Chương 13: Phản xạ có điều kiện
Editor: Núm Nguyễn
------
Khi những nữ sinh này nhìn thấy Hoa Sen Trắng đến, trong lòng kích động muốn chết. Đoàn người cùng duỗi dài cổ ra, chiều dài kém với đà điểu. Khi mà Hoa Sen Trắng liếc nhìn vòng, trong lòng của các càng cuồng loạn thét cái: nhìn qua đây, mau nhìn qua đây! Nhìn đến tôi! Mau nhìn đến tôi!
Trong lòng như mưa to gió dữ, nhưng mặt của các cũng là thẹn thùng e lệ, Tô Khả đặt cho các cái định nghĩa: thâm trầm.
Cuối cùng ánh mắt của Hoa Sen Trắng cũng tập trung ở người của nữ sinh, trong nháy mắt cõi lòng của các phẫn nộ mà gào thét: ai? Là ai đem trái tim của Hoa Sen Trắng cẩn thận câu rồi! Nhưng lúc nhìn thấy nữ sinh kia là Tô Khả, trong nháy mắt cõi lòng đám ngườitừ mưa to gió lớn thành trời yên biển lặng, sau đó lộ ra vẻ mặt đồng tình, nhìn Tô Khả.
Tô Khả cười vô cùng rực rỡ, miệng xinh xắn khéo léo mở lớn đến quai hàm, hai hàm răng như ánh đèn mà chiếu xuống, phát ra “xẹt___” ánh sáng.
Sau đó rất đắc ý đứng dậy, dưới ánh mắt hết sức đồng tình của mọi người, về phía Hoa Sen Trắng.
Phía dưới có người xì xào bàn tán, “Haizz, làm người được đến mức như Tô Khả, cũng đủ đau khổ dồn ép rồi”
“Đúng vậy á, trong vòng ngày liền phạt mấy lần, còn có hai lần bị lãnh đạo cao cấp níu lấy, khiến được huấn luyện quân loại khá còn tốt nghiệp được, là rối rắm.”
“Đúng là, biết tính tình của làm sao lại tốt như vậy, ra ngoài nghe người ta lần lượt dạy dỗ mà còn vui vẻ như vậy, ngã xuống đất dậy nổi___”.
“Tôi đoán bị phạt đến đầu có chút bình thường.”
Sau khi ra ngoài Tô Khả nhìn về phía Tô Cẩm Niên, thanh vô cùng ngọt ngào hô: “Huấn luyện viên, tìm tôi a ~”
Nếu như khi nghe thấy nữ sinh khác kêu là huấn luyện viên, tự nhiên Tô Cẩm Nhiên có cảm xúc dư thừa gì, nhưng đối với vị trước mắt này, mặt của khỏi trầm xuống, giữa trán bò đầy vạch đen, nhịn được cảm thấy, nhất định là có năm bổn mạng, cho nên vận số mới có thể tệ như vậy, gặp vị “Đại thần” này!
“ theo tôi.” Tô Cẩm Niên ra ba chữ, sau đó về phía mục tiêu. Trăng non nhàn nhạt treo bầu trời, khiến cho cả người thoạt nhìn lạnh nhạt như ánh trăng.
Tô Khả ở phía sau nhìn vài lần, ánh mắt tỏa ra những ngôi sao , sau đó vui mừng cởi mở tiếng: “Được rồi! Huấn luyện viên, tôi nghe lời .”
Tô Cẩm Niên vừa mới được vài bước, lảo đảo cái, sau đó đứng lại nhìn Tô Khả, lông mày nhíu lại sâu, hồi lâu mới xoay người tiếp tục về phía trước.
Thất điên bát đảo, đến mục đích, Tô Khả nhìn về phía trước, mới biết được nơi này là ký túc xá tạm thời của hướng dẫn viên do trường học thành lập. Tô Khả có chút nghi ngờ, vậy Hoa Sen Trắng mang tới nơi này làm gì?
Đợi cho đến gần mới phát , cái vị hiệu trưởng mà vừa rồi còn mắng chửi kia, cả đêm hôm qua đều ở kí túc xá dành cho giáo viên này.
Trong nháy mắt Tô Khả có chút quýnh lên, cảm thấy lần này đến hình như phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, sau khi hướng dẫn viên kia nhìn thấy Tô Khả tới, từ từ mở miệng, "Em chính là Tô Khả lớp ?"
Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy ạ."
Hướng dẫn viên đánh giá Tô Khả từ xuống dưới, "Nhìn qua xinh đẹp dịu dàng im lặng như thế làm sao là phần tử vấn đề?"
Tô Khả: "... ........."
Sau đó hiệu trưởng kia lên tiếng: "Đúng, chính là này, mới ngày đầu tiên liền nhìn ra đoàn kết, có kỷ luật, tôi cảm thấy vô cùng cần thiết đến lần giết gà dọa khỉ! Nhắc nhở những bạn học khác chút!"
Tô Khả: "... ......"
Trong lòng: Ông già, đời trước tôi nhất định là lừa gạt cả nhà ông, đời này ông mới muốn gặp tôi như vậy !
Sau đó vẻ mặt hướng dẫn viên tha thiết mà nhìn đến hiệu trưởng kia , "Đúng vậy, hiệu trưởng."
Tô Khả siêu cấp vô địch muốn phun ra lời tục: Tôi đánh! Tình hình gì vậy! Đến nay còn thể nào giải thích được mình vì cái gì mà cứ bị hãm hại lên, hãm hại xuống! Giết gà dọa khỉ? Có muốn nghiêm trọng như vậy hay ? ⊙﹏⊙b!
Hiệu trưởng kia đứng dậy, tới trước mặt của Tô Khả, "Mặc dù em bị phạt qua , nhưng tôi còn mới vừa nghe hôm nay là lần thứ ba em bị phạt, bị phạt nghiêm trọng như thế ngược lại hiếm thấy, cho nêntôi mới bảo Tô Cẩm Niên gọi em đến, phê bình giáo dục em tốt!"
ra trừng phạt của bọn họ chính là phê bình nghiêm khắc của hiệu trưởng cộng thêm giáo viên hướng dẫn kia tận tình khuyên bảo, cho dù như thế, vẫn đem Tô Khả giày vò đến tiều tụy sức lực.
Tô Khả có thể tưởng tượng, nếu mười bốn ngày sau của đều bi kịch như vậy, còn bằng mua miếng đậu hủ đâm đầu vào chết. Lúc ra, đầu của Tô Khả mơ hồ, đau khổ dồn ép mà suy nghĩ, còn bằng tiếp tục phạt cho chạy!
Lòng Tô Khả vô cùng chua xót, đến khi, cùng Hoa Sen Trắng có đôi có cặp, tuy rằng theo phía sau cái mông của , nhưng nhìn bóng lưng của **, cũng là rất tốt, nhưng lúc trở về, cũng là mình , đơn chiếc bóng, vắng vẻ có hai...
Tô Khả cam tâm, cho nên liền đứng ở cửa cầu thang, chờ Tô Cẩm Niên ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nháy mắt cũng nhanh đến thời gian tập luyện buổi tối kết thúc, Tô Cẩm Niên mới ra từ văn phòng này. ra bên cạnh còn lại là ông già kia đến lời tạm biệt cùng .
Lúc này Tô Khả mới nhớ tới, ban ngày nữ sinh kianói chuyện cùng với , ý tứ Tô Cẩm Niên rất dồn ép cố chấp. Khí phách tài hoa như vậy, tướng mạo phong độ như vậy, có chútgia thế chắc chắn bên trong đúng là bồi dưỡng ra công tử như vậy!
Sau lời tạm biệt đám người Phương Hòa, hướng dẫn viên, hiểu trưởng, Tô Cẩn Niên khẽ ngẩng đầu, nháy mắt liền nhìn thấy Tô Khả ngồi ở cửa cầu thang, khỏi nhíu mày, nhưng bước chân vẫn chậm rãi tiến lên như cũ.
Đợi đến bên người của Tô Khả, mắt nhìn thẳng về phía trước, Tô Khả tức giận, choáng nha, lại dám nhìn !
Vì vậy Tô Khả chạy từ từ lên trước, “Huấn luyện viên!”
Tô Cẩm Niên dừng chân, “ còn trở về đội ngũ, là muốn tiếp tục phạt chạy?”
“ có việc gì, chạy nhiều chút càng khỏe mạnh, để cho thể lực tôi trở nên vô cùng dồi dào a ~”, Tô Khả cười, vô cùng bỉ ổi, sau đó nhìn Tô Cẩm Niên từ xuống dưới, “Huấn luyện viên, cũng phải chạy nhiều chút a, nếu sau này có thể lực, tôi đau lòng.”
Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, xoay mình tiếp tục . Lần đầu tiên cảm thấy, ra đối mặt với nữ sinh giống như kẹo dẻo ồn ào chịu nổi bỉ ổi là chuyện đau khổ như thế, quan trọng nhất là, còn thể làm gì !
Nhìn Tô Cẩm Niên bắt đầu về phía trước, nháy mắt Tô Khả từ từ đuổi theo, mà đúng vào lúc này, tiếng chuông của trường học vang lên, này liền có nghĩa là tập luyện buổi tối kết thúc, kế tiếp đến mười giờ tối đều là thời gian tự do, Tô Khả càng thêm phấn khởi kích động, ngay tiếp theo ánh mắt nhìn Tô Cẩm Niên đều lộ ra xuân sắc.
Tất nhiên là Tô Cẩm Niên phát ra vẻ mặt của Tô Khả ở sau lưng, Tô Khả hướng về Tô Cẩm Niên , “Cẩm Niên, hai mình ăn kem ?”
Tô Cẩm Niên xoay người, vô cùng nghiêm túc hướng về Tô Khả , “Xin gọi tôi là huấn luyện viên, bạn học Tô Khả!”
Mà Tô Khả vốn đangđuổi theo bước chân của Tô Cẩm Niên, nhưng là chậm hơn, bây giờ Tô Cẩm Niên dừng bước lại, còn chưa có lấy lại tinh thần, cho nên tất nhiên bước chân có dừng lại, kết quả như vậy liền trực tiếp đâm vào trong ngực của Tô Cẩm Niên
Mà Tô Cẩm Niên bỗng nhiên xoay người thấy thân thể của Tô Khả ngừng được, phản xạ có điều kiện hai tay của cánh tay ôm lấy
trận gió cuốn qua mấy hạt cát “Rầm…”, rốt cuộc Tô Khả đãđụng phải Tô Cẩm Niên, thân mình nhào tới hai tay của Tô Cẩm Niên
con quạ đen tiếp con bay qua: “aho~aho~” cọng lông vũ rồi lại cọng rớt xuống, lại là trận gió cuốn tới, nổi lên mấy hạt cát bụi màu vàng, ra chút tiêu điều.
Dưới đêm trăng, thời gian trong nháy mắt đứng im.
Tô Khả và Tô Cẩm Niên, cùng nhau hóa đá.
Last edited by a moderator: 3/4/15