1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo - Xảo Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38: Đột nhiên tắt máy
      Edit: Junie


      Lời đến mức này, lẽ hiểu được ý của ?

      "Diệp Phong, làm sao lại ngốc như vậy. . . . . ."

      Cứ thế, cùng Diệp Phong hợp lại rồi, cũng chính thức tuyên bố ở chung chỗ!

      Ông ngoại biết cùng sống chung, cười đến khép miệng, dặn dò Diệp Phong chăm sóc tốt, làm Mạc Oánh vô cùng cảm đông, cứ như sắp phải xuất giá bằng.

      Mỗi ngày quay phim xong, đều tới đón , bất kể rất trễ, cũng đưa đến bệnh viện thăm ông ngoại xong lại đưa về nhà.

      Mạc Oánh lém lỉnh chọc: "Đều vợ chồng già rồi, cần đưa đón em!"

      : "Cũng vì vợ chồng già, mới chịu tiếp tục tiếp tục giữ vững, cho đến khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, chúng ta vẫn thương như lúc này, em nghĩ có hạnh phúc ?"

      Hai người nhìn nhau mỉm cười, hai tay nắm chặt.

      Khoảnh khắc đó, Mạc Oánh ngây ngô cho là hạnh phúc bắt đầu đến bên , nhưng biết, đây mới là bắt đầu của sóng gió! Sau này những khốn khổ trải qua trong cuộc sống là những ngày tháng tăm tối nhất. . . . . .

      Ngày đó sau khi quay phim xong, hơn mười giờ khuya rồi, ta giống như thường ngày ra khỏi cửa chính công ty chờ Diệp Phong, ngay lập tức có điện thoại gọi tới.

      "Này, hôm nay bận à, thế nào còn chưa có tới rước em? Em đứng trước cửa công ty đấy." Mạc Oánh hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm giác giống như lần cho bất ngờ lớn, đột nhiên từ đâu nhảy ra cho cái ôm thắm thiết.

      " xin lỗi, Mạc Oánh, hôm nay có chút chuyện thể tới đón em, em tự về nhà trước được ? Tối nay gọi điện cho em." Giọng có vẻ gấp gáp, dường như rất vội vã làm việc.

      Lúc ấy cũng có hỏi tới, càng có suy nghĩ nhiều liền trả lời: "Vậy cũng tốt, tự em về nhà, chờ điện thoại của vậy."

      "Ừ!" đáp tiếng liền cúp máy.

      Sau khi ngắt điện thoại, Mạc Oánh nhớ tới Nhược Hi, kể từ khi quay tới giờ, lâu gặp mặt , đều liên lạc với nhau qua điện thoại, gần đây cùng Diệp Phong ở chung chỗ, ngay cả cuộc gọi cũng thưa dần!

      biết dạo gần đây Nhược Hi bận rộn gì nữa?

      gọi điện cho ta nhưng đều ngắt kết nối? Nha đầu này luôn luôn mở máy 24/24, thế nào đột nhiên tắt máy chứ? Đoán chừng là điện thoại mất sóng!

      [​IMG]

      ☆Chương 40: Người phản bội
      Edit: Junie

      "Mạc Oánh, sao cậu lại ở đây. . . . . ." Nhược Hi theo bản năng ngồi dậy, vội kéo tấm chăn che thân thể mảnh vải của mình.

      Mạc Oánh che miệng, để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt sắp sửa muốn ướt cả mi mắt, bản thân thức thời xoay người bỏ chạy. . . . . .

      "Mạc Oánh. . . . . ." Sau lưng vọng lại tiếng gọi đồng thanh của bọn họ, muốn nghe, vĩnh viễn muốn gặp lại họ.

      Trong đời , hai người họ là bạn bè thân thiết nhất, tại, lại thành người phản bội . . . . . .

      Vì sao lại đối xử với như vậy, tại sao trở thành như vậy. . . . . .

      Bầu trời đen tối mù mịt, chẳng biết lúc nào lại mưa trút xối xả, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống người , giống như roi quất mạnh vào , ddlqd Mạc Oánh khóc to, người nào có thể nghe thấy, cũng có ai nghe thấy.

      Nước mắt hòa cùng nước mưa ngừng tuôn rơi, phân biệt đâu là mưa đâu là lệ.

      Mạc Oánh chạy trốn trong mệt mỏi, bước chân dần chậm lại, bản thân cứ theo con lộ dài, cứ thẳng, hề biết bản thân tới chỗ nào, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt, muốn thấy hai người họ.

      Bản thân muốn biến mất, biến mất khỏi thế giới này, ngay lập tức, ngay lập tức. . . . . .

      "Tin Tin!" Là tiếng kèn xe hơi.

      thấy hai bóng đèn chói sáng hướng tới mình, ánh sáng rất chói mắt, thể mở mắt được, mơ hồ thấy chiếc xe cuồng dã chạy hướng tới mình.

      Mạc Oánh cảm thấy sinh mệnh mình từ từ biến mất. . . . . .

      Tất cả đều kết thúc sao?

      Tiếng kèn kèm theo tiếng thắng xe gấp, ý thức Mạc Oánh lâm vào tình trạng hỗn loạn.

      Khi tỉnh lại lần nữa, liền thấy trần nhà xa lạ, vách tường trắng như tuyết, ga giường màu vàng nhạt bao bọc cả chiếc giường hình chữ nhật.

      Nơi này là nơi nào? Mạc Oánh đưa tay day day huyệt thái dương, từ từ ngồi thẳng người, đầu cảm giác choáng váng trầm trầm.

      thanh trầm thấp mà khêu gợi truyền đến:

      " tỉnh."

      Giọng điệu cực kì quen thuộc, nhíu mày, tầm mắt còn có chút mông lung, nhìn hồi lâu mới nhìn mặt của đối phương.

      Lại là Lục Minh hiên? Mạc Oánh cứ nghĩ là mình nằm mơ, ddlqd nhưng làm sao nằm mơ lại thấy người đàn ông này? là lạ lùng.

      "Đầu còn đau?" lại hỏi câu.

      Mạc Oánh vẫn là để ý tới , chỉ là nháy mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, thế nào giấc mơ lại chân đến vậy chứ?

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      ☆Chương 41: Tôi làm phiền rồi
      Edit: Junie


      "Tôi chuyện với , nghe thấy sao?" Hiển nhiên hơi cao hứng, mang bộ mặt tối sầm.

      Mạc Oánh ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của , sóng mũi cao, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, thể nhầm ai khác ngoài Lục Minh Hiên?

      " là Lục Minh Hiên sao? Tôi phải nằm mơ chứ?" Mạc Oánh lắc đầu, cơn đau đầu khiến trở nên tỉnh táo vài phần!

      " phải nằm mơ!" mở miệng cho biết, ngữ điệu tràn ngập khó chịu.

      "A, vậy sao tôi ở đây?" mơ hồ nhớ tới trước khi mình bất tỉnh, dường như có chiếc xe đụng tới, sau đó bản thân liền ngất .

      " có biết hay mới vừa rồi rất nguy hiểm? Junie Tkn Hơn nửa đêm chạy trong mưa vui lắm sao?" Thanh trở nên nghiêm nghị, gương mặt nhìn cứ như tội phạm hình .

      "Rất xin lỗi." Mạc Oánh ngước đầu, giọng: "Xin hỏi đây là chỗ nào? Tại sao tôi ở đây?"

      Quan sát dáng vẻ cứ như rất bất lực, trách cứ cái gì, cuối cùng vẫn là mềm lòng: " ngất xỉu đường cái, là tôi đưa về."

      Ngất xỉu đường cái? Trong tâm trí thoáng qua hình ảnh chiếc xe trước khi bản thân bất tỉnh, hẳn là xe của ! là trùng hợp a, thế nhưng lại đụng phải xe của .

      " xin lỗi, tôi làm phiền rồi." Mạc Oánh vừa vừa vạch chăn muốn xuống giường, thế nhưng lại đè lại tay .

      " làm gì đấy?"

      "Tôi sao, tôi muốn về nhà. . . . . ."

      " còn sốt, nóng tới 38 độ rồi, còn có việc gì?"

      Mạc Oánh đưa tay sờ trán mình, đúng là nóng như nước sôi, dien dan le quy don liền quay sang với : "Phát sốt mà thôi, có chuyện gì, tôi trở về uống thuốc là tốt. Tôi phải về, ngày mai còn phải quay phim, tôi sợ ——"

      "Tôi xin nghỉ giúp , vì vậy hãy ở nơi này nghỉ ngơi tốt." Lục Minh Hiên cắt ngang lời .

      " được!" Mạc Oánh khước từ, thái độ rất kiên quyết "Tôi muốn bởi vì mình mà làm chậm tiến độ của bộ phim."

      " dưỡng bệnh cho tốt, làm sao có sức khỏe đóng phim, đến lúc đó bệnh tình nặng thêm, tiến độ bộ phim càng bị kéo chậm hơn!" ddlqd Thái độ của Lục Minh Hiên so với Mạc Oánh kiên quyết hơn, quan tâm đến phản đối của "Tốt nhất nên ở chỗ này nghỉ ngơi đến khi hạ sốt mới được rời !"

      Lục Minh Hiên bỏ lại câu cuối cùng liền rời khỏi phòng.

      Mạc Oánh vô lực nằm giường, hai mắt nhắm lại, rất nhanh liền ngủ thiếp .

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      ☆Chương 42: diễn tả thành lời…. Dịu dàng
      Edit: Junie

      Trong lúc ngủ mê, Mạc Oánh cảm thấy thân thể nóng rực, nóng quá, giống như đem thân vào lò lửa, ngay cả mở mắt cũng nổi.

      Bất chợt cái trán mát lạnh, giống như có băng tan đỉnh đầu, thoải mái, làm dịu cơn nóng lan tỏa trong thân thể, dần dà ý thức lâm vào mơ hồ. . . . . .

      Bầu trời trong xanh, sân cỏ xanh ngát.

      người đàn ông đứng dưới gốc cây đa to lớn, ăn vận chiếc áo sơ mi màu trắng tựa như tuyết, vạt áo bị gió thổi giơ cao lên, bóng lưng soi chiếu dáng dấp nghiêng nghiêng, lấy làm quen thuộc.

      "Diệp Phong. . . . . ." nhàng gọi, quay đầu lại là đôi mắt dịu dàng như nước, khóe miệng từ từ nâng lên, giang hai tay hướng về phía .

      tươi cười, chạy vội về phía .

      Chợt, bên cạnh lao ra bóng dáng cùng lúc xô ngã xuống đất.

      "A!" Mạc Oánh thất thanh kêu đau, tay cùng đầu gối đều chảy máu, ngẩng đầu lên, ddlqd bắt gặp Diệp Phong ôm lấy khác với nụ cười rực rỡ, vốn từng thuộc về , nhưng giờ phút này lòng dạ rối bời đau thắt.

      kia quay đầu lại!

      Là Cố Nhược Hi! Mạc Oánh khẳng định hề nhận lầm!

      Ánh mắt ta nhìn lấy làm kì lạ, mang theo ý cười châm chọc.

      Hai người ôm chặt nhau thắm thiết, bọn họ vô tình, lạnh lẽo lướt qua người .

      Trái tim Mạc Oánh rất lạnh lẽo, rất đau rất khổ sở.

      Hai người này từng là bạn tốt, tại sao lại cùng nhau phản bội ?

      "Tại sao các người lại đối với tôi như vậy? Vì sao đối với tôi như vậy. . . . . . Huhuhu. . . . . ." Mạc Oánh bụm miệng khóc lớn, nước mắt theo mí mắt chảy xuống, đau lòng đến cách nào hình dung.

      Khóc khóc, bất chợt cảm giác có bàn tay vỗ vỗ vào mặt mình:

      "Mạc Oánh tỉnh tỉnh. . . . . ." Là thanh trầm thấp.

      chậm rãi mở mắt liền thấy mặt Lục Minh Hiên.

      " gặp ác mộng." bảo với .

      Mạc Oáh đưa tay sờ mặt của mình, lòng bàn tay ươn ướt, chính mình chảy nước mắt?

      " xin lỗi, lại. . . . . . Phiền toái đến ." Tay vội lau nước mắt nước mũi.

      Ngay sau đó vài tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt , khiến ngạc nhiên hết mức, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Hiên.

      cũng nhìn lấy chỉ quay đầu sang hướng khác.

      "Cám ơn." Mạc Oánh nhận lấy giấy lau chùi mặt sạch .

      "Tỉnh ngủ rồi xuống lầu ăn chút gì , nếu còn muốn ngủ, cứ ngủ thêm chút." Giọng điệu còn nghiêm túc như hôm qua, có loại diễn tả thành lời. . . . . . Dịu dàng?

      Sau khi ăn sáng xong, xin phép về nhà.


      ☆Chương 43: tàn nhẫn
      Edit: Junie

      " hạ sốt, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi." Mặc dù nơi này được ăn ngon ở tốt, tuy nhiên vẫn quen với điều
      [​IMG]

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]

      Chương 46: Tôi giúp trang điểm lại
      Edit: Junie

      Hôm nay là buổi quay cảnh ngoài trời.

      Mới vừa đứng trước ống kính liên tục lời thoại, miệng đắng lưỡi khô làm Mạc Oánh uống hơi gần nửa bình nước.

      "Bảo rót cho tôi ly ấm lại đưa ly nước lạnh! Lỗ tai có vấn đề à!" Đỗ Phi Phi dùng giọng điệu bén nhọn cay nghiệt.

      " xin lỗi xin lỗi."

      "Còn mau đổi!"

      "Dạ dạ. . . . . ."

      Đáng thương cho trở lý phải lại lại.

      Tình huống thế này, mỗi ngày đều xảy ra, dường như là cảnh quen thuộc cho mọi người, đa phần đều thương cảm cho người trợ lý này, phải chỉ làm công thôi sao? Nhưng Đỗ Phi Phi căn bản xem người ta là như vậy, sai khiến khác gì con chó giữ nhà.

      Trong lòng Mạc Oánh muốn giúp đỡ trợ lý này nhưng sợ lo chuyện bao đồng, chỉ biết thương mà giúp gì được!

      "Mạc tiểu thư, tôi giúp trang điểm lại." Thợ trang điểm Joy tới bên cạnh với .

      JOY là thợ trang điểm cho đoàn phim, phụ trách hóa trang cho cả tổ diễn viên, cảnh quay làn này thuộc khung cảnh đại, đồ trang sức trang nhã căn bản đều do diễn viên tự mình chuản bị được, chẳng qua JOY chỉ giúp họ chỉnh chu lại vài chỗ thiếu sót.

      "Tốt, làm phiền ." Mạc Oánh khách khí đáp.

      " phiền toái nha!" JOY vừa giúp trang điểm vừa chuyện phiếm "Da mịn như vậy, thường ngày có dùng mặt nạ dưỡng da chứ?"

      ", loay hoay cả ngày đến thời gian ngủ còn có, làm sao có thời giờ chăm sóc mặt?"

      "Cũng đúng! Phụ nữ phải chăm sóc da tốt a, vào cái nghề này, phải dựa vào gương mặt kiếm cơm nên dưỡng da nhiều chút, bình thường tôi hay dùng mặt nạ trân châu, rất có hiệu quả nha, hôm nay đúng lúc tôi mua dư mấy bịch để trong túi ! Để tôi lấy cho vài bịch nha!!!"

      " cần, tôi bị dị ứng đối với phấn trân châu! Chỉ cần chút xíu trân châu dính da tôi liền bị dị ứng ."

      "Như vậy a!" JOY suy nghĩ chút "Vậy đối với mặt nạ khác dị ứng chứ? Mặt nạ bùn thử qua chưa?"

      "Cũng chưa, tôi hiếm khi dùng mặt nạ lắm. . . . . ."

      Mạc Oánh và JOY trò chuyện vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng vừa vừa cười, chẳng qua tán gẫu thân mật như vậy cũng đủ để người khác chướng mắt!
      "JOY! Tới đây trang điểm lại cho tôi!" Ngữ điệu Đỗ Phi Phi nhờ vã khác gì ra lệnh.

      "Đỗ tiểu thư phải có thợ trang điểm chuyên nghiệp sao?" JOY chỉ tùy tiện hỏi chút, chứ có ý tứ gì khác.

      Đỗ Phi Phi vừa nghe, vỗ bàn mắng quát: "Tôi có thợ trang điểm chuyên nghiệp thể bảo hóa trang cho tôi sao?"

      " phải vậy, tôi giúp Mạc tiểu thư trang điểm gầ xong rồi, mong chờ chút ——"

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      ☆Chương 47: Cố ý cùng đối nghịch
      Edit: Junie

      "Chờ? bảo tôi chờ? Ý là gì đây! Tôi lập tức có cảnh quay kết tiếp! với đạo diễn chờ chút, xem ông ta có chịu hay rồi hãy kêu đợi a!" Đỗ Phi Phi này được nhất là khí thế mắng chửi người, cả tổ quay đều nghe mồn , ai nấy cũng nhìn nhau lắc đầu.

      Sắc mặt JOY ửng đỏ, lúng túng đứng yên tại chỗ.

      Mạc Oánh cũng muốn chuyện xé ra to, vội vàng đẩy JOY : " giúp ta trang điểm lại, tôi tự mình làm được rồi."

      "Đúng là biết xấu hổ."

      " sao."

      Mặc dù trong lòng JOY phục lắm, tuy nhiên lại dám đắc tội với Đỗ Phi Phi, thể làm gì khác hơn là qua giúp ta.

      Mạc Oánh thừa hiểu Đỗ Phi Phi chính là cố ý cùng đối nghịch! Hơn nữa lúc nào là cùng đối nghịch.

      Khi chỉnh chu mọi thứ, Đỗ Phi Phi cũng trang điểm xong, JOY giúp ta xong liền nhanh, chỉ sợ nán lại giây, quý Đỗ Phi Phi lại gây thêm chuyện cho mình .

      "Hừ!" Đỗ Phi Phi ngang qua Mạc oánh, thái độ ngạo mạn vài phần hả hê, kiểu như mới vừa đánh thắng trận vậy.

      cũng muốn cùng ta so đo bằng những hành động ấu trĩ này, chỉ có thể giả ngơ giả điếc

      Mùa hè nóng bức, nhiệt độ tương đối cao, lại máy điều hòa, chỉ vừa quay mấy cảnh, mồ hôi đầm đìa, lớp phấn mặt cũng muốn chảy hết theo mồ hôi, đành phải trang điểm lại, Mạc Oánh nhớ hôm nay thoa mỹ phẩm lên mặt bao nhiêu lần.

      Đúng như câu vật cực tất phản, mặt da bắt đầu ngứa ngáy. Mạc Oánh lại dám lấy tay bôi , chỉ sợ bắt trang điểm lần nữa.

      Bản thân phải khó chịu nhẫn nhịn, mồ hôi mặt liên tục chảy.

      "Mạc Oánh, làm sao vậy?" Tô Quân nhận thấy được chỗ khác thường của , lo lắng hỏi thăm " phải thoải mái sao? Có muốn tôi với đạo diễn nghỉ ngơi chút ?"

      " cần! tới phân cảnh cuối rồi, chúng ta mau mau làm cho xong." Mạc Oánh khẽ cắn răng, cố nén khó chịu mặt, tiếp tục quay phim.

      "CUT!" Trương đạo diễn vui hô to tiếng, xông lại quát tháo: " làm sao vậy? Vẻ mặt cứng ngắc như vậy! Cười so với khóc còn khó coi hơn, cảnh đơn giản như vậy lại quay hơn chục lần!"

      " xin lỗi đạo diễn, mặt của tôi. . . . . . Có chút thoải mái. . . . . ." Mạc Oánh chịu nổi, mặt lại nóng lại nhột, căn bản cười nổi, làm sao có thể cười tự nhiên trong khi da mặt ngứa như vậy?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 48: Da quá nhạy cảm
      Edit: Junie

      JOY tới nhìn mặt , khẽ kêu tiếng: "Trời ạ, mặt nổi nhiều chấm đỏ như vậy, mới vừa rồi đâu có đâu, thế nào liền nổi. . . . . ."

      Trương đạo diễn cũng lại gần nhìn chút, "Hình như là da quá nhạy cảm, nhanh khám bác sĩ, đợi khi gương mặt lành rồi quay lại, hôm nay cứ để người khác đóng thế."

      "Tốt, cám ơn ông, đạo diễn."

      Trở lại phòng hóa trang, Mạc Oánh vội vàng lau sach gương mặt, lúc này mới thấy mặt của mình.

      Quả nhiên chằng chịt những vết đỏ, còn sưng phù, khác gì với dị ứng trước kia từng bị.

      JOY cũng vào, nhìn thấy mặt liền nhăn nhó: "Trời ạ, mặt của thế nào lại mẫn cảm đến vậy?"

      "Tôi cũng nữa, chắc do khí trời quá nóng."

      "Hay do phấn lót hợp với da của ?"

      "Làm sao biết chứ? Tôi vẫn luôn dùng loại phấn lót này mà, cũng dùng mấy năm rồi, thể nào bây giờ mới dị ứng rồi."

      "Cũng có khả năng do má hồng của ? Đưa tôi xem thử nhãn hiệu hộp phần hồng . . . . ." JOY lục đục mở hộp hóa trang.

      Mạc Oánh cũng tùy tiện để ấy kiểm tra, cầm quần áo vào phòng thử đồ thay đổi lúc ra, JOY cầm hộp phần bổ nhào tới : "Tại sao phấn cậu lại có bột trắng?"

      "Cái gì bột trắng?" Mạc Oánh cầm xem thử phát phía quả nhiên có dính chút bột màu trắng, chăc chắn phải phấn lót, phấn lót thể nào lại trắng như vậy .

      "Tôi cả giác đó là phấn trân châu?" Dường như JOY nhớ tới cái gì "Mới vừa rồi A Nhã bên đám trang điểm cho Đỗ Phi Phi chạy tới hỏi tôi mượn phấn trân châu, xem có phải hay là. . . . . ."

      JOY càng nghĩ càng khiếp sợ, thái độ cũng rất phức tạp.

      Mạc Oánh đại khái đoán được suy nghĩ của ta, trong lòng bất ổn yên, ngoài mặt vẫn cố trấn an: " suy nghĩ gì đấy? Đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ phấn của tôi cẩn thận bị dính thôi! Tôi gặp bác sĩ ngay đây, thèm nghe nữa."

      Sau khi khám tổng quát, da của đúng là quá nhạy cảm, bác sĩ kê cho toa thuốc, nhằm để vết mẫn cảm mau lặn, cho bác sĩ châm cứu.

      mặt bớt sưng ít, tuy nhiên vẫn còn chút chấm đỏ, cũng còn tương đối nhiều.

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      ☆Chương 49: Xin cho tôi thời gian ba ngày
      Edit: Junie

      Lúc tiêm xong chuẩn bị ra về, nhận được cuộc gọi khẩn cấp.

      Trong đời Mạc Oánh lại bắt đầu mở ra cửa ải khó khăn. . . . . .

      Bên trong phòng làm việc bệnh viện.

      "Mạc tiểu thư, bệnh tình ông ngoại chợt chuyển biến xấu, trước mắt phải giải phẫu ngay, lần này gọi tới, chính là muốn với vấn đề này."

      "Tại sao có thể như vậy!" Lòng nhói đau "Sau cuộc giải phẫu, bệnh tình ông tốt hơn chứ?"

      "Nay ông ngoại 75 tuổi, lớn tuổi tự nhiên mắc bệnh nhiều, rất nhiều vấn đề cũng dẫn đến bệnh tình trở nên nghiêm trọng, sau cuộc giải phẫu, những di chứng di căn tạm thời được ngăn chặn, còn tế bào ung thư vẫn còn, nhưng ảnh hưởng khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, vẫn có thể sống thêm vài năm nữa, nếu như làm giải phẫu, đoán chừng sống tới ba tháng. . . . . ."

      sống tới ba tháng? Làm sao . . . . . .

      "Cuộc giải phẫu cần bao nhiêu tiền?"

      "Lần giải phẫu này viện phí tương đối cao, đại khái hai mươi vạn!" Bác sĩ xong, ngừng lại chút, tiếp lời: "Mạc tiểu thư, gia cảnh của , tôi hiểu, có thể lựa chọn cần giải phẫu. Thân thể của ông lão khó tránh khỏi mắc căn bệnh đó, dù gì ông cũng lớn tuổi như vậy, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, bây giờ tốn nhiều như vậy tiền, chữa khỏi chẳng qua là trì hoãn khỏi bệnh được máy năm, kinh tế cho phép, còn bằng. . . . . . còn trẻ lại mang trọng trách nặng như vậy, quả . . . . . ."

      Mạc Oánh hiểu Lý chủ nhiệm những điều này là muốn tốt cho , tuy nhiên, nhất quyết cho phép ông ngoại rời khỏi mình! Miễn là còn chút tia hi vọng, dù cho sống thêm ngày, sống sống thêm canh giờ, nguyện làm bằng bất cứ mọi giá!

      "Ca giải phẫu này nhất định phải làm! Mong ông sớm thực , tiền tôi nhất định trả!" Thanh Mạc Oánh dứt khoát, dao động.

      Lý chủ nhiệm nghe trả lời mà…. Chỉ biết thở dài: "Trừ này hai mươi vạn phẫu thuật ra, thêm tiền thiếu bệnh viện trước kia là hơn ba mươi vạn, tổng cộng gần hơn năm mươi vạn, khoản này tiền này quá lớn rồi, tôi có cách giúp người thân kéo dài tiền viện phí, cho nên. . . . . ."

      Ý tứ ông, hiểu.

      "Phải thanh toán hết viện phí mới được giải phẫu?"

      "Đúng vậy. . . . . ."

      "Tốt, xin cho tôi thời gian ba ngày."

      Bên trong phòng bệnh, ông ngoại nằm giường ngủ.

      nhàng tới bên giường, nhiều ngày tới thăm ông, ông gầy rất nhiều, đôi lông mày tái nhợt nhíu chặt, dường như ngủ được yên giấc.

      [​IMG]

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :