1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 77.6 :

      "Hiểu được những thứ phức tạp mới có thể giữ cho mình đơn giản.

      [​IMG]
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 78.1

      Editor: Tiểu Ngữ.

      Beta: tyvybutchi.


      “Tôn chủ…” Bành Trăn nghi ngờ hỏi khẽ, tình huống vừa rồi, làm sao nhìn ra tính toán kế sách tinh khôn của Liễu Lan Yên chứ, nhưng mà…)

      Sau đó, Bành Trăn nhớ lại những lời công kích “Liễu Hâm Nhã”, có chút hiểu ý của tôn chủ rồi.)

      “Liễu nương tu luyện là sức mạnh ánh sáng cho nên cần phải giữ vững tâm mới là quan trọng nhất. “Liễu Hâm Nhã” kia ngừng dùng lời để công kích Liễu nương, trong lòng của Liễu nương ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.”)

      Bạch Trăn tự nhận lời này là rất khách sáo.

      ra cảm thấy mức độ phát run của thân thể Liễu Lan Yên lừa được bất kì người nào, nàng bị “Liễu Hâm Nhã” kích thích.)

      Tâm tình bị ảnh hưởng đương nhiên sức mạnh cũng giảm bớt nhiều.

      Lúc ấy, lo lắng phải là bọn họ có thể đánh thắng hay mà là sợ xuất tổn thương.)

      Trong lòng bực bội, đúng là bực bội, vì sao Liễu Lan Yên tin tưởng tôn chủ?

      Tôn chủ đối xử với nàng tốt như vậy, thậm chí tôn chủ còn hận thể moi trái tim ra giao cho nàng, tại sao nàng có thể tùy tiện nghe lời bậy bạ của người khác mà hoài nghi tôn chủ, khiến tâm tình bị ảnh hưởng?)

      Tâm tình bị quấy nhiễu chính là hoài nghi tôn chủ.

      tin tất cả những gì tôn chủ làm nghĩa là nàng tin lời “Liễu Hâm Nhã” , nàng hoài nghi những gì tôn chủ làm đều là lợi dụng nàng.)

      Tại sao nàng có thể nghi ngờ tôn chủ lợi dụng nàng?

      Trong lời của Bành Trăn hề có ý chỉ trích, nhưng Thần có thể hiểu ý trong lời của Bành Trăn sao?)

      Lòng trung thành của Bành Trăn đối với , từ trước tới nay, chưa từng hoài nghi.

      Về phần Bành Trăn nghĩ như vậy về Liễu Lan Yên…)

      “Làm sao ngươi biết Lan Yên bị ảnh hưởng?” Thần hơi dựa người, nhàng hỏi.

      Bây giờ trạng thái vô lực kéo dài khoảng thời gian ngắn, chờ nó trôi qua tốt rồi.

      Tâm tình Bành Trăn rất phức tạp liếc nhìn Thần cái, tôn chủ muốn chấp nhận hay là làm sao, ràng mọi chuyện đều bày ra ở trước mắt hết sức ràng, tôn chủ lại nhìn thấy sao?)

      “Tôn chủ, ngài nghỉ ngơi .” Sau cùng, Bành Trăn lựa chọn im lặng chuyện.

      Chuyện này, trong lòng tôn chủ chắc chắn biết chỉ là muốn tiếp nhận hoặc là muốn đối mặt thôi.

      Nếu như vậy, còn ở bên cạnh gì nữa?)

      Chỉ cần tôn chủ thích là tốt rồi.

      Câu trả lời của Bành Trăn chọc cười Thần, vì thân thể của có chút sức lực nào, nụ cười cũng nhợt nhạt, nhưng nở nụ cười.)

      “Bành Trăn, Lan Yên cố hết sức rồi.” Thần thử từ từ hít thở sâu, cố gắng đè sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể xuống, như vậy mới thuận lợi để cho trò chuyện.

      Bành Trăn gì, bây giờ biết nên cái gì cho phải.

      Nếu tôn chủ lựa chọn tự mình lừa mình, vậy cần gì phải vạch trần?

      Chỉ cần tôn chủ hài lòng là được.

      “Lan Yên phát run phải là vì lòng của nàng bị quấy nhiễu mà là vì nàng huy động sức mạnh.” Thần biết Bành Trăn nghĩ gì, nhưng có khuyên giải Bành Trăn, chỉ là chậm rãi ra tình huống : “Lẽ nào ngươi chú ý tới mặt hồ phía sau dao động?”
      Thần như vậy, Bành Trăn mới cẩn thận nhớ lại tình huống khi đó, hình như nghe thấy thanh dao động

      của hồ nước.
      Lúc đó, cho là do quá mức yên lặng nên mới nghe được thanh của hồ nước, bây giờ nhớ lại, dường như giống.)

      “Khi đó nếu phải ta ra tay, tất nhiên Lan Yên cũng ra tay… ) Chẳng qua là…” Thần tới đây liền dừng lại, đều phải là thể mà vì sức mạnh của tiêu hao quá nhiều, cần phải nghĩ ngơi dưỡng sức nhiều hơn.

      Bành Trăn cẩn thận nhớ lại, nhớ lại thanh của mặt nước mà mình nghe được, khi đó phải đúng lúc “Liễu Hâm Nhã” tránh né đòn công kích của tôn chủ sao), lúc đó phải Họa Thủy Đông đánh về phía Liễu Lan Yên sao?

      “Ngươi cũng thấy đó, Lan Yên điều động chính là tinh linh nước, trong giai đoạn đầu nàng thể mượn sức mạnh từ hồ nước lớn ở xung quanh, trái lại nàng nên điều động sử dụng tinh linh nước trong rừng cây…” (TiểuNgữ.dien.dan.le.quy.don) Thần , nhiều sức khỏe của chịu nổi.

      Bành Trăn phải người ngu ngốc, lập tức hiểu được, tiếp lời: “Liễu nương sử dụng tinh linh nước từ trong hồ nước mang đến gánh nặng rất lớn cho nàng sao?”

      xong, Bành Trăn cân nhắc suy nghĩ kĩ lại cảm thấy đúng: “Sử dụng tinh linh nước trong rừng cây khó hơn ở hồ nước sao?”
      tóm lại, sử dụng tinh linh nước trong hồ nước dễ dàng hơn chút, )suy cho cùng hút nước từ trong hồ nước để sử dụng tinh linh nước vẫn dễ dàng hơn nhiều.

      Sử dụng tinh linh nước từ trong rừng cây, muốn hấp thu nước từ cây và lá, trong khí để tinh luyện ra, nhìn như thế nào cũng thấy sử dụng tinh linh nước từ hồ nước dễ hơn chút.

      Lúc Bành Trăn hỏi vấn đề này xong, bản thân cũng cảm thấy đúng.

      Nếu như vậy Liễu Lan Yên cũng cần bỏ gần cầu xa.

      hồ nước lớn bày ra ở trước mắt lại dùng, trái lại tốn công tới chỗ khác để tinh luyện, có kẻ tu luyện nào ngu xuẩn như vậy.

      Nếu là như vậy, vứt cái ý nghĩ này liền chỉ còn khả năng.

      “Sức mạnh của Liễu nương vẫn chưa được kiểm soát hoàn toàn.” Bành Trăn kêu lên, ra câu đầu câu sau liền dễ dàng hơn: “Nếu nàng ấy sử dụng nước trong hồ để tinh chế tinh linh nước, thể khống chế được

      “Hẳn là vậy…”
      ) Thần khẽ, hơi thở hổn hển, chứng tỏ vừa rồi sử dụng sức mạnh mang tới gánh nặng rất lớn cho :
      “Cụ thể ra sao ta hiểu .”

      chỉ thấy Liễu Lan Yên ngừng phát run, phải vì sợ cũng phải vì tâm tình bị quấy nhiễu, mà là vì nàng sử dụng sức mạnh vượt xa năng lực chịu đựng của bản thân, thế nên mới xuất tình huống loại này.

      Tại sao phải ra tay?

      Nếu hoàn toàn giao cho Liễu Lan Yên để nàng đối mặt mình, tin tưởng, Lan Yên tuyệt đối có thể chịu đựng tiếp.

      Cái gọi là gió lốc màu đen của Ma giới, Liễu Lan Yên cũng có thể đối mặt, bởi vì khi đó nàng chuẩn bị ra tay, )bằng thân thể run dữ dội như vậy.

      Nguyên nhân để cho Liễu Lan Yên ra chính là gánh nổi hậu quả kia.

      sợ, sợ lúc Liễu Lan Yên ra tay gặp phải hậu quả đáng sợ, nàng bị thương nặng hoặc là… chết.)

      có thể cảm giác được Liễu Lan Yên còn chưa khôi phục lại kí ức, nhưng tâm ý của nàng đối với vẫn thay đổi.)

      Nếu có thể, Liễu Lan Yên tuyệt đối để cho phát ra nàng chịu đựng được loại sức mạnh này.

      Tính cách của Liễu Lan Yên nàng luôn mạnh mẽ như thế, tuyệt đối tỏ ra yếu đuối để buộc ra

      Cho nên, cái loại run rẩy này tuyệt đối là kết quả do nàng khắc chế.

      thể tượng tượng được, Liễu Lan Yên liều mình khắc chế mà còn run rẩy như vậy, lúc đó nàng thừa nhận sức mạnh khủng bố biết bao.

      May là ra tay, nếu hậu quả kia, e rằng cách nào tiếp nhận nổi.

      ra là vậy.

      Bành Trăn thầm thở dài hơi, xem ra Liễu Lan Yên cũng có đối xử thờ ơ với tôn chủ lắm, làm hại vẫn thấp thỏm lo lắng tôn chủ giao tình cảm cho sai người.

      “Tôn chủ, người nghỉ ngơi cho tốt, chuyện phía sau được an bài thỏa đáng.” Tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, liền chuẩn bị lui ra ngoài, để cho tôn chủ nghỉ ngơi điều tức.

      “Ừ.” Hơi thở Thần hơi mỏng manh,) lập tức phân phó : “Sau giờ ngọ ngày mai, cho Lan Yên biết vẫn phải tu luyện.”

      “Tu luyện?” Lời của Thần khiến cho Banh Trăn kinh sợ rồi. Tối nay tôn chủ suy yếu tới như vậy, vì sao ngày mai còn muốn giúp Liễu Lan Yên tu tập linh khí trong thiên địa để tu luyện.

      Tôn chủ điên rồi phải ?

      Thân thể phải là để chà đạp như vậy?

      ý nghĩ lên trong đầu Bành Trăn, khiến đều nuốt những lời muốn ra khỏi miệng vào lòng, khom người hành lễ, lên tiếng: “.”

      Sau khi xong, lui ra ngoài, đóng cửa lại.
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 78.2

      Editor: Tiểu Ngữ

      Beta:Tyvybutchi

      Rời khỏi phòng ngủ của tôn chủ, Bành Trăn cố ý tiêu sái đến phòng Liễu Lan Yên, cẩn thận dò xét, nếu như Liễu Lan Yên có vấn đề, cũng thuận tiện xử lí.


      Dạo bước vòng, Bành Trăn lặng lẽ rời . Trong phòng ngủ, Liễu Lan Yên cuộn mình trong chăn ngủ say.


      Đêm nay, chủ nhân của Vô Trần Cư và Liễu Lan Yên hai nhân vật quan trọng nhất đều ngủ rất ngon.

      Bành Trăn mang theo người của Vô Trần Cư triệt để tẩy sạch Ưu Mê Thảo, cùng với tất cả dấu vết mà Liễu Hâm Nhã để lại.


      Về phần làm sao để dò xét, làm sao để truy lùng, loại chuyện này
      Bành Trăn có rất nhiều kinh nghiệm.

      Để Liễu Hâm Nhã bỏ chạy, đúng lúc dựa vào con đường này để điều tra, biết đâu bọn họ có thể tra xét ra nhiều thứ hơn.


      Trong bóng đêm, Vô Trần Cư bắt đầu kế hoạch trả thù, ai có thể ở trong Vô Trần Cư quấy rối mà trả giá lớn.


      Nếu phải vì dẫn dụ thế lực đằng sau Liễu Hâm Nhã lộ mặt, khi Liễu Hâm Nhã bước vào Vô Trần Cư, chẳng khác nào ả ta bước vào Quỷ Môn Quan.


      Ngày tiếp theo, Thần vẫn thức dậy như thường lệ, trải qua đêm điều tức, sức mạnh phản phệ trong cơ thể bị đè xuống,
      còn cảm giác khí huyết sôi trào nữa, hết thảy đều khôi phục như bình thường.

      Còn Liễu Lan Yên nàng vẫn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới mơ mơ màng màng thức dậy,
      nha hoàn chờ nàng thức dậy để hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu cũng xém ngủ gục.

      “Tiểu thư?” Nghe trong phòng có tiếng động, nha hoàn giữ cửa xác định hỏi thử.


      “Ừm, vào .” Ánh mắt Liễu Lan Yên mơ màng, giọng khàn khàn vang lên, nha hoàn giữ cửa vào đúng lúc nhìn thấy Liễu Lan Yên còn ôm chăn, bộ dạng ngái ngủ ngồi giường, lừ đừ nhìn nàng.

      “Tiểu thư muốn rửa mặt chải đầu hay là ngủ thêm chút nữa?”
      Nha hoàn hỏi ý kiến, nàng thấy bộ dạng của Liễu Lan Yên hình như vẫn chưa tỉnh ngủ.

      cần, nên dậy rồi.” Liễu Lan Yên lười biếng đánh cái ngáp to, còn thấp giọng lầu bầu câu: “Đói bụng nên dậy ăn cơm.”


      Tay nha hoàn cầm khay đựng quần áo sạch run lên cái, suýt chút nữa làm rớt quần áo xuống đất, té ra phải nàng ấy tỉnh ngủ, mà là đói nên tỉnh.

      Điều chỉnh lại xong tâm tình của mình, nha hoàn hầu hạ Liễu Lan Yên rửa mặt,
      thay quần áo, sau đó : “Bây giờ tiểu thư muốn dùng bữa chưa ạ?”

      “Sư phụ đâu?” Sau khi rửa mặt xong, sâu ngủ trong người nàng mới bị tống cổ . Liễu Lan Yên kì quái hỏi.


      Trước đây nàng đều ăn cơm chung với Thần, sao hôm nay có ở đây?

      “Tôn chủ tu luyện rồi, tôn chủ ra lệnh, chờ tiểu thư dùng cơm trưa xong, liền qua cùng nhau tu luyện.” Nha hoàn thà hồi báo lại.


      Liễu Lan Yên gật đầu: “À! Biết rồi. Ăn thôi.”

      “Dạ.” Nha hoàn hành lễ, ra ngoài truyền lệnh xuống. Đương nhiên nàng nhìn thấy ánh mắt của Liễu Lan Yên lóe lên hào quang suy nghĩ.

      Bữa trưa vẫn như cũ, đều là những món ăn dinh dưỡng mà nàng thích, nhưng Thần ngồi bên cạnh,
      mùi vị của món ăn cũng bị giảm xuống mấy phần, làm Liễu Lan Yên ăn thấy ngon.

      Liễu Lan Yên bĩu môi, tùy tiện ăn ít rồi để chon ha hoàn bưng xuống, dọn dẹp chút mới đến chỗ tu luyện mỗi ngày tìm Thần.

      Ở trong Vô Trần Cư, Liễu Lan Yên muốn đâu tới đó, có người dám ngăn cản bước chân của nàng.

      Đương nhiên, vẫn có người thầm theo dõi Liễu Lan Yên,
      chỉ vì sợ nàng có nguy hiểm mà thôi.

      Đến đình trong khu rừng,
      Thần ngồi xếp bằng ở đó cảm nhận được Liễu Lan Yến đến, chậm rãi mở hai mắt, nhìn nàng, từ từ nở nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt tuyệt mĩ mỉm cười.

      bộ bạch y thắng tuyết, xung quanh tràn ngập thiên địa linh khí, khói mây dày đặc, nụ cười tao nhã khuynh thành như vậy khiến Liễu Lan Yên thất thần lát.
      Trái tim nặng nề nhảy dựng, gò má lây nhiễm nhiệt độ quen thuộc.

      Nàng cúi đầu thầm mắng tiếng, đáng chết, lớn lên đẹp như vậy để làm gì chứ?

      Nàng cảm thấy tim mình đập rộn lên, là đáng ghét!

      Còn nữa, lớn lên nghiệt rồi, có chuyện gì còn cười loạn để làm chi?

      Quá đáng!

      Liễu Lan Yên ngừng thầm oán, trong đình nghỉ mát,
      Thần hiểu gì hết nhìn Liễu Lan Yên, thấy gò má nàng đột nhiên đỏ ửng lên, nhìn nàng tự kiều tự sân.

      Thần chớp mắt khó hiểu, nàng làm sao vậy?

      Vì sao vẻ mặt lại kì quái như vậy?
      Làm đoán ra ý nghĩ của nàng.

      Lúc Thần suy nghĩ, nụ cười môi cũng dần biến mất, rơi vào trong nghi hoặc.

      Nhìn bộ mặt vừa nãy còn cười đến hại nước hại dân bây giờ “Dại ra”, trong lòng Liễu Lan Yên cảm thấy thoải mái hơn.
      Như vậy mới đúng chứ.

      đại nam nhân lớn lên đẹp như vậy để làm gì?

      Hại tim nàng đập rộn lên, người xấu!

      “Sư phụ, tu luyện à?” Thu hồi tâm tình kì quái, Liễu Lan Yên cười híp mắt tới, hướng bên cạnh ngồi xuống.

      “Ừ, tu luyện.” Thần chần chừ gật đầu.
      vẫn còn suy nghĩ, ban nãy Liễu Lan Yên rốt cuộc nghĩ những gì.

      Nhưng mà, dường như lòng dạ của nữ nhân dễ đoán.

      ràng, lúc nãy còn u sầu, bây giờ lại đột nhiên vui vẻ.
      Trong đầu nữ nhân này suy nghĩ gì thế?

      “Tu luyện.” Liễu Lan
      [​IMG]
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :