1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Đêm chờ đợi mình
      Editor: Becuacon

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên thờ ơ bên kia từ từ đến, trái tim nhộn nhạo hồi, là tuần nhìn thấy , lại đẹp trai hơn nha.

      Tô Khả kích động tiến lên muốn mở lời, chỉ là ánh mắt Tô Cẩm Niên lướt qua , thẳng tắp tới người của Trịnh Duyệt. cúi đầu chuyện với Trịnh Duyệt, giọng trong veo mà lạnh lùng truyền đến tai Tô Khả.

      , "Chúng ta thôi."

      Trịnh Duyệt ngọt ngào , "Được."

      Hai người cùng nhau rời , trước sau, mặc dù có tiếp xúc thân thể, nhưng Tô Khả lại thấy hết sưc chói mắt. Trịnh Duyệt quay đầu lại, lộ ra nụ cười hả hê với Tô Khả, làm Tô Khả nghĩ đến việc cởi giày đập dô mặt của Trịnh Duyệt.

      "Tô Cẩm Niên, đứng lại!" Tô Khả kêu lớn với Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên vẫn nhanh chậm như cũ, như hoàn toàn có nghe thấy Tô Khả .

      Tô Khả cam tâm, chạy tới hướng Tô Cẩm Niên, dùng tốc độ rất nhanh, hai bên mặt bị gió thổi nên có chút đau. Tô Khả kéo áocủa , cho tiếp.

      Tô Cẩm Niên lập tức tránh qua bên, có lẽ là dùng là sức tương đối nhiều, Tô Khả bị làm cho có chút lảo đảo, về phía trước mấy bước.

      Tô Cẩm Niên nhìn cách thờ ơ, Tô Khả bị làm cho bực bội , chỉ có thể thưa dạ mà câu, "Cẩm Niên, tôi là tới lời xin lỗi."

      Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên nhìn nhau, Trịnh Duyệt ở bên nhìn, cắn môi, Tô Cẩm Niên : "Ai nha, Cẩm Niên, Tô Khả nhận lỗi với kìa, mau tha thứ , bác trai bác đều đợi chúng ta đấy."

      Tô Khả nghiêng đầu nhìn Trịnh Duyệt, đầy khó chịu.

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả nữa, chỉ , " thôi."

      "Cẩm Niên…" Tô Khả muốn kéo ống tay áo của lần nữa, hình như bị cảm nhận được nên tránh được. Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, "Tôi rồi, cần để tôi nhìn thấy ! Tôi có thời gian rảnh rỗi và thich ứng phó với khối kẹo mè xửng như vậy."

      Khuôn mặt nanh của Tô Khả vốn còn mang theo tia quật cường liền thoáng qua tia bi thương, "Tôi chỉ là thích mà thôi…"

      Tô Cẩm Niên lạnh lùng cười giễu, "Người thích tôi rất nhiều." Thêm nhiều, thiếu ít!

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên hoàn toàn giống như là cái tủ lạnh di động, há hốc mồm, ra nửa chữ. Ánh mắt xẹt qua nụ cười hả hê mặt của Trịnh Duyệt, Tô khả nắm chặt hai quả đấm, nhìn Tô Cẩm Niên, từng chữ từng chữ ràng, "Bài tập của tôi!"

      Tô Cẩm Niên lập tức bóp cổ của Tô Khả, " còn dám ?"

      "Khụ khụ ——" Tô Khả sặc sụa khó khăn, "Sao tôi dám!"

      " lại !" là Tô Cẩm Niên nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Khả, gân xanh trán nhảy lên nhảy xuống "Thình thịch" .

      "Ta — — chỉ — làm — bài tập —" con trong veo Tô Khả mở to nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, mang theo chút gì lùi về phía sau!

      Trong nháy mắt sắc mặt của Trịnh Duyệt tái nhợt! biết gần hai mươi năm rồi, nhưng chưa từng gặp qua Tô Cẩm Niên như, bộ dáng của , làm cũng hoảng sợ trong lòng!

      Nhìn Tô Cẩm Niên bóp cổ Tô Khả, chẳng những Trịnh Duyệt sảng khoái chút nào, ngược lại còn sợ! cũng biết vì sao như vậy.

      Nhìn người ta lại nhiều hơn, thậm chí đưa mắt nhìn qua bên này, lập tức Trịnh Duyệt tiến lên, "Cẩm Niên, đừng như vậy, đáng."

      Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, ánh mắt của đầy quật cường, hơi thở của dập dờn mũi của , trong lúc giật mình, trong đầu lên chuyện trong mưa kia, lập tức buông tay, nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng của Tô Khả, lạnh lùng khạc ra chữ: "Cút!"

      Trịnh Duyệt liếc nhìn Tô Khả, lại nhìn sắc mặt dần dần khôi phục như thường của Tô Cẩm Niên, môi đào cắn , khoác tay Tô Cẩm Niên, "Chúng ta thôi."

      Tô Câm Niên tránh Trịnh Duyệt, sau đó sải bước về trước.

      Nụ cười của Trịnh Duyệt thoáng qua vẻ lúng túng, sau đó nhìn nước mắt lưng tròng trong hốc mắt của Tô Khả, trong lòng có thỏa mãn, ta với Tô Khả: " Em Tô Khả, tôi là lòng vì muốn tốt cho , cũng cần tốn hao hơi sức với Tô Cẩm Niên nữa, các người thể nào."

      Tô Khả để ý ta.

      Trịnh Duyệt cười, " biết ? Hôm nay cha mẹ của tôi cùng ấy ăn cơm."

      Tô Khả tiếp tục để ý tới.

      "Cho nên chừng, ngày mai, tôi chính là vị hôn thê của ấy." Trịnh Duyệt tiến tới câu đó, sau đó với Tô Cẩm Niên ở đằng trước: " Cẩm Niên, đừng nhanh như vậy, cũng phải biết bước chân của em lớn, chậm thôi!"

      Tô Khả đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ rời , lặng lẽ : Hoa Sen Trắng, tôi buông tha !

      *

      Đêm tối dần, sương mù thêm dày, đêm cuối mùa thu luôn lạnh nhiều như vậy. Đèn đường ở trường quân đội sáng lên từng chiếc , Tô Khả ngồi chiếc ghế đá bên cạnh ký túc xá, nhàm chán nhìn chằm chằm cửa lớn.

      cơn gió lạnh thổi qua, Tô Khả hắt hơi cái, nhịn được thầm oán niệm: quả nhiên, ôm cây đợi thỏ là việc làm ngu ngốc, chuyện này phải là cho người làm.

      Hoa Sen Trắng ơi Hoa sen Trắng, khi nào mới có thể trở lại.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Khả nhìn pin điện thoại di động quá , thở dài vô số lần. Chớp mắt nhìn sao trời, hai mí mắt Tô Khả bắt đầu đánh nhau.

      "Ai, đây phải Tô Khả sao?" Đọt nhiên thanh của Triệu Lâm truyền vào tai Tô Khả

      Tô Khả ngẩng đầu lên, ra là Triệu Lâm.

      "Huấn luyện viên Triệu."

      "Gọi tôi là Triệu Lâm hoặc là Triệu đều được."

      Triệu Lâm khoảng thời gian gặp Tô Khả rồi, tại gặp lại Tô Khả, tâm tư của vốn kiềm chế lại bình thường lại bắt đầu rục rịch chộn rộn, thế nhưng nữ thần vô tầm để ý giúp đỡ, hoa đẹp bị Cẩm Niên hiểu tình cảm kia hái .

      " ở đây làm gì?" Triệu Lâm nhìn Tô Khả.

      "A, Cẩm Niên của tôi."

      "Hôm nay Cẩm Niên về nhà, nhìn trời này, tôi nghĩ phải sáng sớm ngày mai cậu ấy mới trở lại." Triệu Lâm cau mày nhìn trời.

      "Cẩm Niên hôm nay trở lại sao?" Tô Khả nghi hoặc hỏi câu.

      "Chưa có , bình thường cậu ấy trở lại, nhưng mà bây giờ hình như rất muộn, ha ha, tôi nghĩ vậy mà thôi." Triệu Lâm cười, nhìn Tô Khả, lại , "Cậu ấy với trở lại sao?"

      Tô Khả cười, "Huấn luyện viên Triệu, sao bây giờ mới về nha."

      "Đúng vậy a, tôi . . . . . . vân vân." Sau đo Triệu Lâm cùng Tô Khả tán gẫu lên tới núi lớn, tới nước miếng văng tung tóe, vốn là Tô Khả buồn ngủ cũng biến mất ít.

      "Tư tư —" Điện thoại Triệu Lâm rung lên, Triệu Lâm đứng dậy với Tô Khả: "Tôi nhận điện thoại."

      Tô Khả gật đầu, nghĩ tới hôm nay Tô Cẩm Niên trở lại, lại nản lòng.

      Sau thời gian ngắn, Triệu Lâm vừa vừa với Tô Khả, "Tô Khả à, mười giờ tối rồi, bạn cùng phòng của tôi tìm tôi có việc gấp."

      Tô Khả gật đầu, "Ừ, huấn luyện viên Triệu, trở về ký túc xá trước , bái bai."

      "Vậy tiếp tục chờ sao?" Triệu Lâm vài bước, nhìn chỗ Tô Khả ngồi, nghi ngờ hỏi câu.

      Tô Khả gật đầu.

      Triệu Lâm có chút thoải mái lên ký túc xá, "Vậy tôi đây, nếu như mười giờ đợi được, vậy trở về , trường của chúng tôi mười giờ rưỡi nhất định đóng cửa."

      Tô Khả cười, "Ừ, hẹn gặp lại Triệu."

      Triệu Lâm rời , Tô Khả lại yên lặng, Tô Khả ngồi đó trong lòng vừa có chút sợ hãi, lần lại lần tự với mình: đợi thêm chút, đợi thêm chút. chừng trở lại rồi.

      Nhưng mà, khi thời gian điện thoại di động từ mười giờ từ từ biến thành mười giờ hai mươi lăm phút, hai chân của cũng lạnh ngắt rồi, cũng thấy bóng dáng Tô Cẩm Niên.
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Mizuki, dunggg, inbeibe3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Gặp lúc sáng sớm
      Editor: Becuacon

      Tô Khả xoa xoa cánh tay của mình, lạnh quá, sau đó mở màn hình ra, tự với mình, đó là mười giờ hai tám phút đâm vào mắt làm đau.

      tự với mình, đợi thêm phút, đợi thêm phút. . . . . .

      Tô Khả vừa mệt mỏi vừa lạnh vừa mệt, ngước cổ lên chua xót nhìn ký túc xá của Tô Cẩm Niên, tắt đèn. Tô Khả lại lần nữa mở màn hình điện thoại di động, đó lên mười giờ ba mươi ba phút, cười khổ.

      xem như vậy, là làm gì đây? Là trừng phạt mình sao? Tô Khả được, chỉ biết, phải chờ Tô Cẩm Niên tới.

      đứng dậy, đầu xoay vòng hồi, có lẽ là gió lạnh thổi quá lâu, hai chân của cũng vì ngồi thời gian dài, nên thoáng có sức. May mà Tô khả ngồi trở lại ghế kia, bởi vì dù về, cửa chính của trường, cũng đóng.

      ngẩn người nhìn bầu trời đen như mực, suy nghĩ bay tới nơi xa xôi.

      Lạnh.

      Lạnh thấu xương.

      Thân thể Tô Khả co rút thành cục, mắng hành động của mình ngu ngốc chết được, nhưng là chân thành quyết tâm đem Tô Cẩm Niên đuổi tới tay.

      Buồn ngủ dần dần nhiều, Tô Khả ôm hai chân của mình, chậm rãi nhắm mắt ngủ, là lạnh mà.

      Gió đêm vẫn ngừng thổi, dần dần, phía chân trời nổi lên tia sáng mặt trời.

      *

      "Ơ, Cẩm Niên, hôm nay trở lại sớm vậy, mới năm giờ rưỡi mà." Sáng sớm bác bảo vệ mới vừa mở cửa chính trường học ra, liền thấy Tô Cẩm Niên mặc cái áo sơ mi màu trắng gạo, cái quần jean màu đậm quần jean tiến vào.

      Tô Cẩm Niên gật đầu, "Chào buổi sáng bác."

      "Hắc, ngày hôm qua cùng Khả Khả chơi thoải mái chứ?" Bác ấy còn rất nhiều chuyện , ai bảo bạn Tô khả của , ông vô cùng quen thuộc, hơn nữa ấn tượng với tốt vô cùng đấy.

      Nhiệt tình thảng tanh, tự nhiên phóng khoáng, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, vô cùng hoạt bát, như vậy dĩ nhiên phải thích rồi.

      Tô Cẩm Niên nhíu mày nhưng lộ ra dấu vết, "Bác này, tôi về trước."

      "Ai, được, được!" Bác ấy cười, tự giọng câu, "Hắc hắc, cùng Tô Khả mà đêm về ngủ à, hắc hắc."

      Đàu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, cơ thể cứng lại liền thẳng về ký túc xá của mình.

      đường vào sáng sớm, khí vẫn là cực kỳ lạnh lẽo, cây bách già bên đường cũng đọng sương, óng ánh trong suốt.

      Đại khái vì vẫn còn rất sớm, phần lớn học sinh trường quân đội cũng còn chưa có rời giường, cho nên đường cũng có người. Khi Tô Cẩm Niên đường lớn qua ký túc xá của mình, Tô Khả phát tiếng rên trầm thấp, truyền vào tai Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên nghi ngờ nghiêng đầu, tầm mắt nhìn thấy cơ thể cuộn tròn ngồi băng ghế của Tô Khả. Dáng vẻ của giống như là con thú bị thương, lặng lẽ liếm láp vết thương của mình.

      Điều này làm cho Tô Cẩm Niên rung động rất nhiều, ngây ngốc đứng ở đường, nhìn, dĩ nhiên trong lúc nhất thời tâm hồn quay về được. Vừa lúc tiếng rên thậy thấp truyền tới tai , Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, năm chặt hai quả đấm.

      , đây là chờ sao? Hơn nữa đợi cả đêm?

      thể giả vờ thấy, vẫn là đánh thức .

      hồi lâu, Tô Cẩm Niên khẽ cắn răng, xem tâm tình xao động của mình, tự với mình là thấy, sau đó về ký túc xá của mình.

      "Đông ——"

      Có lẽ là Tô Khả ôm thân thể ngồi băng ghế quá lâu, tại bất tri bất giác ngã lệch, ngã băng ngồi, phát ra tiếng.

      Tô Cẩm Niên bị thanh này hù dọa, chạy đến bên cạnh Tô Khả, chỉ thấy sắc mặt Tô Khả ửng hồng, trán đầy mồ hôi. Môi của khô ran, chân mày thỉnh thoảng nhíu.

      Tô Cẩm Niên nắm chặt quyền, nhìn dáng vẻ Tô Khả như vậy, tự với mình, dù là người bình thường, cũng có thể ra tay giúp đỡ.

      đưa tay, dò nhiệt độ trán , cao đến dọa hết hồn. ôm lấy Tô Khả, vừa vặn để mùi thơm nhàn nhạt của Tô Khả truyền vào mũi , làm cho tâm hồn con người hơi dao động.

      Tô Khả để cho mặt của mình dính vào ngực của , nụ cười khuôn mặt nanh mang theo tia thỏa mãn. Điều này làm cho Tô Cẩm Niên có chút luống cuống, sau đó điều chỉnh lại tư thế, cả người Tô Khả dựa vào lồng ngực của .

      "Cẩm Niên, xin lỗi…" trong lúc bất chợt, thanh mơ mơ màng màng của Tô Khả truyền đến tai Tô Cẩm Niên.

      Thân thể của Tô Cẩm Niên khẽ cứng lại, nhìn Tô Khả như vậy, phát , lại có biện pháp bóp chết .

      đối với Tô Khả là rất ghét. làm loạt chuyện đối với , càng làm cho cảm thấy bị sỉ nhục! Chưa từng có người nào, có thể khiêu chiến ranh giới cuối cùng của như thế.

      nghĩ qua vô số phương pháp trả thù, nhưng mỗi lần trong đầu đề cập tới, trong lòng lại có cái thanh cho biết, đây chẳng qua là biết trời cao đất rộng, biết trời đất. đại nam nhân như , nếu quả giở thủ đoạn đối với , vậy có phong độ. Lại có thanh cho biết, đối với cá loại giống như kẹo mè xửng này, còn biết chết sống khiêu chiến ranh giới cuối cùng của , dạy dỗ tốt lần để nhớ lâu, là được!

      Rốt cuộc trả thù còn chưa phải trả thù, chính cũng bị vây trong mâu thuẫn, vì vậy những ngày huấn luyện kế tiếp, càng thêm liều mạng huấn luyện, lấy mức đọ huấn luyện cường độ lớn để cho mình quên chuyện này, cũng giống vậy, chuyện này cũng làm cho mấy em trong lý túc xá của , càng thêm sợ hãi.

      Trong lòng thầm lặng , chỉ cần Tô Khả thức thời tới tìm nữa, như vậy phạm vào sai lầm này, vậy coi như xong , nếu để cho học ở Đại học này nữa, thậm chí được tốt nghiệp.

      *

      Tô Khả cảm nhận được mình qua mùa đông lạnh giá, trong lúc từng trận gió lạnh thổi, chỉ mặc quần áo mùa thu phong phanh, giống như tên ăn mày vậy, vừa đói vừa khát, lại lạnh vừa cóng.

      Trong lúc bất chợt, giống như là ôm lấy lò sưởi, ấm ấm áp áp , chuyện này làm cho cả người cũng thoải mái. nhịn được ôm chặt lò sưởi, đem cả gò má áp lên đó.

      Khi lúc hưởng thụ, bỗng nhiên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên đứng giữa trời tuyết, bóng dáng của giống như ngọn núi tuyết, lạnh như băng.

      khẽ ngẩng đầu, đôi mắt lành lạnh thẳng tắp lướt qua , ánh mắt xa xôi bất định. ràng chỉ nhìn , lại cảm thấy tròng mắt của sắc bén như lưỡi dao lạnh, cắt qua da thịt của , giọt máu tươi rơi xuống đất, nền tuyết nở rộ đóa hoa mai.

      hoảng hốt thôi mà lôi kéo ống tay áo của , bị lạnh lùng giật ra, chỉ có thể gọi tên , "Cẩm Niên ~"

      Lúc mặt mũi vẫn rét lạnh vậy, với , " còn mặt mũi tới tìm tôi."

      với , "Cẩm Niên, xin lỗi."

      , "Cút!"

      lại với , "Cẩm Niên, tôi ~"

      , "Tô Khả, tôi ghét nhất người nào là kẹo mè xửng!"

      *

      Khi Tô Cẩm Niên ôm Tô Khả ra, bác bảo vệ giật mình thôi, "Cẩm Niên. . . . . ."

      Tô Cẩm Niên lo lắng trả lời ông, liền ôm Tô Khả đến đường lớn đón xe. Đành chịu, buổi sáng sớm, con đường lớn căn bản có mấy chiếc tắc xi.

      lúc Tô Cẩm Niên muốn ôm Tô Khả theo con đường chính trong thành phố gần trường, chiếc Porsche màu trắng dừng bên cạnh , "Cẩm Niên?"

      Sau đó, cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú tươi cười của Doãn Lạc Phong.

      Tô Cẩm Niên liếc nhìn Doãn Lạc Phong, "Đưa tôi đến bệnh viện."

      Doãn Lạc Phong tự nhiên cũng liếc tới trong ngực Tô Cẩm Niên, thấy sắc mặt ửng hồng khác thường của Tô Khả, " ấy sao vậy?"
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Mizuki, dunggg, inbeibe3 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46: Tiếng động trong phòng bệnh
      Editor: becuacon

      Tính năng của Porsche rất tốt, dĩ nhiên tốc độ chạy là rất nhanh, phong cảnh hai bên sớm thở phì phò đường lui về sau.

      Mặt của Tô Khả vẫn ửng hồng như cũ, mặt thấm đầy mồ hôi, cả khuôn mặt cũng khó chịu nhíu chung chỗ. Tô Cẩm Niên để Tô Khả ngồi sau xe, còn đầu gối lên đùi của .

      Doãn Lạc Phong nhìn kính chiếu hậu, trong lòng có cảm giác hồi lâu, vì vậy chút để ý hỏi câu, " ngờ Tô Khả khỏe mạnh như vậy cũng ngã bệnh nha."

      Tô Cẩm Niên trả lời.

      Doãn Lạc Phong cảm thấy có chút tự tìm mất mặt, sau đó lại , "Ai da, cái nữ sinh này bỉ ổi như vậy, Cẩm Niên, xem trọng ấy điều gì chứ?"

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, "Lo lái xe ."

      Coi trọng ? Có thể sao?

      "Em chỉ là tò mò thôi, với em chút ." Doãn Lạc Phong cười ha hả, đôi mắt phượng nghiệt nheo lại, đáy mắt đầy ý nhiều chuyện.

      Tô Cẩm Niên vẫn lời nào như cũ, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.

      Doãn Lạc Phong cam chịu số phận, tăng tốc lên. Dù sao Tô Cẩm Niên muốn chuyện, thêm nữa, cũng thể từ trong miệng nạy chút bí mẩ cíu nào.

      "Cẩm Niên ~" thanh Tô Khả vẫn như cũ, mồ hôi trán dừng rịn ra ngoài.

      Dĩ nhiên là Doãn Lạc Phong nghe được, trong lòng nhịn được chửi câu: em được đấy Tô Khả, phát bệnh mà còn luôn miệng Cẩm Niên Cẩm Niên, có cần tình sâu đamk vậy hay !

      Nghĩ nghĩ, Doãn Lạc Phong móc ra chiếc khăn tay, tay đưa ra phía sau, " Cẩm Niên, lau cho ấy chút thôi. Nhìn mồ hôi lạnh của nhiều như vậy, đoán chừng là cảm lạnh rồi."

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả chút, nhận lấy khăn tay kia, tùy ý lau thay Tô Khả, lại lần nữa ngoảnh đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ mà "Thở phì phò".

      Trong lòng Doãn Lạc Phong đầy nghi ngờ, nhưng chỉ có thể nhịn, cùng lắm hỏi Tô Khả chứ sao. Nhưng Tô Cẩm Niên đâu dễ lừa .

      Xe đường tới tổng y viện quân khu. (bệnh viện đa khoa quân y)

      Khi Tô Cẩm Niên thấy Doãn Lạc Phong rốt cuộc đưa tới bệnh viện gì, có chút im lặng nhìn ta cái. Doãn Lạc Phong cười "ha ha" tiếng, "Từ đều khám bệnh ở đây, hết cách rồi, chỉ quen thuộc với nơi này thôi."

      Tô Cẩm Niên thở dài, bế ngang Tô Khả, vào trong.

      Tỉnh lại, Tô Khả mở mắt ra, mắt say đắm mở to, sau đó vươn tay, mở miệng ra, mới có thể nỉ non hai tiếng mê sảng , "Hắc, ràng bảo tôi , nhìn xem, lại xuất bên cạnh tôi rồi, tốt."

      Tô Cẩm Niên muốn đem Tô Khả quẳng xuống đất, nhưng nhìn bộ dạng lại nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ, khẽ mềm lòng, ôm Tô Khả vào phòng cứu cấp.

      "Hắc, Cẩm Niên, hôm nay sao tới nơi này? Chẳng lẽ bệnh chỗ bào sao?" Vị bác sỹ trẻ tuổi đứng ở phòng cấp cứu quay đầu lại chớp mắt, thấy Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt, ánh mắt bác sỹ trẻ sáng lên, miệng lốp đốp, hai lời mà tới chào hỏi Tô Cẩm Niên tốt.

      Tô Cẩm Niên cau mày, "Khám bệnh cho ấy."

      Lúc này bác sỹ kia mới đem ánh mắt nhìn vào trong ngực Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt đôi mắt cũng vô cùng bất ngờ, dùng giọng điệu vô cùng kinh ngạc , "Nữ sinh?"

      "Là nam hay nữ còn nhìn , còn làm bác sỹ cái gì!" thanh Doãn Lạc Phong tới sau.

      Bác sỹ kia nhìn thấy Doãn Lạc Phong, khuôn mặt cười cái, "Ồ..., ngọn gió nào đem hai người các cậu cùng thổi tới đây?"

      "Tôi là thuận tiện chở bọn họ tới, mau xem cho ấy chút, nếu xem, chừng đầu cháy hỏng rồi, vậy thảm." Doãn Lạc Phong nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng của Tô Khả, với người bác sỹ trẻ kia.

      Bác sỹ kia gật đầu, "Tự nhiên." xong, sử dụng ánh mắt, ý bảo Tô Cẩm Niên đem Tô Khả ôm đến bên chỗ ngồi, bắt đầu tiến hành kiểm tra đối với Tô Khả. sau khi kiểm Tô Khả lượt , bảo Tô Cẩm Niên đem Tô Khả tạm thời ôm đến phòng bệnh, sau đó với Tô Cẩm Niên : "Cũng may là đưa tới kịp thời, chưa tới giờ nữa, này biến thành kẻ ngốc thôi."

      Doãn Lạc Phong khẽ giật mình, "Nghiêm trọng thế sao."

      "Cũng hơn ba mươi chín độ, có thể nghiêm trọng !" Bắc sỹ trẻ tuổi liếc mắt.

      Phía bên kia, y tá cầm bình nước biển tới, hai ba lần, quen việc nên dễ làm vì cánh tay của Tô Khả ghim đầy châm. Tô Cẩm Niên đứng ở bên nhìn Tô Khả, sắc mặt đổi.

      Bác sỹ trẻ nhìn Tô Cẩm Niên từ xuống dưới, khoanh hai tay, vẻ nhiều chuyện, đứng trong phòng bệnh, bộ dạng mực ra, Doãn Lạc Phong Dực liếc mắt cái, "Cái người bác sỹ này, rất rảnh rỗi sao?"

      "Ơ, phải cậu là thuận đường à, sao cậu còn ?" Vừa rồi khi khám bệnh cho nữ sinh này, ánh mắt của vị tiểu thiếu gia Doãn này, là ràng bắt được. Này là xuất chuyện tình tay ba cẩu huyết như phim, nếu ngừng nhiều chút, vậy rất xin lỗi mình!

      Ư hừ, cái bản lĩnh của nữ sinh này ! Phải biết rằng, em của theo đuổi Tô Cẩm Niên đúng năm, nhưng mặt mày cũng nhìn thấy, mà , mới hai ba lần, liền đem chàng trai Tô Cẩm Niên cao ngạo này đuổi tới tay rồi, nhân tiện bắt trái tim của vị tiểu thiếu gia Doãn làm tù binh, quá mạnh mẽ rồi!

      Doãn Lạc Phong mỉm cười, "Tôi còn muốn đưa họ về."

      "Cẩm Niên chẳng lẽ gọi tắc xi sao."

      "Trịnh Diệu Đông!" Doãn Lạc Phong nổi giận giận.

      "Yên lặng chút!" Tô Cẩm Niên đứng lên.

      Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, sau đó nhìn đầu mi của Tô Khả giường bệnh kia nhíu chặt, buồn bực ngậm miệng lại. Mà Trịnh Diệu Đông liếc nhìn, lửa nhiều chuyện trong lòng bốc cháy hừng hực, "Aiya, Cẩm Niên, cậu tìm em này hồi nào vậy?"

      Tô Cẩm Niên : "Bệnh viện quân y là mời về để làm chuyện này sao?"

      "Đúng, tôi ngại cho tôi biết, con cưng của bà chính là bị lừa gạt."

      Trịnh Diệu Đông ỉu xìu, đúng lúc, bên ngoài y tá kêu, "Bác sỹ Trịnh, lại tới vài bệnh nhân." Vì vậy, ảo não ra ngoài.

      Phòng bệnh tạm thời cũng có sắp xếp những người bệnh thứ khác vào, cho nên có vẻ vắng vẻ, cộng thêm Trịnh Diệu Đông om sòm này rời , vậy càng thêm an tĩnh.

      Tô Khả ngủ, mặt Tô Cẩm Niên hướng về cửa sổ, nhìn bên ngoài, mặt chút thay đổi, Doãn Lạc Phong ngại buồn, ngồi bên, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.

      Phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe ràng.

      Tô Cẩm Niên nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, nghĩ đến đây là lần thứ hai mình đưa Tô Khả tới bệnh viện, lần trước, nộp hết viện phí cho xong, rất dứt khoát rời , nhưng lúc này đây. . .

      quay đầu lại, nhìn Tô Khả, vẻ mặt đổi.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Mizuki, Trâuinbeibe thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      47: Thời gian qua mau
      Editor: Becuacon

      Hai năm sau…

      "Tô Khả, cái người này lại muốn chạy tới trường quân đội à?" Kiều Nhạc ngồi tại chỗ, cầm quyển sách ‘thân thể con người’, nhìn thấy Tô Khả đứng trước gương quay trái quay phải, nhịn được hỏi.

      Tô Khả xoay người, nhếch môi cười cười với Kiều Nhạc, "Ừ á, có ý kiến ?"

      Trần Tĩnh Tĩnh vốn là còn nằm ngay đơ yên lặng giường liền ngồi dậy : "Ai ui, chúng ta làm sao có thể có ý kiến nha!"

      "Đúng vậy!" Kiều Nhạc Nhạc phụ họa.

      Vương Mộng Mộng vô cùng xem thường nhún nhún vai, với Tô Khả: "Đúng vậy, chúng ta ai dám nha! Lại , cậu á cái người này, mô phật, đuổi theo Hoa Sen Trắng nhà cậu ròng rã ít nhất hai năm rưỡi rồi, lừa bịp , đến nay còn đem hủy cương cốt vào bụng, cậu có cảm giác mình quá vô dụng ha."

      "Đúng vậy, Tô Khả,…" Trần Tĩnh Tĩnh : "thời gian gần ba năm thanh xuân của cậu lãng phí trong việc theo đuổi Tô Cẩm Niên biết , là quá có lỗi với danh hiệu phụ nữ đẹp!"

      "Đúng vậy nha, Tô Khả, tại cái khu đại học của chúng ta, ai còn biết Tô Khả cậu nha, bị Tô Cẩm Niên dùng mọi đả kích làm thương tích đầy mình còn có thể tiếp tục cố gắng theo đuổi Tô Cẩm Niên, quả chính là đánh bại chút nào, sao cậu vẫn còn theo đuổi Hoa Sen Trắng nhà cậuvậy? Cũng ba năm rồi!"

      "Mộng Mộng, đây tính là gì, quan trọng nhất là, cậu ấy lại còn gạt đại thiếu gia Doãn nhiều!" Kiều Nhạc nhịn được bất bình liền tức giận , "Đuổi kịp Tô Cẩm Niên theo Doãn Lạc Phong à! Cẩn thận sau này, đại thiếu gia Doãn vứt bỏ cậu , đến lúc đó hai đầu cậu đều thất bại! thế nào đại thiếu gia Doãn cũng là hương sắc nghiêng nước nghiêng thành, người đường lộn xộn như trận chiến, chỉ ngón tay, các người đẹp đứng xếp hàng thành đường dài rồi, sao cậu cứ như vậy lãng phí tài nguyên!"

      "Đúng nha, Tô Khả, cậu giống như như sắc nữ vậy, sao lại đem Doãn Lạc Phong nghiệt như vậy gạt qua bên cơ chứ?" Vương Mộng Mộng thể lý giải mọi chuyện, theo đạo lý, Khả phải là loại con có tâm kiên nhẫn có nghị lực kia, làm sao lại có thể kiên trì bền bỉ theo đuổi Tô Cẩm Niên mỗi tuần nhất định đều phải đả kích ấy?

      "Bỏ bỏ , đám con mù quáng hay gây rối." Tô Khả nhìn trang phục trong gương lần, tiếp tục nhìn gương cười nhàn nhạt tiếng, "wow, tệ, mình quả nhiên là nhười đẹp nha, oa ha ha ~"

      "Biến , cậu tự mãn quá!" Mọi người cùng nhau .

      Tô Khả tiếp tục soi soi gương, tóc dài xoăn khéo léo thả hai bên mình, gương mặt phấn có mụn trang điểm có vết bớt, trắng trắng mềm mềm giống như miếng đậu hũ, miệng lớn , màu sắc hồng hào, tô son bóng, xinh đẹp thế nào là thế ấy .

      cái áp màu xanh ngọc tay ngắn, mấy năm đường cong bộ ngực như cây đu đủ sữa tươi, có khuynh hướng từ B biến thành C. cái quần short jean màu trắng gạo, lập tức lộ ra hai cái đùi trắng nõn thon dài thẳng tắp, chân mang thêm vào đôi giày cao gót màu đen, lập tức chiều cao tăng lên đến mét bảy hai.

      Tô Khả thoả mãn xoay người cầm lấy túi xách, "Hắc, mình nha."

      "Cậu mặc như vậy gặp Tô Cẩm Niên?" Lừa bịp, đây là đến quân đội nha, sao mặc thành cái bộ dáng này?

      " xin lỗi, hôm nay mình quân đoàn của ấy." Tô Khả cười hì hì , "Cẩm Niên của mình rồi, hôm nay ấy về thành phố B."

      Trần Tĩnh Tĩnh gật đầu, " ấy có cùng cậu gặp mặt ?"

      ". . . . . ."

      "Mình nghĩ, ấy chỉ nhắc với cậu tiếng, cậu phải đến quân đội tìm ấy, cũng cùng cậu hẹn hò nhe!" Vương Mộng Mộng nhịn được châm chọc.

      "Đúng vậy, như vậy, đồng chí Tô trở về thành phố B, chắc là có chuyện quan trọng, làm sao có thể tìm đến cậu." Kiều Nhạc chút lưu tình đả kích.

      "Mình tự mình tìm ấy." Tô Khả nhìn đám bạn cùng phòng cũng biết đả kích người khác, có chút buồn bực, nhịn được nhớ tới chuyện hai năm rưỡi trước kia…

      Kể từ hai năm rưỡi trước, Tô Khả làm chuyện hoang đường đó với Tô Cẩm Niên, mặc dù sau lần ngã bệnh đó làm dịu , nhưng mà đối với , vẫn lạnh lùng, có bày tỏ gì. Dĩ nhiên, nếu như có bày tỏ "tôi chấp nhận " cũng coi như lời bày tỏ, Tô Khả coi như là thấy.

      năm kia, mỗi Chủ nhật Tô Khả nhất định trường quân đội báo cáo, nhưng mà nghênh đón , trừ gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tô Cẩm Niên, chính là số ánh mắt khinh bỉ của nữ sinh trường quân đội.

      Trong thời gian đó, Tô Cẩm Niên cũng vô số lần, "Tô Khả, đừng có hy vọng nữa." Mặc dù trong lòng Tô Khả mấy dễ chịu, nhưng vẫn như cũ, "Tô Cẩm Niên, làm sao tôi có thể chết tâm đây." Dần dần, Tô Cẩm Niên cũng thêm nữa, nhưng ra là ‘đàn gảy tai trâu’, lời nào để , tùy ý Tô Khả, chỉ lo theo phía sau , coi như phòng ngừa nữ sinh khác mơ ước Tô Cẩm Niên cũng tốt lắm, mặc dù rất ràng, nếu như Tô Cẩm Niên thích những nữ sinh khác, cũng có biện pháp gì.

      Chớp mắt hai năm, tốt nghiệp, trực tiếp vào bộ đội, mà cũng từ năm nhất biến thành năm thứ hai đại học. Năm thứ hai đại học tiết học nhiều, phải , năm thứ hai đại học lớp học của Tô Khả rất nhiều! vì để sớm ngày cùng Tô Cẩm Niên ở chung chỗ, quyết định muốn tốt nghiệp trước, cứ thế đem năm thứ ba đại học và năm thứ tư bắt đầu sửa, bỏ chút công chọn lớp học, thậm chí xin miễn nghe, quả như người điên, cho mình nửa khoảng trống. (xin miễn nghe chắc là xin bỏ môn nào đó)

      Mà hai ngày nghỉ còn lại Tô Khả mang đống lớn đồ ăn, liền đến chỗ bộ đội của Tô Cẩm Niên.

      Dĩ nhiên Tô Cẩm Niên qua với Tô Khả đơn vị bộ đội của ở đâu, nhưng ma có Triệu Lâm làm "nội ứng" , Tô Khả muốn biết, còn phải là chuyện dễ dàng sao, cho nên lần đầu tiên Tô Khả xuất tại đơn vị, Tô Cẩm Niên nhíu nhíu mày, nghi ngờ làm sao Tô Khả đuổi đến nơi này, nhưng quay qua… thấy bộ dạng như cún con của Triệu Lâm, trong nháy mắt liền hiểu ngọn nguồn.

      Vì phụ nữ, như con dao chen giữa hai em Triệu Lâm, sau đó tự nhiên bị Tô Cẩm Niên trừng phạt rất thảm, chỉ là chuyện này Tô Khả có biết. >.<

      ra đường đến đơn vị quân đội hơi xa, cũng may trạm xe bên cạnh trường học có chiếc qua đơn vị, cho nên Tô Khả cũng cảm thấy quá phiền toái. Cứ như vậy, khi đến thời gian thăm, Tô Khả vui vẻ hớn hở , thời gian hai trôi qua, cứ như vậy, Tô Khả nhanh chóng trở thành sinh viên năm tư.

      "Aiya, Tô Khả, nghỉ hè năm nay cậu còn phải ở lại chỗ này sao?" Nhìn thấy Tô Khả đột nhiên lời nào, Trần Tĩnh Tĩnh hỏi lần nữa.

      Tô Khả đưa mắt nhìn Trần Tĩnh tĩnh, " biết nữa."

      Nghỉ hè năm nhất cùng nghỉ hè năm hai đại học, đều ở lại chỗ này, chỉ vì để nhìn thấy Tô Cẩm Niên. Năm nay, hình như có chút đáng tin, bởi vì mình về nhà nữa, Thái hậu kia phải lật bàn rồi.

      "Aiya, nháy mắt chúng ta cũng sang năm tư đại học." Mọi người cảm khái, là năm tháng vội vã, trở lại. Sau đó lại nghĩ đến năm tháng này, trừ nếp nhăn, gì lưu lại cho mình, nhịn được lại buồn bực.

      "Người ta học năm tư tất cả đều bận rộn thực tập cùng tốt nghiệp, chúng ta vẫn còn học chuyên môn, buồn ." Vương Mộng Mộng chu mỏ, "Bọn mình thức tập vào năm thứ năm đại học, đến lúc đó mình liền có thể ngày ngày thấy ‘cúc hoa’ rồi." Vương Mộng Mộng lại hăng máu gà lên rồi.

      "Đúng vậy, đúng vậy, năm thứ năm đại học thực tập, sớm chút nhìn cúc hoa !" Kiều Nhạc cùng Trần Tĩnh Tĩnh cũng kích động gật đầu.

      Tô Khả cũng đồng ý.

      Vương Mộng Mộng lại nghĩ đến gì đó, hỏi Tô Khả, "Tô Khả, có phải cậu tốt nghiệp năm tư vậy?"

      Tô Khả cười toe toét, "Đúng vậy á, mình đủ học phần rồi, thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cũng tìm xong rồi, chờ lúc này năm sau biện luận, sau đó lấy được bằng tốt nghiệp." Sau đó, Tô Khả lại cười "Khanh khách" ra tiếng, "Học kỳ sau là mình có thể thực tập ở bệnh viện thành phố, chính là mình thấy ** so với các cậu sớm chút. Ha ha ha ha.., nữa, nữa, mình phải gặp Hoa Sen Trắng của mình rồi, bái bai nha, các dấu."
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Mizuki, Trâuinbeibe thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆48, gặp cha mẹ

      Tô Khả ra khỏi trường, tâm tình rất tốt. lấy điện thoại di động ra, định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, chỉ là giọng nữ máy móc ngừng lặp lại trong điện thoại: " xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tắt máy", khiến Tô Khả hận thể quăng điện thoại di động của mình.

      Sáng sớm hôm nay trang điểm chẳng phải là toàn bộ ngâm ở trong nước rồi hả? ! Đúng lúc, chiếc Porsche màu trắng dừng ở trước mặt của Tô Khả, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp nghiệt của Doãn đại thiếu gia Doãn Nhạc Phong liền xuất ở trước mặt của Tô Khả.

      Doãn Nhạc Phong vừa nhìn thấy Tô Khả, tiếng huýt gió cao vút, mang theo chút tư vị phóng túng lưu manh, "Ơ, Khả Khả, sao hôm nay mặc biến thái như vậy?"

      Tô Khả trực tiếp quăng cho hai chữ: " mới biến thái, cả nhà chỉ có biến thái!"

      "Được được được, Khả Khả ăn mặc rất đẹp mắt. " Doãn Nhạc Phong cười ha hả, cái tay đỡ ở cửa sổ xe, "Đây là muốn gặp Cẩm Niên?"

      Tô Khả liếc mắt xem thường, "Biết còn hỏi."

      " ấy có ở quân đội." Doãn Nhạc Phong hướng về phía Tô Khả .

      " rất ràng?"

      "Lôi kéo tôi hả?" Doãn Nhạc Phong buồn cười nhìn Tô Khả.

      Tô Khả khinh bỉ, " ấy sớm với tôi rồi, hôm nay ấy có ở quân đội."

      Mắt phượng của Doãn Nhạc Phong khẽ nhướn lên, "Hả?" tiếng kia có ý vị khác, nhìn Tô Khả rất muốn nện túi vào mặt ta ."Chỉ có điều ngày hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội ấy, tôi đoán ấy trong nhà đấy."

      Ánh mắt Tô Khả sáng lên, mặt chất đầy nụ cười nịnh hót, "Tiểu Phong, quả nhiên là người tốt, hai chúng ta hỗ là đám chị em tốt, cho ăn cái này."

      Tô Khả vừa , vừa lấy ra khối chocolate từ trong túi kín đáo đưa cho Doãn Nhạc Phong.

      Lông mày Doãn Nhạc Phong khẽ rút ra, ai là đám chị em tốt với , ai muốn ăn sô la!

      "Phong Phong, Khả Khả, hai người đều ở đây." giọng của truyền vào lỗ tai hai người. Tô Khả và Doãn Nhạc Phong đồng loạt xoay đầu qua chỗ khác, chỉ thấy Doãn Nhạc Hàm tay nhấc cái túi lớn, tới đây, hai người đàn ông trẻ tuổi theo phía sau , trong tay của bọn họ, cũng kéo hai va li hành lí.

      Mặt Tô Khả đen thui, "Chị Hàm."

      Doãn Nhạc Hàm cười với Tô Khả, tiến lên xoa bóp mặt của Tô Khả, " khối đậu hũ trắng non mềm oa, xúc cảm tệ." Sau đó, ấy lui hai bước nhìn xe của Doãn Nhạc Phong, sau đó nổi đóa, "Doãn Nhạc Phong! phải chị bảo em lái xe lớn chút sao? Em nhìn thấy chị nhiều va li như vậy sao? Chỉ xe rởm này của thằng nhóc mày, chị có thể sắp xếp bao nhiêu thứ hả?”

      Doãn Nhạc Phong nhìn Doãn Nhạc Hàm giống như thỏ xù lông, có chút nên lời, "Doãn Nhạc Hàm, rốt cuộc chị làm gì hả? Tại sao có thể có loạn lung tung gì đó như vậy?"

      Doãn Nhạc Hàm giận, "Cái gì gọi là lung tung, đây đều là đồ mà chị mày muốn dùng trong kỳ nghỉ hè đó!"

      "Vậy sao chị trở về nhà rồi hãy mua ?!"

      "Tại sao chị còn phải mua nữa, lãng phí có biết hay ? !"

      Doãn Nhạc Phong đầy vạch đen, "Những thứ lung tung vớ vẩn gì đó của chị chính là lãng phí."

      "Em còn dám câu, lát nữa chị khâu miệng em lại! Thực được, để gia pháp của cha phục vụ!" Doãn Nhạc Hàm trừng mắt nhìn Doãn Nhạc Phong, sau đó quay đầu, mặt mỉm cười nhìn hai tên nam sinh này, dùng giọng vô cùng ngọt ngào , "Cám ơn hai người, hai người cực khổ, chờ học kỳ sau lúc tôi tới trường học, nhất định mời hai người ăn cơm."

      "Ha ha, cần, cần." Hai tên nam sinh này nhìn nhau, hướng về phía Doãn Nhạc Hàm , "Vậy chúng ta trước." chờ Doãn Nhạc Hàm gặp lại, hai tên nam sinh này liền bước như bay biến mất.

      "Chị, mọi người bị chị hù chạy!" Doãn Nhạc Phong cười híp mắt xuống xe, nhìn bốn va li hành lý của Doãn Nhạc Hàm, nhìn lại xe mình chút, chỉ có thể nhét từng cái thôi.

      "Ai cần em lo, mới chạy hai người mà thôi, người thích chị còn đống lớn, nhiều thêm mộ người cũng nhiều lắm, thiếu người cũng ít , người thích sao. Đúng , Khả Khả?”


      "Ha ha." Tô Khả làm đáp lại, nghĩ, có phải Tô Cẩm Niên cũng cảm thấy như vậy hay , rất nhiều người thích , nhiều hơn người như cũng nhiều lắm, ít người như cũng thiếu người đây?

      "Khả Khả, hôm nay mặc xinh đẹp như vậy, có phải muốn hẹn hò với thằng nhóc nhà chị hay ?" Doãn Nhạc Hàm đột nhiên bay tới bên người Tô Khả, vẻ mặt bát quái nhìn Tô Khả.

      Tô Khả 囧, "Chị Hàm tỷ, chị nghĩ quá nhiều."

      Lại , quan hệ của Tô Khả và Doãn Nhạc Hàm cực kỳ tốt, đều có thể sánh ngang với bạn cùng phòng ở chung sáng chiều rồi.

      Doãn Nhạc Hàm người này, gia thế tốt, người xinh đẹp, tính tình rất cao ngạo, như nữ vương cao cao tại thượng, cho nên người như vậy, có bạn bè trong lớp, mà có thể tốt với Tô Khả như vậy, vẫn còn có chút nguyên nhân.

      Thứ nhất, hai người bọn họ đều học khoa y học lâm sàng, mặc dù Doãn Nhạc Hàm lớn hơn lớp so với Tô Khả, nhưng liên quan đến việc để Tô Khả sớm tốt nghiệp, rất nhiều khóa đều là học trước thời hạn, cho nên thường xuyên học chung với Doãn Nhạc Hàm.

      Thứ hai, Doãn Nhạc Hàm cảm thấy Tô Khả này đúng là khẩu vị của ấy, bên trong dâm đãng rung động bỉ ổi muốn chết, quan trọng nhất là, ấy dám liều chết theo đuổi tòa băng sơn lớn của đại viện bọn họ.

      Thứ ba, Tô Khả này, thế nào cũng là nữ sinh đầu tiên mà em trai mình cảm thấy có ý, vì em trai, cũng phải tiếp cận Tô Khả.

      Thường xuyên qua lại, hai người cứ "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" biến thành bạn tốt như vậy.

      Tốn sức lực chícn trâu hai hổ, cuối cùng hai người Tô Khả và Doãn Nhạc Phong cũng cho được mấy va li lớn của Doãn Nhạc Hàm lên "xe rởm". Doãn Nhạc Hàm đứng ở bên, cầm khăn tay lau mồ hôi, thấy Doãn Nhạc Phong lướt qua nhau từ bên người , Doãn Nhạc Hàm tiến tới oán niệm bên lỗ tai : "Em có đầu óc, Doãn Nhạc Phong, khó trách đuổi kịp Tô Khả.”

      Doãn Nhạc Phong trừng Doãn Nhạc Hàm cái, " nữa em liền ném tất cả người và va li mang theo tới Bột Hải (vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc) giờ!"

      Tô Khả ngồi thẳng lên, "Chị Hàm, đồ của chị còn rất nhiều."

      "Ha ha, Khả Khả, lại , hôm nay em mặc đẹp mắt như vậy phải hẹn hò với em trai chị à?"

      Tô Khả 囧, "Em đây là tìm Cẩm Niên đấy."

      Doãn Nhạc Hàm "Oh" tiếng, sau đó dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Doãn Nhạc Phong, tiếp theo quay đầu nhìn Tô Khả, "Đoán chừng tính lang sói của Cẩm Niên bộc phát, đến lúc đó ——"

      Tô Khả "xấu hổ" mà nở nụ cười rồi, "Chị Hàm, mỗi lần chị đều chuyện như vậy."

      "Đâu có, chị thôi, hôm nay em quả chính là đại mỹ nhân, là đàn ông chị cũng bộc phát tính lang sói, đúng , Nhạc Phong?"

      Doãn Nhạc Phong thiếu chút nữa khạc ra máu , người phụ nữ biết xấu hổ đủ để cho nhức đầu, lại thêm người nữa, Doãn Nhạc Phong cảm thấy có ngày tận thế.

      "Hai người các , còn lên xe? Mặt trời lớn như vậy, sợ làn da trắng trẻo của hai người bịcháy nắng hả?"

      "Ha ha, chúng ta phơi nắng đen." Hai người trăm miệng lời.

      Thua hai người bọn họ rồi. Đợi đến khi hai người bọn họ ngồi lên xe, Doãn Nhạc Phong bay thẳng đến trước mở cửa, hai người phụ nữ lại bắt đầu thảo luận ở phía sau.

      " phải Khả Khả muốn tìm Cẩm Niên sao?" Doãn Nhạc Hàm hậu tri hậu giác hỏi.

      Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy, gặp Cẩm Niên, phải hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội ấy sao?"

      "A ha ha, thấy em gặp phụ huynh. A ha ha ~"

      Lúc này đầu Tô Khả mới nhớ tới, đây là muốn "gặp phụ huynh" hả, sao lại mặc thành bộ dáng này?
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      MizukiTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :