Chương 67: Sắc đẹp thay cơm
Thẩm Đường mỉm cười, "Chị dâu ——"
tiếng chị dâu này làm cho trong lòng Tô Khả đắc ý vô cùng, chỉ là cần phải dè dặt vẫn phải giả bộ như vậy nên liền giả vờ: "Ai ui, gọi em là Tô Khả , gọi chị dâu . . . . . . A ha ha ~"
Đầu Thẩm Đường đầy vạch đen, trong đầu hoàn toàn chỉ còn lại thanh vang vọng: người ngọc ngà như Tô Cẩm Niên vậy, thế nhưng lại tìm thế này đây. . . nhóc!
hồi lâu, lấy lại tinh thần, Thẩm Đường có chút hả hê, sau đó tốc độ lái xe cũng vì tâm tình tốt mà tăng nhanh.
Tô Cẩm Niên à Tô Cẩm Niên, cũng chỉ xứng để tìm như vậy thôi.
Tất nhiên Tô Khả thấy tia cứng ngắc bên khóe môi Thẩm Đường và sau đó vẻ mặt có chút hưng phấn. Dĩ nhiên là rốt cuộc Thẩm Đường hưng phấn cái gì, dù sao tốt hay xấu đều liên quan với , dù sao có thể nhờ xe là tốt rồi.
Rốt cuộc kinh nghiệm lái xe của Thẩm Đường điêu luyện lắm, tới nửa giờ, Tô Khả và ta tới đơn vị của Tô Cẩm Niên.
Đơn vị bộ đội vẫn bảo vệ nghiêm ngặt như cũ, hai bên là binh lính cầm súng đứng thẳng tắp.
Thẩm Đường dừng xe ở bãi đậu xe bên ngoài, xuống xe ngước cổ lên nhìn quân hiệu ngay ngắn cửa chính, trong nháy mắt thất thần. Tô Khả đứng cạnh ta, cười híp mắt , "Thẩm tiên sinh, vậy em tìm Cẩm Niên trước, tùy ý nha."
Thẩm Đường lấy lại tinh thần, mày ngừng giật, cảm tưởng như nơi này là nhà của vậy. Nhưng mà ta cũng có gì, chỉ là gật đầu với cái, trong đầu cũng tự với mình: còn nhiều thời gian.
Tô Khả vô cùng nhanh chóng vào trong đơn vị, phải là ‘ngựa quen đường cũ’. Đại khái người của phòng trực cũng biết Tô Khả, cười cười với Tô Khả: "Ơ, lại tới thăm người thân à."
Tô Khả ngượng ngùng , "Bác à, bác đừng trực tiếp như vậy mà."
"A ha ha ~ được rồi, đến đây ký tên, để chứng minh thư lại đây rồi vào thôi."
Tô Khả làm xong mọi thứ liền vào tìm Tô Cẩm Niên. Dưới tình huống bình thường, cơ bản là Tô Cẩm Niên cũng tập luyện ở bãi tập, hoặc là ở lầu của đơn vị xem sách báo văn kiện.
Hồi trước chủ yếu tìm ở thư viện, lần này cũng ngoại lệ. Quả nhiên Tô Cẩm Niên ở nơi đó, lúc này cái phòng trong thư viện cũng chỉ có mình , vô cùng yên tĩnh.
Tô Khả nhìn dáng vẻ cúi đầu đọc sách của , cũng ồn ào, cứ yên tĩnh ngồi bên cạnh như vậy, sau đó ngẩn người nhìn , cho đến giữa trưa.
Tô Khả hành động như vậy, giống như làm rất rất nhiều lần rồi, quen thuộc, mang theo chút ấm áp nhàn nhạt trong đó. Lúc này Tô Cẩm Niên lại khẽ ngẩng đầu: "Em đến rồi."
Tô Khả cười, trong lòng rất thỏa mãn.
còn nhớ , lúc đầu, khi tìm tới đây, mặt của cứng ngắt, nhưng số lần tới chỗ này càng ngày càng nhiều, từ vẻ mặt đen thui cứng ngắt của dần dần biến thành hơi nhíu mày chút, cho tới bây giờ cũng ngẩng đầu lên bắt đầu quan tâm tới . Cho nên, giống như là uống mật, đủ loại hạnh phúc thỏa mãn.
"Dạ." Giọng của Tô Khả trở nên nhàng mềm mại, như gió Giang Nam thổi qua lá liễu.
Hiếm khi Tô Cẩm Niên buông đồ trong tay xuống, với Tô Khả: "Chúng ta ra ngoài ." Giọng của mang theo tia nhàn nhạt kỳ quặc. (kỳ quặc là tại chưa tùng vậy với chị đó)
"Hả?"
Tô Khả hết sức nghi hoặc, Tô Cẩm Niên đứng dậy ra ngoài, mấy giây sau, thấy Tô Khả còn chưa tới, khẽ nhíu mày, "Tốc độ."
Tô Khả cười híp mắt theo sát, tay kéo cánh tay Tô Cẩm Niên. Mặc dù Tô Cẩm Niên quen nhưng cũng lập tức hất ra giống như trước, chỉ là hơi cứng đờ, liền mặc kệ Tô Khả.
Ra khỏi thư viện, ánh sáng chói mắt đâm vào làm Tô Khả nheo mắt lại, Tô Khả nhìn giống như là Tô Cẩm Niên bị tầng ánh sáng màu vàng kim bao quanh, miệng lại nhịn được hỏi ra ngoài, " biết Hoàng Nghê Thường chứ?"
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả chút, miệng trực tiếp khạc ra ba chữ: " có biết."
Trong lòng Tô Khả rất hài lòng, tiếp đó lại , " là người của em, toàn thân cao thấp đều là của em, nếu dám ở bên ngoài —— ưm ——"
"Mới sáng sớm, nhảm nhiều vậy." Tô Cẩm Niên lấy tay che kín miệng Tô Khả, sau đó kéo ra ngoài.
Tô Khả nhìn trời, cũng thể để cho đọc hết tuyên bố sao, phải sợ quên kết hôn này đó sao.
Có lẽ được hai trăm mét, Tô Cẩm Niên buông Tô Khả ra, sau đó xoay người nhìn Tô Khả, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm cho Tô Khả nhịn được nên lùi lại bước.
Hai tay Tô Cẩm Niên đặt vai Tô Khả, làm Tô Khả thể tiếp tục lui về phía sau, đôi mắt đen như mực của nhìn chằm chằm Tô Khả, "Tô Khả, em có biết ra tôi thích em."
Mắt to của Tô Khả nhìn thẳng Tô Cẩm Niên, mặt là nụ cười, giống như : có ? Nét mặt kia mang theo tia bỉ ổi cùng chút phóng túng, dáng vẻ tin, trần trụi cho biết: Tô Cẩm Niên, đừng dối.
Tô Cẩm Niên nhìn nét mặt Tô Khả, hơi ảo não và bối rối, trong nháy mắt cảm giác lời vừa giống như lời ngốc nghếch, tiếp tục , "Khụ khụ, những chuyện tình gì đó, tôi chưa bao giờ đụng tới."
"Hừ hừ?" Tô Khả sờ sờ cằm, giống như là xem trò vui.
"Tô Khả!" Tô Cẩm Niên dắt lừa thuê nên có chút ‘thẹn quá thành giận’, "Nghiêm túc chút."
"Biết rồi, ông xã." Tô Khả nhếch môi, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Tô Cẩm Niên đỏ mặt, muốn xé nát nụ cười Tô Khả, "Tô Khả, mặc kệ tôi thích hay là thích em."
" thích em." Tô Khả chút do dự tiếp lời.
Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ sờ trán cái, "Tô Khả, đừng ngắt lời của tôi." Tô Khả vừa muốn "nha", dưới ánh mắt của Tô Cẩm Niên, thể biến thành người vợ mà gật đầu, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc nghe Tô Cẩm Niên tiếp tục .
Lúc này Tô Cẩm Niên mới tiếp tục câu , "Tóm lại chúng ta kết hôn rồi, loại chuyện vượt quá giới hạn như vậy, tôi tuyệt đối làm ra." Lúc lời này mặt mang theo tia xanh mét, "Cho nên cần dò xét tôi...tôi có kiên nhẫn, hiểu ?"
Tô Khả cười híp mắt , "Cẩm Niên, ra là muốn giải thích cái này với em. sao hết, đương nhiên em tin tưởng mà, thế nào là người đầu tiên của em, đối tượng của nụ hôn đầu tiên là em, lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể chính là —— ưm ——"
Tô Khả bực tức, cái người này càng ngày càng thích lấy tay che miệng của rồi. Có đáng ghét như vậy hay chứ!
tay Tô Cẩm Niên che miệng lảm nhảm của Tô Khả, tiếp tục với Tô Khả: "Tô Khả, tôi cho em cơ hội, chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta cùng sống với nhau."
Tô khả gật đầu, ánh mắt ý bảo mau buông tay.
Lúc này Tô Cẩm Niên mới để tay xuống, đứng tại chỗ, nụ cười giống như là rối rắm trận, mang theo chút tình cảm đau thương, kéo tay bé của Tô Khả về phía trước.
Lúc này lòng bàn tay Tô Cẩm Niên mang theo chút ẩm ướt, làm cho khuôn mặt nhắn của Tô Khả đỏ rực, trái tim cũng đâp thình thịch ngừng, làm như với tại tâm tình rất kích động.
Đường đến cửa chính còn chút dài, Tô Khả hi vọng thời gian dừng lại, hoặc là đường đủ dài, có cuối, và , tới ‘thiên trường địa cửu’.
Nghĩ như vậy, nét mặt Tô Khả lên chút ngọt ngào, sau đó cũng dùng sức hơn để nắm tay Tô Cẩm Niên.
Khi Tô Cẩm Niên chú ý đến nhiệt độ của trái tim truyền đến tay nóng hổi, nghiêng đầu, liền nhìn thấy gương mặt đỏ rực của Tô Khả , ánh mắt có tiêu điểm, giống như là vào cõi thần tiên rồi.
Giống như nhìn thấu được ý nghĩ của Tô Khả, ‘ma xui quỷ khiến’ câu, "Em ngoan , tôi vẫn luôn dắt em." Chỉ là xong lời này, trong nháy mắt mặt đỏ lên, mà Tô khả vừa lấy lại tinh thần cũng thế.
Giờ phút này, sắc mặt của hai người đều đỏ ửng, giống như ánh bình minh kiều diễm và lộng lẫy. (kiều diễm và lộng lẫy ý muốn vẻ đẹp này vừa mềm mại vừa đẹp đẽ và rất lộng lẫy)
Tô Khả nghĩ, có lẽ điều này chính là lời tỏ tình cảm động nhất mà được nghe.
*
Ra khỏi cửa chính, chiếc BMW Z5 màu trắng kia vẫn đậu bên kia, giống như là Thẩm Đường chờ người nào đó, thờ ơ dựa vào cửa xe, miệng ngậm cọng cỏ dài.
Tất nhiên Tô Khả nhìn thấy Thẩm Đường, cười chào hỏi Thẩm Đường : "HI! Thẩm Đường."
Ánh mắt Tô Cẩm Niên nhìn theo ánh mắt Tô Khả, tất nhiên nhìn thấy Thẩm Đường, chân mày khẽ nhíu lại, môi mỏng mím chặt, câu.
Thẩm Đường nhìn thấy Tô Khả, tia sáng lóe lên rồi biến mất, vẫy tay với Tô Khả cái, "Tô Khả, sao em ra nhanh như vậy?"
Tô Khả gật đầu, sau đó nghi ngờ mà hỏi, "Sao chưa vào đó? Chẳng lẽ chờ người sao?"
Thẩm Đường cười, "Ha ha, vừa rồi có bạn tốt ra đây, chuyện mấy câu, cậu ấy trở về rồi, muốn trở về đây. Các người sao?"
"A, chúng tôi định chơi." Tô Khả cười híp mắt với Thẩm Đường.
" đâu? Có muốn đưa các người hay ?"
"Được."
" cần."
Hai thanh xông ra.
Tô Khả nghiêng đầu nhìn sắc mặt có chút khó coi của Tô Cẩm Niên, vẻ mặt hiểu: phải phải là em tốt sao? Sao gặp mặt lại đều chào hỏi? Hơn nữa nhìn bộ dạng Cẩm Niên nhà , là lạnh nhạt.
Sờ sờ cằm, trong khi Tô Khả liên tục suy nghĩ. Phía bên kia, Thẩm Đường nhún nhún vai, hời hợt: "Nếu Cẩm Niên cần, vậy tôi cũng ‘tự mình đa tình’."
Tô Khả lúng ta lúng túng gật đầu, "Vậy chúng tôi trước."
Thẩm Đường cười cười, "Được, vậy lần sau gặp, Tô Khả." xong, Thẩm Đường ngồi lên xe của mình, mất.
Tô Cẩm Niên ở tại chỗ, sắc mặt tái xanh rất lâu.
Tô Khả cảm thấy là lạ, nhìn vẻ mặt lúc này của Tô Cẩm Niên, Tô Khả sờ sờ cằm, nhịn được nên hỏi: " Cẩm Niên, quan hệ của và Thẩm Đường tốt sao?"
Tô Cẩm Niên nhíu mày: "Sau này cách xa cậu ta chút."
"Tại sao vậy?"
Tô Cẩm Niên thở hơi dài, hồi lâu mới với Tô Khả: "Tô Khả, em phải ngoan."
Tô Khả nắm quyền, mẹ nó! (bạn editor thấy chị nhu mì gì hết)
*
Lúc này Tô Cẩm Niên và Tô Khả ngồi xe tắc xi vào thành phố, tại Tô Cẩm Niên thân quân trang, cộng thêm dáng vẻ hơn người, dĩ nhiên là hấp dẫn ít ánh mắt của người khác, nhất là mấy trẻ qua lại, chút kiêng kỵ mà ném đôi mắt nịnh hót tới Tô Cẩm Niên và ánh mắt ghen tỵ tới Tô Khả .
Bộ ngực của Tô Khả thẳng tắp, giống như con gà đá thắng, vẻ mặt tự hào: hừ, người đàn ông mà các người mơ ước, được Tô Khả tôi dán nhãn rồi, các người cũng chỉ có thể ngửi phần canh thịt này.
Lòng hư vinh này của Tô Khả, saoTô Cẩm Niên lại có thể biết, chỉ là giả vờ nhìn thấy, nhanh chóng về phía trước thôi.
đường lớn, xe chạy nhanh như nước chảy, đám người nhốn nha nhốn nháo, đông đúc. Có lẽ nguyên nhân là vì chín giờ sáng là thời gian các cửa hàng nhộn nhịp.
Chưa tới giờ ăn cơm, dĩ nhiên là Tô Khả kéo tay Tô Cẩm Niên dạo mà chẳng có mục đích. Nhìn bên này chút ngó bên kia chút, chính là có nhìn trúng cái gì.
Vô tình dạo đến khu thương mại trong thành phố.
Tô Khả kéo Tô Cẩm Niên vào cửa hàng, bà chủ cửa hàng nhìn thấy Tô Khả đứng sau Tô Cẩm Niên, ánh mắt khỏi sáng lên, trong lòng tấm tắc khen ngợi vẻ ngoài Tô Cẩm Niên rất được. Cho nên cũng thân thiện tiến lên: "Chào mừng ghé thăm! Hai người muốn mua gì?"
Tô Khả nhìn ánh mắt bà chủ đều bay lên người Tô Cẩm Niên, trong lòng hơi sảng khoái, xem người phụ nữ hơn ba mươi tuổi rồi, sao vẫn đưa mắt nhìn chòng chọc vào người Cẩm Niên của chứ.
Tô Khả "khụ khụ" hai tiếng, "Chúng tôi xem chút, khỏi phải tiếp chúng tôi."
Bà chủ gật đầu, "Vậy tùy ý xem nhé, hàng ở đây của chúng tôi đều mới vừa nhập từ Paris của Pháp về đấy, có hai nhé."
Tô Khả bĩu môi, ai quan tâm bà nhập khẩu ở đâu, mau biến mất cho tôi .
Diện tích cửa hàng này coi là , lắp đặt thiết bị cũng đẹp mắt. Đồ nam đồ nữ đều có, được bà chủ ngăn ra. Tô Khả kéo Tô Cẩm Niên vào khu đồ nam.
Tô Cẩm Niên nhíu nhíu mày, nhưng vẫn theo tới đó. Tô Khả nhìn vô số quần áo phía đó, phần lớn đều là những mẫu tốt nhất, tệ.
cầm mấy bộ quần áo so lên người Tô Cẩm Niên, cứ lắc đầu, cho đến cái áo sơ mi trắng ngà, tất cả nút áo đó đều là gỗ, kèm theo mùi gỗ thông nhè , lúc này khuôn mặt nhắn của Tô Khả mới cười híp mắt, sau đó cầm áo so lên người Tô Cẩm Niên, ngừng gật đầu.
Tất nhiên bà chủ kia theo qua, cười với Tô Cẩm Niên: "Ánh mắt bạn cậu rất độc." (độc trong độc đáo)
Tô Khả nghiêm mặt, "Tôi phải bạn ấy!"
Bà chủ đơ mặt, "Ha ha, ra là em."
"Tôi thể là vợ của ấy sao."
Trong nháy mắt bà chủ cảm thấy vài con quạ lượn vòng đầu.
Tô Khả cũng để ý tới bà chủ luôn mê mẩn nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên nữa, lấy cái áo kia ra bên ngoài. Lúc tính tiền, tự nhiên Tô Cẩm Niên móc ví tiền ra, định tính tiền.
Tô Khả tức giận: "Em tặng quà sinh nhật, phải tự trả tiền sao."
Lúc này Tô Cẩm Niên mới nhớ, mấy ngày trước là sinh nhật của , mẹ của còn mua trước phần quà tặng , nhưng mà cũng quá để ý, cho nên Tô Khả nhắc nhở chính cũng quên mất.
Bà chủ kia nở nụ cười, "Các người phải vợ chồng ha, tiền của chồng phải là tiền của sao."
Tô Khả ngượng ngùng cười tiếng, thầm nghĩ, bà chủ này lại rất thức thời, vì vậy, dùng giọng vô cùng thẹn thùng , " như vậy, nhưng mà đồ của chồng tôi á, tôi muốn làm chồng tôi tốn kém."
". . . . . ." Tô Cẩm Niên nhìn trời.
Sau khi cầm đồ ra ngoài, Tô Khả vui vẻ, trong miệng khẽ ngân nga đoạn nhã, tay kéo cánh tay Tô Cẩm Niên, hài lòng hưởng thụ ánh mắt ước ao ghen tị của những trẻ qua lại.
*
"Két——" thanh thắng xe gấp.
"Phu nhân, làm sao vậy?" Tài xế hiểu nhìn bà chủ bảo ông đột ngột dừng xe.
Chỗ ngồi phía sau xe Audi, chỉ thấy người mặc quân trang, mặt mày người phụ nữ trung niên đẹp ấy cứng rắn, nhìn người đường, vẻ mặt u ám, ngón tay cứng của bà bấm sâu vào trong thịt, nhưng lại cảm thấy đau đớn chút nào.
"Ông Vương! Về nhà!" hồi lâu, người phụ nữ trung niên khạc ra mấy chữ ràng! Từng chữ từng chữ, năng lớn tiếng, giống như là trút hết bao nhiêu tức giận.
"Dạ! Bà chủ!" Tài xế kia gật đầu, trong lòng nghi ngờ đủ điều, nhưng tất nhiên thể . Rất nhanh, xe Audi lại chậm rãi khởi động, chạy băng băng con đường lớn.
Chuyện nhặt ấy, trong nháy mắt bị quên mất trong cuộc sống ồn ào và xa hoa.
*
Tô Khả kéo tay Tô Cẩm Niên, thưởng thức trời xanh mây trắng, thoải mái trong lòng. Hạnh phúc tới quá nhanh, Tô Khả mờ hồ cảm thấy chân .
"Cẩm Niên, em vẫn thắc mắc, tại sao muốn lấy giấy chứng nhận với em nhanh như vậy chứ?" Cái vấn đề này nằm trong lòng Tô Khả rất lâu rồi, nhưng mà lần đó cũng hỏi ra miệng.
xem trước tiên chính là Tô Cẩm Niên luôn miệng ghét , nhưng mà trong nháy mắt, liền cùng kết hôn. Kết hôn còn chưa tính, ngay cả thái độ sau khi cưới cũng có thay đổi ràng, là làm quá sợ hãi rồi, đến nỗi cũng cho là bị người nào làm cho phải cúi người rồi.
rất hiểu, cho nên bây giờ liền hỏi .
Tô Cẩm Niên nhíu nhíu mày, "Tô Khả, em cần biết nhiều như vậy."
"Ờ." Tô Khả gật đầu, bĩu môi, cũng bất ngờ. muốn , là có người nào có thể ép ra. ra Tô Cẩm Niên với , cũng có thể mơ hồ đoán được chút, khẳng định có liên quan tới Hoàng Nghê Thường.
thế giới này căn bản có chuyện đúng lúc như vậy. xem, trước đây thái độ đối với tệ muốn chết, nhưng đột nhiên sau khi xuất , trong nháy mắt thái độ đối với là thay đổi trăm tám mươi độ, điều này cũng quá kỳ lạ mà. Cho nên khẳng định khỏi liên quan đến Hoàng Nghê Thường.
Phải biết rằng, nhất định mẹ của cho rằng Hoàng Nghê Thường sắp là con dâu bà. Mà là người hâm mộ Hoàng Nghê Thường, đối với tài liệu cơ bản của Hoàng Nghê Thường vẫn rất ràng.
Đó là vô cùng xuất sắc, cho dù trình độ học vấn hay là nghiệp, cho dù vẻ ngoài hay là hình tượng. Quan trọng nhất là bối cảnh gia đình Hoàng Nghê Thường là cực kỳ lớn mạnh. người như vậy, Tô Cẩm Niên lại từ chối, thậm chí còn kết hôn cùng , đây rốt cuộc là tại sao?
Tô Cẩm Niên nhìn khuôn mặt nhắnTô Khả như vào cõi thần tiên, nhịn được với Tô Khả: "Được rồi, chúng ta ăn cơm."
"Ờ."
*
Tô Khả và Tô Cẩm Niên tùy ý tìm nhà hàng bình dân để ăn cơm, người bên trong lại nhốn nhào, còn chỗ ngồi, tương đối sôi nổi.
Tô Khả vô cùng Tô Cẩm Niên chính là vì Tô Cẩm Niên kén ăn. dẫn đến chỗ nào ăn cơm, cũng ngồi xuống, hơn nữa lộ vẻ khinh thường. Phẩm chất này, ở người của người có địa vị, vô cùng khó tìm.
Tô Khả gọi hai lồng bánh bao tôm thịt hấp, hai chén hoành thánh.
Trước khi ăn, Tô Khả cười híp mắt bỏ thêm ít tương ớt vào chén , Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Em thích ăn tương ớt ở nơi này nhất, làm vô cùng ngon. Ngay cả em là người ghét ăn cay như vậy cũng thích ăn, nếm thử chút."
Tô Cẩm Niên nhìn tương ớt đỏ rực trong chén hoành thánh, nhìn bộ dạng Tô Khả ăn ngấu nghiến, cũng ăn từng miếng từng miếng hoành thánh, trong nháy mắt vị cay kích thích làm cho gương mặt trắng nõn của thấm vài giọt mồ hôi trong suốt, mặt trời chiếu vào, có vẻ trong suốt óng ánh.
Tô Khả tùy ý ăn vài miếng, liền nhịn được tay chống cằm, nhìn Tô Cẩm Niên ăn.
Người đàn ông như ngọc, cười cái là nghiêng thành, ngay cả dùng cơm cũng đẹp như thế. Quả nhiên là sắc đẹp thay cơm, sắc đẹp thay cơm. Ai, là nhìn thế nào cũng nhìn đủ Cẩm Niên cua nha.
Ánh mắt Tô Cẩm Niên lướt qua ánh mắt như sói như hổ của Tô Khả, vành tai xuất mảng đỏ ửng, nhịn được ngẩng đầu lên, " phải thích ăn sao?"
"Thích nhìn ăn hơn." Da mặt Tô Khả dầy độ, so với tường thành kém hơn chút nào.
". . . . . ."
"Haizz, em muốn nghỉ hè."
"Ừ."
"Cẩm Niên, có phải muốn làm người lính tốt ."
Sắc mặt Tô Cẩm Niên hơi trầm xuống.
Tô Khả giả vờ nhìn thấy, tiếp, "Vậy em có thể ngày ngày ở cùng với rồi."
". . . . . ."
"Nhưng mà nghỉ hè lần này em phải về nhà." Nếu về nhà, hai tổ tông nhà còn lấy con dao thái chém sao.
"Ừ."
"Em với bọn họ chúng ta kết hôn, ba mẹ của em cũng muốn gặp chút." Sau đó Tô Khả chớp mắt nhìn Tô Cẩm Niên, " có thể rút ra mấy ngày nghỉ ?"
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Tô Khả. . ."
Tô Khả hơi thất vọng, "Em hiểu , là quân nhân, rất bận rộn. Em cũng cầu xin, chỉ là lúc có ngày nghỉ phải gọi điện thoại cho em đấy."
"Được."
"Phải nghĩ đến em."
". . ." Tô Cẩm Niên nhìn hoành thánh đỏ rực trong chén, sau đó với Tô Khả: "Còn bao lâu được nghỉ hè?"
"Nhanh thôi, chính là cuối tháng này, ngày hai tám tháng sáu." (sinh nhật editor ngay ngày chị Khả nghỉ hè, hi hi)
"Tôi tiễn em ."
Tô Khả nở nụ cười, " cho gạt em."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Tô Khả thấy Tô Cẩm Niên dễ chuyện như vậy, trong lòng cười thầm, sau đó với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, nếu như ngày nào đó em, nhớ cho em biết tiếng."
". . ."
Lần nữa Tô Khả híp mắt cười với Tô Cẩm Niên: "Em kịp đợi muốn hủy xương cốt vào bụng chim."
Trong nháy mắt, gương mặt trắng bóc của Tô Cẩm Niên trở nên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Tô, Khả!" Đến cuối cùng, dĩ nhiên là tiếp tục ăn hoành thánh nữa.
*
Tô Cẩm Niên vừa mới về đến liền nhận được điện thoại của mẹ .
"A lô —— mẹ ——"
"Con còn biết mẹ là mẹ con!" Mẹ Tô Cẩm Niên vô cùng tức giận, sau đó giọng đều là gào lên, hoàn toàn mất bình tĩnh thường ngày và hình tượng của người phụ nữ mạnh mẽ.
Tô Cẩm Niên nhíu mày, nghe giọng điệu của mẹ biết chuyện lành sắp xảy ra, vì vậy tiếp tục , "Mẹ, có gì mẹ cứ việc thẳng ."
"Tô Cẩm Niên, con là con trai tốt của mẹ! Biết "bằng mặt bằng lòng" rồi !"
"Mẹ, cần vòng vo."
" phải mẹ bảo con chia tay với Tô Khả sao!" Mẹ Tô Cẩm Niên nổi giận rồi, "Con có ý gì! Hôm nay lại cùng cái nhà quê đó dạo phố! Tô Cẩm Niên, con tốt rồi! Con tốt! Bây giờ đúng là đằng làm nẻo!"
"Học bố mẹ." Tô Cẩm Niên tiếp tục cười lạnh.
"Con!" Mẹ Tô Cẩm Niên che ngực của bà, chỉ tiếc là Tô Cẩm Niên ở đầu điện thoại bên kia vốn là thấy được.
"Mẹ vẫn là câu kia, mẹ cho con lần nữa nếu như con cứ vương vấn dứt được ta đừng trách mẹ khách khí!"
Chương 68: Tô Khả về nhà
Nghe miệng mẹ ra mấy câu đó, trong lòng Tô Cẩm Niên phức tạp, biết hôm nay dạo phố cùng Tô Khả bị mẹ của thấy được, nếu mẹ phát tức giận như vậy.
"Tại sao chuyện? Rốt cuộc con có nghe lời của mẹ !"
Tô Cẩm Niên cười lạnh tiếng, "Mẹ, chúng con vốn có ở cùng nhau, tại sao chia tay!"
Mẹ Tô Cẩm Niên lập tức yên lặng, trong lòng nghi hoặc: chẳng lẽ trước đây mình đoán sai hay sao?. "Ý của con là con có qua lại với ấy?"
" từng qua lại, chỉ là chia tay." Chỉ là bây giờ kết hôn mà thôi.
Tô Cẩm Niên để ý mẹ của biết chuyện và Tô Khả từng qua lại, bởi vì đó cũng phải là lựu đạn hạng nặng , mà lựu đạn hạng nặng trước mắt còn chưa định cho mẹ biết, ít nhất là trước khi Tô Khả chưa thuận lợi tốt nghiệp. (trái lựu đạn này quăng ra là sức công phá cực lớn)
"Con từng qua lại với quê mùa đó?" Giọng điệu Tần Phi với Tô Cẩm Niên như là "Sao con trai của bà có thể cùng loại phụ nữ kia qua lại".
Tô Cẩm Niên có chút tức giận: "Mẹ, thân là sĩ quan cao cấp, rốt cuộc phong thái nên có ở đâu chứ?"
"Tô Cẩm Niên, đây là con dạy dỗ mẹ sao?" Trong nháy mắt giọng điệu Tần Phi sắc bén, hồi lâu sau, giọng của bà khôi phục ung dung bình thường, ý vị sâu xa , "Cẩm Niên, con phải biết rằng mẹ là vì tốt cho con. như vậy xứng với con."
"Nếu như mẹ còn muốn chuyện chia tay Tô Khả này với con chắc hẳn hôm nay con giải thích , con cùng ấy từng qua lại, sau đó chia tay, nên cũng là quan hệ trai , cho nên mẹ cần lại gọi điện thoại tới mấy chuyện này có được hay . Dĩ nhiên, con cũng tin tưởng nhân phẩm của mẹ còn chưa đến mức làm khó còn chưa có tốt nghiệp đại học." xong, Tô Cẩm Niên cúp điện thoại của Tần Phi.
Tần Phi nhìn điện thoại di động vang lên tiếng "tút tút", vẻ mặt trầm tư. Sao bà có cảm giác trong câu của con trai bà có chút kỳ lạ, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại tìm ra điểm mấu chốt nên cũng bỏ ý định đối phó Tô Khả.
*
Tô Cẩm Niên cúp điện thoại của mẹ , ngồi ở giường của mình suy nghĩ, kết quả cái mông như bị thứ gì cấn, quay đầu ra sau nhìn, ra là túi quần áo mà hôm nay Tô Khả mua .
lấy quần áo ra, màu trắng ngà làm cho tia ngơ ngẩn. Đầu óc của nhịn được nhớ lại lúc ban ngày, bộ dáng nghiêm túc của Tô Khả khi giúp chọn quần áo. Nhíu mày cái rồi cười cái, giống như dòng nước , xâm nhập vào tay chân của , làm cả người thoải mái mãi, cả ngón tay cũng lười phải động cái.
nhìn trần nhà, nhớ Tô Khả , mùa hè này phải về nhà.
thời gian ngắn sau này, cũng xuất om sòm bên tai của , nhưng mà biết sao trong lòng mơ hồ khó chịu, hơi ý thức được có gì đó đúng, tự hỏi mình nhiều lần, có phải như Lý Quân hay , đối với Tô Khả, có chút cảm giác như vậy?
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên sợ hết hồn, quả quyết tự với rằng: thể nào.
Nhìn điện thoại di động nằm bên, Tô Cẩm Niên cầm lên, đúng vào lúc này, màn hình sáng lên, ra là tin nhắn của Tô Khả lại tới.
"Cẩm Niên, sau khi mặc quần áo nhớ chụp tấm hình nha. ^—^"đ
Tô Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn bộ quần áo tốt nằm giường, cầm lên tính thử mặc, trong nháy mắt đỏ mặt, mới phát tại sao phải nghe lời Tô Khả , mặc quần áo chụp hình.
Vì vậy, Cẩm Niên bị cảm giác khó chịu thiêu đốt mà nhìn túi quần áo lâu lâu, lâu đến mặt trời sắp sửa xuống núi, mới được tự nhiên mà mặc thử áo sơ mi này, chỉ là làm thế nào cũng tự chụp hình được.
Lúc tự giày vò tốn thời gian bạn cùng phòng duy nhất trong đơn vị của trở về.
Bạn cùng phòng của Tô Cẩm Niên gọi là Ngưu Tam, cũng phải xuất thân từ trường quân đội mà là lính nhập ngũ chủ động vào, trong thời gian đó biểu vô cùng xuất sắc, từng bước từng bước cố gắng nên từ từ bò đến cùng độ cao như Tô Cẩm Niên.
Có lẽ là đến từ trấn xa xôi, gia đình có mười miệng ăn, bố mẹ, tám chị em, xếp thứ ba, cho nên bố mẹ đặt tên là Ngưu Tam. Dã tâm của rất lớn, chưa bao giờ buông lỏng bản thân. Trong ngày thường, ngay cả phải huấn luyện cũng huấn luyện, ngay cả ngày nghỉ cũng bỏ qua.
Tính tình Ngưu Tam tương đối trầm, thích chuyện, thuộc loại mà cho dù đập ba gậy cũng xuất chút buồn bực, mà tính cách của Tô Cẩm Niên cũng lạnh lùng, hơn nữa Ngưu Tam đối với Tô Cẩm Niên luôn có ý bài xích mà giải thích được, cho nên khi hai người ở ký túc xá, cả ký túc xá cũng yên tĩnh như khi người ở ký túc xá. (ý ông này lỳ, ít và nguy hiểm)
Tô Cẩm Niên cũng quan tâm, dù sao khi hai người cùng ở túc xá cũng là trở về ngủ vào buổi tối sau khi luyện tập, khi đó, mọi người đều mệt muốn chết, ngủ bù cũng kịp, ai lại lãng phí thời gian mà chuyện trời.
Cứ qua lại như vậy cũng ba năm rồi.
ra cũng bình thường, bị người khác ghen ghét là kẻ tầm thường, người giống như Tô Cẩm Niên vậy sao có thể bị người ta ghen tỵ đây. thế nào cũng là thiên tài chứ phải là tầm thường.
Tô Cẩm Niên xuất thân là sinh viên đứng đầu trường quân đội, cộng thêm bối cảnh thân thế của , dĩ nhiên là được cấp coi trọng. Cũng may Tô Cẩm Niên hoàn toàn có thực lực, cho nên những người ghen tỵ kia chỉ có thể hóa ghen tỵ thành bội phục, thậm chí kính trọng.
Trong đội ngũ, có tự nhiên có hai, mà hai, chính là Ngưu Tam.
Nhớ ngày đó, nhóm sinh viên ở trường quân đội của Tô Cẩm Niên vẫn chưa gia nhập đội ngũ mới, cả đơn vị Ngưu Tam có thực lực nhất áp chế nhóm người mới. Mọi thực lực đều phải chịu dẫn trước của nhưng mà kể từ sau năm Tô Cẩm Niên qua, các thành tích trong đơn vị của Ngưu Tam cũng bị Tô Cẩm Niên vững vàng áp chế, đáng giận nhất chính là mỗi lần đều là nhiều ít chút!
Đây quả thực là như thần chiến đấu rồi, muôn đời Ngưu Tam làm người thứ hai nên có thể ghét Tô Cẩm Niên sao! Như vậy còn chưa tính, bối cảnh gia đình của hoàn hảo muốn chết, gia đình có tiếng trong giới quân , nhà ba sĩ quan cao cấp, bối cảnh gia đình như vậy dĩ nhiên là lớn mạnh mà làm người ta hâm mộ.
Ngưu Tam còn ghét Tô Cẩm Niên điểm nữa, chính là dáng dấp hòa nguyện giữa nam và nữ của Tô Cẩm Niên, đẹp trai nho nhã, còn da Tô Cẩm Niên là hàng năm phơi mà đen. (sao mình dịch tới dịch lui vẫn thấy giống nhỉ, nam nữ lẫn lộn đấy)
Thử xem, mọi người đều phơi cả ngày dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cuối cùng người nào phải đen thui cũng chỉ có thể nhìn hàm răng. Cũng chỉ có Tô Cẩm Niên, trước sau như , vẫn trắng trẻo. chỉ cứ đứng ở nơi đó nữ sinh nhìn , đâu giống như bọn họ, sau khi rời khỏi bộ đội, còn biết có thể tìm được vợ hay !
ra làm quân nhân cũng phải là có bộ dạng đẹp mắt, nhưng mà phần lớn bọn họ đều là ‘gối thêu hoa’. Nhưng Tô Cẩm Niên vẫn là tuyệt đối có thực lực, đây quả thực là con cưng của trời, đặc biệt phái tới chặn lòng . Cho nên Ngưu Tam có thể ghét Tô Cẩm Niên, ghen tỵ Tô Cẩm Niên này sao. (gối thêu hoa í với những người chỉ có hình dáng bên ngoài có học thức tài năng)
Chỉ là quan hệ của hai người tệ, cũng đến nỗi gặp nhau liền bực tức giương kiếm về phía nhau.
"Ở đây sao."
"Ừ."
"Áo mới hả?"
"Ừ."
" đẹp."
"Ừ."
"Chất lượng tệ."
"Ừ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Áo rất vừa người, mặc cũng rất thoải mái, Tô Cẩm Niên nhìn hồi, nhìn điện thoại ở trong tay , thở dài, còn là chụp tấm hình, sau đó, mới cẩn thận từng li từng tí cởi áo ra.
Đại khái là Tô Khả chờ được, trực tiếp gọi cú điện thoại tới điện thoại Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên liếc nhìn tên phía , khóe miệng tự chủ nâng lên, trực tiếp nhận, "Sao lại gọi tới?"
"Hừ hừ, mặc thử áo chưa?"
"Ừ."
"Vậy còn đem hình gửi cho em xem chút." Giọng Tô Khả hơi oán trách.
Chân mày Tô Cẩm Niên giật giật, chỉ sợ bạn cùng phòng nghe, sau đó ra bên ngoài, "Đợi lát nữa."
"Được, " thanh hơi thỏa mãn của Tô Khả truyền tới, "Áo có vừa người ?"
"Ừ." có thể tưởng tượng bộ dạng của Tô Khả vào lúc này, nhất định là vô cùng thích chí.
"Em biết ngay mắt của em tốt nhất, oa oa oa." Tô Khả vô cùng kích động.
" có việc gì tôi cúp." Tô Cẩm Niên cảm giác hai lỗ tai cũng có chút nóng vù vù, sao có cảm giác chuyện với Tô Khả giống như làm kẻ trộm nên có chút chột dạ?
"Được, mau gửi tới nhe, bái bai."
Tô Cẩm Niên nhanh chóng cúp điện thoại, khôi phục nội tâm có vẻ dao động của , mới trở về ký túc xá. Lúc này Ngưu Tam điện thoại cùng bố mẹ cậu ta, nhìn thấy Tô Cẩm Niên vào, trong nháy mắt hơi nồng đậm giọng địa phương của cậu ta đổi thành tiếng phổ thông.
Tô Cẩm Niên rầu rĩ , cũng có sao, chỉ là mặc áo vào, sau đó lấy hình mới vừa chụp gửi cho Tô Khả. Sau khi gửi xong, Tô Cẩm Niên lại thấy kỳ quặc rồi.
càng ngày càng cảm thấy trở nên giống nữa, nhưng thay đổi này bắt đầu từ lúc nào biết. Rảnh rỗi buồn chán, nhìn ghi chép trò chuyện của , phía là ghi chép tin nhắn với Tô Khả vượt quá trăm! Mà tin nhắn càng thêm chi chít rồi. . . . . .
Ngưu Tam cũng cúp điện thoại, nhìn thấy Tô Cẩm Niên nằm giường của nghịch với điện thoại di động. Nhìn Iphone của , lại nhìn Nokia hơn hai trăm đồng tay , thậm chí dùng nhiều năm rồi, trong lòng của hơi căm giận, rất nhanh, sắc mặt bình thường, lòng thầm thề, sau này nhất định phải xuất sắc, lên làm Thượng tá, giẫm Tô Cẩm Niên dưới chân!
"Cẩm Niên, là bạn cậu mới gọi sao?" Ở trong đơn vị này, ai cũng biết Tô Cẩm Niên có bạn , hơn nữa hai người qua lại nhiều năm rồi.
Suy nghĩ chút, lại có trận ước ao ghen tị. biết dáng dấp bạn Tô Cẩm Niên rất xinh đẹp, mắt long lanh như nước, cả mười phần đều tốt nhất. Trước kia ở xa xa cậu ta có nhìn qua cái. Khi đó, bạn vẫn theo sau , ngừng chọc cười, nhưng luôn luôn lạnh tanh, thậm chí vẻ mặt thường mặc kệ.
nhớ thích nữ sinh, dáng dấp nữ sinh giống giống bạn Tô Cẩm Niên, đều mắt to, long lanh, khuôn mặt nhắn xinh đẹp làm người khác .... Chỉ là nữ sinh kia cũng mở mắt nhìn . thổ lộ, vẻ mặt ấy ghét bỏ, chê hung ác dữ dằn, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
nhìn bóng lưng của bọn họn xa, trong lòng vô cùng bất bình. Tại sao đối xử với bạn như vậy mà bạn còn thích , mà những người khác mắt cũng nhìn tới! So sánh hai bên như vậy, lại ghét Tô Cẩm Niên nhiều hơn.
Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Ngưu Tam, cảm thấy có chút kỳ lạ, tùy ý "Ừ".
" hâm mộ nha, bạn của cậu xa rời cậu."
Tô Cẩm Niên tiếp tục lên tiếng.
Ngưu Tam tiếp tục , "Tôi nghe người ta bạn của cậu vẫn còn học đại học?"
"Ừ."
"Bao nhiêu tuổi vậy?"
Tô Cẩm Niên nhíu mày, mặc dù thời gian và Ngưu Tam ở chung phòng cũng dài, nhưng dường như có đến mức thổ lộ tâm tình chứ? Hơn nữa bình thường ngày hai người câu cũng coi là hiếm rồi, nhưng hôm nay Ngưu Tam lảm nhảm như vậy có chút cảm giác khó hiểu.
Chỉ là tuổi tác của Tô Khả cũng phải là bí mật gì, vì vậy liền , "Sắp năm thứ tư đại học."
"À" Ngưu Tam gật đầu, sau đó lại , "Khoảng thời gian này tuần có ngày nghỉ, bạn của cậu còn vui lòng chờ cậu, nếu sau này cậu từ từ thăng cấp lên ngày nghỉ cũng thế có, bạn của cậu vẫn sẵn lòng chờ cậu ?" Lời này của Ngưu Tam phải là chua chát.
Tô Cẩm Niên trả lời.
Ngưu Tam thấy Tô Cẩm Niên , cảm thấy tự tìm mất mặt, vì vậy cũng nằm vật xuống giường.
Tô Cẩm Niên nhìn tin nhắn phía , tin lại tin, phần lớn cũng là tin nhắn Tô Khả gửi tới, nghĩ tới lời vừa rồi của Ngưu Tam, cũng nghĩ đến lãnh đạo từng với , danh xưng quân tẩu này nghe rất vinh dự, ra bên trong rất đau khổ, bởi vì mỗi ngày họ phải lo lắng an toàn cho chồng mình , mỗi ngày lo lắng bọn họ có ăn mặc ấm hay , quan trọng nhất là, sinh hoạt vợ chồng của bọn họ, tháng có hai lần coi như là tệ, phần lớn những người đó giống như làm quả phụ, cho nên phải đối xử tử tế với vợ của .
Bây giờ suy nghĩ chút, đúng vậy nha, nếu sau này từ từ thăng cấp dĩ nhiên thời gian có thể gặp mặt Tô Khả càng ngày càng ít, tuổi của như vậy, sợ là xa cách với .
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Cẩm Niên hơi khó chịu.
"Tụt tụt ——" Tin nhắn Tô Khả tới.
Tô Cẩm Niên mở ra.
Phía là ảnh Tô Khả ps và ghép lại. tấm ảnh ghép đó, hình của là tấm vừa gửi tới cho Tô Khả, lộ gương mặt chính diện với các bộ phận nét, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ. Mà hình ghép còn lại là Tô Khả nghiêng mặt, chu môi, miệng giống như hôn lên má phải của . Đặc biệt Tô Khả còn làm ửng đỏ má của và . (ps: giống như phần mềm để chỉnh sửa hình ảnh và ghép ảnh vậy)
ra kỹ thuật ps của Tô Khả rất tốt, nhưng mà vừa mới nhìn cũng phát được gì, cho nên Tô Cẩm Niên có tiền đồ vẫn đỏ mặt.
Trong tin nhắn mà Tô Khả gửi tới, trừ tấm hình này còn có dòng chữ : Cẩm Niên, em .
Tô Cẩm Niên nhìn đến đây, trong lòng buồn bực cái người Tô Khả, biết hai chữ ‘dè dặt’ viết như thế nào. Chỉ là buồn bực buồn bực, trong lòng của vẫn có chút xíu vui mừng.
*
Tô Khả ps rất nhiều hình, lúc này mới hài lòng gửi hình tới điện thoại di động, lưu thêm máy vi tính.
Bạn cùng phòng nhìn Tô Khả, im lặng mà dắt lừa thuê. (theo bạn edit hiểu dắt lừa thuê là cái cảm giác vừa tò mò, vừa bức bối ấy)
Trần Tĩnh Tĩnh : "Tô Khả, bây giờ mình phát , quan hệ của cậu và Hoa Sen Trắng á, quả giống như là ngồi tên lửa vậy, từ từ mà tăng lên tốc tương đối nhanh nha."
Tô Khả ưỡn cao bộ ngực , "Đó là hiển nhiên."
"Thôi , cậu đuổi theo người ta ba năm có ngày tốt hơn rồi, có thể là sao Hỏa đụng Trái Đất sao." Kiều Nhạc thích đả kích Tô Khả trước sau như .
"Được rồi, dù là đuổi theo người ta ba năm bây giờ nhận giấy hôn thú rồi, Tô Khả cũng còn là đấy." Vương Mộng Mộng nhún nhún vai, quay ngược lại với Tô Khả: "Ngày nào lên Tô Cẩm Niên, lúc đó mới là hoàn toàn bắt được Tô Cẩm Niên."
" phải, là sinh đứa con, sau đó là lúc đường thăng cấp thành vợ của sĩ quan cao cấp." Kiều Nhạc tiếp lời.
"Đừng hi vọng quá cao với cậu ấy, mình cảm thấy, cậu ấy và Tô Cẩm Niên có thể vẫn là biết XXOO đấy. Cho nên, là lúc XXOO." Vương Mộng Mộng tiếp tục .
"Sinh đứa !" Kiều Nhạc phản bác.
"XXOO!" Vương Mộng Mộng khăng khăng giữ ý kiến.
". . . . . ."
". . . . . ."
Tô Khả đơ người ngồi bên, nhìn hai bạn cùng phòng càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Khả : "Yên tâm, mình cũng sinh đứa , vợ sĩ quan cao cấp mình làm đây!"
"XXOO trước rồi hãy ." Ba người bạn cùng phòng cùng với Tô Khả.
Trong nháy mắt Tô Khả ỉu xìu, trong lòng vô cùng kiên định, phải tăng nhanh bước chân ăn sạch sành sanh, nếu rất xin lỗi giấy hôn thú của rồi.
*
Thời gian trôi , qua mấy ngày cuối cùng cũng tới phút nghỉ hè. Ngày này cũng phải thứ bảy, nhưng vì Tô Cẩm Niên tiễn Tô Khả nên vẫn đem ngày nghỉ đổi để ra.
Phần lớn ở cổng trường đều là sinh viên kéo hành lý về nhà. Hành lý Tô Khả hơi nhiều, gần mười túi lớn túi . Cũng may mấy bạn cùng phòng của vội về, cho nên giúp đem đến cổng trường.
bao lâu Tô Cẩm Niên lái chiếc xe việt dã dừng ở cổng trường.
Khi Tô Cẩm Niên xuống xe, tất cả mọi người đều há miệng, trong lòng cảm khái: là đẹp trai!
Có số sinh viên học với Tô Khả biết ở Đại Học Thành có hotboy lạnh như băng —— Tô Cẩm Niên của trường quân đội. Bây giờ nhìn cả người Tô Cẩm Niên là quân trang, dĩ nhiên là nhận ra, nhịn được , "Hình như người đó là Tô Cẩm Niên."
"Ừ, bên cạnh là Tô Khả."
"Oh my god, hai người này vẫn qua lại sao, cũng qua ba năm rồi."
"Đúng vậy nha, thần kỳ, ràng Tô Cẩm Niên có bỏ rơi Tô Khả."
Mọi người tiếp tục lải nhải, Tô Cẩm Niên hoàn toàn thèm để ý.
ra mấy bạn cùng phòng của Tô Khả cũng rất lâu có gặp Tô Cẩm Niên, cho nên lần này vẫn có chút hồi hộp. Nhìn thấy Tô Cẩm Niên tới, sau đó chào hỏi cũng có chút run run: "Huấn luyện viên Tô."
Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn họ mấy lần, gật đầu, "Chào mọi người."
Bởi vì nhiều người nên những quần áo, đồ đạc hỗn tạp của Tô Khả rất nhanh lên xe Tô Cẩm Niên. Tô Khả gặp lại với các bạn cùng phòng, Tô Cẩm Niên liền lái xe về phía trước.
Để lại vô số nữ sinh ở cửa lớn X với lòng chua xót dứt.
" đâu?"
"Ga xe lửa phía nam."
"Sao mua vé máy bay?"
" có tiền."
"Tiền của tôi phải là tiền của em sao?" Tô Cẩm Niên vô cùng tự nhiên những lời này với Tô Khả, làm cho Tô Khả sững người ở chỗ ngồi cạnh tài xế.
Chương 69: Doãn Lạc Phong tới chơi
Tô Khả lại về nhà, biểu thị cảm giác rất tốt, bố thương mẹ cưng chiều, thức ăn đều là thích ăn, mỗi ngày còn có thể ngủ thẳng đến khi nắng lên, hoàn toàn là tiêu chuẩn cuộc sống của sâu gạo. Điều được hoàn mỹ duy nhất chính là Tô Cẩm Niên ở bên cạnh , có cách nào nhìn thấy gương mặt đẹp trai mà nhớ thương.
Aiya, nhìn điện thoại di động chút, Tô Khả nhíu nhíu mày, tại sao gần đây gửi tin nhắn tới cũng như đá chìm xuống biển cơ chứ? ràng quan hệ và Tô Cẩm Niên tiến vùn vụt mà.
Haizz ~
tiếng thở dài vừa bay ra từ phòng của Tô Khả, mẹ Tô Khả nhíu nhíu mày, nhịn được mở cửa vào trong. Quả nhiên, con của bà rồi nhìn điện thoại mà thở dài, cái bộ dáng này nhìn qua chính là vẻ mặt tương tư người tình đây mà.
Đây cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Tô Khả. Kể từ khi Tô Khả trở về đến giờ, liền mấy ngày, mẹ Tô Khả đều nghe tiếng thở dài từ phòng của Tô Khả truyền tới.
xem trẻ tuổi xinh đẹp chính trực lấy đâu ra bộ dạng nhiều tâm nặng nề như vậy? là quá thiệt thòi, hoàn toàn giống như là con của bà mà!
Còn có con rể chưa bao giờ gặp mặt, cũng quá ra dáng rồi, xem nghỉ hè gần nửa tháng, cũng biết chạy đến bên này gặp bố mẹ vợ của chút, điều này sao mà bọn họ chịu nổi chứ! Điều này làm sao bọn họ yên tâm giao con bảo bối trong tay của bọn họ cho .
Vì vậy, mẹ Tô Khả mở cửa phòng Tô Khả.
"Mẹ con này, con lại nhớ bộ đội đó nữa sao."
"Mẹ, mẹ biết cũng cần ra chứ." Tô Khả có tinh thần nhìn điện thoại , trả lời của mẹ cũng có chút hào hứng nào.
"Mẹ này, sao con lại thể có chút tiền đồ chứ? phải chỉ là người đàn ông sao, sao lại có vẻ mặt sống dở chết dở vậy, là có tiền đồ, mẹ quá mất mặt rồi."
Tô Khả ngồi dậy, nhìn mẹ , "Mẹ, đả kích con mẹ là đúng."
"Bộ dạng này của con phải cần tới mẹ đả kích sao!"
"Hừ hừ, dĩ nhiên, bởi vì mẹ ghen tỵ con rể mẹ đẹp trai hơn 1000 lần so với người đàn ông của mẹ ."
"Cola! Sao con có thể bố con như vậy!" Bố Tô Khả cũng từ bên ngoài trở về, vừa nhìn thấy phòng khách có ai, liền để cặp công văn của ông xuống, trực tiếp lên lầu hai, mới đến hành lang chỉ nghe thấy con của ông bôi nhọ ông như vậy, làm cho ông quá đau lòng.
Mẹ Tô Khả sờ sờ cằm, "Những lời này của Khả Khả lại là . Tướng mạo con rể của mẹ đúng là thể bắt bẻ, nhưng chính là đến nay còn chưa tới thăm hỏi chúng ta, cái này là quá đáng rồi."
"Mẹ, ấy là quân nhân, rất bận rộn có được hay . Dáng vẻ của mọi người là rất nhàn rỗi sao." xong, Tô Khả nhìn điện thoại di động, mới ba giờ chiều, Tô Khả : "Xem , mới ba giờ chiều, bố con trở lại rồi, là có giống làm chút nào."
Bố Tô Khả đỏ mặt, "Công ty là của bố đấy, bố muốn về lúc nào về."
Tô Khả "hừ hừ" hai tiếng, "Bố cũng đừng ngụy biện."
Mặt mo của bố Tô Khả đỏ bừng, "Nho à, nhìn con em chút ~"
Mẹ Tô Khả hoàn toàn để ý tới, chỉ nhún nhún vai, sau đó với bố Tô Khả : "Quả táo, mau nấu chân giò lợn , con và vợ đều phải làm đẹp đấy."
". . . . . ."
*
Đêm khuya yên tĩnh, từng đợt gió lạnh lẽo, ánh trăng sáng tỏ như mâm ngọc. Ngoài cửa sổ, nhánh cây lay động, dưới ánh trăng chiếu sáng, bóng cây rơi xuống cao thấp đều. Gió thổi, tiếng xào xạc ngừng vang lên, kèm theo tiếng côn trùng trầm thấp kêu lên, dệt nên khúc hát ru mùa hè.
Tô Khả nhìn ngoài cửa sổ, nghe tiếng côn trùng, suy nghĩ của nhịn được vào cõi thần tiên bên ngoài.
như nhìn thấy màn đêm đen như mực, đột nhiên xuất ánh sáng màu trắng ngọc, Tô Cẩm Niên giẫm lên , nhàn nhã bước đến gần .
"Cẩm Niên ~" Tô Khả nhịn được thốt ra.
Trong nháy mắt, ánh sáng này liền biến mất, tan ra trong màn đêm mịt mùng, vốn là Tô Cẩm Niên từ từ tới cũng giống như sương khói, tiêu tan.
"Cẩm Niên!" Tô Khả sốt ruột, lớn tiếng gọi, lúc này mới lấy lại tinh thần, ra trong lúc ngẩn người vô tình ngủ quên.
Tô Khả cười khổ tiếng, nhìn điện thoại di động, đó lên dòng chữ "thứ bảy, ngày 13 tháng 7, 21: 30", Tô Khả lại đau lòng và khó chịu.
Hôm nay là thứ bảy, tin nhắn gửi tới có trả lời, gọi điện thoại cũng chỉ là có ở đó, phục vụ ở khu vực. Tô Khả rất buồn bực.
Nháy mắt, màn hình điện thoại Tô Khả sáng lên, lập tức mắt Tô Khả sáng lên. Chỉ là đó người gọi cũng phải là Tô Cẩm Niên, mà là Doãn Lạc Phong.
Tô Khả vốn vui mừng trong nháy mắt chuyển thành như đưa đám, hào hứng mà nhận điện thoại, "A lô ~"
"Tô Khả!" Giọng của Doãn Lạc Phong mang theo chút vui mừng.
"Ừ ~" Giọng của Tô Khả vẫn sa sút đến cực điểm như cũ.
Phía bên kia, Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, "Sao giọng ‘ dương quái khí’ vậy?"
" mới ‘ dương quái khí’, cả nhà chỉ có ‘ dương quái khí’!" Trong nháy mắt Tô Khả "sống" lại, với Doãn Lạc Phong.
Doãn Lạc Phong lúc này mới khẽ mỉm cười, "Đúng rồi, lúc này em mới là Tô Khả."
Tô Khả trong lòng oán thầm: cảm thấy người này chỉ thua M thôi! (tác giả viết chữ M này, mình hiểu)
Nghĩ như vậy, Tô Khả càng cảm thấy Doãn Lạc Phong là GAY nha, ‘nhược thụ’ có phải hay ! Khó trách đến nay vẫn có bạn ! (nhược thụ: cái này ai đọc đam mỹ biết nè)
"Sao lại gọi điện thoại cho em?"
"Mẹ nó! Bộ có việc gì thể gọi điện thoại cho em hả? Tô Khả, lương tâm của em có phải bị chó gặm hay !" Doãn Lạc Phong xù lông rồi.
Có cần có lương tâm như vậy hay , thiệt thòi cho ngày ngày nhớ thương , bây giờ nhớ nên vui, sảng khoái, có hay cũng ngã bệnh vân vân. Mà sao? chút cũng biết gọi điện thoại an ủi còn chưa tính, kết quả ngay cả cái tin nhắn cũng keo kiệt gửi cho !
Có muốn lừa bịp như vậy hay ! thế nào bên ngoài, quan hệ của bọn họ cũng là đồng đảng mà!
"Hắc hắc, Tiểu Phong Phong, đừng tức giận nha, tức giận sinh ra nếp nhăn, đến lúc đó rất khó coi."
"Hứ, em cho rằng là em, vô cùng tự mình sao."
"A ha ha ~ , có chuyện lên tam bảo điện kia mà, với em , có chuyện gì."
Mẹ nó! có chuyện lên tam bảo điện là dùng như vậy sao? Choáng nha, ràng mỗi lần gọi điện thoại tìm , đều có lợi ích cho có được hay !
"Tô, Khả!" Nếu như Tô Khả ở trước mặt Doãn Lạc Phong, đoán chừng phải bị Doãn Lạc Phong bóp chết.
Tô Khả tiếp tục cười ha ha, " , chị em tốt, có phải nhớ chị hay , yên tâm, chờ chị trở về trường, nhất định mang ít đặc sản về cho cưng."
Nghe lời ấy, mặt của Doãn Lạc Phong tối, đặc sản? còn biết xấu hổ mà nữa!
Năm thứ nhất trở về, từ quê mang theo chai nước , màu xanh, , đây là nước ở hồ W của quê , mấy năm nay có bao nhiêu người mang về. cũng nhìn chút, trong bình nước của có bao nhiêu con vi trùng dài lắc lư!
Năm thứ hai trở về, mang theo bọc bột củ sen, , đây cũng là đặc sản quê hương, ăn vào có lợi cho cơ thể. Kết quả mới lấy ít định hòa vào nước bị bạn tốt phát giễu cợt: "Hắc, Lạc Phong à, sao cậu uống mấy cái đồ con này."
Năm thứ ba, trở về trường, lần này mang thứ tuyệt hơn, là cái ô tơ lụa, cái loại lớn như bàn tay là hàng thủ công đơn giản.
Mẹ nó! chỉ có thể thầm mắng Tô Khả lừa bịp, lừa bịp quá lừa bịp!
tại còn mang đặc sản cho , miễn , lạ gì!
nghe Doãn Lạc Phong trả lời, Tô Khả vô cùng tự động mà tiếp đề tài, "Ai ui, đừng , lần này em nhìn thấy chuỗi dây chuyền, rất đẹp, nam nữ đều thích hợp nha. . . . . ."
"Tô Khả!" Doãn Lạc Phong cắt đứt lời của Tô Khả, "Bây giờ ở sân bay của thành phố H, nhà em ở đâu? tới tìm em!"
"Hả?" Tô Khả há miệng cái, dáng vẻ là thể tin, " ở quê em sao?"
" sai, mau cho biết địa chỉ nhà em!"
Tô Khả nhìn đầy trời sao ngoài cửa sổ, lâu mới yếu xìu , " muộn rồi, có thể có phương tiện?"
" tệ, xe chạy tới, đoán chừng nửa giờ là tốt rồi, phải lần trước em khoe trước mặt sao, em từ sân bay về đến nhà chỉ cần nửa giờ sao?"
Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt, "Là giờ."
"Vậy cũng có sao, có thể đến nhà em trước 11 giờ." Doãn Lạc Phong nhanh nhẹn với Tô Khả.
Tô Khả nội lưu đầy mặt: ra quan tâm phải là vấn đề này có được hay .
" thể ở khách sạn sao?"
"Tô Khả, có ai đãi khách như em ? Có bạn từ xa tới phải rất vui mừng có hiểu hay ?"
Tô Khả đấm ngực, dừng lại rồi lúc này mà địa chỉ nhà cho Doãn Lạc Phong.
Đúng vào lúc này, mẹ Tô Khả từ trong phòng ra, thấy đèn của Tô Khả vẫn sáng, nhịn được hỏi: "Khả Khả, vẫn chưa ngủ sao?"
Tô Khả ngồi dậy, lập tức mặc quần áo tử tế, "Mẹ, con có bạn muốn ghé đây."
"Hả? Bây giờ sao? Cũng trễ thế này?"
Tô Khả muốn khóc mà gật đầu, "Ngay bây giờ. giờ ấy còn ở sân bay, rất nhanh tới."
Mẹ Tô Khả gật đầu, "Vậy chắc là chưa ăn cơm. Quả táo, mau xuống nấu mấy món ăn khuya, bạn tốt của con muốn ở đêm."
"Nho, cũng trễ thế này. . . . . . Em mau trở về phòng . . . . . . Quả táo ở giường chờ em ăn đấy. . . . . ."
Vẻ mặt Tô Khả đỏ bừng.
Mẹ Tô Khả cũng để ý chút nào, lớn giọng , " nghiệt, mau bò xuống giường cho em, người ta cũng sắp đến nhà ta làm khách rồi, có hiểu đạo tiếp khách hay ."
"Được rồi. . . . . ." Trong phòng bố mẹ Tô Khả truyền đến giọng cam tâm tình nguyện của bố Tô Khả.
Đột nhiên ánh mắt mẹ Tô Khả mở lên, "Đúng rồi, Khả Khả, bạn của con là nam hay nữ?"
Tô Khả cảnh giác liếc nhìn mẹ Tô Khả, "Làm gì?"
"Là nữ sinh mẹ nhanh chóng thu dọn lại phòng để cho ấy ngủ mình, là nam sinh để cho các con ngủ cùng nhau chứ, a ha ha ~"
"Mẹ nó! Con mẹ lập gia đình!"
Muốn đan len sao, cũng lập gia đình rồi, mẹ vẫn còn ghép đôi vớ vẩn.
Mẹ Tô Khả bất mãn lẩm bẩm tiếng, "Mười ngày nửa tháng có tin tức của chồng, cần cũng được." xong, mẹ Tô Khả giống như là nghĩ đến cái gì, lập tức ánh mắt sáng lên: "Hắc, theo như con , người này chẳng phải là nam sao?"
Tô Khả nhìn thấy đáy mắt mẹ Tô Khả càng ngày càng sáng, nắm quyền, nhịn được : " ấy là đồng tính luyến ái!"
Last edited by a moderator: 30/5/15