1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 77: Sóng lớn dần dần nổi lên

      Khi Tô Khả và ba bạn cùng phòng của ra ngoài, ở cửa có mặc quân trang màu xanh biếc, khoảnh khắc đó trong mắt chỉ là mảnh nham hiểm: "Tô Khả!"

      Người đàn ông bên cạnh ta,, áo khoác bác sĩ dài màu trắng, ánh mắt lướt qua đôi mắt xám xịt của ta, chân mày nhíu lại: "Duyệt Duyệt, chuyện tình cảm thể cưỡng cầu."

      ", cũng muốn đứng bên phía con hồ ly tinh đó sao?" Trịnh Duyệt nhướng mày, khá khó chịu.

      Trong lòng Trịnh Diệu Đông im lặng trận, từ em khôn ngoan, sao vừa gặp phải chuyện của Tô Cẩm Niên suy nghĩ liền rối rắm, hơn nữa ngay cả tính tình cũng đều thay đổi làm người ta thích nổi.

      Trịnh Diệu Đông sờ sờ trán của mình, "Duyệt Duyệt, là của em người khác giành được, phải của em em nên nghĩ tới. nếu Cẩm Niên thuộc về em em cũng mất hai mươi mấy năm qua, tay ấy cũng nắm được. Thứ cảm tình này lòng thể cưỡng cầu đâu. Hơn nữa, em là người lính, quân nhân nên cầm được cũng buông được!"

      Trịnh Duyệt đứng tại chỗ lâu, nét mặt rối rắm hồi lâu, "Mọi chuyện đều có định số, chỉ cần Cẩm Niên vẫn còn độc thân ngày em buông tha! phải người xưa ‘có chí ắt làm nên’ sao? Em cũng tin em thua kém Tô Khả!"

      "Em. . . . . ." Trịnh Diệu Đông im lặng tốt hơn, quả chuyện với ta chính là ‘đàn gảy tai trâu, "Tùy em, em chỉ cần tổn hại danh tiếng nhà họ Trịnh ta là được rồi."

      Trịnh Duyệt liếc nhìn Trịnh Diệu Đông, " cần em cũng biết ."

      Trịnh Duyệt xong, liền giận đùng đùng khỏi, Trịnh Diệu Đông nhìn bóng dáng của em , sau đó rời . Trịnh Duyệt đuổi theo Tô Khả, ra khỏi cửa bênh viện quân y, ta liền nhìn thấy bốn người Tô Khả ở bên kia chờ xe. Vẻ mặt bốn người đều mừng rỡ, nhất là Tô Khả, thỉnh thoảng sờ sờ bụng của .

      Trong lòng ta dâng lên cảm giác hoài nghi.

      Đều giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, thân Trịnh Duyệt là quân nhân, còn là quân nhân xuất sắc, cho tới bây giờ cảm giác phán đoán đều vô cùng chuẩn xác.

      ta cảm thấy Tô Khả mang thai, tới nơi này là làm kiểm tra! Mà nhìn dáng vẻ Tô Khả cười thành như vậy, hơn nữa ba năm qua Tô Khả liều mạng quấn chặt lấy Tô Cẩm Niên, thậm chí bên cạnh có Doãn Lạc Phong xuất sắc như vậy cũng quan tâm, lòng nhào vào người Tô Cẩm Niên nên cần phải , nhất định là đứa bé này của Tô Cẩm Niên.

      Nghĩ như vậy nên ta hoảng sợ thôi, Tô Cẩm Niên lại cùng làm chuyện đó! Trước đây Tô Khả cũng từng với ta là hai người bọn họ trải qua chuyện tình nam nữ, khi đó mặc dù ta bị tức đến gần chết nhưng ta vẫn tin, có nguyên nhân, chính là tin như vậy. (ý tin là chị khả dối đấy)

      Nhưng mà bây giờ. . . . . .

      Trong lòng Trịnh Duyệt như bị tảng đá lớn đè lên, hít thở thông.

      Tô Cẩm Niên là của ta, Tô Cẩm Niên là của ta!

      ta nắm chặt hai quả đấm, dáng người vốn hiên ngang mạnh mẽ lúc này nhìn qua sát khí ngất trời chợt làm người khác rùng mình từ đáy lòng. Rất nhanh, Trịnh Duyệt tỉnh táo lại, sau đó vào bệnh viện.

      Tô Khả trò chuyện cùng mấy bạn cùng phòng, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có người nhìn chằm chằm, trong lòng bực dọc, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy bóng người mặc quân trang màu xanh biếc.

      Tô Khả lắc đầu cái, quay đầu lại trò chuyện với mấy bạn cùng phòng.

      Rất nhanh xe tắc xi tới, mọi người ngồi lên xe tử, thẳng đến đại học X.

      *

      Trịnh Duyệt theo hướng mấy người Tô Khả ra cửa, rất nhanh liền đến tòa nhà khám bệnh của bệnh viện, dưới tầng trệt của tòa nhà này có bảng hướng dẫn mấy khoa khám trong này, chia ra những khu vực khác nhau.

      Theo như Trịnh Duyệt suy đoán nhất định là Tô Khả tới kiểm tra thai nhi trong bụng cho nên đến khoa phụ sản có khả năng rất lớn, vì vậy ta tìm xem bảng hướng dẫn có khoa phụ sản , quả nhiên đó viết khoa phụ sản ở lầu bốn.

      Khóe miệng Trịnh Duyệt hơi nhếch lên, lên lầu bốn. Sau khi đến khoa phụ sản, Trịnh Duyệt lấy thân phận ta làm quân nhân cùng với việc bày ra danh tiếng ruột Trịnh Diệu Đông của ta nên rất nhanh tìm được ghi chép kiểm tra sức khỏe của Tô Khả.

      Khi Trịnh Duyệt lấy được tờ xét nghiệm mắt cũng đỏ ngầu, hận thể này xé nát tờ xét nghiệm.

      được, ta muốn sửa thời gian này lại. Phải sửa cái này lại, rốt cuộc đổi thành ngày mấy để có thể tưởng rằng đứa bé này phải của ?

      Trong đầu Trịnh Duyệt xuất loạt tính toán. Trong giây lát, ta nhớ nửa tháng trước làm nhiệm vụ bị thương, trong nửa tháng dưỡng thương, Tô Khả cũng có tới. cách khác, nếu như mấy ngày này Tô Khả mang thai như vậy tuyệt đối đứa bé phải là Tô Cẩm Niên .

      Trong nháy mắt ánh mắt đỏ ngầu của Trịnh Duyệt khôi phục lại trấn tĩnh, trận mừng rỡ tràn tới tim.

      Rất nhanh, Trịnh Duyệt tìm được bác sĩ chính để đổi mười tuần phía thành sáu tuần.

      Dĩ nhiên là bác sĩ chính làm loại chuyện như vậy, Trịnh Duyệt bị đóng cửa cho vào, Trịnh Duyệt nắm chặt hai quả đấm, tìm được bác sĩ khác viết tờ khai xét nghiệm nên dùng thân phận của ta và rất nhiều điều tốt để uy hiếp và lợi dụng.

      Người viết tờ xét nghiệm là thực tập sinh, bị Trịnh Duyệt từng bước từng bước dán chắc rồi, hơn nữa Trịnh Duyệt có vấn đề lớn lao gì, xảy ra chuyện gì cũng do ta lo, thực tập sinh này mới chịu cho Trịnh Duyệt mở "hóa đơn đen" ra.

      Lấy được "tờ xét nghiệm" của Tô Khả nên tâm tình Trịnh Duyệt vô cùng tốt.

      Trịnh Duyệt lấy được tờ xét nghiệm đầu tiên là tìm Tô Cẩm Niên, kết quả mới phát Tô Cẩm Niên được cử làm nhiệm vụ nguy hiểm, cách khác, hôm nay bước đầu của ta là uổng phí hơi sức.

      Vì vậy, căm hận nên Trịnh Duyệt suốt đêm tới nhà Tô Cẩm Niên.

      Khi Trịnh Duyệt tới nhà Tô cẩm Niên thấy mẹ Tô Cẩm Niên cùng bố Tô Cẩm Niên, ông nội Tô Cẩm Niên, còn có bố mẹ Hoàng Nghê Thường trao đổi chuyện đính hôn của Tô Cẩm Niên.

      ta giật mình, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Hoàng Nghê Thường, trong lòng ta nén giận trận.

      Mẹ Tô Cẩm Niên thấy ta đến cũng rất vui mừng, dù sao tình cảm của hai nhà cực kỳ tốt, hơn nữa bà cũng vô cùng thích Trịnh Duyệt, bởi vì Trịnh Duyệt giống bà, cũng là quân nhân.

      Bà cũng từng lần muốn Tô Cẩm Niên cưới Trịnh Duyệt làm vợ, tiếc rằng cũng hơn hai mươi năm qua, Cẩm Niên cũng chút tình cảm với Trịnh Duyệt. Bà cũng chỉ có thể từ bỏ để tìm người khác, cũng chính là Hoàng Nghê Thường.

      Trịnh Duyệt cắn cắn môi, ngẩng đầu liền thấy nụ cười chói mắt mặt Hoàng Nghê Thường, trong lòng Trịnh Duyệt cười lạnh: hả hê , dù sao trong lòng Tô Cẩm Niên vốn !

      Trịnh Duyệt vẫn phải có chút suy nghĩ.

      Mặc dù Hoàng Nghê Thường vô cùng xuất sắc, hơn nữa sau khi từ Mỹ trở về lần là trở thành tiểu thư ngàn vàng được công nhận trong cái vòng thượng lưu này, nữ thần bậc nhất, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy ta đều muốn quỳ xuống dưới váy màu thạch lựu của ta. Nhưng mà trong lòng ta, Hoàng Nghê Thường ưu tú ưu tú nhưng tuyệt đối phải là tình địch của ta, chỉ có Tô Khả mới là tình địch của ta.

      Bởi vì ta thấy Hoàng Nghê Thường cũng cảm giác được nguy cơ Tô Cẩm Niên bị cướp , mà lần đầu tiên ta thấy Tô Khả cái cảm giác nguy cơ này cũng chấn động sâu trong tâm hồn ta.

      Nhưng mà cũng tốt, Hoàng Nghê Thường này là tình địch của Tô Khả nên để cho hai người đấu nhau chết sống lại, ta ngồi nhận ‘ngư ông đắc lợi’.

      Trịnh Duyệt khôn khéo ngồi bên cạnh Tần Phi, cũng phát ra lời nào. Những người lớn kia cũng khen ngợi Trịnh Duyệt chút rồi sau đó vào đề tài mới nãy.

      Theo lời bọn họ chính là ngày đính hôn đó nên dùng cái gì, có bao nhiêu khách khứa, tiệc rượu ở đâu, vân vân. Trịnh Duyệt khom người xuống, " cẩn thận" làm rơi tờ xét nghiệm của Tô Khả ra ngoài. nhàng rơi xuống chân của Tần Phi.

      Trong nháy mắtmặt của Trịnh Duyệt "tái nhợt", vẻ mặt hoảng sợ vươn tay ra, mà động tác Tần Phi nhanh hơn Trịnh Duyệt bước, vừa định đem tờ xét nghiệm giao cho Trịnh Duyệt hai chữ "Tô Khả" phía làm cho bà tò mò trận.

      Giấy kết quả khám thai, mặc dù chỉ là tài liệu phô-tô.

      Trong nháy mắt sắc mặt Tần Phi khó coi.

      Chẳng lẽ đứa bé này của Tô Khả? Nhưng nghĩ lại thể, dù sao lần trước hai người họ đều giữa họ phải là nam nữ sao.

      Tần Phi liếc nhìn Trịnh Duyệt sâu, Trịnh Duyệt bị sợ hết hồn, "Bác . . . . . ."

      " có gì." Tần Phi vỗ vỗ bàn tay Trịnh Duyệt, "Duyệt Duyệt, con lấy tờ đơn này ở đâu vậy?"

      Trịnh Duyệt : "Là Tô Khả cho con. ta để con mau cút khỏi người Tô Cẩm Niên, đừng làm trở ngại ta và Cẩm Niên ân ái. . . . . ." xong, Trịnh Duyệt liếc mắt nhìn ba người nhà họ Hoàng kinh ngạc thôi bên kia.

      Ông nội Tô Cẩm Niên cũng nhíu nhíu mày, "Đưa tờ đơn cho bố xem chút."

      Sắc mặt bố mẹ nhà họ Hoàng cũng vô cùng khó coi, bố Hoàng lại nổi giận đùng đùng : "Hừ! Con trai ngoan của các người cũng có người phụ nữ rồi còn muốn tới liên lụy tới Nghê Thường của chúng tôi! Nghê Thường của chúng tôi là hoa vàng nên làm nổi mẹ ghẻ đâu!"

      Hoàng Nghê Thường vội vàng trấn an bố mẹ ta: "Bố, mẹ, trước khi còn chưa biết thể phán đoán bừa được."

      Tần Phi đưa tờ khai cho ông cụ, "Bố, cái này hẳn phải là của Cẩm Niên chúng ta. Dù sao khoảng thời gian trước Cẩm Niên còn với con là hai
      người họ cũng phải quan hệ nam nữ.”

      Vẻ mặt ông cụ Tô nghiêm túc, nhìn tới nhìn lui tờ khai rất lâu, cuối cùng trực tiếp dùng ở chỗ sáu tuần, hơi suy tư cũng biết là vui mừng hay là mất hứng: “Đứa nhỏ phải của Cẩm Niên chúng ta.”

      Còn tưởng có thể ôm chắt trai rồi, kết quả là một cuộc vui hụt, chỉ là phải đứa nhỏ của Cẩm Niên cũng tốt, nếu sẽ tiện ăn nói với nhà họ Hoàng bên này.

      “Nói như thế nào vậy?” Bố Tô Cẩm Niên hỏi ông nội Tô Cẩm Niên.

      Ông nộ Tô Cẩm Niên nói: “Đứa nhỏ này mới sáu tuần cũng chính là hơn một tháng, mà khi đó Cẩm Niên chúng ta vẫn còn thi hành nhiệm vụ mà.”

      Người nhà họ Hoàng cũng thở nhẹ ra, bố Hoàng nói với người nhà họ Tô, “Lúc nãy tôi quá kích động, ha ha, cụ ông và Tô tha lỗi.”

      có sao, có sao, nóng lòng cho con gái rượu, chúng tôi hiểu mà.”

      “Ha ha.”

      Thế là một đám người lớn lại bắt đầu trao đổi chuyện hồi nãy.

      Trịnh Duyệt nhìn mọi người, trong lòng cười lạnh, nét mặt cũng đau khổ, “Bác à, thời gian còn sớm nữa con về trước đây.”

      Tần Phi gật đầu, nhìn bóng lưng Trịnh Duyệt, thở dài.

      *

      Trong lòng Tô Khả vô cùng tốt mà quay về trường, khi trở lại trường thì nhận được điện thoại của Doãn Lạc Hàm. Doãn Lạc Hàm cười híp mắt nói với , “Tô Khả, chị đã sắp xếp xong xuôi giúp em rồi. Một tuần sau cùng với chị nhé, chị tới đón em.”

      Vốn Tô Khả vẫn rất muốn nhưng bây giờ mang thai bảo bảo, đã hai tháng rưỡi rồi, vẫn là giai đoạn nguy hiểm mà, lần trước bác sĩ cũng nói đã động thai một lần, nếu như thực tập thì biết có thể xảy ra chuyện gì .

      Nhưng Tô Khả lại nghĩ đến bệnh viện thực tập, còn là thực tập khoa nam, vậy cũng có chuyện gì đặc biệt, vì vậy gật đầu đồng ý.

      Sau đó Tô Khả lại gọi điện thoại cho mẹ của , nói ấp úng hồi lâu, còn mẹ Tô Khả hét lớn một tiếng: “Tô Khả, rốt cuộc con muốn nói cái gì!”

      Tô Khả mới nói tin mang thai hai tháng rưỡi cho mẹ của , trong nháy mắt mẹ Tô Khả sợ tới mức ném di động xuống đất.

      Thời gian qua thật dài, mẹ Tô Khả dùng di động gọi điện cho Tô Khả, xác nhận nhiều lần. Tô Khả có chút im lặng, rống to với mẹ Tô Khả: “ sai, mẹ có cháu ngoại!”

      Mẹ Tô Khả ỉu xìu gật đầu, “Mẹ chúng mày, mẹ tới đó chăm sóc con, con tự chăm sóc cháu ngoại thật tốt trước .”

      Mà dĩ nhiên ba bạn cùng phòng Tô Khả ở bên cạnh Tô Khả, mấy năm nay trong khi họ ở đây chung với Tô Khả nên cũng hiểu rõ mẹ Tô Khả là một nhân vật dũng mãnh, nhưng ngờ dũng mãnh đến nước này.

      Sau khi biết con gái bà mang thai thì sửng sốt nửa ngày trời rồi chỉ nói “Chăm sóc tốt cháu ngoại, mẹ tới bên này chăm sóc con”? Mọi người trầm lặng một trận, nghĩ thầm: nếu mẹ mình có phần tiến bộ như vậy thì tốt rồi.

      Đến ngày thứ ba thì Doãn Lạc Phong đến trường Tô Khả.

      Tô Khả rất thích ăn cay cho nên theo bản năng Doãn Lạc Phong dẫn Tô Khả đến quán cá nấu cải chua bên cạnh trường. Chỉ là kể từ sau khi Tô Khả mang thai thì đã thích ăn cay nữa, cho nên khi phát hiện Doãn Lạc Phong đưa tới quán cá nấu cải chua thì rất ìu xìu.

      Khi cá nấu cải chua đỏ đỏ được bưng lên, Tô Khả ngửi mùi cá thì nôn mửa một trận.

      Doãn Lạc Phong hoài nghi liếc nhìn Tô Khả, “Khả Khả, sao vậy?” Đây phải là cá mà thích ăn nhất sao? Sao lại ói ra?

      Thật vất vả Tô Khả mới đè xuống cảm giác nôn tội lỗi trong lòng, nhíu mày nói: “Tiểu Phong Phong, chúng ta đổi một quán khác ?”

      “Sao vậy?”

      “Em… Em…” Tô Khả “em” nửa ngày, mặt đỏ lên, “Trước mắt em ăn hết con cá này.”

      “Ăn hết?” Doãn Lạc Phong tiếp tục chớp mắt mấy cái.

      Cảm giác buồn nôn lại tới, Tô Khả lại tiếp tục nôn, ngừng nôn.

      Một vị dì lớn tuổi ăn cơm bên cạnh tốt bụng nói, “Ai ui, cậu trai nhỏ à, vợ mang thai nôn thành như vậy mà còn để ấy ăn cá. Mau đổi lại tiệm ăn , mùi tanh của cá á, phụ nữ có thai nghe là buồn nôn.”

      Doãn Lạc Phong trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt Tô Khả đỏ rực, nhìn vẻ mặt khó mà che giấu nụ cười, trái tim Doãn Lạc Phong nguội lạnh một trận. Nhìn Tô Khả còn nôn, Doãn Lạc Phong nuốt khó chịu vào lòng, kéo Tô Khả, vẻ mặt lo lắng: “Tô Khả, chúng ta đổi một quán khác.”

      Tô Khả gật đầu.

      Dì lớn tuổi khanh khách cười ra tiếng, “Lại rất xứng đôi.”

      Doãn Lạc Phong và Tô Khả ra khỏi quán cá nấu cải chua, ăn ở một quán bình thường có những món ăn nhạt miệng hơn.

      Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả ăn món chua cay có hương vị bằng món cải trắng, trong lòng khó chịu một hồi, hồi lâu mới hỏi, “Của Cẩm Niên sao?”

      Thật ra thì kẻ ngốc cũng biết đứa nhỏ này là của Tô Cẩm Niên.

      Trong lòng Doãn Lạc Phong cười khổ một trận.

      Tô Khả cười, “Ờ.”

      “Bao lâu rồi?”
      ”Hai tháng rưỡi.” Tô Khả ngọt như mật trả lời Doãn Lạc Phong.

      Doãn Lạc Phong gật đầu, trong lòng lẩm bẩm: hai tháng rưỡi, hai tháng rưỡi, cũng chính là ngày đó…

      Nhìn ánh mắt long lanh của Tô Khả, trong lòng Doãn Lạc Phong đau đớn một hồi, “Muốn sinh đứa trẻ này sao?”

      Tô Khả gật đàu, “Dĩ nhiên, em mong ngày này đến đã rất lâu rồi.”

      Doãn Lạc Phong gật đầu, sau đó ngón tay gõ bàn, từng cái từng cái, biết Tô Khả và Tô Cẩm Niên đã nhận giấy kết hôn, nhưng nói trắng ra là bố mẹ Tô Cẩm Niên tương đối nhìn trúng môn đăng hộ đối, lúc trước lần đầu tiên Tô Khả đến nhà thì bọn họ đã nhìn ra. Cho nên nhất ̣nh đồng ý hai người họ ở chung một chỗ. Mà gần đây cũng truyền ra tin tức Tô Cẩm Niên muốn ́nh hôn với Hoàng Nghê Thường, rõ ràng bố mẹ Tô Cẩm Niên biết hai người họ đã bí mật hành động.

      Nếu như lúc này để bọn họ biết trong bụng Tô Khả có con của Tô Cẩm Niên, như vậy…

      Nghĩ như vậy nên Doãn Lạc Phong nắm chặt quả đấm nhìn Tô Khả cúi đầu ăn vui vẻ, “Ờ, đứa trẻ sẽ khỏe mạnh sinh ra.”

      Tô Khả ngẩng đầu lên, “Nói nhảm, cơ thể em tốt như vậy mà!”

      Doãn Lạc Phong cười cười, “Ừ, làm cha nuôi đứa bé nhe.”

      “OK!”

      Doãn Lạc Phong cười hì hì, “Đúng rồi, chuyện này Cẩm Niên biết ?”

      “Còn chưa có nói cho biết mà?” Tô Khả cười.

      “Hả? Xem ra biết đứa trẻ này trước ấy.” Doãn Lạc Phong lại xuất hiện nụ cười nghiệt.

      “Ừ, biết trước ấy.” Tô Khả ăn cải trắng, rất nhanh đã hết cải tráng, Tô Khả nhìn chằm chằm Doãn Lạc Phong, “Tiểu Phong Phong, thêm một chén nữa, thành vấn đề, hả?”

      Doãn Lạc Phong biết nói gì, “Em đã ăn ba bát to rồi!”

      “Chỉ là cải trắng thôi mà!”

      *

      ‘Trăm cay nghìn đắng’ chờ đến thứ bảy, chủ nhật, Tô Khả chờ đến tóc hoa râm luôn.

      Khi thứ bảy đến, Tô Khả trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên tiếc là Tô Khả cũng liên lạc được. Loại tình huống này làm cho Tô Khả cực kỳ khó chịu.

      Tại sa lại gọi được? cần nói với là Tô Cẩm Niên lại tham gia nhiệm vụ. phải tay mới bị thương sao?

      Lòng Tô Khả như lửa đốt, đứng dậy ̣nh đến đơn vị xem một chút, lúc mới tới ̉ng trường thì mẹ Tô Khả liền gọi điện thoại tới.

      “Mẹ?”

      “Ai ui, vật nhỏ, mẹ ở tại ̉ng trường con, mau tới đây.” Trong nháy mắt giọng nói to của mẹ Tô Khả truyền đến.

      Tô Khả xuống dưới, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy mẹ của đứng bên cạnh ̣t kiến trúc ở ̉ng trường, vì vậy cúp điện thoại, từ từ chạy đến chỗ mẹ Tô Khả.

      Mẹ Tô Khả vẫn nghi ngờ tại sao Tô Khả lại bỗng chốc cúp điện thoại, quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Khả chạy tới bà.

      “Tiểu tổ tông, con có chừng mực cho mẹ!” Mẹ Tô Khả cũng tiến lên, sau đó hai tay đỡ cơ thể Tô Khả.

      Đúng lúc mấy sinh viên quay lại và mấy người đường nhìn thấy bộ dạng của mẹ con Tô Khả, biết nói gì.

      Tô Khả cười, “Ai ui, có sao đâu mẹ, tốc độ mẹ thật nhanh đấy.”

      “Nhanh cọng lông á, cũng ba ngày rồi.” Mẹ Tô Khả đặc biệt trách móc một tiếng, mắt nhìn bụng Tô Khả, “Cháu ngoại của mẹ ở bên trong sao?”

      “Dạ.”

      “Ai ui, tệ.” Mẹ Tô Khả cười hì hì nói, “A ha ha, mẹ thấy cháu ngoại của mẹ trước bố con. A ha ha!”

      Tô Khả biết nói gì, “Bố đến sao?”

      “Rút thân ra có được, gần đây công việc vô cùng bận rộn. Hơn nữa, ông ấy tới làm gì.”

      Tô Khả vô cùng thành thật nói, “Bố tới thì có thể nấu cơm cho con ăn.”

      Mẹ Tô Khả chỉ đầu Tô Khả, “Đứa trẻ có lương tâm, cưng chiều con quá.” Sau đó mẹ Tô Khả nhìn bốn phía, “Trường con tệ lắm.”

      “Lâu năm sửa chữa, tốt chỗ nào?” Tô Khả lầm bầm.

      “Con muốn đâu?” Bởi vì khi bà gọi điện thoại cho Tô Khả thì Tô Khả ở cửa chính cho nên mẹ Tô Khả mới hỏi .

      “Dạ gặp con rể mẹ.”

      nào, mẹ với con.”

      “Mẹ, vậy mẹ tới đây rồi chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

      “Ừ, ngày hôm qua tôi nhờ người ở bên này giúp mẹ xem nhà một chút.” Mẹ Tô Khả gật đầu.

      “Chúng ta lại ở luôn mà?”

      “Đứa ngốc! phải là con gả cho Cẩm Niên rồi sao! Sau này gây gổ với nó thì chẳng nhẽ khuya khoắt con còn bay trở về nhà mẹ đẻ, đương nhiên là mẹ muốn giúp con mua một cái nhà ở chỗ này để đến lúc đó cũng có chỗ có thể ở.”

      Tô Khả ỉu xìu, “Mẹ, mẹ ở đây nguyền rủa con gái mẹ gây gổ với con rể hả.”

      “Đứa ngốc, mỗi nhà đều có một quyến sách khó đọc, ân ái nữa cũng sẽ có cãi vã, ví dụ như mẹ và bố con. Bọn ta cũng là cãi nhau mà tới được.”

      “Phốc-”

      “Ừ, chúng ta gặp Cẩm Niên trước, sau đó xem phòng ốc.”

      Mẹ Tô Khả vung tay lên dẫn Tô Khả , kết quả một nửa, “Đơn vị Cẩm Niên như thế nào?”

      Tô Khả: “…”

      *

      Đến đơn vị, từ trong miệng bác bảo vệ mà biết được, quả nhiên là Tô Cẩm Niên lại làm nhiệm vụ rồi.

      Tô Khả buồn bực một trận, cũng một tuần gặp, sao lại nhận nhiệm vụ, còn bàn bạc với một chút.

      Mẹ Tô Khả nói: “Mẹ đã nói làm quân tẩu tốt mà, bây giờ con xem , bị đau khổ rồi…”

      Tô Khả bĩu môi.

      Mẹ Tô Khả vỗ vỗ vai Tô Khả, “Ai ui, bộ dạng này của con nè, cẩn thận cháu ngoại của mẹ biến thành con khỉ con nhiều nếp nhăn đó!”

      “Làm sao có thể chứ! Vẻ ngoài của con và Tô Cẩm Niên ưu tú như vậy thì nhất ̣nh con sinh ra là đẹp nhất đời!”

      “Vẻ ngoài Tô Cẩm Niên ưu tú thì mẹ thừa nhận, con thì…”

      “Mẹ!”

      Khi hai người Tô Khả và mẹ Tô Khả rời khỏi đơn vị thì sau lưng của họ có một quân bóng người màu xanh biếc đứng nhìn chằm chằm vào họ, hồi lâu, trong lòng người đó hừ lạnh một tiếng rời .

      *

      Tô Khả và mẹ Tô Khả xem nhà, người môi giới nói thật lâu, nước miếng văng tung tóe, Tô Khả và mẹ Tô Khả vẫn lắc đầu.

      Nhà này, phải là có ánh mặt trời thì chính là tầng lầu quá cao, sau đó mẹ Tô Khả trực tiếp hỏi Tô Khả, “Chúng ta mua một biệt thự nhỏ ?”

      “Rất đắt đó!”

      Mẹ Tô Khả nói: “Khi mẹ tới đây thì mẹ đã bàn với bố con rồi, nói thế nào thì gia thế nhà chồng con gả vào lớn như vậy. Chỉ là một biệt thự nhỏ, chỉ cần cao hơn ba trăm ngàn thì mẹ cũng tính được.”

      “Mẹ, mẹ thật có tiền, nếu mẹ đem tiền cho con, đến lúc đó con thuê nhà?”

      “Mẹ nó, cái tính keo kiệt của con học bố con mười phần mười!”

      “Oa~ đây chính là tiền dưỡng lão của hai người mà.”

      “Đây là của hồi môn của con, bọn mẹ có tiề dưỡng lão. Nói thế nào thì bố con còn có công ty nhỏ, lần này hợp tác cùng Tiểu Phong Phong cũng kiếm ít.”

      “Mẹ…” Tô Khả tựa vào mẹ, làm nũng một hồi.

      “Ơ hay, cũng sắp làm mẹ người ta rồi vẫn buồn nôn như vậy.”

      “Trong mắt mẹ thì trước sau gì con cũng là trẻ con mà.”

      “Thật là da mặt dày biết xấu hổ mà.” Mẹ Tô Khả chỉ lên đầu Tô Khả một cái.

      Cuối cùng, nhà được chọn là một biệt thự nhỏ, coi như là gần trung tâm, giao thông ra vào cũng thuận tiện. Dĩ nhiên giá cả cũng rất khả quan, tốn của mẹ con Tô Khả hai trăm chín mươi mấy ngàn.

      Tô Khả nhìn giấy nhà, đau lòng một hồi, “Lừa bịp quá mà, nhỏ như vậy lại mắc như vậy!”

      “Được lợi còn ra vẻ!” Mẹ Tô Khả cười hì hì nói.
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      Mizuki, TrâuThanh Hằng thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      haiz, vậy mới thấy phải cứ quân nhân là tốt, như mẹ Tô, bà Duyệt với lại đồng đội của ảnh nữa. thứ gạo nuôi ra trăm thứ người mà
      Nyanko129 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78: Cẩm Niên trở về

      Biệt thự trang hoàng tốt nhưng muốn thông thông khí cho nên mấy ngày nay mẹ Tô Khả đều ở khách sạn đối diện trường Tô Khả.

      Tô Khả phải thực tập, dĩ nhiên là mẹ Tô Khả đồng ý, dù sao cơ thể của còn chưa tới ba tháng. có cách nào, Tô Khả kiên trì vượt qua, chỉ có thể làm mẹ đồng ý.

      Kết quả là Tô Khả thực tập ở bệnh viện bao lâu mỗi ngày đều có bảy tám cuộc gọi liên tục của mẹ gọi tới. Từng cuộc điện thoại đều hỏi thân thể có thoải mái hay , có cần xin nghỉ về nhà hay , thế cho nên mấy đồng nghiệp cũng gì với Tô Khả.

      Khi nghe Tô Khả rất tốt mẹ Tô Khả mới thôi, sau đó tăng thêm đồ đạc ở biệt thự của Tô Khả.

      Tô Khả thực tập ở bệnh viện ngày thứ năm, Tô Khả nhận điện thoại của Tô Cẩm Niên, là dùng điện thoại công cộng gọi.

      Tô Cẩm Niên , bây giờ ở tỉnh Y, khoảng thời gian trước nhận nhiệm vụ, quá gấp nên ngay cả điện thoại cũng mang theo. Mà địa phương làm nhiệm vụ, điều kiện cuộc sống vô cùng tồi tệ, đừng là điện thoại, ngay cả ti vi trắng đen cũng là đồ vật hiếm lạ.

      còn , Tô Khả, nhớ em lắm.

      Vốn là trong lòng Tô Khả nổi lên chút khó chịu chỉ câu "Tô Khả, nhớ em lắm" hoàn toàn biến mất.

      Tô Khả , mau trở lại, em tặng món quà, bảo đảm vui mừng.

      Tô Cẩm Niên hỏi là cái gì, Tô Khả ngậm miệng .

      Sau đó hai người trò chuyện hồi, chủ nhiệm khoa của Tô Khả tới rồi, ông nhìn thấy Tô Khả gọi điện thoại nhịn được nhíu mày, Tô Khả mới vội vàng tạm biệt với Tô Cẩm Niên.

      Cuối cùng người chủ nhiệm thấy Tô Khả cúp điện thoại, "khụ khụ" hai tiếng, với Tô Khả: " Tô Khả à, cái người này mới tới năm ngày mà thời gian nghe điện thoại có phải quá mức thường xuyên hay ?"

      Tô Khả cười ha ha, "Có chút, hắc hắc."

      "Sau này chú ý chút, ảnh hưởng tốt." Chủ nhiệm thấy Tô Khả là "trẻ dễ dạy" rất hài lòng.

      Tô Khả gật đầu.

      Đợi đến khi chủ nhiệm rời , hai bác sĩ khác trong phòng làm việc Tô Khả với Tô Khả: "Khả Khả, có chuyện gì đâu, chủ nhiệm có ở đây em tiếp tục gọi là được rồi."

      Tô Khả cười : "Ngượng chết à."

      người , " có sao, phải gọi điện thoại thôi sao."

      Hai người bác sĩ này đều đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi độc thân. người gọi là Trương Trí, ấy có đôi mắt hí, cười còn chưa cười làm cho người cảm giác là cười. Làn da của ấy cũng rất trắng sáng, khi làm việc mang mắt kiếng, dáng vẻ lịch , nhưng theo lời ấy ấy mang mắt kiếng vì đẹp. Theo lời của Lý Lộ, cũng chính là người bác sĩ khác ấy dùng để quyến rũ em đó.

      Mà Lý Lộ, dường như tướng mạo đẹp mắt lắm, da hơi đen, còn có cái mũi củ tỏi, miệng dày, mặt chữ điền, đôi mắt lớn phổ biến, nhưng là người rất trung hậu.

      Dĩ nhiên bọn họ như vậy cũng có nguyên nhân.

      Tổng cộng cả khoa nam khoa có mười hai bác sĩ nam, mà bác sĩ ở lầu ba tổng cộng có nhiều hơn sáu mươi người, trong hơn sáu mươi bác sĩ đó chỉ có bốn bác sĩ nữ, còn lại tất cả đều là bác sĩ nam. Trong số bác sĩ nam đó có hơn ba mươi là đàn ông trẻ tuổi độc thân. Mà trong bốn bác sĩ nữ có hai bác sĩ nữ là bậc thím rồi, bác sĩ nữ khác cũng có bạn trai, chỉ có Tô Khả là em độc thân thôi. Quan trọng nhất là dáng dấp của còn vô cùng xinh đẹp mềm mại như nước nữa.

      Cho nên ở thời đại ‘sói nhiều thịt ít’, Tô Khả là nhất lầu ba này, trong mắt tất cả bác sĩ nam độc thân cũng toát ra ánh sáng xanh.

      Cuối cùng, Tô Khả ở phòng làm việc của bọn .

      Cho dù như thế buổi trưa mỗi ngày đều có nhóm người đến đây "làm phiền" Tô Khả. Vì đề phòng bác sĩ thực tập tốt nhất này bị người của những khoa khác bắt cóc nên bọn họ tự nhiên muốn đối đãi với Tô Khả tốt.

      Đúng lúc này lại có bệnh nhân cầm đơn đăng ký vào. Bệnh nhân kia há hốc mồm, vô cùng xấu hổ , "Tôi là tới xem. . . . . . tới xem. . . . . . tuyến tiền liệt ."

      Trong nháy mắt bác sĩ Lý đứng
      [​IMG]
      Mizuki, TrâuThanh Hằng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79 : Tin đính hôn

      Tô Khả có chút sững sờ nhìn Tô Cẩm Niên, miệng há to, "Cẩm Niên, em vừa. . . . . ." Là nghe nhầm, hẳn là nghe nhầm. Bọn họ nhau, kết hôn, sao có thể cần đứa con của bọn họ chứ? Cho nên vừa rồi nhất định là nghe lầm.

      "Khả Khả, chúng ta thể giữ đứa con này." Tô Cẩm Niên vẫn trầm giọng như cũ, nhịn được cúi đầu xuống, ánh mắt dần dần dừng ở bụng bằng phẳng của Tô Khả, tay cũng tự chủ muốn vuốt bụng Tô Khả.

      "Ba ——" Bỗng nhiên Tô Khả gạt tay ra, đôi mắt đầy tức giận.

      "Khả Khả. . . . . ."

      "Tô Cẩm Niên, cho em biết đó là dối !" Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ mặt . tin Tô Cẩm Niên tàn nhẫn như vậy, cần đứa con của bọn họ.

      Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Khả Khả, đùa."

      Tô Khả lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Niên, giống như muốn gào to với Tô Cẩm Niên, "Như vậy thu lời vừa về cho em!"

      "Tô Khả" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả hơi mất khống chế, hai tay ổn định thân thể của , trầm giọng , " cũng đứa vậy, nhưng bây giờ phải lúc, em biết ?"

      "Em mặc kệ, em mặc kệ!" Tô Khả tránh khỏi kìm tay của Tô Cẩm Niên, lui về sau hai bước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Tô Cẩm Niên, "Cái gì phải lúc, bây giờ chính là lúc. Em cho biết, chắc chắn em sinh đứa này, lại với em là cần đứa , vậy chính là kẻ địch của em và con!"

      "Tô Khả!" Tô Cẩm Niên cũng lớn tiếng, "Em có biết mình mấy tuổi hay ?"

      "Vậy sao! Nhiều người học đại học cũng sinh con đó, có người học đại học, tuổi còn hơn em, con cũng đầy ra đó! Cho nên liên quan gì đến tuổi của em!"

      "Tô Khả, đừng tùy hứng!" Tô Cẩm Niên trầm giọng, " đứa sinh ra cũng phải em muốn sinh là có thể lập tức sinh ra được. Chúng ta phải chuẩn bị cho nó mọi thứ tốt nhất, em có biết ? Ít nhất là lúc em mang thai cũng bên cạnh em, nhưng mà bây giờ còn rất nhiều nhiệm vụ, em mang thai mà cũng ở bên cạnh em, Khả Khả, em chịu nổi. Huống chi bây giờ chúng ta còn trẻ, cũng đủ điều kiện ổn định để nuôi con của chúng ta——"

      " im miệng! Em muốn nghe, muốn nghe!" Tô Khả che lỗ tai của mình lại, "Những thứ đó so với sinh mệnh của con em tính là gì! Tính là gì chứ!"

      "Khả Khả ——"

      "Đừng gọi em là ‘Khả Khả’! Tô Cẩm Niên, lấy những lời cần con về , nếu em tha thứ cho ." Hốc mắt Tô Khả đầy nước mắt.

      Tô Cẩm Niên có chút thất bại, bây giờ và Tô Khả vốn thích hợp có con. Thời gian tháng, chủ yếu đều ở đơn vị, tuyệt nhiên chăm sóc tới nơi tới chốn được, mà vẫn còn học đại học, quan tâm mấy lời đồn đại nhưng quan tâm.

      Người nhà của vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận Tô Khả, nếu như vì đứa bé mà Tô Khả khiến người nhà đón nhận tin nhất định mẹ gây khó khăn cho Tô Khả bằng mọi cách. Với lòng dạ đơn thuần của Tô Khả sao có thể là đối thủ của mẹ .

      Bây giờ Tô Cẩm Niên có chút hối hận vì ban đầu muốn .

      "Khả Khả. . . . . ."

      Tô Khả nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Cẩm Niên, "Tô Cẩm Niên, lấy lại lời đó, lấy lại ! Cẩm Niên, lấy lời lại. . . . . ." Giọng của từ từ mang theo chút van xin, mắt nhìn Tô Cẩm Niên đầy mong mỏi. tiếng lại tiếng làm Tô Cẩm Niên run rẩy ngừng.

      "Cẩm Niên, lấy lại , cho em biết muốn con." Cả gương mặt quả lê xinh đẹp của Tô Khả như mưa rơi, thanh rung động lòng người.

      Rất lâu sau đó, Tô Cẩm Niên nhìn mấy cành cây lay động ở bốn phía, "Được."

      thỏa hiệp. thực chỉ có thể thỏa hiệp, nghe giọng cầu xin yếu ớt của như vậy bị đánh bại rồi.

      "Chúng ta sinh con ra."

      Tô Khả cười, trong nháy mắt nhào vào ngực Tô Cẩm Niên, "Em cũng biết tốt nhất."

      Tô Cẩm Niên thở dài, sờ tóc Tô Khả, trong lòng cũng rất nặng nề. Muốn ngả bài với bố mẹ trong nhà sớm hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nhưng vì Khả Khả và con, nhất định phải nghênh đón trước.

      Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng , nhưng hết cách rồi, đành lòng phá bỏ bảo bảo trong bụng. Bởi vì đó là con của .

      Cho nên thế giới này, ai cũng được làm tổn thương con của !

      *

      Tô Cẩm Niên về đến nhà chính là thấy Hoàng Nghê Thường đứng ở cửa nhà , trông như bà chủ, với , " về rồi."

      Ngay cả nhìn Tô Cẩm Niên cũng nhìn ta cái, tránh qua ta vào trong nhà của .

      Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Niên, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt u ám: Tô Khả!

      Tô Cẩm Niên rộng rãi xoay người lại, trong nháy mắt sắc mặt u ám của Hoàng Nghê Thường bị Tô Cẩm Niên bắt được, Tô Cẩm Niên giống như chế giễu mà nhìn Hoàng Nghê Thường: "Tôi khuyên đừng uổng phí tâm tư."

      Hoàng Nghê Thường cười, nhưng mặt lại cứng đờ, "Tô Cẩm Niên, thể thuận theo rồi."

      Tô Cẩm Niên cười lạnh lùng, "Vậy sao?" xong, sải bước vào nhà .

      Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, trong lòng cười lạnh: Tô Cẩm Niên, át chủ bài của là đứa trong bụng Tô Khả sao? Ha ha. . . . . . Lá bài này có ích ?

      Đối với đứa trong bụng Tô Khả, mặc dù người nhà Tô cẩm Niên tin tưởng là đứa này phải Tô Cẩm Niên. Nhưng ta tuyệt đối tin tưởng đứa này là của Tô Cẩm Niên. Thứ nhất người bảo vệ ở trường quân đội về "Tình " cứng cõi của hai người bọn họ, thứ hai sau khi ta điều tra Tô Khả chính là người cân não nhào vào người Tô Cẩm Niên, vậy có thai con của người khác sao? thể nào!

      Về phần tờ xét nghiệm kia chỉ ở vấn đề thời gian, phải là tình tiết cẩu huyết vô cùng cũ sao, Trịnh Duyệt chỉ cần mua chuộc bác sĩ là có thể lấy được tờ xét nghiệm giả thôi. Mà Trịnh Duyệt làm như vậy đơn giản là muốn chia rẽ hai người họ trước mặt bố mẹ Tô Cẩm Niên.

      ta cũng vạch trần, dù sao ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn bè của ta’, trước hết tạm thời để bố mẹ Tô Cẩm Niên cho rằng đứa này phải của Tô Cẩm Niên, để hôn của hai người họ định xong mới được. Sau đó chính là bắt đầu trừ bỏ đứa của Tô Khả, còn người nào trừ ư? Ha ha, ta tin Trịnh Duyệt ngu để mặc Tô Khả sinh con ra.

      ta, ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, là được rồi.

      *

      Trịnh Duyệt ở nhà, uống nước trái cây mà má Trương mới ép ra, lúc này bố mẹ ta thảo luận bên kia, là Tô Cẩm Niên trở về, khóe miệng Trịnh Duyệt nổi lên nụ cười lạnh lùng.


      Vở kịch hay ‘khua chiêng gõ trống’, bắt đầu trình diễn rồi.


      Sau đó, ta móc tờ xét nghiệm có ghi sáu tuần phía ra, khóe miệng liên tục cười lạnh.


      “Duyệt Duyệt, con xem cái gì đó?” Ông nội Trịnh Duyệt nhìn cháu ông đột nhiên cười kỳ dị, nhịn được lên tiếng hỏi thăm.


      có gì, con lên lầu trước đây ông nội.” xong, Trịnh Duyệt liền lên lầu, nhưng trong lòng lại cười to ngớt.


      Tờ xét nghiệm ơi tờ xét nghiệm, đúng là mày giúp cho tao ít đấy.


      Mặc kệ đứa này của Cẩm Niên hay phải của Cẩm Niên, dù sao người nhà họ Tô tin tưởng đứa này phải của Cẩm Nhiên, hơn nữa kết thân cùng nhà họ Hoàng, cho nên dù đứa này là của Cẩm Niên bọn họ cũng muốn đứa bé này.


      Ai bảo bọn họ đồng ý để Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường đính hôn chứ? Bọn họ tuyệt đối để bữa tiệc đính hôn này xuất chút sai lầm nào.


      Nhưng có thể sao?


      Ha ha, cho nên chắc chắn bữa tiệc đính hôn này tiến hành được.


      Bởi vì Cẩm Niên, nhất định là hiểu đứa này là của cho nên đồng ý kết thân với nhà họ Hoàng, hơn nữa phản kháng mạnh mẽ, mà chắc chắn là bố mẹ Tô Cẩm Niên hy vọng nghiệp họ khổ tâm gây dựng hóa thành tro bụi.


      Theo như hiểu biết của ta với Tần Phi nhất định lúc này Tần Phi đối phó với đứa của Tô Khả, dù cho đó là cháu của bà bà cũng quyết cho phép Tô Khả sinh ra!


      Mà dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên căm ghét người nhà họ Hoàng, kết thân ư? Đừng có nằm mơ! Cho nên , khẳng định chuyện nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Hoàng tan vỡ. Quan hệ hai nhà Tô và Hoàng sứt mẻ tình cảm.


      Nhất định bọn họ đem tất cả nguyên do và sai lầm quy lên người của Tô Khả, đến lúc đó chắc chắn nửa bước Tô Khả, đến lúc đó chắc chắn nửa bước Tô Khả cũng khó . Tần Phi lại oán hận Tô Khả thấy , hận thể giết .


      Cuối cùng, cuối cùng Tô Cẩm Niên phải là của ta sao?


      Ha ha ha ha! Tô Khả, Hoàng Nghê Thường, các người đấu , tôi ngồi thu ‘ngư ông đắc lợi’, Cẩm Niên là của tôi, là của tôi! Ai cũng giành được!


      Ừm, đúng rồi, ngộ nhỡ Tô Khả trốn , đứa bị mất làm thế nào? Vừa nghĩ lại, ta lại cười, đến lúc đó ta trợ giúp chút phải rất tốt sao?


      *


      Tô Cẩm Niên vào nhà nhìn thấy bố mẹ của và ông nội cũng ngồi trong phòng khách, người nhìn tờ báo, người nhìn ngẩn người ra, người còn lại ngồi ở chỗ đó, nhìn như vậy hẳn là vừa rồi chuyện cùng Hoàng Nghê Thường, mà sau khi Hoàng Nghê Thường nghe thanh xe của chạy đến bên đó đón .


      “Về rồi à?” Ông nội Tô Cẩm Niên hỏi Tô Cẩm Niên trước tiên, “ có xảy ra cố lớn gì chứ?”


      Tô Cẩm Niên gật đầu.


      Bố Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Tô Cẩm Niên, “Trở về ăn cơm .”


      Tô Cẩm Niên gật đầu.


      Lúc này, Hoàng Nghê Thường cũng vào nhà lần nữa, Tần Phi cười híp mắt , “Cẩm Niên, thứ bảy là ngày tốt lành, chúng ta quyết định rồi, vào lúc đó để con đính hôn cùng Nghê Thường.”


      Tô Cẩm Niên cười lạnh, “Mẹ, trời còn chưa tối.”


      Trong nháy mắt mặt Tần Phi trắng bệch.


      Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh tiếng: “Cẩm Niên, sao chuyện với mẹ như vậy!”


      “Đúng rồi, ông nội, bố, mẹ, cho mọi người biết chuyện vui, con sắp làm bố rồi.”


      “......”


      “......”


      “......”


      Mọi người hết sức kinh hãi, vốn là Hoàng Nghê Thường còn treo nụ cười mặt chuyển thành cứng đờ, nhưng trong lòng lạnh lùng chế giễu: tới nhanh!


      Sắc mặt Tần Phi u ám: “Tô Cẩm Niên, con ở đây bậy bạ cái gì vậy!”


      Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt nhìn mẹ của , “Mẹ có nghe lầm, con có con rồi.”


      Ngược lại Tần Phi thẳng, “A, con Tô Khả sao?”


      “Mẹ biết con cũng nhiều.” chỉ thông báo cho bọn họ mà thôi.


      Lúc này vẻ mặt Hoàng Nghê Thường như là tủi thân, hai mắt đầy nước mắt, rất xúc động, giọng nhàn nhạt của ta cũng biến thành uất ức, “Bác , con về trước đây.”


      Tần Phi đứng dậy vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường, “Nghê Thường, bác làm chủ cho con.”


      Khóe môi Tô Cẩm Niên nâng lên, lạnh lùng giễu, “Lại mẹ con tình thâm.”


      Ông nội Tô Cẩm Niên : “Cẩm Niên à, con bị Tô Khả này lừa rồi.”


      Tô Cẩm Niên nhíu mày, “Ông nội!”


      “Con còn nhớ hai tháng trước con làm nhiệm vụ .” Ông nội Tô Cẩm Niên trầm giọng , sau đó lấy tờ xét nghiệm ra, “ này viết thời gian của bào thai là sáu tuần, theo như bây giờ cũng hơn bảy tuần thôi, nhưng con tính ngày , ngày thụ thai đó con và Tô Khả cũng có ở chung chỗ mà.”


      “Tờ khai này ở đâu mà mọi người có được?” Tô Cẩm Niên nhanh nhẹn liếc mắt nhìn, cười lạnh, chuyện giữa và Tô Khả là minh bạch ràng, đứa trong bụng Tô Khả phải của còn có thể của ai?


      Cho nên vừa nhìn tờ khai cũng biết là có người muốn vu oan cho Tô Khả, chỉ có điều thủ đoạn là thấp kém.


      Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn Hoàng Nghê Thường.


      Hoàng Nghê Thường giận tím mặt: “Tô Cẩm Niên, nhìn em làm gì!”


      Tần Phi cũng giận, “Sao, con còn tưởng là Nghê Thường nghĩ oan cho người phụ nữ Tô Khả kia sao? cho con biết, tờ khai này là mẹ lấy được từ chỗ của bác sĩ, con muốn giải thích cái gì nữa?!”


      Tô Cẩm Niên cười lạnh, “Vậy sao?”


      “Đủ rồi!” Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh tiếng, “Tần Phi, con cũng có dáng làm mẹ cho bố! Tờ khai này là con bé Duyệt Duyệt cẩn thận làm rơi đất, bị chúng ta thấy được.”


      Trịnh Duyệt?


      Tô Cẩm Niên nhướng mày, trong lòng cười lạnh: tốt lắm!

      “Mặc kệ mọi người có tin hay , đứa là của con! Ông nội, con mệt rồi nên lên lầu nghỉ trước.”


      Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Niên, sau đó nhìn chồng vẫn chỉ lo đọc báo, tức giận, “Tô Sĩ Minh, ông nhìn con trai của ông chút !”


      “Bố tôi còn ở đây, bà hô to gọi tôi làm gì!” Bố Tô Cẩm Niên cũng là thờ ơ quát lớn.


      Ông nội Tô Cẩm Niên gõ gậy xuống, “Mỗi người đều hô to gọi , làm như lão già tôi chết rồi vậy hả?”


      Trong nháy mắt Tần Phi và bố Tô Cẩm Niên cúi đầu xuống.


      Hoàng Nghê Thường : “Ông à, ông đừng tức giận...... Nếu như Cẩm Niên...... Cẩm Niên muốn đính hôn, quan trọng, con với người lớn trong nhà......”


      Bộ dạng kia, vẻ mặt kia, quả làm cho người ta rủ lòng thương.


      Tần Phi vỗ vỗ cánh tay Hoàng Nghê Thường, “Bác quyết định, buổi lễ đính hôn của con cũng hủy bỏ! Yên tâm, nhất định chúng ta nở mày nở mặt cưới con vào cửa.”


      Bố Tô Cẩm Niên cũng tỏ thái độ, “Đúng vậy, Nghê Thường, con yên tâm.”


      “Nhưng Cẩm Niên có con......” Miệng Nghê Thường mím chặt, bộ dạng uất ức, “Đứa thể có bố mẹ...... Mặc dù...... Mặc dù con cũng thích Cẩm Niên, nhưng mà...... Con thể để cho đứa bé của bọn họ lớn lên ở.......”

      sao, đến lúc Tô Khả sinh, chúng tôi giành quyền nuôi con vào tay, tới lúc đó con làm mẹ của đứa này.” Bố Tô Cẩm Niên chút suy nghĩ liền tỏ thái độ với Hoàng Nghê Thường.


      Mẹ Tô Cẩm Niên, Tần Phi liếc bố Tô Cẩm Niên cái, “Ông bậy bạ cái gì đó! Sao Nghê Thường của chúng ta có thể làm mẹ ghẻ!”


      Ông nội Tô Cẩm Niên nhíu mày, “Tần Phi, con là có ý gì!”


      “Bố, Cẩm Niên bị tiểu hồ ly tinh......”


      “Im miệng, sao con chuyện như vậy? khó nghe như vậy!” Ông nội Tô Cẩm Niên quát lớn.


      “Bố!” Tần Phi khó thở hồi, biết tính tình bố chồng của bà như con lùa vậy, sau đó thay đổi thái độ : “Từ khi Cẩm Niên cùng Tô Khả ở chung chỗ cả người thay đổi rồi, cãi lại, lễ phép, học mọi cái xấu!”


      bậy bạ, sao con có thể bôi nhọ cháu của bố như vậy!”


      “Bố, nó cũng là con của con, con mang thai mười tháng mà sinh ra đấy!”


      “Con biết là tốt rồi!” Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh.


      “Tóm lại sau khi ở chung với Tô Khả cả người Cẩm Niên cũng thay đổi, nghe lời đủ thứ! Bây giờ còn đột nhiên với chúng ta, nó và Tô Khả có con! Ông nhìn , giống bộ dáng gì! Hơn nữa, chúng tôi đều biết ràng Tô Khả lừa gạt Cẩm Niên, ràng phải con của Cẩm Niên, cứ thế mà đội cái nón xanh lên đầu nó, nó còn cam tâm tình nguyện, thậm chí vâng lời người lớn!” (nón xanh ý chỉ bị cắm sừng)


      , rốt cuộc bà muốn cái gì, lải nhải phiền chết rồi!” Bố Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Tần Phi.


      Mặt Tần Phi trắng bệch, “Tô Sĩ Minh!”


      Hoàng Nghê Thường nhìn hai vợ chồng, trong lòng cười lạnh, quyết định tiếp tục thêm chút lửa, “Bác ...... Cẩm Niên đứa là của , vậy sai.......”


      “Sao biết sai! Tờ khai này còn có thể xảy ra vấn đề sao? Con cũng nhìn à, địa điểm đề ở phía là nơi nào! Chính là bệnh viện quân khu! Chỗ này tuyệt đối thể nào làm giả! Mà theo như thời gian thụ thai ràng Cẩm Niên chúng ta bị thương nằm giường, Tô Khả cũng gặp qua Cẩm Niên của chúng ta, đứa con của bọn họ còn có cách chế tạo dù ngăn cách hay sao!”


      Ông nội Tô Cẩm Niên cũng gật đầu.


      Tần Phi : “Nếu như Tô Khả vẫn muốn đứa này khoác cái danh tiếng của Cẩm Niên bác ngại cho ta chút màu sắc! Bây giờ người ở quê chính là như vậy, thấy danh lợi quyền thế cái gì cũng quan tâm! biết xấu hổ đến mức như vậy.”


      Lòng Tần Phi đầy căm phẫn, ánh mắt nhìn Tô Sĩ Minh cũng đầy bực tức, bởi vì bà khó có thể quên tiểu hồ ly ở quê khiến cho chồng bà chết mê chết mệt, ngay cả nhà cũng lo.


      Tần Phi lại : “Nghê Thường, bác với con này, cho dù đứa trong bụng Tô Khả là của Cẩm Niên chúng ta cũng cần. Huống chi đứa trong bụng này cũng phải của Cẩm Niên.”


      Vẻ mặt Hoàng Nghê Thường khó xử nhìn người lớn của nhà họ Tô.


      May mà ông nội Tô Cẩm Niên đứng dậy, “Nghê Thường, nhà chúng ta làm con uất ức chút nào đâu, con cũng rộng lòng nhé.”


      “Đúng vậy, Nghê Thường à, yên tâm.” Tần Phi và Tô Sĩ Minh cùng gật đầu.


      *


      Hôm sau, lúc Tô Khả làm việc Trương Trí cầm tờ báo đưa cho Tô Khả, vẻ mặt đầy căm phẫn mà với Tô Khả: “Khả Khả, em xem chút , đây là phải là bạn trai của em sao!”


      Tô Khả nghi hoặc liếc nhìn, “Ôi?”


      Sau đó cúi đầu nhìn tờ báo, phía là hai tấm hình khổ cực lớn, là chụp chính diện quân nhân Tô Cẩm Niên, là Hoàng Nghê Thường mặc lễ phục trắng tinh còn trang điểm nữa, ở giữa mạnh mẽ viết bài chữ vô cùng to: “Quân chánh thế gia nhà họ Tô – thiếu tá Tô Cẩm Niên cùng nữ hoàng giải trí Hoàng Nghê Thường sắp kết hôn.” (quân chánh thế gia: gia đình quân đội có tiếng, mình thấy để nguyên hay hơn)


      Sau đó phía viết thứ Bảy này, ở đại khách sạn XX tiến hành buổi lễ đính hôn.


      Biên tập này còn dương dương tự đắc bịa đặt câu chuyện tình ‘cảm thiên động địa’, cái gì mà vừa thấy , cái gì mà duyên định ba đời..., cái gì mà hùng cứu mỹ nhân, cái gì phải ta cưới, phải ấy lấy....... (cảm thiên động địa: cảm động trời đất)


      Tóm lại là rập khuôn toàn bộ mấy cái đoạn cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển để tạo thành câu chuyện tình thực xúc động lòng người. Dẫn dắt lòng người hướng về đó.


      Tô Khả bình tĩnh đọc xong cả bài báo, chỉ có hai chữ: “Giả dối!”


      Biên tập viên của tờ báo cũng đáng tin như vậy, quá lừa bịp rồi!


      “Em tin ta như vậy hả? Lỡ như ta chân đạp hai thuyền sao? Ai ui, ta cũng muốn đính hôn, sao em lo lắng chút nào vậy.”


      “Ai ui, có sao á.” Làm sao có thể đính hôn đây? cũng nhận giấy kết hôn rồi. Chỉ là Hoàng Nghê Thường cũng đủ biết xấu hổ.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      pic cuối bị lỗi hở nàng @Nữ Lâm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :