1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Giữ vững quyết tâm
      Editor: Núm Nguyễn
      --- -------

      Buổi tối lúc ngủ, Tô Khả mất ngủ, nằm ở giường, trằn trọc trở mình kêu cái. Giường lão gia này liên tục phát ra “cót két cọt kẹt” mà gọi xuân, ** làm trằn trọc trở mình càng lợi hại hơn.

      Nếu bị bạn tốt của biết, dự đoán hàng quai hàm kia rơi mặt đất, sau đó dùng giọng vô cùng khoa trương mà , “Oa oa, bạn lại có thể bị mất ngủ?”

      Quả , Tô Khả bị mất ngủ, đúng là chuyện lạ ngàn đời khó gặp đặc biệt làm sao! Cuộc sống này gọi chung là sinh vật tiêu chuẩn, tám giờ năm mươi chín phút còn hướng về di động mãnh liệt xem tranh H hoặc là sách Tiểu Hoàng, nhưng vừa đến chín giờ khẳng định ngủ thành heo chết.

      Lại tiếp đêm hôm qua trạng thái của giống như bị vậy suốt đêm, cả ngày hôm nay còn vừa đứng vừa chạy, theo lý tương đối dễ dàng vào giấc ngủ, nhưng bây giờ cũng nhanh đến rạng sáng rồi, còn có kém so với thần tiên sống. nằm ở giường, trong đầu đều là cơ thể trần truồng che của Hoa Sen Trắng cùng với các loại tư thế của …Cho nên, lúc lại dùng hai tay ôm khuôn mặt nhắn, lúc trong lòng lại “Gào khóc” vài tiếng, cảm khái: “ là Hoa Sen Trắng rất đặc biệt đáng làm sao!”

      Cả buổi tối Tô Khả đều ở vào tình huống như vậy, dĩ nhiên, ngày hôm sau đứng dậy nổi. ╮(╯_╰)╭

      Cũng may ba con bạn ở chung phòng rất có tình thương, lúc nhìn thấy Tô Khả muốn ngủ nướng, rất tự giác mà lấy khăn lông ướt tới nhét trong cần cổ . Tô Khả bị lạnh tỉnh, nhìn các đều mặc chỉnh tề, vẻ mặt mơ hồ hiểu, mắt to chớp cái, trong giây lát nhớ tới lời của hiệu trưởng và giáo viên hướng dẫn kia, trong nháy mắt sâu ngủ biến mất, "Vèo——" cái, nhanh nhẹn mà đứng dậy, động tác có thể so với tia chớp.

      Trong nháy mắt mấy người bạn cùng phòng: "(⊙o⊙)!"

      Ba phút sau, Tô Khả tất cả xong rồi, sau đó hướng về ba người bạn cùng phòng kia , ", chúng ta xuống lầu."

      Các bạn cùng phòng của : —_—|||

      đến giờ tập hợp, mọi người đều lục tục đến đông đủ.

      Hôm nay đại ngốc tinh thần trần đầy mà nhìn mọi người, lúc liếc thấy Tô Khả, gật đầu cái, vẻ mặt hài lòng, "Hôm nay Tô Khả có đến trễ, biểu rất tốt, tiếp tục giữ vững."

      Tô Khả: "... ....."

      Cả ngày huấn luyện kéo ra màn che, Tô Khả liên tục quét tìm tất cả sáu sân huấn luyện, chính là nhìn thấy Liên Trưởng bọn họ——đứa trẻ Tô Cẩm Niên, Tô Khả khỏi có chút thất vọng.

      ngày huấn luyện tiếp theo, cũng biết chuyện gì xảy ra, từ đầu đến cuối Hoa Sen Trắng có xuất .

      Những cái này vốn là cố ý thoa kem BB, sờ son bóng nhàn nhạt của các nữ sinh, ngày tiếp theo, cũng khỏi thất vọng mà thở dài: Haizzz, hôm nay sao huấn luyện viên Tô lại biến mất như thế?

      Tô Khả buồn bực.

      Kế tiếp ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư.......từ đầu đến cuối Hoa Sen Trắng xuất ở trước mắt mọi người.

      Nếu phải từng sờ qua ngực Hoa Sen Trắng, từng gặm đến đũng quần Hoa Sen Trắng vẫn còn cảm giác kích động, nếu phải là chúng nữ sinh đều ở đây trông mong ngóng chờ, Tô Khả cho rằng đời có nhân vật Hoa Sen Trắng này! o(︶︿︶)oHaizzzz.

      Mà trong lúc này, cái tên đại ngốc này biết là chuyện gì xảy ra, vô cùng đặc biệt chăm sóc .

      Mỗi lần liếc mắt nhìn Hoa Sen Trắng có đến hay , tên đại ngốc kia , "Tô Khả, được hết nhìn đông tới nhìn tây." Mỗi lần lúc thất thần nhớ Hoa Sen Trắng, tên đại ngốc kia , "Tô Khả, phải chú ý tập trung!"

      Vài ngày đến, toàn bộ người của đại đội đều biết, tên Tô Khả có vấn đề, đến tuần, những người khác trong đại đội đều biết, trong nhóm học sinh mới có nữ sinh có vấn đề.

      Tô Khả tỏ vẻ lịch thiệp, luôn quan tâm đến mọi người,.., châm chọc các bạn chung phòng: ra tôi căn bản làm gì nha? Vì vậy người nào đó bị mọi người cùng nhau khi dễ.

      Cách thời gian kết thúc quân huấn còn có hai ngày, bị mọi người tâm tâm niệm niệm rất lâu cuối cùng Hoa Sen Trắng xuất .

      Ngày đó là ngày đoàn người diễn trò phương trận, Liên Trưởng Hoa Sen Trắng thân quân trang xuất ở trước mắt mọi người, trong nháy mắt, các nữ sinh bắt đầu kích động mà gào khóc. Nguyên nhân chính là hơn mười ngày trước ngày sụp đổ lại bởi vì nhìn thấy Hoa Sen Trắng khuôn mặt nhắn uể oải trong nháy mắt trở nên giống như đánh vỡ hết thủy tinh a-xít U-ríc, nét mặt rạng rỡ.

      Ánh mắt của Tô Khả đều phát ra tia lửa, trong lòng là nội lưu đầy mặt: Hoa Sen Trắng, cuối cùng xuất rồi.

      Tô Cẩm Niên vừa đến đội ngũ, liền vài lời với ba người huấn luyện viên khác, đại khái đó là lệnh của cấp , sau đó tùy ý nhìn lướt qua, đập vào tầm mắt của tinh quang đói khát của Tô Khả lóe lên trong đám người kia .

      Điều này làm cho Tô Cẩm Niên bỗng chốc nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm đó, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh trầm tĩnh của nhịn được hắc tuyến, tức giận xoay mặt tiếp tục chuyện cùng với bạn tốt của .

      Mà vài người bạn tốt của Tô Cẩm Niên, cũng chính là ba người huấn luyện viên kia rối rít nghi ngờ, bạn tốt của mình như thế nào chỉ ngẩng đầu liếc nhìn tình hình của phương trận vẻ mặt liền kéo dài? Vì thế mấy người bọn họ cũng nhìn theo phương hướng của mới vừa nhìn, có gì đặc biệt nha?

      Ngược lại tên đại ngốc, nhìn về phía kia thấy Tô Khả hướng phía bên này nháy mắt ra hiệu, trong lòng kịp phản ứng, sau đó vẻ mặt của tên đại ngốc cũng kéo xuống.

      Bởi vì huấn luyện phương trận là toàn bộ đại đội sắp xếp ba người học sinh mới cũng chỗ, đầu người tương đối dày đặc, Tô Khả tỏ vẻ mình rất kích động, bởi vì mới vừa rồi và Tô Cẩm Niên bốn mắt nhìn nhau, đủ loại tia lửa bắn ra, a a a, thể ngờ huấn luyện viên nhà thoáng cái tìm thấy ở trong bể người mênh mông! Đây là mức độ say đắm to lớn dường nào, thế cho nên biển người mênh mông chỉ có thể nhìn thấy nhau oa!

      Tô Cẩm Niên bàn giao công việc xong xuôi, liền rời .

      Mà Tô Khả, còn lại là duỗi thẳng cổ, nhìn bóng lưng của , trong lòng điên cuồng gào thét: Huấn luyện viên, đừng mà ~ rất nhanh, ba người huấn luyện viên đem từng người bọn họ mang về sắp xếp sân bãi huấn luyện ban đầu .

      Huấn luyện lần này, rất ràng, chúng nữ sinh đều yên lòng, hồn và tâm sớm bị Tô Cẩm Niên câu rồi.

      Tên đại ngốc nhìn dáng vẻ yên lòng của Tô Khả, lại nhìn chút các nữ sinh khác cùng tình huống của Tô Khả kém bao nhiêu, vì vậy chua như giấm mà hướng về chúng nữ sinh , “Huấn luyện viên Tô các ngươi thế nhưng có thanh mai trúc mã, chính là hoa hậu giảng đường học viện quân này của chúng ta, xinh đẹp, các người đừng nghĩ đến ấy nữa, giỡn, vẫn là huấn luyện nghiêm túc, đến lúc đó ở thời điểm bình chọn tổng thể, để đại đội chúng ta đạt được hạng nhất mới tốt.

      số nữ sinh khó chịu, “Thanh mai trúc mã thôi mà, cũng phải người .”

      Tên đại ngốc , “Tuy rằng bây giờ hai người bọn họ còn phải người , nhưng tôi dự đoán bọn họ cũng chỉ là kém vấn đề thời gian mà thôi.”

      Tô Khả vốn là còn bực mình nhưng đột nhiên nghe tên đại ngốc những lời đó, khó chịu, bởi vì nghĩ đến binh lính nữ xinh đẹp ngày đó, nhìn thấy dáng vẻ chuyện rất quen thuộc của bọn họ, xem ra ấy hẳn chính là thanh mai trúc mã trong miệng của tên đại ngốc.

      Tô Khả nắm tay: “Thanh mai trúc mã tính là gì? Trong tiểu thuyết thế nhưng vô số thanh mai trúc mã làm vật hi sinh đấy! Hơn nữa, nhiều năm như vậy kia lại hạ được tòa pháo đài này, Hoa Sen Trắng đối với bị điện giật, Cho nên, Hoa Sen Trắng là của ! Phải là của !

      Bởi vì lời của tên đại ngốc phen kích động như vậy, Tô Khả càng thêm quyết tâm đem Hoa Sen Trắng ăn sạch sành sanh! Vì vậy mà về sau cũng có kiện theo đuổi oanh oanh liệt liệt kia. Cho tới thời gian dài trong tương lai, lịch sử theo đuổi con trai của Tô Khả trở thành cảm hứng truyền kì của đại X cùng với nguồn động lực của vô số các bé lọ lem muốn theo đuổi các hoàng tử.
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Cưỡng Hôn trong mưa


      "Nghi thức duyệt binh", Buổi sáng lúc thức dậy, bầu trời đen kịt, Tô Khả cảm thấy hôm nay trời mưa.

      Quả nhiên, sau khi nghi thức duyệt binh tiến hành được mười phút mây đen kéo đến kín cả bầu trời, nặng nề giống như muốn rơi xuống đè chết người, tiếng sấm "ầm ầm" vang lên làm đám nữ sinh hoảng sợ thét to "A a....."

      quá vài phút sau, trời bắt đầu “lắc rắc” những hạt mưa to, đoàn người đều bị sốt ướt ướt sũng/ướt như chuột lột/ướt như gà nhúng nước , nhưng người lãnh đạo có vẻ như ra lệnh rời sân, ngược lại bên kia lãnh đạo khác diễn thuyết càng thêm hùng hồn.

      Lời bế mạc vốn có thể xong trong vòng hai mươi phút nhưng lại bị ông ấy đến ba mươi phút khiến cho khắp nơi bên dưới nổi lên tiếng oán hờn.

      *Trong edit thể viết số hay viết tắt như thế này. Phải viết là: hai mươi phút, ba mươi phút bạn nhé

      xong lời cuối cùng, còn , mọi người có thể kiên trì đứng dưới mưa lớn đến lúc này là loại phẩm chất rất đáng quý. Cảm tình/cảm thấy/thấy đứng rạp làm bằng thép mưa dội tới cho nên đừng đến chuyện đau thắt lưng!

      Sau đó lại thêm vị lãnh đạo nữa lên, người này cho dù hóa thành tro Tô Khả cũng biết, bởi vì chính là vị thủ thưởng kia! Nhờ mà những ngày sau đó của Tô Khả bị ít lãnh đạo chú ý.

      Vị thủ trưởng kia vừa lên thuận tiện đem lời huấn luyện quân hoàn thành hết sức tốt đẹp… bla… bla…., sau khi lúc khen ngợi toàn thể học sinh, lời này vừa xong liền chuyển đề tài, , tất nhiên cũng có học sinh cá biệt, là có chút vấn đề, ví dụ như có ý thức tập thể, tuân thủ kỷ luật, hi vọng sau này có thể sữa lại … bla… bla….,

      Thời điểm lời này, những bạn học cùng liên đội của Tô Khả, cực kỳ tâm ý tương thông đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Khả. Tô Khả nhịn được hướng tới đám người kia trở mặt xem thường: Nhìn tôi làm gì! ấy phải tôi!

      Thời gian kế tiếp tất nhiên là đủ loại tuyên dương, công bố những người vinh dự lấy được chứng nhận. Mưa bắt đầu tạnh dần, trời trong như được gột rửa, lúc này lễ duyệt binh cuối cùng xong.

      Buổi chiều, sĩ quan huấn luyện phải rời khỏi X đại, thời điểm tiễn đưa huấn luyện viên rất nhiều nam sinh nữ sinh khóc bù lu bù loa, biểu như tình hữu nghị cách mạng muốn cứ đứt rời như vậy, nỡ

      Đối với cái đoàn người ngốc nghếch này mà , ôi!, tôi ở học viện quân bên cạnh, vào ngày chủ nhật, các cậu vẫn có thể đến tìm tôi mà.

      Như vậy, rốt cục cuộc sống huấn luyện quân của Tô Khả cũng kết thúc.

      Tuy rằng cuộc sống ép bức đau khổ kết thúc là việc tốt nhưngHoa sen trắng thể thường xuyên xuất trong mắt của ,vẫn là có chút đau lòng dậy nổi. Cái học viện quân này từ trước đến nay ra vào đều rất nghiêm ngặt, sau này nghi thức chào hỏi nhiều nhất chỉ là hai ngày nhìn thấy Tô Cẩm Niên, đau khổ.

      Thời gian nghỉ ngơi còn lại hơn nửa tháng, ba người bạn cùng phòng Tô Khả đều về nhà, cả phòng chỉ còn mình mình . ra Tô Khả chẳng thích trở về, dù sao về nhà cũng nhìn thấy ba mẹ , bằng ở lại để sau đó đỡ kéo cái rương lớn.

      Nguyên nhân quan trọng nhất làm cho kiên quyết ở lại trường trong nửa tháng còn lại là Hoa sen trắng ở học viện quân ! thông qua trăm ngàn tầng quan hệ, rốt cục thăm dò được Bốn học trò giỏi nhất của học viện quân đều được học ở trường huấn luyện, nghe là vì tương lai tuyển chọn vào bộ đội mà nỗ lực chuẩn bị lần cuối.

      có huấn luyện quân , toàn bộ cảnh tượng náo nhiệt phía trước rốt cục cũng im lặng. Tô Khả im lặng đếm đếm, hôm nay là thứ sáu, ngày mai là có thể đến học viện quân tìm kiếm Bạch Liên Hoa.

      Sau đó nhìn mặt tấm cạc số điện thoại, nắm tay, ngày mai có thể tiến hành.

      Đương nhiên, đây phải là điện thoại của Hoa Sen Trắng, đây là trước khi tên đại ngốc phát cho tất cả các đồng đội mọi người tờ. Tô Khả biết tên đại ngốc là bạn tốt của Hoa Sen Trắng, cho nên chỉ cần hỏi tên đại ngốc, đương nhiên biết nơi Hoa Sen Trắng ở.

      Mười mấy ngày kế tiếp, Tô Khả cảm thấy như năm. vất vả mới đợi đến ngày hôm sau, bầu trời hề đẹp lại mưa rả rích.

      Nhưng ngăn được quyết tâm muốn được nhìn thấy Hoa Sen Trắng của Tô Khả, cho nên sáng sớm Tô Khả mặc chiếc váy ngắn màu trắng tìm Hoa Sen Trắng rồi.

      Học viện quân cách đường X chừng hai mươi kí lô mét, cho nên đến mười phút, Tô Khả đứng trước cổng chính học viện quân . Bác gác cổng cho Tô Khả đăng ký chút cho phép Tô Khả vào.

      Sau khi vào Tô Khả, hít thở khí, kích động : Đây là bầu khí của Hoa Sen Trắng hít thở, quả nhiên trong lành!

      Khắp nơi của học viện quân đều mang màu sắc xanh biếc, trong mưa vẻ xanh biếc càng thêm ướt át, trong khí cũng bay đầy hương vị riêng biệt của cây bách. Tô Khả lấy điện thoại di động ra gọi cú điện thoại cho tên đại ngố.

      lúc lâu sau, giọng mơ mơ màng màng của tên đại ngốc vang lên "Alo, ai vậy?"

      Tô Khả vui vẻ "Huấn luyện viên Triệu, là tôi, tôi là Tô Khả."

      Phía bên kia, nháy mắt cái mắt tên đại ngố sáng rực lên, lập tức ngồi dậy, sau đó , "Tô Khả? Là ai?"

      Tô Khả:"......"

      Tên đại ngốc thấy Tô Khả đột nhiên , lập tức "Ôi chao, ra là Tô Khả! nhớ được em!"

      ". . . . . ." Mới có vài ngày làm sao có thể nhớ được!

      " Ha ha, Tô Khả, đùa, chúng ta quen nhau như vậy, em tức giận chứ?"

      ". . . . . ." Ai quen biết chứ?

      "Hì hì, hôm nay tìm có chuyện gì? Là hẹn hò sao?"

      ". . . . . ." Mặt Tô Khả càng ngày càng đen, trong lòng rít gào: Ai muốn cùng hẹn hò!

      "Sao chuyện? Alo —— alo ——" Tên đại ngố nhìn di động, nhịn được tiếp tục , làm cho mấy người bạn cùng phòng đều trở mặt xem thường.

      "Huấn luyện viên Triệu.... ...."

      " phải huấn luyện viên, gọi Triệu Lâm hoặc em gọi Triệu là được rồi?"

      ". . . . . ."

      Tên đại ngốc nhiệt tình như thế, làm Tô Khả nghĩ rằng cúp điện thoại, có điều chưa hỏi chuyện quan trọng, Tô Khả trực tiếp thẳng vào vấn đề "Huấn luyện viên Triệu, tôi hỏi việc."

      "Được, em hỏi , cam đoan biết , hết!"

      " Ừ, tôi hỏi , có biết Hoa Sen Trắng. . . . . . A, là Cẩm Niên. . . . . . Là huấn luyện viên Tô, Tô Cẩm Niên, ấy ở nơi nào?” Sau khi Tô Khả xong xấu hổ.

      ". . . . . ."

      "Huấn luyện viên Triệu?"

      Ánh mắt tên đại ngốc nhìn chằm chằm di động toát ra tia lửa, còn tưởng rằng hoa đào của nở, mịa, lại là gọi điện thoại tới hỏi hỏi về của Tô Cẩm Niên! Hết lần này đến lần khác tình gọi điện thoại cho hỏi thăm!

      Tên đại ngốc nhìn trời, sau đó trả lời Tô Khả " ràng lắm, hỏi thăm giúp em."

      " Được, cám ơn huấn luyện viên, quả nhiên là người tốt."

      Nướ mắt rơi đầy mặt của tên đại ngốc, sau đó quay đầu hỏi bạn cùng phòng "Cẩm Niên đâu?"

      Mấy người bạn cùng phòng vô cùng thông cảm nhìn tên đại ngố "Hình như thư viện."

      " Ừ, sáng sớm Trịnh Duyệt tìm cậu ấy thư viện."

      Tô Khả ở bên cạnh chờ tin tức tên đại ngốc, rất nhanh, tên đại ngốc với " Tô Khả, Cẩm Niên và Trịnh Duyệt, chính là người lần trước vơi em, cùng bạn thanh mai trúc mã của cậu ta thư viện rồi." Tên đại ngố như vậy, là vì khiến cho Tô Khả thấy khó mà về.

      Bây giờ nghe được lời này, sau khi Tô Khả hiểu được, trong nháy mắt ánh mắt bốc lên tia lửa! với tên đại ngốc " Cám ơn, tạm biệt" lập tứ cúp điện thoại, khí thế bừng bừng tìm Tô Cẩm Niên.

      Trăm cay nghìn đắng tìm được vị trí thư viện, đúng lúc bóng dáng Hoa Sen Trắng đập vào tầm mắt Tô Khả.

      cầm cái ô hoa văn đơn giản, từ từ bước trong mưa, giống như công tử ra từ tranh thủy mạc

      Tô Khả như hoa si, kích động chạy nhanh đến, bổ nhào vào trong người Tô Cảm Niên.

      Phát sinh ra chuyện oan nghiệt

      Đường xá ngày mưa vốn ẩm ướt, trơn trượt, Hoa Sen Trắng bị Tô Khả đột nhiên xông tới có chút đứng vững, rất có thể té xuống, nhưng là học viện quân tài giỏi, Hoa Sen Trắng nghiêng cơ thể, để cho Tô Khả rời khỏi ngực , có sức nặng của Tô Khả, trọng tâm của thoáng ổn định.

      Nhưng mà Tô Khả vì quán tính, ngã xuống, bàn tay của Tô Khả rất tự giác túm lại quần áo của Tô Cảm Niên. Mà trọng tâm của Tô Cẩm Niên còn chưa hoàn toàn ổn định bị Tô Khả túm lấy làm cho ngã xuống theo

      Hai người cùng nhau rơi xuống đất, "Phanh --" tiếng, vô số bọt nước bắn tung tóe lên. Chỉ có điều Tô Cẩm Niên vừa khéo đè người Tô Khả. Thừa dịp Tô Cẩm Niên còn chưa lấy lại tinh thần, Tô Khả cực kỳ kích động ngóc cổ dậy, "Bịch", ngay lên môi Tô Cẩm Niên.

      Ấm ấm và mềm mại, lòng Tô Khả vô cùng xúc động, nhịn được đưa lưỡi ra liếm chút
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Thuần khiết như đứa trẻ
      Editor: Becuacon

      Mưa phùn ngừng rơi tí tách, mang theo chút lạnh lẽo thấm vào trong xương trong tủy, cơn gió hè lướt qua, vài giọt mưa phùn thổi vào mặt, mang theo lạnh giá.

      Mưa tung bay cây tùng cây bách, màu xanh mềm mại tươi mới, giống như màu ngọc bích, trong khí tràn ngập mùi thơm ngát của cây tùng cây bách.

      Tô Khả vẫn còn đắm chìm trong vui sướng vì nụ hôn trộm thành công, để ý chút nào tới lưng của lạnh buốt vì bị nước bùn làm ướt, cũng chút nào trong nháy mắt mà cảm thấy cơn đau kéo tới vì bị té xuống đất, càng có chú ý là lúc này thân thể Hoa Sen Trắng cứng ngắt vì bị hôn cùng với cái mặt càng ngày càng đen lạnh giá như cơn bão tố kia.

      Bởi vì môi của bị thổi ít gió lạnh, mang theo chút lạnh lẽo, đụng phải môi ấm áp của Tô Cẩm Niên, giống như là bị điện giật, tê tê dại dại, trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân, làm cho tâm tư của nhộn nhạo.

      Trong nháy mắt nhịn được mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, vài sợi tóc đen như mực dính vào trán vì mưa phùn, lỗ mũi cao thẳng có vài giọt mưa trong suốt, Tô Khả nhịn được cảm khái: đúng là báu vật trong lòng. Cái bộ dáng này, chiếm lấy có lỗi với mình!

      Tô Cẩm Niên hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy, sau đó dùng tay áo liều mạng lau chùi môi của mình, chà qua chà lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô Khả.

      Lúc này Tô Khả còn nằm mặt đất, bởi vì nước mưa nên tóc dài dính vào tai, mắt to cong cong như vầng trăng nhìn Tô Cẩm Niên, môi của tím tái, chỉ là khóe miệng nhếch lên độ cong cùng với ý cười nơi đáy mắt, có thể thấy được lúc này vô cùng hài lòng.

      Tô Khả chống tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy, nhìn cái váy trắng người mình có mảng đen kịt, người khác nhìn thấy bộ dáng này tương đối nhếch nhác, nhưng mà Tô Khả cũng quan tâm, dùng tay sạch vén những sợi tóc ướt nhẹp của mình lên, khom người sang bên nhặt lấy hai cây dù rơi mặt đất, cây đưa cho Tô Cẩm Niên, cây mình giữ, vô cùng thản nhiên.

      Tô Cẩm Niên gạt dù ra, sắc mặt của xanh mét, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng Tô Khả, “ có chừng có mực cho tôi!”

      Tô Khả “hắc hắc” cười tiếng, “Huấn luyện viên, tôi muốn.”

      Tô Cẩm Niên nhìn dáng vẻ rất đáng đánh đòn của Tô Khả, nhịn được đưa tay lên, giơ lên giữa trung, cuối cùng có rơi xuống, chỉ là lạnh giọng: “Tôi rất ghét nữ sinh giống như kẹo mè xửng!”

      Tô Khả nhìn tay như muốn đánh , nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tức giận của Tô Cẩm Niên, “Làm sao tôi lớn lên lại giống kẹo mè xửng hả? Kẹo mè xửng có xinh đẹp giống tôi, đáng như vậy, hoạt bát đầy động lực sao?”

      Tô Cẩm Niên mím môi, trực tiếp xoay người rời .

      Đối với nữ sinh, tới bây giờ có bao nhiêu cảm giác, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Khả, liền ghét ! cũng biết tại sao, chỉ là lúc nhìn vào ánh mắt của , lúc nhìn thấy cười với , cảm thấy nữ sinh này rất đáng ghét, ràng là lúc đó có làm gì cả.

      Mà lúc sau làm đủ loại hành động, làm cho chán ghét từ trong lòng, hận mình thể tránh xa ba thước. Cho nên thời gian mấy ngày quân huấn sau đó, có thể đến đại đội liền đến đại đội, đơn giản chỉ vì ghét !

      Từ đến lớn nữ sinh theo đuổi đếm hết, có tiến lên thổ lộ với , có yên lặng thầm mến, chỉ là thời điểm nhìn ngượng ngùng cười tiếng, những điều đó, cũng nhìn thấy, nhưng trong lòng có bao nhiêu cảm giác, tâm tình lại càng phập phồng kịch liệt, duy chỉ khi gặp phải Tô Khả!

      Trong nụ cười của ràng rất có ý tốt, ánh mắt lại rất trần trụi, lời nếu so nam sinh còn bưu hãn hơn, làm ra những việc bỉ ổi. (bưu hãn: dũng, chắc muốn chị Khả chuyện quá trần trụi, cái gì cũng dám .)

      Mỗi khi nhìn , ánh mắt kia, giống như là muốn đem quần áo của lột sạch, cho nên mỗi lần đối diện với , đều hận thể hung hăng đánh trận!

      “Này — huấn luyện viên — cần ô hả?” Tô Khả chạy tới, đem cái ô của đưa lên đỉnh đầu của .

      Tô Cẩm Niên có dừng chân lại.

      Tô Khả , “Huấn luyện viên, đừng như vậy nha, tôi nhận lỗi với có được hay ?”

      “. . . . . .”

      “Huấn luyện viên, vừa nãy là nụ hôn đầu của tôi. . .”

      “. . . . . .”

      “Huấn luyện viên, đây nhất định cũng là nụ hôn đầu của hả?”

      “. . . . . .”

      “Huấn luyện viên, tôi là vui a! Tôi ngờ lại lấy được nụ hôn đầu của !”

      “. . . . . .”

      “Ha ha, lúc nào tôi có thể có được đêm đầu tiên của đây?”

      Tô Cẩm Niên dừng bước lại, mắt nhìn chằm chằm Tô Khả, “ có thể hay đừng xuất trong tầm mắt của tôi!”

      Tô Khả nháy mắt mấy cái, “Dĩ nhiên được!”

      “. . . . . .”

      “Tôi xuất trong tầm mắt của , sau này làm sao chiếm được đêm đầu tiên của !” Tô Khả lý, nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên chuyển sang đen, Tô Khả tiếp, “Ai nha, sinh con thông minh, đều là phải qua chuyện. . ., đừng đem mình làm được trong lúc lửa khói ThầnTiên nha!”

      “. . . . . .”

      “Hơn nữa, Thần Tiên ca ca cũng ăn uống vệ sinh .”

      “Tô Khả!”

      “Huấn luyện viên, tôi ở đây, gọi Khả Khả là được rồi nha.” Tô Khả hoàn toàn đem hai chữ ‘huấn luyện viên’ làm thành nick name cho người , cho nên kêu Tô Cẩm Niên là huấn luyện viên vô cùng ngọt ngào, ngay sau đó ánh mắt cũng ngập tràn hơi xuân. (hai chữ vì trong tiếng Trung chỉ có 2 chữ thôi, tiếng Việt ra tới ba chữ)

      Tay Tô Cẩm Niên nắm chặt thành quyền, nếu như Tô Khả phải phụ nữ, sớm chết trăm lần rồi, cho nên Tô Khả nên cảm ơn cha mẹ , sinh ra là con ! Sau đó, Tô Cẩm Niên cầm lấy cây dù trong tay Tô Khả, “Tôi cầm cái ô của tôi rồi, có thể chưa?”

      là hỏi từng chữ từng chữ, trong lòng ý giận ngút trời muốn đem đốt thành tro rồi.

      Tô Khả cười tí tửng nhìn Tô Cẩm Niên như trước, “Huấn luyện viên, có phải vì bị tôi lấy nụ hôn đầu nên bây giờ xấu hổ mà thể đối mặt với tôi hay ?”

      “. . . . . .”

      Nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên càng ngày càng khó coi, Tô Khả buồn cười, “Tôi biết, là lần đầu tiên nha, hắc hắc, vậy tôi trước?”

      Dù sao quần áo người cũng thích hợp hẹn hò, lại , cũng hôn Tô Cẩm Niên, mục tiêu của hôm nay coi như là hoàn thành vượt mức, có thể thõa mãn trở về trường học. Về phần sau này, ha ha, từ từ , ‘dục tốc bất đạt’, hơi nuốt nổi cái bánh bao lớn. Hoa Sen Trắng của đúng là thực phẩm trong chiến đấu cơ, dĩ nhiên là phải nhai nhuyễn nuốt chậm. (ý chị Khả Niên là cực phẩm trong cực phẩm ấy)

      Nghĩ như vậy, Tô Khả nhịn được nhìn Tô Cẩm Niên từ xuống dưới, nghĩ đến việc khi cởi quần áo khí lực phía dưới như thế nào, “Ha ha —”

      Nghe Tô Khả cười như “Gà mẹ đẻ trứng”, Tô Cẩm Niên mặt càng đen hơn, hơi thở phát ra khó có thể đến gần.

      Tô Khả lùi lại hai bước, phớt lờ mà đùa cợt, “Vậy tôi về trước? Ngày mai tôi tới tìm ? Tin tức khí tượng , ngày mai thời tiết tốt.”

      Tô Cẩm Niên: “. . . . . .”

      “Huấn luyện viên, tôi về trước đây. phải bảo trọng thân thể tốt nha, phải biết phải chỉ là mình đấy!”

      “. . . . . .”

      “Mặc kệ như thế nào, rèn luyện nhiều hơn, thể lực tốt, thân thể tốt, hiểu chưa!”

      Gần như Tô Cẩm Niên muốn trực tiếp ném cây dù tay vào mặt Tô Khả.

      “Dĩ nhiên, tôi biết thân thể của khẳng định là lớn hơn nhiều.” xong, Tô Khả nháy mắt với mấy cái, “Đừng nghĩ lệch nha, tôi biết là đứa trẻ trong sáng.”

      “. . . . . .”
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Tô Khả ngã bệnh
      Edit: Becuacon

      Tô Khả cao hứng, nằm ở giường, trong đầu đều là cảm giác ấm móng mềm mại cùng với dung mạo đẹp đẽ của Hoa Sen Trắng. A, Hoa Sen Trắng của , là làm cho trái tim người ta chảy thành nước.

      Vừa nghĩ tới hôm nay hôn , sau này còn có phúc lợi lớn hơn chờ , trái tim của liền kêu nhột. Gào khóc oa oa, ngày mai nhanh đến , giống như con ngựa cố gắng xông về phía trước!

      Kết quả là, người nào đó trong đầu bắt đầu tính toán, ngày mai nên như thế nào như thế nào, trước như thế nào thế nào, rồi sau thế nào thế nào, sau đó thế nào thế nào. . . . . .

      Ở trong bụng các kế hoạch được đánh nháp tốt, sau khi xong nhịn được cười hiểm mấy cái.

      >< Chỉ tiếc trời cho người toại nguyện, bạn học Tô khả chính là làm tất cả kế hoạch quá hoàn mỹ, ông trời nhìn vừa mắt, ngày hôm sau trực tiếp để cho sốt cao đến 39 độ hơn, cả người mệt lả có sức lực.

      Đầu của choáng váng mắt hoa, cố sức cầm lấy điện thoại ở bên gối nằm, nhìn phía người liên lạc gần đây là số của tên đại ngốc, cắn răng tự với mình, sau này nhất định phải lấy được số điện thoại của Hoa Sen Trắng! >. <

      Sau đó, Tô Khả gọi điện thoại cho tên đại ngốc, đặt điện thoại ở bên tai, hai mắt nhắm lại. khó chịu muốn chết.

      Tên đại ngốc Triệu Lâm với các bạn cùng phòng rãnh rỗi chém gió, chẳng qua là thảo luận nguyên nhân ngày hôm qua sắc mặt Tô Cẩm Niên xanh mét trở về ký túc xá, đám người bọn họ, thảo luận gọi là rầm rầm rộ rộ, dù sao bị ép suốt cả ngày, tại Tô Cẩm Niên có ở đây, bọn họ có thể hưng phấn bát quái hay sao. (bát quái: ý muốn là nổi loạn)

      Lại , ngày hôm qua Tô Cẩm Niên nghiêm mặt vào ký túc xá, sau đó trực tiếp ngồi vào vị trí của mình, mặt lạnh tiếng. Còn bọn họ chợt cảm thấy từng trận khí lạnh ùa tới, nhìn lẫn nhau, hai mặt nhìn nhau. Trong lòng đều suy đoán, thường cho tới bây giờ đều thấy lớp trưởng đại nhân tức giận, hôm nay là thế nào? Người nào đắc tội ?

      Đám người bọn họ vô cùng hiếu kỳ, trong lòng suy đoán rất nhiều, chỉ là Tô Cẩm Niên ‘áp suất thấp’, ai dám hỏi, cho nên lòng của họ cũng ngứa ngáy kịch liệt.

      Sáng sớm hôm nay, Tô Cẩm Niên ra khỏi cửa phòng ngủ, mọi người mới thở ra hơi, sau đó ánh mắt của mọi người lóe sáng, trong nháy mắt vây tụ lại chỗ.

      Bạn cùng phòng số Tiền Vũ , “Các người , là ai làm lão đại Tấm Vạn Niên mặt than kia biến thành bộ dạng gió thổi mưa giông trước cơn bão?”

      Bạn cùng phòng số hai Tôn Dương Dương , “Đừng văn hoa, cổ hủ, xanh mét xanh mét, khó coi khó coi là được rồi.”

      Bạn cùng phòng số ba Tôn Cạnh Văn , “Đừng đánh lẻ, chúng ta cùng nhau đoán.”

      Bạn cùng phòng số bốn Lý Quân , “Có thể đặt cược, đền mười.”

      “Được được được, tôi cá trăm đồng, bảo đảm là thanh mai trúc mã của cậu ta lại bắt đầu gợi ý bọn họ ở cùng chỗ.” Tôn Cạnh Văn vỗ đùi đồng ý đầu tiên.

      “Tôi cá là trăm đồng, lão đại đụng phải cái em răng hô họ Tô lớp bên.”

      “Người ta chỉ là hai cái răng cửa nhô ra chút, làm sao cậu lại gọi em răng hô. Chẳng qua là tôi cũng đánh cược là ấy, thanh mai trúc mã nếu như làm cho lão đại sắc mặt tái xanh, như vậy bây giờ chúng ta cũng cần hăng say đoán. Cho nên khẳng định phải em thanh mai trúc mã hoa khôi của trường á. Ha ha ha, Tôn Cạnh Văn, cậu đúng là đầu óc heo.”

      “A, Schilt!” Tôn Cạnh Văn khó chịu . (chắc là tiếng chửi)

      Lúc này, tên đại ngốc Triệu Lâm , “Thôi rồi, lại có đáp án chính xác, ai biết ai có thể thắng ai có thể thua.”

      Mọi người im lặng, vẫn là, ai dám tìm chết tiến lên hỏi lão đại.

      Tiền Vũ , “Chỉ là ngày hôm qua sắc mặt lão đại là khó coi nha, giống như dắt lừa thuê bị người mạnh hơn hãm hại.”

      “Phốc ——” mọi người phun cười ra tiếng, “Ai có thể mạnh lão đại ha!”

      Triệu Lâm trong đầu thoáng qua cái gì đó, trong nháy mắt vỗ đùi, “Đến đây, chúng ta tiếp tục cùng nhau đoán chút, tập trung đặt cược đền mười.”

      “Hô, Triệu Lâm, mới vừa rồi phải cậu đề nghị cần đoán sao!” Tôn Cạnh Văn xem thường nhìn Triệu Lâm.

      Tên đại ngốc “khanh khách” cười tiếng, “Tôi cảm thấy khó thấy được sắc mặt lão đại thúi như vậy, chúng ta đoán chút, cũng có lỗi với chính mình.”

      “Người nào hỏi lão đại đáp án?”

      Triệu Lâm vỗ đùi : “Tôi, cùng lắm tôi chịu chết.” Sau đó ngón trỏ chỉ ra, “Các người, có tới hay . Cơ hội khó có được!”

      Mấy người còn lại trong phòng ngủ rối rít vỗ đùi, lòng hăng hái cao ngất, “Được!”

      “Tôi cá là răng hô Tô, trăm đồng.” Giờ phút này, Tôn Cạnh Văn vô cùng nhanh chóng đem mục tiêu đặt người răng hô Tô.

      Đám người Tiền Vũ đều khi dễ Tôn Cạnh Văn.

      Tôn Dương Dương liếc mắt, “Mặc dù thanh mai trúc mã khả năng tương đối , nhưng mà phải có điển cố gọi là cọng rơm cuối cùng sao. Cho nên, tôi cá là thanh mai trúc mã, trăm đồng!” (điển cố cọng rơm cuối cùng, nguyên văn là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà” từ Ả Rập: con lạc đà bị chồng chất trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần thêm chút xíu nữa là làm lưng lạc đà bị gãy. Ý đến giới hạn của sức chịu đựng, nên vượt qua điểm gãy vỡ còn muốn là mọi chuyện vẫn có thể xảy ra.)

      “Hai trăm đồng, tôi cá là hoa khôi của tiểu đội chín, nghe ấy gần đây theo đuổi lão đại vô cùng chịu khó, ngày ngày đều đứng chờ ở phòng bảo vệ dưới ký túc xá.” Tiền Vũ .

      Sau đó Triệu Lâm liếc mắt nhìn Lý Quân còn chưa lên tiếng, “Còn cậu, tiền đánh cược của cậu là gì?”

      Lý Quân từ từ liếc nhìn Triệu Lâm, “Cậu còn sao? Chúng ta giống nhau .”

      Triệu Lâm trong lòng mắng thầm câu: mẹ nó, tên tiểu tử này, đúng là sao đen! (xui xẻo)

      “Cậu theo tôi sao, tôi cũng phải là thầy bói toán.” Triệu Lâm khẽ tức giận.

      Lý Quân , “Mặc dù bình thường lời của cậu câu đáng tin, Nhưng là, lần này, tôi lựa chọn tin tưởng cậu, theo cậu , khẳng định tương lai là ánh sáng.”

      Lúc này, mọi người trở nên phản ứng kịp, khó trách mới vừa nãy ta phản đối, sau lại giải thích mà đồng ý, vì vậy mọi người căm tức nhìn tên đại ngốc, “Cậu được đấy Triệu Lâm, gài chúng tôi!”

      Triệu Lâm sáng ngời, “Tôi có thể gài các cậu cái gì nha! Cả ngày hôm qua tôi đều cùng các cậu ở cùng chỗ, tôi biết gì đâu nha! Mẹ nó, sau khi đánh cược xong tôi chịu chết với lão đại còn chưa tính, bây giờ còn tôi hại các người! Các người cũng làm cho tôi đau lòng quá thôi.”

      “Được lắm được lắm, chỉ còn lại Triệu Lâm và Lý Quân. Các cậu người nào trước?”

      Lý Quân bất động như núi nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm vô cùng đau khổ vẽ vòng tròn (vẽ vòng tròn là chửi rủa), nhìn về phía mọi người , “Ba trăm, Tô Khả.”

      “Tô Khả?” Mọi người nhớ lại chút, nghe cái tên quen lắm, nhưng mà cứ
      nhớ nổi là người nào. Rồi Tiền Vũ bỗng dưng vỗ đùi, “Ai nha, chính là cái Tân sinh viên Đại học XX quân huấn mình đầu tiên kia! Triệu Lâm thầm mến xinh đẹp ấy!”

      Mấy người khác mới bừng tỉnh hiểu ra, “Là ấy!”

      Mà Triệu Lâm đỏ bừng cả khuôn mặt, bực bội vì đuối lí dứt, trừng mắt Tiền Vũ, “Cậu chuyện ai cậu câm.”

      Là Tô Cẩm Niên chỉ huy Triệu Lâm cùng Tiền Vũ làm huấn luyện viên liên đội, mấy người kia đều trong liên đội khác, đối với hình dáng của Tô Khả thế nào bọn họ biết, nhưng mà tiếng tăm của Tô Khả, là như sấm bên tai. Nghe ngày quân huấn đó, Cẩm Niên bị nhào tới, hơn nữa chết tử tế chết vận mệnh muốn bị giải quyết đó!

      Lý Quân khẽ mỉm cười, “Năm trăm, Tô Khả.”

      Triệu Lâm nhịn được thầm mắng tiếng: lừa bịp.

      Đúng vào lúc này, điện thoại tên đại ngốc reo lên, vừa nhìn là số điện thoại của Tô Khả, tên đại ngốc buồn rầu trong lòng, haizzz, cần phải hỏi, nhất định là gọi tới hỏi Tô Cẩm Niên ở đâu, nhận, hay là nhận, đây là vấn đề.

      Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Triệu Lâm thấy được vẻ mặt mỉm cười của Tô Cẩm Niên đứng ở cửa nhìn bọn họ, Triệu Lâm rùng mình cái, nhấn phím nghe.

      Bên kia truyền đến giọng vô lực của Tô Khả, “Huấn luyện viên Triệu. . .”

      Điện thoại của Triệu Lâm chỉ là hàng nhái, thanh kia truyền đến điện thoại giống như là dùng máy phóng đại thanh, vô cùng vang dội.

      Lúc Tô Cẩm Niên nghe cái thanh này, mắt khỏi khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn Triệu Lâm càng thêm kinh khủng.

      Triệu Lâm sắp khóc, nhìn bộ dáng của , nghĩ đến ngày hôm qua để cho tức giận như vậy nhất định là Tô Khả rồi. Vì vậy ta nhịn được nghĩ thầm, bà ơi, gọi tốt nha, lúc này cố tình gọi điện thoại tới.

      “Này, Tô Khả sao.”

      Trong nháy mắt mọi người trong phòng ngủ mọi người đưa lỗ tai ra.

      “Huấn luyện viên triệu, Huấn luyện viên Tô nhà tôi ở nơi nào?” giọng Tô Khả còn hơi sức, mang theo chút Giang Nam êm dịu.

      Mọi người ăn ý nhìn về phía Tô Cẩm Niên.

      Miệng Tô Cẩm Niên khẽ mím lại, phát ra hơi thở càng ngày càng lạnh.

      Triệu Lâm khóc, run rẩy đưa di động cho Tô Cẩm Niên, “Lão đại, tìm cậu. . . . . .”

      Tô Cẩm Niên đến lấy điện thoại.

      Triệu Lâm lệ rơi rồi, vì vậy với Tô Khả, “Lão đại có ở đây. . . . . .”

      gạt tôi, tôi ràng ngửi được mùi của Hoa Sen Trắng mà. . . . . .” giọng của Tô Khả càng ngày càng , xong cũng mơ mơ hồ hồ.

      Mọi người: “. . . . . .”

      Sau đó bên Tô Khả thanh, Triệu Lâm “Này này. . .” mấy tiếng, nhưng vẫn nghe giọng của Tô Khả, nhưng thời gian trò chuyện vẫn còn tiếp tục đếm. (tức là có ngắt cuộc gọi)

      Tiền Vũ nhìn mọi người, “ ấy giống như ngã bệnh.”

      lời này xong, tất cả mọi người nhìn Tô Cẩm Niên.

      Cái nhìn của Tô Cẩm Niên vẫn lạnh lẽo như cũ, mím môi chặt, trong nháy mắt cả phòng ngủ rơi vào áp suất thấp
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Tô Khả bị ép
      Editor: Becuacon

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

      Tên đại ngốc nhất định là vừa nghe được giọng chút hơi sức của Tô Khả, theo như mấy ngày trước ấy giống như là nữ sinh giả bộ mô-tô xình xịch chuyện ngừng, giọng lanh lảnh to, nhưng hình như vừa rồi giọng của còn hơi sức, chẳng lẽ ngã bệnh ?

      Tên đại ngốc đưa mắt nhìn Tô Cẩm Niên, làm như muốn với , lão đại, cậu quyết định .

      Mọi người cũng đưa mắt tập trung nhìn Tô Cẩm Niên. Còn Tô Cẩm Niên mím môi lời nào, trong lúc đó, trong lòng mọi người cũng hồi hộp.

      Tên đại ngốc bị ánh mắt của Tô Cẩm Niên nhìn đến cả người được tự nhiên, cúi đầu nhìn thời gian trò chuyện vẫn từng giây từng phút tăng lên như trước trong điện thoại, thể làm gì khác hơn là tiếp tục khô khan gọi, “Tô Khả, Tô Khả! còn nghe sao? chứ! Này! Này!” giọng của Triệu Lâm cũng hét lên! Dù là người điếc cũng có thể nghe được tiếng ong ong chứ.

      “Đừng ồn ào, Cẩm Niên, nếu tôi chỉ cắn tiểu ** của . . .” giọng vô lực của Tô Khả truyền đến tai của mọi người.

      Tên đại ngốc bị hù dọa đến muốn tè dầm, trong nháy mắt nhấn nút ngắt cuộc gọi, trái tim bùm bùm đập ngừng. Sau đó, ngước cổ nhìn lên, nhìn Tô Cẩm Niên, nhìn vào đôi mắt sắp mưa gió ấy, tên đại ngốc sợ đến mức lập tức nhìn Tiền Vũ và mấy người kia.

      Mọi người chợt cảm thấy trận gió xào xạc thổi qua.

      “. . . . . .”

      “. . . . . .”

      khí trong phòng ngủ gần giống như ở Bắc Cực.

      Thời gian từ từ trôi qua, mọi người vẫn cảm thấy gió lạnh phương bắc thổi tới, bọn họ run rẩy dứt. Vì thế họ đều nhìn về sắc mặt phía đen thui của Tô Cẩm Niên. Chỉ là trong đầu bọn họ ngừng quanh quẩn cái câu kia của Tô Khả “Cắn tiểu ** của ”.

      Tô Khả ngưu bức! (ngưu bức: ngạo mạn uy hiếp, ý chị Khả dám ngang nhiên uy hiếp Niên)

      bên chân mày Tiền Vũ giật giật, trong lòng nhịn được mà tục: mẹ nó, đúng là bị kẻ mạnh nhất chèn ép mà! Khó trách ngày hôm qua sắc mặt tệ như vậy mà.

      Mà còn lại mấy người trừ tên đại ngốc, đều cảm thấy u: Tô Khả ngưu bức! lòng ngưu bức! Sau khi cảm khái xong đưa mắt nhìn tên đại ngốc, bây giờ biết bọn họ đúng là có JQ! Lúc nãy quả nhiên ta lừa bịp tiền của bọn họ!

      Mọi người có chút căm phẫn, nhưng nghĩ tới Tiền Vũ mới vừa , Triệu Lâm thầm mến Tô Khả, mọi người lại cảm thấy, bất hạnh, còn chưa bắt đầu đương, liền thất tình. Haizzz, chút tiền này, coi như là an ủi ta, cho ta mua rượu uống vậy.

      Dĩ nhiên tên đại ngốc biết suy nghĩ của mấy em sớm chuyển qua mình. Trong lòng ta nghĩ có lẽ Tô Khả ngã bệnh , bởi vì tên đại ngốc biết dường như bạn cùng phòng của về nhà hết, dù sao tối qua, bạn cùng phòng còn cùng ta trò chuyện, hình như mấy nữ sinh về nhà chơi còn Tô Khả về. Như vậy ngã bệnh, bên cạnh chẳng phải là có ai?

      Tên đại ngốc nhìn Tô Cẩm Niên, “Cẩm Niên à, hình như Tô Khả bị ốm phải.”

      “Mắc gì tới tôi?” miệng Tô Cẩm Niên ra bốn chữ, làm cho mấy bạn cùng phòng lạnh cóng trận.

      Tên đại ngốc thở ra, “Nhưng cậu phải là là người của ấy sao?”

      lời này xong, mọi người hóa đá, mình mẩy tên đại ngốc cứng ngắt.

      ta, làm sao ta tự nhiên mà ra lời như vậy?

      Vì vậy, mặt tên đại ngốc như muốn khóc nhìn sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Tô Cẩm Niên, “>< tôi nhầm, tôi muốn ấy là người của cậu. Lão đại thế nào cậu cũng đánh cái mà, huống chi ấy còn là người con phải sao!”

      Mặt Tô Cẩm Niên dùng đen để hình dung nữa.

      nhìn Triệu Lâm, “Gần đây cậu rất rảnh rỗi.”

      “Tôi rất bận rộn đấy! Đề cương luận văn phải sắp bắt đầu rồi sao! Vì lấy thành tích xuất sắc để thuận thuận lợi lợi gia nhập quân đội, tôi rất bận rộn rất chăm chỉ tìm tài liệu!” Tên đại ngốc lập tức với Tô Cẩm Niên, chỉ thiếu có giơ hai tay hai chân để chứng minh lời mình .

      Tô Cẩm Niên cười , “Vậy sao? Gần đây Trung tá Lý thiếu vài người tài, tôi thấy cậu rất thích hợp, để tôi đề cử cậu với ấy.”

      Mọi người nhịn được vì tên đại ngốc mặc niệm, mới thất tình bao lâu lại bị tình địch đưa vào miệng hùm, là đáng thương.

      Mọi người còn chưa hả hê bao lâu, lại nghe thấy Tô Cẩm Niên , “Dĩ nhiên, chỉ Triệu Lâm, tên của các cậu tôi đều báo lên, ừ, Triệu Lâm là đội trưởng của các cậu.”

      Mọi người lặng lẽ khóc: Tô Cẩm Niên, cái người này là ‘quan báo tư thù’! Quả nhiên, bị người đàn ông này cưỡng ép hãm hại, trong lòng đều là bất thường! (quan báo tư thù: lấy việc công trả thù riêng)

      Thời gian tiếp tục trôi qua, bên ngoài trời càng ngày càng sáng, lòng của mọi người cũng lo lắng. Từng người oán niệm trong lòng: Tô Khả, phải chịu đựng! Chúng tôi nhất định ủng hộ làm “chị dâu” của chúng tôi! Sau đó giúp chúng tôi báo thù!

      Mọi người oán niệm trong lòng, tên đại ngốc đứng dậy ra ngoài.

      Tiền Vũ , “Triệu Lâm, cậu đâu vậy?”

      Triệu Lâm quay đầu lại trộm nhìn gương mặt trầm mặc xem binh thư của người nào đó, ấp úng trận, cũng ra. cảm thấy rất ngại, dù sao Tô Khả cũng là người của Tô Cẩm Niên, chính chủ gấp người ngoài gấp gáp cái gì, nhưng nhìn tình hình Tô Cẩm Niên bất động như núi, ta lại sợ Tô Khả gặp chuyện may. Haizzz, có chút rối rắm.

      Tiền Vũ hiểu , dù sao lúc đầu tâm của tên đại ngốc lúc cậu ta hướng dẫn Tô Khả, cậu ta có qua với , khi đó cậu ta rất hưng phấn với , “Tiền Vũ à, đặc biệt duyên phận tới muốn ngăn cũng ngăn nổi nha! Ngày hôm qua tôi giúp kia, ngờ lại đứng hàng của tôi á! A, mùa xuân của tôi, hơi thở càng lúc càng đậm đà nha!”

      Lúc Triệu Lâm cùng lời này, hồi tưởng , liền nhớ tới kia muốn đến gần hình như chính xác là Cẩm Niên, rồi sau đó ngượng ngùng đả kích tính tích cực của Triệu lâm, , “Cậu cố gắng.”

      Nhưng bây giờ người ta cùng Tô Cẩm Niên quan hệ đến mức cắn ** nha, Triệu Lâm như thế nào còn nhảy vào cái hố kia! Vì để cho cậu ta lún sâu, nhìn Tô Cẩm Niên cái, rồi với tên đại ngốc, “Tôi cùng cậu.”

      Triệu Lâm gật đầu.

      Hai người vội vàng rời , mọi người liền đem ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên đem sách ném qua bên, phát ra tiếng “Phanh ——”, liền ra ngoài.

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

      Đợi khi Tô Cẩm Niên rời .

      Tiền Dương Dương với Tôn Cạnh Văn, “Đây là ghen?”

      “Hình như vậy.” Tôn Cạnh Văn .

      Lý Quân lắc đầu, “Có chút.”

      _______________________

      Tô Khả ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy có người ôm lấy , mũi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Lúc tỉnh lại lần nữa, chỉ thấy được trần nhà trắng lóa. Tô Khả sửng sốt lâu, sau đó cố gắng nhớ lại, nhưng là trống rỗng.

      tỉnh ạ.” Lúc này, y tá tới.

      Tô Khả hỏi , “Tôi tới đây như thế nào?”

      “A, bạn trai đưa tới, tướng mạo là đẹp trai, mặc dù sắc mặt rất khó coi.” Y tá cười hắc hắc, “Nhưng tôi nghĩ là ấy lo lắng cho .”

      Y tá kia xong, liền đem bình nước truyền mới treo lên, động tác nhanh nhẹn thay bình nước muối cho Tô Khả mau chóng.

      Ánh mắt Tô Khả sáng lên, thầm nghĩ, nhất định là Hoa Sen Trắng nhà , chỉ là kích động còn chưa kịp thốt ra thành lời, liền nhìn thấy tên đại ngốc vào, cậu ta với Tô Khả, “Bạn học Tô, cũng ngã bệnh à!”

      Tô Khả nhìn phía sau đầu của Triệu Lâm, khoảng trống , có chút thất vọng hỏi, “Haizzz, chỉ có mình à?”

      Triệu Lâm gật đầu, “Đúng vậy, tại chỉ có mình tôi.”

      Tô Khả xoay người nhìn lên trời, nhịn được châm chọc lời y tá vừa : mắt thẩm mỹ của có vấn đề, người này có chỗ nào giống bạn trai tôi!
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :