1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: HOA SEN TRẮNG TÍNH NHẦM
      Editor: Tịnh Yên


      Tô Khả cố gắng chạy về phía trường học, nhưng thấy bóng dáng Tô Cẩm Niên. Gọi điện thoại cho cũng có ai bắt máy. Lúc sau này Tô Khả mới hiểu số của bị đưa vào danh sách đen rồi. —_—|||

      Tô Khả gọi điện thoại được càng cảm thấy tức giận, hận thể lập tức ăn sạch sành sanh Hoa Sen Trắng cho hả giận. Việc cấp bách còn ở phía trước nên vội vàng tìm máy điện thoại khác gọi cho Hoa Sen Trắng.

      Nhưng tại cái này là thời đại của điện thọa di động, muốn tìm ra trạm điện thoại công cộng đúng là còn khó hơi việc heo nái biết leo cây. Đúng lúc này người đàn ông mặc màu xanh chậm rải bước sau lưng.

      Ánh mắt Tô Khả sáng lên, "Ai, bạn học ——"

      Chân của người kia vẫn bước dừng lại, còn cố gắng chạy tiếp tục.

      Người này đáng giận, tôi như thế này mà dám xem là tồn tại sao? Nha đầu này, dừng lại cho tôi! Vì vậy, Tô Khả lập tức đuổi theo, "Bạn học à, bạn chờ mình chút."

      Vừa , vừa níu lại tay áo của người kia.

      Mà rốt cuộc bóng dáng của người mặc áo màu xanh dương nhạt cũng dừng lại, sau đó quay đầu, tay vô cùng tự nhiên nhét vào lỗi tai lấy tai phone màu trắng ra

      Khi nhìn người , cũng sợ hết hồn, tay lập tức buông tay áo người kia ra.

      Lại là ta, khéo thành sách.

      Tô Khả nhếch môi, "Ha ha, bạn Doãn, là trùng hợp."

      Doãn Lạc Phong khẽ nhíu mày, đáy mắt tràn đầy hài hước, "Khéo? Tại sao tôi lại cảm thấy là cậu đặc biệt chờ tôi ở đây đó?"

      Tô Khả oán thầm: biết xấu hổ chút nào cả.

      Nhưng trước mắt có việc cầu người, cho nên Tô Khả lại nở nụ cười ngọt ngào, hai mắt to ngừng chớp chớp, "Ha ha, đùa a ~" xong, lập tức chỉnh vẻ mặt nghiêm chỉnh, trở về đề tài chính, "Chỉ là bạn học Doãn à, bạn có thể cho tớ mượn điện thoại chút ?"

      "Tên cậu là gì?" Doãn Lạc Phong khoanh tay lại, liếc nhìn tay Tô Khả, sau đó dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Khả đứng trước mặt.

      "Tô Khả" Tô Khả trả lời theo bản năng, sau đó lại , "Ha ha, yên tâm, chắc chắn trả lại điện thoại di động cho cậu."

      "188XXXX" Doãn Lạc Phong trực tiếp đọc dãy số điện thoại.

      Tô nhưng 囧, ". . . . . ."

      "Đây là số điện thoại của tôi, cho nên cậu nên dùng phương thức này để hấp dẫn tôi." Doãn Lạc Phong lấy tay phất phất mái tóc, sau đó cho tặng cho Tô Khả nụ cười sáng lạng, "Mặc dù cái phương thức này của cậu dùng rất cẩu huyết và cũ rích, nhưng cũng thành công đưa tới chú ý của tôi rồi."

      ". . . . . ."

      "Ừ, trước có ít tự cho là vô cùng có ý mới theo đuổi tôi, chỉ là thấy tôi tức giận dứt, từng người dở dở ương ương còn bằng cách cũ rích như thế này. Mà điều này cũng chỉ có thể cậu rất đần, ha ha. Tôi thích những ngu ngốc chút, dễ khi dễ."

      Tô Khả nhìn Doãn Lạc Phong bốc phét, thiếu chút nữa khạc ra ba lít máu. Mẹ nó, có phải tự luyến mình hay ! Hình như là chưa cái gì cả, cái người này bắt đầu lầm bầm lầu bầu, YY trời cao.

      Tô Khả siêu cấp vô địch 囧, sau đó với Doãn Lạc Phong, "Đứa trẻ này, mình chỉ muốn mượn điện thoại di động của cậu dùng chút thôi."

      Doãn Lạc Phong nhìn vẻ mặt như bị táo bón của Tô Khả, mặt sưng lên rồi, " phải là tôi đưa số điện thoại của mình cho cậu rồi sao, sao cậu còn muốn mượn điện thoại của tôi? 188X. . . . . ." bắt đầu náo loạn lần nữa, nhưng nhìn Tô Khả vẫn nhúc nhích, Doãn Lạc Phong có chút buồn bực hộc máu khi dắt lừa thuê, tay cầm lấy điện thoại di động đưa cho Tô Khả, trượt màn ảnh ra, nhìn hình ảnh của người kia trong điện thoại, khóe miệng nhếch lên, nâng lên độ cong động lòng người, dùng mặt ám chỉ "Tôi là muốn xin số điện thoại của tôi thế mà còn giả bộ" ngẩng mắt nhìn Tô Khả, thấp giọng còn tăng thêm bí quyết, ghi chép số điện thoại cho đối phương.

      Chỉ trong chốc lái, liền nhớ kĩ số điện thoại liên lạc với mình, sau đó trực tiếp đưa cho Tô Khả, huýt gió, "Được rồi."

      Tô Khả nhìn hành động lưu loát của có loại nội thương vì dắt lừa thuê.

      Có thể đừng tự cho mình là đúng hay ?

      Tô Khả có chút buồn bực, "Doãn Lạc Phong, có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu hay ?"

      Doãn Lạc Phong nhíu mày, "Còn tin tôi cho số sao? Chưa bao giờ tôi gạt người khác." xong, nhìn vẻ mặt im lặng của Tô Khả, Doãn Lạc Phong "Vậy cậu dùng cái này gọi vào số của tôi, bảo đảm là á."

      Tô Khả đưa cho ta cái liếc mắt xem thường, nhưng suy nghĩ chút vẫn im lặng, sau đó lấy di động ấn vào năm số mật mã, chỉ là bấm năm số, tìm được người liên lạc trong máy Doãn Phong, hai chữ “Núi Băng” liền nhảy ra ngoài, Tô Khả nhìn dãy số kia, quả nhiên là Hoa sen trắng nhà .

      Mẹ! bọn họ biết nhau à.

      Như vậy tốt hơn, thêm người tình báo!

      Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Tô Khả thấy Doãn Lạc Phong thuận mắt hơn nhiều.

      Tô Khả ấn vào phím gọi , sau đó thoáng vài bước, tránh cho nội dung trò chuyện của bọn họ bị Doãn Lạc Phong nghe. Mà Doãn Lạc Phong vẫn dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Tô Khả.

      Tô Khả cười cười, "Tôi lấy điện thoại của cậu, tôi xa chút nghe máy."

      Tiếng chuông vang lên vài hồi, bên kia có người nhận máy, giọng lành lạnh truyền vào lỗi tai co, "Alo —— Lạc Phong?"

      Trong nháy mắt Tô Khả cảm giác đóa hoa đào nở rộ trong lòng mình, ngay tiếp theo nụ cười mặt rất ngọt ngào. Tô Khả cười ha ha , "Alo —— huấn luyện viên."

      "Khụ khụ!" Trong nháy mắt, bên kia truyền đến thanh họ ‘khụ khụ’ của Tô Cẩm Niên

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, cần thiết mỗi lần nghe giọng của đều xuất tình trạng này chứ.

      "Cẩm Niên, thế nào?" Giọng của người đàn ông khác truyền tới lỗ tai Tô Khả. Trong nháy mắt cái mông của Tô Khả như bị chặt lại, trời ơi, huấn luyện viên của , huấn luyện viên của phải là. . . . . .

      Càng muốn, Tô Khả càng sợ. Mọi người nghĩ xem, ta là người đàn ông lớn tuổi như thế rồi, lại chưa có người bạn nào cả, thanh mai trúc mã bên cạnh chẳng thèm ngó tới còn chưa tính, nhìn dung mạo xinh đẹp như thế cũng động lòng.

      Đây là thế nào đây! thể nào!

      "Huấn luyện viên ~" Tô Khả hoang mang rối loạn mà nghĩ đến cầu.

      "Làm sao biết mà dùng điện thoại Doãn Lạc Phong gọi cho tôi?" Giọng lạnh lùng của Tô Cẩm Niên truyền tới.

      Trong nháy mắt Tô Khả đưa cái muốn hỏi ném ra sau ót, tức giận chỉ trích, "Tại sao lại đưa số điện thoại của em vào danh bạ đen?"

      Tô Cẩm Niên tiếp tục "Khụ khụ" hai tiếng.

      Tô Khả : "Em cho biết, có bản lãnh đưa tất cả số lạ vào danh bạ đen . Nếu đừng mong em liên lạc với . Nếu cứ đổi số . À đúng rồi, coi như có đổi số chăng nữa em cũng tìm mọi cách có được số của !"

      ". . . . . ."

      "Huấn luyện viên ~ ở đâu?"

      ". . . . . ."

      " cho em biết, em với Doãn Lạc Phong là em mang thai con của , thế mà lại vứt bỏ mẹ con em!"

      " độc ác!" Bên kia, Tô Cẩm Niên cắn răng nghiến lợi, "Hôm nay tôi phải gặp bạn bè! Ngày mai tới tìm tôi!"

      "Hắc hắc ~ được!" Tô Khả cợt nhã .

      "Tô Khả!"

      "Vậy phải khôi phục số của em ở danh bạ bình thường, cho phép đẩy số em vào danh bạ đen, nếu em lập tức khắp nơi lung tung. Dù sao cũng biết, chuyện hai chúng ta tới lui mọi người hầu như ai cũng biết, mang thai cái gì, khả năng 100% là có thể."

      "Đồng ý!"

      "Sữa đậu nành Vĩnh Hòa có đúng ——" Giọng của người đàn ông kia lần nữa truyền đến lỗ tai Tô Khả, chỉ là còn chưa có thế bị Tô Cẩm Niên cúp điện thoại.

      Trong nháy mắt, mắt của Tô Khả sáng lên.

      Ha ha, Hoa Sen Trắng, cậu thất bại.
      Âm Phong Vũ Nguyệt, MizukiTrâu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Bốn người gặp nhau
      Editor: Hoàng Dung


      Tô Khả rất vui mừng, cúp điện thoại xong liền cười ha hả trận, bộ dáng rung động kia khiến Doãn Nhạc Phong chợt run lên cái.

      "Cám ơn....." Tô Khả cười, mắt to cong cong sáng lên, mang theo dòng linh khí, khiến cho trái tim của Doãn Nhạc Phong 'thịch" đập nhanh hơn nửa nhịp.

      Tô Khả rất vui vẻ đưa di dộng tới cho Doãn Nhạc Phong, sau đó xoay người chạy như bay tới góc rẽ để mua sữa đậu nành Vĩnh Hòa.

      Trong nháy mắt Doãn Nhạc Phong hiểu mới vừa rồi là mình tự đa tình, đột nhiên trong lòng dâng lên cơn bực tức. Lần nữa nhìn lại, Tô Khả này là đặc biệt lợi dụng mình hoàn toàn rồi phủi mông rời . rất buồn bực, vì vậy lập tức bước chân đuổi về phía trước.

      Chân dài nên tốc độ nhanh, tất nhiên chỉ trong nháy mắt đuổi kịp Tô Khả, vì vậy kéo Tô Khả lại, giọng cợt nhã, "Này, phải theo đuổi tôi sao, thế nào? Lại dùng chiêu vờ tha để bắt nên muốn chạy rồi sao? Tô Khả, thích hợp để chơi đấu trí đâu."

      Tô Khả dừng lại, con ngươi cũng sắp rớt ra rồi. Trong nháy mắt, vô số lời thô tục phải cố kìm nén ở trong cổ họng. Nhìn mắt phượng của , bờ môi chứa nụ cười điên đảo chúng sinh, Tô Khả liên tục vỗ ngực: soái ca tốt như vậy lại là kẻ tự luyến, có thể đưa vào bệnh viện tâm thần rồi đấy.

      "Ông già !" lúc lâu sau, Tô Khả phun ra ba chữ.

      Sắc mặt Doãn Nhạc Phong trở nên khó coi, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt có thể giết chết đám người.

      " lặp lại lần nữa."

      Tô Khả ỉu xìu, chỉ là con tôm , chịu được hù dọa của người ta. Cho nên Tô Khả quả quyết câm miệng, sau đó nở nụ cười về phía Doãn Nhạc Phong, "Ha ha."


      mặt Doãn Nhạc Phong lại lộ ra nụ cười tà khí như hồ ly, "Ừ, chó thối biết thức thời, điểm này tôi thích."

      Khuôn mặt Tô Khả đầy vạch đen.

      " đây là muốn đâu?" Doãn Nhạc Phong liếc nhìn Tô Khả, hỏi.

      Tô Khả giận, "Uống sữa đậu nành!"

      "À được, tôi mới vừa chạy xong, vẫn chưa ăn sáng, chúng ta cùng ."

      Tô Khả đen mặt, hai chân bất động đứng nguyên tại chỗ.

      "Còn ?" Doãn Nhạc Phong đưa tay vỗ đầu Tô Khả, " tại sao lại ngẩn ra rồi hả? Ài, tôi , khiến tôi chú ý rồi, nên tôi chỉ có thể cố ăn sáng với thôi."

      Tô Khả phun ra ba lít máu, " ra cần phải miễn cưỡng." Ông già ! Tôi đây là muốn gặp hoa sen trắng nhà tôi, tôi cần theo ăn điểm tâm sao!

      Vẻ mặt Doãn Nhạc Phong là biểu tình " lại đây", sau đó kéo Tô Khả đến chỗ khúc quanh con đường.

      *

      "Sữa đậu nành uống rất ngon sao?" Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, nhịn được liếc mắt sang bên kia, mang theo nụ cười hả hê phát biểu.

      "Mùi vị tệ." Giọng nam thanh thúy như ngọc châu rơi xuống bàn, khóe miệng mang theo nụ cười tràn lan ở mặt, đến nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt cũng có vẻ vô cùng diêm dúa lẳng lơ .

      Ngón tay thon dài của Tô Cẩm Niên gõ lên bàn, "Uống ngon cậu uống nhiều thêm chút ."


      "Vậy cần." Người con trai cười. thể chịu nổi mùi tanh của sữa đậu nành, "Hắc hắc, Cẩm Niên, là kia khiến sắc mặt cậu biến thành như vậy sao?"

      Tô Cẩm Niên khẽ quét mắt sang bạn tốt, "Nếu như cậu vẫn tiếp tục nữa, tớ ngại cho Cố Bắc. . . . . ."

      "Đừng!" Người con trai lập tức chỉnh lại giọng , chỉ là mặt vẫn là nụ cười ôn nhu, "Tớ sợ ta muốn chết rồi. đó quá bám người, phải chuyện tốt."

      Tô Cẩm Niên gật đầu cái, "Ừ, quả như thế."

      Tính tình của và Đàm Thụ giống nhau. mặt Đàm Thụ luôn là nụ cười ôn nhu, còn vẻ mặt lại rét lạnh như sương, người lạ đừng đến gần. Cho nên con ở đại viện càng thích dính Đàm Thụ hơn, ngoại trừ Trịnh Duyệt. Dĩ nhiên, Trịnh Duyệt và Cố Bắc giống nhau. giống Cố Bắc liều mạng quấn Đàm Thụ, cho nên ta đúng là biết khối kẹo mè xửng có tư vị gì? Tô Khả có thể để cho nếm thử rồi.

      "Thế nào, cảm động lây rồi hả? với gia chút? Gia giúp cậu giải quyết?" Lông mày Đàm Thụ cũng nhảy dựng lên rồi.

      Tô Cẩm Niên thong thả ung dung ăn xong bánh tiêu ở bàn, lại dùng khăn giấy lau cái, "Đàm Thụ, cậu vẫn là uống sữa đậu nành ."

      Đàm Thụ ỉu xìu. như vậy là Tô Cẩm Niên muốn , dù lấy đồ mở nút chai cạy miệng ra cũng vô dụng.

      "Lại , là nữ sinh mới vừa gọi điện thoại à?" Đàm Thụ vẫn chết tâm, bắt đầu bóng gió. Tuy từ đầu Tô Cẩm Niên vẫn là "Nhạc Phong" , nhưng ràng là giọng của , hơn nữa sau khi biết được đó là kia, sắc mặt liền khẩn trương. Vốn Tô Cẩm Niên vẫn vừa vừa cười với , lập tức biến thành mưa gió sắp đến.

      "Aizz, Cẩm Niên à, cậu với tớ chút ." Nụ cười mặt Đàm Thụ vô cùng phóng đãng, trần trụi với Tô Cẩm Niên, tôi đây là muốn bát quái đó! Mau với tôi , mau với tôi !


      Hai người bọn họ là mặc chung cái quần lớn lên. Theo như biết, thế giới này, người có thể làm cho sắc mặt Tô Cẩm Niên biến thành như vậy, đúng là chỉ có người!

      Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Tớ giúp cậu mua thêm hai phần sữa đậu nành."

      Nụ cười khuôn mặt trơn bóng như ngọc của Đàm Thụ giữ nổi, "Được rồi, hỏi nữa! Chuyện của mình, gia vẫn còn ! Hỏi cậu làm gì! Ngồi xuống, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục gặm bánh tiêu."

      "Cậu muốn sau này vẫn ngu ngốc như thế, vậy ăn nhiều chút ."

      "Nằm máng!"

      Đúng lúc cửa mở ra, hai người cùng nhau quay đầu lại.

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen. Quả nhiên là vậy, trừng mắt liếc Đàm Thụ cái.

      Mà ánh mắt Đàm Thụ còn sáng lên, hoàn toàn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Cẩm Niên lướt tới, trong miệng , "Ai da, đó phải là Nhạc Phong sao? Ơ, bên cạnh lại có thể xuất em . Nhạc Phong tới đây, bên này."

      Tô Cẩm Niên muốn che miệng Đàm Thụ cũng kịp, Đàm Thụ gọi Nhạc Phong. Vì vậy, khuôn mặt hề sáng sủa kia lại càng đen hơn.

      Sau khi Doãn Nhạc Phong nghe được Đàm Thụ gọi, nụ cười ở khóe miệng càng nở rộ hơn, "Hai ở chỗ này dùng bữa sáng à?"

      Ánh mắt Tô Khả lại sáng lên, xoa xoa mắt, lại là soái ca.

      Gương mặt này, dáng người này. Gào khóc, so với hoa sen trắng nhà cũng có chỗ nào thua kém đâu. Vì vậy, ánh mắt Tô Khả càng phát sáng, giống như tia X - quang, quét trai đẹp mới này từ trong ra ngoài đến mấy lần.


      Doãn Nhạc Phong thấy vẻ mặt sắc nữ của Tô Khả, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, nhịn được đẩy Tô Khả cái, " phải theo đuổi tôi sao? Nhìn ta làm gì? Trong lòng ta có người rồi. Hơn nữa, ta là con sói phúc hắc, cực kỳ hung ác, chỉ bằng đạo hạnh ngu ngốc của , nếu chọc tới ta, chết như thế nào cũng biết, nhanh thu hồi suy nghĩ đó lại cho tôi."

      Tô Khả giật mình, hai tay ôm lấy đầu bị gõ, lại nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên trong nháy mắt trở nên khinh thường, trong lòng kêu rên: Xong rồi, hoa sen trắng nhà hiểu lầm rồi.

      Tô Khả vội vàng xua tay giải thích với Tô Cẩm Niên, "Huấn luyện viên, em có suy nghĩ bậy bạ, tấm lòng và thân thể của em vĩnh viễn đều thuộc về thôi! phải có lòng tin với em!"

      "Phốc --" Đàm Thụ phun toàn bộ sữa đậu nành ra.

      "Tô, Khả!"

      "Tô Khả!"
      Âm Phong Vũ Nguyệt, MizukiTrâu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Làm bạn của tôi
      Editor: Núm Nguyễn


      Hai tiếng “Tô Khả” trước sau này, làm tay của Đàm Thụ tự giác mà cầm cái ly trong tay, trong lúc đó ánh mắt hoa đào hẹp dài xoay vòng quanh người Tô Cẩm Niên, khóe miệng Tô Khả và Doãn Lạc Phongnhếch lên độ cong rất có ý vị sâu xa. Đến cuối cùng vẫn quên lấy tay sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình.

      Hắc, sữa đậu nành ở đây quả tệ.

      khí ở góc nào đó quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa có chút cứng ngắc.

      Tô Khả nghe hai tiếng thét lên, cơ thể tự giác run rẩy cái. Bất quá nghĩ tới lời của mình cũng sai, vì vậy dùng ánh mắt thâm và tình chân thành mà nhìn về Tô Cẩm Niên.

      “Huấn luyện viên ~ lời tôi đều là ” Tô Khả còn kém đem tứ chi đều giơ lên, tỏ vẻ trung thành của mình.

      Nụ cười mặt Đàm Thụ lan ra lợi hại hơn, nhìn hai người em tốt của mình, ngược lại tay sờ cằm tuần suất từ từ nhanh hơn.

      Hắc!

      Hiếm thấy sắc mặt đen thui của Tô Cẩm Niên luôn cứng nhắc giống như núi băng ngàn năm kia.

      Đôi mày thanh tú của Tô Cẩm Niên nhăn lại sâu, ánh mắt quét qua khuôn mặt mỉm cười của bạn tốt, nhìn bộ dáng như xem kịch vui kia trong lòng rất khó chịu

      Đàm Thụ cũng cảm nhận được dòng khí lạnh toát ra từ người Tô Cẩm Nhiên, nhưng vì khó được cơ hội tin tức lớn. Bằng bất cứ giá nào Đàm Thụ cũng tranh thủ, giọng thầm bên tay Tô Cẩm Niên "Cẩm Niên à, em này chính là người vừa mới gọi điện đến cho cậu sao?"

      Tô Cẩm Niêm trực tiếp nghiêng đầu đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn

      Hiếm thấy sắc mặt xanh lè của Doãn Lạc Phong luôn cười giống như hoa đào nở rộ kia.

      Tô Khả này, ngược lại rất thú vị.

      Khuôn mặt của Doãn Lạc Phong vô cùng xanh mét, nha, người phụ nữ này, lại có thể làm cho hai người bạn tốt của lần đầu tiên mất mặt như thế! Mẹ nó! Còn để Doãn đại thiếu gia đây sau này làm người như thế nào!

      ràng người phụ nữ này đến dụ dỗ trước, tại thế nào nhìn thấy Tô Cẩm Niên, liền lập tức đem ném qua sau đầu? Còn có, nhìn Cẩm Niên thường ngày đối với học sinh nữ luôn luôn chẳng thèm ngó tới cũng gọi chính xác tên của Tô Khả, xem ra nhất định là có quen biết. như vậy Tô Khả đến theo đuổi , cuối cùng là có ý gì?

      Mẹ nó! Chẳng lẽ đem mình trở thành loại điều hòa nghiệp dư?

      Doãn Lạc Phong cảm thấy tức giận vừa định vỗ đầu của Tô Khả cái, lại nghe thấy Tô Cẩm Niên tới đây làm gì?”

      “Ha ha, tôi tới ăn sáng, làm sao biết lại tình cờ gặp ở nơi này, quả nhiên là duyên phận nha!” Tô Khả nhếch miệng cười lớn, vẻ mặt biểu tình “ tôi chỉ đến ăn sáng.”

      Đôi mày thanh tú của Tô Cẩm Niên nhíu lại sâu, ánh mắt quét đến khuôn mặt mỉm cười của bạn tốt
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Âm Phong Vũ Nguyệt, MizukiTrâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Bạn

      Vẻ mặt Tô Cẩm Niên rất nghiêm túc, lại với Tô Khả lần nữa, thanh vô cùng lạnh lùng, “Tôi giỡn với , tháng này, muốn, hay là muốn.”

      “Muốn!” Tô Khả lập tức trả lời to, thậm chí còn chào theo kiểu nhà binh với Tô Cẩm Niên.

      ra trong lòng của Tô khả cũng thấp thỏm, thế nào Hoa Sen Trắng nhà đột nhiên thay đổi chủ ý đây? ràng lần trước vẫn với , muốn có bạn khi còn học năm tư, tại sao đột nhiên đồng ý? Dù thế nào, cũng cảm thấy bị quỷ nhập rồi.

      Ánh mắt Tô Cẩm Niên thận trọng nhìn Tô Khả, lại , “Tôi chỉ cho tháng.”

      Tô Khả hỏi Tô Cẩm Niên, “Sau tháng này, tôi phải thành vợ của sao?”

      Mặt Tô Cẩm Niên đầy vạch đen.

      Tô Khả vui vẻ, mặc kệ như thế nào, tháng, đủ để tôi đem nuốt sạch, ha ha ha ha! Vừa nghĩ tới nguyện vọng của nhanh được thực , Tô Khả cảm thấy hoa đào khắp thế giới đều nở rộ ở đây.

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, “ thể nào.”

      Tô Khả cau mày, “Cẩm Niên, đừng chối bỏ nhanh như vậy chứ.”

      Tô Cẩm Niên , chỉ với Tô Khả, “ phải nghe lời, cố gắng đừng gây thêm cho tôi những chuyện lộn xộn khác.”

      Tại sao lại có cảm giác mình bị Tô Cẩm Niên biến thành cún con vậy?

      Tô Cẩm Niên nhìn khuôn mặt nanh của Tô Khả, thở dài, hôm nay ra lời này với Tô Khả, cũng trải qua phen nghiên cứu kỹ.

      Theo ý , láu lỉnh giống như Tô Khả vậy, ngay thành gió bên tai, lạnh lùng để ý tới, lại làm việt tỏa việt dũng, thậm chí còn tiếc làm hỏng danh tiếng của dụ dỗ nữ sinh, kiên quyết bỏ rơi thoát được, cho nên chỉ có thể sử dụng kế sách. (việt tỏa việt dũng: cứ xông lên phía trước)

      phân tích rồi, Tô Khả nhìn trúng , đơn giản là vì vẻ ngoài của . theo đuổi , đơn giản là vì tươi đẹp, thỏa mãn lòng hư vinh của . càng lạnh lùng, ngược lại càng mạnh mẽ hơn, thậm chí đuổi kịp thề bỏ qua nghịch phản trong lòng. May mắn làm thỏa mãn ý của , thời gian dài, còn sức lực ban đầu, tự nhiên chủ động rời .

      Tô Khả vui mừng, “Cẩm Niên à, tại sao đột nhiên đồng ý vậy?”

      Tô Khả gọi hai chữ “Cẩm Niên”, như kêu người rất quen thuộc vậy, còn mang theo chút điệu mềm mại, khắc sâu vào trong xương cốt.

      Tô Cẩm Niên chán ghét nhìn khuôn mặt nanh của Tô Khả, trong nháy mắt có hối hận vì cho thời gian tháng kích động.

      vì cái gì hết.”

      “A, tôi biết rồi, nhất định thích tôi rồi, chính là ngại ra, quan trọng, tôi là đẹp, người gặp người thích cũng là bình thường. Ha ha ha ha ha.” Tô Khả chống nạnh chen vào, cười thoải mái.

      “. . . . . .”

      *

      Khi Tô Khả trở về trường, trong lòng càng vui sướng hơn.

      Lúc trở về, đặc biệt siêu thị mua mấy túi đại bạch thỏ, sau đó cho mấy bạn cùng phòng mỗi người túi. (đại bạch thỏ là kẹo ở TQ)

      “Hắc, Tô Khả, sao đột nhiên mua kẹo cho bọn mình ăn?” Vương Mộng Mộng mở túi đại bạch thỏ bỏ vào miệng, hỏi.

      “Kẹo cưới có hiểu ?” Tô Khả cười híp mắt.

      “A, Schilt, đăng ký chưa?”

      “Em cậu đăng ký á, cậu ấy còn chưa được hai mươi tuổi chẳn, đăng ký ẩu sao.” Trần Tĩnh Tĩnh liếc mắt.

      “Ai nha, mời các cậu ăn cũng đừng nhảm, đột nhiên hôm nay tình cảm của mình cùng Cẩm Niên nhà mình tăng mạnh, mình vui, cho nên mời các cậu ăn kẹo. Ai nha, để cho các cậu chia sẻ ngọt ngào với mình, oa oa.”

      “A, ngộ nhỡ hai người chia tay, có phải muốn mời chúng mình chịu khổ cùng hay ?” Kiều Nhạc theo bản năng.

      “A phi! Cái miệng quạ đen của nhà cậu!” Tô Khả tức giận trợn mắt nhìn bạn cùng phòng cái.

      Trần Tĩnh Tĩnh , “Tô Khả, sao đột nhiên cậu và huấn luyện viên Tô tăng mạnh theo phương thức nào?” Cũng XXOO qua nha, còn có thể tiến mạnh thế nào nữa?

      Tô Khả thần thần bí bí mà cười, “Tất cả đều là bí mật, các cậu chỉ cần ăn kẹo là được.”

      *

      Hôm sau

      Tô Khả hưng phấn cả đêm nên sáng sớm liền có hai mắt gấu mèo đến trường quân đội của Tô Cẩm Niên tìm .

      Sáng sớm Tô Cẩm Niên chạy bộ.

      Tô Khả gọi điện thoại có nhận, cho nên Tô Khả gọi điện thoại cho Triệu Lâm, biết được cụ thể nơi chốn, vui vẻ đến đó.

      Lúc tìm được Tô Cẩm Niên, hình như Tô Cẩm Niên hề có chút nào bất ngờ. Mặc dù sắc mặt của vẫn như cũ là người lạ chớ tới gần, nhưng là lần này cũng có có vẻ bực mình .

      Tô Khả an tâm hơn nhiều.

      Bởi vì mới vừa chạy bộ, gương mặt tuấn tú trắng nõn của thấm đầy mồ hôi, môi của cũng là mảnh đầy nước, xem ra rất giống thạch hoa quả, làm cho người ta đặc biệt nghĩ đến muốn cắn cái.

      Khuôn mặt của Tô Khả cười lên, “Cẩm Niên…”

      Người của trường quân đội, phần lớn đều là cuộc sống có quy tắc, dù là hai ngày nghỉ, sinh viên chạy bộ sáng sớm cũng là rất nhiều. Cho nên Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đứng chung chỗ, trong nháy mắt trở thành tâm điểm.

      Thậm chí lúc mấy bạn học quen biết Tô Cẩm Niên quen chạy qua bọn họ, còn thổi thổi huýt gió, “Cẩm Niên, sáng sớm có dâu tìm nhé.”

      thôi.” Lập tức thanh lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên truyền vào lỗ tai Tô Khả.

      Tô Khả “a” tiếng, sau đó, “A, Cẩm Niên, đâu?”

      Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, kẹo mè xửng rốt cuộc là kẹo mè xửng, thông minh là có: “Căn tin.”

      “À?”

      Tô Cẩm Niên hít hơi, nhịn được muốn bóp chết , “Ăn sáng.”

      Tô Khả lại : “Ai ui, mời tôi ăn sáng ăn sáng nha, sao phải khó chịu như vậy.”

      Tô Cẩm Niên giận đến thiếu chút nữa quay lưng , nhịn được trong lòng lẩm nhẩm: là đếm ngược từ ngày thứ ba mươi.
      *

      Lần đầu tiên Tô Khả tới căn tin trường quân đội.

      Giờ này người trong căn tin cũng ít, đều tốp năm tốp ba ăn ở bên kia, trò chuyện. Có lẽ là do Chủ nhật nên được nghỉ ngơi chút.

      Tô Cẩm Niên để Tô Khả ngồi xuống bên cho nhìn đông tới nhìn tây rồi sau đó tự mình mua đồ ăn, Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên mua bữa ăn sáng, trong lòng liền nhộn nhạo: ai, Hoa Sen Trắng nhà lại tự mình mua bữa ăn sáng cho .

      Mùi vị thức ăn ngon, thậm chí còn bằng thức ăn ở căn tin Đại học X, nhưng Tô Khả chỉ cảm thấy đây là món ngon đời. Được rồi, Tô Khả tự với mình, đây là do trong lòng tác quái.

      Tô Khả vừa ăn xong, Tô Cẩm Niên liền đứng dậy, “ thôi.”

      “Ôi?” phải còn chưa ăn xong sao?

      Tô Cẩm Niên tức giận, “Chẳng lẽ còn muốn trở thành con khỉ sao?”

      Tô Khả hớn hở, lập tức tiến lên, vô cùng tự nhiên dắt tay Tô Cẩm Niên. Mới đụng đến tay của , liền bị hất ra.

      Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Niên, ánh mắt đảo qua lượt, sau đó khóe miệng nhếch lên, sau đó đứng bất động tại chỗ.

      làm sao vậy.” Tô Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn Tô Khả.

      “Tôi là người nào của ?”

      “Tô Khả, tôi rồi phải nghe lời, thôi.” Câu hỏi của Tô Khả khiến Tô Cẩm Niên im lặng ngay.

      “Tôi rất nghe lời nha, tại tôi liền hỏi , tôi là người nào của ?.” Tô Khả cố làm như vô tộ, kiểu như “ đạt mục đích thề bỏ qua”.

      Tô Cẩm Niên càng ngày càng cảm giác mình là bê đá tự đập vào chân của mình. là biết ý tứ của Tô Khả, nhưng ra miệng được.

      “Tô Khả.”

      “Cẩm Niên, vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đây.” Tô Khả tiếp tục cười.

      Tô Cẩm Niên khẽ nắm chặt quyền, bởi vì tức giận mà mang tai đỏ ửng lên, lạnh lùng khạc ra ba chữ, “Bạn .” (Tiếng trung là 3 chữ)

      Tô Khả thỏa mãn, tiến lên thân thiết khoác tay của , “Ai nha, chớ gọi tôi thân mật vậy nha, thôi, hẹn hò ở chỗ nào?”

      Mà phía trước, vẻ mặt thanh mai trúc mã của Tô Cẩm Niên kinh ngạc đứng sững.
      Âm Phong Vũ Nguyệt, MizukiTrâu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Mở trái tim ra
      Editor: Becuacon

      Tô Khả thấy bộ mặt giật mình thôi đó của Trịnh Duyệt, sau đó hướng về phía ta nở ra nụ cười ngọt ngào nhất thuần khiết nhất kể từ lúc sinh ra của mình, lời trong miệng lại chút khách khí, “ ấy là của tôi đấy.” có phần! Cho nên chớ suy nghĩ muốn được như vậy, thầm tìm những người khác .

      Trịnh Duyệt này cũng nhanh nhẹn, nhìn Tô Khả “diễu võ dương oai” , với trong nháy mắt thu hồi nét mặt đầy kinh ngạc, ngược lại con cưới với Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả, “Cẩm Niên, ăn xong rồi sao?”

      Tô Cẩm Niên gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Khả cười đến cái đuôi hồ ly của Tô Khả cũng vểnh lên, gì, “ thôi.”

      “Ừ a.” Trong lòng Tô Khả kêu lên tiếng thỏa mãn, khó trách người ta , phải hung hăng đả kích tình địch nha, quả nhiên, cái khoái cảm đả kích tình địch này, niềm vui thích nha.

      Hai người sánh vai , Trịnh Duyệt đứng tại chỗ, cứ nhìn bọn họ như vậy, đáy mắt thoáng qua tia u. Tay của ta nắm chặt, bởi vì ta buông tha.

      ra cửa căn tin, khí sáng sớm mát mẻ xông vào mũi, Tô Khả cảm nhận được cả người đều ấm áp.

      “Thời tiết tốt, xem phim đáng tiếc, đúng ?” Tô Khả nháy mắt với Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên imlặng tự với mình: đây là đếm ngược từ ngày thứ ba mươi.

      Sau khi lẩm nhẩm xong, chân bắt đầu bước.

      Tô Khả thoáng chần chừ chút, thanh lành lạnh của Tô Cẩm Niên liền truyền đến, “ theo.”

      “Được.” Mặt mày Tô Khả hớn hở, Hoa Sen Trắng nhà khó tính.

      Xung quanh khu Đại học, vốn là có rạp chiếu phim, cho nên tới mười phút, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên liền tới rạp tốt nhất trong truyền thuyết, rạp chiếu phim đông người nhất.

      , Tô Khả cũng có hứng thú với phim ảnh. Nếu như người ta những thứ phim ảnh kia là nghệ thuật thanh lịch, Tô Khả nhìn cũng chẳng biết được cóc khô gì, nhưng vì hoàn thành đương ở Đại học tốt đẹp cần phải duy trì ba chuyện, trước hết chịu khổ xem nghệ thuật thanh nhã kia chút thôi.

      Cái gọi đương ở Đại Học cần phải duy trì ba chuyện là, đầu tiên quan trọng nhất là ăn ở nhà hàng Tây bữa, thứ hai là hai người đến rạp chiếu phim tình lần, thứ ba chính là đến khách sạn QQ lạc thú cuộc.

      Vừa rồi, trong lòng Tô Khả cũng bắt đầu tính toán. Chuyện thứ nhất và thứ ai phải việc gì khó, muốn làm, tất nhiên là dễ dàng, nhưng chuyện thứ ba, khụ khụ, theo như tính tình thâm trầm lạnh lùng của Hoa Sen Trắng nhà , có vẻ khó khăn. Chỉ là người như Tô Khả vậy, cho tới bây giờ chưa tới phút cuối đều chưa bỏ cuộc, ‘bất chàng nam tường bất hồi đầu’, cho nên ngọn lửa trong lòng “Vụt vụt” cháy bỏng. Trong lòng vô cùng tin chắc: cố gắng gấp bội xông về trước, ngày mai luôn là hạnh phúc đấy! (bất chàng nam tường bất hồi đầu: đụng tường nam quay đầu, ý chỉ mấy người cố chấp, làm theo ý mình)

      Có lẽ là do Chủ nhật, tình nhân ra ra vào vào rạp chiếu phim đúng là nhiều.

      Tô Khả nhìn bọn họ, ra mặt đỏ ửng, thầm , vào vẻ mặt kích động, bàn luận xôn xao. Mặc dù Tô Cẩm Niên thích Tô Khả, nhưng phong độ chủ động mua vé vẫn phải có.

      Chỗ bán vé xếp thành hai hàng dài, Tô Cẩm Niên liền đứng vào chỗ cuối cùng của hàng.

      Trong lòng của Tô Khả ngọt ngào, muốn vừa xem phim vừa ăn bắp rang, Tô Khả cười với Tô Cẩm Niên, “Cẩm Niên à, tôi mua bắp rang, hắc hắc”

      Tô Cẩm Niên nhíu mày lại, gì, Tô Khả vui sướng chạy “cộc cộc” đến hàng ăn vặt bên ngoài mua đồ rồi.

      Tô Cẩm Niên xếp hàng, khẽ ngửa đầu, nhìn màn hình điện tử LED phía . màn hình điện tử các bộ phim mới nhất ngừng chuyển động. Tô Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn lướt qua, tất cả đều biết tên, cũng biết bộ phim nào cả, đến lúc tùy ý mua. Chợt nghe cặp tình nhân xếp hàng trước mặt giọng thảo luận.

      Chàng trai vô cùng mập mờ bên tai : “Ai, nhìn XX , thịt trong XX diễn tương đối bạo.” nũng nịu trả lời, “Ghét ghê, nhìn nhất định tốt lắm rồi.”

      Sau đó, vẻ mặt đôi tình nhân xếp hàng trước mặt bọn họ thần thần bí bí xoay người, “Ai nha, bạn học tôi mới vừa với tôi, XX bạo mạnh như trâu đâu, nên nhìn XXXX, bộ này mới đúng. . . . . .” xong, nháy mắt cái.

      Tô Cẩm Niên đứng ở sau lưng bọn họ, lông mày ngừng giật giật.

      Đến phiên Tô Cẩm Niên, người bán vé nháy mắt với Tô Cẩm Niên cái, “Phần lớn còn là ghế tình nhân chuyên ngôi? Chúng tôi có chuyên ngồi lớn, loại nằm hay loại ngồi .”

      Trong khi Tô Cẩm Niên im lặng, mắt liếc về người khác đứng ở quầy cạnh cửa có từng dãy màu hồng, màu xanh dương Durex. . .

      Có ngốc nữa cũng hiểu nơi này rốt cuộc chỉ chiếu phim cho người ta coi mà còn cung cấp nơi chốn cho các cuộc tình thú.

      cái rạp chiếu phim tình tốt!

      Khó trách đám người Tiền Vũ cùng Tôn Dương Dương thỉnh thoảng , nếu như có thể tìm em vậy rạp chiếu phim tình xem lần. Môi Tô Cẩm Niên mím chặt, cuối cùng Tô Khả cũng trở lại.

      nhìn vẻ mặt y hệt muốn giết người kia của Tô Cẩm Niên, cơm gà đẹp mắt trong tay run lên mấy cái.

      “Cẩm Niên.”

      ra ngoài.”

      “Nhưng còn chưa xem. . . . . .” lời của Tô Khả dưới cái nhìn sắc lạnh của Tô Cẩm Niên sớm mai danh tích rồi. Tô Khả bĩu môi, cái gì vậy, cũng tới rạp chiếu phim nổi tiếng ở địa phương X lâu năm này rồi, sao ấy lại về?

      ra khỏi rạp chiếu phim này, trong lòng Tô Cẩm Niên rất thoải mái, cảm giác như có gai ở sau lưng, giống như là làm việc gì trái với lương tâm, vì vậy, nhịn được trừng cái Tô Khả.

      Tô Khả cảm nhận được nhưng giải thích được. Do dì cả tới nên mới phải có đủ loại thái độ, nhưng Hoa Sen Trắng nhà , hở ra là trở mặt, hở ra là thay đổi ý định.

      Xem phim thành, chỉ có thể dạo đường.

      Tô Khả đối với mấy quán xung quanh cảm thấy rất hứng thú, nhìn nhìn cái này sờ sờ cái kia, hai tay Tô Cẩm Niên vẫn cắm ở trong túi, vẻ mặt bình thản như cũ, nhưng trong lòng lẩm nhẩm: còn có hai mươi chín ngày nữa!

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên chút để ý, hào hứng tận trời của cũng mất hết rồi. Chỉ có thể lấy tay kéo cánh tay của , “Trở về thôi.”

      Tô Cẩm Niên quenn, nhưng sau khi lẩm bẩm trong lòng, cũng liền lạnh nhạt.

      Tô Khả nhìn vẻ mặt như có gì của Tô Cẩm Niên, Tô Khả cảm thấy mất mát chút. ra đối với lần ước hẹn này, trong lòng của có chút thất vọng, thế nào cũng là hai người chính thức hẹn hò. Mặc dù cũng biết, đột nhiên Tô Cẩm Niên đề nghị lui tới phải bởi vì thích . Hằng ngày thái độ của Tô Cẩm Niên đều như vậy, đó là rất bình thường .

      Tô Khả cũng ngốc, chỉ là nên giả bộ ngu, nghĩ rồi, đột nhiên Tô Cẩm Niên làm như vậy, đơn giản là tin thích . Theo ý , Tô Khả chỉ là nhất thời mới lạ với , nhất thời mê luyến, sau khi thỏa mãn nguyện vọng , thức thời rời .

      cũng rất ràng, tình hình bên nóng (ý chỉ hăng hái) lâu dài, nhưng chính là phải cố gắng! chính là muốn triệt triệt để để mà đem Hoa Sen Trắng nuốt sạch vào bụng!

      Nghĩ vậy, Tô Khả nắm chặt quyền.

      Trường quân đội cũng còn bao nhiêu xa, ước chừng sau mười phút, đường ‘cưỡi ngựa xem hoa’ liền đến.

      Tô Khả đột nhiên kéo Tô Cẩm Niên, ngẩng đầu nhìn hình bóng của Tô Cẩm Niên lâu, khó được vô cùng nghiêm túc : “ Tô Cẩm Niên, có thể hay xin mở trái tim ra.”

      Tô Cẩm Niên ngoái đầu nhìn lại: “. . . . . .”

      “Từng chút , chỉ cần từng chút là tốt rồi. . . . . . Dù thế nào cũng phải cùng tôi cố gắng chút.”
      MizukiTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :