1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 19: XA CÁCH TÔ KHẢ
      Editor: Tịnh Yên


      Tô Khả vẫn từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tên đại ngốc, "Vì sao tôi lại được đưa tới đây?"

      Trong nháy mắt tên đại ngốc hiểu ý tứ trong lời của Tô Khả, vì vậy tên đại ngốc khẽ do dự chút, rất ngượng ngùng mà với Tô Khả, "Tôi ôm em đến đây, hắc hắc."

      xong lời này cả người Triệu Lâm được tự nhiên, ngay tiếp theo y tá lơ đãng nhìn đến ánh mắt , làm cho cảm thấy nóng hừng hực. Tên đại ngốc nhịn được cầm tạp chí lên làm thành cây quạt, quạt cho mình vài cái.

      Y tá kia mím môi cười tiếng, lập tức rời .

      Tất nhiên Tô Khả nhìn thấy nụ cười kia của y tá, trời ạ, cái y tá này y tá chắc nhận thấy người đàn ông điển trai này là tên đại ngốc, Schilt a.

      Nghe mấy câu tên đại ngốc , lại nhìn nụ cười của y tá kia chút, nước mắt chảy đầy mặt Tô Khả, vốn là trong lòng mới dấy lên ít tia lửa, trong nháy mắt bị thằng ngốc này và y tá kia dùng vô số bồn nước đá tưới lên, diệt ngọn lửa làm gì, còn để cho lòng của chợt cảm thấy lạnh .

      Hoa Sen Trắng, tại sao lại độc ác như thế! TAT

      Nhưng nhìn tên đại ngốc theo làm tùy tùng, chỉ vì mà chạy ngược chạy xuôi, Tô Khả chỉ có thể ngượng ngùng nhìn về phía tên đại ngốc vài , "Ai, huấn luyện viên Triệu, cám ơn ."

      Triệu Lâm sờ sờ đầu, " ra có gì. thế nào cũng là quen biết, ngã bệnh lại gọi điện thoại nhờ tôi giúp, tôi đây là huấn luyện viên , đương nhiên là giúp rồi."

      Trong lòng của Tô Khả càng đánh trống nhiều hơn: huấn luyện viên Triệu, tôi là nhờ đến tìm nhà của Hoa Sen Trắng kia mà.

      Dĩ nhiên, Tô Khả cũng như thế với tên đại ngốc, dù sao đây cũng đả thương trái tim con người. Cho nên Tô Khả "Ừ" tiếng, lập tức im lặng trả lời nữa.

      Ai, Hoa Sen Trắng. Tô Khả ai oán trằn trọc trở mình.

      Tên đại ngốc nhịn được nhìn về phía Tô Khả , "A, Tô Khả, em có đói , có muốn ăn chút gì hay ?"

      Tô Khả , " đói."

      Vì vậy, gian lại lâm vào trạng thái im lặng. Triệu Lâm ngồi ở bên cạnh chẳng có chút tư vị nào.

      Trong đầu của nhịn được nhớ lại sáng sớm hôm nay ——

      Khi đó, và Tiền Vũ ra ngoài, trong nháy mắt quay đầu lại phát sắc mặt trầm của Tô Cẩm Niên theo phía sau. Lúc ấy và Tiền Vũ đưa mặt nhìn nhau, nhưng ngược lại nghĩ lại cái quan hệ của và Tô Khả, tại hình như To Khả ngã bệnh, muốn thăm Tô Khả cũng rất bình thường.

      Cho nên khi Tiền Vũ nhìn thấy Tô Cẩm Niên tới, dừng bước lại vài câu với bọn họ, được.

      Vốn là cũng muốn quay trở về cùng với Tiền Vũ, nhưng vẫn muốn quay trở về, chính là muốn đến đây thăm Tô Khả chút.

      Triệu Lâm cảm giác mình có thuốc nào cứu được nữa rồi, phải chỉ mới bên cạnh nhau nửa tháng tôi sao, hơn nữa Tô Khả cũng phải đối tiến tới. Thế nhưng tại sao lại muốn ra, còn có vũng bùn hãm sâu rút ra được? Biết đó phải là chuyện của , trước tham gia náo nhiệt, chuyện này thực giống những gì làm.

      Quả nhiên, tình cảm là việc khó mà ra được.

      Rất nhanh, và Tô Cẩm Niên đến trường học của Tô Khả. Người gác cổng nơiddos có nghiêm nghị như người gác cổng trường quân đội bọn họ, cho nên bọn họ vào trong rất nhanh.

      Tô Cẩm Niên nhìn , sau đó nghiêm trang , "Tôi và ấy có gì."

      Triệu Lâm chợt cảm thấy tức giận, Tô Cẩm Niên à, chẳng lẽ phát , bình thường cậu đều khinh thường việc giải thích sao? có quan hệ đặc biệt sao phải theo tôi với Tiền Vũ ra ngoài làm gì! Dĩ nhiên, biết thể thêm dầu vào lửa, Triệu Lâm chắc tuyệt đối đem những lời trong lòng mình ra cho Tô Cẩm Niên viết.

      còn muốn sống thêm vài năm đấy.

      Nhưng mà bởi vì đặc biệt biết số phòng ngủ của Tô Khả, Triệu Lâm mới khẽ cắn răng gọi điện thoại hỏi bạn cùng phòng của Tô Khả, cũng may bạn cùng phòng của Tô Khả cảm thấy có gì khác thường nên nhanh chóng cho bọn họ biết.

      Lầu dưới dì quản lý ký túc xã nhìn hai người bọn họ mặc đồng phục trường quân đội, tỉ mỉ nghe bọn họ trình bày lý do đến đây, cuối cùng nhìn lại vẻ mặt của Tô Cẩm Vi, vì vậy chỉ để bọn họ ghi danh rồi dì cầm chìa khóa cùng bọn họ lên lầu.

      Khi cửa phòng của Tô Khả được mở ra. Bà dì nhìn thấy Tô Khả ngủ giường, gương mặt rất đỏ, trong miệng còn lẩm bẩm rên rỉ, bộ dạng dọa cho người khác sợ hại, lập tức với bọn họ "Nhanh lên, nhanh lên, bế ấy đến bệnh viện."

      Triệu Lâm nóng lòng, trong nháy mắt tiến lên tính toán ôm Tô Khả, nhưng tay đưa lên dừng lại, nhìn Tô Cẩm Niên đứng bên kia nhúc nhích, ngượng ngùng cười tiếng.

      Mà hình như Tô Cẩm Niênkhông có gì bày tỏ, nhì dì quản lý thúc giục, "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn mau đưa ấy xuống lầu, ấy bị đốt nóng đến thế này, về sau có thể ngu ngốc đó."

      Sau đó Triệu Lâm cẩn thận từng li từng tí ôm Tô Khả xuống lầu, lúc này mới phát ra Tô Khả chỉ mặc chiếc áo ngủ bằng tơ lụa dài đến đầu gối, cúi đầu có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong, tên đại ngốc nhìn nhịn được đỏ mặt.

      Vậy mà mới ôm Tô Khả xuống gường, sợ chết mà đẩy ra, "Thúi chết."

      Trong nháy mắt gương mặt tên đại ngốc xuất mất vạch đen. Thầm nghĩ đừng giãy giụa có được ? cũng phải là Tiểu Bạch Thỏ, rất yếu ớt! Nhưng thế bị chết có biết hay khong!

      Cõi lòng tên đại ngốc hoàn toàn có bị Tô Khả nghe được, ngược lại càng giãy giụa lợi hại hơn, "Thúi chết."

      Mặt tên đại ngốc xanh méc biến thành đỏ ửng, mà đầu dì quản ký túc xá và Tô Cẩm Niêm đầy vạch đen.

      Dì quản lý ký túc xá liếc nhìn tên đại ngốc, nhìn lại Tô Cẩm Niên chút, đều mặc đồng phục giống nhau thế nào mà tiểu tử bên cạnh cứ sạch , gọn gàng như vậy? Vì vậy Dì quản lý ký túc xá cơ hồ hiểu được nhìn về phía Tô Cẩm Niên , "Cậu ôm ấy , nhìn dáng vẻ của ấy, nếu bệnh viện nữa có thể xảy ra vấn đề."

      Tô Cẩm Niên đầu đầy vạch đen nhận lấy Tô Khả. Lỗ mũi Tô Khả giống như mũi chó, đổi người ôm lấy , cảm nhận hơi thở que, lập tức liều mạng chui vào trong ngực Tô Cẩm Niên, lúc này dì quản lý ký túc xá đứng bên nhìn cũng cảm thấy hâm mộ.

      Tên đại ngốc thầm thề, về sau đâu cũng sịt dầu thơm! Hâm mộ!

      Dì quản lý ký túc xá chỉ đưa bọn họ đền dưới lầu, để cho hai người bọn họ đưa Tô Khả đến bệnh viên gần nhất. Rất nhanh, bọn họ thuê xe tới bệnh viện nhân dân X, Tô Cẩm Niên ôm Tô Khả mặt mày xanh méc để cho người bên cạnh nhìn thấy cũng giật mình, còn tưởng rằng của xảy ra điều gì đó nguy hiểm đến tánh mạng, rối rít nhường lối cho hai người vào.

      Tất cả sẵn sàng, Tô Cẩm Niên trực tiếp lách người.

      Triệu Lâm nhớ lại mọi chuyện chấm dứt như vậy, lại , tại hiểu được đầu óc Tô Cẩm Niên suy nghĩ cái gì nữa, tuy ở chung bốn năm nhưng vẫn hiểu rốt cuộc Tô Cẩm Niên suy nghĩ cái gì. ╮(╯_╰)╭

      Triệu Lâm vỗ vỗ ót.

      Tô Khả nhìn Triệu Lâm vỗ đầu, vì vậy hỏi , "Huấn luyện viên Triệu, đừng vuốt nữa, đầu vốn lớn nếu vỗ xuống, bẹp ra càng lớn hơn rồi."

      Tên đại ngốc: —_—|||

      *

      đường Tô Cẩm Niên trở về, nhịn được chửi mình gần đây não tàn tật, mới có thể theo Triệu Lâm như thế. ra lúc ban đầu ý nghĩ của rất đơn giản, phải là sợ trong miệng Tô Khả nghe ra mấy từ tốt, sâu hơn là sợ Triệu Lâm và Tiền Vũ hiểu lầm.

      Thế nhưng vừa , giống như xảy ra quan hệ kia vậy!

      Quả nhiên, gặp loại như Tô Khả là sinh vật có hai ở địa cầu, người như cũng phạm sai lầm bé này sao.

      Tô Cẩm Niên cảm giác mình sớm muộn gì mình cũng phải nơi khác rèn luyện chút, chỗ kia còn phải cách xa nơi Tô Khả ở, càng xa càng tốt.
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Mizuki thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Phải có số điện thoại
      Editor: Becuacon

      Gần đây Tô Cẩm Niên cảm thấy mình bình thường chút nào cả.

      Ngày hôm qua, lúc thư viện, ràng xem tài liệu, hiểu sao đầu óc của lại ra ánh mắt sáng ngời của Tô Khả. Chớp mắt mấy cái, dòng suy nghĩ bay tới đêm hôm đó, khi nhào tới có mùi thơm nhàn nhạt người, mà mùi hương kia giống như là vẫn luôn quanh mũi chưa tan biến .

      Chuyện kỳ quái này khiến bất thình lình đứng dậy ra khỏi thư viện, Trịnh Duyệt bên cạnh cũng bị hành vi của làm sợ hết hồn.

      Bên ngoài mưa rơi tí ta tí tách, khí hơi lạnh, đúng lúc để cho tỉnh táo chút, kết quả là người kia tới . Còn là dùng phương kinh hãi chạy ra sân, kết quả là có cái hôn.

      Cho đến bây giờ vẫn nhớ mặt Tô Khả đột nhiên phóng to ra, và cánh môi nhàn nhạt như lông vũ chạm vào da thịt . Nghĩ như vậy, vẻ mặt thanh tú tuyệt mỹ nhịn được đỏ ửng, sau đó hung hăng gõ vào đầu của mình.

      Tô Cẩm Niên, nhất định là an nhàn quá lâu, cho nên ngay cả năng lực phòng hộ cơ bản nhất cũng mất! Vừa vừa ảo não thôi. nghĩ nhất định phải tìm chỗ rèn luyện tốt chút, đem toàn bộ quẳng ra sau đầu có được .

      Điện thoại di động của vang lên, lấy ra vnhìn, là mẹ của gọi điện thoại đến.

      nhìn thoáng qua rồi nhận điện thoại, “Mẹ.”

      “Ừ.”

      “Có chuyện gì sao?”

      “Cha của con bảo mẹ với con tiếng, tuần sau khu Z có buổi diễn tập sinh tồn, bảo con cùng ông ấy.”

      Tô Cẩm Niên “Dạ” tiếng, sau đó còn , “Mẹ, còn chuyện gì khác ?”

      “Con chú ý thân thể.”

      “Được.”

      Mấy câu đối thoại, ước chừng phút, liền cúp máy. Đây chính là cách thức cùng mẹ sống cùng nhau, nhưng vẫn cũng coi là tốt rồi, giữa và cha năm có thể được mười câu cũng tốt.

      Tô Cẩm Niên nhìn điện thoại của mình, trong lòng vô cùng phức tạp.

      Ông của là Đại tướng trong quân đội, năm xưa ‘Nam chinh Bắc chiến’, lập được ít chiến công, cha của cũng cấp bậc là Thượng tá, với danh xưng uy nghiêm ngay thẳng, được cấp tặng danh hiệu sĩ quan Thiết Huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh). Mẹ của , kém cha của chút nào, cũng là Thượng tá quân đội, với tính tình lạnh lùng, dẫn đầu đội quân kỷ luật nghiêm minh.

      Cho tới bây giờ cha mẹ đối với , đều là lạnh nhạt như vậy. Cũng biết có phải vì hôn nhân giữa bọn họ là vì kết thân giữa hai nhà hay nên bọn họ cảm thấy sinh ra chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, cho nên cũng có bao nhiêu tình cảm; hay bởi vì bọn họ đều là quân nhân, ngày thường quen uy nghiêm, cho nên biết nên lấy phương thức gì để biểu đạt tình thương của cha mẹ với con cái. Tóm lại, bọn họ đối với , từ dành bao nhiêu tình cảm.

      Khi còn bé, còn khóc nháo với bảo mẫu đòi cha mẹ của mình, nhưng năm tháng trôi qua, dần dần lớn lên, cũng biết khóc lóc vô dụng, lâu ngày, cũng coi trọng tình thương của cha mẹ giống như khi còn bé, đó cũng là nguyên nhân nuôi dưỡng nên tính tình lạnh nhạt của bây giờ.

      tại, trừ tháng phải về nhà lần, căn bản là cả nhà Tô Cẩm Niên ở cùng nhau.

      Mà lúc này có thể cha mẹ cảm thấy lớn tuổi, tình thân trở nên quan trọng, hay là cảm thấy công thành danh toại rồi, nghĩ đến ngày thường đối với đứa con trai là lơ là quá mức, phải bồi dưỡng tình cảm cùng đứa con trai này. Cho nên cha mẹ gọi điện thoại cũng thường xuyên hơn.

      Trước kia là hai ba tháng lần, bây giờ là tháng lần. thay đổi này, cảm thấy được tự nhiên, nhưng có thể tiếp nhận, chỉ là mỗi lần điện thoại xong vẫn thể phá được vận mệnh.

      *****

      Tô Khả ở phòng bệnh của mình, nhìn từng giọt từng giọt nước muối rớt xuống ngừng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện, “Ôi, huấn luyện viên Triệu, tiền thuốc là bao nhiêu vậy?”

      Cái này làm khó Triệu Lâm, bởi vì lúc nãy chỉ chú ý lo lắng cho an nguy của Tô Khả, hoàn toàn quên mất việc nộp viện phí, nếu đoán lầm phần chi phí này nhất định là Cẩm Niên nộp.

      Triệu Lâm nhịn được thầm tức giận, sau đó với Tô Khả, “Tiền lẻ, cần trả.” Cùng lắm khi về lấy tiền của trả cho Tô Cẩm Niên.

      Nhưng và Tô Cẩm Niên là loại quan hệ đó, tất cả ý nghĩ của Triệu Lâm cũng ỉu xìu, Tô Khả là người phụ nữ của Tô Cẩm Niên nha, làm em, sao có thể đào góc tường nhà em? Nhưng chợt nghĩ đến Tô Cẩm Niên sau khi đưa Tô Khả đến bệnh viện, rất nhanh liền về, tình trạng của Tô Khả như thế nào đều chưa từng hỏi, như vậy hình như giống như là hành động của bạn trai.

      Cho nên hình như quan hệ của và Tô Khả rất bình thường.

      Nhưng Tô Khả cắn Tô Cẩm Niên, người như Tô Cẩm Niên vậy, bản lĩnh tốt vô cùng, nếu như phải là nguyện ý, bị Tô Khả, tay mơ như vậy cắn được sao? Nhưng Tô Khả tính tình phóng túng như vậy, đột nhiên tập kích cũng có khả năng.

      . . . . . .

      Triệu Lâm cứ suy nghĩ lung tung lộn xộn, có cảm giác rơi vào vòng luẩn quẩn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Khả hồng hào nằm ở giường cái. nhịn được nghĩ đến lúc mới vừa ôm , có đảo qua cảnh xuân chút .

      Triệu Lâm khẽ đỏ mặt, trong lòng lẩm nhẩm: vô lễ nên nhìn!

      “Vậy cũng được, tôi có thói quen thiếu tiền người ta.” Tô Khả nghiêm túc. Nhà có nhiều tiền, nhưng mà phải là thiếu tiền lẻ, hơn nữa phiền quá nhiều, nếu thiếu tiền thuốc nữa, đây chẳng phải là càng ràng hơn sao.

      Tên đại ngốc sờ sờ đầu, “Tôi quên rồi, trở về tính lại sao.”

      Tô Khả gật đầu.

      Đợi đến khi truyền dịch xong rồi, tên đại ngốc mới đưa Tô Khả về ký túc xá, dọc đường , thao thao bất tuyệt, “Haizz, về sau phải chăm sóc mình kỹ lưỡng nha. Bác sĩ phát sốt cũng là bởi vì mắc mưa còn tắm nước lạnh. Tô Khả, nữ sinh, tại sao lại tắm nước lạnh đây?”

      Tô Khả : “ có nước nóng.”

      “Vậy sao tự nấu nước nóng.”

      “Tôi biết mà. Tôi là học sinh mới!”

      Tên đại ngốc nhốn nháo, biết cũng hỏi sao?

      “Đúng rồi, huấn luyện viên Triệu.” Tô Khả xấu hổ.

      Triệu Lâm nhìn bộ dáng vợ kia của Tô Khả, lâng lâng hỏi, “Chuyện gì vậy?”

      “Số điện thoại di động của huấn luyện viên Tô, cho tôi biết !”

      Mắt Triệu Lâm sáng rực lên, “ và Cẩm Niên phải là bạn bè trai à?” Chuyện này tiêu biểu rằng có cơ hội!

      Tô Khả liếc tên đại ngốc cái, “Bây giờ còn chưa phải, tương lai nhất định phải. Ai ui, cũng cần làm trở ngại nhân duyên của tôi cùng Hoa Sen Trắng nha..., cho tôi biết nhanh lên, đến lúc đó bao lì xì người làm mai đỏ thẩm cho .”

      thể cho, cậu ấy giết chết tôi mất.” Triệu Lâm lời này sai, nhưng cũng có lòng riêng. Chỉ là nghe đến cái câu “Đừng làm trở ngại nhân duyên của tôi cùng Hoa Sen Trắng” của Tô Khả, lòng chua xót, phải là cảm thấy có điểm đáng sao, sao có thể làm tổn thương lòng của như vậy hả?

      Tô Khả : “Tôi , ấy cũng biết! Tại sao cho tôi!”

      Triệu Lâm: “. . . . . .”

      Tô Khả thấy tên đại ngốc chính là thà chết , lại thúc giục : “ai nha, cho tôi biết nhanh á. Nếu chuyện của tôi và ấy mà thành, tôi liền nhớ đại công của , đến lúc đó chuẩn bị cho nhiều cờ thưởng đỏ chót hoặc là viết thư khen ngợi cho lãnh đạo. . . . . . Còn có bao tiền lì xì của người làm mai . . . . . .”

      “. . . . . .”

      Tô Khả liếc thấy điện thoại di động của để túi quần của , sau đó chỉ ngón tay lên trời, “Nhìn kìa, khói tên lửa…”

      “Chớ phí sức, tai của tôi còn nghe được có máy bay tới hay sao.”

      Tô Khả tức giận, trực tiếp bước lên đưa tay vào túi quần , lấy điện thoại di động rồi co cẳng chạy.

      Trong nháy mắt tên đại ngốc nhìn bóng lưng chạy của Tô Khả, có đuổi theo, chỉ là lòng chua xót lặng yên rơi lệ: lão đại, phải tôi cho ấy biết!
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      Mizuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Xì căng đan xuất
      Editor: Núm Nguyễn

      Tô Khả dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy trốn xa thở hổn hển, nhìn tên đại ngốc có đuổi theo, trong nháy mắt hiểu tình hình tỏ vẻ vô cùng hài lòng, sau đó ở chỗ xa dựng thẳng ngón cái lên nhìn về phía tên đại ngốc , "Huấn luyện viên Triệu, tốt lắm, từ nay về sau, chúng ta là em tốt!"

      Sau khi tên đại ngốc nghe thấy Tô Khả như vậy, đau buồn dứt, nhịn được ngước lên bốn mươi lăm độ, haizzz, ánh sáng mặt trời làm sao lại chói mắt như vậy chứ?

      nghĩ, vẫn ích kỷ đứng dậy. ràng cũng lừa gạt , nhưng khi mong đợi nhìn muốn số Tô Cẩm Niên, vẫn mềm lòng mà cho.

      Tô Khả hưng phấn trượt mở khóa di động, có chút kích động mở danh bạ ra, sau đó đọc nhanh như gió từ xuống, nhưng tìm được số của Tô Cẩm Niên. Tô Khả có chút chấn động, đừng cho , tên đại ngốc có số của Tô Cẩm Niên, đánh chết cũng tin.

      Vì vậy, Tô Khả mở to hai mắt, tỉ mỉ tìm lại lần, chợt phát dãy số ghi chú là "BOSS cuối cùng" đầu Tô Khả xuất đầy vạch đen, ngay sau đó nhìn thấy Triệu Lâm chầm rãi lên trước, "BOSS cuối cùng ?"

      Trong nháy mắt, Triệu Lâm đỏ mặt, Tô Khả sáng tỏ gật đầu, nhìn về phía Triệu Lâm "Tôi cũng nhìn ra, cái tên Tô Cẩm Niên này đặc biệt trâu bò" Dáng vẻ xinh đẹp, tính tình tốt đến bất ngờ còn chưa tính, sức lực còn mạnh như vậy, là trâu bò chết rồi.

      Triệu Lâm gật đầu như giã tỏi "Lão đại đâu chỉ trâu bò, ấy phải là người!" cũng biết người nào mang thai lại sinh ra người biến thái như vậy.

      Tô Khả gật đầu đồng ý "Đúng vậy, ấy là trai thần tiên!"

      Tất cả lời châm chọc Triệu Lâm định về Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt đều nuốt vào bụng, tỏ vẻ, và Tô Khả cùng sống chung trong quốc gia.

      Tô Khả vui tươi hớn hở lưu dãy số này vào trong điện thoại của mình, cả khuôn mặt đều cười tươi rói, sau khi đem số bảo lưu tốt, đem trả điện thoai của Triệu Lâm, vỗ vỗ bả vai của "Huấn luyện viên Triệu, lần đầu tiên tôi phát được, ra cũng rất tốt."

      Triệu Lâm khóc "Ý của là trước đây tôi tốt hả?"

      Tô Khả quẫn bách "Ha ha."

      Bỗng chốc Triệu Lâm cảm thấy đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu.

      Đợi đến hai người chia tay Tô Khả trở lại phòng ngủ, chuyện đầu tiên mà làm đó là lấy điện thoại ra, sau đó nhìn bốn chữ màn hình "Huấn luyện viên thân ái", cười ngây ngô.

      Sau đó bấm dãy số này, kết quả bên kia truyền đến giọng nữ cứng nhắc: "Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi tắt máy." Tô Khả có loại kích động muốn lấy gạch đập bể đầu mình, tại sao vận số của lại xui xẻo như vậy.

      Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi, vẫn là tắt máy, Tô Khả rất có nghị lực cách mỗi mười phút liền gọi điện thoại lần, nhưng máy vẫn rơi vào tình trạng khóa máy.

      Tô Khả oán giận, Tô Cẩm Niên, bây giờ làm sao vẫn tắt máy chứ? ràng là sáng sớm ngày mai bắt đầu tắt máy! Phải, lại tuần nữa nhìn thấy .

      Ai bảo dựa theo quy định của trường quân đội, ban ngày cho phép bọn họ mở điện thoại mà? Tô Khả muốn gọi điện thoại cho , cũng phải đợi đến chạng vạng ngày mai, đây là khoảng thời gian dài đằng đẵng.

      Hôm sau, trời sáng mây trong.

      Chuyện Tô Khả làm đầu tiên khi thức dậy đó là đem phòng ngủ của mình thu dọn sạch , mới tinh, sau đó mới mở máy vi tính ra bắt đầu chơi trò chơi. Nhưng mà vừa chơi chút, suy nghĩ của tự giác bay tới khu vực thời gian ở góc phải phía dưới.

      Chỉ tiếc thời gian hiển thị màn hình vẫn là buổi sáng như cũ, Tô Khả chỉ có thể nội lưu lặng lẽ, dài đằng đẵng, lúc nào mới có thể đến chạng vạng.

      Tô Khả dứt khoát thoát khỏi Võng Du, tìm mạng Tiểu Hoàng, kế tiếp bắt đầu nổi hứng bỏ phim hành động vào xem, bỏ vào nửa, máy tính chết máy, Tô Khả vô cùng bình tĩnh rút nguồn điện ra, đem bản điện mở ra, sau đó mở lại, dùng 360 miễn phí diệt virut, sau đó tiếp tục bỏ vào...

      Đợi đến khi bỏ vào xong, Tô Khả lấy khoai tây chiên ra, bắt đầu xem, bỏ vào là kiệt tác phim hành động làm sao, Tô Khả nhịn được nhăn mặt nhíu mày, haizzz, ** của đàn ông Nhật Bản này là quá xấu quá khó nhìn, người xấu, ** còn xấu, biết làm sao còn mặt mũi sống ở trái đất.

      Nghĩ đến như vậy, Tô Khả nhịn được suy nghĩ viễn vong: Cái gì kia của Hoa Sen Trắng , có thể cầm rất tốt hay ?

      Ánh trời chiều nghiêng về phía Tây, ánh sáng hơn vạn trượng. Lúc này phòng ngủ của Tô Khả kim quang lấp lánh.

      Tô Khả cẩn thận nằm bò ngủ bàn máy tính lúc này mới từ từ tỉnh dậy, nhìn màn hình máy tính đen, di chuyển con chuột cái, màn hình sáng lên, vừa thấy thời gian, Ha, lại có thể chạng vạng rồi, bây giờ khẳng định Hoa Sen Trắng mở máy rồi.

      Tô Khả kích động lấy điện thoại di động ra nhấn gọi , kết quả, vẫn là tắt máy.

      Tô Khả có chút lờ mờ, may mà gọi điện thoại cho Triệu Lâm, nối được với Triệu Lâm bên kia, Tô Khả , "Huấn luyện viên Tô đâu?"

      "A, hôm qua ấy theo ba ấy khu vực Z làm huấn luyện thay đổi chiến địa sinh tồn."

      "Vậy khi nào ấy mới quay về?"

      " lắm, tôi có hỏi, phải có số của ấy sao, đến lúc đó tự gọi điện hỏi ấy " Cũng cho biết số của ấy rồi, còn điện thoại hỏi tôi về tin tức của ấy, đây phải là cương quyết rắc muối lên vết thương của tôi ! Người làm suy yếu được như vậy, đúng là hiếm thấy.

      Tô Khả bĩu môi, cúp điện thoại, sau đó lại ỉu xìu bò lại giường, ngủ.

      Lúc này, rốt cuộc mẹ ở phía xa nước Mỹ gọi đến điện thoại di động của Tô Khả, "Khả Khả, gần đây thế nào hả?"

      Tô Khả "Hừ" tiếng,, "Ôi, bà Lâm, mẹ còn nhớ con cỏ dại này nhỉ, rất giỏi!"

      Ở đầu điện thoại bên kia mẹ của Tô Khả "Ha ha" cười mỉa xuống, "Đúng rồi, thời gian con quân huấn có nhìn thấy chàng quân nhân đẹp trai hay ?"

      "... ...... ...." Có cũng cho mẹ biết!

      "Mẹ qua với con, nhìn thấy chàng quân nhân đẹp trai, con cứ việc bổ nhào tới, tạo ra mạng người, mẹ nuôi thay con!"

      "... ...... ...." Bổ nhào cũng cho mẹ biết!

      "Ai u, chàng quân nhân thần mã, chế ngự mê hoặc thần mã, có tình cảm trước, mẹ muốn có người con rể ưa thích như vậy quá....."

      "Bà Lâm, mẹ có thể tiếp tục tiến hành quá trình chế tạo mạng người với chồng mẹ!" xong, Tô Khả trực tiếp cúp điện thoại. Đầu sớm đầy vạch đen, đây là mẹ của mình, có thể thường thường chính chính mà sống đến bây giờ, đó là dễ dàng cỡ nào!

      ╮(╯_╰)╭

      ra ở trong mắt mọt người, Tô Khả cũng là người bình thường.

      Thời gian có Hoa Sen Trắng, đối với Tô Khả mà , quả sống ngày như bằng năm. Vì quân huấn này mà mất hết mười ngày nghỉ hè cuối cùng, đứa trẻ Tô Khả trôi qua lãng phí như vậy.

      Rốt cuộc ngày khai giảng đến, bởi vì trước đây ghi tên được rồi, cho nên khi học sinh mới tới trường học lần thứ hai ngựa quen đường cũ.

      Chạng vạng cách học trước ngày, vài người bạn chung phòng của Tô Khả trước sau trở lại ký túc xa. Đoàn người trở lại, ký túc xá bắt đầu náo nhiệt, ríu rít ra rất nhiều chuyện mới.

      Thời gian dần dần trôi qua, màn đêm như lan rộng bốn phía.

      Bỗng nhiên, đứa trẻ Vương Mộng Mộng xem trang web kích động dứt mà la hét: "Tô Khả và huấn luyện viên Tô léng phéng!"
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      Mizuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Cuối cùng cũng mở điện thoại

      Tô Khả nghe thấy tiếng rống kinh thiên động địa của Vương Mộng Mộng, sợ tới mức hoa cúc cũng căng thẳng, đợi , ấy vừa mới tới cái gì? "Tô Khả và huấn luyện viên Tô léng phéng?"

      Tô Khả bất tri bất giác nghĩ đến những lời này, hai người bạn cùng phòng khác của sớm lấy tốc độ sấm chớp "Vèo" chạy đến bên cạnh Vương Mộng Mộng, sau đó ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhìn nội dung màn hình.

      Tô Khả phản ứng chậm nửa nhịp mới kích động chạy vội tới bên cạnh bạn cùng phòng, "Ai ai ai trâu bò như vậy, lại có thể nhìn ra mình và Tô Cẩm Niên có tướng vợ chồng?" kích động xong, hoàn toàn thấy được ánh mắt u tĩnh mịch của ba người bạn cùng phòng bên cạnh.

      Vương Mộng Mộng quay đầu nhìn Tô Khả, giọng hiểm, "Đứa trẻ Tô Khả, mẹ nó, bản lĩnh hoạt động bí mật của cậu là quá cao, lúc này chưa được bao lâu, cậu léng phéng với Hoa sen trắng núi băng kia là huấn luyện viên Tô hả? Thành khai báo, sao cậu làm được! Hôm nay bà đây chặt móng heo của cậu hầm thịt ăn!"

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, lúc này mới ý thức được nguy hiểm, cười gượng hai cái, "Ha, cậu cũng cảm thấy ấy như Hoa sen trắng hả, mình cũng cảm thấy như vậy."

      Mọi người trợn trừng mắt, Hồng Hà , "Tô Khả, được sang chuyện khác."

      Tô Khả tiếp tục cười, "Mình còn biết chuyện gì xảy ra đây."

      Vương Mộng Mộng hướng lên trời trợn trắng cả mắt, nghiêng người nghiên cứu Tô Khả chút.

      Tô Khả lên phía trước, tiến thẳng đến trướ máy vi tính, bất ngờ nhìn thấy ràng diễn đàn trường học trang chủ là bài “Những chuyện XX trong huấn luyện quân của tân sinh viên”.

      Trang chủ của bài viết chỉ dùng để nhớ đến đợt huấn luyện quân , sau đó để cho mọi người chút, trong đợt huấn luyện quân lần này, ấn tượng sâu nhất của bạn là gì? Vì vậy học sinh mới tụm ba tụm năm lại bắt đầu lên tiếng.

      Trong bài thứ năm trang thứ hai, có người trong đợt huấn luyện quân lần này, mình ấn tượng sâu sắc chính là Tô Khả lớp khoa Y học lâm sàng, quá trâu bò, lại có thể bắt được núi băng Tô Cẩm Niên khó thu phục nhất trường quân đội bên cạnh ấy, vậy còn chưa tính, bạn cùng phòng mình còn nhìn thấy hai người bọn họ kích động đánh dã chiến đấy!

      Sau khi người này nhắn lại xong, trong nháy mắt động đến rất nhiều biến cố.

      Dù sao, danh tiếng cái tên Tô Cẩm Niên này quá lớn, ở tòa Đại Học này, bạn có thể biết ai, nhưng chỉ riêng công tử Tô Cẩm Niên Tô cao cao tại thượng của trường quân đội giống như thần tiên là thể biết!

      đến , ai cũng say sưa khen ngợi, tướng mạo tốt, gia thế tốt, năng lực mạnh mẽ, là người vô cùng có lòng trách nhiệm, rất biết lễ phép, quan trọng nhất là, người này còn giữ mình trong sạch, quan hệ nam nữ bừa bãi, cũng chưa bao giờ dựa vào gia thế của mình mà cậy tài khinh người, ỷ thế hiếp người.

      Nhưng mà người như vậy, lại có thể bị nữ sinh Tô Khả đốn hạ được, còn quyết liệt đến mức đánh dã chiến. A, Thượng Đế, đây là xảy ra chuyện gì?

      Mọi người tranh luận cách sôi nổi, có ít nữ sinh dồn dập nhắn lại: Tô Khả này dựa vào cái gì, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bộ ngực có bộ ngực, còn là nữ sinh vấn đề, dựa vào cái gì hả!

      Tô Khả nhìn loạt lời bình luận này, nhịn được sờ sờ mặt mình, lúc trước phải có rất nhiều học sinh nam bị khuôn mặt của lừa sao, cho nên khẳng định bộ dáng của khó nhìn nha! Sau đó lại sờ sờ ngực của mình, cúp B, coi là , ít nữ sinh quanh quẩn chỗ ở A—— và nửa A, đau khổ mà gào thét mình muốn ăn đu đủ.

      Cho nên lúc Tô Khả nhìn xong bài viết này, có loại kích động ngã lăn xuống đất dậy nổi. Chẳng qua nhìn lời chua xót của các trong đó, trong lòng Tô Khả dương dương tự đắc.

      Lập tức đặt mông đẩy Vương Mộng Mộng ra, ngồi lên ghế, mười ngón tay lướt gõ lên bàn phím, với đám người kia, "Ai ôi, các cậu cũng cần ăn được nho nho xanh, ai bảo người Tô Cẩm Niên coi trọng là Tô Khả chứ." Sau khi đánh chữ xong lập tức gửi .

      ra lúc Tô Khả đánh những chữ này, có chút ngượng ngùng, nhưng vừa nghĩ tới cũng lấy nụ hôn đầu của Hoa Sen Trắng rồi, chuyện này cũng tính được gì.

      Lúc bạn cùng phòng của nhìn thấy Tô Khả đánh những lời như vậy, từng cái miệng mở lớn, thể tin mà nhìn Tô Khả, ra lời đồn là .

      Cho nên khi Tô Khả xoay đầu ra sau, liền nhìn thấy ánh mắt như sói như hổ của mấy người bạn cùng phòng kia, Trần Tịnh Tịnh nhìn về phía Tô Khả , "Dắt lừa thuê XO như thế nào?"

      Kiều Nhạc đợi Tô Khả trả lời câu hỏi của Trần Tịnh Tịnh, lập tức hỏi ra nghi ngờ cấp thiết trong lòng, "Tôi nghe đánh dã chiến rất cần kỹ thuật, kỹ thuật của huấn luyện viên Tô Tô Cẩm Niên như thế nào?"

      Tô Khả "Ha ha" hai cái, xoay người tính toán vị trí của mình bò , nhưng mà còn chưa bò được mấy bước, bị bạn cùng phòng của níu lấy.

      " , chặt móng heo của cậu hầm ăn."

      Tô Khả vô cùng tự giác đưa hai tay ra, "Cậu hầm ."

      Trong nháy mắt Tô Khả thành người có tiếng tăm của Đại học X. Mặc kệ là sinh viên mới hay sinh vên cũ của Đại học, bọn họ có thể biết Tô Khả lớn lên hình dáng ra sao, bọn họ nhất định biết cái tên Tô Khả này.

      Ví dụ như hôm kia, lúc Tô Khả đến nhà ăn của trường mua ít thức ăn. đường trở về, chợt nghe thấy hai nữ sinh phía trước lải nhải thảo luận vô cùng sôi nổi.

      Nữ sinh thứ nhất , "Ai nha, nghe đâu Tô Khả kia lớn lên vô cùng quyến rũ, nhất định là Tô Cẩm Niên bị ta mê hoặc, cho nên mới đánh dã chiến cùng ấy. Cậu tin hay ."

      " tin, tôi đoán ấy cũng bình thường, chẳng qua khiến cho Tô Cẩm Niên đầu hàng, thông thạo việc phù thủy? Nghe ngay cả bạn trai của ngôi sao nữ HK nào đó cũng cũng bị ấy cướp như vậy.”

      "Tôi tin......ba lạp ba lạp......."

      Hai người này líu ríu thảo luận sôi nổi ngừng, để lại Tô Khả ở sau lưng của các ngổn ngang trong gió.

      Sáng sớm hôm nay, Tô Khả thức dậy rất sớm, sau khi rửa mặt, lấy bánh mì, sữa chua mua tối hôm qua ra, bắt đầu gặm.

      người bạn cùng phòng của tô Khả mua bữa sáng về, nhìn thấy Tô Khả còn ở đây, nhịn được hỏi, "Haizzz, hôm nay vẫn gặp huấn luyện viên Tô ?"

      Tô Khả gật đầu "Tất nhiên!"

      Đóa hoa sen Tô Cẩm Niên này sinh trưởng ở đỉnh núi tuyết, tốt như vậy hái ở đâu ra. Cho nên cách mạng còn chưa thành công, tất nhiên muốn tiếp tục cố gắng.

      Khai giảng cũng gần tháng rồi, gần như toàn bộ người của Đại học X đều đem và Tô Cẩm Niên cột chung chỗ. Mặc dù ngoài mặt Tô Khả có thừa nhận cái gì, nhưng cũng cãi lại, muốn cho mọi người biết, Tô Cẩm Niên là người có chủ.

      Chẳng qua vẫn có quãng thời gian có tin tức của , gọi điện thoại cho vẫn tắt máy như cũ! Tắt máy gần hai tháng! Hỏi Triệu Lâm, Triệu Lâm , huấn luyện thay đổi chiến địa sinh tồn, biết lúc nào trở về…..ba lạp ba lạp.

      Cho nên, dùng phương pháp ngốc nghếch nhất—— ôm cây đợi thỏ. Vì vậy mà mỗi khi cuối tuần đều đến trường quân đội của , chỉ tiếc, đến nay cũng chưa nhìn thấy người Tô Cẩm Niên này.

      Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, tính toán đến trường quân đội, đường , vẫn chưa từ bỏ ý định gọi điện cho .

      Chỉ là lần này, làm giật mình vô cùng, cuối cùng còn là giọng nữ máy móc lạnh giá, mà là bài quân ca làm lòng người phấn khởi.

      Chẳng qua, chưa tới hai câu, giọng nữ xuất : "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi bận."

      Tô Khả biết đây là bị cúp máy ngang, khẳng định cho rằng đây là người lạ.

      Tô Khả tiếp tục gọi.

      "A lô ——" Lúc này thanh lành lạnh của Tô Cẩm Niên vang lên.

      Lúc này Tô Khả hạnh phúc, dùng giọng ngọt ngào , "Huấn luyện viên Tô ~"

      "Rầm ——" Bên kia truyền đến thanh vậy gì đó rơi xuống.

      Sau đó giọng của Triệu Lâm vang lên, "Cẩm Niên, tại sao trở về ngay cả ghế cũng ngồi.
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Cắn răng nghiến lợi

      Tô Khả nghe được lời của Triệu Lâm bên kia và tiếng nổ vừa rồi, trong đầu mơ thoáng qua chút hình ảnh, trong nháy mắt, đầu đầy vạch đen, nhịn được lắc đầu cái: thể nào....

      Rất lâu bên kia mới truyền đến thanh cắn răng nghiến lợi, "Tại sao ấy có số của tôi!"

      "Hì hì......." Tô Khả cười đến vô cùng vui mừng và cởi mở.

      Vừa vặn, học sinh nam gọi điện thoại ngang qua người , nghe thấy tiếng cười của Tô Khả, cực kì sợ hãi với người ở đầu dây bên kia điện thoại, "Ai nha, má ơi, bạn thân, đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ khủng khiếp!" xong, còn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Khả.

      Đương nhiên là Tô Khả nghe thấy, nhịn được liếc mắt cái, học sinh nam kia sợ tới mức trong nháy mắt cái mông khẩn trương chạy trốn.

      Tô Khả nhìn về phíaTô Cẩm Niên bên kia , “ núi còn có người được mà, người hâm mộ làm sao đến. . . . .” Tô Khả còn chưa xong, Tô Cẩm Niên bên kia cúp máy rồi.

      thanh “tút, tút” chói tai cỡ nào.

      Tô Khả tức giận nắm tay, tin vào ma quỷ!

      *

      Vào chạng vạng tối thứ sáu Tô Cẩm Niên trở lại từ khu vực X, khắp người mang theo thương tích và mệt mỏi, chẳng qua những thứ này đều quan trọng, quan trọng là cấp độ diễn biến huấn luyện năng lực thực chiến của lại nâng cao. Cho nên mặc dù có chút mệt mỏi, mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên.

      Sau khi trở lại ký túc xá, cơ thể của vô cùng mệt mỏi, tắm rửa sạch lập tức nằm vật xuống giường và ngủ thiếp . Ngày hôm sau, thức dậy cơ thể khỏe mạnh lại như bình thường, Triệu Lâm mang bữa sáng của về.

      Ai ngờ rảnh rỗi ăn bữa sáng, ngay lập tức nghe thấy điện thoại di động của mình ngừng rung lên nhìn bên màn hình dãy số lạ, tất niên là cắt đứt, thế nhưng số đó lại gọi đến lần thứ hai, thậm chí rất có xu hướng “ nhận tôi liền tiếp tục gọi”, nghĩ tới chừng là người quen nào đó nên bấm nút nghe.

      tiếng “Huấn luyện viên Tô” kia, trường đặc biệt kia, trong đầu của tự chủ mà lên nụ cười khoa trương đáng ghét của Tô Khả cùng với nụ hôn như sương ngày mưa ấy

      Tô Cẩm Niên sợ tới mức lui về sau bước.

      Bởi vì lùi về phía sau chút, cái ghế của cũng lùi theo, cũng biết có phải sáng sớm tiểu tử Tôn Dương Dương này dọn dẹp, lau khô nước sàn hay mà ghế trượt dài đất, kết quả cả người cũng theo ngã ngồi đất.

      Nhóm bạn cùng phòng đều hoảng sợ, Triệu Lâm càng vui sướng khi người ta gặp họa: “Cẩm Niên này, tại sao trở về ngay cả ghế cũng ngồi đợc.”

      Trái lại bản thân cảm thấy đau như dự tính, nhìn chầm chầm thời gian trò chuyện ngừng tăng lên điện thoại di động, “Làm sao biết số của tôi!”

      Sau đó tiếng cười bỉ ổi của truyền đến, lời tiếp theo rất đáng đánh đòn, ánh mắt đặt ở cái cổ co rụt lại của Triệu Lâm.

      Sau đó cúp điện thoại, nhìn Triệu Lâm cười lạnh.

      Triệu Lâm liền hô to, “Oan uổng quá, làm sao tôi có thể số điện thoại của cho Tô Khả.”

      Khóe môi Tô Cẩm Niên nâng lên, mắt lạnh nhìn Triệu Lâm hô to oan uổng, " ra biết người gọi điện thoại tới là Tô Khả."

      Trong nháy mắt toàn bộ phòng ngủ im lặng, vài người bạn cùng phòng đều liếc mắt nhìn Triệu Lâm, lẩm nhẩm trong lòng: Quả nhiên, chỉ có thể xác, có đầu óc.

      Triệu Lâm: →、→

      Điện thoại di động trong tay Tô Cẩm Niên tiếp tục vang lên, liếc nhìn cái, ngừng cắt đứt, kết quả nhận được tin nhắn của Tô Khả gửi đến.

      " xuống gặp em, có tin em gào lớn lên: Em vừa mang thai muốn vứt bỏ em."

      Tô Cẩm Niên nhìn thấy tin nhắn này, đầu đầy vạch đen, muốn đưa số của kéo vào danh sách đen, kết quả lại gửi đến tin nhắn.

      "Em cho biết, tại trừ quản lý có vẻ biến thái của trường quân đội bọn biết em và từng đánh dã chiến bên ngoài ra, toàn bộ người của Đại Học thành phố X đều biết hai ta kích tình khó nhịn, trực tiếp đánh dã chiến bị người ngoài phát , tin chính lên diễn đàn nhìn chút. Muoa ha ha ha ha......"

      Tô Cẩm Niêm cầm chặt điện thoại di động trong tay, giống như là muốn bóp nó thành trăm mảnh vụn.

      xanh mặt lời nào, tự nhiên là khí cả phòng ngủ giống như đóng băng.

      Những người em trong phòng đêu đưa vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn , trong lòng nghĩ tới lão đại sao thế. Chị dâu à! rốt cuộc là chị cái gì với lão đại? Có phải muốn bọn họ ‘lệ rơi đầy mặt’ hay ! TAT

      Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn thấy máy tính của Tiền Vũ mở, vì vậy lập tức tới cạnh Tiền Vũ, Tiền Vũ hoảng sợ, miệng "O" mà nhìn mấy người khá, tưởng mình làm chuyện gì sai làm cho lão đại khó chịu, lập tức mình về phía Tô Cẩm Niên xua tay, "Lão đại, vừa nhìn cũng biết là kẻ ngốc Triệu Lâm cho chị dâu."

      "... ......"

      "... ......"

      "Aho~Aho~" Bốn người khác chỉ cảm thấy vô số quạ đen bay qua đỉnh đầu của bọn họ, sau đó bọn họ cẩn thận mà liếc nhìn Tô Cẩm Niên, quả nhiên, sắc mặt của lão đại là dáng vẻ của gió thổi mưa giông trước cơn bão rồi.

      Mà Tiền Vũ xong lời này càng hoảng sợ thôi, người cao hơn mét tám lại trở thành dâu đến mét năm chớp chớp mắt nhìn Tô Cẩm Niêm, "Lão đại, em sai." Ai bảo trong lòng tôi gọi chị dâu Tô Khả quá nhiều lần.

      "Tránh ra!"

      Tiền Vũ như nàng dâu mà đứng dậy.

      Tô Cẩm Niên ngồi ở vị trí của Tiền Vũ, sau đó cầm lấy con chuột chuyển động hai cái, màn hình máy vi tính vốn là ở trạng thái bảo vệ trong nháy mắt sáng lên, rọi thẳng hình ảnh vào người đối diện.

      biết Tiền Vũ này có mấy vạn ngôi sao lúc này bị người ta giết chết.

      Tô Cẩm Niên cười lạnh cái, "Rất rãnh rỗi."

      Nước mắt đầu mặt Tiền Vũ, "Ha ha, rãnh rỗi."

      Tô Cẩm Niên nhấn "X", sau đó "lách cách" lên diễn đàn internet bên trong Đại Học thành phố X.

      Chỉ thấy, đập vào tầm mắt của đó là "Dẫn chuyên đề tình lữ khó có thể tưởng tượng nhất của Tô Khả và Tô Cẩm Niên của Đại Học."

      Sau khi Tô Cẩm Niên nhìn thấy, đầu đầy vạch đen, sau đó nhấn vào trong xem, vài người bạn cùng phòng khác nhìn bộ dáng của Tô Cẩm Niên, cũng rối rít tiến lên dự định xem náo nhiệt.

      Tô Cẩm Niên quay đầu nhìn bọn họ, mà mấy người bọn họ bị ánh mắt lạnh lẽo của quăng đến trong nháy mắt sợ hãi dừng lại, mỗi người đều im lặng quay lại chỗ ngồi của mình, làm công việc và bổn phận của mình.

      Chỉ có Tiền Vũ còn đứng bất động, mấy chục giây trôi qua, nhìn thấy Tô Cẩm Niên sắp nuốt trọn ánh mắt của mọi người, trong lòng chíp bông, nhịn được cười tiếng "Ha ha" rồi : "Lão đại, đây là chỗ của tôi, ha ha....." vừa xong lời này, ngay lập tứ yên lặng xoay người, tới bên cạnh Tô Cánh Văn nín cười đến nội thương.

      Sau đó Tô Cẩm Niên kéo bài viết xuống, tùy ý xem lướt qua chút, nội dung bên trong quả như Tô Khả .

      Ý tứ đại khái chính là kích động đến chẳng phân biệt được nơi chốn mà đánh dã chiến, còn bị nữ sinh bắt gặp, sau đó phía dưới là đám con lít ríu thảo luận.

      nhịn được nhớ lại chút, rất nhanh liền biết chuyện gì xảy ra, nếu như đoán lầm, cái gọi là "Đánh dã chiến" chính là ngày quân huấn ngày đầu tiên, bị Tô Khả tính kế đẩy ngã ở đất, sau đó bị học sinh nữ mua hộp kem qua nhìn thấy.

      Sau khi hiểu , trầm mặt đứng dậy, gọi điện thoại, sau khi gọi xong, điện thoại của Tô Khả liền được kết nối.

      Lần này trực tiếp nhận điện thoại.

      Trong nháy mắt thanh đắc ý cua Tô Khả truyền đến, "Huấn luyện viên~ xuống hay ?"

      Tô Cẩm Niên cắn răng nghiến lợi mà , " đứng dưới lầu chờ tôi."
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :