1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      QQ nghe như lan và nha hoàn nghi là kế để QQ ngoan ngoãn theo diệp thao quá

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21.1: Diệp Thị Sơn Trang
      Editor: Serena Nguyen



      Hách Quang Quang đổi lại nữ trang đơn giản, hầu như tất cả mọi người đều biết nàng là nữ nhân, cần tiếp tục giả làm nam nhân, để lên đường thuận tiện nên mặc nhiều nữ trang hoa lệ rườm rà, dĩ nhiên loại y phục đó cũng phải là phong cách ăn mặc của nàng.



      "Trả Bát Ca lại cho ta!" Hách Quang Quang vén rèm lên quát Diệp Tử Thông, người cướp Bát ca, nàng chỉ thiếp trong chốc lát thảm lông mềm mại trong xe ngựa, kết quả chú ý đến Bát Ca lát liền bị Diệp Tử Thông lấy mất.



      Tiểu Bát Ca rúc đầu vào đáy lồng, lông vũ run rẩy, lần này nó có kinh nghiệm, hướng chủ nhân hô cứu mạng.



      "Phụ thân ngươi chưa khỏi hẳn, chăm sóc Bát Ca hao tổn tinh thần, Bổn Thiểu Chủ liền làm chuyện tốt lần, trong lúc lên đường giúp ngươi chăm sóc con chim này." Diệp Tử Thông xong để ý sắc mặt tức giận của Hách Quang Quang, dương dương tự đắc trở về xe ngựa với Diệp Thao.



      "Quay lại cho ta!" Hách Quang Quang dựa vào tay Như Lan đỡ, xuống xe ngựa bước nhanh về phía xe ngựa của Diệp Tử Thông.



      điểm Diệp Thao vẫn còn tương đối làm nàng hài lòng, đó chính là coi như hào phóng, thuốc và thuốc bổ của nàng tất cả đều là thượng đẳng..., sau ba ngày thân thể nàng khôi phục rất nhiều, hơi nhanh chút có vấn đề.



      Lúc sắp sửa đến gần, đột nhiên giọng Diệp Thao nhàn nhạt từ bên trong xe ngựa truyền ra: "Trước khi trời tối phải chạy đến cái huyện thành, tăng tốc chút."



      Cái đầu bé của Diệp Tử Thông lập tức thò ra từ xe ngựa, hướng về phía Hách Quang Quang hì hì cười tiếng: "Phụ thân muốn gia tăng tốc độ, nếu lên xe ngươi bị bỏ rơi."



      Hách Quang Quang bị bỏ rơi có chút sợ hãi nào, có thể mong đợi . . . . . .



      "Có con cọp đó, Tả thúc thúc nó chuyên ăn nữ nhân và tiểu hài nhi." Diệp Tử Thông hù dọa.



      Quét mắt bốn phía cánh rừng, loại thâm sơn rừng hoang này buổi tối thường xuyên có dã thú xuất , nhưng nàng có lòng tin có thể ra ngoài trước khi trời tối.



      Xuyên qua cái lỗ Diệp Tử Thông vén lên, từ bên trong xe ngựa Diệp Thao thấy được ánh mắt xoay vòng lưu chuyển của Hách Quang Quang, lông mày khẽ nhếch, mở miệng với thị vệ bên cạnh xe ngựa: "Hỏi Lang Tinh xem Ngụy trạng nguyên đến đâu rồi."



      "Vâng"Thị vệ cưỡi bạch mã của Hách Quang Quang rời .



      Nghe đến tên Ngụy Triết, nhất thời vui sướng trong mắt Hách Quang Quang giảm nửa, mau mấy bước đuổi theo xe ngựa của hai cha con Diệp gia, bắt được cánh tay Diệp Tử Thông chưa kịp rụt về lớn tiếng : "Trả Bát Ca cho ta!"



      "Ai nha, bẻ gảy cánh tay của ta rồi!" Diệp Tử Thông há miệng oa oa kêu to, khiến lỗ tai Hách Quang Quang ong ong, theo bản năng buông tay ra.



      Diệp Tử Thông thừa dịp Hách Quang Quang sơ sót nhanh chóng trở lại xe ngựa, tinh quái làm mặt quỷ với nàng, mặt đâu còn nửa điểm đau đớn.



      "Chủ Thượng, Lang Tinh đoàn người của Ngụy trạng nguyên qua Mộc Tiều thôn, trước mắt cách chúng ta khoảng mười dặm." Lúc thị vệ trả lời giống như vô
      ý mắt liếc nhìn Hách Quang Quang vểnh tai nghe.



      "Tốc độ rất nhanh, quả nhiên là cỡi ngựa thuận lợi hơn, có biết tiếp theo bọn họ hướng nào ?" Diệp Thao nhàn nhạt nhìn chăm chú vào thị vệ.



      "Điểm này dễ suy đoán, đám người Ngụy trạng nguyên giống như là đường còn phải bái phỏng người nào, vì vậy có thể lựa chọn bất cứ phương hướng nào, hay là để thuộc hạ hỏi Lang Tinh?" Thị vệ cúi thấp đầu cung kính hỏi.



      " cần, chỉ là thuận miệng hỏi chút." Diệp Thao giơ tay lên ngăn trở, cau mày liếc nhìn Hách Quang Quang níu lấy rèm xe ngựa mượn lực , với thị vệ, "Thông báo đội ngũ nhanh hơn chút nữa, ai dám lề mề liền bỏ lại người ấy!"



      "Thuộc hạ truyền lời ngay." Thị vệ xong liền cưỡi ngựa tới đằng trước truyền tin.



      Diệp Thao giơ tay nhàng bắn ra, bắn tới rèm bị Hách Quang Quang níu.



      "Tê." Hách Quang Quang bị rèm cọ đau tay buộc phải buông ra, thấy xe ngựa đột nhiên gia tốc tâm quýnh lên, kịp xoa tay, vội vàng chạy về phía trước, sau đó trong ánh nhìn trợn mắt há mồm của những người sau luống cuống tay chân bò vào xe ngựa của Diệp Thao và Diệp Tử Thông.



      Nếu là ở quá khứ, Hách Quang Quang nhún chân nhàng chút là có thể nhảy rất đẹp vào xe ngựa, nhưng bây giờ tình trạng cơ thể có hạn thể vận khí, vì vậy chỉ có thể như người biết chút công phu nào sử dụng cả tay lẫn chân, lấy tư thế vô cùng ngu xuẩn bò lên xe ngựa.



      Hai cha con Diệp Thao và Diệp Tử Thông kinh ngạc nhìn Hách Quang Quang bò vào xe ngựa nằm ở thảm lông mềm mại há mồm thở dốc từng ngụm, nữ nhân có thể d'đ/l;q'd làm chính mình nhếch nhác thành bộ dạng này là rất cần dũng khí, bởi vì nó chỉ khiến nàng mất mặt, mà mặt mũi tất cả mọi người có quan hệ
      với nàng cũng đều mất hết.



      Diệp Thao đen mặt nhìn chằm chằm Hách Quang Quang đầu tóc xốc xếch, mệt mỏi đến đầu cũng ngẩng lên được, nghe được mấy tiếng cười nhẫn ngoài xe ngựa, mặt càng cứng lợi hại, hận thể tay ném nữ nhân làm mất mặt này ra ngoài.



      "Chủ nhân, chủ nhân." Bát ca trong góc dám làm cử động nào thấy Hách Quang Quang đột nhiên xuất giọng hô.



      Trước mắt Hách Quang Quang đều biến thành màu đen, cả khí lực chuyện cũng có, quả nhiên thể cậy mạnh, lúc này tình trạng cơ thể nàng cho phép.



      "Ngươi muốn ngất à ?" Diệp Tử Thông học Hách Quang Quang nằm thảm lông, đầu tiến gần về phía đầu Hách Quang Quang hỏi.



      "Về sau còn làm hành động mất mặt như vậy liền trực tiếp trói ngươi lại đưa cho Ngụy Triết!" nhịn được, Diệp Thao nắm chặt quả đấm lạnh giọng uy hiếp.



      Hách Quang Quang cũng muốn chật vật như vậy, chỉ là vì muốn rơi vào tay Ngụy Triết, hành động tự vệ theo bản năng mà thôi, nếu biết khiến nàng mất nửa cái mạng như vậy, đánh chết nàng cũng bò lên.



      "Dừng lại." Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Tả Trầm Châu.



      Chỉ chốc lát sau xe ngựa liền ngừng, Tả Trầm Châu cất giọng : "Tử Thông xuống bồi Tả thúc thúc ngồi chiếc xe ngựa thôi."



      " cần." Diệp Tử Thông hề nghĩ ngợi lắc đầu cự tuyệt, muốn buông tha cơ hội đến gần phụ thân, khó có lúc Diệp Thao thúc giục học chữ.



      "Ta muốn vào bắt người!" Giọng uy hiếp của Tả Trầm Châu càng ngày càng gần, lập tức đến trước xe ngựa rồi.



      Diệp Thao nhanh chóng đưa tay kéo Hách Quang Quang mềm nhũn nằm tới bên người mình, bàn tay nắm hai vai nàng duy trì thăng bằng cơ thể, mặt nghiêm túc với Diệp Tử Thông bĩu môi: "Nghe lời Tả thúc thúc."



      Diệp Tử Thông nghe vậy vành mắt đỏ lên, mắt liếc đôi môi trắng bệch của Hách Quang Quang, bất đắc dĩ đứng dậy nhảy xuống xe.



      Sau khi Tả Trầm Châu mang Diệp Tử Thông rời Diệp Thao hừ lạnh tiếng, buông tay mặc cho Hách Quang Quang giống như vải rách trượt xuống, mặt lạnh nhìn Hách Quang Quang đau kêu thành tiếng: "Nếu giày vò như vậy, thuốc bổ miễn , đỡ lãng phí nhiều bạc như vậy người ngươi."



      Bị Diệp Thao "ném" mặt đất, Hách Quang Quang đau đến cả người toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng ngừng nguyền rủa Diệp Thao, nàng nhếch nhác như vậy còn phải là bởi vì đột nhiên giống như nổi điên muốn nhanh làm hại? bò d'đ/l;q'd lên bị bỏ rơi, đến lúc đó rất có thể rơi vào tay Ngụy Triết, lấy trình độ xui xẻo gần đây của nàng mà , tỷ lệ thấp hơn nữa nàng đều có thể
      gặp được!



      Qua lúc lâu, Hách Quang Quang khôi phục chút nguyên khí, từ từ bò dậy ngồi ở chỗ lúc trước Diệp Tử Thông ngồi bắt đầu sửa sang lại bộ tóc tán loạn.



      " phải muốn chạy trốn ư, sao lại trốn nữa rồi?" Diệp Thao cười lạnh hỏi.



      Cả kinh, cây trâm tay "pằng" cái rớt xuống, Hách Quang Quang cuống quít cúi người đem nó nhặt lên trấn định phủ nhận: "Ai muốn chạy trốn? thể nào!"



      "Muốn chạy trốn có thể tùy ý, còn có thể tiết kiệm tiền dược liệu của ta." Khóe miệng Diệp Thao lên ý cười sáng tỏ, trào phúng.



      "Trang chủ, ngài hiểu lầm rồi, theo ngài có xe ngựa thượng đẳng ngồi, còn có ăn ngon ở tốt, chạy trốn còn đãi ngộ này, ha ha." Hách Quang Quang cắm lại cây trâm về chỗ cũ, cười lấy lòng, trong lòng mắng xối xả.



      "Là vì đãi ngộ tốt nên muốn chạy trốn? Ta còn tưởng rằng là bởi vì Ngụy trạng nguyên đấy." Diệp Thao giống như vô ý .



      Mặt cười của Hách Quang Quang tức khắc xuất vết nứt, lập tức thu hồi cười nịnh nọt : "Trang chủ ngài là liệu như thần, ta trốn vừa là vì đãi ngộ, vừa vì Ngụy trạng nguyên."



      "Coi như ngươi thức thời." Nếu Hách Quang Quang dám phủ nhận, hai lời trực tiếp vứt nàng xuống xe ngựa cho nàng tự sinh tự diệt.



      "Thức thời, tuyệt đối thức thời." Hách Quang Quang ôm lồng chim vào trong ngực cười ngừng với Diệp Thao, cười đến da mặt cũng rút gân.



      Diệp Thao chẳng thèm để ý tới Hách Quang Quang nghĩ đằng nẻo, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.



      Hách Quang Quang vừa hoạt động mạnh làm thân thể cực kỳ mệt mỏi, thấy Diệp Thao tiếp tục phát tác, sau khi để lồng chim qua bên, giọng trấn an Bát Ca khẩn trương từ từ nằm xuống, ngáp cái nhắm mắt lại, lâu sau liền ngủ thiếp .



      Để tránh Ngụy Triết, Hách Quang Quang tính là qua Kinh Thành liền mượn cơ hội chạy trốn, khi đó Ngụy Triết hồi kinh nhậm chức, nàng sợ gì, chỉ là dự tính rất khả thi, nhưng càng về sau, mọi chuyện đều xảy ra như nàng mong đợi.



      biết tại sao, mấy ngày sau Hách Quang Quang cơ bản chỉ ngủ, chỉ có lúc ăn cơm và tắm rửa thỉnh thoảng tỉnh táo lát, bình thường hoàn toàn tỉnh lại.



      Có ngốc hơn nữa cũng biết là mình bị bỏ thuốc rồi, người bỏ thuốc nàng còn có thể là người nào? Trừ Diệp Thao còn ai khả nghi!



      "Chủ Thượng, Thiếu chủ, Tả Hộ Pháp đường cực khổ." Lão Tổng Quản của Diệp Thị Sơn Trang mang theo người làm canh giữ ở cửa nghênh đón đoàn người Diệp Thao trở lại.



      Diệp Thao xuống xe ngựa, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ôm ngang Hách Quang Quang ngủ mơ mơ màng màng ra ngoài.



      "Vị nương này là . . . . ." Lão quản gia kinh ngạc nhìn Hách Quang Quang ở trong ngực Diệp Thao, chỉ là , tất cả người tới nghênh đón cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì Diệp Thao chưa bao giờ mang nữ nhân trở lại, huống chi là ôm nàng vào cửa.



      "Quét dọn Trúc viên, an bài Hách. . . . . . Di nương vào ở ." Diệp Thao nhìn chút Hách Quang Quang trong ngực còn chưa tỉnh lại giao phó.



      "Di, di nương?" Cằm lão quản gia muốn rớt xuống xuống, nhịn được lại quan sát lần nữa Hách Quang Quang ngủ say.



      "Nhanh ." Sau khi xong Diệp Thao tránh qua bàn tay duỗi ra của hộ vệ trong trang, tự mình ôm Hách Quang Quang vào.



      động tác tránh né nho , mọi người hiểu Diệp Thao đối với vị Hách di nương này chỉ coi trọng còn vô cùng tham muốn giữ lấy, càng thêm dám chậm trễ.



      "Hữu Hộ Pháp trở về chưa?" Diệp Thao hỏi.



      "Bẩm chủ thượng, Hữu Hộ Pháp xuất ngoại làm việc, trở lại nhanh." Lập tức có người hồi đáp.



      " Sau khi Hữu Hộ Pháp trở lại để trực tiếp tới gặp ta."



      "Vâng"



      Trúc viên được quét dọn trước, Hách Quang Quang tạm thời được Diệp Thao an trí ở trong phòng ngủ của , trừ Như Lan, lại an bài thêm hai nha hoàn lanh lợi.



      Diệp Thao cũng nghỉ ngơi, trực tiếp đến thư phòng, gọi Tả Trầm Châu vào.



      "Ngươi hoài nghi Hách Quang. . . . . . Hách di nương có quan hệ với Ngụy gia? Điều này sao có thể?" Tả Trầm Châu câu hỏi, mặt mang theo vẻ thể tưởng tượng nổi.



      "Có lẽ là ta đa tâm, chờ Đông Phương Hữu trở lại bàn chuyện này sau." Diệp Thao trầm giọng trả lời, Hữu Hộ Pháp tên là Đông Phương Hữu.



      lâu sau, Đông Phương Hữu trở lại, nghe người làm bẩm báo chưa kịp trở về phòng thay quần áo, vội vã tới thư phòng.



      giống với Tả Trầm Châu tính tình ôn hòa dễ chung sống, tính tình Đông Phương Hữu cực lạnh, cả ngày bất cẩu ngôn tiếu*, bên trái mặt có vết sẹo bằng ngón út, làm gương mặt góc cạnh ràng tuấn tú của thêm vài phần lãnh tuấn. ( lạnh lung + tuấn tú)
      bất cẩu ngôn tiếu*: năng thận trọng, cười tùy tiện



      "Khối băng trở lại." Tả Trầm Châu cười he he trêu ghẹo Đông Phương Hữu.



      Đông Phương Hữu ôm quyền với Diệp Thao xong trở về chỗ ngồi của , gật đầu với Tả Trầm Châu cái xem như chào hỏi.



      "Mọi chuyện thế nào rồi?" Diệp Thao hỏi.



      " làm xong."



      "Vội kêu ngươi tới là có kiện muốn giao phó ngươi làm."



      "Chủ Thượng mời ."



      "Nghe mười tám năm trước Ngụy đại tiểu thư con Tả Tướng mê đảo vô số nam tử ở Kinh Thành nhiễm bệnh qua đời, bởi vì Ngụy gia dưới vì chuyện này đau lòng muốn chết, từ đó về sau rất ít người dám nhắc đến Ngụy đại tiểu thư trước mặt người Ngụy gia, d'đ/l;q'd dần dà tích về Ngụy đại tiểu thư liền dần dần nhạt ." Diệp Thao từng điểm đến chuyện Ngụy gia năm đó.



      Đông Phương Hữu tuy hiếu kỳ, nhưng lại hỏi gì, Tả Trầm Châu đến lúc đó chen lời : "Ngươi hoài nghi ra Ngụy đại tiểu thư chưa chết?"



      Diệp Thao gật đầu cái: "Là có ý tưởng này, trong lúc vô tình Hách Quang Quang từng tài đánh đàn của mẹ nàng cao hơn nhiều so với Vương tiểu thư, Ngụy đại tiểu thư tài nghệ xuất chúng, năm đó ta đây đứa bé mới mấy tuổi đều biết đến. . . . . ."



      "Riêng điểm này cũng thể lên cái gì." Tả Trầm Châu lắc đầu, để
      cho tin tưởng Hách Quang Quang vừa thiếu dây thần kinh vừa tinh khiết vừa ngu ngốc là nữ nhi của Ngụy đại tiểu thư năm đó mê đảo chúng sinh quả khó như lên trời.



      "Điểm này là thể cái gì, mấu chốt là thái độ của Ngụy Triết!" Diệp Thao nhìn về Tả Trầm Châu, nhắc nhở , "Hôm đó Ngụy Triết tới chơi ngươi cũng ở đó, đối với Hách Quang Quang rất hiếu kỳ ràng hơn nhiều so với giáp thảo, hơn nữa đối lai lịch của nàng càng hiếu kỳ hơn. Còn có ngày đó ở nhà Vương viên ngoại, từng Hách Quang Quang nhìn quen mắt!"



      Tả Trầm Châu , cũng bắt đầu suy tư.



      Diệp Thao nhìn về Đông Phương Hữu: "Điều tra chuyện xưa ngươi tương đối am hiểu, chuyện này liền giao cho ngươi làm, tra chút việc năm đó, nếu có đầu mối có thể thử từ người có thể phá ‘ mê hồn trận ’ năm đó tìm chút đầu mối."



      "Mê hồn trận?" Đông Phương Hữu kinh ngạc nhìn sang.



      "Ngươi cũng cảm thấy tò mò? Lần này chúng ta trộm giáp thảo gặp được mê hồn trận, khéo di nương Chủ Thượng mới nạp vừa đúng biết phá giải nó." Tả Trầm Châu tốt bụng giải tỏa nghi hoặc cho Đông Phương Hữu, nhớ tới Hách Quang Quang học thức còn có chút có tâm nhãn phá giải mê hồn trận dễ như gặm bánh màn thầu phải là tư vị tốt đẹp gì, trận pháp kia có cách nào phá giải.



      Đông Phương Hữu gật đầu : "Thuộc hạ hết sức thăm dò."



      "Bí mật làm việc, chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, hơn nữa phải gạt Hách Quang Quang." Diệp Thao nhìn hai thuộc hạ kì thực tình như thủ túc dặn dò.



      "Hiểu."



      Ba nam nhân trong thư phòng bàn về cái gì, người trong cuộc Hách Quang Quang chút cũng biết, lúc tỉnh dậy trời tối.



      Căn phòng hoàn toàn xa lạ, phòng ngủ rộng rãi sáng ngời, đệm giường mềm mại mùi thơm tươi mát mới vừa phơi, trước giường có ba nha hoàn, Như Lan là trong số đó.



      "Tiểu thư tỉnh." Như Lan thấy Hách Quang Quang tỉnh lại vui mừng tiến lên dìu nàng ngồi dậy.



      "Nơi này là. . . . . ." Hách Quang Quang đột nhiên có dự cảm vô cùng xấu.



      "Nơi này chính là Diệp Thị Sơn Trang, gian phòng này sau này là chỗ ở của tiểu thư." Quen gọi "tiểu thư", Như Lan nhất thời còn sửa được.



      "Cái gì? Nơi này là Diệp Thị Sơn Trang?" Hách Quang Quang bộ dáng bị kinh sợ.



      Lúc này hai nha hoàn khác chuyện, cung kính hướng về phía Hách Quang Quang giống như thấy quỷ nhún người : "Nô tỳ Như Cúc, nô tỳ Như Tuyết thỉnh an Hách di nương."



      "Các ngươi gọi ta là gì?" Giọng Hách Quang Quang run rẩy.



      Như Cúc, Như Tuyết hiểu nhìn sang, dò hỏi: "Chẳng lẽ chủ tử thích xưng hô ‘ Hách di nương ’, vậy chúng nô tỳ kêu ngài tiểu thư giống Như Lan được ?"



      "Ta phải hỏi cái này!" Hách Quang Quang tức giận tới mức lắc đầu, lay động khiến cho đầu lại bắt đầu choáng váng.



      "Vậy ý người là. . . . ."



      "Tất cả các ngươi xuống , Như Cúc, Như Tuyết đến phòng bếp mang cháo vào, Như Lan chuẩn bị nước nóng lau thân thể thay ‘di nương’ của các ngươi." Giọng Diệp Thao truyền từ cửa vào.



      "Vâng" ba nha hoàn lĩnh mệnh ai làm chuyện nấy, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Diệp Thao và Hách Quang Quang.



      Hách Quang Quang cau mày nhìn chằm chằm Diệp Thao hiển nhiên mới vừa tắm qua, còn hơi ẩm ướt, giọng điệu tốt chất vấn: "Ngươi ở đây giở trò quỷ gì?"



      Diệp Thao tới trước giường ung dung hỏi: "Đoạn đường này ngủ ngon giấc ? Hách, di, nương."



      "Ta phải di nương của ngươi!" Hách Quang Quang giận đến muốn nhào tới bóp chết đầu sỏ hại nàng ngủ mê vài ngày.



      "Đây là địa bàn của ta, ta quyết định."



      "Tiểu nhân hèn hạ, cư nhiên bỏ thuốc hại ta ngủ mê!"



      " bỏ thuốc ngươi bảo đảm mình chạy?" Diệp Thao lắc đầu cười
      khẽ.



      "Ta chạy sao, ngươi càng có tổn thất!" Hách Quang Quang tức giận tới mức muốn khóc, chưa từng ghét người như tại, ở địa bàn của còn có thể có ngày nào trôi qua dễ dàng? tới di nương hay di nương, thức ăn nàng còn dám hay ? Ai biết có thể lại bị "nạp liệu"(bỏ thuốc) hay !



      "Nếu như ngươi chạy, mặt mũi của ta còn để ở đâu?" Người theo đều biết Hách Quang Quang là nữ nhân của , nếu như nửa đường chạy mất uy nghiêm của để ở đâu?



      Còn có điểm Hách Quang Quang cũng hiểu, thói hư tật xấu và dục vọng chinh phục của nam nhân là rất đòi mạng, hơn nữa từ trước đến giờ nam nhân tự cao tự đại cho phép có nữ nhân " lạ gì", "khinh thường", kịp chờ đợi muốn thoát khỏi , bộ dáng giống như là tránh côn trùng có hại của Hách Quang Quang đả kích nặng nề lòng tự ái của nam nhân.



      Như thế, Diệp Thao sao có thể tốt bụng thả nàng ? Hơn nữa tại lại thêm nguyên nhân, trước khi điều tra thân thế Hách Quang Quang, càng thả nàng !



      "Đường đường trang chủ lại còn chuyện giữ lời, ngươi vẫn xứng có ‘mặt’?" Thù cũ hận cộng lại, Hách Quang Quang cầm gối sứ đập tới đầu Diệp Thao ngồi ở mép giường nàng.



      "A! ! !" Như Cúc bưng thức ăn vừa vào thấy thế sợ tới mức mà la lên hoảng hốt.



      Diệp Thao là ai, làm sao Hách Quang Quang ngủ đường có hơi sức đánh lén được, nhưng bị hạ nhân bắt gặp màn này làm còn tức giận hơn so với bị đánh lén thành công.



      Giơ tay lên nắm cổ tay Hách Quang Quang, cái tay khác nhanh chóng đoạt
      lấy gối sứ ném mặt đất, nheo mắt lại nhìn thẳng vào mắt Hách Quang Quang bởi vì tức giận gương mặt càng lộ vẻ xinh đẹp: "Rất tốt! Nếu có tinh thần như vậy phục vụ ta cho chu đáo , tối nay ta muốn ngủ lại!"



      ". . . . . ."









      Spoil chương sau:
      ~~ Lần đầu tiên mình làm mấy cảnh này á. Đúng là đọc dễ hơn nhiều TT. Thực là "sắc" nha.~~


      "Muộn rồi." Diệp Thao buông cằm Hách Quang Quang ra, ngón tay thon dài đặt cái cổ mảnh khảnh của nàng giống như là mèo vờn chuột chậm rãi dao động xuống phía dưới, lướt qua nơi khẽ run phập phồng của nàng, dừng chút, cuối cùng dừng lại nơi bụng mềm mại của nàng, ngón tay nhàng gạt ra, cởi bỏ thắt lưng của nàng.
      ....



      Phản ứng lưu loát của nữ nhân chỉ có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nam nhân, càng có thể khơi lên dục vọng chinh phục, Diệp Thao vốn chỉ là muốn dọa nàng, sau khi nếm ngọt ngào trong miệng Hách Quang Quang đột nhiên ngừng được, đầu lưỡi cho cự tuyệt cạy ra đôi môi khép chặt nàng bắt đầu bá đạo công thành đoạt đất .




      hề kinh nghiệm Tiểu Bạch Thỏ sao có thể làm đối thủ của sói xám lão luyện? Ba hồn bảy vía sợ chạy nửa, thần trí Hách Quang Quang vốn chịu ảnh hưởng lớn, bị người khác cố ý trêu chọc vuốt ve lát liền biến thành bãi xuân thủy.



      Chương 21.2: Thực nghĩa vụ
      Editor: Serena Nguyen



      "Các ngươi phục vụ nàng dùng cơm tắm rửa, trông chừng chút đừng để cho nàng chạy." Diệp Thao buông tay Hách Quang Quang ra, ra lệnh với ba nha hoàn run run rẩy rẩy đứng song song tại cửa rồi trầm mặt ra khỏi phòng.



      "Hách. . . . . . tiểu thư ăn cơm trước ." Đôi tay Như Cúc khẽ run bưng cháo và đồ ăn trong hộp cơm ra đặt ở bàn, cúi thấp đầu dám nhìn Hách Quang Quang"khủng bố", đối với Diệp Thao cũng dám lớn tiếng nhục mạ thậm chí dùng vũ lực, hạ nhân bọn họ sao còn có thể có ngày tốt đẹp?



      Như Tuyết giúp đỡ cùng nhau dọn bát đũa, rồi sau đó liền cùng Như Cúc quy củ đứng ngay ngắn, dám tự do như lúc Hách Quang Quang vừa tỉnh.



      Như Lan chung sống cùng Hách Quang Quang thời gian, hiểu tính tình của nàng, tự nhiên phải sợ giống như hai người Như Cúc tình trạng, tiến lên đỡ Hách Quang Quang giận đến ngừng thở xuống giường, cảm thấy nàng kháng cự, nháy mắt mấy cái : "Tiểu thư ăn ít đồ , ăn no mới có hơi sức đối kháng cùng Chủ Thượng chứ."



      Nghe vậy, Hách Quang Quang bị Diệp Thao làm hại mất hết khẩu vị nhất thời tinh thần tỉnh táo, tán dương nhìn Như Lan, khen: "Muội tử ngoan, ngươi đúng, liền nghe ngươi."



      bàn bày bốn đĩa tinh sảo, có lẽ là sợ nàng ngủ mấy ngày nên lập tức ăn thức ăn dầu mở, cả bốn món đều là món ăn thanh đạm, chén cháo ngô thơm phức.



      Thoáng ngửi mùi là có thể nhìn ra dụng tâm của đầu bếp, bốn món cháo trong nháy mắt liền gợi lên cảm giác thèm ăn của Hách Quang Quang.



      Ăn no mới có hơi sức giữ được trong sạch, sau khi ngồi xuống Hách Quang Quang có lập tức ăn ngay, lấy ánh mắt quét qua ba nha hoàn : "Các ngươi cũng ăn ."



      Biết Hách Quang Quang sợ trong thức ăn có "đồ", ba nha hoàn đều nghe lời lấy ra bát đũa sạch lần lượt nếm các món ăn lần.



      Hai con ngươi đen nhánh sáng ngời của Hách Quang Quang quan sát qua lại mặt ba người, khoảng nửa khắc đồng hồ qua, thấy họ có gì chỗ ổn, vì vậy yên lòng nhấc đũa bắt đầu ăn.



      Vẫn ngủ bụng sớm trống rỗng, vì vậy có thể là Hách Quang Quang ăn như hổ đói.



      Mấy người Như Lan đứng bên gắp thức ăn, Như Cúc thừa dịp Hách Quang Quang chú ý hướng Như Lan nháy mắt ra dấu, nghĩ lát gọi Như Lan kể ít về tân chủ tử.



      Ăn no xong Hách Quang Quang liền tắm, ra nàng rất muốn làm ngược lại lời Diệp Thao tắm, nhưng đường , mỗi ngày chỉ có Như Lan lau qua người cho nàng, người dính dính, mới vừa lại bị Diệp Thao dọa đổ mồ hôi lạnh lại càng thư thái, tắm khó chịu chỉ là mình.



      Như Lan ôm cánh hoa vừa hái xuống mùi thơm ngát vẩy vào trong thùng tắm, sau đó chọn quần áo Diệp Thao mới đặc biệt mua cho Hách Quang Quang đường, chuẩn bị tắm xong dùng.



      "Các ngươi xuống , tự ta tắm." Hách Quang Quang cởi y phục .



      "Chủ Thượng bảo chúng ta. . . . . ." Như Cúc vừa muốn gì, bị Như Lan hiểu thói quen Hách Quang Quang nháy mắt ngăn trở kéo ra ngoài.



      Cũng phải là trời sinh mệnh tiểu thư, lúc ăn cơm có người đứng gắp thức ăn cũng rất quen, huống chi là chuyện tư mật như tắm rửa, nàng cũng quen người ta xem nàng lõa thể, dù đối phương là nữ nhân.



      Hách Quang Quang vừa chà tóc vừa suy nghĩ cách đối phó Diệp Thao, ngờ nàng xui xẻo đến nỗi buổi chiều đầu tiên đến ổ sói khó giữ được danh tiết!



      "Khốn kiếp, đồ sắc lang! Muốn phát tình chuồng gà tìm gà mẹ , bản nương hoàng hoa đại khuê nữ là người mà đại biến thái sắc quỷ ngươi xứng sao? Làm thiếp của ngươi? Phi, mơ Xuân Thu đại mộng của ngươi , ta chỉ muốn làm nãi nãi ngươi!" Hách Quang Quang càng mắng càng lớn tiếng, thanh truyền tới tai nha hoàn canh giữ ở phòng ngoài, sợ đến họ tê dại da đầu, mặt trắng bệch, lúc kinh sợ chứng kiến Diệp Thao từ từ đến gần, lập tức sợ hãi tới mức cao nhất.



      Diệp Thao phất phất tay khiến từng nha hoàn bị sợ đến toàn thân phát run đều xuống, sau đó mặt lạnh vào trong phòng ngừng truyền ra tiếng nhục mạ.



      " Đồ lật lọng nuốt lời hiểm! Hèn hạ vô sỉ ngụy quân tử! Đồ lưu manh! Cư nhiên bỏ thuốc lão nương! Sớm muộn cũng có ngày ta cũng bỏ thuốc ngươi, độc cho ngươi cả đời cũng đừng nghĩ lấy vợ lớn cưới vợ bé, cho ngươi làm thái giám!" Hách Quang Quang vội vã tắm xong từ trong thùng tắm nhảy ra, dùng khăn tắm lau khô thân thể, thay quần áo sạch Như Lan chuẩn bị.



      Mới vừa mặc quần áo tử tế ra từ sau tấm bình phong, liền đụng phải Diệp Thao toàn thân cứng đờ tức giận.



      "Ôi, ngươi định đâu?" Hách Quang Quang vuốt mũi bị đụng thương quát hỏi, nếu động tác nàng chậm chút, lúc này sợ phải đều bị nhìn sạch sao!



      Diệp Thao mở miệng, nắm cánh tay Hách Quang Quang kéo nàng tới giường lớn rộng rãi thoải mái.



      "Buông ra, ngươi muốn làm gì?" Hách Quang Quang sợ hãi nhìn hướng cái giường, dùng toàn lực phản kháng.



      "Ngươi làm cái gì? Đương nhiên là thực quyền lợi làm nam nhân của ngươi!" Diệp Thao cần tốn nhiều sức kéo Hách Quang Quang vừa đá vừa cấu đến trước giường.



      "Ngươi phải là nam nhân của ta! Ngươi tìm nữ nhân khác , van cầu ngươi." Lần này Hách Quang Quang sợ hãi, giọng vốn kiên cường đến cuối cùng biến thành thỉnh cầu.



      Diệp Thao buông tay ra, từ cao nhìn xuống Hách Quang Quang như thỏ lập tức nhảy xa khỏi , nhíu mày trâm chọc: " tại biết sợ? Lá gan mắng người vừa rồi đâu?"



      "Trước khác nay khác." Hách Quang Quang vội vàng cầm bình hoa tinh sảo đặt ở trước ngực, phòng bị nhìn Diệp Thao.



      "Ngươi cho ta là ai, có thể mặc ngươi tùy ý nhục mạ?" Diệp Thao giơ tay lên từ từ cởi đai lưng, cười lạnh nhìn Hách Quang Quang.



      "Chớ cởi quần áo!" Bình hoa lập tức giơ cao tạo thành tư thế công kích.



      " cởi quần áo làm sao thực nghĩa vụ? Làm sao ngủ được?" Diệp Thao vừa cởi y phục vừa giống như vương giả tham quan quốc thổ nện bước ưu nhã về phía Hách Quang Quang bị sợ đến hoa dung thất sắc.



      Đột nhiên, bình hoa trung xẹt qua đường cong duyên dáng, "rầm" tiếng nặng nề vỡ vụn dưới chân Diệp Thao, chính là bình hoa trong tay Hách Quang Quang.



      "Ngươi đừng tới đây." Hách
      [​IMG]
      Hale205cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Hiểu lầm
      Editor: Serena Nguyen



      May mắn giữ được trong sạch từ miệng sói, Hách Quang Quang dám xấu Diệp Thao nữa, dù là Diệp Thao ở gần cũng dám lung tung, mặc dù tên Diệp Thao này có tiền án lật lọng, ra chắc làm, nhưng đối với nàng mà dù là nguy cơ bé như sợi tóc gáy đều phải thận trọng, trong sạch cũng phải là chuyện có thể đùa giỡn.


      Nha hoàn hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Hách Quang Quang đối với việc nàng vẫn còn trong sạch cảm thấy kinh ngạc, dù hiếu kỳ nhưng lại có gan hỏi tới chuyện riêng của Diệp Thao.


      Hách Quang Quang đến, Hạnh viên lập tức thành trong những tiêu điểm được chú ý nhất trong sơn trang, nha đầu, ma ma bình thường có việc gì cũng chạy tới dò tin tức, bình thường bên trong trang bát quái rất ít và nhàm chán, lần này đột nhiên xuất "di nương" mọi người tất nhiên cảm thấy mới mẻ.


      Hách Quang Quang phải người có thể ngồi lâu trong phòng, trừ ăn và ngủ nàng ra ngoài dạo khắp nơi, Diệp Thao cũng hạn chế tự do của nàng.


      Diệp Thị Sơn Trang cực lớn, so với biệt trang ở tạm ở phương Nam còn hùng vĩ hơn hơn nhiều, người nhận biết phương hướng tốt vào tuyệt đối lạc đường.


      Nơi Hách Quang Quang có thể tự do lại chỉ có hậu viện, tiền viện là nơi nghị , là khu vực cơ mật, trừ khi Diệp Thao cho phép, người bên ngoài được tự tiện xông vào.


      Ở phòng nghĩ điều đầu tiên phải là tìm nơi nhiều người lại để tiện làm quen, quen thuộc hoàn cảnh thầm tìm kiếm đường thích hợp để chạy trốn mới là cần gấp nhất.


      Hách Quang Quang kiêu ngạo, lại thân thiện, vì vậy quá hai ngày nhận được hảo cảm của nha đầu, ma ma bên trong trang, nàng thường chạy đến nghe các nàng tám chuyện, bởi vì thích bị gọi là Hách di nương, vì vậy kêu người ta gọi nàng là Quang Quang nương.


      "Quang Quang nương này sao lại ngoan cố như vậy? theo chủ thượng của chúng ta có cái gì tốt? Còn hại đêm hôm khuya khoắt nhảy vào hồ nước lạnh hạ hoả, thân thể có làm bằng sắt cũng chịu được lâu dài như vậy." Mấy ma ma tương đối có chút địa vị trong trang cùng đại nha hoàn xúm lại, cắn hạt dưa quở trách mẻ bánh ngọt vừa mới làm bàn đá để đưa tới cho Hách Quang Quang.


      "Đúng vậy, Chủ Thượng của chúng ta bộ dáng tốt bản lãnh lớn, vừa lộn xộn cái gì hồng phấn tri kỉ, Quang Quang nương chấp nhận thôi, sao có thể đối với Chủ Thượng vừa đánh vừa mắng đây?" Đại Nha vòng theo, bởi vì biết Hách Quang Quang có coi chính mình thành chủ tử, càng coi các nàng thành người làm, vì vậy mọi người chuyện về nàng cũng rất tự do, muốn cái gì liền cái đó.


      Nguyên nhân lớn nhất mà Hách Quang Quang thích chạy qua bên này chính là những nha đầu ma ma này rất nhiệt tình, nhìn thấy nàng đều lấy các loại bánh ngọt mới làm xong ra cho nàng thưởng thức, Diệp Thị Sơn Trang được xưng là giàu nhất phương Bắc, nơi này ăn ngon dùng tốt cái gì cần có đều có, dù là người làm cũng rất dễ chịu.


      "Làm thiếp có cái gì tốt?" Sau khi nuốt miếng bánh táo cuối cùng, ực hớp trà Mao Tiêm, Hách Quang Quang đáp lại câu.


      "Chẳng lẽ Quang Quang nương ghét bỏ thân phận thiếp này?"


      "Làm thiếp của Chủ Thượng so với làm chính thê của mấy người giàu có bình thường tốt hơn nhiều!"


      "Ngươi đúng là ở trong phúc mà biết hưởng, nam tử đẹp như Chủ Thượng vậy thiên hạ ít có, làm nữ nhân của người quả thực là kiếp trước tích đức! Như lão công nhà ta, vừa lùn vừa xấu, lại còn thành , học người ta dạo kỹ viện! Hầu hạ cái loại đáng chém cả nghìn lần đó nửa đời người, lại còn bị ghét bỏ là hoàng kiểm bà* eo thùng nước, xem cảnh ngộ của ma ma, ngươi còn ghét bỏ gì Chủ Thượng? Hai ta thay đổi vị trí ngươi biết mình quá may mắn." ma ma hơn 40 tuổi d’đ/l;q’d vóc người mượt mà chỉ tiếc rèn sắt thành thép với Hách Quang Quang.
      * Hoàng kiểm bà : thiếu phụ luống tuổi có chồng


      Ăn uống no say, rốt cuộc Hách Quang Quang cũng có thời gian cùng người ta huyên thuyên, lấy ra khăn lau miệng, nhìn thái độ cả đám đều là phê phán nhìn nàng chằm chằm : "Các ngươi biết là Trang chủ đối với ta tốt! đúng là. . . . . ."


      Hách Quang Quang bắt đầu thêm mắm thêm muối kể loạt chuyện xui xẻo xảy ra từ khi gặp phải Diệp Thao, nàng vẫn nhắc nhở mình thể nhục mạ Diệp Thao nửa câu, chỗ nào tốt chỉ chọn lời khiến người khác tức giận, tóm lại chỉ là khoác lác về bất hạnh của chính mình, đến Diệp Thao phải rất cẩn thận.


      Khi Hách Quang Quang khô cả họng, vốn tưởng rằng chiếm được chút xíu đồng tình, ai ngờ mọi người xúc động, ngược lại ánh mắt kích động oa oa kêu.


      "Đúng là Chủ Thượng đối xử với Quang Quang nương rất khác biệt!"


      "Chủ Thượng rất ít chú ý đến nữ tử như vậy, Quang Quang nương hãy quý trọng!"


      "Khi dễ dễ sinh tình chứ sao." thấy nhiều trong thoại bản, tiểu nha hoàn càng làm Hách Quang Quang im lặng.


      "Theo như các ngươi, nếu ta khi dễ ngươi chẳng những bị ghét, còn được các ngươi biết ơn sao?" Hách Quang Quang nổi giận nhìn chằm chằm đám nha đầu ma ma vì nàng suy nghĩ còn náo loạn lên .


      "Vậy đúng, phải là nam nhân với nữ nhân mới đúng."


      xong lúc vui nương xinh đẹp mặc quần áo màu vàng nhạt cười hì hì tới, nàng ăn mặc cùng nha hoàn bất đồng, vật liệu may mặc và đồ trang sức cũng cao cấp hơn bậc, nàng rối rít chào hỏi nha hoàn, thấy thế Hách Quang Quang đoán tiểu nương này có lẽ tương đối có địa vị trong trang.


      "Vị này là Vân Tâm nương, cháu ruột của Diệp đại tổng quản." Có người lập tức giới thiệu với Hách Quang Quang, Diệp đại tổng quản là Đại Tổng Quản từ thời tiền nhiệm Trang chủ rồi, vì Sơn Trang lao tâm lao lực bỏ ra nửa đời tinh lực, rồi sau đó lại hầu hạ Diệp Thao, địa vị ở Diệp Thị Sơn Trang tất nhiên cần phải .


      Cả nhà Diệp đại tổng quản đều là người làm trong Diệp Thị Sơn Trang, dưới giám sát nghiêm khắc, mỗi người làm đều có thể là tận tâm tận lực (hết lòng hết sức), Diệp Thao cảm niệm (cảm động -nhớ nhung) hơn nửa đời người Diệp đại tổng quản làm tất cả vì Sơn Trang, làm chủ cho huynh đệ tỷ muội Diệp Vân Tâm thoát khỏi thân phận người hầu, mà vì Diệp Thao đều chiếu cố tôn tử tôn nữ của Đại Tổng Quản, vì vậy địa vị của Diệp Vân Tâm trong trang có thể tính là nửa tiểu thư.


      "Ngươi chính là Hách di nương mà Thao ca ca mang về sao? Xem ra còn hơn ta." Diệp Vân Tâm thoải mái ngồi xuống cạnh Hách Quang Quang, mắt to trong veo như nước, con ngươi lóe sáng quan sát Hách Quang Quang.


      Đám nha đầu ma ma tiện tiếp tục làm biếng, thu thập phen liền lưu lại hai người Hách Quang Quang và Diệp Vân Tâm rời làm việc.


      "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ta cảm thấy ngươi so với ta hơn." Mặt Diệp Vân Tâm có điểm mũm mĩm, mặt hơi tròn đáng , Hách Quang
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 23: Đại Biến Thái




      Bởi vì bị Diệp Thao phát kiện “ thành ” nên Hách Quang Quang lo lắng đề phòng cả ngày, dám ra ngoài chạy lung tung vẫn vùi mình ở trong phòng, thỉnh thoảng hừ mấy tiếng giả vờ thoải mái, nha hoàn muốn mời đại phu nàng lại cho.


      Mãi cho đến tối Diệp Thao cũng xuất , nghe người làm mấy ngày nay bận, bây giờ còn ở thư phòng cùng người ta bàn bạc chuyện quan trọng, Hách Quang Quang biết Diệp Thao bề bộn nhiều việc nên có thời gian tới tìm nàng gây phiền phức, vì vậy vui vẻ phấn chấn, hề giả vờ bị bệnh nữa, mang Bát ca vào trong nhà dạy nó chuyện.


      "Thiếu chủ." trải giường chiếu cho Hách Quang Quang, Như Lan nhìn thấy Diệp Tử Thông tới, lập tức hành lễ cách quy củ.


      "Ừ." Diệp Tử Thông chắp tay sau lưng, nện từng bước kiêu ngạo tới Bàn Bát Tiên bên cạnh Hách Quang Quang, dùng ánh mắt bảo Như Lan ra ngoài.


      "Thiếu chủ tốt! Thiếu chủ đẹp! Thiếu chủ Thiếu chủ tuyệt!" Tiểu Bát Ca nhìn thấy Diệp Tử Thông lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu lớn tiếng .


      Diệp Tử Thông nghe được cũng thấy vui mừng, sưng mặt lên nhìn chằm chằm Bát Ca chờ khen ngợi: "Cái gì mà tuyệt, Bổn Thiếu Chủ cũng phải là con ếch!"


      "Đâu có ai ngươi là con ếch, lời này có nghĩa là mọi thứ của ngươi đều chê vào đâu được." Mí mắt cũng giơ lên, Hách Quang Quang trả lời, mấy ngày nay nàng dạy dạy lại Bát Ca lời những này, có cả khen Diệp Thao, chủ yếu là để cho nó mấy lời nịnh hót, khiến cho bọn họ vui vẻ, về sau cuộc sống
      của nó cũng có thể tốt chút.


      " chê vào đâu được, chê vào đâu được." Bát Ca học vẹt.


      để ý đến Bát Ca, Diệp Tử Thông ngồi xuống cạnh Hách Quang Quang, dùng khóe mắt quét qua nàng, bất mãn : "Nếu ta tới, chỉ sợ là ngươi quên mất tồn tại của ta rồi!"


      "Ngươi lại phát bệnh thiếu gia?" Hách Quang Quang nghi ngờ liếc xéo khuôn mặt vui của Diệp Tử Thông.


      Diệp Tử Thông lập tức quay đầu, quay gáy về phía Hách Quang Quang, hừ : "Ngươi cùng nha đầu ma ma chơi vui vẻ thế, cũng thèm tìm ta!"


      "Phù phù." Hách Quang Quang nghe vậy rất vui vẻ, đưa tay lên dùng sức vuốt vuốt đầu Diệp Tử Thông , tùy tiện tìm lý do : "Sau khi ngươi trở lại bận bịu luyện công bận bịu học biến hóa, ta cũng dám quấy rầy ngươi."


      Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tử Thông hơi buông lỏng chút, quay đầu suy nghĩ chút rồi : "Như vậy , bắt đầu từ ngày mai sau khi ăn cơm tối ngươi cùng ta luyện chữ."


      Hách Quang Quang cảm thấy da đầu tê dại, đến cho sai khiến làm người hầu sao, lập tức lắc đầu cự tuyệt: "Cha ngươi chắc chắn đồng ý, ta ảnh hưởng đến việc luyện chữ của ngươi."


      "Phụ thân đồng ý, cũng nghĩ ngươi cần biết chữ!" Diệp Tử Thông phản bác.


      "Biết, biết chữ?" Hách Quang Quang khiếp sợ, dám tin tưởng , "Đừng bậy, ta biết chữ hay có gì quan trọng?"


      "Sao quan trọng? Bọn nha đầu trong trang cũng biết chữ, chỉ mình ngươi biết chữ, ngươi thấy rất tốt sao?" Diệp Tử Thông cả vú lấp miệng em* phê phán, giọng điệu kia, vẻ mặt kia cùng với khi Diệp Thao bướng bỉnh giống nhau như đúc.
      *Cả vú lấp miệng em: vênh váo hung hăng.


      "Đều biết chữ?" Hách Quang Quang nháy mắt, ngơ ngác hỏi.


      "Dĩ nhiên, Diệp Thị Sơn Trang chúng ta cực kỳ khinh bỉ loại người biết chữ như ngươi." Diệp Tử Thông ngửa đầu kiêu ngạo mà .


      "Nếu khinh thường ta, vậy đuổi ta ra ngoài , đỡ ở lại chỗ này khiến các ngươi mất mặt!" Hách Quang Quang vui cãi lại, đứa bé cao ngạo thành cái đức hạnh này, đáng chút nào.


      "Ngươi mà còn chuyện bỏ ta liền cho phụ thân." Diệp Tử Thông cũng học Hách Quang Quang mang Diệp Thao ra chuyện.


      "Là ngươi ghét bỏ ta đấy chứ, ta đâu có bỏ ."


      "Ta có ghét bỏ. . . . . ." Diệp Thao tức giận cải chính.


      "Ngươi xem, lần nào hai chúng ta ở chung chỗ cũng gây gổ, làm sao ta ôn bài luyện chữ cùng ngươi được? Tương lai ngươi học chậm các ngươi thể đổ lỗi lên đầu ta à nha? Đúng !" Hách Quang Quang sợ nhất chính là học chữ, năm đó d’đ/l;q’d Hách Đại Lang muốn cho nàng học chữ nàng học nên Hách Đại Lang - người từ trước đến giờ vẫn cưng chiều nàng - nhẫn tâm ép buộc nàng.


      "Hừ, để ý tới ngươi, ta tìm phụ thân." Diệp Tử xấu xa với khuôn mặt nhắn nhảy xuống khỏi ghế ra.


      Chữ là chuyện rất mất mặt, hồi trước núi có rất nhiều người biết chữ, đáng kể chút nào, sau khi xuống núi nghe người ta có tài mới là đức nàng liền càng có ý niệm muốn biết chữ, vì sao tất cả mọi người ở đây đều biết chữ?


      "Như Lan."


      "Có nô tỳ." Như Lan từ phòng ngoài vào.


      "Ngươi biết chữ ?" Hách Quang Quang hỏi.


      "Biết chút."


      "Như Cúc, Như Tuyết sao?"


      "Cũng biết chút, sau khi đến Sơn Trang, tất cả người làm đều phải học chữ, có người đặc biệt dạy." Như Lan thành trả lời.


      Nghe vậy, chân mày Hách Quang Quang lập tức nhăn lại giống như là có thể kẹp chết con ruồi, Diệp Thị Sơn Trang này là biến thái, người làm mà cũng bị cầu phải biết chữ, người làm ở Bạch gia hoàn toàn có mấy người biết chữ, chính là Diệp Thao làm đặc biệt hóa!


      " sao, ngươi xuống ." Hách Quang Quang phiền não khoát tay áo.
      Ngày hôm sau, vừa dùng xong điểm tâm lâu, người làm liền truyền
      [​IMG]
      laulacô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: tầm thường
      Editor: Serena Nguyen


      Suốt mấy ngày Hách Quang Quang dám ra khỏi phòng, nha đầu ma ma bưng đồ ăn tới nàng chỉ bảo nha hoàn để đồ lại, tuyệt đối thấy người!


      Sở dĩ gặp người hoàn toàn là vì Diệp Thao, mỗi lần nhớ tới chuyện hôm đó liền giận đến muốn giết người, môi của nàng bị "cắn" vừa đỏ vừa sưng, ba nha đầu trong phòng vừa nhìn thấy miệng của nàng liền mập mờ che miệng cười trộm, kích thích Hách Quang Quang đập cả gương đồng trong phòng, nàng muốn nhìn đôi môi " phạm tội" này chút nào!


      tích Diệp Thao và Hách Quang Quang ở bên trong phòng "kích tình" lâu liền truyền xôn xao, chứng cớ chính là đôi môi sưng đỏ như vừa ăn hạt tiêu của Hách Quang Quang, còn có nàng ra khỏi cửa và bộ dáng "xấu hổ" cự tuyệt gặp khách, chuyện này là bọn Như Lan len lén truyền ra ngoài.


      ít người trêu ghẹo Hách Quang Quang, nhưng hầu như có ai dám chế nhạo Diệp Thao, duy nhất người dám chế nhạo, ngày nào đó Tả Trầm Châu sờ lên cằm mập mờ cười với Diệp Thao: " Nam nhân nghẹn quá lâu mãnh liệt lên quả nhiên cùng người khác bất đồng, coi nương nhà người ta thành quả hồng mà cắn, ngươi có chừng mực, đừng dọa người ta."


      Chính là câu này làm Diệp Thao phát bực, Tả Trầm Châu đáng thương bị Diệp Thao, theo đại gia suy đoán là "thẹn quá hóa giận", đuổi tuần sát buôn bán khắp nơi.


      ra người trong trang đều hiểu , loại đại quy mô tuần sát buôn bán này chỉ có hai tháng cuối năm mới làm, mà lúc này mùa đông còn chưa tới Tả Trầm Châu bị cường thế ép buộc, nguyên nhân vì sao trong lòng tất cả mọi người đều hiểu .


      "Cho ta vào , ta muốn tìm Quang Quang chơi." Diệp Vân Tâm lại tới, tiến hành đàm phán biết lần thứ bao nhiêu cùng bọn Như Lan ở cửa viện.


      "Vân Tâm nương, tiểu thư phân phó tiếp khách, ngài về trước ." Như Lan bất đắc dĩ khuyên nhủ.


      "Là Thao ca ca cho phép ta tới." Diệp Vân Tâm xong hướng vào phòng Hách Quang Quang lớn tiếng hét lên, "Hách Quang Quang, là Thao ca ca cho ta tới, nếu như ngươi cho ta vào ta liền cho Thao ca ca, đến lúc đó tự gánh lấy hậu quả, hừ!"


      Bên trong phòng, biết Diệp Vân Tâm tới, Hách Quang Quang tránh gặp người nghe vậy giận đến khóe miệng rút gân, đứng lên "phanh" cái mở cửa sổ, vô cùng mất hứng rống to tiếng ra ngoài: "Vào , ầm ĩ chết người!"


      Quỷ kế được thực , Diệp Vân Tâm đắc ý cười tiếng với bọn Như Lan, hất cằm lên vui vẻ vào.


      "Muốn gặp ngươi dễ dàng, lấy Thao ca ca làm chỗ dựa chỉ sợ hôm nay ta lại công mà về." Câu đầu tiên khi bước vào chọc tức Hách Quang Quang.


      "Tìm ta có việc gì?" Hách Quang Quang nghiêm mặt có chút nào thân thiện .


      "Chậc chậc, dữ dội như vậy, ta là tới xem ngươi có ‘khá hơn chút’ nào hay ." Diệp Vân Tâm ngồi xuống đối diện Hách Quang Quang, bướng bỉnh nháy mắt mập mờ nhìn chằm chằm đôi môi sớm khôi phục như thường của Hách Quang Quang.


      "Xem xong chưa? Xem xong có thể rồi!" Hách Quang Quang giống như là ăn hỏa dược phát giận, trực tiếp đuổi khách.


      Hôm đó bị Diệp Thao ngăn ở trong phòng vừa gặm vừa cắn gần nửa canh giờ, ngay cả ngủ nàng cũng có thể bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, tại lại bị Diệp Vân Tâm nhạo báng nhất thời giận đến tóc cũng hận thể bốc hỏa.


      "Làm gì lửa lớn như vậy, ngươi đừng tức giận, ta đùa thôi." Diệp Vân Tâm thu hồi đùa giỡn, hơi thấp thỏm giọng xin lỗi.


      Hách Quang Quang trừng mắt, tức giận : "Nếu đổi thành thời điểm mấy năm trước ngươi còn ghét Đông Phương khối băng bị chặn trong nhà . . . gì kia lâu, ngươi vui khi bị người khác trêu đùa sao? !"


      Diệp Vân Tâm bị sợ đến khẽ run rẩy, hai lần trước gặp mặt Hách Quang Quang đều hài hòa vui vẻ, lại cảm thấy có chút hợp ý, vì vậy dám nhạo báng nàng, ai ngờ hôm nay nàng hung dữ như vậy, co rúm sợ hãi mà thề: "Ngươi đừng tức giận, ta thề về sau tuyệt đối trêu chọc ngươi với Thao ca ca có được ?"


      "Nếu có lần sau nữa liền cởi hết ý phục của ngươi trực tiếp mang đến giường Đông Phương khối băng, cho ngươi , đêm, xuân, tiêu!" Hách Quang Quang uy hiếp.


      Oanh hạ xuống, mặt Diệp Vân Tâm trong nháy mắt hồng thành mông khỉ, vừa xấu hổ vừa giận vừa sợ chỉ vào Hách Quang Quang: "Ngươi...ngươi tại sao có thể lời như vậy?"


      "Ta chỉ được, còn có thể làm được!" Hách Quang Quang hừ tiếng, chỉ cần nàng mắng Diệp Thao đánh Diệp Thao lại chạy trốn, làm chuyện gì nàng đều sợ.


      "Ngươi quá lưu manh!" Diệp Vân Tâm tố cáo.


      "Đây đều là học ‘Thao ca ca’ thân ái của ngươi."


      Diệp Vân Tâm trừng mắt nhìn Hách Quang Quang mấy lần, có lẽ là rốt cuộc biết tâm tình của đối phương, thu hồi tức giận đổi đề tài : "Mấy ngày nay ngươi đều chơi với ta, nhàm chán."


      "Chỉ biết chơi, là đại nương, cũng sắp phải lập gia đình lại còn cả ngày chạy ra ngoài, người nhà ngươi cũng ngươi?"


      Nghĩ đến từ Diệp Vân Tâm như trăng sáng giữa các vì sao lớn lên giữa đám người thân cưng chiều nàng thương nàng, Hách Quang Quang liền ngừng hâm mộ, nàng chỉ có cha và mẹ, mẹ mất sớm, sau đó phụ thân cũng , trước mắt d'đ/l;q'd chỉ còn lại nàng mình đơn ở đời này, ai cưng chiều thôi, còn bị người xấu khi dễ.


      "Có cái gì phải , về sau có gả cũng là gả người trong trang . . . " Diệp Vân thầm nghĩ đến nam nhân muốn gả, khóe miệng tự chủ phủ lên ý cười ngọt ngào ngượng ngùng.


      "Chỉ bằng bộ dáng trộm đỏ mặt sau lưng người ta của người làm sao mà gả cho khối băng được?" Hách Quang Quang khinh bỉ, nàng chịu được bộ dáng xấu hổ lại lo được lo mất của Diệp Vân Tâm, dứt khoát chút nào.


      "Nhất định ta gả! Tổ phụ thương lượng với Thao ca ca, khiến Thao ca ca làm chủ gả ta cho, cho Đông Phương ca ca." Lúc những lời này trong đôi mắt to của Diệp Vân Tâm tràn đầy vui sướng,
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :