1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Phản công đến cùng.

      Lúc này trong đầu của Tô Khả mảnh trống , tim đập với tốc độ rất nhanh! "Thình thịch"! Phải, như là sét đánh.

      Miễn là chỉ dùng sức thêm chút, là có thể thành công! Mắt thấy người bên kia vẫy gọi , nhưng lại bất lực, cái cảm giác này, làm người ta rất khó chịu!

      Tô Khả cảm thấy, lúc này thành công cũng thành nhân. Dù sao đến loại trình độ này, muốn nguyên vẹn trở ra, dường như có chút khó khăn, bằng trước hết nếm qua vị thịt, sau đó chết cũng được.

      Dù sau người xưa từng : Mẫu Đơn chết rồi, thành quỷ cũng phong lưu. Có thể nếm qua món ngon Hoa Sen Trắng, làm như vậy con quỷ cũng là quỷ ăn no, quỷ phong lưu!

      Nghĩ như vậy, suy nghĩ bất chấp tất cả của , vì vậy, hai chân dùng sức đạp, bùn đất bị ma sát ngừng bắn tung tóe ra phía sau.

      Tay liều mạng tiến về phía trước, chỉ còn 0.9 cm 0.8 cm...

      Chỉ là, mỗi lần thêm chút sức lực, hướng về gần hơn phân nửa, lại dùng nhiều sức hơn nắm lấy cổ tay của ! Rất mạnh giống như muốn chặt đứt tay .

      Trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy cổ tay của mình nóng rát đau nhức, nước mắt của cũng nhanh chóng xuất , rất đau có được hay !

      Tô Khả đưa đôi mắt mong chờ nhìn Hoa Sen Trắng, trong lòng ngựa bùn cũng sớm thành ngựa gào thét: Hoa Sen Trắng, thương hoa tiếc ngọc chút .

      Mà Hoa Sen Trắng lại còn dùng ánh mắt lạnh nhìn ,cũng bị đôi mắt to giàn giụa nước mắt của Tô Khả mê hoặc.

      ╮(╯_╰)╭ Dù sao nếu thả ra, trong sạch của cũng còn.

      Kết quả, Tô Khả giọng kêu rên lên: "Đau đau quá.... chút... chút... chút thôi..." thanh kia, phát ra cách mềm yếu, nếu người biết chuyện nghe thấy, còn tưởng ở đây xảy ra chuyện tình cua đồng!

      Ánh mắt của Tô Cẩm Niên trở nên lạnh lẽo, gương mặt trắng noãn càng đen kịt, nới lỏng sức lực chút. Kết quả, Tô Khả thừa cơ hội tiến về phía trước thêm 0.1 cm.

      Lúc này Tô Cẩm Niên nổi giận, trực tiếp ném Tô Khả qua vai, "Phịch_____" Tô Khả bị Tô Cẩm Niên ném ngã đất, trong nháy mắt, bụi bậm nổi lên khắp bốn phía.

      Tô Khả bối rối, bị ném đễn thất điên bát đảo, luống cuống tay chân, đầu có thể nhìn thấy những ngôi sao màu vàng bay xung quanh trán của .

      là đau, xương cốt toàn thân đều đau. Ông nội hai của , còn chưa có làm gì , bị ném qua vai rồi!

      Nhận thức được này, Tô Khả chưa gượng dậy nổi.

      Vì vậy, nằm mặt đất, miệng bĩu bĩu cái, như là muốn khóc lên, là thời kỳ chán nản, lần đầu trong lòng gì cũng thấy chua xót cùng uất ức.

      Ba thương mẹ thương còn chưa tính, trời rất nóng còn muốn thân mình đến trường học quân rắm chó này, gặp phải huấn luyện viên này, còn là tên đại ngốc, mọi người nghỉ ngơi, còn muốn làm khó ! Như vậy vẫn là quên , vất vả bắt được Hoa Sen Trắng có thể nếm chút thịt, nhưng ngay cả canh cũng còn uống đến đâu, bị Hoa Sen Trắng này ném ngã qua vai.

      Như vậy là quá nể tình rồi! như thế nào cũng là nữ sinh nha! làm sao có thể quyết tâm xuống tay tàn nhẫn như thế chứ!

      Thế là, liền ăn vạ mặt đất càng muốn đứng dậy.

      Nhìn bầu trời xanh xanh đầu, mây trắng bồng bềnh phiêu diêu tự tại như vậy, Tô Khả bi thương gào thét: Thần à, sét đánh đem ra ngoài xuyên ! tin tưởng với tướng mạo xinh đẹp tuổi trẻ đầy sức sống xuyên đến cổ đại nhất định có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió! muốn tiếp tục sống ở chỗ này bị Hoa Sen Trắng ném qua vai nữa.

      “Đứng lên!” Hai chữ lạnh như băng.

      Ánh mặt trời đỉnh đầu của Tô Khả bị Tô Cẩm Niên che mất rồi, lúc này Tô Khả mới lười biếng nhìn , mắt to mảnh sương mù long lanh: “Tôi dậy nổi”.

      Tô Cẩm Niên xoa trán, như đối với hành động lưu manh ăn vạ của Tô Khả cảm thấy bất đắc dĩ, “Tôi lại lần nữa, đứng lên!”

      sức lực rất ít, lúc vừa mới ném , nắm chắc kỹ thuật dùng sức mà, Tô Khả té xuống nhất định có đau, nhưng tuyệt đối hơn mười phút mà vẫn dậy nổi.

      ra lúc Tô Cẩm Niên ném Tô Khả qua vai, còn lo lắng qua, dù sao đem tiểu nữ sinh tròn mười tám tuổi ném qua vai làm mất thể diện của , nhưng cho bài học, khẳng định là được. Nhưng kết quả, hơn mười phút trôi qua, cứ ngồi đất đứng lên. Con nghe lời như thế còn như nữ sinh háo sắc, quả rất hiếm thấy!

      “Tôi đứng lên! Tôi chính là muốn đứng lên!” Tô Khả trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Cẩm Niên, sau đó “Xoạch” giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bùn đất khô cạn, “Các người đều khi dễ tôi! Đều khi dễ tôi!”

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, rốt cuộc là ai khi dễ ai vậy! Lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ hung mãnh của , làm thế nào cũng nhìn ra được bị người khác khi dễ.

      “Ba mẹ của tôi chỉ lo hưởng tuần trăng mật lần thứ N của mình, tôi phải hỏi người ta trường học nơi nào, phải thèm ngía đến tôi, tên đại ngu ngốc phạt tôi chạy, còn cho tôi nghỉ ngơi, bây giờ còn để cho tôi gà mái **! Hai chân của tôi đều mỏi muốn chết, đau chết được, chỉ có như vậy, còn ném tôi! Còn ném tôi! Tôi lớn như vậy rồi, cũng bị ai khi dễ thành bộ dạng như vậy!

      Tô Khả dùng bàn tay vô cùng bẩn lau nước mắt, trong nháy mắt đem khuôn mặt non nớt xinh đẹp của mình trở nên bẩn chịu được.

      Tô Cẩm Niên nghe trong những lời của cái gọi là "Khi dễ", lại nhìn dùng tay bẩn lau nước mắt mặt mình, trong nháy mắt bôi khuôn mặt mình thành con mèo , có chút buồn cười, nhưng nhìn hình như rất nghiêm túc ra "Uất ức" của mình, liền ngượng ngùng cười tiếng.

      Vì vậy, Tô Cẩm Niên thở dài, đưa tay, hơi tức giận với Tô Khả câu "Đứng lên."

      Nước mắt chảy thành dòng mặt Tô Khả, trong đôi mắt đó còn có vài hạt đậu, có rơi xuống, sau đó liếc nhìn tay của Tô Cẩm Niên cái, trong lòng khỏi thở dài : là năm ngón tay thon dài, khớp xương ràng, quan trọng nhất là móng tay còn được chỉnh sửa gọn gàng chỉnh tề, rốt cuộc là coi trọng Hoa Sen Trắng.

      ╮(╯_╰)╭ Cũng tại mà té ngã đất, còn tâm tư gì mà suy nghĩ đễn những thứ có hay có này, vẫn là Tô Khả.

      Nhìn thấy vẻ mặt có chút kiên nhẫn của Tô Cẩm Niên, Tô Khả kiêu ngạo xoay mặt: " xin lỗi tôi."

      Mặt Tô Cẩm Niên càng đen thêm, học trò này, đây là điển hình cho chút thuốc nhuộm liền muốn mở phường nhuộm, muốn xin lỗi, đùa ư, vì vậy thân của Tô Cẩm Niên liền trầm xuống: "Nếu đứng lên tôi liền ghi tội cho !"

      Lúc này trong lòng của Tô Cẩm Niên cực kỳ khó chịu, liền cảm thấy bàn tay bé mềm mại nóng hổi nắm lấy bàn tay , sau đó dùng sức kéo cái, kéo ngã xuống đất. Trong nháy mắt thân thể nghiêng về phía trước —

      Thăng bằng của từ trước đến giờ rất tốt, bởi vậy chỉ cần bước về phía trước bước liền có thể đứng thẳng vững vàng, nhưng nếu bước về phía trước bước, ắt phải giẫm lên người Tô Khả.

      Kết quả là, cứ vậy mà té ngã đất, bị Tô Khả dùng lực kéo xuống.

      Tô Khả thuận tiện phản công, trong lúc đó dòng ánh sáng liền leo lên thân thể của , sau đó nhìn về phía Tô Cẩm Niên cười "Ha Ha!" Hai tiếng, hàm răng trắng của phản chiếu ánh sáng mặt trời, mà khuôn mặt nhắn của vốn là sơn bôi đen nhìn thấy hình dáng, kết hợp với dáng cười và tiếng cười như thế, có vẻ rất bỉ ổi dữ tợn...
      Mizuki thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9: Bắt gặp JQ? (JQ: tình cảm mờ ám, gian tình)
      Editor: becuacon

      Tô Khả cúi xuống, giang hai chân ra người Tô Cẩm Niên lại, hai tay ôm chặt thân thể Tô Cẩm Niên, sau đó đem trọng lượng đè người của , dứt khoát đứng lên, cất tiếng cười sởn gai ốc.

      “Hắc hắc” tiếng cười ngừng vang lên giữa bãi cỏ, dọa đến con quạ đậu nghỉ ngơi tàng cây, lập tức đập cánh bay qua đầu Tô Khả, trước khi bay còn rơi xuống bãi phân chim trắng đen hỗn tạp, vừa khéo léo rơi trúng vào ót Tô Khả.

      Tô Khả cảm nhận được ót nóng lên, sau đó ngửi được mùi hôi hôi, tùy ý dùng tay áo lau xuống, phát là phân chim, thân thể cứng đờ, kế tiếp nhìn con quạ bay xa kia, nghiến răng nghiến lợi: Con quạ đáng chết, về sau thấy mày nhất định đem mày về làm chim non nướng!

      Sau đó, Tô Khả hề quan tâm đến con quạ kia, phải biết, tại — ha ha ha ha ha, Hoa sen trắng ở phía dưới thân mình!

      Vì vậy, Tô Khả tiếp tục nhìn Hoa sen trắng bị áp đảo dưới thân, tiếng cười gian ngừng phát ra, mới nãy vẫn còn khóc, giờ phút này còn dấu vết nửa giọt nước mắt, con mắt đen tròn chuyển mấy vòng, sau đó có ý tốt hướng về phía mà “bắn” tới.

      Nhìn Hoa sen trắng giãy giụa chút nào, có chút vui mừng, suy cho cùng vẫn coi trọng người đàn ông biết đạo lý ‘thức thời mới là trang tuấn kiệt’ này! Nhìn người phía dưới ‘thức thời’ như thế, quả là người tài trí giữa đám người.

      Như vậy hợp lại

      Đầu của bắt đầu tưởng tượng ra.

      Hoa sen trắng cởi áo, lộ ra lồng ngực cường tráng, ở còn có hai XX mê người, dưới ánh mặt trời ra màu sắc quyến rũ… A, No! thể nghĩ tiếp nữa, nghĩ nữa, máu mũi chảy ra mất!

      Liều mạng để cho mình cần tưởng tượng cần nhớ, nhưng trong đầu vẫn ra dáng vẻ Hoa sen trắng thẹn thùng sợ hãi, ở giữa hai chân thon dài ‘đứng dậy’ mạnh mẽ, khẽ xoay mặt với , “Tô Khả, đừng như vậy, người tôi còn nguyên đấy…” Hoặc là môi đỏ mọng khẽ mở, đỏ mặt mà nhìn , “Tô Khả, chút, đây là lần đầu tiên của người tôi đấy…”

      Mặc kệ là loại tình huống nào, Tô Khả cười đến càng thêm ma mị, cười đến càng thêm bỉ ổi, đến khi nhịn được kích động, Tô Khả “Khà khà…” mà cười ra tiếng, có kém hơn năm trăm con vịt.

      Nhìn mắt sắp phát ra lửa, Tô Khả cười hả hê, ‘Tôi cho ném tôi! Cho làm tôi ngã! Bây giờ còn là thua vào tay. Tôi! Hừ hừ! Tôi đem gặm cả da lẫn xương, hôm nay Tôi liền theo họ !

      Tô Khả bé à, cho dù có theo họ sao, vẫn là là họ Tô .><

      “Đứng lên!” sắc mặt Tô Cẩm Niên u ám, đáy mắt lạnh lẽo, là người của ai cũng biết , giờ phút này vào giới hạn sắp bộc phát, Tô Khả dám leo lên đầu cọp vuốt chòm râu nó, hành động này chẳng khác nào tự sát.

      Tô Khả đắc ý nhướng lông mày, sau đó lộ ra hai hàng răng trắng noãn, đều như bắp, bên sơ ý lộ ra lúm đồng tiền, chỉ vì nhìn thấy mặt đen lại như vậy rất có hiệu quả giải trí.

      kêu tôi đứng lên đứng lên!” Tô Khả cao nhìn xuống, vô cùng đắc chí nhìn Tô Cẩm Niên.

      “Ba, hai…”

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên bắt đầu đếm ngược ba hai , cũng nổi giận, hẹp hòi, bây giờ là tù binh của tôi, còn dám lớn lối như vậy! Hôm nay nếu chỉnh , từ này về sau tôi làm người vợ tốt như thế nào?

      Vì vậy, cặp mắt đỏ rừng rực bay thẳng đến Tô Cẩm Niên, môi đỏ mọng cúi đầu. Chỉ là…

      Hai tay Tô Cẩm Niên nắm chặt thành quyền, nhìn cái nữ sinh này cả gan làm loạn, dĩ nhiên trong lòng rất tức giận. Vốn là mới vừa nghe là cứ lải nhải kêu “uất ức, đáng thương…”, thoáng động lòng chút với , vốn định kéo lên, lại nghĩ rằng ‘thuận cột thượng bò’ (sẵn có chỗ quấn lấy), kéo luôn té xuống đất, nếu như phải là sợ mình dẫm lên , dễ dàng bị kéo xuống như vậy!

      Trong nháy mắt, Tô Cẩm Niên hiểu ra cái kêu là đáng thương, uất ức, đều là tự làm tự chịu!

      ngờ là bây giờ thấy lại chu miệng hướng về phía ! Đối mặt với gương mặt bẩn chịu nổi của , lồng ngực Tô Cẩm Niên ngừng phập phồng. Đủ rồi! lớn đến như vậy rồi, còn nào dám cả gan làm loạn như thế.

      Cặp mắt dần dần thâm sâu hơn, càng lúc mặt bẩn của càng phóng đại, Tô Cẩm Niên đột nhiên dùng lực, trong nháy mắt, cổ tay vốn bị Tô Khả nắm thoát ra

      Tô Khả chợt cảm thấy hai tay tê rần, tự chủ buông ra, vì vậy, đôi tay Tô Cẩm Niên được tự do, trong nháy mắt, Tô Cẩm Niên bên dưới lăn ngang cái, Tô Khả cảm thấy cổ đau đớn, trong lúc còn kinh ngạc, Tô Cẩm Niên lật người, lưu loát đè lại. Cùng lúc đó, chân của quỳ xuống ngăn hai chân Tô Khả, hai tay cầm chặt cổ taycủa , làm Tô Khả thể nhúc nhích được.

      Tô Khả vặn vẹo thân mình hai cái, vẫn có biện pháp tránh thoát ‘gông cùm xiềng xích’ của .

      Tô Khả có chút bối rối, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nào tư thế ‘nữ nam dưới’ liền khôi phục lại nguyên thủy ‘nam nữ dưới’ cơ chứ? nhớ ràng là muốn hôn mà?

      Nhưng dường như còn chưa có đụng phải mặt của , liền bị dùng lực biến thành bộ dáng này…

      Tô Khả muốn khóc rồi! ~o(>_<)o~

      nhịn được liếc mắt nhìn Tô Cẩm Niên, chỉ thấy nhìn , tròng mắt đen như mực gợn sóng.

      Tô Khả nhìn cảnh tượng này, nhịn được bắt đầu tưởng tượng rồi, a, đây chính là đôi mắt đầm sâu tối như mực trong truyền thuyết, mau đưa tôi hút vào , tôi cam nguyện đắm chìm vào trong đầm sâu ấy!

      “Tô Khả, kiên nhẫn của tôi là có hạn.” hướng về Tô Khả từng chữ từng chữ, thanh giống như hạt châu rơi bàn ngọc. (trong trẻo và vang dội)

      Nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên vô cùng kinh khủng, Tô Khả ngừng nuốt nước miếng cái.

      Sau đó Tô Khả lại nghĩ, dù Tô Cẩm Niên tức giận cỡ nào cũng là Hoa sen trắng của , tại thể sợ được. Vì vậy kiêu căng hất cằm lên, nhưng bởi vì bị Tô Cẩm Niên đè ép mặt đất, cho nên đầu mới vừa động đậy liền đụng vào đá.

      khổ mà!

      Trong lúc Tô Khả oán giận muốn mấy câu, đột nhiên, giọng nữ chói tai hét lên: “A ——”, thanh kia quá chói tai, cả tôi cũng sánh nổi.

      Sau đó Tô Khả và Tô Cẩm Niên cùng nghiêng đầu nhìn về phía thanh kia.

      Chỉ thấy nữ sinh mặc quân trang, tay cầm cái hộp đựng kem gì đó, đứng ở gần đó, nhúc nhích, sau đó dùng bộ mặt thể tin nhìn bọn họ, bởi vì vừa hét to, miệng vẫn chưa khép lại, cho nên lúc này nhìn có chút tức cười.

      Tô Khả nhìn tiểu nữ sinh này có chút quen mắt, hồi lâu mới nhớ ra, đó phải là Tiểu Hoa ngày hôm qua tình cờ gặp ở đầu cầu thang sao.

      Vì vậy, Tô Khả biết rồi.

      Lúc đó, Tô Khả và Tô Cẩm Niên vẫn là tư thế ‘nam nữ dưới’ đầy mập mờ, đợi đến khi lấy lại tinh thần, Tô Cẩm Niên lập tức buông chân ngăn Tô Khả ra rồi đứng dậy.

      Nữ sinh kia nhìn Tô Cẩm Niên đứng dậy, hốt hoảng lui về phía sau hai bước, sau đó hướng về phía Tô Cẩm Niên , “Cái gì em cũng thấy! Em … em nhìn thấy!”
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Mizuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Khổ luyện bức người

      Tô Khả cũng đứng lên, trong nháy mắt cảm thấy lưng mình bị đau, nhất là cái eo, chỗ bị Tô Cẩm Niên ném qua vai, vì vậy, Tô Khả nhịn được kêu rên câu: “Eo của tôi, Tô Cẩm Niên, cũng chút!”

      Giờ phút này nữ sinh kia còn loạng choạng, trong nháy mắt hóa đá tại chỗ, nhìn nét mặt của bọn họ hết sức kỳ lạ.

      Còn đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen trừng mắt liếc Tô Khả.

      Tô Khả bày tỏ, điều ! >.< về phần hai người kia nghĩ gì, đây phải là chuyện mà có thể quản lý.

      Nữ sinh kia lấy lại tinh thần nhìn hai người bọn họ giống như là biến thái, sau đó cầm hộp kem chạy như điên, bộ dạng giống như là phía sau có bảy con sói đuổi theo ấy vậy.

      Tô Cẩm Niên im lặng.

      Tô Khả cúi đầu nhịn được nên chỉ tay vào đối phương, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Cẩm Niên, thẹn thùng e lệ hướng về , “ đem tôi đè xuống, từ nay về sau tôi là người của , phải có trách nhiệm với tôi.”

      Đầu lông mày Tô Cẩm Niên giật giật, chưa từng thấy nữ sinh nào động kinh như vậy, mà hình như dùng mặt lạnh với chút tác dụng nào, dùng tới toàn bộ công phu ăn vạ ngang ngược đối với , làm cho dù rất tức giận với nhưng thể bộc phát.

      Tô Cẩm Niên cau mày, chân mày như kết lại thành sợi len vắt ngang.

      nhìn Tô Khả, “Bạn học Tô, tại tôi trịnh trọng với lần, là học sinh, tôi là huấn luyện viên! đối với tôi, tối thiểu phải tôn trọng! Còn nữa, làm sinh viên năm thứ nhất, tôi hi vọng đem tâm tư của để vào chuyện học tập, đừng để đến lúc đèn lồng đỏ treo khắp nơi, vậy mất mặt lắm!”

      Tô Khả chớp mắt, “Huấn luyện viên, như vậy, coi như thừa nhận tôi là người của , đúng ?” Nhìn mặt Tô Cẩm Niên càng ngày càng đen, Tô Khả cười “Khanh khách”, tiếp tục , “Tôi biết chỉ thích tôi gọi là huấn luyện viên. Hắc hắc, tôi hiểu, thú vị nha, suy nghĩ này cùng những bà chủ trong phim truyền hình mở miệng là tiếng ‘Đại thúc’ có tác dụng như nhau, hắc hắc, từ đây về sau tôi gọi là huấn luyện viên.”

      Tô Cẩm Niên có cảm giác đem Tô Khả ra huấn luyện mình chính là hành động tự lấy đá đập vào chân mình. trừng Tô Khả cái, “Tô Khả! Trở về đội của !”

      Tô Khả đứng nghiêm, chào kiểu quân đội cái, “Tuân lệnh, huấn luyện viên!” Sau đó, cười “A ha ha” chạy về phía hàng ngũ của mình.

      Mới chạy mười mét, nhìn Tô Cẩm Niên từ xuống dưới, “Huấn luyện viên, ở cùng chỗ với tôi sao?” Nét mặt kia, thần thái kia, trần trụi như vậy với Tô Cẩm Niên, “Hoa sen trắng, chúng ta cùng nhau thôi. . .”

      Tô Cẩm Niên nhìn thẳng Tô Khả, sau đó về phía khác.

      Tô Khả cũng thèm để ý, dù sao hôm nay kiếm lời lớn! Hoa sen trắng, a ha ha, suy nghĩ chút, liền thấy vui vẻ! Vì vậy, dọc đường khẽ “Đáy quần gió”, còn cười đến rạng rỡ.

      Có trời mới biết, giờ phút này mặt của có bao nhiêu ‘rối rắm’. (ý mặt chị lấm lem bùn đất)

      Trở lại hàng, tự nhiên hù chết người khác.

      A, trời ơi, Tô Khả này làm sao vậy? Dân tị nạn Châu Phi cũng có ‘khốn khổ’ như vậy chứ?

      Trời ạ, nhìn bộ dạng huấn luyện viên Tô gầy yếu lịch , ngờ huấn luyện viên nhấc người mạnh mẽ ‘như sói như hổ’ vậy.

      A, tin được mà, thế giới này chuyện gì cũng có, ra đặc huấn là kịch liệt thế này! Trong hàng còn có người vỗ vỗ lồng ngực của mình, dùng bộ “Sống sót sau tai nạn” với Tô Khả: “Cũng may hồi nãy tôi nghiêm túc quân huấn, có học được động tác, nếu . . .”

      Tô Khả ngã xuống đất giả vờ dậy nổi, chỉ có điều mọi người đồng tình với bộ dáng của bây giờ, tất nhiên toạc ra điều huyền diệu trong đó, dù sao cũng có niềm vui , làm sao có thể ra cùng các ở đây chia sẻ để tạo tình địch cho mình đây?

      A ha ha…

      Chỉ là chưa cười được bao lâu, tên đại ngốc với Tô Khả: “Huấn luyện viên Tô là người tương đối nghiêm khắc, nhưng mà đây chỉ vì muốn tốt cho . Được rồi, cho thời gian năm phút nghỉ ngơi, rửa mặt cho sạch .”

      Tô Khả bắt đầu nhốn nháo.

      _________

      Thời gian cứ trôi qua như vậy, rất nhanh cũng tới sập tối. Lúc này, bầu trời xanh thẫm xen lẫn những đám mây trắng đầu Tô Khả biến thành mảng hồng hồng ráng đỏ, trông đẹp.

      ngày quân huấn cũng chấm dứt, bởi vì thời gian ăn cơm cũng sắp tới.

      Tô Khả cảm thấy bị khổ ép, ăn bữa cơm cũng phải ăn cùng nhau, cả thời gian hoạt động tự do cũng có. Tiếng còi vừa vang lên, mọi người liền tập hợp vào thành hàng dài, sau đó trùng trùng điệp điệp tiến quân vào phòng ăn.

      Tô Khả nhìn phía trước đông nghẹt người, phía sau đông nghẹt người, kém hơn bao nhiêu người.

      nghĩ nhiều người như vậy cùng ăn cơm, phòng ăn cung ứng đủ sao? Dĩ nhiên, cái vấn đề này, Tô Khả hoàn toàn thể lo lắng, bởi vì. . . . . .

      Mỗi lần có hai đội liên tiếp vào ăn cơm, bọn họ phải đứng bên ngoài chờ, cái này cũng thôi , còn phải ở bên ngoài phòng ăn hô khẩu hiệu của liên đội mình. . .

      mặt Tô Khả đầy tức giận, ai mà ngờ được! Như vậy cũng được sao! Cho quỳ có hay ! để cho tôi ăn cơm còn chưa tính, còn để cho tôi đứng bên ngoài, đứng còn chưa tính, còn phải liều mạng hô khẩu hiệu!

      Mùi thơm của thức ăn truyền tới từng hồi , bụng của Tô Khả nhịn được kêu lên ‘ục ục’.

      Những người xếp hàng chung quanh đưa ánh mắt đặc biệt khinh thường liếc nhìn Tô Khả cái, sao mà cái nữ sinh này có hình tượng như vậy chứ? Sau khi khinh bỉ xong, những người này quay đầu lại đứng ngay ngắn, nhìn về cửa phòng ăn phía trước, hô vang khẩu hiệu của liên đội.

      Tô Khả trừng mắt liếc bọn họ, mấy người này là muốn đập vỡ kiêu ngạo của người khác! Sau đó trong lòng tiếp tục châm chọc: chẳng lẽ lúc các người đói bụng kêu ‘ục ục’, vậy là kỳ lạ.

      Oán giận, Tô Khả nhịn được ngồi xổm xuống xoa xoa chân của mình. Ai, đứng cả ngày, trong đó còn có thời gian rất lâu làm con gà mái, chân của có thể đau mỏi sao?

      Lúc này, bả vai của bị người nào đó vỗ cái, Tô Khả ngẩng đầu lên, chỉ thấy người trung niên đứng cạnh Tô Khả, “Bạn học, bệnh sao?”

      Tô Khả trả lời theo bản năng, “ có ạ?”

      Trong nháy mắt, mặt chú trung niên kia vốn là coi như ân cần liền thay đổi, giọng lạnh lùng với Tô Khả: “Vậy sao theo bạn học cùng nhau hô khẩu hiệu mà ngồi chồm hổm mặt đất, lười biếng hả?”

      Tô Khả: “. . . . . .”

      Lúc này, tên đại ngốc xuất bên cạnh chú trung niên kia, chào ông ấy cái, “Chào thủ trưởng!”

      Chân mày Tô Khả giật giật.

      Cũng biết qua, nghe thủ trưởng là người cực kỳ có tiếng trong quân đoàn, Tô Khả ngừng cảm khái nhân phẩm của mình ‘nghịch thiên’ (trái với trời), ngày đầu tiên quân huấn liền gặp phải thủ trưởng.

      Người thủ trưởng kia tiếp tục với Tô Khả: “Như vậy có quan niệm đoàn kết, để thực nghiêm túc kỷ luật quân đội, bước ra khỏi hàng, chạy ba vòng rồi trở về dùng cơm!”

      Tô Khả: “. . . . . .”

      Chương 11: Tô Khả tắm

      Tên đại ngốc nhìn thấy Tô Khả ngẩn người, lại nhìn vẻ mặt đổi sắc của hiệu trưởng, vội vàng "Bạn học Tô Khả, còn mau chấp hành mệnh lệnh!"

      Có trời mới biết, vị hiểu trưởng này đây kỷ luật quân đội nghiêm khắc, nổi tiếng nhiệt tình và đoàn kết trong tập thể , lần này Tô Khả làm ra hành động như vậy, có thể làm cho hiệu trưởng tức giận sao! Cho nên phạt chạy là khẳng định.

      Tô Khả còn chóng mặt giữa hồ, lại nhìn thấy tên đại ngốc vỗ vỗ ót mình, sau đó nhìn đám bạn học xem kịch vui ở xung quanh, Tô Khả luôn quan tâm mọi người, trong nháy mắt cảm thấy nhân phẩm của mình bộc phát.

      Tô Khả ôm hận liếc nhìn hai chân mình, rồi chạy về phía bãi tập. Trong vòng ngày, bị phạt chạy mấy lần rồi? TAT khóc sao? Làm người được đến mức như Tô Khả, mẹ nó, là hiếm thấy có phải hay !

      Tên hiệu trưởng đáng chết này, thế nào cũng là đại học năm nhất, theo lý, cần phải dịu dàng chăm sóc đối với nữ sinh mại yếu đuối mỏng manh như thế này!

      Nhưng tại sao, gần đến giờ ăn cơm, lại phạt chạy! Đây cuối cùng là tại sao!

      Tô Khả chạy về phía bãi tập, lần này có vui vẻ chạy đến bãi tập như lần trước, dù sao lần trước bị phạt chạy cũng có thể vô cùng thoải mái vui vẻ ngâm nga khúc nhạc, còn lần này, ngâm nga ca khúc là bụng của "Ọt ọt——"

      Tô Khả nội lưu đầy mặt.

      Ba vòng, cũng biết chạy bao lâu, Tô Khả cảm thấy đầu của mình cũng sắp hôn mê, choáng váng, là quá đau khổ.

      Sau khi chạy xong, sức cùng lực kiệt, hai chân hoàn toàn mỏi nhừ, gương mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mặt là mảnh đen kịt, giống như vô số ngôi sao màu vàng xoay xung quanh , Tô Khả khó chịu muốn chết.

      Bụng bắt đầu nhộn nhạo, tìm gốc cây nhãn lồng dừng lại, tay chống lên cây, sau đó cúi người xuống liều mạng ói ra.

      Mẹ nó, huấn luyện quân này, quả nhiên đủ lừa bịp đấy!

      Hồi lâu, Tô Khả ói xong mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, cuối cùng tay chân khôi phục sức lực. Trở thành bộ dạng này, dĩ nhiên có hơi sức ăn cơm, may mà về phòng ngủ trước, mà ba em cùng phòng, giờ này ăn xong trở lại. Trong đó hai người ríu rít thảo luận hôm nay nhìn thấy đại soái ca Tô Cẩm Niên, người kia đến phòng tắm ở hành lang cuối cùng tắm rửa.

      Lại tiếp, huấn luyện quân của nhà trường, sắp xếp chương trình trong ngày như thế này, năm giờ rưỡi sáng tập hợp, năm giờ rưỡi chiều cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong đến sáu giờ rưỡi, khoảng thời gian này đều là thời gian tự do, mà trong khoảng thời gian sáu giờ rưỡi đến chín giờ tối này, còn lại là tập thể dục buổi tối——

      Tô Khả lấy thời gian này sắp xếp thời khóa biểu, là châm chọc ói chết! Lừa bịp, còn bằng có thời gian tự do !

      Hai em kia ríu rít, khi nhìn thấy Tô Khả đến, khỏi lộ ra sắc mặt đồng tình.

      Cũng là, lúc này cả người Tô Khả khác với dân tị nạn Châu Phi , hơn nữa còn bộ dạng yếu ớt, dáng vẻ phờ phạc.

      Trong nháy mắt hai em này nghĩ tới hôm nay bị huấn luyện viên phạt thảm thương như vậy, vừa phạt chạy vừa đơn độc huấn luyện....Vì vậy, em nhìn về phía Tô Khả "Tô Khả, có phải năm bổn mạng của cậu hay , vận số kém như vậy." Vừa xong lời này, em bên cạnh vỗ vỗ ót ấy.

      Nữ sinh kia "Cậu ngốc à, Tô Khả bằng tuổi với chúng ta, chẳng lẽ là năm bổn mạng của cậu hả."

      "Đúng nga, thế nhưng làm sao vận số của tôi có hỏng bét như Tô Khả? Chẳng lẽ giá trị nhân phẩm của tôi quá cao."

      "Cậu ngốc hả, đó là giá trị nhân phẩm của Tô Khả quá thấp! Nếu người như Tô Khả lại liên tiếp xui xẻo như vậy!"

      "Đúng vậy, thứ giá trị nhân phẩm này..."

      Tô Khả bị lời đối thoại của hai làm cho quýnh lên, hai người này, chẳng những an ủi , còn bắt đầu thảo luận loại chuyện giá trị nhân phẩm này, trong nháy mắt Tô Khả nội lưu đầy mặt.

      Nghỉ ngơi ở kí túc xa khoảng thời gian rất lâu, Tô Khả cảm thấy sức lực của mình cuối cùng cũng khôi phục, thức dậy, lúc này mới phát , biết hai người bạn cùng phòng lúc nào, Tô Khả liền lấy quần áo tắm rửa, đến nhà tắm, trước tiên tắm rửa cái.

      Loại trường học nổi tiếng lâu năm này, chính điểm này tốt, lầu kí túc xá cỗ xưa cũ kỹ ghê gớm. TAT

      số trường học sớm kí túc xá toilet đại, còn phải chen chúc nhà tắm công cộng, mọi người làm sao lại đứt gân não mà ghi đến nơi này chứ?

      Bất quá cũng tốt, ít nhất để cho gặp Hoa sen trắng, nếu đoán chừng bốn năm đại học mỗi ngày than thầm.

      Lúc Tô Khả bước vào nhà tắm, chỉ thấy nơi này núi thịt biển thịt, Bông hoa trắng, từng dải, mọi nơi đều là thân thể truồng, tiếc là phải nam nhân, nếu ....

      Đầu của Tô Khả bắt đầu YY, ngay sau đó, Tô Khả "(⊙o⊙)" cái, miệng mở to, bộ dáng thể tưởng tượng nổi. hậu tri hậu giác mà kịp phản ứng, đây chẳng phải đại diện cũng phải gia nhập vào hàng ngũ nhóm người kia?

      đánh, tuy người tương đối cởi mở, tính tình được gọi là người phóng khoáng chịu gò bó, nhưng từ đến lớn, cơ thể trần truồng của còn chưa bị người nào nhìn qua! Hơn nữa, cho dù phải bị người nhìn thấy, cũng phải là cho đám nữ nhân!

      Dĩ nhiên, nữ nhân trong đám Bông hoa trắng này, phần lớn thuộc loại buông ra, ánh mắt của các sơ ý liếc nhìn chỗ nào đó chút, lập tức vẻ mặt sợ hãi như nai con, nhìn cũng biết dạng với Tô Khả, là học sinh mới của đại học năm nhất, còn có số người thân thể ngồi chòm hỏm, cầm thau rửa mặt dùng khăn lông lau chùi cẩn thận, mắt nhìn thẳng...

      Nhưng cũng có bộ phận , bình tỉnh tự nhiên mà hướng về phía nước tắm rửa, những người này, nhất định là bá chủ của trường học, nghỉ hè ngay cả nhà cũng quay về, ở lại trường học làm đại sư tỷ.

      Tô Khả hiểu tình hình bốn phía, nghĩ tới lời buổi tối đến tắm, khẳng định tình huống cũng khá hơn chút nào, hơn nữa tại dơ dáy bẩn thỉu muốn chết, cách khác chính là thể gia nhập hàng ngũ đám người này.

      Tô Khả buồn bực khẽ cắn răng, cởi quần áo bắt đầu tắm rửa, đợi cỡi chỉ còn lại áo lót và quần lót, Tô Khả thở dài, vẫn có dũng khí gia nhập với hàng ngủ Bông hoa trắng này, may mà trực tiếp mở vòi sen tắm, cứ như vậy bắt đầu tắm rửa.

      Tô Khả hoàn toàn nghĩ đến, nước ở đây toàn là nước lạnh, lập tức xối tới người , nhịn được làm cho cả người lạnh run! Tuy vừa mới chạy thời gian rất lâu, nóng đến ghê gớm, nhưng cảm giác nước lạnh lập tức xối xuống, vẫn là rất lạnh.

      Dần dần, thân thể của cũng quen dần với nhiệt độ của nước, vì vậy bắt đầu tắm, mà người xung quanh, tất cả đều dùng ánh mắt nhìn quái thai nhìn .

      nữ sinh trong đó nhìn về phía nữ sinh khác "Kia có phải là Tô Khả bị phạt rất thảm thương hôm nay hay ? Trời ơi, tắm rửa còn mặc quần áo, đều là nữ sinh, cần gì che che giấu giấu, có phải cúp A nên cảm thấy ngượng ngùng hay ?"

      "Tôi thấy còn chưa tới A." nữ sinh khác "Chẳng qua nghe bị huấn luyện viên Tô hạ xuống đơn độc huấn luyện, lúc trở lại rất te tua tơi tả giống như dân chạy nạn. Bất quá tuy te tua tơi tả chút, nhưng được huấn luyện viên Tô đơn độc huấn luyện, tôi nhất định rất sẵn lòng..."

      Tô Khả liếc mắt nhìn thẳng lên trời.

      Sau đó trong hai người "ái chà, đến giờ rồi, chúng ta nhanh lên, nghe hôm nay phải điểm danh."

      "Đúng vậy, còn có mười phút, nhanh lên chút, chẳng lẽ tôi phải xong đời? Nghe đến trễ phải phạt chạy, ô ô, tôi muốn phạt chạy."

      Điểm danh? Đến trễ? Phạt chạy?

      Tô Khả quýnh lên, muốn lại phạt chạy, nhưng mà vừa mới tắm chút...
      Mizuki thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: bi kịch cuộc sống

      Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Tô Khả khẩn trương đến đổ mồ hôi, trời mới biết ngày hôm nay đây, cũng biết bắp đùi của chạy bao lâu, nếu như bởi vì mình trễ mà tiếp tục bị phạt chạy, Tô Khả cảm nhận được mình có thể gặp trở ngại rồi.

      Vì vậy, Tô Khả gia tăng tốc độ tắm, tới vài phút, cuộc chiến tranh tắm giặt liền xong, cảm thấy mình là quá trâu bò! Phải biết trước kia lúc tắm rửa, được giờ ra, nhưng bây giờ lại chỉ tốn mấy phút! Quân huấn quả nhiên là cái thần kỳ gì đó, lại có thể đem tốc độ chậm của luyện thành như vậy.

      Tô Khả mặc quần áo xong xuôi, tốc độ cực nhanh rời khỏi lầu phòng ngủ, sau đó hướng đội ngũ của mình chạy . Khi xô cách đội ngũ của mình còn có mười mét, chỉ nghe thấy bên kia tên đại ngốc bắt đầu điểm danh.

      Tô Khả thầm cảm thấy may mắn, mình tới coi như là kịp thời, coi như điểm qua , như vậy cũng coi là trễ. Vì vậy, miệng Tô Khả mở ra, chạy chậm tới phía trước đội ngũ, sau đó vô cùng nghiêm túc hướng về phía tên đại ngốc chào cái, khí phách mà với tên đại ngốc: “Báo cáo!”

      Tên đại ngốc còn chưa kịp mắt nhắm mắt mở cho Tô Khả vào đội ngũ, nghe thấy giọng nam trung niên truyền tới: “Cái bạn học này, sao mới đến! Những bạn học khác đến lâu rồi! Tới trễ như vậy, là quá có dáng vẻ gì, có có quân kỷ!”

      Mô phật, cái thanh này, cái thanh này là quá quen tai rồi! Cho tới khi tai của Tô Khả nghe cái thanh này, thân thể thoáng cứng ngắc cái, trong lòng nhịn được gầm thét: thể nào!

      Vận khí của đến nỗi kém như vậy chứ! Tô Khả nhất định nếu quả là vị thủ trưởng mới vừa hơn giờ trước gặp, cảm thấy mình có thể mua vé xổ số rồi.

      Cổ của Tô Khả “kẹt kẹt kẹt” xoay qua chỗ đó, quả nhiên, mặt vị thủ trưởng kia nghiêm túc nhìn Tô Khả.

      Tô Khả muốn khóc, là ông ấy! Người thủ trưởng kia! Ông ấy cần ở như vậy chứ, nhiều liên đội như vậy, nhiều hàng như vậy, tại sao luôn xuất trước mặt của , chẳng lẽ thủ trưởng quân đội là ở như vậy hay sao?

      Vị thủ trưởng kia phía sau mấy người đàn ông mặc quân trang, vẻ mặt đều là vô cùng nghiêm túc, nhìn cái cũng biết là con người kiên cường. Ánh mắt Tô Khả nhìn lên người Hoa Sen Trắng ! Hết cách rồi, ở nơi này trong đoàn người mặc quân trang, Hoa Den trắng của là quá bắt mắt. ‘Mi thanh mục tú’, phong cách Xuất Trần, người như vậy, quả nhiên ở nơi nào đều là tiêu điểm của mọi ánh nhìn. (Mi thanh mục tú: ý chị đẹp trai quá)

      Mà khi người thủ trưởng kia nhìn thấy Tô Khả, nhịn được bật thốt lên, “Tại sao lại là !”

      Tô Khả khóc tới nơi: tôi còn chưa sao lại là ông!

      Người thủ trưởng nhíu mày lại càng sâu, sau đó với Tô Khả: “Cái tiểu nữ sinh là quá tốt rồi ! có ý thức đoàn kết, còn có quan niệm thời gian! Chạy hai vòng cho tôi rồi lại tiếp!”

      Tô Khả khóc rồi! Cặp mắt nhịn được liếc nhìn đến Hoa Sen Trắng.

      vẫn là bộ dạng gợn sóng, nhưng mà đáy mắt ràng chợt lóe lên tia hả hê khi Tô Khả bị Hỏa Nhãn Kim Tình bắt được! lau mồ hồi! Tương lai dâu của ! Tại sao có thể hả hê!

      Người thủ trưởng kia lại nhìn Tô Khả còn ngu ngốc đứng tại chỗ, rất vui! Vì vậy lại , “Tiểu nữ sinh này, chịu chút khổ cực nhớ lâu, chạy nữa, tôi cho chạy bốn vòng, thi hành mệnh lệnh, tôi liền để cho khỏi tốt nghiệp đại học!”

      Tô Khả: “nha” trời ơi, lão già này, lại ác như vậy! >.<

      Lúc này, tên đại ngốc chạy tới trước mặt Tô Khả, hướng cái ót Tô Khả vỗ cái, “Còn mau thi hành mệnh lệnh! Sững sờ cái gì!”

      Tô Khả lảo đảo cái rồi về phía trước, quay đầu lại trừng mắt liếc tên đại ngốc, tên đại ngốc hướng Tô Khả làm cho cái động tác ‘cho biết tay’, sau đó tàn khốc , “Đây là quân huấn, bây giờ quân nhân, nên phục tùng mệnh lệnh của cấp .”

      Tô Khả bĩu môi, sau đó hướng về phía người thủ trưởng kia chào theo kiểu nhà binh, khổ ép chạy tới bãi tập.

      Chẳng lẽ hôm nay cùng bãi tập vô cùng có duyên sao? Tại sao luôn bị phạt chạy?

      Buổi sáng lần, buổi chiều lần, buổi tối còn phải lần nữa! phải chạy, mới vừa tắm xong! Ai, >_< quả nhiên nhân phẩm nghịch thiên của trẻ con hãm hại nổi .

      Sau khi chạy xong,Tô Khả mệt y như cún con, hôm nay thế nào vậy hả ? Sao có thể bi kịch như vậy, chính là buổi sáng nhân phẩm nghịch thiên vô lễ với Hoa Sen Trắng, nhưng mà sao sau đó lại hóa thành bi kịch như vậy chứ?

      Trở lại hàng ngũ, đoàn người ca hát, phải là rất vui vẻ nha, ngũ của tên đại ngốc này đầy đặn cho lắm bắt giọng cho đoàn người hát tạp về đất nước, đám người kia hưng phấn vui vẻ tột độ, có nửa điểm tự mình biết mình. (ý chị hát dở mà biết mình hát dở)

      Cho nên khi Tô Khả trở lại hàng ngũ, khuôn mặt vốn là như trái khổ qua rồi, tại thành khổ qua vua luôn. (quá khổ sở đó)

      Tên đại ngốc nhìn thấy Tô Khả phạt chạy trở về, sau đó hai tay ra hiệu cho mọi người im lặng, hướng về phía mọi người , “Bạn học Tô Khả, chắc hẳn hôm nay chạy ít rồi, chân mỏi nhừ rồi chứ? Cho nên nha, về sau phải nhớ lâu chút, nên để tình trạng này xảy ra nữa, nếu lại bị thủ trưởng phát , và tôi đều là chịu nổi đâu. Từ trước đến giờ tôi đây tương đối dễ chuyện, nhưng mà thể đem việc tôi dễ chuyện và dễ khi dễ nhập chung. Cho tôi chút mặt mũi, về sau tôi muốn có tình trạng này nha. phải biết, chính là bởi vì hôm nay liên tiếp dính vào tình huống đó, sau này tôi cũng bị thủ trưởng phê bình vậy nha, thủ trưởng mới vừa hạ lệnh xuống, muốn tôi ra sức đặc huấn , tranh thủ chấm dứt huấn luyện quân , phải bị nhìn là trong mắt có quân kỷ như vậy nữa. Thủ trưởng rồi, mười lăm ngày sau, ông ấy tới xem biểu của chút, nếu thành tích quân huấn của chính là 0 rồi. Như vậy tương lai liền tốt nghiệp được rồi !”

      Tô Khả: >.< “Trong mắt có quân kỷ” ? Đây là cái mũ lớn cỡ nào nha! Cư nhiên cứ đội lên đầu như vậy chứ! rốt cuộc là làm cái gì? Giết người hay là phóng hỏa rồi hả? Mô phật, liên tục đến trễ như vậy tính , ông già này, nghĩ đến năng lực là nghịch thiên mà hu hu! Còn nữa, tại sao để cho tốt nghiệp chứ! Chương trình học đại học đặc biệt của cũng còn chưa có bắt đầu..., cái người này ở đây cũng để cho tốt nghiệp!

      Tô Khả dứt khoát, nếu mua tiểu nhân về ghim ghim ông ta có lỗi với ông ta chăm sóc mình như vậy!

      Tên đại ngốc thao thao bất tuyệt xong, liền bắt đầu vui mừng hướng dẫn đoàn người hát cái tạp đất nước kia cao hơn —_—

      Đúng vào lúc này, Liên đội trưởng bọn họ - cũng chính là Hoa Sen Trắng, từ từ tới. Đợi đến khi tới hàng bọn họ, cau mày, với tên đại ngốc, “Tiểu Triệu, trước tiên dừng lại chút.”

      Tên đại ngốc cười “Hắc hắc” tiếng, dừng lại, “Chuyện gì vậy?”

      Hoa Sen Trắng ngẩng đầu lên, quét mắt vòng quanh đám học sinh mới mặc quân trang học sinh mới trước mặt, sau đó đưa ánh mắt khóa lại mặt Tô Khả, “Ra ngoài chút.”

      Trong nháy mắt Tô khả kích động đứng dậy, sau đó vô cùng vui sướng , “Dạ, huấn luyện viên!”

      Huấn luyện viên, huấn luyện viên của , cư nhiên gọi ra ngoài? Nửa đêm khuya khoắc như vậy mà ra ngoài, chẳng lẽ. . . A, trời ơi. . . Quá thẹn thùng. . . Nha. . . Hắc hắc. . . Hắc hắc. . .

      Trong nháy mắt cả khuôn mặt Tô Khả hồng hào, giống như người uống thuốc lắc, nụ cười mặt cũng như mặt nước lăn tăn.
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Mizuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Phản xạ có điều kiện

      Editor: Núm Nguyễn


      ------

      Khi những nữ sinh này nhìn thấy Hoa Sen Trắng đến, trong lòng kích động muốn chết. Đoàn người cùng duỗi dài cổ ra, chiều dài kém với đà điểu. Khi mà Hoa Sen Trắng liếc nhìn vòng, trong lòng của các càng cuồng loạn thét cái: nhìn qua đây, mau nhìn qua đây! Nhìn đến tôi! Mau nhìn đến tôi!

      Trong lòng như mưa to gió dữ, nhưng mặt của các cũng là thẹn thùng e lệ, Tô Khả đặt cho các cái định nghĩa: thâm trầm.

      Cuối cùng ánh mắt của Hoa Sen Trắng cũng tập trung ở người của nữ sinh, trong nháy mắt cõi lòng của các phẫn nộ mà gào thét: ai? Là ai đem trái tim của Hoa Sen Trắng cẩn thận câu rồi! Nhưng lúc nhìn thấy nữ sinh kia là Tô Khả, trong nháy mắt cõi lòng đám ngườitừ mưa to gió lớn thành trời yên biển lặng, sau đó lộ ra vẻ mặt đồng tình, nhìn Tô Khả.

      Tô Khả cười vô cùng rực rỡ, miệng xinh xắn khéo léo mở lớn đến quai hàm, hai hàm răng như ánh đèn mà chiếu xuống, phát ra “xẹt___” ánh sáng.

      Sau đó rất đắc ý đứng dậy, dưới ánh mắt hết sức đồng tình của mọi người, về phía Hoa Sen Trắng.

      Phía dưới có người xì xào bàn tán, “Haizz, làm người được đến mức như Tô Khả, cũng đủ đau khổ dồn ép rồi”
      “Đúng vậy á, trong vòng ngày liền phạt mấy lần, còn có hai lần bị lãnh đạo cao cấp níu lấy, khiến được huấn luyện quân loại khá còn tốt nghiệp được, là rối rắm.”

      “Đúng là, biết tính tình của làm sao lại tốt như vậy, ra ngoài nghe người ta lần lượt dạy dỗ mà còn vui vẻ như vậy, ngã xuống đất dậy nổi___”.

      “Tôi đoán bị phạt đến đầu có chút bình thường.”

      Sau khi ra ngoài Tô Khả nhìn về phía Tô Cẩm Niên, thanh vô cùng ngọt ngào hô: “Huấn luyện viên, tìm tôi a ~”

      Nếu như khi nghe thấy nữ sinh khác kêu là huấn luyện viên, tự nhiên Tô Cẩm Nhiên có cảm xúc dư thừa gì, nhưng đối với vị trước mắt này, mặt của khỏi trầm xuống, giữa trán bò đầy vạch đen, nhịn được cảm thấy, nhất định là có năm bổn mạng, cho nên vận số mới có thể tệ như vậy, gặp vị “Đại thần” này!

      theo tôi.” Tô Cẩm Niên ra ba chữ, sau đó về phía mục tiêu. Trăng non nhàn nhạt treo bầu trời, khiến cho cả người thoạt nhìn lạnh nhạt như ánh trăng.

      Tô Khả ở phía sau nhìn vài lần, ánh mắt tỏa ra những ngôi sao , sau đó vui mừng cởi mở tiếng: “Được rồi! Huấn luyện viên, tôi nghe lời .”

      Tô Cẩm Niên vừa mới được vài bước, lảo đảo cái, sau đó đứng lại nhìn Tô Khả, lông mày nhíu lại sâu, hồi lâu mới xoay người tiếp tục về phía trước.

      Thất điên bát đảo, đến mục đích, Tô Khả nhìn về phía trước, mới biết được nơi này là ký túc xá tạm thời của hướng dẫn viên do trường học thành lập. Tô Khả có chút nghi ngờ, vậy Hoa Sen Trắng mang tới nơi này làm gì?

      Đợi cho đến gần mới phát , cái vị hiệu trưởng mà vừa rồi còn mắng chửi kia, cả đêm hôm qua đều ở kí túc xá dành cho giáo viên này.

      Trong nháy mắt Tô Khả có chút quýnh lên, cảm thấy lần này đến hình như phải chuyện gì tốt.

      Quả nhiên, sau khi hướng dẫn viên kia nhìn thấy Tô Khả tới, từ từ mở miệng, "Em chính là Tô Khả lớp ?"

      Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy ạ."

      Hướng dẫn viên đánh giá Tô Khả từ xuống dưới, "Nhìn qua xinh đẹp dịu dàng im lặng như thế làm sao là phần tử vấn đề?"

      Tô Khả: "... ........."

      Sau đó hiệu trưởng kia lên tiếng: "Đúng, chính là này, mới ngày đầu tiên liền nhìn ra đoàn kết, có kỷ luật, tôi cảm thấy vô cùng cần thiết đến lần giết gà dọa khỉ! Nhắc nhở những bạn học khác chút!"

      Tô Khả: "... ......"

      Trong lòng: Ông già, đời trước tôi nhất định là lừa gạt cả nhà ông, đời này ông mới muốn gặp tôi như vậy !

      Sau đó vẻ mặt hướng dẫn viên tha thiết mà nhìn đến hiệu trưởng kia , "Đúng vậy, hiệu trưởng."

      Tô Khả siêu cấp vô địch muốn phun ra lời tục: Tôi đánh! Tình hình gì vậy! Đến nay còn thể nào giải thích được mình vì cái gì mà cứ bị hãm hại lên, hãm hại xuống! Giết gà dọa khỉ? Có muốn nghiêm trọng như vậy hay ? ⊙﹏⊙b!

      Hiệu trưởng kia đứng dậy, tới trước mặt của Tô Khả, "Mặc dù em bị phạt qua , nhưng tôi còn mới vừa nghe hôm nay là lần thứ ba em bị phạt, bị phạt nghiêm trọng như thế ngược lại hiếm thấy, cho nêntôi mới bảo Tô Cẩm Niên gọi em đến, phê bình giáo dục em tốt!"

      ra trừng phạt của bọn họ chính là phê bình nghiêm khắc của hiệu trưởng cộng thêm giáo viên hướng dẫn kia tận tình khuyên bảo, cho dù như thế, vẫn đem Tô Khả giày vò đến tiều tụy sức lực.

      Tô Khả có thể tưởng tượng, nếu mười bốn ngày sau của đều bi kịch như vậy, còn bằng mua miếng đậu hủ đâm đầu vào chết. Lúc ra, đầu của Tô Khả mơ hồ, đau khổ dồn ép mà suy nghĩ, còn bằng tiếp tục phạt cho chạy!

      Lòng Tô Khả vô cùng chua xót, đến khi, cùng Hoa Sen Trắng có đôi có cặp, tuy rằng theo phía sau cái mông của , nhưng nhìn bóng lưng của **, cũng là rất tốt, nhưng lúc trở về, cũng là mình , đơn chiếc bóng, vắng vẻ có hai...

      Tô Khả cam tâm, cho nên liền đứng ở cửa cầu thang, chờ Tô Cẩm Niên ra.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nháy mắt cũng nhanh đến thời gian tập luyện buổi tối kết thúc, Tô Cẩm Niên mới ra từ văn phòng này. ra bên cạnh còn lại là ông già kia đến lời tạm biệt cùng .

      Lúc này Tô Khả mới nhớ tới, ban ngày nữ sinh kianói chuyện cùng với , ý tứ Tô Cẩm Niên rất dồn ép cố chấp. Khí phách tài hoa như vậy, tướng mạo phong độ như vậy, chútgia thế chắc chắn bên trong đúng là bồi dưỡng ra công tử như vậy!

      Sau lời tạm biệt đám người Phương Hòa, hướng dẫn viên, hiểu trưởng, Tô Cẩn Niên khẽ ngẩng đầu, nháy mắt liền nhìn thấy Tô Khả ngồi ở cửa cầu thang, khỏi nhíu mày, nhưng bước chân vẫn chậm rãi tiến lên như cũ.

      Đợi đến bên người của Tô Khả, mắt nhìn thẳng về phía trước, Tô Khả tức giận, choáng nha, lại dám nhìn !

      Vì vậy Tô Khả chạy từ từ lên trước, “Huấn luyện viên!”

      Tô Cẩm Niên dừng chân, “ còn trở về đội ngũ, là muốn tiếp tục phạt chạy?”

      có việc gì, chạy nhiều chút càng khỏe mạnh, để cho thể lực tôi trở nên vô cùng dồi dào a ~”, Tô Khả cười, vô cùng bỉ ổi, sau đó nhìn Tô Cẩm Niên từ xuống dưới, “Huấn luyện viên, cũng phải chạy nhiều chút a, nếu sau này có thể lực, tôi đau lòng.”

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, xoay mình tiếp tục . Lần đầu tiên cảm thấy, ra đối mặt với nữ sinh giống như kẹo dẻo ồn ào chịu nổi bỉ ổi là chuyện đau khổ như thế, quan trọng nhất là, còn thể làm gì !

      Nhìn Tô Cẩm Niên bắt đầu về phía trước, nháy mắt Tô Khả từ từ đuổi theo, mà đúng vào lúc này, tiếng chuông của trường học vang lên, này liền có nghĩa là tập luyện buổi tối kết thúc, kế tiếp đến mười giờ tối đều là thời gian tự do, Tô Khả càng thêm phấn khởi kích động, ngay tiếp theo ánh mắt nhìn Tô Cẩm Niên đều lộ ra xuân sắc.

      Tất nhiên là Tô Cẩm Niên phát ra vẻ mặt của Tô Khả ở sau lưng, Tô Khả hướng về Tô Cẩm Niên , “Cẩm Niên, hai mình ăn kem ?”

      Tô Cẩm Niên xoay người, vô cùng nghiêm túc hướng về Tô Khả , “Xin gọi tôi là huấn luyện viên, bạn học Tô Khả!”

      Mà Tô Khả vốn đangđuổi theo bước chân của Tô Cẩm Niên, nhưng là chậm hơn, bây giờ Tô Cẩm Niên dừng bước lại, còn chưa có lấy lại tinh thần, cho nên tất nhiên bước chân có dừng lại, kết quả như vậy liền trực tiếp đâm vào trong ngực của Tô Cẩm Niên

      Mà Tô Cẩm Niên bỗng nhiên xoay người thấy thân thể của Tô Khả ngừng được, phản xạ có điều kiện hai tay của cánh tay ôm lấy

      trận gió cuốn qua mấy hạt cát “Rầm…”, rốt cuộc Tô Khả đãđụng phải Tô Cẩm Niên, thân mình nhào tới hai tay của Tô Cẩm Niên

      con quạ đen tiếp con bay qua: “aho~aho~” cọng lông vũ rồi lại cọng rớt xuống, lại là trận gió cuốn tới, nổi lên mấy hạt cát bụi màu vàng, ra chút tiêu điều.

      Dưới đêm trăng, thời gian trong nháy mắt đứng im.

      Tô Khả và Tô Cẩm Niên, cùng nhau hóa đá.
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :