1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      cái tát của Tô Khả đánh ra sáng khoái:ex10::ex10::ex10::ex10:

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      *vỗ tay* Phong chửi hay lắm

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 90: xin lỗi, em

      Tô Khả núp ở góc tường, hai tay che miệng, phát ra được chút thanh, hốc mắt khô khốc đo đỏ, cũng chảy được nửa giọt nước mắt.

      Ánh mắt của trống rỗng, nhìn thế giới trắng xóa.

      ảo ảnh, từng chút từng chút tụ chung chỗ, cười với . . . . . .

      "Khả Khả, ngoan. . . . . . Tới đây, bên này mẹ có kẹo ăn. . . . . ."

      "Tô Khả, con là con bé ngốc, sao mẹ sinh người ngốc nghếch này chứ!"

      "Khả Khả, rốt cuộc con phải mẹ sinh hay , sao đến bây giờ cả người đàn ông cũng có?"

      "Ôi ôi, tức chết mẹ rồi, phải mẹ dạy con à, trúng ý phải nhào vô, xảy ra án mạng mẹ chịu trách nhiệm. . . . . ."

      "Khả Khả, con tổn thọ quá, cho mẹ cháu ngoại à! Xong rồi, chờ mẹ qua đó, nếu cháu ngoại của mẹ xảy ra vấn đề gì, mẹ hỏi con!"

      "Khả Khả. . . . . . Chăm. . . . . . sóc. . . . . . cháu ngoại. . . . . . . . . . . . mẹ tốt. . . . . ."

      "Khả Khả. . . . . ."

      . . . . . .

      "Mẹ!" Lòng của Tô Khả giống như là rơi vào vực sâu, bị lực tên hút vào.

      Đau!

      Đau đến muốn sống nữa!

      Nếu như phải là đứa này. . . . . .

      Lần đầu tiên, Tô Khả hận đứa này!

      Bụng vừa căng lên bắt đầu đau, giống như là đứa bé biết cần nó cho nên nó muốn tự rời .

      Lòng của Tô Khả lại khắc khoải đau đớn.

      nghĩ tới mấy ngày này, bố của , Doãn Lạc Phong vì khối thịt trong bụng của mà giấu diếm tin mẹ của chết, thậm chí gượng cười vui vẻ với .

      Nếu như phải là lúc nãy lặng lẽ ra ngoài, nghe được bố cùng Doãn Lạc Phong bàn bạc có lẽ đến ngày đứa ra đời cũng biết được tin dữ này.

      nghĩ đến mẹ của là vì bảo bảo trong bụng của . . . . . .

      mặt của đầy mồ hôi.

      khóc.

      Mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, chỉ còn lại: xin lỗi, mẹ, xin lỗi, bố, xin lỗi bảo bảo!

      Tối tăm lại sắp tới lần nữa, Tô Khả chóng mặt hồi. Trong khoảnh khắc đau đến thở nổi cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người.

      "Khả Khả!"

      "Cẩm Niên. . . . . ." Nhưng chớp mắt, nghĩ tất cả nguyên do đều là bởi vì , bởi vì ! giơ tay lên cần chạm vào.

      "Khả Khả!" Trước khi Tô Khả bị tăm tối chiếm đoạt, chỉ còn lại giọng khàn khàn mà khô khốc, ", rốt cuộc em dậy nổi rồi. . . . . ."

      *

      Lòng Tô Cẩm Niên run rẩy, ôm đôi tay run rẩy của Tô Khả, đôi mắt của chảy ra giọt lại giọt nước mắt, " được. . . . . . được. . . . . ."

      Khả Khả, chỉ còn lại em thôi.

      Doãn Lạc Phong theo sau Tô Cẩm Niên, nhìn ôm lấy Tô Khả, nhìn cảnh nước mắt chảy xuống, lòng của Doãn Lạc Phong cũng đau.

      Bác sĩ tới, kiểm tra cho Tô Khả, hồi lâu mới thở dài, "Cũng may, thiếu chút xíu nữa giữ được."

      Doãn Lạc Phong gật đầu.

      Tô Cẩm Niên ngồi bên kia, nhưng vẫn luôn ngây ngốc, mắt động đậy nhìn Tô Khả ngủ, giống như là sợ biến mất .

      "Có phải tôi rất vô dụng hay . . . . . ." Trong lòng tự hỏi hết lần này đến lần khác, mỗi lần hỏi trong lòng khó chịu phần.

      Bố của Tô Khả đứng bên cạnh, nét mặt già nua đầy nước mắt, lúc nãy tự tay đưa vợ về thành phố H, trở lại nhìn thấy con của ông còn sức sống mà nằm giường. . . . . .

      Doãn Lạc Phong ra ngoài.

      Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, chỉ còn lại vẻ mặt cứng ngắc như vừa mới chết sống lại.

      "Bố, bố đừng đau lòng nữa, Khả Khả, còn cần bố." Tô Cẩm Niên đứng dậy.

      Bố Tô Khả gật đầu, "Haizz, Cẩm Niên. . . . . . Bố hiểu ." Nhất định ông thay Nho hoàn thành tâm nguyện, trước khi nhìn thấy cháu ngoại ông dễ dàng chết đâu.

      Khi Tô Khả chậm rãi tỉnh lại, chính là thấy Tô Cẩm Niên cùng bố ngồi ở bên đó, hai người im lặng lên tiếng.

      Tô Khả nhìn bọn họ, đều là gầy gò tiều tụy như vậy, trong lòng Tô Khả rất đau. Là suy nghĩ của cố chấp nên hại mẹ của , còn mặt mũi nhìn bố của rồi.

      "Khả Khả!"

      "Cola!"

      Hai người bọn họ cũng phát Tô Khả tỉnh lại, Tô Khả quay đầu nhìn bố của , khóe miệng căng lên, "Bố. . . . . ."

      Bố của Tô Khả rưng rưng gật đầu.

      "Bố. . . . . . Con biết. . . . . ."

      Đầu tiên là bố Tô Khả sững sốt, sau đó nước mắt mạnh mẽ rơi xuống, khóc hu hu, hoàn toàn có hình tượng.

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, rất lâu sau đó mới , “Cẩm Niên, chúng ta ly hôn thôi.”

      Tô Cẩm Niên có chút ngu ngơ, theo bản năng bật thốt lên: “ muốn!”

      nhìn Tô Khả, vẻ mặt nghiêm túc, cũng chút đùa với , rất sợ, đứng dậy, “Khả Khả, ra ngoài hóng mát. Em và bố chuyện tốt .”

      xong, chạy trối chết, chật vật thôi.

      Ly hôn, đời này cũng nghĩ tới chuyện này.

      nghĩ tới sau này mất tim của liền co rút, đau đến khó mà hít thở.

      *

      “Khả Khả, con mới vừa bậy bạ gì đấy? tốt, ly hôn cái gì chứ.” Bây giờ cái nhà này bị thiệt hại nghiêm trọng gì, tại sao có thể tiếp tục tan rã chứ?

      Huống chi ông và Nho công nhận Tô Cẩm Niên từ trong lòng. Dù sao trừ gia thế bối cảnh quá mạnh nên bọn họ thích, những thứ khác thể bắt bẻ.

      Ngay cả lần này xảy ra chuyện cũng do hai người là và Doãn Lạc Phong vội vội dưới, ông đều xem tất cả ở trong mắt. Kết quả câu của con muốn ly hôn với , đứa bé trong bụng của làm thế nào?

      Tô Khả nhìn bố , khóc lóc , “Bố, bố, con biết từ con vâng lời, lần này, bố nên đồng ý với con .”

      Tô Bình lắc đầu, “Con bé này, con với bố , sao đột nhiên con muốn ly hôn với Cẩm Niên?”

      “Bố…..ô ô……tại nạn xe cộ của mẹ, là người gây ra, do người gây ra…..”

      Trong nháy mắt mặt của Tô Bình giận đến đỏ bừng, dùng giọng vô cùng thể tin hỏi, “Con gì?”

      “Tai nạn xe cộ này là có người xúi giục, ta muốn hại con và đứa bé, mẹ vì cứu con, mới….ô ô…..” Tô Khả khóc thành tiếng, “Người kia, ta tên là Trịnh Duyệt, ta thích Cẩm Niên, ta thích Cẩm Niên….Nếu như phải là ta…..Mẹ …..ô ô…..Đều là lỗi của Cẩm Niên!”

      Tô Bình dồn dập thở gấp, ông hoàn toàn nghĩ tới vợ của ông phải chết bởi cố tự nhiên mà là do người gây ra!

      Đau quá!

      Mà tất cả nguyên nhân là bởi vì người đàn bà tranh giành người tình với con ông!

      Tô Bình sờ sờ trán của mình, “Để bố suy nghĩ kỹ.”

      Tô Khả ngồi giường bệnh, tiếp tục khóc thút thít.

      Tô Bình đứng dậy, bước chân loạng choạng, lúc ra Doãn Lạc Phong vào, thấy bộ dáng Tô Bình nhịn được hỏi: “Bác trai, sao vậy?”

      Tô Bình nhìn vẻ mặt quan tâm của Doãn Lạc Phong, sau đó liền , “Lạc Phong, tai nạn xe cộ phải là cố tự nhiên.”

      Doãn Lạc Phong nhíu mày, “Bác trai, làm sao bác biết?”

      Đột nhiên ánh mắt của Tô Bình sắc bén, “Con biết?”


      Doãn Lạc Phong gật đầu, cũng có gì giấu diếm được nên liền , “Chuyện này con và Cẩm Niên cũng biết, hai chúng con sắp xếp. Yên tâm, nhất định chúng con làm cho người hại chết bác chịu báo ứng!”

      Doãn Lạc Phong nghiến răng nghiến lợi .

      Tô Bình nắm chặt quả đấm, gật đầu, “Đúng, nhất định phải giết chết bọn họ!”

      Doãn Lạc Phong gật đầu, “Bác trai, bác mất, hy vọng lớn nhất của bác ấy chính là nhìn thấy bác và Tô Khả bình an, nhất định bác phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

      Tô Bình gật đầu, nước mắt ông hỗn loạn, “Bác hiểu!”

      Lúc này Doãn Lạc Phong mới an tâm vào phòng bệnh của Tô Khả.

      *

      Tô Cẩm Niên gọi điện thoại trong vườn hoa của bệnh viện, vẻ mặt lạnh lùng.

      “Đúng, ngày mai ban bố toàn bộ ảnh chụp ra ngoài. Tôi mong muốn là tất cả các tạp chí lớn đều biết.”

      “Camera chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đó cần phải ghi hình và chụp ràng.”

      Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên ngồi bên nhìn những đứa chơi bóng da bên cạnh của bọn chúng là mấy người lớn chuyện trời mây.

      Nhìn nhìn, ánh mắt của từ từ đờ đẫn…..

      cũng muốn có ngày như vậy, đứng bên nhìn con của chơi đùa ầm ĩ.

      Nhưng mà muốn cho cơ hội rồi.

      *

      Tô Bình thấy Tô Cẩm Niên ngồi bên kia, sinh ngốc thở dài, ngồi bên cạnh .

      Tô Cẩm Niên nghiêng người phát .

      “Bố.”

      “Cẩm Niên.” Tô Bình thở dài.

      “Bố, bố .”

      “Tô Khả quyết định…..”

      “Bố, con ly hôn với ấy!” Tô Cẩm Niên vô cùng kiên quyết.

      Tô Bình thở dài, “Con là chàng trai tốt.”

      Tô Cẩm Niên lên tiếng.

      “Con qua ưu tú, những coi trọng con quá nhiêu…..”

      Tô Cẩm Niên rất nhanh liền phản ứng kịp, rốt cuộc bố vợ của muốn gì với , , “Bố, con bảo đảm, con cho mọi người lời giải thích!”

      “Cẩm Niên…..”


      “Bố, con chết cũng ly hôn với Khả Khả.” mặt Tô Cẩm Niên đầy chân thành, “Con biết lần này đều là vì con….con….”

      Tô Bình nhìn Cẩm Niên như vậy mềm lòng. Dù sao lần trước Tô Cẩm Niên mang theo va li của xuất ông nhìn ra. Xem ra là đứa này trở mặt với người trong nhà.

      Mới đầu ông cũng biết tại sao, nhưng kể từ hôm nay khi biết vợ ông bị người ta hại chết trong lòng ông mơ hồ ràng, chừng cũng có quan hệ với nhà của .

      người như thế, haizzz.

      Trừ thở dài ông vẫn thở dài.

      *

      Phòng bệnh của Tô Khả.

      Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, “ đồng ý em làm như vậy.” Lặng lẽ rời khỏi Cẩm Niên sao? Đây là muốn trốn tránh sao?

      Tô Khả nhíu mày.

      “Mặc dù ra rất vui khi thấy hai người ly hôn, nhưng em từng nghĩ tới đứa bé trong bụng em ?”

      Tô Khả lời nào.

      “Khả Khả, đứa bé cần bố, cần hoàn cảnh để khỏe mạnh lớn lên.”

      “…..”

      “Khả Khả, em suy nghĩ chút , mấy năm qua em cố gắng như vậy là vì cái gì? Rốt cuộc bây giờ đạt được lý tưởng của mình rồi, nhưng lại vứt như vậy, em cam tâm sao?”

      “…….”

      “Khả Khả, em vẫn ấy, phải sao?”

      Ngón tay Tô Khả khẽ động, “Em…… dậy nỗi nữa….”

      “Khả Khả, thể ‘giận chó đánh mèo’, ra trong lòng em cũng biết lần này cũng phải lỗi của ấy, phải sao.”

      “Như vậy…..Bây giờ em chuyện đó…..”

      “Tin tưởng Cẩm Niên, tin tưởng .” Doãn Lạc Phong chăm chú nhìn Tô Khả, “Chúng ta làm người hại đến em và bác bị báo ứng!”

      Trịnh Duyệt, Tần Phi, Hoàng Nghê Thường, ba người họ, ai cũng trốn thoát!

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn Doãn Lạc Phong, nhìn chân thành trong mắt , tâm tư hoảng hốt.

      Doãn Lạc Phong nhìn sâu vào mắt Tô Khả: “Khả Khả, em suy nghĩ cẩn thận lại .”

      Trong khí vọng lại thanh của , Tô Khả rơi vào trầm tư, Doãn Lạc Phong lặng lẽ rời .

      Sau khi rời , Tô Khả nhìn trần nhà, ai có thể cho biết bước kế tiếp nên làm như thế nào?

      Tô Khả lấy điện thoại di động tắt máy rất lâu ra, nhấn nút mở máy, rât nhanh, điện thoại di động sáng lên, màn hình bảo về, Tô Cẩm Niên mặc áo sơ mi trắng ngà, dựa vào cây đại thụ, tóc trước trán bay bay…..

      Tô Khả sờ Tô Cẩm Niên phía , lặng lẽ thầm: xin lỗi, em !
      Last edited by a moderator: 15/6/15
      Trâu, Thanh HằngMizuki thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 91: Gặp lại

      "Tô, Khả!" thanh nghiến răng nghiến lợi giống như là muốn hung hăng xé nát người khác, làm cho lính đặc chủng bên cạnh cực kỳ kinh sợ.

      Tô Khả nhìn người tới, miệng mở to, thể tin nhìn người đàn ông mặc quân phục ngụy trang màu xanh lá trước mắt, nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn dù phơi nắng quanh năm mà đen trở nên xanh mét, nhìn gương mặt bình tĩnh sóng gió của biến thành sát khí ngút trời.

      Ngay cả găng tay Tô Khả cũng quên tháo xuống, hoảng sợ đứng tại chỗ, bộ dáng biết phải làm sao, hoàn toàn mất tình trạng bỉ ổi vừa rồi.

      lính đặc chủng bị vẻ mặt như sấm đánh trúng của bác sĩ này rất hoảng sợ, nhìn và cấp của , chớp mắt mấy cái, hoàn toàn quên mất lúc này quần lót màu đỏ của còn chưa mặc người của .

      Tô Cẩm Niên thấy tình hình này cả khuôn mặt cũng hóa thành Bao công đen như than, "Tô, Khả!"

      Tay Tô Khả có chút run rẩy, năm năm rồi, năm năm rồi.

      Năm năm gặp , vẫn như thần tiên vậy, vẻ đẹp đầy ý nghĩa.

      Người đàn ông làm làm đau làm hận, ngay lúc này lại xuất trong tầm mắt, trong cuộc sống của lần nữa!

      Tim của loạn nhịp, tần số đập khống chế được, trong đầu óc trống rỗng.

      Trong đầu của chỉ còn lại: Trốn! Trốn! Trốn!

      Tô Khả lùi lại hai bước, đột nhiên xoay người, dồn sức mở cửa sổ phía sau ra, nhấc chân xông lên trước. Bởi vì buổi sáng giày của mắc kẹt trong nắp cống cứng rắn nên gót giày cao bị bẻ ngang, lúc này bước như bay nên rất nhanh nhảy lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn sắc mặt đen kịt của Tô Cẩm Niên chút rồi quay đầu lại nhảy xuống, sau khi an toàn rơi xuống đất co cẳng mà chạy.

      lính đặc chủng nhìn Thượng tá của tỏa ra khí lạnh, nhìn bác sĩ nữ chạy thấy bóng dáng đâu chậm chạp mở miệng, "Lão đại. . . . . ."

      Tô Cẩm Niên hít thở sâu nhiều lần mới khôi phục tâm tình kích động thôi của .

      Nghe cấp dưới của gọi , Tô Cẩm Niên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tay cấp dưới kéo quần lót, vẻ mặt xấu hổ.

      Mặt Tô Cẩm Niên rất đen: "Tô Khả, tốt, em rất tốt!"

      Sau đó, tiến lên nhìn xuống hồ sơ bệnh lý mà Tô Khả chỉnh lý tốt, khóe miệng khẽ nâng lên: "Khả Khả, chạy hòa thượng cũng chạy khỏi miếu." (ý gần giống với câu chạy trời khỏi nắng, là chị có tránh cũng vô ích thôi)

      gặp lại em buông nữa.

      Khả Khả, nhớ em, trở lại bên cạnh , được chứ?

      *

      Tô Khả chạy ra bệnh viện chuyện đầu tiên chính là vỗ vỗ lồng ngực của , thoát hiểm miệng hổ có phải hay ! Quá nguy hiểm.

      Lúc này, trái tim của đập bịch bịch, nhiều năm trôi qua như thế, cho rằng sớm buông xuống mọi thứ, nhưng lúc gặp lại cảm xúc vẫn lên xuống như cũ.

      Có lẽ là do sau cơn mưa nên trời quang, bầu trời xanh thẳm, mấy cái hố đường tích ít nước, phản chiếu những đám mây trắng tinh mềm mại cao như kẹo bông chầm chậm lay động bên phải của .

      Tô Khả cúi đầu xuống, vẻ mặt đau thương. Rất nhanh, lại tiếp tục trầm mặc.

      Cẩm Niên, xin lỗi.

      Cẩm Niên, em .

      Cẩm Niên, chúng ta, nhất định thể ở chung chỗ.

      Tô Khả nhìn trời, nước mắt chậm rãi rơi xuống, gió thổi hơi lạnh lướt qua gương mặt .

      Thời gian như trở lại năm năm trước, đau khổ, lúc hận . tùy ý cầm ít đồ, đứng dậy, rời khỏi bệnh viện...

      đường quốc lộ người đến người , cảnh tượng vội vã, đứng ở giữa nhưng lạc mất phương hướng.

      tới lui, ngày đó, mặt trời nóng rực bị ánh trăng đơn lạnh giá thay thế; tới lui, ánh sáng vàng óng bị đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ thay thế, vẫn chẳng có mục đích.

      Bụng của có hơi khó chịu, ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt. Người đường lui tới nhìn khóc nên có tiến lên hỏi dò giúp đỡ, cũng có loại nhìn kẻ ngốc mà nhìn . . . . . .

      nghiêng đầu, nhìn chiếc xe này gào rít qua rồi chiếc xe kia ồn ào tới. Nhìn lái xe trung niên biến thành ông già từ từ bước đến, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, mặc cho bọn họ qua lại ngớt bên cạnh của .

      Đến lúc trời dần dần yên tĩnh lại vẫn có chỗ để về, sao đầy trời cũng chiếu vào gương mặt đầy nước mắt của , vô cùng lạnh giá.

      Khi chiếc BMW màu trắng dừng ở bên cạnh của , Thẩm Đường xuống xe.

      nhìn , , “Tô Khả, Cẩm Niên tìm em.”

      khóc , “Thẩm Đường, cầu xin giúp em .”

      “………….”

      “Cầu xin dẫn em đến nơi mà ấy tìm được.”

      “………….”

      biết ‘giận chó đánh mèo’ với nhưng càng hận hơn chính là bản thân , cho nên, hận nhiều nhất chính là !

      Nếu như phải quấn lấy , nếu như phải kiên quyết muốn mang thai con của và sinh ra đứa này mẹ của cũng qua đời, mẹ của và bố có thể hạnh phúc mỹ mãn ở cùng nhau.

      Đây tất cả đều là lỗi của !

      Nếu như nghe lời mẹ sớm chút…..

      Chỉ là thời gian quay lại.

      Mặc dù từng muốn Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường, Tần Phi trả giá lớn, nhưng mà là người quyền thế sao có thể đánh bại đám người họ. chỉ còn bố, ngộ nhỡ lần nữa…. đánh cược nổi.

      Huống chi Tần Phi còn là mẹ Cẩm Niên, ơn sinh thành lớn như trời, nếu quả để Cẩm Niên xuống tay với mẹ và Cẩm Niên nên đâu đây?

      Cho nên, chỉ có thể rời khỏi , mang theo con rời khỏi !

      Thời gian năm lại năm trôi qua, cuộc sống cũng trôi qua như vậy, bình bình đạm đạm, cugx có gì tốt. Mặc dù có lúc đáy lòng hoài niệm chút, nhưng cũng chỉ là hoài niệm mà thôi. (bình bình đạm đạm: bình thường đơn giản)

      Bởi vì từ đáy lòng có người quan trọng hơn cần bảo vệ.

      Cẩm Niên, em từng nhìn thấy câu : giúp nhau lúc hoạn nạn bằng ‘cá quay về nước, quên chuyện bờ’. Khi đó, em từng nghĩ là giữa những người có tình còn có chuyện hiểm hóc gì thể vượt qua, cần gì chia ly rồi hai người ở hai nơi tương tư nhau. Nhưng mà chỉ khi bản thân lâm vào hoàn cảnh đó mới biết được như vậy là tốt nhất cho chúng ta. (cá quay về nước, quên chuyện bờ: ai quay về hoàn cảnh của người ấy, cần nhung nhớ những thứ vốn thuộc về mình)

      Tô Khả nhìn trời xanh thẳm, nhìn từng đám mây bay qua, nước mắt trượt xuống.

      Điện thoại di động vẫn còn ở người của , lúc này thanh ‘tút tút…….” lại truyền đến.

      “Nữ nhân, trễ thế này, sao còn chưa về nhà!” giọng nho non nớt truyền tới tai Tô Khả.

      Lòng của Tô Khả mềm mại, “Ha ha, gặp soái ca, lại ‘thất lễ’ rồi, con chờ mẹ nhé, mẹ lập tức về nấu cơm cho con ăn.” (thất lễ ở đây ý chỉ chị lại về trễ)

      , con phải thùng cơm!” Tiểu Bao Tử vô cùng buồn bực , ràng là bé quan tâm có được , tại sao mỗi lần đều có thể kéo tới phương diện ăn cơm vậy?

      “Ờ, Nhị Tô nhà mẹ phải thùng cơm. Nào, hôn cái, mẹ lập tức về nhà.”

      “Xía xía _________”

      Tô Khả nhìn di động, buồn bực. Lại bị thằng nhóc này cúp điện thoại, tính tình kiêu ngạo này từ đâu tới? Hừ! cần phải , nhất định là từ bố của bé rồi!

      Tô Khả lộc cộc chạy đến trạm xe buýt, sờ sờ túi quần của nước mắt đầy mặt: thẻ xe buýt và ví tiền của đều ở đây. Làm sao đây, ngay cả hai đồng cắc người cũng có, sao về đây?

      Vô cùng phiền muộn, Tô Khả hận thể đạp đổ thùng rác bên cạnh trạm xe, nhưng lại còn cách nào khác. Mắt thấy xe buýt gần tới, Tô Khả chỉ có thể ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi xin người khác.

      Đúng lúc, cặp tình nhân sinh viên đại học ngồi ghế gài đợi xe, Tô Khả lên phía trước, “Hì, bạn học ______”

      Hai người kia dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Khả, cảm thấy phải cảnh giác.

      Vẻ mặt Tô Khả đầy nước mắt: bộ dạng tôi giống kẻ lừa đảo sao? Có cần phải cảnh giác như vậy ? Huống chi các người lại có hai người!

      “Có chuyện gì?” cho cùng lá gan nam sinh lớn hơn chút nên hỏi Tô Khả.

      Tô Khả cười gượng cái, vô cùng xấu hổ, “Tôi mang ví tiền ___________”

      Nữ sinh kia lập tức nghe ra chút cách thức, với Tô Khả: “ ngại, chúng tôi cũng còn tiền.”

      Tô Khả tức giận, nghĩ lại người ta và quen biết, tại kẻ lừa đảo lại nhiều như vậy nên cần phải giúp . Vì vậy, da mặt lại dày lên, nhìn cụ ông mặc đồ vô cùng giản dị bên cạnh, “Ông à, ông có thể cho tôi hai đồng tiền ? Tôi quên cầm ví tiền nên khoog có phí về nhà.”

      “Hả? cái gì?” Cụ ông gào to với Tô Khả.

      Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt, nâng cao giọng tiếp tục lặp lại lần nữa: “Ông à, ông có thể cho tôi hai đồng tiền ? Tôi quên cầm ví tiền nên có phí về nhà.”

      “Hả? cái gì?”

      Tô Khả rơi nước mắt, hiongj càng cao hơ, gào to: “Ông à, ông có thể cho tôi hai đồng tiền ? Tôi quên cầm ví tiền nên có phí về nhà. Ông có thể cho tôi hai đồng tiền ?”

      “Hả? cái gì?”

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Tô Khả và ông cụ, cũng ít người chỉ trỏ, Tô Khả hận thể đào lỗ tự vùi xuống.

      Chẳng lẽ có hai đồng tiền hùng được sao! (chắc ý muốn là chị có hai đồng mượn được ấy)

      Cuối cùng ông cụ cũng nghe lời của Tô Khả, dùng ánh mắt vô cùng xem thường nhìn Tô Khả, “ trẻ tuổi, sao cố gắng tự kiếm tiền tốt mà ngược lại đến xin tiền đây? là quá mất mặt! Còn hỏi xin tiền ông cụ như tôi đây, tổn thọ quá!”

      Tô Khả: “……………”

      Lời của ông cụ vừa gào lên ánh mắt những người đó nhìn Tô Khả càng thêm khinh bỉ, nhất là cặp tình nhân sinh viên đại học nhịn được , “Chậc chậc, bây giờ là người ta càng ngày càng biết xấu hổ, vì hai đồng tiền mà cần tự ái…. Xem ta giày kìa, chậc chậc….. ba lạp ba lạp.”

      Tô Khả nhìn trời, quả nhiên hôm nay vận số đủ tệ đấy!

      Buổi sáng đập hư giày, còn gặp cha Lão viện trưởng lừa bịp kia, sập tối gặp Tô Cẩm Niên năm năm cũng tránh kịp, bây giờ lại xuất tình trạng như vậy….

      là quá mất thể diện.

      Đúng lúc này chiếc BMW màu trắng chậm rãi dừng ở phía trước, hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt tinh tế của Thẩm Đường, “Khả Khả, sao em còn chưa về nhà?”

      Tô Khả ỉu xìu, “ tới vừa đúng lúc, mau đưa em về nhà, Nhị Tô chờ em ở nhà.”

      “Vậy em mau lên xe.”

      Tô Khả chạy tới, mở cửa, ngồi vào xe BMW.

      Đám người chờ xe buýt bên cạnh nhịn được đựa mắt nhìn nhau.

      “Đó là xe BMW sao?”

      “Đúng vậy, BMW đó.”

      “Đầu năm nay còn có kẻ lừa gạt BMW nữa à.”

      “……………..”

      xe BMW….

      “Thứ bảy này muốn đâu chơi?” Thẩm Đường nhìn Tô Khả.

      Tô Khả nhíu mày, “Cẩm Niên tìm được em rồi.”

      Thẩm Đường sờ sờ cằm, “Có muốn tránh hay ?”

      Tô Khả gật đầu, “Nhị Tô cũng đến tuổi rồi, bé cũng sớm làm phẫu thuật được rồi, em định dẫn nó khám bệnh trước.”

      Thẩm Đường gật đầu, “Cũng tốt, ra nước ngoài tránh gió trước .”
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Trâu, Thanh HằngMizuki thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 92 : Hai mẹ con đáng

      Tô Khả ngồi xe Thẩm đường về đến nhà, thấy bóng dáng Tiểu Bao Tử ở phòng khách đoán biết lúc này nhất định Tiểu Bao Tử ở nhà bếp. Đẩy cửa nhà bếp ra, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bao Tử đeo khăn quàng cổ , hai cái chân kê lên ghế nhìn cái nồi gì đó.

      Hốc mắt Tô Khả có chút ướt, trong lòng lại rất đau, "Nhị Tô, sao con lại chạy đến nhà bếp, phải mẹ rất nhiều lần là cho con vào bếp sao!"

      Tiểu Bao Tử xoay đầu qua, giọng vô cùng non nớt, "Con cũng chỉ bật lửa thôi, mẹ hoảng sợ gì, rất giống mẹ rồi."

      Món ăn đó là sườn heo nấu với củ cải, buổi sáng lúc ra ngoài Tô Khả chuẩn bị xong, chỉ đợi buổi tối vừa về tới nhà để lên bếp gas nấu chút.

      làm như vậy hoàn toàn là vì phòng ngừa buổi tối về trễ, luống cuống tay chân làm lỡ thời gian ăn cơm của con trai . Mà Tiểu Bao Tử của , có lẽ nhìn các động tác nấu ăn của nên thường giúp bật lửa, tắt lửa.

      Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, từng dạy rất nhiều lần là như vậy rất nguy hiểm, nhưng mỗi lần đều bị bé dùng ánh mắt xem thường lành lạnh trừng lại: " , mẹ cần cho rằng con ngốc có được hay ." (rồi giống bố y hệt từ cái ánh mắt luôn rồi nè)

      muốn đánh bé trận tơi bời, nhưng mà nhìn thân thể bé của con, nhìn bộ dáng quá giống Cẩm Niên hoàn toàn có thể xuống tay, cũng xuống tay được. Trong lúc bị vây giữa mâu thuẫn chỉ có thể nhanh chóng chạy về nhà. Bất đắc dĩ, hôm nay lại trễ nữa.

      Tô Khả ôm Tiểu Bao Tử qua, cơ thể nhắn mềm mại có mùi sữa nhàn nhạt làm cho Tô Khả mềm lòng, buồn bực dựa đầu vào người bé, "Được rồi Nhị Tô, canh xương củ cải đơn giản, nhưng lửa nguy hiểm. Nếu như con nghe lời mẹ để ý con."

      Tiểu Bao Tử rụt rè giắt người của Tô Khả, tựa vào cổ của Tô Khả, " à, con biết rồi."

      Tô Khả thở dài, ôm bảo bối quay lại phòng khách, "Con xem hoạt hình trước nhé, mẹ nấu cơm."

      Tiểu Bao Tử bĩu môi, " lòng là hoạt hình của nước mình có trí tuệ kém quá, đó là cho đứa trẻ ba tuổi xem, con muốn xem đâu."

      Tô Khả biết phải gì, được rồi, nấu cơm trước.

      Rất nhanh, ba món ăn món canh xuất , bát cá trích chưng, hành lá cắt xanh mơn mởn ở mặt , bát đậu hũ khô xào cần tây, dĩa trứng chiên cà chua, canh là canh sườn heo củ cải, toàn bộ đều vô cùng dinh dưỡng.

      Tiểu Bao Tử kén ăn, cũng giống mấy đứa trẻ bốn năm tuổi, ăn cơm người lớn còn phải cho ăn, có đôi khi nhảy vòng vòng lên xuống, rất yên.

      Rất nhanh, Tiểu Bao Tử ăn hết cơm, " à, con ăn xong rồi." Giọng vẫn giòn giã, con ngươi đen như mực lại nhìn chằm chằm Tô Khả suốt.

      Tô Khả để chén xuống, lấy khăn tay xoa khuôn mặt nhắn của bé, "Vậy đến ghế sa lon ngồi , mẹ thu dọn xong dẫn con vòng vòng."

      Tiểu Bao Tử gật đầu, khéo léo trèo lên ghế sa lon, sau đó lật xem bộ sách Tô Khả mang về từ hiệu sách cho bé. sai, là bộ sách, cái loại truyện viết bằng chữ cái. Đừng nhìn Tiểu Bao Tử tuổi, biết ít chữ Hán rồi.

      Tô Khả ăn cơm xong rất nhanh, dọn dẹp ổn thỏa, từ phòng bếp ra nhìn thấy bộ dáng ngồi cúi đầu chăm chú nhìn cuốn truyện ở đó của Tiểu Bao Tử.

      Bé yên tĩnh nghiêng mặt qua, cực kỳ giống Tô Cẩm Niên.

      nhịn được, Tô Khả lại nhớ tình hình gặp Tô Cẩm Niên ở trong bệnh viện ban ngày.

      Năm năm trước, lúc vừa rời khỏi Tô Cẩm Niên, đầu óc hỗn loạn, cả ngày vô tri vô giác. Rất lâu, đợi đến khi lòng của dần dần ổn định, giống như lục bình nữa mới nhớ tới việc cũng lấy được bằng tốt nghiệp đại học X nữa. (vô tri vô giác: có phản ứng với bên ngoài)

      Lại , năm đó lúc Tô Khả rời nên cũng biết sau khi lãnh đạo trường học biết rút xử phạt đối với , hơn nữa cũng xin lỗi, nhưng bởi vì mẹ qua đời nên trốn rất xa, suy nghĩ xuấ phát từ trạng thái vô tri vô giác, cho tới rất lâu sau đó mới thấy giật mình, hình như chưa tốt nghiệp đại học, nhưng lúc đó cũng muộn.

      Hơn nữa cũng cảm thấy thích hợp chạy về đại học X nữa, dù sao trở về như vậy khẳng định là tự chui đầu vào lưới.

      Sau khi Tiểu Bao Tử ra đời gọi điện thoại cho bố lần, nhưng nội dung cuộc điện thoại là cháu ngoại của ông ra đời, rất tốt, để cho ông đừng suy nghĩ, an tâm.

      Dĩ nhiên là bố của kích động tới nước mắt rơi đầy mặt, luôn miệng : “Được được được.” Sau đó lại cùng ‘thao thao bất tuyệt’, mọi thứ đều nâng Tô Cẩm Niên lên. Còn cái gì mà có thể trở về rồi, nên phụ lòng Cẩm Niên….., ra đó cũng phải lỗi của Cẩm Niên, những người hại chết mẹ cũng nhận được trừng phạt.

      Nhưng ra cũng phải vì những người đó, phải sao?

      rời khỏi ta bởi vì phải trừng phạt mình.

      thừa nhận, lần này, yếu đuối rồi.

      Cho nên rất nhanh gởi giấy thoả thuận ly hôn. Mặc cho tự do cưới vợ, mặc dù lòng của vô cùng đau đớn. Cũng may khuôn mặt nhắn trắng nõn nà của Tiểu Bao Tử có thể an ủi .

      , mẹ đừng nhìn con nữa.” Tiểu Bao Tử buông cuốn truyện trong tay, “Mỗi lần đều có bộ dáng như muốn nuốt con vào bụng vậy, dáng dấp của con giống người phụ tình kia vậy sao?”

      Tô Khả cảm giác sấm sét đầy trời bổ tới vậy, sấm làm ‘ngoại tô lý nộn’, ngon miệng thôi. (ngoại tô lý nộn: Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại.)

      “Con….. rốt cuộc con học được cái từ ‘người phụ tình’ này ở đâu thế hả?”

      Tiểu Bao Tử bĩu môi, “Cái từ này còn phải học sao? Ngoài đường đầy ra đó á.”

      Tô Khả biết gì, lên trước bưng lấy đầu Tiểu Bao Tử, hôn xoạch mấy cái, “Bố con phải người phụ tình.”

      Tiểu Bao Tử xụ mặt lời nào.

      Tô Khả đứng lên, “ nào, hai mẹ con chúng ta vòng vòng.”

      Tiểu Bao Tử dắt tay Tô Khả, Tô Khả cảm thấy ấm áp.

      , còn ngây ra đó làm gì.”

      Tô Khả “ờ, ờ” hai cái, cầm chút tiền lẻ liền ra ngoài.

      Nhà Tô Khả ở đứng tên Thẩm Đường cho nên cần tiền thuê.

      Trong này có chuyện thú vị nho :

      Vốn là và Thẩm Đường cũng là quen biết, chỉ là thông qua bạn bè nên biết thôi. Cho nên Tô Khả cảm thấy nếu ở nhà của Thẩm Đường đương nhiên là muốn gửi chút tiền thuê, nhưng Thẩm Đường cứ lấy. cũng cố chấp, nhét vào trong xe Thẩm Đường mấy lần, nhưng khẳng định ngày hôm sau có thể nhìn thấy số gạo cùng giá trị. _________

      Sau cùng có lần Tô Khả cầm tiền đưa cho Thẩm Đường, Thẩm Đường bốc lửa lớn, trực tiếp lái xe đến ngân hàng khiêng bao tải đến nhà , vừa mở ra, tất cả đều là tiền mệnh giá lớn trăm đồng buộc ngay ngắn chỉnh tề.

      Tô Khả thấy sấm trời cuồn cuộn, trong nháy mắt, cũng được, từ đó cũng chuyện tiền bạc với Thẩm Đường nữa.

      Kết quả là, nàh này trở thành chỗ ở miễn phí của và Tiểu Bao Tử. Thẩm Đường cũng mang đến ít tin tức của bố , dĩ nhiên, có lúc cũng nhàn nhạt câu về Cẩm Niên hoặc là tin tức của Lạc Phong. Tô Khả chỉ nghe mà lời nào. Thẩm Đường cũng cứ tiếp tục những tin tức ‘ quan trọng’ cho biết.

      Qua qua lại lại cũng trôi qua mấy năm rồi.

      Bởi vì vừa mới mưa nên đất vẫn ướt sũng, bãi cỏ cũng dính đầy nước mưa, nhưng mà lúc này mấy cọng cỏ làm người ta có cảm giác đó là màu xanh biếc tươi mới, vô cùng ‘vui lòng đẹp mắt’

      Trong khí có mùi tanh bùn đất nhưng gây trở ngại lòng của Tô Khả và Tiểu Bao Tử dạo.

      Khi Tô Khả và Tiểu Bao Tử tới khu công viên Tô Khả và Tiểu Bao Tử đứng bên sân trò chơi trẻ em bên này nhìn rất nhiều đứa trẻ chạy tới chạy lui phía trước, chơi đùa cười to.

      Tô Khả cúi đầu lại nhìn thấy Tiểu Bao Tử mím môi lời nào. Ánh mắt đen láy của bé toả sáng, miệng cũng mím chặt lại, Tô Khả nhìn mà đau lòng thôi.

      Tô Khả biết, ngày thường con trai bé bỏng kiêu ngạo nên thích nhiều, lúc này chắc chắn hâm mộ thôi.

      Lòng của Tô Khả khẽ đau, đây đều là lỗi cảu , nếu như lúc mang thai có thể thanh thản ổn định mà chăm sóc con tốt bảo bảo của cũng cần giống như bây giờ, mỗi lần đều chỉ có thể yên tĩnh mà đứng ở bên nhìn các bạn chơi đùa.

      Vốn là, bé cũng có thể thoăn thoắt……

      Đều là lỗi của ……

      khó chịu.

      Đột nhiên, cảm giác tay lung lay trận, lấy lại tinh thần, ra là Bảo Bảo của lắc lắc .

      Tô Khả nghi hoặc.

      Tiểu Bao Tử : “ , đứng ngốc ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ mẹ vẫn là đứa trẻ sao, còn định cùng bọn chúng chơi trốn tìm à…..”

      Tô Khả: “………….”

      ra biết Tiểu Bao Tử của thay đổi cách an ủi , nhưng mà vẫn đau lòng.

      Tô Khả ngồi xổm người xuống, với Tiểu Bao Tử “Tô Tô à, để mẹ ôm có được ?”

      Tiểu Bao Tử nhíu mày liếc nhìn Tô Khả, sau đó thấy vẻ mặt của Tô Khả khoé miệng hơi nhếch lên, cực kỳ giống Tô Cẩm Niên. Dang hai cánh tay, “ à, mẹ thành tâm thành ý muốn ôm con cái con cố gắng làm tròn mộng của mẹ. Nhưng mà mẹ đừng lộ ra vẻ mặt như thế.”

      Tô Khả cười híp mắt ôm lấy Tiểu Bao Tử, “Ai ui, hơi nặng chút rồi, tệ tệ nhe.” xong vỗ vỗ cái mông Tiểu Bao Tử, trong lòng ấm áp.

      Tô Khả bồng Tiểu Bao Tử đong đưa đường đến siêu thị ngoài tiểu khu. Trong siêu thị có nhiều người, dù sao cũng phải là cửa hàng lớn, khách hàng và nhân viên bán hàng đều là người ở tiểu khu, mọi người đều biết nhau.

      Sau khi nhân viên thu ngân thấy Tô Khả và Tiểu Bao Tử vào khoé miệng cũng toét ra rồi, “Ơ, Khả Khả dạo với Tiểu Soái ca tới đó à?”

      Tô Khả gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Ai nha, Tô Tô lại xinh ra ít đấy.” Nhân viên thu ngân này muốn chạy khỏi vị trí của ấy rồi sau đó véo vào gò má cảu Tiểu Bao Tử.

      Tô Khả gật đầu, trong lòng tự hào: đó là đương nhiên, cũng thể nghĩ xem là ai sanh.

      Khuôn mặt nhắn cảu Tiểu Bao Tử khẽ mỉm cười với nhân viên thu ngân, coi như là chào hỏi, sau đó với Tô Khả: “Mẹ, thả con xuống.”

      Cũng chỉ trước mặt người khác Tiểu Bao Tử mới có thể gọi tiếng mẹ.

      Tô Khả bày tỏ biết gì.

      “Chúng tôi vào trước đây.” Tô Khả cũng gật đầu với nhân viên thu ngân cái, sau đó vào siêu thị dạo.

      Siêu thị chưa nhập hàng mới, mọi thứ cũng giống giống như trước, Tô Khả cân vài quả táo, mua sữa tươi và ít quà vặt, Tiểu Bao Tử thích thứ gì nên chỉ ngoan ngoãn theo bên cạnh Tô Khả.

      Bên cạnh có đôi mẹ con, con trai cũng khác Tiểu Bao Tử nhiều lắm, vẫn đứng ở quầy thạch trái cây, cố chấp muốn ăn thạch trái cây, nằm mặt đất . Còn người mẹ lại muốn cho bé ăn thạch trái cây, vì vậy, cậu bé oà khóc và người mẹ mắng, hồi lâu, người mẹ thoả hiệp, đứa bé cầm thạch trái cây cười rộ lên, tới….

      Tô Khả xem xong màn này ỉu xìu, lại nhìn con trai của , hỏi: “Nhị Tô, con muốn ăn gì hay sao?”

      Tiểu Bao Tử liếc mắt, “Mẹ cho rằng con kiêng ăn giống như mẹ sao?”

      Tô Khả: “……………”
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Thanh HằngMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :