1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt - Phong Phiêu Tuyết (85/154)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 76.1: Ai ai cũng biết.

      Ngón tay buông lỏng, tên như bay bắn ra.

      Liễu Hâm Nhã trơ mắt nhìn đầu mũi tên sắc bén lóe lên ánh lạnh lạnh lẽo này hướng thẳng mặt nàng mà bay đến, trong nháy mắt, khí thế cường đại khóa chặt thân hình nàng lại, phải là muốn động, mà nàng căn bản là nhúc nhích được.

      Tay chân nghe theo chỉ huy của nàng, nàng ngừng truyền đạt ý nghĩ của nàng, né tránh, né tránh.

      Đáng tiếc, thân thể bị lực lượng của mũi tên khóa lại, đừng di động trốn ra, mà ngay cả động đậy ngón tay chút cũng làm được.

      Hoảng sợ nhìn chằm chằm mũi tên đoạt mệnh bay thẳng tới, Liễu Hâm Nhã liều mạng thúc giục lực lượng bên trong người, muốn dùng sức mạnh của mình ngạnh kháng kích này.

      Chỉ là, Liễu Hâm Nhã hình như quên mất điều, đó là ngay cả Hộ Nguyên Tinh cũng thể ngăn cản mũi tên của Liễu Lan Yên, vậy sức mạnh của nàng làm sao có thể vượt qua Hộ Nguyên Tinh?

      Tất cả sức mạnh toàn bộ đều trong nháy mắt tuôn ra, ngưng tụ vào cùng chỗ, chắn trước đầu mũi tên đó.

      thể thừa nhận, sức mạnh của Liễu Hâm Nhã rất lợi hại, nếu là ở những chỗ khác, đối thủ khác tuyệt đối có thể tiếu ngạo toàn trường.

      Chỉ là, bất hạnh, hôm nay người mà nàng gặp phải lại là Liễu Lan Yên, là Liễu Lan Yên thực lực khó lường.

      Đừng là Liễu Hâm Nhã, cho dù là Thần sợ rằng cũng có biện pháp được chuẩn xác thực lực của Liễu Lan Yên là như thế nào.

      Cho nên, Liễu Hâm Nhã ngưng tụ toàn bộ sức mạnh ngăn cản, căn bản là giống như trò chơi của con nít, ngay cả tốc độ mũi tên bay tới cũng thể làm chậm lại chút, trực tiếp xuyên thấu mà qua, đâm vào vai của nàng.

      Liễu Hâm Nhã vẫn luôn dự lưng vào cây đại thụ, thế nhưng sức mạnh của mũi tên quá mạnh mẽ, tiếng phập trầm đục vang lên, đại thụ sau lưng Liễu Hâm Nhã đứt ngang, đồng thời mang theo Liễu Hâm Nhã thẳng tắp bay rớt ra ngoài.

      Liên tiếp đụng ngã ba bốn cây đại thụ mới ngưng được thế , rồi nặng nề té xuống đất.

      Bành Trăn hơi dời ánh mắt , mặt lộ vẻ tiêu điều lạnh lẽo, quá thảm.

      Coi như mũi tên kia của Liễu Lan Yên có bắn chết Liễu Hâm Nhã, đoạn đường vừa bay vừa đụng này, lục phủ ngũ tạng của Liễu Hâm Nhã nát hết cũng là trọng thương.

      Bị liên tiếp va chạm, bằng bị mũi tên bắn chết còn thoải mái hơn chút.

      Nghĩ tới đây, mặt Bành Trăn đột nhiên cứng đờ, hồi lâu mới gian nan nuốt nước miếng cái, trong đầu của toát ra ý nghĩ làm cho rợn cả tóc gáy.

      Tất cả những điều này, phải là Liễu Lan Yên cố ý chứ?

      Nhìn Liễu Hâm Nhã té xuống đất, nhúc nhích nằm ở đó, tay trái Liễu Lan Yên khẽ nhếch, thanh Trường Cung Quang Hoa tinh sảo lập tức tan ra thành vô số điểm sáng, biến mất vào trong trời đất.

      Đôi tay rủ xuống, đứng lặng im trong gió đêm, tóc dài khẽ tung bay, tay áo lắc , cả người ấy yên tĩnh lạ thường, giống như tiên nữ đứng giữa cầu, lẳng lặng ngưng mắt nhìn trần thế ồn ào náo động, tham gia vào đó.

      Lúc này cả người Liễu Lan Yên an bình lạ, làm cho người ta có loại cảm giác yên bình, giống như dòng suối trong vắt chậm rãi chảy xuôi dưới ánh trăng, trong suốt mà yên tĩnh.

      Nếu phải là nhìn tất cả từ đầu tới đuôi, đánh chết Bành Trăn cũng tin Liễu lan Yên khí thế như lửa vừa rồi và nữ tử yên tĩnh như ánh trăng bây giờ là cùng người.

      "Tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Giọng tràn đầy hoang mang vang lên khiến cho Bành Trăn phản ứng kịp, ý tứ từng chữ đều hiểu, những lời này cũng hiểu, nhưng mà là từ trong miệng Liễu Lan Yên ra, lại hiểu.

      Ngây ngốc nhìn Liễu Lan Yên, căn bản biết phải trả lời như thế nào.

      "Lan Yên. . . . . ." Người từ đầu đến cuối vẫn đứng ở bên cạnh xem trò vui- Thần rốt cuộc mở miệng lên tiếng, ôn hòa gọi Liễu Lan Yên.

      Nghe được tiếng Thần, Liễu Lan Yên quay đầu lại, hướng về phía Thần trong trẻo cười tiếng, nhàng bước đến bên cạnh Thần.

      Thần duỗi tay ra, kéo Liễu Lan Yên đến ngồi vào tảng đá lớn, móc khăn ra, giúp Liễu Lan Yên lau mồ hôi lấm tấm trán.

      Sức mạnh vừa rồi, Liễu Lan Yên cũng như người khác thấy vậy liền nhõm.

      Tinh linh nước, sức mạnh chỉ cần qua cấp ba là có thể triệu hoán ra, dĩ nhiên, có thể sử dụng tinh linh nước xuất thần nhập hóa như thế cũng hẳn chỉ là do sức mạnh của mình tinh linh nước.

      Hoàn toàn là do Liễu Lan Yên dùng thực lực của mình để công kích

      Rất dễ nhận thấy, công kích như vậy, đối với Liễu Lan Yên, vẫn còn có chút miễn cưỡng.

      “Mệt ?” Lau mồ hôi lấm tấm trán của Liễu Lan Yên, Thần cưng chìu, ngưng mắt nhìn Liễu Lan Yên hỏi khẽ.

      “Ừ.” Liễu Lan Yên gật đầu cái, ,duỗi ngón tay, chỉ vào bong dáng xa xa, “Nàng khi dễ người”

      Bành Trăn theo hướng ngón tay trắng noãn của Liễu Lan Yên nhìn qua thấy được Liễu Hâm Nhã bị thương nặng, hơi run lên, trong lòng Bành Trăn cũng theo đó run lên.

      Liễu Hâm Nhã là vì thương thế quá nặng hay là vì nghe được Liễu Lan Yên “tố cáo” mà chợt co quắp vài cái.

      “Ừ, nàng khi dễ người” Đối với tất cả những gì Liễu Lan Yên , Thần khi nào phản bác, thuận theo nàng tuyệt đối là tư tưởng của Thần.

      Về phần, sau khi người nào đó nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ xong có hộc máu hay , tự làm cho mình đau càng thêm đau cũng liên quan đến họ.

      Mình thể tự chủ cũng đừng trách người khác, đúng ?

      “ Liễu Lan Yên, bình thường ngươi là dùng bộ dáng ngây thơ này để che dấu bản chất ác ma của ngươi sao?” Liễu Hâm Nhã dùng cánh tay chống người lên, từ từ dựa ngồi vào cây khô đứt rời bên cạnh.

      Chỉ câu ngắn ngủn mà cũng làm cho nàng tức giận thở hổn hển, có thể thấy được, thương thế của nàng nghiêm trọng đến mức nào.

      Đối mặt với Liễu Hâm Nhã chất vấn, Liễu Lan Yên hơi nghiêng đầu, vô tội hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ta sai sao? Ngươi có khi dễ người sao?”

      Rốt cuộc là ai khi dễ ai hả?

      Liễu Hâm Nhã giận đến thiếu chút nữa lại khạc ra búng máu.

      “Ngươi là cái đồ ác nhân cáo trạng trước”. Dồn dập thở dốc hồi lâu, Liễu Hâm Nhã mới cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ từ giữa kẻ răng hung hăng nặn ra.

      Đối với Liễu Hâm Nhã chất vấn, Liễu Lan Yên chút hốt hoảng, bình tĩnh hỏi: “Liễu Hâm Nhã là ngươi chủ động trở về Giới, là ngươi chủ động tới Vô Trần cư, là ngươi chủ động đến điều tra tình hình Vô Trần cư,, lại càng thêm ngươi vì đối phó sư phụ mà đặt bẫy khắp nơi…”

      Liễu Lan Yên dừng chút, hướng về Liễu Hâm Nhã nhoẻn miệng cười, chỉ là nụ cười xinh đẹp kia cũng đến từ đáy mắt, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, thoáng qua lạnh lẽo thấu xương: “Xin hỏi câu, chúng ta nơi nào có lỗi với ngươi hả?”

      Liễu Lan Yên chất vấn, khiến Liễu Hâm Nhã á khẩu trả lời được, giật giật môi muốn phản bác, đợi đến lúc tìm được từ ngữ thích hợp Liễu Lan Yên liền thay nàng : “ phải ngươi chính là vì người sau lưng ngươi sao? phải là muốn diệt trừ Thần Thủ Hộ Giới sao? Nhưng đáng tiếc, mục đích của ngươi nhất định thực được.”

      “Ha ha……” Bên môi Liễu Hâm Nhã tràn ra nụ cười khổ, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, lớn đến mức ảnh hưởng đến thương thế của nàng ngày càng thêm nặng, làm cho bên môi lần nữa chảy ra máu đỏ tươi, hai mắt hung ác đỏ ngầu nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, “ ngờ, ngờ ta ngàn tính vạn tính, lại tính sai ngươi.”

      Liễu Lan Yên khẽ mỉm cười, tùy ý : “ bước sai thua cả ván bài, oán được người khác.”

      “Chỉ là, ta có thể xác định chút, ngươi tuyệt đối là điểm yếu của Thần.” Môi Liễu Hâm Nhã dính máu tươi thoạt nhìn khủng bố, dữ tợn. Hơn nữa, nàng có là loại người mặt cười nhưng trong cười, cho nên nhìn thế nào cũng thấy cổ quái.

      Liễu Hâm Nhã xong, nhìn Liễu Lan Yên, mà là liếc nửa con mắt nhìn Thần, liên tiếp cười quái dị: “Tôn chủ đại nhân, giờ hợi sắp hơn phân nửa, có phải là thời gian tốt hay ?”

      Thần liếc nhìn Liễu Hâm Nhã, hời hợt : “Dù sao cũng mạnh khỏe hơn ngươi chút”.

      Liễu Lan Yên mấp máy môi, bất mãn lầu bầu tiếng: “Như thế nào còn chết, mệnh so với con gián còn cứng rắn hơn”.

      mũi tên cũng đả thương lục phủ ngũ tạng, phía sau đụng cây cũng đủ đụng gãy mười mấy khớp xương, chẳng lẽ ta tính toán sai? Cây đủ?”

      Liễu Lan Yên nho thầm ở bên hồ an tĩnh này, làm cho mấy người ở đây đều nghe được ràng.

      Sắc mặt Liễu Hâm Nhã kìm nén đến đỏ bừng, sửng sốt, đành đè xuống máu tươi tràn tới bên môi muốn nuốt về, nếu nàng lại hộc máu, cái mạng này của nàng cũng có thể liền nằm ở đây viết di chúc được rồi.

      Bành Trăn vẫn là lại nhịn được hướng về bầu trời đêm trợn trắng cả mắt, quả nhiên, quả nhiên hề đoán sai.

      Nàng chính là cố ý.

      Chỉ có Thần hướng về phía Liễu Lan Nhiên lộ ra nụ cười cưng chìu, dung túng, nàng linh hoạt câu: “Bướng bỉnh”
      Last edited by a moderator: 4/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76.2

      Câu đánh giá này, chỉ khiến Liễu Hâm Nhã sắp hộc máu, mà ngay cả Bành Trăn cũng đều muốn nội thương.

      Cách làm như thế, hai chữ bướng bỉnh có thể hình dung sao?

      Được rồi.

      Ở trong mắt của Tôn chủ, Liễu Lan Yên làm chính là bướng bỉnh.

      Bướng bỉnh bướng bỉnh, còn phải là Tôn chủ cái gì chính là cái đó sao.

      đáng ghét.” Liễu Lan Yên bất đắc dĩ bĩu môi, từ tảng đá lớn đứng lên, “Trực tiếp giải quyết thôi, đừng kéo dây dưa.”

      “Sư phụ, chuyện về sau giao cho đồ nhi xử lý.” Liễu Lan Yên nhún vai cái, vừa rồi nàng là muốn đánh cho Liễu Hâm Nhã thành trọng thương, sau đó giao cho Thần xử lý, cho nên mới phải hỏi tiếp theo làm thế nào.

      Chỉ là, tại nàng thay đổi chủ ý.

      Liễu Hâm Nhã này nàng muốn giải quyết sạch , nàng nhìn Liễu Hâm Nhã liền ghét, cực kỳ ghét.

      Nhất là Liễu Hâm Nhã ngừng giờ hợi giờ hợi gì đó.

      Thần nhất định có tình huống gì đó tốt, chỉ là đều luôn thích hiển lộ ra, cho nên nàng muốn làm trễ nải thời gian.

      Mau sớm giải quyết xong, để cho Thần về nghỉ ngơi sớm chút.

      “Liễu Lan Yên, ngươi cho rằng người có thể thắng ta?” Liễu Hâm Nhã xong, đột nhiên thẳng tắp đứng lên, từ ngồi dựa lưng vào đoạn câu, chợt, ngay cả đầu gối cũng chống lù lù đứng lên, quỷ dị tựa như cương thi, người xem đều tê dại da đầu.

      “Thắng ngươi, cái này còn có gì phải hỏi sao?” Liễu Lan Yên căn bản cũng để ý tới hành động kỳ quái của Liễu Hâm Nhã, tự tin cười.

      Liễu Hâm Nhã giống như có nghe được lời Liễu Lan Yên , mà là ngẩng đầu nhìn trăng sáng tròn trịa, bên môi dâng lên nụ cười khát máu: “Hôm nay là đêm trăng tròn, chính là thời khắc vạn ma xuất động.”

      Liễu Hâm Nhã ngước đầu trầm : “Ngươi có nghĩ tới hay , thân thể bị vạn ma cuốn lấy, xé rách, linh hồn từng khúc bị xé rách, trơ mắt nhìn máu thịt của mình chia lìa, trở thành thức ăn của vạn ma, chỉ lát thôi là bị ăn sạch . Hơn nữa trong thời gian đó ý thức vẫn luôn tỉnh táo, tỉnh táo mà cảm nhận được cái loại tuyệt vọng và sợ hãi đó… Ha ha…”

      Chợt cúi đầu, oán hận nhìn về phía Liễu Lan Yên, muốn thấy được sắc mặt trắng bệch, thân thể phát run của Liễu Lan Yên.

      “A… “ Tiếng cười tà nịnh đột nhiên dừng lại, giống như bị người nào bóp chặt cổ, đột ngột cắt đứt tiếng cười của nàng.

      thể trách Liễu Hâm Nhã có phản ứng này, cho dù ai ở thời điểm hả hê khi kế hoạch thành công rồi chợt bị đối thủ lật ngược tình thế đẩy vào tình cảnh bi thảm cũng như vậy thôi, đột nhiên phát , đối thủ chỉ có nửa phần bị ảnh hưởng, khí thế vẫn còn như lửa dùng vũ khí chỉa vào mình, sợ rằng có mấy người có thể bình tĩnh nổi.

      Liễu Hâm Nhã nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên quang hoa vạn trượng trước mắt, hiểu tại sao khí thế của Liễu Lan Yên bây giờ và vừa rồi hoàn toàn khác nhau.

      Loại ánh sáng như Nguyệt Hoa vừa rồi lúc này hoàn toàn biến chuyển, toàn thân cao thấp phiếm ánh sáng màu vàng.

      Trong tay vẫn là mũi tên tinh xảo mang phong cách cổ xưa như trước, chẳng qua, lúc này mũi tên còn đơn giản chỉ là được chạm ngọc tinh xảo đặc sắc mà thành nữa.

      Thân mũi tên phiếm ra tinh quang chói mắt, giống như mặt trời sáng chói bầu trời.

      chỉ có mũi tên, ngay cả toàn thân Liễu Lan Yên cũng lóe ra ánh sáng màu vàng, hoàn toàn xua tan hắc ám bên hồ.

      Mơ hồ cách ly gian Liễu Hâm Nhã bố trí, chiếu rọi nơi đó sáng như ban ngày, lúc này Bành Trăn mới biết Liễu Hâm Nhã rốt cuộc bố trí mảnh gian lớn đến mức nào.

      Hoàn toàn bao phủ trọn cả vùng hồ ở bên trong, gian to lớn khiến Bành Trăn cũng phải kinh ngạc dứt.

      Chẳng qua, khiến Bành Trăn cực kỳ kinh ngạc chính là ràng nơi này sáng như ban ngày rồi, thế nhưng người bên ngoài có nửa điểm phản ứng, giống như căn bản nhìn thấy hay cảm nhận được khí tức nơi này bình thường.

      Sức mạnh phong bế gian là mạnh.

      Loại sức mạnh này người như Liễu Hâm Nhã có thể làm được sao?

      Liễu Lan Yên cũng có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhìn Liễu Hân Nhã nhàng cười, sau đó, nhàng buông tay, mũi tên ánh vàng phá trường , ngay cả nửa giây dừng lại cũng có thẳng tắp xuyên qua trái tim Liễu Hâm Nhã.

      tiếng phập vang lên, chỉ có bắn trúng Liễu Hâm Nhã, mà còn ở bên trong thân thể của nàng nổ tung.

      Đừng là trái tim Liễu Hâm Nhã, dù là xương cốt cũng thể vỡ nát.

      Tay trái buông lỏng, mũi tên màu vàng biến mất, Liễu Lan Yên an tĩnh nhìn, chờ Liễu Hâm Nhã tắt thở.
      Last edited by a moderator: 7/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor:tyvybutchi

      Chương 76.3

      Cả người Liễu Hâm Nhã lảo đảo, nhưng lại như Liễu Lan Yên tưởng tượng ngã xuống đất tắt thở chết, mà ngược lại cúi đầu nhìn vết thương đầm đìa máu của chính nàng, giống như rất kỳ quái tại sao nàng lại bị thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy.

      Phản ứng kỳ quái của Liễu Hâm Nhã khiến Liễu Lan Yên chau mày, tình hình dường như đúng lắm.

      ngờ ở đây lại gặp chuyện vui như vậy” Liễu Hâm Nhã hình như quan sát thương thế của mình đủ rồi, ngẩng đầu mở miệng .

      Lời vừa ra khỏi miệng, Liễu Lan Yên phòng bị nhìn chằm chằm Liễu Hâm Nhã “Ngươi là ai?”

      Giọng này căn bản phải là của Liễu Hâm Nhã, giọng già nua, chói tai, quan trọng hơn đây ràng là giọng của nam nhân!

      Còn là giọng của vị lão nam nhân.

      “ Khó trách tôn chủ sủng ái ngươi như thế, quả nhiên là lợi hại”. “Liễu Hâm Nhã” nhìn Liễu Lan Yên, làm cho nàng có loại cảm giác bị độc xà nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân đựng đứng, nổi lên tầng da gà, đây rốt cuộc là loại quái vât gì?

      “ Ngưng tụ tinh linh nước, tinh luyện ra lực lượng thuần túy nhất trong thiên địa, tu vi như thế vượt xa ma bình thường. Xem ra, ngươi mới là nhân vật thiên tài trong giới”. “Liễu Hâm Nhã” câu liền dễ dàng vạch trần bản chất của lực lượng vừa rồi Liễu Lan Yên sử dụng.

      “Liễu Hâm Nhã” rất dễ dàng, căn bản là có xem sức mạnh của Liễu Lan Yên là chuyện nghiêm trọng gì.

      Đối với “Liễu Hâm Nhã” bị nhập trước mắt này, Liễu Lan Yên lập tức đề phòng, chính nàng tự biết kích vừa rồi mạnh bao nhiêu. “Liễu Hâm Nhã” hẳn phải dưới kích đó tan thành mây khói rồi.

      “Liễu Hâm Nhã” những tan thành mây khói mà còn sống rất tốt, toàn thân ngoài thương thế ở ngực ra bị tổn thương ở những chỗ khác.

      Xem ra cái tên nhập vào này mạnh hơn Liễu Hâm Nhã phải là ít.

      Là người của Ma giới sao?

      “Lãng phí cả buổi tối này vô ích, còn bằng để lão phu ra tay , ai…”. “Liễu Hâm Nhã” giọng than thở, rất là ghét bỏ hành động lề mề của Liễu Hâm Nhã, cho rằng tất cả những chuyện này lập kế hoạch tốt rồi mà còn có thể bị biến thành bộ dạng này, là thất bại!

      “ Liễu Hâm Nhã” cảm thán xong, vẫy tay, ven hồ, trong rừng cây đột nhiên dâng lên trận sương mù mịt mờ, nhanh chóng hướng “ Liễu Hâm Nhã” hội tụ lại, giống như đám mây tuôn ra từ bầu trời, nhanh chóng tụ lại bên cạnh “Liễu Hâm Nhã”.

      Nhưng nhìn gần Liễu Lan Yên mới thấy, nơi đó phải sương mù gì, mà căn bản là huyết vụ (*) nồng đậm.

      (*): huyết vụ là sương mù máu

      Hoàn toàn giống với sức mạnh vừa rồi của Liễu Hâm Nhã, lần này huyết vụ cũng là mang theo mùi máu tươi, nhưng tuyệt đối có tư vị cái loại làm người ta nôn mửa như vừa rồi.

      chỉ như thế, ngược lại còn có loại hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, tuy thể là rất tốt ngửi, nhưng cũng làm cho người ta ghét.

      Càng như thế vẻ mặt của Liễu Lan Yên càng nặng nề, rất dễ nhận thấy thực lực của tên nhập vào Liễu Hâm Nhã này cao hơn Liễu Hâm Nhã bao nhiêu.

      Huyết vụ ở ven hồ lan ra xung quanh, từng chút hướng chỗ Liễu Lan Yên tràn tới, áp sát đến gần.

      ràng huyết vụ hư ảo nhưng làm cho Liễu Lan Yên cảm thấy khó thở, trái tim giống như bị đè nặng ngàn cân, thịch thịch thịch nhảy lên kịch liệt.

      “Tiểu nương, ngươi rất vinh hạnh, có thể thấy được bí pháp của Ma giới chúng ta – Huyết Ảnh Như Sơn”. “Liễu Hâm Nhã” kéo ra nụ cười trầm, trong làn môi nhuộm máu đỏ càng nổi bật lên hàm răng dày đặc, khi huyết vụ tràn ngập, nhìn thế nào cũng thấy trầm kinh khủng.

      “Huyết Ảnh Như Sơn?” Liễu Lan Yên mê mang lập lại những từ này, cánh tay vừa rồi còn muốn triệu hồi sức mạnh cũng hoàn toàn rũ xuống, giống như biết nên làm thế nào cho phải, càng biết phải đối phó thế nào.

      Ngơ ngác đứng tại chỗ, mặc cho sương mù máu đỏ tiến lại gần.

      Bành Trăn chau mày, muốn tiến lên, suy nghĩ chút lại dám động.

      phải sợ chết, mà là biết mình như thế nào mới có thể giúp đỡ Liễu Lan Yên, nếu là tùy tiện tiến lên, cuối cùng trở thành chướng ngại cho Liễu Lan Yên, như vậy chẳng phải là hại Liễu Lan Yên sao.

      Bành Trăn quay đầu nhìn Thần chút, hi vọng từ Thần lấy được chỉ thị, chỉ là rất đáng tiếc, Tôn chủ đại nhân khí định thần nhàn ngồi đó, giống như căn bản có thấy huyết vụ đầy trời này.

      Đây là ý gì?

      đợi Bành Trăn suy nghĩ ra, đột nhiên thân thể run lên, còn cảm giác được gì nữa, trong đầu chỉ thoáng qua chữ -- lạnh!
      Last edited: 7/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76.4


      Giống như trực tiếp ném vào trong sông băng, cái loại lạnh đó từ mọi nơi người chui vào trong xương tủy.

      cần suy nghĩ nhìn về phía huyết vụ, ngọn nguồn đúng là từ phía huyết vụ kia.

      Vừa nhìn liền phát lần này bóng dáng của Liễu Lan Yên bị huyết vụ cắn nuốt, bóng dáng đẹp đẽ ở trong huyết vụ mơ mơ hồ hồ nhìn lắm.

      Vừa lúc đó, cái loại lạnh lẽo thấu xương kia đột nhiên biến đổi, biến thành áp lực ngàn cân, đè nghiền người .

      Cảm giác cực kỳ quỷ dị, khiến Bành Trăn nhịn được kêu rên ra tiếng, vội vàng triệu hồi lực liều mạng chống cự, đồng thời, đứng ờ phía trước Thần, dùng thân thể của mình tận lực ngăn huyết vụ bên ngoài.

      Lần nữa ngẩng đầu, huyết vụ nồng đậm đến thấy cảnh tượng ba mét phía trước, ngay cả thực lực Bành Trăn mạnh như vậy mà tầm nhìn trước mặt cũng bị nhanh chóng thu hẹp, rút ngắn cự ly.

      Căn bản là thấy được bóng dáng của Liễu Lan Yên, trước mắt chỉ có huyết vụ như sóng lớn ngừng lăn lộn, trong đầu tựa hồ nghe được vô số tiếng gào thét, trầm ngâm lắng nghe, rồi lại cái gì cũng nghe thấy.

      Trong khoảng thời gian ngắn tinh thần Bành Trăn hoảng hốt, căn bản là quên mất mình ở đâu.

      Nếu phải còn giữ vững tỉnh táo, nhớ đến còn phải bảo vệ Thần ở sau lưng chỉ sợ ý thức của sớm hỗn độn.

      Chiến trường!

      Bành Trăn giống như thấy được chiến trường, vô số người, , ma, thú, ở trong thiên địa rộng lớn vô biên chém giết, vòi máu bắn tung tóe, sức mạnh tàn sát bừa bãi.

      Đập vào mắt có thể thấy được toàn bộ đều là máu, từng sinh mạng dễ dàng bị lấy , đầu lâu bị chém xuống, ngực bị xuyên thủng.

      Tất cả mọi người đều lâm vào trong điên cuồng, có ý thức, có cảm giác đau, chỉ biết ngừng chém giết.

      Hô hấp đều mang theo khí ẩm ướt, Bành Trăn ý thức được, ẩm ướt này tuyệt đối phải là hơi nước, mà là máu tươi vẩy ra trong trung.

      Dưới chân là ẩm ướt dính dính, lạnh như băng trơn trợt, đó là tích tụ mà thành, máu chưa kịp chảy ra xung quanh.

      Máu chảy thành sông, hài cốt chất như núi.

      Áp lực trầm trọng giống như núi lớn đè nặng ở trong đầu của Bành Trăn, làm cho cách nào hô hấp, tự kiềm chế được run rẩy, run rẩy.

      Biết rất tất cả đều là do tưởng tượng, nhưng là Bành Trăn lại cách nào tránh thoát, chỉ có thể ở trong ảo giác ngừng giãy giụa, vô lực chìm nổi.

      Cái loại khí tức tử vong làm người ta hít thở thong đó như ngọn núi lớn áp bức ,làm tay chân lạnh lẽo, từ chỗ sâu trong đáy lòng rỉ ra môt loại tuyệt vọng bi thương.

      Cuộc sống còn hi vọng……… còn đường ra…..

      Chỉ muốn cứ như vậy trầm luân.

      Tất cả coi như hết…………. Chết đúng là lựa chọn tốt nhất.

      Ngay phút cuối cùng khi thần trí Bành Trăn sắp bị ý thức hỗn độn cắn nuốt, đột nhiên chút mát mẻ rơi vào mặt , kích thích làm rùng mình cái, đại não dường như cũng theo đó tỉnh táo hơn chút.

      Mở trừng hai mắt, chiến trường tàn nhẫn kinh khủng vừa rồi biến mất thấy gì nữa, trước mắt vẫn là tràn ngập huyết vụ như cũ, cái loại cảm giác trầm trọng làm cho hít thở thông kia dường như giảm bớt chút.

      Lại có chút mát mẻ rơi vào mặt , khiến Bành Trăn theo bản năng giơ tay lên sờ soạng, chẳng lẽ là trời mưa?

      gian bị Liễu Hâm Nhã cách ly còn có thể có trời mưa sao?

      Sờ soạng cái cũng có nửa điểm cảm giác ướt át, phải mưa sao?

      Vậy là cái gì?

      giây tiếp theo, cho Bành Trăn câu trả lời tốt nhất.

      Sao băng

      Trong huyết vụ nồng đậm dường như là trận mưa sao băng rơi, nhiểu điểm ánh sáng phá vỡ bầu trời đêm, xé rách huyết vụ.

      Đây, đây là ………..

      Bành Trăn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đó đâu phải là sao băng mà ràng chính là ánh sáng.

      Ngẩng đầu, theo ánh sáng như sao rơi ào ào nhìn sang, trong bầu trời đêm trăng sáng ấy là ánh sao sáng ngời, so với vừa rồi còn sáng hơn mấy phần, từng đợt ánh trăng rơi xuống phàm trần.

      chin tầng trời, giống như Ngân Hà trút xuống

      Này đầy trời ngân quang, thánh khiết làm cho người ta sinh lòng kính , dám có nửa phần hành động vượt khuôn, chỉ sợ mạo phạm đến thứ ánh sáng kia.

      Trong thứ ánh sáng thần thành đó vang lên giọng trong trẻo lạnh lùng của Liễu Lan Yên; nếu ngày thường giọng mang theo phần ngây thơ phần dí dỏm bây giờ lạnh lẽo giống như tuyết ở cao hòa tan thành nước, đó là loại khí tức có thể làm cho thần kinh người ta run lên, đại não trong nháy mắt tỉnh táo lại.
      Last edited: 7/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 76.5


      “Huyết Ảnh Như Sơn? Hay là Đầu Trâu Mặt Ngựa.” Tiếng cười nhàng của Liễu Lan Yên trong huyết vụ vang lên ràng, căn bản có nửa phần bị huyết vụ chèn ép ảnh hưởng.

      “Ác Linh Thôi Tán! tiếng quát lớn ngắn ngủi, từng đợt ánh sáng ào ào kia đột nhiên càng lớn mạnh, giống như mưa rơi dồn dập, trong nháy mắt trải rộng, kết nối thiên địa cùng chỗ.

      Huyết vụ nhanh chóng bị bốc hơi.

      Biến mất thấy.

      Lộ ra dung nhan tái nhợt của “Liễu Hàm Nhã”, sắc mặt nghiêm chỉnh cổ quái nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.

      Quần áo Liễu Lan Yên bay phất phới, thanh tú đứng lặng im trong ánh sáng, ánh sáng nhàn nhạt thánh khiết bao lấy nàng vào trong đó, thần thánh mà dám xâm phạm.

      Trong nháy mắt này, Bành Trăn chợt có xúc động muốn quỵ xuống đất quỳ bái.

      “Sức mạnh ánh sáng?” Liễu Hâm Nhã giống như thấy quỷ nhìn chòng chọc vào Liễu Lan Yên, đại não hoàn toàn thắt lại.

      Sức mạnh to lớn của Liễu Lan Yên nằm ngoài dự liệu của , hồi lâu căn bản cũng có biện pháp tiêu hóa nổi tin tức này.

      Trầm mặc chốc lát, “Liễu Hâm Nhã” đột nhiên cười lớn: “Liễu Lan Yên, ngươi thân là , thế nhưng lại vọng tưởng tu luyện sức mạnh ánh sáng. Chẳng lẽ ngươi biết loại sức mạnh này là trái ngược hoàn toàn với bản chất của ngươi sao?”

      “Ngươi chưa từng thấy qua ánh sáng và bóng tối đồng thời tồn tại, xem ra phải ngươi ở đây tự mình tìm chết, mà chính là người lúc đầu dạy cho ngươi sức mạnh này sớm có thâm thù đại hận với ngươi.” Liễu Hâm Nhã câu ngắn ngủi sau khi kinh ngạc qua , cũng quá để Liễu Lan Yên ở trong lòng, lần này tới đây mục đích chủ yếu chỉ có Thần.

      Liễu Lan Yên nhiều nhất cũng chỉ là tiểu tốt đột nhiên xuất , có chút cản trở mà thôi.

      Liễu Lan Yên khẽ mỉm cười: “Đối phó với ngươi chỉ cần như vậy là đủ.”

      sao?” Liễu Hâm Nhã ngược lại có chút khẩn trương nào, cũng có vội vã ra tay, mà là nhìn Liễu Lan Yên chậm rãi hỏi câu: “Liễu Lan Yên, xem ra ngươi phải là giả bộ ngu, mà là ngu .”

      Tròng mắt Liễu Lan Yên hơi híp lại, hiểu tại sao người này lại như vậy.

      Nhìn thấy gợi lên được hứng thú của Liễu Lan Yên, “Liễu Hâm Nhã” tiếp tục dùng giọng già nua của tiếp tục: “Ngươi dấu thực lực, người khác có thể nhìn ra, nhưng ngươi vào ở trong Vô Trần cư, làm sao có thể giấu diếm được người kia?”

      “Liễu Hâm Nhã” cố ý chậm lại tốc độ, từ từ : “Thần của Giới, Tôn chủ đại nhân vĩ đại làm sao mà phát được ngươi là dấu thực lực chứ?”

      xong, “Liễu Hâm Nhã” châm biếm câu: “Sợ rằng cần ngươi tới Vô Trần cư, sợ rằng vào giây phút Tôn chủ đại nhân nhìn thấy ngươi lần đầu tiên sớm biết ngươi dấu thực lực rồi.”

      “Liễu Hâm Nhã” chợt lắc đầu cái, lập tức hủy bỏ ý nghĩ của mình: “ đúng, hoặc là sớm hơn chút. Nếu , như thế nào lại trước mặt bao người lại dung túng ngươi như thế?”

      “Hứa cho ngươi nội đan, đây là phản ứng mà Tôn chủ đại nhân nên có sao?” “Liễu Hâm Nhã” nhanh chậm xong, đồng thời ngừng tỉ mỉ quan sát nét mặt Liễu Lan Yên, ngay cả tia tâm tình dao động trong mắt nàng cũng bỏ qua.

      có thể nhận ra Liễu Lan Yên sử dụng là sức mạnh gì, đương nhiên cũng biết được đặc tính của loại sức mạnh này.

      Sức mạnh ánh sáng, càng thuần túy càng chú trọng tâm cảnh bình thản.

      Vừa rồi Liễu Lan Yên sử dụng sức mạnh làm hiểu được, Liễu Lan Yên có thể điều động sức mạnh tự nhiên, có thể còn chưa tới mức đại thành, nhưng 100% đây đúng là sức mạnh ánh sáng.

      căn bàn là nghĩ ra, thân là , tại sao chuyên tâm tu luyện lực, ngược lại tu luyện sức mạnh ánh sáng trái ngược với lực.

      Nếu tu luyện sức mạnh của Ma giới còn đáng tin hơn chút, dù sao hai bên chênh lệch cũng quá lớn.

      “Biết sao?” Liễu Lan Yên thuận miệng hỏi, dáng vẻ chẳng thèm ngó tới.

      Phản ứng của Liễu Lan Yên khiến “Liễu Hâm Nhã” vui mừng, biết Liễu Lan Yên vẫn là có phản ứng với chuyện này, nếu , cùng nhảm.

      “Sư phụ thực lực cao cường, biết có gì đặc biệt hơn người?” Liễu Lan Yên đương nhiên hỏi.

      “Tôn chủ đại nhân biết đúng là có cái gì kỳ quái, kỳ quái là những người khác biết.” “Liễu Hâm Nhã” những lời này là vòng tới vòng lui nhảm hồi, chọc cho Liễu Lan Yên khẽ nhíu mày.

      “Liễu Hâm Nhã” cũng có lại thừa nước đục thả câu, trực tiếp hỏi Liễu Lan Yên: “Liễu Lan Yên, ngươi biết tại sao Tôn chủ đại nhân lại trở thành Thần ?”
      Last edited: 7/9/14
      Chriswindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :