1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @Trâu ko nạng ạ. Nàng ko thấy pic à?
      Ta load vẫn xem bt mà :'(

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      :mad:zự là cụ mô bai nhà em già rồi nên lẩm cẩm, chả load được

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 80: Dần ngả bài

      Câu chuyện được đan dệt như vậy cũng thấy khó xử, phục luôn. Sau đó Tô Khả sờ sờ cằm của , lại sờ sờ bụng của , trong lòng lặng lẽ : bảo bảo, con có phải sau khi ông bà nội của con biết tồn tại của con có thể tỉnh lại hay , làm chuyện điên rồ gì chứ?

      Trương Trí hậm hực lấy tờ báo về, với Tô Khả: "Bọn họ cũng sắp đính hôn, em còn tin tưởng mặt trắng kia, phục em rồi, hot girl à."

      " cần phục!" Giọng khí phách của Tô Cẩm Niên lên cao truyền đến từ sau lưng hai người.

      Tô Khả hết sức ngạc nhiên xoay người, trong nháy mắt khóe miệng toét ra, mừng rỡ lên tiếng: "Cẩm Niên, sao lại tới đây?"

      Khóe miệng Tô Cẩm Niên nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, "Nhớ em nên tới."

      "Hôm nay cần đến đơn vị sao?" Tô khả nghi ngờ.

      "Ừ, làm xong nhiệm vụ tương đối tốt cho nên ngày nghỉ cũng ít. nghỉ vài ngày nên tới đây với em."

      xong, Tô Cẩm Niên lên trước, với Tô Khả: "Tờ báo đều là giả."

      "Em biết mà."

      Tô Khả nâng khuôn mặt tươi cười lên, "Hai chúng ta là quân hôn, cho mười lá gan cũng dám phạm tội trùng hôn. Nhưng bây giờ em vẫn thực tập mà."

      "Em cũng xin nghỉ chứ."

      Vừa lúc đó Lý Lộ ra, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Khả đưa ra chủ ý, " với chủ nhiệm chút , đảm bảo cho phép để em xin nghỉ. Dù sao em ở đây cũng rảnh rỗi, có việc làm mà."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Tô Khả thực xin nghỉ, ra khỏi bệnh viện với Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên lấy giấy hôn thú của hai người và hộ khẩu, "Trước tiên nhận giấy khai sinh ."

      "Còn phải làm cái này hả?" Miệng Tô Khả há tròn.

      Tô Cẩm Niên im lặng, "Nếu em cho rằng sinh con em chỉ sinh con ở bệnh viện thôi sao?"

      Tô Khả lè lưỡi, " phải rất nhiều người cũng như vậy sao."

      Tô Cẩm Niên im lặng trận, "Hộ khẩu cho những đứa trẻ là vấn đề chính đó, biết ?"

      " biết."

      "Được rồi, em chỉ lo sinh con thôi, những cái khác để người đàn ông của em gánh vác cho."

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn nụ cười và vẻ cưng chiều mặt Tô Cẩm Niên, nhón chân lên hôn cái, "Dạ, đây mới là người đàn ông mà Tô Khả em nhìn trúng."

      ". . . . . ."

      Sau khi nhận giấy khai sinh, Tô Khả và Tô Cẩm Niên lại đến bệnh viện phụ sản, Tô Khả khó hiểu, "Tại sao phải đặc biệt tìm bệnh viện phụ sản vậy? Em phải ở bệnh viện quân khu sao? Ở đó tiện hơn."

      Tô Cẩm Niên : "Bên này khá chuyên nghiệp."

      " tin bệnh viện quân khu à." Tô Cẩm Niên trả lời Tô Khả, chỉ dẫn làm kiểm tra.

      Dù sao cũng với Tô Khả là đề phòng mẹ . màn lật bài ngày hôm qua bày tỏ mọi thái độ với bố mẹ và ông nội . Bên ông nội vẫn còn được, chỉ cần thuyết phục và Tô Khả hợp.

      Nhưng bố mẹ của lại quyết tâm muốn đính hôn với Hoàng Nghê Thường, thậm chí còn bất chấp mọi chuyện, hôm nay phát tờ báo thứ bảy này và Hoàng Nghê Thường đính hôn ở khách sạn XX. (cái chỗ này mình nghĩ muốn nát óc, sao và Tô Khả hợp biết, nhưng mà tác giả viết vậy đó)

      Buổi sáng khi nhìn thấy tờ báo vội vàng tới tìm Tô Khả, dĩ nhiên, cũng quên mang theo đồ đạc mà ngày hôm qua chuẩn bị tốt. Lúc kiểm tra, hai người chụp siêu cho thai nhi, ra thai nhi đó chỉ lớn như hạt đậu tằm vậy, lại làm cho Tô Khả mềm lòng.

      "Bảo bảo rất khỏe mạnh, mười hai tuần rồi, phải chăm sóc tốt nhé." Bác sĩ cười híp mắt nhìn hai người họ. Tô Khả và Tô Cẩm Niên cùng gật đầu, mắt đều nhìn tấm hình siêu .

      Lúc ra, Tô Khả hô to ‘sinh mệnh thần kỳ’. Tô Cẩm Niên cũng chỉ cười, nhìn vẻ mặt của Tô Khả, cảm thấy tình rất thần kỳ, ba năm trước đây, chưa hề nghỉ tới, ba năm sau Tô Khả như vậy.

      Dường như mỗi lần hiểu phần cảm tình của với chẳng biết tại sao mà càng khắc sâu thêm phần. Chỉ là cảm giác này rất thích. Biệt thự của Tô Khả thông khí tuần lễ cùng với mẹ Tô Khả chăm chỉ thu xếp nên trở nên vô cùng xa hoa.

      Vì vậy, hai người từ bệnh viện trở vể Tô Khả liền kéo Tô Cẩm Niên đến cái ổ của . Sau khi Tô Cẩm Niên đến biệt thự của Tô Khả hơi giật mình.

      Dù sao theo thấy mặc dù nhà Tô Khả nghèo nhưng lần lấy ra gần ba trăm ngàn cho con mình mua căn nhà vẫn vô cùng rung động .

      Tô Khả lắc lư chìa khóa của , "Mẹ em rồi, sau này nếu hai ta cãi nhau tôi mang theo con tới ở đây." Tô Cẩm Niên biết gì, mẹ vợ của nghĩ xa vì Tô Khả mà.

      Khi Tô Khả mở cửa, mẹ Tô Khả hầm canh gà rồi, khi ngửi thấy mùi vị này, Tô Khả nhịn được muốn nôn ra, lập tức chạy tới nhà vệ sinh, Tô Cẩm Niên sốt ruột thôi, theo cạnh Tô Khả, vỗ vỗ sống lưng của .

      Tô Khả nôn điên cuồng, cho đến nước trong cũng ói ra, lúc này sắc mặt của mới khá hơn nhiều.

      Tô Cẩm Niên đau lòng hồi, "Tốt hơn chút nào ?"

      Tô Khả dùng nước máy súc miệng, khoát khoát tay với Tô Cẩm Niên, "Bình thường à."

      Hai người ra ngoài, mẹ Tô Khả bưng canh gà ra ngoài, vẻ mặt Tô Khả đau khổ, nhìn mẹ Tô Khả, "Mẹ, sao lại là canh gà."

      " , phải cho con ăn, cho cháu ngoại mẹ ăn, mau tới đây uống cho mẹ, cháu ngoại của mẹ lớn lên mới có thể trắng trẻo mập mạp."

      Tô Khả : " canh gà liên tục năm ngày rồi, mẹ. . . . . ."

      "Ba tháng liên tục cũng đủ, mới năm ngày thôi mà con chịu nổi. Con có còn muốn con của con lớn lên trắng trắng mềm mềm, xinh xắn hay ?"

      "Dựa vào gen của tôi và Cẩm Niên chắc chắn con của chúng con rất xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm chứ sao."

      "Đừng nhiều với mẹ, uống rồi lại ."

      Tô Khả khổ ép, nhắm mắt lại, nín thở, cầm canh gà, ừng ực ừng ực rót toàn bộ vào dạ dày. Sau đó ít canh gà cũng chảy xuống cằm.

      Tô Cẩm Niên vội vàng lấy khăn tay ra lau cằm cho Tô Khả, Tô Khả vừa uống xong lập tức chạy đến tủ lạnh, rót chén nước ấm, uống ừng ực ừng ực.

      "Oa oa, là khổ sở. Con à, mẹ con vì con gặp nhiều khổ sở như vậy, sau này nhất định phải hiếu thảo với mẹ nhe." xong, vỗ vỗ bụng của . Mẹ Tô Khả im lặng hồi.

      Đúng vào lúc này bố Tô Khả gọi điện thoại tới, mẹ Tô Khả lập tức nhận điện thoại, "Quả táo à, sao bây giờ mới gọi điện thoại cho em vậy?"

      "Nho à, tiền bên kia em sử dụng còn bao nhiêu vậy?"

      "Sao lại hỏi cái này? quay vòng tiền vốn ở chỗ khác sao?" Mẹ Tô Khả tới bên cửa sổ, giọng hỏi. Bình thường, đột nhiên chồng bà hỏi bà có bao nhiêu tiền nhất định là xảy ra chuyện lớn. Bởi vì cho tới bây giờ ông đều giao tiền cho bà, cho tới bây giờ cũng nghe ông hỏi bà về tiền.

      " biết là chuyện gì xảy ra nữa, gần đây đơn đặt hàng trong nhà máy vô cùng nhiều. Chúng ta liền làm gia công, nhưng bên kia lại chịu giao tiền cọc. Nên là mình có tiền."

      " có tiền đặt cọc mà làm cho người ta sao, là người ngốc à." Mẹ Tô Khả nổi giận, chồng của bà thông minh mấy chục năm, sao đột nhiên rối rắm rồi.

      "Em cho rằng sẵn lòng à, người ta là do chủ tịch tỉnh ra mặt bảo đảm, việc quay vòng của nhà máy bọn họ thực xảy ra vấn đề, hơi rộng rãi cho mấy ngày, đợi đến khi bán hàng trả phí gia công cho chúng ta."

      "Chủ tịch tỉnh nào?"

      "Chính là chủ tịch tỉnh Trần tỉnh chúng ta, đúng rồi, còn có chủ tịch tỉnh họ Hoàng, hai người họ cùng ra mặt kia mà, có thể đồng ý à, đắc tội bọn họ nhà máy chúng ta cũng xong đời."

      Mẹ Tô Khả gật đầu, "Muốn bao nhiêu? Bên này em vừa mua cho Khả Khả cái nhà, xài gần ba trăm ngàn, còn hơn sáu mươi mấy ngàn, đủ ?"

      " đủ."

      Bố Tô Khả lắc đầu, "Nguyên vật liệu bên này ít nhất phải trăm bảy mươi mấy ngàn, chút này của em chỉ đủ giải quyết nhu cầu trước mắt thôi."

      "Dùng gấp sao?" Mẹ Tô Khả nhíu mày.

      "Ừ, thời gian trì hoãn khoảng tuần lễ. Nhưng tuần này phải xoay sở được tiền. . . . . ." Bố Tô Khả lại bắt đầu lo lắng.

      "Vậy đừng làm."

      "Mà ký hợp đồng. . . . . ."

      ". . . . . ."

      " có cách nào, ngày đó mấy chủ tịch tỉnh nhìn . . . . . . Emma, bây giờ nghĩ lại chút hối hận muốn chết."

      "Mặc kệ !" Mẹ Tô Khả tức giận cúp điện thoại.

      Tất nhiên là Tô Khả và Tô Cẩm Niên thấy được tình hình, "Mẹ, xảy ra chuyện gì?"

      " có việc gì." Mẹ Tô Khả phất tay cái.

      Tô Khả nhíu mày, nhất định là có chuyện, cho tới bây giờ bố mẹ gọi điện thoại đều chán tới chán lui, hơn nữa bây giờ mẹ của ở tại thành phố B lâu như vậy, điện thoại của hai người phải là "**", nhưng sao biến thành "bao **" rồi hả? (tác giả gì vậy ?)

      "Mẹ, mẹ cứ . . . . . ."

      "Bố của con là kẻ ngốc, người ta có tiền đặt cọc mà cũng cho nhận việc, tức chết mẹ rồi. Chủ tịch tỉnh sao, chủ tịch tỉnh là có thể buộc chúng ta chết sao?"

      Mẹ Tô Khả thở phì phò . "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

      Vì vậy mẹ Tô Khả tất cả đầu đuôi gốc ngọn mà bố Tô Khả vừa với bà lần, Tô Khả nhíu mày, "Vậy nếu bán cái nhà này trước ? Dù sao tất cả đều còn mới mà."

      "Bán cái gì, hồi môn của con mà, bố con khinh suất, con cũng đừng ngốc cho mẹ!"

      Mẹ Tô Khả buồn bực liếc nhìn Tô Khả, "Chuyện này tự mẹ nghĩ cách, con chỉ cần sinh đứa trong bụng ra tốt cho mẹ mẹ a di đà phật rồi." (khinh suất : thiếu duy nghĩ thận trọng, bộp chộp) "Mẹ, tiền con có."

      Mẹ Tô Khả nhíu mày, "Con là quân nhân, có tiền gì chứ."

      Tô Cẩm Niên ỉu xìu, "Con có người bạn mở công ty, con chỉ nhập cổ phần thôi, nếu như đem cổ phiếu của con đổi thành tiền chắc đủ." " được!"

      Mẹ Tô Khả vung tay lên, đồng ý, "Tô Khả chúng ta vừa gả cho con, nếu như để con đưa số tiền lớn cho chúng ta giống cái gì chứ?"

      "Mẹ, mẹ suy nghĩ cái gì vậy." Tô Khả bĩu môi, "Tiền của ấy chính là tiền của con."

      "Con bé ngốc, đừng thêm phiền cho mẹ, nuôi dưỡng đứa tốt ."

      ". . . . . ."

      Buổi tối, dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên ở lại bên này có quay về nhà, bố mẹ giận đến gọi điện liên tục, cuối cùng trực tiếp tắt điện thoại .

      Lúc ngủ, Tô Khả gối lên cánh tay Tô Cẩm Niên, cơ thể tự động cọ lên người Tô Cẩm Niên, bao lâu trực tiếp nằm người ..

      Mặt Tô Cẩm Niên đỏ bừng, kìm nén cả buổi mới buồn bực , "Khả Khả, bảo bảo còn ."

      "Hì hì, em biết còn , nhưng hai ta cần làm đến bước cuối cùng." xong, Tô Khả đẩy áo ngủ Tô Cẩm Niên, dưới đèn bàn mờ mờ, ngực trần của Tô Cẩm Niên lộ ra, làm cho nước miếng Tô Khả liên tục chảy ra.

      "Háo sắc quá!"

      "Háo sắc á, bản tính con người là vậy mà. Sắc đẹp cũng có thể ăn được, người ăn gọi là ngốc." Tô Khả say đắm nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp, miệng vừa xong lời đường hoàng, hai tay cũng chịu nhàn rỗi, kèm lồng ngực trơn bóng của Tô Cầm Niên, ngừng vuốt khẽ, mảnh mập mờ.

      "Đừng đùa hỏa, cẩn thận chọc lửa thiêu thân!" (chọc lửa thiêu thân : tự rước lấy họa)

      Tô Cẩm Niên nuốt ngụm nước bọt, trong mắt là mảnh sóng tình, nhìn bộ dạng Tô Khả , Tô Cẩm Niên nâng lên nụ cười gian xảo, sau đó tay phải nắm hai tay làm loạn của Tô Khả, còn tay trái câu cổ Tô Khả, hôn rất sâu.

      Hồi trở về đến này, hình như hai người cũng thân mật lần nào, lúc này Tô Khả chọc lủa làm cho khó nhịn thôi, như vậy có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng phải tặng chút.

      Từ lúc được Tô Khả kỹ thuật hôn của chỉ là tay mơ, kỹ thuật XO, trừ lực bền bỉ mạnh mẽ chút phương diện kỹ thuật cũng là tay mơ, trong lòng liền thầm ghi nhớ, sau đó, suy nghĩ thêm chút, thầm tự hỏi, rốt cuộc như thế nào mới có thể để hai người cùng **. Dĩ nhiên, có lúc cũng lên mạng tìm đọc chút liên quan đến kỹ xảo trong sinh hoạt vợ chồng, cho cùng dù là người cũng nghiên cứu chút tranh ‘xuân họa’ mà. (xuân họa là tranh chỉ mấy cái chuyện ấy hồi xưa)

      Mà bây giờ, chính là lúc chứng mình kết quả học tập.

      dùng lưỡi mở môi Tô Khả ra, Tô Khả cũng khá phối hợp, ngậm miệng lại, khẽ cắn, liếm như rồng dạo chơi nghịch nước, chọc ghẹo, làm Tô Khả hơi thở gấp, khóe miệng cũng rơi xuống vài cảnh kiều diễm.

      Dưới ánh đèn, sắc mặt hai người đều ửng hồng, trao đổi hơi thở cho nhau, dồn dập mà ấm áp.

      Tô Cẩm Niên lật người, đè Tô Khả phía dưới, hôn chi chít lên khuôn mặt của Tô Khả, ấn đường, chóp mũi, làn môi ngọc trai, vành tai, cằm. . . . . . (ấn đường : giữa hai chân mày)

      cái lại cái, phong cảnh rất mập mờ.

      Nhịp tim của hai người đập như trống đánh, thùng thùng đan vào nhau, tạo thành khúc nhạc tình .

      Tô Khả dần dần bị hút vào, ngón tay Tô Cẩm Niên cũng chịu yếu thế, trực tiếp lột quần áo của Tô Khả, ném sàn nhà, lại phủ lên người , chi chít hôn lên.

      Mà tay cũng chịu yếu thế, tùy ý châm lửa người của Tô Khả, chỗ hai chỗ. . . . . .

      Tô Khả ngâm nga, trong lòng trống rỗng, phía dưới lầy lội hồi, thân thể mềm mại hơi vặn vẹo làm cho Tô Cẩm Niên hít hơi khí lạnh.

      Mắt to của Tô Khả nheo lại, nhìn Tô Cẩm Niên "châm lửa" người, nhịn được nghĩ đến mục đích của , trong lòng giận dữ, dùng chút lực, Tô Cẩm Niên đắm chìm trong việc châm lửa, hứng thú có phòng bị nên bị Tô Khả đè phía dưới rồi.

      Hai người châm lửa cho nhau, chịu yếu thế, nhưng cuối cùng Tô Cẩm Niên xuất thân là quân nhân nên ý chí và sức lực mạnh hơn chút, sau khi trải qua mấy hiệp Tô Khả lại bỏ vũ khí đầu hàng, đắm chìm trong chuyện tình ** nam nữ.

      Khi Tô Khả đắm chìm thêm nưa, định hưởng thụ vui sướng mà Tô Cẩm Niên mang đến cho Tô Cẩm Niên liền vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng tắm.

      Trong lòng Tô Khả trống rỗng nên khó nhịn hồi, sau đó nhìn lên trần nhà, trợn tròn mắt.

      Mẹ nó! Quả nhiên là có bước cuối cùng!

      "Tô Cẩm Niên, khốn kiếp!"

      Sắc mặt Tô Khả còn ửng hồng, phía dưới cũng khó chịu, cho nên lớn tiếng trách móc Tô Cẩm Niên xả nước "ào ào" bên trong. Khi Tô Cẩm Niên sảng khoái tinh thần ra ngoài lần nữa nhìn thấy Tô Khả chưa thỏa mãn dục vọng, nhíu mày, "Lửa, phải dễ chơi như vậy đâu."

      "Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!"

      Cái miệng nhắn của Tô Khả lảm nhảm trách móc Tô Cẩm Niên ngừng, Tô Cẩm Niên trực tiếp ôm lấy Tô Khả tới phòng tắm.

      Bên trong, Tô Cẩm Niên mở nước ấm, lau thay Tô Khả, Tô Khả đỏ mặt, "Tắm cái gì mà tắm, lại có XO."

      Tô Cẩm Niên biết gì, "Nhưng nếu tắm em khó chịu."

      Tô Khả cũng biểu cảm nữa, mặc cho Tô Cẩm Niên chà cơ thể giúp .

      Luc lên giường ngủ, Tô Khả cố ý quay lưng với , Tô Cẩm Niên quơ tay kéo Tô Khả vào trong ngực, sau đó khẽ với Tô Khả: "Chờ bảo bảo ra đời an toàn tùy em luôn."

      Trong nháy mắt Tô Khả cười như hoa, lăn người qua nhìn Tô Cẩm Niên, " gạt em chứ?"

      " gạt em lúc nào." Tô Khả gật đầu,

      "A ha ha, em muốn roi da, nến, sợi dây, khăn lau, còn phải có dưa leo. . . . . ."

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, "Trời tối rồi."

      "Em biết mà."

      "Em có thể nằm mơ."

      ". . . . . ."

      *

      Ngày hôm sau, Tô Khả bị Tô Cẩm Niên đánh thức, sương mù che đôi mắt ngái ngủ, Tô Cẩm Niên đút điểm tâm rồi lại đưa đến bệnh viện quân khu, lúc này Tô Khả mới tỉnh. ( có cưng đó) Mọi người im lặng trận.

      Sau đó Tô Cẩm Niên mới trở về nhà của .

      Vào nhà mới phát Trịnh Duyệt, Hoàng Nghê Thường, hai người phụ nữ làm chán ghét cũng ở đây, biết sao, Tô Cẩm Niên nhíu mày.

      Cái nhà này vẫn còn là nhà của sao?

      Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường nhìn thấy Tô Cẩm Niên trở lại, trong lòng mừng rỡ hồi, nhất là Trịnh Duyệt, ta rất lâu gặp được Tô Cẩm Niên, cho nên bây giờ nhìn thấy Tô Cẩm Niên trở lại ta vô cùng tích cực tiến lên đón, "Cẩm Niên, trở về rồi."

      Mắt Tô Cẩm Niên cũng nhìn Trịnh Duyệt.

      Trong nháy mắt mặt Trịnh Duyệt có chút tối nhưng rất nhanh lại cười nhàng. Hoàng Nghê Thường bên cạnh thấy tình cảnh này trong lòng hừ lạnh tiếng. ‘Thanh mai trúc mã’ hai mươi mấy năm, đến bây giờ cũng có bắt được Tô Cẩm Niên, sao con chưa từ bỏ ý định chứ? (thanh mai trúc mã: cặp cùng lớn lên)

      Tần Phi thờ ơ nhìn Tô Cẩm Niên, "Học được cả đêm về rồi hả?"

      Tô Cẩm Niên nhìn Tần Phi, "Chăm sóc con tôi, mẹ đây cũng quản sao?"

      "Con!"

      Trịnh Duyệt nhíu mày, quả nhiên biết chuyện Tô Khả mang thai rồi, nhưng mà sao, biết biết, dù sao nữa cũng thể lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh Tô Khả, chắc lúc nào con của Tô Khả mất đây, xã hội đại, sanh non cái gì đó, là quá phổ biến.

      "Mẹ, mẹ uống nhiều thuốc an thần chút, gần đây tính nóng quá gay gắt cũng tốt cho cơ thể." xong, Tô Cẩm Niên liền lên lầu.

      Dưới lầu quả phải chỗ dừng lại mà, người, hai người phụ nữ làm người ta chán ghét vẫn xuất trước mặt của , hiểu nổi, cũng rất ràng cho các biết ý của , sao cứ giống như con ruồi thối, ngừng dính vào vậy.

      Nếu chỉ là suy nghĩ đơn thuần vẫn đến mức nhìn nhau là sinh ra chán ghét, mỗi người đều an phận. hiểu sao đám người kia chưa từ bỏ ý định, chẳng lẽ họ cho là người họ có điểm nào tỏa sáng có thể hấp dẫn sao?

      "Đứng lại!"

      Tô Cẩm Niên xoay người lại nhìn mẹ , chính là thường hay gây sức ép như vậy, cũng nghe vào ý tứ của , hiểu, rốt cuộc mẹ của làm gì.

      "Kể từ khi biết Tô Khả, con mẹ nghe chút , bây giờ con biến thành dạng gì rồi? Còn giống như là người con sao!"

      "Con biết tại sao mẹ lại có thành kiến với Tô Khả, nhưng mà con muốn cho mẹ biết chính là… " xong, Tô Cẩm Niên nhìn lướt qua Hoàng Nghê Thường và Trịnh Duyệt, "Con dâu của mẹ, chỉ có Tô Khả."

      Trong mắt Trịnh Duyệt nham hiểm, Hoàng Nghê Thường biến sắc.

      "Con!" Tần Phi hận thể cầm búa gõ đầu con trai bà mấy cái để cho tỉnh táo lần.

      Tô Cẩm Niên ở cao nhìn xuống Hoàng Nghê Thường ở bên kia, " muốn thứ bảy bị mất thể diện, tôi khuyên nên khuyên nhủ mấy người lớn này , cần nhàm chán cười giỡn như vậy."

      Lúc này Hoàng Nghê Thường mới ngẩng đầu lên, trong mắt uất ức, nhàng , "Em tốt như vậy sao?"

      Trịnh Duyệt có chút hả hê, nhưng vừa nghĩ tới lòng Tô Cẩm Niên ở người Tô Khả ta lại khó chịu.

      " tốt chỗ nào?" Tô Cẩm Niên vòng tay cười nhạt, "Hoàng Nghê Thường, đừng với tôi là tôi, lời này ra rất nhiều người cười rơi đấy. Đừng tôi tin, ngay cả chính cũng tin, rốt cuộc lúc đầu mục đích của là cái gì sao? phải là từ trước đến giờ tự xưng là cao quý à, cả ngày giống như con sên dính vào người, rất ghê tởm được ."

      Trịnh Duyệt chế nhạo cười ra tiếng, con sên. . . . . . Hiếm có khi Tô Cẩm Niên mở miệng mắng chửi người ta, lời này là quá hình tượng. Ai bảo hôm nay Hoàng Nghê Thường mặc bộ váy dài màu vàng nhạt.

      "Cẩm Niên, ra là còn biết tên của em. . . . . ." Hoàng Nghê Thường coi thường châm biếm Tô Cẩm Niên, uất ức trong mắt lộ ra chút vui mừng, "Trong lòng của vẫn có em đấy. . . . . ."

      "Emma, buồn nôn chết được." Trịnh Duyệt sờ sờ cánh tay của ta, "Biết cái tên đồng nghĩa đau lòng cho em sao, trước kia chị còn khoác tay Cẩm Niên đây, vậy chẳng phải trực tiếp là vợ sao. Em Nghê Thường, em rất buồn cười."

      Hoàng Nghê Thường trừng mắt nhìn Trịnh Duyệt, sai đó lại nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, ra là nhìn em như vậy. . . . . . Mặc dù lúc đầu em cũng từng là người đàn ông bị phụ nữ làm hư, nhưng mà về sau chúng ta chung đụng tình cảm đó sớm vô tình biến thành tình nam nữ rồi. Cho nên, Cẩm Niên, đừng vì lần gặp mặt phán quyết tội chết, được ?"

      Tần Phi nhìn Hoàng Nghê Thường chịu uất ức như vậy thị quát lớn với Tô Cẩm Niên, " đâu mà tìm người vợ có tri thức lại hiểu lễ nghĩa như vậy đây hả? ! Nếu Nghê Thường bị những người khác đuổi theo con hối hận cũng kịp!"

      Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vừa hợp ý con đấy."

      Hai tay Hoàng Nghê Thường nắm chặt thành quyền, "Tô Cẩm Niên, em buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể để chúng ta ở chung với nhau!" xong quay người bỏ chạy.

      Trịnh Duyệt nhìn Hoàng Nghê Thường , trong lòng rất thỏa mãn, muốn ở lại ăn cơm trưa lại nghe Tần Phi ra lệnh đuổi khách, "Duyệt Duyệt, hôm nay bác còn có số việc nên cũng giữ con lại ăn cơm."

      Trịnh Duyệt gật đầu, " có sao, nhà con gần như vậy mà." Xoay người, mấy bước liền ra khỏi phòng nhưng trong lòng mắng Tần Phi được gần chết. Nếu như phải bà đột nhiên tìm Hoàng Nghê Thường vào phá rối bây giờ người đính hôn cùng là Trịnh Duyệt có được hay !

      Cả phòng khách lại còn Tô Cẩm Niên và Tần Phi. "Tô Cẩm Niên, ngày đính hôn, con là tham gia cũng phải tham gia!"

      "Gần đây mẹ rất nhàn rỗi sao, ngày ngày ở nhà." Đối mặt càng ngày càng thể tưởng tượng nổi mẹ , Tô Cẩm Niên suy nghĩ rồi cười tiếng, "Bố con tìm tình nhân của ông sao lại thấy mẹ qua tìm người xui xẻo đó, lại ngày ngày quơ tay múa chân ở hôn của con trai mẹ."

      "Tô Cẩm Niên! Con chính là mẹ sanh sao!" Tần Phi bị đâm trúng chỗ đau, thở phì phò nhìn đứa con trai này.

      "Nếu phải mẹ sinh con tin ngay cả nửa câu con cũng cho mẹ." Mặt Tô Cẩm Niên lạnh lùng, tuyệt vọng với bố mẹ này rồi.

      nghiệp của bọn họ mà tiếc hy sinh hạnh phúc của con trai mình, đôi bố mẹ tốt.

      Sắc mặt Tần Phi trắng bệch, sau đó nuốt nước bọt, "Con muốn bố mẹ Tô gặp chuyện may tốt nhất là nghe lời mẹ."

      Đột nhiên ánh mắt Tô Cẩm Niên trở nên sắc bén, ánh mắt giống như thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim Tần Phi, "Mẹ có ý gì?"

      "Chính là ý đó." Tần Phi : "Chỉ cần con an tâm kết hôn với Hoàng Nghê Thường kết chúng ta động đến bọn họ. Hôm sau có thể đem khoản tiền trả cho bố Tô Khả, nếu . . . . . ."

      " quân nhân tốt!" Mắt Tô Khả đỏ lên, hồi lâu ra câu như vậy.

      Mẹ Tô Khả đỏ mặt, "Mẹ là vì ai vậy!"

      "Trong lòng mẹ !" (sao chỗ này lộn xộn vậy, tác giả viết như vậy nè)

      Tần Phi hít giọng, bình tĩnh lại cảm xúc, với Tô Cẩm Niên: "Tùy con, dù sao sau này con hiểu tâm tư của mẹ."

      " cần sau này, bây giờ con hiểu tâm tư của mẹ." Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vì lợi ích nghiệp của mẹ mà hy sinh hạnh phúc của con trai, vì lọi ích mà ích kỷ tột đỉnh, còn đường hoàng vậy, mẹ như mẹ vậy, tốt lắm!"

      "Con!" Tuy rằng Tần Phi cười, "Xem ra Tô Khả trong lòng con cũng có gì đặc biệt, rất tốt rất tốt, như vậy mẹ phá hủy nhà bọn họ cũng có gì áy náy."

      Tô Cẩm Niên trợn tròn mắt, đây là mẹ sao? Như vậy hợp với lô–gích chuyện của mẹ sao? Tốt, rất tốt, hoàn toàn chết tâm luôn.

      Tần Phi khẽ nhíu mày, "Sao, tin à?"

      Tô Cẩm Niên nắm chặt quyền, "Tin."

      " kết quả?"

      "Mẹ đừng mơ tưởng."

      Tần Phi cười lạnh, "Mẹ chờ con lại đồng ý. Nhớ, chỉ còn năm ngày là lễ đính hôn của con, nên trễ."

      "Mẹ dám động sợi lông của Tô Khả, Tần Phi, con cho mẹ biết, con ngại bỏ quan hệ mẹ con với mẹ."

      Tần Phi ‘bốp’ cái tát vào mặt Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên bị đánh mà hơi quay đầu sang chỗ khác. Tô Cẩm Niên quay mạnh lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Phi.

      Tần Phi nhìn gương mặt Tô Cẩm Niên trong nháy mắt lên năm dấu tay, ánh mắt kinh khủng giống như muốn ăn thịt người, sau đó chuyện cũng run run, "Rất tốt, rất tốt, xem tôi có dám làm gì ta hay ! Cút! Ngay lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi cho tôi!"

      Tô Cẩm Niên nhìn Tần Phi cái, sao đó sải bước ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên rời , Tần Phi ngồi ghế sa lon, giống như bỏ hết sức lực, hai tay nhịn được ôm lấy đầu, khóc thút thít.

      Chồng của bà phản bội bà, mỗi ngày đều trầm luân vào thôn quê dịu dàng, trở lại còn động chút là tỏ sắc mặt với bà.

      Người tình của bà phản bội bà, lùa gạt bà số tiền lớn, còn chụp ít chứng cớ uy hiếp bà.

      Con trai của bà càng lớn lại càng nghe lời, thậm chí còn muốn bỏ quan hệ mẹ con .

      Bà làm tội lỗi gì, sao mọi chuyện đều vừa ý như vậy!

      Đây tất cả cũng bắt đầu từ khi gặp Tô Khả, đúng, ai cũng có thể là con dâu bà, chỉ Tô Khả là thể!

      Lau khô nước mắt, Tần Phi lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là gọi cuộc điện thoại tới cấp của Tô Cẩm Niên, lệnh ông làm cho Tô Cẩm Niên trở về đơn vị, tới thứ sáu cho về nhà. Lại gọi điện thoại cho chủ tịch tỉnh Trần, muốn ông tạo áp lực cho bố Tô Khả bên kia, làm cho bất kỳ ngân hàng nào cũng cho bọn họ vay.

      Sau đó gọi điện thoại an ủi Hoàng Nghê Thường, làm cho ta vui vẻ đón hôn lễ sắp tới.

      Về phần Tô Khả, đứa bé kia được giữ lại.

      Mặc kệ đứa bé trong bụng là của Tô Cẩm Niên hay phải của Tô Cẩm Niên đứa trong bụng Tô Khả cũng được giữ lại.

      Bà quyết cho phép mạch máu của nhà họ Tô nhiễm máu của loại người cấp thấp như Tô Khả, thứ hai, bà tuyệt đối cho phép quyết sách của bà sai lầm.

      Cho nên, phải khiến đứa bé của Tô Khả mất , đúng, phải mất .

      *

      Tô Cẩm Niên ra khỏi nhà, nhịn được ngồi ở công viên trong đại viện quân khu.

      ngồi ghế dài, mắt nhìn mấy đứa bé phía trước chơi đùa ầm ĩ, mà bên cạnh của bọn chúng là bố mẹ mấy đứng, bọn họ cũng tụ họp trò chuyện bên kia, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn con chút.

      nâng lên nụ cười khổ.

      Thời gian giống như xuyên qua, mấy đứa trẻ bên kia dần dần biến thành bạn bè của , ở trong hố cát chơi vui vẻ. Mà chỉ có người, đơn ngồi ghế dài.

      Thỉnh thoảng ngẩn người, nghĩ tới bố mẹ của , sao chưa bao giờ mỉm cười với , sao bố mẹ của chưa bao giờ tới đón .

      ngày cứ ngây ngốc trôi qua như vậy, từng bạn bè của mình được bố mẹ dãn về nhà, mà , phải tự về nhà chính là giúp việc ra ngoài tìm .

      Nhìn trời, cười khổ.

      "Tụt tụt ——"

      Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra nhìn, là điện thoại của lãnh đạo . nhíu mày, bắt máy, "Tham mưu, chào ." (tham mưu là người dưới cấp tư lệnh, chỉ huy trong đơn vị quân đội)

      "Cẩm Niên à, cậu xem chừng nào cậu có thể trở lại." Lãnh đạo của thẳng vào vấn đề, nhảm nửa câu.

      nhíu mày, "Khả Khả mang thai, tôi muốn ở lại bên cạnh ấy, cho nên tạm thời vẫn thể trở lại."

      Lãnh đạo của biết Tô Khả, cũng biết và Tô Khả kết hôn, cũng từng nhờ cậy lãnh đạo đừng chuyện nhận giấy đăng ký kết hôn với bố mẹ của , lãnh đạo cũng đồng ý. Cho nên bây giờ Tô Cẩm Niên mới chuyện Tô Khả mang thai với lãnh đạo

      Lãnh đạo Tô Cẩm Niên : "Cậu nhóc này được nhỉ, sắp làm ba nhanh như vậy."

      Tô Cẩm Niên cười cười, "Ừ."

      Mặc dù đứa bé tới quá nhanh, tất cả đều chưa chuẩn bị xong, nhưng mà cố gắng để cho tuổi thơ con của trôi qua vui vẻ.

      Sau đó lãnh đạo trầm giọng suy tư, "Cẩm Niên à, ra lần này tôi muốn mời cậu trở về cũng là ý của mẹ cậu. Tôi cho là cậu nhóc cậu chọc bà tức giận, mẹ cậu vừa mở miệng là để cậu trở về đơn vị mấy ngày, tôi liền đồng ý."

      Tô Cẩm Niên gật đầu, "Tôi biết rồi."

      Ha ha, mẹ, đây là muốn triển khai thủ đoạn sao?

      "A, đúng rồi, mẹ cậu còn vừa với tôi, thứ bảy này cậu phải đính hôn, có phải hay ? Cậu phải là kết hôn cùng Tô Khả sao? Chuyện này. . . . . ." Lãnh đạo xong cũng tự hiểu chuyện gì xảy ra. Tình hình là muốn cho Cẩm Niên thực chính sách kết thân mà Cẩm Niên chịu, Tần Phi định bắt đầu phá hoại vợ chồng son đây mà

      Mẹ kiếp! Chuyện hư hỏng gì vậy nè!

      Ngạn ngữ : Thà hủy ngọn miếu, hủy cái cọc cưới.
      chọc ngọn lửa thiêu thân 80

      (có nghĩa là thà phá hủy cái miếu cũng nên phá hủy cái thân tình)

      Rốt cuộc Tư lệnh Tần Phi này suy nghĩ gì? Hôn cua con mà nhúngtay vào nhiều nhưvậy, là kì cục. Hoàn toàn có dáng vẻcủa mẹ chút nào. (tư lệnh là người chỉ huy trong quân đội, thấp hơntổng tư lệnh, cao hơn tham mưu )

      " Cẩm Niên, cậu cần ở lại, ở bên cạch chăm sóc Tô Khả tốt. Tôicho cậu biết, cũng cho phép cậu tham gia cái tiệc đính hôn gìđó, thà rằng để bố mẹ cậu mất mặt cũng thể vứt bỏ vợ, làm TrầnThế Mỹ. Cậu dám làm như vậy tôi là người đầu tiên lấy súng ra bắn
      cậu" ( Trần Thế Mỹ là kẻ vứt bỏ vợ con cưới công chúa, bị Bao ThanhThiên sử tội đó)

      Tô Cẩm Niên cười " Cám ơn lãnh đạo"

      xong, Tô Cẩm Niên liền cúp máy.

      Sau đó, Tô Cẩm Niên nghĩ tới mẹ của còn định táy máy tay chân trênngười bố Khả Nhi, cảm thấy vô cùng cần thiết đến thành phố Htrước, tự giải quyết phiền toái chút.

      Vì vậy, Tô Cẩm Niên gọi cuộc điện thoại cho người bạn" Archie,bán giúp mình cổ phiếu '

      "Cậu thiếu rất nhiều tiền sao" Archie nghi hoặc thôi, "Sao nóimuốn bán cổ phiếu"

      "Ừ thiếu rất nhiều tiền"

      Archie nhíu mày tiếp tục hỏi, " Thiếu bao nhiêu, mình cho cậu mượn,chỉ cần vượt qua trăm triệu mình đều cho cậu mượn, cùnglắm lúc đó chia huê hồng cổ phiếu của cậu lại cho mình."

      "Hai trăm ngàn"

      "Mẹ nó, còn tưởng rằng cậu thiếu bao nhiêu chứ, chỉ có chút mà cậucũng tính bán cổ phiếu, đứa ngốc này"

      Tô Cẩm Niên biết gì "Chẳng lẽ hai trăm ngàn là số lượng rất sao?"

      Archie tiếp tục "Bây giờ công ti chúng ta kiếm được nhiều tiềnrồi, cậu có ba mươi phần trăm cổ phiếu, giá trị 1 triệu. Vừa nãymình còn đặc biệt tưởng cậu lại thiếu nhiều tiền như vậy, phải bán cổphiếu."

      "Công ty có nhiều tiền như vậy sao?" Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cáikhông hiểu hỏi.

      ".........."

      Hồi lâu sau, Archie hỏi, "Năm qua cậu thấy mình gửi tiền huêhông thẻ sao?"

      Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái" Mình lấy thẻ làm sính lễ cho vợ mình rồi."

      "........"

      *

      Giải quyết chuyện tiền bạc, Tô Cẩm Niên lại gọi cuộc điện thoạicho Trịnh Thiệu Đông.

      Trịnh Thiệu Đông mệt mỏi nhắm mắt" Nghĩ sao lại gọi điện thoại cho em vậy?"

      "Tô Khả thực tập ở bệnh viện chỗ cậu, chăm sóc giúp tôi chút."

      "Hả? Em Khả Khả thực tập ở bệnh viện của em sao?" Trịnh Thiệu Đôngchớp mắt mấy cái, trong nháy mắt ngồi ngay ngắn:" Ở chỗ nào? Sao emchưa hề nhìn thấy ấy?"

      "Nam, khoa --------" Lúc Tô Cẩm Niên ra hai chữ này cũng lànghiến răng nghiến lợi, cũng may cũng may Lý Lộ với tiếng,đến vợ vẫn chưa chữa bệnh nhân nào, trong lòng mớidễ chịu chút. Hơn nữa cũng với hai người kia, sau nàykhông cần để ý đến Tô Khả tiếp xúc với bệnh nhân, tất nhiên là haingười họ đồng ý. Huống chi, dù bọn họ có đồng ý bệnh nhân ở đâycũng đồng ý.

      Vốn là xem loại bệnh này rất xấu hổ, nếu lại lại người xa lạnhìn chằm chằm chẳng phải đời này mặt cũng dậy nổi.

      "Phụt -------" Trịnh Thiệu Đông vừa mới uống trà vào miệng phun toàn bộ ra ngoài, làm màn hình ướt chèm nhẹp từng giọt nước trà,hồ sơ bệnh lý bàn cũng ướt, Trịnh Thiệu Đông vội vàng rút giấyra, lau chùi lung tung, miệng còn " cái gì?"

      Tô Cẩm Niên thèm nghía đến , thẳng, "Tô Khả mang thairồi, là con tôi, cậu trông chừng giúp tôi chút. Nhất là khi nhìn thấymẹ tôi, nhất định phải bảo vệ ấy, bước cũng [?]Tôi muốnlúc tôi trở lại, mẹ con họ đều bình an"

      "Bum ------------ ục ục ------------ ục ục "

      Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên nhìn thanh dội lại qua màn hình tối thuicủa điện thoại, im lặng hồi.

      Trịnh Thiệu Đông trợn tròn mắt, đây là ý gì? vừa nghe nhầm sao?

      Tô Khả mang thai, đứa trong bụng còn là của Tô Cẩm Niên.

      Mẹ nó[?]Lúc nào Tô Cẩm Niên lại có bản lĩnh lớn như vậy, trựctiếp chưa kết hôn mà có con[?]

      Sau đó, Trịnh Thiệu Đông chớp mắt mấy cái, trong giây lát ----------

      Mẹ nó [?] Tô Cẩm Niên, có lầm hay [?]Vừa có bắt đầu ném choanh ấy hai quả ngư lôi, ấy chỉ là bác sĩ, phải quânnhân[?] ấy nào có lực bình tĩnh mạnh mẽ như [?]( ngư lôi: đạikhái là mìn, lựu đạn sử dụng dưới nước)

      y tá tới, cười hì hì mời giúp sắp xếp cái bàn tay, tấtnhiên là bác sĩ ngàn lần sẵn lòng, sau đó Trịnh Thiệu Đông nhanh chóngchạy tới khoa nam khoa.

      Bây giờ hết sức khâm phục Tô Khả rồi, bản lanh lại lớn như vậy,khiến Tô Cẩm Niên cởi bỏ tấm thân xử nam còn thanh công mang thai đứacon của , ngưu bức, quá ngưu bức[?]

      Phải biết chính là em Trinh Duyệt của theo đuổi Tô Cẩm Niênhơn 20 năm rồi, thanh mai trúc mã đấy, nhưng ngay cả tay tacũng chưa nắm qua, mà này trực tiếp XO luôn rồi.

      Cũng phát Tô Khả có cái gì đặc biệt, sao hai em tốt củaanh, Tô Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong cũng rơi vào đây?

      Trong lúc miên man suy nghĩ Trịnh Thiệu Đông tới tầng lầu TôKhả thực tập. Tùy ý tìm y tá hỏi thăm chút tìm được phòng làmviệc của Tô Khả.

      Lúc này Tô Khả nhàm chán cầm quyển tiểu thuyết ngôn tình,rảnh rang xem, thỉnh thoảng nhét vào trong miệng quả nho.

      Trịnh Thiệu Đông vào cửa," Tô Khả"

      Tô Khả ngẩng lên " Hắc, bác sĩ Trịnh"

      "Gọi Đông thôi" Trịnh Thiệu Đông cười nháy mắt, sau đó, mắtnhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, Tô Khả bị ánh mắt nhìn đến cảngười hoảng sợ. Mà Trịnh Thiệu Đông cũng nhớ tới ngày nào đó, nhìnthấy Tô Khả ở ngoài khoa phụ sản vào kiểm tra, lúc này chợthiểu ra, " ngày đó em kiểm tra có mang thai hay à"

      Lời vừa ra hù dọa Lý Lộ và Trương Trí.

      Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ nhìn Tô Khả " Cái gì?"

      Tô Khả " Aiya, làm sao biết?"

      "Cẩm Niên , ấy bảo em chăm sóc em tốt" Sau đó, Trịnh ThiệuĐông mới nhớ, hình như vừa rồi Tô Cẩm Niên gọi điện thoại với anhlà chỉ cần nhìn thấy mẹ đến, vậy bước cũng rời, theosát . lại nhớ lại, ngày hôm qua báo chí viết, Tô Cẩm Niên muốn
      đính hôn với Hoàng Nghê Thường.

      Trong lòng Trịnh Thiệu Đông mơ hồ hiểu, đây cũng là chuyện riêng của nhà quyền thế, Theo như tính tình của mẹ Tô Cẩm Niên, chắc canh là bàsẽ khiến Tô Khả vào được cửa nhà họ Tô, cũng khiến Tô Khảkhông sinh được con của Tô Cẩm Niên. Khó trách Tô Cẩm Niên căng thẳng
      như vậy.

      "À" xong, Tô Khả cúi đầu tiếp tục xem tiểu thuyết.

      Trong nháy mắt hai đồng nghiệp bên kia của Tô Khả nội lưu đầy mặt.

      Vốn tưởng rằng Tô Khả chỉ là bạn của người khác, bây giờ mới pháthiện cũng sắp thành mẹ của con của người khác. Cuộc sống à, mày có cầnsầu não như vậy .

      Trịnh Thiệu Đông biết gì, ngồi bên cạch Tô Khả, "Đứa nàybao lớn rồi?"

      " 12 tuần"

      "Lớn như vậy à?"

      "Còn đấy" Tô Khả cười híp mắt cầm quả nho.

      "Số ngày. . . . " Trịnh Thiệu Đông vô cũng rầu rĩ, thời gian hànhđộng bí mật cũng dài, biết Doãn Lạc Phong có biết tin tứcnày . Aiya, thôi, chuyện tình chính xác, khôngnói chính xác được.

      chuyện lát, Trịnh Thiệu Đông rời khỏi phòng làm việc của TôKhả, trước khi rời với Tô Khả, " thường xuyên đếntìm em nhé."

      Tô Khả biết gì.

      Trịnh Thiệu Đông vừa rời , vừa lúc nhìn thấy y tá ngày thườngnói chuyện tương đối nhiều" Tiểu Lệ à, tới đây với chút chuyện"

      Tiểu Lệ gật đầu.

      " biết Tô Khả chứ ."

      Tiểu Lệ cười, tiếp tục gật đầu, trong lòng oán giận Tô Khả đến chết: đúng là coi trọng người phụ nữ đó[?]Hừ, em mới cần choanh biết, có chết em cũng cho biết.

      Trịnh Thiệu Đông căn dặn xong trở về phòng làm việc của .

      *

      Tô Khả xem tiểu thuyết, Tô Cẩm Niên gọi điện thoại tới.

      "Cẩm Niên?"

      "Con có ngoan ngoãn hay đó?"

      Tô Khả gật đầu " Dạ"

      " muốn thành phố H"

      "Nhiệm vụ sao ?"

      " phải"

      "Chứ sao?"

      "Ngốc à, giải quyết chuyện của bố" Mặc dù giải quyết được vấn đề tiềnbạc nhưng vẫn cần tự đến chuyến, nếu chẳng lẽ lầnsau, bố mẹ và bố mẹ Hoàng Nghê Thường lại lập bẫy, làm chướng ngạivật của bố vợ .

      "Vậy trở về sớm chút" Mặc dù trong lòng Tô Khả muốn,nhưng mà đây là vì chuyện của bố , cho nên dù muốn cũng phảiráng chịu.

      "Được. Đúng rồi, Khả Khả, sính lễ á, cũng chính là tấm thẻ đưa choem đó, ở trong tay bố mẹ sao"

      "Dạ" Tô Khả gật đầu "Sao hỏi cái này ?"

      "Vậy tốt, mới vừa hỏi thăm bạn , đó có ít tiền,dư dả đối phó với khó khăn này."

      Trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy vô số sấm sét đánh tới chỗ , "Cái gìgọi là hỏi bạn rồi, cái gì gọi là dư dả đối phó với khó khăn này?"Tiền trong thẻ lại biết? Tô Cẩm Niên phải anhquá hài hước như vậy chứ.

      "Khụ khụ, tự chăm sóc tốt cho mình và bảo bảo, vậy nhé, bái bai" TôCẩm Niên chột dạ hồi, cúp điện thoại rất nhanh.

      Đối với tiền này, cho tới bây giờ cũng thấy nặng, dù thế nàođi nữa ngày ba bữa đều chủ yếu ở đơn vị, cũng có đặcbiệt tiêu xài cái gì, suy nghĩ của chính là, tiền, đủ là được.

      Lúc đó nhóm người Archie, bọn họ muốn mở công ty, tất nhiên là ngườilớn trong nhà đồng ý, dù sao bọn họ cũng đều là quân nhân nêncũng hy vọng con của mình làm thương nhân. Cho nên lúc xoaysở tiền là có cách nào khác.

      vậy thôi, mặc dù có chút tiền lẻ nhưng họ muốn làmlớn mà thiếu nhiều lắm, đến cuối cũng vẫn còn thiếu sáumươi ngàn. Sau khi bị biết được cho bọn ọ mượn sáu mươingàn. Dù sao tiền lì xì từ đến lớn của lấy ra sáu mươingàn vẫn dư sức.

      Kết quả bọn họ vẫn thế để nhập cổ phần đủ thứ.

      Sau đó suy nghĩ chút cũng đồng ý, dù sao để trong ngânhàng cũng chỉ thối rữa trong ngân hàng thôi, ngờ, bọn họđã làm được nghiệp.

      ngờ ' lần đưa than sửa ấm trong ngày tuyết rơi' kia lại giảiquyết chuyện khẩn cấp này.

      'Cơ duyên xảo hợp' trong đời người, gì hơn cái này, < cơ duyênxảo hợp: cơ hội và nhân duyên đến vừa đúng lúc>

      Trong lòng lương thiện mang tới hồi báo, đó là vô hạn.

      Tô Khả bị cúp điện thoại thoải mái thôi.

      *

      Mẹ Tô Cẩm Niên điều tra, cuối cùng phát Tô Khả làm thực tập sinhở bệnh viện quân khu nhịn được cười lạnh liên tục

      Chỗ đó, vừa vặn, bà đỡ phải xa, thuần tiện rồi!

      Tô Khả, nếu muốn gả cho con tôi như vây, ha ha, tôi xem cóđứa con, có danhtiếng, còn mặt mũi nào tiến vào nữa !

      Vẻ mặt bà có chút dữ tợn, hồi lâu sau, Tần Phi gọi điện thoại sắp xếpxong xuôi. Dĩ nhiên, bà tìm người là quân nhân, thế nào thìbà cũng là sĩ quan cao cấp tiếng tăm lừng lẫy mà.

      Mà người được Tần Phi dặn dò chính là ' mặt trắng ' của bà, dùngtiền của bà lại ngừng uy hiếp bà như quỷ hút máu. Mặc dù vẫn bịhắn uy hiếp nhưng mà cũng chỉ có khả năng hoàn thành chuyện này.Hơn nữa, bà cũng muốn nhiều người uy hiếp bà, dù sao chính côtìm đến mấy người kia, đến cuối cùng biết có thể phản bội bà haykhông.

      Khi mặt trắng của Tần Phi biết được cả kế hoạch của Tần Phi thìliên tục cười khẩy, "Sĩ quân cao cấp Tần Phi này, giỏi tính toán!"
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Mizuki, Hằng Lê, Trâu2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 81: Đột nhiên mưa gió tới

      Tô Khả ngồi ngẩn người ở chỗ của , nhìn trời u bên ngoài, trong lòng cũng có chút đè nén. Aiya, Cẩm Niên mới ngày, liền bắt đầu suy nghĩ đến .

      Trương Trí bên cạnh nhìn Tô Khả yên lòng đứng dậy hỏi, "Hot girl Khả Khả, có chuyện gì phiền lòng sao?"

      Tô Khả lắc đầu, " có."

      "Vậy mà trông vẻ mặt em tinh thần có ở đây."

      Tô Khả miễn cưỡng cười cười, sau đó đứng dậy, rót ly nước ấm, cầm trong tay thổi thổi, dựa vào cửa sổ, nhìn trời càng lúc càng u ám ngoài cửa sổ, tâm trạng yên.

      "Nhìn tình hình này, giống như là muốn mưa to rồi." Trương Trí nhìn theo ánh mắt của Tô Khả, cũng lẩm bẩm.

      Lý Lộ mới vừa khám cho bệnh nhân nam xong, vừa ra phòng làm việc nhìn thấy nét mặt ‘thương xuân thu buồn’ của hai người bọn họ chợt cảm thấy từng đợt sấm sét bổ xuống.

      Sau đo, bệnh nhân trong phòng làm việc càng ngày càng nhiều, trương Trí và Lý Lộ cũng bận rộn, Tô Khả muốn giúp tay bị hai người này đuổi ra. Tô Khả chỉ có thể vô cùng oán niệm, bọn họ cũng quá kỳ thị phụ nữ mà.

      Bởi vì người trong văn phòng quá nhiều, mình Tô Khả ở hành lang, hết sức ngẩn người, bác sĩ với Tô Khả: " Tô Khả, viện trưởng gọi ."

      Tô Khả chỉ chỉ mình, "Viện trưởng? Gọi tôi sao?"

      Người nọ gật đầu, Tô Khả cũng nghi ngờ gì. Dù sao kêu tên của ra, còn mặc áo khoác bác sĩ, sao có thể là lừa gạt .

      Chỉ là viện trưởng gọi làm gì?

      Tô Khả hỏi người kia tại sao, người kia , "Tôi cũng phải là viện trưởng, làm sao tôi biết."

      Tô Khả gì, theo kịp bước chân của người kia.

      Lúc , Tô Khả cẩn thận đụng phải cánh tay của y tá, y tá kia : " bộ nhìn chút cho tôi. Nôn nôn nóng nóng, cái bộ dáng gì."

      Tô Khả để ý tới y tá kia, bởi vì biết người này, y tá kia là y tá khá nổi danh lẳng lơ ở lầu nay, đôi mắt nịnh bợ nhìn ai cũng như có móc câu, mọi loại ân cần quan tâm với bác sĩ nam, còn bĩu môi với y tá nữ.

      Tiểu Lệ thấy Tô Khả có để ý đến ta, trong bụng khó chịu, "Aiya, đụng tôi cũng biết lời xin lỗi?"

      "Đừng để ý tới ta, nhanh lên, viện trưởng còn chờ đấy." Vẻ mặt bác sĩ phía trước khó chịu nhíu mày.

      Hai tay Tiểu Lệ chống nạnh, nhìn lên xuống người đàn ông hồi lâu, " là ai? Bệnh viện chúng ta có bác sĩ mới tới sao? Sao tôi chưa bao giờ gặp qua ?"

      Người kia nhịn được liếc nhìn Tiểu Lệ, mà Tô Khả cũng mặc kệ người phụ nữ này, liền theo bác sĩ này.

      "Ê, chuyện với đó, là bác sĩ của khoa nào vậy, sao tôi chưa bao giờ gặp qua . . . . . . Ê. . . . . ." Thấy bóng dáng của bọn họ càng ngày càng xa, cả khuôn mặt Tiểu Lệ cũng tức giận.

      A, người đàn ông lại vừa bị con hồ ly tinh lừa chạy, Tô Khả có bác sĩ Trinh Diệu Đông lại còn quyến rũ những người khác. Ưm, dáng dấp bác sĩ kia vẫn tạm được, chẳng lẽ mới tới? Nếu sao ta chưa từng gặp qua đây?

      Ưm, ngờ bệnh viện này còn có bác sĩ biết. được, nhất định ta phải bắt lấy . Đúng, bây giờ nên trù tính tốt chút quyến rũ nam nhân này tới tay.

      Nghĩ đến sau này bác sĩ nam quỳ sát ở dưới váy thạch lựu của ta, Tiểu Lệ liền ha ha cười to, làm cho rất nhiều bác sĩ nam ngang qua nhíu mày, vòng đường khác.

      *

      Tô Khả theo người kia đến phòng viện trưởng, người kia gật đầu rồi rời , Tô Khả lại phát cả phòng viện trưởng bóng người.

      Tô Khả cảm thấy kỳ lạ.

      Dù sao vẫn cẩm thấy có chỗ nào đó đúng, nhưng lại được tại sao.

      Đột nhiên, người vỗ vỗ vai của , Tô Khả chỉ cảm thấy cánh tay tê dại trận, con ngươi trở nên phóng đại, lúc quay đầu lại bỗng nhiên phát vài người mặc áo khoác bác sĩ màu trắng, mặt của họ lộ ra nụ cười hả hê.

      Miệng Tô Khả há to, đầu chóng mặt, trong đầu xông lên rất nhiều cảm giác chẳng lành.

      Thuốc mê hiệu quả nhanh .

      quá biết thứ này. Trước kia, chính là cho Tô Cẩm Niên dùng qua cái này, sau đó thấy được toàn thân che đậy của . ngờ bây giờ người khác dùng với .

      Bọn họ muốn làm gì?

      và bọn thù oán, sao bọn muốn hại ?

      *

      Đám người kia thấy Tô Khả mê man mà ngã xuống cười lạnh mấy cái.

      "Tốc độ xong rất nhanh đấy."

      "Được, đừng nhảm quá nhiều, chuyện bây giờ chúng ta phải làm chính là làm sao chuyển đến khoa phụ sản." Bác sĩ lúc trước kia thờ ơ nhìn mấy người khác.

      "Lão đại, tất cả chúng em đều nghe lời ."

      Tên đàn em thứ nhất nịnh bợ . Tên đàn em thứ hai phụ họa: "Đúng vậy, lão đại."

      Bác sĩ kia nhìn bọn cái, chỉ là đẩy giường mổ từ ngoài cửa vào, sau đó đặt Tô Khả giường, "Chậc chậc, đắc tội bà Tần Phi này là chịu tội mà."

      Người kia liếc mắt nhìn Tô Khả cái, tiếp tục , " này ‘da mỏng thịt mềm’, khó trách Tần Phi ưa như vậy. Ưm, chẳng lẽ đứa này là của chồng bà ta cho nên gấp rút muốn phá đứa này?"

      Bác sĩ kia sờ sờ cằm, sau đó lắc đầu cái, tới bàn làm việc của viện trưởng, lật lên xuống mấy cái, lại mở ngăn kéo của viện trưởng ra, khóe miệng khẽ nâng lên, lấy ra chuỗi vòng ngọc trong suốt óng ánh, nhét vào túi Tô Khả, sau khi tất cả xong xuôi căn dặn đàn em rồi lặng lẽ rời khỏi phòng viện trưởng.

      Đột nhiên, ít bác sĩ
      Từ xa chạy tán loạn tới đây, dọa bọn đàn em sợ đến né tránh hồi, dù sao ở tầng làm việc của viện trưởng xuất giường mổ di động, đó là chuyện khá bất ngờ.

      Đành chịu, bác sĩ ở tầng này người lại người, tụm năm tụm ba mà qua, mỗi khi bọn muốn đẩy xe mổ ra lại nghe tiếng bước chân cộc cộc mà qua.

      Hai mươi mấy phút sau, trời tối tăm lợi hại.

      “ Tách tách”, mưa xuống như trút nước,văng lên người đường làm mắt mở ra.

      Bọn núp ở góc khuất hành lang, rốt cuộc tất cà tiếng động biến mất, bọn mới thở dài, đẩy xe Tô Khả tới khoa phụ sản.

      Đột nhiên điện thoại di động của tên bác sĩ cầm đầu vang lên, dọa đám người kia sợ đến run cái.

      Bác sĩ kia lườm bọn cái, ý bảo bọn tiếp tục , còn nhận điện thoại.

      Rất nhanh bên kia liền truyền tới giọng phụ nữ sắc bén. “ Sao rồi?”

      “ Sắp thành công rồi.”

      “ Vậy tốt!” người nọ khẽ thở phào, giống như là bỏ xuống nỗi băn khoăn.

      “ Sauk hi chuyện thành công thêm năm mươi ngàn nữa!”

      “ Quỷ hút máu!”

      phải là bà thích tôi hút nhất sao?”

      “ Cút!” Bên kia cúp điện thoại.

      Khóe miệng bác sĩ kia lộ ra mọt nụ cười lạnh.

      *

      Trong lòng Tô Khả vẫn luôn đè nén, ngực nặng nề thở nổi. khó chịu, đè nén làm người ta thở nổi.

      tự , phải tỉnh lại, phải nhanh tỉnh lại.

      biết, nếu tỉnh lại, vậy xảy ra cố.

      có sức lực chống đỡ, ngọ ngoạy, ngọ ngoạy….

      Bên ngoài mưa càng rơi xuống càng lốn, từng trận gió lạnh rít lên làm cho cửa kiếng kêu “ bộp bộp ------“ ỉ. Mấy nhánh cây đại thụ ngoài cửa sổ lay động, rất nhiều là cây bị mưa to chút lưu tình quật rơi xuống, phát ra thanh làm người ta sợ hãi, trong mưa to lộ ra vẻ thảm thương như vậy.

      Tô Khả chợt mở mắt, thế giới trống trơn màu trắng.

      Gió lạnh thổi vù vù vào phía dưới của , trong nháy mắt hoảng sợ hoàn hồn lại, hơi cúi đầu nhìn, đập vào mắt chính là bác sĩ nữ vén khăn trải giường của giường mổ, tay là cái kềm lạnh buốt, xuống phía dưới….

      được -------!”

      Trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo thấu xương đâm vào trái tim của .” A--------!”

      tiếng hét sắc bén của phụ nữ, kèm theo dòng máu tươi, thủng cả trời xanh.

      *

      tiếng kêu thảm thiết sắc bèn kia, ngay cả người bên ngoài cũng nghe ràng, xương đầu phát lạnh. Mà lòng mấy kẻ chờ đợi bên ngoài cũng xoắn lại, rốt cuộc biết chuyện thành công hay thành công. Bởi vì nếu như thành công đại biểu cho việc sau này bọn họ có tiền, hôm nay làm chuyện vụng trộm này uổng công rồi.

      Gió mang theo mưa tạt vào hành lang, lạnh lẽo thấu xương, làm bọn rùng mình cái.

      Người ở những phòng bệnh khác thôi ra vào, tất cả chấm dứt.

      Lòng của bọn họ treo lên, chờ đợi cửa phòng phẫu thuật mở ra.

      Hồi lâu sau,tất cả yên lặng trở lại.

      Khi vẻ mặt bác sĩ mặc áo khoác màu trắng tái nhợt ra, trong nháy mắt bọn họ vây xung quanh.

      Lúc này tay của bác sĩ nữ vẫn còn che cánh tay chảy máu của ta, trong vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

      Nhịp tim bọn cũng là tăng nhanh theo, vẻ mặt vô cùng hồi hộp, “ Phá rồi sao?”

      Bác sĩ nữ kia gật đầu như gà mổ thóc, sắc mặt tái nhợt ‘ có hai’, giống như tờ giấy trắng.

      Lúc này những kẻ kia mới gật đầu cái, bác sĩ cầm đầu kia, à , phải là ‘mặt trắng ’ của Tần Phi, bây giờ cởi áo khoác bác sĩ, khóe miệng vẽ ra nụ cười lạnh lùng, móc ra bì thư đỏ ném vào trong ngực bác sĩ, sau đó với mấy tên kia, “ Chúng ta .”
      Ngay lập tức tất cả sãi bước rời khỏi phòng phẫu thuật.

      Bác sĩ nữ kia giống như là mệt lả, chậm rãi té ngồi mặt đất, máu tươi ở cánh tay cũng chậm rãi chảy xuống, rơi hành lang,màu đỏ thẫm giống như xả vòi máu vậy.

      Tô Khả kéo thân thể nặng nề, từng bước từng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nước mắt mặt ào ào chảy xuống. Mới ra khỏi khoa phụ sản nhìn thấy Trịnh Diệu Đông lo lắng chạy như bay đến.

      Khi nhìn thấy Tô Khả ra từ khoa phụ sản, lại thấy nước mắt mặt , suy nghĩ của chính là: xong rồi!

      Tô Khả lướt qua Trịnh Diệu Đông, Trịnh Diệu Đông đuổi theo Tô Khả, bởi vì tự cảm thấy có mặt mũi để lập tức đối mặt với . Nếu như có thể sớm bước….

      “ Binh ------“ tay Trịnh Diệu Đông nắm chặt thành quyền, nện vào tường, trong nháy mắt máu thịt lẫn lộn làm ý ta qua lại giật nãy mình.

      phụ nhờ vả của Cẩm Niên rồi!

      Trong lòng Trịnh Diệu Đông tức giận nối tiếp nhay, rất lâu tiêu tan được, nhiều lần ngửa mặt lên trời cao: “ Rốt cuộc là người nào!”

      Nhất định phải điều tra chuyện này, nhất định phải điều tra! Còn có Vương Lệ, thể giữ lại người này!]

      lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cuộc điện thoại, “ A lô, chủ nhiệm Lý sao? Tôi là Trịnh Diệu Đông, đúng, có chuyện muốn làm giúp tay. Ừ, đuổi việc người, đúng, là nữ y tá của khoa nam khoa, ừ, là nữ y tá, tên Vương Lệ, đúng, lập tức, lập tức trừ ta ra cho tôi! Lý do chính là ở làm việc lo làm việc, suốt ngày suy tưởng, làm phiền bác sĩ, tạo ảnh hưởng tót cho xã hội. Đúng, chính là như vậy, đánh giá kém vào quân tịch của ta. Hôm nay có thể làm cho ta cút ! A? Nghiệm trọng sao? Tôi cảm thấy còn đấy!” ( quân tịch: hồ sơ quân đội)

      Cúp điện thoại, tâm tư của Trịnh Diệu Đông nặng nề, nhìn trời đen thùi lùi ngoài cửa số, mắt đỏ lên, ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà trắng lóa rất lâu, rất lâu……

      Thở hơi dài, cuối cùng dũng cảm quyết định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên.

      bao lâu điện thoại được nối.

      “ Sao vậy?”

      xin lỗi….”

      “ Đông…?”

      “ Cẩm Niên, xin lỗi….”

      ấy tin tưởng như vậy, đem Tô Khả giao cho chăm sóc, nhưng thời gian mới ngày liền xảy ra chuyện lớn như vậy, quá vô năng.

      làm sám hối như thế nào mới có thể đến bù đau thương mà chịu vì mất đứa con?

      “ Đông….”

      “ Cẩm Niên, xin lỗi…. em… em”

      “ Đông, cậu đừng với tôi.” Tô Cẩm Niên vội vàn cắt đứt lời Trịnh Diệu Đông, “ Tôi còn có chuyện, tôi cúp trước.”

      vội vàng cắt đứt, sợ là nghe được tin dữ trong miệng ấy.

      Trong lòng Trịnh Diệu Đông càng thêm nặng nề, từng quyền, từng quyền đập vào vách tường, máiu nhuộm vào vôi trắng,bay trong khí, rơi tách tách xuống hành lang, dọa sắc mắt mấy y ta qua lại trắng bệch.

      Bên ngoài, mưa vẫn to gió vẫn lớn.

      *

      Tô Khả thất thần , trong đầu của đầy suy nghĩ về đám người kia.

      đường , đường nghĩ, vốn là đầu của Tô Khả ngây ngô dại dột cũng dần dần ràng.

      “ Binh ---------“

      bộ mà có mắt à!” giọng truyền vào tai Tô Khả, Tô Khả ngẩng đầu lên phát đối diện là bệnh nhân trợn mắt nhìn , thấy Tô Khả để ý đến ông còn vẻ mặt đờ đẫn, tiếp tục liếc Tô Khả cái, sau đó sờ sờ cánh tay, câu “ Xúi Quẩy” vào phòng bệnh.

      Đột nhiên Tô Khả tỉnh ngộ, đây tất cà đều là mưu, ý đồ mưu hại con .

      Mà người thi hành là bác sĩ kia! Mà chắc chắn bác sĩ kia phải là bác sĩ của bệnh viện quân khu, dù sao ngay cả “ Bách Hiểu Sinh” danh xưng là Vương Lệ cũng nhận ra ! (Bách Hiểu Sinh là nhân vật được coi là thông thái nhất võ lâm, kẻ bỏ gần hết cuộc đời để nghiên cưu võ học và có tác phẩm để lại cho con cháu ngàn đời sau, cuốn Binh Khí Phổ)

      Tô Khả dùng tay níu tóc của . Trong lòng liều mạng chửi mình ngu, nghĩ cũng biết chuyện rồi, viện trưởng hề biết , làm gì muốn gọi qua chứ?

      ràng chính là mưu, lại trúng chiêu! Tô Khả, đầu là giả, rốt cuộc là gì?

      A aaaaaaaa!

      Trong lòng căm phẫn điên cuồng gào thiết, rất lâu sau đó mới tỉnh táo lại. muốn bắt được người độc ác đứng phía sau, sau đó gậy ông đập lưng ông!

      biết sau lưng bác sĩ giả này nhất định là có người khác, dù sao chưa hề quen biết, có lý do nào để làm hại . Mà bác sĩ giả kia có thể gọi chính xác tên , cách khác, ràng là cái người sau lưng biết , hơn nữa cũng biết ta.

      Mục đích của người sau lưng là muốn để có con của Tô Cẩm Niên, để có thể sinh con Tô Cẩm Niên ra. Làm ra chuyện này khả năng rất lớn là người có hiềm khích với .

      Người phụ nữ có hiềm khích với , dường như trong ấn tượng cũng chỉ có Trịnh Duyệt, Tần Phi. Dĩ nhiên, Hoàng Nghê Thường cũng có khả năng, dù sao ta tự nhận là sắp trở thành vợ chưa cưới của Cẩm Niên, nếu ta biết mang thai khả năng muốn để cho sinh con là rất lớn.

      Tần Phi thể nào, dù sao bà là mẹ của Cẩm Niên, bà xấu xa đáng ghét hơn nữa đứa trong bụng Tô Khả cũng phãi gọi bà tiếng bà nội, có lý do gì mà bà làm hại đứa bé này.

      Như vậy, tìm người sau lưng này phỉa là giữa Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường .

      Rốt cuộc là ai trong bọn họ?

      Hoàng Nghê Thường?

      Trịnh Duyệt?

      Hay là do người khác?

      Rốt cuộc là ai, lòng dạ ác độc như vậy?

      Tô Khả kéo thân thể mệt mỏi , gió hành lang thổi vào người của lạnh buốt, làm run cầm cập chút,

      Hai tay của nhịn được nắm chặt thành quyền, răng cắn chặt môi.

      Tóm lại, mặc kệ là ai, dám động tới sinh mệnh của con nhất định phải để họ ‘ nợ máu trả bằng máu’!
      Last edited by a moderator: 7/6/15
      Mizuki, Thanh HằngTrâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 82: Chuỗi vòng ngọc

      Vừa tới thành phố H thảo luận biện pháp giải quyết cùng bố Tô Khả, Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, hơi thở toàn thân trở nên mãnh liệt, rét lạnh giống như có thể đông cả phòng thành tượng băng.

      "Bố, con về thành phố B trước."

      Vẻ mặt của bố Tô Khả vô cùng nghi hoặc nhìn con rể của ông, "Sao vậy?"

      "Bố, con về trước đây, chuyện bên này theo như hôm qua chúng ta mà làm là được." xong, Tô Cẩm Niên đứng dậy, chạy ra ngoài phòng, tốc độ kia có thể so với tia chớp.

      Bố Tô Khả thấy lòng Tô Cẩm Niên như lửa đốt như vậy nên vội vàng gật đầu, "Được." Chỉ là người của chạy ra khỏi phòng.

      Tô Cẩm Niên vừa ra ngoài chạy vội tới đường lớn, vẫy chiếc xe tắc xi, thẳng đến sân bay.

      Trước tới giờ luôn bình tĩnh nhưng lúc này nét mặt nôn nóng thôi, khỏi cần thúc giục, chân tài xế tắc xi kia liền đạp cần ga, tốc độ cực kỳ nhanh.

      Đến sân bay, Tô Cẩm Niên nhìn màn hình điện tử màn, nhanh chóng tìm được chuyến bay thành phố B, chuyến bay gần nhất là chín giờ tối, cả trái tim của Tô Cẩm Niên cũng xoắn lại.

      Nhưng đành chịu, chỉ có thể chờ bên này, trái tim cũng đập rất nhanh.

      sợ, khi Trịnh Diệu Đông gọi điện thoại cho , lúc nào cũng lặp lại " xin lỗi"… " xin lỗi", trong lòng chỉ sợ hãi.

      Tô Khả, Tô Khả, nhất định thể có chuyện.

      *

      Bên ngoài mưa rơi xuống rất lớn, nước mưa xuống, hợp lại thành dòng nước chậm rãi chảy vào trong nắp cống cứng rắn. Người đường mở dù, qua lại, bước chân vội vã.

      Tô Khả mở cửa phòng làm việc ra.

      Lúc này, rốt cuộc Lý Lộ và Trương Trí được nhàn rỗi, khi bọn nhìn thấy mặt Tô Khả đầy nước mắt, đầu tóc lộn xộn vào trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành.

      "Tô Khả, em làm sao vậy?" Trương Trí lên tiếng hỏi thăm, trong giọng chút lo lắng.

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn Trương Trí, miệng há to, thanh khàn khàn: " có sao."

      "Em cũng thành bộ dáng này làm sao có thể có sao!" Lý Lộ tức giận, " cho Lý biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

      Lúc Tô Khả muốn chuyện nghe y tá la lớn ở cửa ra vào, "Emma, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi."

      Mọi người đều nhíu mày, dù là việc lớn gì người lớn cũng cần thiết hoang mang hoảng hốt hành lang như vậy, la to lên, quá ra thể thống gì.

      Mặc dù trong lòng mọi người xem thường y tá kia nhưng đối với nội dung trong miệng y tá kia bọn họ vẫn tò mò, cho nên từng người mở cửa phòng làm việc ra, sau đó ra, vây quanh y tá kia, "Aiya, chị Vương, chị , xảy ra chuyện lớn gì."

      y tá có vẻ thiếu kiên nhẫn hỏi, mọi người cũng lộ ra vẻ mặt y như vậy, có lẽ là y tá đó lời từ trong lòng của bọn họ.

      Chị Vương kia thấy mọi người đều nhìn ta, lúc này mới vỗ vỗ ngực của ta, nhìn mọi người, "Viện trưởng của chúng ta cho rằng chuỗi vòng gia bảo đáng tự hào nhất bị người ta ăn trộm rồi! Bây giờ cảnh sát tiến hành điều tra ở phòng làm việc của viện trưởng chuyến đấy." (gia bảo: vậy quý được truyền nhiều đời)

      "A, vòng gia bảo của viện trưởng, tôi biết, là chuỗi vòng ngọc, nghe dùng loại ngọc tốt nhất ở Hòa Điền làm ra, hơn hai trăm năm trước, Hoàng đế ban thưởng cho lão tổ tông nhà ông ta, sau đó gia tộc bọn họ vẫn truyền cho con trưởng. Tôi nhớ năm đó lúc viện trưởng lấy được vòng ngọc gia bảo này đúng là giống như khoe khoang với tất cả mọi người của bệnh viện vậy. Bây giờ cũng gần giống như vậy, hễ là gặp ông ta ông ta cũng lơ đãng khoe khoang chuỗi vòng ngọc của ông ta chút. Quái lạ, nhu thường lệ chuỗi vòng ngọc này đúng là chưa bao giờ rời khỏi người ông ta, sao lại đột nhiên bị trộm?" người ở trong bệnh viện thời gian hơi lâu chút ngẩn ngơ nhíu mày. (Thành phố Hòa Điền (hay thành phố Hotan) là thành phố cấp huyện và là thủ phủ của địa khu Hotan tại khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Hotan là đô thị ốc đảo sa mạc và nằm ở phía bắc dãy núi Côn Lôn. Ngọc ở đây rất đẹp, ngọc Tân Cương Hòa Điền là loại ngọc cổ và có giá trị ở Trung Quốc))

      "Vậy cũng phải chuyện của chúng ta, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, ầm ầm ĩ ĩ , Vương Bình, cũng quá ‘chuyện bé xé ra to’ rồi đó." bác sĩ nữ liếc ta cái, sau đó trở về phòng làm việc của mình.

      Sắc mặt Vương Bình khó coi, nhưng ai bảo ta chỉ là y tá mà phải là bác sĩ. Đấu với bác sĩ, trừ khi nghề y tá này ta muốn làm, cho nên ta chỉ có thể nuốt cơn giận này vào.

      Mọi người cũng dần dần tan ra.

      Tô Khả chỉnh sửa tóc của chút, trở lại chỗ ngồi của , đầu còn chóng mặt. Toàn bộ suy nghĩ của vào trong lô-gích "Rốt cuộc là ai muốn hại chết con ", khoảng hồi lâu mới nhớ tới, hình như y tá Vương Bình mới vừa chuyện có liên quan đến viện trưởng.

      Viện trưởng, lại là viện trưởng.

      Đúng, nhất định là bọn !

      cảm thấy cần phải tin tức này cho cảnh sát, để cho bọn họ bắt đám người kia lại, sau đó, có thể biết rốt cuộc người chỉ thị bọn họ đến đây mưu hại tính mạng con của là ai!

      Lúc Tô Khả muốn đứng dậy cửa phòng làm việc Tô Khả bị người ta mở ra, chỉ thấy người y tá mặc đồng phục y tá màu trắng dẫn tốp cảnh sát vào phòng làm việc của Tô Khả.

      Tô Khả quen mắt với y tá kia, chính là Vương Lệ.

      Dĩ nhiên là Vương Lệ thấy Tô Khả, sau đó ngón tay chỉ Tô Khả, "Tôi biết sáng hôm nay ta đến phòng làm việc của viện trưởng."

      Tô Khả nhíu mày.

      Những cảnh sát kia cũng nhíu nhíu mày, sau đó nhìn Tô Khả, "Chào , tôi là Ngô Lâm ở phân cục cảnh sát X của thành phố B."

      Tô Khả gật đầu, "Tôi là Tô Khả."

      "Chúng tôi có vài vấn đề muốn hỏi chút, biết có thời gian hay ."

      Tô Khả gật đầu, đúng lúc cũng có ít manh mối.

      Sau đó, cảnh sát Ngô, Ngô Lâm dẫn Tô Khả đến phòng làm việc tương đối yên tĩnh. Có mấy cảnh sát khác theo sau ông, Ngô Lâm chỉ để lại cảnh sát, sau đó vung tay lên để mấy cảnh sát khác kiểm tra những chỗ khác.

      Trong nháy mắt phòng làm việc chỉ còn lại ba người bọn họ.

      Ba người đều ngồi xuống.

      Người cảnh sát ở lại lấy quyển sổ và cây viết ra, còn Ngô Lâm lại cười cười với Tô Khả, " cần căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi mấy vấn đề, sau khi hỏi chúng tôi phải ghi chép."

      Tô Khả gật đầu.

      Sau đó cảnh sát Ngô mở miệng, "Hôm nay y tá Vương, chính là người mới vừa dẫn chúng tôi tới tìm đó."

      Tô Khả gật đầu.

      Cảnh sát Ngô tiếp tục , " ta nhìn thấy bác sĩ nam xa lạ đến phòng làm việc của viện trưởng, biết có chuyện này hay ."

      Tô Khả gật đầu, "Về điểm này tôi cũng là có chút manh mối muốn tìm cảnh sát Ngô kiểm tra giúp chút."

      Cảnh sát Ngô khẽ nhíu mày, "Được, ." Tô Khả gật đầu, sắc mặt nặng nề,

      "Buổi sáng hôm nay tôi làm người đàn ông xa lạ, mặc áo khoác bác sĩ, nhưng mà bây giờ tôi suy nghĩ lại chút, có thể phải bác sĩ của bệnh viện này."

      Cảnh sát Ngô gật đầu.

      Tô Khả tiếp tục nhớ lại, " viện trưởng tìm tôi, tôi liền cảm thấy kỳ là, tôi và viện trưởng vốn biết nhau, có lý do gì mà viện trưởng tìm đến tôi, nhưng người kia có thể gọi chính xác tên của tôi, tôi cũng nghĩ nhiều, sau đó liền theo đến phòng làm việc của viện trưởng, lúc giữa chừng tôi gặp được Vương Lệ, chính là y tá với các người là nhìn thấy tôi và bác sĩ lạ đến phòng làm việc của viện trưởng, chờ tôi đến phòng làm việc của viện trưởng lại phát viện trưởng có ở đó, nhưng khi tôi mới vừa quay đầu lại có người sử dụng thuốc mê hiệu quả nhanh với tôi, sau đó chuyển tôi đến khoa phụ sản. . . . . ."

      Lúc Tô Khả tường thuật mọi chuyện mặt trắng bệch, "Tôi mang thai mà, bọn muốn phá con của tôi. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, nước mắt Tô Khả ào ào chảy xuống, nếu như phải là tỉnh lại sớm, nếu như phải là tỉnh lại sớm. . . . . . thể tưởng tượng phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

      Cảnh sát Ngô nhíu mày suy nghĩ sâu xa lát, "Ý của là. . . . . ."

      "Tôi đoán rằng, rất có thể đám người kia lấy chuỗi vòng ngọc của viện trưởng, tôi chỉ nhớ diện mạo của người đàn ông mặc áo bác sĩ, cái khác đều biết, nhưng nếu như các có thể bắt , như vậy ít nhất tôi cũng có thể biết rốt cuộc người muốn hại chết đứa con của tôi là ai!"

      Cảnh sát Ngô gật đầu, "Được, cảm ơn cung cấp thông tin. Yên tâm, nhất định chúng tôi tìm ra tên trộm kia, thuận tiện giúp bắt được kẻ chủ mưu phía sau." Cảnh sát Ngô xong, tiếp tục , "Muốn mưu hại tính mạng của con , như vậy nhất định là người coi trọng chồng rồi."

      " ràng lắm."

      " sao, bây giờ chỉ là hoài nghi mà thôi. có thể cung cấp danh sách ít người, chúng tôi đặc biệt điều tra hành động khác thường của họ chút, chừng có thể điều tra được đấy."

      Tô Khả nhíu mày.

      Ngô Lâm tiếp tục , "Trước kia tôi học chính là phá án tâm lý học, theo như người muốn mưu hại đứa bé trong bụng , còn thuê người tới đây hại cấu thành tội phạm, mặc dù có báo án, nhưng mà cảnh sát xứng đáng với chức vụ, khi phát quần chúng nhân dân bị nguy hiểm đến tính mạng tự nhiên muốn đứng ra. , có thể tin tưởng tôi!"

      Tô Khả nhìn cảnh sát Ngô, ông là người đàn ông trung niên trầm ổn, trán cũng là kiên cường chính trực, a dua nịnh bợ. Nhưng mà, gia thế bối cảnh của Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường lớn như vậy, ông chỉ là cục trưởng phân cục, có thể điều tra sao?

      "Tô Khả?"

      Tô Khả : "Tôi biết tình địch chỉ có hai người, người tên là Trịnh Duyệt, là thiếu tá trong đơn vị quân khu. người là Hoàng Nghê Thường, là ca sĩ nổi tiếng, bố là chủ tịch tỉnh G, sắp thuyên chuyển công tác đến thành phố B."

      Con ngươi trong đôi mắt cảnh sát Ngô trở nên phóng đại, "Trịnh Duyệt? Hoàng Nghê Thường?"

      Tô Khả : "Cảnh sát Ngô nghe qua họ sao?"

      Cảnh sát Ngô liếc mắt nhìn Tô Khả sâu, "Có thể cho tôi biết, tên của chồng gọi là gì ?" Đương nhiên ông biết Hoàng Nghê Thường, dù sao gần đây cấp của ông nhận được thiếp mời đính hôn đến từ nhà họ Tô, nhân vật chính đó ràng là Hoàng Nghê Thường và Tô Cẩm Niên.

      Mà báo chí cũng từng , thứ bảy tuần này, Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường phải làm thủ tục đính hôn, nhưng bây giờ Tô Khả lại Hoàng Nghê Thường là tình địch của , kỳ lạ quá.

      "Tô Cẩm Niên."

      "Ô ——" Cảnh sát này nhìn từ xuống dưới Tô Khả hồi lâu, "Tô Cẩm Niên nhà họ Tô?"

      Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy, trong bụng tôi là con của ấy."

      Ngô Lâm nhíu mày, sau đó sờ sờ cằm, "Tôi cần điều tra để thu thập chứng cứ."

      Tô Khả gật đầu, giấy hôn thú tay, cảnh sát này tin cũng bình thường thôi, vậy hãy để ông thu thập chứng cứ .

      Sau đó Tô Khả lại : "Bác sĩ kia ở chỗ khoa phụ sản, ông có thể hỏi ta." Trong lúc Tô Khả lời này đôi mắt đầy lửa giận.

      Ngô Lâm gật đầu cái, "Cám ơn cung cấp thông tin." Nhưng trong lòng lại nhớ kỹ Tô Khả rằng bác sĩ ở chỗ khoa phụ sản.

      Ngô Lâm đứng dậy, "Quấy rầy thời gian quý giá của , ngại."

      "Cảnh sát Ngô khách sáo rồi, là Tô Khả tôi muốn cầu cạnh các người mới đúng." Mấy lời của nhân viên nhà nước thế này, Tô Khả cũng thấy ít TV và tiểu thuyết .

      Ngô Lâm cười cười, sau đó cùng Tô Khả ra khỏi phòng làm việc .

      Khi Tô Khả trở lại phòng làm việc của , Trương Trí và Lý Lộ cũng vây bên cạnh Tô Khả, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      Tô Khả lắc đầu, "Chính là hỏi em có phát cái gì bất thường hay ."

      Đúng vào lúc này, Vương Lệ lại hung hăng đá văng phòng làm việc củaTô Khả lần nữa, hai tay chống nạnh, lộ ra vẻ mặt hung ác.

      Ánh mắt ta nhìn Tô Khả tràn đầy thù hận, đột nhiên đam vào Tô Khả, cũng may Lý Lộ ‘nhanh tay lẹ mắt’, chặn cú tấn công của Vương Lệ lại.

      Mặc dù Vương Lệ là đàn bà con nhưng lần này là dùng tấ cả sức lực xông tới Tô Khả, dù là Lý Lộ cao lớn khỏe mạnh như vậy mà cũng bị Vương Lệ đâm cho lui về phía sau hai bước mới ổn định thân thể.

      " làm gì đấy!" Lý Lộ và Trương Trí lớn tiếng vừa quát Vương Lệ.

      Vương Lệ vẫn chưa tiêu tan tức giận, mắt lạnh lùng nhìn Tô Khả, "Hồ ly tinh, con điếm, đê tiện! Ăn trộm!" (con này chửi rất nặng lời)

      "Miệng sạch chút!" Trương Trí cũng lớn tiếng quát lớn với Vương Lệ . Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào làm cho người ta ghét như vậy, khó trách tất cả bác sĩ nam của bệnh viện đều chướng mắt ta.

      Vương Lệ chờ Trương Trí và Lý Lộ xong, "Cho dù hai người các che chở con hồ ly tinh này các cũng chỉ có chảy nước miếng thôi! Người đàn bà đê tiện, quyến rũ người này lại dụ dỗ người kia, mày cho rằng mày rất giỏi sao!"

      Tô Khả nhìn Vương Lệ, sao chưa từng tiếp xúc với , hôm nay lại bị thần kinh mà mắng trận, quả là đầu óc có bệnh.

      cũng phải là dễ bắt nạt, cho nên Tô Khả đứng dậy, tiến lên tát hai bạt tay vào mặt Vương Lệ, "Chủ nhân của mày cũng biết buộc sợi dây tốt. Bị người ta tát tay cũng đáng đời!"

      Lúc đầu Vương Lệ nghe hiểu ý tứ trong lời của Tô Khả, nhưng mà nghe Lý Lộ và Trương Trí vừa co giật vừa cười , Vương Lệ nghĩ kỹ càng chút mới hiểu được rốt cuộc ý tứ trong lời của Tô Khả là cái gì.

      Vương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tô Khả!"

      "Lỗ tai có điếc, cần phải rống lớn tiếng như vậy." Tô Khả tiến lên, thờ ơ nhìn Vương Lệ, "Đồng chí Vương Lệ, phải tất cả mọi người đều y như , phải ai cũng thích đem hành vi của mình chụp lên đầu người khác."

      Trong nháy mắt Trương Trí và Lý Lộ hiểu .

      Vương Lệ, chính là ‘ điếm hạng sang’ có tiếng cả bệnh viện, cực kỳ lẳng lơ, nhìn thấy bác sĩ nam độc thân mê mệt tới dụ dỗ, nhưng ai bảo nhân phẩm và danh tiếng của ta quá kém, người bác sĩ nào bằng lòng qua lại với ta. Cho nên, năm nay Vương Lệ hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn gả được.

      Lời Tô Khả vừa đúng giẫm vào điểm đau của Vương Lệ. Có câu , ‘đánh người đánh mặt, chửi người chỗ yếu’. Nhưng Tô Khả làm khác toàn bộ, Vương Lệ giận đến lồng ngực phập phồng, chợt tiến lên túm lấy áo Tô Khả, kéo rồi túm mấy lần, chỉ nghe tiếng "Bum boong ——" giòn tan vang lên.

      Mọi người đều cúi đầu xuống.

      Chỉ thấy chuỗi vòng ngọc lẳng lặng nằm đất.
      Mizuki, Thanh HằngTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :