thước đánh đập, để cho nàng hiểu ra cái gì gọi là đạo lý phu quân là trời.

      Liễu Hâm Dung vội vàng bò dậy từ dưới đất, sợ hãi đứng ở bên, cúi thấp đầu, lời.
      Nếu như nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra cả người Liễu Hâm Dung run run, hiển nhiên là do nỗi sợ hãi với Dư Cận Thước, khắc sâu ở trong xương tủy của nàng ta, như thế nào cũng thể biến mất.

      "Biết sai ở đâu ?" Dư Cận Thước ngồi ghế dựa, bưng ly trà với nhiệt độ ấm vừa đủ, nhếch môi lên, căn bản chẳng thèm quan tâm sắc mặt tái nhợt của Liễu Hâm Dung.

      "Vâng, vâng. . . . . ." Liễu Hâm Dung ấp a ấp úng nửa ngảy vẫn biết gì.

      Dư Cận Thước nhướng mày, lạnh lùng : "Đều cùng là người nhà họ Liễu, vì sao lại khác biệt lớn như vậy? Quả nhiên, chính dòng vẫn là chính dòng, cho dù có giả giống đến mấy cũng được."
      Lời châm chọc khiêu khách khiến toàn thân Liễu Hâm Dung đều phát run, lần này chỉ là sợ hãi mà còn tức giận đến sôi người, chợt hơi ngửa đầu, quên mất dạy dỗ những ngày qua, lớn tiếng chất vấn: "Cái gì mà giả chính cống? Bây giờ Đại Trưởng Lão là Liễu Tấn Lợi, cha của ta. Ta mới là nữ nhi của Đại Trưởng Lão, phải là nữ nhân ngu ngốc kia!"

      Lời liều mạng, đổi lấy là hai bạt tai nặng nề của Dư Cận Thước, hai má đều sưng lên, đỏ bừng bừng.

      Trong mắt Liễu Hâm Dung có hơi nước cam lòng, cam lòng nhìn chằm chằm Dư Cận Thước.

      "Lớn mật, mấy ngày giáo huấn ngươi...ngươi liền quên quy củ làm vợ rồi phải ?" Dư Cận Thước đập mạnh ly trà lên bàn, bùm ... tiếng, khiến Liễu Hâm Dung bị sợ đến nỗi run lên cái.

      Liễu Hâm Dung mấp

      [​IMG]
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 80: Thâm ý trùng trùng (3)

      Editor: Cẩm Băng Đơn.



      Nhìn Liễu Lan Yên, rồi lại nhìn Liễu Hâm Dung, vẫn hiểu, ban đầu, tại sao phải cưới nữ nhân này?

      "Bảo vệ Tôn chủ?" Liễu Hâm Dung cười đến dương quái khí, "Vương Gia, ngài vẫn nên đừng suy nghĩ nữa, Liễu Lan Yên là người của Tôn chủ, dựa vào thương trời cho của Tôn chủ đối với nàng, ngài cảm thấy ngài còn có cơ hội ? Sớm muộn Tôn chủ cũng thu nạp Liễu Lan Yên mà thôi."

      Câu của Liễu Hâm Dung khiến Dư Cận Thước nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, Liễu Hâm Dung nghe thấy liền tê dại da đầu, thân thể khống chế được mà phát run.

      Nàng hiểu, đây là điềm báo giận dữ của Dư Cận Thước.

      "Liễu Hâm Dung, rất tốt, rất tốt. Ngươi là càng ngày càng biết làm sao để chọc giận ta rồi đấy." Từng chữ từng chữ Dư Cận Thước phát ra từ kẽ răng, "Xem ra Bổn vương nên dạy dỗ ngươi làm sao để làm thê tử tốt."

      Chủ viện đột nhiên truyền đến tiếng chói tai vừa thét thê lương vừa khổ sở của nữ nhân, hạ nhân quét dọn trong viện nghe được cũng giả vờ như nghe thấy, tiếp tục làm việc, bọn họ sớm quen với chuyện như thế này.

      Khi Thần tiến vào Vương Cung, Dư Hân Dật nhận được tin tức đầu tiên.

      Nghe tâm phúc thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho nghe, nếu là Liễu Tấn Lợi hoặc là Dư Cận Thước ở bên cạnh nghe được, tất nhiên chấn động.
      Bởi vì tâm phúc của Dư Hân Dật kể lại, đều sót chữ, thậm chí ngay cả vẻ mặt lúc ấy của mấy người bọn họ cũng thuật lại.

      Mặc cho bọn họ nghĩ đến nát óc, cũng thể hiểu được, tại sao Dư Hân Dật lại biết ràng như thế?

      Là có tai mắt nằm vùng, hay là có phương pháp khác?

      Mặc kệ là loại nào, Dư Hân Dật tuyệt đối là nhân vật khiến bọn họ hết sức coi trọng.

      Chỉ là, đáng tiếc, Liễu Tấn Lợi cùng Dư Cận Thước biết chuyện xả ra trong phủ Dư Hân Dật, bởi vì bọn họ bận chuyện mà bọn họ quan tâm.

      Nghe xong tâm phúc bẩm báo, Dư Hân Dật nửa ngày gì.

      Thủ hạ tâm phúc của cũng khoanh tay đứng ở bên, chờ Dư Hân Dật hỏi.

      Đợi lúc, đột nhiên nhìn thấy Dư Hân Dật nở nụ cười, trong tiếng cười trầm thấp có ý cười trào phúng, cười đến mức thủ hạ tâm phúc cũng cảm thấy khó hiểu.

      "Chủ tử, chuyện này rất kỳ quái." Thủ hạ tâm phúc theo Dư Hân Dật rất lâu, đương nhiên cũng có thể tùy ý ra suy nghĩ trong lòng .

      "Hửm...? Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?" Dư Hân Dật miệng hỏi như vậy, nhưng vẫn như cũ thu hồi lại nụ cười trào phúng mặt, khóe mắt vẫn còn mang theo ý cười nhạo nồng đậm, hỏi thủ hạ tâm phúc của mình.

      "Dư Cận Thước muốn liên thủ cùng Tần Minh của Ma giới đối phó với Thần ư?" Thủ hạ tâm phúc ra nghi hoặc trong lòng, "Nhưng mà về sau, liên minh giữa hai người bọn họ hình như xảy ra chút vấn đề."

      "Xảy ra vấn đề gì?" Hiển nhiên, hôm nay tâm tình của Dư Hân Dật vô cùng tốt, căn bản là nóng nảy ra suy nghĩ của , mà là để cho tâm phúc của mình từ từ suy đoán.

      "Tần Minh và Dư Cận Thước cãi nhau, hẳn là kế hoạch được tiến hành như hai người bọn họ sắp đặt." Thủ hạ tâm phúc nghĩ rồi , "Tôn Chủ là dạng người như thế nào chứ, cho dù bọn họ tính kế hoàn hảo đến đâu cũng thuận lợi như suy nghĩ của bọn họ. Huống chi còn có Liễu Lan Yên ở bên tiếp lời, trước bước khiến kế hoạch của bọn họ trở nên lộn xộn rồi."

      "Ngươi có thể cảm giác được kế hoạch của bọn họ là cái gì ?" Dư Hân Dật cười hỏi.

      Thủ hạ tâm phúc gật đầu: "Đại khái có thể nghĩ được." Dừng chút, sau khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Dư Hân Dật, mới dám lớn mật ra, "Bọn họ muốn mượn việc Liễu Hâm Nhã ‘ mất tích ’ để làm ầm ĩ, khiến Thần phải thừa nhận việc Liễu Hâm Nhã ‘ mất tích ’ có quan hệ với ."

      "Sau đó, khả năng chính là muốn hắt nước bẩn lên người Thần, làm danh dự của Yên Thần bị xuống dốc. Hoặc là mượn lực lượng từ Tần Minh của Giới, tạo áp lực cho Giới, khiến người trong Giới bất mãn với Thần."

      Sau khi xong, thủ hạ tâm phúc lại xác định bổ sung câu: "Hẳn là như vậy."

      "Uhm, có lẽ chính là ý này, nhưng Thần vẫn mực bảo vệ Chủ, có thể , chỉ cần ngày Thần còn tồn tại, vị trí Chủ của Giới xảy ra chút hỗn loạn nào."

      Thủ hạ tâm phúc liên tục gật đầu, nếu ngôi vị Chủ thay đổi xảy ra hỗn loạn, đúng hơn là có người muốn soán vị hoặc là đoạt vị.

      Như vậy, tất nhiên Giới phát sinh đại loạn.

      Mà làm Thần bảo vệ của Giới, Thần làm sao có thể nhìn chuyện như thế này xảy ra đây?

      Cho nên, vô luận là muốn tiến công Giới hay là muốn đoạt được ngôi vị Chủ, việc đầu tiên chính là phải đối phó với Thần.

      Dư Cận Thước đối với vị trí Chủ như hổ rình mồi lâu, muốn kéo Thần từ vị trí thế nhân kính ngưỡng xuống, nên vẫn luôn mực mưu tính.

      Chuyện Liễu Hâm Nhã "mất tích" vừa lúc là cơ hội, về phần cuối cùng có thể khiến Thần bị hắt bao nhiêu nước bẩn, có thể khiến danh dự của bị tổn hại đến mức nào phải xem bản lĩnh của Dư Cận Thước rồi.

      Có lẽ nếu muốn thương tổn Thần hẳn là lãng phí thời gian rồi.

      Bất quá, có cơ hội, Dư Cận Thước tuyệt đối bỏ qua.

      Huống chi lần này, chỉ đơn giản là Dư Cận Thước tự mình hành động, chỉ sợ sau lưng còn có người của Ma giới chống lưng cho .

      "Bọn họ chưa xảy ra nội chiến, ngươi phát kết quả cuối cùng giống nhau ư?" Dư Hân Dật cười .

      "Kết quả giống nhau?" Thủ hạ tâm phúc khó hiểu nhíu mày.

      "Ban đầu bọn họ hẳn là định mượn thế lực của ba nơi để cùng bức bách Tôn Chủ." Dư Hân Dật từ từ phân tích kế hoạch của đám người Dư Cận Thước, "Phụ thân Liễu Hâm Nhã, Dư Cận Thước cùng với Tần Minh, thế lực ba nơi của bọn họ cùng nhau bức bách Tôn Chủ, bắt giao ra người ‘ mất tích ’."

      Thủ hạ tâm phúc hề ngu dốt, Dư Hân Dật vừa như vậy, lập tức hiểu được, nghĩ nghĩ lại cảm thấy đúng lắm, nghi ngờ hỏi: "Chủ tử, thế lực chỉ có của hai bên mà? Thế lực Dư Cận Thước ở Giới, còn có thế lực Tần Minh ở Ma giới. Liễu Tấn Lợi kia có thế lực gì chứ?"

      phải khinh thường Liễu Tấn Lợi, mà là vị Đại Trưởng Lão Liễu Tấn Lợi này căn bản chỉ là kẻ hữu danh vô thực.

      Nếu ngồi yên vị trí Đại Trưởng Lão hà tất gì phải trăm phương nghìn kế mượn sức cái này dựa vào cái kia làm gì?

      Có lẽ, Liễu Tấn Lợi cũng hiểu ngôi vị Đại Trưởng Lão của ngồi cũng được vững chắc, lúc này mới muốn liên hợp nhiều mặt thế lực tới củng cố vị trí của chính .

      "Sai rồi, những người trong thế lực của Liễu Tấn Lợi lại rất mạnh." Dư Hân Dật than tiếng.

      “Hả? Rất mạnh?" Thủ hạ tâm phúc hoàn toàn hồ đồ, chẳng lẽ Liễu Tấn Lợi còn cất giấu thế lực nào hay sao?

      “Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm tâm phúc của mình, Dư Hân Dật nở nụ cười: "Liễu Lan Yên. Liễu Tấn Lợi là nhị thúc của Liễu Lan Yên, Liễu Hâm Nhã là đường tỷ của Liễu Lan Yên, đây là thẻ bài tình thân của bọn Dư Cận Thước."

      "Người nào chẳng biết Tôn Chủ thương Liễu Lan Yên như vậy, chẳng qua. . . . . ." Dư Hân Dật nhàn nhạt nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu, "Dường như bọn họ tính sai, Liễu Lan Yên tựa hồ chẳng có cảm tình gì đối với Liễu Tấn Lợi. Cho nên, rốt cuộc ý đồ của Liễu Tấn Lợi lại trở thành cái nền."

      "Làm nền cũng có tác dụng của làm nền, ít nhất có thể mời Liễu Lan Yên đến Liễu phủ, Liễu Tấn Lợi dùng cái này làm nền vẫn là danh chính ngôn thuận." gương mặt Dư Hân Dật mang theo tươi cười, nhưng trong lòng lại là mảnh lạnh lẽo.

      Ngay cả tình thân cũng có thể lợi dụng, Liễu Tấn Lợi vô sỉ tới cực điểm.

      giờ Liễu Tấn Lợi có thể lợi dụng Liễu Lan Yên như vậy, vậy lúc Thần chưa thu nhận Liễu Lan Yên làm đồ đệ rốt cuộc nàng trải qua những ngày tháng như thế nào cũng khó để nghĩ.

      "Bọn họ vốn chính là muốn khiến Tôn Chủ gánh lưng cái tiếng xấu, bức bách được, Tần Minh lập tức hóa thân thành nam nhân lo lắng bảo vệ cho phu nhân. Khàn cả giọng đòi người với Tôn Chủ, dưới tình thế cấp bách, định dùng thế lực chính mình để bức bách Giới."

      Dư Hân Dật từ từ thu liễm tâm tình, tiếp tục phân tích tình huống của đám người Dư Cận Thước lúc đó.

      "Chỉ là ném chuyện Liễu Hâm Nhã ‘ mất tích ’ lên đầu Tôn Chủ, bất quá cũng chỉ là chuyện quan trọng mà thôi. Nếu nguyên nhân là bởi vì Tôn Chủ rước lấy chiến loạn của hai giới ma. . . . . ."

      Câu kế tiếp Dư Hân Dật ra, thủ hạ tâm phúc của cũng hiểu được, tiếp lời: "Tôn Chủ từ Thần bảo vệ Giới biến thành người mang tai họa đến cho Giới."

      " sai." Dư Hân Dật mỉm cười gật đầu, " thể thủ đoạn của Dư Cận Thước này rất ngoan độc, quan trọng hơn là năng lực ứng biến của Tần Minh cũng rất mạnh. Trong thời gian ngắn như vậy mà nghĩ ra được phương pháp ứng biến, khiến cho kế hoạch vốn có của bọn họ càng tiến thêm bước."

      "Còn có biểu của Dư Cận Thước lúc đó, cùng Tần Minh có thể là tâm ý tương thông." Dư Hân Dật khẽ cười cảm khái.

      Nếu có Dư Cận Thước kế thừa Giới "Căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình", Tần Minh làm sao có thể diễn tiếp vở tuồng vui kia, làm sao việc có thể phát triển thành kỳ hạn năm ngày?

      Chính là bởi vì Dư Cận Thước trợ giúp, Tần Minh mới có lý do nếu sau năm ngày thấy Liễu Hâm Nhã xuất binh đánh Giới.

      Hai người kia, trong khắc kia là phối hợp chê vào đâu được, rất ăn ý.

      "Còn tưởng rằng Tần Minh là người lỗ mãng chứ, hóa ra tâm tư lại kín đáo như vậy." Nghe xong câu của Dư Hân Dật, thủ hạ tâm phúc cảm thán thôi.

      Tất nhiên từng gặp qua Tần Minh, phàm là người từng gặp Tần Minh cảm giác đầu tiên là Tần Minh chính là kẻ lỗ mãng. kẻ chỉ biết dùng vũ lực chèn ép người khác, người biết thu liễm tính tình, chỉ biết giết chóc.

      nghĩ tới, dưới tình huống đó mà Tần Minh còn có thể phản ứng nhanh như vậy, làm cảm thấy ngoài ý muốn.

      "Tâm tư làm sao có thể kín đáo cơ chứ?" Trái lại Dư Hân Dật phản ứng giống như phản ứng của thuộc hạ đều nằm trong dự kiến, "Có thể trở thành chiến tướng Ma giới, kinh nghiệm chiến vô số kể. Nếu chỉ có sức mạnh, biết sớm chết bao nhiêu lần rồi."

      Cho rằng đánh giặc chỉ trông cậy vào sức mạnh mà cần đầu óc là có thể sao?

      "Lỗ mãng, cũng bất quá chỉ là Tần Minh giả trang, khiến người ngoài buông lòng cảnh giác thôi." Dư Hân Dật tùy ý cười, cũng có cảm thấy chuyện này khó hiểu, "Lừa gạt người ngoài có lẽ vẫn được, nhưng muốn lừa gạt Tôn Chủ. . . . . . Trình độ của còn kém xa."

      "Tôn Chủ bị bọn họ gài bẫy, cũng có phản ứng?" Thủ hạ tâm phúc kinh ngạc hỏi, nhận được tin tức Tôn chủ cái gì cũng muốn làm, chẳng lẽ cứ để mặc đám người Dư Cận Thước gài bẫy ?

      Chuyện này giống với tính tình của Tôn Chủ lắm.

      "Cho nên , đây mới là Tôn Chủ." Dư Hân Dật cười khổ tiếng, "Ngươi cảm thấy nếu Ma giới tấn công đến Giới, người nào sốt ruột nhất?"
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :