1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76.6:

      “Hừ.” Phản ứng của Liễu Lan Yên lại là trực tiếp hừ lạnh, loại vấn đề này quá ngu xuẩn, nàng căn bản thèm trả lời.

      Cũng may “Liễu Hâm Nhã” cũng giận, cười ha hả : “Sở dĩ Tôn chủ được xưng là Thần, đó là bởi vì là Thần Hộ Mệnh của Giới. Có Giới trấn giữ, ai dám xâm phạm?”

      “Ngươi là lời trăn trối trước lúc chết sao?” Liễu Lan Yên nhịn được hỏi, lại đống lời vô nghĩa ai cũng biết làm gì?

      Đây đều là chuyện ai ai cũng biết, muốn trì hoãn thời gian sao?

      “Liễu Lan Yên, ngươi là ngu hay là chưa muốn đối mặt?” “Liễu Hâm Nhã” cười quái dị vào trọng điểm. “Cây cao chịu gió lớn, làm Thần Hộ Mệnh của Giới, Tôn chủ hưởng thụ kính ngưỡng cực cao đồng thời cũng gánh vác nguy hiểm cực lớn.”

      “Kẻ muốn trừ khử có cả khối người.” “Liễn Hâm Nhã” xong nhanh chóng nhìn sang Thần, sau đó tiếp, “Ngươi chính là nhân vật mấu chốt trong đó.”

      Nhìn thấy Liễu Lan Yên dấu vết hơi nhíu đôi mày thanh tú, “Liễu Hâm Nhã” lập tức rèn sắt khi còn nóng : “Có thực lực mạnh như thế này nhưng người khác lại biết. Đối với Tôn chủ mà , ngươi là vũ khí bí mật của .”

      Lúc này tốc độ của “Liễu Hâm Nhã” tăng nhanh, có chút hùng hổ dọa người: “Muốn đối phó Giới, tất nhiên phải trừ Thần Hộ Mệnh của Giới trước -- Thần. Ai cũng ngu đến mức trực tiếp cùng Thần đối địch, mà lúc này đây, ngươi lại vừa vặn xuất , được Thần, được mọi người trong Giới kính ngưỡng, Tôn chủ cao cao tại thượng lại cưng chiều người như châu như bảo.”

      “Phàm là người có chút đầu óc liền hiểu, ngươi là nhược điểm của Tôn chủ. Bắt được ngươi, dùng ngươi để đối phó Tôn chủ, chẳng phải là làm ít công to, dễ dàng?” “Liễu Hâm Nhã” vừa , vừa hài lòng nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt Liễu Lan Yên, hiển nhiên tinh thần của nàng loạn.

      Chỉ cần tinh thần của nàng vừa loạn, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay, nắm chắc phần thắng hơn.

      “Người xấu xa vĩnh viễn chỉ có loại ý nghĩ xấu xa này.” Liễu Lan Yên hừ lạnh tiếng, khinh thường nhìn “Liễu Hâm Nhã” bằng nửa con mắt, “Nếu là lợi dụng ta, sư phụ cần gì phải tới đây?”

      “Ha ha…” Nghe được Liễu Lan Yên chất vấn, “Liễu Hâm Nhã” ngửa đầu cười lớn, giống như là nghe được chuyện gì buồn cười đến kiềm chế được.

      “Liễu Lan Yên à Liễu Lan Yên, người là quá ngây thờ rồi.” “Liễu Hâm Nhã” đưa ngón tay chỉ vào Liễu Lan Yên, “Làm sao chúng ta có thể sắp xếp chỉ phong bế có gian này chứ, ngươi cho rằng những nơi khác của Vô Trần cư chúng ta có chuẩn bị sao?”

      “Giờ hợi, là thời khắc Tôn chủ suy yếu nhất. ở lại bên ngoài, đối mặt với biết bao nhiêu là kẻ địch nguy hiểm mà lại còn tới đây bảo vệ ngươi sao?” “Liễu Hâm Nhã” vừa cười lớn vừa lời tàn nhẫn nhất đời.

      “Tôn chủ tới đây, phải ngươi chính là rất cảm động sao? Phấn đấu quên mình đỡ tất cả?” “Liễu Hâm Nhã” ác độc xong, từng câu từng chữ cũng muốn hóa thành lưỡi dao sắc bén cắt lấy máu thịt Liễu Lan Yên.

      “Ngươi giấu giếm thực lực, đương nhiên là có nỗi khổ tâm riêng của ngươi, cuối cùng còn phải là bại lộ? Tôn chủ hổ là Tôn chủ, tất cả mọi chuyện đều ở trong kế hoạch của .”

      “Loại suy nghĩ này của ngươi có chứng cứ sao?” Liễu Lan Yên bình tĩnh xong, giống như căn bản cũng có bị lời “Liễu Hâm Nhã” làm dao động, chỉ là với “Liễu Hâm Nhã” nghiêm túc tỉ mỉ quan sát từng cử động của Liễu Lan Yên, làm sao mà phát ống tay áo của nàng hơi đong đưa, là tay của nàng run rẩy chứ.

      Xem ra phản ứng của nàng tuyệt đối bình tĩnh như trong lời của nàng, lòng của Liễu Lan Yên, vẫn là bị rối loạn rồi.

      “Có phải chỉ là suy đoán hay , trong lòng của ngươi hiểu,” “Liễu Hâm Nhã” ngừng cố gắng, nhất định phải đảo loạn tinh thần của Liễu Lan Yên, sau đó bắt Thần, đây là nhiệm vụ tối cao của , chỉ có thể thành công, tuyệt đối cho phép thất bại.

      “Liễu Lan Yên, ngươi nên hiểu. Nếu Tôn chủ là như biểu bình thường sủng ái ngươi, nên biểu ràng như vậy. nên biết kẻ địch của có bao nhiêu, nếu là thương ngươi lòng nên bảo vệ ngươi tốt, giấu , nên ở trước mặt người ngoài biểu lộ ra dù là chút.”

      “Chỉ có như vậy, mới là thương .”

      “Liễu Hâm Nhã” càng giọng càng lạnh, trong lòng lại càng vui mừng, bởi vì thấy được ống tay áo Liễu Lan Yên buông xuống lay động càng lúc càng kịch liệt, kế công tâm của lấy được hiệu quả cần.
      Last edited: 7/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybuchi.

      Chương 76.7:

      "Cha mẹ ngươi bỏ mình, luân lạc làm nhi, ngươi cho rằng tìm được núi dựa, tìm được ấm áp sao? Tỉnh ngộ , Liễu Lan Yên, đây tất cả đều là giả tạo. Ngươi chẳng qua chỉ là con cờ trong tay Tôn chủ, là con cờ dùng làm bia đỡ đạn vào thời khắc nguy hiểm."

      "Câm miệng!" Liễu Lan Yên rống to, từng chữ từng chữ từ giữa kẽ răng nặn ra, mang theo sát khí khát máu, tử khí lạnh lẽo như dâng lên từ 9 tầng địa ngục, "Đừng có bản thân chịu nổi liền muốn làm người khác cũng giống như ngươi !"

      " sao? Trong lòng ngươi muốn như vậy sao?" "Liễu Hâm Nhã" cười lạnh tiếp tục nhìn Liễu Lan Yên, lúc này rất xác định tâm trạng của Liễu Lan Yên tuyệt đối đại loạn, đến lúc rồi.

      "Liễu nương, đừng nghe hưu vượn!" Bành Trăn cảm thấy tình hình ổn, liền vội vàng hô to, phát thân thể Liễu Lan Yên run nhè , thế nào có cảm giác giống như tẩu hỏa nhập ma?

      "Liễu nương, và Tôn chủ trước, nơi
      Chọc nhầm nam nhân nghiệt 76.7


      Này giao cho ta!” Bành Trăn quyết định nhanh chóng .

      Tuy thể thắng được người trước mắt, nhưng liều chết kéo dài nửa khắc có vấn đề, chỉ cần cùng người của Vô Trần cư hợp lực Tôn chủ và Liễu Lan Yên gặp nguy hiểm.

      “Muốn chạy? Muộn rồi!” Liễu Hâm Nhã trầm cười, hướng về phía Liễu Lan Yên , “Liễu Lan Yên, còn tránh ra, vì mình ngươi mà bắt mọi người liều mạng, đáng giá

      xong, biết niệm chú gì mà trăng sáng đỉnh đầu đột nhiên chuyển thành màu đỏ như máu, màu đỏ đó giống như máu tươi muốn xuống, trong bầu trời đên biết từ nơi nào bay tới đám mây màu đen kịt, nhanh chóng che khuất ánh trăng đỏ như máu cực kỳ chặt chẽ.

      sức mạnh cường hãn, so với tất cả sức mạnh vừa rồi mạnh hơn gấp mấy lần bỗng chốc tuôn ra nhanh chóng tràn ngập giữa thiên địa.

      Sức mạnh quá mức mạnh mẽ, ngay cả biên giới của gian phong bế này cũng truyền đến thanh rắc rắc, tựa như có lẽ thể chịu đựng nổi sức mạnh này, tùy thời đều có thể bể tan tành.

      Bên môi “Liễu Hâm Nhã” lộ ra nụ cười gian kế như ý, có thể cảm nhận được Liễu Lan Yên muốn cùng chống đỡ, thế nhưng vừa rồi nàng bị mấy lời làm nhiễu loạn tâm thần, nên ngay cả sức mạnh nàng ngưng tụ cũng thuần túy, thậm chí tùy thời đều có thể tiêu tán.

      “Chịu chết .” “Liễu Hâm Nhã” kêu to, cánh tay giơ lên cao, trận gió lốc màu đen cuồng bạo ngưng tụ từ bàn tay , theo bàn tay đột nhiên lật xuống, gió lốc màu đen gào thét đánh về phía Liễu Lan Yên cùng với Thần ở sau lưng Bành Trăn.

      Bành Trăn hề nghĩ ngợi xông về phía trước, chặn được kích này nhưng tuyệt đối cũng thể để cho Liễu Lan yên bị thương, nàng là bảo bối trong lòng Tôn chủ a.

      “Liễu Hâm Nhã hả hê cuồng tiếu, bọn họ sắp xếp nhiều năm như vậy rốt cuộc đêm nay cũng thực được rồi.

      Gió lốc cuốn Liễu Lan Yên và Thần vào trong đó, bắt bọn họ .

      Cuồng phong gào thét, sức mạnh càn quét bốn phương, mặt đất bên hồ nhanh chóng rạn nứt, từng đạo vết rách giống như mạng nhện lan ra, vết nứt sâu hơn trượng, trong nháy mắt cuốn lên đầy bùn đất ẩm ướt.

      Nếu là con người bị cuốn và dù là thực lực của Liễu Lan Yên như vậy, chỉ sợ cũng là bó tay hết cách.

      Khi “Liễu Hâm Nhã” gần thành công màn xuất àm cho trái tim chợt dừng.

      Gió lốc màu đen, sức mạnh khủng bố đến mức thiếu chút nữa hủy hoại gian phong bế thế nhưng đột ngột ngừng lại, trận gió lốc cũng đứng yên, ngay cả cát đá bị gió lốc mang theo cũng đều dừng lại ở giữa trung, đây, đây à khung cảnh quỷ dị cỡ nào.

      “Liễu Hâm Nhã” đờ đẫn nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Thần vẫn ngồi tảng đá lớn đưa ra bàn tay hoàn mỹ như chạm ngọc mài, đầu ngón trỏ phiếm ánh sáng trong suốt, như ảo như mộng.

      Chỉ là ngón tay nhưng sức mạnh của ngón tay kia liền kinh khủng đến mức khiến cho gió lốc màu đen dừng lại tại chỗ.

      Gió ngừng, cát (đứng) yên, trời đất hoàn toàn yên tĩnh.

      “Bổn tôn sủng ái người, cần lén lút giấu diếm.” Thần nhàn nhạt mở miệng, mặt vẫn là nụ cười thanh nhã như gió xuân tháng ba làm cả người “Liễu Hâm Nhã” phát rét, máu chảy ngược lên não.

      “Sủng ái chính là sủng ái, bổn tôn chính là muốn thiên hạ ai ai cũng biết, ai mới là người quan trọng nhất của bổn tôn.” Giọng Thần lớn, nhưng từng chữ lại ràng năng rất có khí phách, lớn tiếng tuyên bố tâm ý của .

      “Liễu Hâm Nhã” đột nhiên nghe được tiếng lặp cặp, thanh kia cẩn thận nghe kỹ mới phát là răng và răng dưới của run rẩy đập vào nhau nên phát ra tiếng động.

      Bây giờ còn là sợ bình thường nữa, mà là hoảng sợ, cực kì hoảng sợ, sợ hãi nhìn Thần ở đối diện, nghe gingj thanh nhã của Thần vang lên.

      “Giờ hơi… có chuyện gì xảy ra sao?” Thần nhàng hỏi, ngón tay gảy , ánh sáng như ngọc nhanh chóng bay ra, biến mất ở bên trong gió lốc màu đen, sau đó… Gió lốc tan biến…

      cs trời băng địa liệt, có sấm sét vang dội, chiêu khủng bố kia, tất cả sức mạnh “Liễu Hâm Nhã” ngưng tụ vào gió lốc màu đen cứ như vậy yên lặng biến mất, giống như bông tuyết rơi đá, yên tĩnh tiêu tán vô hình, ngỡ như chưa từng xuất .

      Thần nâng khóe môi lên, nở nụ cười, nụ cười nhàng ấy thanh nhã làm sao, ôn hòa như thế, chỉ là, ở trong mắt “Liễu Hâm Nhã”, nụ cười kia lại giống như phủ đến đòi mạng, làm cho vạn phần hoảng sợ, toàn thân phát run.

      Đây, mới chính là sức mạnh của Tôn chủ.

      Sức mạnh của thần Giới!
      Last edited by a moderator: 12/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.1: đơngiản.

      Thần thu hồi cánh tay, ngón tay thon dàikhẽ đặt đầu gối, cười như cười nhìn“Liễu Hâm Nhã”, lời, cũng chỉlà yên lặng nhìn như vậy, khiến trong lòng“Liễu Hâm Nhã” run sợ, vô thức bắt đầu lui về phía sau. Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, bản năng nhận biết nguy hiểm cho biết, nêncách xa Thần, phải tận lực cách xa.

      Thần vội vàng, bình tĩnh nhìn .

      Đột nhiên biểu tình mặt "Liễu Hâm Nhã"cứng đờ, thân thể của bất động, phảihắn muốn động, mà là thể nhúcnhích được. “Liễu Hâm Nhã” hoảng sợ nhìn chằm chằm Thần nhàn nhã ngồi ở tảng đá lớn, "Liễu Hâm Nhã" cảm thấy hai chân của mình ngừng phát run, run rẩy liên tục.

      "Các ngươi cảm thấy kế hoạch do mình lập ra rất hoàn mỹ sao?" Thần thong thả hỏi.

      "Liễu Hâm Nhã" căn bản cũng biết trảlời thế nào, bây giờ nên gì đây?

      Vốn kế hoạch rất hoàn hảo, đột nhiên lại xuất Liễu Lan Yên, hại ra tay được.Vất vả lắm mới tìm được nhược điểm củaLiễu Lan Yên, sau khi nhiễu loạn tinh thần củanàng mới phát , tin tức mà bọn họ lấy được căn bản chính xác.

      Cái gì mà giờ hợi, cái gì mà Thần suy yếu, tất cả đều là giả.

      Vừa nãy toàn lực ra tay, lại bị Thần tùy tiện búng tay cái liền giải quyết. Cứngỡ rằng cái bẫy lần này hoàn hảo để bắt được Thần, đâu ngờ rằng, đến cuối cùngkết quả lại ngược lại, chính bọn họ lại rơi vào cái bẫy của chính mình, trở thành con mồi của Thần.

      Câu hỏi của Thần cũng chẳng mong nhậnđược câu trả lời, tự hỏi tự đáp mà gật đầu: "Kếhoạch của các ngươi đúng là rất hoàn mỹ."

      "Ở nơi góc tối tăm nhất của Vô Trần Cư có trồng Mê Ưu Thảo của Ma giới, phối hợp với kết giới này của các ngươi, đúng lúc là sẽkhông bị người bên ngoài phát , phươngpháp khá lắm." Thần mực khẳng địnhMa giới làm, chỉ là vào lúc này, khẳng định như vậy, hình như là giễu cợt chính xáchơn chút.

      Gương mặt "Liễu Hâm Nhã" trắng bệch nhìn Thần, giễu cợt : "Nhưng Tôn chủ đại nhân vẫn phát phải sao?" Muốn giễu cợt cứ thoải mái ra, nhục nhã bọnhọ như vậy để làm gì chứ?

      "Nếu phát được bổn tôn cũngkhông được gọi là Thần rồi." Thần như đó là chuyện đương nhiên, "Mê Ưu thảo có mùi vị đặc biệt như vậy, ngươi cảm thấy khứugiác của bổn tôn nhầm lẫn được sao?"

      Thần những lời này vẫn còn tốt, vừa như thế, khiến “Liễu Hâm Nhã”giận đến mức lỗ mũi thiếu chút nữa lệch .“Liễu Hâm Nhã” óan hận thầm mắng, ngoại trừ động vậtcực kỳ nhạy cảm với Mê Ưu Thảo ra cănbản ai có thể phát tồn tại củanó.

      Sở dĩ được gọi là Mê Ưu Thảo là vì trừ những đặc tính khác ra, quan trọng nhất chính làmột chữ “mê”. Chính là “Mê hoặc suy nghĩ”.

      Nếu bất chợt gặp Mê Ưu Thảo đường cũng chỉ thấy nó như cỏ dại mọc đầy ở ven đường mà thôi, ai cũng chú ý nhiều đến nó. Dù bọn họ là người của Ma giới cũngphải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể tìmđược Mê Ưu Thảo từ trong đám cỏ dại kia.

      Liễu Hâm Nhã làm theo chỉ thị của bọn họ, trồng Mê Ưu Thảo vào nơi mọc đầy cỏ, huốnghồ lại là hạt giống Mê Ưu Thảo, chỉ cần tới thời gian ngày là có thể mọc rễ nảy mầm, trộn lẫn vào bên trong đám cỏ dại, tuyệt đối có người chú ý đến.

      Liễu Hâm Nhã ở trong Vô Trần Cư thời gian dài như vậy, qua rất nhiều nơi, chỉ làvẩy hạt giống Mê Ưu Thảo mà thôi, làm sao lạibị người ta phát ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng "Liễu Hâm Nhã" đột nhiên lướt qua ý nghĩ cổ quái, Thầnnói Mê Ưu Thảo có mùi vị đặc biệt, chẳng lẽthật có thể ngửi thấy được mùi của Mê Ưu Thảo ư?

      Thần là người của Giới, đương nhiêncũng là , như vậy bản thể của rốt cuộc là cái gì?

      Là loại gì?

      Dĩ nhiên, vấn đề như vậy dù là cho tám lá gan cũng dám hỏi.

      Bây giờ cái gì cũng quan trọng, quantrọng là thể chết ở chỗ này được.

      "Liễu Hâm Nhã" nhìn Thần, trong lòng ngừng tính toán tình huống tối nay,hôm nay muốn nghĩ làm sao cóthể bắt Thần nữa rồi. Bây giờ có thể thoát mới là vấn đề quan trọng nhất.

      "Được, hay cho Tôn chủ đại nhân." "Liễu Hâm Nhã" nhìn chằm chằm Thần mà nghiến răng nghiến lợi, "Vậy mà lập ra cái bẫy này, chờ người đến nhảy vào. Có lẽ, cái tin tức giờ hợi đó cũng là Tôn chủ đại nhân cố ý tung ra phải ?"

      Đối mặt với câu hỏi dò xét của "Liễu Hâm Nhã", Thần cũng chỉ cười chứ ,nụ cười nhàn nhạt giống như tuyết mai lạnhlùng thanh nhã.

      Thần phản ứng, khiến "Liễu Hâm Nhã" căn bản biết phải làm sao, khônghiểu rốt cuộc bây giờ là tình huống gì nữa.
      Thần vẫn yên lặng nhìn "Liễu Hâm Nhã",sau đó chậm rãi giơ bàn tay lên, tia sáng như ngọc ngưng tụ ở đầu ngón tay.

      Ánh sáng nhàn nhạt, cũng phải hết sứcsáng ngời, mênh mông dưới bầu trời đêm giống như là Huỳnh Hỏa chi quang. Mờ mờ, nho , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt,tùy thời bị bao phủ bởi bầu trời đêm đen.

      Chỉ là, ánh sáng như vậy, lấp lánh như ngọc, bé nhưng tuyệt đối khiến người ta khôngdám bỏ qua.

      "Liễu Hâm Nhã" khẩn trương nhìn chằm chằm mấy điểm sáng này, còn đáng sợ hơn cả ác ma ở địa ngục, ràng có thể cảm thấy điểmánh sáng này truyền tới sức mạnh cường hãn trực tiếp nhốt lại, khiến cách nào thoát .

      Gió, nhàng thổi qua.Mặt hồ sónggợn lăn tăn, lá cây xào xạt vang lên.

      Thời gian giống như ngừng lại vào giây phútnày, tất cả chú ý lực đều tập trung ở mấy điểm huỳnh quang ánh sáng này của Thần.

      Thần nhàng cười, theo nụ cười củahắn, ngón tay khẽ búng, ánh huỳnh quang này liền vững vàng bay về phía "Liễu Hâm Nhã".

      Tốc độ cũng nhanh, chỉ là bình tĩnh bay về phía "Liễu Hâm Nhã", giống như ở nơi nàytrong bầu trời đêm có sợi tơ vô hình dẫn dắt, dẫn tia sáng về phía "Liễu Hâm Nhã".

      "Liễu Hâm Nhã" cố gắng điều động sức mạnhcủa mình, muốn tránh thoát, chỉ là, Thần khóa lại, căn bản thể nào cử động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh huỳnh quang bắn tới, từ từ lớn dần trong mắt , càng đếngần, giống như là lưỡi hái của tử thần từ từ cắt lấy tánh mạng của .

      Càng lúc càng gần, hô hấp của "Liễu Hâm Nhã"cũng càng dồn dập, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy rốt cuộc nổi lên màu máu, trong mắt hằn lên tia máu, con ngươi trừng lớn như muốnlồi ra. Tim đập thình thịch, căn bản thểnghe được những thanh khác, trong lỗ tai, trong đầu, tất cả đều chỉ nghe thấy tiếng tim đậpdồn dập.

      Nhìn tia sáng kia dần dần tiến lại gần, hô hấpcủa "Liễu Hâm Nhã" càng lúc càng nặng nề, rốtcuộc nhịn được, ngụm máu tươiphun ra ngoài.Màu máu cũng phải là đỏ tươi, mà là màu đỏ sậm như trúng độc, đỏ sậm rồi biến thành màu đen, nồng nồng dính dính giống nhưmực trong lọ, mơ hồ bốc ra mùi hôi thối,làm người ta buồn nôn.

      Vào thời khắc này "Liễu Hâm Nhã" đột nhiênphát ra tiếng thét thê lương, giống như là chim vào ban đêm bị kinh sợ mà bay loạn, người nào nghe được lông tơ đều dựng đứng.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.2:

      Ngoài dự đoán, đột nhiên "Liễu hâm nhã" tự dưng có thể cử động, ngay tại chỗ bóng dáng hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng di độngtới.

      công kích về phía Thần, cũngkhông phải là cố ý tránh né, mà là bóng dáng xẹt nhanh như tia chớp, đánh về phía LiễuLan Yên.

      Ai cũng ngờ "Liễu Hâm Nhã" lại có hànhđộng này, thế nhưng muốn Họa Thủy Đông Dẫn(*), muốn dẫn công kích về phía Liễu LanYên.

      (*Họa thủy đông dẫn: kẻ gây tai họa, mầm tai họa)

      "Tôn chủ đại nhân, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo người ngài quan tâm nhất cùng chết!" "Liễu Hâm Nhã" điên cuồng kêu to, trong nháy mắt, sức mạnh tăng lên đến cực kỳ khủng bố.

      Thần khẽ cau mày, hiển nhiên sức mạnhcủa "Liễu Hâm Nhã" vượt ngoài dự đoán củahắn.

      Cổ tay khẽ động, ngón tay thon dài búng nhẹmột cái, ánh sáng giữa trung đột ngột bay về hướng khác, tránh khỏi Liễu Lan Yên.

      Sức mạnh bộc phát của "Liễu Hâm Nhã" quá mức cường hãn, tốc độ cực nhanh, nếu muốncông kích , vạn lần thể.

      Bỗng chốc tốc độ của điểm sáng xanh này tăng lên, giống như ngôi sao băng, nếukhông phải là bị ngăn trở.

      Hai mắt Liễu Lan Yên hơi nheo lại, sức mạnhcủa "Liễu Hâm Nhã" khiến tóc dài của nàng tung bay, tung bay ở phía sau, quần áo liền bị nội lực ép dính sát người.

      Nếu là người khác, bị sức mạnh như thế áp tớiđã sớm chịu nổi mà lảo đảo lui về phíasau. Nhưng mà Liễu Lan Yên chỉ hơi híp mắt chút, mỉm cười nhìn "Liễu Hâm Nhã" càng ngày càng gần.

      Trong khí tràn ngập bầu khí khẩntrương cùng ngột ngạt.

      biết có phải quá mức an tĩnh hay ,thế nhưng có thể nghe được tiếng tiếng nước chảy mặt hồ vang lên.

      Ngày thường nếu như vậy làm cho người ta cảm thấy đó là thanh yên tĩnh, nhưng mà lúc này nghe thấy lại chỉ cảm thấybuồn bực.

      "Liễu Hâm Nhã" cười lớn, ngón tay cong thànhnăm đầu móng tay sắc nhọn, biết là bởivì đầy máu hay là bởi vì bị thương, mà ra màu máu đỏ tươi khác thường.

      “Liễu Hâm Nhã” tiến lên dùng toàn lực tóm lấy Liễu Lan Yên, trung lưu lại năm đạo tàn ảnh máu tươi ghê người.

      "Chết !" "Liễu Hâm Nhã" hét lớn tiếng,dốc hết toàn lực vào móng tay cắm về phíangực Lan Yên.Lần này nếu bị đâm trúng, trái tim của Liễu Lan Yên nhất định bị móc ra ngoài.

      Đối mặt với móng vuốt đỏ tươi gào thét tiến tới,Liễu Lan Yên chỉ nở nụ cười, định ngăn cản lại, nhưng hình như người kia muốn cho nàng có cơ hội thể .

      tia sáng nhu hòa như là ánh trăng, nhàng chắn trước mặt nàng, mỏng và mờ nhạtnhư thế, có cảm giác giống như vừa đụng vàoliền tan vỡ, nhưng lúc "Liễu Hâm Nhã" đâm tới,ngay cả rung cái cũng hề có.

      tiếng kêu thảm thiết mà thê lương phát ra từ miệng "Liễu Hâm Nhã", nhìn ngũ quan củahắn vặn vẹo, miệng há to, ngừng kêu la thảm thiết.

      Tia sáng mỏng như lụa kia vẫn hề bị dao động, mà "Liễu Hâm Nhã" lại ôm tay phảicủa mình nhảy lui về phía sau, sau đó tầngsương mù từ dưới đất bốc lên, tất cả thanhđều biến mất thấy gì nữa.

      "Chạy?" Phản ứng đầu tiên của Liễu Lan Yên chính là như thế.

      Tia sáng cợt nhả kia cũng biến mất theo lớp sương mù tiêu tán, đâu còn thấy bóng dáng của “Liễu Hâm Nhã” nữa.

      Xem ra mới vừa rồi chỉ công kích là phần, đồng thời cũng tính kế lấy tiến làm lùi, đimột nước cờ mạo hiểm để có đường lui.

      Vừa lúc "Liễu Hâm Nhã" biến mất, gianbị phong bế cũng đồng thời sụp đổ.

      "Bành Trăn." Thần nhàn nhạt phân phó.

      "" Bành Trăn lập tức lĩnh mệnh rời , người ở Vô Trần Cư cũng cần phải căn dặn, còn có "Liễu Hâm Nhã" làm ra chuyện như vậy, muốn sao?

      " có chuyện gì chứ?" câu hỏi lại đồng thời hai giọng , Thần và Liễu Lan Yên lại cùng hỏi câu.

      Thần nở nụ cười: "Nàng cảm thấy ta cóchuyện gì sao?"

      Hai hàng lông mày thanh tú của Liễu Lan Yên khẽ nhếch: "Ngươi cảm thấy ta yếu hơn ngươi sao?"

      Nhìn bộ dạng cam chịu yếu thế của Liễu Lan Yên, khiến cho Thần cưng chiều cười khẽ, đứng dậy tới, nhàng vỗ đầu vai LiễuLan Yên: " về nghỉ ngơi ."

      "Ngươi sớm nhìn ra Liễu Hâm Nhã được bình thường?" Liễu Lan Yên theo Thần trở về cũng có bất kỳ dị nghị gì, chỉ là thuận miệng hỏi chuyện của Liễu Hâm Nhãmà thôi.

      "Bề ngoài điều tra tình hình của Vô Trần Cư, thực ra lại bí mật làm mấy động tác ,nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được." Thầncũng hề để ý chuyện của Liễu Hâm Nhã,giải thích cho Liễu Lan Yên.

      "Nàng ta muốn tạo dấu hiệu giả, khiến ngườikhác hiểu lầm nàng ta muốn điều tra bố cụcphòng vệ của Vô Trần Cư. Nàng ta biết, người của Vô Trần Cư ai tin tưởng nàng ta.Nên lúc nàyLiễu Hâm Nhã mới tương kế tựu kế giả vờ điều tra, nếu nàng ta quá yên tĩnh ở Vô Trần Cư, ngược lại khiến người ta sinh nghi." Thần chẳng hề để ý .

      vẫn luôn quan sát Liễu Hâm Nhã, nên cũng chẳng sợ nàng ta lật trời.

      "Tương kế tựu kế?" Liễu Lan Yên im lặng nhìn Thần cái, Liễu Hâm Nhã tương kế tựu kế, lại bị Thần ở phía sau tương kế tựu kế lại.

      Cái này xen cái khác, là đủ mệt, giả dối vớigiả dối, mưu kế với mưu kế.

      "Giờ hợi có chuyện gì xảy ra?" Im lặng lát,Liễu Lan Yên đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Nghe thấy câu hỏi của Liễu Lan Yên, nhưngYêu Thần trả lời ngay, mà là dừng bước, nghiêm túc nhìn nàng.

      Ánh mắt chính là chăm chú như thế, bên trong chứa rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi Liễu Lan Yên thể phân biệt ràng, nhiều đến nỗikhiến nàng thể chịu nổi, hơi nóng xông ra ngoài mặt, cần soi gương cũng biết, hai gò má của nàng đỏ bừng. ra nàngcũng biết tại sao lại xấu hổ, chính làkhông giải thích được mà ngượng ngùng thôi.

      Đều là do Thần xấu xa này!

      Editor: Cẩm băng đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.3:

      Nghĩ tới đây, Liễu Lan Yên giận dữ nhìn chằm chằm Thần, trừng đến nỗi muốn xuyên thủng .

      lại nhìn nàng như vậy, đáng ghét, rất đáng ghét!

      Thần biết lúc này nên cười,nhưng nhịn được, phản ứng của Liễu Lan Yên là đáng .

      lâu rồi thấy dáng vẻ xấu hổ củanàng như vậy, nhịn được. Phụt tiếng bật cười, Thần lập tức hiểu ra, hỏng rồi.

      Liễu Lan Yên tức giận.

      Quả nhiên, vừa nghe thấy tiếng cười của ,Liễu Lan Yên đối diện lập tức tức giận nhìn chằm chằm, hai má khẽ phồng phồng trông đáng như thế, khiến nhịn đượcnghĩ muốn véo cái.

      "Á, ngươi làm gì đấy?" tiếng thét kinh hãi kéo thần trí của Thần trở về, mu bàn tay hơi đau mới khiến biết, sựmình làm như vậy, trực tiếp véo má của Liễu Lan Yên.

      "Ách… có gì…" Thần vội vàngbuông tay ra, vô tội giơ tay, bày tỏ hành độngvừa rồi của tuyệt đối phải là cố ý, chỉ là do kìm lòng được mà thôi.

      Liễu Lan Yên giận dữ nhìn hai mắt Thần,quyết định trước tiên ghi lại món nợ này rồi sau lại tính, tại có chuyện quan trọng hơn cần biết ràng: "Giờ hợi có chuyện gì xảy ra?"

      "Nàng cho rằng thế nào?" Thần cũng trực tiếp trả lời Liễu Lan Yên mà là cười hỏi nàng.

      Liễu Lan Yên hồ nghi nhìn Thần hồilâu, sau đó mới chậm rãi suy đoán: "Ngươi chủ động tiết lộ tin tức, để cho kẻ địch phát giácđược, ngươi muốn xửa lý hoàn toàn từng nhómmuốn đến gây rối?"

      "Cứ xem như là vậy ." Thần lấp lửng .

      "Xem như là vậy?" Liễu Lan Yên bất mãn nhíumày, đây là đáp án quỷ quái gì vậy?

      Thấy Liễu Lan Yên bất mãn, Thần cưngchìu cười, đưa tay nhàng vuốt ve tóc dàicủa nàng: "Muốn xem chút rốt cuộc là bên kia nhịn được muốn động thủ trước, sau đó mới tìm biện pháp xử lý chút."

      Câu trả lời của Thần khiến Liễu Lan Yên hài lòng, nếu tin tức này là do Thần cố ý thả ra ngoài, như vậy người có thể điều tra được tin tức này cũng cũng chỉ có mấy thế lựcmạnh nhất mà thôi.

      Nếu có thể điều tra được tin tức này, như vậychuyện có người đến tập kích, bọn họ thểnào tra được.

      Cho nên , hành động lần này của Thần cũng phải muốn tiêu diệt lần nhữngngười đó mà là để tìm ra kẻ dễ bị kíchđộng nhất để giết người răn (đe dọa, cảnhcáo) trăm người.

      "Chuyện của Liễu Hâm Nhã là thế nào?" Liễu Lan Yên nghĩ thông suốt điểm này, sau đó lạikỳ quái hỏi Thần tểm vấn đề nghi vấn khác.

      "Người sau lưng Ma giới, mượn thân thể củanàng nhập vào." Thần khẳng định, "LiễuHâm Nhã cũng chỉ là con rối mà thôi."

      "Tại sao ngươi lại để cho nàng ta chạy thóat? Ngươi sợ bọn họ hoài nghi ư?" Liễu LanYên nghĩ sau lưng Liễu Hâm Nhã có người lợi hại hơn thao túng nàng ta, nhưng lạikhông ngờ rằng, người kia lại mượn thân xác của Liễu Hâm Nhã để xuất tại Giới.

      Thực lực đúng là rất mạnh, chỉ là, nếu cứ nhưvậy, thân thể của Liễu Hâm Nhã có thể tiếp nhận được sao?

      Nàng biết sức công kích của mình mạnh baonhiêu, e là thân thể của Liễu Hâm Nhã cũng tàn phế hơn nửa rồi, cứ như vậy lại còn bịngười thao túng tiếp tục ra tay, sức chịu đựng của con người có giới hạn.

      Dù là chạy trốn, nhưng người kia lại còn mang theo thân xác của Liễu Hâm Nhã chạy trốn để làm gì?

      Hành động của người ở Ma giới quả nhiênkhông phải là người bình thường có thể hiểu được.

      " cuối cùng sử dụng bí pháp của Ma giới,huống chi sức mạnh của ta lại dời để bảo vệ nàng, nếu muốn bắt được , nàng tất nhiên bị thương…Nên cho chạy thôi." Thần chút cũng hề lo lắng, mà là thâm tình nhìn chăm chú Liễu Lan Yên, "Nàng có việc gì là tốt rồi."

      ràng chỉ là mấy chữ đơn giản, cũng chẳng phải lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng Liễu LanYên lại đột nhiên cảm thấy gò má của mình mộtlần nữa nóng lên.

      Người này, là quá đáng, tại sao có thể tùy tiện ra mấy lời như thế chứ?

      , biết xấu hổ sao?

      Thần nhìn bộ dáng thẹn thùng với gò má đỏ của Liễu Lan Yên, nhịn được mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, đó là nụ cười chân từ tận đáy lòng khác xa với nụ cười ôn hòa cách xa người cả ngàn dặm trong ngày thường.

      "Khuya rồi, về nghỉ ngơi ." xong, Thần tự nhiên nắm lấy bàn tay bé của Liễu Lan yên, kéo nàng trở về.

      Liễu Lan Yên vẫn còn chu đôi môi đỏ mọng, trong đầu buồn bực nổi lên khí giận với Thần, đồ đáng ghét!

      Người xấu!

      mãi mãi, Liễu Lan Yên cảm thấy có chút đúng lắm, đột nhiên quay đầu hỏi YêuThần: "Nếu đều nằm trong kế hoạch của ngươi, vì sao lại muốn ta động thủ?"

      "Đều bị ngươi biết." Liễu Lan Yên bất mãn chấtvấn.

      Nghe được vấn đề này của Liễu Lan yên, Thần dừng bước, cúi đầu, bình tĩnh nhìn LiễuLan Yên chăm chú.

      Dưới ánh trăng nở nụ cười giống như là banđêm phát được ít hoa quỳnh, tuyệt mỹ, Liễu Lan Yên mất hồn, trong lòng độtnhiên kịch liệt nhảy lên rồi hạ xuống, Thầnngười này, tại sao. . . . . . Lại nhìn đẹp Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.1: đơn giản.

      Thần thu hồi cánh tay, ngón tay thon dài khẽ đặt đầu gối, cười như cười nhìn “Liễu Hâm Nhã”, lời, cũng chỉ là yên lặng nhìn như vậy, khiến trong lòng “Liễu Hâm Nhã” run sợ, vô thức bắt đầu lui về phía sau. Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, bản năng nhận biết nguy hiểm cho biết, nên cách xa Thần, phải tận lực cách xa.

      Thần vội vàng, bình tĩnh nhìn .

      Đột nhiên biểu tình mặt "Liễu Hâm Nhã" cứng đờ, thân thể của bất động, phải muốn động, mà là thể nhúc nhích được. “Liễu Hâm Nhã” hoảng sợ nhìn chằm chằm Thần nhàn nhã ngồi ở tảng đá lớn, "Liễu Hâm Nhã" cảm thấy hai chân của mình ngừng phát run, run rẩy liên tục.

      "Các ngươi cảm thấy kế hoạch do mình lập ra rất hoàn mỹ sao?" Thần thong thả hỏi.

      "Liễu Hâm Nhã" căn bản cũng biết trả lời thế nào, bây giờ nên gì đây?

      Vốn kế hoạch rất hoàn hảo, đột nhiên lại xuất Liễu Lan Yên, hại ra tay được. Vất vả lắm mới tìm được nhược điểm của Liễu Lan Yên, sau khi nhiễu loạn tinh thần của nàng mới phát , tin tức mà bọn họ lấy được căn bản chính xác.

      Cái gì mà giờ hợi, cái gì mà Thần suy yếu, tất cả đều là giả.

      Vừa nãy toàn lực ra tay, lại bị Thần tùy tiện búng tay cái liền giải quyết. Cứ ngỡ rằng cái bẫy lần này hoàn hảo để bắt được Thần, đâu ngờ rằng, đến cuối cùng kết quả lại ngược lại, chính bọn họ lại rơi vào cái bẫy của chính mình, trở thành con mồi của Thần.

      Câu hỏi của Thần cũng chẳng mong nhận được câu trả lời, tự hỏi tự đáp mà gật đầu: "Kế hoạch của các ngươi đúng là rất hoàn mỹ."

      "Ở nơi góc tối tăm nhất của Vô Trần Cư có trồng Mê Ưu Thảo của Ma giới, phối hợp với kết giới này của các ngươi, đúng lúc là bị người bên ngoài phát , phương pháp khá lắm." Thần mực khẳng định Ma giới làm, chỉ là vào lúc này, khẳng định như vậy, hình như là giễu cợt chính xác hơn chút.

      Gương mặt "Liễu Hâm Nhã" trắng bệch nhìn Thần, giễu cợt : "Nhưng Tôn chủ đại nhân vẫn phát phải sao?" Muốn giễu cợt cứ thoải mái ra, nhục nhã bọn họ như vậy để làm gì chứ?

      "Nếu phát được bổn tôn cũng được gọi là Thần rồi." Thần như đó là chuyện đương nhiên, "Mê Ưu thảo có mùi vị đặc biệt như vậy, ngươi cảm thấy khứu giác của bổn tôn nhầm lẫn được sao?"

      Thần những lời này vẫn còn tốt, vừa như thế, khiến “Liễu Hâm Nhã” giận đến mức lỗ mũi thiếu chút nữa lệch . “Liễu Hâm Nhã” óan hận thầm mắng, ngoại trừ động vật cực kỳ nhạy cảm với Mê Ưu Thảo ra căn bản ai có thể phát tồn tại của nó.

      Sở dĩ được gọi là Mê Ưu Thảo là vì trừ những đặc tính khác ra, quan trọng nhất chính là chữ “mê”. Chính là “Mê hoặc suy nghĩ”.

      Nếu bất chợt gặp Mê Ưu Thảo đường cũng chỉ thấy nó như cỏ dại mọc đầy ở ven đường mà thôi, ai cũng chú ý nhiều đến nó. Dù bọn họ là người của Ma giới cũng phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể tìm được Mê Ưu Thảo từ trong đám cỏ dại kia.

      Liễu Hâm Nhã làm theo chỉ thị của bọn họ, trồng Mê Ưu Thảo vào nơi mọc đầy cỏ, huống hồ lại là hạt giống Mê Ưu Thảo, chỉ cần tới thời gian ngày là có thể mọc rễ nảy mầm, trộn lẫn vào bên trong đám cỏ dại, tuyệt đối có người chú ý đến.

      Liễu Hâm Nhã ở trong Vô Trần Cư thời gian dài như vậy, qua rất nhiều nơi, chỉ là vẩy hạt giống Mê Ưu Thảo mà thôi, làm sao lại bị người ta phát ?

      Nghĩ tới đây, trong lòng "Liễu Hâm Nhã" đột nhiên lướt qua ý nghĩ cổ quái, Thần Mê Ưu Thảo có mùi vị đặc biệt, chẳng lẽ có thể ngửi thấy được mùi của Mê Ưu Thảo ư?

      Thần là người của Giới, đương nhiên cũng là , như vậy bản thể của rốt cuộc là cái gì?

      Là loại gì?

      Dĩ nhiên, vấn đề như vậy dù là cho tám lá gan cũng dám hỏi.

      Bây giờ cái gì cũng quan trọng, quan trọng là thể chết ở chỗ này được.

      "Liễu Hâm Nhã" nhìn Thần, trong lòng ngừng tính toán tình huống tối nay, hôm nay muốn nghĩ làm sao có thể bắt Thần nữa rồi. Bây giờ có thể thoát mới là vấn đề quan trọng nhất.

      "Được, hay cho Tôn chủ đại nhân." "Liễu Hâm Nhã" nhìn chằm chằm Thần mà nghiến răng nghiến lợi, "Vậy mà lập ra cái bẫy này, chờ người đến nhảy vào. Có lẽ, cái tin tức giờ hợi đó cũng là Tôn chủ đại nhân cố ý tung ra phải ?"

      Đối mặt với câu hỏi dò xét của "Liễu Hâm Nhã", Thần cũng chỉ cười chứ , nụ cười nhàn nhạt giống như tuyết mai lạnh lùng thanh nhã.

      Thần phản ứng, khiến "Liễu Hâm Nhã" căn bản biết phải làm sao, hiểu rốt cuộc bây giờ là tình huống gì nữa.
      Thần vẫn yên lặng nhìn "Liễu Hâm Nhã", sau đó chậm rãi giơ bàn tay lên, tia sáng như ngọc ngưng tụ ở đầu ngón tay.

      Ánh sáng nhàn nhạt, cũng phải hết sức sáng ngời, mênh mông dưới bầu trời đêm giống như là Huỳnh Hỏa chi quang. Mờ mờ, nho , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt, tùy thời bị bao phủ bởi bầu trời đêm đen.

      Chỉ là, ánh sáng như vậy, lấp lánh như ngọc, bé nhưng tuyệt đối khiến người ta dám bỏ qua.

      "Liễu Hâm Nhã" khẩn trương nhìn chằm chằm mấy điểm sáng này, còn đáng sợ hơn cả ác ma ở địa ngục, ràng có thể cảm thấy điểm ánh sáng này truyền tới sức mạnh cường hãn trực tiếp nhốt lại, khiến cách nào thoát .

      Gió, nhàng thổi qua. Mặt hồ sóng gợn lăn tăn, lá cây xào xạt vang lên.

      Thời gian giống như ngừng lại vào giây phút này, tất cả chú ý lực đều tập trung ở mấy điểm huỳnh quang ánh sáng này của Thần.

      Thần nhàng cười, theo nụ cười của , ngón tay khẽ búng, ánh huỳnh quang này liền vững vàng bay về phía "Liễu Hâm Nhã".

      Tốc độ cũng nhanh, chỉ là bình tĩnh bay về phía "Liễu Hâm Nhã", giống như ở nơi này trong bầu trời đêm có sợi tơ vô hình dẫn dắt, dẫn tia sáng về phía "Liễu Hâm Nhã".

      "Liễu Hâm Nhã" cố gắng điều động sức mạnh của mình, muốn tránh thoát, chỉ là, Thần khóa lại, căn bản thể nào cử động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh huỳnh quang bắn tới, từ từ lớn dần trong mắt , càng đến gần, giống như là lưỡi hái của tử thần từ từ cắt lấy tánh mạng của .

      Càng lúc càng gần, hô hấp của "Liễu Hâm Nhã" cũng càng dồn dập, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy rốt cuộc nổi lên màu máu, trong mắt hằn lên tia máu, con ngươi trừng lớn như muốn lồi ra. Tim đập thình thịch, căn bản thể nghe được những thanh khác, trong lỗ tai, trong đầu, tất cả đều chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.

      Nhìn tia sáng kia dần dần tiến lại gần, hô hấp của "Liễu Hâm Nhã" càng lúc càng nặng nề, rốt cuộc nhịn được, ngụm máu tươi phun ra ngoài. Màu máu cũng phải là đỏ tươi, mà là màu đỏ sậm như trúng độc, đỏ sậm rồi biến thành màu đen, nồng nồng dính dính giống như mực trong lọ, mơ hồ bốc ra mùi hôi thối, làm người ta buồn nôn.

      Vào thời khắc này "Liễu Hâm Nhã" đột nhiên phát ra tiếng thét thê lương, giống như là chim vào ban đêm bị kinh sợ mà bay loạn, người nào nghe được lông tơ đều dựng đứng.
      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.2:

      Ngoài dự đoán, đột nhiên "Liễu hâm nhã" tự dưng có thể cử động, ngay tại chỗ bóng dáng hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng di động tới.

      công kích về phía Thần, cũng phải là cố ý tránh né, mà là bóng dáng xẹt nhanh như tia chớp, đánh về phía Liễu Lan Yên.

      Ai cũng ngờ "Liễu Hâm Nhã" lại có hành động này, thế nhưng muốn Họa Thủy Đông Dẫn(*), muốn dẫn công kích về phía Liễu Lan Yên.

      (*Họa thủy đông dẫn: kẻ gây tai họa, mầm tai họa)

      "Tôn chủ đại nhân, cho dù phải chết, cũng phải kéo theo người ngài quan tâm nhất cùng chết!" "Liễu Hâm Nhã" điên cuồng kêu to, trong nháy mắt, sức mạnh tăng lên đến cực kỳ khủng bố.

      Thần khẽ cau mày, hiển nhiên sức mạnh của "Liễu Hâm Nhã" vượt ngoài dự đoán của .

      Cổ tay khẽ động, ngón tay thon dài búng cái, ánh sáng giữa trung đột ngột bay về hướng khác, tránh khỏi Liễu Lan Yên.

      Sức mạnh bộc phát của "Liễu Hâm Nhã" quá mức cường hãn, tốc độ cực nhanh, nếu muốn công kích , vạn lần thể.

      Bỗng chốc tốc độ của điểm sáng xanh này tăng lên, giống như ngôi sao băng, nếu phải là bị ngăn trở.

      Hai mắt Liễu Lan Yên hơi nheo lại, sức mạnh của "Liễu Hâm Nhã" khiến tóc dài của nàng tung bay, tung bay ở phía sau, quần áo liền bị nội lực ép dính sát người.

      Nếu là người khác, bị sức mạnh như thế áp tới sớm chịu nổi mà lảo đảo lui về phía sau. Nhưng mà Liễu Lan Yên chỉ hơi híp mắt chút, mỉm cười nhìn "Liễu Hâm Nhã" càng ngày càng gần.

      Trong khí tràn ngập bầu khí khẩn trương cùng ngột ngạt.

      biết có phải quá mức an tĩnh hay , thế nhưng có thể nghe được tiếng tiếng nước chảy mặt hồ vang lên.

      Ngày thường nếu như vậy làm cho người ta cảm thấy đó là thanh yên tĩnh, nhưng mà lúc này nghe thấy lại chỉ cảm thấy buồn bực.

      "Liễu Hâm Nhã" cười lớn, ngón tay cong thành năm đầu móng tay sắc nhọn, biết là bởi vì đầy máu hay là bởi vì bị thương, mà ra màu máu đỏ tươi khác thường.

      “Liễu Hâm Nhã” tiến lên dùng toàn lực tóm lấy Liễu Lan Yên, trung lưu lại năm đạo tàn ảnh máu tươi ghê người.

      "Chết !" "Liễu Hâm Nhã" hét lớn tiếng, dốc hết toàn lực vào móng tay cắm về phía ngực Lan Yên. Lần này nếu bị đâm trúng, trái tim của Liễu Lan Yên nhất định bị móc ra ngoài.

      Đối mặt với móng vuốt đỏ tươi gào thét tiến tới, Liễu Lan Yên chỉ nở nụ cười, định ngăn cản lại, nhưng hình như người kia muốn cho nàng có cơ hội thể .

      tia sáng nhu hòa như là ánh trăng, nhàng chắn trước mặt nàng, mỏng và mờ nhạt như thế, có cảm giác giống như vừa đụng vào liền tan vỡ, nhưng lúc "Liễu Hâm Nhã" đâm tới, ngay cả rung cái cũng hề có.

      tiếng kêu thảm thiết mà thê lương phát ra từ miệng "Liễu Hâm Nhã", nhìn ngũ quan của vặn vẹo, miệng há to, ngừng kêu la thảm thiết.

      Tia sáng mỏng như lụa kia vẫn hề bị dao động, mà "Liễu Hâm Nhã" lại ôm tay phải của mình nhảy lui về phía sau, sau đó tầng sương mù từ dưới đất bốc lên, tất cả thanh đều biến mất thấy gì nữa.

      "Chạy?" Phản ứng đầu tiên của Liễu Lan Yên chính là như thế.

      Tia sáng cợt nhả kia cũng biến mất theo lớp sương mù tiêu tán, đâu còn thấy bóng dáng của “Liễu Hâm Nhã” nữa.

      Xem ra mới vừa rồi chỉ công kích là phần, đồng thời cũng tính kế lấy tiến làm lùi, nước cờ mạo hiểm để có đường lui.

      Vừa lúc "Liễu Hâm Nhã" biến mất, gian bị phong bế cũng đồng thời sụp đổ.

      "Bành Trăn." Thần nhàn nhạt phân phó.

      "" Bành Trăn lập tức lĩnh mệnh rời , người ở Vô Trần Cư cũng cần phải căn dặn, còn có "Liễu Hâm Nhã" làm ra chuyện như vậy, muốn sao?

      " có chuyện gì chứ?" câu hỏi lại đồng thời hai giọng , Thần và Liễu Lan Yên lại cùng hỏi câu.

      Thần nở nụ cười: "Nàng cảm thấy ta có chuyện gì sao?"

      Hai hàng lông mày thanh tú của Liễu Lan Yên khẽ nhếch: "Ngươi cảm thấy ta yếu hơn ngươi sao?"

      Nhìn bộ dạng cam chịu yếu thế của Liễu Lan Yên, khiến cho Thần cưng chiều cười khẽ, đứng dậy tới, nhàng vỗ đầu vai Liễu Lan Yên: " về nghỉ ngơi ."

      "Ngươi sớm nhìn ra Liễu Hâm Nhã được bình thường?" Liễu Lan Yên theo Thần trở về cũng có bất kỳ dị nghị gì, chỉ là thuận miệng hỏi chuyện của Liễu Hâm Nhã mà thôi.

      "Bề ngoài điều tra tình hình của Vô Trần Cư, thực ra lại bí mật làm mấy động tác , nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được." Thần cũng hề để ý chuyện của Liễu Hâm Nhã, giải thích cho Liễu Lan Yên.

      "Nàng ta muốn tạo dấu hiệu giả, khiến người khác hiểu lầm nàng ta muốn điều tra bố cục phòng vệ của Vô Trần Cư. Nàng ta biết, người của Vô Trần Cư ai tin tưởng nàng ta. Nên lúc này Liễu Hâm Nhã mới tương kế tựu kế giả vờ điều tra, nếu nàng ta quá yên tĩnh ở Vô Trần Cư, ngược lại khiến người ta sinh nghi." Thần chẳng hề để ý .

      vẫn luôn quan sát Liễu Hâm Nhã, nên cũng chẳng sợ nàng ta lật trời.

      "Tương kế tựu kế?" Liễu Lan Yên im lặng nhìn Thần cái, Liễu Hâm Nhã tương kế tựu kế, lại bị Thần ở phía sau tương kế tựu kế lại.

      Cái này xen cái khác, là đủ mệt, giả dối với giả dối, mưu kế với mưu kế.

      "Giờ hợi có chuyện gì xảy ra?" Im lặng lát, Liễu Lan Yên đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Nghe thấy câu hỏi của Liễu Lan Yên, nhưng Thần trả lời ngay, mà là dừng bước, nghiêm túc nhìn nàng.

      Ánh mắt chính là chăm chú như thế, bên trong chứa rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi Liễu Lan Yên thể phân biệt ràng, nhiều đến nỗi khiến nàng thể chịu nổi, hơi nóng xông ra ngoài mặt, cần soi gương cũng biết, hai gò má của nàng đỏ bừng. ra nàng cũng biết tại sao lại xấu hổ, chính là giải thích được mà ngượng ngùng thôi.

      Đều là do Thần xấu xa này!
      Editor: Cẩm băng đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.3:

      Nghĩ tới đây, Liễu Lan Yên giận dữ nhìn chằm chằm Thần, trừng đến nỗi muốn xuyên thủng .

      lại nhìn nàng như vậy, đáng ghét, rất đáng ghét!

      Thần biết lúc này nên cười, nhưng nhịn được, phản ứng của Liễu Lan Yên là đáng .

      lâu rồi thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng như vậy, nhịn được. Phụt tiếng bật cười, Thần lập tức hiểu ra, hỏng rồi.

      Liễu Lan Yên tức giận.

      Quả nhiên, vừa nghe thấy tiếng cười của , Liễu Lan Yên đối diện lập tức tức giận nhìn chằm chằm, hai má khẽ phồng phồng trông đáng như thế, khiến nhịn được nghĩ muốn véo cái.

      "Á, ngươi làm gì đấy?" tiếng thét kinh hãi kéo thần trí của Thần trở về, mu bàn tay hơi đau mới khiến biết, mình làm như vậy, trực tiếp véo má của Liễu Lan Yên.

      "Ách… có gì…" Thần vội vàng buông tay ra, vô tội giơ tay, bày tỏ hành động vừa rồi của tuyệt đối phải là cố ý, chỉ là do kìm lòng được mà thôi.

      Liễu Lan Yên giận dữ nhìn hai mắt Thần, quyết định trước tiên ghi lại món nợ này rồi sau lại tính, tại có chuyện quan trọng hơn cần biết ràng: "Giờ hợi có chuyện gì xảy ra?"

      "Nàng cho rằng thế nào?" Thần cũng trực tiếp trả lời Liễu Lan Yên mà là cười hỏi nàng.

      Liễu Lan Yên hồ nghi nhìn Thần hồi lâu, sau đó mới chậm rãi suy đoán: "Ngươi chủ động tiết lộ tin tức, để cho kẻ địch phát giác được, ngươi muốn xửa lý hoàn toàn từng nhóm muốn đến gây rối?"

      "Cứ xem như là vậy ." Thần lấp lửng .

      "Xem như là vậy?" Liễu Lan Yên bất mãn nhíu mày, đây là đáp án quỷ quái gì vậy?

      Thấy Liễu Lan Yên bất mãn, Thần cưng chìu cười, đưa tay nhàng vuốt ve tóc dài của nàng: "Muốn xem chút rốt cuộc là bên kia nhịn được muốn động thủ trước, sau đó mới tìm biện pháp xử lý chút."

      Câu trả lời của Thần khiến Liễu Lan Yên hài lòng, nếu tin tức này là do Thần cố ý thả ra ngoài, như vậy người có thể điều tra được tin tức này cũng cũng chỉ có mấy thế lực mạnh nhất mà thôi.

      Nếu có thể điều tra được tin tức này, như vậy chuyện có người đến tập kích, bọn họ thể nào tra được.

      Cho nên , hành động lần này của Thần cũng phải muốn tiêu diệt lần những người đó mà là để tìm ra kẻ dễ bị kích động nhất để giết người răn (đe dọa, cảnh cáo) trăm người.

      "Chuyện của Liễu Hâm Nhã là thế nào?" Liễu Lan Yên nghĩ thông suốt điểm này, sau đó lại kỳ quái hỏi Thần tểm vấn đề nghi vấn khác.

      "Người sau lưng Ma giới, mượn thân thể của nàng nhập vào." Thần khẳng định, "Liễu Hâm Nhã cũng chỉ là con rối mà thôi."

      "Tại sao ngươi lại để cho nàng ta chạy thóat? Ngươi sợ bọn họ hoài nghi ư?" Liễu Lan Yên nghĩ sau lưng Liễu Hâm Nhã có người lợi hại hơn thao túng nàng ta, nhưng lại ngờ rằng, người kia lại mượn thân xác của Liễu Hâm Nhã để xuất tại Giới.

      Thực lực đúng là rất mạnh, chỉ là, nếu cứ như vậy, thân thể của Liễu Hâm Nhã có thể tiếp nhận được sao?

      Nàng biết sức công kích của mình mạnh bao nhiêu, e là thân thể của Liễu Hâm Nhã cũng tàn phế hơn nửa rồi, cứ như vậy lại còn bị người thao túng tiếp tục ra tay, sức chịu đựng của con người có giới hạn.

      Dù là chạy trốn, nhưng người kia lại còn mang theo thân xác của Liễu Hâm Nhã chạy trốn để làm gì?

      Hành động của người ở Ma giới quả nhiên phải là người bình thường có thể hiểu được.

      " cuối cùng sử dụng bí pháp của Ma giới, huống chi sức mạnh của ta lại dời để bảo vệ nàng, nếu muốn bắt được , nàng tất nhiên bị thương… Nên cho chạy thôi." Thần chút cũng hề lo lắng, mà là thâm tình nhìn chăm chú Liễu Lan Yên, "Nàng có việc gì là tốt rồi."

      ràng chỉ là mấy chữ đơn giản, cũng chẳng phải lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng Liễu Lan Yên lại đột nhiên cảm thấy gò má của mình lần nữa nóng lên.

      Người này, là quá đáng, tại sao có thể tùy tiện ra mấy lời như thế chứ?

      , biết xấu hổ sao?

      Thần nhìn bộ dáng thẹn thùng với gò má đỏ của Liễu Lan Yên, nhịn được mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, đó là nụ cười chân từ tận đáy lòng khác xa với nụ cười ôn hòa cách xa người cả ngàn dặm trong ngày thường.

      "Khuya rồi, về nghỉ ngơi ." xong, Thần tự nhiên nắm lấy bàn tay bé của Liễu Lan yên, kéo nàng trở về.

      Liễu Lan Yên vẫn còn chu đôi môi đỏ mọng, trong đầu buồn bực nổi lên khí giận với Thần, đồ đáng ghét!

      Người xấu!

      mãi mãi, Liễu Lan Yên cảm thấy có chút đúng lắm, đột nhiên quay đầu hỏi Thần: "Nếu đều nằm trong kế hoạch của ngươi, vì sao lại muốn ta động thủ?"

      "Đều bị ngươi biết." Liễu Lan Yên bất mãn chất vấn.

      Nghe được vấn đề này của Liễu Lan yên, Thần dừng bước, cúi đầu, bình tĩnh nhìn Liễu Lan Yên chăm chú.

      Dưới ánh trăng nở nụ cười giống như là ban đêm phát được ít hoa quỳnh, tuyệt mỹ, Liễu Lan Yên mất hồn, trong lòng đột nhiên kịch liệt nhảy lên rồi hạ xuống, Thần người này, tại sao. . . . . . Lại nhìn đẹp mắt đến vậy?

      Khiến tim nàng đập rộn cả lên, nhiệt độ mặt cũng ngừng tăng lên, lòng bàn tay cũng đổ chút mồ hôi.

      Ánh trăng mông lung, cộng thêm khuôn mặt nhắn thẹn thùng của Liễu Lan Yên, khiến Thần thiếu chút nữa mất khống chế, cũng may định lực của đủ mạnh.

      Ngón tay thon dài nhàng xoa gò má nóng ran của Liễu Lan Yên, Thần thấp giọng nỉ non: "Ta ngờ nàng ra tay..."
      mắt đến vậy?

      Khiến tim nàng đập rộn cả lên, nhiệt độ mặt cũng ngừng tăng lên, lòng bàn tay cũng đổ chút mồ hôi.

      Ánh trăng mông lung, cộng thêm khuôn mặt nhắn thẹn thùng của Liễu Lan Yên, khiếnYêu Thần thiếu chút nữa mất khống chế, cũng may định lực của đủ mạnh.

      Ngón tay thon dài nhàng xoa gò má nóng ran của Liễu Lan Yên, Thần thấp giọng nỉ non: "Ta ngờ nàng ra tay..."
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.4:

      Vốn định tự mình trực tiếp giải quyết, nhưng vạn vạn thể ngờ rằng Liễu Lan Yên lại để ý đến ngụy trang của nàng, xuất ra thực lực cường đại, vì mà chống đỡ hết thảy.

      "Lan Yên, ta rất vui. rất vui." Thần sợ Liễu Lan Yên tin, còn cố ý tăng thêm điệu.

      "Vui cái gì? Thần kinh." Bị Thần như vậy, Liễu Lan Yên lại càng thêm ngượng ngùng, đành phải mạnh miệng mắng, "Còn quay về nghỉ ngơi, cũng nhìn chút xem giờ nào rồi."

      mực lôi kéo, nhưng Thần vẫn chẳng nhúc nhích.

      Liễu Lan yên hơi hơi nhíu mày: "Ngươi cũng phải , đứng lỳ ở đây như cái cọc gỗ làm gì?"

      "Lan Yên, nàng quan tâm ta, ta rất vui vẻ." Thần cảm thấy mỹ mãn mà cười, hai mắt chứa tình cảm thể nào diễn tả hết, cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.

      Bị đôi mắt nhìn như vậy khiến cho lòng Liễu Lan yên thịch thịch nhảy dựng, lập tức thể khống chế mà cuồng loạn nhảy lên, giống như con thỏ .

      mặt là nóng như bị lửa đốt, còn cách nào mà đứng trước mặt Thần nữa.

      Tức giận liền dậm chân, gạt bàn tay to của Thần ra, nũng nịu tiếng: "Đáng ghét!"

      xong, xoay người, chạy nhanh về gian phòng của mình, nàng mới cần để ý tên Thần đại biến thái này.

      Nhìn bóng lưng Liễu Lan Yên chạy xa dần, nụ cười của Thần càng ngày càng sâu.

      Dù cho nàng nhớ sao chứ? Ở trong lòng của nàng, vẫn chiếm vị trí rất quan trọng.

      , nàng đều tiếc để lộ thực lực, khởi đầu tốt.

      Tâm tình của Thần rất tốt trở lại gian phòng, an tĩnh ngồi trong đó, chờ lát nữa Bành Trăn tới bẩm báo chuyện dặn dò cần xử lý.

      Mặt khác trong phòng của Liễu Lan Yên, nàng ngồi bên cạnh bàn, nhàn nhã uống nước trà, sau đó bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thét: "Tôn chủ quả nhiên rất đẹp trai."

      Tay của Liễu Lan yên run lên cái, nước trà trong chén thiếu chút nữa đổ ra ngoài, bất đắc dĩ hướng về phía nóc nhà trợn trắng mắt: "Băng Lăng, có cần kích động như thế hay ?"

      "Khụ, ý tứ của ta là, thực lực của Tôn còn lợi hại hơn so với phỏng đoán của chúng ta." Băng Lăng đằng hắng cái, đàng hoàng .

      "Vốn cũng rất biến thái." Liễu Lan Yên than tiếng, "Băng Lăng, ta kể chuyện này cho ngươi nghe, phải để cho ngươi cảm khái như vậy."

      "A?" Băng Lăng hơi sững sờ, ngay sau đó rất nghiêm túc hỏi, "Vậy muốn làm gì? Khuỷu tay Liễu Lan Yên vừa trượt cái, thiếu chút nữa trực tiếp nằm ở bàn, Băng Lăng phải kẻ ngu, làm sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này?

      " điều tra chút rốt cuộc Ma giới xảy ra chuyện gì." Thôi, nếu Băng Lăng nghĩ ra, nàng liền trực tiếp rồi, thời gian quý báu, cần thiết vòng vo với Băng Lăng.

      "Điều tra Ma giới?" Băng Lăng kinh ngạc kinh hô lên, "Tiểu thư, ngày đó phải người chúng ta tham dự bất kỳ chuyện gì của thế giới sao?"

      Cho dù chuyện bọn họ tiến hành, cũng liên quan tới chuyện của các giới khác.

      Chủ trương của tiểu thư luôn luôn là màng thế , vì sao lần này lại phá vỡ quy củ của mình, thăm dò chuyện của Ma giới?

      phải là nàng ngờ được, mà là căn bản cũng hề nghĩ tới phương diện này.

      "Người của Ma giới muốn động vào , tuyệt đối phải là chuyện đơn giản." Liễu Lan Yên vẫn , căn bản cũng hề nghĩ tới nơi khác khi Băng Lăng nghe thấy nàng như vậy liền kinh ngạc há to miệng, bộ dáng khiếp sợ thể tưởng tượng nổi.

      " Thần bảo vệ Giới lâu, bảo vệ Giới thành nơi thế ngoại đào nguyên. Nơi này tụ tập phần lớn thuần linh khí thuần túy của đất trởi, Ma giới đều là những kẻ si mê tu luyện, những linh lực nơi đó làm sao đủ để bọn họ tu luyện được chứ."

      "Vùng đất thánh của Giới tự nhiên trở thành thịt béo trong mắt bọn họ, muốn đoạt lấy Giới đó là chuyện tất nhiên. Nếu muốn lấy được Giới tự nhiên phải diệt trừ Thần trước, cho nên, chuyện lần này tuyệt đối phải là tình cờ, tuyệt đối cũng phải chỉ có vài kẻ thiết kế thôi đâu."

      Liễu Lan Yên càng nghĩ càng kinh hãi, nàng thể chậm bất cứ giây phút nào được, trong đầu suy nghĩ nhanh.

      "Rút tất cả những người có thể rút ta, thăm dò. Điều tra tất cả mọi chuyện cho ta, cành nhanh càng tốt."

      Cảm thấy Liễu Lan Yên sốt ruột nhưng nghiêm túc, Băng Lăng lập tức đáp tiếng: "Vâng"

      Suy nghĩ chút, Băng Lăng lại kỳ quái hỏi câu: "Tiểu thư, Tôn chủ đại nhân lợi hại như vậy, chúng ta giúp tay hình như cũng có tác dụng gì đâu."

      "Lợi hại sao?" Giọng Liễu Lan Yên là lạ hỏi ngược lại.

      "Dĩ nhiên là lợi hại rồi." Băng Lăng khẳng định , " phải lập tức liền đánh bại cái người đứng phía sau màn của Ma giới ư?"

      "Đánh bại sao?" Liễu Lan Yên cười hỏi, "Ngươi cảm thấy là đánh bại à?"

      " phải ư?" Băng Lăng kỳ quái hỏi, mới vừa rồi phải tiểu thư miêu tả cho nàng như thế sao? Lập tức liền đánh gục người kia.

      "Ngươi quên tin tức kia rồi, giờ hợi." Liễu Lan Yên bình tĩnh, nhưng sau thời gian rất dài Băng Lăng vẫn có thể từ giọng bình tĩnh xuôi tai này mà nhận ra chút ý vị tầm thường.

      "Cái đó phải là Thần cố ý tung lời đồn đãi ra sao?" Băng Lăng cũng bắt đầu khẩn trương, chẳng lẽ mới vừa rồi tiểu thư ràng cho nàng?

      "Vừa rồi là ta kể cho ngươi chuyện xảy ra ở đó, thực tế vẫn chưa phân tích cho ngươi." Liễu Lan Yên khẽ cười tiếng, dùng tiếng cười để làm dịu tâm trạng khẩn trương của Băng Lăng.

      "Lấy tính cách của Thần mà , kẻ dám mạo phạm dễ dàng mà rời như vậy sao?" cần nghĩ, đắc tội người khác, cho dù là người đứng đầu thế giới bất quá chỉ là cái chết, nhưng nếu đắc tội Thần, tuyệt đối là sống bằng chết.

      "Sau khi đánh tan lực lượng của người kia, im lặng hồi lâu mới ra tay lần thứ hai."

      Liễu Lan Yên phân tích khiến Băng Lăng rất là nghi ngờ: "Tiểu thư, Tôn chủ có lẽ là khiến cho người kia có áp lực trong lòng. Những người như Tôn chủ, cũng đều như vậy."

      Người có địa vị, hầu hết đều thích chơi trò mèo vờn chuột hấp dẫn, dù sao người kia cũng phải là đối thủ của Tôn chủ, Tôn chủ chơi lát cũng có gì.

      " biết." Liễu Lan Yên chắc như đinh đóng cột.

      "Ơ, tại sao lại ?" Băng Lăng lần này là mơ hồ, lẽ ra với địa vị của Tôn chủ như vậy mà có phản ứng như vậy cũng bình thường mà.

      "Bởi vì tên kia muốn thương tổn ta, phàm là kẻ muốn thương tổn ta, tuyệt đối cho phép tồn tại. Nếu có năng lực, tuyệt đối dừng lại lâu như vậy mới ra tay lần thứ hai." Liễu Lan Yên cực kỳ khẳng định, giống như Thần từng với nàng.

      Liễu Lan Yên khẳng định ngược lại khiến Băng Lăng im lặng gì, trầm ngâm chốc lát mới khe khẽ hỏi "Tiểu thư. . . . . . Người thích Tôn chủ rồi phải ?"

      câu hỏi của Băng Lăng khiến gương mặt trắng xanh của Liễu Lan Yên đỏ lên chút, lắp ba lắp bắp thấp khiển trách : "Chớ có hươu vượn, ta chính với ngươi đấy."

      Băng Lăng thấy được tình huống của bên này, tự nhiên cũng biết sắc mặt hồng hồng của Liễu Lan Yên, hồng đến muốn ra máu.

      Băng Lăng cười tiếng lẩm bẩm: "Người ta cũng chính mà."

      "Cho nên, mặc kệ thế nào, thân thể của vào giờ hợi đúng là có vấn đề." Liễu Lan Yên gượng gạo chuyển đề tài.

      ra , cho dù Băng Lăng hỏi tại sao nàng lại khẳng định như vậy, nàng cũng thể nào trả lời được.

      Nàng chỉ biết, trong lòng của nàng cho nàng biết, đáp án chính là như vậy.

      Nếu Thần có năng lực, nhất định giết tên Ma giới kia ngay lập tức, tuyệt đối cho phép người kia tiếp tục sống.

      Hoặc chính là, Thần tuyệt đối cho phép kẻ muốn thương tổn nàng còn sống.

      Về phần cái ý nghĩ này, chắc chắn này từ đâu mà tới chính nàng cũng hiểu, chỉ là trong lòng rất tin tưởng mà thôi.
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Beta: tyvybutchi.

      Chương 77.5:

      "Còn nữa, điểm nghi vấn thứ hai chính là, người kia chạy trốn." Liễu Lan Yên bỏ qua vấn đề, thẳng với phía dưới.

      "Tôn chủ phải người kia dùng bí pháp của Ma giới, nếu Tôn chủ đối phó thương tổn tiểu thư." Băng Lăng phát ở cùng tiểuthư thời gian dài, thể nhìn vấn đề từ mặt ngoài của nó, là liên hoàn kế, tại sao còn có ý tứ ở đằng sau chứ?

      "Cớ này chỉ là cho người ta nhìn, phía sau còn có ý tứ khác." Liễu Lan Yên hơi uống cạn sạch nước trà trong tách, từ từ , "Ngươi hẳn cũng cảm thấy, kẻ muốn diệt trừ Thần tuyệt đối chỉ có vài người."

      "Vâng." Băng Lăng gật đầu, điểm này nàng vẫn hiểu.

      "Tối nay hành động, tin tưởng người của thế lực khác cũng điều tra được. Theo bọn họ nghĩ, cuối cùng Thần cố ý để cho người kia chạy thóat, mục đích chính là muốn dẫn kẻ đứng sau lưng ra."

      Liễu Lan Yên hợp tình hợp lý khiến Băng Lăng gật đầu liên tục.

      " ra , Thần làm như vậy còn có dụng ý khác." cẩmbăngđơn.LQĐ Liễu Lan Yên ra hết khả năng mà mình có thể suy nghĩ, "Có lẽ có người cho rằng giờ hợi Thần có chuyện, muốn công kích."

      "A? Vậy chẳng phải Tôn chủ gặp nguy hiểm ư?" Băng Lăng khẩn trương , "Tiểu thư, chúng ta có cần tới hay ?"

      Tôn chủ gặp nguy hiểm, tiểu thư bọn họ cũng an toàn nữa.

      " cần, có người tới công kích." Liễu Lan Yên khẳng định, lần này Băng Lăng càng hồ đồ, tại sao có thể như vậy?

      "Những người đó phải là nhận thấy được giờ hợi Tôn chủ bị suy yếu sức mạnh ư?" cẩmbăngđơn.LQĐ Băng Lăng nghi ngờ hỏi, cơ hội tốt như vậy, làm sao lại có ai ra tay công kích chứ?

      "Hừ." Liễu Lan Yên khẽ cười tiếng, nhíu mày, "Đây chính là chỗ cao minh của Thần. Kẻ muốn tính kế , làm gì có kẻ nào là đầu đường xó chợ, sơ hở như vậy, mà có thể nhìn ra, chẳng lẽ bọn họ hoài nghi Thần cố ý tiết lộ cái bẫy sao?"

      "Chắc chắn kẻ biết Thần vào giờ hợi vấn đề tuyệt đối chỉ có thế lực sau lưng Liễu Hâm Nhã, tại sao những người khác lại bất động? Bởi vì bọn họ dám tin tin tức này. Lần này Liễu Hâm Nhã bị đánh trở về, những người đó càng thêm cẩn thận."

      "Nhưng mà nếu như vậy phải tỷ lệ cũng nửa đó sao?" Băng Lăng nghĩ rồi ra, "Có thể là Tôn chủ cố ý thiết kế cái bẫy này, giả vờ sức mạnh của ổn. cẩmbăngđơn.LQĐ Còn có loại khả năng đó chính là sức mạnh của Tôn chủ ổn, như vậy, tại sao lại có ai tới?"

      "Nếu là đánh cuộc, vậy còn có phần thắng, nếu bọn họ muốn diệt trừ Tôn chủ, nên đánh cuộc ván." Băng Lăng ra suy nghĩ của chính mình, cảm giác cái phương pháp này Tôn chủ này rất mạo hiểm.

      Liễu Lan Yên nở nụ cười, hỏi Băng Lăng: "Băng Lăng, rốt cuộc có mấy phe thế lực muốn diệt trừ Thần, đối phó ?"

      "Vâng, tiểu thư, ta vẫn chưa điều tra, nhất định là có ít đâu, dù sao cũng phải cho ta ít thời gian chứ." Băng Lăng bất mãn bẹp môi, mới vừa dặn nàng điều tra, nàng còn chưa hành động, làm sao mà biết có bao nhiêu thế lực muốn đối phó Tôn chủ chứ.

      "Ngươi chưa điều tra mà thấy có ít, vậy ngươi cảm thấy những người đó liên hiệp cùng nhau đối phó Thần sao?" cẩmbăngđơn.LQĐ Liễu Lan Yên cười hỏi, căn bản cũng chờ Băng Lăng trả lời, tiếp, "Bọn họ chỉ đều muốn đối phó Thần, mà còn sợ trở thành vật hy sinh của người khác."

      "Người nào dám đối phó Thần trước, liền chịu thiệt nhất. Liễu Hâm Nhã dám đến đối phó, nhất định là bởi vì thực lực của bọn họ mạnh nhất."

      "Những kẻ đó đều rất khôn khéo, dĩ nhiên là thà rằng tin là có, chứ tuyệt đối tùy tiện lấy tánh mạng của chính mình ra làm trò đùa." Liễu Lan Yên mím môi cười, cẩmbăngđơn.LQĐ "Bọn họ hẳn là cũng nghe được, dù đến giờ hợi, Thần vẫn có thể sử dụng sức mạnh cường đại như cũ, thử hỏi kể từ đó, còn ai dám tới đây chịu chết nữa chứ?"

      " là đáng sợ. . . . . ." Yên lặng hồi lâu sau, Băng Lăng cảm khái câu.

      "Ý định của bọn họ chính là như thế, vừa muốn thua thiệt, vừa muốn bị sơ hở mà nhầm lẫn." Liễu Lan Yên quá để ý, dù sao ý nghĩ của đám người đó chính là như thế.

      Băng Lăng yếu ớt câu: "Tiểu thư, người ta là ngài đáng sợ mà."

      "Hửm?" Liễu Lan Yên thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình, liên tiếp ho khan hai tiếng mới ổn hơn chút, kinh ngạc chỉ lỗ mũi mình, "Ta đáng sợ chỗ nào chứ?" cẩmbăngđơn.LQĐ Chỉ xong mới nhớ tới Băng Lăng cũng nhìn thấy được động tác của mình, lúc này mới ấm ức đặt tay xuống.

      "Ý đồ của những kẻ đó đều bị tiểu thư nhìn thấy đó thôi. Tiểu thư còn đáng sợ sao?" Băng Lăng thà lầu bầu.

      Liễu Lan Yên cũng giận mà nở nụ cười, chỉ từ từ với Băng Lăng: "Băng Lăng, nhớ lấy, sống ở đời cũng phải đơn thuần như tờ giấy mới là thiện lương. Nhìn hết hồng trần, nhìn xuyên quỷ kế, vẫn giữ vững bản tâm của mình như cũ mới là đơn thuần."
      Last edited: 27/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :