1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nhưng, mặc kệ là loại nào Liễu Lan Yên cũng rất cảnh giác.

      Thực ra, nàng sợ loại thứ nhất nhất, sớm được chuẩn bị.

      sớm có chuẩn bị sao?

      Hay là biết tin Liễu Hâm Nhã thất bại, giờ hợi Thần vẫn có thể sử dụng sức mạnh.

      Tối qua, nàng cùng Băng Lăng phân tích mối quan hệ lợi hại ở trong đó, nếu Liễu Hâm Nhã và người ở sau ả bày mưu tính kế từ trước, như vậy chỉ có khả năng – bọn chúng sợ trở thành kẻ địch của Thần.

      Thậm chí chính xác hơn chút, sức mạnh của bọn chúng đủ để đánh tay đôi với thế lực của Thần.

      Nghĩ như vậy, nàng làm sao có thể bình tĩnh.

      Nàng phải suy nghĩ cho kĩ, ngày mai ở Liễu Phủ xảy ra chuyện gì, như thế nào.

      Ngay lúc Liễu Lan Yên suy nghĩ, thân thể đột nhiên cứng đờ, hô hấp ngừng lại, lát sau mới chầm chậm hít thở, hít thở…

      Liễu Lan Yên đè trái tim, khẽ cau mày, giọng khiển trách: “Đừng gây phiền phức vào lúc này.”

      xong, thân thể nàng khống chế được co quắp chút, khiến hai đầu lông mày của nàng nhíu chặt lại.

      Liễu Lan Yên hừ , trong con ngươi lên tàn nhẫn, chợt nằm thẳng xuống.

      Từ trong lòng nàng tuôn ra loại hào quang oánh oánh, nhanh chóng chạy khắp thân thể nàng, nơi đó qua, kinh mạch bị đánh run lên từng đợt, khuếch trương lại co rút mãnh liệt.

      Rất nhanh, toàn thân Liễu Lan Yên đều bị ánh sáng bao phủ, là bao phủ còn bằng là từ bên trong lan ra bên ngoài.

      Nếu là ngày xưa, Liễu Lan Yên có lẽ chờ cho cổ lực lượng này qua, thế nhưng ngày mai phải đến Liễu phủ, nàng còn chưa đoán được hành động của Liễu Hâm Nhã và người đằng sau ả, nàng làm sao có thể chờ cổ lực lượng này tự nhiên biến mất được?

      “Vốn định để ý tới ngươi, bản thân ngươi lại nhịn được, như vậy ta đành giải quyết ngươi trước.” Liễu Lan Yên chậm rãi , môi nở nụ cười lạnh lẽo.

      Vừa thấy nụ cười kia, dù là người máu lạnh nhất đời này cũng cảm thấy rùng mình, nhanh chóng chạy trốn.

      Nụ cười kia quả thực quá lạnh, quá trầm.

      Ai có thể nghĩ tới Liễu Lan Yên đêm qua còn thánh khiết như nữ thần, hôm nay lại lộ ra nụ cười khủng khiếp như Tu La từ địa ngục trở về chứ.

      Căn bản thấy có Liễu Lan Yên làm gì, nhưng có thể nhận ra ánh sáng quỳnh quang trải rộng người nàng dừng lại, giống như nước chảy xuôi dòng đột nhiên bị đóng băng.

      Hào quang lúc sáng lúc tối, tựa như chống chọi với thứ gì đó.

      Nếu là ra sức chống cự với lực lượng, ít nhất thân thể hẳn là phải có cảm xúc căng thẳng, đây chẳng phải là phản ứng của người bình thường nên có hay sao?

      Nhưng, nhìn toàn thân Liễu Lan Yên thả lỏng, thả lỏng giống như ngủ, hào quang lúc sáng lúc tối hầu như còn người nàng, bản thân nàng chẳng khác người qua đường là bao.

      Hào quang lúc sáng lúc tối, từ đầu thong thả biến đổi, sau đó, sáng tối biến đổi càng lúc càng nhanh, ràng là trong quá trình chống cự kịch liệt,.

      chút đỏ rót vào trong ánh sáng nhàn nhạt, khiến hào quang tối sầm, lập tức sáng choang, nó cũng cam lòng bị đè ép.

      Phía sau, càng có nhiều điểm đỏ xuất , nhàng cuốn lấy ánh sáng, dệt thành cái võng chặt chẽ, đem ánh sáng bao vây ở bên trong.

      Chậm rãi rút lại nghênh đón chống cự của ánh sáng, cái võng màu đỏ xiết chặt, thong thả lại vững vàng.

      Chậm rãi, chậm rãi, dùng tốc độ co rút chậm chạp đến nỗi khiến người ta phát điên.

      biết bao lâu, khắc, nửa canh giờ hay canh giờ…
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cuối cùng, ánh sáng cũng bị áp chế, đồng thời cái võng màu đỏ kia cũng biến mất theo.

      Trong phòng chìm vào khí yên tĩnh lạ thường, chỉ có thanh xèo xèo của nến cháy, ngoài ra thanh nào khác, làm người ta cảm thấy Liễu Lan Yên tồn tại, giống như nàng biến mất.

      hồi lâu, Liễu Lan Yên nằm giường mới giật mình, từ trường kỷ chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu cười: “Sớm ngươi đừng lộn xộn, còn nghe lời, ngươi cho là ta bị nàng khống chế sao? buồn cười.”

      Vừa vừa đứng dậy tới tủ quần áo.

      Liễu Lan Yên đường rất tự nhiên, cuối cùng tới dưới ánh nến đỏ, mảnh đỏ tươi dưới ánh nến mông lung.

      phải Liễu Lan Yên mặc quần áo màu đỏ, mà là vì quần áo của nàng đều bị nhuộm màu đỏ, nhuộm rất đều, tuyệt đối có chỗ đậm chỗ nhạt.

      Quần áo đỏ tươi dưới ánh nến chướng mắt kinh tâm.

      Liễu Lan Yên vươn tay mở hộc tủ, từ bên trong lấy ra bộ trường bào rộng thùng thình, cánh tay giơ lên, trường bào lập tức bay lên.

      Khi trường bào rơi xuống, quần áo nhuộm máu người nàng biến thành tro bụi, trực tiếp tiêu tan.

      Song song với lúc quần áo nhuộm máu biến mất, trường bào cũng rơi xuống, bao lấy thân thể của nàng.

      Liễu Lan Yên cúi đầu nhìn chút quần áo dính máu hóa tro bụi lưu lại mặt đất, cười khinh thường, xoay người trở lại bên giường.

      Theo bước chân Liễu Lan yên rời , cơn gió lãnh thổi qua, chừa lại chút bụi tàn, quần áo dính máu liền biến mất như thế, để lại chút dấu vết.

      Từ hộc tủ bên cạnh nàng lấy khăn trải giường khác ra, đưa tay kéo khăn trải giường dính máu trường kỷ, tùy ý giơ tay lên, luồng sức mạnh rót vào trong đó, số phận của khăn trải giường dính máu kia cũng khác quần áo dính máu bao nhiêu.

      Đem giường chiếu trải xong xuôi, Liễu Lan Yên tới cạnh bàn, rót ly trà uống sạch, mới hài lòng thở dài hơi, trở lại giường, nằm xuống tiến vào mộng đẹp.

      mặt mang theo nụ cười thỏa mãn lại hài lòng, cảm thấy mỹ mãn tiến mà ngủ.

      Liễu Lan Yên ngủ thiếp , nàng đâu biết rằng ở trong căn phòng khác, sắc mặt Thần trắng bệch nhìn màn hình trước mặt.

      Cảnh tượng dung nhan Liễu Lan Yên im lặng ngủ say, mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, khiến thân thể Thần khống chế được phát run.

      màn vừa rồi, đều xem , buổi chiều ở đình nghỉ mát thấy tượng dị thường của Liễu Lan Yên, liền muốn quan sát chút, nếu như nàng cần giúp đỡ, lập tức chạy đến.

      Nào ngờ lại chứng kiến màn chấn động lòng người như vậy?

      Bắt đầu xuất hồng là cái gì?

      Chính là máu của Liễu Lan Yên, trơ mắt nhìn thấy máu tươi của nàng từ lông tóc chảy xuống tập hợp thành cái võng màu đỏ, chống cự lại ánh sáng quỳnh quang kia.

      Tại sao có thể nhuộm màu quần áo đều như vậy, đó là vì dưới thân thể nàng đều chảy máu.

      Nhìn mảnh màu đỏ tươi kia, trái tim cũng máu theo.

      Hai mắt cay cay, giống như có thứ gì đó muốn tuôn ra.

      thể nào dám tưởng tượng được, Liễu Lan Yên dùng loại ý chí nào mới có thể chống cự được với ánh sáng kia.

      Đương nhiên hiểu , ánh sáng kia chính là sức mạnh do Liễu Lan Yên tu luyện sức mạnh Quang Minh mà có, nhưng thân thể của làm sao có thể thừa nhận nổi sức mạnh ánh sáng?

      Sức mạnh ánh sáng phản kháng gần như là bản năng của nó, nó muốn trở thành chúa tể của Liễu Lan Yên, muốn tẩy rửa thân thể quái này.

      Đối kháng như vậy bị sức mạnh cắn trả hề chút nào.

      Đây là Liễu Lan Yên có sử dụng sức mạnh ánh sáng ra ngoài mà thân thể nàng xảy ra phản ứng lớn như thế, vậy còn đêm hôm đó, nếu Liễu Lan Yên sử dụng như thế nào?

      dám tưởng tượng, cũng cách nào tưởng tượng.

      chỉ biết, cái loại toàn thân buông lỏng đối kháng với sức mạnh ánh sáng đó hề nhàng giống như quan sát, đó là dựa vào sức mạnh ý chí lớn như thế nào mới có thể áp chế được bản năng căng thẳng của thân thể?

      “Lan Yên, mấy ngàn năm qua, ra người thay đổi chỉ là ta. Nàng cũng thay đổi…. Trở nên làm cho ta…. Càng đau lòng hơn….”

      Thần nhàng xong, giọng kia thấp như nước mắt ròng ròng, nghe vào làm cho lòng người chua chát khó nhịn, giống như con thú khốn đốn gào thét…
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      windlove_9693Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi


      Chương 79: Người nào gài bẫy người nào.


      Cảm thây bên môi có dòng chất lỏng ngai ngái tràn ra, biết tâm trạng của mình kích động phập phồng, liên lụy đến thương thế nội tạng mới vừa vặn qua giờ hợi, nên kích động như thế.


      Chỉ là sau khi thấy được màn kia, thử hỏi làm sao có thể kích động cho được?


      Nhớ đến bộ dạng của Liễn Lan Yên trước kia rồi nhìn lại tình cảnh của nàng bây giờ la làm cho đau đến muốn sống.


      Bên tai vang lên tiếng bước chân , Thần lập tức tập trung ý chí ngón tay búng cái cảnh tượng trước mắt lập tức tiêu tán.


      Bành Trăn đẩy cửa vào, liếc mắt liền thấy vệt đỏ tươi bên môi Thần liền kêu lên tiếng: "Tôn chủ, vết thương của ngài..."


      Còn chưa lành sao?


      Lúc trước, vào giờ hợi Tôn chủ chỉ là suy yếu mà thôi, làm sao lại hộc máu?


      Chẳng lẽ tối hôm qua thương thế rất nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn?


      " sao." Thần tùy ý , vẻ mặt kích động vừa rồi sớm bình phục lại, lại khôi phục thành bộ dạng hề bận tâm, "Chỉ là máu bầm thôi."


      "Liễu phủ có bất kỳ tình huống gì khác thường, chỉ là Dư Cận Thước từng thần thần bí bí ra vào nơi đó." Bành Trăn báo cáo lại sót chữ tất cả tình huống nghe được cho Thần nghe.


      Thần nghe xong, cười nhạt : "Dư Cận Thước thế mà cũng bắt đầu hợp tác với Liễu Tấn Lợi rồi sao?"


      "Gần đây lại với Liễu Tấn Lợi rất thường xuyên." Bành Trăn cau mày .


      Theo lý thuyết, Dư Cận Thước với thân phận vương gia Giới căn bản cần lại quá nhiều với trưởng lão như thế, huống chi từ lúc mới bắt đầu, Dư Cận Thước thấy Liễu Tấn Lợi chướng mắt rồi.


      Kết thân với Liễu Hâm Dung chẳng qua cũng là vì mượn cái danh tiếng Đại Trưởng Lão, hơn nữa tình huống lúc đó vội vã như vậy nên chỉ là tùy cơ ứng biến thôi.


      Nhưng sau khi lập gia thất với Liễu Hâm Dung, lại qua lại với Liễu Tấn Lợi thường xuyên, muốn là khác thường cũng được. Nhưng Dư Cận Thước cũng có lí do chính đáng, hai nhà là thân thích, qua lại nhiều chút cũng có ai gì.


      "Dư Cận Thước đợi kịp rồi." Thần cười thấu hiểu .


      Bành Trăn hơi sững sờ, ngay sau đó cũng nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chần chờ hỏi: "Ý của Tôn chủ là..." Dừng chút, giọng phỏng đoán: "Dư Cận Thước muốn cướp rồi thay thế sao?"


      "Ừ." Thần rất khẳng định gật đầu, mỉm cười, "Đừng kinh ngạc, Dư Cận Thước sớm muốn ngồi vị chí Chủ từ lâu rồi."


      "Nhưng quá mức phô trương, sợ rằng Chủ sớm có đề phòng." Bành Trăn biết Dư Cận Thước từ lúc vừa mới bắt đầu có suy nghĩ đó, chỉ là Dư Cận Thước quá lộ liễu rồi, Chủ sớm hiểu tâm tư của .


      Làm gì có Vương gia nào mà khắp nơi đối chọi với mình chứ?


      Dư Cận Thước chính là trắng trợn, tùy ý trắng trợn ở trước mặt Chủ, còn kém khắc bốn chữ "Ta muốn tạo phản" này vào mặt nữa thôi.


      Nếu là muốn tạo phản, như vậy chẳng lẽ cũng biết thu liễn chút sao?


      " giả giả, giả giả ." Thần khẽ cười, "Cuối cùng ai đoán được , hay chỉ thấy được giả tượng ( tượng giả) phải xem Chủ và Dư Cận Thước công lực của người nào cao hơn bậc."


      "Chuyện ngày mai tình ngươi chuẩn bị, đừng để cho Lan Yên bị thương." Thần thuận miệng phân phó, Bành Trăn hiểu đây là Tôn chủ muốn nghỉ ngơi, đáp tiếng sau đó lui ra ngoài.


      Rời khỏi phòng ngủ của Thần, Bành Trăn vẫn nhịn được cảm thán ở trong lòng, Tôn chủ đối với Liễu Lan Yên là đặc biệt, ở đâu cũng đều nhớ đến nàng.


      Hơn nữa còn phải là cái loại cố tình làm bộ nghĩ đến nàng mà là hoàn toàn quan tâm nàng theo bản năng.


      Xem ra, bí mật của Tôn chủ nhiều, biết Liễu Lan Yên có hiểu được phần tâm ý này của Tôn chủ hay đây?


      Nàng ta ngàn vạn, ngàn vạn lần được tổn thương Tôn chủ.


      Bành Trăn rời với suy nghĩ như thế nào, Thần cũng tìm hiểu, trong đầu vẫn như cũ thoáng tình cảnh nhìn thấy vừa rồi.


      Lan khói, tình huống của Lan Yên...



      Thần khổ sở nhắm hai mắt lại, lông mi dày rậm lưu lại bóng râm nhàn nhạt trong đôi mắt, giống như vằn nước nhàng làn ra, cực kì nhạt cực kì nhạt...



      muốn mau sớm nghĩ ra cách làm sao để giải quyết vấn đề sức mạnh ánh sáng và thuộc tính cơ thể Liễu Lan Yên xung đột lẫn nhau.


      Đưa ngón trỏ ra nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, nhức đầu.


      Thần nằm ở giường, nơi nào còn có ý định ngủ, cả đêm trong đầu đều nghĩ tới nghĩ lui làm sao tìm được cách áp chế loại sức mạnh tương trùng này cho bình thường trở lại.




      Editor: tyvybutchi


      Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.


      Ngày hôm sau, lúc ra ngoài ăn điểm tâm Liễu Lan Yên cả và Thần đều là thần thái sáng láng, giống như tối hôm qua mất ngủ là người khác vậy. Làm sao cũng có cách nào tìm ra nửa điểm dấu vết từ người hai người bọn họ.


      Vô luận là Liễu Lan Yên vả cả Thần đều là bộ dáng tinh thần sung mãn, giống như là cả đêm qua đều mơ thấy mộng đẹp.


      Ai mà ngờ được tối hôm qua hai người khổ khổ sở sở như thế nào?


      bàn cơm vừa vừa cười, ăn hết sức vui vẻ, ai cũng muốn làm chuyện đến Liễu phủ thành chuyện lớn gì, chỉ sợ ngay cả chuyến du lịch cũng bằng.


      Gặp nguy hiểm?


      Có bẫy rập?


      có chứ, chẳng lẽ hai người bọn họ ở chung chỗ còn sợ nguy hiểm gì sao?



      Ăn xong điểm tâm, ngồi lên xe ngựa Bành Trăn sớm chuẩn bị tốt, chạy thẳng tới Liễu phủ.


      Tốc độ xe ngựa của Vô Trần cư rất nhanh, gần trưa đến bên ngoài Liễu phủ.


      Nhận được tin Liễu Tấn Lợi sớm đứng ở trước cửa phủ nghênh đón, nhìn thấy Thần liền vội vàng cung kính hành lễ, khách sáo phen sau, Thần và Liễu Lan Yên vào trong phủ.


      Đương nhiên chủ vị là của Thần, bên cạnh Thần là Liễu Lan Yên, ngay cả chủ nhân cái trong phủ này - Liễu Tấn Lợi cũng phải đến ngồi ở bên.


      Tuy là ngồi ở bên nhưng Liễu Tấn Lợi chút cũng có cảm giác lúng túng khó chịu, ở trước mặt Thần còn có thể có chỗ ngồi là chuyện rất vinh hạnh, vì thế cần gì phải tranh giành?



      Sau khi dâng lên trà thơm, Liễu Tấn Lợi khách khí hỏi "Tôn chủ đại nhân, tại sao tiểu nữ Liễu Hâm nhã có cùng theo?"


      "Liễu Hâm Nhã?" Thần lặp lại cái tên này lần nữa, tựa như tìm tòi trong trí nhớ phen mới nhớ được người này là ai: "Bành Trăn, tại sao nàng có tới?"


      Thần tùy ý hỏi, Bành Trăn đứng ở sau lưng Thần lập tức khom lưng, cúi người, cung kính trả lời: "Bẩm Tôn chủ, nàng sớm rời ."


      "Ừ." Nghe xong Bành Trăn trả lời, Thần liền nữa.


      Ý tứ rất ràng, giọng lớn như vậy, Liễu Tấn Lợi hẳn là thể nghe được, mà cũng có nghĩa vụ phải lặp lại lời cho Liễu Tấn Lợi nghe.


      Nghe Thần bọn họ vừa như thế, Liễu Tấn Lợi sững sờ, suy nghĩ hồi liền sửng sốt biết nên chấp nhận làm sao.


      Kế hoạch của hoàn toàn phải như vậy.


      Ít nhất lúc hỏi, Thần cho câu trả lời hợp lý.


      phải Thần rất cưng chiều Liễu Lan Yên sao? Tại sao lại đối với như vậy?


      Liễu Tấn Lợi trăm mối vẫn có cách giải, ra suy nghĩ của vào ngõ cụt.


      Chuyện hỏi Thần, lấy được trả lời đơn giản việc cưng chiều Liễu Lan Yên cũng có quan hệ gì tới Liễu Tấn Lợi đâu chứ?


      Người nào quy định cưng chiều Liễu Lan Yên phải cho Liễu Tấn Lợi mặt mũi?


      Liễu Tấn Lợi cũng có quan hệ gì với Liễu Lan Yên, trước kia còn khắt khe nàng như thế, Thần có trực tiếp động thủ giết nên vui mừng vì mình may mắn chứ còn ở đó mà muốn cầu xin đối xử đặc biệt?


      là đầu óc có vấn đề.
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào


      Đúng Liễu Tấn Lợi biết phải làm sao gia đinh lập tức chạy vào bẩm báo, vương gia vương phi đến.

      Vừa nghe đến cái tên này, Liễu Tấn Lợi giống như gặp được cứu tinh, vội vàng ra ngoài đón, tự mình hầu Dư Cận Thước vào, vừa vào vừa cười : “Các ngài trở về là khéo, Tôn chủ đại nhân vừa mới đến.”

      “Tôn chủ.” Dù Dư Cận Thước có phục Thần thế nào lễ nghi cũng thể quên, hành lễ rồi ngồi vào bên.

      Ngược lại Liễu Hâm Dung lại còn vẻ kiêu căng phách lối thường ngày, biết là sau khi gả làm vợ người ta trở nên trầm ổn, hay là Dư Cận Thước cố ý dặn dò cái gì mới có lên tiếng quá nhiều.

      Ánh mắt Liễu Lan Yên tò mò quay vòng ở người của Liễu Hâm Dung, rất ràng thấy Liễu Hâm Dung nhận ra ánh mắt của nàng, nhưng làm cho Liễu Lam Yên ngạc nhiên là cơ thể Liễu Hâm Dung giật giật chút sau đó ngồi thẳng lại, giống như có cảm thấy gì.

      Liễu Hâm Dung thế mà lại có thể nhịn được phát tác?

      Đây tuyệt đối phải là tác phong của Liễu Hâm Dung.

      Ngày thường coi như có chọc tới Liễu Hâm Dung nàng cũng đều nghĩ cách vạch lông tìm vết, nhưng ngày hôm nay thế nào?

      Ánh mắt Liễu Lam Yên quay vòng người của Liễu Hâm Dung, sau đó chuyển đến người của Dư Cận Thước, xem ra vương gia của Giới quả rất đơn giản.

      Ngay cả Liễu Hâm Dung cũng thuần phục được rồi, vậy nàng ta còn tìm Liễu Tấn Lợi khóc lóc kể khổ…

      Liễu Lam Yên nhanh chóng nhìn Liễu Hâm Dung và Dư Cận Thước, sau đó hơi cúi thấp đầu xuống, tiếp tục diễn bộ dạng nữ tử ngốc nghếch hèn nhát của nàng.

      Trong đầu nhưng lại nghĩ nhiều hơn về Dư Cận Thước.

      Ngày thường biểu ra bộ dạng liều lĩnh, cái này là bản chất của Dư Cận Thước hay là cố ý đây?

      Chuyện này xem ra còn phải chờ bàn bạc lại.

      Sau khi Dư Cận Thước bọn họ vào cửa cũng có lập tức nhắn tới Liễu Hâm Nhã mà là hàn huyên trước phen, tùy ý hàn huyên, chút chuyện nhà cửa, cái gì mà dạo này phụ thân có khỏe hay hoặc gần đây phải chăng Dư Cận Thước có chuyện gì bận rộn v.v… toàn là những chuyện râu ria quan trọng.

      Liễu Lam Yên ngồi ở bên cạnh Thần chơi với hoa văn quần áo của mình, dù sao nàng cũng là kẻ ngu, nghe hiểu chủ đề cao thâm thế kia.

      Về phần Thần, cái loại tư thế này còn có thể ngồi đến chừng mấy ngày, nụ cười mặt duy trì đến mấy năm thay đổi cũng chẳng sao, đừng là ở trước mặt đàm luận chuyện nhà cửa, cho dù là trực tiếp trình diễn hình ảnh cấm trẻ , cũng động hạ lông mi.

      Bành Trăn càng cần phải , hễ ra ngoài tuyệt đối 100% là hộ vệ trách nhiệm nhất, mặt gỗ.

      Hai người Dư Cận Thước và Liễu Tấn Lợi “trò chuyện với nhau vui vẻ”. Liễu Hâm Dung thỉnh thoảng còn có thể phụ họa hai tiếng, chỉ là nhân vật chính mà bọn họ để ý nhất lại có phản ứng, bọn họ biểu diễn như vậy là có chút cảm giác tôm tép nhãi nhép.

      Vô cùng…… Tức cười!

      đến nửa, cũng nổi nữa.

      Có thể tưởng tượng chút, trong đại sảnh tiếp đãi khách to như vậy, vài người cùng nhau ngồi chỗ, sau đó chỉ hai người ở nơi nào đó làm bộ thân thiện bàn luận chuyện viễn vông.

      Dĩ nhiên, phải hai người thể chuyện trong đại sảnh, vấn đề là Thần ngồi chủ vị này là nhân vật cao cao tại thượng, tự nhiên mà tản mát ra khí thế bề , trong lúc vô hình liền làm cho khí trong đại sảnh bị đè nén rất lớn.

      Được rồi, thí dụ này có lẽ quá thích hợp.

      Nhưng có ai lại ở trong tang lễ trang nghiêm khoác lác chứ?

      Bây giờ Liễu Tấn Lợi và Dư Cận Thước liền có cái loại cảm giác quỷ dị này, vốn là định chút đề tài khiến cho Thần hoặc là Liễu Lam Yên nhịn được chen miệng vào, nhưng mà bọn họ lại nổi nữa.

      Dưới khí thế vô hình của Thần kia, bọn họ cứ thế cách nào tiếp tục được nữa.

      Vì vậy, Dư Cận Thước quyết định lựa chọn sáng suốt nhất là ngậm miệng lại.

      Dư Cận Thước , Liễu Tấn Lợi càng cách nào mình diễn kịch hai vai, vội ho tiếng : “Trước dùng cơm trưa .”

      “Như thế cũng tốt.” Dư Cận Thước lập tức mượn cái bậc này xuống.
      Last edited: 14/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chọc nhầm 79 pic cuối

      Editor: tyvybutchi

      Chương 79 (tiếp): Người nào gài bẫy người nào.

      “Lan Yên con muốn ăn gì?” Hiếm khi Liễu Tấn Lợi chủ động quan tâm khẩu vị của Liễu Lan Yên, chỉ là, ở cùng chỗ nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả khẩu vị của người nhà mình cũng biết….. vấn đề thể nghiên cứu nha.

      “Con đói bụng……” Liễu Lan Yên nghe thấy mình bị điểm danh, mới từ thế giới của mình lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu, theo bản năng trực tiếp trả lời.

      câu làm cho sắc mặt Liễu Tấn Lợi xoẹt cái liền trầm xuống, có ý tứ gì?

      chủ động hỏi nàng muốn ăn cái gì rồi?

      Vậy mà nàng còn ở đó làm bộ làm tịch?

      cho rằng được Thần thương liền bước lên trời sao?

      Dám để vào trong mắt?

      Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng có Thần ngồi ở , Liễu Tấn Lợi cũng dám biểu quá phận, chỉ là nỗ lực nặn ra nụ cười khuyên Liễu Lan Yên: “Lan Yên, cũng đến buổi trưa rồi, sao có thể ăn cơm được chứ?”

      “Con xem, hiếm khi nào con về nhà chuyến, tỷ tỷ Hâm Dung còn có tỷ phu của con cũng cố ý chạy về gặp con, con cũng thể để mọi người ăn cơm đúng chứ?” Ngoài mặt Liễu Tấn Lợi là khuyên, nhưng ra sớm cắn chặt răng.

      Nếu phải là Thần ngồi ở đây sớm tát cho Lan Yên cái rồi.

      Liễu Lan Yên cho mình là cái thá gì mà dám lên mặt với ?

      “Hơn nữa chỉ vì con trở về mà ta cố ý phân phó phòng bếp, bảo bọn họ dùng nguyên liệu thượng hạng nhất, tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn cho con đó.” Liễu Tấn Lợi đặc biệt ra nước cờ mà chú tâm chuẩn bị, ngoài mặt là vì nghênh đón Liễu Lan Yên, nhưng thực tế chính là vì đón tiếp nịnh bợ Thần.

      Ai mà biết, bây giờ người Thần thương nhất chính là Liễu Lan Yên, dỗ tốt được Liễu Lan Yên Thần cũng vui vẻ.

      Nếu Thần ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng, Liễu Lan Yên xứng đáng được đối xử như thế này sao?

      “Các người ăn , tôi đói bụng.” Giống như là cảm thấy trong lời của Liễu Tấn Lợi có ý tốt, Liễu Lan Yên co rúm lại nhìn Thần ở bên cạnh, tìm kiếm cảm giác an toàn.

      Này có phần là đùa giỡn để cho người ngoài nhìn, còn phần là Liễu Lan Yên xuất phát từ bản năng mà dựa vào Thần.

      sớm biết Liễu phủ lần này có bẫy rập, đối với bọn họ mà , chẳng qua chỉ là bất biến ứng vạn biến mà thôi.

      “Hôm nay may mắn được gặp Tôn chủ đại nhân, đúng là vinh hạnh của Tần Minh.” Theo giọng sang sảng, nam tử vạn vỡ vào đại sảnh.

      Quần áo vừa vặn dán chặt vào cơ thể lực lưỡng của , có thể thấy được từng khối bắp thịt cuồn cuộn kia, vóc người hơi thô chút, giơ tay nhấc chân đều mang sát khí nhàn nhạt, liếc mắt cái là có thể nhìn ra đây là chiến tướng cửu kinh sa trường.

      Trong tay biết dính bao nhiêu máu tươi, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang làm cho người ta có loại cảm giác đau như cắt giống như bị gió đao sắc bén quét qua, cả người giống như là thanh đại đao dính máu tươi, luồng sát khí ra ở trước mắt người đời.

      “Chiến tướng Ma giới Tần Minh tham kiến Tôn chủ đại nhân.” Đối với thần của Giới dù là chiến tướng Ma giới Tần Minh cũng phải quỳ lạy hành đại lễ.

      Thần gật đầu ra hiệu Tần Minh đứng dậy.

      Sau khi lần lượt chào hỏi mọi người bên cạnh, Tần Minh mới ngồi xuống, bây giờ khí bên trong đại sảnh Liễu phủ rất là quái dị.

      Bên trong có thần của Giới, có Vương gia của Giới, còn có chiến tướng của Ma giới tiếng tăm lừng lẫy, tuy ngoài mặt Ma giới và Giới có các loại quen biết lui tới, thậm chí là các loại quan hệ kết thân.

      Nhưng mà, ai cũng biết, ở trong bóng tối, giữa hai giới vẫn luôn có ám lưu, dũng động.

      Mọi người trong Ma giới đều là người tu luyện điên cuồng, đối với linh khí trong trời đất có nhu cầu cực lớn.

      Giới, bởi vì Thần tạo ra lá chắn bảo vệ mà trừ Tiên giới ra trong Giới là có linh khí đất trời dồi dào nhất.

      Cho nên người của Ma giới có suy nghĩ muốn đánh chiếm Giới mới là lạ.

      “Phu nhân Hâm Nhã của ta nhờ Tôn chủ đại nhân chiêu đãi, hôm nay cũng nên trở lại.” Tần Minh hỏi thẳng vào trọng điểm.

      Tần Minh hỏi xong, cũng nghe thấy Thần trả lời, hơi nhịn được cau mày.

      đương nhiên biết địa vị của Thần ở Giới, nhưng ngay cả trả lời cũng khinh thường, như vậy có phải là có chút quá đáng hay ?
      Last edited by a moderator: 14/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :