1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo - Xảo Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 65: Cậu quay lại với Diệp Phong rồi sao?
      Edit: Junie

      may là có Diệp Phong theo sau, từ sau buổi tối ấy, thường xuyên xuất dười lầu hoặc ở cửa công ty, đưa đón vừa như công việc trước đây từng làm.

      Lúc mới bắt đầu còn từ chối, nhưng nhớ lại chuyện kinh hoàng hôm ấy, liền cảm thấy bản thân khác gì đứa bé , gặp phải tình đó mà quá nguy hiểm.

      Mấy ngày nay tương đối vội, tạm thời Mạc Oánh vẫn phải về về chỗ ở cũ.

      Vì vậy, chấp nhận hộ tống mình.

      Lắm lúc Mạc Oánh có suy nghĩ, dù là người cũng có thể là bạn bè bình thường, nhưng dễ chứ chính bản thân cũng chắc rằng mình có bị luân hãm trong tình đó lần nữa hay .

      Thời điểm còn do dự Nhược Hi lại xuất !

      Vào buổi trưa oi bức, Mạc Oánh đột xuất về nhà lấy đồ, ban ngày nhiều người nên cần đề phòng có thể lại mình được.

      Bất chợt gặp Nhược Hi dưới nhà khiến rất bất ngờ, kể từ đêm đó chỉ xuất câu xin lỗi liền mất tích đến bây giờ, gọi điện nhắn tin cho bất cứ điều gì, tựa như giữa họ chưa từng có quen biết, tựa như Nhược Hi chưa từng xuất trong cuộc đời vậy.

      Thực lòng mất người bạn này, so với mất người bạn trai như Diệp Phong, càng khiến đau lòng nhiều hơn.

      Mạc Oánh vẫn tin rằng tình bạn là vĩnh cửu hơn cả tình , nhưng ngờ tới, Nhược Hi lại chọn cách tiêu cực này phản bội lại tình bạn giữa họ.

      "Cậu tìm tớ có chuyện gì?" Ánh mắt Mạc Oánh nhàn nhạt nhìn ta, thanh hơi lạnh lùng nhưng giống với lần trước.

      Trải qua khoảng thời gian lắng đọng này, bản thân cũng hận Nhược Hi sâu đậm như tưởng, chẳng qua nhìn thấy ta, chỉ cảm thấy khổ sở vì trong đầu lại lên những hình ảnh đó.

      Bất quá lần này Nhược Hi xuất , sắc mặt có vẻ tốt lắm, so ngày trước tiều tụy rất nhiều, bộ dạng như vậy, khiến Mạc Oánh có chút thương xót.

      Dù sao cũng từng là bạn tốt của nhau, bản thân quan tâm ta là chuyện bình thường. Chẳng qua, ngàn vạn lần lại nghĩ ra, sau câu hỏi của Nhược Hi, lại mang cho cảm giác khiếp sợ chưa từng có từ trước tới nay, vì Nhược Hi luôn đối xử hòa nhã với mình trong mọi hoàn cảnh.

      "Cậu quay lại với Diệp Phong rồi sao?" Nhược Hi mở miệng nhưng ánh mắt đầy phức tạp.

      Mạc Oánh cau mày liễu, vốn muốn trực tiếp phủ nhận, nhưng suy nghĩ chút lại cảm thấy, nhất thiết giải thích nhiều như vậy.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      ☆Chương 66: Chân tướng ngày đó
      Edit: Junie

      "Chuyện đó liên quan đến cậu, nếu cậu tới chỉ để hỏi vấn đề này, xin lỗi, tớ có thời gian, trước vậy." xoay người rời

      Nhược Hi quát to tên "Mạc Oánh!"

      vừa nhấc chân liền dừng lại.

      "Còn chuyện gì nữa?" Mạc Oánh đưa lưng về phía ta hỏi.

      "Lần này là cậu thắng! Tớ đem toàn bộ cho cậu biết!" Nhược Hi dứt lời khiến lặng thinh trong giây lát.

      Mạc Oánh hơi cứng người, Nhược Hi nắm bắt tình thế tiếp tục hỏi:

      "Cậu muốn biết chân tướng ngày đó chứ?"

      Cuối cùng cũng từ từ quay người lại với ánh mắt nghi ngờ: "Ý cậu là gì?"

      Lòng dạ ngày rối bời, bản thân Mạc Oánh dự cảm điều chẳng lành sắp xảy ra.

      "Tớ thích Diệp Phong!" Vỏn vẹn năm chữ, nhưng đủ khiến sững sờ cả người.

      Toàn thân đông cứng, đầu óc trống rỗng, chỉ ong ong lời của Nhược Hi.

      Bắt đầu từ khi nào? Nhược Hi thích Diệp Phong? Tại sao cảm giác được? Hơn nữa chút cũng nhìn ra chỗ nào. . . . . .

      Dường như, Nhược Hi nhìn thấu tâm tư của , khóe môi khẽ nhếch "Từ ngày cậu tìm hiểu ấy, tớ cũng sớm động lòng, nhưng tớ chỉ thầm mến Diệp Phong, sau lại biết có người trong lòng, mà người đó chính là cậu, vì vậy, tớ mới làm quen với cậu, kết giao bạn bè để có thể ở gần bên ấy nhiều hơn."

      ra là như vậy. . . . . . Trái tim Mạc Oánh đau thắt đến thở được.

      trước sau im lặng để Nhược Hi tiếp tục: "Vừa mới bắt đầu, tớ cũng nghĩ cướp Diệp Phong từ tay cậu, chỉ là đơn thuần muốn gần gũi với , trò chuyện cùng , cho dù cả đời vẫn là mối quan hệ bạn bè này tớ cũng chấp nhận! Tuy nhiên, lòng người vốn tham lam, tớ thấy Diệp Phong đối xử tốt với cậu, giữa hai người tồn tại loại... đương trai , khiến tớ ngày càng ganh tị phẫn nộ, cũng như ngày càng thích nhiều hơn, thậm chí thể khống chế chính mình. . . . . ."

      tới đây, Nhược Hi có hơi kích động lạ thường, tay nắm thành nắm đấm như đè nén mọi bức xúc vào vòng tay ấy.

      "Tớ nghe cậu tìm kiếm về Lục Minh hiên, cũng như hiểu cậu làm gì, lúc đầu tớ có suy nghĩ, cậu cùng Lục Minh Hiên quan hệ ràng như vậy, nhất định sau này cậu đến với Diệp Phong nữa, tớ thừa biết với tính cách của cậu cảm thấy mình xứng với ấy, chỉ có thể chia tay hoặc là từ bỏ, nên tớ ôm ý niệm ích kỉ đó, mà trợ giúp cậu!"

      ☆Chương 67: Tớ khống chế được mình
      Edit: Junie

      “Vừa mới bắt đầu tớ có chút áy náy, cảm giác mình làm chuyện xấu phản bội bạn bè, tuy nhiên sau này, các người dù có gần nhau hay cũng vì chuyện này mà chia tay, tớ nhìn cậu như vậy, trong lòng rất thất vọng khổ sở khó thành lời."

      "Có lẽ từ lúc tiếp xúc cùng cậu, nội tâm tớ mang nhiều ý đồ tốt! Tớ muốn bên cạnh Diệp Phong, muốn cướp ấy làm riêng cho mình, mặc dù làm như vậy là có lỗi với cậu, nhưng tớ khống chế được mình a, cho nên, liền gây nên tình này. . . . . ."

      Tai nghe mà lòng phát run trước thủ đoạn của người phụ nữ này.

      "Đêm hôm đó. . . . . Cậu cố ý?" Thanh Mạc Oánh khàn khàn ngắt quãng.

      "Đúng!" Nhược Hi thẳng thừng thừa nhận, hề áy náy chút nào "Tất cả đều là của kế hoạch tớ, tớ cố tình uống say, quyến rũ lên giường, tớ cũng biết là chính nhân quân tử, nên bỏ dược xuân vào ly rượu của , nên mới kiềm chế được bản thân, cùng tớ xảy ra quan hệ."

      Trái tim Mạc Oánh như rơi vào vực sâu thăm thẳm.

      ". . . . . . Biết ?" Chuyện phát sinh khác thường như thế, Diệp Phong lại nhận ra sao?

      " biết, cái gì cũng biết! Cho tới bây giờ cũng cảm thấy có lỗi với tớ." Đôi môi đỏ hồng của Nhược Hi nhếch , để lại nụ cười đầy đau thương "Kế hoạch diễn ra thuận lợi theo ý tớ, chỉ là ngờ tới, cậu lại đột nhiên xuất . . . . . ."

      "Rất xin lỗi, phá hỏng việc lớn của cậu."

      " sao, chuyện biến thành như vậy cũng tốt, tớ cũng cần ngụy trang mình. Mỗi lần đối mặt với cậu, nội tâm tớ tràn đầy khổ sở, cậu vừa là bạn vừa là tình địch, ràng tớ người đàn ông của cậu, lại phải làm ra chuyện hòa hợp cho hai người, chính tớ cũng rất mâu thuẫn, rất đau lòng cậu biết ?"

      Mạc Oánh đau lòng thua gì ta, có loại cảm giác thành lời, hô hấp ngưng trệ đến lấn át cả khí quản để mở miệng.

      "Hôm nay, tớ quyết định ra tất cả, bất kể cậu nhìn nhận tớ thế nào, tớ cũng quan trọng cũng cần cậu tha thứ, đổi lại tớ là cậu, tớ cũng cách nào tha thứ cho hành động ấy." Nhược Hi hít hơi, tay vội lau đôi mắt đẫm lệ.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      ☆Chương 68: Tớ mang thai!
      Edit: Junie

      "Vậy cậu xong chưa?" Mạc Oánh chỉ có suy nghĩ phải rời ngay lúc này, thể đối mặt với người phụ nữ thâm sâu này, chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của , bản thân cần thời gian để thông suốt mọi thứ.

      Mạc Oánh xoay người rời , Nhược Hi chạy tới "Bụp" quỳ trước mặt .

      "Cậu làm gì đấy?" bị dọa sợ bởi hành động đó.

      Nhược Hi lôi kéo tay khóc lóc: "Mạc Oánh, tớ xin lỗi cậu, tớ rất thích Diệp Phong, cậu đem ấy nhường cho tớ có được , tớ van xin cậu, tớ van xin cậu. . . . . ."

      "Cậu đứng lên trước ? Loại chuyện này phải mình tớ quyết định là được, Diệp Phong là con người, phải món quà, cậu hiểu chứ?"

      "Tớ hiểu!" Nhược Hi nước mắt lưng tròng nhìn , giọng đầy đau khổ "Chỉ cần cậu quay lại, tự khắc ấy trở về bên tớ! Mạc Oánh, chỉ có cậu mới giúp được tớ, cậu biết nên làm thế nào, tớ tin cậu làm được, cậu giúp tớ chỉ lần này thôi, chúng ta bạn bè nhiều năm như vậy, xin cậu giúp tớ. . . . . ."

      Bạn bè? Hai chữ này ra dễ dàng nhĩ? có coi mình là bạn sao? Từ lúc bắt đầu đến tại chỉ toàn vụ lợi!

      " xin lỗi, tớ giúp được." Lúc này ngay cả còn chưa thuyết phục được chính mình, người phụ nữ này thâm độc, khiến phải sợ hãi né tránh.

      Mạc Oánh có ý tứ bài xích với ta nên sải bước sang bên.

      Bất thình lình, Nhược Hi trở nên bình tĩnh lạ thường: "Tớ mang thai!"

      Bốn chữ này như sét đánh ngang tai, lần nữa cả người Mạc Oánh tê cứng chết trân tại chỗ.

      "Là đứa bé của Diệp Phong. . . . . ." Ánh mắt của Nhược Hi đong đầy tình mẫu tử, ngón tay mảnh khảnh xoa chiếc bụng hơi nhô: "Cậu nhẫn tâm nhìn đứa bé vừa sinh ra có cha sao? Mạc Oánh, đời này tớ có lỗi với cậu, tương lai muốn tớ làm gì cũng được cả, chỉ xin cậu nhường ấy lại cho tớ? Tớ cần người đàn ông này, đứa bé của tớ cũng cần baba. . . . . ."

      Mạc Oánh nhắm mắt lại, hít sâu hơi, cố nén giọt lệ chứa đựng nơi hốc mắt đỏ hoe "Tớ biết nên làm sao."

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 69: thể khiêm tốn chút sao?
      Edit: Junie

      Ông ngoại xuất viện!

      Mạc Oánh đưa ông đến căn nhà Lục Minh Hiên cho, do nằm ngay khu đô thị nên phòng ốc rất lớn rất thoải mái, lầu dưới có hồ bơi cùng vườn hoa, ban công và cửa sổ nhìn ra đều là biển, các đồ dùng gia dụng đều lắp đặt đầy đủ, chỉ cần đem quần áo xếp vào là ở được ngay!

      Ông ngoại chưa từng đặt chân tới nơi xa hoa như vậy, nét mặt có hơi kinh ngạc.

      "Chúng ta ở nơi này?"

      "Ừ, nơi này chính là nhà của chúng ta."

      "Còn nhà cũ sao?"

      "Cháu cho thuê, cháu mong ông được sống thoải mái hơn. Nơi này, ông thích?"

      Ông ngoại suy nghĩ chút mới : "Thích. . . . . ."

      "Vậy tốt." Mạc Oánh cười.

      "Nơi này rất đắt? Cháu mua luôn hả?"

      "Ừ, cháu mua lại rồi, gần đây nhận được nhiều hợp đồng quay phim, quảng cáo, nên thu nhập rất cao!" Mạc Oánh ôm ông ngoại vui vẻ luyên thuyên: "Bắt đầu từ hôm nay, ông cứ an tâm dưỡng tuổi già, cháu kiếm nhiều tiền, cho ông ăn ngon, dẫn ông du lịch mỗi khi rảnh rỗi, ông ngoại, có thời gian cứ chơi đánh cờ cho đỡ nhàm chán, lầu dưới có công viên, thường ngày nhiều ông bà lão đến tập dưỡng sinh chơi cờ, nhất định ông thích."

      Ông ngoại cười, cười đến hai bên nhăn nheo, từ trong mắt của ông nhìn thấy được niềm vui sướng mãn nguyện khi mong chờ về tương lai sắp tới.

      Mạc Oánh thuê hai người bảo mẫu đến chăm sóc ông hàng ngày trong việc lại và ăn uống, sau khi sắp xếp đâu vào đấy, phải trở về phim trường ngay.

      Ngày đó ở phòng hóa trang, Lục Minh Hiên gọi điện tới, vừa nhìn thấy số liền dám chậm trễ tay ấn nút màu xanh nhận cuộc gọi.

      "Alo?"

      " làm gì đấy?"

      "Mới vừa quay phim xong, ở phòng hóa trang thay đồ chuẩn bị về nhà."

      "Mười phút sau, tôi tới đón ." xong trực tiếp cúp máy, cho đối phương cơ hội trả lời.

      Mạc Oánh từ cửa chính nhìn ra thấy chiếc Ferrari màu đỏ phách lối sớm chờ bên ngoài, vội vàng ngồi kế bên ghế lái, thúc giục nhanh chóng rời .

      có vẻ khó chịu nhưng vẫn nổ máy chạy.

      "Tự tôi tới đón, vui sao?" Lục Minh Hiên lạnh lùng mở miệng, cảm giác nhiệt độ trong xe giảm rất nhiều.

      " thể khiêm tốn chút sao? Bỗng nhiên xuất ở chỗ này, sợ truyền thông bắt gặp à? Quan hệ giữa và tôi bị đám chó săn phát , đối với chúng ta đều bất lợi cả?"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      ☆Chương 70: Tự cho mình thanh cao
      Edit: Junie

      "Sợ? Tại sao phải sợ? Loại chuyện này đối với tôi quen thuộc, hơn nữa, cũng cần chút lăng xê, sau này ở Giới Điện Ảnh và Truyền Hình mới có chỗ đứng, phải sao?"

      "Loại lăng xê này, tôi cần." Mạc Oánh kiên định bác bỏ.

      "Nếu muốn tồn tại trong ngành này, tự cho mình thanh cao là được! Có minh tinh nào lại dựa vào lăng xê để nổi tiếng? Quả có số ít là dựa vào thực lực, nhưng phần lớn đều theo cách đó!" Cứ như rất về quy tắc ngầm này, dù đạo lý ràng như vậy nhưng cách nào tiếp nhận được.

      "Dù sao, tôi cũng muốn dùng tài năng diễn xuất của mình để được mọi người công nhận!"

      Minh Hiên liếc nhìn kéo cong đường môi khẽ : " còn non nớt lắm, ngành này vốn thích hợp với ."

      "Vậy sao!" Mạc Oánh trừng mắt với "Tôi chứng minh cho thấy điều tôi !"

      cũng muốn nhiều lời, chỉ nhàn nhạt cười, cứ như chắc chắn rằng vốn làm được như thế.

      chiếc giường trắng tinh sạch , hai thân thể dính chặt vào nhau, cảnh xuân, mùi vị nhục dục lan tỏa cả căn phòng.

      "Ưmh. . . . . . . . . . . . Chậm chút. . . . . ."

      " được. . . . . ."

      "Đau quá. . . . . . A. . . . . ."

      Cuối cùng, Mạc Oánh rên rỉ theo tốc độ cao trào của cuộc vận động lên đỉnh.

      thỏa mãn dục vọng, ôm chặt vào lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng.

      "Thích ?" Minh Hiên thở hơi hổn hển, cái tay khẽ vuốt dọc sóng lưng , trong mắt dần biến mất ý đồ ham muốn.

      im lặng, những chuyện ngượng ngùng thế này hỏi trắng trợn như vậy làm sao trả lời.

      "Cùng tôi chung đụng lâu như vậy, kỹ thuật của tiến bộ chút nào cả? Là tôi dạy dỗ chưa tới nơi tới chốn? Hay năng lực lĩnh ngộ của kém?" Tay vuốt lọn tóc rối bên tai .

      " dạy dỗ tôi ít, tại tôi thay đổi nhiều rồi mà." Mạc Oánh nhắm mắt lại, muốn nhìn thẳng .

      Mỗi lần đối mặt cùng đều mang cho cảm giác cực kì dâm đãng

      ra có thể kiềm chế bản thân rên rỉ thành tiếng, nhưng nhận thức được, thời điểm hoan ái đàn ông rất thích phụ nữ rê rỉ, lay động kêu thành tiếng, như vậy có thể khiến cho họ có cảm giác thỏa mãn!

      Làm phụ nữ của , có trách nhiệm cố gắng làm hài lòng , cho nên, miễn cưỡng mở miệng kêu lên, ra cũng khó khăn, chỉ cần ở lúc vận động cao trào phát ra vài thanh mập mờ là được.

      --- ------ -------
      ☆Chương 71: Lấy lòng người đàn ông này
      Edit: Junie

      Bỗng nhiên nâng cằm lên, với ánh mắt tà mị lạ thường.

      "Làm gì đó?" Mạc Oánh muốn gạt tay ra nhưng đủ mạnh bằng sức của .

      "Mấy ngày nay có nhớ tôi ?" Minh Hiên thẳng thừng hỏi.

      "Có!" nhanh chóng trả lời, coi như có, cũng có! Lấy lòng người đàn ông này, là chuyện phải làm.

      "Vậy sao cuộc gọi điện cũng gọi cho tôi?"

      "Lo quay phim, có thời gian."

      "Có thời gian nghĩ tới tôi, lại thời gian gọi điện thoại?" bất mãn lườm .

      "Nhớ chỉ cần dùng đầu óc là được rồi, gọi điện thoại cần phải thời gian a!" lẽo lự ghê gớm.

      "Ngụy biện?" Minh Hiên chau mi tâm.

      Mạc Oánh lật người, muốn cùng tiếp tục chủ đề vô vị này.

      "Rắc rắc!" là thanh của bật lửa, trong khí xộc lên mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      Lại hút thuốc lá! khó chịu vùi đầu vào trong chăn, muốn ngửa mùi này, mặc dù nồng đậm như các loại thuốc hút ở nơi công cộng.

      "Tối mai có tiệc rượu, cùng tôi." chợt .

      " có truyền thông sao?"

      " có."

      Nghe như vậy, yên tâm vài phần. Minh Hiên nheo đôi mắt hỏi nữa: " cứ như vậy hy vọng quan hệ của chúng ta được phanh phui?"

      "Chẳng lẽ hi vọng?"

      đưa mắt nhìn tôi, dùng giọng điệu từ tốn : "Mỗi người phụ nữ bên cạnh tôi, đều ao ước quan hệ giữa chúng tôi được phơi bày báo chí, như vậy mới nổi tiếng nhanh, có scandal tự khắc được chú ý nhiều hơn ."

      "Tôi muốn như thế!" Mạc Oánh luôn khinh thường hành động rẻ tiền này.

      "Cơ hội tốt như vậy, nắm bắt lợi dụng tôi sao?" Minh Hiên vẫn bộ dạng phóng túng bất cần ấy.

      "Tôi biết cái gì cũng có cái giá của nó! Nhưng biết phải đánh đổi ra sao thôi!"

      " làm tôi cảm giác bất ngờ ngoài ý muốn. . . . . ." Vô tình Minh Hiên lật người đè lên người , khiến phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy quyến rũ đến hút hồn bay phách lạc.

      Vì vậy, lại tiếp tục cuộc hoan ái dữ dội, mồ hôi ướt đẫm cả ga giường, tiếng rên rỉ ngày thánh thót cả căn phòng, sắc xuân bay đầy trời. . . . . .

      Tiệc rượu ngày đó, Lục Minh Hiên dẫn đến cửa hàng trang phục dạ tiệc, tự mình lựa đồ cho , có thể đây là lần đầu tiên đặt chân tới chỗ này mỗi chiếc đầm dưới 10 vạn nhân dân tệ, nhìn bảng tiền sau áo, chỉ cảm giác mình đốt tiền.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 72: Vô cùng quyến rũ
      Edit: Junie

      Loại trang phục này, chỉ người có tiền mới mua nổi, bộ đầm mà mua được cả căn nhà!!!

      Dường như nhân viên trong tiệm đều biết Lục Minh Hiên, núp cách đá xa chụm đầu bàn tán với nhau, ánh mắt hướng đế với bộ dạng hoa si, lâu lâu xấu hổ mỉm cười.

      "Đó chính là Lục Minh hiên."

      "Tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương sao!"

      "Rất đẹp trai a, so với minh tinh còn đẹp trai hơn nhiều!"

      "Đó là đương nhiên, tài sản của gia tộc hơn 10 triệu tệ . . . . ."

      "Oh, xem ấy bản lĩnh như thế, khuôn mặt tuấn mê người, chịu nổi a, tôi ước được làm vợ. . . . . ."

      Mạc Oánh nghe sót chữ nào từ bọn họ, bản thân khỏi cau mày, quay nhìn Lục Minh hiên, chú tâm lựa đồ cho , căn bản nghe được đám hoa si ngây ngốc bàn tán về mình.

      " thử cái này xem sao." chọn bộ váy dài trắng tinh khiết, đưa tới trước mặt dùng giọng ra lệnh như chủ tớ.

      Dù sao cũng phải thanh toán, nên cũng nhất thiết nhiều làm gì, bản thân nghe theo mệnh lệnh vào phòng thử đồ.

      Thời điểm Mạc Oánh mở cửa ra, chỗ nhân viên đứng khi nãy kẻ trầm trồ người tán thưởng: "Oa, là đẹp a, chiếc váy này hợp với tiểu thư, khoác lên người khác gì tiên nữ. . . . . ."

      chậm rãi đứng trước gương khỏi giật mình, bản thân hiếm khi mặc váy suông thế này ngờ lại đẹp đến vậy.

      Mạc Oánh vốn thích màu trắng, thiết kế lại đơn giản nhưng sang trọng, cổ chữ V khoét sâu làm lộ ra phần ngực trông vô cùng quyến rũ, nhưng phải lộ liễu toàn thân, kiểu như chỗ che chỗ hở nên tạm chấp nhận được.

      Chất liệu tơ lụa mỏng làm rất hài lòng, bả vai còn thắt thêm cái nơ cánh bướm, càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng ngọt ngào của Mạc Oánh. Làn váy bay phấp phơ mỗi khi bước hay kéo tà váy lên.

      Trang phục cứ như thiết kế cho riêng Mạc Oánh, từ màu sắc đến chất liệu đều đúng với sở thích của , dù để tự chọn chưa chắc có thể chọn được cái mình ưng ý như thế này.

      Lục Minh Hiên dõi theo từng cử động của nhưng mấy thể cảm xúc ra ngoài, chậm rãi đến bên cạnh, gật đầu hài lòng "Tạm được."

      "Chính chọn sao." Mạc Oánh khó tin lại có mắt thẩm mỹ đến vậy, thế nhưng thầm bên tai , dùng giọng điệu mập mờ chỉ hai người nghe: "Đó là bởi vì, tôi hiểu cơ thể muốn gì, có ai so với tôi hiểu hơn cả."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      ☆Chương 73: Mạc Oánh ra quyết định
      Edit: Junie

      "——" Mạc Oánh đỏ bừng mặt trước lời thiếu đứng đắng của Minh Hiên, lại dám nổi giận trước mặt mọi người, đành hung hăng trừng mắt với
      Chợt, tiếng chuông điện thoại của reo.

      màn hình lên dãy số dài, lúc này Lục Minh Hiên còn đứng bên cạnh, nghe được thanh lạ khỏi cau mày khó chịu.

      Mạc Oánh biết thích mình nghe điện thoại riêng trước mặt , chính vì thế, mỗi lần ở cùng , tự giác đem máy chuyển sang chế độ rung.

      Do số lạ mà cũng biết ai gọi tới, tiếng chuông reo hồi lâu mới miễn cưỡng nhận.

      "Alo."

      Đầu bên kia truyền đến giọng khàn khàn: "Mạc Oánh. . . . . ."

      Tiếng gọi quen thuộc này ai khác ngoài Diệp Phong.

      Đầu óc trở nên căng thẳng, trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện hôm đó cùng Nhược Hi:

      Tớ thích Diệp Phong. . . . . .

      Hôm nay, tớ quyết định ra tất cả, bất kể cậu nhìn nhận tớ thế nào, tớ cũng quan trọng cũng cần cậu tha thứ. . . . . .

      Mạc Oánh, tớ xin lỗi cậu, tớ rất thích Diệp Phong, cậu đem ấy nhường cho tớ có được , tớ van xin cậu, tớ van xin cậu. . . . .

      "Tìm tôi có việc gì?" Thanh Mạc Oánh lạnh lẽo đến cũng phát sợ.

      "Mấy ngày nay em thế nào rồi? Tại sao dọn nhà cũng cho biết tiếng? Tại sao chặn số ? Em có biết rất lo lắng cho em ?" Giọng điệu có vẻ rất vội vã, dường như đối với rất sốt ruột.

      "Đúng vậy, tôi dọn nhà. Tôi rất khỏe, cần phải lo." Mạc Oánh trả lời cách ngắn gọn, thỉnh thoảng hướng tầm nhìn về Minh Hiên, thấy đứng cách đó xa chọn đồ cho .

      "Mạc Oánh, rốt cuộc em bị gì vậy? Sao lạnh lùng như vậy ? Mấy ngày trước còn rất tốt, đột nhiên bây giờ liền. . . . . ."

      "Đối với , tôi vẫn thế." cũng muốn nhiều lời "Còn chuyện gì ? Nếu tôi cúp máy."

      " muốn gặp em! Bây giờ em ở đâu?"

      "Tôi rất bận."

      "Em ở trường quay sao? tại chạy qua đó, dù cho có trễ cỡ nào cũng chờ em cả."

      " cần, 15 phút nữa gặp nhau ở quảng trường !" Dứt lời đợi đáp liền ngắt điện thoại.

      Mạc Oánh ra quyết định liền tới bên cạnh Minh Hiên.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      ☆Chương 74: Phá vỡ hết mọi thứ
      Edit: Junie
      "Thử cái này nữa xem sao." nghiêng mặt tuấn lãnh nhìn thuận tay đưa thêm bộ đồ.

      cũng nhìn qua liền với "Tôi muốn gặp người, chở tôi nha."

      20 phút sau, chiếc xe chạy tới quảng trường rộng lớn.

      Xa xa, thấy Diệp Phong ngồi đợi ở bể phun nước, cách vài mét là mấy bạn chơi đùa, bầu trời có bầy bồ câu trắng bay lượn lờ.

      Khung cảnh yên bình hài hòa, ngay khi bước ra “phá vỡ” hết mọi thứ!!!

      Thời điểm đeo kính đen từ chiếc Ferrari xuống, ánh mắt Diệp Phong dành cho tràn đầy kinh ngạc hoảng hốt, dần biến thành mất mác, đau khổ, bi thương, loại cảm xúc khó thành lời .

      "Mạc Oánh. . . . . ." Diệp Phong nhàng gọi tên , thanh ấy chất chứa cả đau buồn, giống như ý thức được, rời xa ngay lúc này và mãi mãi rời xa .

      "Tôi nghĩ mình nên chuyện ràng với nhau." Mạc Oánh tháo kính mác ra khuôn mặt trang điểm sắc sảo khác với thường ngày.

      "Làm sao em. . . . . ." đánh giá thân hàng hiệu từ xuống khỏi cảm thấy xa lạ, ánh mắt dành cho cứ như chưa từng quen biết nhau, nhưng lại cho cảm giác rất hài lòng với hiệu quả này. (ý là mong hốt hoảng, chán ghét trước con người xa lạ này để thành toàn cho Nhược Hi ở bên cạnh )

      " có nhìn lầm, là tôi đây, chẳng qua Mạc Oánh của bây giờ khác xa với Mạc Oánh của trước kia." lạnh nhạt từ lời đến đôi mắt.

      "Mạc Oánh, em biết mình vừa ?" Diệp Phong mở to mắt như thể tin người đứng trước mặt mình lúc này là Mạc Oánh mà từng quen biết.

      "Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, ba thứ này đều cái tôi cần nhất lúc này, nhưng có khả năng cấp tôi! mực kêu cho thời gian, kêu tôi chờ , nhưng thanh xuân tôi có hạn, vì vậy giữa chúng ta nên kết thúc tại đây, tôi có thời gian để chờ đợi người như , tôi quen người đàn ông khác, sau này đừng liên lạc với tôi nữa." vừa mở miệng lời dứt khoát triệt để.

      Diệp Phong ngây người, sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười khó coi "Đây phải là , em trêu đúng ?"

      "Chiêc Ferrai kia, cũng thấy đấy! Tôi phải đùa, cảm giác được sao?"

      "Em phải loại người này, Mạc Oánh, hiểu em rất , em bao giờ làm ra chuyện này, vì lợi ích trước mắt mà ép mình ở cùng người đàn ông thích."

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :