1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sam_map

      Sam_map Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      29
      rồi xong bạn nữ chính, chắc đập vào nam chính roi :)))

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Phong thái tự luyến

      Đũng quần —— Đũng quần ——

      Trong đầu Tô Khả bắt đầu uốn éo suy nghĩ, tay cầm gùi hoa, tay tung hoa, trong miệng vui mừng hát "Hallelujah —— Kẹp chặt đũng quần —— Hallelujah —— Kẹp chặt đũng quần ——"

      Muốn chết có được hay !

      Ý thức được việc trước mặt nhiều người như vậy mình lại hôn đũng quần đàn ông, Tô Khả có thể gọi là vô cùng đau đớn, gọi là hối hận kịp. Trọng yếu nhất, mới vừa rồi miệng của còn đụng phải đống mềm nhũn a, đống ——

      Lệ rơi, 100% là *Tiểu đệ*! Nụ hôn đầu của cư nhiên lại hiến tặng cho *tiểu đệ*!

      Tô Khả vô lực rồi, cảm thấy nên nhìn chủ nhân của *tiểu đệ* kia chút, nếu như là tên đàn ông quá xấu xí, mình nên đập đầu vào tường mà chết .

      Trong lúc bất chợt, ánh sáng thoáng qua! Kêu lốp bốp như tia chớp, lúc này Tô Khả mới nhớ lại rằng mình tới nơi này là để nhìn Hoa sen, cách khác, nơi này chỉ có người đàn ông, cách khác ——

      *Tiểu đệ* này là của Hoa sen trắng đấy!

      Trong lòng Tô Khả kích động.

      Hoa sen trắng a Hoa sen trắng, là muốn nhúng chàm Hoa sen trắng a!

      Nếu hôn thêm cái có lỗi với người có nhân phẩm ngỗ nghịch như , trong lòng Tô Khả bỉ ổi nhộn nhạo cười, sau đó tính tiếp tục cúi đầu hôn thêm cái. . . . . .

      Chỉ là còn chưa kịp cúi đầu, da đầu của liền cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu lên, thấy Hoa sen trắng mặt mày xanh lét, tay của níu lấy cái đuôi ngựa của , khiến cho vừa định hạ thấp đầu xuống tiếp tục hôn *tiểu đệ* của đầu bị treo lơ lửng ở trung.

      Đáy mắt là lửa giận bừng bừng, đôi môi tái nhợt mím lại chặt, dường như cố gắng khắc chế cơn tức giận ngập trời của mình.

      Tô Khả nhếch môi cười: "Hắc hắc, hắc hắc" mấy tiếng, trong nháy mắt mọi người xung quanh sờ sờ cánh tay của mình, Ông trời a, sao lại lạnh như vậy.

      Mà đóa Hoa sen trắng cứ mắt lạnh như vậy mà nhìn Tô Khả, lạnh lẽo khạc ra hai chữ, "Đứng lên!"

      buông đuôi ngựa của ra, ánh sáng lạnh lẽo vẫn càn quét về phía , làm cho Tô Khả rùng mình cái.

      Tô Khả tiếp tục nhếch môi cười khúc khích, cái gọi là đưa tay đánh người có khuôn mặt tươi cười nha, cũng phải là cố ý (mặc dù nội tâm của cảm thấy chuyện ngoài ý muốn này là quá mức tốt đẹp, còn muốn lần nữa ), thế nhưng, đóa Hoa sen trắng cũng nên hẹp hòi như vậy chứ.

      "Huấn luyện viên Tô, sao chứ?" Những người đẹp xung quanh trong nháy mắt tính tới kéo đóa Hoa sen trắng . Dĩ nhiên cũng có nhìn Tô Khả thuận mắt, dù sao cũng nằm ở đùi của Hoa sen trắng thời gian quá dài, vì vậy, đột nhiên xúm lại túm quần áo Tô Khả, đột ngột lôi dậy.

      Những bạn nữ này, bình thường yếu ớt như xương, hai tay trói gà chặt, ở máy đun nước bên cạnh ký túc xá, ba người hợp lực đặt lên thùng nước cũng mất nửa ngày, hôm nay cư nhiên hung hãn kéo Tô Khả có cân nặng hơn thùng nước gấp năm lần lên, quá thần kỳ.

      Tô Khả tức giận xoay người sang chỗ khác. Trong nội tâm gầm thét: Ai, ai đáng ghét như vậy, để cho nán lại đùi Hoa sen trắng thêm chốc lát!

      Chỉ là, đợi đến khi quay đầu, những người túm lên đó sớm vây quanh Hoa sen trắng, dung nhập vào đội ngũ quần chúng, căn bản là tìm được.

      Chỉ là mặc dù trong lòng Tô Khả tức giận, nhưng mà đối với họ của Hoa sen trắng, Tô Khả nghe được, như vậy, tên đầy đủ của Hoa sen, biết.

      Hắc, cũng họ Tô, ra là người nhà a.

      Tô Khả bỉ ổi cười hớn hở.

      Sau khi Tô Khả bị người kéo lên, đám nữ sinh kia vô cùng kích động muốn tới chèo kéo đóa hoa sen, các cũng muốn ăn đậu hũ Hoa sen trắng, nhưng còn chưa tiếp xúc được tới thân thể Hoa sen trắng, cái còi trong tay huấn luyện viên bên kia thổi lên, Hoa sen trắng cũng đứng dậy, sau đó mang bộ mặt sa sầm nhìn họ, "Thời gian nghỉ ngơi hết, về hàng ngũ !"

      Đám người kia lưu luyến chạy về hàng của mình, mà Tô Khả vẫn còn ở lại nhìn Đóa hoa sen trắng, "Ha ha, ra là họ Tô, tôi cũng họ Tô, năm trăm năm trước chúng ta là người nhà!"

      Đóa Hoa sen trắng lạnh lẽo nhìn Tô Khả, đáy mắt hoàn toàn là lạnh lẽo, "Còn về hàng, tôi phạt chạy!"

      Tô Khả thấy hình như phải đùa chơi, vì vậy lệ rơi trở lại hàng ngũ của mình.

      Đợi đến khi về chỗ, nữ sinh đứng bên cạnh nhìn Tô Khả : "Tô Khả, lợi hại, can đảm nhào tới Huấn luyện viên Tô, Đại đội trưởng trong truyền thuyết!"

      Tô Khả nháy mắt mấy cái, vẻ mặt hiểu nhìn nữ sinh kia, " ta là đại đội trưởng? Hắc, tuổi như vậy mà là Đại đội trưởng a!" Nếu nhớ lầm, hình như ta chỉ là sinh viên năm thứ tư thôi.

      Nữ sinh kia nhìn Tô Khả vô cùng xem thường, " có bị choáng váng hay , Đây là hình mẫu đấy! Hiểu ? xem, bên chúng ta tổng cộng chia thành ba tổ lớn, lại , ba tổ đứng thành hàng, ba hàng hợp lại với nhau, được kêu là đại đội, ta chính là đại đội trưởng, mà huấn luyện viên của chúng ta, gọi trung đội trưởng."

      Tô Khả quýnh rồi, huấn luyện huấn luyện chứ, còn làm ngổn ngang ra đống lớn gì đó như vậy, khiến đại não lăn lộn tứ tung.

      Nữ sinh kia nhìn Tô Khả vẫn có phản ứng, cho rằng hiểu, tiếp tục , "Chớ xem thường người Đại đội trưởng này, ta có thể chuyện trực tiếp với quan lớn trong quân đội đấy."

      Tô Khả "Nha" tiếng, người đàn ông xem trọng lại là "Ống loa" a (Người chỉ biết theo người khác), thể nào, nghề nghiệp như vậy rối rắm lòng người. . . . . .

      Nữ sinh kia tiếp tục , "Vẻ mặt của như thế là sao! Tôi cho biết, quan lớn trong quân đội đối với ta cũng rất tôn kính! Có thể thấy được năng lực mạnh mẽ của ta. Ai nha, chưa bao giờ thấy qua người đàn ông đẹp như vậy a, ngờ các trong quân đội mà cũng có người có dáng dấp đẹp mắt như vậy." Nữ sinh kia vừa xong lời cuối cùng, trong ánh mắt ra vô số hình trái tim rồi.

      "Hai người kia, bàn luận xôn xao cái gì ! Bước ra khỏi hàng, chạy dọc theo bãi tập ba vòng." thanh của tên đại ngốc đột nhiên xuất ở trong lỗ tai của Tô Khả.

      Tô Khả túng quẫn, ngẩng đầu nhìn tên đại ngốc, chỉ thấy vẻ mặt ta rất nghiêm túc, hoàn toàn còn vẻ mặt ôn hòa như ngày hôm qua và lúc vừa nãy, nghĩ đến mình hình như tránh khỏi bị trừng phạt, trong lòng khỏi kêu rên tiếng.

      Nữ sinh kia, u oán liếc mắt nhìn Tô Khả, ý là, đều do , làm liên lụy tới tôi, chính mới vừa mất mặt coi như xong, tại còn làm tôi mất mặt. . . . . .

      Tô Khả: ". . . . . ."

      "Còn lèo nhèo cái gì, nhanh chạy ba vòng , nếu cho ăn cơm trưa!"

      "Dạ, huấn luyện viên." Nữ sinh kia chào theo nghi thức quân đội, hai tay nắm thành quyền đặt ở bên hông chạy chầm chậm ra khỏi đội ngữ, hướng về bãi tập.

      Tô Khả cảm nhận được này tư thế này rất áp chế, vì vậy mình trực tiếp chạy ra khỏi hàng, tính chạy phạt, chỉ có điều còn chưa chạy được năm thước, thanh của tên đại ngốc lại lần nữa vang lên, "Quay trở lại cho tôi!"

      Tô Khả lập tức đứng lại, cho là ta thay đổi chủ ý phạt mình chạy, kết quả, tên đại ngốc , "Tôi vừa mới , cứ như thế bước ra khỏi hàng hay sao?"

      Tô Khả muốn khóc! muốn đạp cho tên ngốc huấn luyện viên quỳ xuống quá!

      Vì vậy, đợi đến khi lặp lại hết những động tác mà nữ sinh vừa rồi làm, lệ rơi đầy mặt chạy về bãi tập. Mới chạy được khoảng mười mét, phát đóa Hoa sen trắng ngồi ở nơi râm mát cách đó xa nhìn nhóm người của bọn họ huấn luyện.

      Khi thấy Tô Khả, chán ghét nơi đáy mắt chợt lóe lên.

      Mà khi Tô Khả nhìn thấy , ánh mắt lại tự chủ nhìn về nơi đũng quần mới vừa bị cắn qua.

      nhìn theo ánh mắt của Tô Khả, đến khi nhìn thấy ánh mắt của chiếu đúng vào đũng quần của mình vẻ mặt vốn lạnh lẽo giờ phút này xanh mét mảnh, sau đó ngẩng đầu lên hung hăng nhìn lướt qua Tô Khả.

      Tô Khả nhìn nhếch miệng cười tiếng, Hoa sen trắng, lần sau cũng dừng lại đơn giản như vậy đâu, sau đó vui sướng chạy về phía bãi tập, cái miệng nhắn hừ : "Đũng quần trắng trắng là tình của ta . . . . . Tiểu đệ mềm nhũn dưới chân như cây mọc . . . . . Tiết tấu nào là tốt nhất, lúc lắc ….đung đưa. . . . . . Giọng ca nào là vui vẻ nhất. . . . . ."
      Mizuki thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, huấn luyện mình

      Chạy vòng rồi lại vòng, Tô Khả thở ra hơi rồi, ngực phát ra những tiếng thình thịch đau, mà nữ sinh chạy trước , biết có phải ta đánh tiết gà (nghĩa là hăng máu, hưng phấn quá mức) hay , vừa nghe mệnh lệnh xong nhanh chóng chạy , mới đó vượt qua vòng.

      Khi nữ sinh kia trở về hàng rồi Tô Khả vẫn còn phải chạy tiếp thêm vòng nữa, liền nhịn được muốn té ngã, nằm ngay đơ dưới đất. Haizz, quả nhiên, hôn đũng quần của Hoa sen trắng lại phải trả giá lớn như vậy! TAT

      Quả nhiên, ghét nhất là Huấn luyện quân ! Trời nắng như thiêu như đốt, bị "Phạt đứng" còn chưa tính, vậy mà vào giờ phút này còn phạt phải chạy nữa. . . . . .

      cơn gió mát thổi qua, lòng cảm thấy thực là mát lạnh, thực là thoải mái nha.

      Sau khi Tô Khả chạy xong, cặp chân của nhũn còn hơi sức rồi, đợi đến khi trở lại đội ngũ, mới phát là nghỉ ngơi xong, vòng mới lại bắt đầu. Nước mắt rơi, chạy lâu sao? TAT

      Chỉ là như vậy cũng tốt, cần chịu “Phạt đứng” rồi. Vì vậy, Tô Khả vỗ vỗ ngực của mình tới nơi lấy nước uống, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, uống chút nước, cái tên đại ngốc kia lại gọi đến, sau đó với Tô Khả: "Vừa nãy tôi dạy cho các bạn cùng lớp của ít cách đứng trong quân đội, mà còn chưa có học, nên tôi đến đây để dạy cho ."

      Tô Khả xoay người lại, hai con mắt long lanh nước nhìn chằm chằm tên đại ngốc kia, "Huấn luyện viên ——"

      Giọng kia mềm mại đáng , làm cho tên đại ngốc thiếu chút nữa run lên. Tên đại ngốc "Khụ khụ" hai tiếng, nhằm che giấu bối rối của mình, có trời mới biết mặt của ta tại nóng bừng, nếu như phải do có nước da ngăm đen, khẳng định bị người ta nhìn ra.

      Sau đó, tên đại ngốc làm bộ dạng như có kiên nhẫn phất tay về phía : “Tranh thủ thời gian mà uống nước , uống nước xong tới đây làm ‘huấn luyện đặc biệt’."

      Sao mà Tô Khả có loại xúc động đặc biệt nên rất muốn chửi thề, phủi phủi, có lầm hay đây, vị huấn luyện này còn muốn dạy dỗ như thế ư! Chưa nghe có vượt qua kỳ huấn luyện này, huấn luyện viên còn có thể cho "Học bù" đó, có phải ta nhìn rất khó chịu hay ?

      Tô Khả tỏ ý chính mình rất muốn có cục gạch đập vào mặt ấy.

      Cái miệng uống gần nửa bình nước, cuối cùng Tô Khả cũng cảm thấy mình có thể khôi phục lại chút khí lực rồi. Sau đó đứng dậy, mới ngẩng đầu lên, liền thấy tên đại ngốc đưa ánh mắt sáng ngời nhìn .

      Tô Khả hoàn toàn sợ rồi, ta nhìn chằm chằm vào đầy tình cảm, có định cho "học thêm" đây?

      Huấn luyện viên, cần phải phụ trách như vậy.

      Vì vậy, Tô Khả chậm chạp qua: "Huấn luyện viên, tôi uống nước xong rồi."

      Cùng là sinh viên đại học, tội gì làm khó học sinh như thế. Trong lòng Tô Khả cũng chỉ thốt ra câu như vậy.

      Tên đại ngốc nhìn thấy Tô Khả tới, trong khoảnh khắc đó liền nhếch miệng lên, để lộ ra hai hàm răng trắng đều, "Vậy bây giờ chúng ta liền bắt đầu, đầu tiên là động tác nghiêm."

      Sau đó, mặt lộ vẻ nghiêm túc, làm mẫu động tác đúng tiêu chuẩn, sau đó với Tô Khả: " Học sinh, hãy thử xem."

      Vẻ mặt Tô Khả vô cùng xấu hổ, sau đó đứng nghiêm, dự định bắt đầu học làm động tác này.

      Các bạn học nghỉ ngơi bên kia, thấy Tô Khả bị huấn luyện viên huấn luyện đặc biệt, nguyên nhóm nổi lên tò mò, lúc này Tô Khả cảm thấy mình giống như con khỉ trong vườn thú, mà tên đại ngốc kia lại chính là người huấn luyện của con
      Khỉ đó, sau đó ta làm động tác, bắt chước cái.

      TAT có muốn khổ bức như thế hay !

      Vì thế, các động tác của Tô Khả bắt đầu cứng nhắc, cùng ngay sau đó, Tô Khả bắt đầu hỗn loạn. Hai tya hai chân thể ngờ lại song song (tức chân trái đánh tay trái, chân phải đánh tay phải)

      Tên đại ngốc thấy thế, lập tức kêu “Dừng”, sau đó nhìn Tô Khả lời ngay thẳng “Bạn học à, sao tay chân lại cùng song song! Việc này giống cái gì, nghiêm có khó như vậy sao?”

      Các bạn học vây xem bên cạnh lại rất phúc hậu mà phát ra tiếng cười ha ha.

      Tô Khả ai oán liếc mắt nhìn tên đại ngốc kia, ánh mắt cái tên đại ngốc liếc xéo, làm bộ như thấy được, sau đó tiến lên, tay nắm lấy tay Tô Khả chỉ bảo.

      Thế nhưng Tô Khả có đủ loại thích ứng. Quả nhiên, phải đẹp trai tiếp xúc tay chân mình, liền muốn khóc.

      Nghĩ đến lúc nãy tự mình mới vừa hôn đũng quần của Hoa sen trắng, liền dương dương đắc ý, nhưng mà bây giờ là tên đại ngóc này đụng vào cánh tay của , liền cảm thấy được tự nhiên.

      Tiếng còi lại lần nữa vang lên, hóa ra, vòng huấn luyện mới bắt đầu.

      Tô Khả như trút được gánh nặng, rốt cuộc có thể cần làm con khỉ rồi.

      Dường như tên đại ngốc này cầm nắm tay chỉ dạy đến phát nghiện rồi, bên kia Hoa sen trắng chỉ huy sắp xếp đám người về đội rồi, mà cái tên huấn luyện viên kia còn chưa đứng vào vị trí đầu.

      Vì vậy, tất cả mọi người sắp xếp bắt đầu huyên náo.

      Vài người có chút lớn gan, thậm chí trực tiếp tiến lên vây quanh Tô Khả và tên đại ngốc, sau đó ở bên cạnh giễu cợt: “Huấn luyện viên, muốn chỉ bảo nhiều cho vị bạn học này.”

      Tô Khả căm phẫn liếc mắt lườm cái tên học sinh nam vừa chuyện, quá ghê tởm! Có nên vui sướng khi thấy người gặp họa như vậy !

      Càng ngày càng nhiều người vậy quanh, ràng tất cả đứng vào hàng ngũ, lại lần nữa tán loạn. Toàn bộ sân bãi huyên náo, hoàn toàn có kỷ luật lúc trước.

      Mà những người vây quanh Tô Khả, lúc đầu dần dần thoáng qua chỉ có vài lời, đến cuối chút kiêng nển gì bàn luận viễn vông. Mọi người líu ríu , “Haizz, Tô Khả, lại phạm sai lầm nữa rồi.”, “Haizz, Tô khả, trí nhớ có hơi kém nha, lại học được, ảnh hưởng đến việc học tập của chúng tôi.”, “Đúng như vậy nha, Tô Khả, phải cố gắng lên.”

      Nghe được số câu này, Tô Khả cũng muốn học vô ảnh chưởng, đem cái đám người kia quạt đến cái đất nước màu hồng bên cạnh làm cai GV cho người ta cường bạo!

      Chẳng qua là cũng lâu lắm, tiếng líu ríu của mọi người dần dần biến mất.

      cỗ sát khí lạnh như băng biết từ đâu mà đến, khiến cho mọi người đều câm như hến. Sau khi hiểu được nguyên nhân kéo theo, đám người kia chột dạ thèm lại nữa, sau đó lén lút trở lại vị trí lúc đầu.

      Rất nhanh, những người vây quanh Tô Khả càng ngày càng ít , vốn là quần chúng xem đông nghẹt, dần dần biến mất trước mặt Tô Khả.

      Tô Khả có chút kỳ quái, cảm giác quanh mình có chút lạnh, vất vả phối hợp được tay chân vừa rồi phối hợp được. Mà cái tên đại ngốc kia, vẫn dốc hết tâm trí với : “Ai nha, làm sao lại cùng tay cùng chân rồi!”

      “Tiểu Triệu, trước tiên dẫn mọi người xếp hàng, tôi đến phụ trách chỉ bảo ấy.” Giọng lạnh lùng mà trong trẻo vang lên ở chung quanh.

      Tên đại ngốc đứng ngây người tại chỗ.

      Là tiếng của Hoa sen trắng sao, vì vậy Tô Khả chậm rãi quay đầu, giờ phút này, nhìn thấy sắc mặt của Hoa sen trắng tốt lắn, nhìn tên huấn luyện viên đại ngốc trước mắt kia, trong lòng Tô khả kích động thôi, quả nhiên là ấy! Quả nhiên là đóa Hoa sen trắng này!

      Trong nháy mắt, Tô Khả cảm thấy mùa xuân của chính mình đến! Muôn hoa kia đều đồng thanh lên tiếng!

      Tên đại ngốc ngẩng đầu lên,s au đó chính mắt nhìn chỉ huy kia muốn sắp xếp đứng thẳng rất tốt, xấu hổ, sau đó gật đầu cái, “A, được.”

      Đôi mắt Tô khả hề nháy cái, cứ nhìn Hoa trắng, nội tâm nhộn nhạo, sau đó, liếc mắt nhìn trộm đũng quần Hoa sen trắng, cười “khanh khách” vài tiếng.

      Hoa sen trắng vừa mới muốn huấn luyện mình sau, mình, mình, mình…

      Những chữ này cứ ở trong đầu tuần hoàn lặp lặp lại.

      Sau đó Tô Khả liền tưởng tượng đến, đây là cùng bồi dưỡng tình cảm JQ, ngay sau đó tiếng cười “khanh khách” cười đến mức càng thêm bỉ ổi vang dội.

      Mà Tô Cẩm Niên sau khi nghe được tiếng cười của Tô Khả, chỉ nhìn thoáng qua Tô Khả, gương mặt tuấn tú như trước chút thay đổi, chỉ là khóe miệng của hơi cong lên.
      Last edited by a moderator: 27/2/15
      Mizuki thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6: Con gà vàng độc lập

      Tô Khả vẫn chuyên tâm chìm đắm trong hưng phấn ở chung chỗ với Hoa Sen, hoàn toàn hề nhìn thấy cái liếc mắt có thâm ý khác của Hoa Sen Trắng.

      Mà tên đại ngốc đứng bên cạnh nhìn bạn tốt của mình, nhìn lại nụ cười bỉ ổi của Tô Khả, nhịn được mà mặc niệm thay Tô Khả chút.

      Haizzz, bao lâu thấy bạn tốt của mình lộ ra vẻ mặt như thế này rồi nhỉ?

      Sau đó tên đại ngốc nghĩ về lần đầu, khi cậu ta vừa mới tới ký túc xá. Lúc đó, bốn người ở bên kia trò chuyện vô cùng thân thiết.

      Dáng người các bạn cùng phòng khác biệt lắm (gần giống nhau), thân hình đều cao hơn 1m85, cao to lực lưỡng, vô cùng dũng mãnh.

      Sau khi cậu ta thấy nhiều người có hình dáng như ta nhịn được mà vui mừng ra mặt.

      Cậu ta còn nhớ lúc theo đuổi hoa hậu của trường cao trung (trường cấp 3), hoa hậu của trường xem thường hừ mũi với ta, dựa vào bộ dạng giống như con gấu sau khi lớn lên của , ngay cả cưới vợ cũng thành vấn đề, còn muốn đuổi theo tôi, có phải dây thần kinh nào trong đầu bị đứt rồi ?

      Cậu ta bị đả kích thương tích đầy mình, cho nên bây giờ nhìn thấy nhiều người có dáng người gần giống như cậu ta, khác biệt với cậu ta cho lắm, cậu ta liền nghĩ, về sau độc thân cũng sợ, có em cùng cậu ta kết bạn đấy.

      Cho nên khi sắp xếp đồ đạc xong, cũng nhanh chóng trò chuyện với các bạn cùng phòng. Mọi người từ Asakawa Ran tới thầy giáo Thương, từng chuyện đều chuyện tới nước bọt văng tung tóe, vô cùng kịch liệt sôi nổi.

      Lúc cuộc chuyện đến cao trào nhất đột nhiên Tiễu Tiển lời nào. ta nhìn phía trước, bọn họ liền nhìn theo ánh mắt của Tiễu Tiển, ra là có người gầy yếu hơn bọn họ đứng ở cửa ký túc xá.

      Trong đám bọn họ, người cao lớn nhất là Tiễu Tiển lập tức đứng lên, sau đó với mấy người em, “Đây là em trai của ai hả?”

      Người đó chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó xách rương hành lý lên, sau đó với mọi người, “Nơi này là phòng ký túc xá 321, tôi cũng là thành viên ở nơi này.”

      Vẻ mặt mọi người đều là thể tin được, Tiễu Tiển nhịn được bật cười ra tiếng, “Chỉ dựa vào thân hình này của cậu, vậy mà cũng học chung trườngvới chúng tôi hay sao?”

      Người đó nhanh chậm sắp xếp gọn gàng đồ đạc, sau đó mới quay đầu sang Tiễu Tiển , “Đúng.”

      Vì vậy mọi người im lặng , bởi vì trường này, con cháu nhiều đời của những người lính vào ít. Mọi người liếc mắt nhìn nhau vô cùng ăn ý, trong lòng tự động đem xếp vào loại con cháu nhà quyền thế, chắc vậy. Khí chất của kiểu, thân hình của kiểu khác.

      Khi đó chắc chắn thuộc phái hòa bình, vô cùng bình thản.

      Buổi gặp gỡ tối hôm đó, thầy gọi tất cả mọi người lại, là phải phá tan băng trong lớp. Để phá tan băng, chắc chắn có tiết mục góp vui, lúc ấy, thầy giáo liền hỏi mọi người, ai có thể đọ sức giúp vui cho cả lớp. (phá tan băng chắc là làm quen với nhau)

      Tất cả mọi người đều nhao nhao muốn thử, sau này phải làm quân nhân, luôn phải có tinh thần can đảm, sau đó thầy giáo quét mắt nhìn mọi người cái, vậy để cho Tiễu Tiển - người có vóc người mạnh mẽ nhất trong lớp lên biểu diễn phen , cho ta biểu diễn chút, sau đó hỏi ta, muốn người hợp tác với ta là ai? Tiễu Tiển nhìn chút, “Tô Cẩm Niên”, ra Tiễu Tiển muốn làm giảm nhuệ khí của .

      Tô Cẩm Niên chỉ hơi hơi nhíu mày, ngay lúc đó đáy mắt thoáng tia sắc bén, hỏi câu, “Nhất định phải là tôi sao?”

      Tiễu Tiển vỗ ngực cái, “Yên tâm, tôi để cho cậu rơi quá xấu, dù sao chúng ta là em tốt, là bạn tốt mà.”

      Tô Cẩm Niên gật đầu, lên.

      Sau đó mặt Tiễu Tiển lộ vẻ mặt nghiêm túc với Tô Cẩm Niên , “Cậu thả lỏng chút, cần quá căng thẳng, hơn nữa, thua cũng mất mặt.”

      Tô Cẩm Niên vẫn gật đầu như cũ.

      Thầy giáo liền bắt đầu.

      Nhưng Tiễu Tiển còn chưa bắt đầu nhào tới, mọi người chỉ nghe “Ầm---” tiếng, Tiễu Tiển nằm mặt đất rồi.

      Hoàn toàn sấm vang chớp giật, Tiễu Tiển có vóc người cao lớn nhất trong lớp bị Tô Cẩm Niên ném qua vai cái, làm cho ngã nhào đất. (sấm vang chớp giật: nhanh, rất nhanh)

      Tiễu Tiển lấy tay che mặt, vẫn nằm mặt đất đứng dậy nổi.

      Mọi người vô cùng khiếp sợ, Tiễu Tiển, Tiễu Tiển bị hạ gục ngay trong giây? (^o-) Ồ! thể tưởng tượng nổi! Mới nãy có chuyện gì xảy ra? A, trời ơi, ban đêm quá mức u tối, có thấy à có thấy ! Có thể làm lại lần nữa ?

      Tô Cẩm Niên nhìn Tiễu Tiển nằm mặt đất, đưa tay, làm như muốn kéo ta đứng lên, nhàng bâng quơ câu, “Thua cũng quá mất mặt.”

      Từ đó về sau, Tiễu Tiển dám chọc Tô Cẩm Niên nữa. Từ đó về sau, bọn họ cũng đều biết, vị này xem qua là chàng trai rất gầy yếu, nhưng bản lĩnh bức người nhất trong bọn họ.

      tại, ánh mắt nhìn Tô Khả giống như nhìn Tiễu Tiển lúc đầu, tên đại ngốc nhịn được liền khóc, mẹ của tôi ơi, rốt cuộc làm sao lại đắc tội với đội trưởng của chúng tôi, làm cho ấy lại tức giận vậy hả?

      Tô Khả ngẩng đầu ưỡn ngực, oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang theo từng bước chân vô cùng trầm ổn của Tô Cẩm Niên- người được tất cả nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ.

      Nhìn bóng lưng của tuấn lãng như Thanh Phong Minh Nguyệt, Tô Khả lại có ý nghĩ kỳ quái. Ôi trời, thân thể này, thon gọn lắm, cái mông này, ngạo nghễ ưỡn lên. . .

      Nhìn ‘quần chúng đặc biệt rời xa địa phương’ (hai người ở chỗ khá xa những người khác), trong lòng Tô Khả càng thêm kích động, ôi trời ơi, là muốn hướng dẫn ở chỗ người, đây là muốn bí mật với sao? A, chó má, hôm nay cần làm kịch liệt như thế, xấu hổ đó!

      Nghĩ vậy, trong lòng Tô Khả càng thêm kích động.

      Cái miệng nhắn của mở lớn, hai hàng răng trắng sáng bày ra dưới ánh mặt trời, ánh mắt gắt gao nhìn cái mông của Tô Cẩm Niên, suy nghĩ vào cõi thần tiên ngoài chín tầng mây rồi.

      Hắc hắc, hắc hắc, cảm giác này, là vô cùng dịu dàng nha.

      Mà sau khi người dường chứng kiến dáng vẻ của Tô Khả, nhịn được rùng mình cái, thầm nghĩ: đúng là sắc nữ khủng khiếp. Sau đó Lộ Nhân Giáp nhịn được dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Cẩm Niên, chàng trai này, có thể làm ấy hài lòng sao?

      Sau khi Tô Cẩm Niên nhìn thấy ánh mắt của người đường, nghi ngờ nhìn về phía sau, lại thấy ánh mắt cực kì dâm đãng của Tô Khả và nụ cười bỉ ổi đến cực điểm của .

      Khóe miệng Tô Cẩm Niên hơi cong lên, sau đó dừng lại ở nơi trống trải.

      Tô Khả chú ý, tiếp tục tới, liền đụng vào ngực Tô Cẩm Niên, hắc, lần này hồi hồn rất nhanh, quan tâm lỗ mũi mình có bị đụng đau hay , mà là đưa hai tay sờ soạng ngực của Tô Cẩm Niên.

      Mắt Tô Cẩm Niên lạnh , ngờ này lớn gan như vậy, xem ra dạy cho bài học, chắc chắn biết ăn năn hối cải.

      Sau khi Tô Khả đứng vững, đối với vẻ mặt lạnh ngắt của Hoa Sen Trắng cười “hì hì”, sau đó sờ sờ cái mũi của mình, “Huấn luyện viên, ngực của tốt, hắc hắc, đừng có bày ra sắc mặt như vậy, cùng lắm tôi để cho sờ lại, của tôi cũng thua gì đâu, mà, có lừa !”

      Vẻ mặt nghiêm túc của Tô Cẩm Niên đen kịt, “Tô Khả, còn hưu vượn nữa, coi chừng tôi phạt cho nhớ!”

      Tô Khả ỉu xìu.

      ngay cả nghiêm cơ bản cũng được, như vậy chúng ta bắt đầu luyện tập lại từ đầu, phải tay và chân đều rất tốt sao, vậy chúng ta bắt đầu huấn luyện tay chân trước.”

      Tô Khả nghe hiểu, chỉ là nhìn Tô Cẩm Niên non nớt trong sáng, bộ dáng tươi mới hợp khẩu vị, trong nháy mắt gật đầu như gà con mổ thóc, “Dạ dạ!”

      Chỉ là sau này, mới phát , mình vô cùng sai, luyện tập tay chân, ra là để cho đứng làm gà mái vàng!

      Trong đầu Tô Khả đột nhiên vang vọng lời bài hát rung động đến tâm can: tôi là con gà đáng thương nha. . . tìm kiếm kiếm tìm tìm kiếm kiếm tìm ra là chỉ vì ** nha. . . . . .
      Mizuki thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7: cho cùng vẫn là bỉ ổi

      Tô Khả khóc, mẹ nó, gà mái, này rất nhiều tư thế! Có phải hai cái chân của đều mỏi nhừ hay ! Bây giờ ở bắp chân vừa căng vừa đau nhức có phải !

      Tức giận nổi lên khắp bốn phía, Tô Khả nhịn được đưa mắt oán giận liếc nhìn bóng dáng Hoa Sen Trắng ngồi hóng mát dưới bóng cây đại thụ phía bên kia, đôi mắt to ngập nước chớp chớp như muốn : Thân ái, tôi chỉ là cẩn thận hôn đến đũng quần của , tôi chỉ là cẩn thận sờ soạng ngực của hai cái, tôi phải cố ý, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Khiến tôi mệt muốn chết rồi, sau này tính phúc của ai cung cấp cho!

      Mà mặt Hoa Sen Trắng vẫn thay đổi, đứng ở bên kia nhìn Tô Khả, chẳng qua là chân như treo trung như sắp rớt xuống vì kiệt sức, tiếng, "2" ý tứ là có thể đổi chân. Sau đó, Tô Khả chỉ có thể đổi chân tiếp tục đứng tại chỗ, chân còn lại chỉ có thể vươn ra phía trước, bước chân vừa mới bước ra treo lơ lửng trong trung, hai cánh tay đưa lên trời mở rộng thành tư thế quân nhân bộ, duy trì. —_—|||

      Trong lòng Tô Khả bắt đầu nổi đóa: Hoa Sen Trắng, nếu để cho tôi nghỉ ngơi, tôi lấy dưa chuột bạo cúc hoa ! tôi , tôi đùa đâu!

      Trong lòng Tô Khả phát điên, trừng lớn đôi mắt nhìn Hoa Sen Trắng thản nhiên bên kia: Hoa Sen Trắng, tới nơi này là để em ân ân ái ái, phải chơi gà mái ngu ngốc.

      Mà đúng vào lúc này, cách đó xa binh lính nữ tới, người mặc quân trang thẳng thướm, tóc rất ngắn, ngũ quan lập thể nét, nhìn qua tư thế hiên ngang mạnh mẽ, trong tay cầm chai nước suối tới, "Cẩm Niên, nước của ".

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      Binh lính nữ kia có ý muốn , tiếp tục : "Em tìm mãi vẫn thấy , ra ở đây".

      Tô Cẩm Niên gật đầu, sau đó liếc nhìn Tô Khả bên kia cái.

      Binh lính nữ cũng quay đầu thoáng nhìn qua Tô Khả "Đặc huấn" mình : "Haizzz, tại cứng đầu rất là nhiều."

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      Binh lính nữ tiếp tục : "Huấn luyện như thế này rất vất vả."
      Tô Cẩm Niên lời nào.

      Binh lính nữ cũng để ý, giống như là thói quen, ánh mắt len lén liếc nhìn Tô Cẩm Niên "Cẩm Niên huấn luyện ở đây xong có kế hoạch gì ?"

      Tô Cẩm Niên hơi trầm giọng " bộ đội."

      Binh lính nữ cười : "Haizzz, đoán chừng em cũng bị sắp xếp đến quân đội đó, biết ông nội em, rất thích so sánh với nhà họ Tô, ông ấy nhìn thấy bộ đội, khẳng định cũng sắp xếp cho em vào trong đấy."

      Binh lính nữ trò chuyện nhiệt tình như lửa, còn Tô Cẩm Niên câu cũng có trả lời.

      Thời gian dần dần trôi qua, chân Tô Khả cực kỳ mỏi, đứng lâu rồi có thể đổi chân được hay ! đánh! Hoa Sen Trắng ở trước mắt liếc mắt đưa tình với binh lính nữ còn chưa tính, tự nhiên còn quên đổi chân cho , quá tức giận!

      Binh lính nữ kia cũng vậy, đưa nước đưa nước, còn lải nhải ngừng, làm càn! Vì vậy, Tô Khả nổi giận: "Huấn luyện viên, tôi muốn nhà xí, mót quá rồi!"

      Binh lính nữ này đối với lời thô tục của Tô Khả, nhịn được nhíu mày, mọi người xem nhà có giáo dục, ở trước mặt con trai mà ra những lời nhã nhặn như thế, biết lễ nghĩa ở chỗ nào.

      Dĩ nhiên, nếu những lời trong lòng của để cho Tô Khả nghe thấy, Tô Khả nở nụ cười dâm đãng, sau đó với rằng: "Lễ nghĩa sớm bị tôi ăn hết rồi".

      Mà sau khi Tô Cẩm Niên nghe Tô Khả , lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Khả, sau đó hướng về Tô Khả : " nhanh về nhanh".

      Tô Khả như là nhân dân lao động được giải phóng, trong nháy mắt hai chân đạp đất chạy về phía toilet, ra chút cũng mót, nhưng có biện pháp tiếp tục nhìn binh lính nữ kia và Hoa Sen Trắng liếc mắt đưa tình.

      Khó chịu là khó chịu, thời gian tiếp theo có thể lười biếng chút. Ví dụ như tiểu mới biết cần phải đại tiện, thời gian rửa tay như đắp mặt nạ,...

      Đợi đến lúc trở lại sân, Tô Cẩm Niên đứng cùng với người ở bên kia mà binh lính nữ biến mất thấy, Tô Khả rất hài lòng.

      Lúc này, gió lướt qua mái tóc mềm mại của , dưới ánh mặt trời, tạo thành quầng sáng màu vàng.

      đứng nơi đó, dáng người quân nhân cao ngất làm cho lòng Tô Khả nhộn nhạo, bờ mông kia ngạo nghễ ưỡn lên, Tô Khả cảm thấy, nếu mình qua sờ cái để cảm nhận chút, có lỗi với cái đũng quần hôm qua ở trước mặt !

      Làm người phải có trước có sau, nếu chạm qua phía trước cũng phải cảm nhận ở phía sau. Bây giờ là cách lớp quần, tương lai đem lột sạch! Đầu tiên là phá ở phía trước, phía sau chuẩn bị làm . Tóm lại, toàn thân dưới, trước sau trong ngoài, đều từ từ nhấm nháp.

      Trong lòng Tô Khả sớm có kế hoạch đánh đá Hoa Sen Trắng. Sau đó nghĩ đến tương lai của mình hạnh phúc như thế nào, Tô Khả nhịn được cười "Ha Ha" tiếng, phát ra thanh lập tức che miệng mình, dù sau trước mắt cũng có chuyện quan trọng phải làm.

      Tô Khả cảm thấy may mắn vì thanh vừa mới phát ra rất , làm kinh động đến Hoa Sen Trắng. Vì thế Tô Khả giống như kẻ trộm, nhìn trái nhìn phải chút, thấy có người nào.

      Đứng tại chỗ khụy chân xuống, hai tay của xòe ra, duỗi năm ngón thẳng về phía trước, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, sau đó chân sau dùng sức đạp sau cái, "Xoạt" chạy nước rút trăm mét phóng tới bóng lưng của Tô Cẩm Niên.

      Ánh mắt của nhìn chằm chằm bờ mông cao ngạo nghễ của Tô Cẩm Niên, miệng mở ra, ngược lại phát ra tiếng cười hèn mọn bỉ ổi.

      Mà Tô Cẩm Niên là quân nhân được đào tạo tốt, sau lưng có động tĩnh lập tức xoay người, bỗng nhiên phát cái bóng đen vọt nhanh về phía mình.

      Tô Cẩm Niên phản ứng theo tự nhiên, dùng tốc độ ánh sáng bắt được hai cánh tay của Tô Khả.

      Thời gian như dừng lại, gió thổi càng thêm mạnh, cây cối xanh tươi bị gió thổi trúng phải vang lên tiếng “rì rào”.

      Dự tính ban đầu của Tô Khả là bắt được cái mông của Tô Cẩm Niên bây giờ lại đổi thành cách đũng của cm dừng lại.

      Tô Khả trợn tròn mắt, nội tâm tiểu nhân nhịn được mà kêu lên: thể nào, tốc độ phản ứng của Hoa Sen Trăng lại nhanh đến vậy? Sau đó nhìn cánh tay của mình chỉ cách đũng quần của cm, tiếp tục tiến lên có khi lại nhận được phúc lợi lớn hơn, vì thế, cắn răng, hung hăng sử dụng lực mạnh muốn tiến lên.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :