1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Trọng thương

      đạo kình phong từ đằng sau đánh tới, Hách Quang Quang nhờ vào khinh công linh hoạt trốn ra hơn phân nửa chưởng phong, nhưng vai phải vẫn bất hạnh bị chưởng phong quét qua, thăng bằng của cơ thể bị ảnh hưởng trở nên lảo đảo, chỉ trong chốc lát trì hoãn này, người phía sau liền đuổi theo, lần này đối phương chút lưu tình, chưởng phong bén nhọn lại lần nữa nặng nề đánh lên lưng Hách Quang Quang.

      Phun ra ngụm máu tươi, đau đớn đến tan lòng nát dạ từ sau lưng đánh tới, Hách Quang Quang thể đứng được, nặng nề té ngã mặt đất, cảm giác choáng váng dần dần ập tới.

      Ai nghĩ tới thiên kim tiểu thư của Vương gia xinh đẹp dịu dàng như vậy lại có võ công, người nào có thế nghĩ đến nàng ác độc đến nỗi muốn đẩy ân nhân cứu mạng vào chỗ chết đây?

      "Vì, vì sao. . ." Miệng chảy máu, Hách Quang Quang suy yếu hỏi.

      " tại sao, là ngươi xui xẻo, ta lo tìm được thời cơ tốt để chạy trốn, ngươi liền ngốc nghếch tự đưa tới cửa. Ném ngươi vào trong trận pháp rồi dùng lửa thiêu chết, còn ta mặc y phục của ngươi chạy trốn, bao lâu tin tức Vương Tây Nguyệt bị thiêu chết truyền ra, như vậy ta bị người nhà lợi dụng định đoạt gả cho cái tên Bạch gia bại hoại đó." Vương Tây Nguyệt vừa vừa nhanh chóng mặc y phục của Hách Quang Quang vào, sau đó cởi áo khoác của mình xuống cho Hách Quang Quang mắt trợn trắng muốn ngất mặc vào, có lẽ là cảm thấy áy náy, muốn cho Hách Quang Quang chết có thể hiểu vì sao mình chết.

      " nỡ khiến nha hoàn của ta làm người chết thay, đường lại thấy nữ nhân có thân hình tương tự, cũng đành phải uất ức ngươi, ai bảo ngươi có ý đồ xấu với giáp thảo! Nhân tiện cho ngươi biết bí mật, ra giáp thảo thích hợp để nữ nhân sử dụng, ngươi cầm cũng là vô ích!" Đổi xong y phục, Vương Tây Nguyệt mắt nhìn xuống Hách Quang Quang hơi thở mỏng manh, dịu dàng cười , "Vì ngươi cứu ta mạng, trước khi ngươi chết ta tốt bụng cho ngươi được biết chút về hình dáng của giáp thảo."

      Vứt "giáp thảo" trong bọc khăn tay, Vương Tây Nguyệt lấy giáp thảo từ trong ngực ra quơ quơ trước mắt Hách Quang Quang : "Cái này mới đúng, thấy ràng chưa? Giờ ngươi có thể nhắm mắt yên nghỉ rồi."

      Lấy lại giáp thảo màu vàng nhạt bằng lòng bàn tay, Vương Tây Nguyệt kéo cánh tay Hách Quang Quang, đến chỗ xa hơn của trận pháp, mới vừa bước được bước, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của nam nhân: "Hách Quang Quang?"

      Thân thể mềm mại của Vương Tây Nguyệt chấn động, buông tay ra muốn trốn, kết quả đúng lúc này Hách Quang Quang đột nhiên té xỉu, cẩn thận bị nàng giữ chặt eo áp đè mặt đất.

      "Cút ngay!" Nghe tiếng bước chân đến gần Vương Tây Nguyệt khẩn trương, hoa dung thất sắc dùng lực đẩy Hách Quang Quang đè nặng ngực nàng ra, tung người biến mất trong màn đêm.

      Diệp Thao và Tả Trầm Châu tìm đến, khi thấy Hách Quang Quang mặt đầy máu té xỉu đất, sắc mặt đại biến, chạy tới hoảng sợ hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Hách Quang Quang vô lực mở hai mắt ra, con mắt tiêu cự "nhìn" hai người, nghe được thanh của bọn , biết mình chết, ngay lập tức tâm trạng được thả lỏng, hao hết hơi sức giơ tay lên đưa giáp thảo trong ống tay áo mới vừa lúc "té xỉu" trộm từ người Vương Tây Nguyệt, dùng giọng suy yếu như con muỗi : "Trộm. . . Rồi. . . . . ."

      Nàng là muốn : giáp thảo trộm được, ta có thể rồi.

      Hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí, ngay cả thở hơi đều khó chịu chứ đừng là muốn hít thở, chưởng pháp của Vương Tây Nguyệt hung dữ, xuống tay rất nặng, nếu công lực mạnh hơn chút nữa, chắc chắn Hách Quang Quang chưởng liền mất mạng.

      Hách Quang Quang nằm trong trong phòng ấm, người đắp ba tầng chăn gấm mềm mại dày, nhưng vẫn lạnh đến nỗi cả người run cầm cập.

      Vừa đau vừa lạnh luân phiên, thân thể vốn bị thương nặng càng thêm khó chịu, sắc mặt tái nhợt môi tím bầm, từ sau khi châm cứu nàng liền lúc mê lúc tỉnh, dù tỉnh mắt cũng vô lực mở ra, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy bên trong nhà có người giọng chuyện, cụ thể cái gì nàng rảnh bận tâm.

      " ngờ lại bị thương nặng như vậy." Ngồi ở phòng ngoài Tả Trầm Châu nghe đại phu trong trang hồi báo rất là kinh ngạc, như có điều suy nghĩ : "Sau lưng có chưởng ấn màu xanh tím, người bị thương lại cả người rét run, đây chính là Huyền chưởng, chưởng pháp hàn như thế chỉ có nội lực cực dương mới có thể khắc chế, may mắn người nọ công lực còn chưa luyện thành, nếu cái chúng ta mang về chỉ sợ cỗ thi thể đông cứng."

      "Thân hình người kia ràng là con , mới vừa lại có tin đồn Vương tiểu thư mất tích, chẳng lẽ đúng là Vương tiểu thư đả thương Hách Quang Quang?" Ngón tay Diệp Thao gõ lên bàn, giọng có chút khó có thể tin và xác định.

      "Nha hoàn kia trước khi tiểu thư nhà nàng mất tích cùng ở chỗ với mặc áo đen có ý đồ muốn lấy giáp thảo, đúng là chỉ Hách Quang Quang! Người của chúng ta mực theo dõi đội ngũ đưa dâu, đường khả nghi nào khác xuất , như vậy có thể thấy khả năng người đả thương là Vương tiểu thư cực lớn." Tả Trầm Châu phân tích từng điểm , đối d'đ/l'q/d với ác độc chỉ có võ còn muốn giết người diệt khẩu rất có thể là Vương tiểu thư này cũng cảm thấy khó có thể tin được.

      " đến tột cùng như thế nào cũng chỉ có thể đợi nàng tỉnh lại mới có thể biết được." Diệp Thao giơ tay lên nhàng vuốt vuốt vai trái, nơi này bị người che mặt đánh chưởng, có thần công hộ thể tuy đáng ngại, nhưng trong thời gian ngắn cánh tay trái đừng nghĩ vận công.

      " tại mặc dù tính mạng Hách Quang Quang đáng lo, nhưng sợ là. . . Thân thể nàng như ta và ngươi, Hạ lão đầu lại có ở đây, biết nàng có thể chịu đựng hành hạ qua được mấy ngày nay hay ." Tả Trầm Châu dùng khóe mắt liếc Diệp Thao, mặt khoa trương thở dài.

      "Ngươi muốn gì?" Mắt Diệp Thao lóe lên kiên nhẫn.

      " muốn gì, chính là cảm thấy người ta là nữ nhân vì lấy giáp thảo ngay cả mạng cũng suýt mất, mà chúng ta thân là đầu sỏ gián tiếp gây nên nếu tận tâm cứu nàng có lương tâm, ngươi cảm thấy thế nào?"

      Diệp Thao khẽ cau mày, mấp máy môi: "Ta bị thương."

      "Ha ha." Tả Trầm Châu lắc đầu cười khẽ, nhìn Diệp Thao trầm mặt nhúc nhích : "Bị thương phải lý do chứ? Theo ta thấy, ngươi là sợ đụng thân thể của nàng phải chịu trách nhiệm." Tả Trầm Châu sáng tỏ mà , trong giọng mang theo mấy phần hả hê, có cách nào, hàn chưởng trong người Hách Quang Quang chỉ có thân cương dương nội lực của Diệp Thao mới có thể hóa giải được.

      Diệp Thao dùng khóe mắt quét Tả Trầm Châu cái, mở miệng, ràng muốn tiếp tục đề tài này.

      Tả Trầm Châu bởi vì cầm được giáp thảo, hơn nữa sau khi
      [​IMG]

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      QQ bị nhìn sạch rồi

      mẹ QQ chắc là mẫu của ngụy triết rồi
      truyện hay lắm bạn ơi

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 19: Hù chết



      Người Hách Quang Quang hề lạnh nữa, hai cái lò mới mang thêm vào trong phòng liền mang ra gian ngoài, hàn độc giải hết nhưng phổi bị tổn thương, trong chốc lát thân thể có cách nào khôi phục như trước, mơ màng nằm giường hai ngày, từ trước đến nay đây là lần nàng bị thương nặng nhất, thiếu chút nữa vào Quỷ Môn Quan rồi.



      Lúc hấp hối sắp chết Hách Quang Quang nhìn thấy cha cùng mẹ xinh đẹp tới đón nàng, hai người duỗi tay về phía nàng cười muốn dẫn nàng cùng.



      Rốt cuộc cũng gặp được người thân nàng vẫn nhớ nhung, Hách Quang Quang bị giày vò đau đớn muốn sống, chút do dự, bước về phía cha mẹ thân thiết, chỉ lát nữa là có thể cách xa đau đớn đoàn tụ cùng cha mẹ vẫn luôn cưng chiều nàng, kết quả tự dưng nguồn sức mạnh xuất , lôi nàng về.



      lúc giãy dụa, Hách Quang Quang thấy cha mẹ cười hiền lành phất phất tay lời từ biệt với nàng, sau đó biến mất dấu vết, gấp đến độ nàng vừa kêu vừa khóc, nhưng kêu mãi bóng dáng cha mẹ cũng trở về.



      "Cha. . . Mẹ. . ." Trong lúc mê man, Hách Quang Quang mơ, khóe mắt vương lệ, dung nhan thanh tú gầy gò vòng điểm vệt nước mắt khiến người ta thương xót, nếu phải bị trọng thương, tình cảnh ấy sợ là từ trước đến giờ bao giờ xuất mặt Hách Quang Quang, người biết mềm mại là cái gì.



      Diệp Thao đứng ở đầu giường mím môi nhìn Hách Quang Quang ngủ khóc đến đau lòng, chân mày khẽ nhíu: "Tỉnh lại nhanh! Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu d'đ/l'q/d đến lúc đó ngươi còn là bộ dáng nửa sống nửa chết này, đừng trách ta vô tình ném ngươi lại mặc ngươi tự sinh tự diệt!"



      Giống như cảm thấy uy hiếp, Hách Quang Quang chưa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng run run, nước mắt hơi dừng lại.



      "Phụ thân, ngươi xem nàng sợ." Diệp Tử Thông chỉ vào Hách Quang Quang hề nữa mơ nữa ngạc nhiên .



      "Đừng ở chỗ này quá lâu, con còn phải trở về phòng uống thuốc." Diệp Thao nhàn nhạt với nhi tử đứng ở bên cạnh.



      "Tử Thông biết." Diệp Tử Thông bởi vì sử dụng giáp thảo, thân thể còn quá có chút khó có thể chịu đựng năng lượng bá đạo của giáp thảo, vì vậy mỗi ngày đều uống hai lần thuốc, hơn nữa có người lấy nội lực hỗ trợ, để có thể nhanh chóng an toàn hấp thu năng lượng.



      Diệp Thao nhìn Hách Quang Quang cái sau đó xoay người rời .



      Được tự do mắt Diệp Tử Thông vụt sáng nhàng lại gần trước giường Hách Quang Quang, nhìn chằm chằm hai mắt nhắm chặt của nàng : "Này, sao ngươi còn tỉnh?"



      Hách Quang Quang đáp lại.



      " cho ngươi biết, nếu tỉnh ta lột sạch lông Bát ca!" Diệp Tử Thông học giọng uy hiếp của Diệp Thao vừa nãy .



      Lông mi giật giật, bị quấy rầy giấc ngủ, mặt Hách Quang Quang ra tia kiên nhẫn .



      Lông mày Diệp Tử Thông giương lên, nghiêm mặt thở phì phò : " Dám chê ta phiền? Ngươi đợi đó!" xong vội vã chạy .



      Rốt cuộc cũng yên tĩnh, chân mày Hách Quang Quang giãn ra tiếp tục ngủ say, chỉ là chưa được bao lâu, thanh phiền phức này lại tới, lần này chỉ có đứa bé, lại còn có thêm con chim.



      "Ngươi tỉnh hay tỉnh?" Diệp Tử Thông xách theo lồng chim đứng ở trước giường Hách Quang Quang hỏi, thấy Hách Quang Quang vẫn như cũ để ý tới người khác, khóe miệng nâng lên ý đùa dai, híp mắt quét về phía Bát ca co rúm lại thành đoàn tỏ ra đáng thương mà nhìn .



      "Tha mạng, tha mạng." Bát ca bị hù dọa lớn tiếng cầu xin tha thứ.



      "Lời này kêu cho chủ tử ngủ như heo kia của ngươi nghe ." Dứt lời, đôi tay Diệp Tử Thông nắm lồng chim bắt đầu lay động lên xuống trái phải cách ác liệt, bị lắc sắp mất nửa cái mạng, tiểu Bát ca thê lương kêu lên.



      Tiếng cười của Diệp Tử Thông hòa cùng tiếng thét chói tai của tiểu Bát ca, khiến trong phòng nhất thời loạn thành đoàn.



      Hách Quang Quang bị nháo đến choáng váng đầu óc, kháng nghị lắc đầu mấy cái, lúc thanh chẳng những ngừng còn có khuynh hướng tệ hại hơn, rốt cuộc cau mày mở mắt tỉnh lại.



      " tỉnh rồi hả? Ta còn tưởng rằng ngươi quan tâm đến sống chết của tiểu Bát ca cơ." Diệp Tử Thông thấy Hách Quang Quang tỉnh, lộ ra đạt được mục đích ý xấu , tốt bụng bỏ qua cho Bát ca bị giày vò nằm ở trong lồng đứng nổi, đặt lồng chim ở đầu giường.



      Sáng sớm hôm qua Hách Quang Quang mới tỉnh, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, trừ lúc uống thuốc và ăn cơm ra thỉnh thoảng tỉnh lại trong chốc lát, phần lớn thời gian đều là hôn mê.



      "Ngươi. . ." Cổ họng Hách Quang Quang rất khô, thanh phát ra có chút khó khăn.



      "Người đâu, nàng tỉnh." Diệp Tử Thông hướng ra ngoài hô.



      Nha hoàn giữ cửa nghe vậy lập tức vào, săn sóc bưng nước ấm chuẩn bị ở bàn lên giúp Hách Quang Quang uống.



      "Tiểu thư trước tiên đừng ngủ, nô tỳ bưng thức ăn đến ngay." Giọng nha hoàn cung kính cách thần kỳ, chỉ là Hách Quang Quang vẫn ngẩn người nên nhận thấy điều khác thường.



      "Ừ." Hách Quang Quang nhàng gật đầu, ngủ quá lâu đột nhiên tỉnh lại, suy nghĩ phần lớn còn đắm chìm trong mộng cảnh, cộng thêm [​IMG]

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Kiểu này là QQ trốn típ thuj

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Kinh hách
      Editor: Serena Nguyen



      Cho dù muốn an ủi là mình nghe lầm, nhưng lần lượt đối mặt với thái độ trước sau chuyển biến lớn của bọn hạ nhân, Hách Quang Quang thể nuốt bất mãn vào bụng, thầm than số phận đen đủi mà ông trời đặc biệt chiếu cố nàng.



      Ví dụ như, trước kia những nha hoàn này chỉ xuất khi chuẩn bị cho nàng ba bữa cơm, bình thường có cơ hội liền tránh xa còn bây giờ có việc gì cũng lại trước mặt nàng, cố gắng tiếp cận, thái độ quả thực là rất tốt, hề như cái đầu gỗ d'đ/l'q/d hỏi gì cũng biết, mỗi người đều muốn trưng ra mặt cười như hoa cúc nở, dường như ngừng hỏi han ân cần với nàng, sợ nàng bị lạnh, bị đói.



      Mà ngay cả tên thị vệ mặt lạnh từng hiểu lầm là nàng có tình cảm với , từng mang nàng vào địa lao cũng trở nên cung kính tôn trọng hơn rất nhiều.



      “Hóa ra ngươi còn xứng làm mẹ kế của ta, chỉ là di nương nho mà thôi,” nhớ tới lúc trước thính tai nghe được lời nửa thương hại nửa trào phúng của Diệp Tử, Hách Quang Quang liền tức giận đến nổi hết gân xanh, chống đỡ thân thể ốm yếu vừa mới hồi phục vẫn chưa thể quá xa đến thư phòng của Diệp Thao.



      “Tiểu thư, tiểu thư, đừng nhanh như vậy, chú ý thân thể.” Nha hoàn Như Lan vẫn hầu hạ Hách Quang Quang mấy ngày nay gấp gáp mang cái áo choàng chạy vèo tới, ân cần chu đáo choàng lên cho Hách Quang Quang. Thấy khuôn mặt d'đ/l'q/d nhắn có ý muốn lấy lòng của Như Lan, phiền não lập tức nhảy cao lên ba thước, Hách Quang Quang trừng mắt qua: “Đối xử tốt với ta như vậy làm cái gì? Sao hờ hững giống như trước kia?”



      Như Lan lập tức đỏ mặt cúi đầu nơm nớp lo sợ hỏi: “Tiểu thư là oán nô tì, trách nô tì trước kia chu đáo với người sao?”
      Hách Quang Quang nghe được càng thêm bốc hỏa, nhưng là đành lòng bắt nạt nha đầu hơn mình, nên cố nén bực tức mở to mắt : “Ta có ý đó.”



      “Vậy là cái gì? Nô tì hầu hạ tốt ở đâu xin tiểu thư chỉ ra, nô tì sửa.” Như Lan gấp đến độ toát mồ hôi, biết câu của Hách Quang Quang là từ nội tâm hay là đùa.



      “Ngươi sai, người sai chỉ là tên chủ tử đầu heo biến thái của ngươi,” Hách Quang Quang bị thái độ biến hóa quá lớn của Như Lan làm cho bực mình, ngọn nguồn là từ ai nên trách người đó, những hạ nhân này đơn giản là nhìn sắc mặt của chủ tử mà làm việc thôi, nàng còn chưa mất khống chế đến nỗi giận chó đánh mèo lên người vô tội như Như Lan.



      Từ xa nhìn thấy Hách Quang Quang về phía này, thị vệ canh giữ ngoài thư phòng ngay lập tức vào bẩm báo với Diệp Thao, sau khi được cho phép liền cung kính mở cửa thư phòng mời Hách Quang Quang vào.



      Như Lan dám vào theo, đành phải đứng ở sau cửa. thể nào cả đoạn đường dài, Hách Quang Quang vừa vừa thở hồng hộc, vào thư phòng cũng thèm quan tâm đến Diệp Thao, mà trước tiên tìm cái nhuyễn tháp gần cửa nhất ngồi xuống.



      Nghĩ đến bộ dáng nửa sống nửa chết này đều là do tên đàn ông trong phòng này ban tặng, Hách Quang Quang sau khi hít thở bình ổn lại trừng mắt nhìn qua, lấy ánh mắt như dao găm hung hăng chém lên khuôn mặt Diệp Thao.



      Diệp Thao đưa mắt qua gương mặt còn đỏ bừng biết vì thở gấp hay tức giận của Hách Quang Quang lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”



      “Xin cho ta biết chuyện muốn thu ta làm thiếp là tin đồn nhảm,” Hách Quang Quang nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thao .



      “Là .”



      “Tại sao? Ta có đồng ý qua muốn làm thiếp của ngươi à?” Hách Quang Quang biết được nên bực mình, đưa tay nắm cổ họng ngứa ngáy, liều mạng đè xuống cơn ho khan do kích động.



      “Ta nhìn thấy thân thể của ngươi khi trị hàn độc cơ thể ngươi,” câu ngắn ngủi xem như là giải thích nguyên nhân muốn thu nhận nàng.
      Nghe vậy, Hách Quang Quang kinh ngạc nháy mắt, cà lắm hỏi: “Cái.... gì, cái gì?”



      “Nếu ngươi cho rằng khí lực trừng mắt nhìn ta của ngươi bây giờ là từ đâu mà đến?” Diệp Thao hỏi ngược lại.



      “Là ngươi cứu ta?” Hách Quang Quang bị đả kích lớn, lúc ấy nàng bị thương quá nặng, trong hôn mê vẫn cảm thấy toàn thân rét run, lạnh như thể thân thể sắp đông thành đá đến nơi, sau lại đột nhiên lạnh nữa, nàng vẫn cho là uống thuốc có tác dụng.



      “Hàn độc trong người ngươi trùng hợp là ta có thể giải, tiện tay mà thôi.”



      “Giải độc tại sao muốn cởi y phục của ta?” vấn đề rất khó mở lời, Hách Quang Quang lại hỏi được lời lẽ thẳng thừng.



      Diệp Thao bị chất vấn huyệt Thái Dương đập thình thịch, Hách Quang Quang giọng điệu chính là chất vấn tên sắc lang lợi dụng người ta khi gặp lúc khó khăn.



      “Ngu ngốc! Tính mạng ngươi lúc ấy như ngàn cân treo sợi tóc, hàn độc cầu hóa giải cấp bách, nếu cởi quần áo của ngươi có khả năng cứu sống được ngươi, thậm chí d'đ/l'q/d là tăng tốc độ tử vong,” Diệp Thao mặt bình tĩnh hờn giận , lần đầu tiên từ khi sinh ra bị người nghi ngờ thành tên háo sắc chiếm tiện nghi của các .



      Hách Quang Quang thể phản bác, nhưng cỗ khí ngăn ở ngực nàng tan khiến nàng khó chịu, hừ tiếng mạnh miệng : “Khi dễ ta cái gì cũng hiểu, ngươi đương nhiên cái gì chẳng được.”



      “Mĩ nhân thương nhung nhớ ta nhiều vô số kể, ta Diệp Thao đâu đến nỗi chiếm tiện nghi cái người tư sắc thuộc dạng thượng đẳng, lại ngu ngốc đến mức thần kì như ngươi?” Diệp Thao lời này
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :