1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo - Xảo Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 51: để em đợi quá lâu
      Edit: Junie

      Trước cửa tòa biệt thự xa hoa.

      Mạc Oánh cầm điện thoại bấm dãy số tấm card lấy ra từ túi.

      "Ai đó?" đợi mở miệng, đầu bên kia truyền đến thanh lạnh nhạt.

      "Xin chào, Lục tiên sinh, tôi là Mạc Oánh."

      "Có chuyện gì ."

      "Có số việc, tôi muốn gặp mặt chuyện chút."

      Lúc này, bên đối phương phát ra giọng điệu nhàng: "Lục tổng, bây giờ chúng ta đâu tốt nhỉ? Chi bằng trực tiếp tới khách sạn, chúng ta dùng cơm tối, có được vậy. . . . . ."

      "Câm miệng!" Lục Minh Hiên quát lại dường như rất vui mừng.

      "Nếu Lục tiên sinh bận, cũng sao, em có thể chờ ngài, dù có trễ cũng được. Hay ngài cho em thời gian nhất định, ngày mai em đến tìm ngài, hi vọng ngài để em đợi quá lâu."

      trầm mặc hồi : "Bây giờ ở đâu?"

      "Tôi. . . . . . Ở tại bên ngoài cửa nhà ."

      " vào nhà chờ tôi, tôi trở về ngay." cúp điện thoại.

      20 phút sau, chiếc Ferrari màu đỏ xuất trước mặt của .

      Cửa kiếng xe quay xuống, hai bên gò má tuấn phản chiếu dưới ánh mặt trời tôn lên nét đẹp của

      "Thế nào vào chờ?"

      ". . . . . ." Mạc Oánh gì.

      "Lên xe!"

      Phòng ngủ chính rộng rãi xa hoa, Lục Minh Hiên cởi tây trang áo khoác, đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc lá.

      "Chuyện gì, ."

      Lòng bàn tay Mạc Oánh đổ mồ hôi, cắn cắn môi, cứ như làm chuyện trọng đại bằng, xông lên trước, do dự vòng tay ôm sau lưng .

      Thân thể bất chợt rụt lại " làm gì đó?"

      trả lời , ngón tay thon mềm xoa lồng ngực rắn chắc, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới, ngay khi chạm tới thắt lưng , bất chợt bị chặn lại.

      Lục Minh Hiên nín thở kinh ngạc, xoay người nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của : " có biết mình làm ——"

      đợi hết, chủ động che kín đôi môi bạc, trao cho nụ hôn nóng bỏng , tựa như lúc trước mình được hôn mãnh liệt kém, đôi tay kéo cà vạt của , xé áo sơ mi của . . . . . .

      Dường như Lục Minh Hiên hết sức kinh ngạc trước hành động của Mạc Oánh, hồi lâu mới phản ứng lại, hai tay vây sát vào tường!

      cho là bước kế tiếp lột sạch quần áo của mình, kết quả hoàn toàn ngược lại, chỉ tỉnh táo nhìn , tiếng nào, cứ như vậy dán chặt mặt vào người , hình như đợi mở miệng giải thích.

      Mạc Oánh giật giật khóe miệng, "Xem ra đối với thân thể tôi còn hứng thú."

      " tới đơn thuần là vì theo tôi lên giường!" Lục Minh Hiên nheo mắt lại đầy nguy hiểm " tôi biết, mục đích của ."

      ☆Chương 52: Tôi muốn làm tình nhân của

      Edit: Junie

      "Tôi muốn làm tình nhân của !" Mạc Oánh trực tiếp thẳng ra, khóe miệng cố gượng nụ cười khổ sở "Hay là thân thể tôi bị chiếm đoạt, nên còn tư cách làm tình nhân của nữa!"

      Trong mắt thoáng qua ý tứ riêng " muốn được cái gì?"

      "Tiền!" nhìn thẳng vào mắt , đôi mắt kiên cường nhìn trực diện với "Tôi cần nhiều tiền hơn để cải thiện cuộc sống của tôi, tôi biết, có thể thỏa mãn cái tôi muốn!"

      Lục Minh Hiên nhếch môi, đầu ngón tay vân vê cằm "Tình nhân, càng ngày càng tham lam."

      Lòng tham, mọi người đều có, phải sao?

      "Tôi luôn là người phụ nữ tham lam!" Mạc Oánh thừa nhận, lần nữa ngẩng đầu nhìn ánh mắt lại mất vài phần tự tin: " biết tại tôi đứng đây, có còn tư cách làm người phụ nữ của Lục Minh Hiên nữa hay ?"

      trả lời mà dùng hành động cho biết đáp án.

      Suốt cả buổi tối, khác gì cầm thú, điên cuồng ra vào trong cơ thể .

      Thân thể vô số lần bị xuyên xỏ, đau đớn đến chết lặng, từ dịu dàng đến cao trào, giống như ngồi xe cáp treo, càng kéo càng cao rồi lại kéo ngược trở về. . . . . .

      Cứ lặp lặp lại như vậy, biết bản thân ngất bao nhiêu lần.

      Lúc mới vừa bắt đầu còn cố gắng hợp tác, càng về sau chỉ biết vô lực chịu đựng, chỉ có thể mặc kệ cho định đoạt phóng túng trong cơ thể mình.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại, buông thả cả người đè lên .

      Chân tê cứng đến co quắp, nửa người dưới mất cảm giác, chút đau đớn cũng cảm nhận được, thể điều khiển bản thân được nữa.

      "Thân thể khác gì sơn hào hải vị, tôi thế nào ăn đủ no, làm thế nào đây." Lục Minh Hiên liếm tai Mạc Oánh, dùng loại ngôn ngữ thấp kém bình phẩm khẩu vị người "Cũng chỉ có , mới khiến tôi trở nên điên cuồng như thế."

      Mạc Oánh thể nào tưởng tượng được bộ dạng lúc này, so với lúc khoác tây trang lịch lãm lạnh lùng kiêu ngạo là cùng con người.

      Cái này vốn là hai người hoàn toàn khác!

      Khó trách trước kia thường nghe người khác , đàn ông khi cởi quần áo chính là cầm thú.

      " dùng biện pháp an toàn."

      " sợ mang thai?"

      " phải sợ tôi mang thai sao?"

      kéo nụ cười bên môi, nắm cằm : " là người phụ nữ thông minh, biết nên làm sao mà."

      "Nhưng tôi cũng là người phụ nữ tham lam." Mạc Oánh dám cam đoan mình làm chuyện điên rồ gì, cố ý mang thai đứa bé của uy hiếp đạt được lợi ích nhiều hơn ... Chuyện!

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 53: phải sợ tôi mang thai sao?
      Edit: Junie

      "Vậy cứ thử xem sao." Ánh mắt hứng thú nhìn "Chưa có đồng ý của tôi có người phụ nữ nào dám tự mình mang thai con của tôi, ngay cả việc sinh ra đứa , cũng dám làm chán sống rồi."

      "Nếu cẩn thận mang thai sao?" Ép phá thai? chắc chắn nhất định làm .

      " nên hỏi loại vấn đề ngu xuẩn này, thay vì tốn hơi thảo luận chuyện này, bằng để sức lực làm chuyện thực tế hơn , ví như ——"

      Lục Minh che kín môi , lại lần xâm nhập vào cơ thể . . . . . .

      Công sức Mạc Oánh bỏ ra, ngày sau liền có hồi báo xứng đáng!

      Lục Minh Hiên ký chi phiếu cho trăm vạn, còn có căn phòng hơn hai trăm mét vuông, và chiếc Audi màu trắng.

      Sau khi có tiền chuyện đầu tiên, Mạc Oánh đem thanh toán hết tiền viện phí, bệnh viện lập tức chuẩn bị cho ông giải phẫu.

      Ông ngoại nghe cháu mình đóng đủ tiền khám bệnh, liền hỏi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mạc Oánh , kiếm được từ việc quay phim! Cũng thêm cái gì, ông ngoại cũng hỏi gì nữa.

      Ngày quay phim vẫn tiếp tục, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc.

      Theo tình tiết câu chuyện, nữ chính cùng nữ phụ đối chọi ngày gay gắt.

      Hôm nay là phân cảnh, nữ chính bị nữ phụ đánh!

      Bình thường tới khúc này, chỉ cần đánh bên là được rồi! Kết quả lúc quay, Đỗ Phi Phi đợi chuẩn bị giáng thẳng cái tát !

      Mặt nhất thời nóng hừng hực, đầu óc trống rỗng, ngay cả lời thoại cũng quên sạch.

      "Ngừng!" Đạo diễn hô to tiếng, " làm sao như vậy a, cứ thất thần hai ba ngày nay!"

      " xin lỗi đạo diễn, tôi. . . . . ." ngờ ta đóng giả làm , hơn nữa còn dùng sức như vậy, nhất thời phản ứng kịp.

      "Phản ứng chậm chạp!" Đỗ Phi Phi hả hê trong lòng.

      "Còn nữa!" Đạo diễn trợn mắt nhìn Đỗ Phi Phi cái, "Làm sao lại đánh ! Bộ chưa từng đóng phim sao?"

      "Tôi cảm thấy đánh gay cấn hơn tạo hiệu suất cho phim, mới vừa rồi phải rất chân sao! Hơn nữa, chính ta nhớ lời thoại, trách ai được? Phản ứng chậm như vậy. . . . . ."

      "Làm lại!" Đạo diễn lớn tiếng ra lệnh, tất cả nhân viên lần nữa chuẩn bị!

      "ac¬tion( bắt đầu )!"

      Mạc Oánh: "Khương Trạch Ngôn chắc chắn chọn !"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -----

      ☆Chương 54: Lùi bước trời cao biển rộng
      Edit: Junie

      "Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!" Đỗ Phi Phi xong, cái tát liền bay thẳng vào mặt lần nữa, "Chát" tiếng, mặt Mạc Oánh đau điếng thôi, chuẩn bị đáp lời thoại, ta lại hô to lên: "Đạo diễn chờ chút, mới vừa ống kính quay tốt, phiền quay lại lần nữa!"

      Vì vậy ——

      "ac¬tion( bắt đầu )!"

      Mạc Oánh: "Khương Trạch Ngôn chắc chắn chọn !"

      "Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!" Đỗ Phi Phi dứt lời, cái tát giáng thẳng vào mặt lần thứ ba.

      " ——"

      "Chờ chút, mới vừa rồi tôi chưa chuẩn bị xong, lần nữa thôi. . . . . ."

      "ac¬tion( bắt đầu )!"

      Mạc Oánh: " Khương Trạch Ngôn chắc chắn chọn !"

      "Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!" Đỗ Phi Phi xong, lại lần nữa tát mạnh lên mặt !

      " coi như ——"

      "Ai , tay tôi đau quá, biết có phải hay bị sưng rồi. . . . . ."

      "CUT!" Đạo diễn cũng bình tĩnh được nữa "Nghỉ ngơi giữa giờ mười lăm phút!"

      Trong phòng hóa trang, Mạc Oánh nhìn gò má mình trong gương, mím chặt môi, lấy trong túi xách lấy ra hộp phấn. Da quá đỏ, cần phải dậm chút phấn che lại.

      Bỗng nhiên có người túm lấy cổ tay !

      Chẳng biết Tô Quân từ lúc nào đứng ở bên cạnh , nhìn kĩ khuôn mặt , nhíu lông mày chặt lại: "Người phụ nữ này ra tay nặng như thế, chính là cố ý! Ở phim trường, họ trắng trợn nhằm vào như vậy, sau này còn làm ra loại chuyện gì nữa!"

      Mạc Oánh trầm mặc hồi, giật tay thoát khỏi "Có lẽ ta cũng vì muốn hiệu quả phim cao nên mới đánh như vậy."

      " bị đánh thành ra thế này, em còn giúp ta thay?" Tô Quân rất bực mình trước thái độ của "Vì cái gì lại nhịn như vậy?"

      "Nhịn để sóng yên gió lặng, lùi bước trời cao biển rộng, phải sao?" Mạc Oánh lạnh nhạt đáp.

      Chút chuyện này nhịn được lời , tương lai làm sao làm đại đây? Từ đến lớn, bản thân luôn tập tính nhẫn nại, bất kể xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần có thể nhịn được, đều cắn răng chịu đựng.

      Dường như, Tô Quân cảm nhận được ưu thương trong , trong mắt thoáng qua tia đau lòng "Mạc Oánh, tôi biết em rất kiên cường, nhưng em kiên cường như vậy, làm cho người ta nhìn rất đau lòng."

      " cần thương tôi, tôi quen rồi." Mạc Oánh cười cười, giương mắt nhìn thẳng : "Tôi hề kiên cường giống như tưởng tượng đâu, tôi cũng có lúc yếu đuối, chỉ là so với người khác tôi ngụy trang giỏi hơn họ!"

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 55: Cỗ tức giận hừng hực
      Edit: Junie

      " cần như thế, em có thể thả lỏng bản thân khi ở bên cạnh tôi? Bờ vai của tôi luôn cho em dựa vào mỗi khi yếu đuối." vỗ vai .

      "Vốn quen mạnh mẽ nên thể khóc được!" Mạc Oánh cảm thấy được mình càng càng xa, nhìn đồng hồ, quay sang với : "Tới giờ quay rồi, tôi hàn huyên với nữa."

      "Này!" đè lại bả vai "Em định ra ngoài cho ta đánh nữa à? Tôi giúp em với đạo diễn chút, đem phân đoạn này sửa lại chút. . . . . ."

      " được! Có chút chuyện như vậy liền đổi kịch bản sao được? Ảnh hưởng tới cả nội dung bộ phim hay đâu!"

      "Vậy tôi chuyện với ta, để ta đừng làm quấy nữa! Tôi có biện pháp đối phó với ta!" Tô Quân vừa vừa hành động, Mạc Oánh vội vàng kéo lại.

      " đừng như thế, chút chuyện này tôi có thể xử lý được, tin tưởng tôi nha." Ánh mắt Mạc Oánh trở nên cứng rắn hơn, vì sợ tìm Đỗ Phi Phi, người phụ nữ kia dễ chọc, càng dính vào càng phiền toái.

      Nhìn hồi lâu, Tô Quân muốn gì lại thôi "Được rồi, vậy em cẩn thận chút. Nếu chịu được kêu ngừng lại, đạo diễn cũng phải người mù, sớm nhìn ra ta nhằm vào em."

      "Ừ! Tôi hiểu rồi." Mạc Oánh khẽ mỉm cười, gương mặt bị căng lên chợt đau đớn.

      "Ac¬tion( bắt đầu )!" Đạo diễn hô to tiếng.

      Mạc Oánh: " Khương Trạch Ngôn chắc chắn chọn !"

      "Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!" Đỗ Phi Phi dứt lời, tiếp tục giương cái tát lần thứ năm!

      "Coi như đánh chết tôi, ấy cũng lựa chọn !" Mạc Oánh chút sợ hãi nào ánh mắt nhìn trân trân vào !

      "Vậy tốt, hôm nay tôi liền đánh chết tiện nhân như !" Đỗ Phi Phi giương tay lên, lại muốn hướng vào mặt nữa!

      Câu thoại này trong kịch bản có! Theo kịch bản, Đỗ Phi Phi nên tức giận xoay người rời mới đúng! tại lại muốn nhân cơ hội đánh nữa sao? Mẹ kiếp, được voi đòi tiên đúng !

      Đáy lòng nổi lên cỗ tức giận hừng hực!

      giây kế tiếp, Mạc Oánh bắt được tay Đỗ Phi Phi nâng lên ở giữa trung chuẩn bị vung tới má mình, hung hăng tát lại cái!

      Toàn phim trường nhân viên ai nấy đều hốt hoảng, Liên đạo diễn diễn há hốc kinh ngạc, quên cả thở.

      " ——" Đỗ Phi Phi trợn to đôi mắt thể tin nhìn !

      --- ------ ------ ------ --------

      ☆Chương 56: Vài phần kính trọng
      Edit: Junie

      Ánh mắt Mạc Oánh đầy hung ác liếc ta, so với dáng vẻ ta vừa rồi hung hăng gấp trăm lần, gấp vạn lần!

      ". . . . . . muốn làm cái gì!" Đỗ Phi Phi bị khí thế của Mạc Oánh làm cho hoảng sợ, hơi lùi bước lại.

      "Dương Tuyết Mạc, tôi cảnh cáo , chớ khinh người quá đáng! Tôi nhịn lần thứ nhất có nghĩa phải nhịn lần thứ hai, thứ ba!" Giọng điệu Mạc Oánh mang khí thế hung hãn vạn phần, khinh bỉ lườm ta nửa mắt, cười lạnh: " cho rằng là ai? Khương Trạch Ngôn dễ dàng bị khống chế sao? Hừ, loại phụ nữ như , coi như tồn tại của tôi, cũng có người phụ nữ khác thay thế địa vị của tôi bây giờ!"

      Mạc Oánh xong, bỏ tay ta xuống, bước nhanh rời !

      "CUT!" Đạo diễn hô to tiếng, vỗ tay kêu to: "Tốt! Diễn quá tốt, nay diễn khác xa so với kịch bản lại trở nên hiệu quả rất nhiều! Nữ chính cá tính trở nên mạnh mẽ hơn, về sau phải gây chiến nhiều hơn nữa! Tôi có chút ý tưởng, mấy phân cảnh sau này phải thay đổi vài chỗ, biên kịch hồi tới tìm tôi, những người khác kết thúc công việc, hôm nay tới đây thôi!"

      Kết thúc ngày bận rộn! Nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp trường.

      Đỗ Phi Phi hung hăng trợn mắt với , giận đến thể thành lời, dậm chân tức giận rời !

      Mạc Oánh xoa bên má sưng phồng, thở phào nhõm.

      "Ba ba!" thanh tiếng vỗ tay vang lên.

      Mạc Oánh ngẩng đầu lên, Tô Quân giương mắt dõi phía nở nụ cười "Mới vừa rồi màn kia tuyệt vời, phân cảnh đóng lại hay đến vậy, làm cho tôi ngoài ý muốn."

      "Cám ơn." mấp máy môi, chó nóng nảy cũng nhảy tường, nhẫn nhịn, nhưng cũng có giới hạn của nó, khi đạt tới cực hạn, giống như lò xo bắn ngược trở lại.

      "Em hành động như vậy khiến tôi vài phần kính trọng." Tô Quân cười thỏa mãn: " khác gì chiếc hộp huyền bí, mỗi lần mở ra lại cho tôi phát đầy mới mẻ."

      "Có cần hình dung như vậy ?" Mạc Oánh cau mày, suy nghĩ chút, : "Tôi cũng huyền bí đến vậy đâu?"

      Nếu là chiếc hộp huyền bí, hi vọng trong hộp đựng toàn vàng bạc châu báu.

      Mạc Oánh chính là người phụ nữ thấp kém bình thường! Nhưng lại cam lòng với cái gọi là bình thường, cho nên, rất mâu thuẫn.

      "Dù sao, em ở trong mắt tôi là vậy!" Tô Quân vui vẻ nhún vai cái, quay sang mời : "Tối nay tôi mời em ăn cơm! Cảm ơn em cho tôi màn đặc sắc thế này!"

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 57: Lần thứ hai cự tuyệt
      Edit: Junie
      "Tối nay. . . . . . chắc được." Mạc Oánh hơi do dự, hồi còn phải thăm ông ngoại trong bệnh viện, ông mới vừa phẫu thuật xong, cần người chăm sóc nên muốn tranh thủ thời gian rảnh bên ông, vì bây giờ là người của Lục Minh Hiên, chỉ cần cú điện thoại ngay lập tức phải chạy .

      Mỗi lần kêu là có chuyện, thân làm tình nhân của tự khắc biết phải làm gì.

      "Vậy thôi, sao!" Tô Quân thở dài, tròng mắt sáng ngời hơi lóe qua tia thất vọng "Đây là lần thứ hai từ chối lời mời của tôi rồi đấy!"

      "Lần thứ hai?" Mạc Oánh có vẻ như lục lại kí ức nhưng mấy gì ấn tượng.

      "Lần đầu tiên là lúc mới gặp mặt, tôi mời tất cả nhân viên trường quay ăn, cũng có mời cả , nhưng , nhớ chưa?" nhắc lại cho nhớ thử.

      "A, hình như là….!" Lúc này, Mạc Oánh mới hơi nhớ chút chút.

      "Giống như?" Tô quân lắc đầu bật cười, " cứ như để tâm lời tôi vậy. Tôi dễ dàng bị lãng quên thế à?"

      " có, chẳng qua trí nhờ tôi tốt lắm nên mới mau quên như vậy! Tôi nhớ cũng sao.., miễn là người phụ nữ bên cạnh nhớ lời là được rồi." Mạc Oánh trêu chọc .

      Tô Quân nghe cũng hiểu ý vài phần, có chút dở khóc dở cười.

      Trong bệnh viện, vô tình đụng phải người muốn gặp!

      "Oánh Oánh, sao hôm nay cháu về sớm thế! Tiểu Phong cũng ở đây nha, vừa đúng các cháu có thể trò chuyện, ha ha, lâu thấy đông đủ thế này!" Ông ngoại vui vẻ tươi cười .

      nhìn Diệp Phong cuối đầu, coi như là chào hỏi, xoay người hỏi ông ngoại: "Hôm nay trong người ông thấy thế nào?"

      "Rất tốt a! Ăn uống lại được nhiều, chẳng qua có hơi chán khi ở trong đây suốt hai tháng trời, bệnh cũng vì buồn mà sinh ra bệnh đấy, biết khi nào bác sĩ mới cho ông xuất viện nữa." Ông ngoại bất mãn oán trách.

      Nhìn qua sắc mặt của ông có thể thấy tinh thần phấn chấn lên rất nhiều!

      Mạc Oánh nhàng khuyên bảo: "Lát nữa cháu gặp bác sĩ, cố gắng sắp xếp cho ông xuất viện sớm nhất có được ?"

      "Tốt! là quá tốt!" Ông ngoại vừa nghe đến xuất viện hai chữ, liền vui mừng hớn hở thôi, trong miệng lầm bầm như nhớ tới chuyện gì: "A, rốt cuộc có thể xuất viện, lão già đây sắp được xuất viện nha. . . . . ."

      Mạc Oánh mỉm cười nhìn ông ngoại, nghe ông lặp lặp lại mỗi câu đó, Tiểu Phong cau mày lo lắng nhìn , dường như có điều muốn , nhưng mở miệng thành lời.

      "Ông ngoại, cháu gặp bác sĩ hỏi thăm chút, ông nằm ở đây chờ tin tức tốt của cháu nha."

      ☆Chương 58: Ông hiểu
      Edit: Junie
      "Được, Tiểu Phong, cháu cũng với Oánh Oánh , thuận tiện ăn cơm cùng nhau luôn, hai người lâu lâu mới gặp mặt lần, nên tranh thủ thời gian cho nhau chứ." Ông ngoại như nguyệt lão nối tơ hồng cho hai người họ.

      "Cháu biết rồi." Mạc Oánh đáp lại nghe lời ông rời khỏi phòng cùng Diệp Phong.

      Đến cầu thang gần hành lang, Diệp Phong gấp gáp hỏi .

      "Em muốn ông xuất viện sao?"

      "Đúng vậy."

      "Nhà sao? Ngân hàng tịch thu niêm phong tài sản, em tính mướn phòng trọ cho ông ở sao? Việc này dễ như vậy đâu? Lão nhân gia Ông ngoại cần người chăm sóc nay lại mướn nhà tăng thêm gánh nặng cho em, hay là để ông ở cùng ? có thể trở về thương lượng với mẹ."

      Gia cảnh Diệp Phong cũng thể gọi là giàu có, cha mất sớm chỉ để lại căn nhà, mẹ sống độc thân đến nay để nuôi dưỡng , cuộc sống tại xem như đủ ăn đủ mặc.

      " cần, tôi sắp xếp đâu vào đấy."

      Diệp Phong nhìn nét mặt bình tĩnh đến lạ thường, hơi lưỡng lự nhưng vẫn tiếp tục hỏi "Nghe em thanh toán đủ tiền viện phí."

      "Ừ!"

      "Em làm sao có nhiều tiền như vậy?"

      Mạc Oánh khựng lại, có chút tức giận lườm : "Đây là chuyện riêng của tôi, nhất thiết phải thông báo ràng với ." Dứt lời liền cất bước rời .

      Diệp Phong vội vàng đuổi theo: "Mạc Oánh, em đừng như vậy, vì lo lắng cho em nên mới hỏi thế thôi, sợ em mượn bọn cho vay nặng lãi. . . . . ."

      "Cám ơn quan tâm, nhưng tôi có làm chuyện dại dột đó, tiền đều do tôi đánh đổi bằng sức lao động cả!" Phải là dùng thân thể đánh đổi đúng hơn, bất kể như thế nào, đều là cuộc giao dịch tiền trao cháo múc, miễn là trộm cướp thôi.

      " thừa hiểu em có khả năng đó, biết em cật lực đóng phim để có số tiền lớn như vậy, tuy nhiên . . . . . mà thôi, đều do tốt, em cần tức giận. . . . . ."

      "Đủ rồi!" Mạc Oánh thể nhịn hơn nữa "Về sau chuyện của tôi, tới phiên quản, tất cả đều liên quan đến , chúng ta đường ai nấy cần gặp lại."

      "Mạc Oánh. . . . . ."

      "Đừng kêu tôi nữa!" Nhất thời thể kiểm soát được tâm trạng của mình, lớn giọng quát tháo: "Kể từ ngày đó, tôi đem biến khỏi cuộc sống của tôi! Tôi và còn quan hệ gì! Chuyện hứa lúc trước với ông ngoại, cũng cần áy náy, tôi tự khắc giải thích cho ông hiểu."

      ☆Chương 59: Đời người là thước phim
      Edit: Junie

      Mạc Oánh xong cũng quay đầu lại nhìn .

      cũng có dũng khí đuổi theo chỉ biết lặng im tại chỗ, đơn dõi theo bóng dáng khuất dần.

      Cuộc triền miên trong đêm trôi qua.

      Mạc Oánh vô lực rút người vào ngực , mới vừa vận động kịch liệt đến thân thể ướt đẫm mồ hôi.

      Trong khí còn tràn ngập hương vị hoan ái.

      "Tôi muốn tắm." quen cảm giác rít rít cơ thể.

      Thực tình, Minh Hiên còn chưa chịu buông tay vẫn muốn trêu chọc nữa "Nếu để tôi ôm xuống." Tay vuốt vài lọn tóc xuề xòa bên má , chợt nheo mắt lại: "Mặt của bị gì?"

      Bây giờ mới thấy sao? Suy nghĩ trong bụng là vậy, tính ngồi dậy vào phòng tắm nhưng nhanh tay hơn túm trở ngược về giường, căn bản đâu nhất thiết quan tâm những chuyện này……

      " có việc gì." Mạc Oánh xoay người né tránh, lần này dùng sức bóp chặt khuôn mặt , thanh trầm thấp lại đầy hữu lực: "Là ai đánh?"

      "Quay phim mới bị."

      "Người nào ra tay?"

      ". . . . . ."

      "Đỗ Phi Phi sao?"

      cũng phủ nhận, trong đầu muốn tiếp tục đôi co vấn đề rối rắm này, đành nhắm mắt giả bộ ngủ.

      Minh Hiên nhìn ra lãng tránh mình, cũng hỏi nữa, chỉ là nhàn nhạt : "Quay hết bộ này cần quay nữa."

      " được!" Vừa nghe xong mắt mở to như hột đào.

      "Đóng phim rất cực."

      "Tôi chính là muốn theo đuổi nó!"

      " có thể chuyển qua kinh doanh."

      "Tôi muốn làm diễn viên!"

      "Vậy trong cuộc sống cũng thích ‘Diễn’ như vậy sao?" Minh Hiên bắt đầu giở thói lưu manh trêu chọc , đầu ngón tay lướt qua mũi, qua đôi môi, sau đó xuống xương quai xanh, dần dần xuống dưới. . . . . .

      "Đời người là thước phim, muốn diễn, cũng phải diễn." Giống như lúc này đây!

      nhếch khóe môi "Hình như tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng lúc cười."

      ". . . . . ."

      "Cười cái cho tôi coi xem sao." ( cũng bá đạo dễ sợ….)

      Mỗi lần gặp mặt đều diễn ra giường, hỏi làm sao có thể cười? Cười thế nào đây?

      "Cười nổi."

      "Dùng diễn xuất của , cười lần cho tôi xem, cười tươi chút."

      "Đừng miễn cưỡng tôi có được ?" Mạc Oánh quay lưng sang chỗ khác liền bị kéo quay lại mặt đối mặt.

      "Thân là diễn viên đây là việc cơ bản nhất!" Đôi mắt đen hun hút chăm chăm vào khuôn mặt .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      ☆Chương 60: Cười
      Edit: Junie

      Lúc này cũng hết cách, thể làm gì khác hơn ngoài miễn cưỡng nở nụ cười rạng rỡ theo ý , xong, thuận tiện trừng mắt!

      "Thất bại! Làm lại."

      Mạc Oánh cười, cười đến hai mép môi kéo cao.

      "Xem ra thích hợp diễn hài kịch, chỉ có thể diễn bi kịch." Minh Hiên dùng giọng điệu nghiêm túc .

      Lời của làm buồn cười hơn "Vậy cũng bị phát ?"

      Minh Hiên nhếch khóe môi, gì, trầm mặc hồi lâu, chợt lên tiếng: "Sau này, Đỗ Phi Phi cố ý gây khó dễ cho nữa, phải cho tôi biết."

      Vốn là muốn giúp Đỗ Phi Phi tốt chút, ví như cũng cố ý, nhưng những lời thế này quá giả dối rồi, thôi cứ im lặng cho xong.

      "Nghe lời tôi chứ?"

      "Ừ!"

      Chung đụng với thời gian mới phát , mỗi lần bên cạnh trôi qua rất nhanh, vậy rất mệt mỏi, hai mắt nhắm lại lúc nào hay, thế là hết buổi tối.

      Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, rời rồi, Mạc Oánh qua loa thay đổi trang phục để kịp chạy đến phim trường tiếp tục chuỗi ngày bận rộn.

      may hôm nay có phân cảnh cùng Đỗ Phi Phi, miễn là thấy sắc mặt thối của ta, bản thân như trút khỏi gánh nặng.

      Chuyện xảy ra hôm qua, Mạc Oánh nghĩ thế nào hôm nay ta cũng kiếm chuyện với mình, kết quả lại trái ngược, ta lặng thinh suốt buổi khiến ai nấy đều dám thở mạnh, ngay cả trợ lí cũng mắng chửi câu nào.

      Điềm tĩnh như thế mang cho dự cảm lành.

      Vì tập trung tinh thần quay phim nên Mạc Oánh cho phép mình phân tâm, chỉ muốn mau mau kết thúc buổi diễn để chạy đến bệnh viện thăm ông ngoại, bác sĩ thông báo tình trạng sức khỏe của ông mấy ngày nay có tiến triển tốt, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.

      Bất chợt, chuông điện thoại reo lên, màn hình lên cái tên quen thuộc – Lục Minh Hiên

      Mạc Oánh nấp ở phía sau hậu trường để nghe máy.

      "Sao bây giờ mới nghe điện thoại?" Thanh của chất chứa mấy phần bất mãn khó chịu.

      "Tôi quay phim." Mạc Oánh giọng đáp " tìm tôi có việc ư? Lúc này tôi chưa thể gặp được!"

      Mỗi lần nhận được điện thoại từ , phản ứng đầu tiên chính là —— lại muốn làm……?

      "Bây giờ tôi chuẩn bị Mĩ, ba ngày sau mới trở về." Giọng điệu ngày trầm lắng cứ như có vẻ vui cho lắm.

      Đây chính là tin tốt!

      "Ừ, vậy sớm về sớm, có việc gì tôi cúp máy trước."

      Mạc Oánh ngắm đông nhìn tây vì sợ bị người khác phát , dù sao giữa có mối quan hệ khó thành lời, may tới tai truyền thông, đối với lẫn đều là chuyện hay ho gì.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      ☆Chương 61: có bạn trai chưa?
      Edit: Junie

      "Chờ chút!" Đầu phone bên kia, truyền đến giọng điệu tức giận!

      "Có việc gì?"

      " cứ như vậy liền gác máy của tôi?"

      "Tôi tới giờ quay rồi, đạo diễn tìm tôi." ra Mạc Oánh dối, sau phân cảnh này mới tới lượt diễn, chẳng qua muốn mau mau kết thúc cuộc trò chuyện vô vị này.

      Cứ có cảm giác trao đổi cùng qua điện thoại là việc thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nhất là ở nơi lắm thị phi này, tâm trạng càng thấp thỏm hơn!

      "Tút…Tút…." Điện thoại bị cắt ngang!

      ta bị gì thế? Vô duyên vô cớ tức giận? Ngay cả cũng giải thích được.

      Mặc kệ, cứ cất điện thoại trước , Mạc Oánh mới vừa xoay người, liền đụng vào bức tường thịt, làm giật cả mình.

      " trốn ở đây lén lén lút lút cái gì đó?" Tô Quân vuốt cằm híp mắt nhìn .

      "Con mắt nào của thấy tôi như vậy ? Tôi đường đường chính chính gọi điện thoại được sao?" Có hơi chột dạ, dám nhìn thẳng vào mắt .

      "Vậy sao?" Tô Quân cười gian xảo.

      "Vẻ mặt của là ý gì đây, đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, rãnh rỗi quá." đẩy sang bên liền thẳng về phòng hóa trang.

      Quay phim xong là hai giờ sáng rồi.

      Mạc Oánh đứng bên đường chuẩn bị đón taxi về nhà, mặc dù Lục Minh Hiên cho chiếc xe ô tô, nhưng bây giờ còn mướn phòng trọ cũ, có nhiều bất tiện nên thể lấy dùng được. Đợi sau khi thủ tục xuất viện xong xuôi, liền thu xếp chỗ ở mới, lái xe mới đón ông về.

      tháng trước, chỉ hai bàn tay trắng, tháng sau, cái gì cũng có!

      trải qua tất cả, càng ngày càng hiểu vì sao loại tiểu tam hay tình nhân đều bất chấp dựa vào đàn ông có tiền, ít nhất cuộc sống sung túc tại phải phấn đấu hơn cả đời người, nay cơ hội trước mắt dại dột gì nắm bắt?

      Hơn nữa, phải ai cũng trở thành tiểu tam được, ít nhất ngoại hình phải đạt chuẩn!

      "Tin Tin!" Tiếng kèn xe phát ra sau lưng làm hết hồn.

      Ngước mắt nhìn, chẳng biết chiếc xe màu xanh dương BMW dừng trước mặt lúc nào! Sau kiếng là khuôn mặt tuấn tú của Tô Quân "Mỹ nữ, đợi xe sao? Có muốn quá giang ?"

      Giọng điệu đùa giỡn khiến bật cười, cũng có do dự, trực tiếp ngồi vào chỗ kế bên ghế lái.

      "Vẫn địa chỉ lần trước à?" hỏi .

      "Ừ, đúng vậy."

      lát sau, Tô Quân lại hỏi, " có bạn trai chưa?"

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      ☆Chương 62: Hủy dung nhan của ta
      Edit: Junie

      Mạc Oánh lấy làm lạ hỏi ngược lại: "Hỏi vấn đề này làm gì?"

      "Để xem hôm nay ai gọi đến mà phải thập thò như vậy, có phải là bạn trai ?" Tay lái xe, mắt ngó sang tươi cười trêu chọc.

      " nghĩ cũng mồm mép đến thế." Mạc Oánh lườm , muốn trả lời câu hỏi này liền chuyển đề tài khác: "Tôi thấy có rất nhiều bạn phải?"

      " có a! Những scandal báo đều là giả… viết bừa, cũng thấy tôi ngày ngày ở trường quay lấy thời gian đâu ra hẹn hò?"

      Mạc Oánh cười cười, đáp lại.

      Ở bên cạnh Tô Quân mang cho cảm giác cực kì thoải mái, sau cảm giác chân đó, là tư tưởng của Đại Nam Tử Hán, hề giống như những gì báo chí lá cải viết.

      Xuống xe sau, Mạc Oánh vẫy tay tạm biệt Tô Quân.

      Tô Quân quan sát xung quanh chung cư tối om như mực, đến đèn cầu thang cũng có, nhíu mày: "Nơi này xem ra quá an toàn."

      "Tôi vẫn ổn đấy thôi!" Mạc Oánh cười cười " tìm được chỗ mới sắp tới chuyển qua đó."

      "Ừ, vậy tốt, thân mình phải chú ý chút." xong, liền lái xe rời .

      Khí hậu ban đêm có hơi se lạnh khiến se lạnh ôm lấy hai tay nhanh chân chạy .

      Chợt, sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      Cảm giác bất an lo lắng mãnh liệt chất chứa trong đầu, vừa quay đầu lại bị hai nam thanh niên trùm bao bố.

      "A. . . . . ." Mạc Oánh hét to "Các là ai!"

      trong hai tên xông lên trước, động tác rất lưu loát hai ba phát liền trói chặt được , cánh tay giữ chặt cổ , cái tay đem đôi tay cột sau lưng.

      "Các muốn làm gì! Hai cần làm loạn, muốn tiền tôi đều có thể cho!"

      Hai người đàn ông trước sau tiếng nào, bầu khí trầm mặc đến đáng sợ, hù dọa đến luống cuống tay chân, muốn hô cứu mạng, chỉ thấy trước mắt mình là tên kia lấy từ trong balo ra thứ gì đó.

      Trong đêm tối, ánh sáng mờ ảo lấp lóe, là con dao sắc bén!

      Mạc Oánh ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống, bọn họ phải tới đây cầu tài!

      "Hủy dung nhan của ta!" Tên trói truyền đến giọng lạnh lùng.

      Lòng dạ Mạc Oánh rối bời, tim như ngừng đập sau câu đó!

      " ——" vừa mở miệng hô to liền có bàn tay thô ráp bụm lại!

      Mắt thấy ánh sáng từ con dao đưa lên trung, liền hướng đến mặt vung xuống

      Mạc Oánh thầm nghĩ, xong rồi. . . . . .

      ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc!

      "Hoắc" tiếng đá mạnh của bàn chân ai đó vung tới tên cầm dao.

      ☆Chương 63: Tay bị thương
      Edit: Junie
      Mạc Oánh dõi theo con dao rơi xuống đất, lúc này mới ngẩng đầu lên, tên nắm chặt cũng buông ra chạy về phía bên kia, trước mắt là ba thân hình đánh nhau mạnh mẽ.

      Đêm quá tối, thấy khuôn mặt của bọn họ, chỉ nghe được tiếng đánh nhau đến kinh tâm động phách.

      thanh quyền cước liên tục, còn có tiếng rên đau vì bị đánh trúng, chỉ mấy phút ngắn ngủi phân được thắng bại, hai tên khi nãy ôm bụng bỏ chạy.

      Mạc Oánh dần hồi phục tinh thần trong cơn hoảng sợ, tay chân nhũn như bùn nhão

      "Em sao chớ?" bóng dáng cao lớn thở hổn hển chạy đến trước mặt .

      Mạc Oánh theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng từ từ nhìn được khuôn mặt đối phương chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

      "Diệp Phong?"

      "Em vẫn ổn chứ? có bị thương chỗ nào chứ?" Ánh mắt dịu dàng hỏi thăm .

      Mạc Oánh lắc đầu "Tôi sao, còn ?"

      " cũng vậy có việc gì." Ngoài mặt như vậy, nhưng tinh mắt phát cánh tay chảy máu.

      "Tay bị thương!" mu bàn tay là vết thương dài chừng 5cm, máu chảy ngừng.

      "Chuyện thôi." Lúc này Diệp Phong cũng mới để ý thấy, vội vàng đem tay để ra sau lưng.

      "Nơi này an toàn, chúng ta vào nhà rồi ."

      Đây là lần đầu tiên đưa Diệp Phong đến chỗ ở của mình, Mạc Oánh dìu ngồi ở ghế salon, bản thân chạy đến tủ thuốc gia đình tìm hộp băng bó y tế.

      "Sao còn xuất vào giờ này?" Mạc Oánh vừa rửa vết thương vừa hỏi.

      ". . . . . . muốn đến xem em." Diệp Phong cúi đầu dám nhìn thẳng vào mắt .

      ra mơ hồ cảm giác, mỗi lần nửa đêm về nhà, bất kể rất trễ, đều có đôi mắt quen thuộc dõi theo mình, chỉ có thể là thôi. Mỗi ngày đều núp ở gốc cây nhìn tan làm về, thấy cũng gọi lại.

      Chỉ là, hôm nay may mắn vì xuất của , nếu , hậu quả khó mà tưởng tượng!

      "Mới vừa rồi, cám ơn ." Mạc Oánh chân thành biết ơn, bất kể như thế nào, ngay thời điểm nguy hiểm cứu mạng.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      ☆Chương 64: Mùi hương quen thuộc
      Edit: Junie

      "Đám người đó là ai? Bọn họ giống ăn cướp, gần đây em có đắt tội với người nào ?" Diệp Phong là người thông minh, nhìn qua được tình.

      "Tôi cũng biết." tại đầu óc mảnh hỗn loạn, cái gì cũng nghĩ ra, cũng dám tưởng tượng.

      quá kinh khủng, rốt cuộc người lại đáng sợ như vậy, muốn hủy nhan sắc của ?

      "Tình cảnh của em bây giờ quá nguy hiểm!" Diệp Phong lo lắng .

      " có việc gì, sau này tôi cẩn thận hơn, phòng trọ này cũng sắp trả cho người ta rồi, hai ngày tới liền dọn chỗ khác." Xảy ra chuyện như vậy, cũng dám ở lại lâu hơn nữa.

      "Mạc Oánh. . . . . ." Đôi mắt Diệp Phong toát lên nét dịu dàng bi thương, cảm giác bản thân bất lực trước mọi hoàn cảnh lúc này.

      Mạc Oánh cực kì sợ cái nhìn này từ , làm nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, làm mềm lòng, đau lòng, hồi tưởng lại những đau thương vừa qua, lại khiến cho mắt đỏ hoe, lỗ mũi cay xè chua xót.

      được, thể như thế!

      Mạc Oánh vội xoay mặt "Tôi tự biết chăm sóc tốt chính mình, cần phải lo lắng, sau này đừng mạo hiểm như vậy, bản thân phải chú ý an toàn, mình đầu hai mạng rất nguy hiểm."

      "Cũng may, học võ từ , em nhớ sao?" (người gì mặt dày dễ sợ….)

      Dĩ nhiên, Mạc Oánh nhớ chứ, vì từng nhắc tới, dù là chưa tận mắt thấy đánh quyền, nhưng trong ấn tượng của , vẫn là chàng trai thư sinh nho nhã dưới ánh mặt trời rực rỡ, bản thân cách nào ghép thành vị võ sĩ vương quyền oai vệ được.

      Sau khi băng bó vết thương xong trời cũng hừng sáng. Mạc Oánh cho lưu lại đêm ở ghế salon, khi thức dậy rời khỏi nhà, biết đâu, nhưng mọi thứ ghế được sắp xếp gọn gàng như chưa từng có người ngồi lên.

      Mạc Oánh ngồi ghế salon, ôm lấy tấm chăn, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

      Mùi hương nam tính đầy lưu luyến, khiến lòng đau đớn vô cùng.

      Nhớ tới tối qua dũng cảm cứu mình mạng, trái tim đau thắt, lòng dạ cách nào cứng rắn được nữa chỉ muốn tha thứ cho .

      Nhưng nghĩ đến cảnh tượng kia, Mạc Oánh liền do dự, muốn tha thứ, chính màn kịch đó cứ ám ảnh trong tâm trí , cách nào xua tan được…..

      Mấy ngày kế tiếp, mỗi lần ra khỏi nhà Mạc Oánh đều đề phòng ngó trước dòm sau, thấp thỏm lo lắng hai tên đó quay trở lại hành hung với mình, nhất là những hôm về khuya càng sợ hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :